-
Chương 1266-1270
Chương 1266 Ma Sát Khí
Dù cho là Vũ Đế nhị trọng mạnh hơn Huyết Kiếm Vũ Đế, cũng không cách nào thả ra uy thế như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn dĩ nhiên sinh ra cảm giác áp bức, hiển nhiên đồ vật ở lòng đất, tuyệt đối vượt lên Vũ Đế bình thường.
Nơi này, đến tột cùng có cái gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế kinh hãi, đồng thời ánh mắt cũng phóng ra một tia hừng hực.
Nguy hiểm đồng thời thường thường cũng đại diện cho kỳ ngộ, xuất hiện vị trí có khí tức kinh khủng như thế, nơi kia tất nhiên sẽ có một ít đồ vật đặc thù.
- Đi, chúng ta đi xuống xem một chút.
Không có chút do dự gì, Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên lao ra đường nối, lướt về phía khói đen.
Diệp Huyền cùng Chiến Thương theo Huyết Kiếm Vũ Đế bay lượn xuống.
Khói đen vô biên, ở quanh thân bọn hắn quanh quẩn.
Trong nháy mắt Diệp Huyền mới vừa rời đường nối, một nguồn lực lượng vô hình giáng lâm ở trên người hắn.
- Đây là... Sát khí thật đáng sợ.
Diệp Huyền cảm giác một nguồn lực lượng vô hình đang không ngừng đầu độc nội tâm của hắn, đồng thời từ trong hắc vụ, có một lực lượng kỳ dị từ làn da của hắn tiến vào thân thể.
Loại lực lượng kỳ dị này... Mặc kệ là dùng Huyền Nguyên hay hồn lực đều không thể ngăn cản, chúng nó sẽ xuyên vào thân thể, sau đó lại chui ra thân thể.
Xem thân thể ngươi như không khí, tùy ý qua lại.
Mà ở trong quá trình này, tinh thần cùng thân thể sẽ phát sinh một chút biến hóa.
- Giết giết giết.
Diệp Huyền cảm giác tinh thần của mình trở nên từ từ âm lạnh, một loại sát khí bạo ngược từ trong lòng hắn bốc lên, trong đầu phảng phất như có từng đạo từng đạo gào thét vang vọng.
Không chỉ tinh thần, ngay cả nhục thân cũng sản sinh một chút biến hóa thần bí.
- Không đúng, đây rốt cuộc là cái sát khí gì?
Cái gọi là sát khí, bình thường đều tác dụng ở trên tinh thần, cùng sát khí có chút tương tự, một số võ giả giết nhiều người, tự nhiên sẽ có một ít sát khí, những sát khí này, hoàn toàn là bởi vì hắn ở trong quá trình giết người, trên tinh thần phát sinh biến hóa sản sinh một loại khí thế.
Nhưng những sương mù màu đen này, không chỉ tác dụng ở trên tinh thần của hắn, ngay cả nhục thân cũng tiến hành một ít lột xác.
Có một lực lượng không tên, dung hợp vào thân thể của hắn, thậm chí ngay cả Cửu Chuyển Thánh Thể của hắn đạt đến lục chuyển, cũng không cách nào ngăn cản, phảng phất như hai người là một loại lực lượng tuyệt nhiên không giống, lẫn nhau trong lúc đó tiến hành dung hợp.
Diệp Huyền còn không dám kết luận, kết quả như thế này là tốt hay xấu.
Mà thời điểm ở trong lòng Diệp Huyền kinh nghi, một bên Chiến Thương thì mừng như điên cười to lên.
- Ma Sát Khí, nơi này dĩ nhiên có nhiều Ma Sát Khí như thế, hơn nữa còn thuần khiết như vậy.
Chiến Thương một bên mừng như điên, một bên trong bóng tối hấp thu những sương mù màu đen này, chỉ thấy từng đạo từng đạo sương mù màu đen, lấy tốc độ mắt thường cùng Huyền Thức căn bản không có cách dự đoán, chậm rãi tiến vào thân thể của hắn, mà tu vi của Chiến Thương nguyên bản đạt đến nhị trọng, dĩ nhiên chầm chậm tăng lên.
- Ha ha, không nghĩ tới ở đây dĩ nhiên có nhiều Ma Sát Khí như thế, thực sự là phúc địa của Chiến Thương ta a, có những Ma Sát Khí này, Bổn tôn chủ có thể trắng trợn không kiêng dè tiến hành tu luyện, chà chà, những cái này là Ma Sát Khí để Linh Ma tộc tẩm bổ nhục thân a, tại sao có thể có nhiều như vậy!
Chiến Thương mừng như điên, đồng thời lại không nhịn được liếc nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế, trong con ngươi lướt qua một tia phiền muộn.
- Đáng chết, có Vũ Đế nhân loại này, Bổn tôn chủ căn bản không thể trắng trợn không kiêng dè hấp thu, chậm rãi hấp thu như vậy, lúc nào mới có thể tiến hành đột phá, phải nghĩ một biện pháp đẩy nhân loại Vũ Đế này ra.
Có điều, hắn là “tôi tớ”, ở trong ba người căn bản không có quyền lực lên tiếng.
Nghĩ tới đây, lúc này Chiến Thương truyền âm cho Diệp Huyền nói:
- Tiểu tử, ngươi không thể tiếp tục nữa, những sương mù màu đen này chính là Ma Sát Khí mà Linh Ma tộc tẩm bổ nhục thân, trong đó ẩn chứa Ma khí cùng sát khí mãnh liệt, lấy tu vi của ngươi, một khi thâm nhập quá nhiều, sẽ bị những Ma Sát Khí này xâm lấn linh hồn, cuối cùng mất đi ý thức, trở thành cuồng ma không có tư tưởng.
- Linh Ma tộc? Ma Sát Khí?
Diệp Huyền liếc nhìn Chiến Thương, kỳ thực không cần Chiến Thương mở miệng, hắn cũng đã cảm giác được không đúng, lúc mới từ trong đường nối đi ra, những sát khí này đối với tinh thần của hắn mà nói ảnh hưởng vẫn không tính đặc biệt cực lớn, nhưng theo không ngừng thâm nhập, ý chí của hắn đã chịu đến đả kích không nhỏ.
Này là bởi vì thân phận Luyện Hồn Sư cùng Luyện Dược Sư của hắn, mới có thể kiên trì lâu như vậy, đổi làm Vũ Hoàng phổ thông, e sợ đã không kiên trì được.
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, trong những sương mù màu đen này ẩn chứa sát khí quá nồng nặc, thiếu gia ta đã có chút không kiên trì được, liền không tiếp tục nữa.
Diệp Huyền làm sao không rõ ràng ý tứ của Chiến Thương là cái gì, chính là vì thoát ly Huyết Kiếm Vũ Đế, có điều Diệp Huyền cũng cảm thấy, này vừa vặn là cơ hội rời đi Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Giết giết giết!
Một tiếng hô bạo ngược đột ngột vang lên, lập tức một bóng người từ nơi không xa lướt ra, chớp mắt liền đến trước mặt Huyết Kiếm Vũ Đế.
Người này ánh mắt đỏ như máu, xem tu vi là một tên Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng hoàn toàn không có ý chí bản thân, trường kiếm trong tay hỗn độn bổ xuống Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Cút!
Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế ngưng lại, hừ lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng, phù, cánh tay nắm trường kiếm của Vũ Hoàng kia trong nháy mắt nổ tung, máu tươi ròng ròng.
- Giết, giết, giết!
Nhưng Vũ Hoàng nhị trọng này không hề hay biết, hai mắt đỏ đậm, lần thứ hai đánh tới Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Chết!
Huyết Kiếm Vũ Đế hơi nhướng mày, mắt lộ sát cơ, đấm ra một quyền, phịch một tiếng, Vũ Hoàng nhị trọng kia trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu.
Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, Vũ Hoàng này vừa nhìn chính là mới vừa gia nhập nơi này không bao lâu, không nghĩ tới bị sát khí nơi này xóa đi ý chí, trở thành một người điên chỉ biết giết chóc.
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, ngươi cũng nhìn thấy, thiếu gia ta không thể lại tiếp tục tiến lên.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng trọng nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế dừng lại, hơi trầm tư, chợt một lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn phóng thích ra, bao phủ Diệp Huyền cùng Chiến Thương lại, chính là Vũ Đế lĩnh vực của hắn.
- Tiểu hữu, nơi này sát khí xác thực rất nồng nặc, có điều các ngươi yên tâm, ở dưới lĩnh vực của lão phu, các ngươi sẽ không sao.
Chương 1267 Mỗi người đi một ngả (1)
Dưới lĩnh vực mạnh mẽ, sương mù màu đen bên người Diệp Huyền lập tức thiếu rất nhiều, biến đến không cách nào ảnh hưởng đến thần trí của hắn.
Chiến Thương há hốc mồm, như vậy sao được, ở dưới lĩnh vực của Huyết Kiếm Vũ Đế, hắn còn làm sao hấp thu những Ma Sát Khí kia, e là vừa nãy cẩn thận từng li từng tí hấp thu cũng không được.
Lĩnh vực, là khu vực một Vũ Đế triệt để khống chế, coi như hắn cẩn thận hơn, chỉ cần dám ở trong lĩnh vực hấp thu cho dù một chút xíu Ma Sát Khí, Huyết Kiếm Vũ Đế cũng có thể rõ ràng cảm ứng được.
Chỉ thấy Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, lĩnh vực của ngươi xác thực có thể đại đại giảm bớt những sát khí này ăn mòn, có điều lòng đất này không biết sâu bao nhiêu, một khi gặp phải nguy hiểm, hai chúng ta tất nhiên sẽ trở thành liên lụy của ngươi, vì lẽ đó vẫn là quên đi.
Kỳ thực Diệp Huyền cũng muốn rời Huyết Kiếm Vũ Đế.
Dù sao nhìn như Huyết Kiếm Vũ Đế đối với hắn vô cùng thuận theo, nhưng theo đối phương, một ít thủ đoạn của Diệp Huyền căn bản không tiện triển khai, hơn nữa có thể nói, theo Huyết Kiếm Vũ Đế, Diệp Huyền là giao mạng của mình ở trên tay đối phương, đây là Diệp Huyền cực kỳ chống cự.
- Nếu tiểu hữu kiên trì, lão phu liền không nói thêm gì nữa.
Huyết Kiếm Vũ Đế hiển nhiên cũng rõ ràng Diệp Huyền nói có đạo lý, dứt tiếng, một thẻ ngọc trong nháy mắt rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Đây là thẻ ngọc truyền tin của lão phu, lát nữa nếu tiểu hữu gặp phải nguy hiểm, có thể đưa tin cho lão phu, chỉ cần lão phu nhận được tin tức, tất nhiên sẽ ngay lập tức chạy tới.
- Vậy thì đa tạ Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân.
Diệp Huyền thu hồi thẻ ngọc, vật này nói không chắc sau đó có thể có tác dụng.
- Tiểu hữu quá khách khí, vậy chúng ta tạm biệt.
Huyết Kiếm Vũ Đế chắp tay, lúc này hóa thành một vệt sáng, về phía dưới phi vút đi, không quá chốc lát, liền bị khói đen che đậy bóng người, biến mất không còn tăm hơi.
- Hừ, để Bổn tôn chủ làm tôi tớ lâu như vậy, tiểu tử, ngươi có thể thoải mái a.
Huyết Kiếm Vũ Đế vừa rời đi, Chiến Thương lập tức khôi phục nguyên dạng, đôi mắt màu đen sát khí hiển lộ nói.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Làm sao, tôi tớ như ngươi còn muốn động thủ với thiếu chủ ta sao?
- Khốn nạn.
Nghe được Diệp Huyền xưng hô mình là “tôi tớ”, Chiến Thương tức giận đến phổi cũng muốn nổ ra.
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi, vừa nãy có Huyết Kiếm Vũ Đế kia, Bổn tôn chủ mới cố ý ẩn giấu thực lực, hiện tại Huyết Kiếm Vũ Đế không có, ngươi còn dám ở trước mặt Bổn tôn chủ hung hăng, thực sự là vội vã muốn chết a!
Cả người Chiến Thương toát ra sát khí kinh người, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bao phủ tới Diệp Huyền.
- Muốn động thủ, liền trực tiếp động thủ, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt, lẽ nào cái gọi là Phệ Hồn Tộc, tất cả đều là quỷ nhát gan sao?
Diệp Huyền căn bản không sợ Chiến Thương, một mặt trào phúng nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám!
Chiến Thương tức giận đến trán nổi gân xanh, hai con mắt đỏ như máu.
Hắn đường đường Phệ Hồn Tộc Tôn giả, lúc nào ngay cả một Vũ Vương nhân tộc cũng dám coi khinh hắn như thế.
Ầm!
Trong tiếng nổi giận, cả người Chiến Thương thả ra sương mù màu đen ngập trời, cùng Ma Sát Khí kết hợp với nhau, để hắn phảng phất như một vị Ma thần, như có vẻ đặc biệt âm lạnh bá đạo, hắn thả ra từng đạo từng đạo sương mù màu đen liền giống như xúc tu, điên cuồng bao phủ tới Diệp Huyền.
- Hừ!
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, trong tay đột nhiên hiện ra Hạo Quang Đại Thiên Kính:
- Chặn cho ta.
Hạo Quang Đại Thiên Kính tỏa ra ánh sáng mông lung, bịch một cái ngăn cản công kích của Chiến Thương, sương mù màu đen giống như xúc tu không ngừng ở trên lồng ánh sáng do Hạo Quang Đại Thiên Kính hình thành vặn vẹo, kèn kẹt, lồng ánh sáng kia cấp tốc hiện ra từng tia rạn nứt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phá diệt.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, Chiến Thương ở trong hoàn cảnh này, thực lực tựa hồ so với vừa nãy tăng lên một chút.
- Ha ha.
Thấy sắc mặt của Diệp Huyền nghiêm túc, lúc này Chiến Thương dừng lại tiến công, đắc ý cười to, chợt âm thanh tràn ngập âm lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng nhìn thấy, Bổn tôn chủ ở trong hoàn cảnh như vậy, thực lực so với trước còn đáng sợ hơn một phần, giao tinh thạch màu đen mà Huyết Kiếm Vũ Đế cho ngươi ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.
Trong lồng ánh sáng, Diệp Huyền ở dưới sương mù bao phủ, trên mặt không có vẻ sợ hãi chút nào, càng là lộ ra một tia vẻ khinh thường đến.
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Huyền khinh thường, Chiến Thương không vội chút nào, tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi kích giận ta, Bổn tôn chủ liền nói tin tức trên người ngươi có Thiên Hỏa ra, còn có thân phận Vô Lượng Sơn thiếu chủ của ngươi là giả, chà chà, ta nghĩ Vô Lượng Sơn đối với cái này nên cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa ngươi nói nếu như Huyết Kiếm Vũ Đế biết ngươi vừa nãy nói kỳ thực tất cả đều là lừa hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào, có thể hận đến chém ngươi thành muôn mảnh hay không? Khà khà.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, chỉ tay nói:
- Ngươi cứ việc đi nói, thiếu gia ta chờ.
Ánh mắt của Chiến Thương ngưng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên không sợ hắn để lộ bí mật, lẽ nào hắn không biết Thiên Hỏa đối với đám cường giả nhân loại kia sức hấp dẫn đến tột cùng lớn bao nhiêu sao?
- Ngươi không sợ?
Trên người Chiến Thương sát cơ lần thứ hai tràn ra, sương mù xung quanh hình thành từng đạo từng đạo vòng xoáy xoay tròn, có vẻ đặc biệt âm u đáng sợ.
- Nếu ngươi thật sự dám, liền sẽ không léo nha léo nhéo như thế.
Diệp Huyền châm chọc nói:
- Ngươi một Phệ Hồn tộc, lại nắm cái này đến uy hiếp ta, muốn so thù hận, Vô Lượng Sơn hận ngươi, là cao hơn ta không biết bao nhiêu lần, còn Huyết Kiếm Vũ Đế kia, coi như ta lừa hắn, nhưng võ đạo bản nguyên trên người hắn ta thật có thể trị, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm sao đối với ta?
- Ngươi...
Chiến Thương nghe xong sắc mặt hơi ngưng lại, nhưng không biết làm sao phản bác.
- Muốn động thủ, thì nhanh lên, ngươi không động thủ, hiện tại ta liền muốn đi cùng đám Vũ Đế nhân loại kia nói, có một Phệ Hồn tộc đoạt xá đệ tử hạch tâm của Vô Lượng Sơn Tề Thừa, ẩn giấu ở trong nhân loại chúng ta, hơn nữa đi tới Cổ Ma Chi Địa này, không biết muốn làm cái gì, có khả năng là muốn diệt Nhân tộc chúng ta, cũng có thể, là muốn lấy về bảo vật nghịch thiên của Phệ Hồn Tộc ở nơi này.
Diệp Huyền nói.&
Chương 1268 Mỗi người đi một ngả (2)
- Ngươi câm miệng, Cổ Ma Chi Địa này chính là địa bàn của Linh Ma tộc, cùng Phệ Hồn Tộc ta không hề có một chút quan hệ.
Chiến Thương nổi điên, hắn sợ nhất là thân phận Phệ Hồn tộc của mình lộ ra ánh sáng, hiện tại thực lực của hắn còn không khôi phục bao nhiêu, hắn biết rõ đám cường giả nhân loại kia nếu biết thân phận mình, sẽ đối với hắn như thế nào.
Đặc biệt ở Cổ Ma Chi Địa này, võ giả nhân loại khẳng định cho rằng hắn biết vị trí bảo vật nơi này, nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào bắt hắn.
- Thật sao? Ta nói ra, thời gian nhàn nhã của ngươi sẽ không bao lâu, nói không chắc không bao lâu nữa, tất cả võ giả nhân loại đi tới Cổ Ma Chi Địa này đều sẽ biết, nơi này có một Phệ Hồn tộc biết vị trí các bảo vật.
Diệp Huyền cười ha ha, căn bản không có đem Chiến Thương uy hiếp để ở trong mắt.
- Khốn nạn, được, ta không giết ngươi, cũng không muốn tinh thạch màu đen kia, ngươi và ta bắt đầu từ bây giờ không liên hệ, nếu như ngươi thật sự dám nói ra thân phận của Bổn tôn chủ, Bổn tôn chủ cũng sẽ nói ra sự tình ngươi nắm giữ Thiên Hỏa, đến thời điểm đó hai ta cùng lắm cá chết lưới rách.
Chiến Thương trở lại sương mù màu đen, xoay người muốn rời khỏi nơi này, hắn biết mình không làm gì được Diệp Huyền, cũng đe dọa không được Diệp Huyền, lưu lại nơi này vốn là bị nhục nhã.
Diệp Huyền lạnh giọng nói:
- Ngươi đứng lại đó cho ta.
- Hừ.
Chiến Thương hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Diệp Huyền, thân hình muốn biến mất ở trong Ma Sát Khí, hiện tại hắn muốn làm nhất, chính là tìm một chỗ yên tĩnh hấp thu Ma Sát Khí, tăng lên thực lực của hắn, quay đầu lại giết Diệp Huyền.
- Đứng lại, nếu như ngươi còn dám đi một bước, thiếu gia ta liền bóp nát thẻ ngọc mà Huyết Kiếm Vũ Đế cho ta, ta xem ngươi chút thời gian này, có thể trốn đi nơi nào?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì, lẽ nào nhất định phải cá chết lưới rách?
Chiến Thương tức giận đến phổi cũng muốn nổ, nhưng không thể không dừng lại.
- Ta muốn làm gì? Ngươi muốn động thủ liền động thủ, muốn dừng tay liền dừng tay, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Chiến Thương áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là tiếp tục thân phận của ngươi, làm nô bộc của ta.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói.
- Ngươi nói bậy.
Chiến Thương phẫn nộ nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng được voi đòi tiên, bằng không Bổn tôn chủ liều mạng bại lộ thân phận, cũng phải chém giết ngươi, ngươi có tin hay không.
Cả người hắn có chút điên cuồng, để Phệ Hồn Tộc Tôn giả đi làm nô bộc của Vũ Vương nhân loại, còn không bằng giết hắn.
- Ha ha, ngươi không muốn làm cũng được, có điều ngươi đến nói cho ta, nơi này đến tột cùng là nơi nào, tinh thạch màu đen kia đến cùng là cái gì, đối với ngươi có chỗ lợi gì, còn có ngươi biết cái gì? Mục đích thực sự là cái gì? Nếu như ngươi nói cho ta biết những điều này, ta không ngại cùng ngươi duy trì hòa bình, mọi người tạm thời bình an vô sự.
Kỳ thực đây mới là mục đích thực sự của Diệp Huyền, hắn tin tưởng chỗ này, Chiến Thương tuyệt đối biết cái gì.
- Thật sự chỉ cần như vậy là có thể?
- Ta lừa ngươi làm gì, có điều, ngươi nói không thể là lung tung, nếu để cho ta biết ngươi có chút gạt ta, thì đừng trách ta không giữ chữ tín.
Diệp Huyền hừ lạnh nói.
- Yên tâm đi, người Phệ Hồn tộc ta cũng không có giảo hoạt như nhân loại ngươi.
Chiến Thương cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Nơi đây là Cổ Ma Chi Địa, là địa bàn của thượng cổ Linh Ma tộc, Linh Ma tộc, là một chủng tộc khủng bố ở thời đại viễn cổ, thực lực kinh người, có điều thời đại viễn cổ đã từng xảy ra một hồi bách tộc đại chiến, Linh Ma tộc Cổ Ma Chi Địa bị oanh thành vô số mảnh vỡ, chìm vào thời không loạn lưu, mảnh đại địa đột nhiên cùng Thiên Âm Cốc nối tiếp này, hẳn là một mảnh vỡ của Cổ Ma Chi Địa.
- Ngươi được tinh thạch màu đen, chính là Ma Thạch, là cội nguồn lực lượng của Linh Ma tộc, ẩn chứa ma lực mạnh mẽ, tương đương với Huyền Thạch của nhân loại các ngươi, loại ma lực này, đối với nhục thân cùng linh hồn của Bổn tôn chủ có tác dụng tẩm bổ nhất định, vì lẽ đó ta mới muốn.
- Mà Ma Sát Khí này, là đồ vật để Linh Ma tộc tẩm bổ nhục thân, thực lực Linh Ma tộc cường hãn, nhục thân càng cực kỳ đáng sợ, cũng là bởi vì có Ma Sát Khí này tẩm bổ, chỉ cần chống lại sát khí trong Ma Sát Khí ảnh hưởng, lượng lớn Ma Sát Khí liền có thể làm cho nhục thân được lột xác.
- Còn mục đích của ta, hiện tại cũng không cái gì khó nói, Cổ Ma Chi Địa từng là chiến trường của viễn cổ bách tộc đại chiến, ta muốn nhìn có thể tìm tới một bộ nhục thân của cường giả thời đại viễn cổ hay không, muốn đoạt xá lần thứ hai, càng sớm hơn khôi phục thực lực. Có điều bây giờ nhìn lại là không thể, nơi này tựa hồ không giống như chiến trường chính của bách tộc đại chiến, mà như là một căn cứ địa của Linh Ma tộc.
- Được rồi, bản thân ta biết chỉ có như vậy, nếu như ngươi còn dám áp chế ta, liều mạng chết, Bổn tôn chủ cũng phải đánh giết ngươi.
Chiến Thương căn bản không muốn cùng Diệp Huyền ở lâu, nói xong lời này, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, hóa thành một vệt sáng biến mất ở nơi sâu xa của yên vụ.
- Thì ra là như vậy.
Diệp Huyền bừng tỉnh, khẽ gật đầu, kỳ thực hắn cũng chỉ là dọa Chiến Thương, thật chiến đấu với nhau, hắn đối với Chiến Thương, vẫn còn có chút kiêng kỵ.
Dù sao Thiên Hỏa của hắn, cũng không có thể tùy ý bại lộ.
- Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của Chiến Thương, lúc rời đi tựa hồ đang hấp thu những Ma Sát Khí kia, nói như vậy, Ma Sát Khí nơi này đối với hắn mà nói nên có ích lợi cự lớn.
Nhìn bóng lưng Chiến Thương rời đi, Diệp Huyền hơi trầm tư, trong lòng cũng cảm nhận được một tia áp lực.
Bây giờ.
Ở không gian bí ẩn xuất hiện cường giả càng ngày càng nhiều, ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng đã xuất hiện, lấy tu vi của Diệp Huyền, muốn sinh tồn, độ khó cũng càng lúc càng lớn.
Hơn nữa lấy tính cách của Chiến Thương, chỉ cần có đầy đủ thực lực đánh giết mình, tất nhiên sẽ lần thứ hai tìm tới cửa.
- Nhất định phải tăng tu vi của ta lên.
Trong lòng Diệp Huyền yên lặng quyết định chú ý.
Vèo!
Sau một khắc, cả người hắn nhất thời hóa thành một vệt sáng, phóng lên trời.
Nơi này Ma Sát Khí quá mức nồng nặc, hơn nữa cỗ lực lượng kinh khủng kia khiến cho Diệp Huyền tạm thời còn không muốn đi tìm tòi hư thực, hắn muốn nhìn một chút, phía trên cung điện dưới lòng đất này đến tột cùng là cái gì.
Chương 1269 Đột nhiên tập kích (1)
Theo không ngừng tăng lên, Diệp Huyền thấy rõ ràng, trên vách đá, không ngừng có từng đường nối.
Bọn họ trước tiến vào trong cung điện phế tích, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục lối vào.
Nhưng bây giờ Diệp Huyền ở trên vách đá, nhìn thấy lối vào hơn trăm cái, có thể thấy được trừ chỗ phế tích của bọn hắn có thể tiến vào nơi này, những địa phương khác cũng có đường nối tiến vào nơi đây.
- Không biết nơi này, đến tột cùng là nơi nào?
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm nghĩ.
Vèo vèo!
Đúng lúc này.
Hai đạo lưu quang đột nhiên từ một bên bắn ra, vừa vặn cùng Diệp Huyền đón đầu nhìn nhau.
- Diệp thiếu, là ngươi?&Một tiếng kinh ngạc thốt lên, từ trong miệng hai bóng người kia truyền ra, lại là Từ gia Từ Chinh cùng Từ Bình, chỉ thấy trên mặt hai người mang theo vẻ vui mừng, hăng hái bay lượn tới.
- Hai người các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Diệp Huyền cũng dừng thân hình lại, kinh ngạc hỏi.
Trước cùng Huyết Kiếm Vũ Đế giao lưu, hắn cũng biết, Từ gia Từ Nghiễm Lâm bởi vì đắc tội hắn, bị hắn đánh nát huyền mạch, tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Theo Diệp Huyền, mất đi Vũ Hoàng tam trọng như Từ Nghiễm Lâm, người Từ gia hẳn là tận lực rời đi phế tích, không nghĩ tới ở đây hắn lại nhìn thấy Từ Chinh cùng Từ Bình.
- Nghiễm Lâm huynh cùng Từ Chấn đâu?
Diệp Huyền nghi hoặc hỏi.
Tuy Từ gia lâm thời xé bỏ thỏa thuận, nhưng Diệp Huyền đối với Từ gia vẫn có một chút hảo cảm, dù sao trước gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng không hề từ bỏ mình.
Hơn nữa Từ gia ngoại trừ Từ Bình thái độ đối với mình kém một chút, Từ Chinh đối với mình cũng tương đối chăm sóc.
Từ Chinh nói:
- Diệp thiếu, lão sư cùng Từ Chấn trưởng lão trước tiên lui ra, ngươi không biết, ở sau khi ngươi rời đi, bên trong tòa đại điện kia đột nhiên đến một Huyết Kiếm Vũ Đế, cướp đi thu hoạch của chúng ta cùng đám người Đao Minh Hoàng, sau đó liền nhảy vào trong cung điện dưới lòng đất này, lão sư sợ chúng ta toàn bộ đi vào, một khi gặp phải nguy hiểm Từ gia sẽ triệt để mất đi trụ cột, bởi vậy bọn họ trước tiên lui ra phế tích, để hai chúng ta tiếp tục thăm dò cung điện dưới lòng đất này, đúng rồi, Diệp thiếu ngươi không gặp Huyết Kiếm Vũ Đế kia chứ?
Diệp Huyền sửng sốt một chút, Từ Chinh này nói, tựa hồ cùng Huyết Kiếm Vũ Đế nói có chút không giống a.
Dựa theo Diệp Huyền suy nghĩ, sở dĩ Từ Nghiễm Lâm không tới, khả năng rất lớn là bởi vì hắn bị Huyết Kiếm Vũ Đế phế bỏ huyền mạch, mất đi sức chiến đấu, nhưng Từ Chinh này nói, là Từ Nghiễm Lâm vì bảo tồn thực lực, mới cố ý lui ra, để bọn họ đi vào.
- Hay là chuyện như vậy Từ Chinh không tiện mở miệng.
Trong lòng Diệp Huyền thầm nghĩ, lập tức cười nói:
- Ta đương nhiên không gặp phải Huyết Kiếm Vũ Đế gì kia, nếu gặp phải, ta còn có thể sống sao?
Sự tình hắn lừa dối Huyết Kiếm Vũ Đế, tự nhiên càng ít người biết càng tốt.
- Nói cũng phải.
Trên mặt Từ Chinh mang theo cay đắng:
- Ở trước mặt Vũ Đế, chúng ta những Vũ Hoàng này quả thực như giun dế.
Cảm khái qua đi, Từ Chinh lại nghi hoặc nói với Diệp Huyền:
- Đúng rồi Diệp thiếu, hai con Yêu thú bên cạnh ngươi đâu? Sao không gặp?
Diệp Huyền cười khổ:
- Ta không gặp phải Huyết Kiếm Vũ Đế kia, nhưng gặp phải Chiến Thương, người này muốn xuống tay với ta, ta tự nhiên không có năng lực chống đỡ, may mắn hai đại linh sủng bảo hộ được ta, nhưng chúng nó...
Chiến Thương công kích quá mức quỷ dị, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc bị Chiến Thương kích thương, đến hiện tại còn ở trong túi linh sủng dưỡng thương.
- Diệp thiếu không cần quá thương tâm, hiện tại có chúng ta ở đây, hai chúng ta hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi.
Từ Chấn cảm khái nói.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, ngươi là một Trận Pháp đại sư?
Đúng lúc này, Từ Bình ở một bên đột nhiên nói.
- Không sai.
Diệp Huyền ngờ vực nhìn về phía hắn.
STAYNEXTNEXT
Trên mặt Từ Bình lộ ra nét mừng, kích động nói:
- Diệp thiếu, vừa nãy chúng ta ở trong thông đạo kia, gặp phải một thạch thất, chúng ta hoài nghi bên trong nhất định có bảo vật, thế nhưng cửa thạch thất kia, lại có một trận pháp phức tạp, hai chúng ta tiêu hao tinh lực rất lớn cũng không thể mở ra, nếu Diệp thiếu ngươi ra tay, nhất định sẽ không có vấn đề.
- Đúng.
Từ Chinh cũng kích động nói:
- Diệp thiếu, không bằng chúng ta đi một chuyến? Nếu bên trong thật có bảo vật gì, chúng ta dựa theo giá trị ba người chia đều, không biết Diệp thiếu ý như thế nào?
Một thạch thất bị trận pháp khóa lại?
Diệp Huyền nhất thời hứng thú.
- Đi, chúng ta qua xem một chút.
Xoạt xoạt xoạt!
Ba bóng người trong nháy mắt hóa thành ba đạo lưu quang, tiến vào trong thông đạo mà đám người Từ Chinh vừa ra.
- Diệp thiếu, ngươi đi theo ta, ở phía trước.
Ba người bay lượn, Từ Bình ở phía trước chỉ dẫn, Diệp Huyền ở giữa, còn Từ Chinh bảo vệ ở phía sau, phòng ngừa có nguy hiểm gì.
Ba người cực tốc bay lượn, sau khi đi tới khoảng chừng hơn trăm dặm, Từ Bình mở miệng nói:
- Diệp thiếu, trải qua chỗ rẽ phía trước, liền đến thạch thất kia.
Dứt tiếng, Từ Bình bá một hồi, trước tiên nhảy vào chỗ rẽ.
Diệp Huyền theo sát.
- A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm vang lên, chính là Từ Bình hô lên.
Lập tức...
Ầm!
Một ánh đao óng ánh, đột ngột hiện ra ở trước mặt Diệp Huyền, trên đao mang kia, ánh sáng lưu chuyển, ẩn chứa Huyền Nguyên cực kỳ đáng sợ, chém về phía thân thể Diệp Huyền.
- Diệp thiếu cẩn thận.
Từ Chinh ở sau lưng Diệp Huyền cả giận nói.
- Không tốt.
Trong lòng Diệp Huyền cũng kinh hãi, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng, thân hình hắn đột nhiên lóe lên, ở thời khắc mấu chốt miễn cưỡng tách ra đao mang kia đánh chính diện.
Nhưng kình khí của ánh đao vẫn sát đến thân thể Diệp Huyền.
- Hừ!
Lực lượng đáng sợ trùng kích, Diệp Huyền trực tiếp rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, mà trong ánh mắt hắn thì mang theo sợ hãi, thân hình điên cuồng lùi về sau.
- Đáng chết, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Từ Chinh tái xanh, trong nháy mắt nhằm về phía Diệp Huyền, đồng thời giận dữ hét:
- Diệp thiếu, ngươi trốn ở sau ta, chú ý an toàn.
Dứt tiếng, Từ Chinh vèo một cái từ bên người Diệp Huyền sát qua, muốn xông vào chỗ rẽ.
Nhưng trong nháy mắt hắn trải qua bên người Diệp Huyền.
- Ầm!
Trên mặt Từ Chinh bỗng dưng lướt qua một tia tàn nhẫn, dĩ nhiên không có dấu hiệu nào trở tay một chưởng, đánh về ngực Diệp Huyền.
- Từ Chinh ngươi...
Khóe mắt của Diệp Huyền sắp nứt, hai con mắt đỏ đậm, vẻ mặt đó hiển nhiên căn bản không ngờ tới Từ Chinh luôn đối với hắn vô cùng nhiệt tình sẽ đột nhiên ra tay, vội vàng chỉ kịp chắn ngang Tài Quyết Chi Kiếm ở trước ngực, thân kiếm cũng đã bị bàn tay của Từ Chinh đập trúng.
Chương 1270 Đột nhiên tập kích (2)
Xì xì!
Dưới lực xung kích khủng bố, Diệp Huyền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ầm một tiếng đánh vào trên vách tường, bị thương nặng.
Bá, bạch!
Tiếng xé gió vang lên, Từ Bình bình yên vô sự từ chỗ rẽ đi ra, khóe miệng phác hoạ lên nụ cười gằn, cùng Từ Chinh đồng thời vây quanh Diệp Huyền lại.
- Ha ha, Diệp thiếu, không nghĩ tới a?
Trên mặt Từ Bình mang theo nụ cười hung tàn, một mặt đắc ý nói.
- Đây rốt cuộc là tại sao.
Diệp Huyền che ngực, trên mặt mang theo vẻ khó tin, thống khổ nhìn Từ Chinh cùng Từ Bình.
- Tại sao? Này còn cần hỏi sao?
Từ Bình xì cười một tiếng, ánh mắt độc ác.
- Trên người ngươi có nhiều bảo vật như vậy, giết ngươi, không phải tất cả đều là của chúng ta sao, ha ha ha.
- Lẽ nào là vì Địa Hỏa kia.
Diệp Huyền không cam lòng nói.
- Địa Hỏa? Khà khà, Địa Hỏa cũng coi như một trong đi, có điều ngoại trừ Địa Hỏa, ngươi đường đường Huyền Quang Các Các chủ, trên người bảo vật nên cũng không ít đi.
Xem Diệp Huyền thương thành dáng dấp kia, trong lòng Từ Bình vô cùng vui sướng, hắn đã sớm nhìn Diệp Huyền không vừa mắt.
- Vậy Từ Chinh trưởng lão ngươi thì sao? Cũng giống như hắn sao.
Diệp Huyền khó có thể tin nhìn Từ Chinh.
Từ Bình kia, dọc theo đường đi vốn thái độ đối với hắn vô cùng không được, cho rằng hắn cướp đi thu hoạch của Từ gia.
Nhưng Từ Chinh trưởng lão đối với mình vô cùng chăm sóc, Diệp Huyền không nghĩ tới hắn dĩ nhiên sẽ tàn nhẫn như vậy.
- Hừ.
Từ Chinh cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm:
- Ngươi phá hoại kế hoạch của ta, ngươi nói ta tại sao muốn ra tay với ngươi?
- Kế hoạch của ngươi?
- Không sai, Hóa Công Tán trên người Từ Chấn là ngươi giải đi.
Trên mặt Từ Chinh lướt qua vẻ oán độc:
- Lão phu vì phế bỏ Từ Chấn, trăm phương ngàn kế, tiêu hao nhiều công phu như vậy, chỉ lát nữa là thành công, không nghĩ tới lại bị tiểu tử ngươi làm hỏng, hừ, tuy Từ Chấn kia không nói, nhưng lão phu sao lại không biết, hắn là sau khi tiến vào Huyền Quang Các của ngươi tiến hành thương nghị mới phát hiện trúng độc. Vì lẽ đó từ lúc ở Thiên Đô Phủ lão phu đã muốn giết ngươi, ngươi còn hỏi ta tại sao.
Từ Chinh châm chọc nói:
- Cho tới dọc theo đường đi nhiệt tình với ngươi, đó chỉ là kế sách của lão phu mà thôi, mục đích chính là vì để ngươi mất đi tâm phòng bị, đợi thời điểm có cơ hội lại giết ngươi, không nghĩ tới ngươi tin là thật. Lão phu đường đường Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, cần lấy lòng Vũ Vương như ngươi? Thực sự là ngây thơ.
- Ta rõ ràng.
Diệp Huyền gật gù, chậm rãi đứng lên, nguyên bản vẻ mặt không cam lòng, kinh nộ, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, có chỉ là lạnh lùng vô tận:
- Ta chỉ là hiếu kỳ, tại sao ngươi động thủ với ta, nguyên lai độc trên người Từ Chấn là ngươi bỏ xuống, chẳng trách...
- Ngươi...
STAYNEXTNEXT
Từ Chinh cùng Từ Bình đều sửng sốt một chút.
- Ngươi không có chuyện gì?
- Các ngươi cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi liền có thể thương tổn được ta?
Diệp Huyền châm chọc nói:
- Từ khi các ngươi xuất hiện, ta liền có chút hoài nghi, chỉ là muốn nhìn các ngươi đến cùng giở trò quỷ gì, cũng thật là không để ta thất vọng a.
- Không thể.
Từ Chinh cùng Từ Bình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời khó có thể tin nói.
Diệp Huyền một Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong, làm sao có thể ngăn cản hai Vũ Hoàng nhị trọng như bọn họ công kích?
Kỳ thực lấy thực lực của bọn họ, căn bản không cần phức tạp như vậy, ở bên ngoài trực tiếp liền có thể đánh giết Diệp Huyền, sở dĩ đám người Từ Chinh nghĩ trăm phương ngàn kế, là sợ ở bên ngoài sẽ xuất hiện bất ngờ gì, lúc này mới cố ý đưa Diệp Huyền tới trong thông đạo.
Chỉ là nhìn dáng dấp của Diệp Huyền hiện tại, trước hắn trọng thương tựa hồ cũng là làm bộ, sao có thể có chuyện đó?
- Hừ, giả vờ giả vịt, ngươi không có hai linh sủng, ngươi chính là một phế vật, chết đi cho ta.
Từ Bình nộ quát một tiếng, thân hình đột nhiên nhào tới, vù, Vũ Hoàng vực giới phóng thích, một đao ảnh mông lung, xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, chính là Võ Hồn đao hình của hắn, lực lượng Võ Hồn tràn ngập, cấp tốc cùng chiến đao trong tay hắn dung hợp lại, hóa thành một ánh đao óng ánh chém xuống.
- Vũ Hoàng nhị trọng sao? Thiếu gia ta ở trước khi gặp phải các ngươi, không biết giết qua bao nhiêu.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, Trấn Nguyên Thạch trực tiếp xuất hiện ở trong tay, ầm một tiếng liền đập ra ngoài.&Đùng!
Trấn Nguyên Thạch cùng chiến đao của Từ Bình va chạm, kích đãng ra sóng trùng kích đáng sợ, Từ Bình chỉ cảm giác cánh tay mình tê rần, một luồng lực lượng kinh khủng dọc theo chiến đao đi vào trong cơ thể hắn, chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn đều lay động lên, trong miệng truyền đến mùi máu tanh.
Trái lại Diệp Huyền, ở dưới trùng kích này, thân hình vẫn không nhúc nhích, khóe miệng mang theo cười gằn nhàn nhạt.
- Sao có thể có chuyện đó?
Lần này Từ Bình là chân chính chấn kinh rồi, vừa nãy một đòn kia, đã thả ra uy lực mạnh nhất của hắn, ẩn chứa chiến đao Võ Hồn cùng với đao ý khủng bố, nhưng thậm chí ngay cả để Diệp Huyền lui về phía sau một bước cũng không có.
Cho tới nay, Từ Bình đều không để Vũ Vương như Diệp Huyền ở trong mắt.
Dưới cái nhìn của hắn, mặc dù Diệp Huyền có thể ở trong mấy gia tộc lớn của bọn hắn lăn lộn vui vẻ, hoàn toàn là bởi vì hắn luyện dược cùng Luyện Hồn, còn thực lực thì không đáng kể chút nào.
Mà trước ở trong cung điện, Diệp Huyền có thể chiếm một cấm chế trận pháp, dựa vào chỉ là hai con Yêu thú đáng sợ mà thôi.
Vừa nãy nghe Diệp Huyền nói hai con Yêu thú của hắn đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tâm của Từ Bình cũng triệt để nới lỏng.
Nhưng hôm nay.
Khi hắn cùng Diệp Huyền chân chính giao thủ, mới phát hiện mình sai rồi, hơn nữa là mười phần sai.
Thiếu niên tu vi rõ ràng mới cấp bảy nhị trọng kia, dĩ nhiên so với hắn là Vũ Hoàng nhị trọng không hề yếu, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Chuyện này...
Ầm!
Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền một chiêu đắc thủ, căn bản không cho Từ Bình cơ hội phản ứng, hô, một luồng hỏa diễm ở trong tay hắn bắt đầu bay lên, lao về phía Từ Bình.
Đường nối nhỏ hẹp, trong nháy mắt liền bị biển lửa cho bao phủ, hỏa diễm đáng sợ kia trong nháy mắt liền thiêu đốt Huyền Nguyên hộ thể của Từ Bình ra từng lỗ thủng.
Hỏa diễm xuyên thấu qua lỗ thủng rơi vào trên người Từ Bình, Từ Bình chỉ cảm giác thân thể của mình thiêu đốt, hắn muốn dùng Huyền Nguyên đi chống đối, ai ngờ ở dưới ngọn lửa kia thiêu đốt, Huyền Nguyên của hắn cũng bị nhen lửa.&
Dù cho là Vũ Đế nhị trọng mạnh hơn Huyết Kiếm Vũ Đế, cũng không cách nào thả ra uy thế như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn dĩ nhiên sinh ra cảm giác áp bức, hiển nhiên đồ vật ở lòng đất, tuyệt đối vượt lên Vũ Đế bình thường.
Nơi này, đến tột cùng có cái gì?
Huyết Kiếm Vũ Đế kinh hãi, đồng thời ánh mắt cũng phóng ra một tia hừng hực.
Nguy hiểm đồng thời thường thường cũng đại diện cho kỳ ngộ, xuất hiện vị trí có khí tức kinh khủng như thế, nơi kia tất nhiên sẽ có một ít đồ vật đặc thù.
- Đi, chúng ta đi xuống xem một chút.
Không có chút do dự gì, Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên lao ra đường nối, lướt về phía khói đen.
Diệp Huyền cùng Chiến Thương theo Huyết Kiếm Vũ Đế bay lượn xuống.
Khói đen vô biên, ở quanh thân bọn hắn quanh quẩn.
Trong nháy mắt Diệp Huyền mới vừa rời đường nối, một nguồn lực lượng vô hình giáng lâm ở trên người hắn.
- Đây là... Sát khí thật đáng sợ.
Diệp Huyền cảm giác một nguồn lực lượng vô hình đang không ngừng đầu độc nội tâm của hắn, đồng thời từ trong hắc vụ, có một lực lượng kỳ dị từ làn da của hắn tiến vào thân thể.
Loại lực lượng kỳ dị này... Mặc kệ là dùng Huyền Nguyên hay hồn lực đều không thể ngăn cản, chúng nó sẽ xuyên vào thân thể, sau đó lại chui ra thân thể.
Xem thân thể ngươi như không khí, tùy ý qua lại.
Mà ở trong quá trình này, tinh thần cùng thân thể sẽ phát sinh một chút biến hóa.
- Giết giết giết.
Diệp Huyền cảm giác tinh thần của mình trở nên từ từ âm lạnh, một loại sát khí bạo ngược từ trong lòng hắn bốc lên, trong đầu phảng phất như có từng đạo từng đạo gào thét vang vọng.
Không chỉ tinh thần, ngay cả nhục thân cũng sản sinh một chút biến hóa thần bí.
- Không đúng, đây rốt cuộc là cái sát khí gì?
Cái gọi là sát khí, bình thường đều tác dụng ở trên tinh thần, cùng sát khí có chút tương tự, một số võ giả giết nhiều người, tự nhiên sẽ có một ít sát khí, những sát khí này, hoàn toàn là bởi vì hắn ở trong quá trình giết người, trên tinh thần phát sinh biến hóa sản sinh một loại khí thế.
Nhưng những sương mù màu đen này, không chỉ tác dụng ở trên tinh thần của hắn, ngay cả nhục thân cũng tiến hành một ít lột xác.
Có một lực lượng không tên, dung hợp vào thân thể của hắn, thậm chí ngay cả Cửu Chuyển Thánh Thể của hắn đạt đến lục chuyển, cũng không cách nào ngăn cản, phảng phất như hai người là một loại lực lượng tuyệt nhiên không giống, lẫn nhau trong lúc đó tiến hành dung hợp.
Diệp Huyền còn không dám kết luận, kết quả như thế này là tốt hay xấu.
Mà thời điểm ở trong lòng Diệp Huyền kinh nghi, một bên Chiến Thương thì mừng như điên cười to lên.
- Ma Sát Khí, nơi này dĩ nhiên có nhiều Ma Sát Khí như thế, hơn nữa còn thuần khiết như vậy.
Chiến Thương một bên mừng như điên, một bên trong bóng tối hấp thu những sương mù màu đen này, chỉ thấy từng đạo từng đạo sương mù màu đen, lấy tốc độ mắt thường cùng Huyền Thức căn bản không có cách dự đoán, chậm rãi tiến vào thân thể của hắn, mà tu vi của Chiến Thương nguyên bản đạt đến nhị trọng, dĩ nhiên chầm chậm tăng lên.
- Ha ha, không nghĩ tới ở đây dĩ nhiên có nhiều Ma Sát Khí như thế, thực sự là phúc địa của Chiến Thương ta a, có những Ma Sát Khí này, Bổn tôn chủ có thể trắng trợn không kiêng dè tiến hành tu luyện, chà chà, những cái này là Ma Sát Khí để Linh Ma tộc tẩm bổ nhục thân a, tại sao có thể có nhiều như vậy!
Chiến Thương mừng như điên, đồng thời lại không nhịn được liếc nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế, trong con ngươi lướt qua một tia phiền muộn.
- Đáng chết, có Vũ Đế nhân loại này, Bổn tôn chủ căn bản không thể trắng trợn không kiêng dè hấp thu, chậm rãi hấp thu như vậy, lúc nào mới có thể tiến hành đột phá, phải nghĩ một biện pháp đẩy nhân loại Vũ Đế này ra.
Có điều, hắn là “tôi tớ”, ở trong ba người căn bản không có quyền lực lên tiếng.
Nghĩ tới đây, lúc này Chiến Thương truyền âm cho Diệp Huyền nói:
- Tiểu tử, ngươi không thể tiếp tục nữa, những sương mù màu đen này chính là Ma Sát Khí mà Linh Ma tộc tẩm bổ nhục thân, trong đó ẩn chứa Ma khí cùng sát khí mãnh liệt, lấy tu vi của ngươi, một khi thâm nhập quá nhiều, sẽ bị những Ma Sát Khí này xâm lấn linh hồn, cuối cùng mất đi ý thức, trở thành cuồng ma không có tư tưởng.
- Linh Ma tộc? Ma Sát Khí?
Diệp Huyền liếc nhìn Chiến Thương, kỳ thực không cần Chiến Thương mở miệng, hắn cũng đã cảm giác được không đúng, lúc mới từ trong đường nối đi ra, những sát khí này đối với tinh thần của hắn mà nói ảnh hưởng vẫn không tính đặc biệt cực lớn, nhưng theo không ngừng thâm nhập, ý chí của hắn đã chịu đến đả kích không nhỏ.
Này là bởi vì thân phận Luyện Hồn Sư cùng Luyện Dược Sư của hắn, mới có thể kiên trì lâu như vậy, đổi làm Vũ Hoàng phổ thông, e sợ đã không kiên trì được.
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, trong những sương mù màu đen này ẩn chứa sát khí quá nồng nặc, thiếu gia ta đã có chút không kiên trì được, liền không tiếp tục nữa.
Diệp Huyền làm sao không rõ ràng ý tứ của Chiến Thương là cái gì, chính là vì thoát ly Huyết Kiếm Vũ Đế, có điều Diệp Huyền cũng cảm thấy, này vừa vặn là cơ hội rời đi Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Giết giết giết!
Một tiếng hô bạo ngược đột ngột vang lên, lập tức một bóng người từ nơi không xa lướt ra, chớp mắt liền đến trước mặt Huyết Kiếm Vũ Đế.
Người này ánh mắt đỏ như máu, xem tu vi là một tên Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng hoàn toàn không có ý chí bản thân, trường kiếm trong tay hỗn độn bổ xuống Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Cút!
Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế ngưng lại, hừ lạnh một tiếng, vỗ ra một chưởng, phù, cánh tay nắm trường kiếm của Vũ Hoàng kia trong nháy mắt nổ tung, máu tươi ròng ròng.
- Giết, giết, giết!
Nhưng Vũ Hoàng nhị trọng này không hề hay biết, hai mắt đỏ đậm, lần thứ hai đánh tới Huyết Kiếm Vũ Đế.
- Chết!
Huyết Kiếm Vũ Đế hơi nhướng mày, mắt lộ sát cơ, đấm ra một quyền, phịch một tiếng, Vũ Hoàng nhị trọng kia trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, hóa thành sương máu.
Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, Vũ Hoàng này vừa nhìn chính là mới vừa gia nhập nơi này không bao lâu, không nghĩ tới bị sát khí nơi này xóa đi ý chí, trở thành một người điên chỉ biết giết chóc.
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, ngươi cũng nhìn thấy, thiếu gia ta không thể lại tiếp tục tiến lên.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng trọng nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế dừng lại, hơi trầm tư, chợt một lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn phóng thích ra, bao phủ Diệp Huyền cùng Chiến Thương lại, chính là Vũ Đế lĩnh vực của hắn.
- Tiểu hữu, nơi này sát khí xác thực rất nồng nặc, có điều các ngươi yên tâm, ở dưới lĩnh vực của lão phu, các ngươi sẽ không sao.
Chương 1267 Mỗi người đi một ngả (1)
Dưới lĩnh vực mạnh mẽ, sương mù màu đen bên người Diệp Huyền lập tức thiếu rất nhiều, biến đến không cách nào ảnh hưởng đến thần trí của hắn.
Chiến Thương há hốc mồm, như vậy sao được, ở dưới lĩnh vực của Huyết Kiếm Vũ Đế, hắn còn làm sao hấp thu những Ma Sát Khí kia, e là vừa nãy cẩn thận từng li từng tí hấp thu cũng không được.
Lĩnh vực, là khu vực một Vũ Đế triệt để khống chế, coi như hắn cẩn thận hơn, chỉ cần dám ở trong lĩnh vực hấp thu cho dù một chút xíu Ma Sát Khí, Huyết Kiếm Vũ Đế cũng có thể rõ ràng cảm ứng được.
Chỉ thấy Diệp Huyền lắc đầu nói:
- Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân, lĩnh vực của ngươi xác thực có thể đại đại giảm bớt những sát khí này ăn mòn, có điều lòng đất này không biết sâu bao nhiêu, một khi gặp phải nguy hiểm, hai chúng ta tất nhiên sẽ trở thành liên lụy của ngươi, vì lẽ đó vẫn là quên đi.
Kỳ thực Diệp Huyền cũng muốn rời Huyết Kiếm Vũ Đế.
Dù sao nhìn như Huyết Kiếm Vũ Đế đối với hắn vô cùng thuận theo, nhưng theo đối phương, một ít thủ đoạn của Diệp Huyền căn bản không tiện triển khai, hơn nữa có thể nói, theo Huyết Kiếm Vũ Đế, Diệp Huyền là giao mạng của mình ở trên tay đối phương, đây là Diệp Huyền cực kỳ chống cự.
- Nếu tiểu hữu kiên trì, lão phu liền không nói thêm gì nữa.
Huyết Kiếm Vũ Đế hiển nhiên cũng rõ ràng Diệp Huyền nói có đạo lý, dứt tiếng, một thẻ ngọc trong nháy mắt rơi vào trong tay Diệp Huyền.
- Đây là thẻ ngọc truyền tin của lão phu, lát nữa nếu tiểu hữu gặp phải nguy hiểm, có thể đưa tin cho lão phu, chỉ cần lão phu nhận được tin tức, tất nhiên sẽ ngay lập tức chạy tới.
- Vậy thì đa tạ Huyết Kiếm Vũ Đế đại nhân.
Diệp Huyền thu hồi thẻ ngọc, vật này nói không chắc sau đó có thể có tác dụng.
- Tiểu hữu quá khách khí, vậy chúng ta tạm biệt.
Huyết Kiếm Vũ Đế chắp tay, lúc này hóa thành một vệt sáng, về phía dưới phi vút đi, không quá chốc lát, liền bị khói đen che đậy bóng người, biến mất không còn tăm hơi.
- Hừ, để Bổn tôn chủ làm tôi tớ lâu như vậy, tiểu tử, ngươi có thể thoải mái a.
Huyết Kiếm Vũ Đế vừa rời đi, Chiến Thương lập tức khôi phục nguyên dạng, đôi mắt màu đen sát khí hiển lộ nói.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Làm sao, tôi tớ như ngươi còn muốn động thủ với thiếu chủ ta sao?
- Khốn nạn.
Nghe được Diệp Huyền xưng hô mình là “tôi tớ”, Chiến Thương tức giận đến phổi cũng muốn nổ ra.
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi, vừa nãy có Huyết Kiếm Vũ Đế kia, Bổn tôn chủ mới cố ý ẩn giấu thực lực, hiện tại Huyết Kiếm Vũ Đế không có, ngươi còn dám ở trước mặt Bổn tôn chủ hung hăng, thực sự là vội vã muốn chết a!
Cả người Chiến Thương toát ra sát khí kinh người, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bao phủ tới Diệp Huyền.
- Muốn động thủ, liền trực tiếp động thủ, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt, lẽ nào cái gọi là Phệ Hồn Tộc, tất cả đều là quỷ nhát gan sao?
Diệp Huyền căn bản không sợ Chiến Thương, một mặt trào phúng nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám!
Chiến Thương tức giận đến trán nổi gân xanh, hai con mắt đỏ như máu.
Hắn đường đường Phệ Hồn Tộc Tôn giả, lúc nào ngay cả một Vũ Vương nhân tộc cũng dám coi khinh hắn như thế.
Ầm!
Trong tiếng nổi giận, cả người Chiến Thương thả ra sương mù màu đen ngập trời, cùng Ma Sát Khí kết hợp với nhau, để hắn phảng phất như một vị Ma thần, như có vẻ đặc biệt âm lạnh bá đạo, hắn thả ra từng đạo từng đạo sương mù màu đen liền giống như xúc tu, điên cuồng bao phủ tới Diệp Huyền.
- Hừ!
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, trong tay đột nhiên hiện ra Hạo Quang Đại Thiên Kính:
- Chặn cho ta.
Hạo Quang Đại Thiên Kính tỏa ra ánh sáng mông lung, bịch một cái ngăn cản công kích của Chiến Thương, sương mù màu đen giống như xúc tu không ngừng ở trên lồng ánh sáng do Hạo Quang Đại Thiên Kính hình thành vặn vẹo, kèn kẹt, lồng ánh sáng kia cấp tốc hiện ra từng tia rạn nứt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phá diệt.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, Chiến Thương ở trong hoàn cảnh này, thực lực tựa hồ so với vừa nãy tăng lên một chút.
- Ha ha.
Thấy sắc mặt của Diệp Huyền nghiêm túc, lúc này Chiến Thương dừng lại tiến công, đắc ý cười to, chợt âm thanh tràn ngập âm lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng nhìn thấy, Bổn tôn chủ ở trong hoàn cảnh như vậy, thực lực so với trước còn đáng sợ hơn một phần, giao tinh thạch màu đen mà Huyết Kiếm Vũ Đế cho ngươi ra đây, ta tha cho ngươi một mạng.
Trong lồng ánh sáng, Diệp Huyền ở dưới sương mù bao phủ, trên mặt không có vẻ sợ hãi chút nào, càng là lộ ra một tia vẻ khinh thường đến.
Nhìn thấy thần sắc của Diệp Huyền khinh thường, Chiến Thương không vội chút nào, tiếp tục nói:
- Nếu như ngươi kích giận ta, Bổn tôn chủ liền nói tin tức trên người ngươi có Thiên Hỏa ra, còn có thân phận Vô Lượng Sơn thiếu chủ của ngươi là giả, chà chà, ta nghĩ Vô Lượng Sơn đối với cái này nên cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa ngươi nói nếu như Huyết Kiếm Vũ Đế biết ngươi vừa nãy nói kỳ thực tất cả đều là lừa hắn, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào, có thể hận đến chém ngươi thành muôn mảnh hay không? Khà khà.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, chỉ tay nói:
- Ngươi cứ việc đi nói, thiếu gia ta chờ.
Ánh mắt của Chiến Thương ngưng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên không sợ hắn để lộ bí mật, lẽ nào hắn không biết Thiên Hỏa đối với đám cường giả nhân loại kia sức hấp dẫn đến tột cùng lớn bao nhiêu sao?
- Ngươi không sợ?
Trên người Chiến Thương sát cơ lần thứ hai tràn ra, sương mù xung quanh hình thành từng đạo từng đạo vòng xoáy xoay tròn, có vẻ đặc biệt âm u đáng sợ.
- Nếu ngươi thật sự dám, liền sẽ không léo nha léo nhéo như thế.
Diệp Huyền châm chọc nói:
- Ngươi một Phệ Hồn tộc, lại nắm cái này đến uy hiếp ta, muốn so thù hận, Vô Lượng Sơn hận ngươi, là cao hơn ta không biết bao nhiêu lần, còn Huyết Kiếm Vũ Đế kia, coi như ta lừa hắn, nhưng võ đạo bản nguyên trên người hắn ta thật có thể trị, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm sao đối với ta?
- Ngươi...
Chiến Thương nghe xong sắc mặt hơi ngưng lại, nhưng không biết làm sao phản bác.
- Muốn động thủ, thì nhanh lên, ngươi không động thủ, hiện tại ta liền muốn đi cùng đám Vũ Đế nhân loại kia nói, có một Phệ Hồn tộc đoạt xá đệ tử hạch tâm của Vô Lượng Sơn Tề Thừa, ẩn giấu ở trong nhân loại chúng ta, hơn nữa đi tới Cổ Ma Chi Địa này, không biết muốn làm cái gì, có khả năng là muốn diệt Nhân tộc chúng ta, cũng có thể, là muốn lấy về bảo vật nghịch thiên của Phệ Hồn Tộc ở nơi này.
Diệp Huyền nói.&
Chương 1268 Mỗi người đi một ngả (2)
- Ngươi câm miệng, Cổ Ma Chi Địa này chính là địa bàn của Linh Ma tộc, cùng Phệ Hồn Tộc ta không hề có một chút quan hệ.
Chiến Thương nổi điên, hắn sợ nhất là thân phận Phệ Hồn tộc của mình lộ ra ánh sáng, hiện tại thực lực của hắn còn không khôi phục bao nhiêu, hắn biết rõ đám cường giả nhân loại kia nếu biết thân phận mình, sẽ đối với hắn như thế nào.
Đặc biệt ở Cổ Ma Chi Địa này, võ giả nhân loại khẳng định cho rằng hắn biết vị trí bảo vật nơi này, nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào bắt hắn.
- Thật sao? Ta nói ra, thời gian nhàn nhã của ngươi sẽ không bao lâu, nói không chắc không bao lâu nữa, tất cả võ giả nhân loại đi tới Cổ Ma Chi Địa này đều sẽ biết, nơi này có một Phệ Hồn tộc biết vị trí các bảo vật.
Diệp Huyền cười ha ha, căn bản không có đem Chiến Thương uy hiếp để ở trong mắt.
- Khốn nạn, được, ta không giết ngươi, cũng không muốn tinh thạch màu đen kia, ngươi và ta bắt đầu từ bây giờ không liên hệ, nếu như ngươi thật sự dám nói ra thân phận của Bổn tôn chủ, Bổn tôn chủ cũng sẽ nói ra sự tình ngươi nắm giữ Thiên Hỏa, đến thời điểm đó hai ta cùng lắm cá chết lưới rách.
Chiến Thương trở lại sương mù màu đen, xoay người muốn rời khỏi nơi này, hắn biết mình không làm gì được Diệp Huyền, cũng đe dọa không được Diệp Huyền, lưu lại nơi này vốn là bị nhục nhã.
Diệp Huyền lạnh giọng nói:
- Ngươi đứng lại đó cho ta.
- Hừ.
Chiến Thương hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Diệp Huyền, thân hình muốn biến mất ở trong Ma Sát Khí, hiện tại hắn muốn làm nhất, chính là tìm một chỗ yên tĩnh hấp thu Ma Sát Khí, tăng lên thực lực của hắn, quay đầu lại giết Diệp Huyền.
- Đứng lại, nếu như ngươi còn dám đi một bước, thiếu gia ta liền bóp nát thẻ ngọc mà Huyết Kiếm Vũ Đế cho ta, ta xem ngươi chút thời gian này, có thể trốn đi nơi nào?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì, lẽ nào nhất định phải cá chết lưới rách?
Chiến Thương tức giận đến phổi cũng muốn nổ, nhưng không thể không dừng lại.
- Ta muốn làm gì? Ngươi muốn động thủ liền động thủ, muốn dừng tay liền dừng tay, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Chiến Thương áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là tiếp tục thân phận của ngươi, làm nô bộc của ta.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói.
- Ngươi nói bậy.
Chiến Thương phẫn nộ nói.
- Tiểu tử, ngươi đừng được voi đòi tiên, bằng không Bổn tôn chủ liều mạng bại lộ thân phận, cũng phải chém giết ngươi, ngươi có tin hay không.
Cả người hắn có chút điên cuồng, để Phệ Hồn Tộc Tôn giả đi làm nô bộc của Vũ Vương nhân loại, còn không bằng giết hắn.
- Ha ha, ngươi không muốn làm cũng được, có điều ngươi đến nói cho ta, nơi này đến tột cùng là nơi nào, tinh thạch màu đen kia đến cùng là cái gì, đối với ngươi có chỗ lợi gì, còn có ngươi biết cái gì? Mục đích thực sự là cái gì? Nếu như ngươi nói cho ta biết những điều này, ta không ngại cùng ngươi duy trì hòa bình, mọi người tạm thời bình an vô sự.
Kỳ thực đây mới là mục đích thực sự của Diệp Huyền, hắn tin tưởng chỗ này, Chiến Thương tuyệt đối biết cái gì.
- Thật sự chỉ cần như vậy là có thể?
- Ta lừa ngươi làm gì, có điều, ngươi nói không thể là lung tung, nếu để cho ta biết ngươi có chút gạt ta, thì đừng trách ta không giữ chữ tín.
Diệp Huyền hừ lạnh nói.
- Yên tâm đi, người Phệ Hồn tộc ta cũng không có giảo hoạt như nhân loại ngươi.
Chiến Thương cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Nơi đây là Cổ Ma Chi Địa, là địa bàn của thượng cổ Linh Ma tộc, Linh Ma tộc, là một chủng tộc khủng bố ở thời đại viễn cổ, thực lực kinh người, có điều thời đại viễn cổ đã từng xảy ra một hồi bách tộc đại chiến, Linh Ma tộc Cổ Ma Chi Địa bị oanh thành vô số mảnh vỡ, chìm vào thời không loạn lưu, mảnh đại địa đột nhiên cùng Thiên Âm Cốc nối tiếp này, hẳn là một mảnh vỡ của Cổ Ma Chi Địa.
- Ngươi được tinh thạch màu đen, chính là Ma Thạch, là cội nguồn lực lượng của Linh Ma tộc, ẩn chứa ma lực mạnh mẽ, tương đương với Huyền Thạch của nhân loại các ngươi, loại ma lực này, đối với nhục thân cùng linh hồn của Bổn tôn chủ có tác dụng tẩm bổ nhất định, vì lẽ đó ta mới muốn.
- Mà Ma Sát Khí này, là đồ vật để Linh Ma tộc tẩm bổ nhục thân, thực lực Linh Ma tộc cường hãn, nhục thân càng cực kỳ đáng sợ, cũng là bởi vì có Ma Sát Khí này tẩm bổ, chỉ cần chống lại sát khí trong Ma Sát Khí ảnh hưởng, lượng lớn Ma Sát Khí liền có thể làm cho nhục thân được lột xác.
- Còn mục đích của ta, hiện tại cũng không cái gì khó nói, Cổ Ma Chi Địa từng là chiến trường của viễn cổ bách tộc đại chiến, ta muốn nhìn có thể tìm tới một bộ nhục thân của cường giả thời đại viễn cổ hay không, muốn đoạt xá lần thứ hai, càng sớm hơn khôi phục thực lực. Có điều bây giờ nhìn lại là không thể, nơi này tựa hồ không giống như chiến trường chính của bách tộc đại chiến, mà như là một căn cứ địa của Linh Ma tộc.
- Được rồi, bản thân ta biết chỉ có như vậy, nếu như ngươi còn dám áp chế ta, liều mạng chết, Bổn tôn chủ cũng phải đánh giết ngươi.
Chiến Thương căn bản không muốn cùng Diệp Huyền ở lâu, nói xong lời này, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, hóa thành một vệt sáng biến mất ở nơi sâu xa của yên vụ.
- Thì ra là như vậy.
Diệp Huyền bừng tỉnh, khẽ gật đầu, kỳ thực hắn cũng chỉ là dọa Chiến Thương, thật chiến đấu với nhau, hắn đối với Chiến Thương, vẫn còn có chút kiêng kỵ.
Dù sao Thiên Hỏa của hắn, cũng không có thể tùy ý bại lộ.
- Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của Chiến Thương, lúc rời đi tựa hồ đang hấp thu những Ma Sát Khí kia, nói như vậy, Ma Sát Khí nơi này đối với hắn mà nói nên có ích lợi cự lớn.
Nhìn bóng lưng Chiến Thương rời đi, Diệp Huyền hơi trầm tư, trong lòng cũng cảm nhận được một tia áp lực.
Bây giờ.
Ở không gian bí ẩn xuất hiện cường giả càng ngày càng nhiều, ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng đã xuất hiện, lấy tu vi của Diệp Huyền, muốn sinh tồn, độ khó cũng càng lúc càng lớn.
Hơn nữa lấy tính cách của Chiến Thương, chỉ cần có đầy đủ thực lực đánh giết mình, tất nhiên sẽ lần thứ hai tìm tới cửa.
- Nhất định phải tăng tu vi của ta lên.
Trong lòng Diệp Huyền yên lặng quyết định chú ý.
Vèo!
Sau một khắc, cả người hắn nhất thời hóa thành một vệt sáng, phóng lên trời.
Nơi này Ma Sát Khí quá mức nồng nặc, hơn nữa cỗ lực lượng kinh khủng kia khiến cho Diệp Huyền tạm thời còn không muốn đi tìm tòi hư thực, hắn muốn nhìn một chút, phía trên cung điện dưới lòng đất này đến tột cùng là cái gì.
Chương 1269 Đột nhiên tập kích (1)
Theo không ngừng tăng lên, Diệp Huyền thấy rõ ràng, trên vách đá, không ngừng có từng đường nối.
Bọn họ trước tiến vào trong cung điện phế tích, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục lối vào.
Nhưng bây giờ Diệp Huyền ở trên vách đá, nhìn thấy lối vào hơn trăm cái, có thể thấy được trừ chỗ phế tích của bọn hắn có thể tiến vào nơi này, những địa phương khác cũng có đường nối tiến vào nơi đây.
- Không biết nơi này, đến tột cùng là nơi nào?
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm nghĩ.
Vèo vèo!
Đúng lúc này.
Hai đạo lưu quang đột nhiên từ một bên bắn ra, vừa vặn cùng Diệp Huyền đón đầu nhìn nhau.
- Diệp thiếu, là ngươi?&Một tiếng kinh ngạc thốt lên, từ trong miệng hai bóng người kia truyền ra, lại là Từ gia Từ Chinh cùng Từ Bình, chỉ thấy trên mặt hai người mang theo vẻ vui mừng, hăng hái bay lượn tới.
- Hai người các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Diệp Huyền cũng dừng thân hình lại, kinh ngạc hỏi.
Trước cùng Huyết Kiếm Vũ Đế giao lưu, hắn cũng biết, Từ gia Từ Nghiễm Lâm bởi vì đắc tội hắn, bị hắn đánh nát huyền mạch, tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Theo Diệp Huyền, mất đi Vũ Hoàng tam trọng như Từ Nghiễm Lâm, người Từ gia hẳn là tận lực rời đi phế tích, không nghĩ tới ở đây hắn lại nhìn thấy Từ Chinh cùng Từ Bình.
- Nghiễm Lâm huynh cùng Từ Chấn đâu?
Diệp Huyền nghi hoặc hỏi.
Tuy Từ gia lâm thời xé bỏ thỏa thuận, nhưng Diệp Huyền đối với Từ gia vẫn có một chút hảo cảm, dù sao trước gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng không hề từ bỏ mình.
Hơn nữa Từ gia ngoại trừ Từ Bình thái độ đối với mình kém một chút, Từ Chinh đối với mình cũng tương đối chăm sóc.
Từ Chinh nói:
- Diệp thiếu, lão sư cùng Từ Chấn trưởng lão trước tiên lui ra, ngươi không biết, ở sau khi ngươi rời đi, bên trong tòa đại điện kia đột nhiên đến một Huyết Kiếm Vũ Đế, cướp đi thu hoạch của chúng ta cùng đám người Đao Minh Hoàng, sau đó liền nhảy vào trong cung điện dưới lòng đất này, lão sư sợ chúng ta toàn bộ đi vào, một khi gặp phải nguy hiểm Từ gia sẽ triệt để mất đi trụ cột, bởi vậy bọn họ trước tiên lui ra phế tích, để hai chúng ta tiếp tục thăm dò cung điện dưới lòng đất này, đúng rồi, Diệp thiếu ngươi không gặp Huyết Kiếm Vũ Đế kia chứ?
Diệp Huyền sửng sốt một chút, Từ Chinh này nói, tựa hồ cùng Huyết Kiếm Vũ Đế nói có chút không giống a.
Dựa theo Diệp Huyền suy nghĩ, sở dĩ Từ Nghiễm Lâm không tới, khả năng rất lớn là bởi vì hắn bị Huyết Kiếm Vũ Đế phế bỏ huyền mạch, mất đi sức chiến đấu, nhưng Từ Chinh này nói, là Từ Nghiễm Lâm vì bảo tồn thực lực, mới cố ý lui ra, để bọn họ đi vào.
- Hay là chuyện như vậy Từ Chinh không tiện mở miệng.
Trong lòng Diệp Huyền thầm nghĩ, lập tức cười nói:
- Ta đương nhiên không gặp phải Huyết Kiếm Vũ Đế gì kia, nếu gặp phải, ta còn có thể sống sao?
Sự tình hắn lừa dối Huyết Kiếm Vũ Đế, tự nhiên càng ít người biết càng tốt.
- Nói cũng phải.
Trên mặt Từ Chinh mang theo cay đắng:
- Ở trước mặt Vũ Đế, chúng ta những Vũ Hoàng này quả thực như giun dế.
Cảm khái qua đi, Từ Chinh lại nghi hoặc nói với Diệp Huyền:
- Đúng rồi Diệp thiếu, hai con Yêu thú bên cạnh ngươi đâu? Sao không gặp?
Diệp Huyền cười khổ:
- Ta không gặp phải Huyết Kiếm Vũ Đế kia, nhưng gặp phải Chiến Thương, người này muốn xuống tay với ta, ta tự nhiên không có năng lực chống đỡ, may mắn hai đại linh sủng bảo hộ được ta, nhưng chúng nó...
Chiến Thương công kích quá mức quỷ dị, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc bị Chiến Thương kích thương, đến hiện tại còn ở trong túi linh sủng dưỡng thương.
- Diệp thiếu không cần quá thương tâm, hiện tại có chúng ta ở đây, hai chúng ta hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi.
Từ Chấn cảm khái nói.
- Đúng rồi, Diệp thiếu, ngươi là một Trận Pháp đại sư?
Đúng lúc này, Từ Bình ở một bên đột nhiên nói.
- Không sai.
Diệp Huyền ngờ vực nhìn về phía hắn.
STAYNEXTNEXT
Trên mặt Từ Bình lộ ra nét mừng, kích động nói:
- Diệp thiếu, vừa nãy chúng ta ở trong thông đạo kia, gặp phải một thạch thất, chúng ta hoài nghi bên trong nhất định có bảo vật, thế nhưng cửa thạch thất kia, lại có một trận pháp phức tạp, hai chúng ta tiêu hao tinh lực rất lớn cũng không thể mở ra, nếu Diệp thiếu ngươi ra tay, nhất định sẽ không có vấn đề.
- Đúng.
Từ Chinh cũng kích động nói:
- Diệp thiếu, không bằng chúng ta đi một chuyến? Nếu bên trong thật có bảo vật gì, chúng ta dựa theo giá trị ba người chia đều, không biết Diệp thiếu ý như thế nào?
Một thạch thất bị trận pháp khóa lại?
Diệp Huyền nhất thời hứng thú.
- Đi, chúng ta qua xem một chút.
Xoạt xoạt xoạt!
Ba bóng người trong nháy mắt hóa thành ba đạo lưu quang, tiến vào trong thông đạo mà đám người Từ Chinh vừa ra.
- Diệp thiếu, ngươi đi theo ta, ở phía trước.
Ba người bay lượn, Từ Bình ở phía trước chỉ dẫn, Diệp Huyền ở giữa, còn Từ Chinh bảo vệ ở phía sau, phòng ngừa có nguy hiểm gì.
Ba người cực tốc bay lượn, sau khi đi tới khoảng chừng hơn trăm dặm, Từ Bình mở miệng nói:
- Diệp thiếu, trải qua chỗ rẽ phía trước, liền đến thạch thất kia.
Dứt tiếng, Từ Bình bá một hồi, trước tiên nhảy vào chỗ rẽ.
Diệp Huyền theo sát.
- A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm vang lên, chính là Từ Bình hô lên.
Lập tức...
Ầm!
Một ánh đao óng ánh, đột ngột hiện ra ở trước mặt Diệp Huyền, trên đao mang kia, ánh sáng lưu chuyển, ẩn chứa Huyền Nguyên cực kỳ đáng sợ, chém về phía thân thể Diệp Huyền.
- Diệp thiếu cẩn thận.
Từ Chinh ở sau lưng Diệp Huyền cả giận nói.
- Không tốt.
Trong lòng Diệp Huyền cũng kinh hãi, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập trong lòng, thân hình hắn đột nhiên lóe lên, ở thời khắc mấu chốt miễn cưỡng tách ra đao mang kia đánh chính diện.
Nhưng kình khí của ánh đao vẫn sát đến thân thể Diệp Huyền.
- Hừ!
Lực lượng đáng sợ trùng kích, Diệp Huyền trực tiếp rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, mà trong ánh mắt hắn thì mang theo sợ hãi, thân hình điên cuồng lùi về sau.
- Đáng chết, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Từ Chinh tái xanh, trong nháy mắt nhằm về phía Diệp Huyền, đồng thời giận dữ hét:
- Diệp thiếu, ngươi trốn ở sau ta, chú ý an toàn.
Dứt tiếng, Từ Chinh vèo một cái từ bên người Diệp Huyền sát qua, muốn xông vào chỗ rẽ.
Nhưng trong nháy mắt hắn trải qua bên người Diệp Huyền.
- Ầm!
Trên mặt Từ Chinh bỗng dưng lướt qua một tia tàn nhẫn, dĩ nhiên không có dấu hiệu nào trở tay một chưởng, đánh về ngực Diệp Huyền.
- Từ Chinh ngươi...
Khóe mắt của Diệp Huyền sắp nứt, hai con mắt đỏ đậm, vẻ mặt đó hiển nhiên căn bản không ngờ tới Từ Chinh luôn đối với hắn vô cùng nhiệt tình sẽ đột nhiên ra tay, vội vàng chỉ kịp chắn ngang Tài Quyết Chi Kiếm ở trước ngực, thân kiếm cũng đã bị bàn tay của Từ Chinh đập trúng.
Chương 1270 Đột nhiên tập kích (2)
Xì xì!
Dưới lực xung kích khủng bố, Diệp Huyền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ầm một tiếng đánh vào trên vách tường, bị thương nặng.
Bá, bạch!
Tiếng xé gió vang lên, Từ Bình bình yên vô sự từ chỗ rẽ đi ra, khóe miệng phác hoạ lên nụ cười gằn, cùng Từ Chinh đồng thời vây quanh Diệp Huyền lại.
- Ha ha, Diệp thiếu, không nghĩ tới a?
Trên mặt Từ Bình mang theo nụ cười hung tàn, một mặt đắc ý nói.
- Đây rốt cuộc là tại sao.
Diệp Huyền che ngực, trên mặt mang theo vẻ khó tin, thống khổ nhìn Từ Chinh cùng Từ Bình.
- Tại sao? Này còn cần hỏi sao?
Từ Bình xì cười một tiếng, ánh mắt độc ác.
- Trên người ngươi có nhiều bảo vật như vậy, giết ngươi, không phải tất cả đều là của chúng ta sao, ha ha ha.
- Lẽ nào là vì Địa Hỏa kia.
Diệp Huyền không cam lòng nói.
- Địa Hỏa? Khà khà, Địa Hỏa cũng coi như một trong đi, có điều ngoại trừ Địa Hỏa, ngươi đường đường Huyền Quang Các Các chủ, trên người bảo vật nên cũng không ít đi.
Xem Diệp Huyền thương thành dáng dấp kia, trong lòng Từ Bình vô cùng vui sướng, hắn đã sớm nhìn Diệp Huyền không vừa mắt.
- Vậy Từ Chinh trưởng lão ngươi thì sao? Cũng giống như hắn sao.
Diệp Huyền khó có thể tin nhìn Từ Chinh.
Từ Bình kia, dọc theo đường đi vốn thái độ đối với hắn vô cùng không được, cho rằng hắn cướp đi thu hoạch của Từ gia.
Nhưng Từ Chinh trưởng lão đối với mình vô cùng chăm sóc, Diệp Huyền không nghĩ tới hắn dĩ nhiên sẽ tàn nhẫn như vậy.
- Hừ.
Từ Chinh cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm:
- Ngươi phá hoại kế hoạch của ta, ngươi nói ta tại sao muốn ra tay với ngươi?
- Kế hoạch của ngươi?
- Không sai, Hóa Công Tán trên người Từ Chấn là ngươi giải đi.
Trên mặt Từ Chinh lướt qua vẻ oán độc:
- Lão phu vì phế bỏ Từ Chấn, trăm phương ngàn kế, tiêu hao nhiều công phu như vậy, chỉ lát nữa là thành công, không nghĩ tới lại bị tiểu tử ngươi làm hỏng, hừ, tuy Từ Chấn kia không nói, nhưng lão phu sao lại không biết, hắn là sau khi tiến vào Huyền Quang Các của ngươi tiến hành thương nghị mới phát hiện trúng độc. Vì lẽ đó từ lúc ở Thiên Đô Phủ lão phu đã muốn giết ngươi, ngươi còn hỏi ta tại sao.
Từ Chinh châm chọc nói:
- Cho tới dọc theo đường đi nhiệt tình với ngươi, đó chỉ là kế sách của lão phu mà thôi, mục đích chính là vì để ngươi mất đi tâm phòng bị, đợi thời điểm có cơ hội lại giết ngươi, không nghĩ tới ngươi tin là thật. Lão phu đường đường Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, cần lấy lòng Vũ Vương như ngươi? Thực sự là ngây thơ.
- Ta rõ ràng.
Diệp Huyền gật gù, chậm rãi đứng lên, nguyên bản vẻ mặt không cam lòng, kinh nộ, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, có chỉ là lạnh lùng vô tận:
- Ta chỉ là hiếu kỳ, tại sao ngươi động thủ với ta, nguyên lai độc trên người Từ Chấn là ngươi bỏ xuống, chẳng trách...
- Ngươi...
STAYNEXTNEXT
Từ Chinh cùng Từ Bình đều sửng sốt một chút.
- Ngươi không có chuyện gì?
- Các ngươi cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi liền có thể thương tổn được ta?
Diệp Huyền châm chọc nói:
- Từ khi các ngươi xuất hiện, ta liền có chút hoài nghi, chỉ là muốn nhìn các ngươi đến cùng giở trò quỷ gì, cũng thật là không để ta thất vọng a.
- Không thể.
Từ Chinh cùng Từ Bình liếc mắt nhìn nhau, đồng thời khó có thể tin nói.
Diệp Huyền một Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong, làm sao có thể ngăn cản hai Vũ Hoàng nhị trọng như bọn họ công kích?
Kỳ thực lấy thực lực của bọn họ, căn bản không cần phức tạp như vậy, ở bên ngoài trực tiếp liền có thể đánh giết Diệp Huyền, sở dĩ đám người Từ Chinh nghĩ trăm phương ngàn kế, là sợ ở bên ngoài sẽ xuất hiện bất ngờ gì, lúc này mới cố ý đưa Diệp Huyền tới trong thông đạo.
Chỉ là nhìn dáng dấp của Diệp Huyền hiện tại, trước hắn trọng thương tựa hồ cũng là làm bộ, sao có thể có chuyện đó?
- Hừ, giả vờ giả vịt, ngươi không có hai linh sủng, ngươi chính là một phế vật, chết đi cho ta.
Từ Bình nộ quát một tiếng, thân hình đột nhiên nhào tới, vù, Vũ Hoàng vực giới phóng thích, một đao ảnh mông lung, xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, chính là Võ Hồn đao hình của hắn, lực lượng Võ Hồn tràn ngập, cấp tốc cùng chiến đao trong tay hắn dung hợp lại, hóa thành một ánh đao óng ánh chém xuống.
- Vũ Hoàng nhị trọng sao? Thiếu gia ta ở trước khi gặp phải các ngươi, không biết giết qua bao nhiêu.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, Trấn Nguyên Thạch trực tiếp xuất hiện ở trong tay, ầm một tiếng liền đập ra ngoài.&Đùng!
Trấn Nguyên Thạch cùng chiến đao của Từ Bình va chạm, kích đãng ra sóng trùng kích đáng sợ, Từ Bình chỉ cảm giác cánh tay mình tê rần, một luồng lực lượng kinh khủng dọc theo chiến đao đi vào trong cơ thể hắn, chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ của hắn đều lay động lên, trong miệng truyền đến mùi máu tanh.
Trái lại Diệp Huyền, ở dưới trùng kích này, thân hình vẫn không nhúc nhích, khóe miệng mang theo cười gằn nhàn nhạt.
- Sao có thể có chuyện đó?
Lần này Từ Bình là chân chính chấn kinh rồi, vừa nãy một đòn kia, đã thả ra uy lực mạnh nhất của hắn, ẩn chứa chiến đao Võ Hồn cùng với đao ý khủng bố, nhưng thậm chí ngay cả để Diệp Huyền lui về phía sau một bước cũng không có.
Cho tới nay, Từ Bình đều không để Vũ Vương như Diệp Huyền ở trong mắt.
Dưới cái nhìn của hắn, mặc dù Diệp Huyền có thể ở trong mấy gia tộc lớn của bọn hắn lăn lộn vui vẻ, hoàn toàn là bởi vì hắn luyện dược cùng Luyện Hồn, còn thực lực thì không đáng kể chút nào.
Mà trước ở trong cung điện, Diệp Huyền có thể chiếm một cấm chế trận pháp, dựa vào chỉ là hai con Yêu thú đáng sợ mà thôi.
Vừa nãy nghe Diệp Huyền nói hai con Yêu thú của hắn đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tâm của Từ Bình cũng triệt để nới lỏng.
Nhưng hôm nay.
Khi hắn cùng Diệp Huyền chân chính giao thủ, mới phát hiện mình sai rồi, hơn nữa là mười phần sai.
Thiếu niên tu vi rõ ràng mới cấp bảy nhị trọng kia, dĩ nhiên so với hắn là Vũ Hoàng nhị trọng không hề yếu, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Chuyện này...
Ầm!
Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền một chiêu đắc thủ, căn bản không cho Từ Bình cơ hội phản ứng, hô, một luồng hỏa diễm ở trong tay hắn bắt đầu bay lên, lao về phía Từ Bình.
Đường nối nhỏ hẹp, trong nháy mắt liền bị biển lửa cho bao phủ, hỏa diễm đáng sợ kia trong nháy mắt liền thiêu đốt Huyền Nguyên hộ thể của Từ Bình ra từng lỗ thủng.
Hỏa diễm xuyên thấu qua lỗ thủng rơi vào trên người Từ Bình, Từ Bình chỉ cảm giác thân thể của mình thiêu đốt, hắn muốn dùng Huyền Nguyên đi chống đối, ai ngờ ở dưới ngọn lửa kia thiêu đốt, Huyền Nguyên của hắn cũng bị nhen lửa.&