• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (2 Viewers)

  • Chương 1056-1060

Chương 1056 Rơi vào nguy nan (1)

Bởi vậy Giang Văn Huy dựa vào kết giới, muốn ràng buộc hắn, cái kia vốn là một chuyện cười.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì tu vi của Giang Văn Huy không cao, lĩnh ngộ hàm nghĩa không gian không mạnh, nếu như đổi làm bất luận Vũ Hoàng tầng hai nào đến, tuy Diệp Huyền lĩnh ngộ hàm nghĩa không gian cao hơn đối phương, nhưng thực lực hạn chế, muốn tránh thoát vẫn có độ khó không nhỏ.

- Đáng chết.

Thấy Kim Hà Đại Thủ Ấn của mình đối với Diệp Huyền căn bản vô hiệu, Giang Văn Huy nhất thời nổi trận lôi đình, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

- Coi như ngươi có thể tránh thoát kết giới của bổn Hoàng, cũng không thay đổi được kết cục của ngươi.

Hắn nói xong câu đó, ánh mắt hung tàn, lần thứ hai đánh tới Diệp Huyền.

- Giết!

Mặc dù biết kết giới của mình đối với Diệp Huyền không có hiệu quả, nhưng Giang Văn Huy vẫn thôi thúc kết giới đến cực hạn, bao phủ lại một phương hư không.

Đồng thời Huyền Nguyên trên người hắn chảy xuôi, không ngừng công kích về phía Diệp Huyền, từng cái thủ ấn như một mảnh mây đen che kín bầu trời, bao phủ về phía Diệp Huyền.

Hắn đã nghĩ rõ ràng, nếu Kim Hà Đại Thủ Ấn không cách nào khóa chặt Diệp Huyền, tại sao phải dùng Kim Hà Đại Thủ Ấn, lấy tu vi cấp tám tầng một của hắn, đối phó một Vũ Vương tầng một, mặc cho đối phương nghịch thiên làm sao, còn không phải bắt vào tay?

Nghĩ tới đây, Giang Văn Huy thôi thúc công kích của mình đến cực hạn.

Rầm rầm rầm!

Từng đạo từng đạo thủ ấn, điên cuồng kéo tới, Diệp Huyền múa Tài Quyết Chi Kiếm, ánh mắt sắc bén, điên cuồng bổ vào trên lòng bàn tay, nhất thời trong hư không đâu đâu cũng có tiếng nổ đùng.

Dưới nổ tung kinh người, cây cối nham thạch ở xung quanh không ngừng nổ tung, hóa thành bột mịn.

Hô!

Diệp Huyền ở trong Giang Văn Huy tiến công, thân hình không ngừng rút lui, sắc mặt tái nhợt.

- Quả nhiên cùng Vũ Hoàng tầng một, vẫn có chênh lệch không nhỏ a.

Hắn thở dài, lấy tu vi của hắn bây giờ, đánh giết Vũ Vương tầng ba đỉnh phong không là vấn đề, thế nhưng đối mặt Vũ Hoàng tầng một như Giang Văn Huy, sẽ ngay lập tức thua chị kém em.

Đầu tiên, Vũ Hoàng có lực lượng kết giới.

Những lực lượng kết giới này mặc dù không cách nào triệt để ràng buộc Diệp Huyền, nhưng cũng có thể hạn chế hành động của hắn, làm cho hắn ở quá trình chiến đấu, tốc độ cùng nhạy bén bị hạn chế.

Thứ hai, Giang Văn Huy chính là Vũ Hoàng đến từ Vô Lượng Sơn, công pháp cùng võ kỹ hắn tu luyện, đều không phải phổ thông, uy lực hết sức kinh người.

- Ha ha ha, tiểu tử, có phải rất tuyệt vọng không? Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi ngay, ta sẽ bắt ngươi, lại chậm rãi bào chế ngươi, để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

Giang Văn Huy cười gằn, không ngừng phát động tiến công, trong nổ vang kịch liệt, Diệp Huyền không ngừng lùi lại.

Oanh ầm!

Không ngừng tiến công, Giang Văn Huy đột nhiên nắm lấy cơ hội, đấm ra một quyền, trong nháy mắt quyền ảnh kia ly thể, lại hóa thành một nộ long rít gào, trong nháy mắt đánh vào trên người Diệp Huyền.

Nộ long ẩn chứa lực lượng đáng sợ, trong nháy mắt nổ nát Huyền Nguyên hộ thể của Diệp Huyền, đầu rồng đánh vào trên ngực.

- Hừ.

Diệp Huyền rên lên một tiếng, bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, huyền giáp cấp bảy trực tiếp nứt ra một cái khe.

- Ồ, ở dưới cú đấm này công kích, lại không có gì đáng ngại.

Giang Văn Huy ngạc nhiên nghi ngờ mở miệng, cú đấm kia của hắn, Vũ Vương tầng ba đỉnh phong phổ thông phỏng chừng cũng sẽ trọng thương, nhưng Diệp Huyền một Vũ Vương tầng một, lại chống đỡ được, để hắn khá bất ngờ.

- Khà khà, có điều ta ngược lại muốn xem xem, tiểu tử ngươi có thể ngăn cản bổn Hoàng mấy lần công kích.

Giang Văn Huy cũng không nóng lòng, trên mặt thậm chí lộ ra một tia hí ngược, hắn phát hiện mình chỉ cần không kiêu không vội, chậm rãi tiến công, Diệp Huyền chỉ có thể vội vàng chống đối, căn bản không có năng lực phản kích, tiếp tục như vậy, đối phương sớm muộn cũng sẽ bị hắn bắt, nhiều nhất thời gian hao phí dài mà thôi.

- Xem ra vẫn không được a.

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn Giang Văn Huy.

Trong lòng hắn vừa rồi cũng sợ đến chảy mồ hôi lạnh.

May là thời điểm ở Cổ Dương Thành, Cửu Chuyển Thánh thể đột phá đến đệ ngũ chuyển, sức phòng ngự tăng lên rất nhiều, bằng không vừa nãy một đòn kia, hắn tất nhiên sẽ bị thương nặng.

Chỉ là tiếp tục như vậy, Diệp Huyền biết rõ, hắn cuối cùng vẫn khó thoát kết cục bị chém giết.

Diệp Huyền mắt sáng lên, thầm nói:

- Xem ra chỉ có biện pháp này, hy vọng có thể có hiệu quả.

Hắn sở dĩ đơn độc hấp dẫn Giang Văn Huy ra đây, chính là bởi vì hắn có một phương pháp đánh giết đối phương, chỉ là cái phương pháp này có thể có hiệu quả hay không, hắn cũng không phải rất khẳng định, nhưng dựa theo tình huống bây giờ, không làm như vậy, liền không xong rồi.

Hắn hơi suy nghĩ.

Vù!

Một luồng hồn lực vô hình từ trong thân thể Diệp Huyền phóng thích ra, những hồn lực này ở trong hư không lấp loé, hình thành từng đạo từng đạo Hồn ấn quỷ dị, sau đó những Hồn ấn này lẫn nhau liên tiếp, lại hóa thành một đại trận bao phủ, Giang Văn Huy ở trong đó.

Giang Văn Huy nhất thời giật nảy cả mình, cả kinh nói:

- Đây là Hồn ấn trận pháp?

Hắn cùng Lương Vũ liên thủ lâu như vậy, tự nhiên biết Hồn ấn trận pháp là cái gì, đó là một loại lấy hồn lực làm chủ đạo, hồn thức làm xiềng xích, hình thành một loại đại trận, uy lực kinh người.

Chỉ là Hồn ấn trận pháp triển khai độ khó cực cao, hắn nghe Lương Vũ đại sư nói, ngay cả Lương Vũ đại sư, cũng chỉ biết một chút Hồn ấn trận pháp thô thiển nhất, bởi vậy Diệp Huyền vừa triển khai ra, nhất thời liền để hắn giật mình.

Ong ong ong!

Diệp Huyền thả ra Hồn ấn trận pháp, không ngừng bốc lên từng đạo lưu quang, một luồng hồn lực đáng sợ bao phủ ở trên người Giang Văn Huy.

Giang Văn Huy lập tức cảm giác được đầu óc của mình có chút mê muội, Huyền Nguyên trong cơ thể vận chuyển cũng có chút chậm chạp.

- Đi chết.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền đột nhiên quát lạnh, một chiêu kiếm đâm tới Giang Văn Huy, chỉ thấy Tài Quyết Chi Kiếm trong nháy mắt hóa thành một ánh chớp, đánh vào thân thể Giang Văn Huy.

Oanh ầm.

Huyền Nguyên hộ thể của Giang Văn Huy không ngừng rung động, bởi vì Huyền Nguyên trong cơ thể bị áp chế, lại có chút không chịu nổi công kích muốn phá nát ra.

Điều này làm cho khuôn mặt Giang Văn Huy đỏ lên, hắn một Vũ Hoàng tầng một, không ngăn được một Vũ Vương tầng một công kích, truyền đi, hắn phỏng chừng sẽ bị các trưởng lão khác ở Vô Lượng Sơn cười chết.
Chương 1057 Rơi vào nguy nan (2)

Giang Văn Huy không nhịn được cười nhạo nói:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có Hồn ấn trận pháp liền có thể chống đối lão phu sao, quả thực ngu muội.

Dứt tiếng, trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên hiện ra một hư ảnh tảng đá màu vàng, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố từ bên trong phóng thích ra.

Cùng lúc đó, coong coong coong coong ong ong, liên tiếp bảy đạo tinh hoàn, trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu Giang Văn Huy.

Giang Văn Huy từ chỗ Lương Vũ nghe nói qua Hồn ấn trận pháp, tự nhiên cũng biết làm sao đi phá, một khi võ giả bị Hồn ấn trận pháp vây khốn, phương pháp duy nhất, chính là dùng lực lượng Võ Hồn của mình đi chống lại, Võ Hồn và hồn lực vô cùng tương tự, có thể hữu hiệu chống lại Hồn ấn trận pháp mang đến tác dụng phụ.

Quả nhiên, sau khi giải phóng Võ Hồn, Giang Văn Huy cảm thấy thân thể của mình nhẹ đi, Huyền Nguyên trong cơ thể cũng khôi phục nguyên dạng, lực lượng Võ Hồn khủng bố tràn ngập, trong nháy mắt liền tiêu trừ tác dụng phụ của Hồn ấn trận pháp không còn một mống.

- Ha ha ha, tiểu tử, lần này ta xem ngươi còn có biện pháp gì không.

Giang Văn Huy xì cười một tiếng, bảy đạo tinh hoàn ở trên đỉnh đầu của hắn không ngừng rung động, tỏa ra đạo đạo kim quang, những kim quang kia cùng thân thể của hắn kết hợp với nhau, khí tức trên người Giang Văn Huy trong nháy mắt tăng mạnh, lại có loại cảm giác không gì không xuyên thủng.

- Chết đi cho ta!

Giang Văn Huy hét lớn một tiếng, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, một quyền ầm ầm đập về phía Diệp Huyền.

- Lại là Thất Tinh Võ Hồn.

Sắc mặt của Diệp Huyền tái xanh nói câu, có vẻ khó coi đến cực điểm, đây là hắn sống lại đến hiện tại, nhìn thấy một Võ Hồn cấp bậc cao nhất, ở dưới Thất Tinh Võ Hồn gia trì, thực lực của Giang Văn Huy trong nháy mắt tăng lên gần gấp đôi.

Hắn giờ phút này, đã không lo được do dự, thân hình vội vàng lui, nỗ lực ngăn trở Giang Văn Huy tiến công, nhưng tốc độ của đối phương thực quá nhanh, kim quang lóe lên, liền đến trước người Diệp Huyền, cười gằn một quyền đánh vào ngực hắn.

Ầm!

Thật giống như đạn pháo ra khỏi nòng, Diệp Huyền bị một quyền bắn trúng ngực, trực tiếp bay ra ngoài, đập vào trong nham thạch phía dưới, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất nứt ra một vết nứt dài đến mấy chục mét, một hố sâu hình người, xuất hiện ở trước mặt Giang Văn Huy.

Giang Văn Huy hơi nhướng mày, sắc mặt khó coi nói:

- Tiểu tử này sẽ không bị ta đấm một phát chết tươi chứ?

Hắn không khỏi có chút thấp thỏm, nếu Diệp Huyền thật sự bị hắn đánh chết, lát nữa hắn sẽ bị Lương Vũ mắng chết, nghĩ tới đây, hắn vội vàng đi tới mặt đất, quan sát hố sâu.

Ầm!

Đúng lúc này, trong hố sâu đột nhiên lao ra một tia sét, một thanh trọng kiếm màu đen, vô thanh vô tức xuất hiện, trong nháy mắt đâm về phía ngực hắn, Giang Văn Huy giật nảy cả mình, thân hình vội vàng chợt lui, nhưng vẫn không thể kịp, một ngụm máu tươi văng ra ngoài, ngực xuất hiện một vết kiếm dài mấy tấc, có dấu vết lôi đình lấp lóe.

Diệp Huyền áo quần rách nát, tóc tai rối bời, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, có chút tiếc nuối cắn răng nói:

- Đáng tiếc.

Nếu như tu vi của hắn cao hơn một chút, chiêu kiếm này tuyệt đối có thể đâm thủng thân thể Giang Văn Huy, chỉ tiếc, hắn mới cấp bảy tầng một, coi như là đột nhiên đánh lén, cũng chỉ có thể phá tan Huyền Nguyên hộ thể của đối phương, đồng thời lưu lại một vết kiếm nhỏ bé, chỉ có thể làm cho đối phương bị thương nhẹ.

- Tiểu tử ngươi, lại để ta bị thương.

Ánh mắt Giang Văn Huy phẫn nộ, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, sắc mặt dữ tợn nhìn Diệp Huyền.

Giờ khắc này trên người Diệp Huyền, bao trùm một tầng áo giáp nham thạch, chính diện áo giáp, có một lỗ thủng nắm đấm to lớn, chính là áo giáp nham thạch, làm cho vừa nãy Diệp Huyền ở dưới cú đấm kia của hắn, không có thể chết đi.

Đồng thời ánh mắt của hắn rơi vào đỉnh đầu của Diệp Huyền, chỉ thấy trên đầu Diệp Huyền có một bóng mờ màu vàng, ngũ đạo tinh hoàn kim sắc, ở xung quanh bóng mờ không ngừng rung động, óng ánh xán lạn.

- Tinh hoàn màu vàng.

Giang Văn Huy khiếp sợ bật thốt lên, hắn biết rõ độ khó hình thành tinh hoàn màu vàng cao bao nhiêu, năm đạo tinh hoàn của người này, tất cả lại đều là màu vàng, lúc trước thời điểm đột phá, đến cùng chịu đựng bao nhiêu thống khổ?

Đến lúc này, Giang Văn Huy không thể không thừa nhận, Diệp Huyền là thiên tài nhất hắn đời này gặp phải, lấy tu vi cấp bảy tầng một, có thể cùng mình chiến đấu lâu như vậy, đồng thời giáng trả tổn thương mình, chuyện như vậy hắn vẫn là lần thứ nhất gặp gỡ.

- Đáng tiếc, mặc kệ ngươi có bao nhiêu nghịch thiên, gặp phải Giang Văn Huy ta, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Giang Văn Huy toét miệng, ánh mắt mơ hồ có chút hưng phấn, thiên tài như thế sắp sửa bị mình bóp chết, đây là chuyện tươi đẹp cỡ nào a.

Giang Văn Huy cười lớn một tiếng, vọt về phía Diệp Huyền.

Xèo!

Vẻn vẹn là kim quang lóe lên, Giang Văn Huy liền đến trước mặt Diệp Huyền, một quyền đánh vào ngực Diệp Huyền.

Oanh ầm!

Dưới một đòn, áo giáp nham thạch bên ngoài thân Diệp Huyền triệt để nát tan, hóa thành mảnh vỡ nham thạch chia năm xẻ bảy, đồng thời cả người xì xì phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chật vật bay ngược ra ngoài.

Nhưng mà hai tay của hắn, gắt gao nắm lấy nắm đấm của Giang Văn Huy, mang theo Giang Văn Huy đồng thời lùi về sau, miệng tràn đầy máu tươi, cười quỷ dị nói:

- Tự nhận xui xẻo, hẳn là ngươi a.

Giang Văn Huy hơi nhướng mày, không hiểu dụng ý của Diệp Huyền, dùng sức chấn động, muốn tránh thoát hai tay của Diệp Huyền ràng buộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể thoát ra.

Hai tay Diệp Huyền siết chặt, vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

- Tiểu tử, ngươi sẽ không cho rằng ôm lấy quả đấm của ta, là có thể sao?

Giang Văn Huy xì cười một tiếng, bị Diệp Huyền nắm chặt hữu quyền, đột nhiên kim quang bắn mạnh, một luồng Huyền Nguyên khí xoáy, ở trong nắm đấm phải của hắn tuôn ra, đánh vào ngực Diệp Huyền.

Răng rắc!

Tựa hồ có tiếng xương cốt vỡ nát, nhẹ nhàng truyền đến.

Diệp Huyền vẫn gắt gao ôm lấy nắm đấm phải của hắn, nhếch miệng nở nụ cười, không hề bị lay động.

Dưới nụ cười này, trong lòng Giang Văn Huy không lý do sởn cả tóc gáy, vừa định lần thứ hai ra tay, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm nồng nặc, ở đầu óc của hắn hiện lên, đồng thời sau gáy lướt ra một tia kình phong ác liệt.

Món đồ gì?

Giang Văn Huy sợ hết hồn, không thèm nhìn, tả quyền vội vàng xoay người vung ra.

Chỉ thấy một đạo quang ảnh màu tím lóe lên, tả quyền của Giang Văn Huy rơi vào khoảng không, sau đó trên mặt bị một ánh chớp màu tím va trúng.
Chương 1058 Chém giết Vũ Hoàng (1)

Đùng!

Xì xì!

Vô số ánh chớp lóng lánh.

Giang Văn Huy chỉ cảm thấy như có một núi lớn đánh lên mặt của hắn, toàn bộ khuôn mặt lập tức mất cảm giác, có loại đầu váng mắt hoa.

- Khốn nạn, phá cho ta!

Giang Văn Huy sợ đến hồn phi phách tán, cái gì cũng không kịp nhớ, trong cơ thể ầm ầm lao ra một luồng Huyền Nguyên, như bão táp tịch cuốn ra ngoài.

Ầm!

Cái bóng màu tím kia bị hắn kích bay ra ngoài.

Thần trí hắn hơi thanh tỉnh, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn, một Chiến Thần mặc áo giáp màu đen dữ tợn, từ giữa bầu trời bỗng nhiên hạ xuống.

- Tên này nơi nào đến nhiều giúp đỡ như vậy?

Tuy trong lòng Giang Văn Huy cả kinh, nhưng cũng không hoảng loạn, bảy đạo tinh hoàn rung động, Kim Thạch Võ Hồn đột nhiên bắn mạnh ra một đạo quang hồng, bay thẳng đến bóng người màu đen kia.

Trong lòng hắn cười lạnh, Kim Thạch Võ Hồn của hắn, dương cương sắc bén, ở dưới Thất Tinh tinh hoàn gia trì, đột nhiên tuôn ra một đòn, đủ để đánh giết bất kỳ Vũ Vương nào, coi như là Vũ Hoàng dưới vội vàng, e rằng cũng phải bị thương.

Nhưng trong lòng hắn cười gằn chưa hạ xuống, một màn khiến cho hắn cảm thấy ngơ ngác xuất hiện, trước ngực bóng người kia, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, lập tức liền hấp thu quang hồng màu vàng vào.

Sau đó vòng xoáy kia càng nuốt chửng về phía Kim Thạch Võ Hồn, nháy mắt liền thôn phệ Kim Thạch Võ Hồn của hắn vào.

- A!

Giang Văn Huy ngay lập tức sợ hãi phát hiện, hắn cùng Võ Hồn trong nháy mắt mất đi liên hệ, đồng thời trong đầu truyền ra một luồng đau đớn kịch liệt, loại đau đớn kia, tan nát cõi lòng, như Võ Hồn tan vỡ, làm cả người hắn co giật lên.

Đây rốt cuộc là món đồ quỷ quái gì?

Trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, hoàn toàn mất đi ý nghĩ đánh giết Diệp Huyền, chỉ muốn thoát đi nơi đây, mà lúc này, một ngọn lửa nóng rực, trong nháy mắt tràn ngập lên thân thể của hắn.

Xì xì!

Ngọn lửa này, lại cấp tốc thiêu đốt Huyền Nguyên, sau đó lan tràn đến làn da, bắt đầu đốt cháy làn da, huyết nhục của hắn.

Thân thể cùng linh hồn truyền đến song trọng thống khổ, khiến cho hắn triệt để tan vỡ.

- Cút ngay!

Trong lòng gào thét, Giang Văn Huy đột nhiên tránh thoát Diệp Huyền ràng buộc, muốn trốn khỏi nơi đây.

- Giang Văn Huy.

Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị truyền đến, cách đó không xa, hai con mắt của Diệp Huyền đột nhiên trở nên xanh tím, một luồng hồn lực vô hình từ trong mắt bắn ra, đi vào thân thể Giang Văn Huy.

- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn.

Hồn lực mạnh mẽ xung kích, để đầu óc của Giang Văn Huy trong nháy mắt phát mộng.

- Không được!

Thời khắc này, trong lòng Giang Văn Huy chỉ kịp bốc lên một ý niệm như vậy, đầu óc liền ngắn ngủi mất đi ý thức.

Phốc!

Diệp Huyền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành một vệt sáng, đâm vào đầu lâu của Giang Văn Huy, ánh chớp lóe lên, đầu lâu của Giang Văn Huy trong nháy mắt nổ thành tro bụi, triệt để tử vong.

Một bộ thi thể vô lực ngã xuống, ở dưới hỏa diễm bộc phát, dần dần hóa thành tro tàn.

Hồng hộc!

Trong núi rừng, Diệp Huyền tầng tầng thở hổn hển, quần áo cả người hắn tổn hại, nhuộm máu tươi, có vẻ vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt lóe sáng trước nay chưa từng có.

- Rốt cục đánh giết được Giang Văn Huy.

Khóe miệng hắn mỉm cười, vội vàng ngồi khoanh chân vận chuyển Sinh Mệnh Võ Hồn, một đạo lực lượng sinh mệnh nồng nặc ở trong thân thể hắn lan tràn ra, cả người bắt đầu chữa thương.

Không có ai biết, hắn từ vừa bắt đầu cùng Giang Văn Huy tranh tài, rơi vào hạ phong, từ đầu tới đuôi, đều ở trong kế hoạch của hắn.

Diệp Huyền rất rõ ràng, lấy thực lực bây giờ của hắn, muốn chính diện đánh giết Vũ Hoàng đến từ Vô Lượng Sơn, căn bản không thể.

Bất kể là Thần Linh Đồng Thị, Vô Tận Dung Hỏa, hay những công pháp võ kỹ hắn nắm giữ, đều không thể để hắn vượt qua một cảnh giới lớn, đánh giết Giang Văn Huy.

Diệp Huyền có khả năng nghĩ ra một cơ hội duy nhất, chính là lợi dụng Thôn Phệ Võ Hồn, cắn nuốt Võ Hồn của Giang Văn Huy, làm cho Võ Hồn của hắn trong nháy mắt tan vỡ, đầu óc chịu đến rung động mãnh liệt, đối với hắn tiến hành một đòn sấm sét, mới có một cơ hội như vậy.

Vì lẽ đó Diệp Huyền muốn làm bước thứ nhất, chính là câu dẫn Giang Văn Huy sử dụng Võ Hồn.

Bởi vậy lúc trước hắn sử dụng Hồn ấn trận pháp, mục đích không phải vì áp chế Giang Văn Huy, mà vì để cho Giang Văn Huy thôi thúc ra Võ Hồn.

Chỉ làm cho đối phương thôi thúc ra Võ Hồn còn chưa đủ, tuy Thôn Phệ Võ Hồn mạnh mẽ, nhưng chính diện đi nuốt chửng, rất dễ dàng gặp phải Giang Văn Huy đả kích.

Vì lẽ đó Diệp Huyền lại chủ động rơi vào hạ phong, để Giang Văn Huy khinh địch, sau đó ở thời khắc sống còn, không tiếc bị thương nắm lấy đối phương, làm cho linh hoạt của đối phương giảm nhiều.

Cuối cùng, Diệp Huyền lại để cho Tiểu Tử Điêu đánh lén, hỗn loạn cảm nhận của hắn, cuối cùng, mới là Thôn Phệ Võ Hồn một đòn sấm sét.

Quả nhiên, Võ Hồn của Giang Văn Huy tan vỡ, lập tức rơi vào trong hỗn loạn.

Vào lúc này, Diệp Huyền lại triển khai Vô Tận Dung Hỏa, cùng Thần Linh Đồng Thị, làm cho ý thức của Giang Văn Huy triệt để luân hãm.

Đến lúc này, Giang Văn Huy đã triệt để rơi vào thất thần, ở dưới một chiêu kiếm của Diệp Huyền, thân vẫn đạo tiêu.

Trong này mỗi một bước, đều hoàn hoàn liên kết, mới làm cho Diệp Huyền cuối cùng đánh giết được Giang Văn Huy.

Chỉ cần có bất kỳ một bước nào phát sinh vấn đề, kế hoạch của hắn, đều sẽ dã tràng xe cát.

May mắn chính là, hắn rốt cục thành công.

Ở dưới Sinh Mệnh Võ Hồn thẩm thấu, thương thế của Diệp Huyền cấp tốc chữa trị, xương ngực bị kích nứt cũng nhanh chóng khép lại.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền trừ một vài chỗ không thể khỏi hẳn, toàn bộ thương thế đã tốt thất thất bát bát.

Mà để Diệp Huyền kinh hỉ chính là, Thôn Phệ Võ Hồn của hắn sau khi hấp thu Thất Tinh Kim Thạch Võ Hồn của Giang Văn Huy, lại từ Ngũ Tinh đột phá đến Lục Tinh, đạo tinh hoàn thứ sáu chậm rãi xuất hiện, cuối cùng ngưng tụ thành hình.

Một luồng lực lượng càng đáng sợ hơn từ trong Thôn Phệ Võ Hồn truyền ra, Chiến Thần kia phảng phất như hóa thành thực thể, trong tay nó càng có một chiến đao màu đen cô đọng thành hình, có vẻ uy phong lẫm lẫm, thô bạo phi phàm.

Diệp Huyền hơi suy nghĩ, hắc giáp Chiến Thần đột nhiên lao ra, một đao chém trên mặt đất, chỉ nghe ầm ầm, toàn bộ nham thạch bị chém ra một khe hở dài hơn trăm thước, vô số nham thạch hóa thành bột mịn.

Trong lòng Diệp Huyền kinh hỉ, một đòn toàn lực của hắc giáp Chiến Thần này, dĩ nhiên so với bản thân, cũng không kém bao nhiêu.
Chương 1059 Chém giết Vũ Hoàng (2)

Diệp Huyền lo lắng đám người Tô Tú Nhất, không có làm thêm cân nhắc, thu hồi không gian giới chỉ của Giang Văn Huy, mang theo Tiểu Tử Điêu nhanh chóng lao đi.

Giờ khắc này trong thung lũng, đám người Tô Tú Nhất đang rơi vào trong gian nan kháng cự.

Ở quanh thân bọn hắn, hư không đã bị một đại trận hoàn toàn phong tỏa, trong đại trận, Thất Thải Phiến tung bay, bao vây đám người Tô Tú Nhất chặt chẽ.

Mà Lương Vũ thì cao cao tại thượng, cầm trong tay một gương đồng, đạo đạo hồn lực triển khai, khóe miệng mỉm cười, đứng ở thế bất bại.

Hắn cười lạnh nói:

- Các ngươi không cần phản kháng, phản kháng như thế nào đi nữa, cũng không thoát kết cục ngã xuống, chỉ cần ai có thể nói cho ta vị trí cấm địa của Lam Quang học viện, ta bảo đảm, nhất định sẽ để cho hắn một con đường sống.

Cửu Trần ánh mắt băng hàn nói:

- Ngươi nằm mơ.

Sắc mặt Lương Vũ chìm xuống, lạnh lùng nói:

- Ngu xuẩn mất khôn, vậy trước tiên bắt ngươi khai đao.

Hắn nhẹ nhàng nắm thủ quyết, trong đại trận kia đột nhiên có một đạo hồn lực vô hình đi vào trong thân thể Cửu Trần, thân thể của Cửu Trần nhất thời cứng lại, Thất Thải Phiến ở xung quanh bay khắp đột nhiên bao phủ về phía hắn.

Thời khắc mấu chốt, Tô Tú Nhất quát lạnh một tiếng, một vệt sáng lướt qua, thay Cửu Trần chặn lại công kích, lúc này mới cứu Cửu Trần một mạng, dù như vậy, Cửu Trần vẫn bị trùng kích đến miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Lương Vũ cười nhạo nói:

- Tô Tú Nhất, hiện tại ngươi lại còn có tâm sự cứu người, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi đến cùng có thể cứu mấy cái.

Trong tiếng cười lạnh, hắn liên tục bấm quyết, từng đạo từng đạo hồn lực lập tức đi vào thân thể đám người Tô Tú Nhất, Cát Phác Tử,… sau đó thôi thúc Thất Thải Phiến bắn tới.

Đám người Tô Tú Nhất bị hồn lực xâm lấn, từng cái từng cái ánh mắt tán loạn, phản ứng lập tức chậm rất nhiều, thực lực của bọn họ vốn kém xa Lương Vũ, đã như thế, ngay lập tức sẽ rơi vào nguy nan.

Tô Tú Nhất nổi giận gầm lên một tiếng, liên tục chống đối, đỡ trái hở phải, không kịp phản ứng.

Hắn biết lấy thực lực của mình tiếp tục như thế, sớm muộn cũng sẽ bị đối phương chém giết, thế nhưng vào lúc này, hắn cũng không có phương pháp khác, chỉ có thể không được chống lại.

- Đông Bác Sâm, Dược Thành, các ngươi nhanh nghĩ biện pháp phá tan đại trận của đối phương, ta kiên trì không được bao lâu.

Tô Tú Nhất lo lắng truyền âm nói.

Sắc mặt Đông lão khó coi, biểu hiện lo lắng nói:

- Tu vi luyện hồn của người này, đã đạt đến cấp bảy đỉnh phong, so với Thiên Dịch lão nhân còn mạnh hơn mấy lần, ta căn bản không tìm được kẽ hở.

Dược lão cũng biểu hiện sốt sắng nói:

- Hắn bố trí đại trận, cũng không biết là cấp bậc gì, hoàn toàn ẩn nấp hư không, căn bản không tìm được một tia dấu vết, lấy tu vi của ta muốn phá vỡ, căn bản không thể.

Đông lão cùng Dược lão đều là Thái Đấu ở phương diện luyện hồn cùng chế thuốc trong Lam Quang học viện, tu vi của hai người ở trên trận pháp, cũng vô cùng cao thâm, thế nhưng giờ khắc này đối mặt Lương Vũ bày xuống trận pháp cùng hồn lực công kích, lại căn bản tìm không ra bất kỳ biện pháp nào giải quyết.

- Đáng chết, lại tiếp tục như thế, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.

Sắc mặt của Tô Tú Nhất tái nhợt, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.

Giữa bầu trời, Lương Vũ lạnh lùng nhìn tình cảnh này, khóe miệng mang theo nụ cười hí ngược.

Đồng thời hắn liếc nhìn ngoài thung lũng, không nhịn được nhíu mày.

Từ lúc Giang Văn Huy truy sát Diệp Huyền đến hiện tại, đã qua một quãng thời gian, dựa theo đạo lý, Giang Văn Huy đã sớm nên trở về, nhưng mà đến hiện tại hắn cũng không trở về, để trong lòng Lương Vũ không nhịn được có chút không vui.

- Cái tên này, làm một ít chuyện cũng làm không xong, truy sát một Vũ Vương tầng một, cần phải tiêu hao thời gian dài như vậy sao.

Trong lòng Lương Vũ xem thường, nếu như không phải lần này Vô Lượng Sơn phái mấy người bọn hắn đi tới Mộng Cảnh Bình Nguyên, hắn căn bản sẽ không cùng Giang Văn Huy có bao nhiêu quan hệ.

Vô Lượng Sơn, cường giả Vũ Hoàng đông đảo, tuy hắn cùng Giang Văn Huy đều là Vũ Hoàng tầng một, nhưng thân là Luyện Hồn Sư cấp bảy đỉnh phong, địa vị của hắn so với Giang Văn Huy mạnh hơn không chỉ một bậc.

- Không được, đám người Phó viện trưởng rơi vào nguy hiểm.

Giờ khắc này xa xa, đám người Thiên Luân nhìn tình cảnh giữa bầu trời, mỗi một người đều trong lòng lo lắng.

Bây giờ đối phương đã phong khóa lại lối thoát của thung lũng, một khi đám người Phó viện trưởng gặp phải nguy hiểm, những người bọn họ một cái cũng không trốn được.

- Hiện tại đám người Phó viện trưởng đang bị khốn trong trận pháp, căn bản không phá ra được, nếu như chúng ta từ bên ngoài tiến công, nói không chắc có thể phá tan, ai nguyện ý đi với ta.

Chỗ mi tâm của Thiên Luân phảng phất như mở một con mắt, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng mông lung, nhìn ra một chút manh mối.

Rất nhiều trận pháp, đặc biệt một ít khốn trận, từ nội bộ rất khó phá tan, nhưng từ ngoại bộ, liền dễ dàng hơn nhiều, đám người Thiên Luân cũng là liều ý nghĩ như thế.

- Ta.

- Còn có ta.

- Tính ta một cái.

Thiên Luân dứt tiếng, không ít đệ tử của Lam Quang học viện dồn dập mở miệng nói, từng cái từng cái khuôn mặt tuyệt nhiên.

Ở thời khắc sống còn, không người nào nguyện ý sống tạm.

- Được, vậy hãy để cho chúng ta cùng nhau ra tay, thay đám người Phó viện trưởng phá tan đại trận.

Ánh mắt Thiên Luân sắc bén, ở dưới sự hướng dẫn của hắn, một đoàn Võ Tôn dồn dập bạo lược lên, từng cái từng cái triển khai phi hành linh bảo hoặc phi hành võ kỹ, nhắm đại trận giữa bầu trời phát động tiến công hung hãn.

Ầm ầm ầm!

Đinh tai nhức óc nổ vang bên trong, giữa bầu trời trên đại trận, lập tức dập dờn lên đạo đạo sóng gợn.

- Có hiệu quả.

Đám người Thiên Luân ánh mắt sáng ngời, lần thứ hai ra tay, chỉ chốc lát sau bọn họ mới bất đắc dĩ phát hiện, tuy công kích của bọn họ đối với đại trận này có hiệu quả, nhưng khoảng cách phá tan, vẫn chênh lệch rất nhiều.

- Thiên Luân, các ngươi làm gì?

- Đi, mau trở về cho chúng ta.

- Mau trở về.

Đám người Cát Phác Tử thấy thế, vội vàng gầm lên, vẻ mặt lo lắng.

Lương Vũ lạnh lùng nhìn đám người Thiên Luân, cười nhạo nói:

- Một đám rác rưởi, cho rằng ở bên ngoài công kích liền có thể phá tan đại trận của lão phu sao? Quả thực ngu muội buồn cười. Vốn lão phu còn chuẩn bị lát nữa lại kích giết các ngươi, nhưng các ngươi đã muốn tìm chết, thì trách không được lão phu.
Chương 1060 Vi Trần Lưỡng Nghi Trận

Lương Vũ cười lạnh một tiếng, vỗ về phía đám người Thiên Luân một chưởng, một luồng uy thế khủng bố lập tức giáng lâm ở trên thân đám người Thiên Luân.

Những học viên như Thiên Luân, vẻn vẹn mới cấp sáu đỉnh phong, trong đó mấy cái mạnh nhất, cũng chỉ tương đương với Vũ Vương tầng một mà thôi, làm sao có thể ngăn cản được Lương Vũ, một chưởng trong lúc đó, tất cả đều thổ huyết bay ngược, từng cái từng cái sắc mặt tái nhợt.

Trong đó có hai người, càng không chịu được luồng áp lực này, kêu thảm một tiếng, thân thể nổ tung, hóa thành sương máu.

- Đáng chết.

Đám người Cát Phác Tử ánh mắt đỏ như máu, thống khổ không ngớt.

- Ha ha, mấy người các ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa? Chỉ cần các ngươi nói ra đồ vật ta muốn biết, sau đó ngoan ngoãn thần phục, ta bảo đảm có thể cho các ngươi một con đường sống, nếu không, ta liền ở trước mặt các ngươi, từng cái từng cái đánh giết những học viên này.

Trong mắt Lương Vũ loé ra một tia hí ngược.

- Cân nhắc muội muội ngươi.

Cát Phác Tử tức giận đến bạo tục, điên cuồng múa trường thương màu tím, oanh kích ở trên đại trận.

Đám người Tô Tú Nhất cũng ra tay, oanh đến đại trận rung động ầm ầm.

Sắc mặt của Lương Vũ tái xanh, những người này quá không biết điều, nếu như không phải muốn từ trên người bọn họ được tình báo tông môn cần, mình sớm đã giết tất cả rồi.

- Cùng đám người Phó viện trưởng trong ứng ngoài hợp, phá tan đại trận.

Đám người Thiên Luân nắm lấy cơ hội, không lùi mà tiến tới, lần thứ hai tiến công lên.

Ánh mắt của Lương Vũ lạnh lùng, cười nhạo nói:

- Thực sự là một đám ngu xuẩn, Vi Trần Lưỡng Nghi Trận của ta, hư thực kết hợp, vô sinh vô tướng, nếu bị các ngươi phá tan, vậy cũng quá buồn cười...

Hắn nói được nửa câu, lông mày đột nhiên nhíu lại, không biết tại sao, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng cổ quái bay lên, thật giống như có cái gì không đúng.

Chỉ là không chờ hắn nghĩ rõ ràng khởi nguồn không đúng ở nơi nào, liền nghe một tiếng răng rắc truyền đến, hắn vội vàng quay đầu nhìn, liền nhìn thấy đám người Thiên Luân công kích một bên đại trận, lại xuất hiện vết nứt.

Một bóng người không biết lúc nào xuất hiện ở nơi đó, một chiêu kiếm đâm thủng đại trận do hắn bày xuống.

Răng rắc răng rắc!

Đại trận kia lại vẻn vẹn nứt ra một lỗ thủng, nhưng giống như khí cầu bị đâm bạo, toàn bộ đại trận lập tức cấp tốc tan rã.

Rầm rầm rầm!

Toàn bộ đại trận trong nháy mắt tan rã, lúc trước hắn quăng ở trong hư không rất nhiều trận bàn dồn dập hiển lộ ra.

Bóng người kia lóe lên, lại nhanh chóng thu vào tất cả trận bàn của hắn vào không gian giới chỉ, chờ Lương Vũ phục hồi tinh thần lại, toàn bộ đại trận không chỉ hoàn toàn phá tan, ngay cả trận bàn của hắn cũng biến mất không còn tăm hơi.

- Là ngươi.

Mà khi nhìn rõ mặt mũi của đối phương, Lương Vũ càng kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Bóng người đột nhiên xuất hiện kia lại là Huyền Diệp lúc trước đã đào tẩu.

Chỉ là, tiểu tử kia không phải đang bị Giang Văn Huy truy sát sao? Thời gian dài như vậy, Giang Văn Huy không xuất hiện, trái lại là tiểu tử này bình yên trở về, trong lòng Lương Vũ lập tức hiện ra một loại cảm giác không ổn.

Diệp Huyền thu hồi trận bàn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, những trận bàn này, lại là dùng Ma La Nguyên Thiết chế tạo.

Hắn không có nhìn kỹ nhiều, trực tiếp cất đi, sau đó nhìn về phía đám người Cát Phác Tử, lo lắng nói:

- Chư vị, ta tới chậm, các ngươi không sao chứ?

Thiên Luân ngơ ngác nói:

- Huyền Diệp, tại sao là ngươi, ngươi không phải chạy trốn sao?

Một bên Hoa Tú Hồng không nói gì liếc nhìn Thiên Luân:

- Thiên Luân, đầu óc ngươi ngốc sao, Huyền Diệp trở về, lúc trước làm sao có khả năng chạy trốn, vừa nãy hắn làm như vậy, khẳng định là cố ý dẫn một gã Vũ Hoàng khác đi ra.

Lúc này sắc mặt Lương Vũ âm trầm, có chút khó có thể tin cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi là làm sao phá tan trận pháp của lão phu?

Diệp Huyền cười nhạo nói:

- Chỉ là Vi Trần Lưỡng Nghi Trận mà thôi, nếu là trận pháp, liền có thể bị phá, huống chi Vi Trần Lưỡng Nghi Trận của ngươi chỉ là vội vàng bày xuống, Khảm vị, Càn vị trong lúc đó liên tiếp thậm chí không làm được mười phân vẹn mười, cần phải kinh ngạc như vậy sao.

Trên mặt Lương Vũ kinh sợ càng sâu, cả kinh nói:

- Ngươi lại có thể nhận ra trận pháp của lão phu, càng có thể nhìn ra chỗ sơ hở, ngươi đến cùng là người của thế lực nào?

Nhận ra Vi Trần Lưỡng Nghi Trận không tính là gì, thế nhưng lại có thể nhìn ra kẽ hở trong Khảm vị cùng Càn vị, đồng thời phá tan, vậy thì không phải Trận Pháp Sư bình thường có thể làm được.

Lương Vũ dám khẳng định, dù là một tên Trận Pháp đại sư cấp bảy đỉnh phong, cũng đừng hòng đơn giản liền nhìn ra kẽ hở trận pháp của hắn, càng không cần phải nói phá tan.

Nhưng tiểu tử này...

Chỉ là hiện tại Lương Vũ không lo được khiếp sợ quá nhiều, cau mày nói:

- Giang Văn Huy kia không phải truy sát ngươi sao? Hắn ở đâu?

Đám người Cát Phác Tử cũng ngưng thần trông lại, rất muốn biết kết quả.

Diệp Huyền cười lạnh nói:

- Loại rác rưởi kia, cũng dám truy sát ta, tự nhiên là chết rồi.

- Đùa gì thế, ngươi một Vũ Vương tầng một, cũng có thể đánh giết Giang Văn Huy?

Lương Vũ xì cười một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một đạn tín hiệu, kéo mở, xèo, một ánh lửa bảy màu ngút trời mà lên, trong nháy mắt liền đến trên không hơn vạn mét, sau đó ầm ầm nổ tung.

Yên vụ bảy màu, ở trên bầu trời có vẻ đặc biệt rõ ràng.

- Ta không biết ngươi là làm sao dẫn ra Giang Văn Huy, sau đó về tới đây, có điều nhìn thấy tín hiệu của ta, Giang Văn Huy sẽ lập tức trở về, đến thời điểm đó, các ngươi vẫn phải chết.

Đám người Cát Phác Tử vừa thoát vây lần thứ hai sốt sắng lên, mấy người bọn hắn, đối phó Lương Vũ cũng có chút không được, lại thêm một tên Vũ Hoàng, tuyệt đối là chắc chắn phải chết.

Trên mặt Diệp Huyền lộ ra một tia trào phúng, cũng không thấy hắn có động tác gì, trên tay đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó từ bên trong lấy ra một đạn tín hiệu giống Lương Vũ như đúc, cười lạnh nói:

- Ngươi nói đạn tín hiệu là cái này sao? Ha ha, vật này thật không khéo, ta cũng có một cái, e rằng tên kia là không nhìn thấy tín hiệu của ngươi a.

Con ngươi của Lương Vũ lập tức trừng ra, cả giận nói:

- Không gian giới chỉ, đây là không gian giới chỉ của Giang Văn Huy, làm sao sẽ ở trên tay ngươi?

Diệp Huyền hí ngược cười nói:

- Ngươi nói xem?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom