• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (3 Viewers)

  • Chương 96-100

Chương 96 Bạo khởi nhi kích (2)

Vương Tuyên đối diện đã hoàn toàn bị đánh cho choáng váng rồi, chỉ có thể liên tục lùi lại, nếu như không phải vì gã thân cũng là cường giả địa võ sư nhị trọng, hơn nữa còn có thêm hắc xà võ hồn công được thủ được của gã thì sợ là gã cũng đã sớm chết dưới đao của Lâm Hùng rồi, nhưng dù như vậy đi nữa, toàn thân Vương Tuyên lúc này cũng toàn là máu, trên người không có chỗ nào lành lặn.

Chẳng những Vương Tuyên choáng váng mà tất cả võ giả có mặt ở đây cũng bị chấn nhiếp, cả đám đứng ngây ra như phỗng, không dám tin vào chuyện trước mắt mình.

Vương Tuyên chính là nhân vật đứng thứ hai của Vương gia, là cao thủ địa võ sư nhị trọng, còn Lâm Hùng chỉ là một phó thống lĩnh địa võ sư nhất trọng mà thôi, nghe nói mấy ngày trước võ hồn của gã còn bị thương, gần như đã sắp trở thành một phế nhân.

Theo đạo lý thì Lâm Hùng vốn không phải là đối thủ của Vương Tuyên mới đúng, nhưng kết quả lại là Lâm Hùng áp chế Vương Tuyên đánh liên hồi, tràng cảnh khó mà ngờ tới này khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ trong lòng,

- Lâm thống lĩnh, dừng tay!

Lúc này Vương Thông cũng không thể không xông lên, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì Vương Tuyên sẽ bị đánh chết, đây là việc y tuyệt đối không thể nhìn thấy.

Trước khi ra tay, Vương Thông còn ra dấu cho Chu Tiền và Chu Trùng, bằng vào một mình y, căn bản không thể ngăn cản Lâm Hùng được.

Vèo vèo vèo!

Chỉ một thoáng, vài cường giả địa võ sư của Vương gia và Chu gia đều lao nhanh tới, ba người liên thủ với Vương Tuyên, lúc này khó khăn lắm mới có thể ngăn Lâm Hùng lại được.

- Lâm thống lĩnh, dù cho nhị ca của ta có phạm sai lầm lớn hơn nữa cũng phải do phủ thành chủ định đoạt, ngươi chỉ là một phó thống lĩnh thành vệ quân, chẳng lẽ còn muốn giết người tại chỗ hay sao?

Vương Thông tức giận nói.

- Hừ.

Lâm Hùng không để ý tới y, chỉ đuổi cho tên Vương Tuyên kia chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang.

- Tất cả đệ tử Vương gia nghe rõ, mau ngăn kẻ này lại cho ta.

Rốt cuộc Vương Thông cũng không thể quản nhiều nữa, Lâm Hùng quả thực là phó thống lĩnh thành vệ quân, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn gã giết nhị ca của mình được, Vương gia đã cắm rễ sâu ở Lam Nguyệt thành, xảy ra chuyện, dù có lên tới phủ thành chủ cũng có thể xoay chuyển được tình hình, nhưng quyết không thể để nhị ca chết ở nơi này được.

Vương Thông vừa hạ lệnh xuống thì đám võ giả Vương gia vốn đang giơ tay chịu trói đều phản ứng lại, lửa giận mà bọn họ cố nén nãy giờ rốt cuộc cũng bùng phát, rống giận phản kháng.

- Chú ý bảo vệ học viện.

Vân Ngạo Tuyết lo lắng quay sang nói với những lão sư khác.

Tất cả dân chúng có mặt ở đây đều trợn tròn mắt ra nhìn.

Không ai có thể ngờ được cục diện đang an an ổn ổn lại vì Vương Tuyên đột nhiên lên cơn mà biến thành một tràng hỗn loạn lớn thế này, nếu cứ kéo dài thế này thì nếu không chết vài chục một trăm thì căn bản không thể ngừng được.

Advertisements

Còn Vương gia dám công nhiên đối kháng với thành vệ quân, đây là hành vi tương đương với bạo loạn, tội này giáng xuống thì dù Vương gia tổn thất thảm trọng đi nữa, nhưng Lâm Hùng thân là phó thống lĩnh, tới lúc đó cũng khó tránh khỏi bị trách phạt.

Ngay tại lúc cục diện trước mắt gần như không thể vãn hồi được thì ——

- Đủ rồi, các ngươi còn muốn ồn ào tới khi nào nữa, lão phu ta đang chuẩn bị cảm ngộ một phen, tu luyện một lát, các ngươi lại ồn ào lâu như vậy, Vương Tuyên ngươi cũng dám vào Tinh Huyền học viện ta giết học viên của ta, là cho rằng Tinh Huyền học viện ta dễ bắt nạt hay sao.

Một tiếng rống tức giận đột nhiên truyền tới từ bên trong học viện, thanh âm này ẩn chứa một loại âm ba công pháp nào đó, chấn cho tất cả võ giả có mặt ở đây đầu óc ong ong, một ít võ giả cấp thấp thì đầu choáng mắt hoa, yết hầu ngứa ngứa, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo nhân ảnh bạch sắc theo tiếng hô lướt nhanh tới, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta gần như không thấy rõ bộ dạng.

- Viện trưởng.

Vân Ngạo Tuyết mừng rỡ lên tiếng.

Chỉ thấy bóng người màu trắng này nhanh chóng nhảy vào giữa đám người đang đánh nhau, ầm ầm ầm tiếng đánh nhau vang lên liên tiếp, tứ đại địa võ sư nhất trọng là Vương Tuyên và Vương Thông của Vương gia, Chu Trùng, Chu Tiền của Chu gia bị đánh bay ra như một đống bao tải rách, chật vật ngã lăn quay ngay trước cổng của học viện.

Sau khi bóng người nọ làm xong hết thảy thì lại một tiếng rít gào vang lên, nhảy vào giữa đám võ giả Vương gia và thành vệ quân đang giằng co với nhau, đinh đinh đang đang, bóng người nọ vọt tới đâu thì đám người hai bên liền chật vật tách ra, cả đám ngã nhào ra đất, đầu óc vẫn choáng váng không thôi.

Chỉ hơn mười giây, lão giả liền trở về đứng bên cạnh đám người Vân Ngạo Tuyết, lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ ràng bộ dạng của người nọ, không phải viện trưởng Trử Vĩ Thần thì còn có thể là ai?

Quần chúng vây xem đều trợn mắt há mồm, ngây ra nhìn.

Viện trưởng Trử Vĩ Thần của Tinh Huyền học viện là một trong số rất ít cường giả địa võ sư tam trọng hiếm hoi của Lam Nguyệt thành, luôn vô cùng an phận, người thường rất ít khi có thể nhìn thấy lão ra tay, không ngờ khi lão nổi giận lại trở nên đáng sợ tới như vậy, đám người Vương Thông đều là cường giả địa võ sư nhất trọng, đứng trước mặt lão thì chỉ như một con gà con, căn bản không có sức đánh trả.

Trử Vĩ Thần lạnh lùng quét mắt nhìn về phía đống lộn xộn trước cửa, tức giận quát:

- Hạn cho các ngươi mười phút, mau cút ra khỏi phạm vi một dặm của Tinh Huyền học viện cho ta, nếu không mặc kệ địa vị của các ngươi là gì, bằng không đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt, còn nữa, Diệp Huyền là học viên của Tinh Huyền học viện ta, Vương Tuyên ngươi dám bước vào Tinh Huyền học viện ta ra tay, niệm tình ngươi chưa thành công, lão phu chỉ phế hai tay của ngươi coi như trừng phạt, kể từ nay về sau, tất cả đệ tử Vương gia không được vào Tinh Huyền học viện của ta nữa.

- Hí!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều hít vào một hơi thật mạnh, lời này nói ra liền có nghĩa viện trưởng Trử Vĩ Thần muốn vạch mặt với Vương gia.

- Còn nữa, nếu để ta biết các gia tộc nào dám mai phục đệ tử nào của Tinh Huyền học viện ta ở bên ngoài thì đừng trách lão phu không nể mặt, không khách khí với các ngươi, hiện tại đều cút con mẹ nó hết đi cho ta.

Trử Vĩ Thần nói xong thì thân hình loé lên, cả người lập tức biến mất ở cửa học viện, không thể chờ đợi được muốn trở về phòng tu luyện của mình, tiếp tục tìm kiếm cảm ngộ mờ ảo kia.
Chương 97 La Chiến kích động

Có Trử viện trưởng đột nhiên ra tay, tràng diện vốn đang hỗn loạn lập tức bình tĩnh lại, mọi người hai mặt nhìn nhau, lòng còn sợ hãi.

- Nhị ca…

Vương Thông đưa mắt nhìn nhị ca toàn thân đẫm máu, hai tay xụi lơ, chật vật không chịu nổi của mình, trong lòng cũng không biết nói thế nào cho phải. Nếu như không phải vì nhị ca đột nhiên nóng nảy nhào vào Tinh Huyền học viện giết người thì chuyện này y có thể giải quyết êm đẹp, kết quả Diệp Huyền nhất định sẽ chết chắc.

Nhưng hiện tại có những lời này của Trử Vĩ Thần, hơn nữa lại còn công nhiên đối kháng thành vệ quân chấp pháp, Vương gia cư nhiên rơi vào thế bị động, nhất định phải mất nhiều tiền, lại còn mất chút mặt mũi.

Việc này vốn là do Chu gia và Vương gia nắm thế chủ động, tới Tinh Huyền học viện đòi lại công đạo, lấy lại mặt mũi, hôm nay lại bị Vương Tuyên quậy ra thành như vậy, tất cả liền trở thành một trận khôi hài, một trận bạo loạn, Vương Thông cũng không biết nói gì.

Hậu quả cuối cùng thế này, trước khi xuất phát y căn bản chưa từng nghĩ tới.

- Giải về hết cho ta.

Có Trử Vĩ Thần ra tay, cơn giận trong lòng của Lâm Hùng cũng giảm xuống bớt, âm thầm liếc mắt ra dấu cho Diệp Huyền một cái xong liền hạ mệnh lệnh.

Lúc này, hai nhà Chu gia và Vương gia không ai dám phản kháng nữa, bị lượng lớn thành vệ quân áp giải, mấy trăm võ giả của hai đại gia tộc nhanh chóng biến mất ở đầu đường, đám người vây xem cũng dần tản đi.

Tiếp theo, chính là tới lượt giằng co giữa Tinh Huyền học viện, Lâm Hùng và hai đại gia tộc, có việc xảy ra thì tất nhiên phải có người ra gánh vác trách nhiệm.

Các học viên trong học viện thì không nghĩ nhiều tới vậy làm gì, cả đám hưng phấn bàn luận không ngớt, nói về vẻ uy vũ, cường thế và biểu hiện bao che khuyết điểm của viện trưởng Trử Vĩ Thần, ai cũng kích động không thôi.

- Hai vị lão sư, lúc nãy xin đa tạ.

Đám người giải tán hết, Diệp Huyền liền cảm kích nói với Vân Ngạo Tuyết và La Chiến.

Thực ra thì lúc ấy tuy rằng mình cũng có cách giải quyết sát chiêu của Vương Tuyên, nhưng nếu như không có Vân Ngạo Tuyết và La Chiến ra tay thì dù rằng mình có né được thì chắc chắn cũng không dễ dàng gì, dù sao thì đây cũng là một kích toàn lực của cường giả địa võ sư nhị trọng.

- Ha ha ha, cảm ơn cái gì, ngươi là học viên của La Chiến ta, làm lão sư, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi được an toàn rồi.

La Chiến hào sảng nói.

Diệp Huyền mỉm cười, nhìn về phía chân phải của La Chiến:

- La giáo quan, ta thấy vừa rồi ngươi ra tay tuy rằng thoái phong uy mãnh, nhưng chân phải vẫn yếu hơn chân trái một chút, nếu như ta đoán không lầm thì trước khi xuất ngũ ngươi hẳn là bị thương chân phải đúng không, ừm, cụ thể là ở đùi phải, huyệt vị thứ hai ở phía dưới gối.

- Sao ngươi lại biết?

La Chiến đột nhiên mở to hai mắt.

Diệp Huyền mỉm cười, sờ sờ mũi:

- Nếu như ta không nhìn lầm thì chân phải của ngươi chắc là bị lực lượng của loại võ hồn nào đó ăn mòn, khiến cho huyền mạch trên chân phải bị héo rút, huyền khí không thể nào quán thông, lực lượng của loại võ hồn này còn có chứa khả năng ăn mòn, khiến cho cơ thịt trên chân phải của ngươi cũng bị yếu đi, ừm, thời gian bị thương ước chừng bảy tám năm.

Mắt La Chiến càng trợn lớn hơn, miệng gần như có thể nhét vừa một cái trứng gà, triệt để ngây người ra.

Cả Tinh Huyền học viện này tuy rằng rất nhiều người biết chuyện chân của La Chiến từng bị thương, thậm chí cả Vương Phi cũng gọi gã là tên què, nhưng số người thật sự biết được bộ vị bị thương thực sự thì cả Tinh Huyền học viện này chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, còn về phần bị thương như thế nào thì càng không có ai biết được.

Hôm nay Diệp Huyền có thể dễ dàng nói ra được bộ vị và nguyên nhân bị thương của gã, khiến cho gã khiếp sợ không thôi.

Vân Ngạo Tuyết đứng bên cạnh thì bĩu môi, một màn này làm cho nàng không khỏi nhớ đôi mắt tự tin, lời nói thần kỳ của Diệp Huyền khi ở hắc phong lĩnh lúc trước, khiến cho nàng cuối cùng cũng tin tưởng thiếu niên này.

Đồng thời, nàng cũng không khỏi nghĩ tới lúc Diệp Huyền trị liệu cho mình, nhớ tới cảm giác khi ngón tay của hắn lướt qua thịt da mình, mặt của nàng lập tức đỏ tới mang tai, may là không có ai phát hiện điểm khác thường của nàng.

Đối mặt với vẻ khiếp sợ của La Chiến, Diệp Huyền cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng lấy giấy bút ra, sau khi viết ra tên một đống dược liệu thì nói:

- La giáo quan, căn cứ theo những dược liệu ta viết ra mà đi tìm, chế thành dược dịch, giờ tý mỗi ngày bôi lên nơi huyệt vị bị thương của ngươi, thoa nửa tháng, bên dưới còn có một khẩu quyết, căn cứ theo khẩu quyết ta viết ra, mỗi ngày vận chuyển huyền khí ở chân mười hai chu thiên, sau nửa tháng nữa, nếu như có thời gian thì ta sẽ trở lại học viện giúp ngươi làm kim châm thứ huyệt, bệnh ở chân của ngươi hẳn là sẽ khỏi hẳn thôi.

- Ngươi nói thật sao?

Thân thể La Chiến chấn động, nhìn chằm chằm vào đơn thuốc với vẻ mặt không dám tin, bắt lấy bả vai của Diệp Huyền, mắt hổ kích động.

- Ha ha, đương nhiên là thật rồi.

Diệp Huyền thản nhiên cười nói.

Qua mấy lần, Diệp Huyền coi như biết rõ tính cách của La Chiến, người này tuy rằng nghiêm khắc, nhưng vẫn có thể xem như một lão sư tốt, giúp gã chữa tật ở chân, xem như mình báo đáp cho gã vậy.

- Ta…

La Chiến vẫn có chút không dám tin, kích động hai tay run rẩy:

- Tật ở chân ta, lúc trước đã mời không ít luyện hồn sư và luyện đan sư ở vương thành, nhưng vẫn không thể chữa khỏi, ngươi…

- Đám ngu ngốc kia thì có thể chữa được cái gì?

Diệp Huyền chẳng buồn nhắc tới, có thể chấn đoán tam sinh võ hồn của mình thành phế võ hồn, thiên tài nói thành phế vật, luyện hồn sư ở Lưu Vân quốc này quả nhiên đã thuộc hàng cực phẩm không còn gì để nói.

- Đương nhiên, trong số đó còn có một tên không tệ, dùng cấm hồn pháp tạm thời phong bế võ hồn lực bên ngoài chân của ngươi lại, bằng không thì qua bảy tám năm, chân của ngươi phỏng chừng đã bị phế hẳn rồi, ta có muốn trị có lẽ cũng không đơn giản như vậy.

- Đây…

Trên mặt La Chiến đột nhiên đỏ lên.

Năm đó gã bị thương trên chiến trường, không thể không xuất ngũ trở về, lúc đó đã tìm không biết bao nhiêu luyện hồn sư và luyện đan sư, nhưng không có bất kỳ ai có thể chữa được cho chân của gã, người giỏi nhất trong số đó cũng chỉ có thể phong bế võ hồn chi lực trong chân phải của gã lại, không để cho huyền mạch của gã tiếp tục bị ăn mòn, thủ pháp người nọ dùng hình như đúng là thứ tên cấm hồn pháp.
Chương 98 Xuất phát về tộc (1)

Chuyện này, trừ gã và vị luyện hồn sư kia ra thì không có bất kỳ người nào biết được, hôm nay Diệp Huyền chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra, như vậy chẳng phải đại biểu cho lời Diệp Huyền nói rất có thể là thật.

Vừa nghĩ tới chuyện chân của mình có thể chữa khỏi, La Chiến kích động tới mức cả người run lên, không thốt nên lời, mắt hổ lệ nóng doanh tròng.

Bảy tám năm nay, ban đầu không lúc nào gã không mong rằng có thể chữa khỏi chân mình, nhưng sau mấy năm, gã gần như đã bỏ đi suy nghĩ này, cũng bởi vì tật ở chân cho nên tám năm nay, tu vi của gã cũng một mực không hề tăng tiến chút nào, luôn ở cảnh giới địa võ sư nhất trọng.

Hôm nay nghe nói chân của mình có thể chữa khỏi, mang tới kích thích như sét gầm biển động cho La Chiến.

Cầm lấy đơn thuốc, La Chiến chạy như bay ra khỏi học viện, đi lấy dược liệu ghi trên giấy.

- Diệp Huyền.

La Chiến vừa rời khỏi thì thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Ngạo Tuyết đột nhiên lại vang lên, chỉ thấy nàng cười như không cười nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

- Cấm hồn pháp, kim châm thứ huyệt, huyền khí khẩu quyết, những thứ này hình như không chỉ có tri thức của luyện đan sư mà còn có cả lĩnh vực của luyện hồn sư nữa, đừng nói với ta là những thứ này cũng là ngươi đọc được trên sách đấy chứ?

Diệp Huyền giả bộ ho khan hai tiếng.

- Gì kia, Vân lão sư, quả thực là ta đọc được trên sách đó.

Vân Ngạo Tuyết phát hiện ở cùng với tên tiểu tử này thì sớm muộn gì trái tim của nàng cũng không chịu nổi, những thứ mà ban nãy hắn nói với La Chiến, ngay cả nhất phẩm luyện hồn sĩ như nàng cũng không hiểu được, dù có đọc được trên sách thì căn bản cũng không hiểu được, lập tức giận dỗi nói:

- Bớt giả vờ giả vịt với ta đi, những thứ này dù có đọc sách thì cũng không thể hiểu nghĩa và học được.

- Có thể là do ta quá thiên tài đấy.

Diệp Huyền cười hì hì nói.

- Lúc trước ngươi thi triển hồn lực trùng kích với Vương Tuyên, đừng có nói với ta đó cũng là nhờ đọc được trên sách.

Vân Ngạo Tuyết thân là nhất phẩm luyện hồn sĩ, lúc trước cũng là người đứng gần Diệp Huyền nhất, chỉ có mỗi mình nàng nhìn ra Diệp Huyền đã dùng một loại hồn lực trùng kích nào đó để giam cầm hành động của Vương Tuyên.

- Hồn lực trùng kích gì? Ta không biết!

Diệp Huyền giả ngây giả dại.

Vân Ngạo Tuyết hết biết nói gì với hắn, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, phát hiện tên đệ tử bị gọi là phế vật trước kia chưa từng khiến người khác chú ý này, ngày càng khiến nàng nhìn không thấu, nếu như chỉ là một vài bí mật nho nhỏ thì nàng đương nhiên sẽ dùng đủ mọi cách để hỏi cho ra, nhưng những bí mật có liên quan tới luyện đan sư và luyện hồn sư thế này, nếu như Diệp Huyền đã phủ nhận thì nàng cũng không tiện hỏi han thêm nhiều.

- Ngươi không nói thì thôi, bất quá ta nhắc nhở ngươi, mặc dù học viện đã cảnh báo trước, nhưng Chu gia và Vương gia bị một vố lớn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, sau này những lúc không ở học viện thì tự ngươi phải cẩn thận một chút.

Thanh âm Vân Ngạo Tuyết dịu xuống, nhắc nhở:

- Còn nữa, ta biết rõ ngươi nhất định gặp được kỳ ngộ gì đó, nhưng tu luyện võ đạo, quý ở từng bước từng bước, không thể vì nóng vội mà dùng những đan dược có tác dụng phụ quá lớn được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ.

Vân Ngạo Tuyết cảm thấy Diệp Huyền trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, có thể đột nhiên từ nhất mạch đột phá thẳng tới nhất giai linh võ cảnh, bởi vì tăng quá nhanh cho nên hiểu lầm rằng Diệp Huyền đã dùng nhiều đan dược để đề thăng thực lực, lúc này mới cố ý nhắc nhở.

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy ấm áp, biết rõ Vân Ngạo Tuyết lão sư thật sự quan tâm mình, cho nên nghiêm túc trả lời:

- Lão sư yên tâm, ta tuyệt đối không dùng đan dược gì hết, tương lai ta còn muốn trở thành võ đế cửu giai, quân lâm thiên hạ, sao có thể dùng đan dược để phá hư trụ cột của mình được.

Vân Ngạo Tuyết thấy bộ dạng thành thực của hắn, thì phì cười một cái như bách hoa đua nở, kiều diễm vô cùng:

- Ba hoa, còn quân lâm thiên hạ nữa chứ, cửu giai võ đế là đại nhân vật chân chính của Thiên Huyền đại lục chúng ta, lại dễ dàng đạt được như vậy sao, Lưu Vân quốc chúng ta hơn trăm ngàn năm qua thậm chí ngay cả thất giai võ vương cũng không có một ai.

Diệp Huyền cười, cũng không giải thích.

Ngay lúc Diệp Huyền nhàn nhã thoải mái thì hai đại gia tộc là Chu gia và Vương gia lại vô cùng hỗn loạn.

Sau khi Lâm Hùng bắt hết đám người Vương Tuyên trở về thành vệ sở xong cũng không hề thẩm vấn mà trực tiếp giam lại hết, nhét đầy đại lao của thành vệ sở.

Tin tức truyền về tới hai đại gia tộc, cũng khiến cho tộc trưởng của cả hai đại gia tộc trợn mắt kinh ngạc, bọn họ thật không ngờ lần đi đòi lại công đạo này lại có kết quả như vậy, trong lòng vừa sợ vừa giận, sau khi biết rõ những chuyện đã xảy ra thì bọn họ lập tức vừa phái người đi tới thành vệ sở tìm đòi người, vừa chạy tìm quan hệ tới phủ thành chủ.

Nhưng ý tứ truyền về từ phủ thành chủ cũng khiến cho hai đại gia tộc bị doạ đổ một thân mồ hôi lạnh.

Đối với chuyện này, thành chủ đại nhân tự mình lên tiếng, khen ngợi hành vi của Lâm phó thống lĩnh làm rất đúng, còn ám chỉ trị an của Lam Nguyệt thành quả thực là ngày càng hỗn loạn, có vài gia tộc không biết thu liễm gì, quả thực là không xem pháp kỷ ra gì.

Tin này rõ ràng có nghĩa là thành chủ đại nhân cảm thấy khó chịu với hai đại gia tộc.

Thực ra thì toàn bộ chuyện này, mặc kệ ai đúng ai sai, võ giả của hai đại gia tộc dám công nhiên phản kháng chống lại thành vệ quân chấp pháp ngay trên đường cái thế này, vốn là một chuyện liên quan tới chính trị vô cùng nghiêm trọng.

Thành vệ quân là do phủ thành chủ quản lý, hai đại gia tộc dám phản kháng thành vệ quân như vậy còn không phải là không xem phủ thành chủ ra gì hay sao? Hôm nay bọn họ dám phản kháng thành vệ quân, ngày mai có phải sẽ dám phản kháng lại vệ sĩ của phủ thành chủ hay không? Tới ngày mốt phải chăng là dám đánh vào tận phủ thành chủ rồi không?

Quả thực là quá mức càn quấy.

Cho dù ở chuyện này Lâm Hùng làm sai đi nữa thì lúc này phủ thành chủ cũng sẽ không nói Lâm Hùng nửa câu, huống hồ gì ngoại trừ việc ban đầu gã xử lý có hơi vội vàng xúc động thì toàn bộ chuyện này, đứng ở góc độ của phủ thành chủ mà xem thì gã thật sự chẳng sai ở đâu cả.

Sai chính là hai đại gia tộc quá kiêu ngạo.
Chương 99 Xuất phát về tộc (2)

Phủ thành chủ vừa nói vậy thì hai đại gia tộc lập tức vội vàng tìm quan hệ nhờ vả giải thích với phủ thành chủ, cho nên không rảnh quan tâm tới Diệp Huyền.

Còn tin tức Lâm Hùng phó thống lĩnh thành vệ quân đột phá địa võ sư nhị trọng cũng theo đó truyền ra ngoài.

Tin tức này vừa ra ngay cả hồn sư tháp cũng kinh động, Tưởng Huân rung động nhìn chằm chằm vào tình báo trong tay, vẻ mặt kinh ngạc lẩm bẩm:

- Diệp Huyền cư nhiên thật sự chữa khỏi cho võ hồn của Lâm Hùng? Chuyện này… thật sự có thể sao?

Trong nhất thời, trong lòng của gã cảm thấy rung động không thôi, vừa nhanh chóng huỷ bỏ hành động chuẩn bị đối phó với Lâm Hùng vì gã đã bất kính với hồn sư tháp lúc trước, vừa bắt đầu âm thầm điều tra Diệp Huyền.

Vừa điều tra xong cũng khiến gã thoáng kinh hãi.

Bởi vì trong nửa tháng Lâm Hùng mất tích này, Diệp Huyền và Lâm Hùng lại ở cùng một chỗ với hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư.

- Chẳng lẽ Diệp Huyền này là người của hội trưởng Hoa La Huyên?

Tưởng Huân nhíu chặt mày, thân là hội trưởng của hồn sư tháp Lam Nguyệt thành, địa vị của gã cũng không thấp hơn so với hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư, hai người cũng coi như bạn tốt, nhưng chưa từng nghe nói tới chuyện Hoa La Huyên và Diệp Huyền của Diệp gia này có quan hệ gì.

Hơn nữa gã biết rõ, mặc dù Hoa La Huyên cũng có tạo nghệ cao thâm ở phương diện luyện dược, nhưng nếu nói lão có thể trị khỏi cho võ hồn của Lâm Hùng thì nhất định là không thể nào.

Cho nên gã cố gắng moi chút tin tức từ chỗ của lão bằng hữu.

Không ngờ đối với chuyện này hội trưởng Hoa La Huyên lại ngậm chặt miệng không nói nửa lời, chỉ luôn miệng nói rằng không thể nói, không thể nói.

Khiến cho Tưởng Huân hội trưởng cảm thấy càng mơ hồ, cuối cùng gã chỉ có thể quyết định, sau này phải tìm cơ hội gặp Diệp Huyền, tiếp tục tìm hiểu xem võ hồn của Lâm Hùng rốt cuộc là được trị khỏi như thế nào.

Thủ đoạn có thể trị khỏi võ hồn đã bị đánh vỡ như thế này, ngay cả hội trưởng hồn sư tháp như gã cũng mong muốn và hiếu kỳ không thôi.

Đã quyết định rồi nên Tưởng Huân hội trưởng cười tủm tỉm xem màn hài kịch này, trong tất cả những nhân vật cao tầng của Lam Nguyệt thành nghe ngóng tin tức về việc lần này thì gã xem như là một trong những người hiểu rõ hành vi của Lâm Hùng nhất.

Sáng sớm hôm sau, hai đại gia tộc còn chưa xử lý xong việc này, thì người khơi dậy mọi chuyện là Diệp Huyền đã thu xếp xong đồ đạc chuẩn bị lên đường về nhà.

Hắn vừa mới đi tới cửa học viện thì Lâm Hùng không biết từ nơi nào đi ra.

- Huyền thiếu, nghe nói ngươi muốn về Thanh Sơn trấn sao?

Diệp Huyền nhìn gã một cái.

- Sao hả, chuyện của Chu gia và Vương gia đã xử lý xong chưa?

- Ha ha, xử lý gì đâu.

Lâm Hùng khoát tay, rất có uy thế của thống lĩnh:

- Mấy tên khốn kiếp Vương Tuyên đó bị ta tống thẳng vào đại lao thành vệ sở, dù sao thì thân là thống lĩnh thành vệ quân, ta có quyền được giam bọn họ một ngày, bất quá, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi, phỏng chừng khuya hôm nay phải thả hết bọn họ ra.

Trên mặt Lâm Hùng mang theo vẻ xấu hổ, giống như cảm thấy như rất hổ thẹn với Diệp Huyền vì không thể giải quyết chuyện này cho tốt.

- Đúng rồi, Huyền thiếu, ta nghe nói, tình hình của Diệp gia các ngươi ở Thanh Sơn trấn gần đây hình như không được tốt lắm, hình như là do Vương gia cấu kết với Lý gia ở Thanh Sơn trấn, mấy bên còn xảy ra không ít xung đột, ta hiện tại không thể đi được, nên gọi vài tên thân tín tới, để bọn họ hộ tống ngươi trở về.

Lâm Hùng nói với vẻ ngưng trọng:

- Chuyện này Chu gia và Vương gia sẽ không bỏ qua đâu, vài thân tín của ta tuy rằng chỉ có thực lực võ sư nhị giai tam trọng, nhưng đều giữ chức đại đội trưởng trong thành vệ quân, có bọn họ hộ tống thì Vương gia và Chu gia cũng không dám quang minh chính đại ra tay.

Lâm Hùng giơ tay lên, trong góc tường lập tức có mấy hộ vệ khí vũ hiên ngang, thân mặc khôi giáp đi ra, cúi người hành lễ:

- Thuộc hạ ra mắt Huyền thiếu.

Mấy người chính là ba người Kỷ Linh thân tín của Lâm Hùng, rõ ràng Lâm Hùng đã nói gì đó với ba người bọn họ, ba người bọn họ vừa nhìn thấy Diệp Huyền thì đều cung kính, vẻ mặt không có vẻ gì là khó chịu.

- Huyền thiếu, tuy rằng thực lực của mấy người Kỷ Linh chỉ bình thường thôi, nhưng bọn họ thân là đại đội trưởng của thành vệ quân, còn có thân phận nhất định, hơn nữa, có bọn họ thì cũng có người giúp ngươi chạy việc vặt, ta thật sự không thể đi được, bằng không thì ta nhất định sẽ tự mình hộ tống Huyền thiếu.

Lâm Hùng sợ Diệp Huyền hiểu lầm nên giải thích.

Diệp Huyền khoát tay nói:

- Ngươi có lòng như vậy là được rồi, ừ, ba người bọn họ ta rất hài lòng, ta sẽ dạy dỗ giúp ngươi một chút.

Cho dù Lâm Hùng muốn đi theo Diệp Huyền thì Diệp Huyền cũng sẽ không để gã theo cùng, dù sao bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, Lâm Hùng thân là thống lĩnh thành vệ quân, ở lại Lam Nguyệt thành mới có thể phát huy tác dụng, theo hắn trở về thì thật sự quá lãng phí rồi, thật sự có việc gì thì ở nơi như Thanh Sơn Trấn, có mấy đại đội trưởng thành vệ quân như đám người Kỷ Linh thì đã đủ để hù doạ kẻ khác rồi.

Sau khi căn dặn một phen, Diệp Huyền chuẩn bị lên đường.

Đúng lúc này ——

- Đợi một chút!

Một tiếng quát vang lên, chỉ thấy La Chiến giáo quan vội vàng chạy ra khỏi học viện, trên lưng còn mang theo một túi đồ.

Nhìn thấy mấy người Lâm Hùng, La Chiến đầu tiên là giật mình, sau đó nghiêm túc nói:

- Diệp Huyền, ngày hôm qua ngươi đắc tội Chu gia và Vương gia, bây giờ ngươi trở về nhất định sẽ có nguy hiểm, ta thân là lão sư, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn ngươi gặp nguy hiểm, vậy đi, dù sao mấy ngày nghỉ này ta cũng không có việc gì, ta cùng ngươi về Thanh Sơn Trấn.

La Chiến nói lời lẽ chính nghĩa, kỳ thực trong lòng gã kích động không thôi.

Ngày hôm qua gã không thể chờ được mà chạy tới hiệp hội luyện dược sư điều chế dược dịch, giờ tý hôm qua, gã dựa theo lời dặn của Diệp Huyền, thoa dược dịch lên chỗ bị thương trên chân, hơn nữa vận chuyển huyền khí mấy chu thiên, không ngờ chân phải lúc trước cứ nửa đêm sẽ đau đớn không thôi nay lại truyền tới từng trận cảm giác tê dại, hơn nữa qua một đêm, huyền khí vận hành trên chân phải của gã lại thông thuận hơn rất nhiều so với trước kia.

Tình hình thế này lập tức khiến cho La Chiến mừng rỡ như điên, cả đêm không ngủ được.
Chương 100 Nan đề của Diệp gia (1)

Mặc dù Diệp Huyền đã nói nửa tháng sau sẽ giúp gã dùng kim châm đâm huyệt, nhưng đường xá từ Lam Nguyệt thành tới Thanh Sơn Trấn cũng không tính gần, hơn nữa Vương gia và Chu gia luôn nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hơn nữa gã nghe nói địa vị của Diệp Huyền ở Diệp gia không cao, tình hình của Diệp gia hiện tại hình như cũng có chút nguy hiểm.

Đau đớn bảy tám năm, cuối cùng cũng thấy được hy vọng chữa khỏi cho chân phải, La Chiến đương nhiên không thể để Diệp Huyền xảy ra chuyện gì được.

Cuối cùng, trằn trọc cả đêm, gã liền quyết định là hôm nay phải đi theo Diệp Huyền trở về để bảo vệ sự an toàn cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra tâm tư của La Chiến giáo quan, cười thầm trong lòng, cũng không dây dưa mà trực tiếp đồng ý.

Vậy cũng đỡ tốn công tới lúc đó lại phải trở về tìm La Chiến.

Lăn qua lộn lại một phen, Diệp Huyền không phải người thích rề rà, mang theo bốn người Kỷ Linh, La Chiến, nên lập tức thuê xe ngựa, sau nửa canh giờ đã đi tới cửa thành Lam Nguyệt thành.

Tuy rằng vì chuyện của phủ thành chủ mà Vương gia và Chu gia đều bận sứt đầu mẻ trán, nhưng bọn họ thật sự có mai phục thám tử ở cửa thành Lam Nguyệt thành, chỉ cần đợi Diệp Huyền vừa rời khỏi Lam Nguyệt thành thì sẽ âm thầm ra tay.

Nhưng đợi tới lúc thám tử của hai đại gia tộc đang mai phục ở cửa thành nhìn thấy đội ngũ của Diệp Huyền thì trực tiếp choáng váng, sau đó tranh thủ truyền tin lại cho hai đại gia tộc.

Sau khi nghe tin tức do thám tử truyền về thì người chưởng quản của hai đại gia tộc trợn mắt.

Một tên võ sư La Chiến địa võ sư nhất trọng của Tinh Huyền học viện, ba tên đại đội trưởng võ sư tam trọng của thành vệ quân, nếu như thật sự muốn giết Diệp Huyền thì ít nhất bọn họ cũng phải phái ra hai ba vị cường giả cấp bậc trưởng lão mới được.

Nhưng trưởng lão là nhân vật cao tầng của hai đại gia tộc, sao có thể dễ dàng xuất động như vậy được.

Mà quan trọng nhất chính là hiện tại hai đại gia tộc đang ở trong cơn giận dữ của phủ thành chủ, bản thân còn lo không xuể, nếu tiếp tục phái cao thủ ra, dám công nhiên giết người trước mặt một vị giáo quan của Tinh Huyền học viện cùng với ba tên đại đội trưởng của thành vệ quân, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, triệt để trở mặt cùng Tinh Huyền học viện và phủ thành chủ.

Tới lúc đó, cơ nghiệp của hai đại gia tộc đều có thể gặp nguy hiểm.

Cho nên ở tình hình mẫn cảm thế này, cho dù hai đại gia tộc vẫn rất muốn lấy mạng Diệp Huyền, nhưng không cách nào động tới hắn được.

- Thôi đi, để cho con chuột đó sống thêm vài ngày, chờ vài ngày nữa phủ thành chủ nguôi giận thì diệt gọn Diệp gia, tới chừng đó còn không phải muốn xử tên tiểu tử này thế nào thì xử như thế ấy sao?

Vậy cho nên bọn họ tạm thời bỏ đi suy nghĩ ám sát Diệp Huyền, dù sao thì hai đại gia tộc cũng đã bố trí xong hết rồi, Diệp gia dưới cơn giận của hai đại gia tộc, căn bản không sống quá mùa đông này.

Giơ roi thúc ngựa, ba ngày sau, ba đám người Diệp Huyền thuận lợi về tới Thanh Sơn Trấn.

Thanh Sơn Trấn là một trong những thành trấn lớn dưới quyền hạt của Lam Nguyệt thành, nhưng cảnh sắc phong tình lại hoàn toàn khác hẳn Lam Nguyệt thành, đưa mắt nhìn qua, xa xa có núi rừng, mặc dù không phồn hoa bằng Lam Nguyệt thành nhưng lại có một phong vị khác.

Đặc biệt là ven đường, một chuyến đi này Diệp Huyền có thể nhìn thấy người nông dân đang trồng ruộng thuốc ở khắp nơi, cảnh tượng vô cùng bận rộn.

Nghe nói Thanh Sơn Trấn là nơi trồng thuốc chủ yếu ở phụ cận Lam Nguyệt thành, khí hậu nơi này hợp lòng người, hoàn cảnh xinh đẹp, cực kỳ thích hợp để trồng rất nhiều loại thảo dược, tất cả nguyên liệu dược thảo của các thành trấn dưới quyền Lam Nguyệt thành phần lớn đều tới từ Thanh Sơn Trấn.

Diệp Huyền có thể tìm thấy rất nhiều ký ức có liên quan tới Thanh Sơn Trấn từ ký ức còn sót lại trước kia.

Ít nhất, liên quan tới Diệp gia, hắn vẫn rất rõ ràng.

Đi vào trong trấn, cảnh sắc bốn phía lập tức trở nên phồn hoa, các loại chợ nhỏ, cửa hàng đều đủ hết, tiếng rao hàng vang lên không dứt, mặc dù không có những kiến trúc to lớn đặc biệt xa hoa gì, nhưng cảnh tượng ngựa xe như nước này cũng không thua kém thị trường giao dịch của Lam Nguyệt thành là bao.

Diệp gia là hào cường đứng đầu của Thanh Sơn Trấn, vị trí phủ đệ của Diệp gia đương nhiên cũng nằm ở chỗ trung tâm của Thanh Sơn Trấn.

Xe ngựa của năm người Diệp Huyền chậm rãi đi về phía phủ đệ của Diệp gia.

- Ai, ngươi nghe gì chưa, gần đây hình như Diệp gia có chuyện rồi, Lý gia và Lưu gia liên hợp với nhau nuốt mất không ít sinh ý của Diệp gia.

- Thật không ngờ, đường đường là Diệp gia, lại bị Lý gia và Lưu gia ép tới mức này, thật không dám nghĩ tới mà.

- Đúng đó, luận thị trường, trước kia là một mình Diệp gia độc đại, chiếm cứ phần lớn phân ngạch của Thanh Sơn Trấn, lại bị Lý gia và Lưu gia liên thủ ép cho không xoay sở được, thật là không ngờ.

- Ha ha, các ngươi thì biết gì, chỉ bằng Lý gia và Lưu gia có thể đánh ngã Diệp gia được chắc? hai nhà này có liên thủ với nhau bất quá cũng chỉ chiếm được ba phần phân ngạch của Thanh Sơn Trấn mà thôi, căn bản không thể so được với sáu phần của Diệp gia, trong chuyện này thật ra có bóng dáng của Vương gia Lam Nguyệt thành.

- Chẳng lẽ là Vương gia của tam đại gia tộc trong Lam Nguyệt thành sao?

- Chẳng trách, ta đã nói tại sao gần đây những tiệm dược tề luôn mua thảo dược của Diệp gia lại không chịu mua nữa, hoá ra là vì vậy.

- Vương gia chính là một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt thành, chuyên làm dược tề, chuyên buôn bán về phương diện đan dược và dược tề, có bọn họ đứng sau chống lưng cho Lý gia và Lưu gia, xem ra Diệp gia thật sự sắp không xong rồi.

Trên đường đi, lúc đi qua khu mậu dịch của Thanh Sơn Trấn, Diệp Huyền nghe được không ít tin tức liên quan tới Diệp gia, không khỏi nhíu chặt mày, ngay cả khu buôn bán dược thảo của Thanh Sơn Trấn cũng đang nghị luận chuyện Diệp gia bị đả kích, xem ra tình hình của Diệp gia đúng là không mấy lạc quan.

Không tới nửa canh giờ, xe ngựa liền đi tới phủ đệ Diệp gia.

Cửa chính của phủ đệ Diệp gia đang mở rộng nhưng ở cửa lại không có nửa bóng người.

Diệp Huyền nhướng mày, không đợi hắn kịp xuống xe ngựa thì bên trong có hai hộ vệ chạy ra, quát ầm lên:

- Người từ đâu tới, nơi này không được phép dừng xe ngựa, mau đi ra chỗ khác đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom