-
Chương 116-120
Chương 116 Đồ Chết giẫm (2)
- Ngoài ra, ngoại trừ dược liệu của Diệp gia ra thì tất cả dược liệu từ các nơi khác hiệp hội luyện dược sư đều không thu.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều cho rằng lỗ tai của mình nghe lầm, Lương đại sư cư nhiên đại diện cho hiệp hội luyện dược sư, nguyện ý tăng giá lên hai mươi phần trăm mỗi năm để ký hợp đồng thu mua dược liệu mười năm với Diệp gia, đây quả thực là tát mặt Hứa chấp sự.
Chẳng những tát vào mặt Hứa chấp sự mà còn mặt của liên minh Lý gia, Lưu gia và Vương gia, tất cả đều bị Lương đại sư đánh cho một cú thật mạnh.
Thế cục chuyển biến cũng nhanh quá rồi.
Lý gia và Lưu gia thì tạm thời không nói, nhưng người Vương gia thì sao? Ai mà không biết đây chính là một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, đây tuyệt đối là bá chủ một phương của Lam Nguyệt thành.
Trong trường hợp thế này, Lương đại sư còn ra quyết định như vậy, không chỉ hợp tác với Diệp gia, mà còn công nhiên khiêu khích Vương gia, làm chỗ dựa cho Diệp gia.
Đây là muốn khiêu chiến một trận với Vương gia.
Diệp gia khi nào thì bắt được quan hệ với Lương đại sư này, lại còn thân thiết như vậy?
Ngay cả mấy người Diệp lão gia cũng ngây người choáng váng, quan hệ giữa Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư ra sao, bọn họ là người biết rõ nhất, tuy rằng đã hợp tác rất nhiều năm, nhưng cũng chỉ là quan hệ buôn bán mà thôi, nói tới giao tình thì thì khẳng định là có, nhưng tuyệt đối không sâu tới như vậy.
Nhưng hành động của Lương đại sư bây giờ lại hoàn toàn vượt khỏi trình độ giao tình, chỉ có minh hữu thân thiết mới có thể làm ra chuyện thế này, vừa khiến cho bọn họ thụ sủng nhược kinh vừa cảm thấy ù ù cạc cạc, có chút sợ hãi.
Vương Điền của Vương gia lập tức biến sắc:
- Lương đại sư, các ngươi làm như vậy hình như không ổn lắm đâu? Hôm qua Hứa chấp sự đã đại biểu cho hiệp hội luyện dược sư ký hợp đồng của chúng ta rồi, bây giờ ngươi công nhiên huỷ bỏ như vậy, vi phạm lời hứa như vậy chỉ sợ hiệp hội luyện dược sư của các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.
Lương đại sư cũng không trả lời, mắt nheo lại, khinh thường nói:
- Ngươi là cái gì?
- Ta chính là quản sự Vương Điền của Vương gia.
Sắc mặt của Vương Điền không hề dễ coi, nhưng vẫn lạnh giọng nói.
- A, hoá ra chỉ là một tên nô tài của Vương gia.
Lời nói của Lương đại sư suýt chút nữa khiến cho Vương Điền tức giận tới mức phun ra một búng máu:
- Lương mỗ ta làm việc còn chưa tới lượt một tên nô tài như ngươi tới dạy đời, người ký hiệp nghị với các ngươi là Hứa Thành, nếu phải gánh hậu quả gì thì ngươi cứ đi tìm hắn đi. Còn nếu như Vương gia các ngươi không phục thì cho gia chủ Vương gia các ngươi tới hiệp hội luyện dược sư tìm hội trưởng Hoa La Huyên mà nói chuyện, một tên nô tài cũng dám đứng trước mặt ta diễu võ giương oai, tưởng mình là ai chứ.
- Ngươi… ngươi…
Thấy Lương đại sư nói như vậy, Vương Điền hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải, đành phải hung ác gằng giọng nói:
- Ngươi nhất định sẽ phải hối hận.
- Sao hả?
Sắc mặt Lương đại sư đột nhiên sa sầm xuống.
- Ngươi uy hiếp ta? Ngươi dám uy hiếp một luyện dược sư nhất phẩm của vương quốc? Có ngon thì ngươi lặp lại lần nữa, chỉ bằng những lời ngươi vừa nói, ngươi có tin ta sẽ khiến cho ngươi rơi đầu hay không?
Lương đại sư càng tức giận hơn, sắc mặt của Vương Điền biến đổi mấy lần, hận không thể tự tát cho mình vài bạt tai.
Miệng thúi, chỉ giỏi nói bậy, luyện dược sư và luyện hồn sư đều là một lũ điên, mình gây sự với bọn họ làm gì, đây không phải đang yên đang ổn tự tìm mắng sao.
Chuyện đã tới nước này rồi thì Vương Điền còn có thể nói gì được đây? Chuyện này không phải một cái quản sự nho nhỏ như gã có thể quyết định được, cho nên gã lập tức lấy cớ, ảo não rời khỏi quảng trường.
Gã phải bẩm báo chuyện này lại với gia tộc rồi chờ định đoạt tiếp.
- Ha ha, Diệp Phách Thiên Diệp lão gia tử, đã lâu không gặp…
Đám người Vương Điền vừa ảo não chạy đi thì vẻ tức giận trên mặt Lương đại sư lập tức biến mất, chỉ thấy lão bước nhanh lên phía trước, nắm chặt hai tay của lão gia tử, dùng sức vung vẩy.
- Ha ha, lão gia tử quả nhiên là càng già càng dẻo dai, uy phong không giảm so với năm xưa. Nhớ năm đó Lương Phương ta vừa mới tới Thanh Sơn Trấn, cũng đã nghe hết sự tích của lão gia tử, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng bội phục, vạn phần kính ngưỡng, hôm nay được gặp, quả đúng như vậy.
Diệp Phách Thiên lão gia tử bị Lương Phương lay lay, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Vạn phần kính ngưỡng? Nói đùa cái gì đây!
Lương đại sư ngươi tới Thanh Sơn Trấn này cũng không phải mới ngày một ngày hai, tuy rằng chúng ta không trao đổi nhiều lắm, nhưng cũng gặp qua mấy lần, mỗi lần đều không nói được mấy câu, khi nào thì Lương lão ngươi nhiệt tình được như vậy?
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của lão gia tử, Lương đại sư cũng không để tâm, liên tục nói:
- Ai, Diệp huynh, ta tới Thanh Sơn Trấn lâu như vậy, giữa chúng ta cũng không trao đổi bao nhiêu, sau này chúng ta phải giao lưu nhiều hơn, để hiểu nhau hơn.
- Vị Triển Vân huynh này, là người của Diệp gia các ngươi sao? Từ nay về sau, toàn bộ việc làm ăn của hiệp hội luyện dược sư ta đều giao hết cho hắn, Diệp gia các ngươi cứ lập tức đưa hết dược liệu trong kho hàng tới đi, hiệp hội luyện dược sư chúng ta đang cần dược liệu để luyện chế.
- Huyền thiếu.
Cuối cùng, Lương đại sư đi tới trước mặt Diệp Huyền:
- Tên Hứa Thành này dám lén lút ký hiệp nghị với Vương gia, tạo thành ảnh hưởng rất lớn với hiệp hội luyện dược sư chúng ta, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy đâu, ta cần phải xử lý vài chuyện, nếu cần gì thì Huyền thiếu cứ phái người tới hiệp hội luyện dược sư, nếu như Lương Phương ta có thể làm được thì tuyệt đối không từ nan, hôm nay không thể ở lại lâu.
Sau khi nói hết mọi chuyện thì Lương đại sư liền dẫn theo người của hiệp hội luyện dược sư rời đi.
Quần chúng đứng vây xem cũng lũ lượt giải tán.
Chuyện hôm nay vốn là liên minh Lý gia đứng trước mặt mọi người huênh hoang khoe khoang, chèn ép Diệp gia,
Nhưng lại không ngờ tới sự xuất hiện của Lương đại sư, hiện tại biến thành Diệp gia tát vào mặt liên minh Lý gia.
Cái tát này vừa mạnh vừa vang, liên minh Lý gia cơ hồ chẳng còn chút thể diện nào nữa.
Trong chuyện này nhìn thế nào cũng lộ ra đầy điểm kỳ quái.
Mặc kệ thế nào, cục diện yên bình của Thanh Sơn Trấn đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Chương 117 Hành động các bên (1)
Một bên là liên minh do Vương gia và Lý gia, Lưu gia tạo thành, một bên là liên minh Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư tạo thành.
Không ai tin hai bên cứ vậy mà kết thúc, tiếp theo chắc chắn sẽ còn trò hay để xem.
Tới lúc đó, chờ xem rốt cuộc là ai mới có thế chính thức chiếm lấy Thanh Sơn Trấn.
Trên đường trở về phủ đệ Diệp gia, đám người lão gia tử vốn không hiểu chuyện gì liền ‘thẩm vấn’ Diệp Huyền liên tục.
Thật sự là chuyện ngày hôm nay đã vượt qua suy đoán của bọn họ, lúc sáng khi vừa mới xảy ra chuyện, Diệp gia lão gia tử tự mình chạy tới phân bộ hiệp hội luyện dược sư một chuyến, kết quả đến mặt của Lương đại sư cũng không nhìn thấy được.
Đám người Diệp Huyền vừa đi thì chẳng những gặp được người mà còn mời được Lương đại sư chạy tới nơi, thế này chẳng phải đang nói mặt mũi của tên tiểu tử Diệp Huyền này còn lớn hơn lão nhân như lão sao?
Bất quá dựa theo biểu hiện của Lương đại sư lúc ở quảng trường, thì lão gia tử không thể không thừa nhận, mặt mũi của Diệp Huyền đúng là lớn hơn cái mặt mo của lão một chút.
Đối mặt với mấy câu hỏi của lão gia tử, Diệp Huyền không đáp lời nào, chính là Diệp Triển Vân không chịu nổi lão gia tử thẩm vấn cho nên kể sơ lại chuyện đã xảy ra ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư cho lão gia tử nghe.
Lão gia tử lập tức nắm được trọng điểm:
- Huyền nhi, ngươi là luyện dược sư nhị phẩm?
- Trước kia thì phải, bây giờ không phải, bất quá cũng có thể tạm coi là vậy.
Lời nói của Diệp Huyền khiến cho lão gia tử chóng mặt, sao mà lộn xộn như vậy.
Diệp Huyền cũng không nói dối, trước kia hắn căn bản không xem luyện dược sư nhị phẩm ra gì, nhưng hiện tại ấy à, luận tu vi thì đúng là vẫn chưa đạt tới trình dộ luyện dược sư nhị phẩm, nhưng nếu dốc hết thủ đoạn thì cũng không phải là không thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm.
- Vậy khách khanh lệnh của ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên có thể khiến cho thái độ của Lương đại sư thay đổi lớn như vậy.
- Hơn nữa, khách khanh lệnh này rốt cuộc có tác dụng thế này, hiệp hội luyện dược sư có trụ được dưới áp lực của Chu gia và Vương gia hay không?
Lão gia tử cũng không hỏi chuyện huy chương luyện dược sư nhị phẩm của Diệp Huyền nữa, tiếp tục hỏi thăm trọng điểm.
Nỗi lo lắng của lão còn nhiều hơn so với những người khác, lão phải sớm chuẩn bị cho xong, nếu như tới lúc đó hiệp hội luyện dược sư không chịu được áp lực của hai đại gia tộc mà cắt đứt hợp tác với Diệp gia bọn họ thì bọn họ xem như xong đời.
Diệp Huyền sờ sờ mũi.
- Khách khanh lệnh này là lệnh bài chỉ có hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư mới có thể ban phát được, đại biểu cho thân phận khách khanh của hiệp hội luyện dược sư, thấy lệnh bài như thấy hội trưởng. Chính là nói một khi lấy lệnh bài kia ra thì tương đương với Hoa La Huyên lão đầu tử đang đứng trước mặt của hắn, thái độ của Lương Phương có thể không tốt được sao!
Cái gì?
Lão gia tử và mọi người đều ngây ra, chỉ một khối lệnh bài đen thui này cũng giống như hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư tự mình tới?
Sắc mặt của Diệp Phách Thiên nháy mắt liền ngưng trọng hẳn lên.
- Huyền nhi, lệnh bài kia ngươi có được từ đâu? Thật hay giả? Không phải là trộm được hay làm giả đấy chứ? Nếu như vậy thì nhất định phải đi tới hiệp hội luyện dược sư nói rõ ràng với ta.
Lão không thể không hoài nghi lai lịch của khách khanh lệnh mà Diệp Huyền có, nếu như dựa theo lời của Diệp Huyền thì địa vị của khách khanh lệnh này thật sự quá lớn.
Diệp Huyền chỉ là một học viên, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa thì vẫn không thể nào có tư cách có được khối lệnh bài như vậy.
Còn một khi khách khanh lệnh này của Diệp Huyền là giả thì Diệp Huyền quả thực đã gây hoạ lớn rồi.
Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư là ai chứ? Đây chính là một trong những người đứng đầu ở Lam Nguyệt thành, nghe nói lão cũng là một luyện dược sư cung đình của vương quốc.
Đắc tội Vương gia thì còn có thể nói là tranh chấp của hai đại gia tộc, nhưng đắc tội với hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành thì người ta chỉ cần nói một câu thôi là nhà buôn bán dược liệu như Diệp gia có thể đóng cửa luôn rồi.
- Gia gia, ngươi cứ yên tâm đi, khách khanh lệnh này là thật, hơn nữa hiệp hội luyện dược sư nhất định cũng sẽ đứng về phía chúng ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền sáng lên, khoé miệng lộ ra nụ cười lãnh lệ:
- Gia gia, chuyện ngươi cần phải suy nghĩ bây giờ không phải Diệp gia chúng ta làm sao mới có thể ngăn chặn thế công của Vương gia và Chu gia, mà là Diệp gia chúng ta phải làm sao mới có thể đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành.
Diệp Phách Thiên nghe vậy thì thân hình chấn động, ánh mắt đột nhiên ngời sáng:
- Huyền nhi, cự đầu của Lam Nguyệt thành, tuy nói chỉ là cự đầu của một thành, nhưng đối với Diệp gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của chúng ta mà nói thì cũng như một ngọn núi cao khó leo, huống hồ Vương gia kinh doanh ở Lam Nguyệt thành lâu năm như vậy, đã thâm căn cố đế, Diệp gia chúng ta có thể đạp đổ được thế gia khổng lồ như vậy sao?
Không chỉ lão gia tử, đám người Diệp Triển Hùng và tộc nhân của Diệp gia cũng cảm thấy có chút hoài nghi.
Đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành, chuyện này có thể được không?
- Thế gia khổng lồ?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Gia gia, các ngươi đánh giá Vương gia quá cao rồi, có câu ‘vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ’ đấy sao, huống hồ gì Vương gia còn không phải vương hầu tương tương gì hết, chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nói diệt thì diệt thôi.
Lúc nói ra những lời này, trong giọng nói của Diệp Huyền phát ra một loại khí phách khiến người ta không thể hoài nghi.
Ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia, khiến cho trong lòng Diệp Phách Thiên sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn không thể nhìn thấu đứa cháu trai này của mình.
Trở lại phủ đệ Diệp gia, quả nhiên, đám chưởng quỹ của mấy cửa tiệm mới sáng nay vừa xé bỏ hiệp nghị, không chịu mua dược liệu của Diệp gia đã sớm đứng ở cửa Diệp gia, chờ được bái kiến.
Sau đó từng chiếc từng chiếc xe ngựa đi vào trong kho hàng của Diệp gia, bắt đầu lấy hàng.
Diệp gia lại bắt đầu phồn vinh như cũ.
Còn trong phủ đệ Lý gia thì Vương Điền lại nghẹn một bụng lửa giận.
Từ khi gã bị gia tộc phái tới Thanh Sơn Trấn này, trong khoảng thời gian ngắn liên thủ với Lý gia, Lưu gia, cướp được không ít sản nghiệp của Diệp gia, coi như thuận buồm xuôi gió.
Chương 118 Hành động các bên (2)
Mắt thấy gia sản của Diệp gia chỉ còn lại một nửa, gã đang chuẩn bị tóm trọn một lần thì lại gặp phải chướng ngại lớn như vậy, liên tục bị đánh thẳng vào mặt.
Mà tất cả những việc này đều là do Diệp Huyền của Diệp gia gây nên.
- Tên Lương Phương này, rốt cuộc là muốn làm gì đây, chỉ là một tên luyện dược sư nhất phẩm, một tên phụ trách nho nhỏ ở Thanh Sơn Trấn thôi mà cũng dám đại biểu cho hiệp hội luyện dược sư đối nghịch với Vương gia ta, quả là muốn phản rồi.
Vương Điền không ngừng la hét ở Lý gia.
Thành viên chủ chốt của Lý gia và Lưu gia đều gật đầu liên tục.
- Tên Lương đại sư này quả là quá đáng, lão là luyện dược sư thì đúng là cao quý, nhưng sao có thể so sánh với tam đại gia tộc như Vương gia sao?
- Còn có Diệp gia nữa, thật không biết thức thời là gì, nhất định phải bắt bọn họ lại.
- Cũng không biết tên Lương đại sư này tại sao lại giúp đỡ cho Diệp gia như vậy, dựa theo tính cách của hắn, hoàn toàn không nên làm như vậy mới đúng.
Mọi người đều tức giận không thôi, nhưng lại càng nghi hoặc nhiều hơn.
Sau khi Lương đại sư tới Thanh Sơn Trấn tới nay, một lòng tiềm tu, rất ít khi nhúng tay vào chuyện của phân bộ hiệp hội luyện dược sư, rất nhiều chuyện đều để mặc cho Hứa chấp sự và Hà chấp sự quản lý, biểu hiện của lão hôm nay quả thực có chút cổ quái.
- Chuyện này các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, Lương Phương dám đối nghịch với Vương gia ta, ta sẽ bẩm báo chi tiết lại cho gia chủ, gia tộc sẽ ra mặt tạo áp lực cho hiệp hội luyện dược sư, chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là triệt để đả kích Diệp gia không gượng dậy nổi.
Vương Điền lạnh lùng nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Ta đã thông báo rõ ràng cho gia tộc, một khi không thể tạo áp lực với hiệp hội luyện dược sư thì để cho gia tộc phái người tới đây, nếu như Diệp gia đã không uống rượu mời thì cũng chỉ đành cho bọn chúng uống rượu phạt thôi!
Ngay lúc Lý gia và Lưu gia mở hội nghị khẩn cấp thì ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư, Lương đại sư đang vội vàng xử lý sự vụ.
Lão gần đây luôn mặc kệ không quản chuyện buôn bán, một khi đã bắt đầu quản thì lập tức khiến cho toàn bộ phân bộ hiệp hội luyện dược sư luống cuống tay chân.
Mà nhân viên của Hứa chấp sự cũng đã bị thanh trừ không còn một mống trước thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Lương đại sư.
Lương đại sư, khách khanh lệnh này thật sự quan trọng tới như vậy sao? Đối phương chính là Vương gia một trong tam đại gia tộc, hôm nay ngươi đã kéo hết chúng ta đứng về phía Diệp gia, nếu như tổng bộ ở Lam Nguyệt thành biết thì liệu có….
Hà chấp sự đứng một bên nhìn thấy Lương đại sư dốc hết tâm sức với chuyện của Diệp gia như vậy thì không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.
Cũng không phải gã muốn khuyên ngăn Lương đại sư mà là muốn nhắc nhở một chút, đối phương chính là Vương gia tam đại gia tộc, trước khi biết ý kiến của tổng bộ, chỉ vì một khối khách khanh lệnh mà đã làm chuyện quyết tuyệt như vậy, hình như không được ổn cho lắm.
- Ha ha, ngươi cũng cảm thấy việc ta làm hôm nay có chút lỗ mãng sao?
- Thuộc hạ không dám.
Hà chấp sự vội vàng nói.
Lương đại sư cười một tiếng:
- Có gì đâu mà không dám, ta thấy là trong lòng chắc chắn ngươi đang nghĩ như vậy.
Nghe ngữ khí của Lương đại sư hình như lão cũng không nổi giận, liền dò hỏi:
- Ngươi có biết khách khanh lệnh của hiệp hội luyện dược sư đại biểu cho điều gì không?
Hà chấp sự nhịn không được nói:
- Lẽ nào khách khanh lệnh không phải đại biểu cho khách khanh của hiệp hội luyện dược sư chúng ta hay sao? Khách khanh này hẳn là tương đương với vị trí trưởng lão danh dự của một vài gia tộc rồi.
Lương đại sư lắc đầu.
- Ngươi đã quá xem thường khách khanh lệnh này rồi, trưởng lão danh dự của các gia tộc là trưởng lão danh dự, khách khanh lệnh là khách khanh lệnh, ngươi phải biết rằng, ở hiệp hội luyện dược sư chúng ta, thấy khách khanh lệnh như thấy hội trưởng.
- Vậy thì đã sao?
Hà chấp sự thấy Lương đại sư cũng không có vẻ gì là tức giận, bèn lớn gan hỏi:
- Thuộc hạ nghe nói, ở trong vương cung của vương quốc chúng ta, cũng có một ít kim bài đặc thù, thấy kim bài như thấy bệ hạ.
- Nhưng đây cũng chỉ là đại biểu cho một loại thân phận và địa vị mà thôi, cũng không phải thực sự cầm kim bài này là có thể đại biểu cho bệ hạ. Ví như tuyệt đối không thể nào cầm kim bài này để điều động đại quân được, cũng tuyệt đối không thể cầm kim bài này đi làm hại tới vương thất.
- Hành động của đại sư ngươi hôm nay chính là triệt để trói hiệp hội luyện dược sư chúng ta và Diệp gia vào cùng một chỗ, Vương gia là tam đại gia tộc, nếu như bọn họ tìm tới chỗ hội trưởng gây chuyện thì Hoa hội trưởng chưa chắc sẽ quan tâm tới, nhưng có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tương lai của đại sư ngươi.
- Ha ha.
Lương đại sư cười nhạt một tiếng:
- Ngươi lấy kim bài so với khách khanh lệnh quả thực là có vài điểm chung, nhưng vẫn quá xem thường ý nghĩa của khách khanh lệnh rồi.
- Ngươi có biết, ở trong lịch sử của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta, tổng cộng từng phát ra bao nhiêu miếng khách khanh lệnh không?
Không đợi Hà chấp sự trả lời, Lương đại sư liền tự lắc đầu nói:
- Theo như ta được biết thì từ lúc Hoa La Huyên đảm nhiện chức hội trưởng tới nay cũng phải hai mươi mấy gần ba mươi năm, đây là khối duy nhất.
- Mục tiêu mà khách khanh lệnh và kim bài đại biểu là hoàn toàn khác nhau, bất kỳ một luyện dược sư nào, chỉ cần đạt được huy chương luyện dược sư thì chính là một thành viên của hiệp hội luyện dược sư ta, còn khách khanh lệnh, chính là chuyên môn dành cho những luyện dược sư có cống hiến kiệt xuất cho hiệp hội luyện dược sư, hoặc những luyện dược sư có tài hoa nghịch thiên hàng đầu nhưng hiệp hội luyện dược sư lại không thể ước thúc được.
- Ta hiểu tính cách của Hoa hội trưởng, lão không phải loại người làm việc không phân công tư, cũng không tuỳ ý làm việc, hơn nữa mắt nhìn người cũng rất cao, không phải là thiên tài có thiên phú nghịch thiên hơn hẳn lão thì lão sẽ không ngó tới một cái.
- Diệp Huyền tuổi còn nhỏ thì có thể có cống hiến kiệt xuất gì cho hiệp hội luyện dược sư ta được, ta nghe nói trên người hắn vẫn còn một huy chưởng luyện dược sư nhị phẩm, mà ở hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta người có tư cách ban huy chương luyện dược sư nhị phẩm cũng chỉ có một mình Hoa hội trưởng mà thôi.
Chương 119 Bản mệnh hồn ấn (1)
- Vậy nên có thể thấy, mặc kệ người này có phải luyện dược sư nhị phẩm hay không, ở trong mắt Hoa hội trưởng, trên phương diện luyện dược học Diệp Huyền nhất định có thiên phú vượt xa bản thân lão.
- Thiên tài như vậy, dù ta có vì hắn mà đắc tội với Vương gia thì đã sao, kéo hiệp hội luyện dược sư vào vòng nước xoáy thì đã sao, sau này một khi hắn trưởng thành rồi thì tất cả những chuyện này đều đáng giá.
- Huống hồ gì, ngươi cảm thấy Hoa hội trưởng sẽ sợ Vương gia khiêu khích sao!
Mỗi câu Lương đại sư nói ra đều khiến vẻ mặt của Hà chấp sự càng thêm ngưng trọng, thứ gã nghĩ chỉ là những việc trước mắt, chứ không nhìn xa trông rộng được như Lương đại sư.
- Lương đại sư quả nhiên không hổ là đại sư, thuộc hạ lĩnh giáo.
Hà chấp sự xem như triệt để an lòng tin phục, đừng xem bộ dạng ăn nói thô lỗ, làm việc lại lỗ lãng của Lương đại sư hôm nay trên quảng trường, đây chẳng qua là làm bộ bề ngoài thôi, kì thực lòng dạ lão rất tinh tế, hơn nữa ánh mắt sắc bén, tầm nhìn của phi thường cao minh.
Lương đại sư cười một tiếng:
- Được rồi, chuyện hôm nay ta đã truyền tin về Lam Nguyệt thành rồi, mặc kệ tổng bộ trả lời như thế nào, chuyện chúng ta cần làm nhất bây giờ chính là gầy dựng quan hệ tốt với Diệp gia, xem nguy cơ của Diệp gia giống như nguy cơ của chúng ta.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Những ngày kế tiếp, Thanh Sơn Trấn coi như cũng từ từ khôi phục sự yên bình, nhưng mạch nước ngầm bên dưới lại ngày càng mãnh liệt hơn.
Vương Điền đã bẩm báo hết những chuyện xảy ra ở đây về cho Lam Nguyệt thành, lập tức khiến cho Vương gia chấn động.
Vốn bọn họ cho rằng, lấy thực lực của Vương gia bọn họ, muốn tiêu diệt một cái Diệp gia nho nhỏ chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Nhưng nào ngờ, trải qua hơn nửa tháng chèn ép, Diệp gia đúng là đã tổn thất rất nhiều sản nghiệp, tới lúc sắp sửa bị diệt sạch thì đột nhiên lại kéo thêm hiệp hội luyện dược sư vào.
Mà những lời ngày hôm đó Lương Phương nói ở quãng trường lại càng khiến cho Vương gia tức giận hơn nữa.
Luyện dược sư quả thực rất cao quý, nhưng Vương gia chuyên môn buôn bán dược tề và đan dược, dưới trướng cũng có không ít luyện dược sư nhất phẩm.
Lương Phương cũng chỉ là một tên luyện dược sư, lại không xem Vương gia ra gì, nếu để người ngoài biết được thì chẳng khác gì cho Vương gia bọn họ một cái tát thật mạnh.
Kết quả chính là sau khi gia chủ Vương gia nhận được tin tức thì lập tức phái người cầm hiệp nghị do Hứa chấp sự kí tên, xông thẳng vào hiệp hội luyện dược sư, muốn tìm hội trưởng Hoa La Huyên hỏi chuyện.
Nào ngờ hội trưởng Hoa La Huyên vừa nhìn thấy hiệp nghị kia, không nói hai lời liền xoèn xoẹt kéo mấy chục cái, một đống hiệp nghị liền biến thành giấy vụn bay đầy đất, sau đó còn trực tiếp tống cổ người của Vương gia ra khỏi hiệp hội luyện dược sư.
Sau khi đuổi ra ngoài còn tuyên bố:
- Chuyện của hiệp hội luyện dược sư còn không tới lượt Vương gia xen vào, bắt chó đi cày thích quản chuyện thiên hạ, không có gì lại đi kiếm chuyện.
Khiến cho gia chủ Vương gia tức giận tới mức quăng bể vài cái ly trong nhà, còn la ó muốn tới phù thành chủ tố cáo hiệp hội luyện dược sư nuốt lời.
Hội trưởng Hoa La Huyên lập tức trả lại cho một câu:
- Tố cáo đi, Vương gia ngươi đi tố cáo thoải mái, đừng nói là tới phủ thành chủ, cho dù có lên tới vương thành để tố cáo thì Hoa La Huyên ta cũng không sợ, một gia tộc nho nhỏ mà thôi, làm được trò trống gì.
Advertisements
Lời này khiến cho Vương Hải tức giận thiếu chút nữa tắt thở.
Vương gia vốn muốn kéo thêm Chu gia cùng làm lớn chuyện này lên, bất quá mấy chuyện như đối kháng với hiệp hội luyện dược sư, Chu gia đương nhiên sẽ không dây vào làm gì.
Sau khi trải qua mấy phen thương nghị thì Vương gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngẫm lại cũng phải thôi, hiệp hội luyện dược sư là tổ chức thế nào, cho dù Vương gia có làm lớn chuyện hơn nữa thì đã sao? Chẳng lẽ có thể khiến cho phủ thành chủ trừng phạt hiệp hội luyện dược sư được sao? Nghĩ thôi cũng biết là không được.
Bất quá, ân oán với hiệp hội luyện dược sư tạm thời cứ để đó, Vương gia lại trút hết lửa giận của mình lên Diệp gia.
Nếu Diệp gia đã không muốn giao trang viên trong tay ra thì cũng được thôi, đã không muốn bán vậy thì ta cướp, cướp không được thì ta cũng có thể huỷ nó.
Đương nhiên, Vương gia và Chu gia không thể nào tự mình ra tay động thủ trực tiếp được, một khi lộ ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của hai nhà, bất quá nếu như âm thầm mời một vài ác nhân thì không phải là không được.
Dù cho người khác có biết là do Vương gia và Chu gia hạ thủ thì đã sao, không có chứng cứ thì cũng không thể làm được gì.
Nghĩ là làm, rất nhanh, Vương gia và Chu gia đều lén lút có hành động.
Diệp Huyền đương nhiên không hề hay biết gì về âm mưu của hai nhà Chu, Vương, mấy ngày này hắn một mực ở trong phủ đệ của mình để tu luyện.
Xuy xuy xuy!
Trong phòng Diệp Huyền, từng đạo linh hồn chi lực quỷ dị không ngừng ngưng kết ở giữa không trung, giống như một cây bút vô hình, nhanh chóng phác ra những đồ án quỷ dị.
Những đồ án này vô cùng phức tạp, sau khi trải qua hồn lực cấu trúc thì giống như cùng cộng minh với đất trời, khiến cho cả gian phòng đều lâm vào cảnh giới vô cùng huyền diệu, giống như không tồn tại trên thế giới này.
Nếu như để cho một luyện hồn sư cao cấp nhìn thấy một màn này thì y nhất định sẽ chấn kinh.
Tuy rằng hồn lực của luyện hồn sư luôn vượt xa võ giả bình thường, nhưng nếu muốn làm tới mức có thể điều khiển tự nhiên cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Luyện hồn sư nhất phẩm bình thường nhiều nhất chỉ có thể tiến hành kéo dài, mở rộng hồn lực của mình hoặc là tiến hành ngưng luyện, dò thám, trị liệu các loại đơn giản một chút.
Nhưng nếu muốn làm tới mức dùng hồn lực để tạo nên hồn trận hồn ấn thì chỉ có những kẻ có tu vi tam phẩm, tứ phẩm mới có thể làm được, nhưng Diệp Huyền chỉ mới là một võ giả linh võ cảnh mà đã có thể làm được, đây quả thực là phá vỡ hạn chế của luyện hồn sư.
Hồn lực đồ án ngập trời không ngừng lập loè, dường như sinh ra sự cộng hưởng nào đó với nhau, cuối cùng, những hồn lực trận ấn này đột nhiên co rút lại, chui vào mi tâm của Diệp Huyền.
- Hô!
Diệp Huyền mở mắt ra, thở hắt ra một hơi.
- Trải qua hơn nửa tháng tu luyện, bản mệnh hồn ấn của ta rốt cuộc cũng ngưng luyện thành công rồi, chỉ tiếc là cái bản mệnh hồn ấn này còn hơi đơn giản một chút, chỉ có thể khiến hồn lực của ta tăng lên gấp đôi, được rồi, tạm thời dùng đỡ đi vậy.
Diệp Huyền mở miệng thì thào, trong giọng nói chỉ toàn vẻ bất mãn.
Chương 120 Bản mệnh hồn ấn (2)
Bên trong não hải của hắn có một cái hồn ấn phức tạp hiện ra, toả ra quầng sáng mờ ảo.
Nếu như để cho luyện hồn sư khác nghe thấy lời hắn nói thì nhất định sẽ tức tới mức phun máu ba thước, sau đó đánh cho hắn một trận nhớ đời máu văng ba thước.
Bản mệnh hồn ấn chính là ấn ký mà một vị luyện hồn sư cường đại cần phải trang bị, nó cũng giống như khắc một cái trận pháp luyện hồn trong não hải của luyện hồn sư, thông quá trận pháp luyện hồn này có thể phóng đại lực lượng hồn lực của luyện hồn sư một cách tối đa nhất, mạnh mẽ nhất.
Bất kỳ phương pháp nào có thể ngưng luyện ra bản mệnh hồn ấn đều trở thành báu vật vô giá, ngàn vạn khó kiếm ở luyện hồn sư giới.
Bản mệnh hồn ấn đơn giản nhất chỉ có thể giúp gia tăng hồn lực của luyện hồn sư lên một phần, tốt hơn một chút thì tăng lên năm phần, sáu phần hoặc bảy phần, còn loại bản mệnh hồn ấn của Diệp Huyền cư nhiên có thể tăng lên gấp đôi, đã thuộc hàng cực phẩm trong số bản mệnh hồn ấn rồi.
Quan trọng nhất chính là quá trình ngưng luyện bản mệnh hồn ấn vô cùng khó khăn, bình thường ít nhất cũng phải lên tới luyện hồn sư nhị phẩm mới có thể thử tạo nên bản mệnh hồn ấn đơn giản nhất.
Diệp Huyền chỉ là một võ sĩ linh võ cảnh nho nhỏ mà đã có thể ngưng luyện ra được bản mệnh hồn ấn giúp tăng hồn lực lên gấp đôi, đã vậy còn chê là đơn giản quá, nếu như chuyện này truyền ra thì quả thực chẳng khác nào sấm giữa trời quang, khiến người ta đố kỵ.
- Thừa dịp ngưng luyện thành công bản mệnh hồn ấn, đả thông luôn đạo huyền mạch thứ tám và thứ chín luôn, đạo huyền mạch thứ mười trong truyền thuyết này, ta rốt cuộc cũng có thể thử định vị nó rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Huyền hít sâu một hơi, trong não hải lại chìm vào một mảng không minh lần nữa.
Võ giả bình thường sau khi đả thông thất đạo huyền mạch, bước vào võ sĩ linh võ cảnh sẽ tiếp tục tu luyện thêm một ít công pháp và vũ kỹ, cố gắng đạt tới võ sĩ nhị trọng.
Nhưng Diệp Huyền kiếp trước thân là bát giai hồn hoàng cho nên hắn biết rõ, huyền mạch bên trong cơ thể con người cũng không chỉ có bảy, thất đạo huyền mạch chẳng qua chỉ là những huyền mạch cơ bản nhất mà thôi.
Ngoại trừ bảy đạo huyền mạch căn bản nhất này ra thì còn có đạo thứ tám là tâm mạch và đạo thứ chín là mệnh mạch.
Hai đạo huyền mạch này bị ẩn giấu rất kỹ, ẩn ở những nơi kín đáo nhất trong cơ thể, võ giả bình thường căn bản khó mà định vị ra được nó chứ nói gì tới đả thông, cho nên chín phần mười võ giả trên đời này đều chỉ tu luyện có thất mạch.
Nhưng có một vài gia tộc lớn và tông môn thì lại biết được sự tồn tại của tâm mạch và mệnh mạch, vậy nên những đệ tử thiên tài trong các thế gia, tông môn hàng đầu thật sự ở Thiên Huyền đại lực này sau khi đột phá tới linh võ cảnh thì trưởng bối trong gia tộc và tông môn cũng sẽ không vội vã để cho họ đột phá tiếp mà là lợi dụng công pháp đặc biệt để tìm ra sự tồn tại của tâm mạch và mệnh mạch, sau đó thử đả thông.
Căn cứ lý luận huyền mạch thì ở trên cơ sở của thất mạch, mỗi khi đả thông một đạo huyền mạch thì huyền khí có thể dung nạp trong cơ thể võ giả sẽ tăng lên gấp đôi.
Bởi vậy ở trong những thế gia và tông môn đỉnh tiêm nhất, chỉ có những người có thể đả thông được tâm mạch và mệnh mạch mới có thể thực sự xem như thiên tài.
Diệp Huyền kiếp trước cũng chỉ có thể đả thông thất đạo huyền mạch, sau đó liên tục đột phá lên, đợi sau này biết rõ sự tồn tại của đạo huyền mạch thứ tám và thứ chín xong thì trụ cột đã định, có muốn quay lại cũng đã muộn.
Kiếp này hắn đương nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, cho nên trong nửa tháng này hắn tốn rất nhiều công phu, liên tiếp đả thông tâm mạch và mệnh mạch.
Dựa theo đạo lý này Diệp Huyền đáng lẽ đã có thể tiếp tục tu luyện đột phá rồi, nhưng hắn không có.
Bởi vì ở bên trong Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết của Diệp Huyền có ghi lại, ngoại trừ tâm mạch và mệnh mạch ra, trong cơ thể con người vẫn còn tồn tại đạo huyền mạch thứ mười.
Advertisements
Đây quả thực là ghi chép khiến Diệp Huyền không dám tin.
Kiếp trước bất luận là ở lý luận huyền mạch hay những ghi chép về bí mật ẩn tàng trong cơ thể con người đều chỉ nói chín mạch là cực hạn.
Như gọi hoàng đế là cửu ngũ chí tôn chẳng hạn, chín, cũng đại biểu cho thứ cao nhất, không có mười.
Chín là cực hạn, một là trời.
Một này, đại biểu cho thượng thiên, đại biểu cho nghịch thiên, cũng có thể đại biểu cho hư vô, cũng chính là không tồn tại.
Kiếp trước thân là bát phẩm hồn hoàng, cửu phẩm luyện dược sư, có công pháp gì mà hắn chưa từng thấy.
Cho dù là công pháp vương phẩm mạnh nhất của phàm, địa, thiên, huyền, vương, đều chỉ ghi lại có cửu đạo huyền mạch, chưa từng có cái nào nói gì tới thập đạo huyền mạch.
Huống hồ gì Diệp Huyền đã đả thông cửu đạo huyền mạch cảm giác được cửu đạo huyền mạch này đã quán xuyên qua những bộ vị trong cơ thể, không sót chỗ nào.
Nói cách khác, trong cơ thể con người đã không còn vị trí nào để chứa đạo huyền mạch thứ mười này nữa.
Chính là, trong Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết lại nhắc tới đạo huyền mạch thứ mười, chỉ là, đạo huyền mạch thứ mười này ở chỗ nào thì lại không thấy ghi rõ ra.
Bên trên chỉ nói: thế phàm có cửu mạch, nhưng thánh giả có thập mạch, trên mệnh mạch chính là thiên mạch, thiên mạch bất tồn, nếu mở được thì siêu phàm nhập thánh, nếu đóng thì vẫn chỉ là con kiến hôi.
Điều này khiến cho Diệp Huyền không khỏi hoài nghi, đạo huyền mạch thứ mười này thật sự có tồn tại hay sao? Hay chỉ là một loại mong mỏi?
Trong lòng hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Diệp Huyền vẫn quyết định thử một phen xem sao, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết là công pháp cường đại nhất mà hắn từng gặp, là công pháp thánh phẩm vượt xa vương phẩm, nói không chừng đạo huyền mạch thứ mười này thật sự có tồn tại.
Hô!
Trong thân thể của Diệp Huyền, huyền khí nồng đậm theo Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết vận chuyển nhanh dần lên, từng đạo huyền mạch bị quán thông triệt để, huyền khí hùng hậu chảy qua từng bộ vị trong cơ thể của Diệp Huyền.
Bản mệnh hồn ấn của hắn đột nhiên phát sáng, từng đạo hồn lực nhanh chóng kết hợp làm một với huyền khí, dung nhập vào từng bộ vị trong cơ thể.
Một lần, lại một lần, Diệp Huyền dựa theo tâm pháp trên Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, bắt đầu định vị mạch huyệt.
Sau thất mạch, muốn đả thông tâm mạch và mệnh mạch thì phải định vị mạch huyệt, bởi vì hai đạo huyền mạch sau này đều ẩn hình, chỉ có định vị được mạch huyệt thì mới có thể biết được vị trí cụ thể.
- Ngoài ra, ngoại trừ dược liệu của Diệp gia ra thì tất cả dược liệu từ các nơi khác hiệp hội luyện dược sư đều không thu.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều cho rằng lỗ tai của mình nghe lầm, Lương đại sư cư nhiên đại diện cho hiệp hội luyện dược sư, nguyện ý tăng giá lên hai mươi phần trăm mỗi năm để ký hợp đồng thu mua dược liệu mười năm với Diệp gia, đây quả thực là tát mặt Hứa chấp sự.
Chẳng những tát vào mặt Hứa chấp sự mà còn mặt của liên minh Lý gia, Lưu gia và Vương gia, tất cả đều bị Lương đại sư đánh cho một cú thật mạnh.
Thế cục chuyển biến cũng nhanh quá rồi.
Lý gia và Lưu gia thì tạm thời không nói, nhưng người Vương gia thì sao? Ai mà không biết đây chính là một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, đây tuyệt đối là bá chủ một phương của Lam Nguyệt thành.
Trong trường hợp thế này, Lương đại sư còn ra quyết định như vậy, không chỉ hợp tác với Diệp gia, mà còn công nhiên khiêu khích Vương gia, làm chỗ dựa cho Diệp gia.
Đây là muốn khiêu chiến một trận với Vương gia.
Diệp gia khi nào thì bắt được quan hệ với Lương đại sư này, lại còn thân thiết như vậy?
Ngay cả mấy người Diệp lão gia cũng ngây người choáng váng, quan hệ giữa Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư ra sao, bọn họ là người biết rõ nhất, tuy rằng đã hợp tác rất nhiều năm, nhưng cũng chỉ là quan hệ buôn bán mà thôi, nói tới giao tình thì thì khẳng định là có, nhưng tuyệt đối không sâu tới như vậy.
Nhưng hành động của Lương đại sư bây giờ lại hoàn toàn vượt khỏi trình độ giao tình, chỉ có minh hữu thân thiết mới có thể làm ra chuyện thế này, vừa khiến cho bọn họ thụ sủng nhược kinh vừa cảm thấy ù ù cạc cạc, có chút sợ hãi.
Vương Điền của Vương gia lập tức biến sắc:
- Lương đại sư, các ngươi làm như vậy hình như không ổn lắm đâu? Hôm qua Hứa chấp sự đã đại biểu cho hiệp hội luyện dược sư ký hợp đồng của chúng ta rồi, bây giờ ngươi công nhiên huỷ bỏ như vậy, vi phạm lời hứa như vậy chỉ sợ hiệp hội luyện dược sư của các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.
Lương đại sư cũng không trả lời, mắt nheo lại, khinh thường nói:
- Ngươi là cái gì?
- Ta chính là quản sự Vương Điền của Vương gia.
Sắc mặt của Vương Điền không hề dễ coi, nhưng vẫn lạnh giọng nói.
- A, hoá ra chỉ là một tên nô tài của Vương gia.
Lời nói của Lương đại sư suýt chút nữa khiến cho Vương Điền tức giận tới mức phun ra một búng máu:
- Lương mỗ ta làm việc còn chưa tới lượt một tên nô tài như ngươi tới dạy đời, người ký hiệp nghị với các ngươi là Hứa Thành, nếu phải gánh hậu quả gì thì ngươi cứ đi tìm hắn đi. Còn nếu như Vương gia các ngươi không phục thì cho gia chủ Vương gia các ngươi tới hiệp hội luyện dược sư tìm hội trưởng Hoa La Huyên mà nói chuyện, một tên nô tài cũng dám đứng trước mặt ta diễu võ giương oai, tưởng mình là ai chứ.
- Ngươi… ngươi…
Thấy Lương đại sư nói như vậy, Vương Điền hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải, đành phải hung ác gằng giọng nói:
- Ngươi nhất định sẽ phải hối hận.
- Sao hả?
Sắc mặt Lương đại sư đột nhiên sa sầm xuống.
- Ngươi uy hiếp ta? Ngươi dám uy hiếp một luyện dược sư nhất phẩm của vương quốc? Có ngon thì ngươi lặp lại lần nữa, chỉ bằng những lời ngươi vừa nói, ngươi có tin ta sẽ khiến cho ngươi rơi đầu hay không?
Lương đại sư càng tức giận hơn, sắc mặt của Vương Điền biến đổi mấy lần, hận không thể tự tát cho mình vài bạt tai.
Miệng thúi, chỉ giỏi nói bậy, luyện dược sư và luyện hồn sư đều là một lũ điên, mình gây sự với bọn họ làm gì, đây không phải đang yên đang ổn tự tìm mắng sao.
Chuyện đã tới nước này rồi thì Vương Điền còn có thể nói gì được đây? Chuyện này không phải một cái quản sự nho nhỏ như gã có thể quyết định được, cho nên gã lập tức lấy cớ, ảo não rời khỏi quảng trường.
Gã phải bẩm báo chuyện này lại với gia tộc rồi chờ định đoạt tiếp.
- Ha ha, Diệp Phách Thiên Diệp lão gia tử, đã lâu không gặp…
Đám người Vương Điền vừa ảo não chạy đi thì vẻ tức giận trên mặt Lương đại sư lập tức biến mất, chỉ thấy lão bước nhanh lên phía trước, nắm chặt hai tay của lão gia tử, dùng sức vung vẩy.
- Ha ha, lão gia tử quả nhiên là càng già càng dẻo dai, uy phong không giảm so với năm xưa. Nhớ năm đó Lương Phương ta vừa mới tới Thanh Sơn Trấn, cũng đã nghe hết sự tích của lão gia tử, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng bội phục, vạn phần kính ngưỡng, hôm nay được gặp, quả đúng như vậy.
Diệp Phách Thiên lão gia tử bị Lương Phương lay lay, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế này? Vạn phần kính ngưỡng? Nói đùa cái gì đây!
Lương đại sư ngươi tới Thanh Sơn Trấn này cũng không phải mới ngày một ngày hai, tuy rằng chúng ta không trao đổi nhiều lắm, nhưng cũng gặp qua mấy lần, mỗi lần đều không nói được mấy câu, khi nào thì Lương lão ngươi nhiệt tình được như vậy?
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của lão gia tử, Lương đại sư cũng không để tâm, liên tục nói:
- Ai, Diệp huynh, ta tới Thanh Sơn Trấn lâu như vậy, giữa chúng ta cũng không trao đổi bao nhiêu, sau này chúng ta phải giao lưu nhiều hơn, để hiểu nhau hơn.
- Vị Triển Vân huynh này, là người của Diệp gia các ngươi sao? Từ nay về sau, toàn bộ việc làm ăn của hiệp hội luyện dược sư ta đều giao hết cho hắn, Diệp gia các ngươi cứ lập tức đưa hết dược liệu trong kho hàng tới đi, hiệp hội luyện dược sư chúng ta đang cần dược liệu để luyện chế.
- Huyền thiếu.
Cuối cùng, Lương đại sư đi tới trước mặt Diệp Huyền:
- Tên Hứa Thành này dám lén lút ký hiệp nghị với Vương gia, tạo thành ảnh hưởng rất lớn với hiệp hội luyện dược sư chúng ta, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy đâu, ta cần phải xử lý vài chuyện, nếu cần gì thì Huyền thiếu cứ phái người tới hiệp hội luyện dược sư, nếu như Lương Phương ta có thể làm được thì tuyệt đối không từ nan, hôm nay không thể ở lại lâu.
Sau khi nói hết mọi chuyện thì Lương đại sư liền dẫn theo người của hiệp hội luyện dược sư rời đi.
Quần chúng đứng vây xem cũng lũ lượt giải tán.
Chuyện hôm nay vốn là liên minh Lý gia đứng trước mặt mọi người huênh hoang khoe khoang, chèn ép Diệp gia,
Nhưng lại không ngờ tới sự xuất hiện của Lương đại sư, hiện tại biến thành Diệp gia tát vào mặt liên minh Lý gia.
Cái tát này vừa mạnh vừa vang, liên minh Lý gia cơ hồ chẳng còn chút thể diện nào nữa.
Trong chuyện này nhìn thế nào cũng lộ ra đầy điểm kỳ quái.
Mặc kệ thế nào, cục diện yên bình của Thanh Sơn Trấn đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Chương 117 Hành động các bên (1)
Một bên là liên minh do Vương gia và Lý gia, Lưu gia tạo thành, một bên là liên minh Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư tạo thành.
Không ai tin hai bên cứ vậy mà kết thúc, tiếp theo chắc chắn sẽ còn trò hay để xem.
Tới lúc đó, chờ xem rốt cuộc là ai mới có thế chính thức chiếm lấy Thanh Sơn Trấn.
Trên đường trở về phủ đệ Diệp gia, đám người lão gia tử vốn không hiểu chuyện gì liền ‘thẩm vấn’ Diệp Huyền liên tục.
Thật sự là chuyện ngày hôm nay đã vượt qua suy đoán của bọn họ, lúc sáng khi vừa mới xảy ra chuyện, Diệp gia lão gia tử tự mình chạy tới phân bộ hiệp hội luyện dược sư một chuyến, kết quả đến mặt của Lương đại sư cũng không nhìn thấy được.
Đám người Diệp Huyền vừa đi thì chẳng những gặp được người mà còn mời được Lương đại sư chạy tới nơi, thế này chẳng phải đang nói mặt mũi của tên tiểu tử Diệp Huyền này còn lớn hơn lão nhân như lão sao?
Bất quá dựa theo biểu hiện của Lương đại sư lúc ở quảng trường, thì lão gia tử không thể không thừa nhận, mặt mũi của Diệp Huyền đúng là lớn hơn cái mặt mo của lão một chút.
Đối mặt với mấy câu hỏi của lão gia tử, Diệp Huyền không đáp lời nào, chính là Diệp Triển Vân không chịu nổi lão gia tử thẩm vấn cho nên kể sơ lại chuyện đã xảy ra ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư cho lão gia tử nghe.
Lão gia tử lập tức nắm được trọng điểm:
- Huyền nhi, ngươi là luyện dược sư nhị phẩm?
- Trước kia thì phải, bây giờ không phải, bất quá cũng có thể tạm coi là vậy.
Lời nói của Diệp Huyền khiến cho lão gia tử chóng mặt, sao mà lộn xộn như vậy.
Diệp Huyền cũng không nói dối, trước kia hắn căn bản không xem luyện dược sư nhị phẩm ra gì, nhưng hiện tại ấy à, luận tu vi thì đúng là vẫn chưa đạt tới trình dộ luyện dược sư nhị phẩm, nhưng nếu dốc hết thủ đoạn thì cũng không phải là không thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm.
- Vậy khách khanh lệnh của ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên có thể khiến cho thái độ của Lương đại sư thay đổi lớn như vậy.
- Hơn nữa, khách khanh lệnh này rốt cuộc có tác dụng thế này, hiệp hội luyện dược sư có trụ được dưới áp lực của Chu gia và Vương gia hay không?
Lão gia tử cũng không hỏi chuyện huy chương luyện dược sư nhị phẩm của Diệp Huyền nữa, tiếp tục hỏi thăm trọng điểm.
Nỗi lo lắng của lão còn nhiều hơn so với những người khác, lão phải sớm chuẩn bị cho xong, nếu như tới lúc đó hiệp hội luyện dược sư không chịu được áp lực của hai đại gia tộc mà cắt đứt hợp tác với Diệp gia bọn họ thì bọn họ xem như xong đời.
Diệp Huyền sờ sờ mũi.
- Khách khanh lệnh này là lệnh bài chỉ có hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư mới có thể ban phát được, đại biểu cho thân phận khách khanh của hiệp hội luyện dược sư, thấy lệnh bài như thấy hội trưởng. Chính là nói một khi lấy lệnh bài kia ra thì tương đương với Hoa La Huyên lão đầu tử đang đứng trước mặt của hắn, thái độ của Lương Phương có thể không tốt được sao!
Cái gì?
Lão gia tử và mọi người đều ngây ra, chỉ một khối lệnh bài đen thui này cũng giống như hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư tự mình tới?
Sắc mặt của Diệp Phách Thiên nháy mắt liền ngưng trọng hẳn lên.
- Huyền nhi, lệnh bài kia ngươi có được từ đâu? Thật hay giả? Không phải là trộm được hay làm giả đấy chứ? Nếu như vậy thì nhất định phải đi tới hiệp hội luyện dược sư nói rõ ràng với ta.
Lão không thể không hoài nghi lai lịch của khách khanh lệnh mà Diệp Huyền có, nếu như dựa theo lời của Diệp Huyền thì địa vị của khách khanh lệnh này thật sự quá lớn.
Diệp Huyền chỉ là một học viên, cho dù thiên phú cao tới đâu đi nữa thì vẫn không thể nào có tư cách có được khối lệnh bài như vậy.
Còn một khi khách khanh lệnh này của Diệp Huyền là giả thì Diệp Huyền quả thực đã gây hoạ lớn rồi.
Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư là ai chứ? Đây chính là một trong những người đứng đầu ở Lam Nguyệt thành, nghe nói lão cũng là một luyện dược sư cung đình của vương quốc.
Đắc tội Vương gia thì còn có thể nói là tranh chấp của hai đại gia tộc, nhưng đắc tội với hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành thì người ta chỉ cần nói một câu thôi là nhà buôn bán dược liệu như Diệp gia có thể đóng cửa luôn rồi.
- Gia gia, ngươi cứ yên tâm đi, khách khanh lệnh này là thật, hơn nữa hiệp hội luyện dược sư nhất định cũng sẽ đứng về phía chúng ta.
Ánh mắt của Diệp Huyền sáng lên, khoé miệng lộ ra nụ cười lãnh lệ:
- Gia gia, chuyện ngươi cần phải suy nghĩ bây giờ không phải Diệp gia chúng ta làm sao mới có thể ngăn chặn thế công của Vương gia và Chu gia, mà là Diệp gia chúng ta phải làm sao mới có thể đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành.
Diệp Phách Thiên nghe vậy thì thân hình chấn động, ánh mắt đột nhiên ngời sáng:
- Huyền nhi, cự đầu của Lam Nguyệt thành, tuy nói chỉ là cự đầu của một thành, nhưng đối với Diệp gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của chúng ta mà nói thì cũng như một ngọn núi cao khó leo, huống hồ Vương gia kinh doanh ở Lam Nguyệt thành lâu năm như vậy, đã thâm căn cố đế, Diệp gia chúng ta có thể đạp đổ được thế gia khổng lồ như vậy sao?
Không chỉ lão gia tử, đám người Diệp Triển Hùng và tộc nhân của Diệp gia cũng cảm thấy có chút hoài nghi.
Đánh bại Vương gia và Chu gia, trở thành cự đầu của Lam Nguyệt thành, chuyện này có thể được không?
- Thế gia khổng lồ?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Gia gia, các ngươi đánh giá Vương gia quá cao rồi, có câu ‘vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ’ đấy sao, huống hồ gì Vương gia còn không phải vương hầu tương tương gì hết, chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nói diệt thì diệt thôi.
Lúc nói ra những lời này, trong giọng nói của Diệp Huyền phát ra một loại khí phách khiến người ta không thể hoài nghi.
Ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia, khiến cho trong lòng Diệp Phách Thiên sinh ra một loại cảm giác hoàn toàn không thể nhìn thấu đứa cháu trai này của mình.
Trở lại phủ đệ Diệp gia, quả nhiên, đám chưởng quỹ của mấy cửa tiệm mới sáng nay vừa xé bỏ hiệp nghị, không chịu mua dược liệu của Diệp gia đã sớm đứng ở cửa Diệp gia, chờ được bái kiến.
Sau đó từng chiếc từng chiếc xe ngựa đi vào trong kho hàng của Diệp gia, bắt đầu lấy hàng.
Diệp gia lại bắt đầu phồn vinh như cũ.
Còn trong phủ đệ Lý gia thì Vương Điền lại nghẹn một bụng lửa giận.
Từ khi gã bị gia tộc phái tới Thanh Sơn Trấn này, trong khoảng thời gian ngắn liên thủ với Lý gia, Lưu gia, cướp được không ít sản nghiệp của Diệp gia, coi như thuận buồm xuôi gió.
Chương 118 Hành động các bên (2)
Mắt thấy gia sản của Diệp gia chỉ còn lại một nửa, gã đang chuẩn bị tóm trọn một lần thì lại gặp phải chướng ngại lớn như vậy, liên tục bị đánh thẳng vào mặt.
Mà tất cả những việc này đều là do Diệp Huyền của Diệp gia gây nên.
- Tên Lương Phương này, rốt cuộc là muốn làm gì đây, chỉ là một tên luyện dược sư nhất phẩm, một tên phụ trách nho nhỏ ở Thanh Sơn Trấn thôi mà cũng dám đại biểu cho hiệp hội luyện dược sư đối nghịch với Vương gia ta, quả là muốn phản rồi.
Vương Điền không ngừng la hét ở Lý gia.
Thành viên chủ chốt của Lý gia và Lưu gia đều gật đầu liên tục.
- Tên Lương đại sư này quả là quá đáng, lão là luyện dược sư thì đúng là cao quý, nhưng sao có thể so sánh với tam đại gia tộc như Vương gia sao?
- Còn có Diệp gia nữa, thật không biết thức thời là gì, nhất định phải bắt bọn họ lại.
- Cũng không biết tên Lương đại sư này tại sao lại giúp đỡ cho Diệp gia như vậy, dựa theo tính cách của hắn, hoàn toàn không nên làm như vậy mới đúng.
Mọi người đều tức giận không thôi, nhưng lại càng nghi hoặc nhiều hơn.
Sau khi Lương đại sư tới Thanh Sơn Trấn tới nay, một lòng tiềm tu, rất ít khi nhúng tay vào chuyện của phân bộ hiệp hội luyện dược sư, rất nhiều chuyện đều để mặc cho Hứa chấp sự và Hà chấp sự quản lý, biểu hiện của lão hôm nay quả thực có chút cổ quái.
- Chuyện này các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, Lương Phương dám đối nghịch với Vương gia ta, ta sẽ bẩm báo chi tiết lại cho gia chủ, gia tộc sẽ ra mặt tạo áp lực cho hiệp hội luyện dược sư, chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là triệt để đả kích Diệp gia không gượng dậy nổi.
Vương Điền lạnh lùng nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Ta đã thông báo rõ ràng cho gia tộc, một khi không thể tạo áp lực với hiệp hội luyện dược sư thì để cho gia tộc phái người tới đây, nếu như Diệp gia đã không uống rượu mời thì cũng chỉ đành cho bọn chúng uống rượu phạt thôi!
Ngay lúc Lý gia và Lưu gia mở hội nghị khẩn cấp thì ở phân bộ hiệp hội luyện dược sư, Lương đại sư đang vội vàng xử lý sự vụ.
Lão gần đây luôn mặc kệ không quản chuyện buôn bán, một khi đã bắt đầu quản thì lập tức khiến cho toàn bộ phân bộ hiệp hội luyện dược sư luống cuống tay chân.
Mà nhân viên của Hứa chấp sự cũng đã bị thanh trừ không còn một mống trước thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Lương đại sư.
Lương đại sư, khách khanh lệnh này thật sự quan trọng tới như vậy sao? Đối phương chính là Vương gia một trong tam đại gia tộc, hôm nay ngươi đã kéo hết chúng ta đứng về phía Diệp gia, nếu như tổng bộ ở Lam Nguyệt thành biết thì liệu có….
Hà chấp sự đứng một bên nhìn thấy Lương đại sư dốc hết tâm sức với chuyện của Diệp gia như vậy thì không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.
Cũng không phải gã muốn khuyên ngăn Lương đại sư mà là muốn nhắc nhở một chút, đối phương chính là Vương gia tam đại gia tộc, trước khi biết ý kiến của tổng bộ, chỉ vì một khối khách khanh lệnh mà đã làm chuyện quyết tuyệt như vậy, hình như không được ổn cho lắm.
- Ha ha, ngươi cũng cảm thấy việc ta làm hôm nay có chút lỗ mãng sao?
- Thuộc hạ không dám.
Hà chấp sự vội vàng nói.
Lương đại sư cười một tiếng:
- Có gì đâu mà không dám, ta thấy là trong lòng chắc chắn ngươi đang nghĩ như vậy.
Nghe ngữ khí của Lương đại sư hình như lão cũng không nổi giận, liền dò hỏi:
- Ngươi có biết khách khanh lệnh của hiệp hội luyện dược sư đại biểu cho điều gì không?
Hà chấp sự nhịn không được nói:
- Lẽ nào khách khanh lệnh không phải đại biểu cho khách khanh của hiệp hội luyện dược sư chúng ta hay sao? Khách khanh này hẳn là tương đương với vị trí trưởng lão danh dự của một vài gia tộc rồi.
Lương đại sư lắc đầu.
- Ngươi đã quá xem thường khách khanh lệnh này rồi, trưởng lão danh dự của các gia tộc là trưởng lão danh dự, khách khanh lệnh là khách khanh lệnh, ngươi phải biết rằng, ở hiệp hội luyện dược sư chúng ta, thấy khách khanh lệnh như thấy hội trưởng.
- Vậy thì đã sao?
Hà chấp sự thấy Lương đại sư cũng không có vẻ gì là tức giận, bèn lớn gan hỏi:
- Thuộc hạ nghe nói, ở trong vương cung của vương quốc chúng ta, cũng có một ít kim bài đặc thù, thấy kim bài như thấy bệ hạ.
- Nhưng đây cũng chỉ là đại biểu cho một loại thân phận và địa vị mà thôi, cũng không phải thực sự cầm kim bài này là có thể đại biểu cho bệ hạ. Ví như tuyệt đối không thể nào cầm kim bài này để điều động đại quân được, cũng tuyệt đối không thể cầm kim bài này đi làm hại tới vương thất.
- Hành động của đại sư ngươi hôm nay chính là triệt để trói hiệp hội luyện dược sư chúng ta và Diệp gia vào cùng một chỗ, Vương gia là tam đại gia tộc, nếu như bọn họ tìm tới chỗ hội trưởng gây chuyện thì Hoa hội trưởng chưa chắc sẽ quan tâm tới, nhưng có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tương lai của đại sư ngươi.
- Ha ha.
Lương đại sư cười nhạt một tiếng:
- Ngươi lấy kim bài so với khách khanh lệnh quả thực là có vài điểm chung, nhưng vẫn quá xem thường ý nghĩa của khách khanh lệnh rồi.
- Ngươi có biết, ở trong lịch sử của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta, tổng cộng từng phát ra bao nhiêu miếng khách khanh lệnh không?
Không đợi Hà chấp sự trả lời, Lương đại sư liền tự lắc đầu nói:
- Theo như ta được biết thì từ lúc Hoa La Huyên đảm nhiện chức hội trưởng tới nay cũng phải hai mươi mấy gần ba mươi năm, đây là khối duy nhất.
- Mục tiêu mà khách khanh lệnh và kim bài đại biểu là hoàn toàn khác nhau, bất kỳ một luyện dược sư nào, chỉ cần đạt được huy chương luyện dược sư thì chính là một thành viên của hiệp hội luyện dược sư ta, còn khách khanh lệnh, chính là chuyên môn dành cho những luyện dược sư có cống hiến kiệt xuất cho hiệp hội luyện dược sư, hoặc những luyện dược sư có tài hoa nghịch thiên hàng đầu nhưng hiệp hội luyện dược sư lại không thể ước thúc được.
- Ta hiểu tính cách của Hoa hội trưởng, lão không phải loại người làm việc không phân công tư, cũng không tuỳ ý làm việc, hơn nữa mắt nhìn người cũng rất cao, không phải là thiên tài có thiên phú nghịch thiên hơn hẳn lão thì lão sẽ không ngó tới một cái.
- Diệp Huyền tuổi còn nhỏ thì có thể có cống hiến kiệt xuất gì cho hiệp hội luyện dược sư ta được, ta nghe nói trên người hắn vẫn còn một huy chưởng luyện dược sư nhị phẩm, mà ở hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta người có tư cách ban huy chương luyện dược sư nhị phẩm cũng chỉ có một mình Hoa hội trưởng mà thôi.
Chương 119 Bản mệnh hồn ấn (1)
- Vậy nên có thể thấy, mặc kệ người này có phải luyện dược sư nhị phẩm hay không, ở trong mắt Hoa hội trưởng, trên phương diện luyện dược học Diệp Huyền nhất định có thiên phú vượt xa bản thân lão.
- Thiên tài như vậy, dù ta có vì hắn mà đắc tội với Vương gia thì đã sao, kéo hiệp hội luyện dược sư vào vòng nước xoáy thì đã sao, sau này một khi hắn trưởng thành rồi thì tất cả những chuyện này đều đáng giá.
- Huống hồ gì, ngươi cảm thấy Hoa hội trưởng sẽ sợ Vương gia khiêu khích sao!
Mỗi câu Lương đại sư nói ra đều khiến vẻ mặt của Hà chấp sự càng thêm ngưng trọng, thứ gã nghĩ chỉ là những việc trước mắt, chứ không nhìn xa trông rộng được như Lương đại sư.
- Lương đại sư quả nhiên không hổ là đại sư, thuộc hạ lĩnh giáo.
Hà chấp sự xem như triệt để an lòng tin phục, đừng xem bộ dạng ăn nói thô lỗ, làm việc lại lỗ lãng của Lương đại sư hôm nay trên quảng trường, đây chẳng qua là làm bộ bề ngoài thôi, kì thực lòng dạ lão rất tinh tế, hơn nữa ánh mắt sắc bén, tầm nhìn của phi thường cao minh.
Lương đại sư cười một tiếng:
- Được rồi, chuyện hôm nay ta đã truyền tin về Lam Nguyệt thành rồi, mặc kệ tổng bộ trả lời như thế nào, chuyện chúng ta cần làm nhất bây giờ chính là gầy dựng quan hệ tốt với Diệp gia, xem nguy cơ của Diệp gia giống như nguy cơ của chúng ta.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Những ngày kế tiếp, Thanh Sơn Trấn coi như cũng từ từ khôi phục sự yên bình, nhưng mạch nước ngầm bên dưới lại ngày càng mãnh liệt hơn.
Vương Điền đã bẩm báo hết những chuyện xảy ra ở đây về cho Lam Nguyệt thành, lập tức khiến cho Vương gia chấn động.
Vốn bọn họ cho rằng, lấy thực lực của Vương gia bọn họ, muốn tiêu diệt một cái Diệp gia nho nhỏ chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Nhưng nào ngờ, trải qua hơn nửa tháng chèn ép, Diệp gia đúng là đã tổn thất rất nhiều sản nghiệp, tới lúc sắp sửa bị diệt sạch thì đột nhiên lại kéo thêm hiệp hội luyện dược sư vào.
Mà những lời ngày hôm đó Lương Phương nói ở quãng trường lại càng khiến cho Vương gia tức giận hơn nữa.
Luyện dược sư quả thực rất cao quý, nhưng Vương gia chuyên môn buôn bán dược tề và đan dược, dưới trướng cũng có không ít luyện dược sư nhất phẩm.
Lương Phương cũng chỉ là một tên luyện dược sư, lại không xem Vương gia ra gì, nếu để người ngoài biết được thì chẳng khác gì cho Vương gia bọn họ một cái tát thật mạnh.
Kết quả chính là sau khi gia chủ Vương gia nhận được tin tức thì lập tức phái người cầm hiệp nghị do Hứa chấp sự kí tên, xông thẳng vào hiệp hội luyện dược sư, muốn tìm hội trưởng Hoa La Huyên hỏi chuyện.
Nào ngờ hội trưởng Hoa La Huyên vừa nhìn thấy hiệp nghị kia, không nói hai lời liền xoèn xoẹt kéo mấy chục cái, một đống hiệp nghị liền biến thành giấy vụn bay đầy đất, sau đó còn trực tiếp tống cổ người của Vương gia ra khỏi hiệp hội luyện dược sư.
Sau khi đuổi ra ngoài còn tuyên bố:
- Chuyện của hiệp hội luyện dược sư còn không tới lượt Vương gia xen vào, bắt chó đi cày thích quản chuyện thiên hạ, không có gì lại đi kiếm chuyện.
Khiến cho gia chủ Vương gia tức giận tới mức quăng bể vài cái ly trong nhà, còn la ó muốn tới phù thành chủ tố cáo hiệp hội luyện dược sư nuốt lời.
Hội trưởng Hoa La Huyên lập tức trả lại cho một câu:
- Tố cáo đi, Vương gia ngươi đi tố cáo thoải mái, đừng nói là tới phủ thành chủ, cho dù có lên tới vương thành để tố cáo thì Hoa La Huyên ta cũng không sợ, một gia tộc nho nhỏ mà thôi, làm được trò trống gì.
Advertisements
Lời này khiến cho Vương Hải tức giận thiếu chút nữa tắt thở.
Vương gia vốn muốn kéo thêm Chu gia cùng làm lớn chuyện này lên, bất quá mấy chuyện như đối kháng với hiệp hội luyện dược sư, Chu gia đương nhiên sẽ không dây vào làm gì.
Sau khi trải qua mấy phen thương nghị thì Vương gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngẫm lại cũng phải thôi, hiệp hội luyện dược sư là tổ chức thế nào, cho dù Vương gia có làm lớn chuyện hơn nữa thì đã sao? Chẳng lẽ có thể khiến cho phủ thành chủ trừng phạt hiệp hội luyện dược sư được sao? Nghĩ thôi cũng biết là không được.
Bất quá, ân oán với hiệp hội luyện dược sư tạm thời cứ để đó, Vương gia lại trút hết lửa giận của mình lên Diệp gia.
Nếu Diệp gia đã không muốn giao trang viên trong tay ra thì cũng được thôi, đã không muốn bán vậy thì ta cướp, cướp không được thì ta cũng có thể huỷ nó.
Đương nhiên, Vương gia và Chu gia không thể nào tự mình ra tay động thủ trực tiếp được, một khi lộ ra thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của hai nhà, bất quá nếu như âm thầm mời một vài ác nhân thì không phải là không được.
Dù cho người khác có biết là do Vương gia và Chu gia hạ thủ thì đã sao, không có chứng cứ thì cũng không thể làm được gì.
Nghĩ là làm, rất nhanh, Vương gia và Chu gia đều lén lút có hành động.
Diệp Huyền đương nhiên không hề hay biết gì về âm mưu của hai nhà Chu, Vương, mấy ngày này hắn một mực ở trong phủ đệ của mình để tu luyện.
Xuy xuy xuy!
Trong phòng Diệp Huyền, từng đạo linh hồn chi lực quỷ dị không ngừng ngưng kết ở giữa không trung, giống như một cây bút vô hình, nhanh chóng phác ra những đồ án quỷ dị.
Những đồ án này vô cùng phức tạp, sau khi trải qua hồn lực cấu trúc thì giống như cùng cộng minh với đất trời, khiến cho cả gian phòng đều lâm vào cảnh giới vô cùng huyền diệu, giống như không tồn tại trên thế giới này.
Nếu như để cho một luyện hồn sư cao cấp nhìn thấy một màn này thì y nhất định sẽ chấn kinh.
Tuy rằng hồn lực của luyện hồn sư luôn vượt xa võ giả bình thường, nhưng nếu muốn làm tới mức có thể điều khiển tự nhiên cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Luyện hồn sư nhất phẩm bình thường nhiều nhất chỉ có thể tiến hành kéo dài, mở rộng hồn lực của mình hoặc là tiến hành ngưng luyện, dò thám, trị liệu các loại đơn giản một chút.
Nhưng nếu muốn làm tới mức dùng hồn lực để tạo nên hồn trận hồn ấn thì chỉ có những kẻ có tu vi tam phẩm, tứ phẩm mới có thể làm được, nhưng Diệp Huyền chỉ mới là một võ giả linh võ cảnh mà đã có thể làm được, đây quả thực là phá vỡ hạn chế của luyện hồn sư.
Hồn lực đồ án ngập trời không ngừng lập loè, dường như sinh ra sự cộng hưởng nào đó với nhau, cuối cùng, những hồn lực trận ấn này đột nhiên co rút lại, chui vào mi tâm của Diệp Huyền.
- Hô!
Diệp Huyền mở mắt ra, thở hắt ra một hơi.
- Trải qua hơn nửa tháng tu luyện, bản mệnh hồn ấn của ta rốt cuộc cũng ngưng luyện thành công rồi, chỉ tiếc là cái bản mệnh hồn ấn này còn hơi đơn giản một chút, chỉ có thể khiến hồn lực của ta tăng lên gấp đôi, được rồi, tạm thời dùng đỡ đi vậy.
Diệp Huyền mở miệng thì thào, trong giọng nói chỉ toàn vẻ bất mãn.
Chương 120 Bản mệnh hồn ấn (2)
Bên trong não hải của hắn có một cái hồn ấn phức tạp hiện ra, toả ra quầng sáng mờ ảo.
Nếu như để cho luyện hồn sư khác nghe thấy lời hắn nói thì nhất định sẽ tức tới mức phun máu ba thước, sau đó đánh cho hắn một trận nhớ đời máu văng ba thước.
Bản mệnh hồn ấn chính là ấn ký mà một vị luyện hồn sư cường đại cần phải trang bị, nó cũng giống như khắc một cái trận pháp luyện hồn trong não hải của luyện hồn sư, thông quá trận pháp luyện hồn này có thể phóng đại lực lượng hồn lực của luyện hồn sư một cách tối đa nhất, mạnh mẽ nhất.
Bất kỳ phương pháp nào có thể ngưng luyện ra bản mệnh hồn ấn đều trở thành báu vật vô giá, ngàn vạn khó kiếm ở luyện hồn sư giới.
Bản mệnh hồn ấn đơn giản nhất chỉ có thể giúp gia tăng hồn lực của luyện hồn sư lên một phần, tốt hơn một chút thì tăng lên năm phần, sáu phần hoặc bảy phần, còn loại bản mệnh hồn ấn của Diệp Huyền cư nhiên có thể tăng lên gấp đôi, đã thuộc hàng cực phẩm trong số bản mệnh hồn ấn rồi.
Quan trọng nhất chính là quá trình ngưng luyện bản mệnh hồn ấn vô cùng khó khăn, bình thường ít nhất cũng phải lên tới luyện hồn sư nhị phẩm mới có thể thử tạo nên bản mệnh hồn ấn đơn giản nhất.
Diệp Huyền chỉ là một võ sĩ linh võ cảnh nho nhỏ mà đã có thể ngưng luyện ra được bản mệnh hồn ấn giúp tăng hồn lực lên gấp đôi, đã vậy còn chê là đơn giản quá, nếu như chuyện này truyền ra thì quả thực chẳng khác nào sấm giữa trời quang, khiến người ta đố kỵ.
- Thừa dịp ngưng luyện thành công bản mệnh hồn ấn, đả thông luôn đạo huyền mạch thứ tám và thứ chín luôn, đạo huyền mạch thứ mười trong truyền thuyết này, ta rốt cuộc cũng có thể thử định vị nó rồi.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Huyền hít sâu một hơi, trong não hải lại chìm vào một mảng không minh lần nữa.
Võ giả bình thường sau khi đả thông thất đạo huyền mạch, bước vào võ sĩ linh võ cảnh sẽ tiếp tục tu luyện thêm một ít công pháp và vũ kỹ, cố gắng đạt tới võ sĩ nhị trọng.
Nhưng Diệp Huyền kiếp trước thân là bát giai hồn hoàng cho nên hắn biết rõ, huyền mạch bên trong cơ thể con người cũng không chỉ có bảy, thất đạo huyền mạch chẳng qua chỉ là những huyền mạch cơ bản nhất mà thôi.
Ngoại trừ bảy đạo huyền mạch căn bản nhất này ra thì còn có đạo thứ tám là tâm mạch và đạo thứ chín là mệnh mạch.
Hai đạo huyền mạch này bị ẩn giấu rất kỹ, ẩn ở những nơi kín đáo nhất trong cơ thể, võ giả bình thường căn bản khó mà định vị ra được nó chứ nói gì tới đả thông, cho nên chín phần mười võ giả trên đời này đều chỉ tu luyện có thất mạch.
Nhưng có một vài gia tộc lớn và tông môn thì lại biết được sự tồn tại của tâm mạch và mệnh mạch, vậy nên những đệ tử thiên tài trong các thế gia, tông môn hàng đầu thật sự ở Thiên Huyền đại lực này sau khi đột phá tới linh võ cảnh thì trưởng bối trong gia tộc và tông môn cũng sẽ không vội vã để cho họ đột phá tiếp mà là lợi dụng công pháp đặc biệt để tìm ra sự tồn tại của tâm mạch và mệnh mạch, sau đó thử đả thông.
Căn cứ lý luận huyền mạch thì ở trên cơ sở của thất mạch, mỗi khi đả thông một đạo huyền mạch thì huyền khí có thể dung nạp trong cơ thể võ giả sẽ tăng lên gấp đôi.
Bởi vậy ở trong những thế gia và tông môn đỉnh tiêm nhất, chỉ có những người có thể đả thông được tâm mạch và mệnh mạch mới có thể thực sự xem như thiên tài.
Diệp Huyền kiếp trước cũng chỉ có thể đả thông thất đạo huyền mạch, sau đó liên tục đột phá lên, đợi sau này biết rõ sự tồn tại của đạo huyền mạch thứ tám và thứ chín xong thì trụ cột đã định, có muốn quay lại cũng đã muộn.
Kiếp này hắn đương nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, cho nên trong nửa tháng này hắn tốn rất nhiều công phu, liên tiếp đả thông tâm mạch và mệnh mạch.
Dựa theo đạo lý này Diệp Huyền đáng lẽ đã có thể tiếp tục tu luyện đột phá rồi, nhưng hắn không có.
Bởi vì ở bên trong Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết của Diệp Huyền có ghi lại, ngoại trừ tâm mạch và mệnh mạch ra, trong cơ thể con người vẫn còn tồn tại đạo huyền mạch thứ mười.
Advertisements
Đây quả thực là ghi chép khiến Diệp Huyền không dám tin.
Kiếp trước bất luận là ở lý luận huyền mạch hay những ghi chép về bí mật ẩn tàng trong cơ thể con người đều chỉ nói chín mạch là cực hạn.
Như gọi hoàng đế là cửu ngũ chí tôn chẳng hạn, chín, cũng đại biểu cho thứ cao nhất, không có mười.
Chín là cực hạn, một là trời.
Một này, đại biểu cho thượng thiên, đại biểu cho nghịch thiên, cũng có thể đại biểu cho hư vô, cũng chính là không tồn tại.
Kiếp trước thân là bát phẩm hồn hoàng, cửu phẩm luyện dược sư, có công pháp gì mà hắn chưa từng thấy.
Cho dù là công pháp vương phẩm mạnh nhất của phàm, địa, thiên, huyền, vương, đều chỉ ghi lại có cửu đạo huyền mạch, chưa từng có cái nào nói gì tới thập đạo huyền mạch.
Huống hồ gì Diệp Huyền đã đả thông cửu đạo huyền mạch cảm giác được cửu đạo huyền mạch này đã quán xuyên qua những bộ vị trong cơ thể, không sót chỗ nào.
Nói cách khác, trong cơ thể con người đã không còn vị trí nào để chứa đạo huyền mạch thứ mười này nữa.
Chính là, trong Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết lại nhắc tới đạo huyền mạch thứ mười, chỉ là, đạo huyền mạch thứ mười này ở chỗ nào thì lại không thấy ghi rõ ra.
Bên trên chỉ nói: thế phàm có cửu mạch, nhưng thánh giả có thập mạch, trên mệnh mạch chính là thiên mạch, thiên mạch bất tồn, nếu mở được thì siêu phàm nhập thánh, nếu đóng thì vẫn chỉ là con kiến hôi.
Điều này khiến cho Diệp Huyền không khỏi hoài nghi, đạo huyền mạch thứ mười này thật sự có tồn tại hay sao? Hay chỉ là một loại mong mỏi?
Trong lòng hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Diệp Huyền vẫn quyết định thử một phen xem sao, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết là công pháp cường đại nhất mà hắn từng gặp, là công pháp thánh phẩm vượt xa vương phẩm, nói không chừng đạo huyền mạch thứ mười này thật sự có tồn tại.
Hô!
Trong thân thể của Diệp Huyền, huyền khí nồng đậm theo Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết vận chuyển nhanh dần lên, từng đạo huyền mạch bị quán thông triệt để, huyền khí hùng hậu chảy qua từng bộ vị trong cơ thể của Diệp Huyền.
Bản mệnh hồn ấn của hắn đột nhiên phát sáng, từng đạo hồn lực nhanh chóng kết hợp làm một với huyền khí, dung nhập vào từng bộ vị trong cơ thể.
Một lần, lại một lần, Diệp Huyền dựa theo tâm pháp trên Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, bắt đầu định vị mạch huyệt.
Sau thất mạch, muốn đả thông tâm mạch và mệnh mạch thì phải định vị mạch huyệt, bởi vì hai đạo huyền mạch sau này đều ẩn hình, chỉ có định vị được mạch huyệt thì mới có thể biết được vị trí cụ thể.
Bình luận facebook