-
Chương 181-185
Chương 181 Diệt huyền phi đao (2)
- Tên của ba thanh phi đao này cứ gọi là diệt huyền phi đao đi, dù sao hồn huyền cương cũng có công hiệu phá huyền, gọi tên này thì đúng rồi.
Diệp Huyền cất kỹ phi đao, cũng không rời khỏi phòng luyện chế, mà tiếp tục tu luyện.
Từ sau khi hắn đột phá võ sĩ tam trọng tới nay, Diệp Huyền chỉ không ngừng ngưng luyện huyền khí của mình, huyền khí trong thân thể hắn bây giờ đã vô cùng hùng hậu, thậm chí còn có thể thử trùng kích vào cảnh giới võ sư huyền võ cảnh nhị giai.
Nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì bây giờ vẫn chưa tới lúc.
Sau khi sống lại thì hắn đã đặt ra yêu cầu cực kỳ cao cho bản thân.
Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết chú ý chính là huyễn mãn tự dật, công tham tạo hoá, cần huyền khí trong thập đại huyền mạch đạt tới cực hạn thì mới có thể đột phá.
Nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của võ giả trong tương lai.
Cho nên Diệp Huyền cũng không nóng vội, lúc nào rãnh rỗi thì ngồi im lặng tu luyện, huyền khí tiến triển cũng cực kỳ nhanh, hắn tin rằng, chờ thêm một hai tháng nữa thì hắn tự nhiên có thể đột phá với cảnh giới võ sư.
Sau khi tu luyện một hồi thì Diệp Huyền mới thong thả đi ra khỏi phòng tu luyện.
Trong khoảng thời gian này hiệp hội luyện dược sư có thể nói là bán buôn tấp nập, mỗi ngày đều có rất đông khách khứa kéo tới đây mua đan dược từ sáng sớm tới tối muộn, liên miên không dứt, cơ hồ đạp bằng ngạch cửa hiệp hội luyện dược sư.
- Chu quản sự, chúc mừng phát tài.
Diệp Huyền vừa ra khỏi phòng luyện chế thì liền nhìn thấy Chu Hoa Dung mặt mũi đầy hồng quang, lúc này liền mỉm cười mở miệng.
- A, Huyền thiếu, ngươi xuất quan rồi?
Chu quản sự thấy Diệp Huyền thì vô cùng mừng rỡ, nhiệt tình đi tới bên cạnh Diệp Huyền, cười hắc hắc nói:
- Phát tài thì không dám nhận, nhưng việc buôn bán của hiệp hội luyện dược sư chúng ta bây giờ đúng là tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt Chu Hoa Dung đều là vẻ hưng phấn.
Việc làm ăn buôn bán của hiệp hội luyện dược sư trong hai ngày nay đúng là vô cùng tốt, đám người chen chúc tới đây chẳng những mua lượng lớn ba loại đan dược đặc hiệu, mà ngay cả lượng tiêu thụ của những đan dược khác của hiệp hội luyện dược sư cũng tăng lên rất nhiều.
Sau khi thống kê xong thì tiền lời của hiệp hội luyện dược sư trong hai ngày nay gần như bằng với tiền lời một tháng của họ trước kia, lúc thống kế ra xong thì bản thân Chu Hoa Dung cũng không dám tin.
Lúc trước khi Diệp Huyền tung ra ba loại đan dược này thì hiệp hội luyện dược sư thật ra cũng không nghĩ tới sẽ lời được bao nhiêu tiền hết.
Dù sao thì phần lớn tiền lời trong này đều chia hết cho Diệp gia rồi, hiệp hội luyện dược sư bọn họ chỉ được chia có vài thành thôi.
Nhưng kết quả lại khiến cho Chu Hoa Dung chấn kinh.
Bản thân Chu Hoa Dung cũng là một người vô cùng thông minh, y biết rõ tất cả những gì hiệp hội luyện dược sư có được hôm nay là do ai mang tới, cho nên hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền thì thái độ nhiệt tình tới mức không cách nào hình dung được.
Y biết rõ, chỉ có làm thân với Diệp Huyền thì mới có thể cho y có được vinh hoa phú quý, còn những thứ khác chỉ là mây bay.
- Huyền thiếu, đây là bản thống kê số lượng đan dược bán ra được cùng với thống kê lợi nhuận đạt được mà hôm nay chúng ta vừa đưa ra, ngươi xem thử đi, chỉ mới hai ngày thôi mà đã lời được hơn mười vạn huyền tệ rồi, tương đương với tiền lời một tháng của hiệp hội luyện dược sư trước kia, thật không tin nổi.
Advertisements
Chu Hoa Dung hưng phấn nói, vừa rồi y cầm bảng thống kê nhưng một mực không tìm được ai để kể, đều nghẹn sắp chết rồi, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được chỗ để nói.
- Ừ, xem ngươi kìa, chỉ mới lời được có mấy mươi vạn huyền tệ mà đã hưng phấn tới như vậy rồi sao?
Diệp Huyền trợn mắt lên nhìn.
- Những thứ này chỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi, tới lúc đó nếu như mỗi ngày có thể lời được gấp mấy chục lần, mấy trăm lần thì chẳng phải là ngươi sẽ mừng tới phát điên sao?
Hai ngày lời được mấy chục vạn huyền tệ, kiếm tiền còn nhiều và nhanh hơn đi cướp nữa, nhưng trong lòng Huyền thiếu lại là chuyện vặt vãnh, Chu Hoa Dung nghe xong liền tái mặt, đợi tới chừng nghe được một câu cuối cùng thì không khỏi trừng muốn rớt tròng mắt, vô lực nói:
- Lời gấp mấy chục, mấy trăm lần, sao có thể? Huyền thiếu, hai ngày nay sở dĩ có thể lời được nhiều như vậy là vì sản phẩm chỉ mới đưa ra thị trường, rất nhiều võ giả điên cuồng mua để dành, chờ vài ngày nữa, võ giả ở Lam Nguyệt thành đều mua đủ đan dược rồi thì lượng tiêu thụ nhất định sẽ giảm xuống.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Uổng cho ngươi còn là tổng quản sự hiệp hội luyện dược sư, tầm nhìn chỉ hạn hẹp như vậy thôi sao? Tới lúc đó thị trường ở Lam Nguyệt thành bão hoà rồi thì sao? Lẽ nào chúng ta không thể bán ở những thành thị khác của vương quốc? Cho dù thị trường ở Lưu Vân Quốc ta bão hoà rồi thì chúng ta cũng có thể bán tới những vương quốc khác, buôn bán là chuyện làm vĩnh viễn không hết đâu.
- Bán tới những thành thị và vương quốc khác?
Chu Hoa Dung nghe xong thì hai mắt toả sáng:
- Đúng rồi, sao ta không nghĩ tới việc này chứ?
Nghĩ tới cảnh tượng mà Diệp Huyền đã nói, tâm tình của Chu Hoa Dung lập tức không cách nào bình tĩnh được, những gì y nhìn thấy mấy hôm nay đã khiến cho y mở rộng tầm mắt, không ngờ bây giờ nghe thấy Diệp Huyền nói vậy, y mới ý thức được là tầm nhìn của mình trước kia quả thực quá hẹp.
- Đúng rồi, Huyền thiếu, hôm nay phụ thân của ngươi cùng Diệp gia chủ đều đang ở hiệp hội luyện dược sư chúng ta, hiện tại đang thương lượng chiến lược sau này cùng với hội trưởng, chúng ta có thể nói kế hoạch này ra.
Chu Hoa Dung vội vàng nói.
Diệp Huyền gật gật đầu:
- Đi thôi.
Hai người nhanh chóng đi tới phòng nghị sự của hiệp hội luyện dược sư, nhìn thấy Diệp Huyền thì mọi người lại hàn huyên một hồi.
Chu Hoa Dung nói ra những gì lúc nãy Diệp Huyền nói, Hoa La Huyên lập tức vỗ đùi:
- Hắc hắc, Huyền thiếu, ý kiến này của ngươi rất tốt.
Diệp Triển Hùng cũng gật đầu nói:
- Bán ra những thành thị khác cũng là một ý kiến rất hay, bất qua trước mắt Diệp gia ta vẫn còn nhỏ, chuyện này lại liên quan tới rất nhiều phương diện, nhất thời không thể làm được.
Muốn đưa tới những thành thị khác bán thì đầu tiên cần phải có năng lực hậu cần cường đại, có thể vận chuyển đan dược tới những thành thị khác an toàn, tiếp theo là phải có trú điểm ở những thành thị khác, phải móc nối quan hệ tốt với những gia tộc bản xứ nữa.
Chương 182 Diệp gia bị tập kích (1)
Những chuyện này, đối với gia tộc hiện tại còn nhỏ yếu như Diệp gia mà nói thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hoa La Huyên lại cười ha hả nói:
- Triển Hùng gia chủ, ta biết rõ ngươi đang lo lắng chuyện gì, điểm này thì ngươi cứ yên tâm đi, để Hoa La Huyên ta xử lý, ta cũng có giao tình không tệ với hội trưởng của những hiệp hội luyện dược sư ở các thành thị gần đây, hoàn toàn có thể đưa đan dược qua đó tiêu thụ.
- Đúng đó, trước khi đánh thông quan hệ thì chúng ta có thể thông qua hiệp hội luyện dược sư để tiêu thụ đan dược.
Ánh mắt của mấy người Diệp Triển Hùng sáng lên.
- Phụ thân, gần đây Chu gia và Vương gia có động tĩnh gì không?
Diệp Huyền cũng không quên Chu gia và Vương gia.
Tuy rằng hai nhà này chắc chắn sẽ suy bại, nhưng chuyện đánh rắn không chết còn bị rắn cắn ngược lại, Diệp Huyền tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra.
Diệp Triển Vân mỉm cười nói:
- Gần đây Chu gia và Vương gia rất ngoan ngoãn, cũng không có hành động gì, thậm chí còn chủ động đóng cửa vài gian hàng, rõ ràng là không dám tranh phong cùng Diệp gia ta.
- Chẳng lẽ Vương gia và Chu gia ngoan ngoãn chịu trận như vậy, cư nhiên không gây sự?
Diệp Huyền nhíu mày, thế này hoàn toàn không giống phong cách của hai nhà này chút nào.
Diệp Triển Hùng mỉm cười nói:
- Sau lần ở yến hội phủ thành chủ thì nhân khí của Vương gia và Chu gia đã rớt thê thảm, bây giờ phủ thành chủ thỉnh thoảng vẫn phái người tới kiếm chuyện với hai nhà bọn họ, ta thấy chính bản thân bọn họ đều không ứng phó nổi.
Diệp Huyền lại hỏi.
- Hành tung của người Vương gia gần đây thì sao?
Diệp Triển Hùng nói:
- Gia chủ Vương gia là Vương Hải và gia chủ Chu Thông của Chu gia gần đây luôn lộ diện, liên tiếp tới phủ thành chủ, hẳn là muốn làm dịu quan hệ với phủ thành chủ.
- Vậy còn Vương Tuyên của Vương gia đâu?
- Vương Tuyên thì không có động tĩnh gì, hai ngày nay một mực không nhìn thấy hắn.
- Không thể nào.
Diệp Huyền nhíu mày, Vương Tuyên của Vương gia tuyệt đối là kẻ hận hắn nhất, hơn nữa làm việc cũng lỗ mãng nhất, lấy tính cách của gã thì nhất định là sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu chết như vậy được, cho dù Vương gia có đồng ý bỏ qua cho Diệp Huyền đi nữa thì kẻ bị Diệp Huyền phế đi con trai như Vương Tuyên tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Huyền luôn tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, trong lòng hắn đột nhiên loé lên:
- Có khi nào là đám người Vương Tuyên không có ở Vương gia hay không?
Lời này vừa ra thì tất cả mọi người đều ngây ra.
Không ở Vương gia thì đi đâu?
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
- Huyền nhi, lẽ nào là Vương gia và Chu gia đã phái người tới Thanh Sơn Trấn?
Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.
- Không thể nào đâu, chẳng lẽ Vương gia còn dám ngông cuồng ra tay như vậy?
Diệp Triển Chấn cảm thấy không dám tin.
- Chưa chắc đâu.
Diệp Triển Vân nhíu mày thật chặt, lạnh giọng nói:
- Suy đoán của chúng ta chắc là đúng rồi, vì hai ngày nay chẳng những Vương Tuyên của Vương gia chẳng có động tĩnh gì, mà ngay cả vài người của Chu gia cũng không có tin tức, nếu như không phải bọn họ chuẩn bị làm gì đó thì tuyệt đối không thể như vậy được.
- Không xong rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại phụ thân và Triển Đường, nếu như Chu gia và Vương gia thực sự phái người tấn công gia tộc thì căn bản không thể ngăn được.
- Chúng ta phải lập tức quay về.
Trên mặt mấy người Diệp Triển Hùng đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Đại bá, tứ thúc, các ngươi đừng gấp.
Trên mặt Diệp Huyền cũng mang theo chút lo lắng, hàn khí âm trầm:
- Chuyện ở Lam Nguyệt thành phải có người đứng ra chủ trì, hơn nữa nếu như Vương gia và Chu gia thật sự muốn động thủ thì nhất định sẽ đánh một kích như lôi đình, các ngươi chỉ mới là địa võ sư nhất trọng, cho dù trở về cũng không thể làm được gì nhiều, không bằng cứ để ta và phụ thân cùng nhau trở về, các ngươi ở lại đây chủ trì đại cục đi.
Trong lòng của Diệp Huyền cũng có chút tự trách, lần này hắn quá sơ suất.
Mặc dù đã nghĩ tới chuyện Vương gia và Chu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hai nhà bọn họ sẽ phản ứng nhanh như vậy.
Hắn biết là mình có hơi coi thường Vương gia và Chu gia.
Diệp Triển Vân và Diệp Huyền lập tức cưỡi khoái mã, nhanh chóng rời khỏi Lam Nguyệt thành, chạy nhanh về phía Thanh Sơn Trấn.
Trong lòng Diệp Huyền thầm hy vọng, tốt nhất là suy đoán của mình không phải thực.
Hai ngày sau, hai người phong trần mệt mỏi về tới Thanh Sơn Trấn.
Vừa liếc mắt nhìn phủ đệ Diệp gia một cái thì trong lòng hai người không khỏi trầm xuống.
Cửa chính của Diệp gia mở rộng, cánh cửa gỗ nặng nề bị đánh vỡ tan tành nằm dưới đất, trên mặt đất thậm chí còn có không ít vết máu đã khô cạn.
Trong đầu Diệp Triển Vân ong lên một tiếng, nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
- Phụ thân….
Y lo lắng hét lớn một tiếng, xông thẳng vào trong phủ đệ, chỉ thấy bên trong phủ đệ không có một bóng người, khắp nơi đều là dấu tích đổ nát thê lương sau một trận đại chiến.
- Phụ thân, đừng vội, gia gia không có việc gì đâu.
Diệp Huyền mở miệng nói, đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên.
- Phụ thân, ngươi đi theo ta.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, nhanh chóng kéo phụ thân đi tới chỗ sâu nhất trong phủ đệ, chỉ thấy vài người hầu đang quét dọn ở đó.
- Mấy ngươi các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Lão gia tử đâu rồi?
Diệp Triển Vân xông thẳng tới trước mặt một người hầu, một tay xách cổ áo gã lên.
- Tam gia, Huyền thiếu gia.
Người hầu kia bị túm lên, đầu tiên là sợ tới mức hồn phi phách tán, sau khi nhìn rõ đối phương là ai thì lập tức thở hắt ra một hơi.
- Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mắt của Diệp Triển Vân đỏ ngầu, trong lòng vô cùng lo lắng, xách tên người hầu kia lên tới mức khiến gã sắp không thở nổi.
- Tam gia, ngươi buông ta ra trước đã, lão gia tử không có việc gì hết.
Người hầu kia bị siết chặt, gương mặt đỏ lên.
- Phụ thân, ngươi đừng sốt ruột, các ngươi từ từ nói, trong tộc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền nhìn thấy trong mắt của mấy người hầu cũng không có vẻ thất kinh gì, nghe thấy vậy xong thì trong lòng nháy mắt liền yên tâm hơn.
Nếu như mấy người gia gia xảy ra chuyện gì thì mấy người hầu này chắc chắn sẽ không biểu hiện thế này, càng sẽ không bình tĩnh nhàn nhã đứng đây quét dọn.
Diệp Triển Vân liền đặt người hầu kia xuống.
- Tam gia, Huyền thiếu gia, chuyện là như vầy….
Người hầu kia liền chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra.
Chương 183 Diệp gia bị tập kích (2)
Hoá ra khuya hôm qua đột nhiên có một đám người bịt mặt xâm nhập vào phủ đệ Diệp gia, đám người kia có chừng bảy tám người, thực lực vô cùng đáng sợ, gặp người liền giết.
Hộ vệ Diệp gia tuy rằng đều là người dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng không phải đối thủ của đám người bịt mặt kia, cho nên đều bị thương.
Ngay cả Diệp Triển Đường thân là cường giả địa võ sư nhất trọng cũng chỉ chống đỡ được hai hiệp trước thế công của đám ngươi kia là thổ huyết trọng thương.
Còn hai kẻ mạnh nhất trong số đó thì xông thẳng đến phòng của lão gia tử.
Lão gia tử luôn một mực bế quan rốt cuộc cũng thức tỉnh, hai bên đại chiến một trận, tuy rằng thực lực của lão gia tử rất mạnh, nhưng bị mấy người liên thủ đánh nên chỉ có thể liên tục chống đỡ, liên tục bị dính chiêu.
Ngay tại lúc lão gia tử cùng người của Diệp gia sắp ngăn cản không nổi nữa thì thực lực của lão gia tử đang bị trọng thương đột nhiên tăng vọt, đả thương vài kẻ, tên cầm đầu thấy mấy người liên thủ cũng không thể làm gì được lão gia tử, cuối cùng không thể chật vật bỏ chạy.
Lão gia tử đuổi giết theo một đường, liên tục giết chết bốn tên trong số đó, còn lại bốn tên mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn để cho chúng chạy thoát.
Ngay tại lúc lão gia tử đang chuẩn bị đuổi giết tiếp thì phía trang viên truyền tin lại, nói một trang viên của Diệp gia bị Lý gia và Lưu gia liên thủ tiến công, dược liệu trong trang viên đều bị huỷ hết.
Lão gia tử tức giận đã trực tiếp kéo người giết hết đám người Lý gia và Lưu gia đang định bỏ chạy, hiện tại lão gia tử đang kiểm kê lại tài sản của hai nhà Lý gia và Lưu gia.
Về phần những hộ vệ khác của gia tộc thì tất cả đều tới trấn thủ ở các trang viên, sợ bị người ta tập kích lần nữa.
Những ngày này đang là lúc tiệm thuốc của Diệp gia vừa khai trương, nếu vì dược liệu không cung ứng đủ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không ai gánh nổi trách nhiệm.
Nghe người hầu kia kể vậy thì Diệp Triển Vân và Diệp Huyền đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, hai người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng phi thân đi về phía phủ đệ của Lưu gia và Lý gia.
Hôm nay trên Thanh Sơn Trấn, khắp nơi đều là dân chúng đang nghị luận, cả đám đều cảm thấy bàng hoàng.
Chuyện xảy ra khuya hôm qua ở Diệp gia, bây giờ mọi người nhớ lại mà vẫn còn khiếp sợ không thôi.
Nơi này dù sao cũng là thành trấn dưới trướng Lam Nguyệt thành, có trật tự nhất định, tuy rằng giữa các đại gia tộc cũng có tranh phong với nhau, nhưng cũng chỉ có thể làm lén lút, bề ngoài không ai dám tự tiện động thủ.
Nhưng Diệp gia cư nhiên trực tiếp tiêu diệt hai gia tộc ở bên ngoài trấn, chỉ ngẫm lại thôi cũng đủ để khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi không thôi.
Diệp Huyền và phụ thân nghe tiếng xì xào bàn tán của dân chúng thì cũng cười khổ một cái.
Lúc trước hai người vội vã trở về, sau khi bước vào Thanh Sơn Trấn thì không hề dừng lại, chạy một đường về tới phủ đệ Diệp gia, bằng không nghe được mấy lời xì xào bàn tán của dân chúng một chút thôi cũng sẽ không phải lo lắng tới vậy.
Rất nhanh, hai người bước vào phủ đệ Lý gia liền thấy được Diệp lão gia tử đang đứng uy phong lẫm lẫm ở đó.
- Phụ thân!
- Gia gia!
Diệp Huyền và Diệp Triển Vân vội chạy lên.
- Sao đột nhiên hai người các ngươi lại trở về.
Lão gia tử nhìn thấy Diệp Huyền và Diệp Triển Vân thì lập tức mỉm cười, sau đó như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lại nhướng mày lên.
- Có phải là bên Lam Nguyệt thành xảy ra chuyện gì hay không?
Diệp Triển Vân giải thích:
- Phụ thân, Lam Nguyệt thành không có việc gì hết, chỉ là chúng ta đột nhiên thấy thiếu vài cường giả của Vương gia và Chu gia, lo lắng cho an nguy của ngươi cho nên mới trở lại.
- A? Mấy tên ngày hôm qua là người của Vương gia và Chu gia?
Lão gia tử nhếch môi cười lạnh:
- Chẳng trách đám người này lại có thân thủ lợi hại như vậy, Vương gia và Chu gia đúng là để mắt tới Diệp gia chúng ta, cư nhiên một lần phái ra nhiều cường giả như vậy.
Tám tên cường giả địa võ sư, đối với tam đại gia tộc như Vương gia và Chu gia mà nói thì cơ hồ cũng dốc một nửa lực lượng của hai nhà rồi.
Huống hồ gì trong số đó còn có hai cường giả địa võ sư nhị trọng, đối phó với gia tộc nhỏ như Diệp gia thì căn bản chính là chèn ép tuyệt đối.
- Phụ thân, ngươi không sao chứ?
- Ta có thể có gì được chứ.
Lão gia tử cười hắc hắc:
- Đám người của Vương gia và Chu gia tuy rằng rất mạnh, nhưng ở trước mặt lão phu cũng chỉ có nước chờ chết mà thôi, chỉ tiếc là để cho vài tên chạy thoát. Ta nghe nói gia chủ Vương gia và gia chủ Chu gia đều là cường giả địa võ sư tam trọng, đợi giải quyết xong chuyện ở đây rồi, ta cũng muốn thử xem xem.
Ánh mắt của Diệp lão gia tử đằng đằng sát khí, trên người đột nhiên phóng xuất ra một cỗ uy áp khủng bố.
- Phụ thân, ngươi đột phá rồi sao?
Diệp Triển Vân không dám tin hỏi lại.
- Ha ha ha.
Lão gia tử đột nhiên cười ha hả, uy áp trên người hầu như hoá thành thực chất, đặt trên người Diệp Triển Vân:
- Đây cũng phải cảm ơn vô song địa diệt công mà Huyền nhi đã đưa ta, lão phu rốt cuộc đột phá địa võ sư tam trọng rồi.
Diệp lão gia tử cười, đột nhiên đánh một quyền về phía Diệp Triển Vân.
- Đỡ một quyền của ta.
Phanh!
Hai người đối bính một quyền trong hư không, sau đó cùng lùi lại.
Trong mắt Diệp lão gia tử loé lên vẻ kích động:
- Triển Vân, thực lực của ngươi quả nhiên đã khôi phục rồi, địa võ sư nhị trọng, quả là trời giúp Diệp gia ta, trời giúp Diệp gia ta.
Lão gia tử kích động tới mức rơi nước mắt.
Hai bên rốt cuộc dừng hàn huyên, Diệp Triển Vân mới lên tiếng:
- Phụ thân, đợi khi tin tức ngươi diệt Lý gia và Lưu gia truyền tới Lam Nguyệt thành thì nhất định sẽ dẫn tới chấn động, tới lúc đó phủ thành chủ nhất định sẽ đưa người về, tới lúc đó ngươi phải chú ý một chút.
Lam Nguyệt thành dù sao cũng là một nơi pháp trị, hành động của Diệp lão gia tử nhất định sẽ khiến phủ thành chủ tức giận.
Các đại gia tộc xung đột với nhau, không ai nói được cái gì, nhưng loại chém giết quy mô lớn giữa các đại gia tộc thế này thì phủ thành chủ tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra, bằng không nếu như sau này ai cũng noi theo thì cả Lam Nguyệt thành sẽ trở nên hỗn loạn.
- Các ngươi cứ yên tâm đi, Lý gia và Lưu gia vì muốn đề phòng bại lộ cho nên cả đám đều che mặt kín, ăn mặc không khác gì đạo tặc, huống hồ gì là bọn họ tấn công trang viên của Diệp gia ta trước, ta chỉ biết bọn họ là cường đạo mà thôi, chứ không biết là Lý gia hay Lưu gia gì hết, chuyện này mọi người ở Thanh Sơn Trấn đều biết, cho dù phủ thành chủ có biết đi nữa thì bọn họ cũng không thể nói được gì đâu.
Chương 184 Ngàn dặm tập sát (1)
Lão gia tử phí phách bừng bừng:
- Huống hồ gì, là Vương gia và Chu gia bọn họ công khai đánh lén chúng ta, phủ thành chủ có muốn trị tội thì cũng phải trị tội của Vương gia và Chu gia bọn họ trước.
Diệp Phách Thiên lão gia tử hồn nhiên không sợ.
Lão nói cũng rất có đạo lý, lần này người của Lý gia và Lưu gia đều bịt mặt tới tấn công gia trang của Diệp gia, đây rõ ràng là hành vi cướp bóc rồi, cho dù có bị Diệp gia đánh chết đi nữa thì cũng không nói được gì.
Đương nhiên, chính là sau khi Diệp Phách Thiên lão gia tử đột phá địa võ sư tam trọng xong thì dĩ nhiên đã trở thành một nhân vật có địa vị không nhỏ ở Lam Nguyệt thành, bất kỳ thế lực nào muốn động tới Diệp gia bọn họ đều phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.
Bên trong phủ đệ của Lý gia và Lưu gia, hộ vệ của Diệp gia đang liên tục kiểm kê, tốn cả ngày trời mới kiểm kê sạch sẽ toàn bộ.
Bất quá Diệp Huyền cũng không quan tâm tới những thứ này, mà là tập trung vào bốn kẻ Vương Tuyên đang chạy trốn.
- Cái gì? Ý của ngươi chính là ngươi muốn đuổi giết đám người Vương Tuyên?
Trở lại phủ đệ, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì mấy người lão gia tử lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật đầu:
- Theo ta thấy, người mà gia gia ngươi giết chết là vài trưởng lão của Vương gia và Chu gia, nhưng người cầm đầu lần này chính la Vương Tuyên của Vương gia và Chu Băng của Chu gia, hai người này đều là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của hai gia tộc, chỉ cần giết bọn họ thì sẽ tạo thành đả kích cực lớn đối với hai nhà.
- Huống hồ gì…
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh:
- Nếu như bọn họ đã dám cả gan tới Thanh Sơn Trấn ra tay với Diệp gia ta thì cũng phải chuẩn bị sẽ bỏ mạng lại đây, nếu để cho bọn họ chạy thoát thì uy nghiêm của Diệp gia chúng ta để ở đâu?
Chuyện thả hổ về rừng, Diệp Huyền nhất định sẽ không để nó xảy ra.
- Nhưng Huyền nhi à, bọn họ trốn về hướng hắc phong lĩnh, dọc theo đường đó thì có rất nhiều đường tắt, tìm mấy tên cường giả chẳng khác nào mò kim đấy bể, chúng ta biết tìm họ thế nào đây?
Diệp Phách Thiên cau mày nói.
Diệp Huyền mở địa đồ ra:
- Gia gia ngươi xem đi, căn cứ theo những gì ngươi nói thì đám người Vương Tuyên chạy theo hướng tây, tuy rằng hướng tây này có rất nhiều đường tắt để trở về Lam Nguyệt thành, nhưng cẩn thận lựa ra thì đám người Vương Tuyên chỉ có thể chọn hai đường này, hơn nữa hôm qua thân thể của bọn họ bị trọng thương, không thể chạy được quá xa, mấy người chúng ta đuổi theo nhất định có thể bắt kịp.
- Quan trọng nhất chính là cho dù trên đường không tìm thấy bọn họ, chỉ cần chúng ta đuổi tới nơi nhất định phải đi qua để trở về Lam Nguyệt thành thì nhất định có thể chặn đường bọn họ được.
- Hơn nữa, chỉ cần ta có thể tìm được dấu vết bọn họ lưu lại trên đường chạy trốn thì nhất định có thể biết rõ bọn họ chạy theo hướng nào.
Diệp Phách Thiên nhíu mày:
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Trên mặt Diệp Huyền đầy vẻ tự tin.
Tâm tư của Diệp Phách Thiên cũng chợt động, dù sao lão cũng là người quyết đoán, lập tức vỗ bàn:
- Được, đã như vậy thì chúng ta lập tức lên đường.
Lần này Diệp Phách Thiên an bài xong nhân thủ bảo vệ Diệp gia xong thì liền lên đường cùng Diệp Triển Vân và Diệp Huyền, nhanh chóng chạy tới nơi mà bốn người kia bỏ chạy hôm qua.
- Huyền nhi, chính là ở đây.
Diệp Phách Thiên chỉ vào cánh rừng ở phía trước.
Diệp Huyền gật đầu, đi vào trong rừng, lập tức nhìn thấy một ít dấu vết còn lưu lại từ trận chiến ngày hôm qua, trên mặt đất cũng có không ít dấu máu.
Chỉ thấy Diệp Huyền khảy một ít vết máu lên, bỏ vào bên trong một lọ dung dịch, dung dịch bên trong lọ lập tức biến thành trong suốt.
Sau đó, hắn lại lấy ra một miếng bông, đặt ở miệng bình dung dịch, miếng bông nháy mắt lại biến thành màu đỏ.
- Huyền nhi, ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Triển Vân nghi hoặc.
- Phụ thân, bên trong huyết dịch của mỗi người đều có đặc điểm riêng của bản thân, loại dung dịch do ta phối chế ra này, có thể tiếp xúc với huyết khí trong không khí. Một khi tiếp xúc với huyết khí của đám người Vương Tuyên thì sẽ lập tức biến thành màu đỏ, như vậy liền có thể tìm được đường mà bọn họ đã đi hôm qua.
- Đám người Vương Tuyên đã chạy đi một ngày rồi, chỉ sợ huyết khí đã sớm tiêu tán hết, thế này cũng có thể tìm được sao?
Diệp Huyền cười một cái:
- Phụ thân, tuy rằng huyết khí bình thường sẽ tiêu tán trong vòng một hai canh giờ, nhưng thật ra chỉ là bị pha loãng ra mà thôi, nếu muốn triệt để biến mất thật sự thì ít nhất cũng cần tới hai ngày.
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Vân đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đi!
Diệp Huyền quan sát một lát, lập tức đi về một phía.
Quả nhiên, trên đường đi, miếng bông trong tay Diệp Huyền luôn giữ màu đỏ, một khi màu phai đi thì Diệp Huyền sẽ dừng bước, cẩn thận quan sát, sau đó sẽ chạy sang hướng khác, miếng bông sẽ biến thành màu đỏ trở lại.
Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân theo sát phía sau, trên đường đi cũng trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
Loại diệu thuật truy tung thế này, bất luận đối phương chạy tới nơi nào, cũng có thể dễ dàng lần ra.
Trên đường đi, Diệp Huyền giống như mọc thêm một con mắt vậy, dẫn đường ở phía trước, còn Diệp Triển Vân và Diệp Phách Thiên thì theo sát phía sau, ước chừng nửa ngày sau Diệp Huyền đột nhiên dừng bước.
- Cũng sắp tới nơi rồi, huyết khí ở nơi này rất mới, hẳn là lưu lại từ nửa canh giờ trước, ta có thể cảm giác được bọn họ ở cách đây không xa.
Diệp Huyền nhìn về phía mảnh rừng rậm trước mặt, lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hai người Diệp lão gia tử đều ngưng tụ, thần sắc cảnh giác hẳn lên.
- Huyền nhi, lát nữa ngươi nấp kỹ một chút, nếu như phát hiện tung tích của đám người Vương Tuyên thì trốn xa một chút, đừng hành động lỗ mãng, để cho ta và phụ thân của ngươi ra tay.
Diệp lão gia tử nói xong thì dẫn đầu đi vào rừng.
- Huyền nhi, chú ý an toàn, nếu như có chuyện gì thì ngươi lập tức đi về.
Diệp Triển Vân cũng nhắc nhở.
Ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng Diệp Triển Vân.
Lúc này, ở một khe núi cách đó mấy chục dặm, bốn người Vương Tuyên đang khoanh chân ngồi đó để điều trị nội tức.
Hai người Vương gia trong đó chính là Vương Tuyên và Vương Thông, còn hai người của Chu gia thì là Chu Băng và Chu Tiên, bốn người này có hai người là địa võ sư nhị trọng, thực lực vô cùng cường hãn.
Chương 185 Ngàn dặm tập sát (2)
- Thật không ngờ, lão thất phu Diệp lão gia tử kia cư nhiên đột phá địa võ sư tam trọng ngay lúc đó, khiến cho kế hoạch lần này của chúng ta thất bại trong gang tấc.
Ánh mắt của Vương Tuyên vô cùng lạnh lẽo.
- Có cường giả địa võ sư tam trọng, lần này Diệp gia quật khởi, e là thế không thể đỡ rồi.
- Chết tiệt, chỉ là một gia tộc nho nhỏ ở nông thôn mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sau này hai nhà chúng ta phải luôn bị Diệp gia áp chế hay sao?
Sắc mặt của Chu Tiền vô cùng âm trầm.
Vương Thông lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra đâu, chúng ta đã báo tin này về cho gia tộc, tộc trưởng bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ phái cường giả tới đây, nhất định không thể để cho Diệp gia bọn họ quật khởi.
- Đúng vậy, nếu thật sự muốn để hai nhà chúng ta sau này phải dựa hơi Diệp gia mà sống thì chẳng thà để chúng ta chết đi còn hơn.
Bốn người của Chu gia và Vương gia đều lộ ra vẻ mặt hung tợn.
- Được rồi, việc quan trọng bây giờ không phải là lo nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải quay về Lam Nguyệt thành trước đã rồi tính sau.
Vương Thông trầm giọng nói:
- Đương nhiên phải trở lại Lam Nguyệt thành, bất quá sợ là phải đi vòng qua hắc phong lĩnh, không thể đi qua Cự Thạch Trấn được.
- Sao vậy, lẽ nào Diệp gia bọn họ sẽ mai phục ở đó sao?
- Có mai phục hay không thì ta không biết, nhưng nếu đi từ đây về Lam Nguyệt thành thì chỉ có một con đường là Cự thạch Trấn, nếu như ta là người Diệp gia, không thể tìm ra tung tích của chúng ta thì nhất định sẽ chờ sẵn ở đó, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.
Trong bốn người thì Vương Thông là người có tính cẩn thận nhất, lạnh lùng nói ra.
- Quả nhiên không hổ là người thông tuệ nhất trong đời thứ hai của Vương gia, đáng tiếc, có thông tuệ hơn nữa thì hôm nay cũng phải chết.
Đột nhiên, một tiếng cười lớn từ bên ngoài khe núi truyền vào, một bóng người khí phách đột nhiên xuất hiện ở phía trên khe núi, thân hình của lão cao lớn giống như một người khổng lồ, bao trùm phía trên bốn người, phát ra khí thế cuồng phách.
- Là ngươi, Diệp Phách Thiên, sao ngươi lại ở đây?
Trên mặt bốn người đều kinh hoảng, đồng thời khiếp sợ mở miệng hỏi.
Bốn người bọn họ đi vào sơn lâm, hành tung quỷ dị, chưa từng đi theo kiểu bình thường, tự thấy là vô cùng an toàn, bây giờ nhìn thấy Diệp Phách Thiên thì lập tức như gặp phải quỷ vậy.
- Tại sao ta lại ở đây sao? Đương nhiên là ông trời để ta tới đây để lấy mạng của các ngươi rồi.
Diệp Phách Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, hung hăng đánh thẳng một quyền xuống bốn người bên dưới.
Ầm ầm!
Quyền phong chấn động, đánh nát nham thạch, quyền uy mênh mông cuồn cuộn hoá thành mãnh hồ gầm rú, lao nhanh về phía bốn người Vương Tuyên.
- Lão thất phu, ngươi vừa mới đột phá, cho rằng một mình ngươi thì có thể giết được bốn người bọn ta sao?
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, chỗ bốn người Vương Tuyên đứng lúc trước lập tức bị đánh thành một cái hố lớn, bốn người đồng thời phi thân bay lên, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lao tới từ nhiều hướng.
Advertisements
- Lão thất phu chỉ có một mình thôi, giết lão rồi chúng ta mới có thể toàn mạng.
Vương Tuyên tức giận gầm lên, trên đỉnh đầu của gã hiện ra một con đại xà màu đen, đại xà vặn vẹo, đôi mắt lạnh như băng, phun ra khí tức lạnh lẽo, vầng sáng màu đen lưu chuyển, hung hăng lao về phía Diệp lão gia tử.
Cùng lúc đó, ba người Vương Thông, Chu Băng và Chu Tiền cũng đều thi triển ra võ hồn của bản thân, trên người của hai nhà Chu gia lập tức bao trùm một tầng khôi giáp bằng đá thật dày, vầng sáng màu vàng lưu chuyển, hoành tảo vô địch.
Tứ đại cao thủ biết rõ, lúc này mà chạy trốn thì chắc chắn chỉ còn một con đường chết, bị đối phương lần lượt đánh bại từng tên, chỉ có liên thủ thì mới còn đường sống.
- Lũ nhãi nhép, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà cũng dám mạnh miệng?
Lão gia tử cười lạnh một tiếng, thi triển ra đại địa võ hồn, ánh sáng chói lọi phát ra vạn trượng, hai tay giống như hai cái quạt hương bồ khổng lồ, hung hăng quét về phía bốn người kia.
Binh binh binh binh binh!
Tiếng quyền bạo vang lên liên tiếp vọng khắp núi rừng, mấy cây đại thụ ở xung quanh bị lực trùng kích khủng bố kia nháy mắt liền bị đánh gãy nát, mặt đất nham thạch cứng rắn bị cào lên một tầng, đá vụn bay tán loạn.
Trong tiếng nổ đùng đùng, lão gia tử giống như mãnh hổ, ngạo tiếu sơn lâm, liên tục ra tay, âm bạo liên tục, bốn người Vương Tuyên bị đánh văng ngược ra, thân hình chấn động.
- Đây chính là thực lực của các ngươi sao? Chút tài mọn!
Lão gia tử cười lạnh một tiếng, giống như mãnh hổ xuống núi phóng tới chỗ bốn người, kình phong kích động quanh người, khí thế không ai địch nổi.
- Đáng chết.
Sắc mặt của bốn người vô cùng khó coi, địa võ sư tam trọng, tuy rằng nhìn qua chỉ cao hơn bọn họ có một trọng, nhưng thực lực lại vượt hẳn bốn người bọn họ rất nhiều, thế cho nên cả bốn người bọn họ liên thủ cũng vẫn rơi vào thế hạ phong.
- Vương Tuyên, cứ tiếp tục như vậy thì không được, ta biết ngươi vẫn còn đòn sát thủ, nếu không lấy ra nữa thì hôm nay bốn chúng ta đều phải bỏ mạng ở nơi này đó.
Chu Băng gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chuỳ lớn, bên trên cây chuỳ có quang mang lưu chuyển, tản ra khí tức bành trướng.
- Hạo Thiên Chuỳ, diệt!
Quang mang trên người Chu Băng loé lên, nhào tới như sói đói, cự chuỳ trong tay cũng phóng ra huyền khí ngập tràn, uy thế kinh người.
Vương Tuyên thấy thế thì cũng cắn răng một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, bên trên đoản kiếm toả ra sương mờ, vô cùng tà ác, hoá thành một đạo lưu quang màu đen trong tay Vương Tuyên, theo sát Chu Băng, đâm về phía Diệp lão gia tử.
- Hừm!
Sắc mặt của lão gia tử hơi động.
- Cút đi!
Miệng lão như sấm xuân nổ, đại địa võ hồn vận chuyển tới cực hạn, đánh một chưởng lên cự chuỳ hùng hậu kia, chỉ nghe ầm vang một tiếng, Chu Băng bay ngược ra xa, còn lão gia tử cũng bịch bịch bịch lùi lại ba bước, giẫm ra ba dấu chân thật sâu trên mặt đất.
- Huyền binh tam cấp này quả nhiên lợi hại.
Ánh mắt của lão gia tử hơi ngưng lại, Hạo Thiên chùy này trong đêm đó Chu Băng cũng đã thi triển qua, nếu như không vì thanh bảo binh này thì lão cũng sẽ không để cho đám nguời Vương Tuyên chạy thoát.
Mà lúc này, Vương Tuyên cũng đã lẻn tới sau lưng lão gia tử, đoản kiếm màu đen dùng một góc độ vô cùng xảo trả từ hướng khác nghiêng mình đâm tới.
- Tên của ba thanh phi đao này cứ gọi là diệt huyền phi đao đi, dù sao hồn huyền cương cũng có công hiệu phá huyền, gọi tên này thì đúng rồi.
Diệp Huyền cất kỹ phi đao, cũng không rời khỏi phòng luyện chế, mà tiếp tục tu luyện.
Từ sau khi hắn đột phá võ sĩ tam trọng tới nay, Diệp Huyền chỉ không ngừng ngưng luyện huyền khí của mình, huyền khí trong thân thể hắn bây giờ đã vô cùng hùng hậu, thậm chí còn có thể thử trùng kích vào cảnh giới võ sư huyền võ cảnh nhị giai.
Nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì bây giờ vẫn chưa tới lúc.
Sau khi sống lại thì hắn đã đặt ra yêu cầu cực kỳ cao cho bản thân.
Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết chú ý chính là huyễn mãn tự dật, công tham tạo hoá, cần huyền khí trong thập đại huyền mạch đạt tới cực hạn thì mới có thể đột phá.
Nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển của võ giả trong tương lai.
Cho nên Diệp Huyền cũng không nóng vội, lúc nào rãnh rỗi thì ngồi im lặng tu luyện, huyền khí tiến triển cũng cực kỳ nhanh, hắn tin rằng, chờ thêm một hai tháng nữa thì hắn tự nhiên có thể đột phá với cảnh giới võ sư.
Sau khi tu luyện một hồi thì Diệp Huyền mới thong thả đi ra khỏi phòng tu luyện.
Trong khoảng thời gian này hiệp hội luyện dược sư có thể nói là bán buôn tấp nập, mỗi ngày đều có rất đông khách khứa kéo tới đây mua đan dược từ sáng sớm tới tối muộn, liên miên không dứt, cơ hồ đạp bằng ngạch cửa hiệp hội luyện dược sư.
- Chu quản sự, chúc mừng phát tài.
Diệp Huyền vừa ra khỏi phòng luyện chế thì liền nhìn thấy Chu Hoa Dung mặt mũi đầy hồng quang, lúc này liền mỉm cười mở miệng.
- A, Huyền thiếu, ngươi xuất quan rồi?
Chu quản sự thấy Diệp Huyền thì vô cùng mừng rỡ, nhiệt tình đi tới bên cạnh Diệp Huyền, cười hắc hắc nói:
- Phát tài thì không dám nhận, nhưng việc buôn bán của hiệp hội luyện dược sư chúng ta bây giờ đúng là tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt Chu Hoa Dung đều là vẻ hưng phấn.
Việc làm ăn buôn bán của hiệp hội luyện dược sư trong hai ngày nay đúng là vô cùng tốt, đám người chen chúc tới đây chẳng những mua lượng lớn ba loại đan dược đặc hiệu, mà ngay cả lượng tiêu thụ của những đan dược khác của hiệp hội luyện dược sư cũng tăng lên rất nhiều.
Sau khi thống kê xong thì tiền lời của hiệp hội luyện dược sư trong hai ngày nay gần như bằng với tiền lời một tháng của họ trước kia, lúc thống kế ra xong thì bản thân Chu Hoa Dung cũng không dám tin.
Lúc trước khi Diệp Huyền tung ra ba loại đan dược này thì hiệp hội luyện dược sư thật ra cũng không nghĩ tới sẽ lời được bao nhiêu tiền hết.
Dù sao thì phần lớn tiền lời trong này đều chia hết cho Diệp gia rồi, hiệp hội luyện dược sư bọn họ chỉ được chia có vài thành thôi.
Nhưng kết quả lại khiến cho Chu Hoa Dung chấn kinh.
Bản thân Chu Hoa Dung cũng là một người vô cùng thông minh, y biết rõ tất cả những gì hiệp hội luyện dược sư có được hôm nay là do ai mang tới, cho nên hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền thì thái độ nhiệt tình tới mức không cách nào hình dung được.
Y biết rõ, chỉ có làm thân với Diệp Huyền thì mới có thể cho y có được vinh hoa phú quý, còn những thứ khác chỉ là mây bay.
- Huyền thiếu, đây là bản thống kê số lượng đan dược bán ra được cùng với thống kê lợi nhuận đạt được mà hôm nay chúng ta vừa đưa ra, ngươi xem thử đi, chỉ mới hai ngày thôi mà đã lời được hơn mười vạn huyền tệ rồi, tương đương với tiền lời một tháng của hiệp hội luyện dược sư trước kia, thật không tin nổi.
Advertisements
Chu Hoa Dung hưng phấn nói, vừa rồi y cầm bảng thống kê nhưng một mực không tìm được ai để kể, đều nghẹn sắp chết rồi, bây giờ rốt cuộc cũng tìm được chỗ để nói.
- Ừ, xem ngươi kìa, chỉ mới lời được có mấy mươi vạn huyền tệ mà đã hưng phấn tới như vậy rồi sao?
Diệp Huyền trợn mắt lên nhìn.
- Những thứ này chỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi, tới lúc đó nếu như mỗi ngày có thể lời được gấp mấy chục lần, mấy trăm lần thì chẳng phải là ngươi sẽ mừng tới phát điên sao?
Hai ngày lời được mấy chục vạn huyền tệ, kiếm tiền còn nhiều và nhanh hơn đi cướp nữa, nhưng trong lòng Huyền thiếu lại là chuyện vặt vãnh, Chu Hoa Dung nghe xong liền tái mặt, đợi tới chừng nghe được một câu cuối cùng thì không khỏi trừng muốn rớt tròng mắt, vô lực nói:
- Lời gấp mấy chục, mấy trăm lần, sao có thể? Huyền thiếu, hai ngày nay sở dĩ có thể lời được nhiều như vậy là vì sản phẩm chỉ mới đưa ra thị trường, rất nhiều võ giả điên cuồng mua để dành, chờ vài ngày nữa, võ giả ở Lam Nguyệt thành đều mua đủ đan dược rồi thì lượng tiêu thụ nhất định sẽ giảm xuống.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Uổng cho ngươi còn là tổng quản sự hiệp hội luyện dược sư, tầm nhìn chỉ hạn hẹp như vậy thôi sao? Tới lúc đó thị trường ở Lam Nguyệt thành bão hoà rồi thì sao? Lẽ nào chúng ta không thể bán ở những thành thị khác của vương quốc? Cho dù thị trường ở Lưu Vân Quốc ta bão hoà rồi thì chúng ta cũng có thể bán tới những vương quốc khác, buôn bán là chuyện làm vĩnh viễn không hết đâu.
- Bán tới những thành thị và vương quốc khác?
Chu Hoa Dung nghe xong thì hai mắt toả sáng:
- Đúng rồi, sao ta không nghĩ tới việc này chứ?
Nghĩ tới cảnh tượng mà Diệp Huyền đã nói, tâm tình của Chu Hoa Dung lập tức không cách nào bình tĩnh được, những gì y nhìn thấy mấy hôm nay đã khiến cho y mở rộng tầm mắt, không ngờ bây giờ nghe thấy Diệp Huyền nói vậy, y mới ý thức được là tầm nhìn của mình trước kia quả thực quá hẹp.
- Đúng rồi, Huyền thiếu, hôm nay phụ thân của ngươi cùng Diệp gia chủ đều đang ở hiệp hội luyện dược sư chúng ta, hiện tại đang thương lượng chiến lược sau này cùng với hội trưởng, chúng ta có thể nói kế hoạch này ra.
Chu Hoa Dung vội vàng nói.
Diệp Huyền gật gật đầu:
- Đi thôi.
Hai người nhanh chóng đi tới phòng nghị sự của hiệp hội luyện dược sư, nhìn thấy Diệp Huyền thì mọi người lại hàn huyên một hồi.
Chu Hoa Dung nói ra những gì lúc nãy Diệp Huyền nói, Hoa La Huyên lập tức vỗ đùi:
- Hắc hắc, Huyền thiếu, ý kiến này của ngươi rất tốt.
Diệp Triển Hùng cũng gật đầu nói:
- Bán ra những thành thị khác cũng là một ý kiến rất hay, bất qua trước mắt Diệp gia ta vẫn còn nhỏ, chuyện này lại liên quan tới rất nhiều phương diện, nhất thời không thể làm được.
Muốn đưa tới những thành thị khác bán thì đầu tiên cần phải có năng lực hậu cần cường đại, có thể vận chuyển đan dược tới những thành thị khác an toàn, tiếp theo là phải có trú điểm ở những thành thị khác, phải móc nối quan hệ tốt với những gia tộc bản xứ nữa.
Chương 182 Diệp gia bị tập kích (1)
Những chuyện này, đối với gia tộc hiện tại còn nhỏ yếu như Diệp gia mà nói thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hoa La Huyên lại cười ha hả nói:
- Triển Hùng gia chủ, ta biết rõ ngươi đang lo lắng chuyện gì, điểm này thì ngươi cứ yên tâm đi, để Hoa La Huyên ta xử lý, ta cũng có giao tình không tệ với hội trưởng của những hiệp hội luyện dược sư ở các thành thị gần đây, hoàn toàn có thể đưa đan dược qua đó tiêu thụ.
- Đúng đó, trước khi đánh thông quan hệ thì chúng ta có thể thông qua hiệp hội luyện dược sư để tiêu thụ đan dược.
Ánh mắt của mấy người Diệp Triển Hùng sáng lên.
- Phụ thân, gần đây Chu gia và Vương gia có động tĩnh gì không?
Diệp Huyền cũng không quên Chu gia và Vương gia.
Tuy rằng hai nhà này chắc chắn sẽ suy bại, nhưng chuyện đánh rắn không chết còn bị rắn cắn ngược lại, Diệp Huyền tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra.
Diệp Triển Vân mỉm cười nói:
- Gần đây Chu gia và Vương gia rất ngoan ngoãn, cũng không có hành động gì, thậm chí còn chủ động đóng cửa vài gian hàng, rõ ràng là không dám tranh phong cùng Diệp gia ta.
- Chẳng lẽ Vương gia và Chu gia ngoan ngoãn chịu trận như vậy, cư nhiên không gây sự?
Diệp Huyền nhíu mày, thế này hoàn toàn không giống phong cách của hai nhà này chút nào.
Diệp Triển Hùng mỉm cười nói:
- Sau lần ở yến hội phủ thành chủ thì nhân khí của Vương gia và Chu gia đã rớt thê thảm, bây giờ phủ thành chủ thỉnh thoảng vẫn phái người tới kiếm chuyện với hai nhà bọn họ, ta thấy chính bản thân bọn họ đều không ứng phó nổi.
Diệp Huyền lại hỏi.
- Hành tung của người Vương gia gần đây thì sao?
Diệp Triển Hùng nói:
- Gia chủ Vương gia là Vương Hải và gia chủ Chu Thông của Chu gia gần đây luôn lộ diện, liên tiếp tới phủ thành chủ, hẳn là muốn làm dịu quan hệ với phủ thành chủ.
- Vậy còn Vương Tuyên của Vương gia đâu?
- Vương Tuyên thì không có động tĩnh gì, hai ngày nay một mực không nhìn thấy hắn.
- Không thể nào.
Diệp Huyền nhíu mày, Vương Tuyên của Vương gia tuyệt đối là kẻ hận hắn nhất, hơn nữa làm việc cũng lỗ mãng nhất, lấy tính cách của gã thì nhất định là sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu chết như vậy được, cho dù Vương gia có đồng ý bỏ qua cho Diệp Huyền đi nữa thì kẻ bị Diệp Huyền phế đi con trai như Vương Tuyên tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Huyền luôn tin tưởng vào khả năng quan sát của mình, trong lòng hắn đột nhiên loé lên:
- Có khi nào là đám người Vương Tuyên không có ở Vương gia hay không?
Lời này vừa ra thì tất cả mọi người đều ngây ra.
Không ở Vương gia thì đi đâu?
Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
- Huyền nhi, lẽ nào là Vương gia và Chu gia đã phái người tới Thanh Sơn Trấn?
Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.
- Không thể nào đâu, chẳng lẽ Vương gia còn dám ngông cuồng ra tay như vậy?
Diệp Triển Chấn cảm thấy không dám tin.
- Chưa chắc đâu.
Diệp Triển Vân nhíu mày thật chặt, lạnh giọng nói:
- Suy đoán của chúng ta chắc là đúng rồi, vì hai ngày nay chẳng những Vương Tuyên của Vương gia chẳng có động tĩnh gì, mà ngay cả vài người của Chu gia cũng không có tin tức, nếu như không phải bọn họ chuẩn bị làm gì đó thì tuyệt đối không thể như vậy được.
- Không xong rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại phụ thân và Triển Đường, nếu như Chu gia và Vương gia thực sự phái người tấn công gia tộc thì căn bản không thể ngăn được.
- Chúng ta phải lập tức quay về.
Trên mặt mấy người Diệp Triển Hùng đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Đại bá, tứ thúc, các ngươi đừng gấp.
Trên mặt Diệp Huyền cũng mang theo chút lo lắng, hàn khí âm trầm:
- Chuyện ở Lam Nguyệt thành phải có người đứng ra chủ trì, hơn nữa nếu như Vương gia và Chu gia thật sự muốn động thủ thì nhất định sẽ đánh một kích như lôi đình, các ngươi chỉ mới là địa võ sư nhất trọng, cho dù trở về cũng không thể làm được gì nhiều, không bằng cứ để ta và phụ thân cùng nhau trở về, các ngươi ở lại đây chủ trì đại cục đi.
Trong lòng của Diệp Huyền cũng có chút tự trách, lần này hắn quá sơ suất.
Mặc dù đã nghĩ tới chuyện Vương gia và Chu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hai nhà bọn họ sẽ phản ứng nhanh như vậy.
Hắn biết là mình có hơi coi thường Vương gia và Chu gia.
Diệp Triển Vân và Diệp Huyền lập tức cưỡi khoái mã, nhanh chóng rời khỏi Lam Nguyệt thành, chạy nhanh về phía Thanh Sơn Trấn.
Trong lòng Diệp Huyền thầm hy vọng, tốt nhất là suy đoán của mình không phải thực.
Hai ngày sau, hai người phong trần mệt mỏi về tới Thanh Sơn Trấn.
Vừa liếc mắt nhìn phủ đệ Diệp gia một cái thì trong lòng hai người không khỏi trầm xuống.
Cửa chính của Diệp gia mở rộng, cánh cửa gỗ nặng nề bị đánh vỡ tan tành nằm dưới đất, trên mặt đất thậm chí còn có không ít vết máu đã khô cạn.
Trong đầu Diệp Triển Vân ong lên một tiếng, nhất thời cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
- Phụ thân….
Y lo lắng hét lớn một tiếng, xông thẳng vào trong phủ đệ, chỉ thấy bên trong phủ đệ không có một bóng người, khắp nơi đều là dấu tích đổ nát thê lương sau một trận đại chiến.
- Phụ thân, đừng vội, gia gia không có việc gì đâu.
Diệp Huyền mở miệng nói, đột nhiên, ánh mắt của hắn sáng lên.
- Phụ thân, ngươi đi theo ta.
Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, nhanh chóng kéo phụ thân đi tới chỗ sâu nhất trong phủ đệ, chỉ thấy vài người hầu đang quét dọn ở đó.
- Mấy ngươi các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Lão gia tử đâu rồi?
Diệp Triển Vân xông thẳng tới trước mặt một người hầu, một tay xách cổ áo gã lên.
- Tam gia, Huyền thiếu gia.
Người hầu kia bị túm lên, đầu tiên là sợ tới mức hồn phi phách tán, sau khi nhìn rõ đối phương là ai thì lập tức thở hắt ra một hơi.
- Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mắt của Diệp Triển Vân đỏ ngầu, trong lòng vô cùng lo lắng, xách tên người hầu kia lên tới mức khiến gã sắp không thở nổi.
- Tam gia, ngươi buông ta ra trước đã, lão gia tử không có việc gì hết.
Người hầu kia bị siết chặt, gương mặt đỏ lên.
- Phụ thân, ngươi đừng sốt ruột, các ngươi từ từ nói, trong tộc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền nhìn thấy trong mắt của mấy người hầu cũng không có vẻ thất kinh gì, nghe thấy vậy xong thì trong lòng nháy mắt liền yên tâm hơn.
Nếu như mấy người gia gia xảy ra chuyện gì thì mấy người hầu này chắc chắn sẽ không biểu hiện thế này, càng sẽ không bình tĩnh nhàn nhã đứng đây quét dọn.
Diệp Triển Vân liền đặt người hầu kia xuống.
- Tam gia, Huyền thiếu gia, chuyện là như vầy….
Người hầu kia liền chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra.
Chương 183 Diệp gia bị tập kích (2)
Hoá ra khuya hôm qua đột nhiên có một đám người bịt mặt xâm nhập vào phủ đệ Diệp gia, đám người kia có chừng bảy tám người, thực lực vô cùng đáng sợ, gặp người liền giết.
Hộ vệ Diệp gia tuy rằng đều là người dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng không phải đối thủ của đám người bịt mặt kia, cho nên đều bị thương.
Ngay cả Diệp Triển Đường thân là cường giả địa võ sư nhất trọng cũng chỉ chống đỡ được hai hiệp trước thế công của đám ngươi kia là thổ huyết trọng thương.
Còn hai kẻ mạnh nhất trong số đó thì xông thẳng đến phòng của lão gia tử.
Lão gia tử luôn một mực bế quan rốt cuộc cũng thức tỉnh, hai bên đại chiến một trận, tuy rằng thực lực của lão gia tử rất mạnh, nhưng bị mấy người liên thủ đánh nên chỉ có thể liên tục chống đỡ, liên tục bị dính chiêu.
Ngay tại lúc lão gia tử cùng người của Diệp gia sắp ngăn cản không nổi nữa thì thực lực của lão gia tử đang bị trọng thương đột nhiên tăng vọt, đả thương vài kẻ, tên cầm đầu thấy mấy người liên thủ cũng không thể làm gì được lão gia tử, cuối cùng không thể chật vật bỏ chạy.
Lão gia tử đuổi giết theo một đường, liên tục giết chết bốn tên trong số đó, còn lại bốn tên mặc dù bị trọng thương nhưng vẫn để cho chúng chạy thoát.
Ngay tại lúc lão gia tử đang chuẩn bị đuổi giết tiếp thì phía trang viên truyền tin lại, nói một trang viên của Diệp gia bị Lý gia và Lưu gia liên thủ tiến công, dược liệu trong trang viên đều bị huỷ hết.
Lão gia tử tức giận đã trực tiếp kéo người giết hết đám người Lý gia và Lưu gia đang định bỏ chạy, hiện tại lão gia tử đang kiểm kê lại tài sản của hai nhà Lý gia và Lưu gia.
Về phần những hộ vệ khác của gia tộc thì tất cả đều tới trấn thủ ở các trang viên, sợ bị người ta tập kích lần nữa.
Những ngày này đang là lúc tiệm thuốc của Diệp gia vừa khai trương, nếu vì dược liệu không cung ứng đủ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không ai gánh nổi trách nhiệm.
Nghe người hầu kia kể vậy thì Diệp Triển Vân và Diệp Huyền đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, hai người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng phi thân đi về phía phủ đệ của Lưu gia và Lý gia.
Hôm nay trên Thanh Sơn Trấn, khắp nơi đều là dân chúng đang nghị luận, cả đám đều cảm thấy bàng hoàng.
Chuyện xảy ra khuya hôm qua ở Diệp gia, bây giờ mọi người nhớ lại mà vẫn còn khiếp sợ không thôi.
Nơi này dù sao cũng là thành trấn dưới trướng Lam Nguyệt thành, có trật tự nhất định, tuy rằng giữa các đại gia tộc cũng có tranh phong với nhau, nhưng cũng chỉ có thể làm lén lút, bề ngoài không ai dám tự tiện động thủ.
Nhưng Diệp gia cư nhiên trực tiếp tiêu diệt hai gia tộc ở bên ngoài trấn, chỉ ngẫm lại thôi cũng đủ để khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi không thôi.
Diệp Huyền và phụ thân nghe tiếng xì xào bàn tán của dân chúng thì cũng cười khổ một cái.
Lúc trước hai người vội vã trở về, sau khi bước vào Thanh Sơn Trấn thì không hề dừng lại, chạy một đường về tới phủ đệ Diệp gia, bằng không nghe được mấy lời xì xào bàn tán của dân chúng một chút thôi cũng sẽ không phải lo lắng tới vậy.
Rất nhanh, hai người bước vào phủ đệ Lý gia liền thấy được Diệp lão gia tử đang đứng uy phong lẫm lẫm ở đó.
- Phụ thân!
- Gia gia!
Diệp Huyền và Diệp Triển Vân vội chạy lên.
- Sao đột nhiên hai người các ngươi lại trở về.
Lão gia tử nhìn thấy Diệp Huyền và Diệp Triển Vân thì lập tức mỉm cười, sau đó như chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lại nhướng mày lên.
- Có phải là bên Lam Nguyệt thành xảy ra chuyện gì hay không?
Diệp Triển Vân giải thích:
- Phụ thân, Lam Nguyệt thành không có việc gì hết, chỉ là chúng ta đột nhiên thấy thiếu vài cường giả của Vương gia và Chu gia, lo lắng cho an nguy của ngươi cho nên mới trở lại.
- A? Mấy tên ngày hôm qua là người của Vương gia và Chu gia?
Lão gia tử nhếch môi cười lạnh:
- Chẳng trách đám người này lại có thân thủ lợi hại như vậy, Vương gia và Chu gia đúng là để mắt tới Diệp gia chúng ta, cư nhiên một lần phái ra nhiều cường giả như vậy.
Tám tên cường giả địa võ sư, đối với tam đại gia tộc như Vương gia và Chu gia mà nói thì cơ hồ cũng dốc một nửa lực lượng của hai nhà rồi.
Huống hồ gì trong số đó còn có hai cường giả địa võ sư nhị trọng, đối phó với gia tộc nhỏ như Diệp gia thì căn bản chính là chèn ép tuyệt đối.
- Phụ thân, ngươi không sao chứ?
- Ta có thể có gì được chứ.
Lão gia tử cười hắc hắc:
- Đám người của Vương gia và Chu gia tuy rằng rất mạnh, nhưng ở trước mặt lão phu cũng chỉ có nước chờ chết mà thôi, chỉ tiếc là để cho vài tên chạy thoát. Ta nghe nói gia chủ Vương gia và gia chủ Chu gia đều là cường giả địa võ sư tam trọng, đợi giải quyết xong chuyện ở đây rồi, ta cũng muốn thử xem xem.
Ánh mắt của Diệp lão gia tử đằng đằng sát khí, trên người đột nhiên phóng xuất ra một cỗ uy áp khủng bố.
- Phụ thân, ngươi đột phá rồi sao?
Diệp Triển Vân không dám tin hỏi lại.
- Ha ha ha.
Lão gia tử đột nhiên cười ha hả, uy áp trên người hầu như hoá thành thực chất, đặt trên người Diệp Triển Vân:
- Đây cũng phải cảm ơn vô song địa diệt công mà Huyền nhi đã đưa ta, lão phu rốt cuộc đột phá địa võ sư tam trọng rồi.
Diệp lão gia tử cười, đột nhiên đánh một quyền về phía Diệp Triển Vân.
- Đỡ một quyền của ta.
Phanh!
Hai người đối bính một quyền trong hư không, sau đó cùng lùi lại.
Trong mắt Diệp lão gia tử loé lên vẻ kích động:
- Triển Vân, thực lực của ngươi quả nhiên đã khôi phục rồi, địa võ sư nhị trọng, quả là trời giúp Diệp gia ta, trời giúp Diệp gia ta.
Lão gia tử kích động tới mức rơi nước mắt.
Hai bên rốt cuộc dừng hàn huyên, Diệp Triển Vân mới lên tiếng:
- Phụ thân, đợi khi tin tức ngươi diệt Lý gia và Lưu gia truyền tới Lam Nguyệt thành thì nhất định sẽ dẫn tới chấn động, tới lúc đó phủ thành chủ nhất định sẽ đưa người về, tới lúc đó ngươi phải chú ý một chút.
Lam Nguyệt thành dù sao cũng là một nơi pháp trị, hành động của Diệp lão gia tử nhất định sẽ khiến phủ thành chủ tức giận.
Các đại gia tộc xung đột với nhau, không ai nói được cái gì, nhưng loại chém giết quy mô lớn giữa các đại gia tộc thế này thì phủ thành chủ tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra, bằng không nếu như sau này ai cũng noi theo thì cả Lam Nguyệt thành sẽ trở nên hỗn loạn.
- Các ngươi cứ yên tâm đi, Lý gia và Lưu gia vì muốn đề phòng bại lộ cho nên cả đám đều che mặt kín, ăn mặc không khác gì đạo tặc, huống hồ gì là bọn họ tấn công trang viên của Diệp gia ta trước, ta chỉ biết bọn họ là cường đạo mà thôi, chứ không biết là Lý gia hay Lưu gia gì hết, chuyện này mọi người ở Thanh Sơn Trấn đều biết, cho dù phủ thành chủ có biết đi nữa thì bọn họ cũng không thể nói được gì đâu.
Chương 184 Ngàn dặm tập sát (1)
Lão gia tử phí phách bừng bừng:
- Huống hồ gì, là Vương gia và Chu gia bọn họ công khai đánh lén chúng ta, phủ thành chủ có muốn trị tội thì cũng phải trị tội của Vương gia và Chu gia bọn họ trước.
Diệp Phách Thiên lão gia tử hồn nhiên không sợ.
Lão nói cũng rất có đạo lý, lần này người của Lý gia và Lưu gia đều bịt mặt tới tấn công gia trang của Diệp gia, đây rõ ràng là hành vi cướp bóc rồi, cho dù có bị Diệp gia đánh chết đi nữa thì cũng không nói được gì.
Đương nhiên, chính là sau khi Diệp Phách Thiên lão gia tử đột phá địa võ sư tam trọng xong thì dĩ nhiên đã trở thành một nhân vật có địa vị không nhỏ ở Lam Nguyệt thành, bất kỳ thế lực nào muốn động tới Diệp gia bọn họ đều phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.
Bên trong phủ đệ của Lý gia và Lưu gia, hộ vệ của Diệp gia đang liên tục kiểm kê, tốn cả ngày trời mới kiểm kê sạch sẽ toàn bộ.
Bất quá Diệp Huyền cũng không quan tâm tới những thứ này, mà là tập trung vào bốn kẻ Vương Tuyên đang chạy trốn.
- Cái gì? Ý của ngươi chính là ngươi muốn đuổi giết đám người Vương Tuyên?
Trở lại phủ đệ, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì mấy người lão gia tử lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật đầu:
- Theo ta thấy, người mà gia gia ngươi giết chết là vài trưởng lão của Vương gia và Chu gia, nhưng người cầm đầu lần này chính la Vương Tuyên của Vương gia và Chu Băng của Chu gia, hai người này đều là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của hai gia tộc, chỉ cần giết bọn họ thì sẽ tạo thành đả kích cực lớn đối với hai nhà.
- Huống hồ gì…
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh:
- Nếu như bọn họ đã dám cả gan tới Thanh Sơn Trấn ra tay với Diệp gia ta thì cũng phải chuẩn bị sẽ bỏ mạng lại đây, nếu để cho bọn họ chạy thoát thì uy nghiêm của Diệp gia chúng ta để ở đâu?
Chuyện thả hổ về rừng, Diệp Huyền nhất định sẽ không để nó xảy ra.
- Nhưng Huyền nhi à, bọn họ trốn về hướng hắc phong lĩnh, dọc theo đường đó thì có rất nhiều đường tắt, tìm mấy tên cường giả chẳng khác nào mò kim đấy bể, chúng ta biết tìm họ thế nào đây?
Diệp Phách Thiên cau mày nói.
Diệp Huyền mở địa đồ ra:
- Gia gia ngươi xem đi, căn cứ theo những gì ngươi nói thì đám người Vương Tuyên chạy theo hướng tây, tuy rằng hướng tây này có rất nhiều đường tắt để trở về Lam Nguyệt thành, nhưng cẩn thận lựa ra thì đám người Vương Tuyên chỉ có thể chọn hai đường này, hơn nữa hôm qua thân thể của bọn họ bị trọng thương, không thể chạy được quá xa, mấy người chúng ta đuổi theo nhất định có thể bắt kịp.
- Quan trọng nhất chính là cho dù trên đường không tìm thấy bọn họ, chỉ cần chúng ta đuổi tới nơi nhất định phải đi qua để trở về Lam Nguyệt thành thì nhất định có thể chặn đường bọn họ được.
- Hơn nữa, chỉ cần ta có thể tìm được dấu vết bọn họ lưu lại trên đường chạy trốn thì nhất định có thể biết rõ bọn họ chạy theo hướng nào.
Diệp Phách Thiên nhíu mày:
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Trên mặt Diệp Huyền đầy vẻ tự tin.
Tâm tư của Diệp Phách Thiên cũng chợt động, dù sao lão cũng là người quyết đoán, lập tức vỗ bàn:
- Được, đã như vậy thì chúng ta lập tức lên đường.
Lần này Diệp Phách Thiên an bài xong nhân thủ bảo vệ Diệp gia xong thì liền lên đường cùng Diệp Triển Vân và Diệp Huyền, nhanh chóng chạy tới nơi mà bốn người kia bỏ chạy hôm qua.
- Huyền nhi, chính là ở đây.
Diệp Phách Thiên chỉ vào cánh rừng ở phía trước.
Diệp Huyền gật đầu, đi vào trong rừng, lập tức nhìn thấy một ít dấu vết còn lưu lại từ trận chiến ngày hôm qua, trên mặt đất cũng có không ít dấu máu.
Chỉ thấy Diệp Huyền khảy một ít vết máu lên, bỏ vào bên trong một lọ dung dịch, dung dịch bên trong lọ lập tức biến thành trong suốt.
Sau đó, hắn lại lấy ra một miếng bông, đặt ở miệng bình dung dịch, miếng bông nháy mắt lại biến thành màu đỏ.
- Huyền nhi, ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Triển Vân nghi hoặc.
- Phụ thân, bên trong huyết dịch của mỗi người đều có đặc điểm riêng của bản thân, loại dung dịch do ta phối chế ra này, có thể tiếp xúc với huyết khí trong không khí. Một khi tiếp xúc với huyết khí của đám người Vương Tuyên thì sẽ lập tức biến thành màu đỏ, như vậy liền có thể tìm được đường mà bọn họ đã đi hôm qua.
- Đám người Vương Tuyên đã chạy đi một ngày rồi, chỉ sợ huyết khí đã sớm tiêu tán hết, thế này cũng có thể tìm được sao?
Diệp Huyền cười một cái:
- Phụ thân, tuy rằng huyết khí bình thường sẽ tiêu tán trong vòng một hai canh giờ, nhưng thật ra chỉ là bị pha loãng ra mà thôi, nếu muốn triệt để biến mất thật sự thì ít nhất cũng cần tới hai ngày.
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Vân đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đi!
Diệp Huyền quan sát một lát, lập tức đi về một phía.
Quả nhiên, trên đường đi, miếng bông trong tay Diệp Huyền luôn giữ màu đỏ, một khi màu phai đi thì Diệp Huyền sẽ dừng bước, cẩn thận quan sát, sau đó sẽ chạy sang hướng khác, miếng bông sẽ biến thành màu đỏ trở lại.
Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân theo sát phía sau, trên đường đi cũng trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
Loại diệu thuật truy tung thế này, bất luận đối phương chạy tới nơi nào, cũng có thể dễ dàng lần ra.
Trên đường đi, Diệp Huyền giống như mọc thêm một con mắt vậy, dẫn đường ở phía trước, còn Diệp Triển Vân và Diệp Phách Thiên thì theo sát phía sau, ước chừng nửa ngày sau Diệp Huyền đột nhiên dừng bước.
- Cũng sắp tới nơi rồi, huyết khí ở nơi này rất mới, hẳn là lưu lại từ nửa canh giờ trước, ta có thể cảm giác được bọn họ ở cách đây không xa.
Diệp Huyền nhìn về phía mảnh rừng rậm trước mặt, lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hai người Diệp lão gia tử đều ngưng tụ, thần sắc cảnh giác hẳn lên.
- Huyền nhi, lát nữa ngươi nấp kỹ một chút, nếu như phát hiện tung tích của đám người Vương Tuyên thì trốn xa một chút, đừng hành động lỗ mãng, để cho ta và phụ thân của ngươi ra tay.
Diệp lão gia tử nói xong thì dẫn đầu đi vào rừng.
- Huyền nhi, chú ý an toàn, nếu như có chuyện gì thì ngươi lập tức đi về.
Diệp Triển Vân cũng nhắc nhở.
Ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng Diệp Triển Vân.
Lúc này, ở một khe núi cách đó mấy chục dặm, bốn người Vương Tuyên đang khoanh chân ngồi đó để điều trị nội tức.
Hai người Vương gia trong đó chính là Vương Tuyên và Vương Thông, còn hai người của Chu gia thì là Chu Băng và Chu Tiên, bốn người này có hai người là địa võ sư nhị trọng, thực lực vô cùng cường hãn.
Chương 185 Ngàn dặm tập sát (2)
- Thật không ngờ, lão thất phu Diệp lão gia tử kia cư nhiên đột phá địa võ sư tam trọng ngay lúc đó, khiến cho kế hoạch lần này của chúng ta thất bại trong gang tấc.
Ánh mắt của Vương Tuyên vô cùng lạnh lẽo.
- Có cường giả địa võ sư tam trọng, lần này Diệp gia quật khởi, e là thế không thể đỡ rồi.
- Chết tiệt, chỉ là một gia tộc nho nhỏ ở nông thôn mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sau này hai nhà chúng ta phải luôn bị Diệp gia áp chế hay sao?
Sắc mặt của Chu Tiền vô cùng âm trầm.
Vương Thông lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra đâu, chúng ta đã báo tin này về cho gia tộc, tộc trưởng bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ phái cường giả tới đây, nhất định không thể để cho Diệp gia bọn họ quật khởi.
- Đúng vậy, nếu thật sự muốn để hai nhà chúng ta sau này phải dựa hơi Diệp gia mà sống thì chẳng thà để chúng ta chết đi còn hơn.
Bốn người của Chu gia và Vương gia đều lộ ra vẻ mặt hung tợn.
- Được rồi, việc quan trọng bây giờ không phải là lo nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải quay về Lam Nguyệt thành trước đã rồi tính sau.
Vương Thông trầm giọng nói:
- Đương nhiên phải trở lại Lam Nguyệt thành, bất quá sợ là phải đi vòng qua hắc phong lĩnh, không thể đi qua Cự Thạch Trấn được.
- Sao vậy, lẽ nào Diệp gia bọn họ sẽ mai phục ở đó sao?
- Có mai phục hay không thì ta không biết, nhưng nếu đi từ đây về Lam Nguyệt thành thì chỉ có một con đường là Cự thạch Trấn, nếu như ta là người Diệp gia, không thể tìm ra tung tích của chúng ta thì nhất định sẽ chờ sẵn ở đó, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.
Trong bốn người thì Vương Thông là người có tính cẩn thận nhất, lạnh lùng nói ra.
- Quả nhiên không hổ là người thông tuệ nhất trong đời thứ hai của Vương gia, đáng tiếc, có thông tuệ hơn nữa thì hôm nay cũng phải chết.
Đột nhiên, một tiếng cười lớn từ bên ngoài khe núi truyền vào, một bóng người khí phách đột nhiên xuất hiện ở phía trên khe núi, thân hình của lão cao lớn giống như một người khổng lồ, bao trùm phía trên bốn người, phát ra khí thế cuồng phách.
- Là ngươi, Diệp Phách Thiên, sao ngươi lại ở đây?
Trên mặt bốn người đều kinh hoảng, đồng thời khiếp sợ mở miệng hỏi.
Bốn người bọn họ đi vào sơn lâm, hành tung quỷ dị, chưa từng đi theo kiểu bình thường, tự thấy là vô cùng an toàn, bây giờ nhìn thấy Diệp Phách Thiên thì lập tức như gặp phải quỷ vậy.
- Tại sao ta lại ở đây sao? Đương nhiên là ông trời để ta tới đây để lấy mạng của các ngươi rồi.
Diệp Phách Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, hung hăng đánh thẳng một quyền xuống bốn người bên dưới.
Ầm ầm!
Quyền phong chấn động, đánh nát nham thạch, quyền uy mênh mông cuồn cuộn hoá thành mãnh hồ gầm rú, lao nhanh về phía bốn người Vương Tuyên.
- Lão thất phu, ngươi vừa mới đột phá, cho rằng một mình ngươi thì có thể giết được bốn người bọn ta sao?
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, chỗ bốn người Vương Tuyên đứng lúc trước lập tức bị đánh thành một cái hố lớn, bốn người đồng thời phi thân bay lên, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lao tới từ nhiều hướng.
Advertisements
- Lão thất phu chỉ có một mình thôi, giết lão rồi chúng ta mới có thể toàn mạng.
Vương Tuyên tức giận gầm lên, trên đỉnh đầu của gã hiện ra một con đại xà màu đen, đại xà vặn vẹo, đôi mắt lạnh như băng, phun ra khí tức lạnh lẽo, vầng sáng màu đen lưu chuyển, hung hăng lao về phía Diệp lão gia tử.
Cùng lúc đó, ba người Vương Thông, Chu Băng và Chu Tiền cũng đều thi triển ra võ hồn của bản thân, trên người của hai nhà Chu gia lập tức bao trùm một tầng khôi giáp bằng đá thật dày, vầng sáng màu vàng lưu chuyển, hoành tảo vô địch.
Tứ đại cao thủ biết rõ, lúc này mà chạy trốn thì chắc chắn chỉ còn một con đường chết, bị đối phương lần lượt đánh bại từng tên, chỉ có liên thủ thì mới còn đường sống.
- Lũ nhãi nhép, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà cũng dám mạnh miệng?
Lão gia tử cười lạnh một tiếng, thi triển ra đại địa võ hồn, ánh sáng chói lọi phát ra vạn trượng, hai tay giống như hai cái quạt hương bồ khổng lồ, hung hăng quét về phía bốn người kia.
Binh binh binh binh binh!
Tiếng quyền bạo vang lên liên tiếp vọng khắp núi rừng, mấy cây đại thụ ở xung quanh bị lực trùng kích khủng bố kia nháy mắt liền bị đánh gãy nát, mặt đất nham thạch cứng rắn bị cào lên một tầng, đá vụn bay tán loạn.
Trong tiếng nổ đùng đùng, lão gia tử giống như mãnh hổ, ngạo tiếu sơn lâm, liên tục ra tay, âm bạo liên tục, bốn người Vương Tuyên bị đánh văng ngược ra, thân hình chấn động.
- Đây chính là thực lực của các ngươi sao? Chút tài mọn!
Lão gia tử cười lạnh một tiếng, giống như mãnh hổ xuống núi phóng tới chỗ bốn người, kình phong kích động quanh người, khí thế không ai địch nổi.
- Đáng chết.
Sắc mặt của bốn người vô cùng khó coi, địa võ sư tam trọng, tuy rằng nhìn qua chỉ cao hơn bọn họ có một trọng, nhưng thực lực lại vượt hẳn bốn người bọn họ rất nhiều, thế cho nên cả bốn người bọn họ liên thủ cũng vẫn rơi vào thế hạ phong.
- Vương Tuyên, cứ tiếp tục như vậy thì không được, ta biết ngươi vẫn còn đòn sát thủ, nếu không lấy ra nữa thì hôm nay bốn chúng ta đều phải bỏ mạng ở nơi này đó.
Chu Băng gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chuỳ lớn, bên trên cây chuỳ có quang mang lưu chuyển, tản ra khí tức bành trướng.
- Hạo Thiên Chuỳ, diệt!
Quang mang trên người Chu Băng loé lên, nhào tới như sói đói, cự chuỳ trong tay cũng phóng ra huyền khí ngập tràn, uy thế kinh người.
Vương Tuyên thấy thế thì cũng cắn răng một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, bên trên đoản kiếm toả ra sương mờ, vô cùng tà ác, hoá thành một đạo lưu quang màu đen trong tay Vương Tuyên, theo sát Chu Băng, đâm về phía Diệp lão gia tử.
- Hừm!
Sắc mặt của lão gia tử hơi động.
- Cút đi!
Miệng lão như sấm xuân nổ, đại địa võ hồn vận chuyển tới cực hạn, đánh một chưởng lên cự chuỳ hùng hậu kia, chỉ nghe ầm vang một tiếng, Chu Băng bay ngược ra xa, còn lão gia tử cũng bịch bịch bịch lùi lại ba bước, giẫm ra ba dấu chân thật sâu trên mặt đất.
- Huyền binh tam cấp này quả nhiên lợi hại.
Ánh mắt của lão gia tử hơi ngưng lại, Hạo Thiên chùy này trong đêm đó Chu Băng cũng đã thi triển qua, nếu như không vì thanh bảo binh này thì lão cũng sẽ không để cho đám nguời Vương Tuyên chạy thoát.
Mà lúc này, Vương Tuyên cũng đã lẻn tới sau lưng lão gia tử, đoản kiếm màu đen dùng một góc độ vô cùng xảo trả từ hướng khác nghiêng mình đâm tới.