-
Chương 1096-1100
Chương 1096 Hồn nguyên mất cân đối (1)
Sắc mặt Quản Vĩ âm tình biến hóa, ánh mắt lập lòe, khẽ cắn môi, hiển nhiên mấy câu nói vừa nãy của Diệp Huyền đã đâm trúng chỗ yếu của hắn. Làm cho hắn lập tức trở nên do dự.
Thấy một chân của Diệp Huyền đã đi ra cửa, hắn đột nhiên vội vàng mở miệng nói:
- Vị tiểu huynh đệ này chậm đã.
- Quản chấp sự trăm công nghìn việc, hiện tại rất bận rộn, chúng ta vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Diệp Huyền cố ý giả ngu nói, lại tiếp tục đi ra ngoài.
- Khục khục, tiểu huynh đệ chậm đã, Tô các chủ, chậm đã.
Trong lòng Quản Vĩ nhất thời cuống lên, lại lập tức từ phía sau bàn làm việc đi ra, kéo Tô Tú Nhất và Diệp Huyền lại.
- Không biết quản chấp sự còn có cái gì chỉ bảo a?
Diệp Huyền như cười mà không phải cười nói, trong lòng hắn âm thầm buồn cười, Quản Vĩ này bị mình nói trúng chỗ uy hiếp. Lúc này làm sao có thể để cho hắn rời đi được chứ.
- Khụ khụ, hiện tại thời gian còn sớm, kính xin mấy vị chờ trong chốc lát, đến đến.
Quản Vĩ cũng không giải thích mà lôi đám người Diệp Huyền trở lại một lần nữa, sau khi sắp xếp ba người ngồi xuống, không ngờ hắn lại tự mình rót nước pha trà.
- Đến đến, Tô các chủ, mấy vị, đến thưởng thức trà của ta một chút. Cảm nhận mùi vị xem sao.
Quản Vĩ nhiệt tình nói.
Tương Hoa Vinh bưng chén trà, vẻ mặt có chút dại ra, hắn đến Hộ Tịch Khoa cũng không phải là lần một lần hai. Lần nào cũng không được mời ngồi, còn nước trà thì đừng mơ tới a.
Quản chấp sự này đột nhiên thay đổi như vậy là sao chứ?
Tô Tú Nhất cũng bị hành động của Quản Vĩ làm cho choáng váng, lúc trước Quản Vĩ này còn gia vẻ. Làm sao chỉ trong chớp mắt đã kích động như vậy cơ chứ.
Hắn có chút ngờ vực liếc nhìn Quản Vĩ, Quản Vĩ này cũng không có bị Huyền Diệp khống chế tinh thần a, hơn nữa Quản Vĩ thân là Võ Vương thất giai, cũng không phải dễ khống chế như vậy.
Diệp Huyền cố ý nói:
- Quản chấp sự quá khách khí rồi. Ta thấy chúng ta vẫn nên đi trước a, tránh cho quấy rối công tác của quản chấp sự.
Nói xong hắn lập tức muốn đứng lên.
Lúc này thật sự ngay cả tâm muốn khóc Quản Vĩ cũng có, hắn liên tục xua tay:
- Không quấy rầy, không quấy rầy.
Mới vừa rồi hắn bị Diệp Huyền một lời nói trúng bệnh trạng trong khoảng thời gian này, quả thật có một loại cảm giác như bị sét đánh.
Đúng như Diệp Huyền từng nói, nửa năm gần đây hắn tu luyện đột nhiên phát hiện ra một vài vấn đề.
Huyền Nguyên trong cơ thể ngưng tụ thế nào cũng không thể bắt đầu tăng trưởng, một khi thời gian tu luyện quá dài thì chỗ huyền hải sẽ sinh ra một loại cảm giác đê mê. Có lúc thật vất vả mới tu luyện được một quãng thời gian, ngưng tụ ra một ít Huyền Nguyên mới. Thế nhưng lại không hiểu sao lại tan vỡ, tản mát không còn một mống.
Diệp Huyền còn chưa nói dứt lời, nhưng Quản Vĩ thông tuệ cỡ nào cơ chứ? Làm sao không rõ ràng ý của hắn.
- Không phải là một thân phận hộ tịch sao, Diệp thiếu thiên tài như thế, muốn gia nhập Thiên Đô Phủ ta đó là vinh hạnh của Thiên Đô Phủ ta. Cần gì phải thẩm tra, những tên kia quả thực là làm bừa a.
Quản Vĩ mạnh mẽ vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Người đâu.
Không lâu sau ngoài cửa đột nhiên có một đám người xông tới, một người trong đó chính là công nhân viên vừa nãy ở bên ngoài đã làm khó dễ đám người Diệp Huyền.
Lúc trước hắn bị Diệp Huyền dùng Huyễn Cấm Chi Nhãn mê hoặc, hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi phục hồi tinh thần lại thì đám người Diệp Huyền đám người đã đi tới bên trong Hộ Tịch Khoa, hắn còn tưởng rằng đám người Diệp Huyền đã đi rồi a, cho nên cũng không để ở trong lòng.
Bây giờ đột nhiên ở trong phòng chấp sự nhìn thấy ba người này, lại nhìn thấy sắc mặt chấp sự hết sức khó coi. Trong lúc nhất thời hắn đã cho rằng là đám người Diệp Huyền chọc giận chấp sự, sau lưng lập tức có mồ hôi lạnh ứa ra.
Nếu như chấp sự trách tội chuyện này lên trên người hắn, vậy hắn chẳng phải là chịu không nổi hay sao?
Nghĩ tới đây, tên công nhân viên kia căn bản không chờ Quản Vĩ mở miệng mà lập tức liền nhảy ra ngoài, tức giận nói:
- Mấy người các ngươi làm sao xông được vào đây? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, chấp sự chúng ta rất bận rộn, không rảnh để ý đến các ngươi, các ngươi lại lén lút ẩn núp vào. Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí...
Hắn dùng tay chỉ vào ba người Diệp Huyền, phẫn nộ nói.
Chỉ là không chờ hắn nói hết lời.
- Phanh!
Một cái bạt tai đã mạnh mẽ đánh vào trên mặt của hắn, khí lực rất lớn, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài. Khiến cho cửa phòng quản chấp sự cũng bị đập nát tạo thành một cái động, hắn mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt Quản Vĩ đỏ chót, phẫn nộ trừng mắt nhìn tên công nhân viên kia, mà người lúc trước động thủ chính là hắn.
- Thứ hỗn trướng, dám nói vậy với Diệp thiếu và Tô các chủ, là ai cho các ngươi lá gan làm như thế? Ta đã sớm nói cùng các ngươi rồi, Hộ Tịch Khoa chúng ta chính là nơi vì dân phục vụ. Đối với bất kỳ người nào cũng phải cung kính có lễ, toàn tâm toàn ý phục vụ, ngươi xem các ngươi một chút mà xem, có dựa theo yêu cầu của ta làm việc hay không?
Đầu óc của tên công nhân viên kia đã triệt để bối rối, chỉ che miệng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, trong lòng cực kỳ oan ức.
Người không cho người của Tú Nhất Các đi vào không phải là chấp sự ngươi ra lệnh hay sao?
Sau khi Quản Vĩ giáo huấn xong mới hừ lạnh nói:
- Mấy người các ngươi lập tức đem thân phận hộ tịch mà Tú Nhất Các trình lên tới đây.
- Vâng.
Còn lại mấy người cũng không dám thở mạnh mà lập tức đem tất cả thân phận hộ tịch của đám người Cát Phác Tử cầm tới.
- Đáng chết, các ngươi nhìn xem, đám người Diệp thiếu đã trình xin thân phận hộ tịch được nửa tháng mà các ngươi lại còn không thông qua. Các ngươi làm việc ra sao vậy? Hiệu suất làm việc kém đến nước này sao? Làm gì có lý đó, nếu tiếp tục như vậy sao có thể chân chính vì nhân dân phục vụ cơ chứ? Quả thực vô liêm sỉ.
Quản Vĩ một bên phẫn nộ giáo huấn người phía dưới, một bên liên tục đóng dấu lên hộ tịch của đám người Diệp Huyền. Chỉ vẻn vẹn sau một phút đã phê duyệt xong tất cả thân phận hộ tịch của bốn mươi người Diệp Huyền.
- Những thứ này bản chấp sự đã phê duyệt qua tất cả, không hề có một chút vấn đề nào. Còn không cầm lệnh bài thân phận tới cho ta, cho các ngươi thời gian một phút. Nếu làm không được thì cũng đừng ở Hộ Tịch Khoa này a.
Chương 1097 Hồn nguyên mất cân đối (2)
- Vâng.
Vài tên công nhân viên xoa mồ hôi lạnh một chút, lại cầm tư liệu chạy ra ngoài, không dám chậm trễ một chút nào, nhưng trong lòng thì lại phiền muộn cực kỳ.
Những tư liệu hộ tịch sở dĩ bị đè ép lâu như vậy còn không phải là do quản chấp sự ngươi ra lệnh sao? Hiện tại oan ức lại đổ lên trên đầu bọn họ, thực sự là quan lớn một cấp đè chết người a.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể ngẫm lại trong lòng như thế mà thôi. Cho dù nửa chữ cũng không dám nói, không thấy tên lúc trước kia sao? Đã bị chấp sự đánh đến thảm như vậy.
- Ha ha, Diệp thiếu, Tô các chủ, Tương quản sự, xin mấy vị chờ một chút, lệnh bài thân phận của các ngươi sẽ lập tức làm xong.
Quản chấp sự cười nói, đồng thời còn rót thêm một chén trà cho ba người, miệng than thở:
- Hộ Tịch Khoa chúng ta tuy rằng không lớn, thế nhưng nhân viên phía dưới lại không dễ quản lý, ngươi xem mà xem. Trình lâu như vậy mà lại dám đè xuống lâu như vậy, thực sự là xin lỗi a. Người làm chấp sự như ta cũng phải kiểm điểm sâu sắc một phen.
Mặt Tô Tú Nhất và Tương Hoa Vinh đều mặt đen, thái độ của quản chấp sự này chuyển biến quá nhanh, thực sự đã khiến cho bọn họ không chịu nổi.
Tô Tú Nhất cười nói:
- Quản chấp sự khách khí rồi. Chỗ mà Hộ Tịch Khoa cần xét duyệt tương đối nhiều, thời gian dài một chút cũng là rất bình thường a.
Kỳ thực nguyên nhân chân chính song phương đều rõ ràng trong lòng.
Song phương hàn huyên vài câu, rất nhanh vài tên công nhân viên kia đã lại trở về, trên tay có một hộp ngọc, bên trên xếp vô số lệnh bài chồng chất.
- Tô các chủ, lệnh bài thân phận mà các ngươi xin đều ở nơi này, xin cầm lấy.
Quản chấp sự cầm lấy hộp ngọc, tự mình đưa tới trên tay cho Tô Tú Nhất, thái độ vô cùng cung kính.
Tô Tú Nhất vừa nhìn qua, quả nhiên là thân phận lệnh bài của đám người Cát Phác Tử, bao gồm cả các học viên như Thiên Luân, Trương Liệt đều có. Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười.
- Ha ha, Tô các chủ, chuyện của các ngươi cũng xong xuôi, cái này Diệp thiếu... Ngươi xem...
Lúc này Quản chấp sự mới nhìn về phía Diệp Huyền, trong ánh mắt mang theo vài phần cầu xin.
Không thể không nói, sau khi thái độ của quản chấp sự này chuyển biến, tác phong và ngữ khí làm việc cũng làm cho người ta hết sức thoải mái, tỷ như hiện tại vậy. Trước tiên là hắn làm việc, sau khi xong xuôi mới bắt đầu lĩnh giáo với Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười cợt:
- Quản chấp sự, triệu chứng này của ngươi kỳ thực không phải ;à một loại bệnh, mà là hồn nguyên mất cân đối dẫn dắt a?
Hồn nguyên mất cân đối?
Quản chấp sự có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nói:
- Quản chấp sự, nếu như ta không đoán sai, võ hồn của ngươi hẳn là vừa mới đột phá lục giai không không lâu, hơn nữa còn hấp thu thuộc tính của Âm huyền thú.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Quản chấp sự lần thứ hai chấn kinh, vẻ mặt ngơ ngác.
Diệp Huyền có thể nhìn ra bệnh trạng của hắn, hắn không kinh sợ. Bởi vì dù sao trình độ chế dược của Diệp Huyền hắn đã mơ hồ có chút nghe nói, thế nhưng Diệp Huyền lại lập tức nhìn ra cấp bậc võ hồn và hấp thu tinh hoàn của hắn, chuyện này cũng không khỏi quá khoa trương a.
- Kỳ thực triệu chứng này của ngươi chính là do tinh hoàn của ngươi gây ra a.
Quản chấp sự nhất thời kinh ngạc, nói:
- Cái gì? Lại là chuyện này? Nhưng mà tinh hoàn này của ta rõ ràng rất phù hợp với võ hồn a, hơn nữa võ hồn thì tại sao lại có thểm làm ảnh hưởng đến việc cô đọng Huyền Nguyên a.
- Đây chính là hồn nguyên mất cân đối mà ta nói tới.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Kỳ thực bản thân tinh hoàn không có vấn đề gì, nhưng mà kết hợp cùng với công pháp của ngươi thì lại có vấn đề. Công pháp tu luyện của ngươi hẳn là một loại nổ tung, mà võ hồn của ngươi hẳn là võ hồn loại báo bên trong thú võ hồn. Nếu như ta không đoán sai, đạo tinh hoàn thứ sáu mà ngươi hấp thu sẽ là Hồn Tinh của Âm Phong Báo.
- Ngay cả đều này cũng có thể biết?
Quản chấp sự há to mồm, hắn cảm giác mình ở trước mặt Diệp Huyền dường như căn bản không có bí mật.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Trước tiên ngươi đem võ hồn của ngươi thả ra ngoài đi.
Quản chấp sự không dám do dự, lập tức thả võ hồn ra. Một con báo uy phong lẫm lẫm lập tức xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, đồng thời còn có sáu đạo tinh hoàn, qua lại rung động ở quanh thân con báo. Khí tức của mỗi một đạo tinh hoàn đều không giống lẫn nhau.
- Kỳ thực thú võ hồn là một loại võ hồn dễ dàng tìm được tinh hoàn phù hợp nhất. Bởi vì nó có thể trực tiếp tìm kiếm từ bên trong huyền thú đồng loại. Tỷ như võ hồn loại báo của ngươi vậy. Khi nhị cấp có Hỏa Văn Báo, Hắc Thiết Báo, tam cấp lại có Phi Vân Báo, Đạp Tuyết Báo, tứ cấp, ngũ cấp đều là giống nhau, đều có một lượng lớn Hồn Tinh của huyền thú loại báo có thể hấp thu, bởi vì đều thuộc về huyền thú đồng loại cho nên độ khó hấp thu sẽ hạ thấp, mà thực lực tăng lên lại càng lớn hơn.
- Chỉ là khi hấp thu, ngươi phải chú ý thuộc tính của yêu thú loại báo. Cố gắng tìm giống nhau, đồng thời sẽ không bài xích lẫn nhau.
- Tỷ như ngươi đột phá nhị tinh, thứ ngươi hấp thu chính là Hỏa Văn Báo thuộc tính lửa. Như vậy khi tam tinh sẽ không được hấp thu Đạp Tuyết Báo thuộc tính băng. Bởi vì song phương sẽ có một ít thuộc tính bài xích lẫn nhau.
- Điểm này, luyện hồn sư bình thường đều sẽ chú ý, thế nhưng ngoại trừ chú ý thuộc tính của tinh hoàn ra. Võ giả muốn tăng thực lực và hấp thu Hồn Tinh kỳ thực cũng phải chú ý tới việc xung đột. Điểm này không phải tất cả luyện hồn sư cũng có thể làm được.
- Công pháp mà ngươi tu luyện hẳn là một loại công pháp bạo tạc, chú ý bạo phát trong nháy mắt. Mà luyện hồn sư tăng lên tinh hoàn cho ngươi lại đưa cho ngươi đạo tinh hoàn thứ sáu để hấp thu là Âm Phong Báo. Như vậy mới lập tức xảy ra vấn đề.
- Âm Phong Báo có thuộc tính âm sát, sẽ từ từ xâm nhập vào huyền hải và huyền mạch của ngươi. Huyền hải và huyền mạch của ngươi bởi vì công pháp ngươi tu luyện, không thể chịu đựng cỗ thuộc tính âm sát này cho nên mới xảy ra tình huống trên người ngươi lúc này.
Quản Vĩ kinh hoảng nói:
- Cái kia... Vậy ta nên làm gì?
Đạo tinh hoàn thứ sáu của hắn đã thành hình, cũng không thể phá vỡ đạo tinh hoàn thứ sáu của hắn a? Trước tiên không nói có khả năng này hay không, coi như có thể thì võ hồn chịu thương tổn nặng như thế, sau này sẽ mất đi khả năng tăng trưởng a.
Chương 1098 Trung tâm giao dịch (1)
Mà căn cứ vào lời nói của Diệp Huyền, dường như thay đổi công pháp cũng được. Thế nhưng công pháp tu luyện bây giờ của hắn cũng là thứ mà hắn nhọc nhằn khổ sở chiếm được, đồng thời cũng đã tu luyện mấy chục năm.
Không nói tới việc có bỏ được hay không, vào lúc này lại đi đổi một loại công pháp khác cũng chưa chắc sẽ không xảy ra những vấn đề khác.
Diệp Huyền cười nói:
- Không cần phải gấp, nếu như ta đã có thể nhìn ra thì dĩ nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một khối Hồn Tinh, khối Hồn Tinh này toàn thân màu đỏ, có chứa một loại khí tức nóng rực.
Đồng thời hai tay Diệp Huyền nhanh chóng vung vẩy, hồn lực trong đầu cũng nhanh chóng vận chuyển, một đạo hồn lực màu hồng nhạt nhanh chóng tiến vào bên trong đạo tinh hoàn thứ sáu trên đỉnh đầu của Quản Vĩ.
Quản Vĩ nhất thời cảm thấy trên võ hồn của mình lan truyền đến một loại cảm giác ấm áp, cả người trở nên hết sức thoải mái.
Khoảng chừng mười mấy khí tức sau, lúc này Diệp Huyền mới dừng động tác lại:
- Trước tiên ta đã loại trừ mất một phần lực lượng âm sát trong đạo tinh hoàn thứ sáu của ngươi. Chỉ có điều lực lượng âm sát thuộc về thuộc tính của bản thân Âm Phong Báo, không thể loại trừ toàn bộ. Ta lại cho ngươi một phương thuốc sắp khai trương, có thể cải thiện tính chứa đựng huyền hải và huyền mạch của ngươi, dùng một tháng thì,gần như sẽ khỏi.
- Thật chứ?
Thanh âm của Quản Vĩ có chút run rẩy.
- Ta cần phải lừa ngươi sao?
Diệp Huyền cười nhạt:
- Lấy giấy bút đến đây đi.
Quản Vĩ tự mình động thủ, chuẩn bị giấy bút, cung cung kính kính bày ra ở trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không hàm hồ, vung tay mấy lần, lập tức viết ra vài loại đan dược.
- Ngươi đi hiệu thuốc mua vài loại đan dược này, mỗi loại đan dược một hạt, kéo dài một tháng là có thể.
Quản Vĩ tiếp nhận tờ khai, nhìn một chút, phát hiện phía trên đan dược đều là một ít đan dược tam giai, tứ giai, cũng không có đồ vật đặc biệt quý giá, trong lòng có một loại cảm giác khó có thể tin.
- Đơn giản như thế là tốt rồi?
Bệnh tình quấy nhiễu hắn hơn nửa năm, ngay cả Luyện Dược Sư Vương cấp cũng bó tay toàn tập, đơn giản như vậy liền có thể chữa trị?
Diệp Huyền cười nói:
- Không tin, ngươi hiện tại trước tiên vận chuyển Huyền Nguyên một hồi thử xem.
Quản Vĩ theo bản năng vận chuyển, này không thử không quan trọng lắm, thử một lần nhất thời khiếp sợ phát hiện, Huyền Nguyên trong cơ thể hắn lại có thể ngưng tụ, tuy tốc độ không nhanh, nhưng xác thực có thể ngưng tụ, hơn nữa trong huyền mạch cũng không còn loại cảm giác đê mê kia.
Quản Vĩ kích động suýt chút nữa chảy nước mắt.
Bao lâu, hắn bao lâu không có vui sướng tu luyện qua như thế rồi?
- Còn Ngưng Khí đan tụ nguyên kia, ngươi tuyệt đối đừng ăn, không chỉ đối với tình hình vết thương của ngươi không có lợi, ngược lại sẽ tăng nhanh bệnh tình của ngươi chuyển biến xấu.
Diệp Huyền cuối cùng nhắc nhở.
- Vâng!
Quản Vĩ một phát bắt được tay Tô Tú Nhất:
- Diệp thiếu, Tô các chủ, đa tạ, đa tạ, lần này là Quản Vĩ ta nợ các ngươi một nhân tình, sau này nếu hai vị có yêu cầu, cứ mở miệng, Quản Vĩ ta vạn tử không chối từ.
Quản Vĩ thực sự là quá kích động, vừa nãy hắn là muốn bắt tay Diệp Huyền, nhưng vừa cảm thấy Diệp thiếu này, có chút thần bí khó lường, hắn không dám tùy tiện trảo tay của người ta.
Hiện ở trong lòng hắn, là hận chết Hồng Đức đại sư của Cổ Đan Lâu, nhờ có Diệp thiếu, bằng không hắn bị người ta hại chết cũng không biết.
- Diệp thiếu, Tô các chủ, ta cũng không phí lời, đè xuống đơn trình của bọn ngươi, là mệnh lệnh của ta, trong này có chút ẩn tình, ta cũng không tiện nhiều lời, ta có thể nói là, hai vị chú ý Cổ Đan Lâu, Huyền Quang Các các ngươi muốn ở khu tây thành mở rộng thị trường, một ít người là tuyệt đối sẽ không giảng hoà.
Tuy Quản Vĩ không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng, đè xuống đám người Tú Nhất Các xin, kỳ thực chính là chủ ý của Cổ Đan Lâu.
Tô Tú Nhất mắt sáng lên, liền nói:
- Đa tạ Quản chấp sự nhắc nhở.
- Được rồi, Quản chấp sự, chúng ta cũng sẽ không ở lâu, cáo từ.
Sự tình xong xuôi, đám người Diệp Huyền cũng không chuẩn bị ở lâu, chắp tay rời Hộ Tịch Khoa.
- Ta tới đưa tiễn ba vị.
Quản Vĩ cũng cảm giác không tiện, cung cung kính kính, đưa đám người Diệp Huyền đến ngoài cửa lớn Hộ Tịch Khoa, làm những nhân viên Hộ Tịch Khoa kia trợn mắt ngoác mồm.
Quản chấp sự luôn biểu hiện kiêu căng, lúc nào đối với người nhiệt tình như vậy? Đặc biệt đối phương là người Tú Nhất Các hắn mấy ngày trước còn cẩn thận căn dặn, nhất định phải đè xuống đơn trình.
- Ba vị tự nhiên.
Ngoài cửa lớn, Quản Vĩ vẫn nhìn đám người Diệp Huyền đi không còn tăm hơi, mới xoay người, trong tay hắn, nắm toa thuốc mà Diệp Huyền cho, chỉ cảm thấy so với thiên kim còn nặng hơn.
- Ồ, Tú Nhất Các này, lúc nào để Quản Vĩ cung kính như thế?
Quản Sự Phủ ở sát vách lầu hai, Trần quản sự đang đứng ở trước cửa sổ nghỉ ngơi bất ngờ nhìn thấy một màn này, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tính khí của Quản Vĩ, Trần Thái Nhiên hắn quá rõ ràng rồi, có thể nói là dầu muối không dính, tích thuỷ không vào.
Ở Quản Sự Phủ công tác nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Quản Vĩ đối với người cung kính như thế.
- Xem ra mấy người Tô Tú Nhất này tìm đến, có chút không phải bình thường, thú vị, nhìn dáng dấp sau này khu tây thành của ta sẽ không bình tĩnh a.
Trần Thái Nhiên lẩm bẩm nói.
- Chư vị đều đến lĩnh thân phận lệnh bài của từng người đi.
Trong Tú Nhất Các, đám người Diệp Huyền rất nhanh phát thân phận lệnh bài của người xuống.
Mọi người bắt được thân phận lệnh bài của mình, đều có chút mừng rỡ.
Chớ xem thường một lệnh bài nho nhỏ này, đây chính là đại biểu thân phận mỗi người, được luật pháp của Thiên Đô Phủ bảo vệ, hơn nữa có thể ra vào tuyệt đại đa số địa phương của Thiên Đô Phủ.
Có thể nói như thế này, người có thân phận lệnh bài, mới xem như là công dân chính thức của Thiên Đô Phủ.
- Diệp thiếu, hai ngày nay luyện chế, vật liệu bên lão phu đã không còn nhiều, có phải là nên nghĩ biện pháp mua một ít vật liệu không?
Lúc này Lục Ly đại sư đi lên phía trước nói.
- Bên ta vật liệu cũng có chút khan hiếm.
Dược lão cũng cau mày nói.
Đám người Đông lão cũng dồn dập biểu đạt ý tứ đồng dạng.
Vì sau đó không lâu Huyền Quang Các khai trương, những ngày qua đám người Lục Ly đại sư tất cả đều đang cực khổ luyện chế, chỉ là bọn hắn từ Mộng Cảnh Bình Nguyên mang tới vật liệu cũng không phải nhiều, bởi vậy rất nhanh liền trở thành nghèo rớt mồng tơi.
Chương 1099 Trung tâm giao dịch (2)
Lục Ly đại sư còn tốt, hắn dự trữ dù sao rất nhiều, như Dược lão liền khá đau đầu.
Lúc trước Diệp Huyền đột phá Vũ Vương, hầu như tiêu hao toàn bộ linh dược cấp bảy của Lam Quang học viện, cái gọi là không bột đố gột nên hồ, hắn là Luyện Dược Sư thất phẩm không có linh dược, cũng không cách nào luyện chế ra đan dược phẩm cấp cao.
Này là một vấn đề không nhỏ.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Vật liệu khan hiếm, chúng ta trước tiên có thể đi trung tâm giao dịch mua một ít, có điều sau đó vẫn cần phải tìm nguồn cung cấp cố định.
- Trung tâm giao dịch?
- Ừm.
Tô Tú gật đầu:
- Trung tâm giao dịch ở khu vực trung tâm Thiên Đô Phủ chúng ta, là do mấy gia tộc lớn đứng đầu Thiên Đô Phủ khống chế, bất luận người nào cũng có thể ở bên trong bán ra đồ vật, cũng có thể mua mua đồ, điều này cũng dẫn đến bên trong các loại đồ vật không thiếu gì cả, bất kể là đan dược, linh dược, Hồn Tinh, trận bàn, Huyền binh,… đều có thể ở bên trong tìm tới, xem như là một trung tâm mua bán đi.
- So với một ít sàn đấu giá cùng cửa hàng, trung tâm giao dịch có một ưu điểm rất lớn, là toàn phương vị, ở đây, ngươi hầu như có thể tìm tới bất luận đồ vật gì cần thiết, nhưng cũng có một khuyết điểm, là tạp, có lúc còn thường thường xuất hiện một ít hàng giả, vì lẽ đó rất thử thách ánh mắt.
- Có lúc ngươi muốn hối đoái một số bảo vật, đi trung tâm giao dịch, thậm chí so với sàn đấu giá càng thêm thuận tiện, hơn nữa nơi này có đại sự gì phát sinh, cũng càng dễ dàng gợi ra náo động.
- Ngoại trừ giao dịch các loại vật phẩm, nơi đó còn có thể tiến hành giao lưu, hoặc thu mua tình báo,… chỉ cần đồ vật ngươi có thể nghĩ đến, trong trung tâm giao dịch này đều có.
Nghe Tô Tú Nhất giảng giải, đám người Diệp Huyền đều hứng thú:
- Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi trung tâm giao dịch xem một chút.
Rất nhanh, một đám người liền xuất phát, thuê một chiếc phi xa, đi tới trung tâm giao dịch.
Trung tâm giao dịch của Thiên Đô Phủ là địa phương phồn hoa nhất của toàn bộ Thiên Đô Phủ, cũng là địa phương dòng người chen chúc nhất, đám người rộn rộn ràng ràng xuyên toa ở trong đó, ngựa xe như nước.
- Xin lấy ra bằng chứng thân phận của các ngươi!
Ở cửa trung tâm giao dịch, hai tên hộ vệ vẻ mặt lạnh lùng ngăn cản đoàn người Diệp Huyền, lại là hai tên Vũ Vương.
- Vũ Vương lại làm hộ vệ, đây thực sự là...
Đưa ra thân phận lệnh bài, tiến vào trung tâm giao dịch, đám người Cát Phác Tử đều lẩm bẩm, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thế lực nhị lưu đáng sợ, bọn họ từ mọi phương diện cũng có thể cảm giác được, cường giả Vũ Vương ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, cái kia đã là nhân vật đứng đầu nhất, đi tới chỗ nào không phải uy phong lẫm lẫm, ở đây, lại sẽ làm hộ vệ, hoàn toàn lật đổ cảm nhận của bọn họ.
Tô Tú Nhất cười nói:
- Trung tâm giao dịch này, là mấy gia tộc lớn thống lĩnh Thiên Đô Phủ mở, tự nhiên không phải bình thường, đặc biệt hai gia tộc lớn mạnh mẽ nhất, tộc trưởng tất cả đều là bát giai tam trọng đỉnh phong, uy danh hiển hách. Vì lẽ đó ở đây, các ngươi cũng không cần lo lắng vấn đề trị an, không người nào dám ở trung tâm giao dịch gây sự.
Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong?
Mọi người chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập tăng nhanh, đám nhân vật này, muốn kích giết bọn họ, vốn là chuyện dễ dàng.
- Không đơn giản như vậy.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu.
Mọi người dồn dập quay đầu lại.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Vũ Hoàng bát giai đỉnh phong, căn bản không có cách chống đỡ lấy một thế lực nhị lưu, có thể thành thế lực nhị lưu, tất nhiên sẽ có Vũ Đế tồn tại.
- Cái gì?
Mọi người giật mình, lộ ra vẻ khó tin.
- Kỳ thực này rất đơn giản, tỷ như ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, một trong ba thế lực lớn Huyền Cơ Tông tông chủ Đường Chiêu là thất giai tam trọng đỉnh phong, nhưng hắn là người mạnh nhất Mộng Cảnh Bình Nguyên sao?
Mọi người không khỏi trầm tư, xác thực, mặc dù Đường Chiêu là người nắm quyền bên ngoài của Huyền Cơ Tông, nhưng kỳ thực Thiên Dịch lão nhân mới là người mạnh nhất Huyền Cơ Tông.
Nói như vậy, Thiên Đô Phủ nắm giữ cường giả Vũ Đế, cũng không phải là sự tình không thể được.
Vừa nghĩ tới Vũ Đế, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đám nhân vật này, kích giết bọn họ không khó hơn bóp chết một con kiến bao nhiêu.
Diệp Huyền nói:
- Mọi người cần phải sốt sắng như vậy sao, tuy Vũ Đế mạnh mẽ, nhưng cũng không phải nói không gì không làm được, võ đạo mênh mông, chỉ cần chịu leo, các ngươi cũng chưa chắc không thể đạt đến cảnh giới này.
Lúc này một thanh âm cười nhạo truyền đến:
- Thực sự là không biết trời cao đất rộng, nếu Vũ Đế dễ dàng đạt đến như vậy, sao sẽ ít ỏi thế kia? Cóc ghẻ đừng nghĩ có thể ăn được thiên nga, giun cũng vĩnh viễn sẽ không hóa thân Thần Long.
Cách đó không xa một thanh niên mặt lộ vẻ xem thường, hiển nhiên là nghe được Diệp Huyền nói, không nhịn được trào phúng lên.
Người này mặc trường bào, nơi ngực điêu khắc một huy chương, có vẻ vô cùng quý khí.
Nhìn thấy huy chương kia, con ngươi của Tô Tú Nhất đột nhiên co rụt lại.
- Lý thiếu, một đám nhà quê, đừng chấp nhặt với bọn họ, chúng ta vào đi thôi, nhìn xem trung tâm giao dịch có vật gì tốt không.
Bên cạnh thanh niên, còn đứng vài người trẻ tuổi, từng cái từng cái xem ra cũng là loại nuông chiều từ bé, khí thế bất phàm, nghe được đồng bạn nói, thanh niên kia không hề liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền một chút, đi vào trung tâm giao dịch.
- Thiên Đô Phủ Lý gia.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói.
- Lý gia này rất mạnh mẽ sao?
Cát Phác Tử hiếu kỳ nói.
- Hai gia tộc lớn mạnh mẽ nhất Thiên Đô Phủ, phân biệt là Uất Trì gia cùng Tiêu gia, ngoài ra, dưới hai gia tộc lớn còn có mấy gia tộc lớn, Lý gia này là một cái trong đó, không dễ trêu chọc.
Sắc mặt Tô Tú Nhất nghiêm túc nói.
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Tú Nhất, mọi người cũng rõ ràng.
Mặc dù mọi người biết gia tộc đối phương đáng sợ, nhưng không có đem chuyện này để ở trong lòng, rất nhanh liền tiến vào trung tâm giao dịch.
Toàn bộ trung tâm giao dịch cực kỳ lớn, căn cứ Diệp Huyền quan sát, trung tâm giao dịch này chiếm diện tích, có thể so với một tông môn, chia làm vô số khu vực, có bán đấu giá, gửi bán phổ thông, luyện chế thất của Luyện Dược Sư, luyện chế thất của Luyện Hồn sư, cùng với trung tâm võ giả giao lưu… rất nhiều khu vực.
Chương 1100 Trùng Tôn Đan (1)
Trung tâm giao dịch ngoại trừ giao dịch, đồng thời cũng là nơi tập kết tin tức của toàn bộ Thiên Đô Phủ, chuyện gì xảy ra gần đây ở Thiên Đô Phủ, cửa hàng mới nào khai trương, thế lực nào phát sinh xung đột, gia tộc nào lại xuất hiện một cao thủ...
Tất cả những tin tức này, đều bị tụ tập ở đây, lẫn nhau lưu thông.
Đám người Diệp Huyền đi vào, đầu tiên ấn vào mí mắt chính là một màn hình Huyền lực cỡ lớn, mặt trên lít nha lít nhít tin tức vật phẩm, các loại đan dược, vũ khí, vật liệu, không thiếu gì cả.
Hơn nữa Diệp Huyền còn phát hiện một vấn đề, đại đa số đồ vật phía trên này, so với trong cửa hàng bình thường, tựa hồ cũng tiện nghi hơn một chút.
Có điều Diệp Huyền rất nhanh liền hiểu rõ, đồ vật trong trung tâm giao dịch này ngư long hỗn tạp, rất nhiều thứ không biết tốt xấu, nếu như còn mắc hơn trong cửa hàng, còn có ai đi mua?
Đồng dạng một viên đan dược, giá cả như thế, đại đa số người khẳng định sẽ đi khá cửa hàng có tiếng trong Thiên Đô Phủ mua, mà sẽ không đến trung tâm giao dịch.
Có điều cái này cũng là những vật liệu phổ thông kia, một ít đồ vật khá quý trọng, thì tuyệt nhiên ngược lại, giá cả so với trên thị trường cao hơn rất nhiều.
Như vừa rồi Diệp Huyền nhìn thấy một cây Hủ Tâm Thảo thất giai, yết giá lại cao tới 50 ngàn viên Huyền Thạch hạ phẩm.
Phải biết linh dược thất giai bình thường, yết giá đều là ở hai, ba vạn Huyền Thạch hạ phẩm, giá cả của Hủ Tâm Thảo này, hầu như là hai lần linh dược thất giai bình thường.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, chỉ cần người bán không vội, như vậy giá này cũng chưa chắc có vấn đề gì.
Bởi vì Hủ Tâm Thảo thất giai ở trên đại lục vô cùng ít ỏi, rất khó gặp được, mà nó có một công hiệu, chính là có thể giải trừ bất kỳ độc tố ăn mòn nào từ thất giai trở xuống, nếu như một tên võ giả trúng loại độc này, cần cứu trị gấp, thật là có khả năng xuất huyết nhiều tới mua cây Hủ Tâm Thảo này.
Dù sao ở trong cửa hàng bên ngoài, rất khó tìm đến loại linh dược này.
Nói cách khác, những thứ kia, giá cả hoàn toàn là do người bán định, ngươi hoàn toàn có thể mang một viên đan dược nhất giai, yết giá một triệu Huyền Thạch hạ phẩm, chỉ có điều vĩnh viễn không ai mua mà thôi.
Có lẽ có người sẽ nghĩ, cứ như vậy, sẽ có có người cố ý quấy rối hay không? Lung tung thả lên một vài thứ, tùy tiện yết giá, nghe nhìn lẫn lộn.
Tình huống như thế có là có, nhưng rất ít.
Trước tiên trung tâm giao dịch là do mấy thế lực hàng đầu của Thiên Đô Phủ liên thủ mở, không có ai dám ở chỗ này làm bừa, một khi bị phát hiện, kết cục là rất nghiêm trọng.
Thứ hai, mỗi bán một vật phẩm, cũng cần thu phí, chi phí này căn cứ đẳng cấp cùng yết giá của vật phẩm, sẽ có một con số hợp lý, nhưng so với phòng đấu giá, thì tiện nghi hơn nhiều.
Nhưng nếu như ngươi yết giá lung tung, đồ vật bán không được, đến cuối cùng thiệt thòi vẫn là chính ngươi.
Mọi người lần đầu tiên tới nơi như thế này, đều mở mang tầm mắt, cực kỳ hưng phấn.
Vù!
Đúng lúc này, trên màn ảnh trung tâm giao dịch, đột nhiên hiện ra một tin tức.
Tin tức kia vẻn vẹn chỉ lấp loé chốc lát, liền biến mất không còn tăm hơi, màn hình lại lần nữa khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Tuy tin tức kia hiện lên thời gian rất ngắn, nhưng vẫn để cho rất nhiều người ở trung tâm giao dịch nhìn thấy.
- Trời ạ, dĩ nhiên là đan dược thất phẩm.
- Các ngươi thấy hay không, vừa nãy hiện lên chính là đan dược thất phẩm Hóa Tuyết Đan.
- Hóa Tuyết Đan có thể làm cho một tên Vũ Vương, trong khoảng thời gian ngắn khôi phục thương thế trên người, chỉ cần không phải thương tổn bản nguyên, trong mấy hơi thở liền có thể chữa trị hơn nửa, cũng không biết là tên nào, lại lấy ra đan dược bực này giao dịch.
- Nhanh, vừa nãy tin tức phía trên ngươi cũng nhìn thấy, đối phương chỉ ở đây dừng lại nửa canh giờ, trong nửa canh giờ ai ra giá cao nhất, liền có thể được Hóa Tuyết Đan, chúng ta mau mau đi xem xem.
- Loại đan dược này, làm sao có thể đến phiên chúng ta, ngươi vẫn là đừng nằm mơ.
- Bất kỳ một viên đan dược thất phẩm nào, ít nhất cũng phải mấy ngàn Huyền Thạch trung phẩm, căn bản không phải chúng ta mua được.
- Ai biết được, vạn nhất trên trời rớt xuống đĩa bánh thì sao.
Chu vi không ít người, tất cả đều kích động lên, dồn dập ra giá.
Toàn bộ tình cảnh trong lúc nhất thời có vẻ hơi nóng nảy.
Nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc, Tô Tú Nhất cười nói:
- Vừa nãy là có người ở trung tâm giao dịch đánh ra một quảng cáo, vì lẽ đó tạo thành hiệu quả náo động như thế. Tin tức lưu động như chúng ta nhìn thấy trên màn ảnh bây giờ, đều là bỏ ra tiền. Còn trước kia, tuy rằng chỉ ngăn ngắn mấy giây, nhưng bởi vì là toàn màn hình truyền phát tin, đại khái cần mấy ngàn Huyền Thạch hạ phẩm. Tuy giá cả không thấp, nhưng như thế, người biết đan dược này liền hơn nhiều, tạo thành náo động cũng lớn hơn, cuối cùng bán ra giá cả cũng sẽ càng cao hơn, vẫn là kiếm bộn không lỗ.
Ở trung tâm giao dịch, nếu như ngươi không quảng cáo, ngươi bán ra vật phẩm chỉ có thể ở xung quanh biết.
Tuyệt đại đa số người đều sẽ chọn phương pháp này, chỉ có một ít bảo vật vội vã bán ra, hoặc giá cả cực cao, mới sẽ chọn phương thức quảng cáo.
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên sáng ngời, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên vẻ mỉm cười:
- Ta nghĩ tới một biện pháp khai hỏa Huyền Quang Các chúng ta rồi.
- Biện pháp gì?
Mọi người dồn dập hỏi.
Diệp Huyền nhìn về màn ảnh lớn phía trước, cười không nói.
Ánh mắt mọi người sáng lên, cũng đăm chiêu.
…
Lâm Tam là con cháu chi thứ của Lâm gia, hắn có một đôi mắt tam giác ùng ục ùng ục, mũi ưng to lớn.
Hắn là một trong mấy quản sự của Lâm gia ở trung tâm giao dịch này, có điều nói là quản sự, kỳ thực sự tình hắn có thể quản không nhiều một chút nào.
Hắn đã bốn mươi tuổi, thực lực mới là Vũ Tông nhị trọng, nếu là ở gia tộc nhỏ bình thường, thực lực như vậy coi như khá lắm rồi, nhưng ở Thiên Đô Phủ Lâm gia, làm con cháu chi thứ, hắn đời này trên căn bản không có hi vọng ra mặt.
Lâm Tam mỗi ngày việc thích làm nhất, chính là lẳng lặng ngồi ở trước màn ảnh lớn trung tâm giao dịch, quan sát tin tức vật phẩm trên màn ảnh lớn lóe lên liền qua, hắn thời điểm rãnh rỗi cũng là một người đầu cơ.
Đầu cơ ý tứ chính là thu mua một ít vật phẩm yết giá chưa đạt đến giá trị bản thân, sau đó lấy giá tiền cao hơn bán đi.
Sắc mặt Quản Vĩ âm tình biến hóa, ánh mắt lập lòe, khẽ cắn môi, hiển nhiên mấy câu nói vừa nãy của Diệp Huyền đã đâm trúng chỗ yếu của hắn. Làm cho hắn lập tức trở nên do dự.
Thấy một chân của Diệp Huyền đã đi ra cửa, hắn đột nhiên vội vàng mở miệng nói:
- Vị tiểu huynh đệ này chậm đã.
- Quản chấp sự trăm công nghìn việc, hiện tại rất bận rộn, chúng ta vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Diệp Huyền cố ý giả ngu nói, lại tiếp tục đi ra ngoài.
- Khục khục, tiểu huynh đệ chậm đã, Tô các chủ, chậm đã.
Trong lòng Quản Vĩ nhất thời cuống lên, lại lập tức từ phía sau bàn làm việc đi ra, kéo Tô Tú Nhất và Diệp Huyền lại.
- Không biết quản chấp sự còn có cái gì chỉ bảo a?
Diệp Huyền như cười mà không phải cười nói, trong lòng hắn âm thầm buồn cười, Quản Vĩ này bị mình nói trúng chỗ uy hiếp. Lúc này làm sao có thể để cho hắn rời đi được chứ.
- Khụ khụ, hiện tại thời gian còn sớm, kính xin mấy vị chờ trong chốc lát, đến đến.
Quản Vĩ cũng không giải thích mà lôi đám người Diệp Huyền trở lại một lần nữa, sau khi sắp xếp ba người ngồi xuống, không ngờ hắn lại tự mình rót nước pha trà.
- Đến đến, Tô các chủ, mấy vị, đến thưởng thức trà của ta một chút. Cảm nhận mùi vị xem sao.
Quản Vĩ nhiệt tình nói.
Tương Hoa Vinh bưng chén trà, vẻ mặt có chút dại ra, hắn đến Hộ Tịch Khoa cũng không phải là lần một lần hai. Lần nào cũng không được mời ngồi, còn nước trà thì đừng mơ tới a.
Quản chấp sự này đột nhiên thay đổi như vậy là sao chứ?
Tô Tú Nhất cũng bị hành động của Quản Vĩ làm cho choáng váng, lúc trước Quản Vĩ này còn gia vẻ. Làm sao chỉ trong chớp mắt đã kích động như vậy cơ chứ.
Hắn có chút ngờ vực liếc nhìn Quản Vĩ, Quản Vĩ này cũng không có bị Huyền Diệp khống chế tinh thần a, hơn nữa Quản Vĩ thân là Võ Vương thất giai, cũng không phải dễ khống chế như vậy.
Diệp Huyền cố ý nói:
- Quản chấp sự quá khách khí rồi. Ta thấy chúng ta vẫn nên đi trước a, tránh cho quấy rối công tác của quản chấp sự.
Nói xong hắn lập tức muốn đứng lên.
Lúc này thật sự ngay cả tâm muốn khóc Quản Vĩ cũng có, hắn liên tục xua tay:
- Không quấy rầy, không quấy rầy.
Mới vừa rồi hắn bị Diệp Huyền một lời nói trúng bệnh trạng trong khoảng thời gian này, quả thật có một loại cảm giác như bị sét đánh.
Đúng như Diệp Huyền từng nói, nửa năm gần đây hắn tu luyện đột nhiên phát hiện ra một vài vấn đề.
Huyền Nguyên trong cơ thể ngưng tụ thế nào cũng không thể bắt đầu tăng trưởng, một khi thời gian tu luyện quá dài thì chỗ huyền hải sẽ sinh ra một loại cảm giác đê mê. Có lúc thật vất vả mới tu luyện được một quãng thời gian, ngưng tụ ra một ít Huyền Nguyên mới. Thế nhưng lại không hiểu sao lại tan vỡ, tản mát không còn một mống.
Diệp Huyền còn chưa nói dứt lời, nhưng Quản Vĩ thông tuệ cỡ nào cơ chứ? Làm sao không rõ ràng ý của hắn.
- Không phải là một thân phận hộ tịch sao, Diệp thiếu thiên tài như thế, muốn gia nhập Thiên Đô Phủ ta đó là vinh hạnh của Thiên Đô Phủ ta. Cần gì phải thẩm tra, những tên kia quả thực là làm bừa a.
Quản Vĩ mạnh mẽ vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Người đâu.
Không lâu sau ngoài cửa đột nhiên có một đám người xông tới, một người trong đó chính là công nhân viên vừa nãy ở bên ngoài đã làm khó dễ đám người Diệp Huyền.
Lúc trước hắn bị Diệp Huyền dùng Huyễn Cấm Chi Nhãn mê hoặc, hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi phục hồi tinh thần lại thì đám người Diệp Huyền đám người đã đi tới bên trong Hộ Tịch Khoa, hắn còn tưởng rằng đám người Diệp Huyền đã đi rồi a, cho nên cũng không để ở trong lòng.
Bây giờ đột nhiên ở trong phòng chấp sự nhìn thấy ba người này, lại nhìn thấy sắc mặt chấp sự hết sức khó coi. Trong lúc nhất thời hắn đã cho rằng là đám người Diệp Huyền chọc giận chấp sự, sau lưng lập tức có mồ hôi lạnh ứa ra.
Nếu như chấp sự trách tội chuyện này lên trên người hắn, vậy hắn chẳng phải là chịu không nổi hay sao?
Nghĩ tới đây, tên công nhân viên kia căn bản không chờ Quản Vĩ mở miệng mà lập tức liền nhảy ra ngoài, tức giận nói:
- Mấy người các ngươi làm sao xông được vào đây? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, chấp sự chúng ta rất bận rộn, không rảnh để ý đến các ngươi, các ngươi lại lén lút ẩn núp vào. Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí...
Hắn dùng tay chỉ vào ba người Diệp Huyền, phẫn nộ nói.
Chỉ là không chờ hắn nói hết lời.
- Phanh!
Một cái bạt tai đã mạnh mẽ đánh vào trên mặt của hắn, khí lực rất lớn, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài. Khiến cho cửa phòng quản chấp sự cũng bị đập nát tạo thành một cái động, hắn mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hai mắt Quản Vĩ đỏ chót, phẫn nộ trừng mắt nhìn tên công nhân viên kia, mà người lúc trước động thủ chính là hắn.
- Thứ hỗn trướng, dám nói vậy với Diệp thiếu và Tô các chủ, là ai cho các ngươi lá gan làm như thế? Ta đã sớm nói cùng các ngươi rồi, Hộ Tịch Khoa chúng ta chính là nơi vì dân phục vụ. Đối với bất kỳ người nào cũng phải cung kính có lễ, toàn tâm toàn ý phục vụ, ngươi xem các ngươi một chút mà xem, có dựa theo yêu cầu của ta làm việc hay không?
Đầu óc của tên công nhân viên kia đã triệt để bối rối, chỉ che miệng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, trong lòng cực kỳ oan ức.
Người không cho người của Tú Nhất Các đi vào không phải là chấp sự ngươi ra lệnh hay sao?
Sau khi Quản Vĩ giáo huấn xong mới hừ lạnh nói:
- Mấy người các ngươi lập tức đem thân phận hộ tịch mà Tú Nhất Các trình lên tới đây.
- Vâng.
Còn lại mấy người cũng không dám thở mạnh mà lập tức đem tất cả thân phận hộ tịch của đám người Cát Phác Tử cầm tới.
- Đáng chết, các ngươi nhìn xem, đám người Diệp thiếu đã trình xin thân phận hộ tịch được nửa tháng mà các ngươi lại còn không thông qua. Các ngươi làm việc ra sao vậy? Hiệu suất làm việc kém đến nước này sao? Làm gì có lý đó, nếu tiếp tục như vậy sao có thể chân chính vì nhân dân phục vụ cơ chứ? Quả thực vô liêm sỉ.
Quản Vĩ một bên phẫn nộ giáo huấn người phía dưới, một bên liên tục đóng dấu lên hộ tịch của đám người Diệp Huyền. Chỉ vẻn vẹn sau một phút đã phê duyệt xong tất cả thân phận hộ tịch của bốn mươi người Diệp Huyền.
- Những thứ này bản chấp sự đã phê duyệt qua tất cả, không hề có một chút vấn đề nào. Còn không cầm lệnh bài thân phận tới cho ta, cho các ngươi thời gian một phút. Nếu làm không được thì cũng đừng ở Hộ Tịch Khoa này a.
Chương 1097 Hồn nguyên mất cân đối (2)
- Vâng.
Vài tên công nhân viên xoa mồ hôi lạnh một chút, lại cầm tư liệu chạy ra ngoài, không dám chậm trễ một chút nào, nhưng trong lòng thì lại phiền muộn cực kỳ.
Những tư liệu hộ tịch sở dĩ bị đè ép lâu như vậy còn không phải là do quản chấp sự ngươi ra lệnh sao? Hiện tại oan ức lại đổ lên trên đầu bọn họ, thực sự là quan lớn một cấp đè chết người a.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể ngẫm lại trong lòng như thế mà thôi. Cho dù nửa chữ cũng không dám nói, không thấy tên lúc trước kia sao? Đã bị chấp sự đánh đến thảm như vậy.
- Ha ha, Diệp thiếu, Tô các chủ, Tương quản sự, xin mấy vị chờ một chút, lệnh bài thân phận của các ngươi sẽ lập tức làm xong.
Quản chấp sự cười nói, đồng thời còn rót thêm một chén trà cho ba người, miệng than thở:
- Hộ Tịch Khoa chúng ta tuy rằng không lớn, thế nhưng nhân viên phía dưới lại không dễ quản lý, ngươi xem mà xem. Trình lâu như vậy mà lại dám đè xuống lâu như vậy, thực sự là xin lỗi a. Người làm chấp sự như ta cũng phải kiểm điểm sâu sắc một phen.
Mặt Tô Tú Nhất và Tương Hoa Vinh đều mặt đen, thái độ của quản chấp sự này chuyển biến quá nhanh, thực sự đã khiến cho bọn họ không chịu nổi.
Tô Tú Nhất cười nói:
- Quản chấp sự khách khí rồi. Chỗ mà Hộ Tịch Khoa cần xét duyệt tương đối nhiều, thời gian dài một chút cũng là rất bình thường a.
Kỳ thực nguyên nhân chân chính song phương đều rõ ràng trong lòng.
Song phương hàn huyên vài câu, rất nhanh vài tên công nhân viên kia đã lại trở về, trên tay có một hộp ngọc, bên trên xếp vô số lệnh bài chồng chất.
- Tô các chủ, lệnh bài thân phận mà các ngươi xin đều ở nơi này, xin cầm lấy.
Quản chấp sự cầm lấy hộp ngọc, tự mình đưa tới trên tay cho Tô Tú Nhất, thái độ vô cùng cung kính.
Tô Tú Nhất vừa nhìn qua, quả nhiên là thân phận lệnh bài của đám người Cát Phác Tử, bao gồm cả các học viên như Thiên Luân, Trương Liệt đều có. Trên mặt hắn lập tức nở nụ cười.
- Ha ha, Tô các chủ, chuyện của các ngươi cũng xong xuôi, cái này Diệp thiếu... Ngươi xem...
Lúc này Quản chấp sự mới nhìn về phía Diệp Huyền, trong ánh mắt mang theo vài phần cầu xin.
Không thể không nói, sau khi thái độ của quản chấp sự này chuyển biến, tác phong và ngữ khí làm việc cũng làm cho người ta hết sức thoải mái, tỷ như hiện tại vậy. Trước tiên là hắn làm việc, sau khi xong xuôi mới bắt đầu lĩnh giáo với Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười cợt:
- Quản chấp sự, triệu chứng này của ngươi kỳ thực không phải ;à một loại bệnh, mà là hồn nguyên mất cân đối dẫn dắt a?
Hồn nguyên mất cân đối?
Quản chấp sự có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười nói:
- Quản chấp sự, nếu như ta không đoán sai, võ hồn của ngươi hẳn là vừa mới đột phá lục giai không không lâu, hơn nữa còn hấp thu thuộc tính của Âm huyền thú.
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Quản chấp sự lần thứ hai chấn kinh, vẻ mặt ngơ ngác.
Diệp Huyền có thể nhìn ra bệnh trạng của hắn, hắn không kinh sợ. Bởi vì dù sao trình độ chế dược của Diệp Huyền hắn đã mơ hồ có chút nghe nói, thế nhưng Diệp Huyền lại lập tức nhìn ra cấp bậc võ hồn và hấp thu tinh hoàn của hắn, chuyện này cũng không khỏi quá khoa trương a.
- Kỳ thực triệu chứng này của ngươi chính là do tinh hoàn của ngươi gây ra a.
Quản chấp sự nhất thời kinh ngạc, nói:
- Cái gì? Lại là chuyện này? Nhưng mà tinh hoàn này của ta rõ ràng rất phù hợp với võ hồn a, hơn nữa võ hồn thì tại sao lại có thểm làm ảnh hưởng đến việc cô đọng Huyền Nguyên a.
- Đây chính là hồn nguyên mất cân đối mà ta nói tới.
Diệp Huyền cười nhạt:
- Kỳ thực bản thân tinh hoàn không có vấn đề gì, nhưng mà kết hợp cùng với công pháp của ngươi thì lại có vấn đề. Công pháp tu luyện của ngươi hẳn là một loại nổ tung, mà võ hồn của ngươi hẳn là võ hồn loại báo bên trong thú võ hồn. Nếu như ta không đoán sai, đạo tinh hoàn thứ sáu mà ngươi hấp thu sẽ là Hồn Tinh của Âm Phong Báo.
- Ngay cả đều này cũng có thể biết?
Quản chấp sự há to mồm, hắn cảm giác mình ở trước mặt Diệp Huyền dường như căn bản không có bí mật.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Trước tiên ngươi đem võ hồn của ngươi thả ra ngoài đi.
Quản chấp sự không dám do dự, lập tức thả võ hồn ra. Một con báo uy phong lẫm lẫm lập tức xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, đồng thời còn có sáu đạo tinh hoàn, qua lại rung động ở quanh thân con báo. Khí tức của mỗi một đạo tinh hoàn đều không giống lẫn nhau.
- Kỳ thực thú võ hồn là một loại võ hồn dễ dàng tìm được tinh hoàn phù hợp nhất. Bởi vì nó có thể trực tiếp tìm kiếm từ bên trong huyền thú đồng loại. Tỷ như võ hồn loại báo của ngươi vậy. Khi nhị cấp có Hỏa Văn Báo, Hắc Thiết Báo, tam cấp lại có Phi Vân Báo, Đạp Tuyết Báo, tứ cấp, ngũ cấp đều là giống nhau, đều có một lượng lớn Hồn Tinh của huyền thú loại báo có thể hấp thu, bởi vì đều thuộc về huyền thú đồng loại cho nên độ khó hấp thu sẽ hạ thấp, mà thực lực tăng lên lại càng lớn hơn.
- Chỉ là khi hấp thu, ngươi phải chú ý thuộc tính của yêu thú loại báo. Cố gắng tìm giống nhau, đồng thời sẽ không bài xích lẫn nhau.
- Tỷ như ngươi đột phá nhị tinh, thứ ngươi hấp thu chính là Hỏa Văn Báo thuộc tính lửa. Như vậy khi tam tinh sẽ không được hấp thu Đạp Tuyết Báo thuộc tính băng. Bởi vì song phương sẽ có một ít thuộc tính bài xích lẫn nhau.
- Điểm này, luyện hồn sư bình thường đều sẽ chú ý, thế nhưng ngoại trừ chú ý thuộc tính của tinh hoàn ra. Võ giả muốn tăng thực lực và hấp thu Hồn Tinh kỳ thực cũng phải chú ý tới việc xung đột. Điểm này không phải tất cả luyện hồn sư cũng có thể làm được.
- Công pháp mà ngươi tu luyện hẳn là một loại công pháp bạo tạc, chú ý bạo phát trong nháy mắt. Mà luyện hồn sư tăng lên tinh hoàn cho ngươi lại đưa cho ngươi đạo tinh hoàn thứ sáu để hấp thu là Âm Phong Báo. Như vậy mới lập tức xảy ra vấn đề.
- Âm Phong Báo có thuộc tính âm sát, sẽ từ từ xâm nhập vào huyền hải và huyền mạch của ngươi. Huyền hải và huyền mạch của ngươi bởi vì công pháp ngươi tu luyện, không thể chịu đựng cỗ thuộc tính âm sát này cho nên mới xảy ra tình huống trên người ngươi lúc này.
Quản Vĩ kinh hoảng nói:
- Cái kia... Vậy ta nên làm gì?
Đạo tinh hoàn thứ sáu của hắn đã thành hình, cũng không thể phá vỡ đạo tinh hoàn thứ sáu của hắn a? Trước tiên không nói có khả năng này hay không, coi như có thể thì võ hồn chịu thương tổn nặng như thế, sau này sẽ mất đi khả năng tăng trưởng a.
Chương 1098 Trung tâm giao dịch (1)
Mà căn cứ vào lời nói của Diệp Huyền, dường như thay đổi công pháp cũng được. Thế nhưng công pháp tu luyện bây giờ của hắn cũng là thứ mà hắn nhọc nhằn khổ sở chiếm được, đồng thời cũng đã tu luyện mấy chục năm.
Không nói tới việc có bỏ được hay không, vào lúc này lại đi đổi một loại công pháp khác cũng chưa chắc sẽ không xảy ra những vấn đề khác.
Diệp Huyền cười nói:
- Không cần phải gấp, nếu như ta đã có thể nhìn ra thì dĩ nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một khối Hồn Tinh, khối Hồn Tinh này toàn thân màu đỏ, có chứa một loại khí tức nóng rực.
Đồng thời hai tay Diệp Huyền nhanh chóng vung vẩy, hồn lực trong đầu cũng nhanh chóng vận chuyển, một đạo hồn lực màu hồng nhạt nhanh chóng tiến vào bên trong đạo tinh hoàn thứ sáu trên đỉnh đầu của Quản Vĩ.
Quản Vĩ nhất thời cảm thấy trên võ hồn của mình lan truyền đến một loại cảm giác ấm áp, cả người trở nên hết sức thoải mái.
Khoảng chừng mười mấy khí tức sau, lúc này Diệp Huyền mới dừng động tác lại:
- Trước tiên ta đã loại trừ mất một phần lực lượng âm sát trong đạo tinh hoàn thứ sáu của ngươi. Chỉ có điều lực lượng âm sát thuộc về thuộc tính của bản thân Âm Phong Báo, không thể loại trừ toàn bộ. Ta lại cho ngươi một phương thuốc sắp khai trương, có thể cải thiện tính chứa đựng huyền hải và huyền mạch của ngươi, dùng một tháng thì,gần như sẽ khỏi.
- Thật chứ?
Thanh âm của Quản Vĩ có chút run rẩy.
- Ta cần phải lừa ngươi sao?
Diệp Huyền cười nhạt:
- Lấy giấy bút đến đây đi.
Quản Vĩ tự mình động thủ, chuẩn bị giấy bút, cung cung kính kính bày ra ở trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không hàm hồ, vung tay mấy lần, lập tức viết ra vài loại đan dược.
- Ngươi đi hiệu thuốc mua vài loại đan dược này, mỗi loại đan dược một hạt, kéo dài một tháng là có thể.
Quản Vĩ tiếp nhận tờ khai, nhìn một chút, phát hiện phía trên đan dược đều là một ít đan dược tam giai, tứ giai, cũng không có đồ vật đặc biệt quý giá, trong lòng có một loại cảm giác khó có thể tin.
- Đơn giản như thế là tốt rồi?
Bệnh tình quấy nhiễu hắn hơn nửa năm, ngay cả Luyện Dược Sư Vương cấp cũng bó tay toàn tập, đơn giản như vậy liền có thể chữa trị?
Diệp Huyền cười nói:
- Không tin, ngươi hiện tại trước tiên vận chuyển Huyền Nguyên một hồi thử xem.
Quản Vĩ theo bản năng vận chuyển, này không thử không quan trọng lắm, thử một lần nhất thời khiếp sợ phát hiện, Huyền Nguyên trong cơ thể hắn lại có thể ngưng tụ, tuy tốc độ không nhanh, nhưng xác thực có thể ngưng tụ, hơn nữa trong huyền mạch cũng không còn loại cảm giác đê mê kia.
Quản Vĩ kích động suýt chút nữa chảy nước mắt.
Bao lâu, hắn bao lâu không có vui sướng tu luyện qua như thế rồi?
- Còn Ngưng Khí đan tụ nguyên kia, ngươi tuyệt đối đừng ăn, không chỉ đối với tình hình vết thương của ngươi không có lợi, ngược lại sẽ tăng nhanh bệnh tình của ngươi chuyển biến xấu.
Diệp Huyền cuối cùng nhắc nhở.
- Vâng!
Quản Vĩ một phát bắt được tay Tô Tú Nhất:
- Diệp thiếu, Tô các chủ, đa tạ, đa tạ, lần này là Quản Vĩ ta nợ các ngươi một nhân tình, sau này nếu hai vị có yêu cầu, cứ mở miệng, Quản Vĩ ta vạn tử không chối từ.
Quản Vĩ thực sự là quá kích động, vừa nãy hắn là muốn bắt tay Diệp Huyền, nhưng vừa cảm thấy Diệp thiếu này, có chút thần bí khó lường, hắn không dám tùy tiện trảo tay của người ta.
Hiện ở trong lòng hắn, là hận chết Hồng Đức đại sư của Cổ Đan Lâu, nhờ có Diệp thiếu, bằng không hắn bị người ta hại chết cũng không biết.
- Diệp thiếu, Tô các chủ, ta cũng không phí lời, đè xuống đơn trình của bọn ngươi, là mệnh lệnh của ta, trong này có chút ẩn tình, ta cũng không tiện nhiều lời, ta có thể nói là, hai vị chú ý Cổ Đan Lâu, Huyền Quang Các các ngươi muốn ở khu tây thành mở rộng thị trường, một ít người là tuyệt đối sẽ không giảng hoà.
Tuy Quản Vĩ không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng, đè xuống đám người Tú Nhất Các xin, kỳ thực chính là chủ ý của Cổ Đan Lâu.
Tô Tú Nhất mắt sáng lên, liền nói:
- Đa tạ Quản chấp sự nhắc nhở.
- Được rồi, Quản chấp sự, chúng ta cũng sẽ không ở lâu, cáo từ.
Sự tình xong xuôi, đám người Diệp Huyền cũng không chuẩn bị ở lâu, chắp tay rời Hộ Tịch Khoa.
- Ta tới đưa tiễn ba vị.
Quản Vĩ cũng cảm giác không tiện, cung cung kính kính, đưa đám người Diệp Huyền đến ngoài cửa lớn Hộ Tịch Khoa, làm những nhân viên Hộ Tịch Khoa kia trợn mắt ngoác mồm.
Quản chấp sự luôn biểu hiện kiêu căng, lúc nào đối với người nhiệt tình như vậy? Đặc biệt đối phương là người Tú Nhất Các hắn mấy ngày trước còn cẩn thận căn dặn, nhất định phải đè xuống đơn trình.
- Ba vị tự nhiên.
Ngoài cửa lớn, Quản Vĩ vẫn nhìn đám người Diệp Huyền đi không còn tăm hơi, mới xoay người, trong tay hắn, nắm toa thuốc mà Diệp Huyền cho, chỉ cảm thấy so với thiên kim còn nặng hơn.
- Ồ, Tú Nhất Các này, lúc nào để Quản Vĩ cung kính như thế?
Quản Sự Phủ ở sát vách lầu hai, Trần quản sự đang đứng ở trước cửa sổ nghỉ ngơi bất ngờ nhìn thấy một màn này, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tính khí của Quản Vĩ, Trần Thái Nhiên hắn quá rõ ràng rồi, có thể nói là dầu muối không dính, tích thuỷ không vào.
Ở Quản Sự Phủ công tác nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Quản Vĩ đối với người cung kính như thế.
- Xem ra mấy người Tô Tú Nhất này tìm đến, có chút không phải bình thường, thú vị, nhìn dáng dấp sau này khu tây thành của ta sẽ không bình tĩnh a.
Trần Thái Nhiên lẩm bẩm nói.
- Chư vị đều đến lĩnh thân phận lệnh bài của từng người đi.
Trong Tú Nhất Các, đám người Diệp Huyền rất nhanh phát thân phận lệnh bài của người xuống.
Mọi người bắt được thân phận lệnh bài của mình, đều có chút mừng rỡ.
Chớ xem thường một lệnh bài nho nhỏ này, đây chính là đại biểu thân phận mỗi người, được luật pháp của Thiên Đô Phủ bảo vệ, hơn nữa có thể ra vào tuyệt đại đa số địa phương của Thiên Đô Phủ.
Có thể nói như thế này, người có thân phận lệnh bài, mới xem như là công dân chính thức của Thiên Đô Phủ.
- Diệp thiếu, hai ngày nay luyện chế, vật liệu bên lão phu đã không còn nhiều, có phải là nên nghĩ biện pháp mua một ít vật liệu không?
Lúc này Lục Ly đại sư đi lên phía trước nói.
- Bên ta vật liệu cũng có chút khan hiếm.
Dược lão cũng cau mày nói.
Đám người Đông lão cũng dồn dập biểu đạt ý tứ đồng dạng.
Vì sau đó không lâu Huyền Quang Các khai trương, những ngày qua đám người Lục Ly đại sư tất cả đều đang cực khổ luyện chế, chỉ là bọn hắn từ Mộng Cảnh Bình Nguyên mang tới vật liệu cũng không phải nhiều, bởi vậy rất nhanh liền trở thành nghèo rớt mồng tơi.
Chương 1099 Trung tâm giao dịch (2)
Lục Ly đại sư còn tốt, hắn dự trữ dù sao rất nhiều, như Dược lão liền khá đau đầu.
Lúc trước Diệp Huyền đột phá Vũ Vương, hầu như tiêu hao toàn bộ linh dược cấp bảy của Lam Quang học viện, cái gọi là không bột đố gột nên hồ, hắn là Luyện Dược Sư thất phẩm không có linh dược, cũng không cách nào luyện chế ra đan dược phẩm cấp cao.
Này là một vấn đề không nhỏ.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Vật liệu khan hiếm, chúng ta trước tiên có thể đi trung tâm giao dịch mua một ít, có điều sau đó vẫn cần phải tìm nguồn cung cấp cố định.
- Trung tâm giao dịch?
- Ừm.
Tô Tú gật đầu:
- Trung tâm giao dịch ở khu vực trung tâm Thiên Đô Phủ chúng ta, là do mấy gia tộc lớn đứng đầu Thiên Đô Phủ khống chế, bất luận người nào cũng có thể ở bên trong bán ra đồ vật, cũng có thể mua mua đồ, điều này cũng dẫn đến bên trong các loại đồ vật không thiếu gì cả, bất kể là đan dược, linh dược, Hồn Tinh, trận bàn, Huyền binh,… đều có thể ở bên trong tìm tới, xem như là một trung tâm mua bán đi.
- So với một ít sàn đấu giá cùng cửa hàng, trung tâm giao dịch có một ưu điểm rất lớn, là toàn phương vị, ở đây, ngươi hầu như có thể tìm tới bất luận đồ vật gì cần thiết, nhưng cũng có một khuyết điểm, là tạp, có lúc còn thường thường xuất hiện một ít hàng giả, vì lẽ đó rất thử thách ánh mắt.
- Có lúc ngươi muốn hối đoái một số bảo vật, đi trung tâm giao dịch, thậm chí so với sàn đấu giá càng thêm thuận tiện, hơn nữa nơi này có đại sự gì phát sinh, cũng càng dễ dàng gợi ra náo động.
- Ngoại trừ giao dịch các loại vật phẩm, nơi đó còn có thể tiến hành giao lưu, hoặc thu mua tình báo,… chỉ cần đồ vật ngươi có thể nghĩ đến, trong trung tâm giao dịch này đều có.
Nghe Tô Tú Nhất giảng giải, đám người Diệp Huyền đều hứng thú:
- Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi trung tâm giao dịch xem một chút.
Rất nhanh, một đám người liền xuất phát, thuê một chiếc phi xa, đi tới trung tâm giao dịch.
Trung tâm giao dịch của Thiên Đô Phủ là địa phương phồn hoa nhất của toàn bộ Thiên Đô Phủ, cũng là địa phương dòng người chen chúc nhất, đám người rộn rộn ràng ràng xuyên toa ở trong đó, ngựa xe như nước.
- Xin lấy ra bằng chứng thân phận của các ngươi!
Ở cửa trung tâm giao dịch, hai tên hộ vệ vẻ mặt lạnh lùng ngăn cản đoàn người Diệp Huyền, lại là hai tên Vũ Vương.
- Vũ Vương lại làm hộ vệ, đây thực sự là...
Đưa ra thân phận lệnh bài, tiến vào trung tâm giao dịch, đám người Cát Phác Tử đều lẩm bẩm, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thế lực nhị lưu đáng sợ, bọn họ từ mọi phương diện cũng có thể cảm giác được, cường giả Vũ Vương ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, cái kia đã là nhân vật đứng đầu nhất, đi tới chỗ nào không phải uy phong lẫm lẫm, ở đây, lại sẽ làm hộ vệ, hoàn toàn lật đổ cảm nhận của bọn họ.
Tô Tú Nhất cười nói:
- Trung tâm giao dịch này, là mấy gia tộc lớn thống lĩnh Thiên Đô Phủ mở, tự nhiên không phải bình thường, đặc biệt hai gia tộc lớn mạnh mẽ nhất, tộc trưởng tất cả đều là bát giai tam trọng đỉnh phong, uy danh hiển hách. Vì lẽ đó ở đây, các ngươi cũng không cần lo lắng vấn đề trị an, không người nào dám ở trung tâm giao dịch gây sự.
Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong?
Mọi người chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập tăng nhanh, đám nhân vật này, muốn kích giết bọn họ, vốn là chuyện dễ dàng.
- Không đơn giản như vậy.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu.
Mọi người dồn dập quay đầu lại.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Vũ Hoàng bát giai đỉnh phong, căn bản không có cách chống đỡ lấy một thế lực nhị lưu, có thể thành thế lực nhị lưu, tất nhiên sẽ có Vũ Đế tồn tại.
- Cái gì?
Mọi người giật mình, lộ ra vẻ khó tin.
- Kỳ thực này rất đơn giản, tỷ như ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, một trong ba thế lực lớn Huyền Cơ Tông tông chủ Đường Chiêu là thất giai tam trọng đỉnh phong, nhưng hắn là người mạnh nhất Mộng Cảnh Bình Nguyên sao?
Mọi người không khỏi trầm tư, xác thực, mặc dù Đường Chiêu là người nắm quyền bên ngoài của Huyền Cơ Tông, nhưng kỳ thực Thiên Dịch lão nhân mới là người mạnh nhất Huyền Cơ Tông.
Nói như vậy, Thiên Đô Phủ nắm giữ cường giả Vũ Đế, cũng không phải là sự tình không thể được.
Vừa nghĩ tới Vũ Đế, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đám nhân vật này, kích giết bọn họ không khó hơn bóp chết một con kiến bao nhiêu.
Diệp Huyền nói:
- Mọi người cần phải sốt sắng như vậy sao, tuy Vũ Đế mạnh mẽ, nhưng cũng không phải nói không gì không làm được, võ đạo mênh mông, chỉ cần chịu leo, các ngươi cũng chưa chắc không thể đạt đến cảnh giới này.
Lúc này một thanh âm cười nhạo truyền đến:
- Thực sự là không biết trời cao đất rộng, nếu Vũ Đế dễ dàng đạt đến như vậy, sao sẽ ít ỏi thế kia? Cóc ghẻ đừng nghĩ có thể ăn được thiên nga, giun cũng vĩnh viễn sẽ không hóa thân Thần Long.
Cách đó không xa một thanh niên mặt lộ vẻ xem thường, hiển nhiên là nghe được Diệp Huyền nói, không nhịn được trào phúng lên.
Người này mặc trường bào, nơi ngực điêu khắc một huy chương, có vẻ vô cùng quý khí.
Nhìn thấy huy chương kia, con ngươi của Tô Tú Nhất đột nhiên co rụt lại.
- Lý thiếu, một đám nhà quê, đừng chấp nhặt với bọn họ, chúng ta vào đi thôi, nhìn xem trung tâm giao dịch có vật gì tốt không.
Bên cạnh thanh niên, còn đứng vài người trẻ tuổi, từng cái từng cái xem ra cũng là loại nuông chiều từ bé, khí thế bất phàm, nghe được đồng bạn nói, thanh niên kia không hề liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền một chút, đi vào trung tâm giao dịch.
- Thiên Đô Phủ Lý gia.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói.
- Lý gia này rất mạnh mẽ sao?
Cát Phác Tử hiếu kỳ nói.
- Hai gia tộc lớn mạnh mẽ nhất Thiên Đô Phủ, phân biệt là Uất Trì gia cùng Tiêu gia, ngoài ra, dưới hai gia tộc lớn còn có mấy gia tộc lớn, Lý gia này là một cái trong đó, không dễ trêu chọc.
Sắc mặt Tô Tú Nhất nghiêm túc nói.
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Tú Nhất, mọi người cũng rõ ràng.
Mặc dù mọi người biết gia tộc đối phương đáng sợ, nhưng không có đem chuyện này để ở trong lòng, rất nhanh liền tiến vào trung tâm giao dịch.
Toàn bộ trung tâm giao dịch cực kỳ lớn, căn cứ Diệp Huyền quan sát, trung tâm giao dịch này chiếm diện tích, có thể so với một tông môn, chia làm vô số khu vực, có bán đấu giá, gửi bán phổ thông, luyện chế thất của Luyện Dược Sư, luyện chế thất của Luyện Hồn sư, cùng với trung tâm võ giả giao lưu… rất nhiều khu vực.
Chương 1100 Trùng Tôn Đan (1)
Trung tâm giao dịch ngoại trừ giao dịch, đồng thời cũng là nơi tập kết tin tức của toàn bộ Thiên Đô Phủ, chuyện gì xảy ra gần đây ở Thiên Đô Phủ, cửa hàng mới nào khai trương, thế lực nào phát sinh xung đột, gia tộc nào lại xuất hiện một cao thủ...
Tất cả những tin tức này, đều bị tụ tập ở đây, lẫn nhau lưu thông.
Đám người Diệp Huyền đi vào, đầu tiên ấn vào mí mắt chính là một màn hình Huyền lực cỡ lớn, mặt trên lít nha lít nhít tin tức vật phẩm, các loại đan dược, vũ khí, vật liệu, không thiếu gì cả.
Hơn nữa Diệp Huyền còn phát hiện một vấn đề, đại đa số đồ vật phía trên này, so với trong cửa hàng bình thường, tựa hồ cũng tiện nghi hơn một chút.
Có điều Diệp Huyền rất nhanh liền hiểu rõ, đồ vật trong trung tâm giao dịch này ngư long hỗn tạp, rất nhiều thứ không biết tốt xấu, nếu như còn mắc hơn trong cửa hàng, còn có ai đi mua?
Đồng dạng một viên đan dược, giá cả như thế, đại đa số người khẳng định sẽ đi khá cửa hàng có tiếng trong Thiên Đô Phủ mua, mà sẽ không đến trung tâm giao dịch.
Có điều cái này cũng là những vật liệu phổ thông kia, một ít đồ vật khá quý trọng, thì tuyệt nhiên ngược lại, giá cả so với trên thị trường cao hơn rất nhiều.
Như vừa rồi Diệp Huyền nhìn thấy một cây Hủ Tâm Thảo thất giai, yết giá lại cao tới 50 ngàn viên Huyền Thạch hạ phẩm.
Phải biết linh dược thất giai bình thường, yết giá đều là ở hai, ba vạn Huyền Thạch hạ phẩm, giá cả của Hủ Tâm Thảo này, hầu như là hai lần linh dược thất giai bình thường.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, chỉ cần người bán không vội, như vậy giá này cũng chưa chắc có vấn đề gì.
Bởi vì Hủ Tâm Thảo thất giai ở trên đại lục vô cùng ít ỏi, rất khó gặp được, mà nó có một công hiệu, chính là có thể giải trừ bất kỳ độc tố ăn mòn nào từ thất giai trở xuống, nếu như một tên võ giả trúng loại độc này, cần cứu trị gấp, thật là có khả năng xuất huyết nhiều tới mua cây Hủ Tâm Thảo này.
Dù sao ở trong cửa hàng bên ngoài, rất khó tìm đến loại linh dược này.
Nói cách khác, những thứ kia, giá cả hoàn toàn là do người bán định, ngươi hoàn toàn có thể mang một viên đan dược nhất giai, yết giá một triệu Huyền Thạch hạ phẩm, chỉ có điều vĩnh viễn không ai mua mà thôi.
Có lẽ có người sẽ nghĩ, cứ như vậy, sẽ có có người cố ý quấy rối hay không? Lung tung thả lên một vài thứ, tùy tiện yết giá, nghe nhìn lẫn lộn.
Tình huống như thế có là có, nhưng rất ít.
Trước tiên trung tâm giao dịch là do mấy thế lực hàng đầu của Thiên Đô Phủ liên thủ mở, không có ai dám ở chỗ này làm bừa, một khi bị phát hiện, kết cục là rất nghiêm trọng.
Thứ hai, mỗi bán một vật phẩm, cũng cần thu phí, chi phí này căn cứ đẳng cấp cùng yết giá của vật phẩm, sẽ có một con số hợp lý, nhưng so với phòng đấu giá, thì tiện nghi hơn nhiều.
Nhưng nếu như ngươi yết giá lung tung, đồ vật bán không được, đến cuối cùng thiệt thòi vẫn là chính ngươi.
Mọi người lần đầu tiên tới nơi như thế này, đều mở mang tầm mắt, cực kỳ hưng phấn.
Vù!
Đúng lúc này, trên màn ảnh trung tâm giao dịch, đột nhiên hiện ra một tin tức.
Tin tức kia vẻn vẹn chỉ lấp loé chốc lát, liền biến mất không còn tăm hơi, màn hình lại lần nữa khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Tuy tin tức kia hiện lên thời gian rất ngắn, nhưng vẫn để cho rất nhiều người ở trung tâm giao dịch nhìn thấy.
- Trời ạ, dĩ nhiên là đan dược thất phẩm.
- Các ngươi thấy hay không, vừa nãy hiện lên chính là đan dược thất phẩm Hóa Tuyết Đan.
- Hóa Tuyết Đan có thể làm cho một tên Vũ Vương, trong khoảng thời gian ngắn khôi phục thương thế trên người, chỉ cần không phải thương tổn bản nguyên, trong mấy hơi thở liền có thể chữa trị hơn nửa, cũng không biết là tên nào, lại lấy ra đan dược bực này giao dịch.
- Nhanh, vừa nãy tin tức phía trên ngươi cũng nhìn thấy, đối phương chỉ ở đây dừng lại nửa canh giờ, trong nửa canh giờ ai ra giá cao nhất, liền có thể được Hóa Tuyết Đan, chúng ta mau mau đi xem xem.
- Loại đan dược này, làm sao có thể đến phiên chúng ta, ngươi vẫn là đừng nằm mơ.
- Bất kỳ một viên đan dược thất phẩm nào, ít nhất cũng phải mấy ngàn Huyền Thạch trung phẩm, căn bản không phải chúng ta mua được.
- Ai biết được, vạn nhất trên trời rớt xuống đĩa bánh thì sao.
Chu vi không ít người, tất cả đều kích động lên, dồn dập ra giá.
Toàn bộ tình cảnh trong lúc nhất thời có vẻ hơi nóng nảy.
Nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc, Tô Tú Nhất cười nói:
- Vừa nãy là có người ở trung tâm giao dịch đánh ra một quảng cáo, vì lẽ đó tạo thành hiệu quả náo động như thế. Tin tức lưu động như chúng ta nhìn thấy trên màn ảnh bây giờ, đều là bỏ ra tiền. Còn trước kia, tuy rằng chỉ ngăn ngắn mấy giây, nhưng bởi vì là toàn màn hình truyền phát tin, đại khái cần mấy ngàn Huyền Thạch hạ phẩm. Tuy giá cả không thấp, nhưng như thế, người biết đan dược này liền hơn nhiều, tạo thành náo động cũng lớn hơn, cuối cùng bán ra giá cả cũng sẽ càng cao hơn, vẫn là kiếm bộn không lỗ.
Ở trung tâm giao dịch, nếu như ngươi không quảng cáo, ngươi bán ra vật phẩm chỉ có thể ở xung quanh biết.
Tuyệt đại đa số người đều sẽ chọn phương pháp này, chỉ có một ít bảo vật vội vã bán ra, hoặc giá cả cực cao, mới sẽ chọn phương thức quảng cáo.
Ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên sáng ngời, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên vẻ mỉm cười:
- Ta nghĩ tới một biện pháp khai hỏa Huyền Quang Các chúng ta rồi.
- Biện pháp gì?
Mọi người dồn dập hỏi.
Diệp Huyền nhìn về màn ảnh lớn phía trước, cười không nói.
Ánh mắt mọi người sáng lên, cũng đăm chiêu.
…
Lâm Tam là con cháu chi thứ của Lâm gia, hắn có một đôi mắt tam giác ùng ục ùng ục, mũi ưng to lớn.
Hắn là một trong mấy quản sự của Lâm gia ở trung tâm giao dịch này, có điều nói là quản sự, kỳ thực sự tình hắn có thể quản không nhiều một chút nào.
Hắn đã bốn mươi tuổi, thực lực mới là Vũ Tông nhị trọng, nếu là ở gia tộc nhỏ bình thường, thực lực như vậy coi như khá lắm rồi, nhưng ở Thiên Đô Phủ Lâm gia, làm con cháu chi thứ, hắn đời này trên căn bản không có hi vọng ra mặt.
Lâm Tam mỗi ngày việc thích làm nhất, chính là lẳng lặng ngồi ở trước màn ảnh lớn trung tâm giao dịch, quan sát tin tức vật phẩm trên màn ảnh lớn lóe lên liền qua, hắn thời điểm rãnh rỗi cũng là một người đầu cơ.
Đầu cơ ý tứ chính là thu mua một ít vật phẩm yết giá chưa đạt đến giá trị bản thân, sau đó lấy giá tiền cao hơn bán đi.