-
Chương 131-135
Chương 131 Toàn quân bị diệt (1)
- Bắn tên!
Vèo vèo vèo!
Tên bay đầy trời, giống như sao băng xẹt qua không trung, vèo vèo bay tới, tiếng xé gió kịch liệt giống như bùa đòi mạng của tử thần, vang vọng trong đầu của từng người.
- Không!
Một ít mã tặc hít phải khói độc, thân thể vô lực phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không kịp ngăn cản, nháy mắt liền bị bắn thành con nhím.
Đội ngũ mã tặc phút trước vốn còn hai ba chục người, nháy mắt chỉ còn lại chừng mười người, hầu hết đều là hảo thủ cấp bậc võ sư tam trọng, cả đám dốc sức đỡ tên.
- Xông lên, lao ra cho ta.
Huyết Đao giơ chiến đao trong tay lên, gào lên thê lương.
Tới lúc này, trong lòng của gã đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ chính là lao ra khỏi đây, nếu không lao ra thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn thành huyết nhân.
- Giết!
Hơn mười mã tặc còn lại, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao, điên cuồng xông lên chém giết.
- Ha ha, tới hay lắm.
La Chiến vốn đang im lặng đứng yên thấy thế thì cười lớn một tiếng, hai chân rung lên, cả người như đại bàng giương cánh bay lên, huyền khí mênh mông cuồn cuộn cuốn theo tất cả xung quanh gã, tựa như thiên thần hàng lâm.
- Đại ca, giao tên này cho ta, ngươi đi bắt tên nhãi con kia đi, nếu như ta đoán không sai thì tên kia chính là Diệp Huyền của Diệp gia, bắt được hắn thì có thể khiến cho Diệp gia sợ ném chuột vỡ bình.
Bị mai phục liên tục khiến cho trong bụng Huyết Nha nhịn một bụng lửa giận, gã tức giận gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên hoá thành huyết quang kéo ra biến thành huyết đao, hung hăng chém mạnh về phía La Chiến.
Theo như gã thấy thì Diệp gia chỉ có ba vị cường giả địa võ sư là Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường là có đủ tư cách để giao thủ với gã, nam tử áo xanh này nhìn qua chỉ bình thường lại dám một mình xông về phía bọn họ, quả thực là tự tìm chết.
- Thứ tôm tép nhãi nhép, chết đi cho ta!
Huyết Nha nhe răng cười, song chưởng ngang nhiên chém xuống.
- Keng!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, huyết sắc song chưởng và song thoái màu xanh đụng mạnh vào nhau, huyền khí mạnh mẽ khiến mặt đất nứt vỡ, tạo thành một cái hố lớn, sóng xung kích khủng bố lan ra bốn phương tám hướng quét sạch mọi thứ.
Ở giữa sóng xung kích khủng bố, vẻ mặt của Huyết Nha khựng lại, đôi mắt kinh ngạc trợn trừng, sau đó cả người văng ngược ra sau như diều bị đứt dây, miệng phun ra máu tươi, chật vật ngã lăn ra đất, toàn thân vô cùng đau đớn, gãy hết mấy cây xương.
- Nhị đệ!
- Nhị thủ lĩnh!
Nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Huyết Nha thân là địa võ sư nhất trọng lại bị đối phương một cước đá bay, đây là tu vi cỡ nào? Diệp gia khi nào thì xuất hiện cường giả như vậy.
- Huyết quang võ hồn!
- Huyết quang đao pháp —— huyết sắc tu la!
- Trảm!
Huyết Đao phản ứng lại đầu tiên, toàn thân căng cứng như lâm đại địch, huyền khí màu đỏ bốc lên phừng phừng trên người gã như nhuộm đỏ một mảnh, giống như một bức tượng hoả diễm chiến thần.
Trên đỉnh đầu của gã, từng đạo hào quang màu đỏ lưu động, đây chính là huyết quang võ hồn của Huyết Đao, nhất thời, cả thiên địa giống như biến thành một chiến trường màu đỏ rực, khắp nơi máu chảy thành sông, xác chết chất chồng.
Khí tức màu đỏ rực bao phủ, chiến đao trong tay Huyết Đao dốc hết toàn lực chém xuống một cái trước nay chưa từng có.
Advertisements
- Ha ha, tới rất hay, thiết thoái vô tình, phá cho ta!
Võ giả bình thường nếu đối mặt với huyết quang võ hồn này thì đã sớm bị doạ cho hồn phi phách tán, tâm thần thất thủ, thực lực toàn thân không phát huy nổi năm phần rồi.
Nhưng La Chiến là ai chứ? Là giáo uý kim sư quân đoàn của vương quốc, người từ trong biển lửa núi thây đi ra, há lại dễ dàng bị đối phương chấn nhiếp tâm thần.
Hai chân đá ra, chỉ một thoáng thì tiếng kêu vù vù kịch liệt như quỷ khóc thần gào vang lên bên tai, nương theo thoái ảnh khủng bố đá lên huyết sắc đao quang.
Ầm một tiếng, huyết sắc đao quang bị đánh nát, toàn thân Huyết Đao bị đánh cho văng ngược ra xa, hai chân kéo lê tạo thành hai đường hơn mười thước trên mặt đất, hai tay nắm chiến đao cũng đang run rẩy.
- Ha ha, sảng khoái, lại lần nữa.
La Chiến thoải mái cười lớn một tiếng, thân hình nhanh như chớp, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Huyết Đao, thoái ảnh tràn ngập, khiến cho Huyết Đao liên tục lùi lại phía sau, khoé miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
- Đại thủ lĩnh!
Tất cả mã tặc còn lại đều sợ ngây người, Huyết Đao thân là đại thủ lĩnh của bọn họ, thực lực của gã như thế nào bọn họ đều biết rõ ràng.
Huyết quang võ hồn và huyết quang đao pháp, lại thêm tu vi bưu hãn, khí thế tàn nhẫn, thủ đoạn hung tàn.
Cho dù là võ giả địa võ sư nhị trọng bình thường đi nữa, đại thủ lĩnh cũng có thể đánh một trận mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng đứng trước mặt vị võ giả áo xanh này lại không hề có sức chống cự, cảnh tượng thế này quả thực chói mù mắt của tất cả bọn họ.
- Không xong, người này là cường giả địa võ sư nhị trọng.
Bản thân Huyết Đao cũng sợ hãi không thôi, trong lòng triệt để chìm xuống đáy cốc.
- Giết!
Gã bạo khởi mà đánh, đột nhiên điên cuồng trảm một đao về phía La Chiến, không quan tâm tới thân thể của mình, đây rõ ràng là đấu pháp muốn liều mạng.
- Tất cả mọi người vây lên giết hắn cho ta, nhị đệ, bắt tiểu tử Diệp gia.
Huyết Đao hung tợn rống to, ánh mắt đỏ ngầu như đang phát cuồng.
Chẳng biết từ khi nào, Huyết Nha mới ban nãy còn đang trọng thương ngã xuống đất nay đã vội vã đứng dậy, mặt mày hung tợn nháy mắt lao về phía Diệp Huyền.
- Không xong!
Sắc mặt của La Chiến đại biến, một chân đá về phía Huyết Đao, xoay người muốn quay lại cứu viện, chỉ thấy Huyết Đao liều mình đón lấy một kích của gã, trong miệng của gã phun ra nội tạng vỡ nát, cả người lại lao hùng hục về phía La Chiến như không hề sợ chết.
Cùng lúc đó, bảy tám võ sư tam trọng khác của nhóm mã tặc cũng liều chết lao về phía La Chiến, dùng thân thể ngăn cản không cho La Chiến quay về cứu viện, cả đám mặt mày hung tợn, giống như kẻ điên.
Bọn họ đều biết, đây chính là cách duy nhất để tìm đường sống.
- Không xong!
- Huyền thiếu!
Mấy người Kỷ Linh đứng sau lưng Diệp Huyền để bảo vệ hắn lập tức hét lớn, đều lao tới che trước mặt Diệp Huyền.
- Huyền nhi, mau lui lại!
Mấy người Diệp Triển Vân ở trong trang viên thấy như vậy cũng vội vàng la lên, hận không thể mọc cánh bay qua đó.
- Đừng hòng trốn.
Ánh mắt của Huyết Nha sung huyết đỏ ngầu, nhìn chăm chằm vào Diệp Huyền, song chưởng có huyết quang lưu chuyển, lao về phía mấy người Kỷ Linh.
Chương 132 Toàn quân bị diệt (2)
Ầm ầm ầm!
Tu vi của Huyết Nha bộc phát toàn lực, đỡ lấy đòn tấn công của ba người Kỷ Linh, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Huyết Nha phun ra máu tươi, trên người lại xuất hiện thêm vài vết thương thật sâu.
Nhưng gã lại không quan tâm, dùng hết khí lực toàn thân, hai tay hung hăng chộp về phía Diệp Huyền.
Gã biết rõ, nếu như không bắt lấy Diệp Huyền thì tất cả bọn họ đều phải chết.
- Huyền thiếu!
Tất cả mọi người đều hô lớn, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ha ha, tới đây cho ta.
Huyết Nha hung tợn cười lên, khoé miệng rỉ máu, song chưởng đột nhiên chộp lên vai của Diệp Huyền.
- Dừng tay cho ta….
Song chưởng của gã vừa rơi xuống liền quay đầu lại rống lớn, nhưng gã còn chưa kịp dứt lời thì vẻ vui mừng trên mặt gã đột nhiên liền khựng lại.
Bàn tay của gã vừa hạ xuống nhưng không hề chụp trúng Diệp Huyền, gã liếc mắt nhìn một cái thì lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy Diệp Huyền không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh gã, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, tung ra một quyền đánh thẳng về phía lồng ngực của gã.
- Ngươi muốn chết, chỉ là một võ sĩ thôi mà cũng muốn đả thương ta, nằm mơ đi.
Mặc dù bản thân mình bị trọng thương, thực lực bản thân chỉ còn lại một hai thành, nhưng Huyết Nha vẫn không thèm xem đòn tấn công của Diệp Huyền ra gì, phóng thích huyết quang võ hồn ra, tạo thành một màng phòng hộ, đồng thời hai tay lại chộp lấy Diệp Huyền lần nữa.
Ầm!
Quyền của Diệp Huyền nhanh tới mức khiến cho người ta không ngờ nổi, trước khi Huyết Nha đắc thủ thì đã đánh trúng ngực của gã.
- Ha ha, vô dụng thôi, ta đường đường là một cường giả địa võ sư, ngươi….
Huyết Nha cười lớn hạ tay xuống, đột nhiên, biểu tình trên mặt của gã khựng lại, thanh âm đột nhiên nghẹn lại, đôi mắt trừng lớn như cá chết.
Phụt!
Trong miệng gã phun ra một búng máu lớn, võ hồn phòng hộ trước ngực không biết đã bị đánh vỡ tan từ khi nào, một cỗ lực lượng đặc biệt xâm nhập vào trong tâm huyệt của gã, cắn nát trái tim của gã, cũng hút sạch huyết quang võ hồn bên trong tâm huyệt của gã.
- Ngu ngốc!
Diệp Huyền thu hồi tay phải, chậm rãi xoay người, thân thể cao lớn của Huyết Nha ở phía sau ầm ầm đổ xuống, cát bụi bay lên đầy trời, mắt trừng thật lớn, chết không nhắm mắt.
- Nhị đệ!
Huyết Đao đứng bên kia thấy vậy liền gào lên thê lương.
- Chết đi!
La Chiến đột nhiên bay lên đá ra một cước, đá lên đầu của Huyết Đao, đầu của Huyết Đao lập tức nổ tung ra như dưa hấu, chất lỏng sền sệt vương vãi đầy ra đất.
- Các ngươi đều chết hết cho ta!
Sắc mặt La Chiến tái nhợt, như hổ lọt vào bầy dê, hai chân đá ra, đám mã tặc còn lại đều hét thảm bỏ mình.
Ngay một khắc cuối cùng này, bọn họ rốt cuộc cũng cảm thấy hối hận, hối hận tại sao lại tới Thanh Sơn Trấn này, tại sao lại phải động thủ với Diệp gia.
Thế nhưng lúc này mới tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.
Rầm!
Sau khi một tên mã tặc cuối cùng ngã xuống, La Chiến lấy tộc độ nhanh nhất lao tới bên cạnh Diệp Huyền, vội vàng nói:
- Huyền thiếu, ngươi không sao chứ?
- Huyền nhi.
Mấy người Diệp Triển Vân cũng lo lắng chạy tới, vẻ mặt khẩn trương nhíu chặt mày.
- Yên tâm đi, ta có thể có chuyện gì được chứ, có việc chính là hắn.
Ban nãy tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, chỉ có một mình Diệp Huyền là trong lòng không chút gợn sóng, tuy rằng hiện tại hắn mới chỉ là võ sĩ tam trọng, nhưng nếu như bị một tên địa võ sư nhất trọng thân mang trọng thương, thực lực chỉ còn có hai thành giết chết, vậy thì kiếp trước thân là bát giai võ hoàng như hắn có thể đi tìm khối đậu hũ đập đầu tự sát cho rồi.
Mấy người La Chiến vẫn có chút không dám tin, nhìn thi thể của Huyết Nha nằm trên mặt đất, cả đám đều khiếp sợ không thôi.
Tuy rằng ban nãy bản thân Huyết Nha đã bị trọng thương, nhưng dù sao đi nữa thì gã cũng là cường giả địa võ sư nhất trọng, cái khác không nói, chỉ riêng phòng ngự cũng không phải thứ mà một võ sĩ tam trọng bình thường có thể phá vỡ, Diệp Huyền cư nhiên một quyền đánh nát tim của đối phương, quả thực vượt xa khỏi nhận thức của mấy người La Chiến.
- Được rồi, thu dọn nơi này lại đi, kiểm tra lại chiến lợi phẩm, sau đó phái người thông báo cho lão gia tử và mọi người.
Rất nhanh, hộ vệ Diệp gia liền quét dọn chiến trường sạch sẽ.
- Huyền thiếu, lần này chúng ta tổng cộng giết được một trăm ba mươi bảy tên mã tặc của Huyết Đao trại, thu được một trăm tám mươi món vũ khí, sáu vạn bảy ngàn huyền phiếu, còn có, thủ lĩnh Huyết Đao trại có hai chiếc trữ vật giới chỉ, đồ bên trong thuộc hạ chưa kiểm tra qua.
Một đội trưởng hộ vệ liệt kệ tất cả mọi thứ ra.
- Ừm, phụ thân, những vũ khí này đều đã bôi độc rồi, chúng ta thu lại đi, nói không chừng sau này có thể dùng tới, còn những huyền phiếu này thì ngươi cũng cầm đi, ta nghĩ mấy thứ này chỉ là phần nhỏ thôi, phần đáng giá chắc là nằm trong trữ vật giới chỉ của Huyết Đao và Huyết Nha, chúng ta về phủ rồi từ từ kiểm tra lại sau, ta nghĩ gia gia và mọi người chờ cũng sốt ruột rồi.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng.
Mấy thứ lấy được từ trên người của mấy tên mã tặc võ sư, võ sĩ kia chẳng có thứ nào tốt, toàn bộ những thứ đáng giá của Huyết Đao trại chắc chắn là luôn mang theo trên người của Huyết Đao.
Diệp Huyền cũng rất muốn biết, trên người của trại chủ Huyết Đao trại tiếng tăm lừng lẫy ở Lam Nguyệt thành rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt.
Diệp Triển Vân gật gật đầu, nhìn về phía đội trưởng hộ vệ kia.
- Đúng rồi, Diệp gia ta thương vong thế nào?
- Bẩm tam gia, không có thương vong nào.
Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng lúc nghe thấy kết quả này, mấy người Kỷ Linh cũng bị chấn kinh.
Đây đường đường là Huyết Đao trại, không phải mấy tên nhãi nhép nào, uy danh hiển hách ở Lam Nguyệt thành, oan hồn dưới đao của bọn họ không có một ngàn thì cũng tám trăm.
Thậm chí mấy lần tiễu trừ quy mô lớn của thành vệ quân cũng không làm được gì bọn chúng, ngược lại còn hao binh tổn tướng.
Nhưng một đoàn mã tặc đáng sợ cỡ ấy, dưới sự an bài của Huyền thiếu, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã bị diệt gọn không còn một mống, mà hộ vệ Diệp gia thì không hề bị thương tích mảy may.
Chiến tích cỡ này mà truyền ra thì sợ là có thể khiến cho cả Lam Nguyệt thành chấn kinh.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Huyền đều mang theo kính sợ sâu sắc.
Đáng sợ, thiếu niên này thật là đáng sợ, khả năng tính toán nhân tâm quả thực khiến cho người ta run sợ.
- Được rồi, chúng ta trở về thôi.
Bản thân Diệp Huyền không cảm thấy gì hết, để lại hộ vệ thủ hộ, đoàn người xoay người lên ngựa, nhanh chóng quay về phủ đệ Diệp gia.
Chương 133 Hồn huyền cương (1)
- Huyền nhi, vi phụ biết rõ trong lòng người tất có chủ trương, bất quá chuyện nguy hiểm như vừa rồi, sau này ngươi cố gắng ít làm đi.
Trên đường đi, đối với chuyện lúc nãy, Diệp Triển Vân nghĩ lại mà trong lòng còn thấy sợ, cho nên mở miệng nhắc nhở.
Diệp Huyền hơi ngẩn ra, nhưng trong lòng thì cảm thấy ấm áp, hắn nhìn về phía phụ thân.
- Phụ thân, ta biết rồi, bất quá, không phải còn có ngươi sao?
Diệp Huyền cười.
- Ta?
Trong đêm tối, Diệp Triển Vân siết chặt hai tay, khớp xương trắng bệch.
Lúc nãy khi nhìn thấy Huyết Nha ra tay với Diệp Huyền, tim của y như vọt lên tới cổ họng, hận không thể lao qua dùng thân thể của mình che chở cho Diệp Huyền, đáng tiếc, y nay chỉ là một phế nhân, nhìn thấy nhưng lại không thể làm được gì.
Y cũng muốn như những người phụ thân khác, đứng trước mặt con trai của mình, che mưa chắn gió cho con, nhưng tất cả những chuyện này, đối với y lại vô cùng xa vời.
- Huyền nhi.
Y khẽ thở dài:
- Thực lực của vi phụ không còn, có khả năng không thể bảo vệ được ngươi, còn ngươi lại là nhân trung chi long, khoảng trời của con không nên chỉ gò bó trong một thành này, nhưng ta hy vọng ngươi về sau bất kỳ lúc nào cũng phải giữ lại đường lui cho mình, bằng không, chỉ cần sảy chân một bước thôi sẽ để hận ngàn đời, không còn đường lui. Nếu như năm đó không phải vi phụ tuổi trẻ vô tri, mẫu thân của ngươi…. ai….
Nói tới đây, Diệp Triển Vân không khỏi thở dài, ánh mắt thâm thuý, nhìn lên bầu trời đêm, giống như lâm sâu vào hồi ức, vẻ mặt mang theo một loại quyến luyến, lại thống khổ, trong hốc mắt dâng lên ánh lệ.
Thân là luyện hồn sư, dù là trong đêm đen thì hồn lực của Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được cảm xúc trong lòng phụ thân, trong lòng không khỏi khẽ động.
- Xem ra phụ thân có một đoạn quá khứ rất khó quên, hình như là có liên quan tới mẫu thân…
Đối với mẫu thân, Diệp Huyền không hề có chút ấn tượng nào, trong ký ức của hắn, từ nhỏ tới lớn, phụ thân chưa từng nhắc tới bất kỳ chuyện gì về mẫu thân.
Hắn chỉ nghe nói qua, năm đó phụ thân của hắn hơn hai mươi tuổi, cũng đã là cường giả địa võ sư nhất trọng, được gia gia chọn làm tộc trưởng kế tiếp của gia tộc.
Nhưng tâm chí của phụ thân cũng không đặt ở Thanh Sơn Trấn nho nhỏ này, thích đi ra ngoài du lịch, muốn đi hết Lưu Vân Quốc và mười ba nước xung quanh Lưu Vân Quốc.
Lúc đó gia gia ký thác rất nhiều kỳ vọng vào phụ than, tuy rằng không ủng hộ hành vi xem bốn biển là nhà của phụ thân, nhưng biết rõ hùng ưng không thể nhốt trong lồng, cho nên nhiều lần mặc kệ cho phép phụ thân ra ngoài du lịch.
Rốt cuộc, sau một lần du lịch, phụ thân khập khiễng mang đứa nhỏ là mình quay về, vừa về tới cửa nhà liền ngã xuống hôn mê.
Sau khi Diệp Phách Thiên nghe được tin này thì vừa sợ vừa giận, trải qua nhiều lần kiểm tra xem bệnh, mới phát hiện tất cả kinh mạch của phụ thân đã đứt đoạn, công lực mất hết, cho dù tốn hao rất nhiều tiền mời bao nhiêu luyện dược sư từ Lam Nguyệt thành tới vẫn không thể làm được gì.
Đường đường là đệ nhất thiên tài của Diệp gia lại trở thành một phế vật, chuyện của phụ thân lần đó đã trở thành đả kích rất lớn của Diệp gia.
Còn phụ thân thì bao nhiêu năm qua vẫn im lặng không hé môi nói với ai về chuyện mình bị thương thế nào, tuy rằng chấp chưởng một vài chuyện làm ăn của gia tộc, nhưng một mực chán nản, không hề để tâm tới bất kỳ chuyện gi.
Tới hôm nay chuyện duy nhất có thể khiến cho y để tâm chắc cũng chỉ có mình mà thôi.
Trong đêm tối, Diệp Huyền lẳng lặng cười.
- Phụ thân, đời người luôn gập ghềnh, mỗi người đều phải gặp những trở ngại không thể bước qua. Quan trọng là không phải đắm mình vào chán nản ủ ê, mà là ngẩng cao đầu bước về phía trước.
- Con đường nhân sinh dài đăng đẳng, chuyện chúng ta có thể làm, chính là không ngừng đi về phía trước, tiến tới mộng tưởng của mình, không oán không hối.
- Ta tin rằng, dù là vào những lúc tối tăm nhất của cuộc đời, chỉ cần trong lòng còn hy vọng thì nhất định sẽ xuất hiện cơ hội thay đổi.
- Thiên đạo hữu tình, nhân định thắng thiên!
- Lòng mang hy vọng, người cũng có thể thắng trời sao?
Diệp Triển Vân thì thào, mấy người La Chiến xung quanh cũng chấn động một hồi.
- Phụ thân, tuy rằng kinh mạch của ngươi đã bị đứt đoạn, nhưng không phải là không có khả năng chữa trị.
Diệp Huyền đột nhiên ném một câu như bom nổ.
- Cái gì?
Thân hình của Diệp Triển Vân run lên, trong mắt loé ra tinh quang, run rẩy hỏi:
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật, ta hy vọng trong lòng của ngươi có thể giữ hy vọng, dưới bất kỳ tình huống nào cũng vĩnh viễn không được buông xuôi. Ta không biết năm đó ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng thân là nam nhân, không thể nằm im một chỗ khi bị ngã xuống mãi, cho dù là chân bị chặt đứt, không thể đứng được thì cũng phải bò về tới đích.
- Ta tin rằng ngươi có thể làm được, bởi vì ngươi chính là cha của Diệp Huyền ta.
Thanh âm của Diệp Huyền quanh quẩn trong đêm đen, mang theo hào khí khiến tất cả mọi người động dung.
- Huyền thiếu, điều ngươi theo đuổi là gì?
La Chiến nhịn không được đột nhiên lên tiếng hỏi.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Thứ ta theo đuổi chính là leo tới đỉnh cao võ đạo mà không ai có thể với tới, đi tới điểm cuối cùng của con đường này, để xem thế giới này nhỏ bé cỡ nào!
- Leo tới đỉnh cao võ đạo, nhìn xem thế giới này nhỏ bé cỡ nào?
Tất cả mọi người đều bị lời Diệp Huyền nói ra chấn nhiệp, võ đạo vĩnh hằng, kỳ ảo vô tận, ai có thể nói rõ được điểm cuối cùng của nó? Ở trên con đường võ đạo này, mỗi người đều trở nên nhỏ bé vô cùng.
Đời người có hạn, còn võ đạo thì vô biên, thực sự có người có thể đi tới bước đó sao?
Mọi người đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, vị thiếu niên ngạo nghễ nhìn trời này, cỗ khí thế kia, tựa như thật sự có thể đi tới điểm cuối cùng của võ đạo, giương mắt nhìn thương sinh. Mọi người bị cảm giác của mình khiến cho hoảng sợ hơn nữa.
Vó ngựa phi nhanh, đêm tối tĩnh mịch.
Nửa canh giờ sau, mấy người Diệp Huyền rốt cuộc về tới phủ đệ Diệp gia.
Mấy người lão gia tử Diệp Phách Thiên nhận được tin báo đã sớm ra cửa đứng chờ.
- Ha ha ha, Huyền nhi, ngươi đúng là liệu sự như thần.
Lão gia tử và mọi người nhìn thấy mấy người Diệp Huyền trở về thì đều trở nên hưng phấn vô cùng.
Bọn họ thủ vệ ở những trang viên khác, cả đêm hôm nay đều lo lắng không yên, sợ xảy ra chuyện không may gì, cho dù sau này đã nhận được tin tức nhưng cũng lo lắng không thôi, mãi cho tới lúc nhìn thấy mấy người Diệp Huyền trở về thì mới hoàn toàn yên lòng.
Chương 134 Hồn huyền cương (2)
Sau đó chính là lúc mọi người vui vẻ thu thập chiến lợi phẩm.
Tất cả đồ vật trong trữ vật giới chỉ của hai người Huyết Đao và Huyết Nha đều bị đổ ra.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến mọi người giật mình, bảo vật trong trữ vật giới chỉ của hai người kia nhiều tới mức khiến cho mọi người khiếp sợ, hơn nữa tất cả đều không phải thứ tầm thường.
Nghĩ lại cũng phải thôi, thân là thủ lĩnh Huyết Đao trại, mấy thứ tầm thường bọn họ căn bản không để vào trữ vật giới chỉ làm gì, nếu không phải dùng hết thì chính là đã xử lý hết.
Trong trữ vật giới chỉ của Huyết Đao, mấy người Diệp lão gia tử cũng phải hiện ra thư từ liên lạc giữa Huyết Đao trại và Vương gia hai bên Lý gia, Lưu gia, thậm chí còn có hai chai thuốc độc chưa dùng hết.
- Ta biết ngay mà, Huyết Đao trại này vô duyên vô cớ tới Thanh Sơn Trấn ta chắc chắn là có liên quan tới đám người Vương gia mà.
Trên mặt của lão gia tử Diệp Phách Thiên lộ ra vẻ giận dữ.
Cuối cùng sau khi sắp xếp lại thì tất cả dược liệu bên trong có hơn một trăm gốc, tất cả đều là linh dược nhị giai trị giá hơn tám vạn huyền tệ, có bảy gốc linh dược tam giai trị giá hơn bốn vạn huyền tệ, linh dược nhất giai không có gốc nào.
Yêu hạch nhị giai có hơn bảy mươi viên, trị giá hơn bảy vạn huyền tệ.
Hồn tinh nhất giai có ba viên, trị giá sáu vạn huyền tệ.
Đan dược nhất phẩm có ba mươi bình, trị giá sáu vạn huyền tệ, đan dược nhị phẩm có mười bình, trị giá hai mươi vạn huyền tệ.
Năm mươi sáu vạn huyền phiếu.
Còn có một đống tài liệu loạn thất bát tao tổng cộng chừng mười vạn.
Tính luôn cả huyền phiếu trên người của những mã tặc bình thường lúc nãy nữa thì tổng cộng lấy được số bảo vật ước chừng một trăm bốn mươi vạn huyền tệ.
Bấy nhiêu gần như tương đương với thu nhập một năm của Diệp gia.
Quan trọng nhất chính là còn được thêm hai chiếc trữ nhẫn giới chỉ, nếu như đưa tới Lam Nguyệt thành đấu giá thì một chiếc có thể được tới mười vạn huyền tệ.
- Huyền nhi, nơi này có thứ gì ngươi cần thì cứ lấy thoải mái đi.
Mấy người lão gia tử Diệp Phách Thiên nhìn thấy nhiều chiến lợi phẩm như vậy thì đều cười không khép nổi miệng.
Diệp Huyền cũng không khách khí, tất cả linh dược nhị giai và tam giai đều bị hắn cầm lấy bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của mình, ngoài ra còn có ba viên hồn tinh cũng lấy bỏ vào trong túi luôn, sau đó lại lấy một khối cương thiết màu đen trong đống tài liệu lộn xộn kia.
- Đây là hồn huyền cương?
Trên mặt Diệp Huyền lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hỉ, cho dù nhìn thấy ba viên hồn tinh hắn cũng không hưng phấn tới như vậy.
- Huyền nhi, khối sắt này là bảo vật gì sao? Khiến cho ngươi hưng phấn tới như vậy.
Lão gia tử cũng cảm thấy tò mò.
- Gia gia, đây là hồn huyền cương, ta vẫn luôn thiếu một kiện huyền binh, có nó thì có thể luyện chế rồi.
Diệp Huyền cười nói.
Tuy rằng khối hồn huyền cương này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì nó còn quý hiếm hơn những thứ khác rất nhiều.
Bởi vì vũ khí do hồn huyền cương luyện chế ra không chỉ có thể thừa nhận được huyền khí, mà còn có thể dùng hồn lực khống chế, hơn nữa còn có công hiệu phá huyền.
Cho nên Diệp Huyền vừa thấy được khối hồn huyền cương này thì liền muốn luyện chế nó thành vài thanh phi đao mỏng mỏng, tới lúc đó có hồn lực điều khiển, xuất quỷ nhập thần, đủ để bản thân mình có khả năng bảo vệ bản thân khi gặp phải nguy hiểm lúc thực lực còn yếu như bây giờ.
- Hoá ra là tài liệu luyện chế huyền binh.
Lão gia tử cũng không chú ý nhiều lắm.
- Gia gia, đừng chỉ xem bảo bối không thôi, kế hoạch của chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?
Sau khi thu thập chiến lợi phẩm xong, Diệp Huyền liền cười lạnh.
Sau khi tiêu diệt Huyết Đao trại, hành động của Diệp gia đêm nay cũng chưa hoàn toàn chấm dứt mà vẫn còn kế hoạch khác.
- Hắc hắc, lão đầu tử ta cũng đã không đợi được nữa rồi, Triển Hùng, tất cả mọi người trong tộc chuẩn bị xong rồi chưa?
Lão gia tử cười hắc hắc, vẻ mặt hưng phấn, vô cùng gian trá.
- Phụ thân, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, ngựa đang ở ngoài trấn, tất cả mọi người đang chờ ngươi.
- Tốt lắm, Huyền nhi, ngươi ở lại giữ nhà, lần này ta muốn cho Lý gia và Lưu gia nợ máu phải trả bằng máu.
Lão gia tử vung tay áo, hùng hồn đi ra khỏi phủ đệ.
Trên một mảnh đất trống bên ngoài Thanh Sơn Trấn, từng con ngựa cao to đứng thẳng, hơn trăm đại hán thân mặc áo đỏ, trên mặt cũng bịt khăn đỏ đằng đằng sát khí.
Đám người kia rõ ràng chính là đám ‘mã tặc Huyết Đao trại’ đã chết khi nãy.
- Mọi người đã có binh khí hết chưa?
Một thanh âm hùng hồn vang lên trong miệng người dẫn đầu, cư nhiên chính là Diệp lão gia tử.
- Đủ rồi.
- Tốt lắm! Người của Lý gia và Lưu gia cũng dám cấu kết với Huyết Đao trại, ra tay với Diệp gia ta, Diệp Phách Thiên mặc dù không phải loại người tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng không phải kẻ mềm lòng tốt bụng, ai dám khi dễ Diệp gia ta thì ta nhất định khiến chúng thi cốt không còn.
- Lần này mọi người nghe theo sự chỉ huy của La Chiến giáo quan, nhất định không được tham chiến, mục đích của chúng ta chính là huỷ diệt trang viên của Lý gia và Lưu gia, đừng nên đả thương dược nông bình thường, nhưng người của Lưu gia và Lý gia thì không cần phải lưu tình.
- Vâng, phụ thân!
- Vâng, lão gia tử!
Tất cả mọi người đồng thanh đáp lời.
La Chiến đeo khăn che mặt lắc đầu, quát lên:
- Các ngươi gọi sai rồi, nhớ kỹ, hắn là đại thủ lĩnh, ta là nhị thủ lĩnh, nghe rõ chưa?
- Đã hiểu rồi thưa nhị thủ lĩnh.
- Tốt lắm, xuất phát!
Phủ đệ Lý gia đêm nay cũng đèn đuốc sáng trưng.
Đám người Vương Điền, Lý Hạo Nhiên, Lưu Thiên Kiệt và Lý Nguyệt đang ngồi trong đại sảnh uống trà, ai cũng hưng phấn cùng ngồi chờ tin tức.
- Cũng đã qua nửa đêm rồi, sao Huyết Đao trại vẫn chưa truyền tin tức tới, bọn họ chắc là đã làm xong rồi chứ?
Lưu Thiên Kiệt nheo mắt, âm lãnh nói.
- Lưu huynh cứ yên tâm đi, tuy rằng thanh danh của Huyết Đao trại không được tốt, nhưng thực lực của đại thủ lĩnh Huyết Đao thì không thể xem thường, hôm nay đám người Diệp lão đầu phân tán ra nhiều trang viên khác nhau, lấy thực lực của Huyết Đao trại thì tiêu diệt một trang viên của Diệp gia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Hạo Nhiên nói không sai.
Vương Điền âm lãnh cười một tiếng:
- Lần này vì để mời được Huyết Đao trại, Vương gia và Chu gia chúng ta đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, nếu như không xử được Diệp gia thì chúng ta cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy để đi mời bọn họ làm gì.
Chương 135 Bi thống nặng nề (1)
- Lấy thực lực của Huyết Đao trại thì chỉ cần không phải gặp được Diệp lão gia tử thì đều có thể toàn thân trở ra, lần này Diệp gia gặp xui rồi.
- Hắc hắc, một ngày bị tập kích hai lần, không biết Diệp gia có nổi trận lôi đình hay không? Chỉ cần huỷ được mấy trang viên quan trọng của Diệp gia thì dù cho Diệp gia có hợp tác với hiệp hội luyện dược sư thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trên mặt Lý Hạo Nhiên đầy vẻ cười gian.
- Điền thúc, chỉ cần chúng ta cướp được thị trường của Diệp gia thì tới lúc đó Lý gia ta nhất định có thể ủng hộ ngươi trở thành đại quản gia của Vương gia.
Lý Nguyệt lập tức nịnh nọt.
- Ha ha ha, nào có, nào có, chúng ta cứ ngồi chờ đi, chờ tin tốt tới, ta đoán là cũng sắp xong rồi.
Trong mắt Vương Điền loé ra quang mang âm độc, lẩm bẩm nói:
- Diệp gia ơi là Diệp gia, muốn trách thì trách các ngươi đắc tội Vương gia ta, chết cũng không đền hết tội.
- Gia chủ, không xong rồi, chuyện lớn không xong rồi.
Đột nhiên, phía trước truyền tới một trận xôn xao hỗn loạn, chợt ngoài cửa có một tên quản sự Lý gia chật vật chạy vào trong.
- Chuyện gì? Vội vàng hấp tấp như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Sắc mặt Lý Hạo Nhiên trầm xuống.
- Gia chủ.
Quản sự cơ hồ là khóc nức nở nói:
- Vài cái trang viên của Lý gia ta bị người ta tập kích, tổn thất nặng nề.
- Cái gì?
Lý Hạo Nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt sa sầm:
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do Diệp gia ra tay? Diệp gia ngươi giỏi lắm, dám tấn công trang viên của Diệp gia ta, có còn coi vương pháp ra gì hay không, có còn thiên lý hay không, lần này hay lắm, Lý gia ta không ra tay, thành chủ đại nhân cũng không tha cho bọn hắn.
- Không phải, là Huyết Đao trại.
Quản sự vội vàng nói:
- Là đám người Huyết Đao trại đã tập kích Diệp gia sáng hôm qua, một canh giờ trước bọn họ đột nhiên xông vào trang viên của Lý gia ta, đại khai sát giới, bọn họ quá mạnh, Lý gia ta tử thương thảm trọng.
- Cái gì? Không thể nào!
Lý Hạo Nhiên cả kinh bóp nát cái chung trong tay.
- Tại sao Huyết Đao trại lại động thủ với Lý gia chúng ta? Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?
- Tiểu nhân cũng không rõ, bất quá quả thực chính là Huyết Đao trại, bọn họ mặc áo đỏ, vô cùng hung ác, có không ít hộ vệ của Lý gia ta bị trúng độc, bộ dạng giống hệt với Diệp gia ngày hôm qua.
- Gia chủ, không xong rồi.
Đúng lúc này lại có thêm một thanh âm kinh hoảng khác truyền tới, chỉ thấy quản sự của Lưu gia cũng vội vàng chạy vào.
Nhìn thấy vẻ mặt của quản sự thì tim của gia chủ Lưu gia Lưu Thiên Kiệt cũng trầm xuống.
Quả nhiên, chỉ thấy quản sự quỳ xuống, hoảng loạn nói:
- Gia chủ, trang viên của Lưu gia ta bị Huyết Đao trại tập kích, vài trang viên gần như đều bị huỷ toàn bộ, rất nhiều hộ vệ đều trúng độc, hiện tại đang nằm ở trong sân, y sư tới xem cũng bó tay chịu thua.
- Cái gì?
Cái chung trong tay Lưu Thiên Kiệt nháy mắt rơi xuống đất vỡ tan tành.
- Không thể nào có chuyện này được.
Vương Điền trợn tròn hai mắt, hoảng hốt mở miệng:
Advertisements
- Sao Huyết Đao trại lại tập kích Lý gia và Lưu gia được, chuyện này nhất định có điều kỳ quái.
- Mau, dẫn bọn ta đi qua đó xem sao.
Lý Hạo Nhiên cố nén kinh hoảng trong lòng, lạnh giọng nói.
Cả đám người nhanh chóng đi vào trong sân.
Chỉ thấy trong sân, từng tên hộ vệ của Lý gia và Lưu gia mặt mày đen sậm đang nằm trên đất, toàn thân phát ra mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn.
- Quả nhiên là độc mà Huyết Đao trại dùng, chuyện này sao có thể?
Đám người Vương Điền đều sợ ngây người ra.
- Vương đại nhân, thuốc giải, thuốc giải đâu?
Lý Hạo Nhiên chộp lấy Vương Điền, vội vàng hỏi.
- Đúng rồi, Vương đại nhân, độc này là Vương gia các ngươi đưa ra, các ngươi nhất định có thuốc giải, mau lấy thuốc giải ra đi.
Lưu Thiên Kiệt cũng nôn nóng muốn chết, những hộ vệ này đều là hảo thủ của Lưu gia bọn họ, một khi chết hết thì sẽ là tổn thất cực lớn với Lưu gia bọn họ.
- Ta không có thuốc giải.
Đối mặt với câu hỏi của hai người, Vương Điền giật mình, trong đầu loạn cào cào lên, bây giờ gã vẫn còn đang nghĩ tại sao Huyết Đao trại lại động thủ với Lý gia và Lưu gia.
- Cái gì? Ngươi không có thuốc giải? Sao ngươi lại không có thuốc giải được chứ, đây là độc của Vương gia các ngươi kia mà.
Lý Hạo Nhiên gấp tới mức phun ra một búng máu.
- Ta thật sự không có.
Vương Điền cũng sắp khóc tới nơi rồi, độc này là do Vương gia tự mình giao dịch với Huyết Đao trại, Vương Điền ở đây chỉ là tìm hiểu tình báo cho Huyết Đao trại, còn về phần thuốc giải thì gã căn bản không có.
Bởi vì bọn họ căn bản không ngờ tới chuyện Huyết Đao trại sẽ động thủ với Lý gia và Lưu gia.
- Vương Điền, ngươi…ai….
Ai, tới lúc này rồi, Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt hận không thể chém tên Vương Điền này ra làm hai khúc, cả đám người ở trong sân loạn thành một đoàn.
- Phụ thân. Lưu thúc, chúng ta ở đây hoang mang lo lắng cũng không phải là cách, Huyết Đao trại cư nhiên lại ra tay với chúng ta, chuyện này tất có chỗ kỳ quặc, nhưng việc quan trọng trước mắt chính là ngăn cản bọn họ phá huỷ trang viên, phụ thân, Lưu thúc, chúng ta phải điều động tất cả lực lượng của cả hai nhà ra để ngăn chặn đối phương.
Thời khắc mấu chốt, Lý Nguyệt miễn cưỡng còn giữ được chút lí trí bèn mở miệng.
- Đúng vậy, chúng ta phải ngăn chặn bọn chúng.
Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt lập tức tỉnh ngộ, vội vàng triệu tập lực lượng, ngăn cản không cho Huyết Đao trại tiếp tục phá huỷ trang viên của hai gia tộc nhà mình.
- Điền thúc.
Lý Nguyệt đột nhiên quay sang nói với Vương Điền:
- Lý gia và Lưu gia ta có nhiều hộ vệ bị thương như vậy, phiền ngươi lập tức truyền tin về cho Vương gia, nhờ bọn họ phái người mang thuốc giải tới, nhất định phải nhanh lên, có thể cứu được một người thì đỡ một người.
- Được.
Vương Điền cũng lấy lại bình tĩnh, làm theo chỉ thị của Lý Nguyệt, rất nhanh, một con phi ưng suốt đêm bay tới Lam Nguyệt thành.
Hồi lâu sau, đợi tất cả hộ vệ của Lý gia và Lưu gia đều chạy tới trang viên ở ngoài trấn thì trời đã gần sáng.
Đám mã tặc ban nãy còn tàn sát bừa bãi ở trang viên của hai nhà nay không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại một đống bừa bộn và trang viên gần như đã bị thiêu huỷ toàn bộ.
Sau khi kiểm kê tổn thất thì trong mười một trang viên của hai nhà đã có tám nơi bị huỷ, chỉ còn lại ba nơi cuối cùng đối phương chưa kịp càn quét là còn có thể giữ được.
- Bắn tên!
Vèo vèo vèo!
Tên bay đầy trời, giống như sao băng xẹt qua không trung, vèo vèo bay tới, tiếng xé gió kịch liệt giống như bùa đòi mạng của tử thần, vang vọng trong đầu của từng người.
- Không!
Một ít mã tặc hít phải khói độc, thân thể vô lực phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không kịp ngăn cản, nháy mắt liền bị bắn thành con nhím.
Đội ngũ mã tặc phút trước vốn còn hai ba chục người, nháy mắt chỉ còn lại chừng mười người, hầu hết đều là hảo thủ cấp bậc võ sư tam trọng, cả đám dốc sức đỡ tên.
- Xông lên, lao ra cho ta.
Huyết Đao giơ chiến đao trong tay lên, gào lên thê lương.
Tới lúc này, trong lòng của gã đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ chính là lao ra khỏi đây, nếu không lao ra thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn thành huyết nhân.
- Giết!
Hơn mười mã tặc còn lại, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao, điên cuồng xông lên chém giết.
- Ha ha, tới hay lắm.
La Chiến vốn đang im lặng đứng yên thấy thế thì cười lớn một tiếng, hai chân rung lên, cả người như đại bàng giương cánh bay lên, huyền khí mênh mông cuồn cuộn cuốn theo tất cả xung quanh gã, tựa như thiên thần hàng lâm.
- Đại ca, giao tên này cho ta, ngươi đi bắt tên nhãi con kia đi, nếu như ta đoán không sai thì tên kia chính là Diệp Huyền của Diệp gia, bắt được hắn thì có thể khiến cho Diệp gia sợ ném chuột vỡ bình.
Bị mai phục liên tục khiến cho trong bụng Huyết Nha nhịn một bụng lửa giận, gã tức giận gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên hoá thành huyết quang kéo ra biến thành huyết đao, hung hăng chém mạnh về phía La Chiến.
Theo như gã thấy thì Diệp gia chỉ có ba vị cường giả địa võ sư là Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường là có đủ tư cách để giao thủ với gã, nam tử áo xanh này nhìn qua chỉ bình thường lại dám một mình xông về phía bọn họ, quả thực là tự tìm chết.
- Thứ tôm tép nhãi nhép, chết đi cho ta!
Huyết Nha nhe răng cười, song chưởng ngang nhiên chém xuống.
- Keng!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, huyết sắc song chưởng và song thoái màu xanh đụng mạnh vào nhau, huyền khí mạnh mẽ khiến mặt đất nứt vỡ, tạo thành một cái hố lớn, sóng xung kích khủng bố lan ra bốn phương tám hướng quét sạch mọi thứ.
Ở giữa sóng xung kích khủng bố, vẻ mặt của Huyết Nha khựng lại, đôi mắt kinh ngạc trợn trừng, sau đó cả người văng ngược ra sau như diều bị đứt dây, miệng phun ra máu tươi, chật vật ngã lăn ra đất, toàn thân vô cùng đau đớn, gãy hết mấy cây xương.
- Nhị đệ!
- Nhị thủ lĩnh!
Nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ ngây người, Huyết Nha thân là địa võ sư nhất trọng lại bị đối phương một cước đá bay, đây là tu vi cỡ nào? Diệp gia khi nào thì xuất hiện cường giả như vậy.
- Huyết quang võ hồn!
- Huyết quang đao pháp —— huyết sắc tu la!
- Trảm!
Huyết Đao phản ứng lại đầu tiên, toàn thân căng cứng như lâm đại địch, huyền khí màu đỏ bốc lên phừng phừng trên người gã như nhuộm đỏ một mảnh, giống như một bức tượng hoả diễm chiến thần.
Trên đỉnh đầu của gã, từng đạo hào quang màu đỏ lưu động, đây chính là huyết quang võ hồn của Huyết Đao, nhất thời, cả thiên địa giống như biến thành một chiến trường màu đỏ rực, khắp nơi máu chảy thành sông, xác chết chất chồng.
Khí tức màu đỏ rực bao phủ, chiến đao trong tay Huyết Đao dốc hết toàn lực chém xuống một cái trước nay chưa từng có.
Advertisements
- Ha ha, tới rất hay, thiết thoái vô tình, phá cho ta!
Võ giả bình thường nếu đối mặt với huyết quang võ hồn này thì đã sớm bị doạ cho hồn phi phách tán, tâm thần thất thủ, thực lực toàn thân không phát huy nổi năm phần rồi.
Nhưng La Chiến là ai chứ? Là giáo uý kim sư quân đoàn của vương quốc, người từ trong biển lửa núi thây đi ra, há lại dễ dàng bị đối phương chấn nhiếp tâm thần.
Hai chân đá ra, chỉ một thoáng thì tiếng kêu vù vù kịch liệt như quỷ khóc thần gào vang lên bên tai, nương theo thoái ảnh khủng bố đá lên huyết sắc đao quang.
Ầm một tiếng, huyết sắc đao quang bị đánh nát, toàn thân Huyết Đao bị đánh cho văng ngược ra xa, hai chân kéo lê tạo thành hai đường hơn mười thước trên mặt đất, hai tay nắm chiến đao cũng đang run rẩy.
- Ha ha, sảng khoái, lại lần nữa.
La Chiến thoải mái cười lớn một tiếng, thân hình nhanh như chớp, nháy mắt đã phóng tới trước mặt Huyết Đao, thoái ảnh tràn ngập, khiến cho Huyết Đao liên tục lùi lại phía sau, khoé miệng không ngừng tràn ra máu tươi.
- Đại thủ lĩnh!
Tất cả mã tặc còn lại đều sợ ngây người, Huyết Đao thân là đại thủ lĩnh của bọn họ, thực lực của gã như thế nào bọn họ đều biết rõ ràng.
Huyết quang võ hồn và huyết quang đao pháp, lại thêm tu vi bưu hãn, khí thế tàn nhẫn, thủ đoạn hung tàn.
Cho dù là võ giả địa võ sư nhị trọng bình thường đi nữa, đại thủ lĩnh cũng có thể đánh một trận mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng đứng trước mặt vị võ giả áo xanh này lại không hề có sức chống cự, cảnh tượng thế này quả thực chói mù mắt của tất cả bọn họ.
- Không xong, người này là cường giả địa võ sư nhị trọng.
Bản thân Huyết Đao cũng sợ hãi không thôi, trong lòng triệt để chìm xuống đáy cốc.
- Giết!
Gã bạo khởi mà đánh, đột nhiên điên cuồng trảm một đao về phía La Chiến, không quan tâm tới thân thể của mình, đây rõ ràng là đấu pháp muốn liều mạng.
- Tất cả mọi người vây lên giết hắn cho ta, nhị đệ, bắt tiểu tử Diệp gia.
Huyết Đao hung tợn rống to, ánh mắt đỏ ngầu như đang phát cuồng.
Chẳng biết từ khi nào, Huyết Nha mới ban nãy còn đang trọng thương ngã xuống đất nay đã vội vã đứng dậy, mặt mày hung tợn nháy mắt lao về phía Diệp Huyền.
- Không xong!
Sắc mặt của La Chiến đại biến, một chân đá về phía Huyết Đao, xoay người muốn quay lại cứu viện, chỉ thấy Huyết Đao liều mình đón lấy một kích của gã, trong miệng của gã phun ra nội tạng vỡ nát, cả người lại lao hùng hục về phía La Chiến như không hề sợ chết.
Cùng lúc đó, bảy tám võ sư tam trọng khác của nhóm mã tặc cũng liều chết lao về phía La Chiến, dùng thân thể ngăn cản không cho La Chiến quay về cứu viện, cả đám mặt mày hung tợn, giống như kẻ điên.
Bọn họ đều biết, đây chính là cách duy nhất để tìm đường sống.
- Không xong!
- Huyền thiếu!
Mấy người Kỷ Linh đứng sau lưng Diệp Huyền để bảo vệ hắn lập tức hét lớn, đều lao tới che trước mặt Diệp Huyền.
- Huyền nhi, mau lui lại!
Mấy người Diệp Triển Vân ở trong trang viên thấy như vậy cũng vội vàng la lên, hận không thể mọc cánh bay qua đó.
- Đừng hòng trốn.
Ánh mắt của Huyết Nha sung huyết đỏ ngầu, nhìn chăm chằm vào Diệp Huyền, song chưởng có huyết quang lưu chuyển, lao về phía mấy người Kỷ Linh.
Chương 132 Toàn quân bị diệt (2)
Ầm ầm ầm!
Tu vi của Huyết Nha bộc phát toàn lực, đỡ lấy đòn tấn công của ba người Kỷ Linh, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Huyết Nha phun ra máu tươi, trên người lại xuất hiện thêm vài vết thương thật sâu.
Nhưng gã lại không quan tâm, dùng hết khí lực toàn thân, hai tay hung hăng chộp về phía Diệp Huyền.
Gã biết rõ, nếu như không bắt lấy Diệp Huyền thì tất cả bọn họ đều phải chết.
- Huyền thiếu!
Tất cả mọi người đều hô lớn, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ha ha, tới đây cho ta.
Huyết Nha hung tợn cười lên, khoé miệng rỉ máu, song chưởng đột nhiên chộp lên vai của Diệp Huyền.
- Dừng tay cho ta….
Song chưởng của gã vừa rơi xuống liền quay đầu lại rống lớn, nhưng gã còn chưa kịp dứt lời thì vẻ vui mừng trên mặt gã đột nhiên liền khựng lại.
Bàn tay của gã vừa hạ xuống nhưng không hề chụp trúng Diệp Huyền, gã liếc mắt nhìn một cái thì lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy Diệp Huyền không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh gã, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, tung ra một quyền đánh thẳng về phía lồng ngực của gã.
- Ngươi muốn chết, chỉ là một võ sĩ thôi mà cũng muốn đả thương ta, nằm mơ đi.
Mặc dù bản thân mình bị trọng thương, thực lực bản thân chỉ còn lại một hai thành, nhưng Huyết Nha vẫn không thèm xem đòn tấn công của Diệp Huyền ra gì, phóng thích huyết quang võ hồn ra, tạo thành một màng phòng hộ, đồng thời hai tay lại chộp lấy Diệp Huyền lần nữa.
Ầm!
Quyền của Diệp Huyền nhanh tới mức khiến cho người ta không ngờ nổi, trước khi Huyết Nha đắc thủ thì đã đánh trúng ngực của gã.
- Ha ha, vô dụng thôi, ta đường đường là một cường giả địa võ sư, ngươi….
Huyết Nha cười lớn hạ tay xuống, đột nhiên, biểu tình trên mặt của gã khựng lại, thanh âm đột nhiên nghẹn lại, đôi mắt trừng lớn như cá chết.
Phụt!
Trong miệng gã phun ra một búng máu lớn, võ hồn phòng hộ trước ngực không biết đã bị đánh vỡ tan từ khi nào, một cỗ lực lượng đặc biệt xâm nhập vào trong tâm huyệt của gã, cắn nát trái tim của gã, cũng hút sạch huyết quang võ hồn bên trong tâm huyệt của gã.
- Ngu ngốc!
Diệp Huyền thu hồi tay phải, chậm rãi xoay người, thân thể cao lớn của Huyết Nha ở phía sau ầm ầm đổ xuống, cát bụi bay lên đầy trời, mắt trừng thật lớn, chết không nhắm mắt.
- Nhị đệ!
Huyết Đao đứng bên kia thấy vậy liền gào lên thê lương.
- Chết đi!
La Chiến đột nhiên bay lên đá ra một cước, đá lên đầu của Huyết Đao, đầu của Huyết Đao lập tức nổ tung ra như dưa hấu, chất lỏng sền sệt vương vãi đầy ra đất.
- Các ngươi đều chết hết cho ta!
Sắc mặt La Chiến tái nhợt, như hổ lọt vào bầy dê, hai chân đá ra, đám mã tặc còn lại đều hét thảm bỏ mình.
Ngay một khắc cuối cùng này, bọn họ rốt cuộc cũng cảm thấy hối hận, hối hận tại sao lại tới Thanh Sơn Trấn này, tại sao lại phải động thủ với Diệp gia.
Thế nhưng lúc này mới tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.
Rầm!
Sau khi một tên mã tặc cuối cùng ngã xuống, La Chiến lấy tộc độ nhanh nhất lao tới bên cạnh Diệp Huyền, vội vàng nói:
- Huyền thiếu, ngươi không sao chứ?
- Huyền nhi.
Mấy người Diệp Triển Vân cũng lo lắng chạy tới, vẻ mặt khẩn trương nhíu chặt mày.
- Yên tâm đi, ta có thể có chuyện gì được chứ, có việc chính là hắn.
Ban nãy tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, chỉ có một mình Diệp Huyền là trong lòng không chút gợn sóng, tuy rằng hiện tại hắn mới chỉ là võ sĩ tam trọng, nhưng nếu như bị một tên địa võ sư nhất trọng thân mang trọng thương, thực lực chỉ còn có hai thành giết chết, vậy thì kiếp trước thân là bát giai võ hoàng như hắn có thể đi tìm khối đậu hũ đập đầu tự sát cho rồi.
Mấy người La Chiến vẫn có chút không dám tin, nhìn thi thể của Huyết Nha nằm trên mặt đất, cả đám đều khiếp sợ không thôi.
Tuy rằng ban nãy bản thân Huyết Nha đã bị trọng thương, nhưng dù sao đi nữa thì gã cũng là cường giả địa võ sư nhất trọng, cái khác không nói, chỉ riêng phòng ngự cũng không phải thứ mà một võ sĩ tam trọng bình thường có thể phá vỡ, Diệp Huyền cư nhiên một quyền đánh nát tim của đối phương, quả thực vượt xa khỏi nhận thức của mấy người La Chiến.
- Được rồi, thu dọn nơi này lại đi, kiểm tra lại chiến lợi phẩm, sau đó phái người thông báo cho lão gia tử và mọi người.
Rất nhanh, hộ vệ Diệp gia liền quét dọn chiến trường sạch sẽ.
- Huyền thiếu, lần này chúng ta tổng cộng giết được một trăm ba mươi bảy tên mã tặc của Huyết Đao trại, thu được một trăm tám mươi món vũ khí, sáu vạn bảy ngàn huyền phiếu, còn có, thủ lĩnh Huyết Đao trại có hai chiếc trữ vật giới chỉ, đồ bên trong thuộc hạ chưa kiểm tra qua.
Một đội trưởng hộ vệ liệt kệ tất cả mọi thứ ra.
- Ừm, phụ thân, những vũ khí này đều đã bôi độc rồi, chúng ta thu lại đi, nói không chừng sau này có thể dùng tới, còn những huyền phiếu này thì ngươi cũng cầm đi, ta nghĩ mấy thứ này chỉ là phần nhỏ thôi, phần đáng giá chắc là nằm trong trữ vật giới chỉ của Huyết Đao và Huyết Nha, chúng ta về phủ rồi từ từ kiểm tra lại sau, ta nghĩ gia gia và mọi người chờ cũng sốt ruột rồi.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng.
Mấy thứ lấy được từ trên người của mấy tên mã tặc võ sư, võ sĩ kia chẳng có thứ nào tốt, toàn bộ những thứ đáng giá của Huyết Đao trại chắc chắn là luôn mang theo trên người của Huyết Đao.
Diệp Huyền cũng rất muốn biết, trên người của trại chủ Huyết Đao trại tiếng tăm lừng lẫy ở Lam Nguyệt thành rốt cuộc có bao nhiêu thứ tốt.
Diệp Triển Vân gật gật đầu, nhìn về phía đội trưởng hộ vệ kia.
- Đúng rồi, Diệp gia ta thương vong thế nào?
- Bẩm tam gia, không có thương vong nào.
Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng lúc nghe thấy kết quả này, mấy người Kỷ Linh cũng bị chấn kinh.
Đây đường đường là Huyết Đao trại, không phải mấy tên nhãi nhép nào, uy danh hiển hách ở Lam Nguyệt thành, oan hồn dưới đao của bọn họ không có một ngàn thì cũng tám trăm.
Thậm chí mấy lần tiễu trừ quy mô lớn của thành vệ quân cũng không làm được gì bọn chúng, ngược lại còn hao binh tổn tướng.
Nhưng một đoàn mã tặc đáng sợ cỡ ấy, dưới sự an bài của Huyền thiếu, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã bị diệt gọn không còn một mống, mà hộ vệ Diệp gia thì không hề bị thương tích mảy may.
Chiến tích cỡ này mà truyền ra thì sợ là có thể khiến cho cả Lam Nguyệt thành chấn kinh.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Huyền đều mang theo kính sợ sâu sắc.
Đáng sợ, thiếu niên này thật là đáng sợ, khả năng tính toán nhân tâm quả thực khiến cho người ta run sợ.
- Được rồi, chúng ta trở về thôi.
Bản thân Diệp Huyền không cảm thấy gì hết, để lại hộ vệ thủ hộ, đoàn người xoay người lên ngựa, nhanh chóng quay về phủ đệ Diệp gia.
Chương 133 Hồn huyền cương (1)
- Huyền nhi, vi phụ biết rõ trong lòng người tất có chủ trương, bất quá chuyện nguy hiểm như vừa rồi, sau này ngươi cố gắng ít làm đi.
Trên đường đi, đối với chuyện lúc nãy, Diệp Triển Vân nghĩ lại mà trong lòng còn thấy sợ, cho nên mở miệng nhắc nhở.
Diệp Huyền hơi ngẩn ra, nhưng trong lòng thì cảm thấy ấm áp, hắn nhìn về phía phụ thân.
- Phụ thân, ta biết rồi, bất quá, không phải còn có ngươi sao?
Diệp Huyền cười.
- Ta?
Trong đêm tối, Diệp Triển Vân siết chặt hai tay, khớp xương trắng bệch.
Lúc nãy khi nhìn thấy Huyết Nha ra tay với Diệp Huyền, tim của y như vọt lên tới cổ họng, hận không thể lao qua dùng thân thể của mình che chở cho Diệp Huyền, đáng tiếc, y nay chỉ là một phế nhân, nhìn thấy nhưng lại không thể làm được gì.
Y cũng muốn như những người phụ thân khác, đứng trước mặt con trai của mình, che mưa chắn gió cho con, nhưng tất cả những chuyện này, đối với y lại vô cùng xa vời.
- Huyền nhi.
Y khẽ thở dài:
- Thực lực của vi phụ không còn, có khả năng không thể bảo vệ được ngươi, còn ngươi lại là nhân trung chi long, khoảng trời của con không nên chỉ gò bó trong một thành này, nhưng ta hy vọng ngươi về sau bất kỳ lúc nào cũng phải giữ lại đường lui cho mình, bằng không, chỉ cần sảy chân một bước thôi sẽ để hận ngàn đời, không còn đường lui. Nếu như năm đó không phải vi phụ tuổi trẻ vô tri, mẫu thân của ngươi…. ai….
Nói tới đây, Diệp Triển Vân không khỏi thở dài, ánh mắt thâm thuý, nhìn lên bầu trời đêm, giống như lâm sâu vào hồi ức, vẻ mặt mang theo một loại quyến luyến, lại thống khổ, trong hốc mắt dâng lên ánh lệ.
Thân là luyện hồn sư, dù là trong đêm đen thì hồn lực của Diệp Huyền vẫn có thể cảm giác được cảm xúc trong lòng phụ thân, trong lòng không khỏi khẽ động.
- Xem ra phụ thân có một đoạn quá khứ rất khó quên, hình như là có liên quan tới mẫu thân…
Đối với mẫu thân, Diệp Huyền không hề có chút ấn tượng nào, trong ký ức của hắn, từ nhỏ tới lớn, phụ thân chưa từng nhắc tới bất kỳ chuyện gì về mẫu thân.
Hắn chỉ nghe nói qua, năm đó phụ thân của hắn hơn hai mươi tuổi, cũng đã là cường giả địa võ sư nhất trọng, được gia gia chọn làm tộc trưởng kế tiếp của gia tộc.
Nhưng tâm chí của phụ thân cũng không đặt ở Thanh Sơn Trấn nho nhỏ này, thích đi ra ngoài du lịch, muốn đi hết Lưu Vân Quốc và mười ba nước xung quanh Lưu Vân Quốc.
Lúc đó gia gia ký thác rất nhiều kỳ vọng vào phụ than, tuy rằng không ủng hộ hành vi xem bốn biển là nhà của phụ thân, nhưng biết rõ hùng ưng không thể nhốt trong lồng, cho nên nhiều lần mặc kệ cho phép phụ thân ra ngoài du lịch.
Rốt cuộc, sau một lần du lịch, phụ thân khập khiễng mang đứa nhỏ là mình quay về, vừa về tới cửa nhà liền ngã xuống hôn mê.
Sau khi Diệp Phách Thiên nghe được tin này thì vừa sợ vừa giận, trải qua nhiều lần kiểm tra xem bệnh, mới phát hiện tất cả kinh mạch của phụ thân đã đứt đoạn, công lực mất hết, cho dù tốn hao rất nhiều tiền mời bao nhiêu luyện dược sư từ Lam Nguyệt thành tới vẫn không thể làm được gì.
Đường đường là đệ nhất thiên tài của Diệp gia lại trở thành một phế vật, chuyện của phụ thân lần đó đã trở thành đả kích rất lớn của Diệp gia.
Còn phụ thân thì bao nhiêu năm qua vẫn im lặng không hé môi nói với ai về chuyện mình bị thương thế nào, tuy rằng chấp chưởng một vài chuyện làm ăn của gia tộc, nhưng một mực chán nản, không hề để tâm tới bất kỳ chuyện gi.
Tới hôm nay chuyện duy nhất có thể khiến cho y để tâm chắc cũng chỉ có mình mà thôi.
Trong đêm tối, Diệp Huyền lẳng lặng cười.
- Phụ thân, đời người luôn gập ghềnh, mỗi người đều phải gặp những trở ngại không thể bước qua. Quan trọng là không phải đắm mình vào chán nản ủ ê, mà là ngẩng cao đầu bước về phía trước.
- Con đường nhân sinh dài đăng đẳng, chuyện chúng ta có thể làm, chính là không ngừng đi về phía trước, tiến tới mộng tưởng của mình, không oán không hối.
- Ta tin rằng, dù là vào những lúc tối tăm nhất của cuộc đời, chỉ cần trong lòng còn hy vọng thì nhất định sẽ xuất hiện cơ hội thay đổi.
- Thiên đạo hữu tình, nhân định thắng thiên!
- Lòng mang hy vọng, người cũng có thể thắng trời sao?
Diệp Triển Vân thì thào, mấy người La Chiến xung quanh cũng chấn động một hồi.
- Phụ thân, tuy rằng kinh mạch của ngươi đã bị đứt đoạn, nhưng không phải là không có khả năng chữa trị.
Diệp Huyền đột nhiên ném một câu như bom nổ.
- Cái gì?
Thân hình của Diệp Triển Vân run lên, trong mắt loé ra tinh quang, run rẩy hỏi:
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật, ta hy vọng trong lòng của ngươi có thể giữ hy vọng, dưới bất kỳ tình huống nào cũng vĩnh viễn không được buông xuôi. Ta không biết năm đó ngươi gặp phải chuyện gì, nhưng thân là nam nhân, không thể nằm im một chỗ khi bị ngã xuống mãi, cho dù là chân bị chặt đứt, không thể đứng được thì cũng phải bò về tới đích.
- Ta tin rằng ngươi có thể làm được, bởi vì ngươi chính là cha của Diệp Huyền ta.
Thanh âm của Diệp Huyền quanh quẩn trong đêm đen, mang theo hào khí khiến tất cả mọi người động dung.
- Huyền thiếu, điều ngươi theo đuổi là gì?
La Chiến nhịn không được đột nhiên lên tiếng hỏi.
Diệp Huyền mỉm cười.
- Thứ ta theo đuổi chính là leo tới đỉnh cao võ đạo mà không ai có thể với tới, đi tới điểm cuối cùng của con đường này, để xem thế giới này nhỏ bé cỡ nào!
- Leo tới đỉnh cao võ đạo, nhìn xem thế giới này nhỏ bé cỡ nào?
Tất cả mọi người đều bị lời Diệp Huyền nói ra chấn nhiệp, võ đạo vĩnh hằng, kỳ ảo vô tận, ai có thể nói rõ được điểm cuối cùng của nó? Ở trên con đường võ đạo này, mỗi người đều trở nên nhỏ bé vô cùng.
Đời người có hạn, còn võ đạo thì vô biên, thực sự có người có thể đi tới bước đó sao?
Mọi người đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, vị thiếu niên ngạo nghễ nhìn trời này, cỗ khí thế kia, tựa như thật sự có thể đi tới điểm cuối cùng của võ đạo, giương mắt nhìn thương sinh. Mọi người bị cảm giác của mình khiến cho hoảng sợ hơn nữa.
Vó ngựa phi nhanh, đêm tối tĩnh mịch.
Nửa canh giờ sau, mấy người Diệp Huyền rốt cuộc về tới phủ đệ Diệp gia.
Mấy người lão gia tử Diệp Phách Thiên nhận được tin báo đã sớm ra cửa đứng chờ.
- Ha ha ha, Huyền nhi, ngươi đúng là liệu sự như thần.
Lão gia tử và mọi người nhìn thấy mấy người Diệp Huyền trở về thì đều trở nên hưng phấn vô cùng.
Bọn họ thủ vệ ở những trang viên khác, cả đêm hôm nay đều lo lắng không yên, sợ xảy ra chuyện không may gì, cho dù sau này đã nhận được tin tức nhưng cũng lo lắng không thôi, mãi cho tới lúc nhìn thấy mấy người Diệp Huyền trở về thì mới hoàn toàn yên lòng.
Chương 134 Hồn huyền cương (2)
Sau đó chính là lúc mọi người vui vẻ thu thập chiến lợi phẩm.
Tất cả đồ vật trong trữ vật giới chỉ của hai người Huyết Đao và Huyết Nha đều bị đổ ra.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến mọi người giật mình, bảo vật trong trữ vật giới chỉ của hai người kia nhiều tới mức khiến cho mọi người khiếp sợ, hơn nữa tất cả đều không phải thứ tầm thường.
Nghĩ lại cũng phải thôi, thân là thủ lĩnh Huyết Đao trại, mấy thứ tầm thường bọn họ căn bản không để vào trữ vật giới chỉ làm gì, nếu không phải dùng hết thì chính là đã xử lý hết.
Trong trữ vật giới chỉ của Huyết Đao, mấy người Diệp lão gia tử cũng phải hiện ra thư từ liên lạc giữa Huyết Đao trại và Vương gia hai bên Lý gia, Lưu gia, thậm chí còn có hai chai thuốc độc chưa dùng hết.
- Ta biết ngay mà, Huyết Đao trại này vô duyên vô cớ tới Thanh Sơn Trấn ta chắc chắn là có liên quan tới đám người Vương gia mà.
Trên mặt của lão gia tử Diệp Phách Thiên lộ ra vẻ giận dữ.
Cuối cùng sau khi sắp xếp lại thì tất cả dược liệu bên trong có hơn một trăm gốc, tất cả đều là linh dược nhị giai trị giá hơn tám vạn huyền tệ, có bảy gốc linh dược tam giai trị giá hơn bốn vạn huyền tệ, linh dược nhất giai không có gốc nào.
Yêu hạch nhị giai có hơn bảy mươi viên, trị giá hơn bảy vạn huyền tệ.
Hồn tinh nhất giai có ba viên, trị giá sáu vạn huyền tệ.
Đan dược nhất phẩm có ba mươi bình, trị giá sáu vạn huyền tệ, đan dược nhị phẩm có mười bình, trị giá hai mươi vạn huyền tệ.
Năm mươi sáu vạn huyền phiếu.
Còn có một đống tài liệu loạn thất bát tao tổng cộng chừng mười vạn.
Tính luôn cả huyền phiếu trên người của những mã tặc bình thường lúc nãy nữa thì tổng cộng lấy được số bảo vật ước chừng một trăm bốn mươi vạn huyền tệ.
Bấy nhiêu gần như tương đương với thu nhập một năm của Diệp gia.
Quan trọng nhất chính là còn được thêm hai chiếc trữ nhẫn giới chỉ, nếu như đưa tới Lam Nguyệt thành đấu giá thì một chiếc có thể được tới mười vạn huyền tệ.
- Huyền nhi, nơi này có thứ gì ngươi cần thì cứ lấy thoải mái đi.
Mấy người lão gia tử Diệp Phách Thiên nhìn thấy nhiều chiến lợi phẩm như vậy thì đều cười không khép nổi miệng.
Diệp Huyền cũng không khách khí, tất cả linh dược nhị giai và tam giai đều bị hắn cầm lấy bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của mình, ngoài ra còn có ba viên hồn tinh cũng lấy bỏ vào trong túi luôn, sau đó lại lấy một khối cương thiết màu đen trong đống tài liệu lộn xộn kia.
- Đây là hồn huyền cương?
Trên mặt Diệp Huyền lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hỉ, cho dù nhìn thấy ba viên hồn tinh hắn cũng không hưng phấn tới như vậy.
- Huyền nhi, khối sắt này là bảo vật gì sao? Khiến cho ngươi hưng phấn tới như vậy.
Lão gia tử cũng cảm thấy tò mò.
- Gia gia, đây là hồn huyền cương, ta vẫn luôn thiếu một kiện huyền binh, có nó thì có thể luyện chế rồi.
Diệp Huyền cười nói.
Tuy rằng khối hồn huyền cương này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì nó còn quý hiếm hơn những thứ khác rất nhiều.
Bởi vì vũ khí do hồn huyền cương luyện chế ra không chỉ có thể thừa nhận được huyền khí, mà còn có thể dùng hồn lực khống chế, hơn nữa còn có công hiệu phá huyền.
Cho nên Diệp Huyền vừa thấy được khối hồn huyền cương này thì liền muốn luyện chế nó thành vài thanh phi đao mỏng mỏng, tới lúc đó có hồn lực điều khiển, xuất quỷ nhập thần, đủ để bản thân mình có khả năng bảo vệ bản thân khi gặp phải nguy hiểm lúc thực lực còn yếu như bây giờ.
- Hoá ra là tài liệu luyện chế huyền binh.
Lão gia tử cũng không chú ý nhiều lắm.
- Gia gia, đừng chỉ xem bảo bối không thôi, kế hoạch của chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?
Sau khi thu thập chiến lợi phẩm xong, Diệp Huyền liền cười lạnh.
Sau khi tiêu diệt Huyết Đao trại, hành động của Diệp gia đêm nay cũng chưa hoàn toàn chấm dứt mà vẫn còn kế hoạch khác.
- Hắc hắc, lão đầu tử ta cũng đã không đợi được nữa rồi, Triển Hùng, tất cả mọi người trong tộc chuẩn bị xong rồi chưa?
Lão gia tử cười hắc hắc, vẻ mặt hưng phấn, vô cùng gian trá.
- Phụ thân, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, ngựa đang ở ngoài trấn, tất cả mọi người đang chờ ngươi.
- Tốt lắm, Huyền nhi, ngươi ở lại giữ nhà, lần này ta muốn cho Lý gia và Lưu gia nợ máu phải trả bằng máu.
Lão gia tử vung tay áo, hùng hồn đi ra khỏi phủ đệ.
Trên một mảnh đất trống bên ngoài Thanh Sơn Trấn, từng con ngựa cao to đứng thẳng, hơn trăm đại hán thân mặc áo đỏ, trên mặt cũng bịt khăn đỏ đằng đằng sát khí.
Đám người kia rõ ràng chính là đám ‘mã tặc Huyết Đao trại’ đã chết khi nãy.
- Mọi người đã có binh khí hết chưa?
Một thanh âm hùng hồn vang lên trong miệng người dẫn đầu, cư nhiên chính là Diệp lão gia tử.
- Đủ rồi.
- Tốt lắm! Người của Lý gia và Lưu gia cũng dám cấu kết với Huyết Đao trại, ra tay với Diệp gia ta, Diệp Phách Thiên mặc dù không phải loại người tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng không phải kẻ mềm lòng tốt bụng, ai dám khi dễ Diệp gia ta thì ta nhất định khiến chúng thi cốt không còn.
- Lần này mọi người nghe theo sự chỉ huy của La Chiến giáo quan, nhất định không được tham chiến, mục đích của chúng ta chính là huỷ diệt trang viên của Lý gia và Lưu gia, đừng nên đả thương dược nông bình thường, nhưng người của Lưu gia và Lý gia thì không cần phải lưu tình.
- Vâng, phụ thân!
- Vâng, lão gia tử!
Tất cả mọi người đồng thanh đáp lời.
La Chiến đeo khăn che mặt lắc đầu, quát lên:
- Các ngươi gọi sai rồi, nhớ kỹ, hắn là đại thủ lĩnh, ta là nhị thủ lĩnh, nghe rõ chưa?
- Đã hiểu rồi thưa nhị thủ lĩnh.
- Tốt lắm, xuất phát!
Phủ đệ Lý gia đêm nay cũng đèn đuốc sáng trưng.
Đám người Vương Điền, Lý Hạo Nhiên, Lưu Thiên Kiệt và Lý Nguyệt đang ngồi trong đại sảnh uống trà, ai cũng hưng phấn cùng ngồi chờ tin tức.
- Cũng đã qua nửa đêm rồi, sao Huyết Đao trại vẫn chưa truyền tin tức tới, bọn họ chắc là đã làm xong rồi chứ?
Lưu Thiên Kiệt nheo mắt, âm lãnh nói.
- Lưu huynh cứ yên tâm đi, tuy rằng thanh danh của Huyết Đao trại không được tốt, nhưng thực lực của đại thủ lĩnh Huyết Đao thì không thể xem thường, hôm nay đám người Diệp lão đầu phân tán ra nhiều trang viên khác nhau, lấy thực lực của Huyết Đao trại thì tiêu diệt một trang viên của Diệp gia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Hạo Nhiên nói không sai.
Vương Điền âm lãnh cười một tiếng:
- Lần này vì để mời được Huyết Đao trại, Vương gia và Chu gia chúng ta đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, nếu như không xử được Diệp gia thì chúng ta cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy để đi mời bọn họ làm gì.
Chương 135 Bi thống nặng nề (1)
- Lấy thực lực của Huyết Đao trại thì chỉ cần không phải gặp được Diệp lão gia tử thì đều có thể toàn thân trở ra, lần này Diệp gia gặp xui rồi.
- Hắc hắc, một ngày bị tập kích hai lần, không biết Diệp gia có nổi trận lôi đình hay không? Chỉ cần huỷ được mấy trang viên quan trọng của Diệp gia thì dù cho Diệp gia có hợp tác với hiệp hội luyện dược sư thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Trên mặt Lý Hạo Nhiên đầy vẻ cười gian.
- Điền thúc, chỉ cần chúng ta cướp được thị trường của Diệp gia thì tới lúc đó Lý gia ta nhất định có thể ủng hộ ngươi trở thành đại quản gia của Vương gia.
Lý Nguyệt lập tức nịnh nọt.
- Ha ha ha, nào có, nào có, chúng ta cứ ngồi chờ đi, chờ tin tốt tới, ta đoán là cũng sắp xong rồi.
Trong mắt Vương Điền loé ra quang mang âm độc, lẩm bẩm nói:
- Diệp gia ơi là Diệp gia, muốn trách thì trách các ngươi đắc tội Vương gia ta, chết cũng không đền hết tội.
- Gia chủ, không xong rồi, chuyện lớn không xong rồi.
Đột nhiên, phía trước truyền tới một trận xôn xao hỗn loạn, chợt ngoài cửa có một tên quản sự Lý gia chật vật chạy vào trong.
- Chuyện gì? Vội vàng hấp tấp như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.
Sắc mặt Lý Hạo Nhiên trầm xuống.
- Gia chủ.
Quản sự cơ hồ là khóc nức nở nói:
- Vài cái trang viên của Lý gia ta bị người ta tập kích, tổn thất nặng nề.
- Cái gì?
Lý Hạo Nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt sa sầm:
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do Diệp gia ra tay? Diệp gia ngươi giỏi lắm, dám tấn công trang viên của Diệp gia ta, có còn coi vương pháp ra gì hay không, có còn thiên lý hay không, lần này hay lắm, Lý gia ta không ra tay, thành chủ đại nhân cũng không tha cho bọn hắn.
- Không phải, là Huyết Đao trại.
Quản sự vội vàng nói:
- Là đám người Huyết Đao trại đã tập kích Diệp gia sáng hôm qua, một canh giờ trước bọn họ đột nhiên xông vào trang viên của Lý gia ta, đại khai sát giới, bọn họ quá mạnh, Lý gia ta tử thương thảm trọng.
- Cái gì? Không thể nào!
Lý Hạo Nhiên cả kinh bóp nát cái chung trong tay.
- Tại sao Huyết Đao trại lại động thủ với Lý gia chúng ta? Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?
- Tiểu nhân cũng không rõ, bất quá quả thực chính là Huyết Đao trại, bọn họ mặc áo đỏ, vô cùng hung ác, có không ít hộ vệ của Lý gia ta bị trúng độc, bộ dạng giống hệt với Diệp gia ngày hôm qua.
- Gia chủ, không xong rồi.
Đúng lúc này lại có thêm một thanh âm kinh hoảng khác truyền tới, chỉ thấy quản sự của Lưu gia cũng vội vàng chạy vào.
Nhìn thấy vẻ mặt của quản sự thì tim của gia chủ Lưu gia Lưu Thiên Kiệt cũng trầm xuống.
Quả nhiên, chỉ thấy quản sự quỳ xuống, hoảng loạn nói:
- Gia chủ, trang viên của Lưu gia ta bị Huyết Đao trại tập kích, vài trang viên gần như đều bị huỷ toàn bộ, rất nhiều hộ vệ đều trúng độc, hiện tại đang nằm ở trong sân, y sư tới xem cũng bó tay chịu thua.
- Cái gì?
Cái chung trong tay Lưu Thiên Kiệt nháy mắt rơi xuống đất vỡ tan tành.
- Không thể nào có chuyện này được.
Vương Điền trợn tròn hai mắt, hoảng hốt mở miệng:
Advertisements
- Sao Huyết Đao trại lại tập kích Lý gia và Lưu gia được, chuyện này nhất định có điều kỳ quái.
- Mau, dẫn bọn ta đi qua đó xem sao.
Lý Hạo Nhiên cố nén kinh hoảng trong lòng, lạnh giọng nói.
Cả đám người nhanh chóng đi vào trong sân.
Chỉ thấy trong sân, từng tên hộ vệ của Lý gia và Lưu gia mặt mày đen sậm đang nằm trên đất, toàn thân phát ra mùi hôi thối khiến cho người ta buồn nôn.
- Quả nhiên là độc mà Huyết Đao trại dùng, chuyện này sao có thể?
Đám người Vương Điền đều sợ ngây người ra.
- Vương đại nhân, thuốc giải, thuốc giải đâu?
Lý Hạo Nhiên chộp lấy Vương Điền, vội vàng hỏi.
- Đúng rồi, Vương đại nhân, độc này là Vương gia các ngươi đưa ra, các ngươi nhất định có thuốc giải, mau lấy thuốc giải ra đi.
Lưu Thiên Kiệt cũng nôn nóng muốn chết, những hộ vệ này đều là hảo thủ của Lưu gia bọn họ, một khi chết hết thì sẽ là tổn thất cực lớn với Lưu gia bọn họ.
- Ta không có thuốc giải.
Đối mặt với câu hỏi của hai người, Vương Điền giật mình, trong đầu loạn cào cào lên, bây giờ gã vẫn còn đang nghĩ tại sao Huyết Đao trại lại động thủ với Lý gia và Lưu gia.
- Cái gì? Ngươi không có thuốc giải? Sao ngươi lại không có thuốc giải được chứ, đây là độc của Vương gia các ngươi kia mà.
Lý Hạo Nhiên gấp tới mức phun ra một búng máu.
- Ta thật sự không có.
Vương Điền cũng sắp khóc tới nơi rồi, độc này là do Vương gia tự mình giao dịch với Huyết Đao trại, Vương Điền ở đây chỉ là tìm hiểu tình báo cho Huyết Đao trại, còn về phần thuốc giải thì gã căn bản không có.
Bởi vì bọn họ căn bản không ngờ tới chuyện Huyết Đao trại sẽ động thủ với Lý gia và Lưu gia.
- Vương Điền, ngươi…ai….
Ai, tới lúc này rồi, Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt hận không thể chém tên Vương Điền này ra làm hai khúc, cả đám người ở trong sân loạn thành một đoàn.
- Phụ thân. Lưu thúc, chúng ta ở đây hoang mang lo lắng cũng không phải là cách, Huyết Đao trại cư nhiên lại ra tay với chúng ta, chuyện này tất có chỗ kỳ quặc, nhưng việc quan trọng trước mắt chính là ngăn cản bọn họ phá huỷ trang viên, phụ thân, Lưu thúc, chúng ta phải điều động tất cả lực lượng của cả hai nhà ra để ngăn chặn đối phương.
Thời khắc mấu chốt, Lý Nguyệt miễn cưỡng còn giữ được chút lí trí bèn mở miệng.
- Đúng vậy, chúng ta phải ngăn chặn bọn chúng.
Lý Hạo Nhiên và Lưu Thiên Kiệt lập tức tỉnh ngộ, vội vàng triệu tập lực lượng, ngăn cản không cho Huyết Đao trại tiếp tục phá huỷ trang viên của hai gia tộc nhà mình.
- Điền thúc.
Lý Nguyệt đột nhiên quay sang nói với Vương Điền:
- Lý gia và Lưu gia ta có nhiều hộ vệ bị thương như vậy, phiền ngươi lập tức truyền tin về cho Vương gia, nhờ bọn họ phái người mang thuốc giải tới, nhất định phải nhanh lên, có thể cứu được một người thì đỡ một người.
- Được.
Vương Điền cũng lấy lại bình tĩnh, làm theo chỉ thị của Lý Nguyệt, rất nhanh, một con phi ưng suốt đêm bay tới Lam Nguyệt thành.
Hồi lâu sau, đợi tất cả hộ vệ của Lý gia và Lưu gia đều chạy tới trang viên ở ngoài trấn thì trời đã gần sáng.
Đám mã tặc ban nãy còn tàn sát bừa bãi ở trang viên của hai nhà nay không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại một đống bừa bộn và trang viên gần như đã bị thiêu huỷ toàn bộ.
Sau khi kiểm kê tổn thất thì trong mười một trang viên của hai nhà đã có tám nơi bị huỷ, chỉ còn lại ba nơi cuối cùng đối phương chưa kịp càn quét là còn có thể giữ được.
Bình luận facebook