• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (2 Viewers)

  • Chương 1776-1780

Chương 1776 Nhân tộc trách nhiệm (1)

Ngày thứ hai.

Hắc Long cung trọng địa, đại điện hạch tâm.

Diệp Huyền, Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân, U Minh Vũ Đế, Hắc Long cung chủ, Dạ Vũ Vũ Đế, Tử Diên Vũ Đế… rất nhiều cường giả tụ hội một đường.

Sau khi xuất quan, Diệp Huyền đối với thế cuộc của Vô Tận Hải, đại khái hiểu rõ một phen, cũng biết tin tức Hải tộc đang tiến công đại lục bình phong.

- Diệp đại sư, bây giờ Hải tộc đang tiến công đại lục bình phong, một khi bị bọn họ công phá, toàn bộ Thiên Huyền đại lục sẽ trở thành địa phương Hải tộc đổ bộ, Hắc Long cung chúng ta có muốn phái đội ngũ, tiến hành đánh lén Hải tộc hay không?

Dạ Vũ Vũ Đế ngưng giọng nói, sắc mặt nghiêm khắc.

Mọi người cũng vẻ mặt nghiêm túc, đoạn thời gian gần đây, tin tức này là đồ vật mọi người quan tâm nhất.

- Tiến công đại lục bình phong?

Ánh mắt của Diệp Huyền hơi ngưng lại, hắn biết sau khi đám người Ma Huyết Hồn Đế xông vào Hải tộc cấm địa, Hải tộc là chắc chắn sẽ không giảng hoà, nhưng lại không nghĩ rằng, Hải tộc dĩ nhiên sẽ tiến công đại lục bình phong.

Nói như thế, Hải tộc là muốn tuyên chiến với Huyền Vực sao?

- Chuyện này, người Huyền Vực biết chưa?

Diệp Huyền quay đầu hỏi.

- Sau khi Thánh Thành Luật Chính Ty Hồng Lăng Vũ Đế nhận được tin tức, đã ngay lập tức chạy về Thánh Thành, nếu như không ngoài dự liệu, Thánh Thành hẳn đã nhận được tin tức.

Hắc Long cung chủ nói.

- Đã như vậy, chuyện này liền giao cho Thánh Thành đi.

Diệp Huyền trầm mặc chốc lát, mở miệng nói.

Cái gì?

Mấy người Tử Diên Vũ Đế cùng Dạ Vũ Vũ Đế đều sững sờ, giao cho Thánh Thành? Diệp đại sư ý tứ là bọn họ cái gì cũng không cần làm sao?

- Nhưng mà nếu Hải tộc công phá đại lục bình phong, như vậy toàn bộ đại lục sẽ trở thành chiến trường Hải tộc, một mảnh sinh linh đồ thán a?

Dạ Vũ Vũ Đế không nhịn được mở miệng nói.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Ta biết, kết quả bỏ mặc rất có thể sẽ là sinh linh đồ thán, nhưng nếu như ta cho ngươi quyền lợi thống ngự Hắc Long cung, ngươi cảm thấy Hắc Long cung có thể ngăn cản được bước tiến của Hải tộc sao?

- Chuyện này...

Dạ Vũ Vũ Đế lập tức nghẹn lời.

Hải tộc mạnh mẽ, quanh năm sinh sống ở Vô Tận Hải hắn biết rõ, kia tuyệt đối là một thế lực vượt xa Hắc Long cung.

Nếu như ở địa vực Hắc Long cung, Dạ Vũ Vũ Đế tự xưng dốc lực lượng toàn cung, sẽ có năm phần mười hy vọng có thể ngăn cản Hải tộc tiến công, bởi vì ba vạn năm qua, vô số tiền bối của Hắc Long cung từng ở đây bố trí qua trận pháp, cạm bẫy, lấy chuyên môn ứng đối Hải tộc tiến công.

Nhưng hiện tại Hải tộc tiến công không phải Hắc Long cung, mà là đại lục bình phong ở khu vực khác.

Nếu Hắc Long cung đi vào ngăn cản, tương đương với từ bỏ pháo đài vững như thành đồng vách sắt, Dạ Vũ Vũ Đế vô cùng khẳng định, có hơn chín mươi phần trăm khả năng, Hắc Long cung sẽ toàn quân bị diệt, một cái cũng không còn.

- Bảo vệ Nhân tộc, đối kháng Hải tộc, tuyệt đối không phải trách nhiệm của riêng Hắc Long cung, mà là trách nhiệm của cả Nhân tộc.

Diệp Huyền nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Qua nhiều năm như vậy, Hắc Long cung thủ vững Vô Tận Hải ba vạn năm, đã đủ rồi, bây giờ Hắc Long cung, đã không phải Hắc Long cung năm đó, năm đó Phách Thiên Hùng Chủ, lấy sức một người, đẩy lùi Hải tộc một triệu dặm, hơn vạn năm không dám vào ngoại hải một bước, nhưng bây giờ thì sao...

Diệp Huyền ngắm nhìn bốn phía, Hắc Long cung bây giờ, tuy còn có thực lực cường đại, nhưng dù sao đã xuống dốc, thậm chí trăm năm trước nếu như không phải Dao Nguyệt Vũ Đế đến, dựa vào đại trận bảo vệ, Hắc Long cung truyền thừa mấy chục ngàn năm đã dập tắt ở trong lịch sử.

- Nhưng mà...

Dạ Vũ Vũ Đế không nhịn được lại nói, nhưng không biết nên nói cái gì.

Xác thực, Diệp Huyền nói rất có lý.

Chỉ là, để hắn nhìn Hải tộc tiến công đại lục bình phong, trong lòng hắn lại vô cùng không cam lòng.

Mấy chục ngàn năm qua, Hắc Long cung bảo vệ Nhân tộc, đối kháng Hải tộc, đã trở thành một tập quán của bọn họ, trở thành một loại bản năng hòa vào trong máu của bọn họ.

Để hắn nhìn Hải tộc tiến công Nhân tộc, nội tâm hắn qua không được cửa ải này.

- Diệp đại sư nói không sai, bảo vệ Nhân tộc, chống đỡ Hải tộc, cũng không phải sự tình của riêng Hắc Long cung ta.

Lúc này, Hắc Long cung chủ đột nhiên ngưng giọng nói, ánh mắt sáng quắc.

- Gia gia.

- Cung chủ.

Tử Diên Vũ Đế cùng Dạ Vũ Vũ Đế giật mình nhìn về phía Hắc Long cung chủ, không nghĩ tới cái nhìn của cung chủ, dĩ nhiên nhất trí với Diệp Huyền.

Hắc Long cung chủ thở dài nói:

- Kỳ thực coi như Diệp đại sư không nói, ta cũng sẽ làm như vậy, Hắc Long cung chúng ta bảo vệ Nhân tộc đã quá lâu. Nhưng các ngươi đều nhìn thấy, những năm này, Thiên Hải Thành Thương Minh đối với Hắc Long cung chúng ta như thế nào, người Hải tộc là làm sao với Hắc Long cung chúng ta, thậm chí người Huyền Vực, là làm sao với Hắc Long cung chúng ta?

Tất cả mọi người lặng lẽ, đúng a, Hắc Long cung sừng sững Vô Tận Hải ba vạn năm, vì Nhân tộc làm ra cống hiến bao lớn, thế nhưng quay đầu lại, khiến Huyền Vực kiêng kỵ, cùng rất nhiều dân chúng Nam vực nghi kỵ.

Bao nhiêu năm, Thiên Huyền đại lục sớm đã quên Hải tộc uy hiếp, ở trên đại lục, tất cả mọi người đều chỉ biết Yêu tộc là kẻ địch lớn nhất của Nhân loại, nhưng Hải tộc thì sao?

Bọn họ sớm đã quên, ở phía nam đại lục, trong Vô Tận Hải, còn có một chủng tộc khổng lồ không kém gì Yêu tộc, đã từng vô số lần xâm lấn Thiên Huyền đại lục.

Bọn họ từ lâu đã quên, năm đó các tiền bối Nhân tộc dục huyết phấn chiến chiếm lĩnh một phương thiên địa.

Đối với Hắc Long cung, các đại tông môn, rất nhiều dân chúng ở trên đại lục, đã không có cảm kích, không có kính ngưỡng, có chỉ là một tông môn cường đại chiếm lấy lĩnh vực Vô Tận Hải, cướp giật tài nguyên của bọn họ.

Điểm này, dân chúng những nơi khác còn dễ nói, đặc biệt ở Nam vực, ấn tượng của mọi người đối với Hắc Long cung, là không có chút cảm kích, trái lại mang theo một tia căm ghét.

Bởi vì hết thảy cường giả Nam vực tiến vào Vô Tận Hải tìm tòi tài nguyên, đều bị Hắc Long cung quản chế, ở trong lòng bọn họ, Vô Tận Hải, là của tất cả mọi người khắp thiên hạ, hành vi của Hắc Long cung, là chiếm lấy tài nguyên của bọn họ.

Bọn họ sẽ không nghĩ tới, nếu như không có Hắc Long cung tồn tại, đại lục Nam vực ở ba vạn năm trước, sớm liền không biết đối mặt Hải tộc bao nhiêu lần xâm lấn.
Chương 1777 Nhân tộc trách nhiệm (2)

Tất cả những thứ này, chính là thói hư tật xấu của Nhân loại quấy phá, Nhân loại đối với đồ vật dễ có được, thì sẽ không biết quý trọng, chỉ có thể càng thêm đòi lấy.

Thời khắc này, toàn trường trầm mặc.

Đám người Tử Diên Vũ Đế cùng Dạ Vũ Vũ Đế, trong lòng hơi cảm giác khó chịu.

- Kỳ thực, các ngươi cũng không cần quá mức khổ sở.

Diệp Huyền chậm rãi nói:

- Ý của ta, cũng không phải Hắc Long cung không cần bảo vệ Nhân tộc, mà là nói, chuyện này, không nên chỉ là sự tình của Hắc Long cung, mà là sự tình của toàn bộ đại lục, càng là sự tình của Nhân tộc lãnh tụ ở Huyền Vực.

- Hắc Long cung chúng ta, có trách nhiệm của mình, là bảo vệ cẩn thận một phương lãnh địa của mình, lại cho Hải tộc một đòn cảnh cáo.

- Bảo vệ Nhân tộc, đối kháng Hải tộc, vẫn là chức trách của Hắc Long cung chúng ta, đồng thời, Hắc Long cung đối kháng Hải tộc ba vạn năm, đối với Hải tộc hiểu rõ cũng là sâu nhất, bằng vào chúng ta vẫn là trụ cột vững vàng đối kháng Hải tộc.

- Chỉ có như vậy, Nhân tộc mới có thể chân chính chiến thắng Hải tộc.

Diệp Huyền nói, như một chiếc búa lớn, gõ ở trong nội tâm bọn hắn.

- Diệp đại sư, chúng ta rõ ràng.

Thời khắc này, đám người Dạ Vũ Vũ Đế, Tử Diên Vũ Đế ánh mắt sáng lên, bọn họ cũng rõ ràng, sau đó mình nên làm như thế nào.

Sau đó Diệp Huyền lại báo cho đám người Hắc Long cung chủ, tin tức mình chuẩn bị rời đi.

Lần này hắn đến Hắc Long cung, mục đích chính là vì cứu Dao Nguyệt Vũ Đế, bây giờ Dao Nguyệt Vũ Đế đã cứu ra, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không ở Hắc Long cung chờ đợi.

Trong lòng hắn, lo lắng nhất chính là mọi người ở Thiên Đô Phủ.

Hơn nữa ở trước khi về Thiên Đô Phủ, Diệp Huyền cũng chuẩn bị trở về mười ba quốc liên minh một chuyến.

Rời đi mười ba quốc liên minh nhiều năm như vậy, hắn còn chưa từng trở lại qua, không biết đám người gia gia, phụ thân còn có mạnh khỏe hay không.

Trước hắn không thể trở về, là bởi vì lo lắng Vô Lượng Sơn trả thù.

Nhưng bây giờ, tu vi của hắn đã đạt đến trình độ kinh người, tự nhiên không lo nhiều như vậy.

Mặc dù đối với Diệp Huyền cực kỳ không bỏ, nhưng bây giờ chuyện quá khẩn cấp, đám người Hắc Long cung chủ cũng biết Diệp Huyền cực kỳ bận rộn, bởi vậy không có giữ lại.

Sau ba ngày, Diệp Huyền củng cố tu vi xong, lưu lại rất nhiều đan dược cùng bảo vật cho Hắc Long cung, liền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân, U Minh Vũ Đế, rời Hắc Long cung, đi tới mười ba quốc liên minh.

Lần này, Diệp Huyền cùng Kim Lân vẫn lợi dụng Yêu tộc Truyền Tống trận, tiến hành chạy đi.

Nửa tháng sau, thời điểm đi tới khu vực hạch tâm của Yêu tộc, Diệp Huyền lưu Kim Lân lại.

Sau khi gia tộc, Diệp Huyền liền chuẩn bị mang theo mọi người ở Thiên Đô Phủ tiến quân Huyền Vực, thân phận Yêu tộc của Kim Lân, theo hắn là có chút không thích hợp.

- Điện hạ, ngươi sẽ không phải vứt bỏ ta chứ?

Ở lúc chia tay, Kim Lân khóc không ra nước mắt.

- Yên tâm, lần này không bao lâu nữa, chúng ta sẽ hội kiến, hiện tại ngươi chỉ là một Yêu tộc điện hạ, ta hi vọng lần sau nhìn thấy ngươi, ngươi đã trở thành Yêu tộc Yêu Thần cung cung chủ, cấm chế cửu giai tam trọng cũng đã bị đánh vỡ.

Diệp Huyền cười nói.

Trước lúc ly khai, hắn đã mở ra bộ phận cấm chế cửu giai tam trọng cho Kim Lân, lấy thực lực của Kim Lân, tự mình phá tan cấm chế hi vọng vẫn rất lớn.

Thứ hai, hắn lưu lại Kim Lân ngoại trừ không tiện, cũng có suy tính khác.

Nếu Hải tộc tiến công Thiên Huyền đại lục, sau khi Yêu tộc biết được tin tức chưa chắc sẽ thờ ơ không động lòng, nếu Kim Lân có thể ở trong Yêu tộc hỗn lên vị trí cao tầng, cũng có quyền lên tiếng nhất định, như vậy cũng sẽ giảm thiểu không ít phiền phức.

- Không phải là Yêu Thần cung cung chủ sao, điện hạ ngươi chờ, lão Kim ta tới giải quyết cho ngươi.

Kim Lân hừ hai tiếng, hắn cũng biết Diệp Huyền quyết định sẽ không thay đổi, chỉ có thể đồng ý.

Sau khi tách ra, Diệp Huyền tiếp tục chạy đi.

Mà Kim Lân thì đi thẳng tới vị trí của Kinh Lôi Thú nhất tộc.

- Tất Phách Yêu Đế, lăn ra đây cho Kim gia ta.

Kim Lân đứng ngạo nghễ ở trên bầu trời Kinh Lôi Thú nhất mạch, hung hăng quát, khí tức kinh khủng bao phủ ra ngoài, chấn động đến mức toàn bộ sơn mạch run rẩy.

Trong Kinh Lôi Thú tộc, vô số cường giả dồn dập lướt ra, sợ hãi nhìn Kim Lân ở giữa bầu trời.

- Này không phải Kim Lân điện hạ sao?

- Hắn không phải không ở Vô Tận sơn mạch sao, chẳng lẽ lại trở về?

- Quá kiêu ngạo a, nơi này là tổ địa của Kinh Lôi Thú nhất mạch ta, hắn dĩ nhiên la ó như vậy.

Vô số cường giả Kinh Lôi Thú nhất tộc sắc mặt không vui, lẫn nhau nghị luận sôi nổi.

Kinh Lôi Thú nhất mạch, là một mạch cực kỳ mạnh mẽ của Yêu tộc, tộc trưởng Tất Linh Yêu Đế là một trong Yêu Thần cung cung chủ, ngoài ra nắm giữ cường giả cũng rất nhiều, chỉ là Yêu Đế tam trọng, liền có hai vị.

Bởi vậy thấy Kim Lân làm càn như vậy, trong lòng bọn hắn tự nhiên vô cùng khó chịu.

- Hừ, không ra đúng không, như vậy Kim gia ta liền tìm ngươi ra.

Kim Lân hừ lạnh một tiếng, yêu uy khủng bố như một ngọn núi lớn đè xuống.

Ầm!

Phía dưới vô số cường giả Kinh Lôi Thú nhất mạch, vốn đang hết sức bất mãn, đang chuẩn bị tiến lên hỏi dò, nhưng uy thế của Kim Lân vừa rơi xuống, liền hoàn toàn biến sắc, một ít Yêu Đế nhất trọng thực lực yếu kém, sắc mặt tái nhợt, dồn dập rút lui, còn những Kinh Lôi Thú Yêu Hoàng cấp, thì càng thổ huyết bay ngược, mặt lộ vẻ sợ hãi.

- Kim Lân, ngươi làm gì?

Lúc này một tiếng rống to từ nơi không xa truyền đến, tiếp theo một bóng người phóng đãng bá đạo, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Kim Lân.

Trên người hắn toả ra lôi điện chi lực kinh người, chính là Tất Phách Yêu Đế lúc trước chặn lại Diệp Huyền cùng Kim Lân.

- Làm gì? Tự nhiên là đến báo thù rửa hận.

Kim Lân nhếch miệng nở nụ cười, thân hình hóa thành một đạo lưu quang kim sắc lướt ra.

Ầm ầm ầm!

Nổ vang kịch liệt cùng tiếng kêu thảm thiết, ở trong dãy núi vang vọng.

Sau một nén nhang.

- Hừ hừ, Kim gia ta là thù rất dai, lần này tùy tiện cho ngươi chút giáo huấn là được, sau này còn dám nhạ Kim gia ta, sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Kim Lân rầm rì, nghênh ngang rời đi tộc địa của Kinh Lôi Thú.

Trên mặt đất, Tất Phách Yêu Đế cả người máu tươi, vẻ mặt sợ hãi nhìn Kim Lân rời đi, trong con ngươi mang theo sợ hãi vô tận.

Lúc này mới bao lâu a? Không tới một năm, Kim Lân dĩ nhiên trở nên mạnh như vậy? Nó là cường giả Kinh Lôi Thú nhất mạch cửu giai tam trọng, lại hoàn toàn bị chà đạp, cho hắn đả kích thật lớn.
Chương 1778 Hắc thạch kinh biến

Kim Lân Ma vương đến rồi.

Ngăn ngắn trong chốc lát, tin tức để các tộc đều sợ hãi, như một cơn gió, ở toàn bộ Vô Tận sơn mạch lan truyền ra.

Gia hỏa ở trong Yêu tộc làm mưa làm gió, lại tới nữa rồi.

Diệp Huyền tự nhiên không biết Kim Lân ở Yêu tộc nhấc lên bao lớn phong ba, dựa vào Khách Khanh Lệnh, cùng Dao Nguyệt Vũ Đế, U Minh Vũ Đế ở Vô Tận sơn mạch toàn lực chạy đi.

Nửa tháng sau, bọn họ đã đi tới Thanh Hoa Vực Vô Tận sơn mạch cách mười ba quốc liên minh gần nhất.

Thanh Hoa Vực, Mộng Cảnh Bình Nguyên là địa phương gần Vô Tận sơn mạch nhất, tới trước Thanh Hoa Vực, lại tới Mộng Cảnh Bình Nguyên, tiếp theo từ Hắc Thạch thành đi tới mười ba quốc liên minh, không thể nghi ngờ là con đường cấp tốc nhất.

- Tiêu Dao, ta có nên chuẩn bị một ít gì đó không?

Nghe nói Diệp Huyền muốn về gia tộc, Dao Nguyệt Vũ Đế là cường giả đỉnh phong của đại lục, lại không khỏi có chút thấp thỏm bất an.

Nàng khuấy lên tóc đen, lần thứ nhất có loại cảm giác đi gặp gia trưởng.

Kiếp trước Tiêu Diêu Hồn Hoàng chỉ là cô nhi, mà cha mẹ nàng, từ lâu cũng đã hóa đạo.

- Ha ha, không có chuyện gì, nếu đám người phụ thân, gia gia nhìn thấy ngươi, không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu a.

Diệp Huyền nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế thấp thỏm, không khỏi cười ha ha.

Loạch xoạch!

Ba người rất nhanh qua lại hư không, đi tới mười ba quốc liên minh.

Muốn trải qua mười ba quốc liên minh, nhất định phải thông qua Mộng Cảnh Bình Nguyên Vô Không Lĩnh, ngay thời điểm Diệp Huyền nhanh chóng tiếp cận Vô Không Lĩnh, nhất thời cảm giác được hồn lực có một tia chấn động bé nhỏ.

- Hả? Đây là Sinh Tử hồn phù gợn sóng?

Lông mày của Diệp Huyền đột nhiên nhíu lại, nhìn chăm chú về phía Vô Không Lĩnh.

Năm đó Diệp Huyền ở Vô Không Lĩnh Hắc Thạch thành, đã từng thu qua mấy tên thủ hạ, phân biệt là Hắc Thạch thành ba gia tộc lớn Mạc gia, Lý gia, tộc trưởng của Từ gia Mạc Thành Thiên, Lý Ngọc cùng Từ Tĩnh.

Lúc trước bản ý của Diệp Huyền, là muốn cho Hắc Thạch thành giúp đỡ chiếu kháng mười ba quốc liên minh một chút, dù sao Mộng Cảnh Bình Nguyên Vô Không Lĩnh, là thế lực duy nhất có thể cùng mười ba quốc liên minh giao tiếp.

Chỉ là sau đó Diệp Huyền đi tới Lam Quang học viện, lại bị Vô Lượng Sơn bức bách rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên tới Thiên Đô Phủ, nhiều năm như vậy, cũng không về Hắc Thạch thành qua.

Diệp Huyền còn nhớ, lúc trước mình ở trong đầu Mạc Thành Thiên, Lý Ngọc cùng Từ Tĩnh, gieo xuống Sinh Tử hồn phù, chỉ có điều Sinh Tử hồn phù này, là hắn còn chỉ là Vũ Tông bố trí, chỉ có thời điểm đến gần đối phương mới có thể cảm ứng, những năm gần đây, hắn hầu như đã quên.

Mà bây giờ tiếp cận Vô Không Lĩnh, Diệp Huyền nhất thời cảm thấy Sinh Tử hồn phù có chút gợn sóng, hơn nữa gợn sóng này, phảng phất như có một loại ngoại lực nào đó đang quấy rầy bài trừ Sinh Tử hồn phù, khiến cho trong lòng Diệp Huyền rùng mình.

Lẽ nào có người muốn phá tan Sinh Tử hồn phù của hắn? Lúc trước hắn bố trí Sinh Tử hồn phù, tuy tu vi hồn lực còn tương đối kém cỏi, nhưng nếu muốn phá tan, không phải Hồn Hoàng là căn bản không thể nào làm được.

Mà Vô Không Lĩnh chỉ là một thế lực nhỏ ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, ngay cả Vũ Vương cũng cơ hồ không có, làm sao sẽ xuất hiện Hồn Hoàng?

Bạch!

Hơi suy nghĩ, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, cùng Dao Nguyệt Vũ Đế truyền âm, lập tức hăng hái lướt về phía Vô Không Lĩnh.

Vô Không Lĩnh, Hắc Thạch thành.

Ở ngoài Phủ thành chủ.

Thành viên ba gia tộc lớn từng ở Vô Không Lĩnh huy hoàng nhất thời đang lòng người bàng hoàng, vẻ mặt hoảng sợ, xung quanh, là vô số dân chúng Hắc Thạch thành vẻ mặt kinh hoảng.

Trên phố lớn, vết máu loang lổ, từng bộ từng bộ thi thể nằm trong vũng máu, toả ra huyết tinh chi khí gay mũi.

Ba tộc trưởng của gia tộc, Mạc Thành Thiên, Từ Tĩnh cùng Lý Ngọc, thần sắc sợ hãi nhìn phía trước, ở nơi đó, mấy tên cường giả khí tức đáng sợ cười gằn đứng thẳng, ở trước mặt mấy người, là một lão giả người mặc Luyện Hồn Sư bào xa hoa, thôi thúc một hồn cầu màu đen, từng tia từng tia hồn lực chậm rãi rót vào đầu óc của bọn họ.

Một lát sau, lão giả khô gầy kia chậm rãi đứng lên.

- Được rồi, Hồn ấn trong đầu ba người bọn họ, đã bị lão phu triệt để phá vỡ, các ngươi có thể hỏi.

Lão giả khô gầy lãnh đạm nói, sau đó thu hồi hồn cầu, đi thẳng tới một bên, vẻ mặt hờ hững.

- Có thể rồi sao.

Đối diện mấy người, một cường giả như tháp sắt, khóe miệng nổi lên một nụ cười gằn, một phát bắt được Lý gia Lý Ngọc gia chủ, cười gằn nói:

- Nói đi, không có Hồn ấn này, các ngươi nên không bị Hồn ấn khống chế, đem sự tình người bố trí Hồn ấn kia đuôi nói cho bổn hoàng, bổn hoàng nói không chắc tâm tình tốt, sẽ lưu các ngươi một con đường sống.

Khí tức trên người hắn trầm trọng khủng bố, hiển nhiên là một tên cường giả Vũ Hoàng.

Mà ba người Lý Ngọc, chỉ là Vũ Vương, bị hắn bóp cổ, lập tức một loại cảm giác nghẹt thở dâng lên yết hầu, đại não thiếu dưỡng khí, sắc mặt đỏ lên, có một loại cảm giác tử vong giáng lâm.

Chỉ là hắn cắn răng, nhìn chằm chằm vào đối phương, nửa ngày không nói ra một câu.

- Không nói sao?

Khóe miệng hán tử nổi lên vẻ tươi cười, sau một khắc, nụ cười kia đột nhiên trở nên dữ tợn, phịch một tiếng, một luồng Huyền Nguyên khủng bố xung kích ra, Lý Ngọc trong nháy mắt bị đánh bay đến trên tường cách đó không xa, xương cốt cả người nổ tung, liên tục phun ra máu tươi, thân thể chỉ còn nửa cái mạng vô lực rơi xuống.

- Hắn không nói, vậy còn ngươi?

Hán tử quay đầu, trong nháy mắt lại nắm Từ gia Từ Tĩnh gia chủ lên, trên mặt Từ Tĩnh gia chủ lộ ra một chút sợ hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không nói một lời.

- Vẫn không nói.

Sắc mặt hán tử khó coi, nhẹ nhàng ném một cái, cả người Từ Tĩnh lập tức va sụp một bức tường, liên tục thổ huyết, ngay cả mảnh vỡ nội tạng cũng phun ra ngoài, thân thể co giật không ngớt.

- Sau đó là ngươi, ngươi hẳn là một người thông minh, biết nên làm như thế nào.

Hán tử cuối cùng nhấc lên Mạc Thành Thiên, lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo sát cơ nồng nặc, như ma quỷ.

- Muốn ta nói, ngươi đây là nằm mơ, ngươi có gan liền giết ta đi.

Mạc Thành Thiên gào thét lên tiếng, khóe miệng có máu tươi chảy xuống, vẻ mặt điên cuồng.

Năm đó hắn là tự nguyện cống hiến cho Diệp Huyền, không có bất kỳ lời oán hận, thậm chí ngay cả Sinh Tử hồn phù, cũng là hắn tự nguyện để Diệp Huyền gieo xuống.
Chương 1779 Lưu Vân nguy cơ (1)

Mà chính là Sinh Tử hồn phù của Diệp Huyền, khiến cho tu vi của bọn họ được đột phá, ở trong mấy năm qua, tất cả đều trở thành cường giả Vũ Vương, để bọn họ nguyên bản vẻn vẹn là Hắc Thạch thành ba gia tộc lớn, cuối cùng trở thành kẻ thống trị toàn bộ Vô Không Lĩnh.

Mà thân là cường giả Mộng Cảnh Bình Nguyên, Mạc Thành Thiên rất rõ ràng lai lịch của đối phương, chính là thế lực những năm này ở Mộng Cảnh Bình Nguyên tùy ý làm bậy kia.

Muốn bọn họ nương nhờ vào đối phương, cái kia vốn là mơ hão.

- Phi!

Một cục đàm mang huyết bay ra, suýt chút nữa phun ở trên mặt hán tử, sắc mặt của người nọ triệt để đen lại, dữ tợn như ma quỷ.

- Nếu ngươi muốn chết, vậy bổn hoàng sẽ tác thành ngươi!

Hán tử gầm lên, định đánh giết Mạc Thành Thiên.

- Hừ, một phế vật, trước tiên đừng giết hắn, người này còn có tác dụng, hỏi không ra liền để lão phu đến.

Lúc này lão giả khô gầy kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm nói.

- Vâng, đại sư.

Hán tử hung tợn ném Mạc Thành Thiên xuống đất, mà lão giả khô gầy kia thì chậm rãi về phía trước, đi tới trước mặt Mạc Thành Thiên, chậm rãi vươn bàn tay ra.

Trên lòng bàn tay, đạo đạo hồn lực quanh quẩn, mang theo một loại công kích sắc bén, hiển nhiên là muốn sưu hồn Mạc Thành Thiên.

- Hả? Người phương nào?

Ngay thời điểm bàn tay của hắn sắp đụng tới Mạc Thành Thiên, lão giả khô gầy bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí tức khiếp đảm, không khỏi quay đầu.

Vèo vèo vèo!

Không gian hơi gợn sóng, chẳng biết lúc nào, ba bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong đại điện.

Đầu lĩnh, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài màu đen, hơi múa tung, mặt như đao gọt, cực kỳ tuấn lãng, đôi mắt giống như chòm sao óng ánh.

- Chủ nhân.

Ba người Mạc Thành Thiên nhìn thấy Diệp Huyền, sửng sốt chỉ chốc lát, trên mặt tất cả đều vô cùng kích động.

- Các ngươi là ai, hả? Dung mạo này …

Vài tên cường giả trong cung điện kia đầu tiên là cả kinh, chợt liền vây quanh ba người Diệp Huyền, ngay cả lão giả kia trong lòng cũng hồi hộp nhảy một cái.

Dung mạo của Diệp Huyền, dĩ nhiên cùng người tông môn của bọn họ truy nã cực kỳ tương tự.

- Ngươi ngươi là Huyền Diệp, quả nhiên là ngươi!

Trên mặt mấy người tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bao quát lão giả khô gầy kia ở bên trong, trong con ngươi tất cả đều loé ra hoảng sợ, sau một khắc, căn bản không có nửa phần do dự, mấy tên cường giả Vũ Hoàng này dĩ nhiên như ong vỡ tổ, điên cuồng chạy trốn.

- Các ngươi không phải đang tìm ta sao? Làm sao nhìn thấy ta liền đi?

Diệp Huyền lạnh lùng nói, một luồng lĩnh vực vô hình bao phủ ra, trấn áp mấy tên cường giả kia lại.

Ầm ầm ầm!

Tiếp theo một luồng lực lượng vô thượng che đậy bầu trời, trong nháy mắt ngưng tụ, giáng lâm trên người bọn hắn.

- Không...

Cả người hán tử kia cứng ngắc, vẻ mặt sợ hãi.

Oanh ầm!

Sau một khắc, mấy đại cường giả Vũ Hoàng ở dưới lực lượng tuyệt cường này, trực tiếp biến thành tro bụi.

Trong thiên địa, lực lượng Vũ Đế khủng bố còn tỏ khắp, mà vài tên cường giả nguyên bản còn khí thế hung hăng, tất cả đều hóa thành hư vô, chỉ còn dư lại lão giả khô gầy, vẻ mặt sợ hãi, bị lực lượng vô hình vồ bắt ở trong không trung.

Ở đây hết thảy cường giả, đứng chết trân tại chỗ, đầu óc như bị sét đánh.

Bọn họ ngay cả mấy đại cường giả kia là chết như thế nào, cũng không rõ ràng.

- Chuyện này... Làm sao có khả năng!

Lão giả khô gầy bị cầm cố ở trong không trung, toàn thân run rẩy, vẻ mặt sợ hãi.

- Cửu Thiên Vũ Đế...

Cái uy thế kia, phảng phất như một ngọn núi lớn đặt ở trên thân hắn, không cách nào nhúc nhích.

Liên tưởng từ tông môn truyền ra rất nhiều tin tức có quan hệ đến đối phương, cả người lão giả khô gầy mồ hôi lạnh tràn trề.

Đây là một ma quỷ ngay cả tông môn hộ pháp của hắn cũng dám giết.

- Chủ nhân!

Ba người Mạc Thành Thiên, lúc này khó có thể tin nhìn Diệp Huyền, kích động đến cả người run rẩy.

Đối phương đều là Vũ Hoàng, bọn họ đối với Diệp Huyền tự tin, cũng không phải rất đủ, chỉ là mơ hồ có thể đoán được, Diệp Huyền có thể sẽ hóa giải tràng nguy cơ này.

Mà khi Diệp Huyền triển lộ thủ đoạn, bọn họ tâm thần chấn động dữ dội, đặc biệt nghe được lão giả khô gầy kia nói, càng trừng lớn hai mắt, cằm sắp rơi xuống.

- Cửu Thiên Vũ Đế, chủ nhân dĩ nhiên là Cửu Thiên Vũ Đế?

Trong tâm bọn họ, mỗi cái như sóng to gió lớn.

Diệp Huyền nhẹ nhàng vung tay lên, lão giả khô gầy lập tức bị chặn cổ, vẻ mặt sợ hãi giẫy giụa.

- Vừa nãy ngươi là chuẩn bị sưu hồn a? Là ai cho ngươi lá gan làm như thế, nói cho ta, Hồn Hoàng như giun dế!

Diệp Huyền cười gằn, một luồng hồn lực cửu giai tuyệt cường trong nháy mắt đi vào bộ não của đối phương.

- Không!

Lão giả khô gầy kinh hoảng, điên cuồng giãy dụa, nỗ lực chống đỡ Diệp Huyền sưu hồn, thế nhưng hắn chỉ là hồn lực bát giai, đối mặt hồn lực cửu giai của Diệp Huyền, liền như bọt biển không đỡ nổi một đòn, bị trong nháy mắt đánh tan.

Các loại tin tức, từng cái hiện ra ở trong đầu Diệp Huyền.

Nguyên lai từ khi Diệp Huyền đánh giết Vũ Đế của Vô Lượng Sơn đóng quân ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, Vô Lượng Sơn ở bề ngoài đã không có tiếp tục phái người tọa trấn Lam Quang học viện, trái lại phái ra từng luồng từng đội ngũ Vũ Hoàng, xâm chiếm thế lực nhỏ ở xung quanh Vô Không Lĩnh, tiến hành giám sát bí mật.

- Cái gì? Vô Lượng Sơn lại vẫn phái người đi tới mười ba quốc liên minh, không tốt...

Khi thấy trong đó có một đoạn tin tức, sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên biến đổi, trong con ngươi bắn ra ánh sáng ác liệt.

Ngoại trừ Vô Không Lĩnh, từ trong tin tức của đối phương, vẫn còn có một nhánh đội ngũ đi tới mười ba quốc liên minh.

Điều này làm cho trái tim Diệp Huyền nhấc lên.

Lúc này, lão giả khô gầy kia trực tiếp quỳ gối giữa không trung.

- Huyền Diệp thiếu hiệp... tha ta một mạng, ta chính là Vô Lượng Sơn Luyện Hồn Sư đường trưởng lão, đồng ý quy thuận ngươi!

Lão giả khô gầy cả người run rẩy.

Tuy hắn không cam lòng, nhưng thực lực của Diệp Huyền quá mạnh, hắn ngay cả chạy trốn cũng không có cơ hội, không bằng trước tiên ủy khúc cầu toàn, tiếp tục sống sót, sau đó lại tính toán tiếp.

- Tha cho ngươi? Hừ!

Diệp Huyền liếc lão giả khô gầy một cái, hừ lạnh.

Lần này nếu không phải hắn vừa vặn trở về, đám người Mạc Thành Thiên liền bị người này giết, hơn nữa đối phương còn phái người đi tới mười ba quốc liên minh, tha thứ? Điều này có thể sao?

Ầm!

Thiên địa biến sắc, sóng nhiệt bốc lên, một luồng lực lượng hỏa diễm kinh người, từ trong tay Diệp Huyền bỗng dưng bao phủ ra.
Chương 1780 Lưu Vân nguy cơ (2)

Thời khắc này, hết thảy dân chúng ở đây, tất cả đều sợ hãi run rẩy, cảm giác mình đột nhiên đặt mình trong ngọn lửa hừng hực, sinh mệnh không bị khống chế.

Bồng!

Thân thể của lão giả, ở dưới cỗ lực lượng đáng sợ này trực tiếp biến thành tro bụi.

Sau một khắc, thiên địa khôi phục như lúc ban đầu, phảng phất như cái gì cũng không có phát sinh.

- Hí!

Bốn phía yên tĩnh, tiếng hút vào khí lạnh liên tiếp.

Đặc biệt ba người Mạc Thành Thiên, càng khiếp sợ ngơ ngác.

Bọn họ biết rõ tu vi của lão giả, chính là một tên Luyện Hồn Sư bát giai, cao tầng của Vô Lượng Sơn.

Nhưng mặc dù là nhân vật như vậy, ở trong tay Diệp Huyền, lại như giun dế, nói diệt liền diệt.

Hành động này, khiến cho bọn họ thật sự cảm nhận được thực lực của Diệp Huyền.

- Bạch!

Nhẹ nhàng vung tay lên, ba bình đan dược trong nháy mắt rơi vào trước mặt ba người Mạc Thành Thiên.

- Sắp chết bất khuất, rất tốt, mấy bình đan dược này, ba người các ngươi đều dùng, chuyện kế tiếp, chính các ngươi trước tiên quyết định.

Diệp Huyền ném ba bình đan dược, thanh âm vẫn còn, cả người đã cùng đám người Dao Nguyệt Vũ Đế biến mất không còn tăm hơi.

Đám người Mạc Thành Thiên gian nan cầm lấy đan dược, không chút do dự nuốt vào.

Sau một khắc, một luồng dược lực ôn hòa ở trong cơ thể bọn hắn tản mát ra, thương thế bằng tốc độ kinh người khôi phục, đồng thời tùy theo tăng lên, còn có tu vi của ba người bọn họ.

Ầm!

Tu vi của bọn hắn nhảy lên tới cấp bảy tam trọng đỉnh phong mới dừng lại, thậm chí nắm giữ khả năng xung kích Vũ Hoàng.

- Chuyện này...

Ba người Mạc Thành Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, liếc nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.

Bạch!

Lúc này trong không gian loạn lưu, ba người Diệp Huyền đang điên cuồng chạy đi.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, cả người tỏa ra hàn ý, như vạn năm hàn băng.

Hàn ý lạnh lẽo kia, khiến cho Dao Nguyệt Vũ Đế cùng U Minh Vũ Đế cũng âm thầm hoảng sợ.

- Tiêu Dao, đám người bá phụ không có sao chứ?

Trên mặt Dao Nguyệt Vũ Đế không khỏi lộ ra vẻ lo âu, nàng vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy, Diệp Huyền tức giận như thế.

- Chỉ cần phụ thân ta thiếu một cọng tóc, ta muốn Vô Lượng Sơn kia lập tức chôn cùng.

Diệp Huyền cắn răng lên tiếng, trong lòng hắn cũng lo lắng không ngớt, tốc độ ở trong chớp mắt tăng lên tới cực hạn.

Ở trong quá trình chạy đi, Diệp Huyền toàn lực phóng thích Huyền Thức.

Vẻn vẹn nửa nén hương sau, bọn họ liền tiến vào khu vực mười ba quốc liên minh.

Thấy rõ mười ba quốc liên minh vẫn tính bình thường, trong lòng Diệp Huyền phào nhẹ nhõm, ít nhất người Vô Lượng Sơn còn chưa ở mười ba quốc liên minh trắng trợn giết chóc.

Thế nhưng trong lòng hắn vẫn không dám lười biếng, toàn lực chạy tới Lưu Vân quốc.

Thủ đô Lưu Vân quốc.

Khí tức kinh khủng trấn áp xuống, như ngày tận thế tới, một luồng uy thế kinh người bao phủ lại toàn bộ thủ đô, khiến cho tất cả mọi người đều khó thở, nằm rạp trên mặt đất.

Trong thành trì, vô số dân chúng đều ngơ ngác nhìn bầu trời, từng cái từng cái vẻ mặt sợ hãi, tuyệt vọng tan vỡ.

Chỉ thấy trên bầu trời, đứng thẳng mấy đạo nhân ảnh, trong đó đầu lĩnh chính là hai tên cường giả khí tức hồn hậu đáng sợ, lẫn nhau khóe miệng hiện ra nụ cười, lạnh lùng nhìn thủ đô phía dưới.

Nếu như Diệp Huyền ở đây, một chút liền có thể nhận ra, hai người này chính là hai vị Nguyên Lão còn lại lúc trước đi theo Vô Lượng Sơn phó sơn chủ Cuồng Ngục Vũ Đế truy sát hắn.

Sau đó Tả Đồng Vũ Đế bị giết, Cuồng Ngục Vũ Đế trốn về Huyền Vực, mà hai người này, chính là bị Cuồng Ngục Vũ Đế hạ lệnh lưu thủ ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, bí mật giám sát động tĩnh của Lam Quang học viện.

Mà lúc này, hai người bọn họ tụ tập ở đây.

- Diệp Huyền, Huyền Diệp, Diệp Huyền, Huyền Diệp... Nguyên lai người này tên thật là Diệp Huyền, dĩ nhiên là người của mười ba quốc liên minh.

Trong tay hai người từng người cầm một tấm hình ảnh, một tấm trong đó là hình ảnh Diệp Huyền từng ở Lưu Vân quốc, một tấm khác là hình ảnh Huyền Diệp Vô Lượng Sơn truy nã.

Thiếu niên trên hai tấm hình ảnh, dĩ nhiên có hơn chín mươi phần trăm tương tự, duy nhất không giống, vẻn vẹn là tuổi tác của hai người.

- Hai vị đại nhân, không biết Lưu Vân quốc Diệp Huyền này, có phải là Huyền Diệp mà Vô Lượng Sơn ta đang truy nã kia không?

Một tên Vô Lượng Sơn Vũ Hoàng trưởng lão, ở một bên thấp thỏm hỏi.

Hắn là nhân viên bị Vô Lượng Sơn phái tới khống chế mười ba quốc liên minh, tương tự cũng chính là hắn phát hiện bí mật kinh người này, ngay lập tức thông báo hai vị Nguyên Lão.

- Ngươi không nhìn lầm, Lưu Vân quốc Diệp Huyền kia, cùng Huyền Diệp mà Vô Lượng Sơn ta truy nã xác thực là một người.

Trong mắt hai tên Vũ Đế có một tia hưng phấn, đồng thời cũng mang theo một tia khó có thể tin.

Đối với thân phận của Huyền Diệp, Vô Lượng Sơn đã từng có vô số suy đoán, tỷ như một tông môn cường đại nào đó ở trong bóng tối bồi dưỡng thiên tài tuyệt thế, tỷ như nhân vật bí mật cuối cùng một thế lực đáng sợ nào đó, thế nhưng mặc cho bọn họ làm sao điều tra, nhiều nhất cũng chỉ có thể điều tra đến Hạo Thiên đế quốc.

Đối với lai lịch của Huyền Diệp ở trước Hạo Thiên đế quốc, bọn họ làm sao điều tra cũng không có một chút manh mối.

Bây giờ đáp án công bố, Vô Lượng Sơn hai đại Nguyên Lão Vũ Đế làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền sẽ là đệ tử của Lưu Vân quốc.

Mười ba quốc liên minh? Đây là cái địa phương chó má gì.

Ở trong mắt Vô Lượng Sơn, mười ba quốc liên minh thực sự là quá nhỏ bé, nhỏ bé đến thậm chí không cần quan tâm.

Một thế lực nhỏ bé như vậy, e là tùy ý một trưởng lão, thậm chí đệ tử hạch tâm cũng có thể tiêu diệt.

Nhưng một chỗ như thế, lại bồi dưỡng được thiên tài ngay cả hộ pháp Nguyên Lão của Vô Lượng Sơn bọn họ cũng có thể đánh giết?

Hai người khó có thể tin, đồng thời cũng cảm thấy một tia quỷ dị.

Nơi hẻo lánh nhất đại lục, đại biểu không chỉ là tri thức thiếu hụt, càng là tài nguyên ít ỏi, dựa theo đạo lý, là căn bản không thể xuất hiện một người nghịch thiên như thế.

Nhưng sự thực là, thân phận lai lịch, dung mạo tuổi tác của người này, thậm chí thời gian rời đi, cũng có thể cùng Huyền Diệp của Hạo Thiên đế quốc, Lam Quang học viện kia tiếp nối.

Không nghi ngờ chút nào.

Lưu Vân quốc Diệp Huyền này, chính là Huyền Diệp mà Vô Lượng Sơn bọn họ truy nã.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Đoạt xác sống lại!

Diệp Huyền vô cùng có khả năng là bị một đại năng nào đó đoạt xá sống lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom