-
Chương 1076-1080
Chương 1076 Hồng Đức đại sư (1)
- Không được!
Ngay thời điểm Tương Hoa Vinh căng thẳng muốn xông lên chặn lại, đột nhiên...
Vù!
Một luồng uy thế khủng bố giáng lâm xuống, đồng thời một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước người Tự Văn Lâm, tay vừa nhấc, liền trừ khử một chưởng của Tự Văn Lâm không thấy hình bóng.
- Các hạ, có chuyện gì từ từ nói, ra tay đánh nhau như vậy, là muốn hủy Tú Nhất Các của ta sao?
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói.
- Các chủ, ngươi trở về.
Đám người Tương Hoa Vinh nguyên bản căng thẳng lo lắng, đầu tiên là ngốc một hồi, chợt lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
- Ngươi là... Tô Tú Nhất!
Trong ánh mắt của Tự Văn Lâm lướt qua một tia bối rối, tựa hồ không nghĩ tới Tô Tú Nhất sẽ xuất hiện vào lúc này, có điều rất nhanh, tia hoảng loạn kia lóe lên một cái rồi biến mất, không thấy hình bóng.
- Hừ, chính chủ đến là tốt rồi, Tô Tú Nhất, nghe nói ngươi là Tú Nhất Các Các chủ, Thiên Đô Phủ không phải là địa phương các ngươi có thể ngang ngược.
Tự Văn Lâm tức giận, lạnh lùng nói.
- Là Tô Tú Nhất.
- Tú Nhất Các Các chủ.
Đám người vây xem phát sinh một trận ồ lên, Tô Tú Nhất, hai mươi năm trước đi tới Thiên Đô Phủ, ở đây thành lập Tú Nhất Các, hơn nữa tu vi hắn Vũ Hoàng tầng một, ở thành tây này vẫn có một ít danh khí, được cho là chúa tể một phương.
Chỉ là Tô Tú Nhất luôn biết điều, rất ít xuất hiện ở trước mặt mọi người, bởi vậy người biết hắn, cũng không phải rất nhiều, nếu không vừa rồi ở trong đám người, sớm đã bị người nhận ra.
- Tú Nhất Các ra ngang ngược? Hiện tại tựa hồ là Thiên Lang tiểu đội ngươi ở Tú Nhất Các ta ra tay đánh nhau a? Nếu như không phải ta xuất hiện, ngươi có phải là muốn hủy Tú Nhất Các của ta không.
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói.
Trong lòng Tự Văn Lâm cảm thấy một hơi khí lạnh, nhưng cũng lạnh lùng nói:
- Các hạ, ngươi cẩn thận nhìn rõ ràng, hiện tại là Tú Nhất Các ngươi bán ra giả đan, hại chết huynh đệ ta, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta đến đòi công đạo sao, Tô Tú Nhất, ta biết ngươi là Vũ Hoàng, tu vi cao, thế nhưng Thiên Đô Phủ là địa phương nói lý, không phải ai nắm tay to, liền có thể quyết định tất cả, có bản lĩnh ngươi liền giết tất cả chúng ta, thế nhưng ở đây có nhiều người như vậy, ta cũng không tin, ngươi có thể giết chết tất cả mọi người, bịt miệng cả thiên hạ.
Tự Văn Lâm ngạo nghễ nói, dáng vẻ không sợ Tô Tú Nhất chút nào.
Lúc này Tương Hoa Vinh vội vã tiến lên nói:
- Các chủ, là như vậy...
- Không cần phải nói.
Tô Tú Nhất vung tay, ánh mắt lạnh lẽo:
- Chuyện xảy ra ta đều thấy.
Trong đại sảnh, Tô Tú Nhất quay đầu nhìn về phía Xương Nguyên đại sư, dò hỏi:
- Xương Nguyên, những đan dược này thật sự không phải là do ngươi luyện chế đó chứ?
Xương Nguyên nhất định nói:
- Các chủ, ta dám cam đoan, những đan dược này tuyệt đối không phải là thứ do ta luyện chế.
Tô Tú Nhất nhìn về phía Tự Văn Lâm:
- Ngươi còn có lời gì muốn nói hay không?
- Ha ha ha.
Tự Văn Lâm không nhịn được mà nở nụ cười:
- Ngươi nói không phải là do Tú Nhất Các ngươi luyện chế thì là không phải do ngươi luyện chế hay sao? Ta còn nói Tú Nhất các này là của ta a. Vu khống, chứng cớ đâu? Mọi người nói xem, có phải là đạo lý này hay không.
Đoàn người nhất thời ồ lên lên, quả thực, vào lúc này chỉ dựa vào miệng nói căn bản không thể làm người khác tin phục cho được.
- Xương Nguyên, nếu ngươi nói đan dược này không phải là do ngươi luyện chế, nhất định ngươi đã có chứng cứ, lấy ra đưa cho bọn hắn nhìn xem. Nói thí dụ như đan dược này có vấn đề gì.
Tô Tú Nhất nói với Xương Nguyên đại sư.
- Vâng, Các chủ.
Xương Nguyên gật gật đầu, từ trong hộp lấy ra một viên đan dược, thả vào trên tay, một luồng huyền thức lập tức bao vây lấy khỏa đan dược, bắt đầu cẩn thận phân tích lên. Huyền thức vốn là đồ vật vô hình, thế nhưng khi phân tích đan dược thỉnh thoảng lại phóng ra một đạo quang mang. Hiển nhiên đang phân tích kết cấu đan dược này, muốn từ bên trong tìm ra chỗ bất đồng của khỏa đan dược này.
Sắc mặt Tự Văn Lâm cũng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lập lòe nhìn Xương Nguyên phân tích, dường như trong lòng vô cùng căng thẳng.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, ánh mắt của Xương Nguyên bắt đầu trở nên nghi hoặc, tựa hồ đã phát hiện ra chuyện cổ quái gò đó. Trên trán dần dần cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
- Không thể nào.
Sau một nén nhang, Xương Nguyên đại sư đột nhiên cả kinh kêu thành tiếng.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Làm sao vậy?
Sắc mặt Xương Nguyên trắng bệch, hiển nhiên đã tiêu hao quá lớn, trên trán chảy ra vô số mồ hôi. Hắn cau mày, có chút khó có thể tin nói:
- Các chủ, Chướng Nguyên Đan này có thành phần giống như đúc Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các chúng ta, cũng không có vấn đề gì.
- Ha ha.
Tự Văn Lâm cười nhạo nói:
- Chư vị, các ngươi có nghe hay không, bởi vì Chướng Nguyên Đan này vốn là thứ của Tú Nhất Các bọn họ. Đương nhiên sẽ không thể nào phân biệt được a. Bây giờ để xem Tú Nhất Các các ngươi còn có lời gì muốn nói hay không.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói:
- Xương Nguyên, ngươi chắc chắn chứ?
- Để thuộc hạ phân tích lại một lần.
Xương Nguyên đã cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn không dám khinh thường, lại lần thứ hai phân tích. Lần này, trong quá trình phân tích, ánh mắt của hắn nghiêm túc, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, thân thể cũng có chút run rẩy, hiển nhiên tiêu hao rất lớn.
Chỉ là, sau một nén nhang, hắn vẫn cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Các chủ, thành phần quả thực giống như đúc.
Hiện trường lập tức ồ lên, Xương Nguyên đại sư của Tú Nhất Các hai lần kiểm nghiệm đều nói thành phần giống như đúc. Thế mà hắn vẫn còn nói đây không phải là đan dược mà Tú Nhất Các bọn họ bán ra, trước sau mâu thuẫn như vậy lập tức khiến cho mọi người hoài nghi.
Sự tình bắt đầu dần dần phát triển hướng về bên không có lợi cho Tú Nhất Các.
Lúc này, mắt Tô Tú Nhất sáng lên, nói:
- Mang một con chó tới.
Tinh thần đám người Xương Nguyên đều chấn động, đã rõ ý tứ của Tô Tú Nhất. Người Thiên Lang tiểu đội nói đan dược này độc chết đội viên của bọn họ, bởi vậy mọi người vẫn lo lắng về việc đan dược này có độc. Thế nhưng giả như người của Thiên Lang tiểu đội không phải dùng đan dược trong hộp bị độc chết thì sao?
Đan dược trong hộp nói không chừng vốn không có độc, thứ này chỉ là vì hãm hại bọn họ mà thôi.
Tô Tú Nhất vừa nói thì mọi người ở đây cũng tỉnh ngộ lại, mỗi một người đều nghị luận sôi nổi.
Chỉ là Tự Văn Lâm vẫn trấn định tự nhiên, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười gằn.
Không lâu sau, một con chó hình thể khổng lồ bị lôi tới đây, người của Tú Nhất Các ở tại chỗ cho con chó kia ăn một viên Chướng Nguyên Đan. Chỉ thấy sau khi con chó kia nuốt đan dược vào không lâu thì ngay lập tức đã co giật, không được mấy lần thì đã ngã xuống mặt đất. Hai mắt trắng bệch, miệng sùi bọt mép, cả người cứng lại, chết không thể chết lại được nữa.
Sau đó mặt con chó kia đen thui, tử trạng giống như đúc người của Thiên Lang tiểu đội.
- A, quả nhiên có độc.
- Chướng Nguyên Đan này thật sự có độc a.
Mọi người lập tức ồ lên lên, bắt đầu liên tục nghị luận, đặc biệt là người trước đó mua Chướng Nguyên Đan càng sợ đến mức cả người ứa ra mồ hôi lạnh, nếu như bọn họ nuốt vào đan dược này, như vậy...
Chương 1077 Hồng Đức đại sư (2)
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người của đám người Tú Nhất Các, trong ánh mắt của tất cả đều hiện lên vẻ phẫn nộ.
Vẻ mặt Xương Nguyên cũng dại ra, trong nháy mắt đã trắng bệch, hắn đi vài bước tới trước người con chó kia. Huyền thức cẩn thận quan sát, thế nhưng vẫn không phát hiện ra dị dạng gì. Hắn chỉ lẩm bẩm nói:
- Tại sao lại như vậy?
- Tô Tú Nhất, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không?
Tự Văn Lâm bỗng nhiên gầm lên, khóe miệng mang theo vẻ châm chọc.
- Trả mạng cho huynh đệ chúng ta.
- Loại các bán đan dược hại người này không xứng tồn tại ở trong Thiên Đô Phủ.
Người của Thiên Lang tiểu đội đều phẫn nộ rống to, sát khí tầng tầng.
Sắc mặt Tô Tú Nhất nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, hắn đã cảm giác được khí tức âm mưu nồng đậm đang bao phủ về phía hắn. Nó đang muốn nuốt chửng Tú Nhất Các của hắn, thế nhưng hắn lại vô lực chống cự.
Luận thực lực, hắn là người mạnh nhất ở đây. Thế nhưng vào lúc này, hắn căn bản không thể động thủ. Bởi vì một khi động thủ, như vậy cho dù hắn có một trăm cái miệng cũng khó có thể cãi lại. Không chỉ hai mươi năm khổ tâm kinh doanh của hắn sẽ hủy hoại trong một ngày mà ngay cả chính hắn cũng sẽ gặp phải trừng phạt từ Thiên Đô Phủ.
Sắc mặt Xương Nguyên khó coi, có chút hồn bay phách lạc nói:
- Các chủ, thực lực thuộc hạ thấp kém, thực sự không nhìn ra được vấn đề của đan dược này xuất hiện ở chỗ nào, nhưng mà đan dược này quả thực không phải ta luyện chế.
Một tên Luyện Dược Sư, có lẽ phân tích đối với dược sẽ phạm sai lầm, thế nhưng đối với khí tức mà bản thân luyện chế tuyệt đối sẽ không nhận sai.
- Hừ, đến lúc này mà Tú Nhất Các các ngươi lại còn muốn nguỵ biện, Tự Văn Lâm ta cũng không phải là người không nói lý. Các ngươi luôn miệng nói đan dược này không phải là do Tú Nhất Các các ngươi luyện chế, thế nhưng cũng không đưa ra nổi chứng cứ, ha ha ha, trên đời này nào có chuyện dễ dầng như vậy chứ?
Tự Văn Lâm chiếm được đạo lý, hùng hổ doạ người, bộ dáng tức giận.
- Ai, Tú Nhất Các ở Khu Tây thành này cũng không phải là ngày một ngày hai, gần đây cũng khá là náo nhiệt. Chỉ là không nghĩ tới lại là một nơi hại người như thế, cũng còn may ngày hôm nay đã bạo lộ ra, bằng không còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị đan dược của Tú Nhất Các này độc chết.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài già nua vang lên, mọi người liên tục quay đầu lại thì đã nhìn thấy có một lão giả từ trong đám người chậm rãi đi ra.
- Hồng Đức đại sư.
- Là Hồng Đức đại sư của Cổ Đan Lâu.
Đoàn người nhất thời ồ lên lên.
Cổ Đan Lâu là một đan lâu cực kỳ tên tuổi ở Khu Tây thành, chuyên môn kinh doanh sinh ý đan dược, tiếng tăm rất lớn ở Khu Tây thành này.
Mà lão giả gọi là Hồng Đức này chính là thủ tịch Luyện Dược Sư trong đó, tu vi cao tới thất phẩm, có tên tuổi rất lớn ở Khu Tây thành.
Toàn bộ Khu Tây thành, trên căn bản không có người nào mà không biết hắn.
Tô Tú Nhất ngẩn ra, nhìn Cổ Đan Lâu Hồng Đức, dường như đã nhận ra được mùi vị âm mưu, lông mày hắn cau lên.
Tuy rằng Hồng Đức ở trong Khu Tây thành tiếng tăm rất lớn, thế nhưng ít giao du với bên ngoài, không ít võ giả muốn cầu đan cũng không được, không nghĩ tới vào trong thời khắc mẫn cảm này lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa những năm này Tú Nhất Các phát triển, cũng đã chia cắt một chút thị trường của Cổ Đan Lâu. Chuyện này làm cho Tô Tú Nhất không thể không hoài nghi gì đó.
Hắn nhất thời lạnh lùng nói:
- Hồng Đức đại sư cũng thật là đúng lúc. Chúng ta rất khâm phục đại sư, chỉ là các hạ đường đường là Luyện Dược Sư thất phẩm sao lại xuất hiện ở Tú Nhất Các của ta. Lẽ nào Hồng Đức đại sư cũng tới mua đan dược sao? Quả thực là làm cho ta bất ngờ a.
Lời này của hắn ẩn chứa thâm ý, không ít người ở đây đều là người thông minh, đều hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói của hắn.
Hồng Đức đại sư thân phận cao quý, rất ít lộ diện, hơn nữa còn là Luyện Dược Sư thất phẩm, làm sao lại xuất hiện ở trong Tú Nhất Các này a?
Hai mắt Hồng Đức sáng lên, nói:
- Xem ra lão hủ xuất hiện đã khiến cho Tô các chủ hiểu lầm cái gì rồi. Vừa nãy lão hủ cũng vô ý đi ngang qua, nghe nói nơi này có đan dược độc người chết cho nên mới hiếu kỳ tiến vào xem một chút, ai ngờ lại nhìn thấy một màn thương thiên hại lý như vậy.
- Nếu Tô các chủ không hoan nghênh lão hủ, như vậy coi như lão hủ chưa từng xuất hiện là được rồi.
Hồng Đức trở lại trong đám người, ra vẻ trách trời thương người.
- Tô các chủ, ta nghĩ hiện tại ngươi nên đưa cho ta một câu trả lời a.
Hồng Đức vừa mới lui xuống thì Tự Văn Lâm đã châm chọc nói, khóe miệng mang theo một tia xem thường nồng đậm.
- Yên tâm đi, coi như ngươi không muốn cho ta một câu trả lời thì ta cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía đoàn người, cười khổ nói:
- Dược lão, chuyện này, còn cần phiền ngươi một hồi a.
Vốn hắn không muốn để cho đám người Dược lão ra mặt, dù sao ngày hôm nay bọn họ cũng vừa mới đến Thiên Đô Phủ. Thế nhưng nhìn tình huống giờ phút này, xem ra nếu không giải quyết chuyện này, như vậy chỉ sợ Tú Nhất Các hắn cũng phải đóng cửa.
Dược lão?
Mọi người liên tục quay đầu lại, lập tức nhìn thấy có một lão giả từ trong đám người đi ra.
- Để cho ta tới xem một chút đi.
Toàn bộ quá trình Dược lão cũng đã nhìn qua, cho nên hắn cũng không có từ chối mà trực tiếp đi lên phía trước, vẻ mặt rất là tự tin.
Hai mắt Hồng Đức sáng lên, cùng là Luyện Dược Sư, hắn cũng lập tức cảm giác được, trình độ của Dược lão ở trên phương diện dược học cực kỳ đáng sợ, cũng là một tên Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm.
Trong lòng hắn nhất thời khiếp sợ, Tú Nhất Các này từ lúc nào cũng xuất hiện một tên Luyện Dược Sư vương cấp a?
Những năm gần đây, đại sư chế thuốc mạnh nhất của Tú Nhất Các cũng chính là Xương Nguyên a. Hắn chưa từng nghe nói có Luyện Dược Sư mạnh hơn hắn a?
Nhìn thấy Dược lão muốn đo lường đan dược, lông mày Tự Văn Lâm nhất thời nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Chậm đã, Tô các chủ, người này là ai?
- Đây là một bằng hữu tốt của ta, cũng là một vị Luyện Dược Sư vương cấp.
Tô Tú Nhất lạnh nhạt nói.
Tự Văn Lâm lập tức thu hồi đan dược, lạnh giọng nói:
- Tô các chủ, hiện tại Tú Nhất Các các ngươi điều tra đã kết thúc, ngươi còn muốn làm trò gian gì nữa? Huống chi người này là bằng hữu của ngươi, ai biết kết quả mà hắn nói ra có đúng hay không? Có động tay chân gì hay không a.
Chương 1078 Diệp Huyền ra tay (1)
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói:
- Có phải là bằng hữu của tại hạ hay không không quan trọng. Quan trọng nhất là có thể tra ra chân tướng, không phải sao?
- Không được.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Lai lịch người này không rõ, vạn nhất hắn giở trò ở trên đan dược của ta thì làm sao bây giờ?
- Buồn cười.
Tô Tú Nhất cười lạnh nói:
- Nếu ngươi nói đan dược của Tú Nhất Các ta độc chết người, lẽ nào ngay cả quyền lợi để chúng ta kiểm tra cũng không có sao? Tú Nhất Các ta tuy rằng nghiệp nhỏ, thế nhưng cũng không phải là bất kỳ ai cũng có thể tới cửa làm càn.
Trong con ngươi của Tô Tú Nhất bắn ra một tia hàn mang, cả người tản ra uy thế khủng bố.
- Tô các chủ, ngươi muốn lấy thế đè người sao?
Tự Văn Lâm cười nhạo nói:
- Huống chi, ta căn bản không có không cho Tú Nhất Các ngươi kiểm tra, chỉ là vừa nãy Xương Nguyên đại sư của Tú Nhất Các các ngươi đã kiểm tra, cũng không có phát hiện ra chỗ nào bất thường. Hiện tại lại muốn kiểm tra lần thứ hai, lần này kiểm tra ra, nói không chừng còn muốn kiểm tra lần thứ ba. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc nào mới đưa ra kết luận a?
Tô Tú Nhất lạnh giọng nói:
- Nếu chuyện không phải xảy ra từ chỗ của Tú Nhất Các chúng ta. Như vậy tự nhiên Tú Nhất Các chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện. rửa sạch oan khuất cho Tú Nhất Các, cũng cho tất cả mọi người một câu trả lời, không phải Tự Văn Lâm ngươi muốn đòi lại công đạo cho huynh đệ hay sao? Hiện tại lại không để cho Tú Nhất Các ta kiểm tra, chẳng lẽ những đan dược này rất có vấn đề, không qua được kiểm nghiệm hay sao?
Tô Tú Nhất nhảy về phía trước một bước, khí thế kinh người.
Tự Văn Lâm không chịu được áp lực này, lập tức rút lui một bước, cả giận nói:
- Tô các chủ, ngươi đang muốn đổi trắng thay đen sao?
- Hiện tại người đổi trắng thay đen là ngươi a?
Tô Tú Nhất cười nhạo nói:
- Ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả kiểm nghiệm ngươi cũng không dám, còn dám nói là đan dược của Tú Nhất Các chúng ta hại chết người của ngươi?
- Chuyện này...
Tự Văn Lâm á khẩu không trả lời được, chợt cả giận nói:
- Hừ, muốn kiểm nghiệm cũng được, nhưng mà Luyện Dược Sư đột nhiên xuất hiện này ai biết là từ đâu đến? Ta không tin được, coi như muốn kiểm nghiệm thì cũng phải để cho Hồng Đức đại sư của Cổ Đan Lâu đến kiểm nghiệm a.
- Không được, nhất định phải do Dược lão kiểm nghiệm.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói, Dược lão kiểm nghiệm thì hắn mới tin tưởng.
Tự Văn Lâm cười lạnh nói:
- Tô các chủ, nếu người này là bằng hữu của ngươi, như vậy có thể bảo đảm tính chất công bằng sao? Ngươi muốn mời người cũng được, thế nhưng nhất định phải là Hồng Đức đại sư.
Tô Tú Nhất châm chọc nói:
- Hồng Đức đại sư mà ngươi nói có thể bảo đảm công bằng hay sao? Cùng đồng hành vì lợi ích mà ngươi lừa ta gạt. chuyện này cũng rất thường thấy a?
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Chí ít mọi người đều biết Hồng Đức đại sư, nếu như Tô các chủ còn không đồng ý, như vậy ta sẽ đi phủ thành chủ tố cáo Tú Nhất Các các ngươi. Tuy rằng thực lực Tô các chủ ngươi mạnh, thế nhưng ta không tin có thể một tay che trời ở trong Thiên Đô Phủ này.
Song phương dường như đã rơi vào trong cái khó này.
- Các ngươi đã không tin, như vậy hãy để cho hai vị đại sư đồng thời kiểm nghiệm là được rồi.
Trong đám người không biết có ai nói một tiếng.
Cuối cùng, song phương quyết định, để cho hai vị đại sư cùng kiểm nghiệm, điều tra rõ chân tướng.
- Vốn lão hủ không muốn ra mặt. Thế nhưng chuyện đến một bước này, vì phòng ngừa đan dược có độc hại chết càng nhiều người, mặc kệ Tô các chủ có hoan nghênh ta hay không. Lão hủ thân là Luyện Dược Sư Khu Tây thành cũng tuyệt không có đạo lý nào mà khoanh tay đứng nhìn.
Sau khi Hồng Đức đi ra còn giả mù sa mưa nói.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, không có nhiều lời mà chỉ nói với Dược lão:
- Dược lão, đành nhờ vào ngươi.
Dược lão gật gù, cùng Hồng Đức đi tới phía trước Chướng Nguyên Đan. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi bắn ra quang mang lạnh lùng và nghiêm túc.
Ở trước mặt hai người có bày ra hai viên đan dược, một viên là Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các, một viên khác lại là Chướng Nguyên Đan có độc mà Tự Văn Lâm mang đến.
Ánh mắt Dược lão và Hồng Đức trong nháy mắt trở nên lạnh lùng và nghiêm túc, đầu tiên là cẩn thận phân biệt rõ vẻ ngoài của hai viên đan dược, hình thái, mùi vị và khí tức. Sau đó hai bên lại thả ra một luồng huyền thức đáng sợ, huyền thức kia cực kỳ tinh khiết, giống như hóa thành thực chất, hòa vào bên trong hai viên đan dược.
Mỗi người ở đây đều có chút căng thẳng nhìn qua, đặc biệt là Tú Nhất Các và Tự Văn Lâm, càng căng thẳng hơn rất nhiều. Cả hai nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Diệp thiếu, ngươi nói Dược lão có thể kiểm nghiệm ra vấn đề hay không?
La Mẫn ở một bên hiếu kỳ hỏi Diệp Huyền.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi cứ nhìn là tốt rồi.
Trong ánh mắt của hắn xuấ thiện một tia tinh mang.
Ước chừng thời gian nửa nén hương trôi qua, Dược lão và Hồng Đức đại sư hầu như cùng thu hồi huyền thức, thở ra một hơi.
- Hai viên đan dược này không phải là do cùng một người luyện chế.
- Thành phần của hai loại đan dược giống như đúc, không có khác biệt gì, không thể nghi ngờ là đều xuất phát từ Tú Nhất Các.
Hai người trăm miệng một lời, chỉ là cách nói này lại làm cho tất cả mọi người đều thất kinh.
- Cái gì?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, kết quả mà hai vị đại sư này thu được lại tuyệt nhiên không giống trước đó.
Nhận định này làm cho tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa, dường như mọi chuyện càng ngày đã càng trở nên thú vị.
Chỉ là, đại đa số người vẫn càng tin phục Hồng Đức đại sư hơn.
Dù sao mọi người đều biết Hồng Đức đại sư, chính là Luyện Dược Sư thất phẩm của Cổ Đan Lâu, là danh nhân Khu Tây thành, thế nhưng người gọi là Dược lão này, trước đây mọi người căn bản chưa từng nghe nói qua.
Tô Tú Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hồng Đức, hắn càng thêm nhất định, sự kiện lần này hẳn là một âm mưu.
- Dược lão, ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh hay không?
Dược lão nói:
- Hai viên đan dược này nhìn như giống nhau, thế nhưng khí tức bên trong lại không giống, chỉ cần là Luyện Dược Sư vương cấp thì đều có thể cảm thụ được, tất nhiên không phải là do một người luyện chế ra được.
Cái gọi là khí tức, kỳ thực là bao quát các loại phương diện, thế nhưng nói một cách đơn giản vẫn là ở phương diện hỏa diễm.
Chương 1079 Diệp Huyền ra tay (2)
Mỗi một vị Luyện Dược Sư đều có công pháp tu luyện khác nhau, bởi vậy Huyền Hỏa lúc chế thuốc hình thành cũng sẽ không giống nhau. Thậm chí có Luyện Dược Sư còn nắm giữ các loại hỏa diễm kỳ dị như yêu hỏa, địa hỏa.
Những hỏa diễm không giống bình thường này khi luyện chế đan dược sẽ hòa vào khí tức của từng người, bởi vậy dù cho là cùng một loại đan dược, thế nhưng không cùng người luyện chế. Tuy rằng công hiệu vẫn như thế, thế nhưng khí tức vẫn có phân biệt.
Hồng Đức đại sư cười nhạo nói:
- Ta không biết cái gì gọi là khí tức hay không khí tức, loại đồ vật mịt mờ này xưa nay ta đều không tin. Ta chỉ biết hai viên đan dược này có thành phần hoàn toàn tương tự, mà Chướng Nguyên Đan chỉ có Tú Nhất Các bán ra, nếu như không phải là thứ bán ra từ nơi này, còn có thể xuất phát từ nơi nào cơ chứ?
Hồng Đức này không thể nghi ngờ đã đẩy Tú Nhất Các mạnh xuống vực sâu, tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên xao động.
Tô Tú Nhất mang theo vẻ lo lắng nhìn qua chỗ Dược lão:
- Dược lão, độc đan kia ở những chỗ khác có vấn đề gì không?
Sắc mặt Dược lão cực kỳ nghiêm túc, cau mày nói:
- Hai viên đan dược này một viên có độc, một viên không độc, nhất định sẽ có vấn đề. Chỉ là, ta phân tích một hồi, thành phần bên trong giống như đúc, hầu như không nhìn ra được có chỗ nào khác nhau a.
Ngay cả Dược lão cũng không thể phân tích ra nguyên nhân, trong lòng Tô Tú Nhất không khỏi trầm xuống, cảm thấy không ổn.
Dược lão cũng không nhịn được cau mày trầm tư, hiển nhiên cũng x không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là tại sao.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Tô các chủ, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa hay không?
- Không nghĩ tới Tú Nhất Các dĩ nhiên lại là một nơi hại người như vậy.
- Đan dược vừa nãy mua ta không cần nữa, nhất định phải bồi thường cho chúng ta.
- Trả hàng, ta yêu cầu trả hàng.
Mọi người vây xem chu vi chung quanh lập tức kêu lớn lên, không ít người kích động, liên tục yêu cầu trả hàng và bồi thường. Quần tình sục sôi, rất có tư thế muốn hủy đi Tú Nhất Các.
Đám người Tương Hoa Vinh lập tức hoảng loạn, sốt sắng nói:
- Các chủ, hiện tại chúng ta làm sao phải bây giờ?
Tô Tú Nhất cười khổ, hắn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nhìn về phía Dược lão.
Dược lão xấu hổ nói:
- Tô Tú Nhất, tu vi của ta còn chưa đủ a, xem ra phải để cho Diệp thiếu ra tay rồi.
- Diệp thiếu?
Đám người Tương Hoa Vinh đều có chút mơ hồ, hiển nhiên bọn họ không rõ ràng vị Diệp thiếu này là ai, trong Thiên Đô Phủ bọn họ có người này sao?
- Huyền Diệp sao?
Tô Tú Nhất có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Huyền không phải bình thường, chuyện này đương nhiên hắn biết. Ở trên phương diện trận văn cùng luyện hồn đều có trình độ hết sức kinh người, chỉ là ở phương diện chế thuốc, xưa nay hắn vẫn chưa từng nghe nói qua một chút nào.
- Tu vi của Diệp thiếu ở phương diện chế thuốc mạnh hơn ta mấy lần.
Dược lão nhất định nói, sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Huyền trong đám người.
- Dược lão, xem ra tuy rằng ngươi đã đột phá tới vương cấp thất phẩm, thế nhưng ở một ít phương diện cơ sở vẫn còn chưa đủ vững chắc a.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Diệp Huyền lắc lắc đầu, từ trong đám người đi ra.
Vừa nãy toàn bộ quá trình hắn đã xem rõ ràng, hai loại Chướng Nguyên Đan, một loại có độc, một loại không độc, tất nhiên là có chỗ khác nhau, chắc chắn sẽ không thể nào không có một chút vấn đền ào được. Sở dĩ Dược lão không tìm ra được, nhất định là bởi vì tri thức ở một số phương diện có khiếm khuyết.
Dược lão cười khổ nói:
- Kính xin Diệp thiếu chỉ điểm sai lầm.
Diệp Huyền gật gù, đi thẳng tới trước quầy, hướng về một viên Chướng Nguyên Đan có độc trong đó rồi cầm lên.
- Tiểu tử từ nơi nào đến? Dám động vào chứng cứ, muốn chết.
Tự Văn Lâm thấy thế hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ một chưởng về phía Diệp Huyền, ra tay độc ác.
Đột nhiên có một đạo chưởng ấn ngăn cản hắn, chính là Tô Tú Nhất.
- Tô các chủ, các ngươi làm trò gian gì, muốn hủy diệt chứng cứ sao?
Tự Văn Lâm phẫn nộ nói.
- Tô Tú Nhất muốn muốn hủy diệt chứng cứ, đập Tú Nhất Các hắn cho ta.
Người của Thiên Lang tiểu đội lập tức cổ động tất cả mọi người.
- Tất cả im lặng cho ta.
Tô Tú Nhất bỗng nhiên gầm lên một tiếng, bên trong tiếng quát có ẩn chứa uy thế Võ Hoàng bát cấp, lập tức chấn động đến mức làm cho tất cả mọi người ở đây khí huyết phập phù, lập tức yên tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng nói:
- Người này là Luyện Dược Sư của Tú Nhất Các ta, kiểm nghiệm Chướng Nguyên Đan này.
- Lại tới thêm một Luyện Dược Sư, ha ha, Tô các chủ, ngươi cho rằng nhiều người ở đây như vậy là đứa nhỏ ba tuổi sao? Ngươi năm lần bảy lượt kiểm nghiệm, còn không phải là muốn nguỵ biện hay sao?
Tự Văn Lâm cười lạnh nói.
Trên mặt Hồng Đức đại sư cũng hiện lên một tia châm chọc, nói:
- Xem ra Tô các chủ không tin được Hồng Đức ta a, còn trẻ như vậy mà cũng là Luyện Dược Sư? Sẽ không phải là giả mạo đó chứ? Tô các chủ, ngươi vì từ chối trách nhiệm mà ngay cả chó mèo cũng gọi ra hay sao.
Trên mặt hắn mang theo ý giễu cợt nồng đậm.
- Ta có phải là Luyện Dược Sư hay không, tự bản thân mình rất rõ ràng. Chỉ là các hạ, thân là Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm, thậm chí ngay cả bên trong hai viên đan dược này có chỗ nào khác nhau cũng không thấy, ta không thể không hoài nghi ngươi có phải là kẻ giả mạo hay không.
Diệp Huyền đột nhiên cười híp mắt nói.
- Ta là kẻ giả mạo? Ha ha ha.
Hồng Đức không nhịn được cười to lên, sau đó ánh mắt đột nhiên âm lạnh, hừ lạnh nói:
- Lão hủ ở bên trong Thiên Đô Phủ này cũng không phải là ngày một ngày hai. Người biết lão hủ chỗ nào cũng có, đây là lần đầu tiên ta nghe được có người hoài nghi ta không phải là Luyện Dược Sư vương cấp.
- Nếu ngươi là hàng thật như vậy, như vậy không ngại để cho ta lại kiểm tra thêm một chút a? Hay là nói, ngươi sợ sệt ta kiểm nghiệm ra cái gì đó, vạch trần thân phận dối trá của ngươi?
- Hừ, tiểu tử, dùng phép khích tướng đối với ta, ngươi còn kém xa. Hiện tại là Tú Nhất Các bán ra độc đan, làm hại Thiên Đô Phủ. Mặc kệ ngươi nói cái gì cũng không thay đổi được kết quả này, lão hủ thân là một tên Luyện Dược Sư, nhìn thấy loại hành vi này tất nhiên phải kiên quyết ngăn lại, duy trì công đạo.
Chương 1080 Thử độc mà chết (1)
- Được lắm duy trì công đạo.
Diệp Huyền cười lạnh, không để ý đến Hồng Đức mà quay đầu nhìn về phía mọi người nói:
- Chư vị, ta tương tin tâm tình bây giờ của các ngươi nhất định rất là phẫn nộ, thế nhưng vì vạch trần chân tướng của chuyện này. Có phải nên cho Tú Nhất Các một cơ hội chứng minh hay không? Chư vị chớ để cho một số người có tâm lợi dụng a.
Tự Văn Lâm cả giận nói:
- Ngươi nói ai là người có tâm? Lẽ nào trước đó kiểm nghiệm mọi người cũng không thấy sao? Hừ.
Diệp Huyền không để ý đến Tự Văn Lâm mà tiếp tục nói:
- Ta lần đầu tiên tới Thiên Đô Phủ, chư vị cũng lần thứ nhất nhìn thấy ta, chỉ có điều không liên quan. Tin rằng rất nhanh các ngươi sẽ nghe nói tên của ta. Tại hạ Huyền Diệp, ở đây ta muốn yêu cầu một cơ hội với mọi người. Đồng thời cũng là để cho chư vị được chân tướng chân chính, tin tưởng ta, thời gian chỉ cần quá một chén trà mà thôi. Nếu như trong thời gina một chén trà mà ta không điều tra ra chân tướng, Tú Nhất Các sẽ để cho mọi người tùy ý đập phá, cướp đoạt, được chứ?
Diệp Huyền nói vậy khiến cho tất cả mọi người đều từ từ tỉnh táo lại, con mắt Tô Tú Nhất không khỏi nháy một cái.
- Hừ, chư vị, đừng để hắn ta lừa.
Tự Văn Lâm cười lạnh nói:
- Người này chỉ muốn kéo dài thời gian, Tú Nhất Các này căn bản không phải là của hắn, hắn có thể giữ lời được sao.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Tú Nhất.
Hai mắt Tô Tú Nhất sáng lên, cắn răng nói:
- Huyền Diệp, chính là người của chúng ta, ta hi vọng mọi người cho hắn một chút thời gian, chỉ cần hắn không tra ra được chân tướng, Tú Nhất Các ta tất nhiên sẽ bồi thường cho mỗi người, đồng thời cũng sẽ đóng cửa từ đây.
- Các chủ.
Tương Hoa Vinh và đám người Xương Nguyên đều kinh ngạc nói.
Tô Tú Nhất hít sâu một hơi, nói:
- Yên tâm, ta tự có chủ trương.
Hiện tại hắn cũng đã không có cách nào khác, ngay cả Dược Lão đều tra cũng không ra vấn đề ở chỗ, mọi chuyện đã đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng.
Đối phương thế tới hung hăng như vậy, nhất định đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu như hiện tại không điều tra rõ chân tướng, Tú Nhất Các hắn sớm muộn cũng sẽ bị thôn tính.
Mọi người cũng dần dần tỉnh táo lại.
- Được, chúng ta sẽ cho Tú Nhất Các một cơ hội cuối cùng.
- Chỉ có điều chỉ có thời gian uống cạn một chén trà, chẳng lẽ còn sợ Tú Nhất Các này chạy hay sao.
- Phản ứng của đám người Hồng Đức đại sư kích động như thế, không phải là có âm mưu gì đó chứ?
Trong đám người, đám người Cửu Trần cũng liên tục cao giọng nói, tranh thủ cơ hội cho Tú Nhất Các.
- Là ai?
Đám người Tự Văn Lâm lạnh lùng quay đầu, nhưng trước mặt hắn có vô số người, thanh âm mờ ảo, căn bản không tìm được chỗ phát ra thanh âm.
Chỉ là bởi vậy cho nên cảm xúc phẫn nộ của mọi người dần dần cũng trở nên hòa hoãn.
- Được, vậy thì sẽ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.
Tự Văn Lâm bất đắc dĩ, chỉ đành cười lạnh một tiếng:
- Nhưng, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu như không thể đưa ra giải thích. Như vậy ta sẽ không quan tâm nữa, các ngươi nói cái gì cũng vô dụng.
Tô Tú Nhất không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Huyền, lớn tiếng nói:
- Huyền Diệp, đành nhờ vào ngươi.
Diệp Huyền cười cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ là tra rõ vấn đề thôi, quá đơn giản a.
Tiếng nói của hắn ung dung, dường như hồn nhiên không để vào trong lòng. Chuyện này càng làm cho Tô Tú Nhất khẩn trương hơn. Đám người Xương Nguyên của Tú Nhất Các đổ mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, không hiểu vì sao Các chủ lại đem hi vọng đặt ở trên người thiếu niên này.
Tự Văn Lâm và Hồng Đức lại lạnh lùng nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười gằn, giống như đang nhìn vào một thằng hề vậy.
Bọn họ không tin, thiếu niên như Diệp Huyền lại có thể tra ra thứ gì.
Dưới con mắt của mọi người, chỉ thấy Diệp Huyền cầm Chướng Nguyên Đan có độc lên. Cẩn thận liếc mắt nhìn, sau đó đột nhiên vứt vào bên trong miệng mình.
- A?
Tất cả mọi người đều giật mình, có không ít người càng trực tiếp che miệng, có chút sợ hãi nhìn Diệp Huyền.
- Loại đan dược có độc này, muốn kiểm tra đương nhiên phải đích thân trải nghiệm thì mới sẽ có cảm giác.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhai nhai, sau đó nhắm mắt lại, lại tinh tế phẩm vị. Loại cảm giác đó giống như đang thưởng thức mỹ thực gì đó.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Tự Văn Lâm và Hồng Đức cũng sợ hết hồn, chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã phục hồi tinh thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, dường như đang chờ Diệp Huyền trúng độc bỏ mình.
Đám người Vân Ngạo Tuyết cũng không tự chủ được che miệng lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt căng thẳng.
Mấy tức qua đi.
Cả người Diệp Huyền đột nhiên co giật, trong miệng cũng có bọt mép trào ra.
- Ha ha, trúng độc, cái tên này đã trúng độc.
Tự Văn Lâm trực tiếp cười nhạo:
- Tô Các chủ, đây chính là kiểm nghiệm cuối cùng của Tú Nhất Các các ngươi sao? Lấy thân thử độc, cũng thật là đặc biệt a, ha ha ha.
Đám người Tô Tú Nhất liên tục kinh hãi.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chứ?
Dược Lão là người thứ nhất kinh hoảng xông lên.
Ầm.
Chỉ là không chờ Dược Lão chạy tới thì Diệp Huyền đã nằm xuống, sắc mặt đen thui, nhìn dáng dấp, đã chết không thể chết lại.
- A!
- Độc chết người.
- Cái tên này...
Tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm, trợn mắt há hốc mồm, thiếu niên này kiểm nghiệm Chướng Nguyên Đan, không ngờ lại đem chính mình kiểm nghiệm tới chết, quả thực quá ngớ ngẩn a.
Trong mắt người Tú Nhất Các thì lại tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
- Ha ha, Tô Các chủ, bây giờ ngươi còn có gì muốn nói nữa hay không? Tự Văn Lâm quát lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ trào phúng, cất bước tiến lên.
Hắn vung cánh tay lên một cái, hét lớn:
- Chư vị, chúng ta hủy Tú Nhất Các này đi, để cho Thiên Đô Phủ một công đạo.
Hồng Đức đại sư khẽ lắc đầu một cái, vẻ mặt than thở nói:
- Thực sự là tự làm bậy, không thể sống a.
Sắc mặt Tô Tú Nhất tái nhợt, hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào cho tốt.
Ngay khi đám người Tự Văn Lâm đang muốn động thủ thì đột nhiên có một thanh âm rõ ràng vang lên.
- Khặc khặc, ta nói này chư vị, thời gian một chung trà dường như còn chưa tới a? Các ngươi đang làm gì đó?
- Diệp thiếu, ngươi...
Dược Lão đang căng thẳng kiểm tra Diệp Huyền sợ hết hồn, lập tức lùi lại.
Chỉ thấy Diệp Huyền lúc trước còn miệng sùi bọt mép, vẻ mặt đen thui đã lập tức đứng lên, dáng vẻ không nhìn ra có việc gì cả.
- Không được!
Ngay thời điểm Tương Hoa Vinh căng thẳng muốn xông lên chặn lại, đột nhiên...
Vù!
Một luồng uy thế khủng bố giáng lâm xuống, đồng thời một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước người Tự Văn Lâm, tay vừa nhấc, liền trừ khử một chưởng của Tự Văn Lâm không thấy hình bóng.
- Các hạ, có chuyện gì từ từ nói, ra tay đánh nhau như vậy, là muốn hủy Tú Nhất Các của ta sao?
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói.
- Các chủ, ngươi trở về.
Đám người Tương Hoa Vinh nguyên bản căng thẳng lo lắng, đầu tiên là ngốc một hồi, chợt lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
- Ngươi là... Tô Tú Nhất!
Trong ánh mắt của Tự Văn Lâm lướt qua một tia bối rối, tựa hồ không nghĩ tới Tô Tú Nhất sẽ xuất hiện vào lúc này, có điều rất nhanh, tia hoảng loạn kia lóe lên một cái rồi biến mất, không thấy hình bóng.
- Hừ, chính chủ đến là tốt rồi, Tô Tú Nhất, nghe nói ngươi là Tú Nhất Các Các chủ, Thiên Đô Phủ không phải là địa phương các ngươi có thể ngang ngược.
Tự Văn Lâm tức giận, lạnh lùng nói.
- Là Tô Tú Nhất.
- Tú Nhất Các Các chủ.
Đám người vây xem phát sinh một trận ồ lên, Tô Tú Nhất, hai mươi năm trước đi tới Thiên Đô Phủ, ở đây thành lập Tú Nhất Các, hơn nữa tu vi hắn Vũ Hoàng tầng một, ở thành tây này vẫn có một ít danh khí, được cho là chúa tể một phương.
Chỉ là Tô Tú Nhất luôn biết điều, rất ít xuất hiện ở trước mặt mọi người, bởi vậy người biết hắn, cũng không phải rất nhiều, nếu không vừa rồi ở trong đám người, sớm đã bị người nhận ra.
- Tú Nhất Các ra ngang ngược? Hiện tại tựa hồ là Thiên Lang tiểu đội ngươi ở Tú Nhất Các ta ra tay đánh nhau a? Nếu như không phải ta xuất hiện, ngươi có phải là muốn hủy Tú Nhất Các của ta không.
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói.
Trong lòng Tự Văn Lâm cảm thấy một hơi khí lạnh, nhưng cũng lạnh lùng nói:
- Các hạ, ngươi cẩn thận nhìn rõ ràng, hiện tại là Tú Nhất Các ngươi bán ra giả đan, hại chết huynh đệ ta, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta đến đòi công đạo sao, Tô Tú Nhất, ta biết ngươi là Vũ Hoàng, tu vi cao, thế nhưng Thiên Đô Phủ là địa phương nói lý, không phải ai nắm tay to, liền có thể quyết định tất cả, có bản lĩnh ngươi liền giết tất cả chúng ta, thế nhưng ở đây có nhiều người như vậy, ta cũng không tin, ngươi có thể giết chết tất cả mọi người, bịt miệng cả thiên hạ.
Tự Văn Lâm ngạo nghễ nói, dáng vẻ không sợ Tô Tú Nhất chút nào.
Lúc này Tương Hoa Vinh vội vã tiến lên nói:
- Các chủ, là như vậy...
- Không cần phải nói.
Tô Tú Nhất vung tay, ánh mắt lạnh lẽo:
- Chuyện xảy ra ta đều thấy.
Trong đại sảnh, Tô Tú Nhất quay đầu nhìn về phía Xương Nguyên đại sư, dò hỏi:
- Xương Nguyên, những đan dược này thật sự không phải là do ngươi luyện chế đó chứ?
Xương Nguyên nhất định nói:
- Các chủ, ta dám cam đoan, những đan dược này tuyệt đối không phải là thứ do ta luyện chế.
Tô Tú Nhất nhìn về phía Tự Văn Lâm:
- Ngươi còn có lời gì muốn nói hay không?
- Ha ha ha.
Tự Văn Lâm không nhịn được mà nở nụ cười:
- Ngươi nói không phải là do Tú Nhất Các ngươi luyện chế thì là không phải do ngươi luyện chế hay sao? Ta còn nói Tú Nhất các này là của ta a. Vu khống, chứng cớ đâu? Mọi người nói xem, có phải là đạo lý này hay không.
Đoàn người nhất thời ồ lên lên, quả thực, vào lúc này chỉ dựa vào miệng nói căn bản không thể làm người khác tin phục cho được.
- Xương Nguyên, nếu ngươi nói đan dược này không phải là do ngươi luyện chế, nhất định ngươi đã có chứng cứ, lấy ra đưa cho bọn hắn nhìn xem. Nói thí dụ như đan dược này có vấn đề gì.
Tô Tú Nhất nói với Xương Nguyên đại sư.
- Vâng, Các chủ.
Xương Nguyên gật gật đầu, từ trong hộp lấy ra một viên đan dược, thả vào trên tay, một luồng huyền thức lập tức bao vây lấy khỏa đan dược, bắt đầu cẩn thận phân tích lên. Huyền thức vốn là đồ vật vô hình, thế nhưng khi phân tích đan dược thỉnh thoảng lại phóng ra một đạo quang mang. Hiển nhiên đang phân tích kết cấu đan dược này, muốn từ bên trong tìm ra chỗ bất đồng của khỏa đan dược này.
Sắc mặt Tự Văn Lâm cũng vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lập lòe nhìn Xương Nguyên phân tích, dường như trong lòng vô cùng căng thẳng.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, ánh mắt của Xương Nguyên bắt đầu trở nên nghi hoặc, tựa hồ đã phát hiện ra chuyện cổ quái gò đó. Trên trán dần dần cũng xuất hiện mồ hôi lạnh.
- Không thể nào.
Sau một nén nhang, Xương Nguyên đại sư đột nhiên cả kinh kêu thành tiếng.
Tô Tú Nhất cau mày nói:
- Làm sao vậy?
Sắc mặt Xương Nguyên trắng bệch, hiển nhiên đã tiêu hao quá lớn, trên trán chảy ra vô số mồ hôi. Hắn cau mày, có chút khó có thể tin nói:
- Các chủ, Chướng Nguyên Đan này có thành phần giống như đúc Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các chúng ta, cũng không có vấn đề gì.
- Ha ha.
Tự Văn Lâm cười nhạo nói:
- Chư vị, các ngươi có nghe hay không, bởi vì Chướng Nguyên Đan này vốn là thứ của Tú Nhất Các bọn họ. Đương nhiên sẽ không thể nào phân biệt được a. Bây giờ để xem Tú Nhất Các các ngươi còn có lời gì muốn nói hay không.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói:
- Xương Nguyên, ngươi chắc chắn chứ?
- Để thuộc hạ phân tích lại một lần.
Xương Nguyên đã cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn không dám khinh thường, lại lần thứ hai phân tích. Lần này, trong quá trình phân tích, ánh mắt của hắn nghiêm túc, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, thân thể cũng có chút run rẩy, hiển nhiên tiêu hao rất lớn.
Chỉ là, sau một nén nhang, hắn vẫn cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Các chủ, thành phần quả thực giống như đúc.
Hiện trường lập tức ồ lên, Xương Nguyên đại sư của Tú Nhất Các hai lần kiểm nghiệm đều nói thành phần giống như đúc. Thế mà hắn vẫn còn nói đây không phải là đan dược mà Tú Nhất Các bọn họ bán ra, trước sau mâu thuẫn như vậy lập tức khiến cho mọi người hoài nghi.
Sự tình bắt đầu dần dần phát triển hướng về bên không có lợi cho Tú Nhất Các.
Lúc này, mắt Tô Tú Nhất sáng lên, nói:
- Mang một con chó tới.
Tinh thần đám người Xương Nguyên đều chấn động, đã rõ ý tứ của Tô Tú Nhất. Người Thiên Lang tiểu đội nói đan dược này độc chết đội viên của bọn họ, bởi vậy mọi người vẫn lo lắng về việc đan dược này có độc. Thế nhưng giả như người của Thiên Lang tiểu đội không phải dùng đan dược trong hộp bị độc chết thì sao?
Đan dược trong hộp nói không chừng vốn không có độc, thứ này chỉ là vì hãm hại bọn họ mà thôi.
Tô Tú Nhất vừa nói thì mọi người ở đây cũng tỉnh ngộ lại, mỗi một người đều nghị luận sôi nổi.
Chỉ là Tự Văn Lâm vẫn trấn định tự nhiên, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười gằn.
Không lâu sau, một con chó hình thể khổng lồ bị lôi tới đây, người của Tú Nhất Các ở tại chỗ cho con chó kia ăn một viên Chướng Nguyên Đan. Chỉ thấy sau khi con chó kia nuốt đan dược vào không lâu thì ngay lập tức đã co giật, không được mấy lần thì đã ngã xuống mặt đất. Hai mắt trắng bệch, miệng sùi bọt mép, cả người cứng lại, chết không thể chết lại được nữa.
Sau đó mặt con chó kia đen thui, tử trạng giống như đúc người của Thiên Lang tiểu đội.
- A, quả nhiên có độc.
- Chướng Nguyên Đan này thật sự có độc a.
Mọi người lập tức ồ lên lên, bắt đầu liên tục nghị luận, đặc biệt là người trước đó mua Chướng Nguyên Đan càng sợ đến mức cả người ứa ra mồ hôi lạnh, nếu như bọn họ nuốt vào đan dược này, như vậy...
Chương 1077 Hồng Đức đại sư (2)
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người của đám người Tú Nhất Các, trong ánh mắt của tất cả đều hiện lên vẻ phẫn nộ.
Vẻ mặt Xương Nguyên cũng dại ra, trong nháy mắt đã trắng bệch, hắn đi vài bước tới trước người con chó kia. Huyền thức cẩn thận quan sát, thế nhưng vẫn không phát hiện ra dị dạng gì. Hắn chỉ lẩm bẩm nói:
- Tại sao lại như vậy?
- Tô Tú Nhất, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa không?
Tự Văn Lâm bỗng nhiên gầm lên, khóe miệng mang theo vẻ châm chọc.
- Trả mạng cho huynh đệ chúng ta.
- Loại các bán đan dược hại người này không xứng tồn tại ở trong Thiên Đô Phủ.
Người của Thiên Lang tiểu đội đều phẫn nộ rống to, sát khí tầng tầng.
Sắc mặt Tô Tú Nhất nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, hắn đã cảm giác được khí tức âm mưu nồng đậm đang bao phủ về phía hắn. Nó đang muốn nuốt chửng Tú Nhất Các của hắn, thế nhưng hắn lại vô lực chống cự.
Luận thực lực, hắn là người mạnh nhất ở đây. Thế nhưng vào lúc này, hắn căn bản không thể động thủ. Bởi vì một khi động thủ, như vậy cho dù hắn có một trăm cái miệng cũng khó có thể cãi lại. Không chỉ hai mươi năm khổ tâm kinh doanh của hắn sẽ hủy hoại trong một ngày mà ngay cả chính hắn cũng sẽ gặp phải trừng phạt từ Thiên Đô Phủ.
Sắc mặt Xương Nguyên khó coi, có chút hồn bay phách lạc nói:
- Các chủ, thực lực thuộc hạ thấp kém, thực sự không nhìn ra được vấn đề của đan dược này xuất hiện ở chỗ nào, nhưng mà đan dược này quả thực không phải ta luyện chế.
Một tên Luyện Dược Sư, có lẽ phân tích đối với dược sẽ phạm sai lầm, thế nhưng đối với khí tức mà bản thân luyện chế tuyệt đối sẽ không nhận sai.
- Hừ, đến lúc này mà Tú Nhất Các các ngươi lại còn muốn nguỵ biện, Tự Văn Lâm ta cũng không phải là người không nói lý. Các ngươi luôn miệng nói đan dược này không phải là do Tú Nhất Các các ngươi luyện chế, thế nhưng cũng không đưa ra nổi chứng cứ, ha ha ha, trên đời này nào có chuyện dễ dầng như vậy chứ?
Tự Văn Lâm chiếm được đạo lý, hùng hổ doạ người, bộ dáng tức giận.
- Ai, Tú Nhất Các ở Khu Tây thành này cũng không phải là ngày một ngày hai, gần đây cũng khá là náo nhiệt. Chỉ là không nghĩ tới lại là một nơi hại người như thế, cũng còn may ngày hôm nay đã bạo lộ ra, bằng không còn không biết sẽ có bao nhiêu người bị đan dược của Tú Nhất Các này độc chết.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài già nua vang lên, mọi người liên tục quay đầu lại thì đã nhìn thấy có một lão giả từ trong đám người chậm rãi đi ra.
- Hồng Đức đại sư.
- Là Hồng Đức đại sư của Cổ Đan Lâu.
Đoàn người nhất thời ồ lên lên.
Cổ Đan Lâu là một đan lâu cực kỳ tên tuổi ở Khu Tây thành, chuyên môn kinh doanh sinh ý đan dược, tiếng tăm rất lớn ở Khu Tây thành này.
Mà lão giả gọi là Hồng Đức này chính là thủ tịch Luyện Dược Sư trong đó, tu vi cao tới thất phẩm, có tên tuổi rất lớn ở Khu Tây thành.
Toàn bộ Khu Tây thành, trên căn bản không có người nào mà không biết hắn.
Tô Tú Nhất ngẩn ra, nhìn Cổ Đan Lâu Hồng Đức, dường như đã nhận ra được mùi vị âm mưu, lông mày hắn cau lên.
Tuy rằng Hồng Đức ở trong Khu Tây thành tiếng tăm rất lớn, thế nhưng ít giao du với bên ngoài, không ít võ giả muốn cầu đan cũng không được, không nghĩ tới vào trong thời khắc mẫn cảm này lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa những năm này Tú Nhất Các phát triển, cũng đã chia cắt một chút thị trường của Cổ Đan Lâu. Chuyện này làm cho Tô Tú Nhất không thể không hoài nghi gì đó.
Hắn nhất thời lạnh lùng nói:
- Hồng Đức đại sư cũng thật là đúng lúc. Chúng ta rất khâm phục đại sư, chỉ là các hạ đường đường là Luyện Dược Sư thất phẩm sao lại xuất hiện ở Tú Nhất Các của ta. Lẽ nào Hồng Đức đại sư cũng tới mua đan dược sao? Quả thực là làm cho ta bất ngờ a.
Lời này của hắn ẩn chứa thâm ý, không ít người ở đây đều là người thông minh, đều hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói của hắn.
Hồng Đức đại sư thân phận cao quý, rất ít lộ diện, hơn nữa còn là Luyện Dược Sư thất phẩm, làm sao lại xuất hiện ở trong Tú Nhất Các này a?
Hai mắt Hồng Đức sáng lên, nói:
- Xem ra lão hủ xuất hiện đã khiến cho Tô các chủ hiểu lầm cái gì rồi. Vừa nãy lão hủ cũng vô ý đi ngang qua, nghe nói nơi này có đan dược độc người chết cho nên mới hiếu kỳ tiến vào xem một chút, ai ngờ lại nhìn thấy một màn thương thiên hại lý như vậy.
- Nếu Tô các chủ không hoan nghênh lão hủ, như vậy coi như lão hủ chưa từng xuất hiện là được rồi.
Hồng Đức trở lại trong đám người, ra vẻ trách trời thương người.
- Tô các chủ, ta nghĩ hiện tại ngươi nên đưa cho ta một câu trả lời a.
Hồng Đức vừa mới lui xuống thì Tự Văn Lâm đã châm chọc nói, khóe miệng mang theo một tia xem thường nồng đậm.
- Yên tâm đi, coi như ngươi không muốn cho ta một câu trả lời thì ta cũng sẽ cho ngươi một câu trả lời.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía đoàn người, cười khổ nói:
- Dược lão, chuyện này, còn cần phiền ngươi một hồi a.
Vốn hắn không muốn để cho đám người Dược lão ra mặt, dù sao ngày hôm nay bọn họ cũng vừa mới đến Thiên Đô Phủ. Thế nhưng nhìn tình huống giờ phút này, xem ra nếu không giải quyết chuyện này, như vậy chỉ sợ Tú Nhất Các hắn cũng phải đóng cửa.
Dược lão?
Mọi người liên tục quay đầu lại, lập tức nhìn thấy có một lão giả từ trong đám người đi ra.
- Để cho ta tới xem một chút đi.
Toàn bộ quá trình Dược lão cũng đã nhìn qua, cho nên hắn cũng không có từ chối mà trực tiếp đi lên phía trước, vẻ mặt rất là tự tin.
Hai mắt Hồng Đức sáng lên, cùng là Luyện Dược Sư, hắn cũng lập tức cảm giác được, trình độ của Dược lão ở trên phương diện dược học cực kỳ đáng sợ, cũng là một tên Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm.
Trong lòng hắn nhất thời khiếp sợ, Tú Nhất Các này từ lúc nào cũng xuất hiện một tên Luyện Dược Sư vương cấp a?
Những năm gần đây, đại sư chế thuốc mạnh nhất của Tú Nhất Các cũng chính là Xương Nguyên a. Hắn chưa từng nghe nói có Luyện Dược Sư mạnh hơn hắn a?
Nhìn thấy Dược lão muốn đo lường đan dược, lông mày Tự Văn Lâm nhất thời nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Chậm đã, Tô các chủ, người này là ai?
- Đây là một bằng hữu tốt của ta, cũng là một vị Luyện Dược Sư vương cấp.
Tô Tú Nhất lạnh nhạt nói.
Tự Văn Lâm lập tức thu hồi đan dược, lạnh giọng nói:
- Tô các chủ, hiện tại Tú Nhất Các các ngươi điều tra đã kết thúc, ngươi còn muốn làm trò gian gì nữa? Huống chi người này là bằng hữu của ngươi, ai biết kết quả mà hắn nói ra có đúng hay không? Có động tay chân gì hay không a.
Chương 1078 Diệp Huyền ra tay (1)
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói:
- Có phải là bằng hữu của tại hạ hay không không quan trọng. Quan trọng nhất là có thể tra ra chân tướng, không phải sao?
- Không được.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Lai lịch người này không rõ, vạn nhất hắn giở trò ở trên đan dược của ta thì làm sao bây giờ?
- Buồn cười.
Tô Tú Nhất cười lạnh nói:
- Nếu ngươi nói đan dược của Tú Nhất Các ta độc chết người, lẽ nào ngay cả quyền lợi để chúng ta kiểm tra cũng không có sao? Tú Nhất Các ta tuy rằng nghiệp nhỏ, thế nhưng cũng không phải là bất kỳ ai cũng có thể tới cửa làm càn.
Trong con ngươi của Tô Tú Nhất bắn ra một tia hàn mang, cả người tản ra uy thế khủng bố.
- Tô các chủ, ngươi muốn lấy thế đè người sao?
Tự Văn Lâm cười nhạo nói:
- Huống chi, ta căn bản không có không cho Tú Nhất Các ngươi kiểm tra, chỉ là vừa nãy Xương Nguyên đại sư của Tú Nhất Các các ngươi đã kiểm tra, cũng không có phát hiện ra chỗ nào bất thường. Hiện tại lại muốn kiểm tra lần thứ hai, lần này kiểm tra ra, nói không chừng còn muốn kiểm tra lần thứ ba. Nếu cứ tiếp tục như vậy, lúc nào mới đưa ra kết luận a?
Tô Tú Nhất lạnh giọng nói:
- Nếu chuyện không phải xảy ra từ chỗ của Tú Nhất Các chúng ta. Như vậy tự nhiên Tú Nhất Các chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện. rửa sạch oan khuất cho Tú Nhất Các, cũng cho tất cả mọi người một câu trả lời, không phải Tự Văn Lâm ngươi muốn đòi lại công đạo cho huynh đệ hay sao? Hiện tại lại không để cho Tú Nhất Các ta kiểm tra, chẳng lẽ những đan dược này rất có vấn đề, không qua được kiểm nghiệm hay sao?
Tô Tú Nhất nhảy về phía trước một bước, khí thế kinh người.
Tự Văn Lâm không chịu được áp lực này, lập tức rút lui một bước, cả giận nói:
- Tô các chủ, ngươi đang muốn đổi trắng thay đen sao?
- Hiện tại người đổi trắng thay đen là ngươi a?
Tô Tú Nhất cười nhạo nói:
- Ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả kiểm nghiệm ngươi cũng không dám, còn dám nói là đan dược của Tú Nhất Các chúng ta hại chết người của ngươi?
- Chuyện này...
Tự Văn Lâm á khẩu không trả lời được, chợt cả giận nói:
- Hừ, muốn kiểm nghiệm cũng được, nhưng mà Luyện Dược Sư đột nhiên xuất hiện này ai biết là từ đâu đến? Ta không tin được, coi như muốn kiểm nghiệm thì cũng phải để cho Hồng Đức đại sư của Cổ Đan Lâu đến kiểm nghiệm a.
- Không được, nhất định phải do Dược lão kiểm nghiệm.
Tô Tú Nhất trầm giọng nói, Dược lão kiểm nghiệm thì hắn mới tin tưởng.
Tự Văn Lâm cười lạnh nói:
- Tô các chủ, nếu người này là bằng hữu của ngươi, như vậy có thể bảo đảm tính chất công bằng sao? Ngươi muốn mời người cũng được, thế nhưng nhất định phải là Hồng Đức đại sư.
Tô Tú Nhất châm chọc nói:
- Hồng Đức đại sư mà ngươi nói có thể bảo đảm công bằng hay sao? Cùng đồng hành vì lợi ích mà ngươi lừa ta gạt. chuyện này cũng rất thường thấy a?
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Chí ít mọi người đều biết Hồng Đức đại sư, nếu như Tô các chủ còn không đồng ý, như vậy ta sẽ đi phủ thành chủ tố cáo Tú Nhất Các các ngươi. Tuy rằng thực lực Tô các chủ ngươi mạnh, thế nhưng ta không tin có thể một tay che trời ở trong Thiên Đô Phủ này.
Song phương dường như đã rơi vào trong cái khó này.
- Các ngươi đã không tin, như vậy hãy để cho hai vị đại sư đồng thời kiểm nghiệm là được rồi.
Trong đám người không biết có ai nói một tiếng.
Cuối cùng, song phương quyết định, để cho hai vị đại sư cùng kiểm nghiệm, điều tra rõ chân tướng.
- Vốn lão hủ không muốn ra mặt. Thế nhưng chuyện đến một bước này, vì phòng ngừa đan dược có độc hại chết càng nhiều người, mặc kệ Tô các chủ có hoan nghênh ta hay không. Lão hủ thân là Luyện Dược Sư Khu Tây thành cũng tuyệt không có đạo lý nào mà khoanh tay đứng nhìn.
Sau khi Hồng Đức đi ra còn giả mù sa mưa nói.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, không có nhiều lời mà chỉ nói với Dược lão:
- Dược lão, đành nhờ vào ngươi.
Dược lão gật gù, cùng Hồng Đức đi tới phía trước Chướng Nguyên Đan. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi bắn ra quang mang lạnh lùng và nghiêm túc.
Ở trước mặt hai người có bày ra hai viên đan dược, một viên là Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các, một viên khác lại là Chướng Nguyên Đan có độc mà Tự Văn Lâm mang đến.
Ánh mắt Dược lão và Hồng Đức trong nháy mắt trở nên lạnh lùng và nghiêm túc, đầu tiên là cẩn thận phân biệt rõ vẻ ngoài của hai viên đan dược, hình thái, mùi vị và khí tức. Sau đó hai bên lại thả ra một luồng huyền thức đáng sợ, huyền thức kia cực kỳ tinh khiết, giống như hóa thành thực chất, hòa vào bên trong hai viên đan dược.
Mỗi người ở đây đều có chút căng thẳng nhìn qua, đặc biệt là Tú Nhất Các và Tự Văn Lâm, càng căng thẳng hơn rất nhiều. Cả hai nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
- Diệp thiếu, ngươi nói Dược lão có thể kiểm nghiệm ra vấn đề hay không?
La Mẫn ở một bên hiếu kỳ hỏi Diệp Huyền.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi cứ nhìn là tốt rồi.
Trong ánh mắt của hắn xuấ thiện một tia tinh mang.
Ước chừng thời gian nửa nén hương trôi qua, Dược lão và Hồng Đức đại sư hầu như cùng thu hồi huyền thức, thở ra một hơi.
- Hai viên đan dược này không phải là do cùng một người luyện chế.
- Thành phần của hai loại đan dược giống như đúc, không có khác biệt gì, không thể nghi ngờ là đều xuất phát từ Tú Nhất Các.
Hai người trăm miệng một lời, chỉ là cách nói này lại làm cho tất cả mọi người đều thất kinh.
- Cái gì?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, kết quả mà hai vị đại sư này thu được lại tuyệt nhiên không giống trước đó.
Nhận định này làm cho tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa, dường như mọi chuyện càng ngày đã càng trở nên thú vị.
Chỉ là, đại đa số người vẫn càng tin phục Hồng Đức đại sư hơn.
Dù sao mọi người đều biết Hồng Đức đại sư, chính là Luyện Dược Sư thất phẩm của Cổ Đan Lâu, là danh nhân Khu Tây thành, thế nhưng người gọi là Dược lão này, trước đây mọi người căn bản chưa từng nghe nói qua.
Tô Tú Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hồng Đức, hắn càng thêm nhất định, sự kiện lần này hẳn là một âm mưu.
- Dược lão, ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh hay không?
Dược lão nói:
- Hai viên đan dược này nhìn như giống nhau, thế nhưng khí tức bên trong lại không giống, chỉ cần là Luyện Dược Sư vương cấp thì đều có thể cảm thụ được, tất nhiên không phải là do một người luyện chế ra được.
Cái gọi là khí tức, kỳ thực là bao quát các loại phương diện, thế nhưng nói một cách đơn giản vẫn là ở phương diện hỏa diễm.
Chương 1079 Diệp Huyền ra tay (2)
Mỗi một vị Luyện Dược Sư đều có công pháp tu luyện khác nhau, bởi vậy Huyền Hỏa lúc chế thuốc hình thành cũng sẽ không giống nhau. Thậm chí có Luyện Dược Sư còn nắm giữ các loại hỏa diễm kỳ dị như yêu hỏa, địa hỏa.
Những hỏa diễm không giống bình thường này khi luyện chế đan dược sẽ hòa vào khí tức của từng người, bởi vậy dù cho là cùng một loại đan dược, thế nhưng không cùng người luyện chế. Tuy rằng công hiệu vẫn như thế, thế nhưng khí tức vẫn có phân biệt.
Hồng Đức đại sư cười nhạo nói:
- Ta không biết cái gì gọi là khí tức hay không khí tức, loại đồ vật mịt mờ này xưa nay ta đều không tin. Ta chỉ biết hai viên đan dược này có thành phần hoàn toàn tương tự, mà Chướng Nguyên Đan chỉ có Tú Nhất Các bán ra, nếu như không phải là thứ bán ra từ nơi này, còn có thể xuất phát từ nơi nào cơ chứ?
Hồng Đức này không thể nghi ngờ đã đẩy Tú Nhất Các mạnh xuống vực sâu, tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên xao động.
Tô Tú Nhất mang theo vẻ lo lắng nhìn qua chỗ Dược lão:
- Dược lão, độc đan kia ở những chỗ khác có vấn đề gì không?
Sắc mặt Dược lão cực kỳ nghiêm túc, cau mày nói:
- Hai viên đan dược này một viên có độc, một viên không độc, nhất định sẽ có vấn đề. Chỉ là, ta phân tích một hồi, thành phần bên trong giống như đúc, hầu như không nhìn ra được có chỗ nào khác nhau a.
Ngay cả Dược lão cũng không thể phân tích ra nguyên nhân, trong lòng Tô Tú Nhất không khỏi trầm xuống, cảm thấy không ổn.
Dược lão cũng không nhịn được cau mày trầm tư, hiển nhiên cũng x không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là tại sao.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Tô các chủ, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa hay không?
- Không nghĩ tới Tú Nhất Các dĩ nhiên lại là một nơi hại người như vậy.
- Đan dược vừa nãy mua ta không cần nữa, nhất định phải bồi thường cho chúng ta.
- Trả hàng, ta yêu cầu trả hàng.
Mọi người vây xem chu vi chung quanh lập tức kêu lớn lên, không ít người kích động, liên tục yêu cầu trả hàng và bồi thường. Quần tình sục sôi, rất có tư thế muốn hủy đi Tú Nhất Các.
Đám người Tương Hoa Vinh lập tức hoảng loạn, sốt sắng nói:
- Các chủ, hiện tại chúng ta làm sao phải bây giờ?
Tô Tú Nhất cười khổ, hắn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nhìn về phía Dược lão.
Dược lão xấu hổ nói:
- Tô Tú Nhất, tu vi của ta còn chưa đủ a, xem ra phải để cho Diệp thiếu ra tay rồi.
- Diệp thiếu?
Đám người Tương Hoa Vinh đều có chút mơ hồ, hiển nhiên bọn họ không rõ ràng vị Diệp thiếu này là ai, trong Thiên Đô Phủ bọn họ có người này sao?
- Huyền Diệp sao?
Tô Tú Nhất có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Huyền không phải bình thường, chuyện này đương nhiên hắn biết. Ở trên phương diện trận văn cùng luyện hồn đều có trình độ hết sức kinh người, chỉ là ở phương diện chế thuốc, xưa nay hắn vẫn chưa từng nghe nói qua một chút nào.
- Tu vi của Diệp thiếu ở phương diện chế thuốc mạnh hơn ta mấy lần.
Dược lão nhất định nói, sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Huyền trong đám người.
- Dược lão, xem ra tuy rằng ngươi đã đột phá tới vương cấp thất phẩm, thế nhưng ở một ít phương diện cơ sở vẫn còn chưa đủ vững chắc a.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Diệp Huyền lắc lắc đầu, từ trong đám người đi ra.
Vừa nãy toàn bộ quá trình hắn đã xem rõ ràng, hai loại Chướng Nguyên Đan, một loại có độc, một loại không độc, tất nhiên là có chỗ khác nhau, chắc chắn sẽ không thể nào không có một chút vấn đền ào được. Sở dĩ Dược lão không tìm ra được, nhất định là bởi vì tri thức ở một số phương diện có khiếm khuyết.
Dược lão cười khổ nói:
- Kính xin Diệp thiếu chỉ điểm sai lầm.
Diệp Huyền gật gù, đi thẳng tới trước quầy, hướng về một viên Chướng Nguyên Đan có độc trong đó rồi cầm lên.
- Tiểu tử từ nơi nào đến? Dám động vào chứng cứ, muốn chết.
Tự Văn Lâm thấy thế hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ một chưởng về phía Diệp Huyền, ra tay độc ác.
Đột nhiên có một đạo chưởng ấn ngăn cản hắn, chính là Tô Tú Nhất.
- Tô các chủ, các ngươi làm trò gian gì, muốn hủy diệt chứng cứ sao?
Tự Văn Lâm phẫn nộ nói.
- Tô Tú Nhất muốn muốn hủy diệt chứng cứ, đập Tú Nhất Các hắn cho ta.
Người của Thiên Lang tiểu đội lập tức cổ động tất cả mọi người.
- Tất cả im lặng cho ta.
Tô Tú Nhất bỗng nhiên gầm lên một tiếng, bên trong tiếng quát có ẩn chứa uy thế Võ Hoàng bát cấp, lập tức chấn động đến mức làm cho tất cả mọi người ở đây khí huyết phập phù, lập tức yên tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng nói:
- Người này là Luyện Dược Sư của Tú Nhất Các ta, kiểm nghiệm Chướng Nguyên Đan này.
- Lại tới thêm một Luyện Dược Sư, ha ha, Tô các chủ, ngươi cho rằng nhiều người ở đây như vậy là đứa nhỏ ba tuổi sao? Ngươi năm lần bảy lượt kiểm nghiệm, còn không phải là muốn nguỵ biện hay sao?
Tự Văn Lâm cười lạnh nói.
Trên mặt Hồng Đức đại sư cũng hiện lên một tia châm chọc, nói:
- Xem ra Tô các chủ không tin được Hồng Đức ta a, còn trẻ như vậy mà cũng là Luyện Dược Sư? Sẽ không phải là giả mạo đó chứ? Tô các chủ, ngươi vì từ chối trách nhiệm mà ngay cả chó mèo cũng gọi ra hay sao.
Trên mặt hắn mang theo ý giễu cợt nồng đậm.
- Ta có phải là Luyện Dược Sư hay không, tự bản thân mình rất rõ ràng. Chỉ là các hạ, thân là Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm, thậm chí ngay cả bên trong hai viên đan dược này có chỗ nào khác nhau cũng không thấy, ta không thể không hoài nghi ngươi có phải là kẻ giả mạo hay không.
Diệp Huyền đột nhiên cười híp mắt nói.
- Ta là kẻ giả mạo? Ha ha ha.
Hồng Đức không nhịn được cười to lên, sau đó ánh mắt đột nhiên âm lạnh, hừ lạnh nói:
- Lão hủ ở bên trong Thiên Đô Phủ này cũng không phải là ngày một ngày hai. Người biết lão hủ chỗ nào cũng có, đây là lần đầu tiên ta nghe được có người hoài nghi ta không phải là Luyện Dược Sư vương cấp.
- Nếu ngươi là hàng thật như vậy, như vậy không ngại để cho ta lại kiểm tra thêm một chút a? Hay là nói, ngươi sợ sệt ta kiểm nghiệm ra cái gì đó, vạch trần thân phận dối trá của ngươi?
- Hừ, tiểu tử, dùng phép khích tướng đối với ta, ngươi còn kém xa. Hiện tại là Tú Nhất Các bán ra độc đan, làm hại Thiên Đô Phủ. Mặc kệ ngươi nói cái gì cũng không thay đổi được kết quả này, lão hủ thân là một tên Luyện Dược Sư, nhìn thấy loại hành vi này tất nhiên phải kiên quyết ngăn lại, duy trì công đạo.
Chương 1080 Thử độc mà chết (1)
- Được lắm duy trì công đạo.
Diệp Huyền cười lạnh, không để ý đến Hồng Đức mà quay đầu nhìn về phía mọi người nói:
- Chư vị, ta tương tin tâm tình bây giờ của các ngươi nhất định rất là phẫn nộ, thế nhưng vì vạch trần chân tướng của chuyện này. Có phải nên cho Tú Nhất Các một cơ hội chứng minh hay không? Chư vị chớ để cho một số người có tâm lợi dụng a.
Tự Văn Lâm cả giận nói:
- Ngươi nói ai là người có tâm? Lẽ nào trước đó kiểm nghiệm mọi người cũng không thấy sao? Hừ.
Diệp Huyền không để ý đến Tự Văn Lâm mà tiếp tục nói:
- Ta lần đầu tiên tới Thiên Đô Phủ, chư vị cũng lần thứ nhất nhìn thấy ta, chỉ có điều không liên quan. Tin rằng rất nhanh các ngươi sẽ nghe nói tên của ta. Tại hạ Huyền Diệp, ở đây ta muốn yêu cầu một cơ hội với mọi người. Đồng thời cũng là để cho chư vị được chân tướng chân chính, tin tưởng ta, thời gian chỉ cần quá một chén trà mà thôi. Nếu như trong thời gina một chén trà mà ta không điều tra ra chân tướng, Tú Nhất Các sẽ để cho mọi người tùy ý đập phá, cướp đoạt, được chứ?
Diệp Huyền nói vậy khiến cho tất cả mọi người đều từ từ tỉnh táo lại, con mắt Tô Tú Nhất không khỏi nháy một cái.
- Hừ, chư vị, đừng để hắn ta lừa.
Tự Văn Lâm cười lạnh nói:
- Người này chỉ muốn kéo dài thời gian, Tú Nhất Các này căn bản không phải là của hắn, hắn có thể giữ lời được sao.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Tú Nhất.
Hai mắt Tô Tú Nhất sáng lên, cắn răng nói:
- Huyền Diệp, chính là người của chúng ta, ta hi vọng mọi người cho hắn một chút thời gian, chỉ cần hắn không tra ra được chân tướng, Tú Nhất Các ta tất nhiên sẽ bồi thường cho mỗi người, đồng thời cũng sẽ đóng cửa từ đây.
- Các chủ.
Tương Hoa Vinh và đám người Xương Nguyên đều kinh ngạc nói.
Tô Tú Nhất hít sâu một hơi, nói:
- Yên tâm, ta tự có chủ trương.
Hiện tại hắn cũng đã không có cách nào khác, ngay cả Dược Lão đều tra cũng không ra vấn đề ở chỗ, mọi chuyện đã đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng.
Đối phương thế tới hung hăng như vậy, nhất định đã có chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu như hiện tại không điều tra rõ chân tướng, Tú Nhất Các hắn sớm muộn cũng sẽ bị thôn tính.
Mọi người cũng dần dần tỉnh táo lại.
- Được, chúng ta sẽ cho Tú Nhất Các một cơ hội cuối cùng.
- Chỉ có điều chỉ có thời gian uống cạn một chén trà, chẳng lẽ còn sợ Tú Nhất Các này chạy hay sao.
- Phản ứng của đám người Hồng Đức đại sư kích động như thế, không phải là có âm mưu gì đó chứ?
Trong đám người, đám người Cửu Trần cũng liên tục cao giọng nói, tranh thủ cơ hội cho Tú Nhất Các.
- Là ai?
Đám người Tự Văn Lâm lạnh lùng quay đầu, nhưng trước mặt hắn có vô số người, thanh âm mờ ảo, căn bản không tìm được chỗ phát ra thanh âm.
Chỉ là bởi vậy cho nên cảm xúc phẫn nộ của mọi người dần dần cũng trở nên hòa hoãn.
- Được, vậy thì sẽ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.
Tự Văn Lâm bất đắc dĩ, chỉ đành cười lạnh một tiếng:
- Nhưng, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu như không thể đưa ra giải thích. Như vậy ta sẽ không quan tâm nữa, các ngươi nói cái gì cũng vô dụng.
Tô Tú Nhất không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Huyền, lớn tiếng nói:
- Huyền Diệp, đành nhờ vào ngươi.
Diệp Huyền cười cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ là tra rõ vấn đề thôi, quá đơn giản a.
Tiếng nói của hắn ung dung, dường như hồn nhiên không để vào trong lòng. Chuyện này càng làm cho Tô Tú Nhất khẩn trương hơn. Đám người Xương Nguyên của Tú Nhất Các đổ mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, không hiểu vì sao Các chủ lại đem hi vọng đặt ở trên người thiếu niên này.
Tự Văn Lâm và Hồng Đức lại lạnh lùng nhìn, khóe miệng mang theo nụ cười gằn, giống như đang nhìn vào một thằng hề vậy.
Bọn họ không tin, thiếu niên như Diệp Huyền lại có thể tra ra thứ gì.
Dưới con mắt của mọi người, chỉ thấy Diệp Huyền cầm Chướng Nguyên Đan có độc lên. Cẩn thận liếc mắt nhìn, sau đó đột nhiên vứt vào bên trong miệng mình.
- A?
Tất cả mọi người đều giật mình, có không ít người càng trực tiếp che miệng, có chút sợ hãi nhìn Diệp Huyền.
- Loại đan dược có độc này, muốn kiểm tra đương nhiên phải đích thân trải nghiệm thì mới sẽ có cảm giác.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhai nhai, sau đó nhắm mắt lại, lại tinh tế phẩm vị. Loại cảm giác đó giống như đang thưởng thức mỹ thực gì đó.
Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Tự Văn Lâm và Hồng Đức cũng sợ hết hồn, chỉ có điều rất nhanh bọn họ đã phục hồi tinh thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, dường như đang chờ Diệp Huyền trúng độc bỏ mình.
Đám người Vân Ngạo Tuyết cũng không tự chủ được che miệng lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt căng thẳng.
Mấy tức qua đi.
Cả người Diệp Huyền đột nhiên co giật, trong miệng cũng có bọt mép trào ra.
- Ha ha, trúng độc, cái tên này đã trúng độc.
Tự Văn Lâm trực tiếp cười nhạo:
- Tô Các chủ, đây chính là kiểm nghiệm cuối cùng của Tú Nhất Các các ngươi sao? Lấy thân thử độc, cũng thật là đặc biệt a, ha ha ha.
Đám người Tô Tú Nhất liên tục kinh hãi.
- Diệp thiếu, ngươi không sao chứ?
Dược Lão là người thứ nhất kinh hoảng xông lên.
Ầm.
Chỉ là không chờ Dược Lão chạy tới thì Diệp Huyền đã nằm xuống, sắc mặt đen thui, nhìn dáng dấp, đã chết không thể chết lại.
- A!
- Độc chết người.
- Cái tên này...
Tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm, trợn mắt há hốc mồm, thiếu niên này kiểm nghiệm Chướng Nguyên Đan, không ngờ lại đem chính mình kiểm nghiệm tới chết, quả thực quá ngớ ngẩn a.
Trong mắt người Tú Nhất Các thì lại tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
- Ha ha, Tô Các chủ, bây giờ ngươi còn có gì muốn nói nữa hay không? Tự Văn Lâm quát lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ trào phúng, cất bước tiến lên.
Hắn vung cánh tay lên một cái, hét lớn:
- Chư vị, chúng ta hủy Tú Nhất Các này đi, để cho Thiên Đô Phủ một công đạo.
Hồng Đức đại sư khẽ lắc đầu một cái, vẻ mặt than thở nói:
- Thực sự là tự làm bậy, không thể sống a.
Sắc mặt Tô Tú Nhất tái nhợt, hoàn toàn không biết nên đối phó như thế nào cho tốt.
Ngay khi đám người Tự Văn Lâm đang muốn động thủ thì đột nhiên có một thanh âm rõ ràng vang lên.
- Khặc khặc, ta nói này chư vị, thời gian một chung trà dường như còn chưa tới a? Các ngươi đang làm gì đó?
- Diệp thiếu, ngươi...
Dược Lão đang căng thẳng kiểm tra Diệp Huyền sợ hết hồn, lập tức lùi lại.
Chỉ thấy Diệp Huyền lúc trước còn miệng sùi bọt mép, vẻ mặt đen thui đã lập tức đứng lên, dáng vẻ không nhìn ra có việc gì cả.