-
Chương 1091-1095
Chương 1091 Song phương tranh giá (1)
Trần quản sự nghe xong, hơi nhướng mày, dường như có hơi không thích, hắn nói:
- Cửa hàng loại cỡ lớn cũng chỉ còn ba cửa hàng này, nếu như mấy vị không hài lòng, như vậy liền rất đáng tiếc. Ồ, đúng rồi...
Hắn đột nhiên nói:
- Cửa hàng loại cỡ lớn còn có một, đó chính Tô Tâm Lâu trước đó. Gần đây vừa mới trở nên trống không, chỉ có điều giá cả thuê Tô Tâm Lâu là gần ba vạn trung phẩm huyền thạch một năm.
- Mấy vị có thể cẩn thận suy nghĩ, cũng thương lượng một chút, nếu như vừa ý lại tới tìm ta một chút. Tiểu Hồng, ngươi tới tiếp đón đám người Tô các chủ cho ta.
Trần quản sự nói xong, cũng không có nhiều lời mà lập tức xoay người rời đi.
Cát Phác Tử cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì? Sao thái độ của Trần quản sự này chuyển biến cũng quá nhanh đi.
Đông Phương Hiên nói:
- Vừa bắt đầu hắn rất nhiệt tình, chỉ muốn thăm dò thực lực của chúng ta một hồi. Nếu như chúng ta có thể thuê lại một trong ba cái cửa hàng kia thì là chúng ta đáng giá để hắn đi quan tâm. Nếu như chúng ta ngay cả một chút thực lực này cũng không có, như vậy cũng không cần hắn phải quan tâm a.
- Kết quả hắn nhìn thấy chúng ta đối với ba cửa hàng kia đều không hài lòng, rất tự nhiên đã cho là chúng ta ngại giá cả đắt, cho nên thái độ mới chuyển biến.
- Còn có nguyên nhân này sao?
Cát Phác Tử ngạc nhiên nói một câu, thường thường hắn ở học viện rất ít khi trải qua chuyện như vậy, vì lẽ đó không có nghĩ thấu triệt được như Đông Phương Hiên.
- Hẳn là nguyên nhân này.
Diệp Huyền cười nói.
Trong tất cả mọi người ở đây, đối với chuyện thương mại kinh doanh đám người Tô Tú Nhất, Cát Phác Tử, Cửu Trần căn bản một chữ cũng không biết, Tương Hoa Vinh và La Mẫn mới nghĩ cao thâm hơn một chút. Còn Đông Phương Hiên, phỏng chừng là người nghĩ thấu triệt nhất ở chỗ này.
Đây cũng bởi vì hắn là hội trưởng của thương hội, đối với đạo lí đối nhân xử thế, giao thiệp với các thế lực lớn quá là rõ ràng.
- Chỉ có điều Diệp thiếu. Vị trí của ba cửa hàng này dường như cũng không phải cực kỳ tốt a.
Đông Phương Hiên lắc lắc đầu nói.
- Ba cái vị trí này còn không tốt?
Tô Tú Nhất dùng giọng khó có thể tin nói:
- Ta đã ở Khu Tây thành không ít năm, ba vị trí này hẳn là mấy nơi hot nhất hiện nay trong Khu Tây thành a.
Diệp Huyền cười nói:
- Vị trí cũng không nhất định cần phải tốt nhất. Chuyện này kỳ thực ta cũng không quá để ý, chỉ cần không phải là địa phương đặc biệt hẻo lánh là được.
- Như vậy chúng ta phải chú ý ở điểm nào?
Tô Tú Nhất vẫn không hiểu.
Đông Phương Hiên giải thích:
- Ta cho rằng ba địa phương này có vị trí không được, đó là bởi vì ba địa phương này đều là trung tâm thương nghiệp của Khu Tây thành, nối liên với nội thành.
Nối liền nội thành?
Đám người Tô Tú Nhất đều đầu óc mơ hồ.
Chỉ có Diệp Huyền gật gật đầu nói:
- Đông Phương Hiên nói không sai, nguyên nhân chính là không đủ gần với nội thành.
Ba cái cửa hàng này to nhỏ cũng tạm được, vị trí ở Khu Tây thành cũng xem như là tốt, thế nhưng mục tiêu của Diệp Huyền cũng không chỉ hạn chế Khu Tây thành. Sau này tất nhiên hắn sẽ phát triển thêm nữa, cho nên vừa nhìn qua ba cái cửa hàng này đều có tính chất hạn chế rất lớn.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Phương diện thương mại này, ta không hiểu quá rõ. Toàn bộ phải xem các ngươi a. Chỉ có điều nếu như ba cửa hàng này còn không được, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cát Phác Tử đột nhiên nói:
- Đúng rồi, cuối cùng không phải Trần quản sự kia đã nói tới Tô Tâm Lâu sao? Chỗ đó thế nào?
Tô Tú Nhất nói:
- Tô Tâm Lâu ta biết, ở tận cùng phía đông Khu Tây thành. Nơi đó vẫn được tính là phồn hoa, lượng người đi không thấp. Tô Tâm Lâu có thể tính là kiến trúc tiêu biểu khu đó, tổng cộng có bảy tầng, chủ nhân đời trước của nó cũng là một tên tán tu, thực lực còn mạnh hơn ta, đã đạt đến Bát Giai Nhị Trọng, chỉ là mấy năm trước đi mạo hiểm, nghe nói đã ngã xuống ở bên ngoài. Không nghĩ tới hiện tại lại trống không, có lẽ là đã bị quản sự phủ thu hồi.
Ở bên trong Thiên Đô Phủ, tán tu là người có địa vị kém nhất, hơn nữa một khi bọn họ ngã xuống, sản nghiệp ở Thiên Đô Phủ cũng sẽ bị người ta dùng các loại thủ đoạn thu hồi.
Làm trung tâm tán tu tập trung ở Thiên Đô Phủ, thế lực ở trong Khu Tây thành cũng đã biến hóa rất nhiều lần.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút nói:
- Vị trí của Tô Tâm Lâu này ở nơi nào, chỉ cho ta nhìn một chút, nó lớn bao nhiêu?
Tô Tú Nhất nói với Tương Hoa Vinh:
- Hoa vinh, ngươi nói một chút cho Diệp thiếu nghe đi.
Tương Hoa Vinh ở bên cạnh ngay lập tức đem địa đồ vị trí Tô Tâm Lâu nói ra, đồng thời còn nói:
- Diện tích Tô Tâm Lâu ước chừng mười bảy mười tám vạn mét vuông.
Vị trí này!
Diệp Huyền và Đông Phương Hiên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh hỉ, đây tuyệt đối là một vị trí tương lai vô cùng có tiềm lực phát triển, rất phù hợp với mục tiêu của Huyền Quang các.
- Được, rất tốt, chúng ta sẽ mua Tô Tâm Lâu này.
Diệp Huyền không chút do dự nói.
Tô Tú Nhất lấy làm kinh hãi nói:
- Nhưng mà giá cả Tô Tâm Lâu này, vừa nãy Trần quản sự đã nói rồi, gần ba vạn trung phẩm huyền thạch một năm a.
Ba vạn trung phẩm huyền thạch, Tú Nhất Các hắn hiện tại doanh thu một năm cũng chỉ chừng con số này thôi.
Diệp Huyền kiên quyết nói:
- Giá cả không là vấn đề, then chốt là Tô Tâm Lâu này chúng ta nhất định phải thuê được.
- Cái gì? Các ngươi quyết định muốn thuê Tô Tâm Lâu?
Sau khi nghe đám người Diệp Huyền nói, Trần quản sự đang thản nhiên uống trà suýt chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra ngoài.
Vừa nãy hắn nhìn thấy đám người Diệp Huyền đối với ba cửa hàng vị trí đầu đều có chút bất mãn. Cho nên hắn mới cho rằng đám người Diệp Huyền cũng không đủ tài lực đi thuê, cố ý tìm cớ, cho nên đối với đám người Diệp Huyền đã sớm mất đi hứng thú, ai biết sau đó người ta lại vừa ý Tô Tâm Lâu càng đắt giá hơn.
Phí dụng thuê một năm của Tô Tâm Lâu là năm mươi ngàn trung phẩm huyền thạch, giá cả vô cùng đắt đỏ, một ít thế lực khá lớn cũng chưa chắc đã thuê nổi, một Tú Nhất Các nho nhỏ có tài lực này sao?
Đông Phương Hiên rất là bình tĩnh nói:
- Đúng, Trần quản sự, chúng ta vừa ý Tô Tâm Lâu, chỉ có điều cũng không chuẩn bị dùng phương thức thuê.
- Không chuẩn bị thuê, vậy ý ngươi là?
Chương 1092 Song phương tranh giá (2)
Trần quản sự cau mày nói:
- Nếu như ngươi chuẩn bị đặt cọc, hoặc là phương thức trước tiên dự chi gì đó thì ta sẽ không đồng ý, ta nhất định phải nhìn thấy tiền mặt.
- Đương nhiên là không thôi.
Đông Phương Hiên lắc đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì lúc này một tên nhân viên đột nhiên đi tới trong phòng.
- Trần quản sự, Hồng Đức đại sư Cổ Đan Lâu và Hề Nghi Xuân phó các chủ đến đây bái kiến.
Trần quản sự cau mày nói:
- Có chuyện gì không thể để cho bọn họ chờ một lát sao, không thấy ta đang tiếp đón khách mời sao?
Tên nhân viên kia đi lên trước, nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trần quản sự.
Ánh mắt Trần quản sự nhất thời lóe lóe, liếc nhìn đám người Diệp Huyền, lúc này mới nói:
- Đã như vậy hãy để cho bọn họ cùng tiến vào đi.
- Vâng.
Tên nhân viên kia lập tức lui xuống.
- Mấy vị xin chờ một chút.
Trần quản sự cười nói.
Đám người Diệp Huyền nhíu mày lại, trong lòng có một loại cảm giác không ổn.
Không lâu sau...
- Ha ha ha, Trần quản sự, chuyện ngày hôm qua Hề Nghi Xuân ta đại biểu cho Cổ Đan Lâu nói tiếng xin lỗi với ngươi. Quả thực là tạo thêm phiền phức cho Trần quản sự ngươi a.
Một tiếng cười lớn sang sảng vang lên, đồng thời một lão giả có mái tóc hoa râm cùng với Hồng Đức đại sư cùng đi vào trong phòng.
- Các ngươi.
Sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyền trong phòng, đám người Hồng Đức đại sư biến sắc, đều ngẩn ra, hiển nhiên cũng không ngờ tới đám người Tô Tú Nhất cũng ở nơi đây.
Trong ánh mắt song phương đều có quang mang âm hàn chợt lóe lên.
Trần quản sự khoát tay một cái nói:
- Lời lẽ khách khí thì không cần phải nói, Hề Nghi Xuân, ta nghe nói Cổ Đan Lâu các ngươi muốn thuê Tô Tâm Lâu?
- Đúng.
Hề Nghi Xuân cười nói:
- Lần này chúng ta lại đây ngoại trừ xử lý chuyện vè Hồng Đức đại sư ngày hôm qua ra. Chuyện thứ hai chính là chuyện này. Cổ Đan Lâu chúng ta cũng vừa mới có được tin tức này, chủ nhân chúng ta đối với Tô Tâm Lâu cảm thấy rất là hứng thú, cho nên mới ra lệnh cho thuộc hạ tới đây làm thủ tục.
Trần quản sự cười nói:
- Ha ha, vậy thì có chút không khéo, bởi vì Tô Các chủ của Tú Nhất Các cũng chuẩn bị thuê Tô Tâm Lâu.
Mặc dù hắn nói không khéo, thế nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.
- Cái gì?
Hề Nghi Xuân lấy làm kinh hãi? Mắt nhìn về phía đám người Diệp Huyền, kinh nghi nói:
- Tú Nhất Các muốn thuê Tô Tâm Lâu?
- Không sai, hiện tại hai nhà các ngươi đều muốn thuê Tô Tâm Lâu, các ngươi nói làm sao bây giờ mới tốt a? Thực sự là đau đầu a.
Trần quản sự vuốt trán nói, khóe miệng lại cười híp mắt, vẻ mặt không có chút đau đầu nào.
Lúc này rốt cuộc Diệp Huyền cũng biết tại sao Trần quản sự này lại để cho đám người Hề Nghi Xuân đi vào, đây là ý tứ để song phương bọn họ tranh giá a.
Sau khi Hề Nghi Xuân ngây người, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn cười nói:
- Trần quản sự, có cái gì mà đau đầu cơ chứ? Vậy thì cứ dựa theo quy luật thị trường, người trả giá cao là được a. Trần quản sự ngươi phải thấy rõ, trên đời này cũng có một ít gia hỏa lòng tham không đáy a.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ trào phúng, hiển nhiên rất là xem thường đối với Tú Nhất Các, không cho rằng bọn họ có thể thuê nổi Tô Tâm Lâu.
- Tô Các chủ, các ngươi cảm thấy thế nào?
Trần quản sự cười híp mắt nói.
Tô Tú Nhất liếc nhìn Diệp Huyền, tuy rằng Diệp Huyền rất khó chịu hành vi của Trần quản sự này. Thế nhưng hắn cũng biết hành động của Trần quản sự quá bình thường, chỉ cần là thương nhân thì sẽ không bỏ qua cơ hội tăng giá này.
- Vậy thì người nào trả giá cao là được a.
Diệp Huyền và Đông Phương Hiên liếc mắt nhìn nhau, lạnh nhạt nói.
Hề Nghi Xuân ngay lập tức cười nói:
- Trần quản sự, nghe nói Tô Tâm Lâu này một năm thuê phí mất hai vạn tám trung phẩm huyền thạch. Như vậy đi, trực tiếp một chút, ta trả ba vạn. Sau đó Cổ Đan Lâu chúng ta chuẩn bị thuê mười năm, một lần thanh toán phí dụng năm năm, cũng chính là mười lăm vạn trung phẩm huyền thạch, không biết ý của Trần quản sự như thế nào?
Lúc hắn nói chuyện không thèm nhìn đám người Diệp Huyền một chút nào, dáng dấp lòng mang chí lớn, hiển nhiên không cho là Tú Nhất Các sẽ mang đến uy hiếp gì đối với mình.
- Một lần thanh toán phí dụng năm năm, không sai, không sai.
Trần quản sự thoả mãn gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía đám người Diệp Huyền, nói:
- Tô Các chủ, các ngươi thì sao? Chuẩn bị thuê bao lâu, một lần dự chi bao nhiêu đây?
Đông Phương Hiên tiến lên phía trước nói:
- Trần quản sự, chúng ta đối với Tô Tâm Lâu này quả thực cảm thấy rất hứng thú. Thế nhưng chúng ta không chuẩn bị thuê, bởi vì chúng ta định ở lại dài, so với thuê lại còn không bằng mua lại. Đương nhiên nếu như Trần quản sự không muốn bán thì coi như thôi đi.
- Cái gì? Các ngươi chuẩn bị mua lại?
Vừa mới bắt đầu Trần quản sự nghe thấy đám người Diệp Huyền nói không chuẩn bị thuê, sắc mặt đã có chút âm trầm. Thế nhưng sau khi nghe được tiếng mua lại, cả người ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt có chút khiếp sợ nói.
Hề Nghi Xuân và Hồng Đức đại sư vừa cười nhạo đám người Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó có thể tin.
Hồng Đức đại sư trực tiếp không nhịn được nói:
- Mua lại? Các ngươi biết giá cả Tô Tâm Lâu bao nhiêu hay không? Bình thường mua lại chí ít giá cả cũng hơn thuê ba mươi lần, nói cách khác, giá trị của Tô Tâm Lâu này gần trăm vạn trung phẩm huyền thạch, các ngươi có sao?
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt của hắn đã tràn ngập vẻ trào phúng.
Vốn bọn họ còn ôm ấp ảo tưởng, đám người Tô Tú Nhất chỉ cố làm ra vẻ, cũng không có năng lực chân chính mua Tô Tâm Lâu về. Thế nhưng mà kết quả lại khiến cho bọn họ thất vọng.
- Dựa theo tin tức mà hai người các ngươi có được, Trần quản sự báo giá đối với Tô Tâm Lâu là bảy mươi vạn trung phẩm huyền thạch, cái giá này ngay cả chúng ta cũng nhất định phải bán Cổ Đan Lâu thì mới có thể gom góp được. Một Tú Nhất Các nho nhỏ như hắn nào có tài lực lớn như vậy chứ?
Lâu chủ Cổ Đan Lâu là một hán tử trung niên vóc người gầy yếu, da dẻ ngăm đen. Nhìn qua cũng không quá bắt mắt, nhưng khí thế trên người hắn lại cực kỳ ác liệt, trong lời nói ẩn chứa một loại bá đạo và uy nghiêm.
Hề Nghi Xuân cau mày nói:
- Lâu chủ, có phải là Trần Thái Nhiên làm khó dễ hoặc là có hợp tác gì với Tú Nhất Các hay không? Bề ngoài nói là bảy mươi vạn, kỳ thực chỉ có ba mươi, bốn mươi vạn, hoặc là càng ít hơn a?
- Không thể.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu lập tức lắc lắc đầu nói:
- Mặc dù Trần Thái Nhiên là đại quản sự Khu Tây thành, địa vị không thấp, thế nhưng cửa hàng thu vào thế nào nhất định hắn phải nộp lên trên, lấy vị trí và độ to nhỏ của Tô Tâm Lâu. Giá cả bán ra thấp nhất cũng phải là năm mươi, sáu mươi vạn trung phẩm huyền thạch, thậm chí chưa hẳn đã có thể mua được, Trần Thái Nhiên sẽ không làm làm ăn lỗ vốn a.
- Như vậy thì xảy ra chuyện gì?
Đám người Hề Nghi Xuân đều cau mày, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra Tú Nhất Các từ chỗ nào có được nhiều tiền như vậy.
Chương 1093 Hộ Tịch Khoa (1)
- Lâu chủ, ta thấy phải đặt vấn đề lên trên đám người mà Tô Tú Nhất mang đến a.
Hồng Đức ở một bên đột nhiên nói.
Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm, coi như là ở trong Thiên Đô Phủ cũng là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy. Cổ Đan Lâu bao gồm cả hắn ở bên trong cũng chỉ có hai vị. Dùng địa vị và thực lực của Tú Nhất Các, căn bản không thể nào chiêu mộ được người như vậy.
Huống chi ngoại trừ Dược lão ra, Diệp Huyền tạo cho Hồng Đức một loại cảm giác rất là đáng sợ.
- Rất có thể.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu gật gù, híp mắt nói:
- Ta đã điều tra, đám người kia là khoảng thời gian này Tô Tú Nhất kia từ bên ngoài mang về. Lần này Tô Tú Nhất đột nhiên rời đi mấy tháng, vốn ta nghĩ nhân cơ hội này chiếm đoạt Tú Nhất Các của hắn, ai biết thời khắc mấu chốt hắn không chỉ trở về mà còn mang theo mấy người như vậy. Dẫn đến cuối cùng kế hoạch chúng ta trở nên dã tràng xe cát a.
Hồng Đức xấu hổ nói:
- Lâu chủ, là thuộc hạ làm việc bất lợi.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu lắc đầu một cái:
- Không phải vấn đề từ ngươi, mấy người này không rõ lai lịch, ngay cả ta cũng không thăm dò được rốt cuộc bọn họ đến từ nơi nào, lệ thuộc vào thế lực nào. Một tên Luyện Dược Sư vương cấp thất giai không thể lặng lẽ vô danh như thế.
Hề Nghi Xuân ngay lập tức nói:
- Lâu chủ, có muốn ta nghĩ biện pháp tìm người đối phó mấy tên kia, thăm dò lai lịch của bọn họ một hồi hay không?
Trên mặt của hắn xuất hiện vẻ lạnh lẽo.
- Không cần.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu vung tay lên, nghiêm túc nói:
- Chuyện Tú Nhất Các trước tiên các ngươi không cần quan tâm. Tô Tâm Lâu chúng ta không thể thuê thì các ngươi đi thuê Bảo đường các ở gần đó cho ta. Làm cho nghiệp vụ của Cổ Đan Lâu chúng ta mở rộng một hồi.
- Mấy tên mới tới Tú Nhất Các kia tạm thời không vội vã đối phó với bọn họ, ta cũng muốn xem xem Tú Nhất Các kia đến cùng muốn giở trò quỷ gì. Nếu như Tô Tú Nhất cho rằng chỉ bằng vào một Luyện Dược Sư thất phẩm là đã có thể phất lên ở Khu Tây thành này vậy thì hắn cũng quá ngây thơ.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của lâu chủ, Hề Nghi Xuân và Hồng Đức đều nở nụ cười, bọn họ rất rõ ràng. Một khi lâu chủ lộ ra loại vẻ mặt này thì đã nói rõ hắn đã đem chuyện này đặt ở trong lòng, người bị hắn ghi nhớ, cho tới bây giờ đám người Hề Nghi Xuân bây giờ chưa từng thấy sẽ có kết quả tốt gì cả.
Lúc này Hề Nghi Xuân cười lạnh nói:
- Lâu chủ, chúng ta có thể không quan tâm tới Tú Nhất Cácv nữa. Chỉ có điều khoảng thời gian này cũng không thể để cho bọn họ dễ chịu, vừa vặn thuộc hạ có một ý kiến, có thể làm cho Tú Nhất Các kia thiêm chút phiền phức.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu hứng thú nói:
- Ồ, ý định gì?
- Lâu chủ, mấy người mà Tô Tú Nhất mang về cũng không phải là người Thiên Đô Phủ chúng ta. Nếu như bọn họ muốn kinh doanh cửa hàng ở chỗ này, như vậy thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ ắt không thể thiếu. Chúng ta có thể động chút tay chân ở trong này, nếu như mấy tên kia không lấy được thân phận hộ tịch, như vậy cũng không có cách nào có thể để cho cửa hàng khai trương. a
Lâu chủ Cổ Đan Lâu nhất thời nở nụ cười:
- Ha ha, Hề Nghi Xuân, ý đồ này của ngươi cũng không tồi, chấp sự quản lý hộ tịch Khu Tây thành ngươi đã từng qua lại, chuyện này sẽ giao cho ngươi đi làm a. Chỉ có điều phải nhớ kỹ, động tác không thể quá to lớn.
Hề Nghi Xuân cười nói:
- Lâu chủ, ngươi cứ yên tâm là được rồi.
Khóe miệng hắn nở một một nụ cười lạnh lùng, có chút khinh bỉ nói:
- Muốn cùng đấu với Cổ Đan Lâu chúng ta, Tú Nhất Các hắn còn quá non a.
Tự nhiên đám người Diệp Huyền không biết dự định của Cổ Đan Lâu, giờ phút này bọn hắn đang căng thẳng dự trữ hàng để khai trương a.
Một tháng sau, Huyền Quang Các sẽ khai trương, nếu như bọn họ muốn lần đầu đã thành công thì phải sớm chuẩn bị hàng ắt không thể thiếu.
Mà Diệp Huyền cũng không có nhàn rỗi, hắn vừa tu luyện cùng với luyện chế đan dược, thời gian nhàn hạ thì hắn cũng bố trí trận pháp ở rìa ngoài Huyền Quang Các.
Khu Tây thành này ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một ít người quấy rối, như lần trước Thiên Lang tiểu đội vậy. Nếu như có thể bố trí một loại trận pháp cỡ lớn ở bên trong Huyền Quang Các, đến lúc đó coi như là Tô Tú Nhất không có mặt ở đây thì mọi người cũng đủ để ứng phó với chúng diện.
- Các chủ.
Ngày này, đám người Diệp Huyền đang thương nghị chuyện Huyền Quang Các khai trương, lúc này Tương Hoa Vinh lại có chút lo lắng lo lắng đi tới.
- Hoa Vinh, làm sao vậy?
Tô Tú Nhất nghi hoặc hỏi.
Tương Hoa Vinh nói:
- Các chủ, lần trước không phải ngươi bảo ta đi hộ tịch khoa Khu Tây thành làm cho đám người Diệp thiếu thân phận hộ tịch a. Vốn chuyện này làm rất tốt, hộ tịch của đám người Diệp thiếu những ngày qua cũng gần xong. Ái biết chấp sự hộ tịch khoa đột nhiên đem ép xuống hộ tịch của bọn họ, nói cần điều tra thêm.
- Cái gì?
Tô Tú Nhất trực tiếp đứng lên, cau mày nói:
- Ngươi có hỏi qua quản chấp sự kia hay không, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
- Ta đã hỏi qua, quản chấp sự nói đám người Diệp thiếu không rõ lai lịch, hắn cần phải điều tra thêm một chút, nói chuyện hộ tịch hắn sẽ lưu ý, chờ điều tra không thành vấn đề thì mới đồng ý.
- Điều tra, còn cần phải điều tra sao? Bình thường chính sách hộ tịch của Thiên Đô Phủ đối với cường giả rất là rộng rãi, dù cho là tội phạm truy nã của các thế lực khác, chỉ cần không có gây sự ở Thiên Đô Phủ thì sẽ không có vấn đề gì, làm sao lại giữ lại hộ tịch của đám người Diệp thiếu cơ chứ?
Xương Nguyên đại sư nghi hoặc nói, hắn đối với hộ tịch khoa của Thiên Đô Phủ cũng có biết sơ lược, chuyện này căn bản không hợp với lẽ thường.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Chỉ có một nhóm người bị lưu lại hay là tất cả mọi người đều bị lưu lại giấy tờ?
- Tất cả mọi người đều bị.
- Vậy ngươi có hỏi quản chấp sự xem điều tra cần phải mất bao lâu hay không?
Tương Hoa Vinh nói:
- Quản chấp sự đã nói rồi, nhất định phải chờ hắn điều tra xong thì mới sẽ phát ra hộ tịch, còn cần bao lâu, hắn ta căn bản không nói.
- Đây mà là câu trả lời sao? Quản sự kia đang định làm khó dễ chúng ta sao?
Xương Nguyên lập tức bất mãn nói.
Tô Tú Nhất cũng cảm thấy mọi chuyện rất vướng tay vướng chân, hắn đợi lâu như vậy ở Thiên Đô Phủ mà xưa nay còn chưa từng nghe nói hộ tịch khoa sẽ làm như vậy ở phương diện này. Trong này nhất định sẽ có nguyên nhân mà hắn không biết.
Chương 1094 Hộ Tịch Khoa (2)
- Buổi chiều ta sẽ tự mình đi hộ tịch khoa hỏi một chút đi.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói.
Lúc này Cát Phác Tử hỏi:
- Hộ tịch trong Thiên Đô Phủ rất trọng yếu sao?
- Rất trọng yếu.
Tô Tú Nhất giải thích:
- Dựa theo quy định của Thiên Đô Phủ, bất luận người nào muốn kinh doanh cửa hàng ở Thiên Đô Phủ thì nhất định phải nắm giữ thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ. Nếu không thì căn bản không thể mở nghiệp, nói cách khác, nếu như thân phận hộ tịch của các ngươi không được duyệt. Thì đồ của các ngươi sẽ không thể bán ra ở Huyền Quang Các, một khi bán ra sẽ bị người của Thiên Đô Phủ bắt.
Cát Phác Tử ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Kẽ nào người bên ngoài không thể bán ra đồ vật ở Thiên Đô Phủ hay sao?
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Cũng không phải như vậy, chuyện then chốt trong này chính là mở cửa hàng, nếu như người bên ngoài không có thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ thì cũng có thể tiến vào thành trì, tìm một nơi để gửi bán. Chuyện này cũng không trái pháp luật, thế nhưng mở cửa hàng như chúng ta thì tuyệt đối không được.
- Ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói.
- Huyền Diệp ngươi?
Tô Tú Nhất có chút nghi hoặc nhìn Diệp Huyền một chút.
- Hộ tịch khoa này cũng thuộc về Quản Sự Phủ chứ? Nếu như buổi chiều còn không được thì chúng ta có thể đi tìm Trần quản sự một chút a.
Diệp Huyền hắn vừa mới ở chỗ Trần quản sự mua Tô Tâm Lâu, thúc đẩy một vụ giao dịch lớn như vậy, cũng cho Trần quản sự kiếm được không ít. Diệp Huyền tin rằng đối phương cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã không tiếp người a.
Ánh mắt Tô Tú Nhất sáng ngời, chỉ có điều rất nhanh đã lại cau mày nói:
- Hộ tịch khoa quả thực là thuộc về một phần của Quản Sự Phủ. Chỉ có điều hộ tịch bởi vì khá là đặc thù cho nên thuộc về một tuyến độc lập. Tuy rằng Trần quản sự có quyền chỉ đạo, thế nhưng không có quyền khống chế, quyền lực phân phát hộ tịch vẫn tập trung ở trên tay quản chấp sự kia. Nếu như quản chấp sự xác định không thể cấp thì Trần quản sự cũng không có quyền lực quyết định. Huống chi, Trần quản sự này luôn luôn khôn khéo, không thấy thỏ không thả chim ưng, cũng chưa chắc sẽ thay chúng ta bán mạng như vậy.
- Ha ha.
Diệp Huyền nở nụ cười:
- Không phải là ta muốn Trần quản sự nhúng tay vào chuyện này, chỉ là nếu như buổi chiều còn không được thì có thể để cho hắn đi hỏi thăm nguyên do một chút. Đương nhiên, chuyện này phải chờ xế chiều chúng ta đi hộ tịch khoa thì lại nói.
- Ta cũng rất muốn đi nhìn một chút, hộ tịch khoa này vì sao lại từ chối phát thân phận hộ tịch cho chúng ta.
Trong con ngươi của Diệp Huyền xuất hiện một tia lệ mang.
Tô Tú Nhất suy nghĩ một chút, không có cảm thấy có vấn đề lớn bao nhiêu, lúc này mới gật gù.
Lúc xế chiều, Diệp Huyền và Tô Tú Nhất dưới sự dẫn dắt của Tương Hoa Vinh đi thẳng tới vị trí hộ tịch khoa Khu Tây thành.
Hộ tịch khoa sát vách Quản Sự Phủ, thuộc về một hệ thống làm việc độc lập.
Tương Hoa Vinh mang theo đám người Tô Tú Nhất đi vào, một thanh âm không hòa hài lập tức lên.
- Sao người lại đến rồi? Ta đã đã nói qua bao nhiêu lần với ngươi rồi. Quản chấp sự chúng ta rất bận, không rảnh tiếp đón ngươi, thân phận hộ tịch kia của ngươi chờ hộ tịch khoa chúng ta điều tra xong thì tự nhiên sẽ phát xuống, ngươi chờ một chút đi.
Tên nhân viên kia dường như cũng đã nhận ra Tương Hoa Vinh, vừa nhìn thấy Tương Hoa Vinh thì hắn trực tiếp không nhịn được nói.
Mặt già của Tương Hoa Vinh đỏ ửng, hắn cũng coi như là tổng quản sự của Tú Nhất Các, người khác nhìn thấy hắn tốt xấu cũng sẽ cho mấy phần mặt mũi. Thế nhưng ở hộ tịch khoa này, dù sao cũng có việc cầu người, chỉ có thể mặt dày nói:
- Các hạ, kính xin phiền phức thông báo với quản chấp sự một câu, đây là Tô các chủ của Tú Nhất Các chúng ta. Các chủ cũng là vì chuyện này mà đến.
- Ta mặc kệ Tô các chủ, Mã Các chủ gì nhà các ngươi. Quản chấp sự nhà chúng ta đã nói rồi, xế chiều hôm nay hắn rất bận, một người cũng không gặp.
Tên nhân viên kia cũng chỉ là một Võ Tôn nho nhỏ, thế nhưng ngữ khí lại rất ương ngạnh, liếc mắt nhìn Tô Tú Nhất, tuy rằng kinh sợ với uy thế Võ hoàng trên người hắn. Thế nhưng cũng không có để ở trong lòng.
Tô Tú Nhất nhíu nhíu mày, thái độ của tên công nhân viên này cũng quá ác liệt a.
Hắn mới vừa muốn nói chuyện thì lại nghe Diệp Huyền ở một bên lạnh lùng nói:
- Hộ Tịch Khoa có phải là nơi phụ vụ cho dân chúng Thiên Đô Phủ hay không? Từ lúc nào mà thời gian làm công, ngay cả gặp người phụ trách cũng không thể vậy? Lẽ nào Hộ Tịch Khoa các ngươi làm công như thế hay sao?
Tương Hoa Vinh vừa nghe Diệp Huyền nói lời này thì đã biết sẽ hỏng việc.
Quả nhiên tên công nhân viên kia nghe xong lập tức nổi giận:
- Ngươi là gia hỏa từ nơi nào đến, Hộ Tịch Khoa chúng ta làm công thế nào còn cần ngươi đến dạy ta hay sao? Lập tức lăn cho ta, không nữa lăn thì đừng trách ta...
- Đừng trách ngươi cái gì?
Ánh mắt Diệp Huyền hơi lóe lên, một đạo tinh thần ba động vô hình trong nháy mắt đã đi vào trong đầu tên công nhân viên kia.
Ánh mắt của tên công nhân viên kia nhất thời trở nên dại ra.
- Mấy vị, mời vào trong.
Hắn mờ mịt nói.
- Huyền Diệp ngươi.
Tô Tú Nhất quả thực dở khóc dở cười, hắn làm sao không thấy được Diệp Huyền đã dùng thủ pháp đặc biệt nào đó khống chế tư duy của công nhân viên này a.
- Cái tên này rõ ràng là cố ý làm khó dễ, nói nhảm nhiều như vậy với hắn làm gì.
Diệp Huyền từ tốn nói.
Tô Tú Nhất không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái, chỉ có điều Diệp Huyền nói cũng đúng. Rõ ràng là đối phương cố ý làm khó dễ, cho dù tiếp tục trò chuyện thì cũng sẽ không có kết quả gì khác.
- Đi thôi, chúng ta đi gặp quản chấp sự kia.
Tương Hoa Vinh đã tới Hộ Tịch Khoa rất nhiều lần, tự nhiên cũng biết địa điểm quản chấp sự là ở chỗ nào. Hắn lập tức mang theo hai người đi tới bên trong Hộ Tịch Khoa.
Cốc cốc.
Tương Hoa Vinh nhẹ nhàng gõ lên trên cửa một gian phòng.
- Ai? Đi vào đi.
Bên trong truyền tới một thanh âm trầm thấp.
Đám người Diệp Huyền đẩy cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy một hán tử trung niên có mái tóc ngắn, ăn mặc sức phục chấp sự đang ngồi ở chỗ đó, cúi đầu dường như đang xử lý văn kiện gì đó.
Sau khi phê xong văn kiện hắn lập tức ngẩng đầu lên, chờ sau khi hắn nhìn thấy Tương Hoa Vinh, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Chương 1095 Thái độ chuyển biến
- Không phải ta đã nói rồi sao, những hộ tịch mà các ngươi đệ trình ta còn cần điều tra một phen, nếu như không thành vấn đề thì nhất định sẽ phát. Mỗi ngày ngươi đều đến phòng làm việc của ta, đây không phải là ảnh hưởng tới công việc của ta sao? Mau mau đi ra ngoài cho ta.
Tên quản chấp sự này trực tiếp nói.
Tương Hoa Vinh lập tức nói:
- Quản chấp sự, lần này là Các chủ chúng ta muốn biết nguyên nhân cụ thể, vì lẽ đó mới tự mình tới đây hỏi ý một hồi.
- Các chủ của các ngươi?
Ánh mắt của Quản chấp sự rơi vào trên mặt Tô Tú Nhất, sắc mặt hơi hòa hoãn, lạnh nhạt nói:
- Hóa ra là Tô các chủ Tú Nhất Các, tư liệu hộ tịch mà Tú Nhất Các các ngươi đệ trình ta cũng đã xem qua, vốn đã chuẩn bị phát, thế nhưng gần đây trị an bên trong Thiên Đô Phủ có chút không quá ổn định. Vì an toàn của Thiên Đô Phủ mà cân nhắc cho nên ta mới quyết định tiếp tục thẩm tra một chút, một khi không có vấn đề, nhất định ta sẽ phát xuống dưới.
Quản chấp sự chậm rãi nói, vẻ mặt không phải là quá lạnh nhạt, thế nhưng cũng không có nhiệt tình, rât là vừa vặn.
Tô Tú Nhất nói:
- Vậy xin hỏi quản chấp sự, rốt cuộc xét duyệt cần phải bao lâu đây?
- Chuyện này thì không nói trước được a, nhanh thì ba ngày hai ngày là được, chậm, hai, ba tháng, thậm chí càng dài cũng không phải là không có. Ngươi cũng biết rồi đó, nhân thủ Hộ Tịch Khoa chúng ta tương đối ít, lượng công việc lại khá lớn, mà điều tra lại đặc biệt tốn thời gian, vì lẽ đó vẫn xin mời Tô các chủ trở lại kiên trì chờ đợi a. Chờ khi có tin tức ta sẽlập tức liền thông báo cho các ngươi.
Thái độ của quản chấp sự này cũng không quá kém cỏi, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu ra cũng không có như tên công nhân viên bên ngoài. Tính khí không tồi, thậm chí có lúc còn lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười như thế lại làm cho người ta cảm nhận được ngoài cười nhưng trong không cười a.
Nội dung mà hắn nói dường như cũng không có chỗ đặc biệt nào, thế nhưng người tinh tường đều có thể nghe ra được. Ý hắn là từ chối, nói cho cùng chỉ là không phát tư liệu hộ tịch cho đám người Diệp Huyền mà thôi.
Tô Tú Nhất khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đx khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn đi lên trước, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của quản chấp sự.
Quản chấp sự hơi nhướng mày, sắc mặt trở nên âm trầm, quát lên:
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Tô Tú Nhất cười nói:
- Quản chấp sự, không có ý gì, chúng ta biết rõ Hộ Tịch Khoa công tác khổ cực, đây là cá nhân ta muốn mua một ít nước trà cho công nhân viên Hộ Tịch Khoa. Chỉ là mười ngàn trung phẩm huyền thạch mà thôi, chủ yếu là thành ý. Bởi vì thân phận hộ tịch này đối với Tú Nhất Các ta tương đối trọng yếu, vì lẽ đó kính xin quản chấp sự để công nhân viên của Hộ Tịch Khoa, nhọc lòng nhiều hơn một chút a.
Nói xong Tô Tú Nhất không chút biến sắc, đem mười ngàn trung phẩm huyền thạch đẩy lên trước mặt Quản Vĩ.
Mười ngàn trung phẩm huyền thạch cũng không phải là con số nhỏ.
Ánh mắt Quản Vĩ hơi động, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trữ vật kia một chút, thế nhưng không có chút do dự gì mà lập tức chiếc nhẫn trữ vật kia đẩy trả lại cho Tô Tú Nhất:
- Tô các chủ, thật không tiện, vật này ngươi lấy về đi. Hộ Tịch Khoa ta là nha môn thanh liêm, không thu nhận hối lộ, còn thân phận hộ tịch của ngươi, tự nhiên ta sẽ tăng nhanh thẩm tra, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho ngươi.
Tuy rằng nói như vậy thế nhưng trong lòng Quản Vĩ cũng khá là tiếc nuối, cũng không phải là hắn không muốn lấy mười ngàn trung phẩm huyền thạch này, thế nhưng trước đó hắn đã thu rồi đồ của người khác rồi. Lúc này lại thu đồ của Tô Tú Nhất, như vậy cũng coi như phá hoại quy củ.
Huống chi, người đưa trước lai lịch so với Tú Nhất Các còn lớn hơn nhiều.
Quản Vĩ hành động như vậy khiến cho Tô Tú Nhất sững sờ, hắn vốn cho là như vậy cũng đã gần đủ rồi. Quản Vĩ làm việc như thế, không phải là muốn kiếm một chút bổng lộc thôi sao? Mười ngàn trung phẩm huyền thạch, có thể nói rất là hậu hĩnh a.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, thái độ của Quản Vĩ này lại kiên quyết như thế, trực tiếp từ chối.
- Quản chấp sự, nếu là vấn đề giá cả thì còn có thể đàm luận, ngươi cứ mở miệng.
Tô Tú Nhất cau mày nói.
Nửa tháng sau, Huyền Quang Các sẽ phải khai trương, nếu như bởi vì vấn đề hộ tịch mà làm lỡ khai trương, tổn thất sẽ không nhỏ một chút nào.
Sắc mặt Quản Vĩ lạnh lẽo, nói:
- Tô các chủ, ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng Quản mỗ ta cũng không phải là loại người như ngươi nói. Nếu như ngươi vì vấn đề thân phận hộ tịch, như vậy kính xin trở lại, chờ có tin tức thì tự nhiên sẽ ta phái người tới thông báo cho ngươi. Nếu như muốn làm hành động bàng môn tà đạo, như vậy đành xin lỗi, Quản Vĩ ta không phải loại người như vậy, kính xin trở về đi a.
Quản Vĩ trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Quản Vĩ có thái độ kiên quyết như thế khiến cho Tô Tú Nhất lập tức không có gì để nói, trong lòng thì lại càng xác định trong này đã có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ là, đến trình độ này, hắn cũng không biết nên cái làm gì.
Theo bản năng, hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn về phía Diệp Huyền.
Từ sau khi Diệp Huyền đi vào vẫn không nói gì, vẫn ung dung đánh giá Quản Vĩ và bố trí trong gian phòng.
Lúc này thấy Tô Tú Nhất nhìn vè phía mình, hắn mới nhàn lạnh nhạt nở nụ cười:
- Quản chấp sự, nửa năm gần đây có phải là ngươi tu luyện có chút cảm giác lực bất tòng tâm, mỗi khi ngưng khí thì chỗ huyền hải sẽ có một loại cảm giác đê mê, không tụ Huyền Nguyên lại được. Có lúc thật vất vả mới tụ Huyền Nguyên lại được thì thỉnh thoảng lại đột nhiên tan vỡ tản mát hay không?
Tô Tú Nhất ngẩn ra, lại không biết vì sao Diệp Huyền lại bỗng nhiên nói những thứ này.
Thế nhưng khi Diệp Huyền nói ra những câu nói này thì toàn thân Quản Vĩ kia chấn động, trong mắt bắn ra quang mang khó có thể tin được.
- Ài, quản chấp sự ở Hộ Tịch Khoa lao tâm mất sức, vì dân phục vụ như vậy chúng ta cũng khâm phục a. Đáng tiếc a, lao tâm mất sức như vậy, sau này chưa chắc còn bao nhiêu thời gian có thể hưởng thụ được nữa a.
Diệp Huyền than nhẹ một tiếng, xoay người nói:
- Nếu quản chấp sự đã nói chờ thẩm tra kết thúc sẽ thông báo cho chúng ta, như vậy Tô các chủ, chúng ta đi về vậy.
Nói xong, Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tô Tú Nhất, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần quản sự nghe xong, hơi nhướng mày, dường như có hơi không thích, hắn nói:
- Cửa hàng loại cỡ lớn cũng chỉ còn ba cửa hàng này, nếu như mấy vị không hài lòng, như vậy liền rất đáng tiếc. Ồ, đúng rồi...
Hắn đột nhiên nói:
- Cửa hàng loại cỡ lớn còn có một, đó chính Tô Tâm Lâu trước đó. Gần đây vừa mới trở nên trống không, chỉ có điều giá cả thuê Tô Tâm Lâu là gần ba vạn trung phẩm huyền thạch một năm.
- Mấy vị có thể cẩn thận suy nghĩ, cũng thương lượng một chút, nếu như vừa ý lại tới tìm ta một chút. Tiểu Hồng, ngươi tới tiếp đón đám người Tô các chủ cho ta.
Trần quản sự nói xong, cũng không có nhiều lời mà lập tức xoay người rời đi.
Cát Phác Tử cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì? Sao thái độ của Trần quản sự này chuyển biến cũng quá nhanh đi.
Đông Phương Hiên nói:
- Vừa bắt đầu hắn rất nhiệt tình, chỉ muốn thăm dò thực lực của chúng ta một hồi. Nếu như chúng ta có thể thuê lại một trong ba cái cửa hàng kia thì là chúng ta đáng giá để hắn đi quan tâm. Nếu như chúng ta ngay cả một chút thực lực này cũng không có, như vậy cũng không cần hắn phải quan tâm a.
- Kết quả hắn nhìn thấy chúng ta đối với ba cửa hàng kia đều không hài lòng, rất tự nhiên đã cho là chúng ta ngại giá cả đắt, cho nên thái độ mới chuyển biến.
- Còn có nguyên nhân này sao?
Cát Phác Tử ngạc nhiên nói một câu, thường thường hắn ở học viện rất ít khi trải qua chuyện như vậy, vì lẽ đó không có nghĩ thấu triệt được như Đông Phương Hiên.
- Hẳn là nguyên nhân này.
Diệp Huyền cười nói.
Trong tất cả mọi người ở đây, đối với chuyện thương mại kinh doanh đám người Tô Tú Nhất, Cát Phác Tử, Cửu Trần căn bản một chữ cũng không biết, Tương Hoa Vinh và La Mẫn mới nghĩ cao thâm hơn một chút. Còn Đông Phương Hiên, phỏng chừng là người nghĩ thấu triệt nhất ở chỗ này.
Đây cũng bởi vì hắn là hội trưởng của thương hội, đối với đạo lí đối nhân xử thế, giao thiệp với các thế lực lớn quá là rõ ràng.
- Chỉ có điều Diệp thiếu. Vị trí của ba cửa hàng này dường như cũng không phải cực kỳ tốt a.
Đông Phương Hiên lắc lắc đầu nói.
- Ba cái vị trí này còn không tốt?
Tô Tú Nhất dùng giọng khó có thể tin nói:
- Ta đã ở Khu Tây thành không ít năm, ba vị trí này hẳn là mấy nơi hot nhất hiện nay trong Khu Tây thành a.
Diệp Huyền cười nói:
- Vị trí cũng không nhất định cần phải tốt nhất. Chuyện này kỳ thực ta cũng không quá để ý, chỉ cần không phải là địa phương đặc biệt hẻo lánh là được.
- Như vậy chúng ta phải chú ý ở điểm nào?
Tô Tú Nhất vẫn không hiểu.
Đông Phương Hiên giải thích:
- Ta cho rằng ba địa phương này có vị trí không được, đó là bởi vì ba địa phương này đều là trung tâm thương nghiệp của Khu Tây thành, nối liên với nội thành.
Nối liền nội thành?
Đám người Tô Tú Nhất đều đầu óc mơ hồ.
Chỉ có Diệp Huyền gật gật đầu nói:
- Đông Phương Hiên nói không sai, nguyên nhân chính là không đủ gần với nội thành.
Ba cái cửa hàng này to nhỏ cũng tạm được, vị trí ở Khu Tây thành cũng xem như là tốt, thế nhưng mục tiêu của Diệp Huyền cũng không chỉ hạn chế Khu Tây thành. Sau này tất nhiên hắn sẽ phát triển thêm nữa, cho nên vừa nhìn qua ba cái cửa hàng này đều có tính chất hạn chế rất lớn.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Phương diện thương mại này, ta không hiểu quá rõ. Toàn bộ phải xem các ngươi a. Chỉ có điều nếu như ba cửa hàng này còn không được, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cát Phác Tử đột nhiên nói:
- Đúng rồi, cuối cùng không phải Trần quản sự kia đã nói tới Tô Tâm Lâu sao? Chỗ đó thế nào?
Tô Tú Nhất nói:
- Tô Tâm Lâu ta biết, ở tận cùng phía đông Khu Tây thành. Nơi đó vẫn được tính là phồn hoa, lượng người đi không thấp. Tô Tâm Lâu có thể tính là kiến trúc tiêu biểu khu đó, tổng cộng có bảy tầng, chủ nhân đời trước của nó cũng là một tên tán tu, thực lực còn mạnh hơn ta, đã đạt đến Bát Giai Nhị Trọng, chỉ là mấy năm trước đi mạo hiểm, nghe nói đã ngã xuống ở bên ngoài. Không nghĩ tới hiện tại lại trống không, có lẽ là đã bị quản sự phủ thu hồi.
Ở bên trong Thiên Đô Phủ, tán tu là người có địa vị kém nhất, hơn nữa một khi bọn họ ngã xuống, sản nghiệp ở Thiên Đô Phủ cũng sẽ bị người ta dùng các loại thủ đoạn thu hồi.
Làm trung tâm tán tu tập trung ở Thiên Đô Phủ, thế lực ở trong Khu Tây thành cũng đã biến hóa rất nhiều lần.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút nói:
- Vị trí của Tô Tâm Lâu này ở nơi nào, chỉ cho ta nhìn một chút, nó lớn bao nhiêu?
Tô Tú Nhất nói với Tương Hoa Vinh:
- Hoa vinh, ngươi nói một chút cho Diệp thiếu nghe đi.
Tương Hoa Vinh ở bên cạnh ngay lập tức đem địa đồ vị trí Tô Tâm Lâu nói ra, đồng thời còn nói:
- Diện tích Tô Tâm Lâu ước chừng mười bảy mười tám vạn mét vuông.
Vị trí này!
Diệp Huyền và Đông Phương Hiên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh hỉ, đây tuyệt đối là một vị trí tương lai vô cùng có tiềm lực phát triển, rất phù hợp với mục tiêu của Huyền Quang các.
- Được, rất tốt, chúng ta sẽ mua Tô Tâm Lâu này.
Diệp Huyền không chút do dự nói.
Tô Tú Nhất lấy làm kinh hãi nói:
- Nhưng mà giá cả Tô Tâm Lâu này, vừa nãy Trần quản sự đã nói rồi, gần ba vạn trung phẩm huyền thạch một năm a.
Ba vạn trung phẩm huyền thạch, Tú Nhất Các hắn hiện tại doanh thu một năm cũng chỉ chừng con số này thôi.
Diệp Huyền kiên quyết nói:
- Giá cả không là vấn đề, then chốt là Tô Tâm Lâu này chúng ta nhất định phải thuê được.
- Cái gì? Các ngươi quyết định muốn thuê Tô Tâm Lâu?
Sau khi nghe đám người Diệp Huyền nói, Trần quản sự đang thản nhiên uống trà suýt chút nữa đem nước trà trong miệng phun ra ngoài.
Vừa nãy hắn nhìn thấy đám người Diệp Huyền đối với ba cửa hàng vị trí đầu đều có chút bất mãn. Cho nên hắn mới cho rằng đám người Diệp Huyền cũng không đủ tài lực đi thuê, cố ý tìm cớ, cho nên đối với đám người Diệp Huyền đã sớm mất đi hứng thú, ai biết sau đó người ta lại vừa ý Tô Tâm Lâu càng đắt giá hơn.
Phí dụng thuê một năm của Tô Tâm Lâu là năm mươi ngàn trung phẩm huyền thạch, giá cả vô cùng đắt đỏ, một ít thế lực khá lớn cũng chưa chắc đã thuê nổi, một Tú Nhất Các nho nhỏ có tài lực này sao?
Đông Phương Hiên rất là bình tĩnh nói:
- Đúng, Trần quản sự, chúng ta vừa ý Tô Tâm Lâu, chỉ có điều cũng không chuẩn bị dùng phương thức thuê.
- Không chuẩn bị thuê, vậy ý ngươi là?
Chương 1092 Song phương tranh giá (2)
Trần quản sự cau mày nói:
- Nếu như ngươi chuẩn bị đặt cọc, hoặc là phương thức trước tiên dự chi gì đó thì ta sẽ không đồng ý, ta nhất định phải nhìn thấy tiền mặt.
- Đương nhiên là không thôi.
Đông Phương Hiên lắc đầu, vừa mới chuẩn bị mở miệng thì lúc này một tên nhân viên đột nhiên đi tới trong phòng.
- Trần quản sự, Hồng Đức đại sư Cổ Đan Lâu và Hề Nghi Xuân phó các chủ đến đây bái kiến.
Trần quản sự cau mày nói:
- Có chuyện gì không thể để cho bọn họ chờ một lát sao, không thấy ta đang tiếp đón khách mời sao?
Tên nhân viên kia đi lên trước, nói nhỏ mấy câu ở bên tai Trần quản sự.
Ánh mắt Trần quản sự nhất thời lóe lóe, liếc nhìn đám người Diệp Huyền, lúc này mới nói:
- Đã như vậy hãy để cho bọn họ cùng tiến vào đi.
- Vâng.
Tên nhân viên kia lập tức lui xuống.
- Mấy vị xin chờ một chút.
Trần quản sự cười nói.
Đám người Diệp Huyền nhíu mày lại, trong lòng có một loại cảm giác không ổn.
Không lâu sau...
- Ha ha ha, Trần quản sự, chuyện ngày hôm qua Hề Nghi Xuân ta đại biểu cho Cổ Đan Lâu nói tiếng xin lỗi với ngươi. Quả thực là tạo thêm phiền phức cho Trần quản sự ngươi a.
Một tiếng cười lớn sang sảng vang lên, đồng thời một lão giả có mái tóc hoa râm cùng với Hồng Đức đại sư cùng đi vào trong phòng.
- Các ngươi.
Sau khi nhìn thấy đám người Diệp Huyền trong phòng, đám người Hồng Đức đại sư biến sắc, đều ngẩn ra, hiển nhiên cũng không ngờ tới đám người Tô Tú Nhất cũng ở nơi đây.
Trong ánh mắt song phương đều có quang mang âm hàn chợt lóe lên.
Trần quản sự khoát tay một cái nói:
- Lời lẽ khách khí thì không cần phải nói, Hề Nghi Xuân, ta nghe nói Cổ Đan Lâu các ngươi muốn thuê Tô Tâm Lâu?
- Đúng.
Hề Nghi Xuân cười nói:
- Lần này chúng ta lại đây ngoại trừ xử lý chuyện vè Hồng Đức đại sư ngày hôm qua ra. Chuyện thứ hai chính là chuyện này. Cổ Đan Lâu chúng ta cũng vừa mới có được tin tức này, chủ nhân chúng ta đối với Tô Tâm Lâu cảm thấy rất là hứng thú, cho nên mới ra lệnh cho thuộc hạ tới đây làm thủ tục.
Trần quản sự cười nói:
- Ha ha, vậy thì có chút không khéo, bởi vì Tô Các chủ của Tú Nhất Các cũng chuẩn bị thuê Tô Tâm Lâu.
Mặc dù hắn nói không khéo, thế nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.
- Cái gì?
Hề Nghi Xuân lấy làm kinh hãi? Mắt nhìn về phía đám người Diệp Huyền, kinh nghi nói:
- Tú Nhất Các muốn thuê Tô Tâm Lâu?
- Không sai, hiện tại hai nhà các ngươi đều muốn thuê Tô Tâm Lâu, các ngươi nói làm sao bây giờ mới tốt a? Thực sự là đau đầu a.
Trần quản sự vuốt trán nói, khóe miệng lại cười híp mắt, vẻ mặt không có chút đau đầu nào.
Lúc này rốt cuộc Diệp Huyền cũng biết tại sao Trần quản sự này lại để cho đám người Hề Nghi Xuân đi vào, đây là ý tứ để song phương bọn họ tranh giá a.
Sau khi Hề Nghi Xuân ngây người, rất nhanh đã phản ứng lại, hắn cười nói:
- Trần quản sự, có cái gì mà đau đầu cơ chứ? Vậy thì cứ dựa theo quy luật thị trường, người trả giá cao là được a. Trần quản sự ngươi phải thấy rõ, trên đời này cũng có một ít gia hỏa lòng tham không đáy a.
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ trào phúng, hiển nhiên rất là xem thường đối với Tú Nhất Các, không cho rằng bọn họ có thể thuê nổi Tô Tâm Lâu.
- Tô Các chủ, các ngươi cảm thấy thế nào?
Trần quản sự cười híp mắt nói.
Tô Tú Nhất liếc nhìn Diệp Huyền, tuy rằng Diệp Huyền rất khó chịu hành vi của Trần quản sự này. Thế nhưng hắn cũng biết hành động của Trần quản sự quá bình thường, chỉ cần là thương nhân thì sẽ không bỏ qua cơ hội tăng giá này.
- Vậy thì người nào trả giá cao là được a.
Diệp Huyền và Đông Phương Hiên liếc mắt nhìn nhau, lạnh nhạt nói.
Hề Nghi Xuân ngay lập tức cười nói:
- Trần quản sự, nghe nói Tô Tâm Lâu này một năm thuê phí mất hai vạn tám trung phẩm huyền thạch. Như vậy đi, trực tiếp một chút, ta trả ba vạn. Sau đó Cổ Đan Lâu chúng ta chuẩn bị thuê mười năm, một lần thanh toán phí dụng năm năm, cũng chính là mười lăm vạn trung phẩm huyền thạch, không biết ý của Trần quản sự như thế nào?
Lúc hắn nói chuyện không thèm nhìn đám người Diệp Huyền một chút nào, dáng dấp lòng mang chí lớn, hiển nhiên không cho là Tú Nhất Các sẽ mang đến uy hiếp gì đối với mình.
- Một lần thanh toán phí dụng năm năm, không sai, không sai.
Trần quản sự thoả mãn gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía đám người Diệp Huyền, nói:
- Tô Các chủ, các ngươi thì sao? Chuẩn bị thuê bao lâu, một lần dự chi bao nhiêu đây?
Đông Phương Hiên tiến lên phía trước nói:
- Trần quản sự, chúng ta đối với Tô Tâm Lâu này quả thực cảm thấy rất hứng thú. Thế nhưng chúng ta không chuẩn bị thuê, bởi vì chúng ta định ở lại dài, so với thuê lại còn không bằng mua lại. Đương nhiên nếu như Trần quản sự không muốn bán thì coi như thôi đi.
- Cái gì? Các ngươi chuẩn bị mua lại?
Vừa mới bắt đầu Trần quản sự nghe thấy đám người Diệp Huyền nói không chuẩn bị thuê, sắc mặt đã có chút âm trầm. Thế nhưng sau khi nghe được tiếng mua lại, cả người ngay lập tức đứng lên, vẻ mặt có chút khiếp sợ nói.
Hề Nghi Xuân và Hồng Đức đại sư vừa cười nhạo đám người Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó có thể tin.
Hồng Đức đại sư trực tiếp không nhịn được nói:
- Mua lại? Các ngươi biết giá cả Tô Tâm Lâu bao nhiêu hay không? Bình thường mua lại chí ít giá cả cũng hơn thuê ba mươi lần, nói cách khác, giá trị của Tô Tâm Lâu này gần trăm vạn trung phẩm huyền thạch, các ngươi có sao?
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt của hắn đã tràn ngập vẻ trào phúng.
Vốn bọn họ còn ôm ấp ảo tưởng, đám người Tô Tú Nhất chỉ cố làm ra vẻ, cũng không có năng lực chân chính mua Tô Tâm Lâu về. Thế nhưng mà kết quả lại khiến cho bọn họ thất vọng.
- Dựa theo tin tức mà hai người các ngươi có được, Trần quản sự báo giá đối với Tô Tâm Lâu là bảy mươi vạn trung phẩm huyền thạch, cái giá này ngay cả chúng ta cũng nhất định phải bán Cổ Đan Lâu thì mới có thể gom góp được. Một Tú Nhất Các nho nhỏ như hắn nào có tài lực lớn như vậy chứ?
Lâu chủ Cổ Đan Lâu là một hán tử trung niên vóc người gầy yếu, da dẻ ngăm đen. Nhìn qua cũng không quá bắt mắt, nhưng khí thế trên người hắn lại cực kỳ ác liệt, trong lời nói ẩn chứa một loại bá đạo và uy nghiêm.
Hề Nghi Xuân cau mày nói:
- Lâu chủ, có phải là Trần Thái Nhiên làm khó dễ hoặc là có hợp tác gì với Tú Nhất Các hay không? Bề ngoài nói là bảy mươi vạn, kỳ thực chỉ có ba mươi, bốn mươi vạn, hoặc là càng ít hơn a?
- Không thể.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu lập tức lắc lắc đầu nói:
- Mặc dù Trần Thái Nhiên là đại quản sự Khu Tây thành, địa vị không thấp, thế nhưng cửa hàng thu vào thế nào nhất định hắn phải nộp lên trên, lấy vị trí và độ to nhỏ của Tô Tâm Lâu. Giá cả bán ra thấp nhất cũng phải là năm mươi, sáu mươi vạn trung phẩm huyền thạch, thậm chí chưa hẳn đã có thể mua được, Trần Thái Nhiên sẽ không làm làm ăn lỗ vốn a.
- Như vậy thì xảy ra chuyện gì?
Đám người Hề Nghi Xuân đều cau mày, mặc cho bọn họ nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra Tú Nhất Các từ chỗ nào có được nhiều tiền như vậy.
Chương 1093 Hộ Tịch Khoa (1)
- Lâu chủ, ta thấy phải đặt vấn đề lên trên đám người mà Tô Tú Nhất mang đến a.
Hồng Đức ở một bên đột nhiên nói.
Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm, coi như là ở trong Thiên Đô Phủ cũng là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy. Cổ Đan Lâu bao gồm cả hắn ở bên trong cũng chỉ có hai vị. Dùng địa vị và thực lực của Tú Nhất Các, căn bản không thể nào chiêu mộ được người như vậy.
Huống chi ngoại trừ Dược lão ra, Diệp Huyền tạo cho Hồng Đức một loại cảm giác rất là đáng sợ.
- Rất có thể.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu gật gù, híp mắt nói:
- Ta đã điều tra, đám người kia là khoảng thời gian này Tô Tú Nhất kia từ bên ngoài mang về. Lần này Tô Tú Nhất đột nhiên rời đi mấy tháng, vốn ta nghĩ nhân cơ hội này chiếm đoạt Tú Nhất Các của hắn, ai biết thời khắc mấu chốt hắn không chỉ trở về mà còn mang theo mấy người như vậy. Dẫn đến cuối cùng kế hoạch chúng ta trở nên dã tràng xe cát a.
Hồng Đức xấu hổ nói:
- Lâu chủ, là thuộc hạ làm việc bất lợi.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu lắc đầu một cái:
- Không phải vấn đề từ ngươi, mấy người này không rõ lai lịch, ngay cả ta cũng không thăm dò được rốt cuộc bọn họ đến từ nơi nào, lệ thuộc vào thế lực nào. Một tên Luyện Dược Sư vương cấp thất giai không thể lặng lẽ vô danh như thế.
Hề Nghi Xuân ngay lập tức nói:
- Lâu chủ, có muốn ta nghĩ biện pháp tìm người đối phó mấy tên kia, thăm dò lai lịch của bọn họ một hồi hay không?
Trên mặt của hắn xuất hiện vẻ lạnh lẽo.
- Không cần.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu vung tay lên, nghiêm túc nói:
- Chuyện Tú Nhất Các trước tiên các ngươi không cần quan tâm. Tô Tâm Lâu chúng ta không thể thuê thì các ngươi đi thuê Bảo đường các ở gần đó cho ta. Làm cho nghiệp vụ của Cổ Đan Lâu chúng ta mở rộng một hồi.
- Mấy tên mới tới Tú Nhất Các kia tạm thời không vội vã đối phó với bọn họ, ta cũng muốn xem xem Tú Nhất Các kia đến cùng muốn giở trò quỷ gì. Nếu như Tô Tú Nhất cho rằng chỉ bằng vào một Luyện Dược Sư thất phẩm là đã có thể phất lên ở Khu Tây thành này vậy thì hắn cũng quá ngây thơ.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của lâu chủ, Hề Nghi Xuân và Hồng Đức đều nở nụ cười, bọn họ rất rõ ràng. Một khi lâu chủ lộ ra loại vẻ mặt này thì đã nói rõ hắn đã đem chuyện này đặt ở trong lòng, người bị hắn ghi nhớ, cho tới bây giờ đám người Hề Nghi Xuân bây giờ chưa từng thấy sẽ có kết quả tốt gì cả.
Lúc này Hề Nghi Xuân cười lạnh nói:
- Lâu chủ, chúng ta có thể không quan tâm tới Tú Nhất Cácv nữa. Chỉ có điều khoảng thời gian này cũng không thể để cho bọn họ dễ chịu, vừa vặn thuộc hạ có một ý kiến, có thể làm cho Tú Nhất Các kia thiêm chút phiền phức.
Lâu chủ Cổ Đan Lâu hứng thú nói:
- Ồ, ý định gì?
- Lâu chủ, mấy người mà Tô Tú Nhất mang về cũng không phải là người Thiên Đô Phủ chúng ta. Nếu như bọn họ muốn kinh doanh cửa hàng ở chỗ này, như vậy thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ ắt không thể thiếu. Chúng ta có thể động chút tay chân ở trong này, nếu như mấy tên kia không lấy được thân phận hộ tịch, như vậy cũng không có cách nào có thể để cho cửa hàng khai trương. a
Lâu chủ Cổ Đan Lâu nhất thời nở nụ cười:
- Ha ha, Hề Nghi Xuân, ý đồ này của ngươi cũng không tồi, chấp sự quản lý hộ tịch Khu Tây thành ngươi đã từng qua lại, chuyện này sẽ giao cho ngươi đi làm a. Chỉ có điều phải nhớ kỹ, động tác không thể quá to lớn.
Hề Nghi Xuân cười nói:
- Lâu chủ, ngươi cứ yên tâm là được rồi.
Khóe miệng hắn nở một một nụ cười lạnh lùng, có chút khinh bỉ nói:
- Muốn cùng đấu với Cổ Đan Lâu chúng ta, Tú Nhất Các hắn còn quá non a.
Tự nhiên đám người Diệp Huyền không biết dự định của Cổ Đan Lâu, giờ phút này bọn hắn đang căng thẳng dự trữ hàng để khai trương a.
Một tháng sau, Huyền Quang Các sẽ khai trương, nếu như bọn họ muốn lần đầu đã thành công thì phải sớm chuẩn bị hàng ắt không thể thiếu.
Mà Diệp Huyền cũng không có nhàn rỗi, hắn vừa tu luyện cùng với luyện chế đan dược, thời gian nhàn hạ thì hắn cũng bố trí trận pháp ở rìa ngoài Huyền Quang Các.
Khu Tây thành này ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một ít người quấy rối, như lần trước Thiên Lang tiểu đội vậy. Nếu như có thể bố trí một loại trận pháp cỡ lớn ở bên trong Huyền Quang Các, đến lúc đó coi như là Tô Tú Nhất không có mặt ở đây thì mọi người cũng đủ để ứng phó với chúng diện.
- Các chủ.
Ngày này, đám người Diệp Huyền đang thương nghị chuyện Huyền Quang Các khai trương, lúc này Tương Hoa Vinh lại có chút lo lắng lo lắng đi tới.
- Hoa Vinh, làm sao vậy?
Tô Tú Nhất nghi hoặc hỏi.
Tương Hoa Vinh nói:
- Các chủ, lần trước không phải ngươi bảo ta đi hộ tịch khoa Khu Tây thành làm cho đám người Diệp thiếu thân phận hộ tịch a. Vốn chuyện này làm rất tốt, hộ tịch của đám người Diệp thiếu những ngày qua cũng gần xong. Ái biết chấp sự hộ tịch khoa đột nhiên đem ép xuống hộ tịch của bọn họ, nói cần điều tra thêm.
- Cái gì?
Tô Tú Nhất trực tiếp đứng lên, cau mày nói:
- Ngươi có hỏi qua quản chấp sự kia hay không, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
- Ta đã hỏi qua, quản chấp sự nói đám người Diệp thiếu không rõ lai lịch, hắn cần phải điều tra thêm một chút, nói chuyện hộ tịch hắn sẽ lưu ý, chờ điều tra không thành vấn đề thì mới đồng ý.
- Điều tra, còn cần phải điều tra sao? Bình thường chính sách hộ tịch của Thiên Đô Phủ đối với cường giả rất là rộng rãi, dù cho là tội phạm truy nã của các thế lực khác, chỉ cần không có gây sự ở Thiên Đô Phủ thì sẽ không có vấn đề gì, làm sao lại giữ lại hộ tịch của đám người Diệp thiếu cơ chứ?
Xương Nguyên đại sư nghi hoặc nói, hắn đối với hộ tịch khoa của Thiên Đô Phủ cũng có biết sơ lược, chuyện này căn bản không hợp với lẽ thường.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Chỉ có một nhóm người bị lưu lại hay là tất cả mọi người đều bị lưu lại giấy tờ?
- Tất cả mọi người đều bị.
- Vậy ngươi có hỏi quản chấp sự xem điều tra cần phải mất bao lâu hay không?
Tương Hoa Vinh nói:
- Quản chấp sự đã nói rồi, nhất định phải chờ hắn điều tra xong thì mới sẽ phát ra hộ tịch, còn cần bao lâu, hắn ta căn bản không nói.
- Đây mà là câu trả lời sao? Quản sự kia đang định làm khó dễ chúng ta sao?
Xương Nguyên lập tức bất mãn nói.
Tô Tú Nhất cũng cảm thấy mọi chuyện rất vướng tay vướng chân, hắn đợi lâu như vậy ở Thiên Đô Phủ mà xưa nay còn chưa từng nghe nói hộ tịch khoa sẽ làm như vậy ở phương diện này. Trong này nhất định sẽ có nguyên nhân mà hắn không biết.
Chương 1094 Hộ Tịch Khoa (2)
- Buổi chiều ta sẽ tự mình đi hộ tịch khoa hỏi một chút đi.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói.
Lúc này Cát Phác Tử hỏi:
- Hộ tịch trong Thiên Đô Phủ rất trọng yếu sao?
- Rất trọng yếu.
Tô Tú Nhất giải thích:
- Dựa theo quy định của Thiên Đô Phủ, bất luận người nào muốn kinh doanh cửa hàng ở Thiên Đô Phủ thì nhất định phải nắm giữ thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ. Nếu không thì căn bản không thể mở nghiệp, nói cách khác, nếu như thân phận hộ tịch của các ngươi không được duyệt. Thì đồ của các ngươi sẽ không thể bán ra ở Huyền Quang Các, một khi bán ra sẽ bị người của Thiên Đô Phủ bắt.
Cát Phác Tử ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Kẽ nào người bên ngoài không thể bán ra đồ vật ở Thiên Đô Phủ hay sao?
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Cũng không phải như vậy, chuyện then chốt trong này chính là mở cửa hàng, nếu như người bên ngoài không có thân phận hộ tịch ở Thiên Đô Phủ thì cũng có thể tiến vào thành trì, tìm một nơi để gửi bán. Chuyện này cũng không trái pháp luật, thế nhưng mở cửa hàng như chúng ta thì tuyệt đối không được.
- Ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói.
- Huyền Diệp ngươi?
Tô Tú Nhất có chút nghi hoặc nhìn Diệp Huyền một chút.
- Hộ tịch khoa này cũng thuộc về Quản Sự Phủ chứ? Nếu như buổi chiều còn không được thì chúng ta có thể đi tìm Trần quản sự một chút a.
Diệp Huyền hắn vừa mới ở chỗ Trần quản sự mua Tô Tâm Lâu, thúc đẩy một vụ giao dịch lớn như vậy, cũng cho Trần quản sự kiếm được không ít. Diệp Huyền tin rằng đối phương cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã không tiếp người a.
Ánh mắt Tô Tú Nhất sáng ngời, chỉ có điều rất nhanh đã lại cau mày nói:
- Hộ tịch khoa quả thực là thuộc về một phần của Quản Sự Phủ. Chỉ có điều hộ tịch bởi vì khá là đặc thù cho nên thuộc về một tuyến độc lập. Tuy rằng Trần quản sự có quyền chỉ đạo, thế nhưng không có quyền khống chế, quyền lực phân phát hộ tịch vẫn tập trung ở trên tay quản chấp sự kia. Nếu như quản chấp sự xác định không thể cấp thì Trần quản sự cũng không có quyền lực quyết định. Huống chi, Trần quản sự này luôn luôn khôn khéo, không thấy thỏ không thả chim ưng, cũng chưa chắc sẽ thay chúng ta bán mạng như vậy.
- Ha ha.
Diệp Huyền nở nụ cười:
- Không phải là ta muốn Trần quản sự nhúng tay vào chuyện này, chỉ là nếu như buổi chiều còn không được thì có thể để cho hắn đi hỏi thăm nguyên do một chút. Đương nhiên, chuyện này phải chờ xế chiều chúng ta đi hộ tịch khoa thì lại nói.
- Ta cũng rất muốn đi nhìn một chút, hộ tịch khoa này vì sao lại từ chối phát thân phận hộ tịch cho chúng ta.
Trong con ngươi của Diệp Huyền xuất hiện một tia lệ mang.
Tô Tú Nhất suy nghĩ một chút, không có cảm thấy có vấn đề lớn bao nhiêu, lúc này mới gật gù.
Lúc xế chiều, Diệp Huyền và Tô Tú Nhất dưới sự dẫn dắt của Tương Hoa Vinh đi thẳng tới vị trí hộ tịch khoa Khu Tây thành.
Hộ tịch khoa sát vách Quản Sự Phủ, thuộc về một hệ thống làm việc độc lập.
Tương Hoa Vinh mang theo đám người Tô Tú Nhất đi vào, một thanh âm không hòa hài lập tức lên.
- Sao người lại đến rồi? Ta đã đã nói qua bao nhiêu lần với ngươi rồi. Quản chấp sự chúng ta rất bận, không rảnh tiếp đón ngươi, thân phận hộ tịch kia của ngươi chờ hộ tịch khoa chúng ta điều tra xong thì tự nhiên sẽ phát xuống, ngươi chờ một chút đi.
Tên nhân viên kia dường như cũng đã nhận ra Tương Hoa Vinh, vừa nhìn thấy Tương Hoa Vinh thì hắn trực tiếp không nhịn được nói.
Mặt già của Tương Hoa Vinh đỏ ửng, hắn cũng coi như là tổng quản sự của Tú Nhất Các, người khác nhìn thấy hắn tốt xấu cũng sẽ cho mấy phần mặt mũi. Thế nhưng ở hộ tịch khoa này, dù sao cũng có việc cầu người, chỉ có thể mặt dày nói:
- Các hạ, kính xin phiền phức thông báo với quản chấp sự một câu, đây là Tô các chủ của Tú Nhất Các chúng ta. Các chủ cũng là vì chuyện này mà đến.
- Ta mặc kệ Tô các chủ, Mã Các chủ gì nhà các ngươi. Quản chấp sự nhà chúng ta đã nói rồi, xế chiều hôm nay hắn rất bận, một người cũng không gặp.
Tên nhân viên kia cũng chỉ là một Võ Tôn nho nhỏ, thế nhưng ngữ khí lại rất ương ngạnh, liếc mắt nhìn Tô Tú Nhất, tuy rằng kinh sợ với uy thế Võ hoàng trên người hắn. Thế nhưng cũng không có để ở trong lòng.
Tô Tú Nhất nhíu nhíu mày, thái độ của tên công nhân viên này cũng quá ác liệt a.
Hắn mới vừa muốn nói chuyện thì lại nghe Diệp Huyền ở một bên lạnh lùng nói:
- Hộ Tịch Khoa có phải là nơi phụ vụ cho dân chúng Thiên Đô Phủ hay không? Từ lúc nào mà thời gian làm công, ngay cả gặp người phụ trách cũng không thể vậy? Lẽ nào Hộ Tịch Khoa các ngươi làm công như thế hay sao?
Tương Hoa Vinh vừa nghe Diệp Huyền nói lời này thì đã biết sẽ hỏng việc.
Quả nhiên tên công nhân viên kia nghe xong lập tức nổi giận:
- Ngươi là gia hỏa từ nơi nào đến, Hộ Tịch Khoa chúng ta làm công thế nào còn cần ngươi đến dạy ta hay sao? Lập tức lăn cho ta, không nữa lăn thì đừng trách ta...
- Đừng trách ngươi cái gì?
Ánh mắt Diệp Huyền hơi lóe lên, một đạo tinh thần ba động vô hình trong nháy mắt đã đi vào trong đầu tên công nhân viên kia.
Ánh mắt của tên công nhân viên kia nhất thời trở nên dại ra.
- Mấy vị, mời vào trong.
Hắn mờ mịt nói.
- Huyền Diệp ngươi.
Tô Tú Nhất quả thực dở khóc dở cười, hắn làm sao không thấy được Diệp Huyền đã dùng thủ pháp đặc biệt nào đó khống chế tư duy của công nhân viên này a.
- Cái tên này rõ ràng là cố ý làm khó dễ, nói nhảm nhiều như vậy với hắn làm gì.
Diệp Huyền từ tốn nói.
Tô Tú Nhất không nói gì mà chỉ lắc đầu một cái, chỉ có điều Diệp Huyền nói cũng đúng. Rõ ràng là đối phương cố ý làm khó dễ, cho dù tiếp tục trò chuyện thì cũng sẽ không có kết quả gì khác.
- Đi thôi, chúng ta đi gặp quản chấp sự kia.
Tương Hoa Vinh đã tới Hộ Tịch Khoa rất nhiều lần, tự nhiên cũng biết địa điểm quản chấp sự là ở chỗ nào. Hắn lập tức mang theo hai người đi tới bên trong Hộ Tịch Khoa.
Cốc cốc.
Tương Hoa Vinh nhẹ nhàng gõ lên trên cửa một gian phòng.
- Ai? Đi vào đi.
Bên trong truyền tới một thanh âm trầm thấp.
Đám người Diệp Huyền đẩy cửa đi vào, vừa vào đã nhìn thấy một hán tử trung niên có mái tóc ngắn, ăn mặc sức phục chấp sự đang ngồi ở chỗ đó, cúi đầu dường như đang xử lý văn kiện gì đó.
Sau khi phê xong văn kiện hắn lập tức ngẩng đầu lên, chờ sau khi hắn nhìn thấy Tương Hoa Vinh, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Chương 1095 Thái độ chuyển biến
- Không phải ta đã nói rồi sao, những hộ tịch mà các ngươi đệ trình ta còn cần điều tra một phen, nếu như không thành vấn đề thì nhất định sẽ phát. Mỗi ngày ngươi đều đến phòng làm việc của ta, đây không phải là ảnh hưởng tới công việc của ta sao? Mau mau đi ra ngoài cho ta.
Tên quản chấp sự này trực tiếp nói.
Tương Hoa Vinh lập tức nói:
- Quản chấp sự, lần này là Các chủ chúng ta muốn biết nguyên nhân cụ thể, vì lẽ đó mới tự mình tới đây hỏi ý một hồi.
- Các chủ của các ngươi?
Ánh mắt của Quản chấp sự rơi vào trên mặt Tô Tú Nhất, sắc mặt hơi hòa hoãn, lạnh nhạt nói:
- Hóa ra là Tô các chủ Tú Nhất Các, tư liệu hộ tịch mà Tú Nhất Các các ngươi đệ trình ta cũng đã xem qua, vốn đã chuẩn bị phát, thế nhưng gần đây trị an bên trong Thiên Đô Phủ có chút không quá ổn định. Vì an toàn của Thiên Đô Phủ mà cân nhắc cho nên ta mới quyết định tiếp tục thẩm tra một chút, một khi không có vấn đề, nhất định ta sẽ phát xuống dưới.
Quản chấp sự chậm rãi nói, vẻ mặt không phải là quá lạnh nhạt, thế nhưng cũng không có nhiệt tình, rât là vừa vặn.
Tô Tú Nhất nói:
- Vậy xin hỏi quản chấp sự, rốt cuộc xét duyệt cần phải bao lâu đây?
- Chuyện này thì không nói trước được a, nhanh thì ba ngày hai ngày là được, chậm, hai, ba tháng, thậm chí càng dài cũng không phải là không có. Ngươi cũng biết rồi đó, nhân thủ Hộ Tịch Khoa chúng ta tương đối ít, lượng công việc lại khá lớn, mà điều tra lại đặc biệt tốn thời gian, vì lẽ đó vẫn xin mời Tô các chủ trở lại kiên trì chờ đợi a. Chờ khi có tin tức ta sẽlập tức liền thông báo cho các ngươi.
Thái độ của quản chấp sự này cũng không quá kém cỏi, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu ra cũng không có như tên công nhân viên bên ngoài. Tính khí không tồi, thậm chí có lúc còn lộ ra nụ cười, chỉ là nụ cười như thế lại làm cho người ta cảm nhận được ngoài cười nhưng trong không cười a.
Nội dung mà hắn nói dường như cũng không có chỗ đặc biệt nào, thế nhưng người tinh tường đều có thể nghe ra được. Ý hắn là từ chối, nói cho cùng chỉ là không phát tư liệu hộ tịch cho đám người Diệp Huyền mà thôi.
Tô Tú Nhất khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đx khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn đi lên trước, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn của quản chấp sự.
Quản chấp sự hơi nhướng mày, sắc mặt trở nên âm trầm, quát lên:
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Tô Tú Nhất cười nói:
- Quản chấp sự, không có ý gì, chúng ta biết rõ Hộ Tịch Khoa công tác khổ cực, đây là cá nhân ta muốn mua một ít nước trà cho công nhân viên Hộ Tịch Khoa. Chỉ là mười ngàn trung phẩm huyền thạch mà thôi, chủ yếu là thành ý. Bởi vì thân phận hộ tịch này đối với Tú Nhất Các ta tương đối trọng yếu, vì lẽ đó kính xin quản chấp sự để công nhân viên của Hộ Tịch Khoa, nhọc lòng nhiều hơn một chút a.
Nói xong Tô Tú Nhất không chút biến sắc, đem mười ngàn trung phẩm huyền thạch đẩy lên trước mặt Quản Vĩ.
Mười ngàn trung phẩm huyền thạch cũng không phải là con số nhỏ.
Ánh mắt Quản Vĩ hơi động, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trữ vật kia một chút, thế nhưng không có chút do dự gì mà lập tức chiếc nhẫn trữ vật kia đẩy trả lại cho Tô Tú Nhất:
- Tô các chủ, thật không tiện, vật này ngươi lấy về đi. Hộ Tịch Khoa ta là nha môn thanh liêm, không thu nhận hối lộ, còn thân phận hộ tịch của ngươi, tự nhiên ta sẽ tăng nhanh thẩm tra, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho ngươi.
Tuy rằng nói như vậy thế nhưng trong lòng Quản Vĩ cũng khá là tiếc nuối, cũng không phải là hắn không muốn lấy mười ngàn trung phẩm huyền thạch này, thế nhưng trước đó hắn đã thu rồi đồ của người khác rồi. Lúc này lại thu đồ của Tô Tú Nhất, như vậy cũng coi như phá hoại quy củ.
Huống chi, người đưa trước lai lịch so với Tú Nhất Các còn lớn hơn nhiều.
Quản Vĩ hành động như vậy khiến cho Tô Tú Nhất sững sờ, hắn vốn cho là như vậy cũng đã gần đủ rồi. Quản Vĩ làm việc như thế, không phải là muốn kiếm một chút bổng lộc thôi sao? Mười ngàn trung phẩm huyền thạch, có thể nói rất là hậu hĩnh a.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, thái độ của Quản Vĩ này lại kiên quyết như thế, trực tiếp từ chối.
- Quản chấp sự, nếu là vấn đề giá cả thì còn có thể đàm luận, ngươi cứ mở miệng.
Tô Tú Nhất cau mày nói.
Nửa tháng sau, Huyền Quang Các sẽ phải khai trương, nếu như bởi vì vấn đề hộ tịch mà làm lỡ khai trương, tổn thất sẽ không nhỏ một chút nào.
Sắc mặt Quản Vĩ lạnh lẽo, nói:
- Tô các chủ, ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng Quản mỗ ta cũng không phải là loại người như ngươi nói. Nếu như ngươi vì vấn đề thân phận hộ tịch, như vậy kính xin trở lại, chờ có tin tức thì tự nhiên sẽ ta phái người tới thông báo cho ngươi. Nếu như muốn làm hành động bàng môn tà đạo, như vậy đành xin lỗi, Quản Vĩ ta không phải loại người như vậy, kính xin trở về đi a.
Quản Vĩ trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Quản Vĩ có thái độ kiên quyết như thế khiến cho Tô Tú Nhất lập tức không có gì để nói, trong lòng thì lại càng xác định trong này đã có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ là, đến trình độ này, hắn cũng không biết nên cái làm gì.
Theo bản năng, hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn về phía Diệp Huyền.
Từ sau khi Diệp Huyền đi vào vẫn không nói gì, vẫn ung dung đánh giá Quản Vĩ và bố trí trong gian phòng.
Lúc này thấy Tô Tú Nhất nhìn vè phía mình, hắn mới nhàn lạnh nhạt nở nụ cười:
- Quản chấp sự, nửa năm gần đây có phải là ngươi tu luyện có chút cảm giác lực bất tòng tâm, mỗi khi ngưng khí thì chỗ huyền hải sẽ có một loại cảm giác đê mê, không tụ Huyền Nguyên lại được. Có lúc thật vất vả mới tụ Huyền Nguyên lại được thì thỉnh thoảng lại đột nhiên tan vỡ tản mát hay không?
Tô Tú Nhất ngẩn ra, lại không biết vì sao Diệp Huyền lại bỗng nhiên nói những thứ này.
Thế nhưng khi Diệp Huyền nói ra những câu nói này thì toàn thân Quản Vĩ kia chấn động, trong mắt bắn ra quang mang khó có thể tin được.
- Ài, quản chấp sự ở Hộ Tịch Khoa lao tâm mất sức, vì dân phục vụ như vậy chúng ta cũng khâm phục a. Đáng tiếc a, lao tâm mất sức như vậy, sau này chưa chắc còn bao nhiêu thời gian có thể hưởng thụ được nữa a.
Diệp Huyền than nhẹ một tiếng, xoay người nói:
- Nếu quản chấp sự đã nói chờ thẩm tra kết thúc sẽ thông báo cho chúng ta, như vậy Tô các chủ, chúng ta đi về vậy.
Nói xong, Diệp Huyền liếc mắt nhìn Tô Tú Nhất, chuẩn bị đi ra ngoài.
Bình luận facebook