-
Chương 1826-1830
Chương 1826 Nghe ta mệnh lệnh (1)
Trong phút chốc, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt âm lạnh xuống, tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được một luồng ý lạnh thấu xương từ đáy lòng lan tràn ra, chỉ thấy Ma khí ngập trời hóa thành màn trời to lớn, mang theo khí tức lạnh lẽo tà ý đi tới trước mặt Diệp Huyền.
- Diệp thiếu.
Hạ Vũ Tôn ở một bên thân hình loáng một cái, muốn ngăn ở trước mặt Diệp Huyền.
Nhưng không chờ hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, màn trời âm lãnh kia tản mát ra một tia lực lượng liền tràn vào trong cơ thể hắn, lực lượng này cực kỳ băng hàn, trong nháy mắt đóng băng huyết mạch của hắn, hắn sợ đến biến sắc, liền vận chuyển Long khí, cật lực chống đỡ lực lượng kia.
- Để cho ta tới.
Sắc mặt Diệp Huyền hờ hững, nhẹ nhàng vung tay lên, liền đẩy Hạ Vũ Tôn ra ngoài.
Ầm!
Màn trời màu đen, như một con cự thú, trong nháy mắt nuốt Diệp Huyền vào.
- Tiêu Dao.
Cách đó không xa, Dao Nguyệt Vũ Đế tâm thần căng thẳng, nhưng xuất phát từ tự tin đối với Diệp Huyền, nàng vẫn không ra tay.
- Ha ha ha, tiểu tử, còn ở trước mặt Bổn tôn chủ giả ngu, để ngươi mở mang, lực lượng Tuyệt Âm của Bổn tôn chủ đáng sợ như thế nào.
Chiến Thương cười to, thôi thúc lực lượng Tuyệt Âm trong cơ thể, liên tiếp đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền, Ma khí ngập trời như ác ma từ Địa ngục đi ra, giương nanh múa vuốt, lực lượng tà ác lạnh lẽo che kín bầu trời, hủy thiên diệt địa, muốn thôn phệ toàn bộ thế giới thành hư vô.
- Lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy? Chẳng lẽ Chiến Thương này cũng đi tới Tuyệt Âm Động?
Dưới Ma khí, ánh mắt của Diệp Huyền nghiêm nghị, cảm thụ từng tia từng tia hàn ý tràn khủng bố vào trong cơ thể, hắn trong nháy mắt liền cảm thụ ra lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong Tuyệt Âm Động.
Xa xa.
Đám người Quỷ Minh lão tổ thấy cảnh này, trên mặt nguyên bản căng thẳng thấp thỏm đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, tuy bọn họ không hiểu Diệp Huyền cùng Chiến Thương trong lúc đó phát sinh cái gì, nhưng từ trước mắt đến xem, hai người cũng không phải một nhóm.
- Giết, hai người này mau mau giết, tốt nhất song phương đều đồng quy vu tận.
Đám người Quỷ Minh lão tổ nắm chặt song quyền, trong lòng chờ mong.
Cường giả rất nhiều thế lực trước cho rằng Chiến Thương là Huyền Quang Các phái tới, thời khắc này cũng sửng sốt, từng cái từng cái tâm nhấc lên.
Chiến Thương mạnh mẽ, vừa nãy bọn họ đều thấy rõ ràng, dốc sức đối kháng Vô Lượng Sơn tứ đại cường giả đỉnh phong, hơn nữa còn chiếm cứ thượng phong, Huyền Quang Các Các chủ kia có thể ngăn cản người này tiến công sao?
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều tâm thần thấp thỏm, căng thẳng, nghi ngờ, chờ mong.
- Chiến Thương, lá gan của ngươi lớn nhỉ, ngay cả chủ nhân cũng dám động thủ!
Một thanh âm đạm mạc, đột nhiên từ trong Ma khí lan truyền ra, tiếp theo oanh, một luồng lực lượng hỏa diễm khủng bố từ trong Ma khí lan truyền ra, toàn bộ Ma khí, rõ ràng có thể nhìn thấy từng vầng sáng màu đỏ lưu chuyển, một luồng lực lượng nóng rực cùng lực lượng băng hàn đối kháng.
Sau một khắc...
Xì!
Một ánh kiếm sấm sét tỏa ra, như ánh bình minh, trong nháy mắt phá tan hắc khí ngập trời, ánh kiếm kia xông thẳng lên trời, nối liền trời đất, xung quanh ánh kiếm, bầu trời phá nát, không gì địch nổi.
Dưới ánh kiếm, toàn bộ hắc khí trong nháy mắt nổ tung, một bóng người quanh quẩn ánh chớp đứng ngạo nghễ trong hư không, ánh mắt bình tĩnh.
- Cái gì? Ngươi dĩ nhiên ở dưới lực lượng Tuyệt Âm của Bổn tôn chủ công kích, một chút việc cũng không có?
Chiến Thương lấy làm kinh hãi, kinh kêu thành tiếng, chợt ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Huyền, lông mày không khỏi nhíu một cái:
- Không đúng, ngươi... Ngươi dĩ nhiên là Tuyệt Âm thân thể... Còn có cỗ lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy này, ngươi đi qua Tuyệt Âm Động? Ngươi là người mấy năm trước tổn thương Bất Diệt Ma Chủ kia?
Lực lượng Tuyệt Âm của Chiến Thương, chính là bởi vì nhiều năm ở Tuyệt Âm Động, hấp thu lượng lớn Tuyệt Âm Chi Thủy gây nên, mà từ trên người Diệp Huyền, hắn cảm nhận được khí tức Tuyệt Âm Chi Thủy đồng dạng.
- Bất Diệt Ma Chủ? Năm đó cường giả chuẩn bị đoạt xá ta kia, quả nhiên là Linh Ma tộc sao?
Trong lòng Diệp Huyền hơi bừng tỉnh.
- Tiểu tử, chẳng trách ngươi có thể ngăn cản lượng Tuyệt Âm của Bổn tôn chủ lực, hừ, lực lượng Tuyệt Âm không giết được ngươi, vậy hãy để cho ngươi mở mang linh hồn thôn phệ của Bổn tôn chủ!
Sau khi Chiến Thương hết khiếp sợ, liền nộ quát một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đen kịt, một đạo khí tức âm lạnh tà ác từ trong tròng mắt hắn tỏa ra, trong phút chốc, hết thảy cường giả ở đây đều cảm giác linh hồn lạnh lẽo, phảng phất như bị Tử thần tập trung.
- Chiến Thương, hiện tại thiếu gia ta không có công phu cùng ngươi chiến đấu, ta cùng người Vô Lượng Sơn này, có thâm cừu đại hận, ngươi trước hết tránh ra, nếu như muốn chiến đấu, chờ thiếu gia ta diệt Vô Lượng Sơn, lại đánh với ngươi một trận.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Chiến Thương khó chơi hắn biết rõ, tuyệt đối là đối thủ đáng sợ nhất.
Lúc trước hắn cùng Chiến Thương từ Cổ Ma Chi Địa tách ra, cũng chỉ qua mấy năm mà thôi, trong mấy năm này, Diệp Huyền gian nan đột phá đến Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, nhưng Chiến Thương lại trực tiếp đột phá đến Vũ Đế tam trọng, hiển nhiên lúc trước Chiến Thương ở Cổ Ma Chi Địa cùng Thiên Âm Cốc, cũng được kỳ ngộ lớn lao.
Nếu như là lúc khác, Diệp Huyền còn có tâm tình cùng Chiến Thương chiến đấu một hồi, thế nhưng hiện tại là thời khắc đối phó Vô Lượng Sơn, hắn hoàn toàn không có tâm tình như vậy.
- Những người này là người của Vô Lượng Sơn?
Chiến Thương hơi sững sờ, liếc nhìn đám người Quỷ Minh lão tổ:
- Ta nói những người này tại sao không đáp Bổn tôn chủ, nguyên lai bọn họ chính là người Vô Lượng Sơn, có điều hiện tại Bổn tôn chủ muốn đánh với ngươi một trận.
Chiến Thương không để ý chút nào Diệp Huyền, hê hê cười to, liền muốn ra tay với Diệp Huyền.
- Chiến Thương, nơi này là Huyền Vực, ngươi cho rằng trong thiên hạ không ai chế diệt ngươi sao? Chỉ cần thiếu gia ta lộ thân phận của ngươi ra ánh sáng, ta dám khẳng định ngươi tuyệt đối không cách nào sống sót rời Huyền Vực, thiếu gia ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức tránh ra, chờ sau khi thiếu gia ta diệt Vô Lượng Sơn, ngươi muốn chiến như thế nào, thiếu gia ta theo ngươi chơi.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, trong tròng mắt của hắn, đột nhiên dâng lên hai cỗ hỏa diễm màu đỏ thẫm, lan truyền ra một luồng khí tức hỏa diễm khủng bố, khí tức này rơi vào trong thần thức của Chiến Thương, khiến cho linh hồn của hắn cũng khẽ run một hồi.
- Khí tức hỏa diễm thật khủng khiếp, Thiên Hỏa làm sao trưởng thành đến mức độ này.
Chương 1827 Nghe ta mệnh lệnh (2)
Chiến Thương bị khí tức Thiên Hỏa của Diệp Huyền làm kinh ngạc cả kinh, loại lực lượng đáng sợ kia, tuyệt đối là có thể uy hiếp đến sự tồn tại của hắn.
Hơn nữa, hắn cảm giác được Diệp Huyền cùng hắn tách ra mấy năm, lực lượng linh hồn lại so với trước đây cường hãn hơn rất nhiều.
Nó xoay chuyển ánh mắt, khí tức trên người trong nháy mắt thu lại, chợt hê hê nở nụ cười.
- Nếu ngươi nói như vậy, vậy Bổn tôn chủ liền bán ngươi một bộ mặt, trước tiên diệt Vô Lượng Sơn đúng không? Không có vấn đề.
Chiến Thương rất rõ ràng, thân phận Phệ Hồn Tộc của hắn, hiện tại xác thực vẫn chưa thể bại lộ, hơn nữa, Diệp Huyền thả ra lực lượng Thiên Hỏa, cũng làm cho hắn hơi kiêng kỵ.
- Vậy thì tốt rồi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Thấy Chiến Thương không dây dưa nữa, ánh mắt của Diệp Huyền trong nháy mắt rơi vào trên thân bốn người Cuồng Ngục Vũ Đế, cười lạnh nói:
- Vô Lượng Sơn cũng thật nhìn hợp mắt thiếu gia ta, dĩ nhiên lập tức phái ra bốn tên cường giả, chà chà, thiếu gia ta có phải là nên cảm thấy vinh hạnh hay không.
- Còn có Cuồng Ngục Vũ Đế, năm đó ngươi truy sát thiếu gia ta, truy sát rất vui vẻ a? Làm sao hiện tại chật vật như vậy?
Diệp Huyền vừa nói, một bên chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước bước ra, sát cơ trên người liền nồng nặc một phần, khi hắn đạp xuống bước cuối cùng, toàn bộ thiên địa đều phảng phất như khẽ run lên, có loại cảm giác trời long đất lở.
- Tiểu tử thúi, ngươi đừng càn rỡ, đắc tội Vô Lượng Sơn ta, bất kể là ai, cuối cùng đều sẽ không có kết quả tốt.
Cuồng Ngục Vũ Đế phẫn nộ gào thét nói.
- Thật không?
Diệp Huyền nheo mắt lại, trong con ngươi bắn ra hàn mang ác liệt:
- Như vậy thiếu gia ta liền nhìn, Vô Lượng Sơn ngươi làm sao để ta không có kết quả tốt, đáng tiếc, tình cảnh này ngươi là không nhìn thấy.
Xèo!
Nói xong, thân hình Diệp Huyền bỗng dưng lóe lên, mang lực lượng phong lôi, trong nháy mắt giết về phía Cuồng Ngục Vũ Đế.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Trong bốn đại cường giả của Vô Lượng Sơn, chỉ có Quỷ Minh lão tổ còn có đầy đủ sức chiến đấu, hắn nộ quát một tiếng, một đạo Võ Hồn giống như U Quỷ hiện lên ở đỉnh đầu, một luồng lực lượng tuyệt cường bỗng dưng đánh úp về phía Diệp Huyền, hóa thành Quỷ Minh khí ngập trời bao phủ Diệp Huyền.
- Thuộc tính lực lượng thật cổ quái.
Diệp Huyền cau mày, thôi thúc Tài Quyết Chi Kiếm, một chiêu kiếm đánh nát Quỷ Minh lão tổ tiến công, nhưng thân hình của hắn cũng bị oanh rút lui hơn trăm thước.
Một luồng lực lượng vô hình tà ác nỗ lực tiến vào thân thể của hắn, sắc bén vô cùng, Diệp Huyền thôi thúc Vô Tận Dung Hỏa, thiêu cháy thành tro bụi.
- Tiểu tử này, ở dưới lực lượng của bản tọa công kích bình yên vô sự, bản tọa làm sao đều gặp phải những gia hỏa quỷ dị này.
Quỷ Minh lão tổ nhìn Diệp Huyền, trong lòng buồn bực.
Diệp Huyền cũng khẽ cau mày, thực lực của Quỷ Minh lão tổ nằm ngoài dự đoán của hắn, nếu hắn tự mình động thủ, tất nhiên phải bại lộ một ít lá bài tẩy mạnh mẽ, những lá bài tẩy này, có chút là không thể gặp người, cũng có một chút, rất có thể sẽ làm thân phận Tiêu Diêu Hồn Hoàng hắn lộ ra ánh sáng.
Vốn, xuất hiện tình huống như thế, Diệp Huyền sớm đã có chuẩn bị, là để Dao Nguyệt Vũ Đế ra tay, có điều hiện tại nha...
Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn Chiến Thương.
- Chiến Thương, thay thiếu gia ta ngăn cản tên này.
Diệp Huyền nhìn Chiến Thương lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Chiến Thương đang thoải mái đứng ở một bên, chuẩn bị quan sát thực lực của Diệp Huyền, lúc này nghe được lời nói của hắn không khỏi ngẩn người, cảm giác mình có phải là nghe lầm không, con ngươi hắn trừng lớn, không dám tin nói:
- Ngươi là mệnh lệnh Bổn tôn chủ?
- Không phải vậy ngươi cho rằng như thế nào?
- Tiểu tử thúi, ngươi dám mệnh lệnh Bổn tôn chủ, ngươi cho rằng Bổn tôn chủ...
- Chiến Thương, thân phận của ngươi có còn muốn ẩn giấu hay không? Nếu như ngươi không ngại thân phận bại lộ, có thể không để ý tới thiếu gia ta mệnh lệnh.
Diệp Huyền đánh gãy Chiến Thương, lạnh lùng nói.
- Ta...
Chiến Thương phiền muộn đến sắp phun máu, hận không thể một cái tát đập chết Diệp Huyền.
Nhưng hắn rất rõ ràng, ở trước mặt Diệp Huyền nắm giữ Thiên Hỏa, mình căn bản đập không chết đối phương, mà một khi đối phương lộ thân phận Phệ Hồn Tộc của hắn ra ánh sáng, hắn trong nháy mắt liền sẽ trở thành công địch.
- A a a, tức chết Bổn tôn chủ.
Cuối cùng, Chiến Thương chỉ có thể phẫn nộ gào thét một tiếng, mạnh mẽ đánh về phía Quỷ Minh lão tổ, trút tất cả phẫn nộ ở trong đáy lòng lên người Quỷ Minh lão tổ.
- Hạ Vũ Tôn, động thủ!
Nhìn thấy Quỷ Minh lão tổ bị Chiến Thương cuốn lấy, Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, lần thứ hai lướt ầm ầm ra.
- Vâng.
Hạ Vũ Tôn lệ quát một tiếng, cả người đằng đằng sát khí.
- Diệp thiếu, Cuồng Ngục Vũ Đế này giao cho ta.
- Ầm!
Một đạo long khí kim sắc từ trong cơ thể Hạ Vũ Tôn tỏa ra, lực lượng Long Nguyên mạnh mẽ, ở trên người hắn cấp tốc bao trùm một tầng vảy giáp dày nặng, sau đó điên cuồng giết về phía Cuồng Ngục Vũ Đế.
- Chỉ bằng ngươi.
Tuy Cuồng Ngục Vũ Đế trước bị thương nặng, nhưng thừa dịp khoảng thời gian này đã khôi phục rất nhiều, lúc này hắn liền từ trên người lấy ra rất nhiều đan dược, sau đó đổ vào trong miệng.
Oanh, một luồng khí tức kinh khủng, từ trên người hắn cấp tốc bốc lên, ở dưới Hư Vô Võ Hồn, cả người như một vị Ma thần màu đen.
- Chết!
Trong phút chốc, hai bóng người một kim một hắc điên cuồng chém giết.
- Hống!
Trong hư không.
Uy thế kinh người tỏ khắp, hai cỗ Vũ Đế lĩnh vực đáng sợ lẫn nhau va chạm, chia hư không thành vô số thế giới.
Hai đạo lưu quang một đen một vàng không ngừng va chạm, dưới mỗi một kích, nổ vang vang vọng thiên địa, Phá Toái hư không, như ngày tận thế tới.
Tiến công kinh thiên động địa này, làm tất cả mọi người hoàn toàn biến sắc, dồn dập lùi về sau.
Mà một bên khác, sau khi Hạ Vũ Tôn đối đầu Cuồng Ngục Vũ Đế, Chiến Thương đối đầu Quỷ Minh lão tổ, Diệp Huyền thì nhìn về phía Đạo Nhất các chủ cùng Vu Thiên Vũ Đế cách đó không xa.
- Liền để ta bồi hai người các ngươi, cố gắng vui đùa một chút.
Diệp Huyền nhếch miệng nở nụ cười.
Xèo!
Sau một khắc, thân hình hắn bỗng dưng hóa thành một ánh chớp xanh thẳm, như tia chớp xẹt qua phía chân trời, nương theo tiếng sấm nổ gào thét, giết về phía Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ.
- Chỉ bằng một mình ngươi!
Đạo Nhất các chủ cùng Vu Thiên Vũ Đế liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều lộ ra tâm ý lạnh lùng, Diệp Huyền ngông cuồng cùng hung hăng, khiến cho trong lòng hai người giận tím mặt, đồng thời giết tới.
Chương 1828 Cái kế tiếp
Trong lúc nhất thời, trời long đất lở, toàn bộ vòm trời đâu đâu cũng có Huyền Nguyên lực lượng ngập trời tỏ khắp, uy thế khủng bố phóng thích, chấn động đến mức trong thiên địa xuất hiện vô số vết nứt không gian, như từng cái miệng nhỏ mở ra, dữ tợn khủng bố.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, hôm nay chính là giờ chết của ngươi, ngoan ngoãn nạp mạng đi.
Trên chiến trường của Hạ Vũ Tôn cùng Cuồng Ngục Vũ Đế, hai người điên cuồng chém giết, mỗi đánh xuống một đòn, tất có vòm trời sụp đổ, khí tức bàng bạc như biển gầm bao phủ, kinh tâm động phách.
Đùng!
Hạ Vũ Tôn đánh xuống một đòn, lợi trảo màu vàng xé rách trời cao, mang theo tảng lớn quang hồng.
Đỉnh đầu của hắn, một đạo Long khí kim sắc xông thẳng lên trời, chấn động thiên địa, Cự Long màu vàng giương nanh múa vuốt, ngao du mây xanh, mang theo bá khí không gì địch nổi, khí tức mạnh mẽ tản mát ra, khiến cho rất nhiều võ giả cách đó không xa đều khó thở, từng cái từng cái trợn mắt lên.
- Đây là... Long Giáp hóa thân, lẽ nào bóng người màu vàng này là cường giả Hạ gia?
- Hạ Vũ Tôn, danh tự này thật quen thuộc, ta nhớ năm đó Đông Lăng Hạ gia có một tên trưởng lão bí danh gọi Hạ Vũ Tôn?
- Long khí màu vàng, chính là Chân Long khí, lẽ nào thật sự là cường giả Đông Lăng Hạ gia?
- Hạ gia không phải ở hơn sáu mươi năm trước một đêm diệt tộc sao? Chẳng lẽ còn có cường giả không chết?
- Chẳng lẽ, năm đó tiêu diệt Hạ gia, là Vô Lượng Sơn sao?
Mọi người ở đây nhìn thấy Cự Long màu vàng ở trên đỉnh đầu Hạ Vũ Tôn, cùng vảy rồng trên người hắn, từng cái từng cái tất cả đều kinh kêu thành tiếng.
Còn có một chút người càng trợn mắt lên, nghĩ đến một khả năng, trong lòng vạn phần chấn động.
Năm đó gia tộc lánh đời Đông Lăng Hạ gia trong một đêm bị diệt sạch, hầu như là đại sự của Huyền Vực trong gần trăm năm qua, cũng là huyền án to lớn nhất của Huyền Vực trăm năm qua.
Lúc đó Đông Lăng Hạ gia, trong một đêm hoá thành bụi phấn, khắp nơi thi thể cùng đổ nát thê lương, chấn kinh rất nhiều thế lực ở Thiên Huyền đại lục.
Không có ai biết Đông Lăng Hạ gia là làm sao bị diệt, thậm chí không biết ai đã hạ thủ, tổng cộng có bao nhiêu người, chỉ biết trong một đêm, Đông Lăng Hạ gia biến mất hầu như không còn, một người sống cũng không có.
Khiếp sợ toàn bộ đại lục.
Lúc đó cao tầng Thánh Thành biết được việc này, còn chuyên môn phái Chấp Pháp điện điện chủ tự mình đi điều tra, vẫn như cũ không thu hoạch được gì, không có dấu vết nào.
Đây cơ hồ trở thành huyền án lớn nhất của Thiên Huyền đại lục trong ngàn năm qua.
Bây giờ Hạ Vũ Tôn đột nhiên xuất hiện, làm cho tất cả mọi người đều chấn động, đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ, không ít người nhìn thấy Hạ Vũ Tôn phẫn nộ, trong lòng đều không khỏi suy đoán, lẽ nào năm đó tiêu diệt Đông Lăng Hạ gia, là Vô Lượng Sơn?
- A!
Lúc này một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại.
Liền nhìn thấy Vô Lượng Sơn Vu Thiên Vũ Đế, bị một ánh kiếm phách ở trên người, toàn thân phun máu tươi tung toé, thân thể như muốn chia năm xẻ bảy, chật vật bay ngược ra.
Nếu như không phải Đạo Nhất các chủ đúng lúc ra tay, e là dưới chiêu kiếm này, Vu Thiên Vũ Đế liền nát tan, hoàn toàn chết đi.
- Cái gì? Huyền Quang Các Các chủ mạnh như vậy?
- Hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
- Các ngươi vừa nãy không thấy, Đạo Nhất các chủ cùng Vu Thiên Vũ Đế ở dưới người này tiến công, dĩ nhiên một chút sức phản kháng cũng không có.
- Thật đáng sợ.
Rất nhiều cường giả nhìn thấy Diệp Huyền cùng hai người Vu Thiên Vũ Đế chiến đấu, từng cái từng cái kinh hãi không tên, khiếp sợ vạn phần.
Ở dưới Diệp Huyền tiến công, Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ hầu như không có sức phản kháng, liên tiếp lui về phía sau, trên người vết thương đầy rẫy.
Đây cơ hồ hoàn toàn trái ngược tưởng tượng của mọi người.
Coi như là Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ trước ở dưới Hắc y nhân quỷ dị kia tiến công đã bị thương nặng, nhưng hai người dù sao cũng là Vũ Đế tam trọng, cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Vực, bây giờ lại bị một người trẻ tuổi không tới ba mươi truy sát, chuyện này quả thật kinh rơi con mắt của tất cả mọi người.
Lúc nào, Huyền Vực đột nhiên nhô ra nhiều cường giả khủng bố như vậy?
- Đáng ghét.
Những người khác trong lòng khiếp sợ, trong lòng Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ lại kinh nộ.
- Tên này đến tột cùng là biến thái nơi nào đến? Vì cái gì tu vi sẽ đáng sợ như vậy? Lực công kích so với chúng ta còn mạnh hơn, càng biến thái vẫn là phòng ngự của hắn...
Đạo Nhất các chủ kêu khổ thấu trời, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tu vi của Diệp Huyền sẽ đáng sợ đến mức độ này, mà đáng sợ nhất, vẫn là Diệp Huyền phòng ngự, hắn và Vu Thiên Vũ Đế cũng không phải không có bắn trúng Diệp Huyền, nhưng mỗi một lần tiến công ở trên người hắn, ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không thể công phá.
Loại chiến đấu chỉ có thể chịu đòn, không cách nào phản kích này, để cho hai người trong lòng uất ức, phiền muộn muốn thổ huyết.
- Gần đủ rồi, chết đi!
Dưới luân phiên chiến đấu, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được sức chiến đấu của Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ đã yếu bớt rất nhiều, ánh mắt của hắn ngưng lại, hai con ngươi như ống kính vạn hoa, đột nhiên xoay tròn, tỏa ra ánh sáng yêu dị.
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Tập trung Vu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền rốt cục sử dụng tới Thần Linh Đồng Thị, một luồng hồn lực khủng bố như dòng lũ, trong nháy mắt đi vào đầu óc của Vu Thiên Vũ Đế, một đạo lực lượng Băng Hỏa đáng sợ, ở trong đầu của hắn ầm ầm nổ tung.
Một tia lực lượng của Địa Hỏa cùng Tuyệt Âm Chi Thủy, điên cuồng dập tắt linh hồn của Vu Thiên Vũ Đế.
- Đây là công kích gì, không được, linh hồn của ta, a...
Đau đớn kịch liệt truyền vào đầu óc của Vu Thiên Vũ Đế, Vu Thiên Vũ Đế kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy linh hồn cấp tốc mất đi, đầu óc hoàn toàn bị đau nhức tràn ngập, trước mắt đen kịt.
Mà lúc này, Diệp Huyền thôi thúc Tài Quyết Chi Kiếm, oanh, một ánh chớp màu xanh thăm thẳm từ trên trời giáng xuống, bầu trời phảng phất như bao trùm lên một tầng hắc vân, trên Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền, hào quang vạn trượng, hình thành một thanh cự kiếm ánh chớp ngập trời, Phá Toái hư không, thừa dịp Vu Thiên Vũ Đế trọng thương, mạnh mẽ chém xuống.
Thiên Lôi kiếm dài đến ngàn trượng, hầu như che đậy toàn bộ bầu trời, nếu đòn đánh này trúng đích, Vu Thiên Vũ Đế nhất định đầu một nơi thân một nẻo.
Chương 1829 Tất cả đều vẫn lạc (1)
- Không được!
Một bên Đạo Nhất các chủ sợ hãi, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, nếu Vu Thiên Vũ Đế vừa chết, hắn nhất định một cây làm chẳng lên non.
- Hừ, Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Đạo Nhất các chủ, một luồng hồn lực xung kích khủng bố tùy theo đi vào đầu óc Đạo Nhất các chủ, khiến cho cử động của hắn cứng lại.
Phốc!
Sau một khắc, lôi kiếm ngàn trượng đi vào trong cơ thể Vu Thiên Vũ Đế.
- Không!
Vu Thiên Vũ Đế phát sinh gầm rú kinh nộ, rốt cục ở trước khi chết tỉnh lại, điên cuồng thôi thúc Vu Ma Võ Hồn trên đỉnh đầu, nhưng hắn đã không thể cứu vãn, chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi kiếm trong nháy mắt đi vào cơ thể mình.
Oanh, lực lượng đáng sợ bạo phát, ánh mắt của Vu Thiên Vũ Đế hoảng sợ, cả người nổ tung ra, hoá thành bụi phấn.
- Hô!
Một luồng lực cắn nuốt vô hình bao phủ, thôn phệ Cửu Tinh Võ Hồn của hắn sạch sẽ.
- Cái thứ nhất!
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, chợt nhìn về phía Đạo Nhất các chủ, thanh âm của hắn không lớn, nhưng rơi vào trong tai mọi người, lại giống như thanh âm của Tử thần.
Đạo Nhất các chủ cảm giác mình như bị Tử thần tập trung, cả người sợ hãi, ngay cả sâu trong linh hồn cũng cảm thấy run rẩy, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ.
- Vu Thiên!
Cách đó không xa, Quỷ Minh lão tổ nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi gào thét lên tiếng, hai con mắt lửa giận bốc lên, muốn giết về phía Diệp Huyền.
- Ha ha ha, đối thủ của ngươi là ta, đừng quên.
Chiến Thương cười một tiếng, cả người Ma khí quanh quẩn, hóa thành vạn ngàn ma thủ, hoàn toàn vây quanh Quỷ Minh lão tổ, không cho hắn có chút phân thần.
- Cái kế tiếp!
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Đạo Nhất các chủ, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, chợt, bá, thân hình hắn loáng một cái, thôi thúc Tài Quyết Chi Kiếm, lần thứ hai nhanh như tia chớp giết về phía Đạo Nhất các chủ.
Đạo Nhất các chủ cả người lông tơ dựng đứng, trong mắt lộ ra hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Lúc này Đạo Nhất các chủ đối mặt Diệp Huyền tiến công, cũng không nhấc lên được chút tâm tư phản kháng, xoay người bỏ chạy.
Trước hắn cùng Vu Thiên Vũ Đế cũng không thể ngăn trở Diệp Huyền tiến công, bây giờ chỉ còn hắn, hắn sao dám tiếp tục chiến đấu tiếp.
- Chạy thoát sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, hắn qua lại hư không, chân đạp bước tiến thần bí, tốc độ nhanh như chớp giật, trong nháy mắt liền đuổi theo Đạo Nhất các chủ, một chiêu kiếm chém xuống.
Ầm!
Ánh chớp hóa thành uông dương, nhấn chìm về phía Đạo Nhất các chủ.
- Cái gì?
Vẻ mặt Đạo Nhất các chủ kinh hãi, chỉ có thể quay người lại chống đỡ, ánh chớp ngập trời cùng hắn sử dụng tới đạo khí va chạm, cự lực khủng bố chấn động đến mức hắn thổ huyết bay ngược.
Khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, Huyền Nguyên phiên giang đảo hải, liên tục phun ra máu tươi, chưa kịp để hắn khôi phục như cũ, Diệp Huyền công kích đã kéo tới.
Rầm rầm rầm!
Từng ánh kiếm ngập trời tầng tầng che đậy xuống, mỗi một kích đều thả ra uy lực kinh khủng, tầng tầng đi vào trong cơ thể hắn, đập vỡ tan lục phủ ngũ tạng, mà lôi điện chi lực mạnh mẽ, càng diệt sát kết cấu trong thân thể hắn.
- Quỷ Minh lão tổ, cứu ta!
STAYNEXTNEXT
Đạo Nhất các chủ lớn tiếng rống to, ra sức chống đối, ánh mắt hoảng sợ.
Nhưng Quỷ Minh lão tổ bị Chiến Thương cuốn lấy, ngay cả bản thân cũng khó bảo đảm, làm sao còn có thể tới cứu hắn.
Ánh chớp khủng bố không ngừng oanh kích xuống, liên tiếp, cuối cùng một ánh kiếm dài đến ngàn trượng chém xuống, trực tiếp phá nát phòng ngự của hắn, mang theo lực lượng như bẻ cành khô, trong nháy mắt phá hủy nhục thân, chém thành hư vô.
Đạo Nhất các chủ, vẫn lạc!
Toàn trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, chưa hoàn hồn lại.
Vu Thiên Vũ Đế, Đạo Nhất các chủ, không có chỗ nào mà không phải cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Vực, nhưng hai người bọn họ, dĩ nhiên ở trong lúc cùng Diệp Huyền chiến đấu, từng cái bị chém giết, trái lại Huyền Quang Các Các chủ, lông tóc không tổn hại, này hoàn toàn đánh vỡ dự liệu của bọn họ.
Nhân vật như vậy, thật sự chỉ là một thiên tài mới khoảng ba mươi tuổi, không phải cường giả viễn cổ gì phụ thể sao?
- Hạ Vũ Tôn, có cần ta hỗ trợ không?
Sau khi Diệp Huyền đánh giết Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ, nhìn về phía Hạ Vũ Tôn đang cùng Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng giao thủ hỏi.
Bởi vì Cuồng Ngục Vũ Đế trước đã bị thương nặng, vì lẽ đó chiến trường bên kia, Hạ Vũ Tôn hầu như chiếm cứ thượng phong.
- Diệp thiếu, để ta tự mình tới, năm đó Vô Lượng Sơn diệt Đông Lăng Hạ gia ta, Cuồng Ngục Vũ Đế cũng có mặt, hôm nay ta nhất định phải tự tay chém giết hắn, mới có thể giải mối hận trong lòng, phần nợ máu này, ta nhất định phải để hắn tự mình trả lại.
Hạ Vũ Tôn ngửa mặt lên trời gào thét, cả người sát khí sôi trào, đôi mắt biến thành đỏ như máu, giống như Tu La.
Thời khắc này, hắn phảng phất như trở lại tình cảnh năm đó.
Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, đại hỏa che thiên.
Vô số con cháu Hạ gia, người già trẻ em, ở trong huyết hải bị đồ giết, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Diệt tộc tàn nhẫn, biết bao đau lòng.
Sáu mười năm qua, Hạ Vũ Tôn ở trong vô số đêm thâu nhớ tới năm đó, hắn hận, hận mình không đủ cường đại.
Hắn đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải tự mình chém giết kẻ thù diệt Hạ gia hắn.
Hôm nay, cơ hội này đặt ở trước mặt hắn.
Lẽ nào hắn ngay cả lực lượng lấy đầu kẻ thù cũng không có sao?
- A!
Hạ Vũ Tôn ngửa mặt lên trời hét giận dữ, trong tiếng hú mang theo bi phẫn, mang theo không cam lòng.
Hắn phảng phất như đang hỏi trời xanh, tại sao, tại sao!
- Hống!
Một đạo kim sắc Cự Long từ trong cơ thể Hạ Vũ Tôn phóng lên trời, Cự Long màu vàng phẫn nộ gào thét, trong cơ thể Hạ Vũ Tôn, đột nhiên dâng lên một luồng lực lượng càng đáng sợ hơn, một loại khí tức hủy thiên diệt địa, từ trong cơ thể hắn bỗng dưng tản mát ra.
- Thiên Long bí kỹ... Chân Long thánh quyền!
Hạ Vũ Tôn rống to một tiếng, một quyền bỗng dưng nổ ra.
Trên quyền, Cự Long màu vàng rít gào, mang theo lực lượng hồng hoang từ viễn cổ đi ra, chấn động vùng thế giới này, như muốn để vùng thế giới này thần phục.
Ầm!
Quyền uy khủng bố nát tan tất cả, trực tiếp đánh nổ hư không, đồng thời nổ nát phòng ngự của Cuồng Ngục Vũ Đế.
- Ngươi... Dĩ nhiên đột phá...
Cuồng Ngục Vũ Đế trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ khó tin, chợt, xì xì, thân thể hắn trong nháy mắt nổ tung, bị Cự Long màu vàng oanh thành hư vô.
Chương 1830 Tất cả đều vẫn lạc (2)
- Hô, hô!
Trong hư không, Hạ Vũ Tôn thở hổn hển, tuy hắn ở thời khắc sống còn bước vào cửu giai tam trọng đỉnh phong, nhưng trên mặt hắn, lại không có một chút ý mừng, chỉ có bi thương dày đặc.
- Các tộc nhân, các ngươi nhìn thấy không, nhìn thấy không? Cuồng Ngục Vũ Đế năm đó ở Hạ gia ta tàn phá, đã bị ta giết.
Hạ Vũ Tôn quỳ ở trên hư không, ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt giàn giụa.
Mấy chục năm qua, hắn mang theo chút ít tộc nhân còn lại, mỗi ngày sống ở địa phương nhỏ như mười ba quốc liên minh, còn trong lòng run sợ, sợ bị Vô Lượng Sơn phát hiện.
Kẻ địch mạnh mẽ, khiến cho hắn căn bản không nhấc lên được tâm báo thù.
Nhưng hôm nay, khi hắn tự mình đâm Cuồng Ngục Vũ Đế, hắn cuối cùng mới rõ ràng, chỉ cần nỗ lực, không có chuyện gì là không thể làm được.
Hắn rốt cục lĩnh ngộ, mà hết thảy chuyện này, hoàn toàn là bởi vì Diệp Huyền.
Nếu như không phải là bởi vì Diệp Huyền, hắn căn bản sẽ không có dũng khí, trở lại Huyền Vực, cùng Vô Lượng Sơn so sánh cao thấp.
- Các tộc nhân, các ngươi yên tâm, Hạ Vũ Tôn ta ở đây xin thề, nhất định sẽ nhổ tận gốc Vô Lượng Sơn, báo huyết hải thâm cừu của tộc ta năm đó, mối thù diệt tộc, nhất định phải để Vô Lượng Sơn nợ máu trả bằng máu.
Hạ Vũ Tôn ngửa mặt lên trời thét dài, trong thanh âm mang theo ý chí vô cùng kiên định.
Xa xa mọi người, tất cả đều trầm mặc, không có ai không bị bi phẫn, ý chí kiên định của Hạ Vũ Tôn làm chấn động.
Đồng thời, huyền án hơn sáu mươi năm qua rốt cục chân tướng rõ ràng.
- Vô Lượng Sơn, năm đó tiêu diệt Đông Lăng Hạ gia dĩ nhiên là Vô Lượng Sơn.
- Làm sao có thể, mặc dù Vô Lượng Sơn là một trong bảy đại tông môn, tồn tại đứng đầu nhất đại lục, nhưng Đông Lăng Hạ gia cũng là lánh đời gia tộc, luận thực lực, cũng không kém Vô Lượng Sơn bao nhiêu a?
- Đúng, bằng vào Vô Lượng Sơn, căn bản không có cách tiêu diệt Hạ gia, càng không cần phải nói là trong một đêm, lặng yên không một tiếng động như vậy.
- Lẽ nào Vô Lượng Sơn liên hợp thực lực khác, hay là nói, Vô Lượng Sơn ẩn giấu thực lực của mình?
- E sợ tất cả những thứ này, chỉ có người Đông Lăng Hạ gia hoặc Vô Lượng Sơn mới biết rồi.
Đoàn người chấn động, nghị luận sôi nổi, gợi ra sóng lớn mênh mông.
- A a a a, các ngươi những người này, thực sự là lãng phí a.
Thấy rõ Diệp Huyền cùng Hạ Vũ Tôn chém giết đám người Đạo Nhất các chủ, Chiến Thương đối kháng Quỷ Minh lão tổ, đồng thời cực kỳ phiền muộn kêu to lên.
Linh hồn của Vũ Đế tam trọng, đó là đồ đại bổ cỡ nào, cứ như thế trực tiếp giết, nếu có thể cho hắn thôn phệ, thật là tốt biết bao a.
Trong lòng Chiến Thương phiền muộn.
Nhưng ở dưới con mắt mọi người, hắn không thể trực tiếp đường hoàng đi hấp thu linh hồn của đám người Cuồng Ngục Vũ Đế, nếu như công nhiên hấp thu, vậy thân phận của hắn liền lộ ra ánh sáng.
- Cuồng Ngục!
Trong lòng Chiến Thương phiền muộn, trong lòng Quỷ Minh lão tổ lại kinh nộ, hoảng sợ.
Hắn không nghĩ tới, chuyến đi này của mình sẽ tao ngộ trọng thương như vậy.
Bản ý của bọn họ là đến tiêu diệt Huyền Quang Các, nhưng hôm nay, người của Huyền Quang Các một cái cũng không có vẫn lạc, ngược lại Vô Lượng Sơn hắn đã tổn thất hai đại phó sơn chủ, còn mang theo Tề Đạo Các Đạo Nhất các chủ.
- Đi!
Vào giờ phút này, Quỷ Minh lão tổ cũng không còn chút ý nghĩ tiếp tục chiến đấu nào, Quỷ Minh Võ Hồn chấn động, một luồng lực lượng Võ Hồn đặc biệt bao phủ, muốn trốn khỏi nơi đây.
- Bổn tôn chủ ngay cả một linh hồn cũng không được, ngươi lại còn muốn chạy, đứng lại cho ta.
Chiến Thương thấy Quỷ Minh lão tổ trọng thương muốn chạy khỏi nơi này, liền thôi thúc lực lượng linh hồn trong đầu, một luồng sóng linh hồn đặc biệt cấp tốc bao phủ ra, đánh vào đầu óc của Quỷ Minh lão tổ.
Đồng thời một đạo Ma khí, giống như lưới lớn, bao trùm Quỷ Minh lão tổ ở bên trong.
Ầm!
Bị linh hồn của Chiến Thương xung kích, Hồn Hải của Quỷ Minh lão tổ đột nhiên cuồn cuộn lên, linh hồn trong nháy mắt bị trọng thương.
- U Minh chi giới, đi!
Quỷ Minh lão tổ cố nén linh hồn trọng thương, nổi giận gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân hắn đột nhiên biến thành một màu đen kịt, phảng phất như hóa thành U Minh quỷ tướng, âm u đầy tử khí, trong nháy mắt xé rách Chiến Thương ràng buộc, lao ra vùng thế giới này.
Sau khi hắn chạy ra ràng buộc, vọt thẳng về phía rất nhiều cường giả của Thiên Vẫn thành cách đó không xa, làm những cường giả Thiên Vẫn thành kia hoảng sợ tứ tán.
Quỷ Minh lão tổ rất rõ ràng, đi chỗ khác, tất nhiên sẽ bị Hạ Vũ Tôn, Chiến Thương còn có Diệp Huyền chặn lại, chỉ có phương hướng rất nhiều cường giả thế lực kia, công kích của bọn họ mới không cách nào bao trùm đến.
Hơn nữa, có cường giả rất nhiều thế lực yểm hộ, đám người Diệp Huyền tất nhiên không dám toàn lực ra tay.
- Đáng chết a, tức chết Bổn tôn chủ.
Con vịt tới tay bay mất, Chiến Thương phiền muộn đến sắp phun ra máu, hắn quát to một tiếng, hóa thành một đoàn Ma khí, điên cuồng đuổi theo Quỷ Minh lão tổ.
- Chiến Thương, ngừng tay.
Diệp Huyền gầm lên bay đến, nếu đòn đánh này của Chiến Thương hạ xuống, cường giả rất nhiều thế lực trong Thiên Vẫn thành, ít nhất cũng phải chết hơn phân nửa.
- Cái tên này sắp chạy trốn, còn lưu thủ làm gì a.
Chiến Thương giận dữ hét.
- Yên tâm, hắn không trốn được.
Diệp Huyền híp mắt cười gằn.
Ầm!
Ngay trong nháy mắt Quỷ Minh lão tổ sắp nhảy vào đoàn người, một bàn tay cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trong thiên địa, bàn tay này, rộng rãi mông lung, mang theo lực lượng không gì địch nổi, phong tỏa lại một phương hư không, để trong lòng Quỷ Minh lão tổ dâng lên một luồng hoảng sợ mãnh liệt.
Quỷ Minh lão tổ căn bản không nghĩ tới trong đám người lại sẽ có cường giả như vậy, chờ thời điểm hắn phản ứng lại, bàn tay mông lung kia đã trong nháy mắt rơi vào trên người hắn.
- Không!
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, Quỷ Minh lão tổ trừng lớn hai mắt, bị bàn tay này đập nát, hóa thành U Minh Quỷ Khí đầy trời, những U Minh Quỷ Khí này không ngừng lưu động, nỗ lực muốn ngưng tụ thành hình.
Bàn tay kia nhẹ nhàng chấn động, lần thứ hai bay về phía trước, che đậy xuống.
- Dừng tay, để cho ta tới!
Chiến Thương lo lắng kêu to, trực tiếp vọt tới, nếu như Quỷ Minh lão tổ bị tên kia đập chết, mình chạy đi đâu hấp thu linh hồn của hắn?
Oanh, Chiến Thương không chờ bàn tay trắng nõn kia hạ xuống, trực tiếp hóa thành màn trời bao phủ Quỷ Minh lão tổ lại.
Trong phút chốc, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt âm lạnh xuống, tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được một luồng ý lạnh thấu xương từ đáy lòng lan tràn ra, chỉ thấy Ma khí ngập trời hóa thành màn trời to lớn, mang theo khí tức lạnh lẽo tà ý đi tới trước mặt Diệp Huyền.
- Diệp thiếu.
Hạ Vũ Tôn ở một bên thân hình loáng một cái, muốn ngăn ở trước mặt Diệp Huyền.
Nhưng không chờ hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, màn trời âm lãnh kia tản mát ra một tia lực lượng liền tràn vào trong cơ thể hắn, lực lượng này cực kỳ băng hàn, trong nháy mắt đóng băng huyết mạch của hắn, hắn sợ đến biến sắc, liền vận chuyển Long khí, cật lực chống đỡ lực lượng kia.
- Để cho ta tới.
Sắc mặt Diệp Huyền hờ hững, nhẹ nhàng vung tay lên, liền đẩy Hạ Vũ Tôn ra ngoài.
Ầm!
Màn trời màu đen, như một con cự thú, trong nháy mắt nuốt Diệp Huyền vào.
- Tiêu Dao.
Cách đó không xa, Dao Nguyệt Vũ Đế tâm thần căng thẳng, nhưng xuất phát từ tự tin đối với Diệp Huyền, nàng vẫn không ra tay.
- Ha ha ha, tiểu tử, còn ở trước mặt Bổn tôn chủ giả ngu, để ngươi mở mang, lực lượng Tuyệt Âm của Bổn tôn chủ đáng sợ như thế nào.
Chiến Thương cười to, thôi thúc lực lượng Tuyệt Âm trong cơ thể, liên tiếp đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền, Ma khí ngập trời như ác ma từ Địa ngục đi ra, giương nanh múa vuốt, lực lượng tà ác lạnh lẽo che kín bầu trời, hủy thiên diệt địa, muốn thôn phệ toàn bộ thế giới thành hư vô.
- Lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy? Chẳng lẽ Chiến Thương này cũng đi tới Tuyệt Âm Động?
Dưới Ma khí, ánh mắt của Diệp Huyền nghiêm nghị, cảm thụ từng tia từng tia hàn ý tràn khủng bố vào trong cơ thể, hắn trong nháy mắt liền cảm thụ ra lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong Tuyệt Âm Động.
Xa xa.
Đám người Quỷ Minh lão tổ thấy cảnh này, trên mặt nguyên bản căng thẳng thấp thỏm đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, tuy bọn họ không hiểu Diệp Huyền cùng Chiến Thương trong lúc đó phát sinh cái gì, nhưng từ trước mắt đến xem, hai người cũng không phải một nhóm.
- Giết, hai người này mau mau giết, tốt nhất song phương đều đồng quy vu tận.
Đám người Quỷ Minh lão tổ nắm chặt song quyền, trong lòng chờ mong.
Cường giả rất nhiều thế lực trước cho rằng Chiến Thương là Huyền Quang Các phái tới, thời khắc này cũng sửng sốt, từng cái từng cái tâm nhấc lên.
Chiến Thương mạnh mẽ, vừa nãy bọn họ đều thấy rõ ràng, dốc sức đối kháng Vô Lượng Sơn tứ đại cường giả đỉnh phong, hơn nữa còn chiếm cứ thượng phong, Huyền Quang Các Các chủ kia có thể ngăn cản người này tiến công sao?
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều tâm thần thấp thỏm, căng thẳng, nghi ngờ, chờ mong.
- Chiến Thương, lá gan của ngươi lớn nhỉ, ngay cả chủ nhân cũng dám động thủ!
Một thanh âm đạm mạc, đột nhiên từ trong Ma khí lan truyền ra, tiếp theo oanh, một luồng lực lượng hỏa diễm khủng bố từ trong Ma khí lan truyền ra, toàn bộ Ma khí, rõ ràng có thể nhìn thấy từng vầng sáng màu đỏ lưu chuyển, một luồng lực lượng nóng rực cùng lực lượng băng hàn đối kháng.
Sau một khắc...
Xì!
Một ánh kiếm sấm sét tỏa ra, như ánh bình minh, trong nháy mắt phá tan hắc khí ngập trời, ánh kiếm kia xông thẳng lên trời, nối liền trời đất, xung quanh ánh kiếm, bầu trời phá nát, không gì địch nổi.
Dưới ánh kiếm, toàn bộ hắc khí trong nháy mắt nổ tung, một bóng người quanh quẩn ánh chớp đứng ngạo nghễ trong hư không, ánh mắt bình tĩnh.
- Cái gì? Ngươi dĩ nhiên ở dưới lực lượng Tuyệt Âm của Bổn tôn chủ công kích, một chút việc cũng không có?
Chiến Thương lấy làm kinh hãi, kinh kêu thành tiếng, chợt ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Huyền, lông mày không khỏi nhíu một cái:
- Không đúng, ngươi... Ngươi dĩ nhiên là Tuyệt Âm thân thể... Còn có cỗ lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy này, ngươi đi qua Tuyệt Âm Động? Ngươi là người mấy năm trước tổn thương Bất Diệt Ma Chủ kia?
Lực lượng Tuyệt Âm của Chiến Thương, chính là bởi vì nhiều năm ở Tuyệt Âm Động, hấp thu lượng lớn Tuyệt Âm Chi Thủy gây nên, mà từ trên người Diệp Huyền, hắn cảm nhận được khí tức Tuyệt Âm Chi Thủy đồng dạng.
- Bất Diệt Ma Chủ? Năm đó cường giả chuẩn bị đoạt xá ta kia, quả nhiên là Linh Ma tộc sao?
Trong lòng Diệp Huyền hơi bừng tỉnh.
- Tiểu tử, chẳng trách ngươi có thể ngăn cản lượng Tuyệt Âm của Bổn tôn chủ lực, hừ, lực lượng Tuyệt Âm không giết được ngươi, vậy hãy để cho ngươi mở mang linh hồn thôn phệ của Bổn tôn chủ!
Sau khi Chiến Thương hết khiếp sợ, liền nộ quát một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đen kịt, một đạo khí tức âm lạnh tà ác từ trong tròng mắt hắn tỏa ra, trong phút chốc, hết thảy cường giả ở đây đều cảm giác linh hồn lạnh lẽo, phảng phất như bị Tử thần tập trung.
- Chiến Thương, hiện tại thiếu gia ta không có công phu cùng ngươi chiến đấu, ta cùng người Vô Lượng Sơn này, có thâm cừu đại hận, ngươi trước hết tránh ra, nếu như muốn chiến đấu, chờ thiếu gia ta diệt Vô Lượng Sơn, lại đánh với ngươi một trận.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Chiến Thương khó chơi hắn biết rõ, tuyệt đối là đối thủ đáng sợ nhất.
Lúc trước hắn cùng Chiến Thương từ Cổ Ma Chi Địa tách ra, cũng chỉ qua mấy năm mà thôi, trong mấy năm này, Diệp Huyền gian nan đột phá đến Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, nhưng Chiến Thương lại trực tiếp đột phá đến Vũ Đế tam trọng, hiển nhiên lúc trước Chiến Thương ở Cổ Ma Chi Địa cùng Thiên Âm Cốc, cũng được kỳ ngộ lớn lao.
Nếu như là lúc khác, Diệp Huyền còn có tâm tình cùng Chiến Thương chiến đấu một hồi, thế nhưng hiện tại là thời khắc đối phó Vô Lượng Sơn, hắn hoàn toàn không có tâm tình như vậy.
- Những người này là người của Vô Lượng Sơn?
Chiến Thương hơi sững sờ, liếc nhìn đám người Quỷ Minh lão tổ:
- Ta nói những người này tại sao không đáp Bổn tôn chủ, nguyên lai bọn họ chính là người Vô Lượng Sơn, có điều hiện tại Bổn tôn chủ muốn đánh với ngươi một trận.
Chiến Thương không để ý chút nào Diệp Huyền, hê hê cười to, liền muốn ra tay với Diệp Huyền.
- Chiến Thương, nơi này là Huyền Vực, ngươi cho rằng trong thiên hạ không ai chế diệt ngươi sao? Chỉ cần thiếu gia ta lộ thân phận của ngươi ra ánh sáng, ta dám khẳng định ngươi tuyệt đối không cách nào sống sót rời Huyền Vực, thiếu gia ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức tránh ra, chờ sau khi thiếu gia ta diệt Vô Lượng Sơn, ngươi muốn chiến như thế nào, thiếu gia ta theo ngươi chơi.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, trong tròng mắt của hắn, đột nhiên dâng lên hai cỗ hỏa diễm màu đỏ thẫm, lan truyền ra một luồng khí tức hỏa diễm khủng bố, khí tức này rơi vào trong thần thức của Chiến Thương, khiến cho linh hồn của hắn cũng khẽ run một hồi.
- Khí tức hỏa diễm thật khủng khiếp, Thiên Hỏa làm sao trưởng thành đến mức độ này.
Chương 1827 Nghe ta mệnh lệnh (2)
Chiến Thương bị khí tức Thiên Hỏa của Diệp Huyền làm kinh ngạc cả kinh, loại lực lượng đáng sợ kia, tuyệt đối là có thể uy hiếp đến sự tồn tại của hắn.
Hơn nữa, hắn cảm giác được Diệp Huyền cùng hắn tách ra mấy năm, lực lượng linh hồn lại so với trước đây cường hãn hơn rất nhiều.
Nó xoay chuyển ánh mắt, khí tức trên người trong nháy mắt thu lại, chợt hê hê nở nụ cười.
- Nếu ngươi nói như vậy, vậy Bổn tôn chủ liền bán ngươi một bộ mặt, trước tiên diệt Vô Lượng Sơn đúng không? Không có vấn đề.
Chiến Thương rất rõ ràng, thân phận Phệ Hồn Tộc của hắn, hiện tại xác thực vẫn chưa thể bại lộ, hơn nữa, Diệp Huyền thả ra lực lượng Thiên Hỏa, cũng làm cho hắn hơi kiêng kỵ.
- Vậy thì tốt rồi.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
Thấy Chiến Thương không dây dưa nữa, ánh mắt của Diệp Huyền trong nháy mắt rơi vào trên thân bốn người Cuồng Ngục Vũ Đế, cười lạnh nói:
- Vô Lượng Sơn cũng thật nhìn hợp mắt thiếu gia ta, dĩ nhiên lập tức phái ra bốn tên cường giả, chà chà, thiếu gia ta có phải là nên cảm thấy vinh hạnh hay không.
- Còn có Cuồng Ngục Vũ Đế, năm đó ngươi truy sát thiếu gia ta, truy sát rất vui vẻ a? Làm sao hiện tại chật vật như vậy?
Diệp Huyền vừa nói, một bên chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước bước ra, sát cơ trên người liền nồng nặc một phần, khi hắn đạp xuống bước cuối cùng, toàn bộ thiên địa đều phảng phất như khẽ run lên, có loại cảm giác trời long đất lở.
- Tiểu tử thúi, ngươi đừng càn rỡ, đắc tội Vô Lượng Sơn ta, bất kể là ai, cuối cùng đều sẽ không có kết quả tốt.
Cuồng Ngục Vũ Đế phẫn nộ gào thét nói.
- Thật không?
Diệp Huyền nheo mắt lại, trong con ngươi bắn ra hàn mang ác liệt:
- Như vậy thiếu gia ta liền nhìn, Vô Lượng Sơn ngươi làm sao để ta không có kết quả tốt, đáng tiếc, tình cảnh này ngươi là không nhìn thấy.
Xèo!
Nói xong, thân hình Diệp Huyền bỗng dưng lóe lên, mang lực lượng phong lôi, trong nháy mắt giết về phía Cuồng Ngục Vũ Đế.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Trong bốn đại cường giả của Vô Lượng Sơn, chỉ có Quỷ Minh lão tổ còn có đầy đủ sức chiến đấu, hắn nộ quát một tiếng, một đạo Võ Hồn giống như U Quỷ hiện lên ở đỉnh đầu, một luồng lực lượng tuyệt cường bỗng dưng đánh úp về phía Diệp Huyền, hóa thành Quỷ Minh khí ngập trời bao phủ Diệp Huyền.
- Thuộc tính lực lượng thật cổ quái.
Diệp Huyền cau mày, thôi thúc Tài Quyết Chi Kiếm, một chiêu kiếm đánh nát Quỷ Minh lão tổ tiến công, nhưng thân hình của hắn cũng bị oanh rút lui hơn trăm thước.
Một luồng lực lượng vô hình tà ác nỗ lực tiến vào thân thể của hắn, sắc bén vô cùng, Diệp Huyền thôi thúc Vô Tận Dung Hỏa, thiêu cháy thành tro bụi.
- Tiểu tử này, ở dưới lực lượng của bản tọa công kích bình yên vô sự, bản tọa làm sao đều gặp phải những gia hỏa quỷ dị này.
Quỷ Minh lão tổ nhìn Diệp Huyền, trong lòng buồn bực.
Diệp Huyền cũng khẽ cau mày, thực lực của Quỷ Minh lão tổ nằm ngoài dự đoán của hắn, nếu hắn tự mình động thủ, tất nhiên phải bại lộ một ít lá bài tẩy mạnh mẽ, những lá bài tẩy này, có chút là không thể gặp người, cũng có một chút, rất có thể sẽ làm thân phận Tiêu Diêu Hồn Hoàng hắn lộ ra ánh sáng.
Vốn, xuất hiện tình huống như thế, Diệp Huyền sớm đã có chuẩn bị, là để Dao Nguyệt Vũ Đế ra tay, có điều hiện tại nha...
Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn Chiến Thương.
- Chiến Thương, thay thiếu gia ta ngăn cản tên này.
Diệp Huyền nhìn Chiến Thương lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Chiến Thương đang thoải mái đứng ở một bên, chuẩn bị quan sát thực lực của Diệp Huyền, lúc này nghe được lời nói của hắn không khỏi ngẩn người, cảm giác mình có phải là nghe lầm không, con ngươi hắn trừng lớn, không dám tin nói:
- Ngươi là mệnh lệnh Bổn tôn chủ?
- Không phải vậy ngươi cho rằng như thế nào?
- Tiểu tử thúi, ngươi dám mệnh lệnh Bổn tôn chủ, ngươi cho rằng Bổn tôn chủ...
- Chiến Thương, thân phận của ngươi có còn muốn ẩn giấu hay không? Nếu như ngươi không ngại thân phận bại lộ, có thể không để ý tới thiếu gia ta mệnh lệnh.
Diệp Huyền đánh gãy Chiến Thương, lạnh lùng nói.
- Ta...
Chiến Thương phiền muộn đến sắp phun máu, hận không thể một cái tát đập chết Diệp Huyền.
Nhưng hắn rất rõ ràng, ở trước mặt Diệp Huyền nắm giữ Thiên Hỏa, mình căn bản đập không chết đối phương, mà một khi đối phương lộ thân phận Phệ Hồn Tộc của hắn ra ánh sáng, hắn trong nháy mắt liền sẽ trở thành công địch.
- A a a, tức chết Bổn tôn chủ.
Cuối cùng, Chiến Thương chỉ có thể phẫn nộ gào thét một tiếng, mạnh mẽ đánh về phía Quỷ Minh lão tổ, trút tất cả phẫn nộ ở trong đáy lòng lên người Quỷ Minh lão tổ.
- Hạ Vũ Tôn, động thủ!
Nhìn thấy Quỷ Minh lão tổ bị Chiến Thương cuốn lấy, Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, lần thứ hai lướt ầm ầm ra.
- Vâng.
Hạ Vũ Tôn lệ quát một tiếng, cả người đằng đằng sát khí.
- Diệp thiếu, Cuồng Ngục Vũ Đế này giao cho ta.
- Ầm!
Một đạo long khí kim sắc từ trong cơ thể Hạ Vũ Tôn tỏa ra, lực lượng Long Nguyên mạnh mẽ, ở trên người hắn cấp tốc bao trùm một tầng vảy giáp dày nặng, sau đó điên cuồng giết về phía Cuồng Ngục Vũ Đế.
- Chỉ bằng ngươi.
Tuy Cuồng Ngục Vũ Đế trước bị thương nặng, nhưng thừa dịp khoảng thời gian này đã khôi phục rất nhiều, lúc này hắn liền từ trên người lấy ra rất nhiều đan dược, sau đó đổ vào trong miệng.
Oanh, một luồng khí tức kinh khủng, từ trên người hắn cấp tốc bốc lên, ở dưới Hư Vô Võ Hồn, cả người như một vị Ma thần màu đen.
- Chết!
Trong phút chốc, hai bóng người một kim một hắc điên cuồng chém giết.
- Hống!
Trong hư không.
Uy thế kinh người tỏ khắp, hai cỗ Vũ Đế lĩnh vực đáng sợ lẫn nhau va chạm, chia hư không thành vô số thế giới.
Hai đạo lưu quang một đen một vàng không ngừng va chạm, dưới mỗi một kích, nổ vang vang vọng thiên địa, Phá Toái hư không, như ngày tận thế tới.
Tiến công kinh thiên động địa này, làm tất cả mọi người hoàn toàn biến sắc, dồn dập lùi về sau.
Mà một bên khác, sau khi Hạ Vũ Tôn đối đầu Cuồng Ngục Vũ Đế, Chiến Thương đối đầu Quỷ Minh lão tổ, Diệp Huyền thì nhìn về phía Đạo Nhất các chủ cùng Vu Thiên Vũ Đế cách đó không xa.
- Liền để ta bồi hai người các ngươi, cố gắng vui đùa một chút.
Diệp Huyền nhếch miệng nở nụ cười.
Xèo!
Sau một khắc, thân hình hắn bỗng dưng hóa thành một ánh chớp xanh thẳm, như tia chớp xẹt qua phía chân trời, nương theo tiếng sấm nổ gào thét, giết về phía Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ.
- Chỉ bằng một mình ngươi!
Đạo Nhất các chủ cùng Vu Thiên Vũ Đế liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều lộ ra tâm ý lạnh lùng, Diệp Huyền ngông cuồng cùng hung hăng, khiến cho trong lòng hai người giận tím mặt, đồng thời giết tới.
Chương 1828 Cái kế tiếp
Trong lúc nhất thời, trời long đất lở, toàn bộ vòm trời đâu đâu cũng có Huyền Nguyên lực lượng ngập trời tỏ khắp, uy thế khủng bố phóng thích, chấn động đến mức trong thiên địa xuất hiện vô số vết nứt không gian, như từng cái miệng nhỏ mở ra, dữ tợn khủng bố.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, hôm nay chính là giờ chết của ngươi, ngoan ngoãn nạp mạng đi.
Trên chiến trường của Hạ Vũ Tôn cùng Cuồng Ngục Vũ Đế, hai người điên cuồng chém giết, mỗi đánh xuống một đòn, tất có vòm trời sụp đổ, khí tức bàng bạc như biển gầm bao phủ, kinh tâm động phách.
Đùng!
Hạ Vũ Tôn đánh xuống một đòn, lợi trảo màu vàng xé rách trời cao, mang theo tảng lớn quang hồng.
Đỉnh đầu của hắn, một đạo Long khí kim sắc xông thẳng lên trời, chấn động thiên địa, Cự Long màu vàng giương nanh múa vuốt, ngao du mây xanh, mang theo bá khí không gì địch nổi, khí tức mạnh mẽ tản mát ra, khiến cho rất nhiều võ giả cách đó không xa đều khó thở, từng cái từng cái trợn mắt lên.
- Đây là... Long Giáp hóa thân, lẽ nào bóng người màu vàng này là cường giả Hạ gia?
- Hạ Vũ Tôn, danh tự này thật quen thuộc, ta nhớ năm đó Đông Lăng Hạ gia có một tên trưởng lão bí danh gọi Hạ Vũ Tôn?
- Long khí màu vàng, chính là Chân Long khí, lẽ nào thật sự là cường giả Đông Lăng Hạ gia?
- Hạ gia không phải ở hơn sáu mươi năm trước một đêm diệt tộc sao? Chẳng lẽ còn có cường giả không chết?
- Chẳng lẽ, năm đó tiêu diệt Hạ gia, là Vô Lượng Sơn sao?
Mọi người ở đây nhìn thấy Cự Long màu vàng ở trên đỉnh đầu Hạ Vũ Tôn, cùng vảy rồng trên người hắn, từng cái từng cái tất cả đều kinh kêu thành tiếng.
Còn có một chút người càng trợn mắt lên, nghĩ đến một khả năng, trong lòng vạn phần chấn động.
Năm đó gia tộc lánh đời Đông Lăng Hạ gia trong một đêm bị diệt sạch, hầu như là đại sự của Huyền Vực trong gần trăm năm qua, cũng là huyền án to lớn nhất của Huyền Vực trăm năm qua.
Lúc đó Đông Lăng Hạ gia, trong một đêm hoá thành bụi phấn, khắp nơi thi thể cùng đổ nát thê lương, chấn kinh rất nhiều thế lực ở Thiên Huyền đại lục.
Không có ai biết Đông Lăng Hạ gia là làm sao bị diệt, thậm chí không biết ai đã hạ thủ, tổng cộng có bao nhiêu người, chỉ biết trong một đêm, Đông Lăng Hạ gia biến mất hầu như không còn, một người sống cũng không có.
Khiếp sợ toàn bộ đại lục.
Lúc đó cao tầng Thánh Thành biết được việc này, còn chuyên môn phái Chấp Pháp điện điện chủ tự mình đi điều tra, vẫn như cũ không thu hoạch được gì, không có dấu vết nào.
Đây cơ hồ trở thành huyền án lớn nhất của Thiên Huyền đại lục trong ngàn năm qua.
Bây giờ Hạ Vũ Tôn đột nhiên xuất hiện, làm cho tất cả mọi người đều chấn động, đồng thời cũng cảm thấy khiếp sợ, không ít người nhìn thấy Hạ Vũ Tôn phẫn nộ, trong lòng đều không khỏi suy đoán, lẽ nào năm đó tiêu diệt Đông Lăng Hạ gia, là Vô Lượng Sơn?
- A!
Lúc này một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại.
Liền nhìn thấy Vô Lượng Sơn Vu Thiên Vũ Đế, bị một ánh kiếm phách ở trên người, toàn thân phun máu tươi tung toé, thân thể như muốn chia năm xẻ bảy, chật vật bay ngược ra.
Nếu như không phải Đạo Nhất các chủ đúng lúc ra tay, e là dưới chiêu kiếm này, Vu Thiên Vũ Đế liền nát tan, hoàn toàn chết đi.
- Cái gì? Huyền Quang Các Các chủ mạnh như vậy?
- Hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.
- Các ngươi vừa nãy không thấy, Đạo Nhất các chủ cùng Vu Thiên Vũ Đế ở dưới người này tiến công, dĩ nhiên một chút sức phản kháng cũng không có.
- Thật đáng sợ.
Rất nhiều cường giả nhìn thấy Diệp Huyền cùng hai người Vu Thiên Vũ Đế chiến đấu, từng cái từng cái kinh hãi không tên, khiếp sợ vạn phần.
Ở dưới Diệp Huyền tiến công, Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ hầu như không có sức phản kháng, liên tiếp lui về phía sau, trên người vết thương đầy rẫy.
Đây cơ hồ hoàn toàn trái ngược tưởng tượng của mọi người.
Coi như là Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ trước ở dưới Hắc y nhân quỷ dị kia tiến công đã bị thương nặng, nhưng hai người dù sao cũng là Vũ Đế tam trọng, cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Vực, bây giờ lại bị một người trẻ tuổi không tới ba mươi truy sát, chuyện này quả thật kinh rơi con mắt của tất cả mọi người.
Lúc nào, Huyền Vực đột nhiên nhô ra nhiều cường giả khủng bố như vậy?
- Đáng ghét.
Những người khác trong lòng khiếp sợ, trong lòng Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ lại kinh nộ.
- Tên này đến tột cùng là biến thái nơi nào đến? Vì cái gì tu vi sẽ đáng sợ như vậy? Lực công kích so với chúng ta còn mạnh hơn, càng biến thái vẫn là phòng ngự của hắn...
Đạo Nhất các chủ kêu khổ thấu trời, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, tu vi của Diệp Huyền sẽ đáng sợ đến mức độ này, mà đáng sợ nhất, vẫn là Diệp Huyền phòng ngự, hắn và Vu Thiên Vũ Đế cũng không phải không có bắn trúng Diệp Huyền, nhưng mỗi một lần tiến công ở trên người hắn, ngay cả phòng ngự của đối phương cũng không thể công phá.
Loại chiến đấu chỉ có thể chịu đòn, không cách nào phản kích này, để cho hai người trong lòng uất ức, phiền muộn muốn thổ huyết.
- Gần đủ rồi, chết đi!
Dưới luân phiên chiến đấu, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được sức chiến đấu của Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ đã yếu bớt rất nhiều, ánh mắt của hắn ngưng lại, hai con ngươi như ống kính vạn hoa, đột nhiên xoay tròn, tỏa ra ánh sáng yêu dị.
- Thần Linh Đồng Thị... Băng Hỏa Song Bạo!
Tập trung Vu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền rốt cục sử dụng tới Thần Linh Đồng Thị, một luồng hồn lực khủng bố như dòng lũ, trong nháy mắt đi vào đầu óc của Vu Thiên Vũ Đế, một đạo lực lượng Băng Hỏa đáng sợ, ở trong đầu của hắn ầm ầm nổ tung.
Một tia lực lượng của Địa Hỏa cùng Tuyệt Âm Chi Thủy, điên cuồng dập tắt linh hồn của Vu Thiên Vũ Đế.
- Đây là công kích gì, không được, linh hồn của ta, a...
Đau đớn kịch liệt truyền vào đầu óc của Vu Thiên Vũ Đế, Vu Thiên Vũ Đế kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy linh hồn cấp tốc mất đi, đầu óc hoàn toàn bị đau nhức tràn ngập, trước mắt đen kịt.
Mà lúc này, Diệp Huyền thôi thúc Tài Quyết Chi Kiếm, oanh, một ánh chớp màu xanh thăm thẳm từ trên trời giáng xuống, bầu trời phảng phất như bao trùm lên một tầng hắc vân, trên Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền, hào quang vạn trượng, hình thành một thanh cự kiếm ánh chớp ngập trời, Phá Toái hư không, thừa dịp Vu Thiên Vũ Đế trọng thương, mạnh mẽ chém xuống.
Thiên Lôi kiếm dài đến ngàn trượng, hầu như che đậy toàn bộ bầu trời, nếu đòn đánh này trúng đích, Vu Thiên Vũ Đế nhất định đầu một nơi thân một nẻo.
Chương 1829 Tất cả đều vẫn lạc (1)
- Không được!
Một bên Đạo Nhất các chủ sợ hãi, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, nếu Vu Thiên Vũ Đế vừa chết, hắn nhất định một cây làm chẳng lên non.
- Hừ, Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Đạo Nhất các chủ, một luồng hồn lực xung kích khủng bố tùy theo đi vào đầu óc Đạo Nhất các chủ, khiến cho cử động của hắn cứng lại.
Phốc!
Sau một khắc, lôi kiếm ngàn trượng đi vào trong cơ thể Vu Thiên Vũ Đế.
- Không!
Vu Thiên Vũ Đế phát sinh gầm rú kinh nộ, rốt cục ở trước khi chết tỉnh lại, điên cuồng thôi thúc Vu Ma Võ Hồn trên đỉnh đầu, nhưng hắn đã không thể cứu vãn, chỉ có thể trơ mắt nhìn lôi kiếm trong nháy mắt đi vào cơ thể mình.
Oanh, lực lượng đáng sợ bạo phát, ánh mắt của Vu Thiên Vũ Đế hoảng sợ, cả người nổ tung ra, hoá thành bụi phấn.
- Hô!
Một luồng lực cắn nuốt vô hình bao phủ, thôn phệ Cửu Tinh Võ Hồn của hắn sạch sẽ.
- Cái thứ nhất!
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, chợt nhìn về phía Đạo Nhất các chủ, thanh âm của hắn không lớn, nhưng rơi vào trong tai mọi người, lại giống như thanh âm của Tử thần.
Đạo Nhất các chủ cảm giác mình như bị Tử thần tập trung, cả người sợ hãi, ngay cả sâu trong linh hồn cũng cảm thấy run rẩy, trong ánh mắt lộ ra hoảng sợ.
- Vu Thiên!
Cách đó không xa, Quỷ Minh lão tổ nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi gào thét lên tiếng, hai con mắt lửa giận bốc lên, muốn giết về phía Diệp Huyền.
- Ha ha ha, đối thủ của ngươi là ta, đừng quên.
Chiến Thương cười một tiếng, cả người Ma khí quanh quẩn, hóa thành vạn ngàn ma thủ, hoàn toàn vây quanh Quỷ Minh lão tổ, không cho hắn có chút phân thần.
- Cái kế tiếp!
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Đạo Nhất các chủ, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, chợt, bá, thân hình hắn loáng một cái, thôi thúc Tài Quyết Chi Kiếm, lần thứ hai nhanh như tia chớp giết về phía Đạo Nhất các chủ.
Đạo Nhất các chủ cả người lông tơ dựng đứng, trong mắt lộ ra hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.
Lúc này Đạo Nhất các chủ đối mặt Diệp Huyền tiến công, cũng không nhấc lên được chút tâm tư phản kháng, xoay người bỏ chạy.
Trước hắn cùng Vu Thiên Vũ Đế cũng không thể ngăn trở Diệp Huyền tiến công, bây giờ chỉ còn hắn, hắn sao dám tiếp tục chiến đấu tiếp.
- Chạy thoát sao?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, hắn qua lại hư không, chân đạp bước tiến thần bí, tốc độ nhanh như chớp giật, trong nháy mắt liền đuổi theo Đạo Nhất các chủ, một chiêu kiếm chém xuống.
Ầm!
Ánh chớp hóa thành uông dương, nhấn chìm về phía Đạo Nhất các chủ.
- Cái gì?
Vẻ mặt Đạo Nhất các chủ kinh hãi, chỉ có thể quay người lại chống đỡ, ánh chớp ngập trời cùng hắn sử dụng tới đạo khí va chạm, cự lực khủng bố chấn động đến mức hắn thổ huyết bay ngược.
Khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, Huyền Nguyên phiên giang đảo hải, liên tục phun ra máu tươi, chưa kịp để hắn khôi phục như cũ, Diệp Huyền công kích đã kéo tới.
Rầm rầm rầm!
Từng ánh kiếm ngập trời tầng tầng che đậy xuống, mỗi một kích đều thả ra uy lực kinh khủng, tầng tầng đi vào trong cơ thể hắn, đập vỡ tan lục phủ ngũ tạng, mà lôi điện chi lực mạnh mẽ, càng diệt sát kết cấu trong thân thể hắn.
- Quỷ Minh lão tổ, cứu ta!
STAYNEXTNEXT
Đạo Nhất các chủ lớn tiếng rống to, ra sức chống đối, ánh mắt hoảng sợ.
Nhưng Quỷ Minh lão tổ bị Chiến Thương cuốn lấy, ngay cả bản thân cũng khó bảo đảm, làm sao còn có thể tới cứu hắn.
Ánh chớp khủng bố không ngừng oanh kích xuống, liên tiếp, cuối cùng một ánh kiếm dài đến ngàn trượng chém xuống, trực tiếp phá nát phòng ngự của hắn, mang theo lực lượng như bẻ cành khô, trong nháy mắt phá hủy nhục thân, chém thành hư vô.
Đạo Nhất các chủ, vẫn lạc!
Toàn trường yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, chưa hoàn hồn lại.
Vu Thiên Vũ Đế, Đạo Nhất các chủ, không có chỗ nào mà không phải cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Huyền Vực, nhưng hai người bọn họ, dĩ nhiên ở trong lúc cùng Diệp Huyền chiến đấu, từng cái bị chém giết, trái lại Huyền Quang Các Các chủ, lông tóc không tổn hại, này hoàn toàn đánh vỡ dự liệu của bọn họ.
Nhân vật như vậy, thật sự chỉ là một thiên tài mới khoảng ba mươi tuổi, không phải cường giả viễn cổ gì phụ thể sao?
- Hạ Vũ Tôn, có cần ta hỗ trợ không?
Sau khi Diệp Huyền đánh giết Vu Thiên Vũ Đế cùng Đạo Nhất các chủ, nhìn về phía Hạ Vũ Tôn đang cùng Cuồng Ngục Vũ Đế điên cuồng giao thủ hỏi.
Bởi vì Cuồng Ngục Vũ Đế trước đã bị thương nặng, vì lẽ đó chiến trường bên kia, Hạ Vũ Tôn hầu như chiếm cứ thượng phong.
- Diệp thiếu, để ta tự mình tới, năm đó Vô Lượng Sơn diệt Đông Lăng Hạ gia ta, Cuồng Ngục Vũ Đế cũng có mặt, hôm nay ta nhất định phải tự tay chém giết hắn, mới có thể giải mối hận trong lòng, phần nợ máu này, ta nhất định phải để hắn tự mình trả lại.
Hạ Vũ Tôn ngửa mặt lên trời gào thét, cả người sát khí sôi trào, đôi mắt biến thành đỏ như máu, giống như Tu La.
Thời khắc này, hắn phảng phất như trở lại tình cảnh năm đó.
Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, đại hỏa che thiên.
Vô số con cháu Hạ gia, người già trẻ em, ở trong huyết hải bị đồ giết, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Diệt tộc tàn nhẫn, biết bao đau lòng.
Sáu mười năm qua, Hạ Vũ Tôn ở trong vô số đêm thâu nhớ tới năm đó, hắn hận, hận mình không đủ cường đại.
Hắn đã từng vô số lần nghĩ tới, nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải tự mình chém giết kẻ thù diệt Hạ gia hắn.
Hôm nay, cơ hội này đặt ở trước mặt hắn.
Lẽ nào hắn ngay cả lực lượng lấy đầu kẻ thù cũng không có sao?
- A!
Hạ Vũ Tôn ngửa mặt lên trời hét giận dữ, trong tiếng hú mang theo bi phẫn, mang theo không cam lòng.
Hắn phảng phất như đang hỏi trời xanh, tại sao, tại sao!
- Hống!
Một đạo kim sắc Cự Long từ trong cơ thể Hạ Vũ Tôn phóng lên trời, Cự Long màu vàng phẫn nộ gào thét, trong cơ thể Hạ Vũ Tôn, đột nhiên dâng lên một luồng lực lượng càng đáng sợ hơn, một loại khí tức hủy thiên diệt địa, từ trong cơ thể hắn bỗng dưng tản mát ra.
- Thiên Long bí kỹ... Chân Long thánh quyền!
Hạ Vũ Tôn rống to một tiếng, một quyền bỗng dưng nổ ra.
Trên quyền, Cự Long màu vàng rít gào, mang theo lực lượng hồng hoang từ viễn cổ đi ra, chấn động vùng thế giới này, như muốn để vùng thế giới này thần phục.
Ầm!
Quyền uy khủng bố nát tan tất cả, trực tiếp đánh nổ hư không, đồng thời nổ nát phòng ngự của Cuồng Ngục Vũ Đế.
- Ngươi... Dĩ nhiên đột phá...
Cuồng Ngục Vũ Đế trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ khó tin, chợt, xì xì, thân thể hắn trong nháy mắt nổ tung, bị Cự Long màu vàng oanh thành hư vô.
Chương 1830 Tất cả đều vẫn lạc (2)
- Hô, hô!
Trong hư không, Hạ Vũ Tôn thở hổn hển, tuy hắn ở thời khắc sống còn bước vào cửu giai tam trọng đỉnh phong, nhưng trên mặt hắn, lại không có một chút ý mừng, chỉ có bi thương dày đặc.
- Các tộc nhân, các ngươi nhìn thấy không, nhìn thấy không? Cuồng Ngục Vũ Đế năm đó ở Hạ gia ta tàn phá, đã bị ta giết.
Hạ Vũ Tôn quỳ ở trên hư không, ngửa mặt lên trời gào thét, nước mắt giàn giụa.
Mấy chục năm qua, hắn mang theo chút ít tộc nhân còn lại, mỗi ngày sống ở địa phương nhỏ như mười ba quốc liên minh, còn trong lòng run sợ, sợ bị Vô Lượng Sơn phát hiện.
Kẻ địch mạnh mẽ, khiến cho hắn căn bản không nhấc lên được tâm báo thù.
Nhưng hôm nay, khi hắn tự mình đâm Cuồng Ngục Vũ Đế, hắn cuối cùng mới rõ ràng, chỉ cần nỗ lực, không có chuyện gì là không thể làm được.
Hắn rốt cục lĩnh ngộ, mà hết thảy chuyện này, hoàn toàn là bởi vì Diệp Huyền.
Nếu như không phải là bởi vì Diệp Huyền, hắn căn bản sẽ không có dũng khí, trở lại Huyền Vực, cùng Vô Lượng Sơn so sánh cao thấp.
- Các tộc nhân, các ngươi yên tâm, Hạ Vũ Tôn ta ở đây xin thề, nhất định sẽ nhổ tận gốc Vô Lượng Sơn, báo huyết hải thâm cừu của tộc ta năm đó, mối thù diệt tộc, nhất định phải để Vô Lượng Sơn nợ máu trả bằng máu.
Hạ Vũ Tôn ngửa mặt lên trời thét dài, trong thanh âm mang theo ý chí vô cùng kiên định.
Xa xa mọi người, tất cả đều trầm mặc, không có ai không bị bi phẫn, ý chí kiên định của Hạ Vũ Tôn làm chấn động.
Đồng thời, huyền án hơn sáu mươi năm qua rốt cục chân tướng rõ ràng.
- Vô Lượng Sơn, năm đó tiêu diệt Đông Lăng Hạ gia dĩ nhiên là Vô Lượng Sơn.
- Làm sao có thể, mặc dù Vô Lượng Sơn là một trong bảy đại tông môn, tồn tại đứng đầu nhất đại lục, nhưng Đông Lăng Hạ gia cũng là lánh đời gia tộc, luận thực lực, cũng không kém Vô Lượng Sơn bao nhiêu a?
- Đúng, bằng vào Vô Lượng Sơn, căn bản không có cách tiêu diệt Hạ gia, càng không cần phải nói là trong một đêm, lặng yên không một tiếng động như vậy.
- Lẽ nào Vô Lượng Sơn liên hợp thực lực khác, hay là nói, Vô Lượng Sơn ẩn giấu thực lực của mình?
- E sợ tất cả những thứ này, chỉ có người Đông Lăng Hạ gia hoặc Vô Lượng Sơn mới biết rồi.
Đoàn người chấn động, nghị luận sôi nổi, gợi ra sóng lớn mênh mông.
- A a a a, các ngươi những người này, thực sự là lãng phí a.
Thấy rõ Diệp Huyền cùng Hạ Vũ Tôn chém giết đám người Đạo Nhất các chủ, Chiến Thương đối kháng Quỷ Minh lão tổ, đồng thời cực kỳ phiền muộn kêu to lên.
Linh hồn của Vũ Đế tam trọng, đó là đồ đại bổ cỡ nào, cứ như thế trực tiếp giết, nếu có thể cho hắn thôn phệ, thật là tốt biết bao a.
Trong lòng Chiến Thương phiền muộn.
Nhưng ở dưới con mắt mọi người, hắn không thể trực tiếp đường hoàng đi hấp thu linh hồn của đám người Cuồng Ngục Vũ Đế, nếu như công nhiên hấp thu, vậy thân phận của hắn liền lộ ra ánh sáng.
- Cuồng Ngục!
Trong lòng Chiến Thương phiền muộn, trong lòng Quỷ Minh lão tổ lại kinh nộ, hoảng sợ.
Hắn không nghĩ tới, chuyến đi này của mình sẽ tao ngộ trọng thương như vậy.
Bản ý của bọn họ là đến tiêu diệt Huyền Quang Các, nhưng hôm nay, người của Huyền Quang Các một cái cũng không có vẫn lạc, ngược lại Vô Lượng Sơn hắn đã tổn thất hai đại phó sơn chủ, còn mang theo Tề Đạo Các Đạo Nhất các chủ.
- Đi!
Vào giờ phút này, Quỷ Minh lão tổ cũng không còn chút ý nghĩ tiếp tục chiến đấu nào, Quỷ Minh Võ Hồn chấn động, một luồng lực lượng Võ Hồn đặc biệt bao phủ, muốn trốn khỏi nơi đây.
- Bổn tôn chủ ngay cả một linh hồn cũng không được, ngươi lại còn muốn chạy, đứng lại cho ta.
Chiến Thương thấy Quỷ Minh lão tổ trọng thương muốn chạy khỏi nơi này, liền thôi thúc lực lượng linh hồn trong đầu, một luồng sóng linh hồn đặc biệt cấp tốc bao phủ ra, đánh vào đầu óc của Quỷ Minh lão tổ.
Đồng thời một đạo Ma khí, giống như lưới lớn, bao trùm Quỷ Minh lão tổ ở bên trong.
Ầm!
Bị linh hồn của Chiến Thương xung kích, Hồn Hải của Quỷ Minh lão tổ đột nhiên cuồn cuộn lên, linh hồn trong nháy mắt bị trọng thương.
- U Minh chi giới, đi!
Quỷ Minh lão tổ cố nén linh hồn trọng thương, nổi giận gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân hắn đột nhiên biến thành một màu đen kịt, phảng phất như hóa thành U Minh quỷ tướng, âm u đầy tử khí, trong nháy mắt xé rách Chiến Thương ràng buộc, lao ra vùng thế giới này.
Sau khi hắn chạy ra ràng buộc, vọt thẳng về phía rất nhiều cường giả của Thiên Vẫn thành cách đó không xa, làm những cường giả Thiên Vẫn thành kia hoảng sợ tứ tán.
Quỷ Minh lão tổ rất rõ ràng, đi chỗ khác, tất nhiên sẽ bị Hạ Vũ Tôn, Chiến Thương còn có Diệp Huyền chặn lại, chỉ có phương hướng rất nhiều cường giả thế lực kia, công kích của bọn họ mới không cách nào bao trùm đến.
Hơn nữa, có cường giả rất nhiều thế lực yểm hộ, đám người Diệp Huyền tất nhiên không dám toàn lực ra tay.
- Đáng chết a, tức chết Bổn tôn chủ.
Con vịt tới tay bay mất, Chiến Thương phiền muộn đến sắp phun ra máu, hắn quát to một tiếng, hóa thành một đoàn Ma khí, điên cuồng đuổi theo Quỷ Minh lão tổ.
- Chiến Thương, ngừng tay.
Diệp Huyền gầm lên bay đến, nếu đòn đánh này của Chiến Thương hạ xuống, cường giả rất nhiều thế lực trong Thiên Vẫn thành, ít nhất cũng phải chết hơn phân nửa.
- Cái tên này sắp chạy trốn, còn lưu thủ làm gì a.
Chiến Thương giận dữ hét.
- Yên tâm, hắn không trốn được.
Diệp Huyền híp mắt cười gằn.
Ầm!
Ngay trong nháy mắt Quỷ Minh lão tổ sắp nhảy vào đoàn người, một bàn tay cực lớn đột nhiên xuất hiện ở trong thiên địa, bàn tay này, rộng rãi mông lung, mang theo lực lượng không gì địch nổi, phong tỏa lại một phương hư không, để trong lòng Quỷ Minh lão tổ dâng lên một luồng hoảng sợ mãnh liệt.
Quỷ Minh lão tổ căn bản không nghĩ tới trong đám người lại sẽ có cường giả như vậy, chờ thời điểm hắn phản ứng lại, bàn tay mông lung kia đã trong nháy mắt rơi vào trên người hắn.
- Không!
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, Quỷ Minh lão tổ trừng lớn hai mắt, bị bàn tay này đập nát, hóa thành U Minh Quỷ Khí đầy trời, những U Minh Quỷ Khí này không ngừng lưu động, nỗ lực muốn ngưng tụ thành hình.
Bàn tay kia nhẹ nhàng chấn động, lần thứ hai bay về phía trước, che đậy xuống.
- Dừng tay, để cho ta tới!
Chiến Thương lo lắng kêu to, trực tiếp vọt tới, nếu như Quỷ Minh lão tổ bị tên kia đập chết, mình chạy đi đâu hấp thu linh hồn của hắn?
Oanh, Chiến Thương không chờ bàn tay trắng nõn kia hạ xuống, trực tiếp hóa thành màn trời bao phủ Quỷ Minh lão tổ lại.