Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-20
Chương 20: Chơi đùa cô đến chết
Cố Hảo vẫn còn sợ sự uy hiếp của anh nên cũng không dám tiếp tục động đậy.
Người đàn ông lại lấy thêm chút thuốc mỡ bôi lên mặt cho cô, ngón tay thoa nhẹ, tán đều cho đến khi thuốc mỡ phủ đầy má cô.
Cố Hảo choáng váng, không phản ứng lại kịp.
Bàn tay của người đàn ông mềm mại, dịu dàng, không hề đau đớn chút nào. Động tác của anh nhẹ nhàng đến mức khiến người ta có một loại ảo giác giống như anh đang nâng niu bảo bối quý giá nhất thế gian.
Càng thoa càng dịu dàng.
Ánh mắt anh rơi trên gương mặt cô vẫn mạnh mẽ như thế, không nói lời nào, nhưng động tác này cũng đủ để Cố Hảo mặt đỏ đến tận mang tai.
Cả người cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, Cố Hảo theo bản năng cụp mắt xuống, cố gắng không nhìn anh.
“Còn đau không?” Bỗng nhiên có một giọng nói trầm khàn tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô.
“Cảm ơn anh, không còn đau nữa.” Cố Hảo theo bản năng trả lời, thuận thế kéo tay anh xuống, hi vọng có thể chấm dứt hành động này.
Nhưng bàn tay còn dính thuốc mở của người đàn ông lại bất ngờ lật lại nắm lấy tay cô.
Cố Hảo run lên một cái, lập tức ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt anh.
Phong Dập Thần nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn rõ đáy mắt cô, tìm tòi nghiên cứu tâm tư của cô.
“Vẫn chưa đỡ.” Anh nói.
Cố Hảo bị anh nắm tay thì trái tim đập loạn xạ, hoảng hốt mở miệng: “Tự tôi làm cũng được.”
“Cô không nhìn thấy.”
Cố Hảo chết lặng.
“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông buông tay cô ra, tiếp tục đưa tay lên thoa má cô, rồi đến khóe miệng.
Cố Hảo run lên, trái tim như chú nai con chạy loạn, ánh mắt vẫn chưa tỉnh hồn: “Phong tiên sinh…”
Phong Dập Thần nhíu mày, hiển nhiên không thích cô lên tiếng phá hủy thời khắc này.
Cố Hảo cảm thấy những suy nghĩ của mình đều bị người đàn ông trước mặt làm cho rối tung lên rồi. Cô cố gắng làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng, nói tiếp: “Phong tiên sinh, cảm ơn anh, anh vẫn cứ nên nói tiếp theo muốn làm như thế nào thì hơn.”
Ngón tay của người đàn ông chạm đến khóe môi cô đột nhiên cứng đờ, dừng ở đó không di chuyển nữa.
Nhiệt độ trong xe dường như cao lên không ít.
Cố Hảo rất lo lắng.
“Cố tiểu thư, làm việc gì cũng phải trả giá.” Anh chậm rãi nói từng chữ.
Đôi mi dài của Cố Hạo khẽ run lên, cô cụp mắt che đi cảm xúc của mình, nói nhỏ: “Vâng, bây giờ tôi đã biết Phong tiên sinh không phải người tôi có thể chọc vào.”
“Vậy Trần Lập Phi là người cô có thể chọc vào sao?” Phong Dập Thần lại hỏi.
Cố Hảo nhớ đến tổng biên tập Trần thì trong lòng vô cùng tức giận. Ông ta không phải là đàn ông.
Cô mím môi: “Anh nói đúng, tôi cũng không chọc vào ông ta được.”
“Nếu không thể chọc vào sao còn hành động như vậy?” Người đàn ông chậm rãi lên tiếng: “Cô nghĩ lại xem, cô vừa mới lên làm nhân viên chính thức, nếu như bây giờ cô từ chức thì Trần Lập Phi sẽ nói cô vi phạm hợp đồng, chơi đùa cô đến chết.”
Cố Hảo đột nhiên sửng sốt, giương mắt nhìn Phong Dập Thần, trong lòng không thể phản bác được. Người đàn ông này nói rất đúng.
Nhưng mà anh ta còn nguy hiểm hơn Trần Lập Phi rất nhiều.
“Thế nên?” Cố Hảo hỏi thẳng.
“Thế nên cô có thể nương tựa vào tôi.” Tay của người đàn ông tiếp tục sờ vào khóe miệng cô, giọng nói có vài phần mê hoặc.
“Nương tựa thế nào?” Cố Hảo hỏi lại, sắc mặt trầm xuống.
Một người đàn ông đẹp trai anh tuấn như thế, thì ra cũng chỉ là một kẻ tinh trùng lên não mà thôi.
“Mối quan hệ trực tiếp nhất giữa nam và nữ.”
“Ngủ với nhau à?” Cố Hảo nói thẳng.
“Có thể thử xem.” Phong Dập Thần trả lời.
“Ồ, anh cứ đem con chó săn nhà anh đến cắn chết tôi đi.” Cố Hảo khinh thường nói.
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần hơi cao giọng một chút, không những không giận mà còn cười: “Không phải tôi đang bàn bạc với cô.”
“Mà là anh đang ra lệnh cho tôi.” Cố Hảo cười lạnh nói tiếp: “Vậy để tôi tiếp nhận mệnh lệnh nhé.”
“Không thức thời.”
“Đồ tinh trùng lên não.”
Bầu không khí đông cứng lại.
Sắc mặt của Phong Dập Thần rất khó coi, bàn tay đang đặt trên mặt cô cũng hơi dùng sức.
Điện thoại vang lên.
Anh thu tay về, không nghe điện thoại mà tắt đi, sau đó nhìn Cố Hảo, trầm giọng nói: “Một là nương thân vào tôi, hai là vào ổ chó nhà tôi, cô chọn đi.”
Cố Hảo lạnh lùng nhìn Phong Dập Thần: “Ở trong mắt tôi, anh còn không bằng con chó nhà anh đâu.”
Đáy mắt Phong Dập Thần hiện lên một tia dữ tợn: “Chúng ta chờ xem.”
Cố Hảo vẫn còn sợ sự uy hiếp của anh nên cũng không dám tiếp tục động đậy.
Người đàn ông lại lấy thêm chút thuốc mỡ bôi lên mặt cho cô, ngón tay thoa nhẹ, tán đều cho đến khi thuốc mỡ phủ đầy má cô.
Cố Hảo choáng váng, không phản ứng lại kịp.
Bàn tay của người đàn ông mềm mại, dịu dàng, không hề đau đớn chút nào. Động tác của anh nhẹ nhàng đến mức khiến người ta có một loại ảo giác giống như anh đang nâng niu bảo bối quý giá nhất thế gian.
Càng thoa càng dịu dàng.
Ánh mắt anh rơi trên gương mặt cô vẫn mạnh mẽ như thế, không nói lời nào, nhưng động tác này cũng đủ để Cố Hảo mặt đỏ đến tận mang tai.
Cả người cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, Cố Hảo theo bản năng cụp mắt xuống, cố gắng không nhìn anh.
“Còn đau không?” Bỗng nhiên có một giọng nói trầm khàn tràn đầy từ tính vang lên bên tai cô.
“Cảm ơn anh, không còn đau nữa.” Cố Hảo theo bản năng trả lời, thuận thế kéo tay anh xuống, hi vọng có thể chấm dứt hành động này.
Nhưng bàn tay còn dính thuốc mở của người đàn ông lại bất ngờ lật lại nắm lấy tay cô.
Cố Hảo run lên một cái, lập tức ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt anh.
Phong Dập Thần nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn rõ đáy mắt cô, tìm tòi nghiên cứu tâm tư của cô.
“Vẫn chưa đỡ.” Anh nói.
Cố Hảo bị anh nắm tay thì trái tim đập loạn xạ, hoảng hốt mở miệng: “Tự tôi làm cũng được.”
“Cô không nhìn thấy.”
Cố Hảo chết lặng.
“Đừng nhúc nhích.” Người đàn ông buông tay cô ra, tiếp tục đưa tay lên thoa má cô, rồi đến khóe miệng.
Cố Hảo run lên, trái tim như chú nai con chạy loạn, ánh mắt vẫn chưa tỉnh hồn: “Phong tiên sinh…”
Phong Dập Thần nhíu mày, hiển nhiên không thích cô lên tiếng phá hủy thời khắc này.
Cố Hảo cảm thấy những suy nghĩ của mình đều bị người đàn ông trước mặt làm cho rối tung lên rồi. Cô cố gắng làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng, nói tiếp: “Phong tiên sinh, cảm ơn anh, anh vẫn cứ nên nói tiếp theo muốn làm như thế nào thì hơn.”
Ngón tay của người đàn ông chạm đến khóe môi cô đột nhiên cứng đờ, dừng ở đó không di chuyển nữa.
Nhiệt độ trong xe dường như cao lên không ít.
Cố Hảo rất lo lắng.
“Cố tiểu thư, làm việc gì cũng phải trả giá.” Anh chậm rãi nói từng chữ.
Đôi mi dài của Cố Hạo khẽ run lên, cô cụp mắt che đi cảm xúc của mình, nói nhỏ: “Vâng, bây giờ tôi đã biết Phong tiên sinh không phải người tôi có thể chọc vào.”
“Vậy Trần Lập Phi là người cô có thể chọc vào sao?” Phong Dập Thần lại hỏi.
Cố Hảo nhớ đến tổng biên tập Trần thì trong lòng vô cùng tức giận. Ông ta không phải là đàn ông.
Cô mím môi: “Anh nói đúng, tôi cũng không chọc vào ông ta được.”
“Nếu không thể chọc vào sao còn hành động như vậy?” Người đàn ông chậm rãi lên tiếng: “Cô nghĩ lại xem, cô vừa mới lên làm nhân viên chính thức, nếu như bây giờ cô từ chức thì Trần Lập Phi sẽ nói cô vi phạm hợp đồng, chơi đùa cô đến chết.”
Cố Hảo đột nhiên sửng sốt, giương mắt nhìn Phong Dập Thần, trong lòng không thể phản bác được. Người đàn ông này nói rất đúng.
Nhưng mà anh ta còn nguy hiểm hơn Trần Lập Phi rất nhiều.
“Thế nên?” Cố Hảo hỏi thẳng.
“Thế nên cô có thể nương tựa vào tôi.” Tay của người đàn ông tiếp tục sờ vào khóe miệng cô, giọng nói có vài phần mê hoặc.
“Nương tựa thế nào?” Cố Hảo hỏi lại, sắc mặt trầm xuống.
Một người đàn ông đẹp trai anh tuấn như thế, thì ra cũng chỉ là một kẻ tinh trùng lên não mà thôi.
“Mối quan hệ trực tiếp nhất giữa nam và nữ.”
“Ngủ với nhau à?” Cố Hảo nói thẳng.
“Có thể thử xem.” Phong Dập Thần trả lời.
“Ồ, anh cứ đem con chó săn nhà anh đến cắn chết tôi đi.” Cố Hảo khinh thường nói.
“Cố Hảo.” Phong Dập Thần hơi cao giọng một chút, không những không giận mà còn cười: “Không phải tôi đang bàn bạc với cô.”
“Mà là anh đang ra lệnh cho tôi.” Cố Hảo cười lạnh nói tiếp: “Vậy để tôi tiếp nhận mệnh lệnh nhé.”
“Không thức thời.”
“Đồ tinh trùng lên não.”
Bầu không khí đông cứng lại.
Sắc mặt của Phong Dập Thần rất khó coi, bàn tay đang đặt trên mặt cô cũng hơi dùng sức.
Điện thoại vang lên.
Anh thu tay về, không nghe điện thoại mà tắt đi, sau đó nhìn Cố Hảo, trầm giọng nói: “Một là nương thân vào tôi, hai là vào ổ chó nhà tôi, cô chọn đi.”
Cố Hảo lạnh lùng nhìn Phong Dập Thần: “Ở trong mắt tôi, anh còn không bằng con chó nhà anh đâu.”
Đáy mắt Phong Dập Thần hiện lên một tia dữ tợn: “Chúng ta chờ xem.”