-
Chương 961-965
Chương 961 Độn Không Châu (2)
- Hừ, tên này triển khai đến tột cùng là huyền bảo gì, lại có thể ngăn cản một đòn Hậu Thổ Ấn của lão phu, đáng tiếc, nếu như không có huyền bảo kia chống đối, Diệp Huyền kia sợ là sớm đã hóa thành thịt nát, biến thành tro bụi, nhưng hiện tại cũng gần như rồi, ở dưới Hậu Thổ Ấn trùng kích, Diệp Huyền kia chắc chắn phải chết, chỉ là để lại cái toàn thây mà thôi.
Không kịp động thủ nữa, Đoạn Thiên Lang khoát tay, cấp tốc thu lại Hậu Thổ Ấn.
- Không được, bọn họ muốn chạy trốn, không để để cho bọn họ có cơ hội.
Cửu Trần tức giận không thôi, vội vàng hét lớn một tiếng, trong nháy mắt vọt lên.
Huyền Nguyên vô hình, ở trong thiên địa hình thành một mảnh bình phong, bao phủ lại đám người Đoạn Thiên Lang.
- Ha ha ha, chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn ngăn cản chúng ta? Chuyện hôm nay, Đoàn mỗ ta nhớ kỹ, lần sau tất báo lại.
Đoạn Thiên Lang dữ tợn hét lớn một tiếng, thu hồi Thổ Hoàng Ấn, trên mặt hắn lộ ra một tia đau lòng, trong tay đột nhiên xuất hiện một hạt châu hư vô.
Hạt châu kia vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra một đạo ánh sáng mông lung, bao phủ năm người Huyền Cơ Tông ở bên trong.
- Không tốt.
Nhìn thấy hạt châu kia, Đông lão cùng Dược lão lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng, bọn họ còn nhớ rõ, lúc trước ở Lam Quang học viện, năm người Đoạn Thiên Lang chính là dựa vào hạt châu này, phá tan đại trận của học viện vây nhốt, trong nháy mắt rời đi.
Hô!
Hạt châu hư vô, tỏa ra ánh sáng mông lung, bao bọc năm người Đoạn Thiên Lang, trong nháy mắt phóng lên trời, Cửu Trần cung phụng triển khai ra Huyền Nguyên bình phong, căn bản không có một chút tác dụng, phảng phất như không tồn tại.
- Ha ha, chúng ta sau này còn gặp lại.
Giữa bầu trời, thanh âm phách lối của Đoạn Thiên Lang truyền xuống, Độn Không Châu này của hắn, chính là vị đại nhân trong tông kia cho hắn, thuộc về bảo vật cấp tám, tổng cộng chỉ có thể sử dụng ba lần, một khi sử dụng xong tất, thì sẽ triệt để báo hỏng.
Này kỳ thực đã là một lần cuối cùng, vì lẽ đó Đoạn Thiên Lang mới sẽ thịt đau như vậy, nhưng so với đánh giết Huyền Diệp, ở trong Lam Quang học viện vây giết bình yên rời đi mà nói, một cơ hội duy nhất lại không tính là gì.
- Lẽ nào để cho bọn họ đi như vậy sao?
Đám người Đông lão trơ mắt nhìn đám người Đoạn Thiên Lang xông lên chân trời, nhưng lại bất lực ngăn cản.
Dân chúng Thánh Phỉ Thành ở phía dưới, cũng đều ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, hiển nhiên không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Lam Quang học viện mười đại cường giả, khí thế hùng hổ, lời thề son sắt mà đến, đến đây vây giết đám người Huyền Cơ Tông phó tông chủ, ai biết cuối cùng không những một cái không lưu lại, trái lại Lam Quang học viện ngã xuống một thiên tài, một khi truyền đi, e là thanh thế của Lam Quang học viện, từ đây sẽ xuống dốc không phanh.
Mà ngay thời điểm đám người Đoạn Thiên Lang sắp xông lên chân trời, biến mất không còn tăm hơi...
- Các ngươi muốn đi? Có hỏi qua ta chưa?
Một thanh âm lạnh như băng, đột nhiên vang vọng lên.
Trong phế tích, một bóng người đột nhiên bốc lên, trong tay hắn, xuất hiện từng viên từng viên trận bàn, hóa thành từng đạo lưu quang, cấp tốc rơi vào trong tay đám người Cửu Trần, Dược lão, Đông lão, Thiên Luân.
Chính là Huyền Diệp lúc trước bị kích xuống lòng đất.
Đám người Đông lão đều vui vẻ nói:
- Huyền Diệp, ngươi không có chuyện gì...
Diệp Huyền khoát tay chặn lại, liền nói:
- Đông lão, trước tiên cái gì cũng đừng nói, phải lưu lại đám người Đoạn Thiên Lang, nhanh thôi thúc trận bàn.
Đám người Đông lão ngẩn ra, tuy không hiểu Diệp Huyền muốn làm gì, nhưng xuất phát từ tin tưởng hắn, vẫn cấp tốc thúc động trận bàn.
Coong coong coong coong vù...
Chín đạo cầu vồng cấp tốc từ trên trận bàn trong tay bọn họ phóng lên trời, kết hợp cầu vồng trong tay Diệp Huyền, mười đạo lưu quang ở trên vòm trời đột nhiên tụ hợp lại, một luồng bình phong vô hình, hình thành ở trong thiên địa này, dưới thế ngàn cân treo sợi tóc, bao phủ lại đám người Đoạn Thiên Lang đang phóng lên trời.
- Tiểu tử này dĩ nhiên không chết?
Trong lồng ánh sáng hạt châu hình thành, đám người Đoạn Thiên Lang giật mình nhìn Huyền Diệp phía dưới, đồng thời cũng nhìn thấy một đạo bình phong vô hình, bao phủ lại phương hướng bọn họ rời đi.
- Hừ, thử qua bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn không cam lòng từ bỏ sao? Chỉ bằng trận pháp này, cũng muốn ngăn cản chúng ta?
Đoạn Thiên Lang xì cười một tiếng, toàn lực thôi thúc hạt châu hư vô, năm người biến thành lưu quang, trong nháy mắt cùng bình phong trên đỉnh đầu đụng vào nhau.
Hắn đối với hạt châu trong tay mình, là tràn ngập tự tin, căn cứ vị đại nhân cho hắn kia nói, hạt châu này, nắm giữ năng lực qua lại hư không, cho dù là đại trận cấp tám, bình thường cũng không cách nào cản bọn họ, mà Diệp Huyền triển khai đại trận, thấy thế nào cũng không thể đạt đến cấp tám a.
Nhưng mà một màn sau đó, khiến đám người Đoạn Thiên Lang dại ra, sau khi chạm tới bình phong, năm người bọn họ biến thành lưu quang, dĩ nhiên trong nháy mắt ngừng lại, phảng phất như bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản.
Không thể, trong lòng hắn lập tức kinh ngạc thốt lên, liền toàn lực thúc động hạt châu trong tay.
Từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung từ trong hạt châu bốc lên, nhưng mà mặc cho hắn làm sao thôi thúc, bọn họ vẫn không cách nào phá tan bình phong vô hình này.
- Huyền Diệp, đây là...
Mà phía dưới, đám người Đông lão kinh ngạc đến ngây người, chợt từng cái từng cái lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn là cái nhãn lực gì, lúc trước ở Lam Quang học viện nhìn thấy hạt châu trong tay Đoạn Thiên Lang, liền biết là Độn Không Châu bát phẩm.
Độn Không Châu, là Võ Hoàng nắm giữ xuyên qua không gian, đem lĩnh ngộ đối với vực giới của mình, hòa vào trong huyền bảo, có thể ở một mức độ nào đó qua lại hư không.
Hộ viện đại trận của Lam Quang học viện cùng với Huyền Nguyên bình phong của Cửu Trần cung phụng, sở dĩ không cách nào ngăn cản đối phương, cũng là bởi vì không thể phong tỏa không gian.
Mà Diệp Huyền luyện chế trận bàn này, kỳ thực cũng không cách nào phong tỏa hư không, chân chính muốn phong tỏa hư không, vậy chỉ có trận pháp cấp tám đỉnh cấp mới có thể làm được, cái trận bàn này của hắn, kỳ thực là lợi dụng một loại nguyên nhân đặc thù nào đó, tiến hành phá hoại hư không, tạo thành hư không hỗn loạn.
Độn Không Châu, dù sao chỉ là bảo vật do Võ Hoàng luyện chế thành, chỉ có thể đơn giản tiến hành qua lại hư không, mà không cách nào như Vũ
Chương 962 Bạo Huyết Hóa Ma Đan (1)
Hoàng đỉnh cao, có thể tùy ý tiến hành hư không qua lại, một khi gặp phải hư không hỗn loạn, sẽ mất đi công hiệu.
Vì lẽ đó Độn Không Châu trong tay đám người Đoạn Thiên Lang mới sẽ mất đi công hiệu.
Coong coong coong coong vù...
Trên vòm trời Thánh Phỉ Thành, sắc mặt đám người Đoạn Thiên Lang khó coi, điên cuồng vận chuyển Huyền Nguyên, chỉ là mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào, trước sau cũng không thể phá tan bình phong trên đỉnh đầu.
Mà đám người Cửu Trần biết lợi hại, từng cái từng cái điên cuồng thúc động trận bàn trong tay, không ngừng gia trì năng lượng cho bình phong.
Song phương trong nháy mắt rơi vào giằng co.
- Đáng chết.
Trong lòng Đoạn Thiên Lang phẫn nộ, bỗng dưng, ánh mắt của hắn lấp loé, một đạo gợn sóng không dễ phát hiện tràn ngập ra, bình phong trên đỉnh đầu đột nhiên chấn động một chút, xuất hiện một điểm yếu.
Đoạn Thiên Lang lập tức điên cuồng thôi thúc Độn Không Châu.
- Rầm!
Lồng ánh sáng bao vây bọn hắn nhất thời vỡ ra một vết nứt.
- Không được, bọn họ muốn chạy đi.
Đám người Đông lão kinh hãi, chỉ lát nữa là thành công ngăn được đám người Đoạn Thiên Lang, không nghĩ tới thời khắc sống còn, lại vẫn không có thành công.
Chỉ có Diệp Huyền, một mặt cười nhạo trào phúng, không có một chút hoảng loạn.
- Ha ha ha, sau này còn gặp lại.
Đoạn Thiên Lang hưng phấn cười to, thanh âm vang dội từ giữa bầu trời lan truyền xuống, năm người ở dưới lồng ánh sáng bao khỏa, trong nháy mắt lao ra bình phong bao phủ, thân hình mơ hồ lên, muốn biến mất ở trong hư không.
Mắt thấy năm người muốn thành công chạy trốn, đột nhiên, phịch một tiếng, Độn Không Châu trong tay Đoạn Thiên Lang vỡ ra, lồng ánh sáng bao phủ bọn họ cũng biến mất, thân hình năm người lần thứ hai xuất hiện.
- Chuyện này...
Đám người Đoạn Thiên Lang đều há hốc mồm, chỉ lát nữa là chạy khỏi nơi này, thời khắc mấu chốt, uy năng của Độn Không Châu lại biến mất.
Trên mặt đám người Cửu Trần mừng rỡ như điên, trong nháy mắt phóng lên trời, lần thứ hai vây quanh năm người Đoạn Thiên Lang, cười to nói:
- Ha ha ha, thực sự là ông trời cũng đang giúp chúng ta, Đoạn Thiên Lang, bây giờ nhìn các ngươi còn trốn đi đâu?
Sắc mặt Đoạn Thiên Lang tái xanh, tức giận đến phun ra một ngụm máu, tức giận nói:
- Đáng chết a, liền thiếu một chút.
Vừa nãy chỉ cần Độn Không Châu nhiều hơn một chút năng lượng, bọn họ liền có thể chạy khỏi nơi này, nhưng ai biết, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, Độn Không Châu lại mất đi hiệu lực.
Nhìn đám người Cửu Trần khí thế hùng hổ vây quanh đến, trong lòng Đoạn Thiên Lang không khỏi chìm xuống.
Sắc mặt đám người Chu Triển Luân cũng biến ảo không ngừng.
Mà một màn xoay chuyển tình thế này, cũng để các võ giả phía dưới trợn mắt ngoác mồm.
Cửu Trần mấy người đem đám người Đoạn Thiên Lang hoàn toàn vây quanh, lạnh cười lạnh nói:
- Đoạn phó tông chủ, vừa nãy ngươi không phải còn diễu võ dương oai sao, làm sao hiện tại mặt xú như phân thế kia?
Đoạn Thiên Lang ánh mắt băng hàn, sát khí bốc lên nói:
- Ngươi cho rằng các ngươi thắng định sao?
Cửu Trần hơi nhướng mày, nhưng trên mặt còn lộ ra nụ cười, đạm mạc nói:
- Lẽ nào các ngươi còn có cơ hội trở mình?
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Đoạn Thiên Lang, trong lòng nghi hoặc không thôi, tuy vẻ mặt của Đoạn Thiên Lang tái nhợt, nhưng không có loại tuyệt vọng rơi vào tuyệt cảnh, điều này làm cho hắn không khỏi âm thầm cảnh giác.
Đoạn Thiên Lang lạnh giọng nói:
- Vốn ta là không muốn dùng một chiêu kia, thế nhưng chuyện đến nước này, cũng không có cách nào.
Thân thể hắn tỏa ra một luồng khí tức Võ Hồn, trên đỉnh đầu, một Võ Hồn màu đỏ xuất hiện, Võ Hồn này, toàn thân đỏ như máu, giống như huyết thú, liên tiếp Lục Đạo tinh hoàn, ở xung quanh huyết thú quanh quẩn, yêu diễm, quỷ dị.
Đồng thời trong tay Đoạn Thiên Lang đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, trong nháy mắt nuốt vào.
Ầm!
Một luồng sóng nhiệt nóng rực, từ trong thân thể của hắn tràn ngập ra, huyết thú Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên dữ tợn gào thét, sau đó nổ tung ra, hóa thành một cỗ sương máu màu đỏ, cấp tốc thẩm thấu vào thân thể Đoạn Thiên Lang.
Loại Võ Hồn nổ tung này, làm cho tất cả mọi người đều thất kinh.
- Đây là...
Chỉ có Diệp Huyền, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, nhìn thấy cử động của Đoạn Thiên Lang, chau mày, tựa hồ đang hồi ức cái gì.
Giữa bầu trời, sắc mặt của Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt trở nên đỏ chót, nhiều sợi gân xanh ở trên mặt hắn tăng vọt, như giun đất thô to uốn tới ẹo lui, bắp thịt cả người bành trướng, một luồng khí tức kinh khủng, từ trong thân thể Đoạn Thiên Lang phóng thích ra.
Thời khắc này, Đoạn Thiên Lang phảng phất như trong nháy mắt hóa thành một Ma thần, thân thể mạnh mẽ cất cao hai mươi phân, bắp thịt cả người nhô cao.
Vốn Đoạn Thiên Lang vẫn tính là một mỹ trung niên phong độ phiên phiên, nhưng giờ khắc này, lại hóa thành một con quái thú hình người.
- Đi chết đi.
Đại ấn lần thứ hai xuất hiện, con ngươi của Đoạn Thiên Lang đỏ đậm, thôi thúc đại ấn mạnh mẽ đập tới.
Chủy thủ trong tay Cửu Trần sáng lên ô mang, quát to:
- Đông Bác Sâm, Dược Thành, mấy người các ngươi bắt lấy những người khác, ta tới đối phó Đoạn Thiên Lang này, tốc chiến tốc thắng.
Dứt tiếng, chủy thủ trong tay hắn bổ vào trên Hậu Thổ Ấn, sau một khắc, sắc mặt Cửu Trần đột nhiên thay đổi, chỉ nghe bồng một tiếng, đấu bồng trên đầu hắn ầm ầm nát tan, lộ ra một gương mặt già nua, cả người bay ngược ra hơn trăm thước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thực lực của Đoạn Thiên Lang, dĩ nhiên so với trước tăng lên gần gấp đôi, tinh lực nồng nặc ở trên người hắn quanh quẩn, giống như Ma thần.
- Ha ha ha, ngày hôm nay mấy người các ngươi, mới là con mồi.
Ánh mắt của Đoạn Thiên Lang dữ tợn, cả người bị khí tức màu máu quanh quẩn, như ác ma từ trong luyện ngục đi ra.
Hắn gào thét, điều khiển đại ấn mà đến, trên Hậu Thổ Ấn, giờ khắc này cũng nhiễm phải một tầng tinh lực mông lung, thật giống như đã biến thành một huyết sơn.
- Đọa Lạc Chi Nhận... giải phong... Lão Nha Xuyên Thấu!
Cửu Trần cắn răng một cái, trên người quanh quẩn lên khí lưu màu đen, chủy thủ trong tay hắn đột nhiên bắn mạnh ra một tia ô quang, rìa ngoài chủy thủ, từng đạo bùa chú màu đen lóng lánh xoay tròn, một luồng khí tức phảng phất như đến từ Man Hoang Địa ngục, từ bên trong phóng thích ra.
Theo Cửu Trần quát to một tiếng, ô quang trên chủy thủ cấp tốc tăng vọt, mạnh mẽ chém ở trên đại ấn, chỉ nghe ầm một tiếng vang lớn, hai cỗ khí tức kinh khủng không ngừng va chạm, lẫn nhau trong lúc đó, phát sinh từng trận âm bạo.
Chương 963 Bạo Huyết Hóa Ma Đan (2)
Hai người vẻn vẹn chỉ giằng co chốc lát, huyết quang trên Hậu Thổ Ấn đột nhiên đại thịnh, Cửu Trần rên lên một tiếng, lần thứ hai bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Từng tia ánh sáng đỏ ngòm quanh quẩn ở trên người hắn, chỉ nghe thanh âm xì xì ăn mòn truyền đến, da trên người Cửu Trần dĩ nhiên bốc lên từng tia khói xanh.
Không được, trong lòng hắn giật nảy cả mình, liền thôi thúc Huyền Nguyên, nỗ lực ngăn cản huyết quang ăn mòn, thế nhưng làm hắn ngơ ngác chính là, huyết quang này dĩ nhiên thẩm thấu đến trong Huyền Nguyên của hắn, ngay cả huyền mạch của hắn cũng bắt đầu ăn mòn.
Từng tia ánh sáng màu đỏ ngòm, ở trên mặt Cửu Trần nổi lên, trên mặt của hắn lộ ra vẻ thống khổ.
- Ha ha, không cần chống lại vô vị, ngày hôm nay chết là các ngươi.
Đoạn Thiên Lang dữ tợn cười to, toàn thân bốc lên huyết quang.
- Cửu Trần cung phụng.
Đông lão cùng Dược lão thấy thế, đều giật nảy cả mình.
Trong lòng Cửu Trần vừa giận vừa sợ, một bên áp chế ăn mòn trong cơ thể, một bên tức giận nói:
- Đông Bác Sâm, Dược Thành, Đoạn Thiên Lang này dùng đến tột cùng là đan dược gì, vì sao thực lực lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Còn có lực lượng huyết quang ăn mòn này, rốt cuộc là thứ gì?
Giờ khắc này thực lực của Đoạn Thiên Lang, so với trước lại tăng lên gần gấp đôi.
Nếu như vẻn vẹn là thực lực tăng lên, vậy còn thôi, Cửu Trần cũng chưa chắc sẽ sợ hắn, then chốt là trong cơ thể Đoạn Thiên Lang có lực lượng ăn mòn, để hắn cực kỳ đau đầu.
Nếu như không giải quyết cái này, đúng là sẽ như Đoạn Thiên Lang nói, lần này lành ít dữ nhiều chính là bọn họ.
Giờ khắc này, Đoạn Thiên Lang một người đứng ngạo nghễ phía trước, bảo vệ đám người Chu Triển Luân ở phía sau, đám người Đông lão cũng không cách nào ra tay với bọn họ, từng cái từng cái tất cả đều vây ở phía sau Cửu Trần trưởng lão.
Nghe được Cửu Trần trưởng lão nghi vấn, Đông Bác Sâm cùng Dược Thành liếc mắt nhìn nhau, chau mày, tình cờ thương lượng cái gì, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Cửu Trần cung phụng, chúng ta cũng không biết a.
Đông Bác Sâm thân là Luyện Hồn Sư lục phẩm đỉnh cao, nhưng hắn chưa từng nghe nói, có biện pháp gì, có thể làm cho Võ Hồn phá nát, dung hợp bản thân, tăng cao thực lực.
Mà Dược Thành đối với Đoạn Thiên Lang dùng đan dược, cũng không biết gì cả.
Không làm rõ được trạng thái trên người Đoạn Thiên Lang, không cách nào mở ra tinh lực ăn mòn, đám người Cửu Trần đều vẻ mặt khổ sở, lẽ nào đến trình độ này, không chỉ dã tràng xe cát, trái lại còn liên lụy mình hay sao?
Trong lòng mấy người đều nghiêm nghị đến cực điểm.
Tuy Đoạn Thiên Lang giống như điên cuồng, nhưng thần trí chưa mất, giờ khắc này cũng cười nhạo kêu quái dị lên:
- Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi, cũng muốn nhìn ra trạng thái trên người ta, nằm mơ đi, chỉ sợ các ngươi không nghĩ tới a, hôm nay đến giết ta, cuối cùng chết lại là các ngươi, ha ha ha, yên tâm, ngày hôm nay mấy người các ngươi, một cái cũng không sống nổi, trên đường xuống Hoàng tuyền có nhiều đồng bọn như vậy, các ngươi cũng phải cảm ơn ta a.
Đoạn Thiên Lang một bên quát chói tai, một bên cất bước đi về phía trước, từng mảng từng mảng khí lưu màu đỏ ngòm, ở quanh thân hắn quanh quẩn, càng lúc càng nồng, phảng phất như hóa thành một đại dương tinh lực.
Đúng lúc này, một thanh âm cười nhạo đột nhiên vang lên.
- Chỉ là Hồn Cấm thuật thêm vào Bạo Huyết Hóa Ma Đan thất phẩm mà thôi, cần phải đắc ý như thế sao? Để mình biến thành người không người quỷ không ra quỷ, rất tự hào a!
Mọi người tất cả đều quay đầu nhìn người nói chuyện, trên khuôn mặt Đông lão cùng Dược lão nhất thời lộ ra vẻ vui mừng:
- Diệp thiếu, ngươi biết Đoạn Thiên Lang dùng cái gì?
Nhìn thấy người nói chuyện là Diệp Huyền, hai người tất cả đều vỗ đầu, Diệp thiếu ở chỗ này, bọn họ làm sao quên mất, lấy trình độ của Diệp thiếu, sao lại đối với trạng thái của Đoạn Thiên Lang không biết?
Đông lão vội vàng hỏi:
- Diệp thiếu, tinh lực này, có phương pháp gì phá giải không?
Diệp Huyền bình thản nói:
- Phương pháp phá giải, tự nhiên là có, Cửu Trần cung phụng, ta trước tiên truyền cho ngươi một bộ tâm pháp, đối với tinh lực này, có tác dụng áp chế nhất định. Còn Đoạn Thiên Lang này, không cần sợ hãi, Bạo Huyết Hóa Ma Đan, là một loại đan dược kích phát tinh lực, dung hợp Võ Hồn, quá độ đào móc tiềm lực võ giả, tác dụng phụ vô cùng lớn, mấu chốt nhất chính là, công hiệu của nó, chỉ có nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, chúng ta không cần động thủ, Đoạn Thiên Lang này sẽ tự mình trở thành một rác rưởi, không đáng sợ.
Diệp Huyền vừa nói, một bên truyền âm cho Cửu Trần cung phụng một bộ tâm pháp.
Tuy ngữ khí của hắn bình thản, nhưng lông mày lại lặng yên trói chặt, Bạo Huyết Hóa Ma Đan, bởi vì tính đặc thù, sớm đã bị Huyền Vực liệt vào cấm dược, đan phương càng xứng là tuyệt mật, hiện nay Luyện Dược Sư trên đời có thể luyện chế, vô cùng ít ỏi, chí ít Mộng Cảnh Bình Nguyên này là tuyệt đối không thể có, vậy Bạo Huyết Hóa Ma Đan trong tay Đoạn Thiên Lang, đến tột cùng từ đâu tới?
Ở hắn trầm tư chốc lát, một bên Cửu Trần thì cấp tốc tu luyện tâm pháp mà Diệp Huyền truyền thụ, vẻn vẹn chốc lát, tinh lực vốn không ngừng lan tràn ăn mòn, liền bị áp chế lại, huyết quang trên mặt cũng dần dần biến mất.
Điều này làm cho hắn kinh hỉ, âm thầm liếc nhìn Diệp Huyền, trong lòng cực kỳ chấn động.
Đoạn Thiên Lang triển khai thủ pháp, ngay cả Dược Thành cùng Đông Bác Sâm cũng không hiểu, lại bị Diệp Huyền phá giải, cho hắn chấn động vô cùng to lớn.
- Tiểu tử này...
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang cũng không ngừng biến hóa, cực kỳ dữ tợn, nói thật, đối với đan dược mình dùng, chính hắn cũng không rõ lai lịch, nhưng hiệu quả chính như Diệp Huyền nói, vẻn vẹn chỉ có thể duy trì nửa canh giờ.
Hắn không hiểu, Diệp Huyền là làm sao biết được.
Trong lòng Đoạn Thiên Lang lướt qua một tia không ổn, tròng mắt thật vất vả tỉnh táo một ít, lần thứ hai đỏ đậm lên, dữ tợn nói:
- Chỉ có thể duy trì nửa canh giờ thì đã làm sao, đối phó các ngươi, nửa canh giờ đã đủ.
- Hống!
Nói xong lời này, hắn phát sinh rít gào giống như dã thú, lần thứ hai vọt lên.
Công hiệu của Bạo Huyết Hóa Ma Đan chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, hắn nhất định phải ở trong nửa canh giờ, giải quyết đám người Cửu Trần.
Cửu Trần xì cười một tiếng:
- Nửa canh giờ giải quyết chúng ta, Đoạn Thiên Lang, ngươi cả nghĩ quá rồi?
Trong tiếng nổi giận, hai người điên cuồng chiến đấu cùng nhau.
Chương 964 Hỏa diễm oai
Ầm ầm ầm!
Chỉ nghe giữa bầu trời không ngừng lan truyền đến nổ vang đinh tai nhức óc, hai cỗ màu sắc một hắc một đỏ ở trong hư không không ngừng va chạm, mỗi một kích qua đi, chính là phong vân khuấy động, đất rung núi chuyển.
Xì xì xì xì!
Trong giao chiến, đồng thời có tảng lớn tảng lớn huyết quang rơi về phía Thánh Phỉ Thành.
Chỉ nghe thanh âm xì xì xì ăn mòn không ngừng vang lên, kiến trúc trong Thánh Phỉ Thành sau khi nhiễm phải huyết quang, liền hư tổn ăn mòn lên, bốc lên từng trận khói đen, truyền đến khí tức tanh hôi.
Trong đó một ít huyết quang, càng rơi xuống trên người một ít võ giả, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, những võ giả này như tuyết trắng hòa tan, kể cả tinh cương áo giáp trên người, trong chốc lát liền hóa thành nước mủ, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Trong đó một ít võ giả thực lực khá mạnh, càng cực kỳ thê thảm, có một tên võ giả cấp sáu đỉnh cao, không biết dùng bí pháp gì, dĩ nhiên muốn ngăn cản tinh lực ăn mòn, ai ngờ ngăn cản không được, trơ mắt nhìn thân thể của mình từng chút hòa tan mục nát, trên đất thống khổ lăn lộn, cuối cùng vẫn không thể nào cải biến vận mệnh hóa thành nước mủ.
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn kia, để Thánh Phỉ Thành như trong nháy mắt biến thành địa ngục giữa trần gian.
- Đi, đi mau.
- Rời đi nơi này.
Còn lại rất nhiều võ giả, tất cả đều sợ hãi nhìn tình cảnh này, dồn dập lùi về sau, rời xa phạm vi Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang chiến đấu.
Oanh ầm!
Giữa bầu trời, Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang nhanh như tia chớp giao thủ mười mấy chiêu, một tiếng nổ vang kịch liệt, Cửu Trần chật vật bay ngược ra, hắn tóc mai tán loạn, ô quang trên người cùng huyết quang chập trùng bất định, hiển nhiên chịu đến ám thương không nhỏ.
Trái lại Đoạn Thiên Lang, ngoại trừ khí tức có chút bất ổn, thì xem không ra có bất kỳ dị dạng.
Trong lòng đám người Dược lão cùng Đông lão đều chìm xuống, Cửu Trần cung phụng lại không phải đối thủ của Đoạn Thiên Lang, này nguy hiểm a.
Đoạn Thiên Lang dương dương tự đắc, càn rỡ cười to nói:
- Ta nói rồi, nửa canh giờ giải quyết các ngươi, hoàn toàn đầy đủ.
Ầm!
Hắn thôi thúc đại ấn, trấn áp về phía Cửu Trần, đánh bay Cửu Trần ra ngoài, miệng phun máu tươi.
- Cửu Trần cung phụng, ngươi thế nào?
Mọi người vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi.
Sắc mặt Cửu Trần khó coi nói:
- Thực lực của Đoạn Thiên Lang sau khi uống đan dược kia tăng lên quá nhiều, đủ để cùng ta không phân cao thấp, then chốt là huyết quang ăn mòn lực lượng quá mạnh, ta nhất định phải thời khắc vận chuyển tâm pháp, không bị huyết quang xâm nhập, nếu không sẽ bị bại càng nhanh hơn, cứ như vậy, ta ngay cả duy trì thế hoà cũng rất khó.
Hiện tại Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang thực lực tương đương, nhưng một cái trắng trợn không kiêng dè ra tay, một cái khác có kiêng dè, tự nhiên kết quả không giống.
- Nói nhỏ hữu dụng sao, là đang thương lượng lát nữa chết như thế nào đi, ha ha ha!
Đoạn Thiên Lang tùy ý cười to, đại ấn không ngừng trấn áp xuống, Cửu Trần chỉ có thể lợi dụng Đọa Lạc Chi Nhận trong tay lần lượt chống đối, tuy hắn tạm thời chặn lại, nhưng mỗi một lần xung kích, đều làm lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn rung động, thậm chí không ngừng có lực lượng ăn mòn tràn tới.
Nếu như không phải Diệp Huyền dạy cho tâm pháp, hắn đã sớm thất bại, nhưng dù có tâm pháp chống đối huyết quang, hắn vẫn chỉ có thể khổ sở chống đỡ, sau một quãng thời gian, hay là sẽ bại.
- Để gia hỏa Lam Quang học viện này đến bắt chúng ta, lần này chờ chết đi!
- Chỉ sợ bọn họ không ngờ, Đoạn phó tông chủ vẫn có này một chiêu như vậy.
- Nói thật, ta cũng không biết, Đoạn phó tông chủ còn có thủ đoạn như vậy, vừa nãy ta suýt chút nữa cho rằng chúng ta lần này chết chắc.
Đám người Chu Triển Luân lúc trước còn thất kinh, như chó mất chủ, giờ khắc này rất dễ dàng, từng cái từng cái đứng lặng sau lưng Đoạn Thiên Lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười hí ngược.
Trong đó tròng mắt của Cuồng Chiến bạo ngược, nhìn chòng chọc Diệp Huyền, phảng phất như rắn độc âm lãnh, tràn ngập oán độc cùng cừu hận.
Loại cừu hận kia, sâu tận xương tủy, không chết không thôi.
Lần lượt oanh kích, khiến cho Cửu Trần không ngừng lùi lại, trạng thái càng ngày càng kém.
- Diệp thiếu, còn tiếp tục như vậy, Cửu Trần cung phụng cũng sắp không xong rồi, còn có biện pháp gì khác không?
Dược lão cùng Đông lão biểu hiện căng thẳng, rồi lại không giúp đỡ được gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền thâm thúy, trầm giọng nói:
- Biện pháp đúng là có một.
Hai người trăm miệng một lời nói:
- Là cái gì?
- Hỏa diễm.
Diệp Huyền ngưng tiếng nói:
- Bạo Huyết Hóa Ma Đan cùng Võ Hồn kết hợp tạo thành huyết quang, có tác dụng ăn mòn kinh người, bất kỳ thuộc tính Huyền lực nào, đều rất khó đối kháng, thế nhưng lực hỏa diễm, đối với nó có tác dụng ngăn cản nhất định, tuy không xưng được là khắc chế, nhưng có thể đại đại giảm bớt những huyết quang này ăn mòn lượng.
- Hỏa diễm sao?
Dược lão nghe xong, lập tức gấp gáp hỏi:
- Diệp thiếu ngươi cũng không nói sớm, lão phu thân là Luyện Dược Sư, đối với hỏa diễm vẫn rất có tâm đắc.
Hắn dứt tiếng, lập tức xông lên phía chân trời, hai tay không ngừng nặn ra từng đạo từng đạo thủ quyết, chỉ thấy từng luồng từng luồng Huyền Hỏa, ở trước người của hắn không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt hóa thành mấy biển lửa to khoảng mười trượng, bao phủ Đoạn Thiên Lang lại.
Ầm!
Hỏa diễm vô tình nhiên thiêu, cùng Đoạn Thiên Lang thả ra huyết quang đụng vào nhau, lại làm cho huyết quang không ngừng lùi lại.
Dược lão mừng rỡ như điên.
- Có hiệu quả.
Hắn lập tức không thu lại, Huyền Nguyên trong cơ thể thôi thúc đến mức tận cùng, tảng lớn tảng lớn hỏa diễm, không ngừng từ trong thân thể hắn thả ra ngoài.
- Đáng chết.
Sắc mặt Đoạn Thiên Lang tái xanh, hắn cảm giác huyết quang của mình, đang bị hỏa diễm của Dược lão không ngừng áp chế.
- Thực sự là phiền phức, đây là các ngươi buộc ta.
Trong lòng Đoạn Thiên Lang lướt qua một tia tàn nhẫn, vù một tiếng, từ trong thân thể hắn truyền ra tiếng huyết thú gào thét, huyết quang nguyên bản co rút lại, đột nhiên tăng lên dữ dội.
Oanh ầm!
Huyết quang khủng bố bao phủ, xua tan hỏa diễm mà Dược lão thả ra không còn một mống, Dược lão rên lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, cả người bay ngược ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.
Một vệt ánh sáng màu máu cấp tốc tịch cuốn tới Dược lão, thời khắc mấu chốt, Cửu Trần cung phụng đúng lúc chạy tới, cứu Dược lão trở về.
- Sao lại thế...
Dược lão sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Huyền.
Chương 965 Sau lưng đánh lén (1)
Diệp Huyền lắc đầu, cười khổ nói:
- Dược lão, hỏa diễm của ngươi quá yếu, thực lực của Đoạn Thiên Lang chính là cấp bảy tầng ba, kết hợp Bạo Huyết Hóa Ma Đan, lực lượng huyết quang của hắn, đã vô hạn tiếp cận cấp tám, trừ khi là hỏa diễm cấp tám, bằng không rất khó đối với hắn tạo thành bao lớn ảnh hưởng.
Sắc mặt đám người Dược lão đều tro nguội.
- Đáng chết, các ngươi đều đáng chết, ngày hôm nay, các ngươi đều phải chết, một cái cũng không sống nổi.
Toàn thân Đoạn Thiên Lang bị tinh lực nồng nặc quanh quẩn, cả người phảng phất như hóa thành một Huyết Ma, phẫn nộ rít gào.
Chính như Diệp Huyền nói, Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn có tác dụng phụ to lớn, một khi dùng, sau nửa canh giờ, Võ Hồn sẽ trực tiếp rút lui một cấp bậc, đồng thời lần sau thăng cấp, độ khó sẽ vô hạn tăng lên.
Không chỉ như vậy, Bạo Huyết Hóa Ma Đan vẫn có thể từ trên bản nguyên hư hao huyền mạch của võ giả, nhẹ thì huyền mạch tổn thương, nặng thì trở thành phế nhân.
Vốn Đoạn Thiên Lang vẫn áp chế dược tính của Bạo Huyết Hóa Ma Đan, nỗ lực yếu bớt tác dụng phụ của Bạo Huyết Hóa Ma Đan, nhưng lúc trước cử động của Dược lão, lại bức bách hắn bất đắc dĩ triệt để phóng thích dược tính của Bạo Huyết Hóa Ma Đan ra.
Điều này cũng dẫn đến huyền mạch trong cơ thể hắn chịu đến thương tích cực kỳ nghiêm trọng, Đoạn Thiên Lang có thể đoán trước, một khi công hiệu của Bạo Huyết Hóa Ma Đan tản đi, tu vi của hắn không chỉ sẽ trong nháy mắt rơi xuống một đẳng cấp, đồng thời đời này rất khó bước vào Võ Hoàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đoạn Thiên Lang cực kỳ phẫn nộ.
- A a a a, các ngươi đều phải chết.
Phẫn nộ gào thét, huyết quang ngập trời, lan tràn về phía đám người Diệp Huyền.
Trên mặt Cửu Trần lướt qua một tia kiên quyết, cản đám người Diệp Huyền ở phía sau, xóa đi một tia máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Các ngươi đều trốn ở phía sau ta, nhất định phải cẩn thận.
Đọa Lạc Chi Nhận trong tay hắn, quang hồng lóng lánh, hiển nhiên là muốn thề sống chết bảo vệ đám người Diệp Huyền.
Trong mắt Diệp Huyền loé ra một vẻ bất đắc dĩ, lặng yên lan truyền một đạo tin tức, tiến vào trong tai Cửu Trần.
Cửu Trần ngẩn ra, ngơ ngác quay đầu lại nói:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Diệp Huyền bất biến, trong con ngươi đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, ở trong nháy mắt huyết quang giáng lâm quát lên:
- Chính là hiện tại.
Dứt tiếng, trong mi tâm hắn nứt ra một cái khe, một ngọn lửa màu đỏ thắm hư vô, từ bên trong bắn mạnh ra.
Hô!
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, huyết quang ở xung quanh ngay lập tức bị đánh ra một đường nối hẹp dài, lộ ra một khu vực chân không.
Cửu Trần không lo được khiếp sợ, liền nắm lấy cơ hội, chủy thủ trong tay bắn ra ngoài, mục tiêu chính là Đoạn Thiên Lang, Đoạn Thiên Lang đang tức giận không thôi thấy thế giật nảy cả mình, chỉ kịp lấy Hậu Thổ Ấn chặn ở trước người, liền bị Đọa Lạc Chi Nhận bổ trúng, tại chỗ máu tươi phun mạnh, bay ngược ra ngoài.
- Đây là hỏa diễm gì...
Trong bay ngược, Đoạn Thiên Lang kinh nộ nhìn Diệp Huyền, vừa nãy một đòn của Cửu Trần, tuy không có trực tiếp bắn trúng hắn, nhưng cũng mang đến cho hắn thương tích to lớn, hầu như đập vỡ phế phủ của hắn.
Tất cả những thứ này, đều bởi vì Diệp Huyền đột nhiên thả ra hỏa diễm, ngọn lửa kia, hầu như trong nháy mắt phá tan toàn bộ tinh lực phòng ngự của hắn.
Trong này, Dược lão là đối với hỏa diễm quen thuộc nhất, giờ khắc này khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hoảng sợ:
- Thiên... Thiên... Ngọn lửa này là...
Trong mi tâm Diệp Huyền xạ ra hỏa diễm hư vô, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Huyền Hỏa trong thân thể Dược lão, lại như thần tử nhìn thấy quân vương, lộ ra khí tức sợ hãi.
Loại hiện tượng này, chỉ có Thiên Hỏa trong truyền thuyết, mới có thể làm được, bằng không cho dù là Địa Hỏa, cũng không thể để cho hắn tự mình tu luyện ra hỏa diễm Vương cấp, có tình huống khác thường như thế.
- Kia đến tột cùng là hỏa diễm gì, khí tức này, thật đáng sợ.
- Có thể phá tan huyết quang, chẳng lẽ là Địa Hỏa?
- Diệp Huyền kia mới Võ Tôn, lấy tu vi của hắn, cho dù là Địa Hỏa, cũng không cách nào phá tan huyết quang của Đoạn phó tông chủ a.
Bất kể là một phương Lam Quang học viện, hay một phương Huyền Cơ Tông, đều chấn kinh rồi.
Dưới đáy, vô số võ giả của Thánh Phỉ Thành cũng đều trợn mắt ngoác mồm, bao quát Thánh Phỉ Thành thành chủ Chu Kinh Nghĩa cũng như thế.
Lúc trước Đoạn Thiên Lang uy phong lẫm lẫm, một người đại chiến đám người Cửu Trần, thể hiện ra sức chiến đấu không gì sánh kịp, làm cho tất cả mọi người cảm khái, Huyền Cơ Tông phó tông chủ đáng sợ.
Thậm chí không ít người đều cho rằng, lần này Lam Quang học viện vây quét Huyền Cơ Tông, không những tay trắng trở về, trái lại còn bồi mình vào.
Nhưng ai biết, thời khắc sống còn, lại là một thiếu niên đứng ra, trong nháy mắt phá tan huyết quang của Đoạn Thiên Lang, cho cường giả bên Lam Quang học viện tìm tới thời cơ đối phó Đoạn Thiên Lang.
Hỏa diễm kia trong nháy mắt bổ ra huyết quang, sâu sắc khắc ở trong lòng mỗi người, khiến cho bọn họ cả đời khó mà quên được, chấn động không tên.
Đồng thời lẫn nhau trong lúc đó cũng dồn dập suy đoán, Diệp Huyền lúc trước triển khai ra, đến tột cùng là hỏa diễm gì.
Nghe xung quanh khiếp sợ nghị luận, Diệp Huyền vừa sử dụng tới Vô Tận Dung Hỏa, sắc mặt tái nhợt, liền điều tức lên, đồng thời hắn cũng cười khổ một cái, sở dĩ hắn không có ngay lập tức triển khai Vô Tận Dung Hỏa, cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Thiên Hỏa thực sự là quá mức quý hiếm, một khi truyền đi, tất nhiên sẽ đưa tới lượng lớn cường giả mơ ước.
Trên đời này, không có một Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư nào, không muốn nắm giữ một hỏa diễm tốt, không chỉ là cường giả ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, dù cho là trong Huyền Vực, cường giả nắm giữ hỏa diễm phổ thông chỗ nào cũng có, nếu để cho bọn họ biết rõ bản thân mình nắm giữ Thiên Hỏa, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một chút phiền toái.
Có điều tình huống vừa rồi, hắn cũng không cố kỵ nhiều như vậy, không phá ra huyết quang của Đoạn Thiên Lang, nguy hiểm khẳng định là bọn họ.
Trên người Đoạn Thiên Lang, quang hồng không ngừng bốc lên, sắc mặt của hắn lúc sáng lúc tối, ánh mắt dữ tợn, hiển nhiên trạng thái không phải hết sức tốt, khí tức trên người, nhiều nhất chỉ có tám phần mười lúc trước.
- Huyền Diệp, không nghĩ tới ngươi còn nắm giữ một tay như thế, được, quả thực quá tốt rồi.
Cửu Trần vừa mừng vừa sợ, bây giờ Đoạn Thiên Lang chịu trọng thương, coi như không có hỏa diễm của Diệp Huyền hỗ trợ, hắn cũng đủ để tranh tài với đối phương.
- Hừ, tên này triển khai đến tột cùng là huyền bảo gì, lại có thể ngăn cản một đòn Hậu Thổ Ấn của lão phu, đáng tiếc, nếu như không có huyền bảo kia chống đối, Diệp Huyền kia sợ là sớm đã hóa thành thịt nát, biến thành tro bụi, nhưng hiện tại cũng gần như rồi, ở dưới Hậu Thổ Ấn trùng kích, Diệp Huyền kia chắc chắn phải chết, chỉ là để lại cái toàn thây mà thôi.
Không kịp động thủ nữa, Đoạn Thiên Lang khoát tay, cấp tốc thu lại Hậu Thổ Ấn.
- Không được, bọn họ muốn chạy trốn, không để để cho bọn họ có cơ hội.
Cửu Trần tức giận không thôi, vội vàng hét lớn một tiếng, trong nháy mắt vọt lên.
Huyền Nguyên vô hình, ở trong thiên địa hình thành một mảnh bình phong, bao phủ lại đám người Đoạn Thiên Lang.
- Ha ha ha, chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn ngăn cản chúng ta? Chuyện hôm nay, Đoàn mỗ ta nhớ kỹ, lần sau tất báo lại.
Đoạn Thiên Lang dữ tợn hét lớn một tiếng, thu hồi Thổ Hoàng Ấn, trên mặt hắn lộ ra một tia đau lòng, trong tay đột nhiên xuất hiện một hạt châu hư vô.
Hạt châu kia vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra một đạo ánh sáng mông lung, bao phủ năm người Huyền Cơ Tông ở bên trong.
- Không tốt.
Nhìn thấy hạt châu kia, Đông lão cùng Dược lão lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng, bọn họ còn nhớ rõ, lúc trước ở Lam Quang học viện, năm người Đoạn Thiên Lang chính là dựa vào hạt châu này, phá tan đại trận của học viện vây nhốt, trong nháy mắt rời đi.
Hô!
Hạt châu hư vô, tỏa ra ánh sáng mông lung, bao bọc năm người Đoạn Thiên Lang, trong nháy mắt phóng lên trời, Cửu Trần cung phụng triển khai ra Huyền Nguyên bình phong, căn bản không có một chút tác dụng, phảng phất như không tồn tại.
- Ha ha, chúng ta sau này còn gặp lại.
Giữa bầu trời, thanh âm phách lối của Đoạn Thiên Lang truyền xuống, Độn Không Châu này của hắn, chính là vị đại nhân trong tông kia cho hắn, thuộc về bảo vật cấp tám, tổng cộng chỉ có thể sử dụng ba lần, một khi sử dụng xong tất, thì sẽ triệt để báo hỏng.
Này kỳ thực đã là một lần cuối cùng, vì lẽ đó Đoạn Thiên Lang mới sẽ thịt đau như vậy, nhưng so với đánh giết Huyền Diệp, ở trong Lam Quang học viện vây giết bình yên rời đi mà nói, một cơ hội duy nhất lại không tính là gì.
- Lẽ nào để cho bọn họ đi như vậy sao?
Đám người Đông lão trơ mắt nhìn đám người Đoạn Thiên Lang xông lên chân trời, nhưng lại bất lực ngăn cản.
Dân chúng Thánh Phỉ Thành ở phía dưới, cũng đều ngạc nhiên nhìn tình cảnh này, hiển nhiên không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Lam Quang học viện mười đại cường giả, khí thế hùng hổ, lời thề son sắt mà đến, đến đây vây giết đám người Huyền Cơ Tông phó tông chủ, ai biết cuối cùng không những một cái không lưu lại, trái lại Lam Quang học viện ngã xuống một thiên tài, một khi truyền đi, e là thanh thế của Lam Quang học viện, từ đây sẽ xuống dốc không phanh.
Mà ngay thời điểm đám người Đoạn Thiên Lang sắp xông lên chân trời, biến mất không còn tăm hơi...
- Các ngươi muốn đi? Có hỏi qua ta chưa?
Một thanh âm lạnh như băng, đột nhiên vang vọng lên.
Trong phế tích, một bóng người đột nhiên bốc lên, trong tay hắn, xuất hiện từng viên từng viên trận bàn, hóa thành từng đạo lưu quang, cấp tốc rơi vào trong tay đám người Cửu Trần, Dược lão, Đông lão, Thiên Luân.
Chính là Huyền Diệp lúc trước bị kích xuống lòng đất.
Đám người Đông lão đều vui vẻ nói:
- Huyền Diệp, ngươi không có chuyện gì...
Diệp Huyền khoát tay chặn lại, liền nói:
- Đông lão, trước tiên cái gì cũng đừng nói, phải lưu lại đám người Đoạn Thiên Lang, nhanh thôi thúc trận bàn.
Đám người Đông lão ngẩn ra, tuy không hiểu Diệp Huyền muốn làm gì, nhưng xuất phát từ tin tưởng hắn, vẫn cấp tốc thúc động trận bàn.
Coong coong coong coong vù...
Chín đạo cầu vồng cấp tốc từ trên trận bàn trong tay bọn họ phóng lên trời, kết hợp cầu vồng trong tay Diệp Huyền, mười đạo lưu quang ở trên vòm trời đột nhiên tụ hợp lại, một luồng bình phong vô hình, hình thành ở trong thiên địa này, dưới thế ngàn cân treo sợi tóc, bao phủ lại đám người Đoạn Thiên Lang đang phóng lên trời.
- Tiểu tử này dĩ nhiên không chết?
Trong lồng ánh sáng hạt châu hình thành, đám người Đoạn Thiên Lang giật mình nhìn Huyền Diệp phía dưới, đồng thời cũng nhìn thấy một đạo bình phong vô hình, bao phủ lại phương hướng bọn họ rời đi.
- Hừ, thử qua bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn không cam lòng từ bỏ sao? Chỉ bằng trận pháp này, cũng muốn ngăn cản chúng ta?
Đoạn Thiên Lang xì cười một tiếng, toàn lực thôi thúc hạt châu hư vô, năm người biến thành lưu quang, trong nháy mắt cùng bình phong trên đỉnh đầu đụng vào nhau.
Hắn đối với hạt châu trong tay mình, là tràn ngập tự tin, căn cứ vị đại nhân cho hắn kia nói, hạt châu này, nắm giữ năng lực qua lại hư không, cho dù là đại trận cấp tám, bình thường cũng không cách nào cản bọn họ, mà Diệp Huyền triển khai đại trận, thấy thế nào cũng không thể đạt đến cấp tám a.
Nhưng mà một màn sau đó, khiến đám người Đoạn Thiên Lang dại ra, sau khi chạm tới bình phong, năm người bọn họ biến thành lưu quang, dĩ nhiên trong nháy mắt ngừng lại, phảng phất như bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản.
Không thể, trong lòng hắn lập tức kinh ngạc thốt lên, liền toàn lực thúc động hạt châu trong tay.
Từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung từ trong hạt châu bốc lên, nhưng mà mặc cho hắn làm sao thôi thúc, bọn họ vẫn không cách nào phá tan bình phong vô hình này.
- Huyền Diệp, đây là...
Mà phía dưới, đám người Đông lão kinh ngạc đến ngây người, chợt từng cái từng cái lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn là cái nhãn lực gì, lúc trước ở Lam Quang học viện nhìn thấy hạt châu trong tay Đoạn Thiên Lang, liền biết là Độn Không Châu bát phẩm.
Độn Không Châu, là Võ Hoàng nắm giữ xuyên qua không gian, đem lĩnh ngộ đối với vực giới của mình, hòa vào trong huyền bảo, có thể ở một mức độ nào đó qua lại hư không.
Hộ viện đại trận của Lam Quang học viện cùng với Huyền Nguyên bình phong của Cửu Trần cung phụng, sở dĩ không cách nào ngăn cản đối phương, cũng là bởi vì không thể phong tỏa không gian.
Mà Diệp Huyền luyện chế trận bàn này, kỳ thực cũng không cách nào phong tỏa hư không, chân chính muốn phong tỏa hư không, vậy chỉ có trận pháp cấp tám đỉnh cấp mới có thể làm được, cái trận bàn này của hắn, kỳ thực là lợi dụng một loại nguyên nhân đặc thù nào đó, tiến hành phá hoại hư không, tạo thành hư không hỗn loạn.
Độn Không Châu, dù sao chỉ là bảo vật do Võ Hoàng luyện chế thành, chỉ có thể đơn giản tiến hành qua lại hư không, mà không cách nào như Vũ
Chương 962 Bạo Huyết Hóa Ma Đan (1)
Hoàng đỉnh cao, có thể tùy ý tiến hành hư không qua lại, một khi gặp phải hư không hỗn loạn, sẽ mất đi công hiệu.
Vì lẽ đó Độn Không Châu trong tay đám người Đoạn Thiên Lang mới sẽ mất đi công hiệu.
Coong coong coong coong vù...
Trên vòm trời Thánh Phỉ Thành, sắc mặt đám người Đoạn Thiên Lang khó coi, điên cuồng vận chuyển Huyền Nguyên, chỉ là mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào, trước sau cũng không thể phá tan bình phong trên đỉnh đầu.
Mà đám người Cửu Trần biết lợi hại, từng cái từng cái điên cuồng thúc động trận bàn trong tay, không ngừng gia trì năng lượng cho bình phong.
Song phương trong nháy mắt rơi vào giằng co.
- Đáng chết.
Trong lòng Đoạn Thiên Lang phẫn nộ, bỗng dưng, ánh mắt của hắn lấp loé, một đạo gợn sóng không dễ phát hiện tràn ngập ra, bình phong trên đỉnh đầu đột nhiên chấn động một chút, xuất hiện một điểm yếu.
Đoạn Thiên Lang lập tức điên cuồng thôi thúc Độn Không Châu.
- Rầm!
Lồng ánh sáng bao vây bọn hắn nhất thời vỡ ra một vết nứt.
- Không được, bọn họ muốn chạy đi.
Đám người Đông lão kinh hãi, chỉ lát nữa là thành công ngăn được đám người Đoạn Thiên Lang, không nghĩ tới thời khắc sống còn, lại vẫn không có thành công.
Chỉ có Diệp Huyền, một mặt cười nhạo trào phúng, không có một chút hoảng loạn.
- Ha ha ha, sau này còn gặp lại.
Đoạn Thiên Lang hưng phấn cười to, thanh âm vang dội từ giữa bầu trời lan truyền xuống, năm người ở dưới lồng ánh sáng bao khỏa, trong nháy mắt lao ra bình phong bao phủ, thân hình mơ hồ lên, muốn biến mất ở trong hư không.
Mắt thấy năm người muốn thành công chạy trốn, đột nhiên, phịch một tiếng, Độn Không Châu trong tay Đoạn Thiên Lang vỡ ra, lồng ánh sáng bao phủ bọn họ cũng biến mất, thân hình năm người lần thứ hai xuất hiện.
- Chuyện này...
Đám người Đoạn Thiên Lang đều há hốc mồm, chỉ lát nữa là chạy khỏi nơi này, thời khắc mấu chốt, uy năng của Độn Không Châu lại biến mất.
Trên mặt đám người Cửu Trần mừng rỡ như điên, trong nháy mắt phóng lên trời, lần thứ hai vây quanh năm người Đoạn Thiên Lang, cười to nói:
- Ha ha ha, thực sự là ông trời cũng đang giúp chúng ta, Đoạn Thiên Lang, bây giờ nhìn các ngươi còn trốn đi đâu?
Sắc mặt Đoạn Thiên Lang tái xanh, tức giận đến phun ra một ngụm máu, tức giận nói:
- Đáng chết a, liền thiếu một chút.
Vừa nãy chỉ cần Độn Không Châu nhiều hơn một chút năng lượng, bọn họ liền có thể chạy khỏi nơi này, nhưng ai biết, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, Độn Không Châu lại mất đi hiệu lực.
Nhìn đám người Cửu Trần khí thế hùng hổ vây quanh đến, trong lòng Đoạn Thiên Lang không khỏi chìm xuống.
Sắc mặt đám người Chu Triển Luân cũng biến ảo không ngừng.
Mà một màn xoay chuyển tình thế này, cũng để các võ giả phía dưới trợn mắt ngoác mồm.
Cửu Trần mấy người đem đám người Đoạn Thiên Lang hoàn toàn vây quanh, lạnh cười lạnh nói:
- Đoạn phó tông chủ, vừa nãy ngươi không phải còn diễu võ dương oai sao, làm sao hiện tại mặt xú như phân thế kia?
Đoạn Thiên Lang ánh mắt băng hàn, sát khí bốc lên nói:
- Ngươi cho rằng các ngươi thắng định sao?
Cửu Trần hơi nhướng mày, nhưng trên mặt còn lộ ra nụ cười, đạm mạc nói:
- Lẽ nào các ngươi còn có cơ hội trở mình?
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Đoạn Thiên Lang, trong lòng nghi hoặc không thôi, tuy vẻ mặt của Đoạn Thiên Lang tái nhợt, nhưng không có loại tuyệt vọng rơi vào tuyệt cảnh, điều này làm cho hắn không khỏi âm thầm cảnh giác.
Đoạn Thiên Lang lạnh giọng nói:
- Vốn ta là không muốn dùng một chiêu kia, thế nhưng chuyện đến nước này, cũng không có cách nào.
Thân thể hắn tỏa ra một luồng khí tức Võ Hồn, trên đỉnh đầu, một Võ Hồn màu đỏ xuất hiện, Võ Hồn này, toàn thân đỏ như máu, giống như huyết thú, liên tiếp Lục Đạo tinh hoàn, ở xung quanh huyết thú quanh quẩn, yêu diễm, quỷ dị.
Đồng thời trong tay Đoạn Thiên Lang đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đỏ, trong nháy mắt nuốt vào.
Ầm!
Một luồng sóng nhiệt nóng rực, từ trong thân thể của hắn tràn ngập ra, huyết thú Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên dữ tợn gào thét, sau đó nổ tung ra, hóa thành một cỗ sương máu màu đỏ, cấp tốc thẩm thấu vào thân thể Đoạn Thiên Lang.
Loại Võ Hồn nổ tung này, làm cho tất cả mọi người đều thất kinh.
- Đây là...
Chỉ có Diệp Huyền, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, nhìn thấy cử động của Đoạn Thiên Lang, chau mày, tựa hồ đang hồi ức cái gì.
Giữa bầu trời, sắc mặt của Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt trở nên đỏ chót, nhiều sợi gân xanh ở trên mặt hắn tăng vọt, như giun đất thô to uốn tới ẹo lui, bắp thịt cả người bành trướng, một luồng khí tức kinh khủng, từ trong thân thể Đoạn Thiên Lang phóng thích ra.
Thời khắc này, Đoạn Thiên Lang phảng phất như trong nháy mắt hóa thành một Ma thần, thân thể mạnh mẽ cất cao hai mươi phân, bắp thịt cả người nhô cao.
Vốn Đoạn Thiên Lang vẫn tính là một mỹ trung niên phong độ phiên phiên, nhưng giờ khắc này, lại hóa thành một con quái thú hình người.
- Đi chết đi.
Đại ấn lần thứ hai xuất hiện, con ngươi của Đoạn Thiên Lang đỏ đậm, thôi thúc đại ấn mạnh mẽ đập tới.
Chủy thủ trong tay Cửu Trần sáng lên ô mang, quát to:
- Đông Bác Sâm, Dược Thành, mấy người các ngươi bắt lấy những người khác, ta tới đối phó Đoạn Thiên Lang này, tốc chiến tốc thắng.
Dứt tiếng, chủy thủ trong tay hắn bổ vào trên Hậu Thổ Ấn, sau một khắc, sắc mặt Cửu Trần đột nhiên thay đổi, chỉ nghe bồng một tiếng, đấu bồng trên đầu hắn ầm ầm nát tan, lộ ra một gương mặt già nua, cả người bay ngược ra hơn trăm thước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thực lực của Đoạn Thiên Lang, dĩ nhiên so với trước tăng lên gần gấp đôi, tinh lực nồng nặc ở trên người hắn quanh quẩn, giống như Ma thần.
- Ha ha ha, ngày hôm nay mấy người các ngươi, mới là con mồi.
Ánh mắt của Đoạn Thiên Lang dữ tợn, cả người bị khí tức màu máu quanh quẩn, như ác ma từ trong luyện ngục đi ra.
Hắn gào thét, điều khiển đại ấn mà đến, trên Hậu Thổ Ấn, giờ khắc này cũng nhiễm phải một tầng tinh lực mông lung, thật giống như đã biến thành một huyết sơn.
- Đọa Lạc Chi Nhận... giải phong... Lão Nha Xuyên Thấu!
Cửu Trần cắn răng một cái, trên người quanh quẩn lên khí lưu màu đen, chủy thủ trong tay hắn đột nhiên bắn mạnh ra một tia ô quang, rìa ngoài chủy thủ, từng đạo bùa chú màu đen lóng lánh xoay tròn, một luồng khí tức phảng phất như đến từ Man Hoang Địa ngục, từ bên trong phóng thích ra.
Theo Cửu Trần quát to một tiếng, ô quang trên chủy thủ cấp tốc tăng vọt, mạnh mẽ chém ở trên đại ấn, chỉ nghe ầm một tiếng vang lớn, hai cỗ khí tức kinh khủng không ngừng va chạm, lẫn nhau trong lúc đó, phát sinh từng trận âm bạo.
Chương 963 Bạo Huyết Hóa Ma Đan (2)
Hai người vẻn vẹn chỉ giằng co chốc lát, huyết quang trên Hậu Thổ Ấn đột nhiên đại thịnh, Cửu Trần rên lên một tiếng, lần thứ hai bay ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Từng tia ánh sáng đỏ ngòm quanh quẩn ở trên người hắn, chỉ nghe thanh âm xì xì ăn mòn truyền đến, da trên người Cửu Trần dĩ nhiên bốc lên từng tia khói xanh.
Không được, trong lòng hắn giật nảy cả mình, liền thôi thúc Huyền Nguyên, nỗ lực ngăn cản huyết quang ăn mòn, thế nhưng làm hắn ngơ ngác chính là, huyết quang này dĩ nhiên thẩm thấu đến trong Huyền Nguyên của hắn, ngay cả huyền mạch của hắn cũng bắt đầu ăn mòn.
Từng tia ánh sáng màu đỏ ngòm, ở trên mặt Cửu Trần nổi lên, trên mặt của hắn lộ ra vẻ thống khổ.
- Ha ha, không cần chống lại vô vị, ngày hôm nay chết là các ngươi.
Đoạn Thiên Lang dữ tợn cười to, toàn thân bốc lên huyết quang.
- Cửu Trần cung phụng.
Đông lão cùng Dược lão thấy thế, đều giật nảy cả mình.
Trong lòng Cửu Trần vừa giận vừa sợ, một bên áp chế ăn mòn trong cơ thể, một bên tức giận nói:
- Đông Bác Sâm, Dược Thành, Đoạn Thiên Lang này dùng đến tột cùng là đan dược gì, vì sao thực lực lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy? Còn có lực lượng huyết quang ăn mòn này, rốt cuộc là thứ gì?
Giờ khắc này thực lực của Đoạn Thiên Lang, so với trước lại tăng lên gần gấp đôi.
Nếu như vẻn vẹn là thực lực tăng lên, vậy còn thôi, Cửu Trần cũng chưa chắc sẽ sợ hắn, then chốt là trong cơ thể Đoạn Thiên Lang có lực lượng ăn mòn, để hắn cực kỳ đau đầu.
Nếu như không giải quyết cái này, đúng là sẽ như Đoạn Thiên Lang nói, lần này lành ít dữ nhiều chính là bọn họ.
Giờ khắc này, Đoạn Thiên Lang một người đứng ngạo nghễ phía trước, bảo vệ đám người Chu Triển Luân ở phía sau, đám người Đông lão cũng không cách nào ra tay với bọn họ, từng cái từng cái tất cả đều vây ở phía sau Cửu Trần trưởng lão.
Nghe được Cửu Trần trưởng lão nghi vấn, Đông Bác Sâm cùng Dược Thành liếc mắt nhìn nhau, chau mày, tình cờ thương lượng cái gì, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
- Cửu Trần cung phụng, chúng ta cũng không biết a.
Đông Bác Sâm thân là Luyện Hồn Sư lục phẩm đỉnh cao, nhưng hắn chưa từng nghe nói, có biện pháp gì, có thể làm cho Võ Hồn phá nát, dung hợp bản thân, tăng cao thực lực.
Mà Dược Thành đối với Đoạn Thiên Lang dùng đan dược, cũng không biết gì cả.
Không làm rõ được trạng thái trên người Đoạn Thiên Lang, không cách nào mở ra tinh lực ăn mòn, đám người Cửu Trần đều vẻ mặt khổ sở, lẽ nào đến trình độ này, không chỉ dã tràng xe cát, trái lại còn liên lụy mình hay sao?
Trong lòng mấy người đều nghiêm nghị đến cực điểm.
Tuy Đoạn Thiên Lang giống như điên cuồng, nhưng thần trí chưa mất, giờ khắc này cũng cười nhạo kêu quái dị lên:
- Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi, cũng muốn nhìn ra trạng thái trên người ta, nằm mơ đi, chỉ sợ các ngươi không nghĩ tới a, hôm nay đến giết ta, cuối cùng chết lại là các ngươi, ha ha ha, yên tâm, ngày hôm nay mấy người các ngươi, một cái cũng không sống nổi, trên đường xuống Hoàng tuyền có nhiều đồng bọn như vậy, các ngươi cũng phải cảm ơn ta a.
Đoạn Thiên Lang một bên quát chói tai, một bên cất bước đi về phía trước, từng mảng từng mảng khí lưu màu đỏ ngòm, ở quanh thân hắn quanh quẩn, càng lúc càng nồng, phảng phất như hóa thành một đại dương tinh lực.
Đúng lúc này, một thanh âm cười nhạo đột nhiên vang lên.
- Chỉ là Hồn Cấm thuật thêm vào Bạo Huyết Hóa Ma Đan thất phẩm mà thôi, cần phải đắc ý như thế sao? Để mình biến thành người không người quỷ không ra quỷ, rất tự hào a!
Mọi người tất cả đều quay đầu nhìn người nói chuyện, trên khuôn mặt Đông lão cùng Dược lão nhất thời lộ ra vẻ vui mừng:
- Diệp thiếu, ngươi biết Đoạn Thiên Lang dùng cái gì?
Nhìn thấy người nói chuyện là Diệp Huyền, hai người tất cả đều vỗ đầu, Diệp thiếu ở chỗ này, bọn họ làm sao quên mất, lấy trình độ của Diệp thiếu, sao lại đối với trạng thái của Đoạn Thiên Lang không biết?
Đông lão vội vàng hỏi:
- Diệp thiếu, tinh lực này, có phương pháp gì phá giải không?
Diệp Huyền bình thản nói:
- Phương pháp phá giải, tự nhiên là có, Cửu Trần cung phụng, ta trước tiên truyền cho ngươi một bộ tâm pháp, đối với tinh lực này, có tác dụng áp chế nhất định. Còn Đoạn Thiên Lang này, không cần sợ hãi, Bạo Huyết Hóa Ma Đan, là một loại đan dược kích phát tinh lực, dung hợp Võ Hồn, quá độ đào móc tiềm lực võ giả, tác dụng phụ vô cùng lớn, mấu chốt nhất chính là, công hiệu của nó, chỉ có nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, chúng ta không cần động thủ, Đoạn Thiên Lang này sẽ tự mình trở thành một rác rưởi, không đáng sợ.
Diệp Huyền vừa nói, một bên truyền âm cho Cửu Trần cung phụng một bộ tâm pháp.
Tuy ngữ khí của hắn bình thản, nhưng lông mày lại lặng yên trói chặt, Bạo Huyết Hóa Ma Đan, bởi vì tính đặc thù, sớm đã bị Huyền Vực liệt vào cấm dược, đan phương càng xứng là tuyệt mật, hiện nay Luyện Dược Sư trên đời có thể luyện chế, vô cùng ít ỏi, chí ít Mộng Cảnh Bình Nguyên này là tuyệt đối không thể có, vậy Bạo Huyết Hóa Ma Đan trong tay Đoạn Thiên Lang, đến tột cùng từ đâu tới?
Ở hắn trầm tư chốc lát, một bên Cửu Trần thì cấp tốc tu luyện tâm pháp mà Diệp Huyền truyền thụ, vẻn vẹn chốc lát, tinh lực vốn không ngừng lan tràn ăn mòn, liền bị áp chế lại, huyết quang trên mặt cũng dần dần biến mất.
Điều này làm cho hắn kinh hỉ, âm thầm liếc nhìn Diệp Huyền, trong lòng cực kỳ chấn động.
Đoạn Thiên Lang triển khai thủ pháp, ngay cả Dược Thành cùng Đông Bác Sâm cũng không hiểu, lại bị Diệp Huyền phá giải, cho hắn chấn động vô cùng to lớn.
- Tiểu tử này...
Sắc mặt của Đoạn Thiên Lang cũng không ngừng biến hóa, cực kỳ dữ tợn, nói thật, đối với đan dược mình dùng, chính hắn cũng không rõ lai lịch, nhưng hiệu quả chính như Diệp Huyền nói, vẻn vẹn chỉ có thể duy trì nửa canh giờ.
Hắn không hiểu, Diệp Huyền là làm sao biết được.
Trong lòng Đoạn Thiên Lang lướt qua một tia không ổn, tròng mắt thật vất vả tỉnh táo một ít, lần thứ hai đỏ đậm lên, dữ tợn nói:
- Chỉ có thể duy trì nửa canh giờ thì đã làm sao, đối phó các ngươi, nửa canh giờ đã đủ.
- Hống!
Nói xong lời này, hắn phát sinh rít gào giống như dã thú, lần thứ hai vọt lên.
Công hiệu của Bạo Huyết Hóa Ma Đan chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, hắn nhất định phải ở trong nửa canh giờ, giải quyết đám người Cửu Trần.
Cửu Trần xì cười một tiếng:
- Nửa canh giờ giải quyết chúng ta, Đoạn Thiên Lang, ngươi cả nghĩ quá rồi?
Trong tiếng nổi giận, hai người điên cuồng chiến đấu cùng nhau.
Chương 964 Hỏa diễm oai
Ầm ầm ầm!
Chỉ nghe giữa bầu trời không ngừng lan truyền đến nổ vang đinh tai nhức óc, hai cỗ màu sắc một hắc một đỏ ở trong hư không không ngừng va chạm, mỗi một kích qua đi, chính là phong vân khuấy động, đất rung núi chuyển.
Xì xì xì xì!
Trong giao chiến, đồng thời có tảng lớn tảng lớn huyết quang rơi về phía Thánh Phỉ Thành.
Chỉ nghe thanh âm xì xì xì ăn mòn không ngừng vang lên, kiến trúc trong Thánh Phỉ Thành sau khi nhiễm phải huyết quang, liền hư tổn ăn mòn lên, bốc lên từng trận khói đen, truyền đến khí tức tanh hôi.
Trong đó một ít huyết quang, càng rơi xuống trên người một ít võ giả, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, những võ giả này như tuyết trắng hòa tan, kể cả tinh cương áo giáp trên người, trong chốc lát liền hóa thành nước mủ, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Trong đó một ít võ giả thực lực khá mạnh, càng cực kỳ thê thảm, có một tên võ giả cấp sáu đỉnh cao, không biết dùng bí pháp gì, dĩ nhiên muốn ngăn cản tinh lực ăn mòn, ai ngờ ngăn cản không được, trơ mắt nhìn thân thể của mình từng chút hòa tan mục nát, trên đất thống khổ lăn lộn, cuối cùng vẫn không thể nào cải biến vận mệnh hóa thành nước mủ.
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn kia, để Thánh Phỉ Thành như trong nháy mắt biến thành địa ngục giữa trần gian.
- Đi, đi mau.
- Rời đi nơi này.
Còn lại rất nhiều võ giả, tất cả đều sợ hãi nhìn tình cảnh này, dồn dập lùi về sau, rời xa phạm vi Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang chiến đấu.
Oanh ầm!
Giữa bầu trời, Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang nhanh như tia chớp giao thủ mười mấy chiêu, một tiếng nổ vang kịch liệt, Cửu Trần chật vật bay ngược ra, hắn tóc mai tán loạn, ô quang trên người cùng huyết quang chập trùng bất định, hiển nhiên chịu đến ám thương không nhỏ.
Trái lại Đoạn Thiên Lang, ngoại trừ khí tức có chút bất ổn, thì xem không ra có bất kỳ dị dạng.
Trong lòng đám người Dược lão cùng Đông lão đều chìm xuống, Cửu Trần cung phụng lại không phải đối thủ của Đoạn Thiên Lang, này nguy hiểm a.
Đoạn Thiên Lang dương dương tự đắc, càn rỡ cười to nói:
- Ta nói rồi, nửa canh giờ giải quyết các ngươi, hoàn toàn đầy đủ.
Ầm!
Hắn thôi thúc đại ấn, trấn áp về phía Cửu Trần, đánh bay Cửu Trần ra ngoài, miệng phun máu tươi.
- Cửu Trần cung phụng, ngươi thế nào?
Mọi người vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi.
Sắc mặt Cửu Trần khó coi nói:
- Thực lực của Đoạn Thiên Lang sau khi uống đan dược kia tăng lên quá nhiều, đủ để cùng ta không phân cao thấp, then chốt là huyết quang ăn mòn lực lượng quá mạnh, ta nhất định phải thời khắc vận chuyển tâm pháp, không bị huyết quang xâm nhập, nếu không sẽ bị bại càng nhanh hơn, cứ như vậy, ta ngay cả duy trì thế hoà cũng rất khó.
Hiện tại Cửu Trần cùng Đoạn Thiên Lang thực lực tương đương, nhưng một cái trắng trợn không kiêng dè ra tay, một cái khác có kiêng dè, tự nhiên kết quả không giống.
- Nói nhỏ hữu dụng sao, là đang thương lượng lát nữa chết như thế nào đi, ha ha ha!
Đoạn Thiên Lang tùy ý cười to, đại ấn không ngừng trấn áp xuống, Cửu Trần chỉ có thể lợi dụng Đọa Lạc Chi Nhận trong tay lần lượt chống đối, tuy hắn tạm thời chặn lại, nhưng mỗi một lần xung kích, đều làm lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn rung động, thậm chí không ngừng có lực lượng ăn mòn tràn tới.
Nếu như không phải Diệp Huyền dạy cho tâm pháp, hắn đã sớm thất bại, nhưng dù có tâm pháp chống đối huyết quang, hắn vẫn chỉ có thể khổ sở chống đỡ, sau một quãng thời gian, hay là sẽ bại.
- Để gia hỏa Lam Quang học viện này đến bắt chúng ta, lần này chờ chết đi!
- Chỉ sợ bọn họ không ngờ, Đoạn phó tông chủ vẫn có này một chiêu như vậy.
- Nói thật, ta cũng không biết, Đoạn phó tông chủ còn có thủ đoạn như vậy, vừa nãy ta suýt chút nữa cho rằng chúng ta lần này chết chắc.
Đám người Chu Triển Luân lúc trước còn thất kinh, như chó mất chủ, giờ khắc này rất dễ dàng, từng cái từng cái đứng lặng sau lưng Đoạn Thiên Lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười hí ngược.
Trong đó tròng mắt của Cuồng Chiến bạo ngược, nhìn chòng chọc Diệp Huyền, phảng phất như rắn độc âm lãnh, tràn ngập oán độc cùng cừu hận.
Loại cừu hận kia, sâu tận xương tủy, không chết không thôi.
Lần lượt oanh kích, khiến cho Cửu Trần không ngừng lùi lại, trạng thái càng ngày càng kém.
- Diệp thiếu, còn tiếp tục như vậy, Cửu Trần cung phụng cũng sắp không xong rồi, còn có biện pháp gì khác không?
Dược lão cùng Đông lão biểu hiện căng thẳng, rồi lại không giúp đỡ được gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền thâm thúy, trầm giọng nói:
- Biện pháp đúng là có một.
Hai người trăm miệng một lời nói:
- Là cái gì?
- Hỏa diễm.
Diệp Huyền ngưng tiếng nói:
- Bạo Huyết Hóa Ma Đan cùng Võ Hồn kết hợp tạo thành huyết quang, có tác dụng ăn mòn kinh người, bất kỳ thuộc tính Huyền lực nào, đều rất khó đối kháng, thế nhưng lực hỏa diễm, đối với nó có tác dụng ngăn cản nhất định, tuy không xưng được là khắc chế, nhưng có thể đại đại giảm bớt những huyết quang này ăn mòn lượng.
- Hỏa diễm sao?
Dược lão nghe xong, lập tức gấp gáp hỏi:
- Diệp thiếu ngươi cũng không nói sớm, lão phu thân là Luyện Dược Sư, đối với hỏa diễm vẫn rất có tâm đắc.
Hắn dứt tiếng, lập tức xông lên phía chân trời, hai tay không ngừng nặn ra từng đạo từng đạo thủ quyết, chỉ thấy từng luồng từng luồng Huyền Hỏa, ở trước người của hắn không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt hóa thành mấy biển lửa to khoảng mười trượng, bao phủ Đoạn Thiên Lang lại.
Ầm!
Hỏa diễm vô tình nhiên thiêu, cùng Đoạn Thiên Lang thả ra huyết quang đụng vào nhau, lại làm cho huyết quang không ngừng lùi lại.
Dược lão mừng rỡ như điên.
- Có hiệu quả.
Hắn lập tức không thu lại, Huyền Nguyên trong cơ thể thôi thúc đến mức tận cùng, tảng lớn tảng lớn hỏa diễm, không ngừng từ trong thân thể hắn thả ra ngoài.
- Đáng chết.
Sắc mặt Đoạn Thiên Lang tái xanh, hắn cảm giác huyết quang của mình, đang bị hỏa diễm của Dược lão không ngừng áp chế.
- Thực sự là phiền phức, đây là các ngươi buộc ta.
Trong lòng Đoạn Thiên Lang lướt qua một tia tàn nhẫn, vù một tiếng, từ trong thân thể hắn truyền ra tiếng huyết thú gào thét, huyết quang nguyên bản co rút lại, đột nhiên tăng lên dữ dội.
Oanh ầm!
Huyết quang khủng bố bao phủ, xua tan hỏa diễm mà Dược lão thả ra không còn một mống, Dược lão rên lên một tiếng, sắc mặt trắng nhợt, cả người bay ngược ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.
Một vệt ánh sáng màu máu cấp tốc tịch cuốn tới Dược lão, thời khắc mấu chốt, Cửu Trần cung phụng đúng lúc chạy tới, cứu Dược lão trở về.
- Sao lại thế...
Dược lão sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Huyền.
Chương 965 Sau lưng đánh lén (1)
Diệp Huyền lắc đầu, cười khổ nói:
- Dược lão, hỏa diễm của ngươi quá yếu, thực lực của Đoạn Thiên Lang chính là cấp bảy tầng ba, kết hợp Bạo Huyết Hóa Ma Đan, lực lượng huyết quang của hắn, đã vô hạn tiếp cận cấp tám, trừ khi là hỏa diễm cấp tám, bằng không rất khó đối với hắn tạo thành bao lớn ảnh hưởng.
Sắc mặt đám người Dược lão đều tro nguội.
- Đáng chết, các ngươi đều đáng chết, ngày hôm nay, các ngươi đều phải chết, một cái cũng không sống nổi.
Toàn thân Đoạn Thiên Lang bị tinh lực nồng nặc quanh quẩn, cả người phảng phất như hóa thành một Huyết Ma, phẫn nộ rít gào.
Chính như Diệp Huyền nói, Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn có tác dụng phụ to lớn, một khi dùng, sau nửa canh giờ, Võ Hồn sẽ trực tiếp rút lui một cấp bậc, đồng thời lần sau thăng cấp, độ khó sẽ vô hạn tăng lên.
Không chỉ như vậy, Bạo Huyết Hóa Ma Đan vẫn có thể từ trên bản nguyên hư hao huyền mạch của võ giả, nhẹ thì huyền mạch tổn thương, nặng thì trở thành phế nhân.
Vốn Đoạn Thiên Lang vẫn áp chế dược tính của Bạo Huyết Hóa Ma Đan, nỗ lực yếu bớt tác dụng phụ của Bạo Huyết Hóa Ma Đan, nhưng lúc trước cử động của Dược lão, lại bức bách hắn bất đắc dĩ triệt để phóng thích dược tính của Bạo Huyết Hóa Ma Đan ra.
Điều này cũng dẫn đến huyền mạch trong cơ thể hắn chịu đến thương tích cực kỳ nghiêm trọng, Đoạn Thiên Lang có thể đoán trước, một khi công hiệu của Bạo Huyết Hóa Ma Đan tản đi, tu vi của hắn không chỉ sẽ trong nháy mắt rơi xuống một đẳng cấp, đồng thời đời này rất khó bước vào Võ Hoàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đoạn Thiên Lang cực kỳ phẫn nộ.
- A a a a, các ngươi đều phải chết.
Phẫn nộ gào thét, huyết quang ngập trời, lan tràn về phía đám người Diệp Huyền.
Trên mặt Cửu Trần lướt qua một tia kiên quyết, cản đám người Diệp Huyền ở phía sau, xóa đi một tia máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Các ngươi đều trốn ở phía sau ta, nhất định phải cẩn thận.
Đọa Lạc Chi Nhận trong tay hắn, quang hồng lóng lánh, hiển nhiên là muốn thề sống chết bảo vệ đám người Diệp Huyền.
Trong mắt Diệp Huyền loé ra một vẻ bất đắc dĩ, lặng yên lan truyền một đạo tin tức, tiến vào trong tai Cửu Trần.
Cửu Trần ngẩn ra, ngơ ngác quay đầu lại nói:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Diệp Huyền bất biến, trong con ngươi đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, ở trong nháy mắt huyết quang giáng lâm quát lên:
- Chính là hiện tại.
Dứt tiếng, trong mi tâm hắn nứt ra một cái khe, một ngọn lửa màu đỏ thắm hư vô, từ bên trong bắn mạnh ra.
Hô!
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, huyết quang ở xung quanh ngay lập tức bị đánh ra một đường nối hẹp dài, lộ ra một khu vực chân không.
Cửu Trần không lo được khiếp sợ, liền nắm lấy cơ hội, chủy thủ trong tay bắn ra ngoài, mục tiêu chính là Đoạn Thiên Lang, Đoạn Thiên Lang đang tức giận không thôi thấy thế giật nảy cả mình, chỉ kịp lấy Hậu Thổ Ấn chặn ở trước người, liền bị Đọa Lạc Chi Nhận bổ trúng, tại chỗ máu tươi phun mạnh, bay ngược ra ngoài.
- Đây là hỏa diễm gì...
Trong bay ngược, Đoạn Thiên Lang kinh nộ nhìn Diệp Huyền, vừa nãy một đòn của Cửu Trần, tuy không có trực tiếp bắn trúng hắn, nhưng cũng mang đến cho hắn thương tích to lớn, hầu như đập vỡ phế phủ của hắn.
Tất cả những thứ này, đều bởi vì Diệp Huyền đột nhiên thả ra hỏa diễm, ngọn lửa kia, hầu như trong nháy mắt phá tan toàn bộ tinh lực phòng ngự của hắn.
Trong này, Dược lão là đối với hỏa diễm quen thuộc nhất, giờ khắc này khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hoảng sợ:
- Thiên... Thiên... Ngọn lửa này là...
Trong mi tâm Diệp Huyền xạ ra hỏa diễm hư vô, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Huyền Hỏa trong thân thể Dược lão, lại như thần tử nhìn thấy quân vương, lộ ra khí tức sợ hãi.
Loại hiện tượng này, chỉ có Thiên Hỏa trong truyền thuyết, mới có thể làm được, bằng không cho dù là Địa Hỏa, cũng không thể để cho hắn tự mình tu luyện ra hỏa diễm Vương cấp, có tình huống khác thường như thế.
- Kia đến tột cùng là hỏa diễm gì, khí tức này, thật đáng sợ.
- Có thể phá tan huyết quang, chẳng lẽ là Địa Hỏa?
- Diệp Huyền kia mới Võ Tôn, lấy tu vi của hắn, cho dù là Địa Hỏa, cũng không cách nào phá tan huyết quang của Đoạn phó tông chủ a.
Bất kể là một phương Lam Quang học viện, hay một phương Huyền Cơ Tông, đều chấn kinh rồi.
Dưới đáy, vô số võ giả của Thánh Phỉ Thành cũng đều trợn mắt ngoác mồm, bao quát Thánh Phỉ Thành thành chủ Chu Kinh Nghĩa cũng như thế.
Lúc trước Đoạn Thiên Lang uy phong lẫm lẫm, một người đại chiến đám người Cửu Trần, thể hiện ra sức chiến đấu không gì sánh kịp, làm cho tất cả mọi người cảm khái, Huyền Cơ Tông phó tông chủ đáng sợ.
Thậm chí không ít người đều cho rằng, lần này Lam Quang học viện vây quét Huyền Cơ Tông, không những tay trắng trở về, trái lại còn bồi mình vào.
Nhưng ai biết, thời khắc sống còn, lại là một thiếu niên đứng ra, trong nháy mắt phá tan huyết quang của Đoạn Thiên Lang, cho cường giả bên Lam Quang học viện tìm tới thời cơ đối phó Đoạn Thiên Lang.
Hỏa diễm kia trong nháy mắt bổ ra huyết quang, sâu sắc khắc ở trong lòng mỗi người, khiến cho bọn họ cả đời khó mà quên được, chấn động không tên.
Đồng thời lẫn nhau trong lúc đó cũng dồn dập suy đoán, Diệp Huyền lúc trước triển khai ra, đến tột cùng là hỏa diễm gì.
Nghe xung quanh khiếp sợ nghị luận, Diệp Huyền vừa sử dụng tới Vô Tận Dung Hỏa, sắc mặt tái nhợt, liền điều tức lên, đồng thời hắn cũng cười khổ một cái, sở dĩ hắn không có ngay lập tức triển khai Vô Tận Dung Hỏa, cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Thiên Hỏa thực sự là quá mức quý hiếm, một khi truyền đi, tất nhiên sẽ đưa tới lượng lớn cường giả mơ ước.
Trên đời này, không có một Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư nào, không muốn nắm giữ một hỏa diễm tốt, không chỉ là cường giả ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, dù cho là trong Huyền Vực, cường giả nắm giữ hỏa diễm phổ thông chỗ nào cũng có, nếu để cho bọn họ biết rõ bản thân mình nắm giữ Thiên Hỏa, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một chút phiền toái.
Có điều tình huống vừa rồi, hắn cũng không cố kỵ nhiều như vậy, không phá ra huyết quang của Đoạn Thiên Lang, nguy hiểm khẳng định là bọn họ.
Trên người Đoạn Thiên Lang, quang hồng không ngừng bốc lên, sắc mặt của hắn lúc sáng lúc tối, ánh mắt dữ tợn, hiển nhiên trạng thái không phải hết sức tốt, khí tức trên người, nhiều nhất chỉ có tám phần mười lúc trước.
- Huyền Diệp, không nghĩ tới ngươi còn nắm giữ một tay như thế, được, quả thực quá tốt rồi.
Cửu Trần vừa mừng vừa sợ, bây giờ Đoạn Thiên Lang chịu trọng thương, coi như không có hỏa diễm của Diệp Huyền hỗ trợ, hắn cũng đủ để tranh tài với đối phương.
Bình luận facebook