-
Chương 901-905
Chương 901 Bình Không Châu (1)
Quả nhiên không để cho hắn chờ bao lâu, một bóng người thô bạo đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Đây là một người thanh niên mặc áo lam, dung mạo tương đương tuấn lãng, khá cao.
Khuôn mặt trắng nõn, vô cùng ôn hoà, khiến cho người ta vừa nhìn một chút thì trong lòng đã có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Nếu như không phải là loại sát cơ không tên kia vẫn quanh quẩn, như vậy Diệp Huyền căn bản sẽ không tin tưởng, một thanh niên như ánh mặt trời như thế lại sẽ lần theo hắn để giết chóc.
Ngay khi Diệp Huyền nhìn thấy đối phương, đồng thời Lữ Phong cũng lập tức nhìn thấy Diệp Huyền.
Phanh!
Hai ánh mắt va chạm ở trong hư không, không ngờ lại bùng ra một đoàn điện quang không tên, khí thế nồng đậm phun ra ở giữa hai người.
- Ngươi chính là Huyền Diệp?
Trên mặt Lữ Phong nhất thời lộ ra một tia ngạc nhiên và nghi hoặc, hắn hơi nhướng mày, nói:
- Ngươi đang ở chỗ này chờ ta?
Lữ Phong đã từng tưởng tượng ra rất rất nhiều phương thức gặp mặt Diệp Huyền, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ lại có bộ dáng như lúc này.
Hơn nữa từ bên trong ánh mắt sắc bén của Diệp Huyền, hắn cũng đã cảm nhận được, thiếu niên ở trước mặt này, tuy rằng chỉ vẻn vẹn là ngũ cấp tam trọng, thế nhưng loại khí thế này đã chứng minh đối phương không tầm thường.
- Chính là ngươi vừa nãy vẫn lần theo ta?
Diệp Huyền đứng lên, lãnh đạm nói.
Người thanh niên này, tuổi tác chừng hơn hai mươi tuổi, trước đó hắn cũng chưa từng thấy, không thể nghi ngờ, tất nhiên đối phương là học sinh cũ bên trong nội viện.
- Ngươi lại có thể phát hiện ra ta lần theo?
Lần này, Lữ Phong càng thêm giật mình.
Khí huyết thạch của hắn có thể căn cứ vào một tia khí huyết và khí tức của người khác mà theo dõi đến phương vị của đối phương. Từ bản chất, vẫn cố gắng lần theo vị trí của bản thể, bởi vậy ở trên lý thuyết mà nói, quả thực có thể bị phát hiện ra được.
Nhưng đây chỉ là trên lý thuyết mà thôi, khí huyết thạch chính là kết quả của luyện kim thất giai. Dưới tình huống thông thường, ngay cả Võ Vương thất giai cũng chưa chắc đã có thể nhận biết được mình bị lần theo dấu vết.
Mà Huyền Diệp này mới là Võ tông ngũ cấp, không ngờ đã có thể cảm ứng được bản thân bị Huyết Thạch khóa chặt, quả thực đã làm cho Lữ Phong cảm thấy bất ngờ.
Trong con ngươi của hắn lộ ra một tia kinh ngạc, chợt thản nhiên nở nụ cười:
- Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng bên trong tân sinh khóa này, quả thực thật sự có tài. Tại hạ Lữ Phong, học sinh cũ của nội viện Lam Quang học viện. Sở dĩ ta theo dõi ngươi là nghe nói trên người ngươi có không ít tinh thạch, ngoan ngoãn giao ra đây, như vậy cũng tránh cho ta khỏi tự mình động thủ.
Lữ Phong cố ý đem mục tiêu dời lên bên trên tinh thạch, hắn làm như thế cũng là vì muốn xóa bỏ sự cảnh giác của Diệp Huyền.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười nhạo, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn muốn giả vờ hay sao? Là coi ta là kẻ ngu ngốc? Hay là chính ngươi ngu ngốc vậy?
- Ngươi có ý gì?
Vẻ mặt của Lữ Phong vô cùng nghi hoặc.
- Ta có ý gì ngươi không biết sao?
Diệp Huyền khoát tay chặn lại:
- Ta không muốn nói nhiều với ngươi, mục đích của ngươi tới đây ta rất rõ ràng, lai lịch của ngươi ta cũng biết, có thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra đi a. Ta tin rằng Huyền Cơ Tông phái ngươi tới đây, nhất định đã có mười phần tự tin đối với ngươi a.
- Hả?
Ánh mắt Lữ Phong trầm xuống, chợt lập tức trấn định lại, trong con ngươi bắn ra quang mang âm lãnh:
- Ha ha, quả nhiên đám người phó tông chủ không nhìn lầm ngươi, ngươi lại có thể đoán ra ta là người của Huyền Cơ Tông, quả thật làm cho ta bất ngờ a.
Thấy bị Diệp Huyền nhìn thấu thân phận, vẻ mặt ôn hoà của Lữ Phong đột nhiên trở nên âm trầm, một tia sát cơ nồng đậm từ trong ánh mắt của hắn phóng ra.
Đồng thời trong lòng của hắn cũng cảm thấy âm thầm khiếp sợ.
Trước đây rất lâu Lữ Phong đã là đệ tử nòng cốt của Huyền Cơ Tông, thân phận ở trong Huyền Cơ Tông cũng vô cùng cao quý.
Sau đó hắn mai danh ẩn tích, bị Huyền Cơ Tông phái đến Lam Quang học viện, tìm tòi tình báo và tu luyện.
Dùng thiên phú của hắn, chỉ vẻn vẹn tới năm thứ hai thì hắn đã thành công gia nhập nội viện, trở thành nhân vật nổi tiếng trong học viện.
Trong hai năm qua, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, coi như là ở trong nội viện cường giả xuất hiện lớp lớp thì xếp hạng của hắn cũng cao tới vị trí thứ bảy.
Bởi vậy mấy ngày trước nhận được nhiệm vụ mà Đoạn phó tông chủ từ trong tối truyền đến, hắn vẫn còn có chút xem thường.
Để học viên thiên tài xếp hạng thứ bảy trong học viện như hắn, trong lúc nội viện sát hạch lại ở trong tối đánh giết một tên tân sinh mới là ngũ cấp tam trọng. Lại vừa mới gia nhập học viên được hơn một tháng. Dưới cái nhìn của hắn, đây căn bản là chuyện bé xé ra to, giết gà dùng đao mổ trâu a.
Nhưng mà làm đệ tử Huyền Cơ Tông, hắn vẫn không chút do dự lĩnh nhiệm vụ, đồng thời bắt đầu tìm hiểu tình báo về Diệp Huyền.
Càng hiểu rõ sâu sắc về Diệp Huyền thì tâm tư vốn xem thường của Lữ Phong cũng đã có chút yếu bớt.
Không thể không nói, tất cả những chuyện mà Diệp Huyền làm ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên căn bản không giống như là một người thiếu niên có thể làm được.
Chuyện này làm cho Lữ Phong đối với Diệp Huyền đã bắt đầu từ từ trở nên coi trọng.
Vì lẽ đó, khi hắn tìm thấy Diệp Huyền, hắn còn cố gắng dùng tinh thạch để làm mê hoặc Diệp Huyền. Hắn làm như vậy là muốn để cho Diệp Huyền coi hắn là một học sinh cũ, đến chỉ vì muốn cướp đoạt tinh thạch mà thôi.
Đây là ưu điểm to lớn nhất của Lữ Phong này.
Đó là mặc kệ hắn xem thường đối thủ bao nhiêu, khi nào giao chiến, hắn vẫn sẽ dụng hết toàn lực, sẽ không có chút xem thường đối thủ nào cả.
Chỉ là điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, một lời của Diệp Huyền đã nói toạc ra thân phận của hắn, đã nhìn thấu kế hoạch của hắn.
- Người này lúc nhìn thấy ta vẻ mặt cũng không có một chút bất ngờ nào. Không chỉ nhận ra được bản thân bị khí huyết thạch lần theo, mà còn sớm biết rõ thân phận của ta. Xem ra người này quả thực có chỗ độc đáo, làm chuyện gì cũng cẩn thận a.
Nghĩ đến lời cảnh cáo và lời nói của đám người Đoạn phó tông chủ, Lữ Phong rất tán thành.
Vào giờ phút này, sự xem thường của hắn đối với Diệp Huyền đã triệt để bị ném ra sau đầu, cả người trở nên cực kỳ cảnh giác.
Chương 902 Bình Không Châu (2)
Nhưng trên mặt hắn vẫn cố ý lộ ra vẻ không quan tâm chút nào, hắn vẫn thản nhiên cười nói:
- Không nghĩ tới tiểu tử nhà ngươi nhanh như vậy đã đoán ra thân phận của ta. Đã như vậy, tại sao ngươi không trốn đi? Hoặc là đi thông báo cho đạo sư của học viện?
- Trốn? Vì sao ta phải trốn?
Diệp Huyền cười xì một tiếng, vẻ mặt xem thường.
Thông báo đạo sư học viện, trước tiên hắn cũng không biết người lần theo hắn là ai, coi như nói cho đám người Thanh Phong, chỉ cần Lữ Phong đánh chết cũng không thừa nhận, như vậy bọn họ cũng sẽ không làm gì được Lữ Phong này.
Quan trọng nhất đó là…. Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Thông báo cho đạo sư, để ngươi có phòng bị, làm sao ta còn có thể giết ngươi được nữa chứ?
- Giết ta?
Lữ Phong không khỏi ngẩn ra, thấy trên mặt Diệp Huyền không có vẻ sợ hãi chút nào, đầu tiên hắn nghi hoặc, sau đó lại chợt nhớ ra cái gì đó, khóe miệng càng vui vẻ cười to.
- Tiểu tử, ta nên khâm phục lòng can đảm của ngươi, hay là nên cảm thấy ngươi là kẻ ngốc nghếch a? Nhìn thấy ta, dường như ngươi cũng không có hoảng sợ gì a? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng bằng vào ngươi là đã có thể giết chết ta? Ồ, đúng rồi, ta nghe nói đã từng có một người Võ Vương thất giai gọi là Tần Phong truy sát ngươi. Kết quả lại bị một tên thanh niên tóc vàng đánh giết, chẳng lẽ tên kia còn có thể lẻn vào chỗ khảo hạch của học viện, bảo vệ ngươi ở trong bóng tối hay sao?
Lữ Phong cố ý đánh giá bốn phía, vẻ mặt của hắn nhìn như tùy ý, thế nhưng huyền thức mạnh mẽ lại lan tràn ra bên ngoài ở trong bóng tối, thời thời khắc khắc cảnh giác bốn phía.
Chỉ là ở bên trong cảm nhận của hắn, ở chu vi chung quanh bọn họ căn bản không có một tia động tĩnh dị thường nào cả.
- Người này trấn định như vậy, rốt cuộc là tại sao a?
Trong lòng Lữ Phong không khỏi nghi hoặc không thôi, hắn tiếp tục cười gằn, thử dò xét nói:
- Ngươi cho rằng bằng vào một chút thủ đoạn ấy đã có thể lừa gạt được ta sao? Chung quanh chúng ta căn bản không có ai, ai nói cho ngươi biết, bằng vào Võ tông ngũ cấp tam trọng như ngươi là có thể đánh giết được Võ Tônlụcgiai tam trọng như ta chứ?
- Ha ha ha, giết ngươi, ta đâu cần phải động thủ a?
Diệp Huyền cười ha ha, từ trên người lấy ra một khối bùa chú:
- Ta chỉ cần bóp nát khối bùa chú này là các đạo sư Lam Quang học viện sẽ ở chạy đến trong chốc lát, để bọn họ biết thân phận đệ tử Huyền Cơ Tông, ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm cái gì chứ?
Ánh mắt Lữ Phong lạnh lẽo, cười nhạt:
- Ngươi cho rằng chỉ bằng vào lời của ngươi thì bọn họ sẽ tin tưởng ngươi hay sao?
Diệp Huyền lại tự tin lấy ra một khối thẻ ngọc, thản nhiên nói:
- Nếu như lại thêm cái này thì sao? Những lời vừa nãy ta và ngươi trò chuyện, ta đã ghi lại tất cả đầu đuôi a.
Dứt lời, Diệp Huyền trực tiếp định bóp nát bùa chú.
Nếu như có thể mang các đạo sư học viện tới đây, như vậy hắn cũng không ngại để cho các đạo sư giết bỏ Lữ Phong này trừ hậu hoạn.
- Tên tiểu tử này.
Mắt thấy Diệp Huyền sắp bóp nát bùa chú, trong thời khắc mấu chốt, trong tay Lữ Phong đột nhiên xuất hiện một viên cầu màu trắng, đột nhiên bị hắn quăng lên trên không trung.
Ầm!
Viên cầu màu trắng trong nháy mắt đã vỡ ra, một đạo sóng gợn hư vô giống như là một cái lồng bằng quang mang, trong nháy mắt đã bao phủ lại chu vi mấy dặm bên trong hư không.
- Bình Không Châu!
Diệp Huyền kinh ngạc lên tiếng, Bình Không Châu là một loại linh bảo có thể phong tỏa hư không bốn phía, một khi nổ tung là có thể che đậy tất cả khí tức ở bên trong chu vi mấy dặm. Đồng thời còn khóa lại vùng hư không này, cấm chế tất cả đồ vật ra vào.
Nói cách khác, hiện tại dù cho là Diệp Huyền bóp nát bùa chú thì các đạo sư của Lam Quang học viện cũng sẽ không cảm nhận được vị trí của hắn, thậm chí, hiện tại Diệp Huyền muốn dựa vào Lăng Hư Chi Vũ rời đi thì cũng không thể.
Bởi vì Bình Không Châu đã hoàn toàn khóa lại phiến hư không này.
Đương nhiên, Bình Không Châu cũng có một nhược điểm, đó là thời gian phong tỏa có hạn, thông thường mà nói, Bình Không Châu cấp bảy, thời gian có thể phong tỏa hư không cũng chỉ chừng nửa canh giờ.
Trước đó, Diệp Huyền vẫn hoài nghi, làm sao ở bên trong sơn mạch này đối phương lại có thể đánh giết hắn một cách tự nhiên như vậy được chứ?
Dù sao, một khi hắn bóp nát bùa chú, các đạo sư học viện sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, đồng thời còn chạy tới nơi này.
Bây giờ nhìn thấy Bình Không Châu, rốt cục hắn đã hiểu rõ.
- Tiểu tử nhà ngươi ánh mắt cũng không tệ lắm a. Không sai, hạt châu vừa nãy chính là Bình Không Châu, hiện tại ngươi đã hiểu rồi chứ? Coi như ngươi bóp nát bùa chú thì cũng sẽ không có đạo sư nào thu được tin tức của ngươi a.
Lữ Phong cười lạnh một tiếng, chợt hắn không nói nữa, ánh mắt phát lạnh, đột nhiên đánh ra một quyền về phía Diệp Huyền.
Thời gian của Bình Không Châu chỉ có chừng nửa canh giờ, nhất định hắn phải ở trong nửa canh giờ này đánh chết Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Hư không phía trước dưới một quyền này của hắn bỗng nhiên chấn động và chuyển động, một đạo khí tức lăng liệt đến mức tận cùng và quyền phong ở trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Quyền phong chưa tới, thế nhưng khí thế đáng sợ kia cũng đã chấn động đến mức Diệp Huyền không thở được.
- Phá!
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, Độc Tài Chi Kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, trọng kiếm màu đen phảng phất như một đạo huyễn ảnh quỷ mị, mạnh mẽ chém vào bên trên một quyền này.
- Phanh!
Quyền phogn mà Lữ Phong đánh ra trong nháy mắt nổ tung, trên Độc Tài Chi Kiếm của Diệp Huyền có một luồng khí tức vô tận tăng vọt lên, kiếm ảnh vô cùng hóa thành sóng lớn cuộn trào, giống như hải dương bao phủ về phía Lữ Phong.
- Kiếm ý thật là đáng sợ!
Lữ Phong hơi giật mình, mặc dù Diệp Huyền mới chỉ là ngũ cấp tam trọng, thế nhưng khi thi triển kiếm ý ra lại mạnh mẽ tới mức làm cho Võ Tônlụcgiai đỉnhphong như hắn cũng cảm thấy được áp lực cực lớn.
- Đáng tiếc, Huyền lực của ngươi quá yếu, kiếm ý là lá, Huyền lực làm gốc, rễ. Gốc rễ của ngươi không đủ. Coi như lá cây rậm rạp thì cũng chỉ là hư vô mà thôi.
Cười lạnh, hai quyền của Lữ Hạo như Giao Long xuất hải, bên trên song quyền không ngờ lại xuất hiện từng đạo từng đạo hắc tuyến quỷ dị, những hắc tuyến này lít nha lít nhít, trong nháy mắt đã hình thành một cái lưới lớn, bao phủ lên trên kiếm ảnh mà Diệp Huyền bổ ra.
Chương 903 Thủ đoạn ra hết (1)
Sưu sưu sưu.
Kiếm ảnh ngập trời và tấm võng lớn màu đen không ngừng va chạm, toàn bộ núi rừng trong nháy mắt vang lên tiếng nổ đùng đoàng kinh người, từng đạo từng đạo sóng trùng kích màu đen lấy nơi nổ tung làm trung tâm lan tràn ra chung quanh. Các nham thạch cây cối ở chung quanh trong nháy mắt bị đánh nát.
Mà chuyện quỷ dị chính là, ở ngoài phạm vi mà Bình Không Châu che đậy, ngay cả một chút gió cũng không có, trên từng cái cây to, lá cây vẫn không nhúc nhích.
- Kinh Đào Hãi Lãng Quyết!
Miệng rít lên một tiếng, thân thể Lữ Phong trong tiếng nổ hiện lên, toàn thân hắn toả ra quang mang mông lung, ánh mắt lóe sáng như đầy sao, tay đánh ra một quyền, giống như Giao Long ra thâm uyên. Hai đạo quyền uy màu đen hóa thành Giao Long gào thét, điên cuồng bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Hừ, phá!
Diệp Huyền hừ lạnh, hắn nín thở ngưng thần, đôi mắt đột nhiên biến thành màu xanh, khóa chặt vị trí nơi mà hai cỗ quyền phong suy yếu nhất, lại dùng một kiếm chém vào trong đó.
Oanh ầm!
Trong tiếng nổ cực lớn, hai người cùng nhau bay ngược ra phía sau mười mấy trượng.
- Lữ Phong này không hổ là đệ tử nội viện, quá mạnh mẽ, quả thực làm cho người ta khiếp sợ. E rằng so với Tần Phong kia cũng không hề yếu hơn một chút nào.
Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ, trong lúc đơn giản giao chiến, Lữ Phong đã mang đến cho hắn sự khiếp sợ cực lớn. Mặc dù người này chỉ là Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng áp lực mang tới cho hắn so với Võ Vương thất giai như Tần Phong cũng không kém chút nào.
- Huyền lực của Huyền Diệp kia làm sao lại dày đặc như vậy cơ chứ?
So với Diệp Huyền đang kinh ngạc, sự khiếp sợ của Lữ Phong càng lớn hơn, dù làm thế nào cũng không có cách nào ức chế được.
Tuy rằng hắn chỉ là Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng từ nhỏ công pháp, võ kỹ tu luyện đều vượt xa võ giả bình thường.
Dù cho là đối chiến với một ít Võ Vương thất giai nhất trọng phổ thông thì hắn cũng có thể chiến đấu một hồi.
Mà trước đó, một đòn toàn lực của hắn không ngờ lại không thể đánh giết được Diệp Huyền, trái lại còn thực lực ngang nhau, chuyện này ngay lập tức khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.
- Hắn chỉ là một tên Võ tông ngũ cấp tam trọng, làm sao có thể có Huyền lực mãnh liệt như vậy. Lại có thể ngăn cản được một đòn toàn lực của ta cơ chứ?
Lữ Phong cảm thấy khó hiểu.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc, Diệp Huyền đã lần thứ hai bắn tới.
- Chết!
Lăng Hư Chi Vũ màu tím xanh xuất hiện ở sau lưng của hắn, từng tia chớp lập lòe, Diệp Huyền đâm một kiếm về phía Lữ Phong.
Sưu!
Trường kiếm màu đen giống như một đạo tia chớp màu đen, xẹt qua chân trời, dưới tốc độ của Lăng Hư Chi Vũ gia trì làm cho người ta phản ứng không kịp. Hai mắt chỉ kịp nhìn thấy có một đạo tia sáng màu đen hư vô xẹt qua hư không, kiếm khí sắc bén vô cùng thì nó đã đã đi tới trước mặt Lữ Phong rồi.
Đối với đệ tử Huyền Cơ Tông, đương nhiên Diệp Huyền sẽ không có chút nương tay nào cả.
- Không được!
Lữ Phong giật nảy mình, vào lúc này, hắn đã không suy nghĩ được vì sao Huyền lực của Diệp Huyền lại hùng hậu như vậy nữa.
Trong thời khắc nguy cấp, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một sợi xích màu đen, những xiềng xích màu đen này vừa mới xuất hiện thì lại giống như sống lại. Trong tiếng vang leng keng, xiềng xích đột nhiên quấn quanh lên trọng kiếm màu đen mà Diệp Huyền đang đâm ra.
Trọng kiếm màu đen và xiềng xích màu đen kịch liệt va chạm, liên tiếp tạo ra vô số tia lửa.
- Tù Ma Tỏa Liên, cấm cho ta!
Leng keng keng.
Sợi xích màu đen cực kỳ linh hoạt, trên mặt hiện ra vô số phù văn, tỏa ra khí tức nồng đậm, giống như một con rắn lớn hướng về phía Diệp Huyền, nhanh chóng bò qua.
- Đây là cái gì?
Diệp Huyền kinh hãi, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng lập lòe, thân thể đột nhiên bắn lên trên không, thoát khỏi phạm vi công kích của xiềng xích màu đen.
- Hả? Linh bảo phi hành, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể lăng không phi hành hay sao?
Lữ Phong thấy vậy miệng nở nụ cười quỷ dị, sưu, tiếp theo sau lưng của hắn đột nhiên xuất hiện một tầng cánh chim bằng Huyền lực trong suốt. Cánh chim chấn động, cả người phóng lên trời, phóng thẳng về phía Diệp Huyền.
Mà xiềng xích màu đen trong tay hắn lại giống như là một con rắn độc, chỗ đầu sắc bén của xiềng xích nhanh như tia chớp đâm về mỗi một vị trí trên thân thể Diệp Huyền.
Leng keng keng!
Bên trong tiếng nổ đùng đoàng, trọng kiếm màu đen của Diệp Huyền và xiềng xích màu đen trong nháy mắt đã giao chiến hàng chục, hàng trăm lần, bùng nổ ra gợn sóng trùng kích kinh người.
- Đó là, linh kỹ phi hành?
Nhìn thấy cánh chim Huyền lực sau lưng Lữ Phong, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ. Linh kỹ phi hành chính là một loại linh kỹ vô cùng quý giá, coi như là ở bên trong Huyền Vực thì cũng vô cùng ít ỏi.
Càng đặc thù chính là, đại đa số linh kỹ phi hành, lúc tu luyện đều cần một ít điều kiện đặc thù, có thứ cần võ hồn phù hợp. Có thứ lại cần tài liệu quý giá, bởi vậy người có thể tu luyện thành linh kỹ phi hành, thường thường đều là một ít thiên tài vô cùng nghịch thiên.
Mà cái xiềng xích màu đen kia cũng như thế, chỉ có vẻn vẹn một chút mà Diệp Huyền đã có thể nhìn ra, xiềng xích màu đen này không chỉ là một cái Huyền binh cấp bảy, đồng thời cũng là một cái sản phẩm của luyện kim.
Mỗi một lần hắn bổ lên trên xiềng xích màu đen kia đều sẽ có một cỗ lực lượng không tên thẩm thấu đến, có thể thấy được phù văn điêu khắc ở trên xiềng xích màu đen kia ẩn chứa lực lượng đặc thù như thế nào.
Bất kể là xiềng xích màu đen hay là linh kỹ phi hành, tất cả đều mang tới rung động rất lớn cho Diệp Huyền.
Tuy rằng Lữ Phong này chỉ là một tên Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng lại đáng sợ không kém gì một ít Võ Vương thất giai.
- Huyền Cơ Tông vì đối phó ta, không ngờ lại hạ tiền vốn lớn như vậy a.
Huyền Binh cấp bảy, Bình Không Châu cấp bảy, Diệp Huyền không tin, những thứ này đều là lá bài tẩy trên người của tên Lữ Phong kia. Rất có thể là Huyền Cơ Tông vì muốn đánh giết mình mà cố ý đưa cho Lữ Phong.
Trong lúc suy nghĩ như vậy thì trong nháy mắt Diệp Huyền đã cùng với Lữ Phong giao chiến được mấy trăm chiêu.
Phía chân trời được Bình Không Châu bao phủ, đâu đâu cũng có bóng đen lít nha lít nhít, bắn ra gợn sóng kinh người.
Hai người từ bầu trời chiến đến mặt đất, lại từ mặt đất chiến lên đến bầu trời, mà chỗ bọn họ đi qua, tiếng nổ không ngừng vang vọng, đồng thời cũng hóa thành một đống phế tích.
Chương 904 Thủ đoạn ra hết (2)
Oanh ầm!
Một đạo ảo ảnh xẹt qua, xiềng xích màu đen linh hoạt trực tiếp xuyên qua một tảng đá cao mấy trượng, cả tảng đá trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy rồi vỡ nát.
So với Độc Tài Chi Kiếm, xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong còn linh hoạt hơn nhiều, đồng thời lại có thể phát động tấn công từ phía xa xa, Diệp Huyền nhất thời đỡ trái đỡ phải, không ngừng né tránh.
Vốn hắn đã chuẩn bị lợi dụng nham thạch và cây cối ở chung quanh để ngăn cản xiềng xích màu đen tấn công. Thế nhưng lạicăn bản vô dụng, bởi vì bất kể là nham thạch hay là cây cối, ở dưới xiềng xích màu đen này, tất cả đều yếu đuối giống như đậu hũ, trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy, căn bản không có cách nào kiên trì được một chớp mắt cả.
May mà Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền so với linh kỹ phi hành của Lữ Phong còn linh hoạt hơn rất nhiều, có thể lần lượt né tránh Lữ Phong tấn công.
- Phải nghĩ ra một biện pháp, nếu cứ tiếp tục như thế, ta tất sẽ bị rơi vào trong thế bị động.
Diệp Huyền cau mày trầm tư.
Không tới thời khắc mấu chốt, hắn cũng không muốn thả ra Kim Lân.
Bởi vì Kim Lân thân là huyền thú Yêu Vương, khí tức trên người quá mức đặc thù, một khi bị các đạo sư của Lam Quang học viện phát hiện ra, tất nhiên sẽ tạo ra chấn động rất lớn.
Không chỉ là vấn đề đạo sư của Lam Quang học viện, ở bên trong Vô Tận sơn mạch này, thân phận của huyền thú Yêu Vương cũng khá là đặc thù.
Diệp Huyền rất rõ ràng, huyền thú yêu thú bên trong Vô Tận sơn mạch, đại đa số đều chia làm từng trận doanh một. Một khi phát hiện ra có huyền thú Yêu Vương ngoại lai tiến vào, hậu quả khó có thể dự đoán ra được.
Quan trọng nhất đó là, Diệp Huyền không rõ Lữ Phong và Huyền Cơ Tông làm sao có thể liên lạc được với nhau. Vạn nhất chuyện bên cạnh hắn có huyền thú Yêu Vương lại bị Lữ Phong truyền đi. Như vậy hắn sẽ không chỉ phải đối mặt với Huyền Cơ Tông truy sát, mà là toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên truy sát.
Trong lúc bay lượn né tránh, trong đầu Diệp Huyền không ngừng xuất hiện từng ý nghĩ, đột nhiên, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời.
Có rồi!
Phanh!
Thân thể của hắn đột nhiên từ trên không hạ xuống bên dưới.
- Muốn dùng rừng làm nấm mộ của mình sao? Nực cười.
Lần lượt tấn công, lần lượt tay trắng trở về cũng đã khiến cho trong lòng Lữ Phong thầm giận không thôi. Nhìn thấy Diệp Huyền nhảy vào trong rừng rậm phía dưới, hắn không chút do dự mà mau chóng trực tiếp đuổi theo. Đồng thời còn điều khiển Tù Ma Tỏa Liên, điền cuồng truy kích Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Một khỏa nham thạch cao bằng mấy người bị xiềng xích màu đen xuyên thủng, chia năm xẻ bảy.
Sưu sưu!
Tiếp theo lại có một cây đại thụ mấy người vây quanh ôm mới xuể bị xiềng xích màu đen dễ dàng xuyên thấu qua, nhẹ nhàng giật lại một cái đã hóa thành bột mịn.
- Chết tiệt, tốc độ linh bảo phi hành của Huyền Diệp kia sao lại nhanh như vậy chứ? Nếu như không phải có linh bảo phi hành kia thì tiểu tử này đã sớm chết ở dưới xiềng xích của ta rồi.
Trong tài liệu mà Phó tông chủ cho hắn, linh bảo phi hành của Huyền Diệp chính là kiệt tác từ tay Lục Ly đại sư, thủ tịch luyện khí đại sư của Hạo Thiên đế quốc mà ra, là linh bảo cấp bảy, uy lực phi phàm.
- Hừ, chờ ta đánh giết tiểu tử này, như vậy kiện linh bảo phi hành kia sẽ là của Lữ Phong ta a.
Lữ Phong nở nụ cười dữ tợn.
Đúng lúc này...
Sưu sưu sưu!
Ba đạo lưu quang màu đen đột ngột từ dưới thân Lữ Phong bắn lên, tốc độ của ba đạo lưu quang này rất nhanh, khiến cho Lữ Phong căn bản không kịp phản ứng. trong chớp mắt đã đến đến vị trí cách trước người của hắn mấy mét.
- Cái gì?
Lữ Phong giật nảy mình, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được. Trong quá trình truy kích Diệp Huyền lại đột nhiên xuất hiện ba đạo lưu quang này, trong lúc vội vàng, hắn vội vàng thu hồi xiềng xích màu đen trở lại.
Phanh Phanh Phanh!
Xiềng xích màu đen ngập trời không ngừng xoay tròn, linh hoạt kinh người. Từ một cái sợi xích dài truy kích lại tạo thành xiềng xích đầy trời để phòng ngự, chỉ dùng thời gian vẻn vẹn trong chớp mắt, xiềng xích hung ác tàn nhẫn không ngừng xoay tròn, trong nháy mắt đã chắn lại ba đạo quang mang kia ở trước mặt của hắn.
- Hừ, Thần Linh đồng thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Thân thể của Diệp Huyền vốn bắn xuống lại đột nhiên đình trệ, đôi mắt hắn đột nhiên hóa thành màu xanh, một luồng gợn sóng vô hình từ bên trong phóng thích ra ngoài, đi vào trong thân thể của Lữ Phong.
Vừa nãy, ở bên trong quá trình chạy trốn, hắn đã đem ba cái diệt huyền phi đao lặng lẽ ẩn dấu ở trong rừng núi, chờ sau khi Lữ Phong đi qua thì mới đột nhiên xuất hiện tấn công.
Bây giờ hồn lực của hắn đã đạt đến lục phẩm, diệt huyền phi đao ở dưới hồn lực lục phẩm của hắn gia trì đã đủ để dễ dàng giết chết đại đa số Võ Tônlụcgiai tam trọng.
Mà vì đề phòng Lữ Phong phản ứng lại, cho nên ngay khi thúc dục diệt huyền phi đao thì đồng thời Diệp Huyền cũng ngay lập tức sử dụng tới Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Quả nhiên, Lữ Phong bị Huyễn Cấm Chi Nhãn tập trung, hắn chỉ cảm giác đầu óc của mình đột nhiên trở nên trì trệ, cả người trong chớp mắt đã mất đi sự khống chế.
- Không được, đây là đồng thuật gì vậy?
Trong lòng Lữ Phong giật nảy mình, đối với đồng thuật, không phải là hắn không biết, trong bảo khố của Huyền Cơ Tông cũng có vài loại đồng thuật.
Thế nhưng đại đa số đồng thuật, tác dụng đều là dùng để quan sát và phân tích. Chỉ là đồng thuật sản sinh ra tác dụng trong thực chiến chính diện đã ít lại càng ít.
Nhưng hôm nay, đồng thuật của Diệp Huyền chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn hắn thì đã làm cho linh hồn của hắn giống như chìm vào vực sâu vô tận. Loại mức độ công kích đến từ tinh thần kia khiến cho cả người hắn đổ mồ hôi lạnh tràn trề, ngay cả quyền khống chế thân thể trong nháy mắt cũng đã biến mất.
Không chỉ như thế, xiềng xích màu đen trong tay hắn trong nháy mắt trúng đồng thuật cũng đã mất đi khống chế, diệt huyền phi đao biến thành ba đạo lưu quang, trong nháy mắt xuyên qua từng tầng cách trở của xiềng xích màu đen, mạnh mẽ đâm về phía vị trí hai mắt và trái tim của hắn.
- Đáng chết!
Thời khắc mấu chốt, Lữ Phong cố gắng thức tỉnh tinh thần lại, miệng gầm lên giận dữ một tiếng.
Ầm!
Một đạo sương mù màu đen nồng đậm ở trên người hắn vọt lên, bên ngoài thân thể của hắn lập tức được bao trùm lên một tầng khải giáp màu đen dữ tợn, thậm chí ngay cả đầu hắn cũng bị khải giáp màu đen dữ tợn bao trùm.
Chương 905 Tà Nhãn võ hồn (1)
Leng keng keng!
Diệt huyền phi đao chém lên bên trên khải giáp màu đen, tạo thành vô số tia lửa. Thế nhưng căn bản không có cách nào xuyên thấu qua phòng ngự của khải giáp màu đen, mà chỉ vẻn vẹn để lại ba điểm trắng rất nhỏ ở trên khải giáp màu đen kia. Rất nhanh, lưu quang màu đen lập lòe, trong nháy mắt ba điểm trắng này cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
- Cái gì?
Diệp Huyền giật nảy mình, diệt huyền phi đao của hắn dưới hồn lực lục phẩm thúc dục đã đủ để xuyên thấu qua thân thể của bất kỳ Võ Tônlụcgiai tam trọng nào. Thế nhưng đối mặt với khải giáp màu đen kia, thậm chí ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Không cần phải nghi ngờ chút nào, khải giáp màu đen có tạo hình cổ điển, dáng dấp dữ tợn kia, tất nhiên cũng là một kiện khải giáp cấp bảy.
- Huyền Cơ Tông vì giết ta, thực sự đã hạ vốn liếng rất lớn a.
Diệp Huyền không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ở trên Thiên Huyền đại lục, trong các Huyền binh cùng cấp bậc, khải giáp phòng ngự không thể nghi ngờ là cao quý nhất, cũng là một loại quý hiếm nhất.
Vì đánh giết mình mà Lữ Phong đã lấy ra xiềng xích màu đen, khải giáp màu đen, cùng với Bình Không Châu, ba đại bảo vật cấp bảy.
Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi cảm thấy khiếp sợ vì sự vô cùng bạo tay của Huyền Cơ Tông.
Rốt cuộc Huyền Cơ Tông muốn hắn chết tới bao nhiêu mà lại ban tặng cho Lữ Phong nhiều bảo vật như vậy a.
- Sưu!
Nhanh chóng thu hồi diệt huyền phi đao tới trước người mình, Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết rõ, đối mặt với Lữ Phong nắm giữ khải giáp phòng ngự cấp bảy, diệt huyền phi đao của hắn căn bản không có nửa điểm công dụng nào cả.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì gian kế của Huyền Diệp đã thực hiện được a.
Thân thể được khải giáp màu đen dữ tợn bao trùm, trong lòng Lữ Phong vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong diệt huyền phi đao kia lan truyền đến lực lượng kinh khủng, nếu như không phải trong lúc thời khắc mấu chốt hắn thúc giục Ma Thiên Giáp mà trong tông đưa cho hắn. Như vậy chỉ cần một đòn vừa nãy thì hắn đã bị trọng thương hấp hối rồi.
- Người này có nhiều thủ đoạn như thế, chẳng trách năm đó hắn lại có thể đánh chết được Cuồng Phong trưởng lão, khiến cho đám người phó tông chủ kiêng kỵ như vậy.
Vào giờ phút này, trong lòng Lữ Phong đối với Diệp Huyền cũng không còn có một chút khinh thị nào nữa.
Ma Thiên Giáp này vốn là thứ mà đám người Đoạn Thiên Lang đưa cho Lữ Phong, đề phòng cao thủ Võ Vương thần bí ở bên cạnh Diệp Huyền. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, khi hắn đối phó với Diệp Huyền lại bị ép cho phải thúc giục.
- Bây giờ thời gian đã qua đi không ít, công hiệu của Bình Không Châu đã được dùng gần như một nửa, nhất định phải mau chóng giải quyết Diệp Huyền này.
Trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, trong con ngươi của Lữ Phong tuôn ra một đoàn lệ mang dữ tợn, như một đạo phong bạo màu đen điên cuồng bao phủ về phía Diệp Huyền.
Sưu!
Bên trên Ma Thiên Giáp, sương mù màu đen bao quanh lập tức trở nên cuồn cuộn, đem cánh chim Huyền lực vốn trong suốt trắng nõn nhuộm thành màu đen chói mắt. Có một loại tà ý khó nói nên lời.
Sưu!
Đồng thời sợi xích màu đen trong tay hắn đột nhiên ầm ầm lướt ra, hòa làm một thể với khải giáp màu đen dữ tợn, hóa thành một đầu Giao Long màu đen, điên cuồng đánh về phía vị trí của Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Diệp Huyền vội vàng thúc dục Lăng Hư Chi Vũ né tránh xiềng xích màu đen công kích, thế nhưng sóng trùng kích mãnh liệt vẫn mạnh mẽ đánh bay hắn ra ngoài.
- Huyền Diệp, không nghĩ tới ngươi lại có thể bức ta đến mức độ này, đã như vậy, vậy hãy để cho ngươi chết ở dưới Ma Thiên Giáp và Tù Ma Tỏa Liên của ta đi.
Trong tiếng rống giận dữ dữ tợn, trên xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong bắn ra ma khí màu đen, Huyền lực màu đen khủng bố giống như cùng một mảnh hải dương, nhanh chóng bao phủ một khu vực lớn ở quanh thân Diệp Huyền.
Trong lúc lần lượt oanh kích, Diệp Huyền không ngừng né tránh, giống như một trang giấy trong gió, bị thổi cho không ngừng bay lên.
- Khải giáp màu đen này vừa ra, uy lực của xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong làm sao lại tăng lên nhiều như vậy chứ?
Trong xung kích kịch liệt, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
So với công kích trước đó, giờ khắc này Lữ Phong tấn công, cường hãn làm cho người ta kinh hãi, giống như căn bản không ở cùng một cấp bậc vậy.
Sưu!
Lúc này sợi xích màu đen hóa thành một đạo lưu quang đánh đến, Diệp Huyền không kịp tránh né mà chỉ vội vàng vung Độc Tài Chi Kiếm ra, kiếm liên tục va chạm. Công kích mạnh mẽ chấn động đến mức làm cho Diệp Huyền phải liên tiếp rút lui, liên tiếp đụng gãy mấy cây đại thụ. Lúc này thân thể của hắn mới gian nan dừng lại được.
Một tia máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.
Đòn này tuyệt đối có thể so với một kích của cường giả Võ Vương thất giai, nếu như không phải Diệp Huyền tu luyện cửu chuyển Thánh thể, đổi lại là những Võ Tônlụcgiai tam trọng khác, tất cả sẽ vỡ nát thành bụi máu trong nháy mắt a.
Thấy Diệp Huyền dưới công kích điên cuồng của mình mà vẫn còn có thể không ngừng kiên trì, trong con ngươi của Lữ Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà trong chốc lát, vẻ kinh ngạc này lại bị vẻ dữ tợn thay thế.
- Ngươi chỉ là một Võ tông ngũ cấp, cho dù Huyền lực có mạnh hơn thì chung quy cũng chỉ có hạn, ta không tin, ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Xiềng xích màu đen ngập tời giống như long quyển phẫn nộ, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có bảo vật sao?
Ngay trong nháy mắt này, trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một tảng đá màu đen, hắn vẫy tay sau đó ném ra ngoài.
Sưu!
Màu đen hòn đá theo gió bành trướng lên, nhanh chóng biến thành kích cỡ tương đương với một ngọn núi nhỏ, mạnh mẽ nện vào bên trên xiềng xích phía trước, chỉ nghe coong một tiếng, xiềng xích màu đen bị đập cho run rẩy, nhanh chóng bay ra ngoài.
- Cái gì? Đây là bảo vật gì?
Lữ Phong giật nảy mình, hắn ngưng thần nhìn một cái. Vừa nhìn thấy uy thế khủng bố trên tảng đá màu đen tỏa ra, hắn lập tức cả kinh nói:
- Đây không ngờ lại là huyền bảo, chẳng lẽ tiểu tử ngươi còn là một tên luyện hồn sư hay sao?
Trong lòng Lữ Phong giật nảy mình, một kích vừa rồi có uy lực kinh người, Tù Ma Tỏa Liên của hắn suýt chút nữa cũng không thể ngăn cản được.
- Tù Ma Tỏa Liên và Ma Thiên Giáp này không ngờ lại là một bộ.
Quả nhiên không để cho hắn chờ bao lâu, một bóng người thô bạo đã xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Đây là một người thanh niên mặc áo lam, dung mạo tương đương tuấn lãng, khá cao.
Khuôn mặt trắng nõn, vô cùng ôn hoà, khiến cho người ta vừa nhìn một chút thì trong lòng đã có một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Nếu như không phải là loại sát cơ không tên kia vẫn quanh quẩn, như vậy Diệp Huyền căn bản sẽ không tin tưởng, một thanh niên như ánh mặt trời như thế lại sẽ lần theo hắn để giết chóc.
Ngay khi Diệp Huyền nhìn thấy đối phương, đồng thời Lữ Phong cũng lập tức nhìn thấy Diệp Huyền.
Phanh!
Hai ánh mắt va chạm ở trong hư không, không ngờ lại bùng ra một đoàn điện quang không tên, khí thế nồng đậm phun ra ở giữa hai người.
- Ngươi chính là Huyền Diệp?
Trên mặt Lữ Phong nhất thời lộ ra một tia ngạc nhiên và nghi hoặc, hắn hơi nhướng mày, nói:
- Ngươi đang ở chỗ này chờ ta?
Lữ Phong đã từng tưởng tượng ra rất rất nhiều phương thức gặp mặt Diệp Huyền, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến sẽ lại có bộ dáng như lúc này.
Hơn nữa từ bên trong ánh mắt sắc bén của Diệp Huyền, hắn cũng đã cảm nhận được, thiếu niên ở trước mặt này, tuy rằng chỉ vẻn vẹn là ngũ cấp tam trọng, thế nhưng loại khí thế này đã chứng minh đối phương không tầm thường.
- Chính là ngươi vừa nãy vẫn lần theo ta?
Diệp Huyền đứng lên, lãnh đạm nói.
Người thanh niên này, tuổi tác chừng hơn hai mươi tuổi, trước đó hắn cũng chưa từng thấy, không thể nghi ngờ, tất nhiên đối phương là học sinh cũ bên trong nội viện.
- Ngươi lại có thể phát hiện ra ta lần theo?
Lần này, Lữ Phong càng thêm giật mình.
Khí huyết thạch của hắn có thể căn cứ vào một tia khí huyết và khí tức của người khác mà theo dõi đến phương vị của đối phương. Từ bản chất, vẫn cố gắng lần theo vị trí của bản thể, bởi vậy ở trên lý thuyết mà nói, quả thực có thể bị phát hiện ra được.
Nhưng đây chỉ là trên lý thuyết mà thôi, khí huyết thạch chính là kết quả của luyện kim thất giai. Dưới tình huống thông thường, ngay cả Võ Vương thất giai cũng chưa chắc đã có thể nhận biết được mình bị lần theo dấu vết.
Mà Huyền Diệp này mới là Võ tông ngũ cấp, không ngờ đã có thể cảm ứng được bản thân bị Huyết Thạch khóa chặt, quả thực đã làm cho Lữ Phong cảm thấy bất ngờ.
Trong con ngươi của hắn lộ ra một tia kinh ngạc, chợt thản nhiên nở nụ cười:
- Quả nhiên không hổ là nhân vật nổi tiếng bên trong tân sinh khóa này, quả thực thật sự có tài. Tại hạ Lữ Phong, học sinh cũ của nội viện Lam Quang học viện. Sở dĩ ta theo dõi ngươi là nghe nói trên người ngươi có không ít tinh thạch, ngoan ngoãn giao ra đây, như vậy cũng tránh cho ta khỏi tự mình động thủ.
Lữ Phong cố ý đem mục tiêu dời lên bên trên tinh thạch, hắn làm như thế cũng là vì muốn xóa bỏ sự cảnh giác của Diệp Huyền.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười nhạo, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn muốn giả vờ hay sao? Là coi ta là kẻ ngu ngốc? Hay là chính ngươi ngu ngốc vậy?
- Ngươi có ý gì?
Vẻ mặt của Lữ Phong vô cùng nghi hoặc.
- Ta có ý gì ngươi không biết sao?
Diệp Huyền khoát tay chặn lại:
- Ta không muốn nói nhiều với ngươi, mục đích của ngươi tới đây ta rất rõ ràng, lai lịch của ngươi ta cũng biết, có thủ đoạn gì thì cứ việc lấy ra đi a. Ta tin rằng Huyền Cơ Tông phái ngươi tới đây, nhất định đã có mười phần tự tin đối với ngươi a.
- Hả?
Ánh mắt Lữ Phong trầm xuống, chợt lập tức trấn định lại, trong con ngươi bắn ra quang mang âm lãnh:
- Ha ha, quả nhiên đám người phó tông chủ không nhìn lầm ngươi, ngươi lại có thể đoán ra ta là người của Huyền Cơ Tông, quả thật làm cho ta bất ngờ a.
Thấy bị Diệp Huyền nhìn thấu thân phận, vẻ mặt ôn hoà của Lữ Phong đột nhiên trở nên âm trầm, một tia sát cơ nồng đậm từ trong ánh mắt của hắn phóng ra.
Đồng thời trong lòng của hắn cũng cảm thấy âm thầm khiếp sợ.
Trước đây rất lâu Lữ Phong đã là đệ tử nòng cốt của Huyền Cơ Tông, thân phận ở trong Huyền Cơ Tông cũng vô cùng cao quý.
Sau đó hắn mai danh ẩn tích, bị Huyền Cơ Tông phái đến Lam Quang học viện, tìm tòi tình báo và tu luyện.
Dùng thiên phú của hắn, chỉ vẻn vẹn tới năm thứ hai thì hắn đã thành công gia nhập nội viện, trở thành nhân vật nổi tiếng trong học viện.
Trong hai năm qua, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, coi như là ở trong nội viện cường giả xuất hiện lớp lớp thì xếp hạng của hắn cũng cao tới vị trí thứ bảy.
Bởi vậy mấy ngày trước nhận được nhiệm vụ mà Đoạn phó tông chủ từ trong tối truyền đến, hắn vẫn còn có chút xem thường.
Để học viên thiên tài xếp hạng thứ bảy trong học viện như hắn, trong lúc nội viện sát hạch lại ở trong tối đánh giết một tên tân sinh mới là ngũ cấp tam trọng. Lại vừa mới gia nhập học viên được hơn một tháng. Dưới cái nhìn của hắn, đây căn bản là chuyện bé xé ra to, giết gà dùng đao mổ trâu a.
Nhưng mà làm đệ tử Huyền Cơ Tông, hắn vẫn không chút do dự lĩnh nhiệm vụ, đồng thời bắt đầu tìm hiểu tình báo về Diệp Huyền.
Càng hiểu rõ sâu sắc về Diệp Huyền thì tâm tư vốn xem thường của Lữ Phong cũng đã có chút yếu bớt.
Không thể không nói, tất cả những chuyện mà Diệp Huyền làm ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên căn bản không giống như là một người thiếu niên có thể làm được.
Chuyện này làm cho Lữ Phong đối với Diệp Huyền đã bắt đầu từ từ trở nên coi trọng.
Vì lẽ đó, khi hắn tìm thấy Diệp Huyền, hắn còn cố gắng dùng tinh thạch để làm mê hoặc Diệp Huyền. Hắn làm như vậy là muốn để cho Diệp Huyền coi hắn là một học sinh cũ, đến chỉ vì muốn cướp đoạt tinh thạch mà thôi.
Đây là ưu điểm to lớn nhất của Lữ Phong này.
Đó là mặc kệ hắn xem thường đối thủ bao nhiêu, khi nào giao chiến, hắn vẫn sẽ dụng hết toàn lực, sẽ không có chút xem thường đối thủ nào cả.
Chỉ là điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, một lời của Diệp Huyền đã nói toạc ra thân phận của hắn, đã nhìn thấu kế hoạch của hắn.
- Người này lúc nhìn thấy ta vẻ mặt cũng không có một chút bất ngờ nào. Không chỉ nhận ra được bản thân bị khí huyết thạch lần theo, mà còn sớm biết rõ thân phận của ta. Xem ra người này quả thực có chỗ độc đáo, làm chuyện gì cũng cẩn thận a.
Nghĩ đến lời cảnh cáo và lời nói của đám người Đoạn phó tông chủ, Lữ Phong rất tán thành.
Vào giờ phút này, sự xem thường của hắn đối với Diệp Huyền đã triệt để bị ném ra sau đầu, cả người trở nên cực kỳ cảnh giác.
Chương 902 Bình Không Châu (2)
Nhưng trên mặt hắn vẫn cố ý lộ ra vẻ không quan tâm chút nào, hắn vẫn thản nhiên cười nói:
- Không nghĩ tới tiểu tử nhà ngươi nhanh như vậy đã đoán ra thân phận của ta. Đã như vậy, tại sao ngươi không trốn đi? Hoặc là đi thông báo cho đạo sư của học viện?
- Trốn? Vì sao ta phải trốn?
Diệp Huyền cười xì một tiếng, vẻ mặt xem thường.
Thông báo đạo sư học viện, trước tiên hắn cũng không biết người lần theo hắn là ai, coi như nói cho đám người Thanh Phong, chỉ cần Lữ Phong đánh chết cũng không thừa nhận, như vậy bọn họ cũng sẽ không làm gì được Lữ Phong này.
Quan trọng nhất đó là…. Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Thông báo cho đạo sư, để ngươi có phòng bị, làm sao ta còn có thể giết ngươi được nữa chứ?
- Giết ta?
Lữ Phong không khỏi ngẩn ra, thấy trên mặt Diệp Huyền không có vẻ sợ hãi chút nào, đầu tiên hắn nghi hoặc, sau đó lại chợt nhớ ra cái gì đó, khóe miệng càng vui vẻ cười to.
- Tiểu tử, ta nên khâm phục lòng can đảm của ngươi, hay là nên cảm thấy ngươi là kẻ ngốc nghếch a? Nhìn thấy ta, dường như ngươi cũng không có hoảng sợ gì a? Chẳng lẽ, ngươi cho rằng bằng vào ngươi là đã có thể giết chết ta? Ồ, đúng rồi, ta nghe nói đã từng có một người Võ Vương thất giai gọi là Tần Phong truy sát ngươi. Kết quả lại bị một tên thanh niên tóc vàng đánh giết, chẳng lẽ tên kia còn có thể lẻn vào chỗ khảo hạch của học viện, bảo vệ ngươi ở trong bóng tối hay sao?
Lữ Phong cố ý đánh giá bốn phía, vẻ mặt của hắn nhìn như tùy ý, thế nhưng huyền thức mạnh mẽ lại lan tràn ra bên ngoài ở trong bóng tối, thời thời khắc khắc cảnh giác bốn phía.
Chỉ là ở bên trong cảm nhận của hắn, ở chu vi chung quanh bọn họ căn bản không có một tia động tĩnh dị thường nào cả.
- Người này trấn định như vậy, rốt cuộc là tại sao a?
Trong lòng Lữ Phong không khỏi nghi hoặc không thôi, hắn tiếp tục cười gằn, thử dò xét nói:
- Ngươi cho rằng bằng vào một chút thủ đoạn ấy đã có thể lừa gạt được ta sao? Chung quanh chúng ta căn bản không có ai, ai nói cho ngươi biết, bằng vào Võ tông ngũ cấp tam trọng như ngươi là có thể đánh giết được Võ Tônlụcgiai tam trọng như ta chứ?
- Ha ha ha, giết ngươi, ta đâu cần phải động thủ a?
Diệp Huyền cười ha ha, từ trên người lấy ra một khối bùa chú:
- Ta chỉ cần bóp nát khối bùa chú này là các đạo sư Lam Quang học viện sẽ ở chạy đến trong chốc lát, để bọn họ biết thân phận đệ tử Huyền Cơ Tông, ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm cái gì chứ?
Ánh mắt Lữ Phong lạnh lẽo, cười nhạt:
- Ngươi cho rằng chỉ bằng vào lời của ngươi thì bọn họ sẽ tin tưởng ngươi hay sao?
Diệp Huyền lại tự tin lấy ra một khối thẻ ngọc, thản nhiên nói:
- Nếu như lại thêm cái này thì sao? Những lời vừa nãy ta và ngươi trò chuyện, ta đã ghi lại tất cả đầu đuôi a.
Dứt lời, Diệp Huyền trực tiếp định bóp nát bùa chú.
Nếu như có thể mang các đạo sư học viện tới đây, như vậy hắn cũng không ngại để cho các đạo sư giết bỏ Lữ Phong này trừ hậu hoạn.
- Tên tiểu tử này.
Mắt thấy Diệp Huyền sắp bóp nát bùa chú, trong thời khắc mấu chốt, trong tay Lữ Phong đột nhiên xuất hiện một viên cầu màu trắng, đột nhiên bị hắn quăng lên trên không trung.
Ầm!
Viên cầu màu trắng trong nháy mắt đã vỡ ra, một đạo sóng gợn hư vô giống như là một cái lồng bằng quang mang, trong nháy mắt đã bao phủ lại chu vi mấy dặm bên trong hư không.
- Bình Không Châu!
Diệp Huyền kinh ngạc lên tiếng, Bình Không Châu là một loại linh bảo có thể phong tỏa hư không bốn phía, một khi nổ tung là có thể che đậy tất cả khí tức ở bên trong chu vi mấy dặm. Đồng thời còn khóa lại vùng hư không này, cấm chế tất cả đồ vật ra vào.
Nói cách khác, hiện tại dù cho là Diệp Huyền bóp nát bùa chú thì các đạo sư của Lam Quang học viện cũng sẽ không cảm nhận được vị trí của hắn, thậm chí, hiện tại Diệp Huyền muốn dựa vào Lăng Hư Chi Vũ rời đi thì cũng không thể.
Bởi vì Bình Không Châu đã hoàn toàn khóa lại phiến hư không này.
Đương nhiên, Bình Không Châu cũng có một nhược điểm, đó là thời gian phong tỏa có hạn, thông thường mà nói, Bình Không Châu cấp bảy, thời gian có thể phong tỏa hư không cũng chỉ chừng nửa canh giờ.
Trước đó, Diệp Huyền vẫn hoài nghi, làm sao ở bên trong sơn mạch này đối phương lại có thể đánh giết hắn một cách tự nhiên như vậy được chứ?
Dù sao, một khi hắn bóp nát bùa chú, các đạo sư học viện sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, đồng thời còn chạy tới nơi này.
Bây giờ nhìn thấy Bình Không Châu, rốt cục hắn đã hiểu rõ.
- Tiểu tử nhà ngươi ánh mắt cũng không tệ lắm a. Không sai, hạt châu vừa nãy chính là Bình Không Châu, hiện tại ngươi đã hiểu rồi chứ? Coi như ngươi bóp nát bùa chú thì cũng sẽ không có đạo sư nào thu được tin tức của ngươi a.
Lữ Phong cười lạnh một tiếng, chợt hắn không nói nữa, ánh mắt phát lạnh, đột nhiên đánh ra một quyền về phía Diệp Huyền.
Thời gian của Bình Không Châu chỉ có chừng nửa canh giờ, nhất định hắn phải ở trong nửa canh giờ này đánh chết Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Hư không phía trước dưới một quyền này của hắn bỗng nhiên chấn động và chuyển động, một đạo khí tức lăng liệt đến mức tận cùng và quyền phong ở trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Quyền phong chưa tới, thế nhưng khí thế đáng sợ kia cũng đã chấn động đến mức Diệp Huyền không thở được.
- Phá!
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, Độc Tài Chi Kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, trọng kiếm màu đen phảng phất như một đạo huyễn ảnh quỷ mị, mạnh mẽ chém vào bên trên một quyền này.
- Phanh!
Quyền phogn mà Lữ Phong đánh ra trong nháy mắt nổ tung, trên Độc Tài Chi Kiếm của Diệp Huyền có một luồng khí tức vô tận tăng vọt lên, kiếm ảnh vô cùng hóa thành sóng lớn cuộn trào, giống như hải dương bao phủ về phía Lữ Phong.
- Kiếm ý thật là đáng sợ!
Lữ Phong hơi giật mình, mặc dù Diệp Huyền mới chỉ là ngũ cấp tam trọng, thế nhưng khi thi triển kiếm ý ra lại mạnh mẽ tới mức làm cho Võ Tônlụcgiai đỉnhphong như hắn cũng cảm thấy được áp lực cực lớn.
- Đáng tiếc, Huyền lực của ngươi quá yếu, kiếm ý là lá, Huyền lực làm gốc, rễ. Gốc rễ của ngươi không đủ. Coi như lá cây rậm rạp thì cũng chỉ là hư vô mà thôi.
Cười lạnh, hai quyền của Lữ Hạo như Giao Long xuất hải, bên trên song quyền không ngờ lại xuất hiện từng đạo từng đạo hắc tuyến quỷ dị, những hắc tuyến này lít nha lít nhít, trong nháy mắt đã hình thành một cái lưới lớn, bao phủ lên trên kiếm ảnh mà Diệp Huyền bổ ra.
Chương 903 Thủ đoạn ra hết (1)
Sưu sưu sưu.
Kiếm ảnh ngập trời và tấm võng lớn màu đen không ngừng va chạm, toàn bộ núi rừng trong nháy mắt vang lên tiếng nổ đùng đoàng kinh người, từng đạo từng đạo sóng trùng kích màu đen lấy nơi nổ tung làm trung tâm lan tràn ra chung quanh. Các nham thạch cây cối ở chung quanh trong nháy mắt bị đánh nát.
Mà chuyện quỷ dị chính là, ở ngoài phạm vi mà Bình Không Châu che đậy, ngay cả một chút gió cũng không có, trên từng cái cây to, lá cây vẫn không nhúc nhích.
- Kinh Đào Hãi Lãng Quyết!
Miệng rít lên một tiếng, thân thể Lữ Phong trong tiếng nổ hiện lên, toàn thân hắn toả ra quang mang mông lung, ánh mắt lóe sáng như đầy sao, tay đánh ra một quyền, giống như Giao Long ra thâm uyên. Hai đạo quyền uy màu đen hóa thành Giao Long gào thét, điên cuồng bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Hừ, phá!
Diệp Huyền hừ lạnh, hắn nín thở ngưng thần, đôi mắt đột nhiên biến thành màu xanh, khóa chặt vị trí nơi mà hai cỗ quyền phong suy yếu nhất, lại dùng một kiếm chém vào trong đó.
Oanh ầm!
Trong tiếng nổ cực lớn, hai người cùng nhau bay ngược ra phía sau mười mấy trượng.
- Lữ Phong này không hổ là đệ tử nội viện, quá mạnh mẽ, quả thực làm cho người ta khiếp sợ. E rằng so với Tần Phong kia cũng không hề yếu hơn một chút nào.
Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ, trong lúc đơn giản giao chiến, Lữ Phong đã mang đến cho hắn sự khiếp sợ cực lớn. Mặc dù người này chỉ là Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng áp lực mang tới cho hắn so với Võ Vương thất giai như Tần Phong cũng không kém chút nào.
- Huyền lực của Huyền Diệp kia làm sao lại dày đặc như vậy cơ chứ?
So với Diệp Huyền đang kinh ngạc, sự khiếp sợ của Lữ Phong càng lớn hơn, dù làm thế nào cũng không có cách nào ức chế được.
Tuy rằng hắn chỉ là Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng từ nhỏ công pháp, võ kỹ tu luyện đều vượt xa võ giả bình thường.
Dù cho là đối chiến với một ít Võ Vương thất giai nhất trọng phổ thông thì hắn cũng có thể chiến đấu một hồi.
Mà trước đó, một đòn toàn lực của hắn không ngờ lại không thể đánh giết được Diệp Huyền, trái lại còn thực lực ngang nhau, chuyện này ngay lập tức khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.
- Hắn chỉ là một tên Võ tông ngũ cấp tam trọng, làm sao có thể có Huyền lực mãnh liệt như vậy. Lại có thể ngăn cản được một đòn toàn lực của ta cơ chứ?
Lữ Phong cảm thấy khó hiểu.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc, Diệp Huyền đã lần thứ hai bắn tới.
- Chết!
Lăng Hư Chi Vũ màu tím xanh xuất hiện ở sau lưng của hắn, từng tia chớp lập lòe, Diệp Huyền đâm một kiếm về phía Lữ Phong.
Sưu!
Trường kiếm màu đen giống như một đạo tia chớp màu đen, xẹt qua chân trời, dưới tốc độ của Lăng Hư Chi Vũ gia trì làm cho người ta phản ứng không kịp. Hai mắt chỉ kịp nhìn thấy có một đạo tia sáng màu đen hư vô xẹt qua hư không, kiếm khí sắc bén vô cùng thì nó đã đã đi tới trước mặt Lữ Phong rồi.
Đối với đệ tử Huyền Cơ Tông, đương nhiên Diệp Huyền sẽ không có chút nương tay nào cả.
- Không được!
Lữ Phong giật nảy mình, vào lúc này, hắn đã không suy nghĩ được vì sao Huyền lực của Diệp Huyền lại hùng hậu như vậy nữa.
Trong thời khắc nguy cấp, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một sợi xích màu đen, những xiềng xích màu đen này vừa mới xuất hiện thì lại giống như sống lại. Trong tiếng vang leng keng, xiềng xích đột nhiên quấn quanh lên trọng kiếm màu đen mà Diệp Huyền đang đâm ra.
Trọng kiếm màu đen và xiềng xích màu đen kịch liệt va chạm, liên tiếp tạo ra vô số tia lửa.
- Tù Ma Tỏa Liên, cấm cho ta!
Leng keng keng.
Sợi xích màu đen cực kỳ linh hoạt, trên mặt hiện ra vô số phù văn, tỏa ra khí tức nồng đậm, giống như một con rắn lớn hướng về phía Diệp Huyền, nhanh chóng bò qua.
- Đây là cái gì?
Diệp Huyền kinh hãi, Lăng Hư Chi Vũ sau lưng lập lòe, thân thể đột nhiên bắn lên trên không, thoát khỏi phạm vi công kích của xiềng xích màu đen.
- Hả? Linh bảo phi hành, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có thể lăng không phi hành hay sao?
Lữ Phong thấy vậy miệng nở nụ cười quỷ dị, sưu, tiếp theo sau lưng của hắn đột nhiên xuất hiện một tầng cánh chim bằng Huyền lực trong suốt. Cánh chim chấn động, cả người phóng lên trời, phóng thẳng về phía Diệp Huyền.
Mà xiềng xích màu đen trong tay hắn lại giống như là một con rắn độc, chỗ đầu sắc bén của xiềng xích nhanh như tia chớp đâm về mỗi một vị trí trên thân thể Diệp Huyền.
Leng keng keng!
Bên trong tiếng nổ đùng đoàng, trọng kiếm màu đen của Diệp Huyền và xiềng xích màu đen trong nháy mắt đã giao chiến hàng chục, hàng trăm lần, bùng nổ ra gợn sóng trùng kích kinh người.
- Đó là, linh kỹ phi hành?
Nhìn thấy cánh chim Huyền lực sau lưng Lữ Phong, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ. Linh kỹ phi hành chính là một loại linh kỹ vô cùng quý giá, coi như là ở bên trong Huyền Vực thì cũng vô cùng ít ỏi.
Càng đặc thù chính là, đại đa số linh kỹ phi hành, lúc tu luyện đều cần một ít điều kiện đặc thù, có thứ cần võ hồn phù hợp. Có thứ lại cần tài liệu quý giá, bởi vậy người có thể tu luyện thành linh kỹ phi hành, thường thường đều là một ít thiên tài vô cùng nghịch thiên.
Mà cái xiềng xích màu đen kia cũng như thế, chỉ có vẻn vẹn một chút mà Diệp Huyền đã có thể nhìn ra, xiềng xích màu đen này không chỉ là một cái Huyền binh cấp bảy, đồng thời cũng là một cái sản phẩm của luyện kim.
Mỗi một lần hắn bổ lên trên xiềng xích màu đen kia đều sẽ có một cỗ lực lượng không tên thẩm thấu đến, có thể thấy được phù văn điêu khắc ở trên xiềng xích màu đen kia ẩn chứa lực lượng đặc thù như thế nào.
Bất kể là xiềng xích màu đen hay là linh kỹ phi hành, tất cả đều mang tới rung động rất lớn cho Diệp Huyền.
Tuy rằng Lữ Phong này chỉ là một tên Võ Tônlụcgiai tam trọng, thế nhưng lại đáng sợ không kém gì một ít Võ Vương thất giai.
- Huyền Cơ Tông vì đối phó ta, không ngờ lại hạ tiền vốn lớn như vậy a.
Huyền Binh cấp bảy, Bình Không Châu cấp bảy, Diệp Huyền không tin, những thứ này đều là lá bài tẩy trên người của tên Lữ Phong kia. Rất có thể là Huyền Cơ Tông vì muốn đánh giết mình mà cố ý đưa cho Lữ Phong.
Trong lúc suy nghĩ như vậy thì trong nháy mắt Diệp Huyền đã cùng với Lữ Phong giao chiến được mấy trăm chiêu.
Phía chân trời được Bình Không Châu bao phủ, đâu đâu cũng có bóng đen lít nha lít nhít, bắn ra gợn sóng kinh người.
Hai người từ bầu trời chiến đến mặt đất, lại từ mặt đất chiến lên đến bầu trời, mà chỗ bọn họ đi qua, tiếng nổ không ngừng vang vọng, đồng thời cũng hóa thành một đống phế tích.
Chương 904 Thủ đoạn ra hết (2)
Oanh ầm!
Một đạo ảo ảnh xẹt qua, xiềng xích màu đen linh hoạt trực tiếp xuyên qua một tảng đá cao mấy trượng, cả tảng đá trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy rồi vỡ nát.
So với Độc Tài Chi Kiếm, xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong còn linh hoạt hơn nhiều, đồng thời lại có thể phát động tấn công từ phía xa xa, Diệp Huyền nhất thời đỡ trái đỡ phải, không ngừng né tránh.
Vốn hắn đã chuẩn bị lợi dụng nham thạch và cây cối ở chung quanh để ngăn cản xiềng xích màu đen tấn công. Thế nhưng lạicăn bản vô dụng, bởi vì bất kể là nham thạch hay là cây cối, ở dưới xiềng xích màu đen này, tất cả đều yếu đuối giống như đậu hũ, trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy, căn bản không có cách nào kiên trì được một chớp mắt cả.
May mà Lăng Hư Chi Vũ của Diệp Huyền so với linh kỹ phi hành của Lữ Phong còn linh hoạt hơn rất nhiều, có thể lần lượt né tránh Lữ Phong tấn công.
- Phải nghĩ ra một biện pháp, nếu cứ tiếp tục như thế, ta tất sẽ bị rơi vào trong thế bị động.
Diệp Huyền cau mày trầm tư.
Không tới thời khắc mấu chốt, hắn cũng không muốn thả ra Kim Lân.
Bởi vì Kim Lân thân là huyền thú Yêu Vương, khí tức trên người quá mức đặc thù, một khi bị các đạo sư của Lam Quang học viện phát hiện ra, tất nhiên sẽ tạo ra chấn động rất lớn.
Không chỉ là vấn đề đạo sư của Lam Quang học viện, ở bên trong Vô Tận sơn mạch này, thân phận của huyền thú Yêu Vương cũng khá là đặc thù.
Diệp Huyền rất rõ ràng, huyền thú yêu thú bên trong Vô Tận sơn mạch, đại đa số đều chia làm từng trận doanh một. Một khi phát hiện ra có huyền thú Yêu Vương ngoại lai tiến vào, hậu quả khó có thể dự đoán ra được.
Quan trọng nhất đó là, Diệp Huyền không rõ Lữ Phong và Huyền Cơ Tông làm sao có thể liên lạc được với nhau. Vạn nhất chuyện bên cạnh hắn có huyền thú Yêu Vương lại bị Lữ Phong truyền đi. Như vậy hắn sẽ không chỉ phải đối mặt với Huyền Cơ Tông truy sát, mà là toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên truy sát.
Trong lúc bay lượn né tránh, trong đầu Diệp Huyền không ngừng xuất hiện từng ý nghĩ, đột nhiên, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời.
Có rồi!
Phanh!
Thân thể của hắn đột nhiên từ trên không hạ xuống bên dưới.
- Muốn dùng rừng làm nấm mộ của mình sao? Nực cười.
Lần lượt tấn công, lần lượt tay trắng trở về cũng đã khiến cho trong lòng Lữ Phong thầm giận không thôi. Nhìn thấy Diệp Huyền nhảy vào trong rừng rậm phía dưới, hắn không chút do dự mà mau chóng trực tiếp đuổi theo. Đồng thời còn điều khiển Tù Ma Tỏa Liên, điền cuồng truy kích Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Một khỏa nham thạch cao bằng mấy người bị xiềng xích màu đen xuyên thủng, chia năm xẻ bảy.
Sưu sưu!
Tiếp theo lại có một cây đại thụ mấy người vây quanh ôm mới xuể bị xiềng xích màu đen dễ dàng xuyên thấu qua, nhẹ nhàng giật lại một cái đã hóa thành bột mịn.
- Chết tiệt, tốc độ linh bảo phi hành của Huyền Diệp kia sao lại nhanh như vậy chứ? Nếu như không phải có linh bảo phi hành kia thì tiểu tử này đã sớm chết ở dưới xiềng xích của ta rồi.
Trong tài liệu mà Phó tông chủ cho hắn, linh bảo phi hành của Huyền Diệp chính là kiệt tác từ tay Lục Ly đại sư, thủ tịch luyện khí đại sư của Hạo Thiên đế quốc mà ra, là linh bảo cấp bảy, uy lực phi phàm.
- Hừ, chờ ta đánh giết tiểu tử này, như vậy kiện linh bảo phi hành kia sẽ là của Lữ Phong ta a.
Lữ Phong nở nụ cười dữ tợn.
Đúng lúc này...
Sưu sưu sưu!
Ba đạo lưu quang màu đen đột ngột từ dưới thân Lữ Phong bắn lên, tốc độ của ba đạo lưu quang này rất nhanh, khiến cho Lữ Phong căn bản không kịp phản ứng. trong chớp mắt đã đến đến vị trí cách trước người của hắn mấy mét.
- Cái gì?
Lữ Phong giật nảy mình, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được. Trong quá trình truy kích Diệp Huyền lại đột nhiên xuất hiện ba đạo lưu quang này, trong lúc vội vàng, hắn vội vàng thu hồi xiềng xích màu đen trở lại.
Phanh Phanh Phanh!
Xiềng xích màu đen ngập trời không ngừng xoay tròn, linh hoạt kinh người. Từ một cái sợi xích dài truy kích lại tạo thành xiềng xích đầy trời để phòng ngự, chỉ dùng thời gian vẻn vẹn trong chớp mắt, xiềng xích hung ác tàn nhẫn không ngừng xoay tròn, trong nháy mắt đã chắn lại ba đạo quang mang kia ở trước mặt của hắn.
- Hừ, Thần Linh đồng thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
Thân thể của Diệp Huyền vốn bắn xuống lại đột nhiên đình trệ, đôi mắt hắn đột nhiên hóa thành màu xanh, một luồng gợn sóng vô hình từ bên trong phóng thích ra ngoài, đi vào trong thân thể của Lữ Phong.
Vừa nãy, ở bên trong quá trình chạy trốn, hắn đã đem ba cái diệt huyền phi đao lặng lẽ ẩn dấu ở trong rừng núi, chờ sau khi Lữ Phong đi qua thì mới đột nhiên xuất hiện tấn công.
Bây giờ hồn lực của hắn đã đạt đến lục phẩm, diệt huyền phi đao ở dưới hồn lực lục phẩm của hắn gia trì đã đủ để dễ dàng giết chết đại đa số Võ Tônlụcgiai tam trọng.
Mà vì đề phòng Lữ Phong phản ứng lại, cho nên ngay khi thúc dục diệt huyền phi đao thì đồng thời Diệp Huyền cũng ngay lập tức sử dụng tới Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Quả nhiên, Lữ Phong bị Huyễn Cấm Chi Nhãn tập trung, hắn chỉ cảm giác đầu óc của mình đột nhiên trở nên trì trệ, cả người trong chớp mắt đã mất đi sự khống chế.
- Không được, đây là đồng thuật gì vậy?
Trong lòng Lữ Phong giật nảy mình, đối với đồng thuật, không phải là hắn không biết, trong bảo khố của Huyền Cơ Tông cũng có vài loại đồng thuật.
Thế nhưng đại đa số đồng thuật, tác dụng đều là dùng để quan sát và phân tích. Chỉ là đồng thuật sản sinh ra tác dụng trong thực chiến chính diện đã ít lại càng ít.
Nhưng hôm nay, đồng thuật của Diệp Huyền chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn hắn thì đã làm cho linh hồn của hắn giống như chìm vào vực sâu vô tận. Loại mức độ công kích đến từ tinh thần kia khiến cho cả người hắn đổ mồ hôi lạnh tràn trề, ngay cả quyền khống chế thân thể trong nháy mắt cũng đã biến mất.
Không chỉ như thế, xiềng xích màu đen trong tay hắn trong nháy mắt trúng đồng thuật cũng đã mất đi khống chế, diệt huyền phi đao biến thành ba đạo lưu quang, trong nháy mắt xuyên qua từng tầng cách trở của xiềng xích màu đen, mạnh mẽ đâm về phía vị trí hai mắt và trái tim của hắn.
- Đáng chết!
Thời khắc mấu chốt, Lữ Phong cố gắng thức tỉnh tinh thần lại, miệng gầm lên giận dữ một tiếng.
Ầm!
Một đạo sương mù màu đen nồng đậm ở trên người hắn vọt lên, bên ngoài thân thể của hắn lập tức được bao trùm lên một tầng khải giáp màu đen dữ tợn, thậm chí ngay cả đầu hắn cũng bị khải giáp màu đen dữ tợn bao trùm.
Chương 905 Tà Nhãn võ hồn (1)
Leng keng keng!
Diệt huyền phi đao chém lên bên trên khải giáp màu đen, tạo thành vô số tia lửa. Thế nhưng căn bản không có cách nào xuyên thấu qua phòng ngự của khải giáp màu đen, mà chỉ vẻn vẹn để lại ba điểm trắng rất nhỏ ở trên khải giáp màu đen kia. Rất nhanh, lưu quang màu đen lập lòe, trong nháy mắt ba điểm trắng này cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
- Cái gì?
Diệp Huyền giật nảy mình, diệt huyền phi đao của hắn dưới hồn lực lục phẩm thúc dục đã đủ để xuyên thấu qua thân thể của bất kỳ Võ Tônlụcgiai tam trọng nào. Thế nhưng đối mặt với khải giáp màu đen kia, thậm chí ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Không cần phải nghi ngờ chút nào, khải giáp màu đen có tạo hình cổ điển, dáng dấp dữ tợn kia, tất nhiên cũng là một kiện khải giáp cấp bảy.
- Huyền Cơ Tông vì giết ta, thực sự đã hạ vốn liếng rất lớn a.
Diệp Huyền không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Ở trên Thiên Huyền đại lục, trong các Huyền binh cùng cấp bậc, khải giáp phòng ngự không thể nghi ngờ là cao quý nhất, cũng là một loại quý hiếm nhất.
Vì đánh giết mình mà Lữ Phong đã lấy ra xiềng xích màu đen, khải giáp màu đen, cùng với Bình Không Châu, ba đại bảo vật cấp bảy.
Điều này làm cho Diệp Huyền không khỏi cảm thấy khiếp sợ vì sự vô cùng bạo tay của Huyền Cơ Tông.
Rốt cuộc Huyền Cơ Tông muốn hắn chết tới bao nhiêu mà lại ban tặng cho Lữ Phong nhiều bảo vật như vậy a.
- Sưu!
Nhanh chóng thu hồi diệt huyền phi đao tới trước người mình, Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn biết rõ, đối mặt với Lữ Phong nắm giữ khải giáp phòng ngự cấp bảy, diệt huyền phi đao của hắn căn bản không có nửa điểm công dụng nào cả.
- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì gian kế của Huyền Diệp đã thực hiện được a.
Thân thể được khải giáp màu đen dữ tợn bao trùm, trong lòng Lữ Phong vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong diệt huyền phi đao kia lan truyền đến lực lượng kinh khủng, nếu như không phải trong lúc thời khắc mấu chốt hắn thúc giục Ma Thiên Giáp mà trong tông đưa cho hắn. Như vậy chỉ cần một đòn vừa nãy thì hắn đã bị trọng thương hấp hối rồi.
- Người này có nhiều thủ đoạn như thế, chẳng trách năm đó hắn lại có thể đánh chết được Cuồng Phong trưởng lão, khiến cho đám người phó tông chủ kiêng kỵ như vậy.
Vào giờ phút này, trong lòng Lữ Phong đối với Diệp Huyền cũng không còn có một chút khinh thị nào nữa.
Ma Thiên Giáp này vốn là thứ mà đám người Đoạn Thiên Lang đưa cho Lữ Phong, đề phòng cao thủ Võ Vương thần bí ở bên cạnh Diệp Huyền. Thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, khi hắn đối phó với Diệp Huyền lại bị ép cho phải thúc giục.
- Bây giờ thời gian đã qua đi không ít, công hiệu của Bình Không Châu đã được dùng gần như một nửa, nhất định phải mau chóng giải quyết Diệp Huyền này.
Trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, trong con ngươi của Lữ Phong tuôn ra một đoàn lệ mang dữ tợn, như một đạo phong bạo màu đen điên cuồng bao phủ về phía Diệp Huyền.
Sưu!
Bên trên Ma Thiên Giáp, sương mù màu đen bao quanh lập tức trở nên cuồn cuộn, đem cánh chim Huyền lực vốn trong suốt trắng nõn nhuộm thành màu đen chói mắt. Có một loại tà ý khó nói nên lời.
Sưu!
Đồng thời sợi xích màu đen trong tay hắn đột nhiên ầm ầm lướt ra, hòa làm một thể với khải giáp màu đen dữ tợn, hóa thành một đầu Giao Long màu đen, điên cuồng đánh về phía vị trí của Diệp Huyền.
Oanh ầm!
Diệp Huyền vội vàng thúc dục Lăng Hư Chi Vũ né tránh xiềng xích màu đen công kích, thế nhưng sóng trùng kích mãnh liệt vẫn mạnh mẽ đánh bay hắn ra ngoài.
- Huyền Diệp, không nghĩ tới ngươi lại có thể bức ta đến mức độ này, đã như vậy, vậy hãy để cho ngươi chết ở dưới Ma Thiên Giáp và Tù Ma Tỏa Liên của ta đi.
Trong tiếng rống giận dữ dữ tợn, trên xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong bắn ra ma khí màu đen, Huyền lực màu đen khủng bố giống như cùng một mảnh hải dương, nhanh chóng bao phủ một khu vực lớn ở quanh thân Diệp Huyền.
Trong lúc lần lượt oanh kích, Diệp Huyền không ngừng né tránh, giống như một trang giấy trong gió, bị thổi cho không ngừng bay lên.
- Khải giáp màu đen này vừa ra, uy lực của xiềng xích màu đen trong tay Lữ Phong làm sao lại tăng lên nhiều như vậy chứ?
Trong xung kích kịch liệt, Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
So với công kích trước đó, giờ khắc này Lữ Phong tấn công, cường hãn làm cho người ta kinh hãi, giống như căn bản không ở cùng một cấp bậc vậy.
Sưu!
Lúc này sợi xích màu đen hóa thành một đạo lưu quang đánh đến, Diệp Huyền không kịp tránh né mà chỉ vội vàng vung Độc Tài Chi Kiếm ra, kiếm liên tục va chạm. Công kích mạnh mẽ chấn động đến mức làm cho Diệp Huyền phải liên tiếp rút lui, liên tiếp đụng gãy mấy cây đại thụ. Lúc này thân thể của hắn mới gian nan dừng lại được.
Một tia máu tươi từ khóe miệng hắn tràn ra.
Đòn này tuyệt đối có thể so với một kích của cường giả Võ Vương thất giai, nếu như không phải Diệp Huyền tu luyện cửu chuyển Thánh thể, đổi lại là những Võ Tônlụcgiai tam trọng khác, tất cả sẽ vỡ nát thành bụi máu trong nháy mắt a.
Thấy Diệp Huyền dưới công kích điên cuồng của mình mà vẫn còn có thể không ngừng kiên trì, trong con ngươi của Lữ Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng mà trong chốc lát, vẻ kinh ngạc này lại bị vẻ dữ tợn thay thế.
- Ngươi chỉ là một Võ tông ngũ cấp, cho dù Huyền lực có mạnh hơn thì chung quy cũng chỉ có hạn, ta không tin, ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Xiềng xích màu đen ngập tời giống như long quyển phẫn nộ, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có bảo vật sao?
Ngay trong nháy mắt này, trong tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một tảng đá màu đen, hắn vẫy tay sau đó ném ra ngoài.
Sưu!
Màu đen hòn đá theo gió bành trướng lên, nhanh chóng biến thành kích cỡ tương đương với một ngọn núi nhỏ, mạnh mẽ nện vào bên trên xiềng xích phía trước, chỉ nghe coong một tiếng, xiềng xích màu đen bị đập cho run rẩy, nhanh chóng bay ra ngoài.
- Cái gì? Đây là bảo vật gì?
Lữ Phong giật nảy mình, hắn ngưng thần nhìn một cái. Vừa nhìn thấy uy thế khủng bố trên tảng đá màu đen tỏa ra, hắn lập tức cả kinh nói:
- Đây không ngờ lại là huyền bảo, chẳng lẽ tiểu tử ngươi còn là một tên luyện hồn sư hay sao?
Trong lòng Lữ Phong giật nảy mình, một kích vừa rồi có uy lực kinh người, Tù Ma Tỏa Liên của hắn suýt chút nữa cũng không thể ngăn cản được.
- Tù Ma Tỏa Liên và Ma Thiên Giáp này không ngờ lại là một bộ.
Bình luận facebook