-
Chương 1341-1345
Chương 1341 Thính Thiên Các (2)
- Ta cần hỏi thăm hai người.
- Xin mời các hạ đưa tên cùng lai lịch của người cần hỏi thăm vào thẻ ngọc, chúng ta sẽ tiến hành ước định ra giá.
Thanh âm u lãnh lần thứ hai vang lên.
Diệp Huyền biết quy củ, lúc này khắc tên của Hoàng Phủ Tú Minh vào.
- Hoàng Phủ Tú Minh, Mộng Cảnh Bình Nguyên Lam Quang học viện viện trưởng, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
Thanh âm u lãnh kia truyền đến:
- Giá cả một ngàn viên Huyền Thạch thượng phẩm hoặc bảo vật giá trị ngang nhau.
- Cái gì? Quý như thế?
Diệp Huyền nhíu mày.
Theo hắn biết, hỏi thăm tin tức một Vũ Hoàng tam trọng, bình thường chỉ ở hai, ba trăm Huyền Thạch thượng phẩm.
Một ngàn viên Huyền Thạch thượng phẩm, cái kia hoàn toàn bằng một cây linh dược cửu giai, phải biết hắn hỏi thăm vẻn vẹn là tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh mà thôi, làm sao sẽ quý như vậy?
- Lai lịch người này không phải bình thường, đồng thời liên lụy đến một số thế lực lớn, bởi vậy giá cả tự nhiên không thấp.
Cái thanh âm lạnh như băng kia lần thứ hai vang lên.
- Được, ta mua.
Diệp Huyền không chút do dự từ trên người lấy ra một bình sứ đặt ở trên bình đài.
Bạch!
Một đạo không gian rung động lướt qua, cái bình sứ kia trong nháy mắt biến mất.
Một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, này cũng không phải một con số nhỏ, tuy trên người Diệp Huyền có không ít Huyền Thạch, nhưng Huyền Thạch thượng phẩm không nhiều, bởi vậy đối với hắn mà nói, dùng đan dược mình luyện chế đến thay không thể nghi ngờ là có lợi nhất.
- Hai viên Huyền Khí đan bát phẩm, có thể tương đương một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.
Thanh âm u lãnh kia vang lên.
- Hoàng Phủ Tú Minh, hiện nay ở Hỗn Loạn Chi Thành.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời cả kinh, Hỗn Loạn Chi Thành hắn tự nhiên biết, là một địa phương vô cùng đáng sợ của Thiên Huyền đại lục, chính như tên của nó, trong Hỗn Loạn Chi Thành vô cùng hỗn loạn, rất nhiều thế lực chiếm giữ, nhưng thực lực của nó cực kỳ đáng sợ, trong đó có không ít võ giả, đều là tội phạm đạo tặc xú danh trên đại lục, bởi vậy nơi đó lại có tên là Tội Ác chi thành.
Hỗn Loạn Chi Thành căn bản không có trật tự, có chỉ là giết chóc cùng ức hiếp, nhưng bên trong số lượng cường giả rất nhiều, cường giả vi tôn, là một tồn tại không kém gì bảy đại tông môn ở đại lục, không có bao nhiêu thế lực dám đắc tội.
Ngay cả người của Thánh thành Chấp Pháp điện, cũng không dám công nhiên tiến vào Hỗn Loạn Chi Thành, điều này cũng làm cho rất nhiều trọng phạm bị Huyền Vực truy nã, đều trốn ở trong đó.
Lẽ nào Hoàng Phủ Tú Minh làm chuyện gì, đắc tội Huyền Vực, bị ép trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành? Lúc này mới không cách nào rời đi? Nhưng coi là như vậy, hắn cũng không đến nổi ngay cả tin tức của Cát viện phó cũng không trả lời a.
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, nhưng mặt không lộ vẻ gì khác thường, lạnh lùng nói:
- Ta muốn biết tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại ở Tội Ác chi thành, chẳng lẽ là chạy nạn?
- Hoàng Phủ Tú Minh không phải trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành, mà lấy thân phận nô lệ bị bán vào Hỗn Loạn Chi Thành.
Thanh âm kia nói.
Diệp Huyền cả kinh, lấy thân phận nô lệ bị bán vào Hỗn Loạn Chi Thành, chuyện này làm sao có thể?
Trong lòng hắn cuốn lên sóng to gió lớn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hoàng Phủ Tú Minh làm sao sẽ trở thành nô lệ, hắn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, ai có thể nô dịch hắn?
Diệp Huyền đè nén xuống phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:
- Lấy thân phận nô lệ bán vào Tội Ác chi thành? Chuyện gì thế này? Hoàng Phủ Tú Minh không chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, còn là một Luyện Hồn Sư thất giai, ai dám bán hắn, chẳng lẽ không sợ Thần Đô trừng phạt sao?
Thanh âm kia nói:
- Hỗn Loạn Chi Thành ngay cả Thánh thành cũng không sợ, tự nhiên cũng không sợ Thần Đô, huống chi Thần Đô cũng sẽ không gây sự với Hỗn Loạn Chi Thành, bởi vì trước khi bị bán tới Hỗn Loạn Chi Thành, Thần Đô cũng đã cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư của hắn.
Cái gì?
Diệp Huyền lần thứ hai ngơ ngác, trong lòng tức giận càng sâu.
Thân là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, Diệp Huyền quá rõ ràng cái gọi là cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư là có ý gì, là Thần Đô sẽ không tiếp tục thừa nhận thân phận Luyện Hồn Sư của đối phương.
Trong tình huống bình thường, chỉ có đối với một ít Luyện Hồn Sư tội ác tày trời, Thần Đô mới sẽ làm ra trừng phạt như vậy, nhưng Hoàng Phủ Tú Minh hắn làm sao sẽ như vậy?
Vào giờ phút này, Diệp Huyền đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn hiểu được, trong này tuyệt đối phát sinh sự tình gì hắn không biết, lúc này trầm giọng nói:
- Tại sao Thần Đô muốn cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư của hắn, còn nữa, đến tột cùng là ai bán hắn vào Hỗn Loạn Chi Thành, hiện tại hắn người ở nơi nào trong Tội Ác chi thành?
- Những tin tức này, đã vượt qua phạm vi ngươi hỏi dò vừa nãy, trả lời toàn bộ cần hai ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.
Thanh âm kia không mang theo một tia cảm tình nói.
Diệp Huyền không chút do dự, lần thứ hai lấy ra một bình sứ, bên trong là bốn viên Huyền Khí đan bát phẩm.
Bạch!
Không gian rung động, bình sứ biến mất, chỉ chốc lát sau, thanh âm kia lần thứ hai vang lên:
- Hai năm trước, Hoàng Phủ Tú Minh mơ ước báu vật của Vô Lượng Sơn, đêm khuya xông vào tổng bộ Vô Lượng Sơn, kết quả bị Vô Lượng Sơn Nguyên Lão bắt, nhân chứng vật chứng đều có, sau đó phát tin Thần Đô, Thần Đô tức giận, ở ngày thứ hai liền trực tiếp đưa tin Vô Lượng Sơn, thủ tiêu thân phận Luyện Hồn Sư của Hoàng Phủ Tú Minh, mà Hoàng Phủ Tú Minh sau đó bị Vô Lượng Sơn giam giữ ở trong địa lao, một năm trước bị bán về Hỗn Loạn Chi Thành.
Trong lòng Diệp Huyền càng phẫn nộ, lại là Vô Lượng Sơn chết tiệt này.
Nếu như là thế lực khác, Diệp Huyền nhiều năm như vậy chưa từng thấy Hoàng Phủ Tú Minh, còn chưa chắc chắn sẽ hoàn toàn hoài nghi chuyện này, thế nhưng Vô Lượng Sơn là cái đức hạnh gì Diệp Huyền quá rõ ràng.
Hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, sẽ đi Vô Lượng Sơn tổng bộ trộm đồ vật? Vô Lượng Sơn tổng bộ cường giả đông đảo, Vũ Đế san sát, cho dù là một ngu si, cũng không thể đi Vô Lượng Sơn tổng bộ trộm đồ vật, đây căn bản là muốn chết không khác nhau gì cả.
Trong lòng Diệp Huyền lập tức liền rõ ràng, này tất nhiên là âm mưu của Vô Lượng Sơn, hơn nữa Vô Lượng Sơn vốn mơ ước cấm địa của Lam Quang học viện, điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền không khỏi càng thêm khẳng định.
Chương 1342 Không có tư cách (1)
Hắn lạnh lùng nói:
- Thần Đô làm sao sẽ trục xuất Hoàng Phủ Tú Minh, tuy Luyện Hồn Sư thất giai không tính là gì, nhưng dù gì cũng thuộc về nhân viên hạch tâm trong Thần Đô, muốn trục xuất hắn, chí ít cần Thần Đô Chưởng Hình Ty tam đại Chưởng Hình trưởng lão xét duyệt thông qua mới có thể, làm sao có khả năng ngày thứ hai liền tuyên bố thông cáo, chút thời gian này, ngay cả điều tra cũng không thể điều tra a?
- Tin tức này, vượt qua phạm trù hỏi dò, giá trị một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.
Cái thanh âm u lãnh kia lần thứ hai vang lên.
Sắc mặt Diệp Huyền lạnh lùng, không chút do dự lần thứ hai lấy ra hai viên Huyền Khí đan.
- Truyền đạt thông cáo trục xuất không phải Thần Đô Chưởng Hình Ty, mà là Thần Đô Đế Lão Viện.
- Cái gì, Đế Lão Viện?
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, Thần Đô Đế Lão Viện, đại biểu ý chí đỉnh phong của Thần Đô, bên trong mỗi một vị Đế lão đều là Luyện Hồn Sư Đế cấp cửu phẩm, trong bọn họ bất luận người nào một lời, liền có thể quyết đoán sinh tử của tuyệt đại đa số Luyện Hồn Sư trên đại lục.
Lúc này, Diệp Huyền trái lại tin tưởng là Thần Đô ra lệnh, bởi vì chỉ có Đế lão của Đế Lão Viện mới có thể không trải qua thẩm tra, trực tiếp trục xuất một tên Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
Chỉ là Hoàng Phủ Tú Minh hắn làm sao sẽ đắc tội Đế Lão Viện?
Thần Đô Đế Lão Viện mỗi một cái đều thân phận hiển hách, không hỏi thế sự, tại sao lại quan tâm đến Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong như Hoàng Phủ Tú Minh?
Trong này tất có gì đó quái lạ.
- Trục xuất Hoàng Phủ Tú Minh, đến tột cùng là vị Đế lão nào trong Đế Lão Viện ra lệnh?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, tin tức này, thứ Thính Thiên Các không cách nào trả lời, mệnh lệnh của Thần Đô Đế Lão Viện đều là tuyệt mật, Thính Thiên các chúng ta cũng chỉ là hoài nghi, không cách nào kết luận đến tột cùng là ai ra lệnh.
Diệp Huyền lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lặng lẽ không nói.
Hắn có thể khẳng định, Thính Thiên Các tất nhiên có một ít phán đoán, thế nhưng lấy tác phong của Thính Thiên Các, sẽ không dễ dàng truyền tin tức chưa được chứng thực ra.
Trong đầu Diệp Huyền lướt qua mấy vị bằng hữu kiếp trước hắn biết, ánh mắt lạnh lẽo.
Bất kể là ai ra lệnh, người này dám ra lệnh như thế, vô cùng có khả năng có liên hệ nhất định với Vô Lượng Sơn.
- Nếu như các hạ không có vấn đề gì nữa, có thể rời đi.
Cái thanh âm u lãnh kia từ tốn nói.
- Không vội.
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng.
- Ta còn có mấy vấn đề muốn hỏi.
Dứt tiếng, Diệp Huyền trực tiếp cầm lấy thẻ ngọc trước mặt, đưa vào vài đạo tin tức.
Không gian rung động, thẻ ngọc biến mất.
Diệp Huyền ngồi yên ở đó, mơ hồ cảm giác được người tiếp thu thẻ ngọc lan truyền đến một cơn chấn động, hiển nhiên bị vấn đề của Diệp Huyền dọa chấn kinh.
Không gian trầm mặc, yên tĩnh giống như một bãi nước đọng.
Diệp Huyền ngưng tiếng nói:
- Làm sao, mấy vấn đề này, quý các cũng không biết sao?
Vẫn trầm mặc, hồi lâu sau, thanh âm kia mới lần thứ hai vang lên, mang theo một tia ngưng trọng nói:
- Mấy vấn đề này, ngươi còn chưa có tư cách biết.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình, cười lạnh nói:
- Ngươi sao biết ta không có tư cách? Có muốn Thính Thiên Các ngươi đến thử một lần hay không.
Thanh âm kia trầm mặc một chút nói:
- Không cần, chẳng cần biết ngươi là ai, mấy vấn đề này ngươi không có tư cách biết, bởi vì này là tồn tại ngay cả Thính Thiên Các ta cũng phải kiêng kỵ. Muốn tìm hiểu mấy vấn đề này, Thính Thiên Các ta phải trả giá quá to lớn, giao dịch này chúng ta không thể tiếp, cũng tiếp không được.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói tiếp không được liền tiếp không được? Mấy vấn đề này, đủ để dòm ngó suy nghĩ trong lòng ta, để Thính Thiên Các ngươi biết được bí mật của ta, ngươi một câu tiếp không được, có biết sẽ để ta rơi vào loại hoàn cảnh không? Hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời, ngày khác ta tất sẽ bước lên tổng bộ của Thính Thiên Các các ngươi, đòi cái công đạo.
- Hừ.
Thanh âm kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Các hạ là đang uy hiếp Thính Thiên Các ta sao? Huống chi, mấy vấn đề này giá trị phi phàm, ngươi giao nổi sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Giao nổi không, là vấn đề của ta, ra giá hay không, là vấn đề của ngươi, ta nghe nói Thính Thiên Các luôn coi trọng bảng hiệu, rất có chuẩn tắc, chẳng lẽ giống như ngươi vậy sao?
Thanh âm kia trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
- Mấy vấn đề này, Thính Thiên Các ta thực không cách nào trả lời, nhưng ta có thể miễn phí cho ngươi một ít tin tức, làm bồi thường.
Diệp Huyền chỉ ngồi yên ở đó, khóe miệng hiện ra cười gằn.
Thanh âm kia nói:
- Một trong số đó, ngươi hỏi Dao Nguyệt Vũ Đế xác thực ở Vô Tận Hải, trăm năm trước, nàng một thân một mình rời Nguyệt Thần cung, đi tới Vô Tận Hải Hắc Long cung, nhưng từ đó về sau không có tin tức, chưa bao giờ lại xuất hiện qua, tung tích cụ thể, Thính Thiên Các ta cũng không biết.
- Thứ hai, sau lưng đại lục lánh đời thế gia Đông Lăng Hạ gia bị diệt, có Thánh Thành Chấp Pháp điện tham dự, đại án này giữ kín như bưng, cực kỳ phức tạp, chân tướng cụ thể Thính Thiên Các ta cũng đang điều tra.
- Được rồi, Thính Thiên Các ta có thể nói cũng chỉ như vậy.
Trong mắt Diệp Huyền ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, gật đầu nói:
- Được, cáo từ, hi vọng Thính Thiên Các ngươi có thể miệng kín như bưng, đừng làm cho ta thất vọng.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, đẩy cửa phòng, trực tiếp rời đi.
Trong một gian phòng tầng cao nhất của Thính Thiên Các, một bóng người mặc đấu bồng, thân thể phảng phất như hư vô, đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, mà phía sau hắn, thì đứng một trung niên vẻ mặt cung kính.
- Thật không nghĩ tới, lần này bản lệnh đến Tử Hoa Thành tìm hiểu tin tức Cổ Ma Chi Địa mở ra, dĩ nhiên sẽ gặp phải một người thú vị như thế, người này hỏi vấn đề mỗi cái đều can hệ trọng đại, quan hệ đến một ít việc bí ẩn của đại lục, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Bóng người hư không lẩm bẩm mở miệng, âm thanh mờ ảo, tự nam tự nữ, phảng phất như không ở không gian này.
Trung niên nam tử kia cung kính nói:
- Tuần Sát Sứ đại nhân, có muốn thuộc hạ phái người theo hắn hay không, đồng thời tìm hiểu tư liệu người này?
Bóng người lắc đầu:
- Không cần, người này cực kỳ khôn khéo, hơn nữa thủ đoạn kinh người, bất kể là dung mạo của hắn, hay thủ pháp Huyền Thức đưa vào thẻ ngọc, đều vô cùng khác biệt, cực khó nhìn ra lai lịch, đặc biệt là thủ đoạn dịch dung, ngay cả bản lệnh cũng không cách nào nhìn lén ra đầu mối, thủ pháp bực này e là so với những lão gia hỏa trên đại lục kia cũng chỉ như thế.
Chương 1343 Không có tư cách (2)
Nam tử trung niên cả kinh, sợ hãi nói:
- Tuần Sát Sứ, ý của đại nhân là, người này là một lão quái vật lánh đời nào đó?
Bóng người trầm giọng nói:
- Có khả năng này, nhưng bản lệnh ở trên người hắn, lại cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ tuổi trẻ, thực sự là quái tai.
- Chuyện này...
Trung niên nam tử sửng sốt một chút, chợt cung kính nói:
- Có thể chống lại Tuần Sát Sứ đại nhân dò xét, thuộc hạ xem người này tất nhiên là một cường giả lánh đời nào đó, còn đại nhân nhận biết ra khí tức tuổi trẻ, nói không chắc chính là một loại dị bảo nào đó, ảnh hưởng đại nhân phán đoán, bằng không một người trẻ tuổi, sao lại để đại nhân không nhìn ra một chút đầu mối?
- Có lẽ vậy.
Bóng người lắc đầu nói:
- Cổ Ma Chi Địa đột nhiên cùng Thiên Âm Cốc nối tiếp, trong đó viễn cổ phong ấn nới lỏng, chẳng biết lúc nào sẽ phá tan, Tử Hoa Thành cách Thiên Âm Cốc gần nhất, ngươi làm Thính Thiên Các phân Các chủ nơi đây, nhất định phải tìm hiểu tình báo kỹ càng, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ hở.
- Vâng.
Trung niên nam tử cung kính cúi đầu.
- Ngay cả Cổ Ma Chi Địa cũng xuất hiện, đại lục sắp rối loạn sao?
Bóng người kia lẩm bẩm mở miệng, ngữ khí thâm trầm.
Diệp Huyền đi ra Thính Thiên Các, trong đầu suy nghĩ tình báo trước chiếm được.
- Thánh Thành Chấp Pháp điện?
Diệp Huyền lẩm bẩm mở miệng, khẽ nhíu mày, vốn cho rằng động thủ với Đông Lăng Hạ gia là Vô Lượng Sơn, lại không nghĩ rằng trong này còn có Thánh Thành Chấp Pháp điện.
Thánh Thành Chấp Pháp điện, đại biểu ý chí chí cao vô thượng của Huyền Vực, mỗi lần hành động, đều có thể nói là đại biểu thái độ của Huyền Vực, Đông Lăng Hạ gia đến tột cùng vì sao, sẽ làm Huyền Vực Thánh Thành ra tay?
Hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh đêm khuya xông vào Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên chọc đến Thần Đô Đế Lão Viện ra tay trục xuất, giữa hai người này lại có liên hệ gì?
Diệp Huyền nhạy cảm nhận biết được, trong này tất nhiên có nội tình mình không biết.
Có điều những chuyện này, Diệp Huyền biết lấy tu vi của mình bây giờ, tạm thời còn không cách nào dính líu trong đó.
May mắn chính là, hắn rốt cục hỏi thăm được tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh.
Tuy hiện nay tình cảnh của Hoàng Phủ Tú Minh không ổn, nhưng chỉ cần hắn còn sống, tất cả đều có hi vọng.
- Chỉ là Dao Nguyệt, ngươi lại ở nơi nào?
Trong lòng Diệp Huyền thầm than một tiếng, không khỏi nhớ tới Dao Nguyệt Vũ Đế, mặt lộ vẻ ưu tư.
Trăm năm không nghe thấy tung tích, để Diệp Huyền làm sao không lo lắng nàng.
Cũng may Dao Nguyệt Vũ Đế tu vi thông thiên, Diệp Huyền tin tưởng nàng tất nhiên nhất định còn sống.
Làm người hai đời, một đường gian nan đi tới, Diệp Huyền khoảng cách tu vi kiếp trước càng ngày càng gần, nhưng nghe nói bằng hữu của mình từng cái từng cái rơi vào trong nguy hiểm, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngột ngạt.
- Các ngươi có nghe nói không, Vô Lượng Sơn gần đây truy nã một người tên Huyền Diệp, chỉ cần bắt được người này, Vô Lượng Sơn sẽ có thâm tạ.
- Ta nghe nói, có người nói người này trước đây không lâu còn xuất hiện ở trong Thiên Âm Cốc, nếu đi ra, tất nhiên còn ở Huyền Vực tam trọng, chỉ cần có thể nắm lấy hắn, vậy chúng ta liền phát đạt.
- Đó còn cần phải nói, trừ hắn ra, còn có một đệ tử Vô Lượng Sơn gọi Tề Thừa, chỉ cần bắt được hai người kia, Vô Lượng Sơn có hứa hẹn, có thể vô điều kiện thành trưởng lão, chà chà, tuy trưởng lão ở Vô Lượng Sơn vẻn vẹn chỉ là trung tầng, nhưng ở trong Huyền Vực tam trọng, vậy cũng là đại nhân vật a.
Ngay thời điểm Diệp Huyền đi ra Thính Thiên Các, thanh âm của mấy người trò chuyện lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
- Vô Lượng Sơn truy nã mình và Chiến Thương?
Trong lòng Diệp Huyền đột nhiên lạnh lẽo, lúc này hắn đi về phía mấy người kia.
- Mấy vị...
- Hả?
Mấy người trò chuyện cảm nhận được một người xa lạ tới gần, lập tức dừng lại trò chuyện, cảnh giác nhìn Diệp Huyền.
Mặc dù Tử Hoa Thành nói là thành trì, cấm chế quy mô lớn động thủ, thế nhưng tình cờ xung đột là có, bây giờ trong Tử Hoa Thành vô số cường giả tập hợp, một người xa lạ đột nhiên tiến lên, tự nhiên sẽ làm bọn họ cảnh giác.
Diệp Huyền cười cười nói:
- Mấy vị không cần căng thẳng, ta chỉ là vừa nãy nghe mấy vị nói Vô Lượng Sơn đang truy nã người, trong lòng có chút ngạc nhiên, vì lẽ đó mạo muội tới hỏi thăm một chút mà thôi.
- Hóa ra là như vậy.
Mấy người này tâm trạng buông lỏng, ánh mắt cảnh giác cũng hòa hoãn đi.
Một người trong đó ngay lập tức cười nói:
- Lẽ nào huynh đài không có nhận được tin tức sao?
- Tại hạ bởi vì vừa vào thành, vì lẽ đó không biết tin tức.
Diệp Huyền có chút ý động nói:
- Vừa nãy tại hạ trong lúc vô tình nghe mấy vị nói, tựa hồ chỉ cần bắt được người Vô Lượng Sơn truy nã, liền có thể trực tiếp trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão, thật sự có chuyện này?
- Ha ha, nguyên lai huynh đài cũng là vì tiêu chuẩn Vô Lượng Sơn trưởng lão mà đến.
Trong đó một nam tử cao gầy lập tức cười, ném cho Diệp Huyền một chiếc thẻ ngọc:
- Chúng ta nói tự nhiên là thật, đây là thẻ ngọc truy nã, các hạ có thể nhìn một chút, nếu như từng thấy hai người kia, nói không chắc còn thật sự có thể trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão a.
Diệp Huyền rót Huyền Thức vào trong ngọc giản, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.
Chỉ thấy bên trong rõ ràng khắc hoạ hình ảnh của mình và Chiến Thương, đồng thời nói rõ mình và Chiến Thương trước từng xuất hiện ở không gian bí ẩn của Thiên Âm Cốc, Huyền Vực bất luận người nào chỉ cần truyền tin tức của mình cùng Chiến Thương cho Vô Lượng Sơn, tin tức trải qua chứng thực, liền có lượng lớn thù lao của Vô Lượng Sơn, nếu như có thể bắt bất luận ai trong hai người, không chỉ có thể đến lượng lớn thù lao, càng có thể trực tiếp trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão.
- Thật không nghĩ tới, đường đường Vô Lượng Sơn dĩ nhiên truy nã hai người trẻ tuổi, cũng không biết bọn họ đến tột cùng phạm vào chuyện gì.
Diệp Huyền trả thẻ ngọc lại cho đối phương, làm bộ thán phục nói.
Trung niên cao gầy lắc đầu nói:
- Ai biết được, một người trong đó vẫn là đệ tử Vô Lượng Sơn, như thế xem ra, nói không chắc là Huyền Diệp kia cấu kết đệ tử Vô Lượng Sơn Tề Thừa, làm ra sự tình gì nguy hại Vô Lượng Sơn a.
Diệp Huyền cùng đối phương trò chuyện vài câu, rất nhanh liền cáo từ.
Xoay người, sắc mặt Diệp Huyền nhất thời âm trầm.
- Không nghĩ tới ta lại bị Vô Lượng Sơn truy nã, như thế xem ra thời điểm ta ở Cổ Ma Chi Địa, nên bị người Vô Lượng Sơn nhìn thấy.
Chương 1344 Vui quá hóa buồn
Ánh mắt của Diệp Huyền càng lạnh lẽo, từ lúc trước trò chuyện biết được, hắn biết ngoại trừ Tử Hoa Thành, thành trì cùng thế lực còn lại ở Huyền Vực tam trọng đều thu được lệnh truy nã của Vô Lượng Sơn.
Như thế xem ra, Vô Lượng Sơn còn không biết hắn ở Tử Hoa Thành, chỉ có điều bởi vì hắn từng xuất hiện ở Thiên Âm Cốc, cho nên đối với Tử Hoa Thành trọng điểm quan tâm mà thôi.
Cũng may hắn bởi vì đi Thính Thiên Các tìm hiểu tin tức, trước khi ra ngoài cố ý dùng bí pháp dịch dung, bằng không hắn bây giờ đã bại lộ.
Ở Tử Hoa Thành bộc lộ ra thân phận của mình, Diệp Huyền chỉ ngẫm lại thì có chút hoảng sợ.
Tử Hoa Thành làm một thế lực không kém trong Huyền Vực tam trọng, bên trong số lượng cường giả tuyệt đối là rất nhiều, hơn nữa trước đây không lâu Cổ Ma Chi Địa mở ra, Diệp Huyền dám kết luận trong thành trì chỉ là Cửu Thiên Vũ Đế liền không phải số ít.
Mà Vô Lượng Sơn thân là một trong đại lục bảy đại tông môn, lệnh truy nã tất nhiên sẽ gợi ra rất nhiều cường giả quan tâm.
Mặc dù những Cửu Thiên Vũ Đế kia sẽ không hẳn quan tâm thân phận Vô Lượng Sơn trưởng lão, thế nhưng nếu như có cơ hội có thể cùng Vô Lượng Sơn giao lưu, bọn họ vẫn cực kỳ nguyên đồng ý.
- Tử Hoa Thành là không thể đợi, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, Diệp Huyền liền làm ra quyết định.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền đã đi tới cửa thành.
Lúc này cửa thành cùng thời điểm hắn vào thành giống như đúc, nhưng Diệp Huyền vẫn cảm nhận được hơi khác nhau.
- Đứng lại, báo ra thân phận của ngươi.
Một tên hắc giáp thủ vệ nhìn Diệp Huyền lạnh giọng quát lên, ở bên người thủ vệ kia, còn đứng mấy người, ánh mắt sắc bén nhìn quét mỗi người ra vào thành.
- Đệ tử Vô Không sơn trang.
Diệp Huyền lấy ra lệnh bài Vô Không sơn trang trên người, không nói nhảm nhiều.
- Vô Không sơn trang?
Hai tên hắc giáp hộ vệ quan sát tỉ mỉ Diệp Huyền, vài tên Vũ Vương khí thế phi phàm kia cũng ngóng nhìn tới.
Đồng thời vài cỗ lực lượng khá to lớn từ hai bên cửa thành quét tới, đảo qua thân thể Diệp Huyền.
- Một tên Vũ Hoàng nhị trọng, hai tên Vũ Hoàng nhất trọng, phân thủ ở hai bên cửa thành, trong bóng tối dò xét mỗi người, nên chính là cường giả của Vô Lượng Sơn a.
Diệp Huyền cười lạnh, hiểu rõ ở tâm, sắc mặt bình tĩnh mặc người quét hình.
Chỉ là, Diệp Huyền dịch dung ngay cả Thính Thiên Các Tuần Sát Sứ cũng không thể dò xét chân thực, chỉ là mấy Vũ Hoàng, thì làm sao có thể nhìn ra.
Thậm chí, ngay cả hắn có dịch dung hay không cũng không thể nhìn ra.
- Ngươi đi đi.
Nhìn quét vài giây, hai tên hắc giáp thủ vệ vung vung tay.
Diệp Huyền rất nhanh rời đi, bay lượn ra mấy trăm dặm, lúc này mới nhìn lại thành trì kia.
- Vô Lượng Sơn sao?
Diệp Huyền dần dần nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi phóng ra hàn ý.
Tuy hắn đã tìm hiểu ra vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, nhưng để hắn cứ như thế rời đi Huyền Vực, trong lòng Diệp Huyền vẫn còn có chút không muốn.
- Dựa theo tình huống trước mắt xem ra, cường giả đỉnh phong của Vô Lượng Sơn còn chưa tới, đã như vậy...
Một tia lạnh lẽo từ trong con ngươi của Diệp Huyền lặng yên lướt qua.
Diệp Huyền kiếp trước kiếp này lúc nào ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, để hắn cứ như thế rời đi Huyền Vực, đó mới là chuyện cười.
- Muốn truy nã ta, vậy thì nhìn ngươi có năng lực này hay không, sợ là sợ ngươi có đi mà không có về.
Cười lạnh, trong lòng Diệp Huyền rất nhanh sẽ có ý kiến.
Bạch!
Hắn bay vút về phía trước.
Không lâu lắm.
Một nhóm ba người từ phương hướng Tử Hoa Thành bay tới.
Ba người này, đầu lĩnh chính là một tên Vũ Hoàng nhất trọng, hai người khác là Vũ Vương tam trọng, giữa hai lông mày toát ra một tia sát khí, hiển nhiên cũng là người cực kỳ tàn nhẫn.
- Chà chà, đại ca, cũng không biết hai người kia làm sao đắc tội Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên trêu đến Vô Lượng Sơn gióng trống khua chiêng truy nã bọn họ, đây chính thế lực nhất lưu của là đại lục truy nã a, e rằng cho dù là cường giả Cửu Thiên Vũ Đế phổ thông, cũng chắc chắn phải chết.
Trong ba người một tên nam tử xấu xí cười lạnh nói.
Một Vũ Vương khác cười nói:
- Đúng đấy, hai tiểu tử này trẻ tuổi như vậy, nói vậy tu vi cũng chưa chắc quá lợi hại, nếu như có thể để ba huynh đệ chúng ta gặp phải vậy thì tốt, chỉ cần bắt bọn họ đi Vô Lượng Sơn, thật đúng là một bước lên trời.
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, trừng hai người một chút:
- Nào có cơ hội tốt như vậy, nhiều người tìm kiếm hai người kia như vậy, thật đến lượt chúng ta đó mới là quái đản.
- Đại... Đại ca!
Đúng lúc này, Vũ Vương xấu xí đột nhiên kinh hỉ gọi lên, ngữ khí mang theo một tia run cầm cập:
- Ngươi mau nhìn người kia...
- Nhìn cái gì, hoang mang hoảng loạn làm gì?
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, khá là bất mãn nói.
- Không phải, ngươi mau nhìn người kia...
Nam tử xấu xí hai mắt tỏa ánh sáng, ngữ khí kích động, lời nói không lưu loát.
Vũ Hoàng mặt mang ngờ vực, theo nam tử chỉ nhìn tới, chợt cả người đột nhiên ngẩn ngơ.
Chỉ thấy trong rừng núi phía trước, một thanh niên người mặc võ bào màu xanh đang quay lưng về phía bọn họ bay lượn, cử động vô cùng cảnh giác, mà mặt mũi của hắn, dĩ nhiên cùng hình ảnh mà Vô Lượng Sơn phát ra giống như đúc.
- Là tiểu tử tên Huyền Diệp.
- Tội phạm Vô Lượng Sơn truy nã.
- Đại ca, chúng ta phát tài.
Ba tên võ giả tất cả đều kích động lên, từng cái từng cái kích động không thể tự khống chế.
- Xuỵt, cẩn thận, tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta từ bên cạnh bọc đánh qua, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho hắn trốn thoát.
Trên mặt nam tử Vũ Hoàng mang theo kinh hỉ, ánh mắt toả sáng nói.
Đối với bọn họ mà nói, hiện tại Diệp Huyền vốn không phải một người, mà là tương lai của ba người bọn họ, là giấy thông hành của Vô Lượng Sơn trưởng lão.
Ba người cẩn thận từng li từng tí một bọc đánh về phía Diệp Huyền.
- Đại ca, sau đó ngươi làm Vô Lượng Sơn trưởng lão, đừng quên huynh đệ chúng ta a.
Nam tử xấu xí một bên vây quanh qua, một bên thậm chí còn kích động nói.
Vũ Hoàng đầu lĩnh trên mặt cũng tràn đầy nụ cười, tựa hồ giống như hắn đã trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão rồi vậy, kích động truyền âm nói:
- Yên tâm đi, nếu ta thành Vô Lượng Sơn trưởng lão, liền để hai người các ngươi tới làm chấp sự hoặc quản sự.
- Khà khà, vậy thì đa tạ đại ca.
Ba người một bên trò chuyện, một bên cấp tốc tiếp cận Diệp Huyền, chờ khoảng cách Diệp Huyền còn có mấy dặm, ba người rốt cục hiển lộ thân hình.
Chương 1345 Dẫn xà xuất động (1)
- Tiến lên!
Hầu như là trong nháy mắt, ba đạo lưu quang từ ba phương hướng khác nhau bao vây về phía Diệp Huyền, ba người dồn dập lấy ra Huyền binh của mình, đồng thời Vũ Hoàng nhất trọng kia càng thả ra vực giới, bao phủ thân hình Diệp Huyền ở trong đó.
Ba người này ra tay vô cùng ác độc, hiển nhiên là không chuẩn bị cho Diệp Huyền chút cơ hội phản kháng nào.
Tựa hồ có cảm ứng, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu lại.
- Hiện tại mới phát hiện chúng ta, không kịp, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, ha ha.
Vũ Hoàng đầu lĩnh cười lớn một tiếng.
Thanh niên bị bọn họ vây công kia, trên mặt lộ ra một tia “kinh hoảng”, vẻ mặt đại biến, cả giận nói:
- Tại hạ tựa hồ cùng các ngươi không thù không oán, các ngươi là người nào?
- Người nào? Ngươi đắc tội Vô Lượng Sơn, còn dám hỏi cái này.
Vũ Hoàng đầu lĩnh cười một tiếng, một chưởng đè xuống Diệp Huyền.
- Hóa ra là chó săn của Vô Lượng Sơn, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn bắt ta, muốn chết.
Không ngờ thanh niên kia, trên mặt thu lại vẻ kinh hoảng, lộ ra vẻ dữ tợn, ầm một tiếng, từ trong cơ thể hắn dĩ nhiên tỏa ra một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ, trong nguồn lực lượng này mang một tia lực lượng không gian, kèn kẹt kèn kẹt, trực tiếp phá nát vực giới của hắn.
Đồng thời trường kiếm sau lưng thanh niên kia ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cắn răng vung trảm.
Xì!
Vài đạo lôi mang cô đọng, chém phá hư không, nương theo tiếng sấm sét nổ vang kỳ dị, dập tắt tất cả.
- Cẩn thận, người này là Vũ Hoàng nhất trọng.
Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt đại biến.
Nhưng mà, Diệp Huyền ra tay quá nhanh, ba người bọn họ còn chìm đắm trong vui sướng sắp thu được Vô Lượng Sơn khen thưởng, căn bản không thể phản ứng.
- A a!
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai tên Vũ Vương tam trọng kia, trong nháy mắt bị đánh thành hai đoạn, thân thể bị cắt ngang.
Ầm!
Chỉ có Vũ Hoàng đầu lĩnh kia, vội vàng trong lúc đó vung vẩy chiến đao, lúc này mới chặn lại Diệp Huyền tiến công, chật vật lưu lại một mạng, nhưng cũng bị ánh chớp đáng sợ oanh toàn thân tê dại, phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải.
- Thực lực thật đáng sợ.
Trên mặt của hắn mang theo vẻ kinh hãi, không ngờ Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, tu vi dĩ nhiên đáng sợ như thế, cùng hắn phán đoán tuyệt nhiên không giống.
Không hổ là võ giả bị Vô Lượng Sơn truy nã, thiên phú cao, quả thực làm người khiếp sợ.
- Làm chó săn của Vô Lượng Sơn, chết đi cho ta.
Diệp Huyền nộ quát một tiếng, vung lên Tài Quyết Chi Kiếm.
Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt lạnh lẽo, giận tím mặt nói:
- Tiểu bối, coi như tu vi của ngươi đồng dạng là bát giai nhất trọng, cũng nhiều nhất cùng ta tương đương, lại dám ngông cuồng như thế.
Dứt tiếng, đỉnh đầu của Vũ Hoàng kia phù lướt một hỏa diễm cự hùng, mấy đạo tinh hoàn lấp loé, lực lượng hỏa diễm khủng bố giáng lâm ở trên chiến đao, hóa thành một hỏa diễm chiến đao dài đến gần trượng, điên cuồng chém về phía Diệp Huyền.
Khí tức hỏa diễm đáng sợ bao phủ, bốc hơi hư không, cũng có chứa ý cảnh mạnh mẽ, mắt thường chỉ nhìn thấy một đao lãng giống như biển lửa.
Phốc phốc phốc!
Mấy cây đại thụ ở phụ cận, trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
Ầm!
Hỏa diễm chiến đao cùng sấm sét chi kiếm va chạm, một luồng lực lượng đáng sợ từ bên trong bạo phát, càng trong nháy mắt nhảy vào trong cơ thể Vũ Hoàng kia.
Xì xì!
Lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Vũ Hoàng kia tái nhợt, kinh hãi rút lui.
- Làm sao có khả năng, thực lực của người này còn mạnh hơn ta, càng một đòn đánh tan tuyệt chiêu của lão phu.
Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt kinh hoàng, cũng không còn vẻ bình tĩnh chút nào, mắt thấy Diệp Huyền muốn tiếp tục tấn công đến, hắn đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết, Huyền Nguyên trên người như hỏa diễm, trong nháy mắt bộc phát.
Xèo!
Thân hình của hắn bỗng dưng hóa thành một đạo hỏa diễm lưu quang, phút chốc biến mất ở trong rừng núi.
Diệp Huyền thu hồi trọng kiếm, vẻ giận dữ trên mặt biến mất, khóe miệng lộ ra một tia cân nhắc.
- Bồi ba tên phế vật kia chơi một hồi, tuyệt đối đừng để ta thất vọng a.
Một tia hàn mang từ tròng mắt của Diệp Huyền lặng yên lướt qua.
Luận tu vi, người đào tẩu kia chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng, sao lại là đối thủ của Diệp Huyền.
Nếu Diệp Huyền đồng ý, một ánh mắt liền có thể khiến cho đối phương vẫn lạc.
Có điều này cũng không phải bản ý của Diệp Huyền.
Mục đích của Diệp Huyền chính là lợi dụng người kia, dẫn cường giả của Vô Lượng Sơn ra.
Tử Hoa Thành, cường giả đông đảo, nếu hắn dám ở trong thành trì động thủ, tất nhiên sẽ gợi ra võ giả khác ra tay, nếu đưa tới một ít cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, vậy thì nguy hiểm.
Nhưng trải qua chém giết vừa nãy, Diệp Huyền tin tưởng chỉ cần cường giả của Vô Lượng Sơn biết được tin tức về mình, tất nhiên sẽ chạy tới đầu tiên, đến lúc đó liền là thời gian mình giết chóc.
- Tuyệt đối đừng để ta thất vọng a.
Cười lạnh, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, trong nháy mắt biến mất ở trong núi rừng.
Nơi đây cách Tử Hoa Thành quá gần, không phải nơi phục kích tuyệt hảo, hắn nhất định phải tìm địa phương càng thêm bí ẩn, tiến hành một hồi mai phục hoàn mỹ.
Tử Hoa Thành, ở cửa thành lúc trước Diệp Huyền rời đi.
Bạch!
Một thân ảnh chật vật hiện lên, trên người nhuộm đầy máu tươi, chính là Vũ Hoàng từ trong tay Diệp Huyền tránh được một mạng.
- Ta là Tử Hoa Thành Hỏa Đao Vũ Hoàng, muốn gặp cường giả của Vô Lượng Sơn.
Thừa dịp hai tên hắc giáp hộ vệ chưa mở miệng hỏi dò, Hỏa Đao Vũ Hoàng cấp thiết lên tiếng.
- Chúng ta chính là cường giả của Vô Lượng Sơn, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?
Một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Hỏa Đao Vũ Hoàng, người này là một nam tử khuôn mặt khô gầy, tu vi cao tới bát giai nhị trọng, khí tức trên người áp bức Hỏa Đao Vũ Hoàng không dám nhìn gần.
Người này là Vô Lượng Sơn Thiết Chưởng Vũ Hoàng, cũng là người phụ trách ở đông thành.
Không hổ là cường giả của Vô Lượng Sơn, khí tức thật đáng sợ, trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng âm thầm khiếp sợ, nhưng không dám thất lễ, vội vàng truyền âm nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ phát hiện trọng phạm Vô Lượng Sơn truy nã.
- Cái gì?
Thiết Chưởng Vũ Hoàng lấy làm kinh hãi, ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt.
- Ngươi nói là thật?
- Là thật, tại hạ vì thay các đại nhân bắt người này, cùng hai tên huynh đệ ra tay với hắn, không ngờ người này thực lực cực kỳ kinh người, hai huynh đệ của tại hạ vẫn lạc, ngay cả tại hạ cũng bị trọng thương.
Hỏa Đao Vũ Hoàng vừa nói, một bên đưa một đạo hình ảnh vào trong tay Thiết Chưởng Vũ Hoàng.
- Ta cần hỏi thăm hai người.
- Xin mời các hạ đưa tên cùng lai lịch của người cần hỏi thăm vào thẻ ngọc, chúng ta sẽ tiến hành ước định ra giá.
Thanh âm u lãnh lần thứ hai vang lên.
Diệp Huyền biết quy củ, lúc này khắc tên của Hoàng Phủ Tú Minh vào.
- Hoàng Phủ Tú Minh, Mộng Cảnh Bình Nguyên Lam Quang học viện viện trưởng, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
Thanh âm u lãnh kia truyền đến:
- Giá cả một ngàn viên Huyền Thạch thượng phẩm hoặc bảo vật giá trị ngang nhau.
- Cái gì? Quý như thế?
Diệp Huyền nhíu mày.
Theo hắn biết, hỏi thăm tin tức một Vũ Hoàng tam trọng, bình thường chỉ ở hai, ba trăm Huyền Thạch thượng phẩm.
Một ngàn viên Huyền Thạch thượng phẩm, cái kia hoàn toàn bằng một cây linh dược cửu giai, phải biết hắn hỏi thăm vẻn vẹn là tung tích của Hoàng Phủ Tú Minh mà thôi, làm sao sẽ quý như vậy?
- Lai lịch người này không phải bình thường, đồng thời liên lụy đến một số thế lực lớn, bởi vậy giá cả tự nhiên không thấp.
Cái thanh âm lạnh như băng kia lần thứ hai vang lên.
- Được, ta mua.
Diệp Huyền không chút do dự từ trên người lấy ra một bình sứ đặt ở trên bình đài.
Bạch!
Một đạo không gian rung động lướt qua, cái bình sứ kia trong nháy mắt biến mất.
Một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm, này cũng không phải một con số nhỏ, tuy trên người Diệp Huyền có không ít Huyền Thạch, nhưng Huyền Thạch thượng phẩm không nhiều, bởi vậy đối với hắn mà nói, dùng đan dược mình luyện chế đến thay không thể nghi ngờ là có lợi nhất.
- Hai viên Huyền Khí đan bát phẩm, có thể tương đương một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.
Thanh âm u lãnh kia vang lên.
- Hoàng Phủ Tú Minh, hiện nay ở Hỗn Loạn Chi Thành.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời cả kinh, Hỗn Loạn Chi Thành hắn tự nhiên biết, là một địa phương vô cùng đáng sợ của Thiên Huyền đại lục, chính như tên của nó, trong Hỗn Loạn Chi Thành vô cùng hỗn loạn, rất nhiều thế lực chiếm giữ, nhưng thực lực của nó cực kỳ đáng sợ, trong đó có không ít võ giả, đều là tội phạm đạo tặc xú danh trên đại lục, bởi vậy nơi đó lại có tên là Tội Ác chi thành.
Hỗn Loạn Chi Thành căn bản không có trật tự, có chỉ là giết chóc cùng ức hiếp, nhưng bên trong số lượng cường giả rất nhiều, cường giả vi tôn, là một tồn tại không kém gì bảy đại tông môn ở đại lục, không có bao nhiêu thế lực dám đắc tội.
Ngay cả người của Thánh thành Chấp Pháp điện, cũng không dám công nhiên tiến vào Hỗn Loạn Chi Thành, điều này cũng làm cho rất nhiều trọng phạm bị Huyền Vực truy nã, đều trốn ở trong đó.
Lẽ nào Hoàng Phủ Tú Minh làm chuyện gì, đắc tội Huyền Vực, bị ép trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành? Lúc này mới không cách nào rời đi? Nhưng coi là như vậy, hắn cũng không đến nổi ngay cả tin tức của Cát viện phó cũng không trả lời a.
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, nhưng mặt không lộ vẻ gì khác thường, lạnh lùng nói:
- Ta muốn biết tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại ở Tội Ác chi thành, chẳng lẽ là chạy nạn?
- Hoàng Phủ Tú Minh không phải trốn vào Hỗn Loạn Chi Thành, mà lấy thân phận nô lệ bị bán vào Hỗn Loạn Chi Thành.
Thanh âm kia nói.
Diệp Huyền cả kinh, lấy thân phận nô lệ bị bán vào Hỗn Loạn Chi Thành, chuyện này làm sao có thể?
Trong lòng hắn cuốn lên sóng to gió lớn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hoàng Phủ Tú Minh làm sao sẽ trở thành nô lệ, hắn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong, ai có thể nô dịch hắn?
Diệp Huyền đè nén xuống phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:
- Lấy thân phận nô lệ bán vào Tội Ác chi thành? Chuyện gì thế này? Hoàng Phủ Tú Minh không chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, còn là một Luyện Hồn Sư thất giai, ai dám bán hắn, chẳng lẽ không sợ Thần Đô trừng phạt sao?
Thanh âm kia nói:
- Hỗn Loạn Chi Thành ngay cả Thánh thành cũng không sợ, tự nhiên cũng không sợ Thần Đô, huống chi Thần Đô cũng sẽ không gây sự với Hỗn Loạn Chi Thành, bởi vì trước khi bị bán tới Hỗn Loạn Chi Thành, Thần Đô cũng đã cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư của hắn.
Cái gì?
Diệp Huyền lần thứ hai ngơ ngác, trong lòng tức giận càng sâu.
Thân là Tiêu Diêu Hồn Hoàng, Diệp Huyền quá rõ ràng cái gọi là cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư là có ý gì, là Thần Đô sẽ không tiếp tục thừa nhận thân phận Luyện Hồn Sư của đối phương.
Trong tình huống bình thường, chỉ có đối với một ít Luyện Hồn Sư tội ác tày trời, Thần Đô mới sẽ làm ra trừng phạt như vậy, nhưng Hoàng Phủ Tú Minh hắn làm sao sẽ như vậy?
Vào giờ phút này, Diệp Huyền đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn hiểu được, trong này tuyệt đối phát sinh sự tình gì hắn không biết, lúc này trầm giọng nói:
- Tại sao Thần Đô muốn cướp đoạt thân phận Luyện Hồn Sư của hắn, còn nữa, đến tột cùng là ai bán hắn vào Hỗn Loạn Chi Thành, hiện tại hắn người ở nơi nào trong Tội Ác chi thành?
- Những tin tức này, đã vượt qua phạm vi ngươi hỏi dò vừa nãy, trả lời toàn bộ cần hai ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.
Thanh âm kia không mang theo một tia cảm tình nói.
Diệp Huyền không chút do dự, lần thứ hai lấy ra một bình sứ, bên trong là bốn viên Huyền Khí đan bát phẩm.
Bạch!
Không gian rung động, bình sứ biến mất, chỉ chốc lát sau, thanh âm kia lần thứ hai vang lên:
- Hai năm trước, Hoàng Phủ Tú Minh mơ ước báu vật của Vô Lượng Sơn, đêm khuya xông vào tổng bộ Vô Lượng Sơn, kết quả bị Vô Lượng Sơn Nguyên Lão bắt, nhân chứng vật chứng đều có, sau đó phát tin Thần Đô, Thần Đô tức giận, ở ngày thứ hai liền trực tiếp đưa tin Vô Lượng Sơn, thủ tiêu thân phận Luyện Hồn Sư của Hoàng Phủ Tú Minh, mà Hoàng Phủ Tú Minh sau đó bị Vô Lượng Sơn giam giữ ở trong địa lao, một năm trước bị bán về Hỗn Loạn Chi Thành.
Trong lòng Diệp Huyền càng phẫn nộ, lại là Vô Lượng Sơn chết tiệt này.
Nếu như là thế lực khác, Diệp Huyền nhiều năm như vậy chưa từng thấy Hoàng Phủ Tú Minh, còn chưa chắc chắn sẽ hoàn toàn hoài nghi chuyện này, thế nhưng Vô Lượng Sơn là cái đức hạnh gì Diệp Huyền quá rõ ràng.
Hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, sẽ đi Vô Lượng Sơn tổng bộ trộm đồ vật? Vô Lượng Sơn tổng bộ cường giả đông đảo, Vũ Đế san sát, cho dù là một ngu si, cũng không thể đi Vô Lượng Sơn tổng bộ trộm đồ vật, đây căn bản là muốn chết không khác nhau gì cả.
Trong lòng Diệp Huyền lập tức liền rõ ràng, này tất nhiên là âm mưu của Vô Lượng Sơn, hơn nữa Vô Lượng Sơn vốn mơ ước cấm địa của Lam Quang học viện, điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền không khỏi càng thêm khẳng định.
Chương 1342 Không có tư cách (1)
Hắn lạnh lùng nói:
- Thần Đô làm sao sẽ trục xuất Hoàng Phủ Tú Minh, tuy Luyện Hồn Sư thất giai không tính là gì, nhưng dù gì cũng thuộc về nhân viên hạch tâm trong Thần Đô, muốn trục xuất hắn, chí ít cần Thần Đô Chưởng Hình Ty tam đại Chưởng Hình trưởng lão xét duyệt thông qua mới có thể, làm sao có khả năng ngày thứ hai liền tuyên bố thông cáo, chút thời gian này, ngay cả điều tra cũng không thể điều tra a?
- Tin tức này, vượt qua phạm trù hỏi dò, giá trị một ngàn Huyền Thạch thượng phẩm.
Cái thanh âm u lãnh kia lần thứ hai vang lên.
Sắc mặt Diệp Huyền lạnh lùng, không chút do dự lần thứ hai lấy ra hai viên Huyền Khí đan.
- Truyền đạt thông cáo trục xuất không phải Thần Đô Chưởng Hình Ty, mà là Thần Đô Đế Lão Viện.
- Cái gì, Đế Lão Viện?
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, Thần Đô Đế Lão Viện, đại biểu ý chí đỉnh phong của Thần Đô, bên trong mỗi một vị Đế lão đều là Luyện Hồn Sư Đế cấp cửu phẩm, trong bọn họ bất luận người nào một lời, liền có thể quyết đoán sinh tử của tuyệt đại đa số Luyện Hồn Sư trên đại lục.
Lúc này, Diệp Huyền trái lại tin tưởng là Thần Đô ra lệnh, bởi vì chỉ có Đế lão của Đế Lão Viện mới có thể không trải qua thẩm tra, trực tiếp trục xuất một tên Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong.
Chỉ là Hoàng Phủ Tú Minh hắn làm sao sẽ đắc tội Đế Lão Viện?
Thần Đô Đế Lão Viện mỗi một cái đều thân phận hiển hách, không hỏi thế sự, tại sao lại quan tâm đến Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong như Hoàng Phủ Tú Minh?
Trong này tất có gì đó quái lạ.
- Trục xuất Hoàng Phủ Tú Minh, đến tột cùng là vị Đế lão nào trong Đế Lão Viện ra lệnh?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, tin tức này, thứ Thính Thiên Các không cách nào trả lời, mệnh lệnh của Thần Đô Đế Lão Viện đều là tuyệt mật, Thính Thiên các chúng ta cũng chỉ là hoài nghi, không cách nào kết luận đến tột cùng là ai ra lệnh.
Diệp Huyền lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lặng lẽ không nói.
Hắn có thể khẳng định, Thính Thiên Các tất nhiên có một ít phán đoán, thế nhưng lấy tác phong của Thính Thiên Các, sẽ không dễ dàng truyền tin tức chưa được chứng thực ra.
Trong đầu Diệp Huyền lướt qua mấy vị bằng hữu kiếp trước hắn biết, ánh mắt lạnh lẽo.
Bất kể là ai ra lệnh, người này dám ra lệnh như thế, vô cùng có khả năng có liên hệ nhất định với Vô Lượng Sơn.
- Nếu như các hạ không có vấn đề gì nữa, có thể rời đi.
Cái thanh âm u lãnh kia từ tốn nói.
- Không vội.
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng.
- Ta còn có mấy vấn đề muốn hỏi.
Dứt tiếng, Diệp Huyền trực tiếp cầm lấy thẻ ngọc trước mặt, đưa vào vài đạo tin tức.
Không gian rung động, thẻ ngọc biến mất.
Diệp Huyền ngồi yên ở đó, mơ hồ cảm giác được người tiếp thu thẻ ngọc lan truyền đến một cơn chấn động, hiển nhiên bị vấn đề của Diệp Huyền dọa chấn kinh.
Không gian trầm mặc, yên tĩnh giống như một bãi nước đọng.
Diệp Huyền ngưng tiếng nói:
- Làm sao, mấy vấn đề này, quý các cũng không biết sao?
Vẫn trầm mặc, hồi lâu sau, thanh âm kia mới lần thứ hai vang lên, mang theo một tia ngưng trọng nói:
- Mấy vấn đề này, ngươi còn chưa có tư cách biết.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình, cười lạnh nói:
- Ngươi sao biết ta không có tư cách? Có muốn Thính Thiên Các ngươi đến thử một lần hay không.
Thanh âm kia trầm mặc một chút nói:
- Không cần, chẳng cần biết ngươi là ai, mấy vấn đề này ngươi không có tư cách biết, bởi vì này là tồn tại ngay cả Thính Thiên Các ta cũng phải kiêng kỵ. Muốn tìm hiểu mấy vấn đề này, Thính Thiên Các ta phải trả giá quá to lớn, giao dịch này chúng ta không thể tiếp, cũng tiếp không được.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói tiếp không được liền tiếp không được? Mấy vấn đề này, đủ để dòm ngó suy nghĩ trong lòng ta, để Thính Thiên Các ngươi biết được bí mật của ta, ngươi một câu tiếp không được, có biết sẽ để ta rơi vào loại hoàn cảnh không? Hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời, ngày khác ta tất sẽ bước lên tổng bộ của Thính Thiên Các các ngươi, đòi cái công đạo.
- Hừ.
Thanh âm kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Các hạ là đang uy hiếp Thính Thiên Các ta sao? Huống chi, mấy vấn đề này giá trị phi phàm, ngươi giao nổi sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Giao nổi không, là vấn đề của ta, ra giá hay không, là vấn đề của ngươi, ta nghe nói Thính Thiên Các luôn coi trọng bảng hiệu, rất có chuẩn tắc, chẳng lẽ giống như ngươi vậy sao?
Thanh âm kia trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
- Mấy vấn đề này, Thính Thiên Các ta thực không cách nào trả lời, nhưng ta có thể miễn phí cho ngươi một ít tin tức, làm bồi thường.
Diệp Huyền chỉ ngồi yên ở đó, khóe miệng hiện ra cười gằn.
Thanh âm kia nói:
- Một trong số đó, ngươi hỏi Dao Nguyệt Vũ Đế xác thực ở Vô Tận Hải, trăm năm trước, nàng một thân một mình rời Nguyệt Thần cung, đi tới Vô Tận Hải Hắc Long cung, nhưng từ đó về sau không có tin tức, chưa bao giờ lại xuất hiện qua, tung tích cụ thể, Thính Thiên Các ta cũng không biết.
- Thứ hai, sau lưng đại lục lánh đời thế gia Đông Lăng Hạ gia bị diệt, có Thánh Thành Chấp Pháp điện tham dự, đại án này giữ kín như bưng, cực kỳ phức tạp, chân tướng cụ thể Thính Thiên Các ta cũng đang điều tra.
- Được rồi, Thính Thiên Các ta có thể nói cũng chỉ như vậy.
Trong mắt Diệp Huyền ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, gật đầu nói:
- Được, cáo từ, hi vọng Thính Thiên Các ngươi có thể miệng kín như bưng, đừng làm cho ta thất vọng.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, đẩy cửa phòng, trực tiếp rời đi.
Trong một gian phòng tầng cao nhất của Thính Thiên Các, một bóng người mặc đấu bồng, thân thể phảng phất như hư vô, đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, mà phía sau hắn, thì đứng một trung niên vẻ mặt cung kính.
- Thật không nghĩ tới, lần này bản lệnh đến Tử Hoa Thành tìm hiểu tin tức Cổ Ma Chi Địa mở ra, dĩ nhiên sẽ gặp phải một người thú vị như thế, người này hỏi vấn đề mỗi cái đều can hệ trọng đại, quan hệ đến một ít việc bí ẩn của đại lục, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Bóng người hư không lẩm bẩm mở miệng, âm thanh mờ ảo, tự nam tự nữ, phảng phất như không ở không gian này.
Trung niên nam tử kia cung kính nói:
- Tuần Sát Sứ đại nhân, có muốn thuộc hạ phái người theo hắn hay không, đồng thời tìm hiểu tư liệu người này?
Bóng người lắc đầu:
- Không cần, người này cực kỳ khôn khéo, hơn nữa thủ đoạn kinh người, bất kể là dung mạo của hắn, hay thủ pháp Huyền Thức đưa vào thẻ ngọc, đều vô cùng khác biệt, cực khó nhìn ra lai lịch, đặc biệt là thủ đoạn dịch dung, ngay cả bản lệnh cũng không cách nào nhìn lén ra đầu mối, thủ pháp bực này e là so với những lão gia hỏa trên đại lục kia cũng chỉ như thế.
Chương 1343 Không có tư cách (2)
Nam tử trung niên cả kinh, sợ hãi nói:
- Tuần Sát Sứ, ý của đại nhân là, người này là một lão quái vật lánh đời nào đó?
Bóng người trầm giọng nói:
- Có khả năng này, nhưng bản lệnh ở trên người hắn, lại cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ tuổi trẻ, thực sự là quái tai.
- Chuyện này...
Trung niên nam tử sửng sốt một chút, chợt cung kính nói:
- Có thể chống lại Tuần Sát Sứ đại nhân dò xét, thuộc hạ xem người này tất nhiên là một cường giả lánh đời nào đó, còn đại nhân nhận biết ra khí tức tuổi trẻ, nói không chắc chính là một loại dị bảo nào đó, ảnh hưởng đại nhân phán đoán, bằng không một người trẻ tuổi, sao lại để đại nhân không nhìn ra một chút đầu mối?
- Có lẽ vậy.
Bóng người lắc đầu nói:
- Cổ Ma Chi Địa đột nhiên cùng Thiên Âm Cốc nối tiếp, trong đó viễn cổ phong ấn nới lỏng, chẳng biết lúc nào sẽ phá tan, Tử Hoa Thành cách Thiên Âm Cốc gần nhất, ngươi làm Thính Thiên Các phân Các chủ nơi đây, nhất định phải tìm hiểu tình báo kỹ càng, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ hở.
- Vâng.
Trung niên nam tử cung kính cúi đầu.
- Ngay cả Cổ Ma Chi Địa cũng xuất hiện, đại lục sắp rối loạn sao?
Bóng người kia lẩm bẩm mở miệng, ngữ khí thâm trầm.
Diệp Huyền đi ra Thính Thiên Các, trong đầu suy nghĩ tình báo trước chiếm được.
- Thánh Thành Chấp Pháp điện?
Diệp Huyền lẩm bẩm mở miệng, khẽ nhíu mày, vốn cho rằng động thủ với Đông Lăng Hạ gia là Vô Lượng Sơn, lại không nghĩ rằng trong này còn có Thánh Thành Chấp Pháp điện.
Thánh Thành Chấp Pháp điện, đại biểu ý chí chí cao vô thượng của Huyền Vực, mỗi lần hành động, đều có thể nói là đại biểu thái độ của Huyền Vực, Đông Lăng Hạ gia đến tột cùng vì sao, sẽ làm Huyền Vực Thánh Thành ra tay?
Hơn nữa Hoàng Phủ Tú Minh đêm khuya xông vào Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên chọc đến Thần Đô Đế Lão Viện ra tay trục xuất, giữa hai người này lại có liên hệ gì?
Diệp Huyền nhạy cảm nhận biết được, trong này tất nhiên có nội tình mình không biết.
Có điều những chuyện này, Diệp Huyền biết lấy tu vi của mình bây giờ, tạm thời còn không cách nào dính líu trong đó.
May mắn chính là, hắn rốt cục hỏi thăm được tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh.
Tuy hiện nay tình cảnh của Hoàng Phủ Tú Minh không ổn, nhưng chỉ cần hắn còn sống, tất cả đều có hi vọng.
- Chỉ là Dao Nguyệt, ngươi lại ở nơi nào?
Trong lòng Diệp Huyền thầm than một tiếng, không khỏi nhớ tới Dao Nguyệt Vũ Đế, mặt lộ vẻ ưu tư.
Trăm năm không nghe thấy tung tích, để Diệp Huyền làm sao không lo lắng nàng.
Cũng may Dao Nguyệt Vũ Đế tu vi thông thiên, Diệp Huyền tin tưởng nàng tất nhiên nhất định còn sống.
Làm người hai đời, một đường gian nan đi tới, Diệp Huyền khoảng cách tu vi kiếp trước càng ngày càng gần, nhưng nghe nói bằng hữu của mình từng cái từng cái rơi vào trong nguy hiểm, trong lòng khó tránh khỏi có chút ngột ngạt.
- Các ngươi có nghe nói không, Vô Lượng Sơn gần đây truy nã một người tên Huyền Diệp, chỉ cần bắt được người này, Vô Lượng Sơn sẽ có thâm tạ.
- Ta nghe nói, có người nói người này trước đây không lâu còn xuất hiện ở trong Thiên Âm Cốc, nếu đi ra, tất nhiên còn ở Huyền Vực tam trọng, chỉ cần có thể nắm lấy hắn, vậy chúng ta liền phát đạt.
- Đó còn cần phải nói, trừ hắn ra, còn có một đệ tử Vô Lượng Sơn gọi Tề Thừa, chỉ cần bắt được hai người kia, Vô Lượng Sơn có hứa hẹn, có thể vô điều kiện thành trưởng lão, chà chà, tuy trưởng lão ở Vô Lượng Sơn vẻn vẹn chỉ là trung tầng, nhưng ở trong Huyền Vực tam trọng, vậy cũng là đại nhân vật a.
Ngay thời điểm Diệp Huyền đi ra Thính Thiên Các, thanh âm của mấy người trò chuyện lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
- Vô Lượng Sơn truy nã mình và Chiến Thương?
Trong lòng Diệp Huyền đột nhiên lạnh lẽo, lúc này hắn đi về phía mấy người kia.
- Mấy vị...
- Hả?
Mấy người trò chuyện cảm nhận được một người xa lạ tới gần, lập tức dừng lại trò chuyện, cảnh giác nhìn Diệp Huyền.
Mặc dù Tử Hoa Thành nói là thành trì, cấm chế quy mô lớn động thủ, thế nhưng tình cờ xung đột là có, bây giờ trong Tử Hoa Thành vô số cường giả tập hợp, một người xa lạ đột nhiên tiến lên, tự nhiên sẽ làm bọn họ cảnh giác.
Diệp Huyền cười cười nói:
- Mấy vị không cần căng thẳng, ta chỉ là vừa nãy nghe mấy vị nói Vô Lượng Sơn đang truy nã người, trong lòng có chút ngạc nhiên, vì lẽ đó mạo muội tới hỏi thăm một chút mà thôi.
- Hóa ra là như vậy.
Mấy người này tâm trạng buông lỏng, ánh mắt cảnh giác cũng hòa hoãn đi.
Một người trong đó ngay lập tức cười nói:
- Lẽ nào huynh đài không có nhận được tin tức sao?
- Tại hạ bởi vì vừa vào thành, vì lẽ đó không biết tin tức.
Diệp Huyền có chút ý động nói:
- Vừa nãy tại hạ trong lúc vô tình nghe mấy vị nói, tựa hồ chỉ cần bắt được người Vô Lượng Sơn truy nã, liền có thể trực tiếp trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão, thật sự có chuyện này?
- Ha ha, nguyên lai huynh đài cũng là vì tiêu chuẩn Vô Lượng Sơn trưởng lão mà đến.
Trong đó một nam tử cao gầy lập tức cười, ném cho Diệp Huyền một chiếc thẻ ngọc:
- Chúng ta nói tự nhiên là thật, đây là thẻ ngọc truy nã, các hạ có thể nhìn một chút, nếu như từng thấy hai người kia, nói không chắc còn thật sự có thể trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão a.
Diệp Huyền rót Huyền Thức vào trong ngọc giản, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.
Chỉ thấy bên trong rõ ràng khắc hoạ hình ảnh của mình và Chiến Thương, đồng thời nói rõ mình và Chiến Thương trước từng xuất hiện ở không gian bí ẩn của Thiên Âm Cốc, Huyền Vực bất luận người nào chỉ cần truyền tin tức của mình cùng Chiến Thương cho Vô Lượng Sơn, tin tức trải qua chứng thực, liền có lượng lớn thù lao của Vô Lượng Sơn, nếu như có thể bắt bất luận ai trong hai người, không chỉ có thể đến lượng lớn thù lao, càng có thể trực tiếp trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão.
- Thật không nghĩ tới, đường đường Vô Lượng Sơn dĩ nhiên truy nã hai người trẻ tuổi, cũng không biết bọn họ đến tột cùng phạm vào chuyện gì.
Diệp Huyền trả thẻ ngọc lại cho đối phương, làm bộ thán phục nói.
Trung niên cao gầy lắc đầu nói:
- Ai biết được, một người trong đó vẫn là đệ tử Vô Lượng Sơn, như thế xem ra, nói không chắc là Huyền Diệp kia cấu kết đệ tử Vô Lượng Sơn Tề Thừa, làm ra sự tình gì nguy hại Vô Lượng Sơn a.
Diệp Huyền cùng đối phương trò chuyện vài câu, rất nhanh liền cáo từ.
Xoay người, sắc mặt Diệp Huyền nhất thời âm trầm.
- Không nghĩ tới ta lại bị Vô Lượng Sơn truy nã, như thế xem ra thời điểm ta ở Cổ Ma Chi Địa, nên bị người Vô Lượng Sơn nhìn thấy.
Chương 1344 Vui quá hóa buồn
Ánh mắt của Diệp Huyền càng lạnh lẽo, từ lúc trước trò chuyện biết được, hắn biết ngoại trừ Tử Hoa Thành, thành trì cùng thế lực còn lại ở Huyền Vực tam trọng đều thu được lệnh truy nã của Vô Lượng Sơn.
Như thế xem ra, Vô Lượng Sơn còn không biết hắn ở Tử Hoa Thành, chỉ có điều bởi vì hắn từng xuất hiện ở Thiên Âm Cốc, cho nên đối với Tử Hoa Thành trọng điểm quan tâm mà thôi.
Cũng may hắn bởi vì đi Thính Thiên Các tìm hiểu tin tức, trước khi ra ngoài cố ý dùng bí pháp dịch dung, bằng không hắn bây giờ đã bại lộ.
Ở Tử Hoa Thành bộc lộ ra thân phận của mình, Diệp Huyền chỉ ngẫm lại thì có chút hoảng sợ.
Tử Hoa Thành làm một thế lực không kém trong Huyền Vực tam trọng, bên trong số lượng cường giả tuyệt đối là rất nhiều, hơn nữa trước đây không lâu Cổ Ma Chi Địa mở ra, Diệp Huyền dám kết luận trong thành trì chỉ là Cửu Thiên Vũ Đế liền không phải số ít.
Mà Vô Lượng Sơn thân là một trong đại lục bảy đại tông môn, lệnh truy nã tất nhiên sẽ gợi ra rất nhiều cường giả quan tâm.
Mặc dù những Cửu Thiên Vũ Đế kia sẽ không hẳn quan tâm thân phận Vô Lượng Sơn trưởng lão, thế nhưng nếu như có cơ hội có thể cùng Vô Lượng Sơn giao lưu, bọn họ vẫn cực kỳ nguyên đồng ý.
- Tử Hoa Thành là không thể đợi, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, Diệp Huyền liền làm ra quyết định.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền đã đi tới cửa thành.
Lúc này cửa thành cùng thời điểm hắn vào thành giống như đúc, nhưng Diệp Huyền vẫn cảm nhận được hơi khác nhau.
- Đứng lại, báo ra thân phận của ngươi.
Một tên hắc giáp thủ vệ nhìn Diệp Huyền lạnh giọng quát lên, ở bên người thủ vệ kia, còn đứng mấy người, ánh mắt sắc bén nhìn quét mỗi người ra vào thành.
- Đệ tử Vô Không sơn trang.
Diệp Huyền lấy ra lệnh bài Vô Không sơn trang trên người, không nói nhảm nhiều.
- Vô Không sơn trang?
Hai tên hắc giáp hộ vệ quan sát tỉ mỉ Diệp Huyền, vài tên Vũ Vương khí thế phi phàm kia cũng ngóng nhìn tới.
Đồng thời vài cỗ lực lượng khá to lớn từ hai bên cửa thành quét tới, đảo qua thân thể Diệp Huyền.
- Một tên Vũ Hoàng nhị trọng, hai tên Vũ Hoàng nhất trọng, phân thủ ở hai bên cửa thành, trong bóng tối dò xét mỗi người, nên chính là cường giả của Vô Lượng Sơn a.
Diệp Huyền cười lạnh, hiểu rõ ở tâm, sắc mặt bình tĩnh mặc người quét hình.
Chỉ là, Diệp Huyền dịch dung ngay cả Thính Thiên Các Tuần Sát Sứ cũng không thể dò xét chân thực, chỉ là mấy Vũ Hoàng, thì làm sao có thể nhìn ra.
Thậm chí, ngay cả hắn có dịch dung hay không cũng không thể nhìn ra.
- Ngươi đi đi.
Nhìn quét vài giây, hai tên hắc giáp thủ vệ vung vung tay.
Diệp Huyền rất nhanh rời đi, bay lượn ra mấy trăm dặm, lúc này mới nhìn lại thành trì kia.
- Vô Lượng Sơn sao?
Diệp Huyền dần dần nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi phóng ra hàn ý.
Tuy hắn đã tìm hiểu ra vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, nhưng để hắn cứ như thế rời đi Huyền Vực, trong lòng Diệp Huyền vẫn còn có chút không muốn.
- Dựa theo tình huống trước mắt xem ra, cường giả đỉnh phong của Vô Lượng Sơn còn chưa tới, đã như vậy...
Một tia lạnh lẽo từ trong con ngươi của Diệp Huyền lặng yên lướt qua.
Diệp Huyền kiếp trước kiếp này lúc nào ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, để hắn cứ như thế rời đi Huyền Vực, đó mới là chuyện cười.
- Muốn truy nã ta, vậy thì nhìn ngươi có năng lực này hay không, sợ là sợ ngươi có đi mà không có về.
Cười lạnh, trong lòng Diệp Huyền rất nhanh sẽ có ý kiến.
Bạch!
Hắn bay vút về phía trước.
Không lâu lắm.
Một nhóm ba người từ phương hướng Tử Hoa Thành bay tới.
Ba người này, đầu lĩnh chính là một tên Vũ Hoàng nhất trọng, hai người khác là Vũ Vương tam trọng, giữa hai lông mày toát ra một tia sát khí, hiển nhiên cũng là người cực kỳ tàn nhẫn.
- Chà chà, đại ca, cũng không biết hai người kia làm sao đắc tội Vô Lượng Sơn, dĩ nhiên trêu đến Vô Lượng Sơn gióng trống khua chiêng truy nã bọn họ, đây chính thế lực nhất lưu của là đại lục truy nã a, e rằng cho dù là cường giả Cửu Thiên Vũ Đế phổ thông, cũng chắc chắn phải chết.
Trong ba người một tên nam tử xấu xí cười lạnh nói.
Một Vũ Vương khác cười nói:
- Đúng đấy, hai tiểu tử này trẻ tuổi như vậy, nói vậy tu vi cũng chưa chắc quá lợi hại, nếu như có thể để ba huynh đệ chúng ta gặp phải vậy thì tốt, chỉ cần bắt bọn họ đi Vô Lượng Sơn, thật đúng là một bước lên trời.
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, trừng hai người một chút:
- Nào có cơ hội tốt như vậy, nhiều người tìm kiếm hai người kia như vậy, thật đến lượt chúng ta đó mới là quái đản.
- Đại... Đại ca!
Đúng lúc này, Vũ Vương xấu xí đột nhiên kinh hỉ gọi lên, ngữ khí mang theo một tia run cầm cập:
- Ngươi mau nhìn người kia...
- Nhìn cái gì, hoang mang hoảng loạn làm gì?
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, khá là bất mãn nói.
- Không phải, ngươi mau nhìn người kia...
Nam tử xấu xí hai mắt tỏa ánh sáng, ngữ khí kích động, lời nói không lưu loát.
Vũ Hoàng mặt mang ngờ vực, theo nam tử chỉ nhìn tới, chợt cả người đột nhiên ngẩn ngơ.
Chỉ thấy trong rừng núi phía trước, một thanh niên người mặc võ bào màu xanh đang quay lưng về phía bọn họ bay lượn, cử động vô cùng cảnh giác, mà mặt mũi của hắn, dĩ nhiên cùng hình ảnh mà Vô Lượng Sơn phát ra giống như đúc.
- Là tiểu tử tên Huyền Diệp.
- Tội phạm Vô Lượng Sơn truy nã.
- Đại ca, chúng ta phát tài.
Ba tên võ giả tất cả đều kích động lên, từng cái từng cái kích động không thể tự khống chế.
- Xuỵt, cẩn thận, tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta từ bên cạnh bọc đánh qua, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho hắn trốn thoát.
Trên mặt nam tử Vũ Hoàng mang theo kinh hỉ, ánh mắt toả sáng nói.
Đối với bọn họ mà nói, hiện tại Diệp Huyền vốn không phải một người, mà là tương lai của ba người bọn họ, là giấy thông hành của Vô Lượng Sơn trưởng lão.
Ba người cẩn thận từng li từng tí một bọc đánh về phía Diệp Huyền.
- Đại ca, sau đó ngươi làm Vô Lượng Sơn trưởng lão, đừng quên huynh đệ chúng ta a.
Nam tử xấu xí một bên vây quanh qua, một bên thậm chí còn kích động nói.
Vũ Hoàng đầu lĩnh trên mặt cũng tràn đầy nụ cười, tựa hồ giống như hắn đã trở thành Vô Lượng Sơn trưởng lão rồi vậy, kích động truyền âm nói:
- Yên tâm đi, nếu ta thành Vô Lượng Sơn trưởng lão, liền để hai người các ngươi tới làm chấp sự hoặc quản sự.
- Khà khà, vậy thì đa tạ đại ca.
Ba người một bên trò chuyện, một bên cấp tốc tiếp cận Diệp Huyền, chờ khoảng cách Diệp Huyền còn có mấy dặm, ba người rốt cục hiển lộ thân hình.
Chương 1345 Dẫn xà xuất động (1)
- Tiến lên!
Hầu như là trong nháy mắt, ba đạo lưu quang từ ba phương hướng khác nhau bao vây về phía Diệp Huyền, ba người dồn dập lấy ra Huyền binh của mình, đồng thời Vũ Hoàng nhất trọng kia càng thả ra vực giới, bao phủ thân hình Diệp Huyền ở trong đó.
Ba người này ra tay vô cùng ác độc, hiển nhiên là không chuẩn bị cho Diệp Huyền chút cơ hội phản kháng nào.
Tựa hồ có cảm ứng, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu lại.
- Hiện tại mới phát hiện chúng ta, không kịp, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, ha ha.
Vũ Hoàng đầu lĩnh cười lớn một tiếng.
Thanh niên bị bọn họ vây công kia, trên mặt lộ ra một tia “kinh hoảng”, vẻ mặt đại biến, cả giận nói:
- Tại hạ tựa hồ cùng các ngươi không thù không oán, các ngươi là người nào?
- Người nào? Ngươi đắc tội Vô Lượng Sơn, còn dám hỏi cái này.
Vũ Hoàng đầu lĩnh cười một tiếng, một chưởng đè xuống Diệp Huyền.
- Hóa ra là chó săn của Vô Lượng Sơn, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn bắt ta, muốn chết.
Không ngờ thanh niên kia, trên mặt thu lại vẻ kinh hoảng, lộ ra vẻ dữ tợn, ầm một tiếng, từ trong cơ thể hắn dĩ nhiên tỏa ra một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ, trong nguồn lực lượng này mang một tia lực lượng không gian, kèn kẹt kèn kẹt, trực tiếp phá nát vực giới của hắn.
Đồng thời trường kiếm sau lưng thanh niên kia ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cắn răng vung trảm.
Xì!
Vài đạo lôi mang cô đọng, chém phá hư không, nương theo tiếng sấm sét nổ vang kỳ dị, dập tắt tất cả.
- Cẩn thận, người này là Vũ Hoàng nhất trọng.
Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt đại biến.
Nhưng mà, Diệp Huyền ra tay quá nhanh, ba người bọn họ còn chìm đắm trong vui sướng sắp thu được Vô Lượng Sơn khen thưởng, căn bản không thể phản ứng.
- A a!
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai tên Vũ Vương tam trọng kia, trong nháy mắt bị đánh thành hai đoạn, thân thể bị cắt ngang.
Ầm!
Chỉ có Vũ Hoàng đầu lĩnh kia, vội vàng trong lúc đó vung vẩy chiến đao, lúc này mới chặn lại Diệp Huyền tiến công, chật vật lưu lại một mạng, nhưng cũng bị ánh chớp đáng sợ oanh toàn thân tê dại, phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải.
- Thực lực thật đáng sợ.
Trên mặt của hắn mang theo vẻ kinh hãi, không ngờ Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, tu vi dĩ nhiên đáng sợ như thế, cùng hắn phán đoán tuyệt nhiên không giống.
Không hổ là võ giả bị Vô Lượng Sơn truy nã, thiên phú cao, quả thực làm người khiếp sợ.
- Làm chó săn của Vô Lượng Sơn, chết đi cho ta.
Diệp Huyền nộ quát một tiếng, vung lên Tài Quyết Chi Kiếm.
Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt lạnh lẽo, giận tím mặt nói:
- Tiểu bối, coi như tu vi của ngươi đồng dạng là bát giai nhất trọng, cũng nhiều nhất cùng ta tương đương, lại dám ngông cuồng như thế.
Dứt tiếng, đỉnh đầu của Vũ Hoàng kia phù lướt một hỏa diễm cự hùng, mấy đạo tinh hoàn lấp loé, lực lượng hỏa diễm khủng bố giáng lâm ở trên chiến đao, hóa thành một hỏa diễm chiến đao dài đến gần trượng, điên cuồng chém về phía Diệp Huyền.
Khí tức hỏa diễm đáng sợ bao phủ, bốc hơi hư không, cũng có chứa ý cảnh mạnh mẽ, mắt thường chỉ nhìn thấy một đao lãng giống như biển lửa.
Phốc phốc phốc!
Mấy cây đại thụ ở phụ cận, trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
Ầm!
Hỏa diễm chiến đao cùng sấm sét chi kiếm va chạm, một luồng lực lượng đáng sợ từ bên trong bạo phát, càng trong nháy mắt nhảy vào trong cơ thể Vũ Hoàng kia.
Xì xì!
Lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Vũ Hoàng kia tái nhợt, kinh hãi rút lui.
- Làm sao có khả năng, thực lực của người này còn mạnh hơn ta, càng một đòn đánh tan tuyệt chiêu của lão phu.
Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt kinh hoàng, cũng không còn vẻ bình tĩnh chút nào, mắt thấy Diệp Huyền muốn tiếp tục tấn công đến, hắn đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết, Huyền Nguyên trên người như hỏa diễm, trong nháy mắt bộc phát.
Xèo!
Thân hình của hắn bỗng dưng hóa thành một đạo hỏa diễm lưu quang, phút chốc biến mất ở trong rừng núi.
Diệp Huyền thu hồi trọng kiếm, vẻ giận dữ trên mặt biến mất, khóe miệng lộ ra một tia cân nhắc.
- Bồi ba tên phế vật kia chơi một hồi, tuyệt đối đừng để ta thất vọng a.
Một tia hàn mang từ tròng mắt của Diệp Huyền lặng yên lướt qua.
Luận tu vi, người đào tẩu kia chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng, sao lại là đối thủ của Diệp Huyền.
Nếu Diệp Huyền đồng ý, một ánh mắt liền có thể khiến cho đối phương vẫn lạc.
Có điều này cũng không phải bản ý của Diệp Huyền.
Mục đích của Diệp Huyền chính là lợi dụng người kia, dẫn cường giả của Vô Lượng Sơn ra.
Tử Hoa Thành, cường giả đông đảo, nếu hắn dám ở trong thành trì động thủ, tất nhiên sẽ gợi ra võ giả khác ra tay, nếu đưa tới một ít cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, vậy thì nguy hiểm.
Nhưng trải qua chém giết vừa nãy, Diệp Huyền tin tưởng chỉ cần cường giả của Vô Lượng Sơn biết được tin tức về mình, tất nhiên sẽ chạy tới đầu tiên, đến lúc đó liền là thời gian mình giết chóc.
- Tuyệt đối đừng để ta thất vọng a.
Cười lạnh, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, trong nháy mắt biến mất ở trong núi rừng.
Nơi đây cách Tử Hoa Thành quá gần, không phải nơi phục kích tuyệt hảo, hắn nhất định phải tìm địa phương càng thêm bí ẩn, tiến hành một hồi mai phục hoàn mỹ.
Tử Hoa Thành, ở cửa thành lúc trước Diệp Huyền rời đi.
Bạch!
Một thân ảnh chật vật hiện lên, trên người nhuộm đầy máu tươi, chính là Vũ Hoàng từ trong tay Diệp Huyền tránh được một mạng.
- Ta là Tử Hoa Thành Hỏa Đao Vũ Hoàng, muốn gặp cường giả của Vô Lượng Sơn.
Thừa dịp hai tên hắc giáp hộ vệ chưa mở miệng hỏi dò, Hỏa Đao Vũ Hoàng cấp thiết lên tiếng.
- Chúng ta chính là cường giả của Vô Lượng Sơn, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?
Một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Hỏa Đao Vũ Hoàng, người này là một nam tử khuôn mặt khô gầy, tu vi cao tới bát giai nhị trọng, khí tức trên người áp bức Hỏa Đao Vũ Hoàng không dám nhìn gần.
Người này là Vô Lượng Sơn Thiết Chưởng Vũ Hoàng, cũng là người phụ trách ở đông thành.
Không hổ là cường giả của Vô Lượng Sơn, khí tức thật đáng sợ, trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng âm thầm khiếp sợ, nhưng không dám thất lễ, vội vàng truyền âm nói:
- Vị đại nhân này, tại hạ phát hiện trọng phạm Vô Lượng Sơn truy nã.
- Cái gì?
Thiết Chưởng Vũ Hoàng lấy làm kinh hãi, ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt.
- Ngươi nói là thật?
- Là thật, tại hạ vì thay các đại nhân bắt người này, cùng hai tên huynh đệ ra tay với hắn, không ngờ người này thực lực cực kỳ kinh người, hai huynh đệ của tại hạ vẫn lạc, ngay cả tại hạ cũng bị trọng thương.
Hỏa Đao Vũ Hoàng vừa nói, một bên đưa một đạo hình ảnh vào trong tay Thiết Chưởng Vũ Hoàng.
Bình luận facebook