-
Chương 126-130
Chương 126 Diệp Huyền lập kế (1)
Lúc trước khi Lương đại sư đang chẩn đoán cho phụ thân và mọi người thì Diệp Huyền cũng đang chẩn đoán, suy nghĩ xem phải giải độc này thế nào.
Cuối cùng, hắn định ra một phương thuốc giải độc ổn thoả nhất.
Diệp Huyền sắp xếp linh dược xong thì hai tay đột nhiên biến thành hư vô, một gốc linh dược nhanh chóng biến mất khỏi bàn, tiến nhập luyện chế….
Trong đại sảnh, tất cả mọi người yên tĩnh dị thường, không ai dám lớn tiếng thở mạnh, khẩn trương nhìn chằm chằm vào gian phòng mà Diệp Huyền đã vào.
Diệp Triển Hùng rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói:
- Phụ thân, Huyền nhi thật sự có cách chữa khỏi cho tam đệ, tứ đệ và mọi người sao?
Đồng tử của Diệp Phách Thiên co lại, ngưng giọng nói:
- Đã tới nước này rồi thì chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào hắn mà thôi, hơn nữa, ta tin là Huyền nhi sẽ không lấy tính mạng của Triển Vân và mọi người ra đùa đâu.
- Diệp lão gia tử cứ yên tâm đi, Huyền thiếu nhất định có thể làm được.
La Chiến đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy tin tưởng.
Diệp Huyền có thể giúp gã trị khỏi vết thương mà ngay cả luyện hồn đại sư ở vương thành cũng không thể chữa được, giải độc này chắc cũng không thành vấn đề đâu!
Diệp Phách Thiên kinh ngạc nhìn La Chiến một cái, không ngờ gã lại tin tưởng vào Diệp Huyền tới vậy.
Ngay lúc rối rắm cho nên không ai phát hiện ra xưng hô của gã dành cho Diệp Huyền cũng đã thay đổi.
Đột nhiên ——
- Rầm!
Cửa phòng mở ra, tất cả mọi người đều hồi hộp không thôi, chỉ thấy Diệp Huyền bước nhanh ra.
- Huyền nhi, sao vậy? Có phải là thiếu linh dược gì hay không?
Diệp lão gia tử vội vàng hỏi.
Lương đại sư cũng vội bước lên:
- Huyền thiếu có cần hỗ trợ gì không? Chẳng lẽ dụng cụ có vấn đề gì sao?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đã luyện chế xong rồi.
Xong… xong rồi?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, chỉ mới bao lâu thôi mà đã xong rồi? Diệp Huyền đang nói chơi sao? Tới lúc thế này rồi mà còn nói đùa như vậy, mấy người Diệp lão gia tử cũng cảm thấy sắp phát điên rồi.
- Giúp ta cho mọi người uống dược hoàn đi.
Diệp Huyền lấy ra một đống dược hoàn, phân cho mọi người, sau đó đút cho phụ thân của mình uống trước.
Thật sự xong rồi?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, những viên dược hoàn này thật sự là do Diệp Huyền vừa mới luyện chế ra xong thật sao? Luyện chế đan dược nào mà không tốn tới một hai canh giờ, cho dù là mấy loại dược hoàn linh tinh cũng không thể nào xong được trong mấy phút như vậy chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng mấy người Diệp lão gia tử vẫn cho tất cả tộc nhân trúng độc uống vào, lão gia tử khẩn trương hỏi:
- Phải bao lâu thì bọn họ mới tỉnh lại được?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải đã tỉnh rồi sao.
Quả nhiên dược hoàn vừa vào miệng thì sắc mặt đen sậm của mấy người Diệp Triển Vân lập tức trắng trở lại, khôi phục vẻ hồng nhuận như xưa với tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, vài giây sau, hơn mười tộc nhân trúng độc đều đã mở mắt ra.
- Phụ thân, độc chúng ta trúng đã giải được rồi?
Mấy người Diệp Triển Vân nhìn về phía những người trong phòng, vẻ mặt mê mang dần tỉnh táo lại, sau đó đứng dậy, hành lễ với Lương đại sư:
Advertisements
- Đa tạ ân giải độc của Lương đại sư.
Lương đại sư vội vàng xua tay:
- Độc của các ngươi trúng không phải là ta giải, là Huyền thiếu giải.
- Huyền nhi?
- Huyền thiếu gia?
Mấy người Diệp Triển Vân đều giật mình.
- Phụ thân, tứ thúc, độc trên người các ngươi đã giải xong hết rồi, chỉ là trong vòng nửa canh giờ vẫn không thể động võ, sau nửa canh giờ thì sẽ bình thường trở lại.
Diệp Huyền lại nói thêm điều cần chú ý cho mọi người biết.
Mấy người Diệp Triển Vân lúc này mới biết tình hình của mình vừa rồi nguy hiểm ra sao, tất cả đều sợ hãi không thôi.
Diệp Huyền chắp tay với Lương Phương:
- Lương đại sư, lần này đa tạ ngươi ra tay tương trợ.
- Nói cái gì vậy, hôm nay ta tới không giúp ích được gì, nhưng thủ pháp của Huyền thiếu thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Nghe thấy giọng điệu tò mò của Lương Phương, Diệp Huyền cười cười:
- Thủ pháp giải độc này sau này có rảnh ta sẽ cùng bàn luận kỹ hơn với Lương đại sư.
Lương Phương chỉ chờ có một câu này, mặt mày lập tức hớn hở nói:
- Vậy ta đây xin chờ Huyền thiếu tới chỉ đạo.
Sau khi tiễn bước nhóm người Lương Phương, Diệp Huyền trở lại đại sảnh.
- Đại bá, lần này Diệp gia ta tổn thất ra sao?
- Tổn thất không bao nhiêu, trang viên cơ bản không bị ảnh hưởng là mấy, nhưng trong lúc đánh trả thì hộ vệ của Diệp gia ta chết bảy người, trong đó có năm người chết vì trúng độc.
Đôi mắt Diệp Triển Hùng trở nên đỏ ngầu, những người đã chết này đều là hảo hán tử của Diệp gia.
- Đại ca, đám mã tặc của Huyết Đao trại này hôm nay cũng không cố sức xông vào trang viên, mà giống như cố ý đả thương chúng ta, trước đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, hoá ra là trên vũ khí của bọn chúng có bôi thuốc độc.
- Xem ra Huyết Đao trại này không phải chỉ muốn cướp trang viên của Diệp gia ta, mà còn muốn giết hết cả nhà ta.
Trong giọng nói của Diệp Huyền mang theo tức giận, trong mắt đằng đằng sát khí.
Lão gia tử vuốt râu, tức giận nói:
- Dám giết con cháu của Diệp gia ta, ta muốn đám Huyết Đao trại này nợ máu phải trả bằng máu.
- Phụ thân, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta phải làm thế nào để bảo vệ trang viên, mã tặc của Huyết Đao trại tới nhanh như gió, thủ lĩnh của chúng lại là tên cường giả địa võ sư nhất trọng, ở Diệp gia chúng ta, người có thể ngăn cản được bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này may mà đại bá trùng hợp cũng ở gần đó, nhưng lần sau thì sao.
Tất cả mọi người liền im lặng, cau mày, trong Diệp gia ngoại trừ Diệp lão gia tử là địa võ sư nhị trọng ra thì cũng chỉ có Diệp Triển Đường và Diệp Triển Hùng là cường giả địa võ sư nhất trọng, nhưng Diệp gia có nhiều trang viên như vậy, những trang viên chủ chốt cũng đã có tới bảy tám cái, căn bản không thể bảo vệ được hết.
Nếu như đi ra tiễu trừ thì cũng không phải cách hay, Huyết Đao trại thực lực rất mạnh, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nếu muốn tiễu trừ bọn họ, giảm tổn thương xuống tới mức thấp nhất thì Diệp gia nhất định phải dốc hết toàn bộ lực lượng.
Còn Huyết Đao trại thì làm việc bí ẩn, tới hay đi đều nhanh như một cơn gió, cho dù bị phát hiện tung tích đi chẳng nữa, đợi tới khi người khác đuổi tới nơi thì cũng đã người không nhà trống không còn bóng dáng, ngược lại sẽ bỏ trống hậu phương, dễ gặp nguy cơ.
Mọi người nhất thời đều không nghĩ ra cách gì.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Gia gia, ta có một cách.
- Cách gì?
Chương 127 Diệp Huyền lập kế (2)
- Nếu đã không thể tiễu trừ Huyết Đao trại, mà thủ ở thôn trang hiển nhiên cũng không thực tế, cho nên chúng ta có thể dụ rắn ra khỏi hang.
- Dụ rắn ra khỏi hang?
- Đúng vậy.
Diệp Huyền nhếch môi cười lạnh:
- Căn cứ theo hành vi của bọn chúng hôm nay thì mục đích của Huyết Đao trại cũng không phải chỉ là muốn phá huỷ trang viên của chúng ta, mà là muốn đuổi tận giết tuyệt Diệp gia ta, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, ôm cây đợi thỏ là được rồi.
Diệp Huyền lấy địa đồ ra, chỉ vào một trang viên trên địa đồ.
- Trang viên số một ở bắc trấn sẽ trở thành mồ chôn của Huyết Đao trại.
Tất cả mọi người nhíu mày, không hiểu gì hết.
- Huyền nhi, ý của ngươi chính là tiếp theo Huyết Đao trại sẽ tấn công trang viên số một ở bắc trấn?
Diệp lão giả tử nghi hoặc nói.
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu, chỉ vào địa đồ nói với mọi người:
- Hôm nay sở dĩ Huyết Đao trại tập kích trang viên số ba ở tây trấn nhất định là vì đã điều tra một phen. Mọi người nhìn xem, trong số những trang viên ở tây trấn thì có trang viên số ba là có vị trí tốt nhất, vào ra dễ dàng, một khi bị phát hiện thì Huyết Đao trại bọn họ có thể dễ dàng rút lui, lại khó bị đuổi theo hay bao vây, còn những trang viên khác thì không có đặc điểm này, đây chính là lý do mà bọn họ chọn trang viên số ba.
Diệp Triển Hùng nhíu mày nói:
- Chính là vài trang viên ở đông trấn và tây trấn của chúng ta cũng có đặc điểm như vậy, Huyết Đao trại tiếp theo cũng rất có thể sẽ tập kích những chỗ đó mà?
- Theo lý thuyết thì là vậy, cho nên, chúng ta mới cần đầu cơ cho kỹ.
- Mọi người xem đi, mấy trang viên ở đông trấn tuy rằng cũng có đặc điểm này, nhưng đông trấn ở gần đường lớn, con đường này có rất nhiều mạo hiểm giả và thương đội đi qua, người nhiều dễ hỏng việc, hơn nữa lại gần Thanh Sơn Trấn, sẽ dễ kinh động võ giả trong trấn, nếu như ta là Huyết Đao trại thì nhất định sẽ không chọn tấn công nơi thế này.
- Còn nam trấm và bắc trấn nhìn qua cũng có những đặc điểm giống như vậy, nhưng bên ngoài nam trấn chính là ruộng thuốc mênh mông, không thuận tiện ẩn nấp, còn ở bắc trấn lại có một cánh rừng rậm rạp, xác suất Huyết Đao trại sẽ chọn tấn công nơi đó là rất cao. Đương nhiên, vì để đảm bảo xác suất này đạt tới trăm phần trăm thì ta cần gia gia ngươi tới thủ nam trấn. Chỉ cần Huyết Đao trại biết ngươi đang ở nam trấn thì nhất định sẽ không dám tới nam trấn.
- Ta đi thủ nam trấn?
Lão gia tử sững sờ, sau đó vội vàng cự tuyệt:
- Không được, Huyền nhi, vừa rồi ngươi cũng đã nói, Huyết Đao trại nhất định sẽ tấn công bắc trấn, nếu như ta đi nam trấn thì Diệp gia còn ai có thể đánh bại bọn họ?
- Phụ thân, để ta đi, có ta và nhị đệ liên thủ, cảm đoan nhất định sẽ khiến Huyết Đao trại có tới mà không có về.
Diệp Triển Hùng cắn răng nói.
- Không được, đại bá, ngươi phải tới thủ tây trấn.
Ngữ khí của Diệp Huyền khiến không ai có thể nghi ngờ:
- Hôm nay tuy rằng Huyết Đao trại đã tấn công tây trấn rồi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không tấn công tây trấn thêm lần nữa, chỉ có ngươi thủ ở đó thì Huyết Đao trại mới có thể dời hết sự chú ý từ tây trấn qua bắc trấn.
- Nhưng nếu như vậy thì ai ở bắc trấn phục kích bọn họ đây?
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Hùng đều hồ đồ rồi.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải còn có ta sao?
Trong mắt của hắn loé ra vẻ ngoan lệ.
- Đêm nay ta sẽ tự mình toạ trấn ở bắc trấn, xem Huyết Đao trại chúng chết như thế nào.
- Không được.
Lúc này cả mấy người Diệp lão gia tử, Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đồng loạt lên tiếng, kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không được, Huyết Đao trại ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngươi chỉ là một võ sĩ mà đi tới đó thì quá nguy hiểm, phải nghĩ cách khác.
Diệp Huyền tự tin nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, ở đây vẫn còn có La Chiến giáo quan kia mà? Hắn là cường giả địa võ sư nhị trọng đó.
Ánh mắt của La Chiến sáng lên, mỉm cười nói:
- Nguyện ý ra sức vì Huyền thiếu.
Chân bị tật tám năm rốt cuộc cũng trị khỏi, khiến cho La Chiến không thể đợi được mà sinh ra một xúc động muốn thúc ngựa đi khắp thiên hạ, tung hoành nơi chiến trường.
Trên mặt Diệp Phách Thiên vẫn lộ ra vẻ do dự, đây cũng không phải đùa giỡn, tuy rằng thực lực của La Chiến rất mạnh, nhưng Huyết Đao trại cũng không phải đùa, một khi sơ sẩy gì, khiến Diệp Huyền bị thương thì Diệp gia bọn họ có hối hận cũng không kịp.
- Gia gia cứ yên tâm đi, ta tự có sắp xếp, tới lúc đó, ta ở bắc trấn sẽ làm thế này…
Diệp Huyền liền kể hết kế hoạch của mình ra cho mọi người nghe, Diệp lão gia tử càng nghe thì ánh mắt ngày càng sáng lên.
- Ha ha.
Lão gia tử vui mừng cười.
- Tên tiểu tử này, nhiều mưu kế như vậy, sao trước kia ta lại không phát hiện ra chứ.
Rốt cuộc, sau khi được Diệp Huyền khuyên một hồi thì mấy người lão gia tử cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch này.
- Huyền nhi, khuya hôm nay ta muốn đi cùng với ngươi.
Diệp Triển Vân nhìn Diệp Huyền rồi nói, ngữ khí hoàn toàn không thể xoay chuyển.
Diệp Huyền gật gật đầu, cười tự tin:
- Phụ thân, ngươi không nói thì ta cũng sẽ để ngươi tới bắc trấn cùng ta, ngươi và tứ thúc không tới thì sao có thể khiến cho đám người Huyết Đao trại kinh hoàng thất thố được.
Ngay sau đó, theo sự sắp xếp của Diệp Huyền, Diệp gia nhanh chóng hành động, từng đạo mệnh lệnh hạ xuống, giống như một cỗ máy khổng lồ, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Bên ngoài phủ đệ Diệp gia.
Tất cả hộ vệ Diệp gia đều võ trang đầy đủ, thậm chí ngay cả hộ vệ trong cửa hàng của Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn cũng kéo hết ra ngoài, từng đội từng đội xếp hàng chỉnh tề ra khỏi trấn, thanh thế lớn tới mức kinh động tất cả mọi người ở Thanh Sơn Trấn.
- Có chuyện gì vậy? Diệp gia xảy ra chuyện gì sao?
Động tác lớn như vậy lập tức khiến cho tất cả dân chúng trong Thanh Sơn Trấn đều kinh ngạc khó hiểu.
- Ngươi không biết gì sao? Sáng sớm hôm nay, trang viên của Diệp gia ở tây trấn bị một nhóm mã tặc tấn công, nghe nói tử thương rất nặng.
- Cái gì? Nhóm mã tặc, không phải chứ? Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn chúng ta, ở xung quanh Thanh Sơn Trấn có nhóm mã tặc nào dám tấn công Diệp gia.
- Ngươi còn không tin, ta nghe nói đám mã tặc kia chính là Huyết Đao trại có tiếng hung hăng ở Lam Nguyệt thành, nghe nói bản thân tam gia và tứ gia của Diệp gia đều bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, tới bây giờ còn chưa rõ sống chết ra sao.
Chương 128 Đợi đã lâu (1)
- Huyết Đao trại, đây không phải là đám mã tặc hoành hành ở gần hắc phong lĩnh sao? Sao tự nhiên lại chạy tới Thanh Sơn Trấn chúng ta? Nếu như là Huyết Đao trại thì đúng là có thể thật, nghe nói hai đại thủ lĩnh của Huyết Đao trại đều là cường giả địa võ cảnh.
- Kỳ lạ thật đấy, Huyết Đao trại này tuy rằng rất cường đại, nhưng sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Thanh Sơn Trấn chúng ta làm gì, lại còn tấn công Diệp gia.
- Ha ha, Diệp gia thật đúng là xui xẻo, đầu tiên thì bị Vương gia ức hiếp, bây giờ lại bị Huyết Đao trại tấn công, không phải là sắp tiêu thật rồi đấy chứ?
Vô số dân chúng đều nghị luận không ngớt, hỏi han lẫn nhau.
Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn này, ở Thanh Sơn Trấn vũ lực của Diệp gia vĩnh viễn là mạnh nhất.
Còn Huyết Đao trại thì cũng là đội mã tặc có tiếng tăm lẫy lừng ở Lam Nguyệt thành, nghe nói thành vệ quân của Lam Nguyệt thành cũng không thể làm gì được Huyết Đao trại.
Hai thế lực này giao chiến với nhau, quả thực là một trận giao phong khiến người ta kinh hồn, hành động này của Diệp gia hôm nay rõ ràng là có liên quan tới việc này, cũng không biết lần này rốt cuộc là Huyết Đao trại thất bại mà về, hay là Diệp gia sẽ bị huỷ trong phút chốc.
Ngay lúc vô số dân chúng đang bàn tán với nhau thì lẫn trong đám người đang xì xào bán tán kia có vài gương mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào đội ngũ Diệp gia, thầm tính toán gì đó.
Cuối cùng đợi tới khi đội ngũ của Diệp gia đã rời đi hết rồi thì mấy người kia mới lặng lẽ lui ra khỏi đám đông, biến mất không thấy đâu.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Trong một khu rừng núi bí mật bên ngoài Thanh Sơn Trấn, một đám võ giả mặc võ bào màu đỏ sẫm đang tập trung ở đây.
Đêm khuya trời đông gió rét, đám người kia mặc võ bào, không nhóm lửa, không ăn cơm, mắt cả đám loé ra vẻ ác độc, giống như một bầy ác lang.
- Mụ nội nó, rốt cuộc còn phải đợi tới khi nào, lão tử sắp đói chết rồi.
Trong đám người có một đại hán cao to với khí tức rõ ràng khác hẳn những người khác mở miệng ra mắng.
Những người còn lại cũng hơi nhao nhao, có tiếng phàn nàn khe khẽ vang lên.
- Lão nhị, câm miệng đi, tất cả mọi người đều im lặng cho ta.
Bên cạnh gã chính là một nam tử trung niên đeo một thanh chiến đao màu đỏ trên lưng, trên mặt có một vết sẹo ngang nửa mặt, gã quét mắt nhìn qua tất cả mọi người xung quanh.
- Nhớ kỹ lấy cho ta, lần này chúng ta đối phó không phải là những thương đội bình thường, mà là Diệp gia của Thanh Sơn Trấn, bọn họ cũng là hào cường một phương, ở trên địa bàn của họ thì chúng ta phải cố gắng nhẫn nhịn một chút, bằng không thì chỉ có đường chết mà thôi, bất quá ta cam đoan, chỉ cần làm xong vụ này thì chúng ta cũng không cần trốn đông trốn tây ở Lam Nguyệt thành nữa, tiền công lần này đủ để cho chúng ta đi tới chỗ khác để bắt đầu cuộc sống mới, sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, đã nhớ kỹ hết chưa?
Thanh âm của nam tử này cũng không lớn, nhưng lại khiến những võ giả đang phàn nàn kia im lặng không nói, câm như hến.
- Ai!
Lúc này, bên ngoài cánh rừng đột nhiên lại có một tiếng quát khẽ truyền tới, tất cả mọi người đều giật mình quay đầu nhìn sang bên đó.
Một hồi sau, có một nam tử mang đấu bồng màu đen nhanh chóng đi tới chỗ của những võ giả áo đỏ này.
- Huyết Đao thủ lĩnh, Huyết Nha thủ lĩnh, để các ngươi đợi lâu rồi.
Nam tử mặc áo choàng gỡ đấu bồng xuống, người tới cư nhiên lại là gia chủ
Lý gia Lý Hạo Nhiên.
- Bớt nói nhảm đi.
Huyết Đao lạnh lùng nhìn gã một cái:
- Đồ đâu? Còn nữa, hình như ngươi đã tới chậm.
- Cần thăm dò tin tức cho nên tới trễ một chút.
- Hừ, ta mặc kệ lý do của ngươi là gì, lần sau ta không muốn lại xảy ra thêm bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, nói đi, Diệp gia có hành động gì hay không?
Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên rất khó coi, đường đường là gia chủ Lý gia, lại phải nhìn sắc mặt của một tên mã tặc, gã cố nén cơn giận, lạnh giọng nói:
- Sáng nay sau khi các ngươi hành động thì Diệp gia nổi trận lôi đình, điều động tất cả hộ vệ trong tộc ra, chia ra thành nhiều nhóm tới các trang viên quan trọng ở ngoài trấn…
- Nói trọng điểm!
Huyết Đao cau mày, quát lạnh lên cắt đứt lời của Lý Hạo Nhiên.
Bộ dạng của Lý Hạo Nhiên giống như vừa ăn phải ruồi bọ vậy, hận không thể một chưởng đập chết Huyết Đao, hít sâu một hơi để dằn cơn tức giận, tiếp tục nói:
- Căn cứ theo điều tra của ta thì Diệp Phách Thiên tới trang viên nam trấn, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường tới trang viên tây trấn.
- Được rồi, để đồ ở đó, ngươi có thể đi rồi.
Huyết Đao lạnh lùng nói.
Trữ vật giới chỉ trên tay của Lý Hạo Nhiên loé sáng lên, lập tức có rất nhiều thịt dê bò vừa mới nướng xong xuất hiện trên đống đất trước mặt gã, thậm chí còn có không ít vò rượu ngon, sau khi để lại hết thì Lý Hạo Nhiên không nói một lời, xoay người rời đi.
- Đại ca, hắn là gia chủ Lý gia, trong trữ vật giới chỉ của hắn nhất định có không ít bảo vật, có cần phải giết hắn không.
Trong mắt Huyết Nha lộ ra vẻ tham lam.
- Không cần phải làm chuyện trở nên rắc rối, tạm thời chúng ta vẫn còn cần tới hắn.
Huyết Đao trại cười lạnh.
- Bất quá tên này làm việc không đáng tin, ít nhất còn có một việc hắn chưa nói, nghe nói Diệp gia này ngoại trừ ba cường giả địa võ sư ra thì ta nghe nói còn có một vị lão sư của Tinh Huyền học viện nữa, cũng là địa võ sư nhất trọng.
Huyết Nha biến sắc:
- Đại ca, lẽ nào là Lý gia và Vương gia đang lừa chúng ta?
- Cũng không tới mức nói là gạt chúng ta, tình báo mà Lý gia đưa tới căn bản cũng giống như những gì chúng ta tự điều tra. Có thể người nọ vẫn ở lại phủ đệ Diệp gia, không ra ngoài, cũng có thể là đã đi tới trang viên khác cho nên không điều tra được, chỉ là một võ giả địa võ sư nhất trọng mà thôi, không đáng lo, sẽ không ảnh hưởng gì tới kế hoạch.
- Vậy là được rồi, chỉ là tộc trưởng của một tiểu gia tộc mà thôi, nếu hắn dám gạt ta thì lão tử sẽ diệt toàn tộc hắn.
Huyết Nha nhìn về bóng lưng Lý Hạo Nhiên rời đi, liếm liếm môi, cười lạnh đầy kiệt ngạo.
Huyết Đao đưa mắt nhìn chằm chằm đồ ăn ở trên đất.
- Tìm một huynh đệ ăn thử hết đống này đi.
Lát sau, có mã tặc hồi báo:
- Đại thủ lĩnh, trong đồ ăn không có độc.
- Được rồi, các huynh đệ, bắt đầu ăn đi.
Rất nhiều mã tặc nhịn đói cả buổi nhanh chóng nhào lên, quét sạch hết thức ăn như gió cuốn mây tan.
Chương 129 Đợi đã lâu (2)
- Mục tiêu của chúng ta chính là dưới tình huống tận lực không tổn thương người một nhà, khiến cho Diệp gia tử thương nặng nề, Diệp Phách Thiên đã tới nam trấn, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường tới tây trấn, như vậy thì mục tiêu của chúng ta tối nay chính là trang viên của Diệp gia ở bắc trấn.
Huyết Đao vung tay lên, xoạt xoạt, tất cả mã tặc đã ăn uống no nê, đồng loạt lên ngựa.
- San bằng trang viên của Diệp gia ở bắc trấn, giết hết tất cả người ở đó.
- Xuất phát!
Một tiếng quát chói tai vang lên, hơn một trăm tên mã tặc mặc áo đỏ cưỡi chiến mã, lao vun vút về phía trang viên của Diệp gia ở bắc trấn trong tiếng vó ngựa ầm ầm.
Thanh Sơn Trấn, không lớn không nhỏ, một giờ sau thì trang viên của Diệp gia ở bắc trấn đã xuất hiện trước mắt của đám người Huyết Đao trại.
Trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, một hộ vệ mặc khôi giáp đang đi qua đi lại tuần tra, nhìn qua có vẻ như phòng vệ nghiêm ngặt, thủ trang viên chặt chẽ một con ruồi cũng không bay vào được.
- Hừ, phô trương thanh thế!
Huyết Đao cười lạnh, xoay người nhảy xuống ngựa.
Những hộ vệ đang tuần tra này, trong mắt Huyết Đao chẳng qua là vì Diệp gia muốn hù hoạ đẩy lùi bọn họ mà thôi.
Kì thực không có cường giả đỉnh tiêm trấn thủ ở trang viên này thì mặc kệ hộ vệ bên ngoài có gác kín kẽ cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là một miếng thịt béo bở dễ xơi trong mắt bọn họ mà thôi.
- Tất cả mọi người xuống ngựa, đợi tới gần hơn nữa thì lại ùa lên.
Huyết Đao thấp giọng la lệnh.
- Hắc hắc, chỉ sợ Diệp gia còn không biết chúng ta có nội ứng ở Thanh Sơn Trấn, tất cả những hành động của bọn họ đều nằm trong tay của ta.
Huyết Nha âm lãnh cười.
- Đêm nay lão tử phải đại khai sát giới rồi, hắc hắc.
Lặng lẽ đi tới gần, chỉ cách trang viên vài trăm mét, Huyết Đao khoát tay chặn lại, đội ngũ thoáng cái dừng lại.
Nếu như tiếp tục đi tới thì sẽ đi vào tầm nhìn của hộ vệ.
- Lên ngựa.
Huyết Đao quát khẽ một tiếng, phi thân lên ngựa trước tiên, ánh mắt nhìn về phía trang viên loé ra sát khí bén nhọn.
- Hắc hắc.
Tất cả mã tặc đều lên ngựa của mình, khoé miệng nhếch lên cười hung ác, có bóng tối phụ trợ lại càng thêm đáng sợ, sát khí nồng đậm quanh quẩn nơi này trong bóng đâm dày đặc.
- Tấn công!
Trong tiếng quát khẽ này, tất cả mã tặc của Huyết Đao trại đột nhiên phát động tấn công mãnh liệt.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa vang rền đột nhiên vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, giống như tiếng bước chân của tử thần.
- Không hay rồi, địch tập kích, địch tập kích!
Hộ vệ tuần tra của sơn trang thấy thế thì sắc mặt lập tức đại biến, kinh hãi rống to, đồng thời rút cung tên sau lưng ra, bắn về phía đám người ngựa đang lao tới.
Vèo vèo vèo!
Hai đội hộ vệ này bắn cung tên ra chừng hai đợt, đám người ngựa của Huyết Đao trại cũng đã lao tới trước trang viên.
- Tránh ra!
Một tiếng quát hung hăng chói tai vang lên, Huyết Đao một đao chém nát hàng rào bên ngoài trang viên, giục ngựa giết xông vào.
- Giết!
Advertisements
- Ha ha ha, giết sạch đám nhãi nhép của Diệp gia này đi.
- Ha ha, Huyết Nha gia gia của ngươi tới đây.
- Ha ha ha, giết hết bọn chúng, một tên cũng không chừa.
Đám mã tặc của Huyết Đao trại điên cuồng la hét, xông thẳng vào trang viên.
Hộ vệ bên trang viên thấy thế thì sắc mặt đại biến:
- Không xong rồi, kẻ địch xông vào rồi, lùi lại, chúng ta lùi vào trong trang viên trước đã, lão Lục, ngươi mau phái người đi thông báo cho gia chủ và mọi người.
Đội trưởng hộ vệ dẫn đầu nhanh chóng lùi lại một bước, sau đó nghiêm giọng quát lên.
- Giết xông vào.
Huyết Đao quát lạnh một tiếng, dẫn đầu giết xông thẳng vào trang viên.
- A?
Vừa xông vào bên trong thì sắc mặt gã lập tức đại biến, chỉ thấy những hộ vệ ban nãy vừa lùi vào trong trang viên lúc nãy bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu, phía trước chỉ có một đống dược liệu lộn xộn chất chồng, trống rỗng không một bóng người.
Chẳng những đám hộ vệ ban nãy lùi lại, mà ngay cả đám hộ vệ tuần tra qua lại mới ban nãy mà gã nhìn thấy từ xa cũng không thấy đâu.
- Ngươi đâu rồi? Người của Diệp gia đi đâu hết rồi?
- Chạy nhanh tới vậy sao?
Đám mã tặc lũ lượt xông vào cũng cảm thấy khó hiểu.
- Huyết Đao thủ lĩnh, biệt lai vô dạng, Diệp gia ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, ở trong đường đi lên tầng hai của trang viên, đột nhiên có một đám võ giả tay cầm hoả tiễn xông ra, người dẫn đầu chính là hai người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn.
- Cái gì? Là các ngươi sao, không phải các ngươi đều bị trúng độc rồi sao?
Cho dù tố chất tâm lý của Huyết Đao có mạnh tới mấy đi nữa, nhưng khi nhìn thấy hai người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn thì trong lòng cũng giật mình cả kinh không ít.
- Đại ca, không phải Vương gia đã nói độc này không có thuốc gì chữa được hay sao? Chẳng lẽ chúng ta bị lừa rồi?
Huyết Nha cũng giống như gặp phải quỷ vậy.
Đám thành viên của Huyết Đao trại còn lại cũng sợ hãi khó hiểu.
Diệp Triển Vân nghe thấy vậy, đầu óc loé lên, lập tức cười lớn nói:
- Ha ha, Huyết Đao thủ lĩnh, Diệp mỗ nghe nói ngươi giảo hoạt như cáo, tâm kế kín kẽ, hôm nay mới biết cũng chỉ có vậy mà thôi, Vương gia là người như thế nào, lý nào lại quan tâm với Huyết Đao trại các ngươi, bọn họ chính là khiến các ngươi tới đây chịu chết mà thôi.
Lời này vừa nói ra thì tất cả mã tặc của Huyết Đao trại đều khó mà khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng.
- Thủ lĩnh, bây giờ phải làm sao đây?
- Chúng ta cư nhiên trúng mai phục, sao có thể có chuyện này được?
- Tại sao Diệp gia lại biết chúng ta sẽ tấn công vào chỗ này, lẽ nào thật sự là Vương gia và Lý gia phản bội chúng ta?
Thanh âm nhao nhao sợ hãi của đám mã tặc đều truyền vào trong tai của Huyết Đao.
Trong lòng của Huyết Đao cũng âm trầm vô cùng, kèm theo chút kinh hoảng, nếu như là tình huống bình thường thì gã căn bản không thể nào bị Diệp Triển Vân nói khích thành công được.
Nhưng lúc trước khi Vương gia đưa thuốc độc cho gã đã liên tục khẳng định nói rằng độc dược này ở Lam Nguyệt thành tuyệt đối không có thuốc nào chữa được, bản thân gã cũng đã thử qua, độc này đúng là dị thường hung ác, thuốc giải độc bình thường căn bản không có hiệu quả, mà còn khiến độc tính phát tác càng nhanh.
Nhưng hôm nay, đám người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn vừa trúng độc sáng nay đến giờ vẫn bình an vô sự, khoẻ mạnh đứng ở đây, nếu như không phải bản thân bọn họ có được thuốc giải thì căn bản không còn lời giải thích nào khác.
Chương 130 La Chiến phát uy (1)
Mà giải dược, ngoại trừ kẻ đã đưa thuốc độc cho bọn chúng là Vương gia thì còn ai có được nữa?
Tuy rằng trong lòng vẫn còn kinh hoảng, nhưng Huyết Đao mặt vẫn không đổi sắc, mở miệng quát lớn:
- Tất cả mọi người không cần phải sợ, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh của Diệp gia mà thôi, Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Hùng của Diệp gia không ở đây, thám tử của chúng ta tận mắt nhìn thấy bọn họ tới nơi khác trấn thủ, nơi này chỉ có vài tên võ sư, cho dù có mai phục thì cũng không phải là đối thủ của chúng ta.
- Trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu gì cũng vô dụng thôi.
- Giết, xông lên giết hết bọn chúng cho ta.
Huyết Đao không hổ là thủ lĩnh của Huyết Đao trại, gã vừa nói xong thì đoàn mã tặc vốn đang vô cùng kinh hoảng đã miễn cưỡng trấn định lại xông tới, dù rằng vẫn còn chút hoang mang.
Từng đội mã tặc, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao trại lập tức xông về phía mấy người Diệp Triển Vân.
- Thủ lĩnh Huyết Đao trại thấy bị mai phục mà vẫn có thể trấn định như vậy, tại hạ thật sự vô cùng bội phục, đáng tiếc, hôm nay trang viên này chính là mồ chôn của các ngươi.
Diệp Triển Vân vung tay lên, lạnh giọng nói:
- Bắn tên cho ta!
Vèo vèo vèo!
Từng mũi hoả tiễn nháy mắt bắn về phía đám người Huyết Đao trại.
- Chỉ là hoả tiễn thôi, sao có thể làm khó dễ bọn ta chứ?
Ánh mắt Huyết Đao lạnh lùng, thi triển huyết quang đao pháp, một mũi hoả tiễn đang bắn về phía gã lập tức chia năm xẻ bảy, rớt xuống mặt đất.
Diệp Triển Vân cười dài:
- Nếu như ta mà là ngươi, rơi vào mai phục thế này tuyệt đối sẽ không lạc quan như vậy.
Trên mặt Huyết Đao lộ ra vẻ dữ tợn.
- Lạc quan? Huyết Đao ta tung hoành Lam Nguyệt thành, có cảnh tượng nào mà chưa từng gặp qua, mai phục thế này trong mắt ta chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, Diệp Triển Vân, tuy rằng trước kia ngươi là thiên tài của Diệp gia, nhưng bây giờ kinh mạch đã đứt đoạn, chỉ là một tên phế nhân, ta muốn giết ngươi cũng không tốn bao nhiêu sức, người nên sợ hãi phải là ngươi mới đúng.
Lạnh giọng quát lên một tiếng, Huyết Đao nhanh chóng vọt tới gần Diệp Triển Vân, huyền khí màu đỏ toàn thân kích động, cả người giống như một đoàn biển lửa hừng hực.
Nhưng tất cả những thứ này Diệp Triển Vân lại coi như không thấy, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, giống như tên Huyết Đao chỉ như một tên hề vậy.
- Huyết Đao, ngươi bây giờ đúng là uy phong thật đấy, bất quá ngươi có cảm giác được là huyền khí trong người có điểm không thể khống chế rồi không!
- Cái gì?
Trong lòng Huyết Đao lộp bộp một cái, đúng lúc đó, gã phát hiện bên trong kinh mạch của mình hình như xuất hiện một đạo khí tức kỳ quái, đang dần dần áp chế huyền khí của gã, đồng thời thân thể cũng truyền tới từng hồi tê dại.
- Không ổn rồi, thủ lĩnh, ta giống như không thể dùng huyền khí được.
- A? Trên người của ta ngứa quá.
- Xảy ra chuyện gì vậy, sao ta đột nhiên lại không thấy được gì thế này?
- A!
Đột nhiên một vài mã tặc đứng sau lưng Huyết Đao đều kinh hoảng kêu lên, trong đó có một ít mã tặc có tu vi yếu kém càng thêm hoảng sợ ngã lăn ra mặt đất, đau đớn lăn lộn.
Hí hí hí!
Đáng sợ nhất chính là ngựa của bọn họ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đều lần lượt ngã xuống, miệng sùi bọt mép, đè lên không ít mã tặc.
- Không ổn, trong khói này có độc.
Sắc mặt của đám người Huyết Đao đều trắng bệch, đám dược liệu vốn được để chất chồng khắp nơi lúc này đã bị hoả tiễn do hộ vệ của Diệp gia bắn ra thiêu cháy, khói bốc lên dày dặc, nhanh chóng khiến cho trên người của lũ mã tặc Huyết Đao trại nổi lên từng dề bóng nước.
Trong đó có những mã tặc tu vi chỉ mới tới võ sư có sức đề kháng yếu nhất, không tới mấy giây đã ngã lăn quay ra đất tắt thở.
Huyết Đao dừng bước, toàn lực thôi động huyền khí, ngăn cản độc khí xâm nhập, tức giận quát lên:
- Diệp Triển Vân, ngươi cư nhiên dùng độc!
Diệp Triển Vân cười lạnh:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau. Huyết Đao ban ngày người dùng độc với tộc nhân của Diệp gia ta, bây giờ bị như vậy cũng là báo ứng do ngươi tự chuốc lấy.
- Bắn chết bọn họ cho ta.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Triển Vân, vô số mũi tên bắn tới, mấy người bọn họ trước đó đã uống giải dược do Diệp Huyền phối chế, cho nên đương nhiên không sợ khói độc.
Mã tặc của Huyết Đao trại vừa phải chống cự với khói độc, lại vừa phải đỡ tên bắn tới, tay chân luống cuống, nhất thời có không ít mã tặc cấp bậc võ sư bị tên bắn trúng ngã xuống đất, đau đớn rên la.
- Đại ca, cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Huyết Nha điên cuồng ngăn cản tên nhọn bắn tới từ bốn phía, sắc mặt dữ tợn.
- Rút lui, rút lui hết cho ta.
Huyết Đao cũng biết rõ, ý nghĩ muốn tiếp tục xông lên để giết đám người Diệp Triển Vân của gã không thực tế chút nào, những huynh đệ còn lại đã bị độc khí doạ cho bể mật, thực lực toàn thân chỉ có thể phát huy ra không tới năm phần.
Mà ngay cả gã, ở giữa màn khói độc ngày càng dày đặc này cũng đã có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Bây giờ rời khỏi trang viên mới là lựa chọn tốt nhất.
Kết quả là, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao và Huyết Nha, đám mã tặc còn lại đều nhanh chóng rút lui ra ngoài, chật vật bỏ chạy.
Hộ vệ Diệp gia chỉ lạnh lùng bắn ra từng mũi tên, lấy đi rất nhiều mạng sống.
Lúc kéo quân tới đây là hơn một trăm tên mã tặc, đợi tới lúc Huyết Đao dẫn dắt những mã tặc còn sống sót chạy ra tới bên ngoài thì chỉ còn lại có hai ba chục người.
Nhưng đám mã tặc vừa chạy ra được, trong lòng chẳng những không hề có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu.
Phía bên ngoài trang viên có một đám hộ vệ tay cầm cung tên chỉa thẳng về phía bọn họ.
Trước mặt đám hộ vệ chính là một nam tử trung niên thân mặc võ bào màu xanh và một thiếu niên ngạo nghễ đứng đó, trên môi mang theo nụ cười thản nhiên.
- Không xong, thủ lĩnh, bên ngoài cũng có mai phục.
- Chúng ta bị bao vây rồi.
- Đáng chết, vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta đều phải chết ở đây sao?
Tất cả mã tặc đều hoảng loạn, bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi khói độc, lao ra khỏi trang viên, không ngờ vẫn gặp phải mai phục, thậm chí hộ vệ còn đông hơn, điều này khiến cho trong lòng của bọn họ nháy mắt trầm xuống đáy cốc, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Sợ hãi dâng lên trong lòng bọn họ.
- Huyết Đao trại, Diệp mỗ đợi đã lâu, giết tộc nhân của Diệp gia ta, hôm nay nơi này chính là nơi chôn thân của các ngươi.
Diệp Huyền cười lạnh, khẽ vung tay lên.
Lúc trước khi Lương đại sư đang chẩn đoán cho phụ thân và mọi người thì Diệp Huyền cũng đang chẩn đoán, suy nghĩ xem phải giải độc này thế nào.
Cuối cùng, hắn định ra một phương thuốc giải độc ổn thoả nhất.
Diệp Huyền sắp xếp linh dược xong thì hai tay đột nhiên biến thành hư vô, một gốc linh dược nhanh chóng biến mất khỏi bàn, tiến nhập luyện chế….
Trong đại sảnh, tất cả mọi người yên tĩnh dị thường, không ai dám lớn tiếng thở mạnh, khẩn trương nhìn chằm chằm vào gian phòng mà Diệp Huyền đã vào.
Diệp Triển Hùng rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói:
- Phụ thân, Huyền nhi thật sự có cách chữa khỏi cho tam đệ, tứ đệ và mọi người sao?
Đồng tử của Diệp Phách Thiên co lại, ngưng giọng nói:
- Đã tới nước này rồi thì chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào hắn mà thôi, hơn nữa, ta tin là Huyền nhi sẽ không lấy tính mạng của Triển Vân và mọi người ra đùa đâu.
- Diệp lão gia tử cứ yên tâm đi, Huyền thiếu nhất định có thể làm được.
La Chiến đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy tin tưởng.
Diệp Huyền có thể giúp gã trị khỏi vết thương mà ngay cả luyện hồn đại sư ở vương thành cũng không thể chữa được, giải độc này chắc cũng không thành vấn đề đâu!
Diệp Phách Thiên kinh ngạc nhìn La Chiến một cái, không ngờ gã lại tin tưởng vào Diệp Huyền tới vậy.
Ngay lúc rối rắm cho nên không ai phát hiện ra xưng hô của gã dành cho Diệp Huyền cũng đã thay đổi.
Đột nhiên ——
- Rầm!
Cửa phòng mở ra, tất cả mọi người đều hồi hộp không thôi, chỉ thấy Diệp Huyền bước nhanh ra.
- Huyền nhi, sao vậy? Có phải là thiếu linh dược gì hay không?
Diệp lão gia tử vội vàng hỏi.
Lương đại sư cũng vội bước lên:
- Huyền thiếu có cần hỗ trợ gì không? Chẳng lẽ dụng cụ có vấn đề gì sao?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đã luyện chế xong rồi.
Xong… xong rồi?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, chỉ mới bao lâu thôi mà đã xong rồi? Diệp Huyền đang nói chơi sao? Tới lúc thế này rồi mà còn nói đùa như vậy, mấy người Diệp lão gia tử cũng cảm thấy sắp phát điên rồi.
- Giúp ta cho mọi người uống dược hoàn đi.
Diệp Huyền lấy ra một đống dược hoàn, phân cho mọi người, sau đó đút cho phụ thân của mình uống trước.
Thật sự xong rồi?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, những viên dược hoàn này thật sự là do Diệp Huyền vừa mới luyện chế ra xong thật sao? Luyện chế đan dược nào mà không tốn tới một hai canh giờ, cho dù là mấy loại dược hoàn linh tinh cũng không thể nào xong được trong mấy phút như vậy chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng mấy người Diệp lão gia tử vẫn cho tất cả tộc nhân trúng độc uống vào, lão gia tử khẩn trương hỏi:
- Phải bao lâu thì bọn họ mới tỉnh lại được?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải đã tỉnh rồi sao.
Quả nhiên dược hoàn vừa vào miệng thì sắc mặt đen sậm của mấy người Diệp Triển Vân lập tức trắng trở lại, khôi phục vẻ hồng nhuận như xưa với tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, vài giây sau, hơn mười tộc nhân trúng độc đều đã mở mắt ra.
- Phụ thân, độc chúng ta trúng đã giải được rồi?
Mấy người Diệp Triển Vân nhìn về phía những người trong phòng, vẻ mặt mê mang dần tỉnh táo lại, sau đó đứng dậy, hành lễ với Lương đại sư:
Advertisements
- Đa tạ ân giải độc của Lương đại sư.
Lương đại sư vội vàng xua tay:
- Độc của các ngươi trúng không phải là ta giải, là Huyền thiếu giải.
- Huyền nhi?
- Huyền thiếu gia?
Mấy người Diệp Triển Vân đều giật mình.
- Phụ thân, tứ thúc, độc trên người các ngươi đã giải xong hết rồi, chỉ là trong vòng nửa canh giờ vẫn không thể động võ, sau nửa canh giờ thì sẽ bình thường trở lại.
Diệp Huyền lại nói thêm điều cần chú ý cho mọi người biết.
Mấy người Diệp Triển Vân lúc này mới biết tình hình của mình vừa rồi nguy hiểm ra sao, tất cả đều sợ hãi không thôi.
Diệp Huyền chắp tay với Lương Phương:
- Lương đại sư, lần này đa tạ ngươi ra tay tương trợ.
- Nói cái gì vậy, hôm nay ta tới không giúp ích được gì, nhưng thủ pháp của Huyền thiếu thật khiến ta mở rộng tầm mắt.
Nghe thấy giọng điệu tò mò của Lương Phương, Diệp Huyền cười cười:
- Thủ pháp giải độc này sau này có rảnh ta sẽ cùng bàn luận kỹ hơn với Lương đại sư.
Lương Phương chỉ chờ có một câu này, mặt mày lập tức hớn hở nói:
- Vậy ta đây xin chờ Huyền thiếu tới chỉ đạo.
Sau khi tiễn bước nhóm người Lương Phương, Diệp Huyền trở lại đại sảnh.
- Đại bá, lần này Diệp gia ta tổn thất ra sao?
- Tổn thất không bao nhiêu, trang viên cơ bản không bị ảnh hưởng là mấy, nhưng trong lúc đánh trả thì hộ vệ của Diệp gia ta chết bảy người, trong đó có năm người chết vì trúng độc.
Đôi mắt Diệp Triển Hùng trở nên đỏ ngầu, những người đã chết này đều là hảo hán tử của Diệp gia.
- Đại ca, đám mã tặc của Huyết Đao trại này hôm nay cũng không cố sức xông vào trang viên, mà giống như cố ý đả thương chúng ta, trước đó ta còn cảm thấy kỳ lạ, hoá ra là trên vũ khí của bọn chúng có bôi thuốc độc.
- Xem ra Huyết Đao trại này không phải chỉ muốn cướp trang viên của Diệp gia ta, mà còn muốn giết hết cả nhà ta.
Trong giọng nói của Diệp Huyền mang theo tức giận, trong mắt đằng đằng sát khí.
Lão gia tử vuốt râu, tức giận nói:
- Dám giết con cháu của Diệp gia ta, ta muốn đám Huyết Đao trại này nợ máu phải trả bằng máu.
- Phụ thân, điều quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta phải làm thế nào để bảo vệ trang viên, mã tặc của Huyết Đao trại tới nhanh như gió, thủ lĩnh của chúng lại là tên cường giả địa võ sư nhất trọng, ở Diệp gia chúng ta, người có thể ngăn cản được bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này may mà đại bá trùng hợp cũng ở gần đó, nhưng lần sau thì sao.
Tất cả mọi người liền im lặng, cau mày, trong Diệp gia ngoại trừ Diệp lão gia tử là địa võ sư nhị trọng ra thì cũng chỉ có Diệp Triển Đường và Diệp Triển Hùng là cường giả địa võ sư nhất trọng, nhưng Diệp gia có nhiều trang viên như vậy, những trang viên chủ chốt cũng đã có tới bảy tám cái, căn bản không thể bảo vệ được hết.
Nếu như đi ra tiễu trừ thì cũng không phải cách hay, Huyết Đao trại thực lực rất mạnh, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nếu muốn tiễu trừ bọn họ, giảm tổn thương xuống tới mức thấp nhất thì Diệp gia nhất định phải dốc hết toàn bộ lực lượng.
Còn Huyết Đao trại thì làm việc bí ẩn, tới hay đi đều nhanh như một cơn gió, cho dù bị phát hiện tung tích đi chẳng nữa, đợi tới khi người khác đuổi tới nơi thì cũng đã người không nhà trống không còn bóng dáng, ngược lại sẽ bỏ trống hậu phương, dễ gặp nguy cơ.
Mọi người nhất thời đều không nghĩ ra cách gì.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Gia gia, ta có một cách.
- Cách gì?
Chương 127 Diệp Huyền lập kế (2)
- Nếu đã không thể tiễu trừ Huyết Đao trại, mà thủ ở thôn trang hiển nhiên cũng không thực tế, cho nên chúng ta có thể dụ rắn ra khỏi hang.
- Dụ rắn ra khỏi hang?
- Đúng vậy.
Diệp Huyền nhếch môi cười lạnh:
- Căn cứ theo hành vi của bọn chúng hôm nay thì mục đích của Huyết Đao trại cũng không phải chỉ là muốn phá huỷ trang viên của chúng ta, mà là muốn đuổi tận giết tuyệt Diệp gia ta, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi yên một chỗ, ôm cây đợi thỏ là được rồi.
Diệp Huyền lấy địa đồ ra, chỉ vào một trang viên trên địa đồ.
- Trang viên số một ở bắc trấn sẽ trở thành mồ chôn của Huyết Đao trại.
Tất cả mọi người nhíu mày, không hiểu gì hết.
- Huyền nhi, ý của ngươi chính là tiếp theo Huyết Đao trại sẽ tấn công trang viên số một ở bắc trấn?
Diệp lão giả tử nghi hoặc nói.
- Không sai.
Diệp Huyền gật đầu, chỉ vào địa đồ nói với mọi người:
- Hôm nay sở dĩ Huyết Đao trại tập kích trang viên số ba ở tây trấn nhất định là vì đã điều tra một phen. Mọi người nhìn xem, trong số những trang viên ở tây trấn thì có trang viên số ba là có vị trí tốt nhất, vào ra dễ dàng, một khi bị phát hiện thì Huyết Đao trại bọn họ có thể dễ dàng rút lui, lại khó bị đuổi theo hay bao vây, còn những trang viên khác thì không có đặc điểm này, đây chính là lý do mà bọn họ chọn trang viên số ba.
Diệp Triển Hùng nhíu mày nói:
- Chính là vài trang viên ở đông trấn và tây trấn của chúng ta cũng có đặc điểm như vậy, Huyết Đao trại tiếp theo cũng rất có thể sẽ tập kích những chỗ đó mà?
- Theo lý thuyết thì là vậy, cho nên, chúng ta mới cần đầu cơ cho kỹ.
- Mọi người xem đi, mấy trang viên ở đông trấn tuy rằng cũng có đặc điểm này, nhưng đông trấn ở gần đường lớn, con đường này có rất nhiều mạo hiểm giả và thương đội đi qua, người nhiều dễ hỏng việc, hơn nữa lại gần Thanh Sơn Trấn, sẽ dễ kinh động võ giả trong trấn, nếu như ta là Huyết Đao trại thì nhất định sẽ không chọn tấn công nơi thế này.
- Còn nam trấm và bắc trấn nhìn qua cũng có những đặc điểm giống như vậy, nhưng bên ngoài nam trấn chính là ruộng thuốc mênh mông, không thuận tiện ẩn nấp, còn ở bắc trấn lại có một cánh rừng rậm rạp, xác suất Huyết Đao trại sẽ chọn tấn công nơi đó là rất cao. Đương nhiên, vì để đảm bảo xác suất này đạt tới trăm phần trăm thì ta cần gia gia ngươi tới thủ nam trấn. Chỉ cần Huyết Đao trại biết ngươi đang ở nam trấn thì nhất định sẽ không dám tới nam trấn.
- Ta đi thủ nam trấn?
Lão gia tử sững sờ, sau đó vội vàng cự tuyệt:
- Không được, Huyền nhi, vừa rồi ngươi cũng đã nói, Huyết Đao trại nhất định sẽ tấn công bắc trấn, nếu như ta đi nam trấn thì Diệp gia còn ai có thể đánh bại bọn họ?
- Phụ thân, để ta đi, có ta và nhị đệ liên thủ, cảm đoan nhất định sẽ khiến Huyết Đao trại có tới mà không có về.
Diệp Triển Hùng cắn răng nói.
- Không được, đại bá, ngươi phải tới thủ tây trấn.
Ngữ khí của Diệp Huyền khiến không ai có thể nghi ngờ:
- Hôm nay tuy rằng Huyết Đao trại đã tấn công tây trấn rồi, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ không tấn công tây trấn thêm lần nữa, chỉ có ngươi thủ ở đó thì Huyết Đao trại mới có thể dời hết sự chú ý từ tây trấn qua bắc trấn.
- Nhưng nếu như vậy thì ai ở bắc trấn phục kích bọn họ đây?
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Hùng đều hồ đồ rồi.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải còn có ta sao?
Trong mắt của hắn loé ra vẻ ngoan lệ.
- Đêm nay ta sẽ tự mình toạ trấn ở bắc trấn, xem Huyết Đao trại chúng chết như thế nào.
- Không được.
Lúc này cả mấy người Diệp lão gia tử, Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đồng loạt lên tiếng, kiên quyết nói:
- Tuyệt đối không được, Huyết Đao trại ra tay vô cùng tàn nhẫn, ngươi chỉ là một võ sĩ mà đi tới đó thì quá nguy hiểm, phải nghĩ cách khác.
Diệp Huyền tự tin nói:
- Gia gia, các ngươi cứ yên tâm đi, ở đây vẫn còn có La Chiến giáo quan kia mà? Hắn là cường giả địa võ sư nhị trọng đó.
Ánh mắt của La Chiến sáng lên, mỉm cười nói:
- Nguyện ý ra sức vì Huyền thiếu.
Chân bị tật tám năm rốt cuộc cũng trị khỏi, khiến cho La Chiến không thể đợi được mà sinh ra một xúc động muốn thúc ngựa đi khắp thiên hạ, tung hoành nơi chiến trường.
Trên mặt Diệp Phách Thiên vẫn lộ ra vẻ do dự, đây cũng không phải đùa giỡn, tuy rằng thực lực của La Chiến rất mạnh, nhưng Huyết Đao trại cũng không phải đùa, một khi sơ sẩy gì, khiến Diệp Huyền bị thương thì Diệp gia bọn họ có hối hận cũng không kịp.
- Gia gia cứ yên tâm đi, ta tự có sắp xếp, tới lúc đó, ta ở bắc trấn sẽ làm thế này…
Diệp Huyền liền kể hết kế hoạch của mình ra cho mọi người nghe, Diệp lão gia tử càng nghe thì ánh mắt ngày càng sáng lên.
- Ha ha.
Lão gia tử vui mừng cười.
- Tên tiểu tử này, nhiều mưu kế như vậy, sao trước kia ta lại không phát hiện ra chứ.
Rốt cuộc, sau khi được Diệp Huyền khuyên một hồi thì mấy người lão gia tử cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch này.
- Huyền nhi, khuya hôm nay ta muốn đi cùng với ngươi.
Diệp Triển Vân nhìn Diệp Huyền rồi nói, ngữ khí hoàn toàn không thể xoay chuyển.
Diệp Huyền gật gật đầu, cười tự tin:
- Phụ thân, ngươi không nói thì ta cũng sẽ để ngươi tới bắc trấn cùng ta, ngươi và tứ thúc không tới thì sao có thể khiến cho đám người Huyết Đao trại kinh hoàng thất thố được.
Ngay sau đó, theo sự sắp xếp của Diệp Huyền, Diệp gia nhanh chóng hành động, từng đạo mệnh lệnh hạ xuống, giống như một cỗ máy khổng lồ, bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
Bên ngoài phủ đệ Diệp gia.
Tất cả hộ vệ Diệp gia đều võ trang đầy đủ, thậm chí ngay cả hộ vệ trong cửa hàng của Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn cũng kéo hết ra ngoài, từng đội từng đội xếp hàng chỉnh tề ra khỏi trấn, thanh thế lớn tới mức kinh động tất cả mọi người ở Thanh Sơn Trấn.
- Có chuyện gì vậy? Diệp gia xảy ra chuyện gì sao?
Động tác lớn như vậy lập tức khiến cho tất cả dân chúng trong Thanh Sơn Trấn đều kinh ngạc khó hiểu.
- Ngươi không biết gì sao? Sáng sớm hôm nay, trang viên của Diệp gia ở tây trấn bị một nhóm mã tặc tấn công, nghe nói tử thương rất nặng.
- Cái gì? Nhóm mã tặc, không phải chứ? Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn chúng ta, ở xung quanh Thanh Sơn Trấn có nhóm mã tặc nào dám tấn công Diệp gia.
- Ngươi còn không tin, ta nghe nói đám mã tặc kia chính là Huyết Đao trại có tiếng hung hăng ở Lam Nguyệt thành, nghe nói bản thân tam gia và tứ gia của Diệp gia đều bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, tới bây giờ còn chưa rõ sống chết ra sao.
Chương 128 Đợi đã lâu (1)
- Huyết Đao trại, đây không phải là đám mã tặc hoành hành ở gần hắc phong lĩnh sao? Sao tự nhiên lại chạy tới Thanh Sơn Trấn chúng ta? Nếu như là Huyết Đao trại thì đúng là có thể thật, nghe nói hai đại thủ lĩnh của Huyết Đao trại đều là cường giả địa võ cảnh.
- Kỳ lạ thật đấy, Huyết Đao trại này tuy rằng rất cường đại, nhưng sao lại vô duyên vô cớ chạy tới Thanh Sơn Trấn chúng ta làm gì, lại còn tấn công Diệp gia.
- Ha ha, Diệp gia thật đúng là xui xẻo, đầu tiên thì bị Vương gia ức hiếp, bây giờ lại bị Huyết Đao trại tấn công, không phải là sắp tiêu thật rồi đấy chứ?
Vô số dân chúng đều nghị luận không ngớt, hỏi han lẫn nhau.
Diệp gia chính là hào cường ở Thanh Sơn Trấn này, ở Thanh Sơn Trấn vũ lực của Diệp gia vĩnh viễn là mạnh nhất.
Còn Huyết Đao trại thì cũng là đội mã tặc có tiếng tăm lẫy lừng ở Lam Nguyệt thành, nghe nói thành vệ quân của Lam Nguyệt thành cũng không thể làm gì được Huyết Đao trại.
Hai thế lực này giao chiến với nhau, quả thực là một trận giao phong khiến người ta kinh hồn, hành động này của Diệp gia hôm nay rõ ràng là có liên quan tới việc này, cũng không biết lần này rốt cuộc là Huyết Đao trại thất bại mà về, hay là Diệp gia sẽ bị huỷ trong phút chốc.
Ngay lúc vô số dân chúng đang bàn tán với nhau thì lẫn trong đám người đang xì xào bán tán kia có vài gương mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào đội ngũ Diệp gia, thầm tính toán gì đó.
Cuối cùng đợi tới khi đội ngũ của Diệp gia đã rời đi hết rồi thì mấy người kia mới lặng lẽ lui ra khỏi đám đông, biến mất không thấy đâu.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Trong một khu rừng núi bí mật bên ngoài Thanh Sơn Trấn, một đám võ giả mặc võ bào màu đỏ sẫm đang tập trung ở đây.
Đêm khuya trời đông gió rét, đám người kia mặc võ bào, không nhóm lửa, không ăn cơm, mắt cả đám loé ra vẻ ác độc, giống như một bầy ác lang.
- Mụ nội nó, rốt cuộc còn phải đợi tới khi nào, lão tử sắp đói chết rồi.
Trong đám người có một đại hán cao to với khí tức rõ ràng khác hẳn những người khác mở miệng ra mắng.
Những người còn lại cũng hơi nhao nhao, có tiếng phàn nàn khe khẽ vang lên.
- Lão nhị, câm miệng đi, tất cả mọi người đều im lặng cho ta.
Bên cạnh gã chính là một nam tử trung niên đeo một thanh chiến đao màu đỏ trên lưng, trên mặt có một vết sẹo ngang nửa mặt, gã quét mắt nhìn qua tất cả mọi người xung quanh.
- Nhớ kỹ lấy cho ta, lần này chúng ta đối phó không phải là những thương đội bình thường, mà là Diệp gia của Thanh Sơn Trấn, bọn họ cũng là hào cường một phương, ở trên địa bàn của họ thì chúng ta phải cố gắng nhẫn nhịn một chút, bằng không thì chỉ có đường chết mà thôi, bất quá ta cam đoan, chỉ cần làm xong vụ này thì chúng ta cũng không cần trốn đông trốn tây ở Lam Nguyệt thành nữa, tiền công lần này đủ để cho chúng ta đi tới chỗ khác để bắt đầu cuộc sống mới, sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, đã nhớ kỹ hết chưa?
Thanh âm của nam tử này cũng không lớn, nhưng lại khiến những võ giả đang phàn nàn kia im lặng không nói, câm như hến.
- Ai!
Lúc này, bên ngoài cánh rừng đột nhiên lại có một tiếng quát khẽ truyền tới, tất cả mọi người đều giật mình quay đầu nhìn sang bên đó.
Một hồi sau, có một nam tử mang đấu bồng màu đen nhanh chóng đi tới chỗ của những võ giả áo đỏ này.
- Huyết Đao thủ lĩnh, Huyết Nha thủ lĩnh, để các ngươi đợi lâu rồi.
Nam tử mặc áo choàng gỡ đấu bồng xuống, người tới cư nhiên lại là gia chủ
Lý gia Lý Hạo Nhiên.
- Bớt nói nhảm đi.
Huyết Đao lạnh lùng nhìn gã một cái:
- Đồ đâu? Còn nữa, hình như ngươi đã tới chậm.
- Cần thăm dò tin tức cho nên tới trễ một chút.
- Hừ, ta mặc kệ lý do của ngươi là gì, lần sau ta không muốn lại xảy ra thêm bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa, nói đi, Diệp gia có hành động gì hay không?
Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên rất khó coi, đường đường là gia chủ Lý gia, lại phải nhìn sắc mặt của một tên mã tặc, gã cố nén cơn giận, lạnh giọng nói:
- Sáng nay sau khi các ngươi hành động thì Diệp gia nổi trận lôi đình, điều động tất cả hộ vệ trong tộc ra, chia ra thành nhiều nhóm tới các trang viên quan trọng ở ngoài trấn…
- Nói trọng điểm!
Huyết Đao cau mày, quát lạnh lên cắt đứt lời của Lý Hạo Nhiên.
Bộ dạng của Lý Hạo Nhiên giống như vừa ăn phải ruồi bọ vậy, hận không thể một chưởng đập chết Huyết Đao, hít sâu một hơi để dằn cơn tức giận, tiếp tục nói:
- Căn cứ theo điều tra của ta thì Diệp Phách Thiên tới trang viên nam trấn, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường tới trang viên tây trấn.
- Được rồi, để đồ ở đó, ngươi có thể đi rồi.
Huyết Đao lạnh lùng nói.
Trữ vật giới chỉ trên tay của Lý Hạo Nhiên loé sáng lên, lập tức có rất nhiều thịt dê bò vừa mới nướng xong xuất hiện trên đống đất trước mặt gã, thậm chí còn có không ít vò rượu ngon, sau khi để lại hết thì Lý Hạo Nhiên không nói một lời, xoay người rời đi.
- Đại ca, hắn là gia chủ Lý gia, trong trữ vật giới chỉ của hắn nhất định có không ít bảo vật, có cần phải giết hắn không.
Trong mắt Huyết Nha lộ ra vẻ tham lam.
- Không cần phải làm chuyện trở nên rắc rối, tạm thời chúng ta vẫn còn cần tới hắn.
Huyết Đao trại cười lạnh.
- Bất quá tên này làm việc không đáng tin, ít nhất còn có một việc hắn chưa nói, nghe nói Diệp gia này ngoại trừ ba cường giả địa võ sư ra thì ta nghe nói còn có một vị lão sư của Tinh Huyền học viện nữa, cũng là địa võ sư nhất trọng.
Huyết Nha biến sắc:
- Đại ca, lẽ nào là Lý gia và Vương gia đang lừa chúng ta?
- Cũng không tới mức nói là gạt chúng ta, tình báo mà Lý gia đưa tới căn bản cũng giống như những gì chúng ta tự điều tra. Có thể người nọ vẫn ở lại phủ đệ Diệp gia, không ra ngoài, cũng có thể là đã đi tới trang viên khác cho nên không điều tra được, chỉ là một võ giả địa võ sư nhất trọng mà thôi, không đáng lo, sẽ không ảnh hưởng gì tới kế hoạch.
- Vậy là được rồi, chỉ là tộc trưởng của một tiểu gia tộc mà thôi, nếu hắn dám gạt ta thì lão tử sẽ diệt toàn tộc hắn.
Huyết Nha nhìn về bóng lưng Lý Hạo Nhiên rời đi, liếm liếm môi, cười lạnh đầy kiệt ngạo.
Huyết Đao đưa mắt nhìn chằm chằm đồ ăn ở trên đất.
- Tìm một huynh đệ ăn thử hết đống này đi.
Lát sau, có mã tặc hồi báo:
- Đại thủ lĩnh, trong đồ ăn không có độc.
- Được rồi, các huynh đệ, bắt đầu ăn đi.
Rất nhiều mã tặc nhịn đói cả buổi nhanh chóng nhào lên, quét sạch hết thức ăn như gió cuốn mây tan.
Chương 129 Đợi đã lâu (2)
- Mục tiêu của chúng ta chính là dưới tình huống tận lực không tổn thương người một nhà, khiến cho Diệp gia tử thương nặng nề, Diệp Phách Thiên đã tới nam trấn, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Đường tới tây trấn, như vậy thì mục tiêu của chúng ta tối nay chính là trang viên của Diệp gia ở bắc trấn.
Huyết Đao vung tay lên, xoạt xoạt, tất cả mã tặc đã ăn uống no nê, đồng loạt lên ngựa.
- San bằng trang viên của Diệp gia ở bắc trấn, giết hết tất cả người ở đó.
- Xuất phát!
Một tiếng quát chói tai vang lên, hơn một trăm tên mã tặc mặc áo đỏ cưỡi chiến mã, lao vun vút về phía trang viên của Diệp gia ở bắc trấn trong tiếng vó ngựa ầm ầm.
Thanh Sơn Trấn, không lớn không nhỏ, một giờ sau thì trang viên của Diệp gia ở bắc trấn đã xuất hiện trước mắt của đám người Huyết Đao trại.
Trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, một hộ vệ mặc khôi giáp đang đi qua đi lại tuần tra, nhìn qua có vẻ như phòng vệ nghiêm ngặt, thủ trang viên chặt chẽ một con ruồi cũng không bay vào được.
- Hừ, phô trương thanh thế!
Huyết Đao cười lạnh, xoay người nhảy xuống ngựa.
Những hộ vệ đang tuần tra này, trong mắt Huyết Đao chẳng qua là vì Diệp gia muốn hù hoạ đẩy lùi bọn họ mà thôi.
Kì thực không có cường giả đỉnh tiêm trấn thủ ở trang viên này thì mặc kệ hộ vệ bên ngoài có gác kín kẽ cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là một miếng thịt béo bở dễ xơi trong mắt bọn họ mà thôi.
- Tất cả mọi người xuống ngựa, đợi tới gần hơn nữa thì lại ùa lên.
Huyết Đao thấp giọng la lệnh.
- Hắc hắc, chỉ sợ Diệp gia còn không biết chúng ta có nội ứng ở Thanh Sơn Trấn, tất cả những hành động của bọn họ đều nằm trong tay của ta.
Huyết Nha âm lãnh cười.
- Đêm nay lão tử phải đại khai sát giới rồi, hắc hắc.
Lặng lẽ đi tới gần, chỉ cách trang viên vài trăm mét, Huyết Đao khoát tay chặn lại, đội ngũ thoáng cái dừng lại.
Nếu như tiếp tục đi tới thì sẽ đi vào tầm nhìn của hộ vệ.
- Lên ngựa.
Huyết Đao quát khẽ một tiếng, phi thân lên ngựa trước tiên, ánh mắt nhìn về phía trang viên loé ra sát khí bén nhọn.
- Hắc hắc.
Tất cả mã tặc đều lên ngựa của mình, khoé miệng nhếch lên cười hung ác, có bóng tối phụ trợ lại càng thêm đáng sợ, sát khí nồng đậm quanh quẩn nơi này trong bóng đâm dày đặc.
- Tấn công!
Trong tiếng quát khẽ này, tất cả mã tặc của Huyết Đao trại đột nhiên phát động tấn công mãnh liệt.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Tiếng vó ngựa vang rền đột nhiên vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, giống như tiếng bước chân của tử thần.
- Không hay rồi, địch tập kích, địch tập kích!
Hộ vệ tuần tra của sơn trang thấy thế thì sắc mặt lập tức đại biến, kinh hãi rống to, đồng thời rút cung tên sau lưng ra, bắn về phía đám người ngựa đang lao tới.
Vèo vèo vèo!
Hai đội hộ vệ này bắn cung tên ra chừng hai đợt, đám người ngựa của Huyết Đao trại cũng đã lao tới trước trang viên.
- Tránh ra!
Một tiếng quát hung hăng chói tai vang lên, Huyết Đao một đao chém nát hàng rào bên ngoài trang viên, giục ngựa giết xông vào.
- Giết!
Advertisements
- Ha ha ha, giết sạch đám nhãi nhép của Diệp gia này đi.
- Ha ha, Huyết Nha gia gia của ngươi tới đây.
- Ha ha ha, giết hết bọn chúng, một tên cũng không chừa.
Đám mã tặc của Huyết Đao trại điên cuồng la hét, xông thẳng vào trang viên.
Hộ vệ bên trang viên thấy thế thì sắc mặt đại biến:
- Không xong rồi, kẻ địch xông vào rồi, lùi lại, chúng ta lùi vào trong trang viên trước đã, lão Lục, ngươi mau phái người đi thông báo cho gia chủ và mọi người.
Đội trưởng hộ vệ dẫn đầu nhanh chóng lùi lại một bước, sau đó nghiêm giọng quát lên.
- Giết xông vào.
Huyết Đao quát lạnh một tiếng, dẫn đầu giết xông thẳng vào trang viên.
- A?
Vừa xông vào bên trong thì sắc mặt gã lập tức đại biến, chỉ thấy những hộ vệ ban nãy vừa lùi vào trong trang viên lúc nãy bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu, phía trước chỉ có một đống dược liệu lộn xộn chất chồng, trống rỗng không một bóng người.
Chẳng những đám hộ vệ ban nãy lùi lại, mà ngay cả đám hộ vệ tuần tra qua lại mới ban nãy mà gã nhìn thấy từ xa cũng không thấy đâu.
- Ngươi đâu rồi? Người của Diệp gia đi đâu hết rồi?
- Chạy nhanh tới vậy sao?
Đám mã tặc lũ lượt xông vào cũng cảm thấy khó hiểu.
- Huyết Đao thủ lĩnh, biệt lai vô dạng, Diệp gia ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, ở trong đường đi lên tầng hai của trang viên, đột nhiên có một đám võ giả tay cầm hoả tiễn xông ra, người dẫn đầu chính là hai người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn.
- Cái gì? Là các ngươi sao, không phải các ngươi đều bị trúng độc rồi sao?
Cho dù tố chất tâm lý của Huyết Đao có mạnh tới mấy đi nữa, nhưng khi nhìn thấy hai người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn thì trong lòng cũng giật mình cả kinh không ít.
- Đại ca, không phải Vương gia đã nói độc này không có thuốc gì chữa được hay sao? Chẳng lẽ chúng ta bị lừa rồi?
Huyết Nha cũng giống như gặp phải quỷ vậy.
Đám thành viên của Huyết Đao trại còn lại cũng sợ hãi khó hiểu.
Diệp Triển Vân nghe thấy vậy, đầu óc loé lên, lập tức cười lớn nói:
- Ha ha, Huyết Đao thủ lĩnh, Diệp mỗ nghe nói ngươi giảo hoạt như cáo, tâm kế kín kẽ, hôm nay mới biết cũng chỉ có vậy mà thôi, Vương gia là người như thế nào, lý nào lại quan tâm với Huyết Đao trại các ngươi, bọn họ chính là khiến các ngươi tới đây chịu chết mà thôi.
Lời này vừa nói ra thì tất cả mã tặc của Huyết Đao trại đều khó mà khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng.
- Thủ lĩnh, bây giờ phải làm sao đây?
- Chúng ta cư nhiên trúng mai phục, sao có thể có chuyện này được?
- Tại sao Diệp gia lại biết chúng ta sẽ tấn công vào chỗ này, lẽ nào thật sự là Vương gia và Lý gia phản bội chúng ta?
Thanh âm nhao nhao sợ hãi của đám mã tặc đều truyền vào trong tai của Huyết Đao.
Trong lòng của Huyết Đao cũng âm trầm vô cùng, kèm theo chút kinh hoảng, nếu như là tình huống bình thường thì gã căn bản không thể nào bị Diệp Triển Vân nói khích thành công được.
Nhưng lúc trước khi Vương gia đưa thuốc độc cho gã đã liên tục khẳng định nói rằng độc dược này ở Lam Nguyệt thành tuyệt đối không có thuốc nào chữa được, bản thân gã cũng đã thử qua, độc này đúng là dị thường hung ác, thuốc giải độc bình thường căn bản không có hiệu quả, mà còn khiến độc tính phát tác càng nhanh.
Nhưng hôm nay, đám người Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn vừa trúng độc sáng nay đến giờ vẫn bình an vô sự, khoẻ mạnh đứng ở đây, nếu như không phải bản thân bọn họ có được thuốc giải thì căn bản không còn lời giải thích nào khác.
Chương 130 La Chiến phát uy (1)
Mà giải dược, ngoại trừ kẻ đã đưa thuốc độc cho bọn chúng là Vương gia thì còn ai có được nữa?
Tuy rằng trong lòng vẫn còn kinh hoảng, nhưng Huyết Đao mặt vẫn không đổi sắc, mở miệng quát lớn:
- Tất cả mọi người không cần phải sợ, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh của Diệp gia mà thôi, Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Hùng của Diệp gia không ở đây, thám tử của chúng ta tận mắt nhìn thấy bọn họ tới nơi khác trấn thủ, nơi này chỉ có vài tên võ sư, cho dù có mai phục thì cũng không phải là đối thủ của chúng ta.
- Trước thực lực tuyệt đối thì âm mưu gì cũng vô dụng thôi.
- Giết, xông lên giết hết bọn chúng cho ta.
Huyết Đao không hổ là thủ lĩnh của Huyết Đao trại, gã vừa nói xong thì đoàn mã tặc vốn đang vô cùng kinh hoảng đã miễn cưỡng trấn định lại xông tới, dù rằng vẫn còn chút hoang mang.
Từng đội mã tặc, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao trại lập tức xông về phía mấy người Diệp Triển Vân.
- Thủ lĩnh Huyết Đao trại thấy bị mai phục mà vẫn có thể trấn định như vậy, tại hạ thật sự vô cùng bội phục, đáng tiếc, hôm nay trang viên này chính là mồ chôn của các ngươi.
Diệp Triển Vân vung tay lên, lạnh giọng nói:
- Bắn tên cho ta!
Vèo vèo vèo!
Từng mũi hoả tiễn nháy mắt bắn về phía đám người Huyết Đao trại.
- Chỉ là hoả tiễn thôi, sao có thể làm khó dễ bọn ta chứ?
Ánh mắt Huyết Đao lạnh lùng, thi triển huyết quang đao pháp, một mũi hoả tiễn đang bắn về phía gã lập tức chia năm xẻ bảy, rớt xuống mặt đất.
Diệp Triển Vân cười dài:
- Nếu như ta mà là ngươi, rơi vào mai phục thế này tuyệt đối sẽ không lạc quan như vậy.
Trên mặt Huyết Đao lộ ra vẻ dữ tợn.
- Lạc quan? Huyết Đao ta tung hoành Lam Nguyệt thành, có cảnh tượng nào mà chưa từng gặp qua, mai phục thế này trong mắt ta chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, Diệp Triển Vân, tuy rằng trước kia ngươi là thiên tài của Diệp gia, nhưng bây giờ kinh mạch đã đứt đoạn, chỉ là một tên phế nhân, ta muốn giết ngươi cũng không tốn bao nhiêu sức, người nên sợ hãi phải là ngươi mới đúng.
Lạnh giọng quát lên một tiếng, Huyết Đao nhanh chóng vọt tới gần Diệp Triển Vân, huyền khí màu đỏ toàn thân kích động, cả người giống như một đoàn biển lửa hừng hực.
Nhưng tất cả những thứ này Diệp Triển Vân lại coi như không thấy, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, giống như tên Huyết Đao chỉ như một tên hề vậy.
- Huyết Đao, ngươi bây giờ đúng là uy phong thật đấy, bất quá ngươi có cảm giác được là huyền khí trong người có điểm không thể khống chế rồi không!
- Cái gì?
Trong lòng Huyết Đao lộp bộp một cái, đúng lúc đó, gã phát hiện bên trong kinh mạch của mình hình như xuất hiện một đạo khí tức kỳ quái, đang dần dần áp chế huyền khí của gã, đồng thời thân thể cũng truyền tới từng hồi tê dại.
- Không ổn rồi, thủ lĩnh, ta giống như không thể dùng huyền khí được.
- A? Trên người của ta ngứa quá.
- Xảy ra chuyện gì vậy, sao ta đột nhiên lại không thấy được gì thế này?
- A!
Đột nhiên một vài mã tặc đứng sau lưng Huyết Đao đều kinh hoảng kêu lên, trong đó có một ít mã tặc có tu vi yếu kém càng thêm hoảng sợ ngã lăn ra mặt đất, đau đớn lăn lộn.
Hí hí hí!
Đáng sợ nhất chính là ngựa của bọn họ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đều lần lượt ngã xuống, miệng sùi bọt mép, đè lên không ít mã tặc.
- Không ổn, trong khói này có độc.
Sắc mặt của đám người Huyết Đao đều trắng bệch, đám dược liệu vốn được để chất chồng khắp nơi lúc này đã bị hoả tiễn do hộ vệ của Diệp gia bắn ra thiêu cháy, khói bốc lên dày dặc, nhanh chóng khiến cho trên người của lũ mã tặc Huyết Đao trại nổi lên từng dề bóng nước.
Trong đó có những mã tặc tu vi chỉ mới tới võ sư có sức đề kháng yếu nhất, không tới mấy giây đã ngã lăn quay ra đất tắt thở.
Huyết Đao dừng bước, toàn lực thôi động huyền khí, ngăn cản độc khí xâm nhập, tức giận quát lên:
- Diệp Triển Vân, ngươi cư nhiên dùng độc!
Diệp Triển Vân cười lạnh:
- Có qua có lại mới toại lòng nhau. Huyết Đao ban ngày người dùng độc với tộc nhân của Diệp gia ta, bây giờ bị như vậy cũng là báo ứng do ngươi tự chuốc lấy.
- Bắn chết bọn họ cho ta.
Dưới sự chỉ huy của Diệp Triển Vân, vô số mũi tên bắn tới, mấy người bọn họ trước đó đã uống giải dược do Diệp Huyền phối chế, cho nên đương nhiên không sợ khói độc.
Mã tặc của Huyết Đao trại vừa phải chống cự với khói độc, lại vừa phải đỡ tên bắn tới, tay chân luống cuống, nhất thời có không ít mã tặc cấp bậc võ sư bị tên bắn trúng ngã xuống đất, đau đớn rên la.
- Đại ca, cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Huyết Nha điên cuồng ngăn cản tên nhọn bắn tới từ bốn phía, sắc mặt dữ tợn.
- Rút lui, rút lui hết cho ta.
Huyết Đao cũng biết rõ, ý nghĩ muốn tiếp tục xông lên để giết đám người Diệp Triển Vân của gã không thực tế chút nào, những huynh đệ còn lại đã bị độc khí doạ cho bể mật, thực lực toàn thân chỉ có thể phát huy ra không tới năm phần.
Mà ngay cả gã, ở giữa màn khói độc ngày càng dày đặc này cũng đã có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Bây giờ rời khỏi trang viên mới là lựa chọn tốt nhất.
Kết quả là, dưới sự dẫn dắt của Huyết Đao và Huyết Nha, đám mã tặc còn lại đều nhanh chóng rút lui ra ngoài, chật vật bỏ chạy.
Hộ vệ Diệp gia chỉ lạnh lùng bắn ra từng mũi tên, lấy đi rất nhiều mạng sống.
Lúc kéo quân tới đây là hơn một trăm tên mã tặc, đợi tới lúc Huyết Đao dẫn dắt những mã tặc còn sống sót chạy ra tới bên ngoài thì chỉ còn lại có hai ba chục người.
Nhưng đám mã tặc vừa chạy ra được, trong lòng chẳng những không hề có cảm giác vui vẻ gì, ngược lại trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu.
Phía bên ngoài trang viên có một đám hộ vệ tay cầm cung tên chỉa thẳng về phía bọn họ.
Trước mặt đám hộ vệ chính là một nam tử trung niên thân mặc võ bào màu xanh và một thiếu niên ngạo nghễ đứng đó, trên môi mang theo nụ cười thản nhiên.
- Không xong, thủ lĩnh, bên ngoài cũng có mai phục.
- Chúng ta bị bao vây rồi.
- Đáng chết, vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta đều phải chết ở đây sao?
Tất cả mã tặc đều hoảng loạn, bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi khói độc, lao ra khỏi trang viên, không ngờ vẫn gặp phải mai phục, thậm chí hộ vệ còn đông hơn, điều này khiến cho trong lòng của bọn họ nháy mắt trầm xuống đáy cốc, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Sợ hãi dâng lên trong lòng bọn họ.
- Huyết Đao trại, Diệp mỗ đợi đã lâu, giết tộc nhân của Diệp gia ta, hôm nay nơi này chính là nơi chôn thân của các ngươi.
Diệp Huyền cười lạnh, khẽ vung tay lên.