-
Chương 871-875
Chương 871 Cuộc chiến của cường giả (1)
Dù thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng nổi, đường đường là Huyền Cơ Tông, lại dám thật sự ở học viện Lam Quang bọn họ ra tay độc ác. Thậm chí còn không để ý tới an nguy của đám học viên trong học viện của bọn họ. Hành vi như vậy, quả thực không khác biệt với hai thế lực lớn khai chiến với nhau.
- Chuyện này, phải lập tức thông báo cho Cát phó viện trưởng biết.
Trong lòng mấy người đều vô cùng phẫn nộ.
Hiện tại chuyện này đã không đơn thuần là chuyện của một mình Huyền Diệp. Còn là giữa hai đại thế lực đứng đầu đánh cờ với nhau.
Huyền Cơ Tông dám cả gan ở học viện Lam Quang hắn hạ thủ ngoan độc như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn không để học viện Lam Quang bọn họ vào trong mắt.
- Trước đó không lâu Cát phó viện trưởng vừa bế quan. Lập tức phái người đi đánh thức hắn.
Một đạo mệnh lệnh nhanh chóng truyền vào trong tai nhân viên công tác học viện Lam Quang cách đó không xa. Nhân viên công tác này vội vàng chạy đi thông báo.
- Tất cả học viên lập tức rời khỏi nơi đây cho ta. Nhanh.
Cùng lúc đó, Đông lão gầm lên phẫn nộ, lệnh cho các học viên đều tránh đi.
Sưu sưu sưu sưu!
Trong nháy mắt, Đông lão cùng tất cả cường giả tham gia sát hạch nội viện đều liên tục bắn ra, không có chút kiêng dè nào mà tản ra uy thế khủng bố của chính mình. Hoàn toàn vây quanh năm người Đoạn Thiên Lang vào trong đó.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi muốn làm gì? Muốn toàn diện khai chiến với Lam Quang học viện chúng ta hay sao?
Đông lão đứng trước mặt Đoạn Thiên Lang, nộ khí đằng đằng, hét lớn một tiếng.
- Huyền Diệp, ngươi thế nào rồi?
Mà Thanh Phong thì lập tức đi tới trước người Diệp Huyền, đề phòng Cuồng Chiến tấn công lần thứ hai, vẻ mặt rất là thân thiết.
- Ta không có chuyện gì.
Diệp Huyền lắc đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, trên nham thạch khải giáp trên người hắn có vô số vết rạn nứt lít nha lít nhít. Hiển nhiên là dưới một đòn vừa rồi đã bị thương không nhỏ, thế nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.
- Đáng ghét, cơ hội như vậy mà cũng bị hắn chạy trốn, phản ứng của tiểu tử này làm sao lại nhanh như thế a.
Cuồng Chiến dữ tợn nhìn về phía Diệp Huyền bên trong bầu trời, sắc mặt tối tăm vô cùng.
Vì đánh giết Diệp Huyền, trước khi đến Lam Quang học viện bọn họ đã thương lượng ra mưu kế như vậy. Thế nhưng lại không nghĩ rằng ngay cả như vậy cũng không thể giết chết Diệp Huyền.
- Cánh chim màu tím trên người hắn có lẽ là linh bảo mà Lục Ly của Hạo Thiên đế quốc luyện chế ra, cũng là chỗ dựa mà hắn dùng để thoát khỏi sự truy sát của Tần Phong. Thế nhưng người thanh niên tóc vàng cấp bậc vương giả kia vì sao vẫn còn chưa có xuất hiện a?
Mục đích Cuồng Chiến ra tay ngoại trừ đánh chết Diệp Huyền ra cũng là bởi vì muốn dẫn thanh niên tóc vàng sau lưng của hắn ra. Thế nhưng lại không nghĩ rằng, dưới tình huống này, thanh niên tóc vàng kia vẫn còn chưa có xuất hiện.
Trên bầu trời, Diệp Huyền cũng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cuồng Chiến.
Tàn nhẫn, quá ác.
Vì đánh chết hắn mà Huyền Cơ Tông lại dám ngang nhiên động thủ ở trong Lam Quang học viện, đồng thời cũng không hề chú ý tới tính mạng của những học viên khác.
Nếu như không phải là thực lực của Diệp Huyền siêu quần, đồng thời còn có quan sát nhạy cảm, lúc nào cũng cảnh giác Cuồng Chiến ra tay. Đổi lại là bất cứ một người đệ tử nào đến đây thì đã sớm chết đến mức không thể chết thêm được nữa rồi.
- Huyền Cơ Tông!
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Huyền tràn ngập sát cơ nồng nặc, giống như đại dương cuồn cuộn.
Loại này cách làm coi mạng người là cỏ rác này đã khiến cho để hắn triệt để phẫn nộ.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi còn có lời gì muốn nói hay không? Nếu như hôm nay ngươi không cho Lam Quang học viện chúng ta một câu trả lời, như vậy các ngươi cũng đừng hòng bình yên đi ra khỏi Lam Quang học viện chúng ta.
Giữa bầu trời, Đông lão phẫn nộ mở miệng.
Đoạn Thiên Lang không hề trả lời mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cuồng Chiến.
- Đoạn Tông chủ, ta cũng không ngờ tới phản ứng của tiểu tử này sẽ nhanh như thế, lại để cho hắn tránh được một kiếp. Hơn nữa không ngờ thanh niên tóc vàng kia cũng không xuất hiện a.
Cuồng Chiến vội vàng truyền âm giải thích.
- Hừ, gia hỏa làm việc bất lợi.
Đoạn Thiên Lang hừ lạnh truyền âm nói:
- Hiện tại dựa theo kế hoạch thứ hai làm việc.
Sau đó, hắn nhìn về phía đám người Đông lão, cười nhạo nói:
- Bàn giao, bàn giao cái gì? Huyền Cơ Tông ta tập nã trọng phạm, cần phải nói với Lam Quang học viện các ngươi sao?
- Làm càn.
- Đoạn Thiên Lang, xem ra ngươi thật sự muốn là địch cùng Lam Quang học viện ta a.
Đám người Đông lão đều vô cùng tức giận, trong con ngươi phóng ra sát cơ:
- Đã như vậy, như vậy tất cả các ngươi đều ở lại đây đi, chuyện hôm nay, nhất định Đường Chiêu tông chủ của Huyền Cơ Tông các ngươi phải đích thân giải thích, bằng không, đời này các ngươi cũng đừng mong ra được khỏiLam Quang học viện a.
- Đúng, giữa lại bọn họ, cho Lam Quang học viện chúng ta một câu trả lời!
Đám người Lỗ Tuấn đều phẫn nộ mở miệng. Mỗi một người trong bọn họ đều trôi nổi ở phía chân trời, vây quanh mấy người Huyền Cơ Tông.
- Ha ha ha, cho học viện các ngươi một câu trả lời sao? Ta còn chưa đòi các ngươi trả lời a, huống chi các ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươ là có thể ngăn cản chúng ta hay sao?
Đoạn Thiên Lang cười lạnh nói.
- Xem ra không có gì để nói nhiều rồi.
- Lên.
Thái độ càn rỡ của Đoạn Thiên Lang đã triệt để chọc giận tất cả mọi người.
Ầm ầm!
Đông lão, Dược lão cùng với những người khác liên tục xuất ra vũ khí, giết về phía trước.
Trên sân, đạo sư của Lam Quang học viện tổng cộng có sáu người, phân biệt là Đông lão, Dược lão, Lỗ Tuấn, Thanh Phong, Vương Phong, Ngô Thanh sáu đại đạo sư.
Trong đó có ba người thực lực khá mạnh là Đông lão, Dược lão, Lỗ Tuấn, là Võ Vương thấp cấp tầng hai, mà ba người Thanh Phong thì đều là Võ Vương thất giai tầng một.
Mà Huyền Cơ Tông lại có ngũ đại cường giả Võ Vương, cộng thêm một đầu yêu thú biến dị, thực lực của hai bên sàn sàn nhau.
Chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, song phương đã tự tìm đối thủ của mình mà giao chiến.
Sưu!
Cuồng Chiến ngay lập tức bắn về phía Diệp Huyền, hắn có niềm tin chém giết Diệp Huyền, mà niềm tin này căn bản cũng không có thay đổi một chút nào.
- Huyền Diệp, ngươi trước tiên lui về phía sau.
Thanh Phong quay về phía Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, sau đó tiến lên nghênh đón Cuồng Chiến.
- Chỉ vì một người học viên mà Lam Quang học viện các ngươi lại liều mạng với Huyền Cơ Tông chúng ta, đáng giá sao?
Chương 872 Cuộc chiến của cường giả (2)
Cuồng Chiến cắn răng nói:
- Người mà chúng ta muốn giết chỉ có một mình Huyền Diệp này mà thôi.
- Không có cái gì mà có đáng giá hay không, đây là tôn chỉ từ khi Lam Quang học viện chúng ta thành lập, cũng là niềm tin của Lam Quang học viện chúng ta. Đừng nói là một tên học viên thiên tài, coi như là một người bình thường thì cũng không cho phép Huyền Cơ Tông các ngươi đến đây ngang ngược.
- Hừ, như vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
- Hừ, phí lời quá nhiều, lần trước không chiến thoải mái, lần này, ta muốn ngươi có đi mà không có về.
Thanh Phong phẫn nộ quát một tiếng, chợt mạnh mẽ va chạm với Cuồng Chiến.
Ầm ầm!
Quang luân màu vàng và trường kiếm màu xanh không ngừng va chạm, tạo thành từng đạo gợn sóng màu vàng đen, cuốn lên sóng lớn kinh thiên.
Ở một bên khác, chiến đấu từ lâu đã khai hỏa.
- Bên ngoài đều nói Lam Quang học viện là người đứng đầu ba đại cự đầu, hôm nay ta muốn nhìn xem Lam Quang học viện các ngươi rốt cuộc có năng lực gì a.
Lãnh Vô Tẫn đứng ngạo nghễ phía chân trời giống như đóa mai bên trong gió tuyết, quanh thân hắn có từng bông hoa tuyết lạnh lẽo tung bay, giống như muốn đóng băng phiến thiên địa này lại.
Ánh mắt của hắn cao ngạo, nhưng mà đao lại càng cao ngạo, phảng phất như một võ giả cô độc, lạnh lùng hờ hững nhìn thiên địa.
- Như ngươi mong muốn.
Đối chiến với Lãnh Vô Tẫn là đạo sư võ hỏa hệ Ngô Thanh của học viện. Hắn cầm trong tay một thanh chiến đao, toàn thân nổi lên gân xanh, chiến ý phi phàm.
Theo uy thế của song phương va chạm, một hồi tranh tài trong nháy mắt đã khai hỏa.
Nếu như nói Lãnh Vô Tẫn là một đao khách cô độc lạnh lẽo, như vậy Ngô Thanh chính là một chiến sĩ nhiệt huyết cảm xúc mãnh liệt.
Một đao, lạnh lẽo, phong mang.
Một đao khác thì cuồng bá, nhiệt huyết.
Đây là tranh tài thuộc về đao khách, không phải là bình thường.
Người Tà Sát đối chiến chính là Vương Phong.
Kiệt kiệt.
Người của Tà Sát giống như bóng ma quỷ mị màu đen, không ngừng lấp loé ở trong hư không.
Có từng đạo khí lưu âm u đầy tử khí màu đen quanh quẩn ở quanh thân hắn, ẩn chứa lực phá hoại tất cả.
- Hừ, giấu đầu lòi đuôi.
Vương Phong cầm trong tay một thanh trường thương, trên mũi thương có luồng khí xoáy màu xanh lưu chuyển, mỗi khi đâm ra một thương đều có tiếng nổ vang to lớn vang vọng.
Mà Chu Triển Luân lại đối chiến với Dược lão, Chu Triển Luân này đi theo ngự thú chi đạo, liên hợp với yêu thú Khôi Địa biến dị, sức chiến đấu hết sức kinh người, cũng chỉ có Dược lão, mới có thể chống lại được hắn.
- Để ta tới đối phó đoạn Thiên Lang này.
Trong đó Lỗ Tuấn lại lần thứ hai tìm tới Đoạn Thiên Lang, ánh mắt đỏ hồng lên.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Đoạn Thiên Lang cười xì một tiếng, thân hình của hắn ngạo nghễ đứng vững ở phía chân trời, trường kiếm màu tím đâm ra, hoa cỏ đầy trời tung bay, làm cho Lỗ Tuấn trong tiếng gào thét liên tiếp lui về phía sau.
Sưu sưu!
Một đạo kiếm quang bắn ra, ngực Lỗ Tuấn lần thứ hai xuất hiện một vết máu.
- Đáng ghét.
Lỗ Tuấn liên tục gào thét, đem Man Vương Phách Quyền triển khai đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn như cũ không chống lại được Đoạn Thiên Lang liên tiếp tiến công.
- Bạo thể quyết!
Từng đạo từng đạo quang mang màu xám quanh quẩn ở quanh thân Lỗ Tuấn, thân thể của hắn trong nháy mắt tăng vọt lên mấy phần, hai tay thô to, càng giống như một người khổng lồ.
- Phá cho ta!
Ầm!
Nắm tay to đánh ra, phong vân bao phủ, toàn bộ bầu trời ở đòn đánh này đều bị chấn động, tạo ra gợn sóng kinh người.
- Hả? Lực lượng trong nháy mắt tăng lên khoảng ba phần mười, ngay cả tốc độ cũng tăng lên vừa một thành, có chút ý nghĩa.
Đoạn Thiên Lang hơi nhíu mày, chỉ là trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tự tin, trường kiếm màu tím hóa thành một mảnh cánh hoa màu tím, trong phút chốc đã va chạm với nắm tay của Lỗ Tuấn.
Leng keng Keng!
Trong hư không truyền đến tiếng kim loại va chạm kéo dài, mỗi khi đánh xuống một đòn, bầu trời đều giống như bị đánh xuyên thủng qua, phun trào ra từng vòng quang mang Huyền lực to lớn.
- Giao chiến thật là mạnh mẽ.
Xa xa, vô số học viên lẩm bẩm nhìn giao chiến bên trên không đấu trường, lực lượng và uy thế mênh mông kia khiến cho trong lòng mỗi người đều chấn động dữ dội.
Bên trong các học viên ở đây, tuy rằng có rất nhiều người đều đến từ các thế lực lớn, bên người cũng không thiếu cường giả cấp bậc Võ Vương. Thế nhưng như ngày hôm nay có nhiều người như vậy, cảnh tượng gần mười người giao chiến với nhau hầu như là lần thứ nhất nhìn thấy.
Sưu!
Cánh chim màu tím trải rộng ra, Diệp Huyền cũng lạnh lùng nhìn về phía tình cảnh phía xa.
- Không thích hợp lắm.
Lông mày của hắn bắt đầu nhíu lại.
Chuyện hắn đánh chết trưởng lão Cuồng Phong Huyền Cơ Tông là sự thực, thế nhưng bây giờ Cuồng Chiến cũng chỉ có suy đoán mà thôi. Cũng không nắm được bất kỳ chứng cứ gì cả.
Dùng sự mạnh mẽ của Huyền Cơ Tông, căn bản không cần thiết vì một trưởng lão mà báo thù, để đắc tội với Lam Quang học viện như thế.
Dù sao Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông đều là một trong ba đại cự đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên, vì một trưởng lão mà ngang nhiên trở mặt cùng Lam Quang học viện. Đây vốn là chuyện không tốt, tự tìm phiền phức.
Nếu nói Huyền Cơ Tông nghe nói thiên phú của mình tốt, muốn đem giết chết chính mình từ trong trứng nước, chuyện này càng là lời nói vô căn cứ.
Cường giả Huyền Cơ Tông đến đây bắt người nói còn nghe được, thế nhưng bắt người không được lại còn ra tay đánh nhau, đây tuyệt đối không giống bình thường.
Thiên phú của hắn cao đến đâu thì cũng chỉ là Vũ tông cấp năm, đối với Huyền Cơ Tông mà nói, căn bản không quá quan trọng. Sau này có quá nhiều cơ hội giết hắn, hoàn toàn không cần thiết phải không nể mặt mũi với Lam Quang học viện như vậy.
Cách làm bây giờ của Huyền Cơ Tông, càng giống như là vì gây sự mà đến a.
- Mục đích của Huyền Cơ Tông này rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút nghi hoặc.
Vào giờ phút này, chiến đấu hừng hực đã đến giai đoạn gay cấn tột độ.
Bởi vì người của Lam Quang học viện đông thế mạnh, cho nên làm cho cường giả Huyền Cơ Tông từ từ rơi vào hạ phong.
- Như vậy xuống, không được a.
Đoạn Thiên Lang, hơi nhướng mày.
- Nếu như vậy...
Trong chiến đấu, khóe miệng Đoạn Thiên Lang đột nhiên nở một một nụ cười lạnh lùng.
Sưu!
Trên trường kiếm màu tím của hắn đột nhiên bắn ra một đạo quang mang bén nhọn, mà khí tức trong thân thể hắn trong nháy mắt cũng đã tăng vọt.
- U mộng chi linh —— thiên huyễn thiểm diệt.
Chương 873 Hoàng Giả Chi Binh (1)
Kiếm ảnh màu tím ngập trời đột nhiên lan tràn ra, trong nháy mắt đã đánh vỡ phòng ngự trên người Lỗ Tuấn, lưu lại từng đạo vết thương màu máu.
Trong miệng phun ra máu tươi, Lỗ Tuấn hét thảm một tiếng, thân thể mang theo máu trong nháy mắt bắn ngược ra.
- Thực lực của hắn, sao lại thế?
Trên mặt Lỗ Tuấn có vẻ kinh hãi.
- Lỗ Tuấn, ta đến trợ giúp ngươi.
Lão giả ở một bên sốt ruột không ngớt, đồng thời phẫn nộ quát một tiếng, tay vừa nhấc một cái.
Sưu!
Một cái huyền bảo đột nhiên hiện lên ở trước người của hắn.
Leng keng keng.
Cái huyền bảo này ước chừng có đường kính bằng một viên ngọc nửa thước, theo tiếng thanh minh vang vọng, viên ngọc này từ một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám, cuối cùng có tám viên ngọc tạo thành một mảnh màn trời bằng kim cương, bao phủ xuống về phía Đoạn Thiên Lang.
- Lão giả cẩn thận, người này là Võ Vương thất giai tam trọng.
Lỗ Tuấn cố nén đau đớn trên người, gấp giọng quát lên.
- Võ Vương thất giai tam trọng sao?
Sắc mặt Lão giả ngưng lại, lục phẩm đỉnh cao hồn thức giống như một cái võng lớn bao phủ lên bên trên huyền bảo kim cương. Huyền bảo kim cương kia đột nhiên tỏa ra quang mang nồng đậm, quang mang óng ánh, giống như là hóa thiên địa thành một đại dương màu vàng óng vậy.
- Hả? Đây là huyền bảo gì chứ?
Đoạn Thiên Lang nhìn thấy rõ Lão giả sử dụng tới kim cương huyền bảo, sắc mặt mang theo vẻ kinh ngạc. Chợt đâm ra một kiếm vào bên trên một viên kim cương trong đó, đã thấy viên kim cương kia đinh một tiếng, bị đánh cho bay ngược về phía sau. Thế nhưng những viên kim cường còn lại chung quanh nó lại có thể mang theo nó, giống như trở thành một cái túi áo, bao phủ xuống.
- Có chút ý nghĩa.
Đoạn Thiên Lang hơi kinh hãi:
- Lại nhìn kiếm chiêu này của ta.
Ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, Huyền lực toàn thân bạo phát, trong nháy mắt đã nhanh như tia chớp đâm ra tám kiếm, trong tiếng nổ lanh lảnh đùng đoàng, mỗi một kiếm của hắn đều chuẩn xác đâm trúng vào tám đạo kim quang, tám đạo viên hoàn kim quang bị hắn đâm vào, đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ là vừa mới bị đánh bay ra không bao xa thì tám đạo viên hoàn kia dồn dập phát ra tiếng nổ ong ong đùng đoàng. Một nối với một, tạo thành một cái dây, lấy một góc độ vô cùng quỷ dị lần thứ hai bao phủ về phía Đoạn Thiên Lang.
- Ồ.
Diệp Huyền ở phía xa xa, trong miệng phát ra một tiếng nghi ngờ ngạc nhiên, bởi vì hắn đã nhìn ra, viên hoàn mà Lão giả thả ra không phải bình là thường. Tám đạo viên hoàn kim cương nhìn như chia lìa, thế nhưng kỳ thực là một thể, lấy một loại thủ pháp đặc biệt để tiếp nối liền cùng nhau, có thể thân có thể súc, có thể duyên có thể triển.
Mấu chốt nhất chính là, phương vị của tám đạo viên hoàn này liên hợp lẫn nhau, càng giống như hình thành một trận pháp, bộc phát ra uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Quả nhiên, Đoạn Thiên Lang dưới Lão giả tấn công, lập tức có vẻ hơi thua chị kém em.
Tuy rằng Lão giả chỉ là Võ Vương thất giai nhị trọng, thế nhưng thân là luyện hồn sư, đủ để làm cho hắn đối mặt với cường giả Võ Vương thất giai tam trọng như Đoạn Thiên Lang cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi mới có bảo vật hay sao?
Trong lúc lui lại, sắc mặt Đoạn Thiên Lang âm trầm, hắn cười lạnh, đột nhiên từ trên người lấy ra một cái đại ấn có mặt màu vàng đất. Trên đại ấn này có điêu khắc Chân Long bay lên, hoàng khí cuồn cuộn.
- Đi!
Đoạn Thiên Lang ném ra đại ấn, bàn tay lớn run lên, đại ấn màu vàng đất theo gió lớn lên, trong nháy mắt đã tăng vọt thành cao mấy chục trượng, trên bề mặt màu vàng đất có khí tức hỗn độn lưu chuyển, sơn hà hiện lên, trông rất là sống động. Dường như muốn từ bên trong đại ấn bay ra, tỏa ra uy thế cực kỳ doạ người.
Ầm ầm!
Đại ấn màu vàng đất giống như một tòa núi cao vậy, ầm ầm va chạm với kim cương hoàn mà Lão giả thả ra.
Phanh phanh.
Trên kim cương hoàn của Lão giả không ngờ lại truyền ra từng trận tiếng va chạm, đại ấn mông lung, khí tức cường hãn kia khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bỗng nhiên biến sắc.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố lan tràn đến, toàn bộ vũ đấu trường đúng lúc này bị đánh nát bấy. Gợn sóng trùng kích lan tràn ra bên ngoài, kiến trúc chung quanh Lam Quang học viện dưới một kích này đã sụp đổ đi không ít.
- Đi!
- Đi mau!
- Thật là đáng sợ.
- Đây rốt cuộc là bảo vật gì?
Xa xa, có một lượng lớn các học viên tránh né, cả đám đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, xung kích kia tỏa ra lực lượng kinh khủng, lại đem bọn họ đang ở cách đó mấy ngàn thước thổi đến mức ngã trái ngã phải. Mỗi một người hầu như không đứng thẳng được.
Mà bên trong đại ấn màu vàng đất kia tản mát ra khí tức rộng lớn, càng làm cho trong lòng bọn họ kinh sợ và hoảng loạn, giống như đã bị vật khủng bố gì đó tập trung vậy.
- Đây là.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đại ấn màu vàng đất kia, trong con ngươi lộ ra một tia khiếp sợ.
- Trước hết giết tiểu tử này.
Đoạn Thiên Lang một đòn trúng đích, cười lạnh một tiếng. Hắn cũng không tiếp tục ra tay với Lão giả, mà là điều khiển đại ấn màu vàng đất, hướng về phía Diệp Huyền ở chân trời xa xa, mạnh mẽ đánh qua.
Sưu!
Đại ấn màu vàng đất theo gió lớn lên, giống như hóa thành một toà núi lớn trăm trượng, bay thẳng đến vị trí của Diệp Huyền, mạnh mẽ trấn áp. Đại ấn kia còn chưa tới, thế nhưng uy thế khủng bố, cũng đã chấn động đến mức làm cho tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống đất mà thổ huyết, ánh mắt sợ hãi.
- Đoạn Thiên Lang này điên rồi hay sao?
Diệp Huyền phẫn nộ nhìn tình cảnh này, hôm nay hắn đang cùng các học viên còn lại của Lam Quang học viện ở cùng một khu vực. Mặc dù đại ấn màu vàng đất của Đoạn Thiên Lang không đối phó với hắn, thế nhưng một khi công kích đáng sợ như thế tạp hạ xuống, không chỉ là hắn, tất cả học viên ở đây đều sẽ bị trọng thương mà ngã xuống, nhất định sẽ có một mảnh người tử thương.
- Đi!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền vội vàng thúc dục Lăng Hư Chi Vũ, điên cuồng bay lên.
- Muốn đi, đi được sao?
Đoạn Thiên Lang cười xì một tiếng, điều khiển đại ấn màu vàng đất, né qua những học viên ở phía dưới kia, hướng về phía Diệp Huyền đang bay lượn, ầm ầm truy kích tới.
Đại ấn to lớn xẹt qua phía chân trời, tất cả học viên ở phía dưới đều là ngã xuống dưới đất. Ở dưới khí tức và uy thế của đại ấn này, bọn hắn kinh hoảng không ngớt, run lẩy bẩy.
- Huyền Diệp này quả thực là người chuyên gây họa a.
Chương 874 Hoàng Giả Chi Binh (2)
- Quyết không thể kéo lên nửa điểm quan hệ với hắn, bằng không chắc chắn sẽ phải chết.
- Nhanh trốn đi.
Tuyệt đại đa số học viên đều dồn dập biểu lộ vẻ mặt sống sót sau tai nạn, sau đó tức giận mắng lên một tiếng.
- Diệp thiếu.
- Diệp Huyền.
Mà Hạ Thất Tịch, Vân Ngạo Tuyết, La Thành và đám người Trương Liệt thì lại lo lắng nhìn phía về phía Diệp Huyền đang điên cuồng chạy trốn ở phía chân trời, tâm thần căng thẳng.
Giữa bầu trời, một đạo quang mang màu tím điên cuồng chạy trốn, mà sau đó lại có một đạo lưu quang màu vàng đất cực kỳ lớn, toả ra khí tức mông lung, theo sát phía sau.
Hai đạo quang mang đều nhanh như chớp giật.
Ầm ầm ầm!
Ven đường, một mảng lớn kiến trúc ở dưới đại ấn màu vàng đất oanh kích đã bị đánh thành phấn vụn.
- Trốn đi, tiếp tục trốn đi, ngươi thoát càng tàn nhẫn thì kế hoạch của ta mới càng có thể thực thi được.
Khóe miệng của Đoạn Thiên Lang nổi lên một nụ cười khó mà nhận ra được.
- Huyền Diệp, tới chỗ này.
Lỗ Tuấn và Lão giả ở phía xa xa thấy rõ tình cảnh này đều là phẫn nộ quát lên một tiếng.
Sưu!
Diệp Huyền hóa thành bóng người màu tím, nhanh chóng chạy trốn, trên mặt của hắn thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.
- Hoàng Binh bát giai, đại ấn màu vàng đất trong tay Đoạn Thiên Lang kia, tuyệt đối là Hoàng Binh bát giai.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng khẳng định thì thầm, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Chỉ có Hoàng Binh bát giai thì mới có thể có được uy lực đáng sợ như thế, chỉ vẻn vẹn tản mát ra một ít khí tức thì hầu như đã muốn ngưng tụ hư không rồi.
Diệp Huyền biết, lúc này hắn chỉ có không ngừng chạy trốn mà thôi. Quyết không thể dừng lại một chút nào, một khi dừng lại, thứ đối mặt với hắn chính là đả kích mang tính hủy diệt.
Chỉ là, trong lúc hăng hái bay lượn, Diệp Huyền đã nhạy cảm cảm giác ra được một hiện tượng quái dị.
- Lăng Hư Chi Vũ của ta có tốc độ nhanh chóng, quả thực có thể nói là cấp bậc Võ Vương thất giai. Thế nhưng nhiều nhất cũng chri có tương đương với Võ Vương thất giai nhị trọng mà thôi. Dùng thực lực thất giai tam trọng của Đoạn Thiên Lang, thôi động Hoàng Giả Chi Binh. Nếu như thực sự muốn hạ sát thủ, tuyệt đối sẽ có thể trong thời gian ngắn là có thể đuổi kịp được ta. Thế nhưng tại sao cho đến hiện tại, đại ấn màu vàng đất này vẫn còn theo sát không rời, không có nửa điểm dấu hiệu phát lực cơ chứ?
Trong quá trình Diệp Huyền chạy trốn, trong lòng không khỏi xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Không phải hắn không tự tin đối với tốc độ của mình, mà là hắn biết rõ, uy lực của Hoàng Giả Chi Binh tới đâu.
Nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện xảy ra lại làm cho Diệp Huyền có cảm giác. Dường như Đoạn Thiên Lang đang bảo lưu thực lực, cố sức không giết chết hắn.
- Lần này Huyền Cơ Tông khí thế hùng hổ mà đến, mục đích chính là vì đánh chết ta. Thế nhưng hiện tại rõ ràng hắn đã có cơ hội, chỉ là vì sao trong bóng tối lại ẩn giấu thực lực cơ chứ? Là hắn không phát huy ra uy lực của Hoàng Giả Chi Binh hay sao?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Thế nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra một hiện tượng vô cùng quái dị.
Khi Đoạn Thiên Lang thúc dục Hoàng Giả Chi Binh, dường như cố ý muốn phá hoại kiến trúc của Lam Quang học viện. Khi đại ấn màu vàng đất xẹt qua, một tảng lớn kiến trúc sụp đổ, hóa thành đá vụn.
- Vừa nãy rõ ràng hắn đã có thể thúc dục đại ấn, ngoặt một cái, đuổi theo ta nhanh hơn. Thế nhưng lại cố ý va nát kiến trúc ở bên cạnh, đây là vì sao chứ?
Diệp Huyền giả vờ không biết, mấy lần thử nghiệm, ý nghĩ trong lòng của hắn đã kiên định hơn.
Dường như Đoạn Thiên Lang đang lợi dụng cơ hội truy kích hắn, tìm kiếm, hoặc nói là thăm dò đang cái gì đó ở bên trong Lam Quang học viện.
- Các ngươi đã có mục đích này, như vậy ta quyết không thể để cho các ngươi thực hiện được âm mưu.
Hơi suy nghĩ một phen, cả người Diệp Huyền bắn lên, bắt đầu rời xa vị trí kiến trúc.
- Nhanh, sắp tới gần đống kiến trúc kia rồi, nhanh.
Lúc này, Đoạn Thiên Lang đang nhìn chằm chằm vào một đống kiến trúc cách Diệp Huyền không xa, trong lòng âm thầm chờ mong.
Chỉ cần Diệp Huyền vừa mới tới gần thì hắn sẽ lập tức đánh nát đống kiến trúc kia.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, phương hướng phi hành của Diệp Huyền đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt đã xông lên phía chân trời.
- Đáng chết.
Sắc mặt Đoạn Thiên Lang đột nhiên âm trầm:
- Đã như vậy thì ngươi chết đi cho ta.
Sưu!
Tốc độ của bảo ấn to lớn trong nháy mắt lặng lẽ kịch tăng, ầm ầm phóng về phía trước.
- Ngăn cho ta.
Thời khắc mấu chốt, rốt cục Lão giả đã chạy tới.
Coong coong coong coong sưu...
Tám đạo viên hoàn kim cương, trong nháy mắt đã tạo thành một đạo bình phong bằng viên hoàn, ngăn cản ở trước người Diệp Huyền.
Coong!
Trong tiếng nổ kịch liệt, viên hoàn kim cương run rẩy kịch liệt, phát sinh tiếng nổ liên tiếp. Đại ấn màu vàng đất nặng như núi, chỉ cần bất động đã có thể dễ dàng đánh bay viên hoàn kim cương.
Sưu sưu!
Diệp Huyền và Lão giả đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, ở trong thời khắc nguy cấp nhất, trong nháy mắt Lão giả đã che ở trước người Diệp Huyền.
- Vạn Hồn Quyết... thống ngự một phương!
Vô số hồn thức giống như từng sợi, từng sợi tơ nhỏ, trong nháy mắt đã kéo những viên hoàn kim cương kia trở lại. Hai mắt Lão giả hai đỏ sậm, mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết lên bên trên viên hoàn kim cương.
Viên hoàn kim cương kia trong nháy mắt đã bùng nổ ra quang mang óng ánh, như là hóa thành một mảnh đại dương màu vàng. Đại dương dâng trào, như từng tầng sóng biển gầm, lại mạnh mẽ càn quét lên bên trên đại ấn màu vàng đất kia.
Ầm ầm!
Trong tiếng nổ to lớn, Lão giả nặng nề bay ra ngoài, mà hắn rốt cục cũng lần thứ hai ngăn cản được đại ấn màu vàng đất công kích.
- Lão giả!
Nhìn bóng người bị đánh bay, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên cảm giác cảm động vô cùng.
Hắn và Lão giả này căn bản không quen biết, chỉ biết hắn là chủ nhiệm của luyện hồn hệ trong học viện mà thôi.
Nhưng mà ở trong bước ngoặt nguy cấp nhất này, Lão giả lại không chút do dự, che ở trước người của hắn, điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền rất là xúc động.
- Huyền Diệp, ngươi trốn đi.
Cả người Lão giả có máu tươi, quay người nhìn về phía Diệp Huyền rồi gian nan nói.
Vào lúc này, hắn thậm chí còn không quên an nguy của Diệp Huyền.
- Ha ha, trốn đi sao? Hôm nay chúng ta đến đây, chỉ vì bắt tội phạm Huyền Diệp của Huyền Cơ Tông chúng ta. Thế nhưng Lam Quang học viện các ngươi đã không phối hợp như vậy, vậy thì chúng ta cũng không có cách nào khác a.
Chương 875 Toàn diện bạo phát (1)
Khóe miệng Đoạn Thiên Lang có một tia cười gằn, đại ấn màu vàng đất dưới sự điều khiển của hắn lại một lần nữa nhắm về phía Lão giả và Diệp Huyền, mạnh mẽ trấn áp xuống.
- Không tốt.
- Mau tránh!
Đám người Dược lão đều phẫn nộ hét lớn. Chỉ là bọn hắn cũng đã bị người ta bao quanh và vây nhốt, căn bản không có cách nào đi cứu viện được.
Thời khắc mấu chốt...
- Dừng tay!
Xoạt xoạt xoạt!
Trong tiếng hét phẫn nộ ngập trời, lập tức có từng đạo từng đạo bóng người đột nhiên phóng lên trời.
Trên người những bóng người này, mỗi một người đều có khí tức cực kỳ khủng bố, dĩ nhiên tất cả đều là Võ Vương thất giai.
Bọn họ, tất cả đều là đạo sư của Lam Quang học viện, vốn là đang bế quan, hoặc là nghỉ ngơi, đều bị chiến đấu ở trên không đấu trường của học viện làm cho thức tỉnh. Cả đám dồn dập bay ra ngoài.
- Giết!
- Đừng vội tùy tiện làm việc ở trong Lam Quang học viện chúng ta.
- Chạy về Huyền Cơ Tông các ngươi đi.
Mỗi một người đều là cường giả, tất cả đều gào thét lên tiếng. Hai mắt bọn họ như nứt ra, cả người như có lửa giận thiêu đốt nhắm ngay về phía Đoạn Thiên Lang mà đánh ra một kích mạnh mẽ.
Lam Quang học viện thành lập được hơn một nghìn năm, lịch sử lâu đời, đã từng gặp qua bao nhiêu lần tập kích. Từ lúc nào đã để cho người ta ở học viện làm càn qua như vậy cơ chứ?
Ầm!
Lưu quang đầy trời bạo phát, Ngũ sắc Huyền Nguyên tràn ngập trời cao, một kích toàn lực của rất nhiều cường giả Võ Vương thất giai khiến cho thiên địa biến sắc. Tứ phương hỗn độn, Huyền Nguyên óng ánh xuyên thủng thiên địa, hóa thành một mảnh sông dài bảy màu, trong nháy mắt đã bắn về phía Đoạn Thiên Lang. Cỗ lực lượng kia đủ để quét ngang tất cả, vô địch.
Nhiều cường giả như thế cùng lúc ra tay, đủ để uy hiếp cường giả Võ Vương thất giai đỉnh cao.
- Đến đúng lúc.
Hai mắt Đoạn Thiên Lang nhắm lại, dường như đã sớm chuẩn bị, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang bảy màu. Đạo quang mang này ngưng tụ như thực chất, công kích đầy trời đánh ở phía trên, thế nhưng lại liên tiếp bị hóa giải.
Sưu!
Đoạn Thiên Lang ở trong hư không chợt lui ra ngoài hơn trăm thước, nhưng mà trên người hắn lại không mất một sợi tóc nào.
- Cái gì?
- Không thể.
- Đây là...
Ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở bên trên quang mang trước người của Đoạn Thiên Lang, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây là bảo vật phòng ngự gì? Càng có thể ngăn cản được nhiều người như vậy liên thủ công kích, chuyện này cũng quá khó mà tin nổi a.
- Hoàng giả kết giới, trên người của kẻ này có bảo vật, bên trong có ẩn chứa dấu ấn của hoàng giả!
Hai mắt Lão giả đỏ ngầu nói.
Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến đổi.
Hoàng giả kết giới chính là vực giới mà cường giả Võ hoàng bát giai mới có thể bố trí ra được. Một khi hình thành, bên trong kết giới sẽ giống như tự thành thiên địa, bất kỳ một võ giả nào tiến vào bên trong đều sẽ bị áp chế.
Đồng thời sức phòng ngự của hoàng giả kết giới, cũng hết sức kinh người, không phải võ giả cùng cấp bậc, căn bản sẽ không có cách nào phá tan được.
Chỉ là, hoàng giả kết giới nhất định phải lợi dụng lực lượng hoàng giả thì mới có thể thúc dục, vì lẽ đó Lão giả mới nói, trên người Đoạn Thiên Lang này có nắm giữ bảo vật có dấu ấn của hoàng giả.
Lúc này mọi người cũng đã hiểu ra.
Chẳng trách người này dám kiêu ngạo ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện như thế, bởi vì vốn hắn ta đã không có sợ hãi gì rồi.
Nắm giữ hai loại bảo vật như Hoàng Giả Chi Binh và dấu ấn hoàng giả, cho dù có cường giả thất giai tam trọng thì cũng không làm gì được hắn.
- Đây chính là kết cục do các ngươi trợ trụ làm ngược, Địa Hoàng Ấn, đi cho ta.
Ầm!
Đại ấn màu vàng đất giống như là một ngọn núi lớn, đập xuống về phía rất nhiều cường giả Võ Vương ra tay trước đó. Mọi người liên thủ chống lại, thế nhưng vẫn bị chấn động đến mức miệng phun ra máu tươi, sắc mặt mỗi một người đều tái nhợt.
- Lại đi cho ta.
Ong ong ong!
Bên trên đại ấn màu vàng đất mông lung, quang mang lưu chuyển, uy thế khủng bố, chấn động đến mức trong lòng tất cả mọi người đều chấn động dữ dội.
- Tán, nhanh tản ra.
Ngay khi trong lòng tất cả mọi người ngơ ngác thì có một đạo trường thương màu tím đột nhiên từ chỗ sâu trong học viện ầm ầm đánh ra. Trường thương mông lung, như là hóa thành một đầu Giao Long màu tím, mạnh mẽ va chạm với đại ấn màu vàng đất.
Loảng xoảng.
Tiếng nổ cực lớn vang lên, trường thương màu tím và đại ấn màu vàng đất tách ra khỏi nhau, không ngờ lại cân sức ngang tài, không phân cao thấp.
- Cát viện phó.
- Phó viện trưởng đã xuất quan.
Tất cả đạo sư và học viên của học viện đều kinh hỉ vạn phần.
Ánh mắt của đám người Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt cũng nhìn sang.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi thân là phó tông chủ của Huyền Cơ Tông, nhưng lại dám đến Lam Quang học viện ta ngang ngược, ngươi không thấy mình đã quá mức rồi hay sao?
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, dưới con mắt của mọi người, một lão giả chậm rãi bay đến bầu trời.
Vóc người của hắn cũng không cao lớn, thậm chí còn có chút tuổi già sức yếu. Thế nhưng trong tay hắn lại nắm một thanh trường thương màu tím so với thân thể của hắn còn cao lớn hơn một chút. Cả người cao ngạo đứng ở đó, thiên địa cũng giống như một mảnh hải dương màu tím.
- Hắn chính là Cát viện phó sao?
Diệp Huyền nhìn chăm chú vào đối phương:
- Người này cả người Huyền Nguyên ngưng kết thành thực chất. Trong lúc phất tay, Huyền Nguyên lan tràn, đọng lại trong hư không, dường như đã đạt đến thấp cấp tam trọng đỉnh cao, cách Võ hoàng bát giai chỉ còn có một bước xa mà thôi.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Huyền lại rơi vào bên trên trường thương màu tím trong tay của Cát viện phó.
- Cây trường thương này khí tức hùng hậu, quang mang vạn trượng, tuy rằng ở trong tay Cát viện phó, thế nhưng trên khí tức thậm chí lại không kém gì bản thân Cát viện phó. Đồng thời còn có thể chống lại Địa Hoàng Ấn của Đoạn Thiên Lang, nghiễm nhiên đã là Hoàng Binh bát giai rồi.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng ở địa phương nhỏ như là Mộng Cảnh Bình Nguyên thì sẽ không có cường giả kinh người tới đâu.
Thế nhưng không thể không nói, sau khi đi tới Lam Quang học viện rốt cục hắn mới phát hiện ra, cường giả ở trên Mộng Cảnh Bình Nguyên này, tuyệt đối không phải là bình thường.
Chuyện này từ trên người hai người Đoạn Thiên Lang và Cát viện phó là đã có thể nhìn ra.
Không phải nói thực lực của hai người mạnh mẽ tới đâu, mà là từ thủ đoạn của hai người cũng đã nhìn ra được lốm đốm.
Dù thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng nổi, đường đường là Huyền Cơ Tông, lại dám thật sự ở học viện Lam Quang bọn họ ra tay độc ác. Thậm chí còn không để ý tới an nguy của đám học viên trong học viện của bọn họ. Hành vi như vậy, quả thực không khác biệt với hai thế lực lớn khai chiến với nhau.
- Chuyện này, phải lập tức thông báo cho Cát phó viện trưởng biết.
Trong lòng mấy người đều vô cùng phẫn nộ.
Hiện tại chuyện này đã không đơn thuần là chuyện của một mình Huyền Diệp. Còn là giữa hai đại thế lực đứng đầu đánh cờ với nhau.
Huyền Cơ Tông dám cả gan ở học viện Lam Quang hắn hạ thủ ngoan độc như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn không để học viện Lam Quang bọn họ vào trong mắt.
- Trước đó không lâu Cát phó viện trưởng vừa bế quan. Lập tức phái người đi đánh thức hắn.
Một đạo mệnh lệnh nhanh chóng truyền vào trong tai nhân viên công tác học viện Lam Quang cách đó không xa. Nhân viên công tác này vội vàng chạy đi thông báo.
- Tất cả học viên lập tức rời khỏi nơi đây cho ta. Nhanh.
Cùng lúc đó, Đông lão gầm lên phẫn nộ, lệnh cho các học viên đều tránh đi.
Sưu sưu sưu sưu!
Trong nháy mắt, Đông lão cùng tất cả cường giả tham gia sát hạch nội viện đều liên tục bắn ra, không có chút kiêng dè nào mà tản ra uy thế khủng bố của chính mình. Hoàn toàn vây quanh năm người Đoạn Thiên Lang vào trong đó.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi muốn làm gì? Muốn toàn diện khai chiến với Lam Quang học viện chúng ta hay sao?
Đông lão đứng trước mặt Đoạn Thiên Lang, nộ khí đằng đằng, hét lớn một tiếng.
- Huyền Diệp, ngươi thế nào rồi?
Mà Thanh Phong thì lập tức đi tới trước người Diệp Huyền, đề phòng Cuồng Chiến tấn công lần thứ hai, vẻ mặt rất là thân thiết.
- Ta không có chuyện gì.
Diệp Huyền lắc đầu, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, trên nham thạch khải giáp trên người hắn có vô số vết rạn nứt lít nha lít nhít. Hiển nhiên là dưới một đòn vừa rồi đã bị thương không nhỏ, thế nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng.
- Đáng ghét, cơ hội như vậy mà cũng bị hắn chạy trốn, phản ứng của tiểu tử này làm sao lại nhanh như thế a.
Cuồng Chiến dữ tợn nhìn về phía Diệp Huyền bên trong bầu trời, sắc mặt tối tăm vô cùng.
Vì đánh giết Diệp Huyền, trước khi đến Lam Quang học viện bọn họ đã thương lượng ra mưu kế như vậy. Thế nhưng lại không nghĩ rằng ngay cả như vậy cũng không thể giết chết Diệp Huyền.
- Cánh chim màu tím trên người hắn có lẽ là linh bảo mà Lục Ly của Hạo Thiên đế quốc luyện chế ra, cũng là chỗ dựa mà hắn dùng để thoát khỏi sự truy sát của Tần Phong. Thế nhưng người thanh niên tóc vàng cấp bậc vương giả kia vì sao vẫn còn chưa có xuất hiện a?
Mục đích Cuồng Chiến ra tay ngoại trừ đánh chết Diệp Huyền ra cũng là bởi vì muốn dẫn thanh niên tóc vàng sau lưng của hắn ra. Thế nhưng lại không nghĩ rằng, dưới tình huống này, thanh niên tóc vàng kia vẫn còn chưa có xuất hiện.
Trên bầu trời, Diệp Huyền cũng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cuồng Chiến.
Tàn nhẫn, quá ác.
Vì đánh chết hắn mà Huyền Cơ Tông lại dám ngang nhiên động thủ ở trong Lam Quang học viện, đồng thời cũng không hề chú ý tới tính mạng của những học viên khác.
Nếu như không phải là thực lực của Diệp Huyền siêu quần, đồng thời còn có quan sát nhạy cảm, lúc nào cũng cảnh giác Cuồng Chiến ra tay. Đổi lại là bất cứ một người đệ tử nào đến đây thì đã sớm chết đến mức không thể chết thêm được nữa rồi.
- Huyền Cơ Tông!
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Huyền tràn ngập sát cơ nồng nặc, giống như đại dương cuồn cuộn.
Loại này cách làm coi mạng người là cỏ rác này đã khiến cho để hắn triệt để phẫn nộ.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi còn có lời gì muốn nói hay không? Nếu như hôm nay ngươi không cho Lam Quang học viện chúng ta một câu trả lời, như vậy các ngươi cũng đừng hòng bình yên đi ra khỏi Lam Quang học viện chúng ta.
Giữa bầu trời, Đông lão phẫn nộ mở miệng.
Đoạn Thiên Lang không hề trả lời mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn Cuồng Chiến.
- Đoạn Tông chủ, ta cũng không ngờ tới phản ứng của tiểu tử này sẽ nhanh như thế, lại để cho hắn tránh được một kiếp. Hơn nữa không ngờ thanh niên tóc vàng kia cũng không xuất hiện a.
Cuồng Chiến vội vàng truyền âm giải thích.
- Hừ, gia hỏa làm việc bất lợi.
Đoạn Thiên Lang hừ lạnh truyền âm nói:
- Hiện tại dựa theo kế hoạch thứ hai làm việc.
Sau đó, hắn nhìn về phía đám người Đông lão, cười nhạo nói:
- Bàn giao, bàn giao cái gì? Huyền Cơ Tông ta tập nã trọng phạm, cần phải nói với Lam Quang học viện các ngươi sao?
- Làm càn.
- Đoạn Thiên Lang, xem ra ngươi thật sự muốn là địch cùng Lam Quang học viện ta a.
Đám người Đông lão đều vô cùng tức giận, trong con ngươi phóng ra sát cơ:
- Đã như vậy, như vậy tất cả các ngươi đều ở lại đây đi, chuyện hôm nay, nhất định Đường Chiêu tông chủ của Huyền Cơ Tông các ngươi phải đích thân giải thích, bằng không, đời này các ngươi cũng đừng mong ra được khỏiLam Quang học viện a.
- Đúng, giữa lại bọn họ, cho Lam Quang học viện chúng ta một câu trả lời!
Đám người Lỗ Tuấn đều phẫn nộ mở miệng. Mỗi một người trong bọn họ đều trôi nổi ở phía chân trời, vây quanh mấy người Huyền Cơ Tông.
- Ha ha ha, cho học viện các ngươi một câu trả lời sao? Ta còn chưa đòi các ngươi trả lời a, huống chi các ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươ là có thể ngăn cản chúng ta hay sao?
Đoạn Thiên Lang cười lạnh nói.
- Xem ra không có gì để nói nhiều rồi.
- Lên.
Thái độ càn rỡ của Đoạn Thiên Lang đã triệt để chọc giận tất cả mọi người.
Ầm ầm!
Đông lão, Dược lão cùng với những người khác liên tục xuất ra vũ khí, giết về phía trước.
Trên sân, đạo sư của Lam Quang học viện tổng cộng có sáu người, phân biệt là Đông lão, Dược lão, Lỗ Tuấn, Thanh Phong, Vương Phong, Ngô Thanh sáu đại đạo sư.
Trong đó có ba người thực lực khá mạnh là Đông lão, Dược lão, Lỗ Tuấn, là Võ Vương thấp cấp tầng hai, mà ba người Thanh Phong thì đều là Võ Vương thất giai tầng một.
Mà Huyền Cơ Tông lại có ngũ đại cường giả Võ Vương, cộng thêm một đầu yêu thú biến dị, thực lực của hai bên sàn sàn nhau.
Chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, song phương đã tự tìm đối thủ của mình mà giao chiến.
Sưu!
Cuồng Chiến ngay lập tức bắn về phía Diệp Huyền, hắn có niềm tin chém giết Diệp Huyền, mà niềm tin này căn bản cũng không có thay đổi một chút nào.
- Huyền Diệp, ngươi trước tiên lui về phía sau.
Thanh Phong quay về phía Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, sau đó tiến lên nghênh đón Cuồng Chiến.
- Chỉ vì một người học viên mà Lam Quang học viện các ngươi lại liều mạng với Huyền Cơ Tông chúng ta, đáng giá sao?
Chương 872 Cuộc chiến của cường giả (2)
Cuồng Chiến cắn răng nói:
- Người mà chúng ta muốn giết chỉ có một mình Huyền Diệp này mà thôi.
- Không có cái gì mà có đáng giá hay không, đây là tôn chỉ từ khi Lam Quang học viện chúng ta thành lập, cũng là niềm tin của Lam Quang học viện chúng ta. Đừng nói là một tên học viên thiên tài, coi như là một người bình thường thì cũng không cho phép Huyền Cơ Tông các ngươi đến đây ngang ngược.
- Hừ, như vậy thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
- Hừ, phí lời quá nhiều, lần trước không chiến thoải mái, lần này, ta muốn ngươi có đi mà không có về.
Thanh Phong phẫn nộ quát một tiếng, chợt mạnh mẽ va chạm với Cuồng Chiến.
Ầm ầm!
Quang luân màu vàng và trường kiếm màu xanh không ngừng va chạm, tạo thành từng đạo gợn sóng màu vàng đen, cuốn lên sóng lớn kinh thiên.
Ở một bên khác, chiến đấu từ lâu đã khai hỏa.
- Bên ngoài đều nói Lam Quang học viện là người đứng đầu ba đại cự đầu, hôm nay ta muốn nhìn xem Lam Quang học viện các ngươi rốt cuộc có năng lực gì a.
Lãnh Vô Tẫn đứng ngạo nghễ phía chân trời giống như đóa mai bên trong gió tuyết, quanh thân hắn có từng bông hoa tuyết lạnh lẽo tung bay, giống như muốn đóng băng phiến thiên địa này lại.
Ánh mắt của hắn cao ngạo, nhưng mà đao lại càng cao ngạo, phảng phất như một võ giả cô độc, lạnh lùng hờ hững nhìn thiên địa.
- Như ngươi mong muốn.
Đối chiến với Lãnh Vô Tẫn là đạo sư võ hỏa hệ Ngô Thanh của học viện. Hắn cầm trong tay một thanh chiến đao, toàn thân nổi lên gân xanh, chiến ý phi phàm.
Theo uy thế của song phương va chạm, một hồi tranh tài trong nháy mắt đã khai hỏa.
Nếu như nói Lãnh Vô Tẫn là một đao khách cô độc lạnh lẽo, như vậy Ngô Thanh chính là một chiến sĩ nhiệt huyết cảm xúc mãnh liệt.
Một đao, lạnh lẽo, phong mang.
Một đao khác thì cuồng bá, nhiệt huyết.
Đây là tranh tài thuộc về đao khách, không phải là bình thường.
Người Tà Sát đối chiến chính là Vương Phong.
Kiệt kiệt.
Người của Tà Sát giống như bóng ma quỷ mị màu đen, không ngừng lấp loé ở trong hư không.
Có từng đạo khí lưu âm u đầy tử khí màu đen quanh quẩn ở quanh thân hắn, ẩn chứa lực phá hoại tất cả.
- Hừ, giấu đầu lòi đuôi.
Vương Phong cầm trong tay một thanh trường thương, trên mũi thương có luồng khí xoáy màu xanh lưu chuyển, mỗi khi đâm ra một thương đều có tiếng nổ vang to lớn vang vọng.
Mà Chu Triển Luân lại đối chiến với Dược lão, Chu Triển Luân này đi theo ngự thú chi đạo, liên hợp với yêu thú Khôi Địa biến dị, sức chiến đấu hết sức kinh người, cũng chỉ có Dược lão, mới có thể chống lại được hắn.
- Để ta tới đối phó đoạn Thiên Lang này.
Trong đó Lỗ Tuấn lại lần thứ hai tìm tới Đoạn Thiên Lang, ánh mắt đỏ hồng lên.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Đoạn Thiên Lang cười xì một tiếng, thân hình của hắn ngạo nghễ đứng vững ở phía chân trời, trường kiếm màu tím đâm ra, hoa cỏ đầy trời tung bay, làm cho Lỗ Tuấn trong tiếng gào thét liên tiếp lui về phía sau.
Sưu sưu!
Một đạo kiếm quang bắn ra, ngực Lỗ Tuấn lần thứ hai xuất hiện một vết máu.
- Đáng ghét.
Lỗ Tuấn liên tục gào thét, đem Man Vương Phách Quyền triển khai đến mức tận cùng, thế nhưng vẫn như cũ không chống lại được Đoạn Thiên Lang liên tiếp tiến công.
- Bạo thể quyết!
Từng đạo từng đạo quang mang màu xám quanh quẩn ở quanh thân Lỗ Tuấn, thân thể của hắn trong nháy mắt tăng vọt lên mấy phần, hai tay thô to, càng giống như một người khổng lồ.
- Phá cho ta!
Ầm!
Nắm tay to đánh ra, phong vân bao phủ, toàn bộ bầu trời ở đòn đánh này đều bị chấn động, tạo ra gợn sóng kinh người.
- Hả? Lực lượng trong nháy mắt tăng lên khoảng ba phần mười, ngay cả tốc độ cũng tăng lên vừa một thành, có chút ý nghĩa.
Đoạn Thiên Lang hơi nhíu mày, chỉ là trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tự tin, trường kiếm màu tím hóa thành một mảnh cánh hoa màu tím, trong phút chốc đã va chạm với nắm tay của Lỗ Tuấn.
Leng keng Keng!
Trong hư không truyền đến tiếng kim loại va chạm kéo dài, mỗi khi đánh xuống một đòn, bầu trời đều giống như bị đánh xuyên thủng qua, phun trào ra từng vòng quang mang Huyền lực to lớn.
- Giao chiến thật là mạnh mẽ.
Xa xa, vô số học viên lẩm bẩm nhìn giao chiến bên trên không đấu trường, lực lượng và uy thế mênh mông kia khiến cho trong lòng mỗi người đều chấn động dữ dội.
Bên trong các học viên ở đây, tuy rằng có rất nhiều người đều đến từ các thế lực lớn, bên người cũng không thiếu cường giả cấp bậc Võ Vương. Thế nhưng như ngày hôm nay có nhiều người như vậy, cảnh tượng gần mười người giao chiến với nhau hầu như là lần thứ nhất nhìn thấy.
Sưu!
Cánh chim màu tím trải rộng ra, Diệp Huyền cũng lạnh lùng nhìn về phía tình cảnh phía xa.
- Không thích hợp lắm.
Lông mày của hắn bắt đầu nhíu lại.
Chuyện hắn đánh chết trưởng lão Cuồng Phong Huyền Cơ Tông là sự thực, thế nhưng bây giờ Cuồng Chiến cũng chỉ có suy đoán mà thôi. Cũng không nắm được bất kỳ chứng cứ gì cả.
Dùng sự mạnh mẽ của Huyền Cơ Tông, căn bản không cần thiết vì một trưởng lão mà báo thù, để đắc tội với Lam Quang học viện như thế.
Dù sao Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông đều là một trong ba đại cự đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên, vì một trưởng lão mà ngang nhiên trở mặt cùng Lam Quang học viện. Đây vốn là chuyện không tốt, tự tìm phiền phức.
Nếu nói Huyền Cơ Tông nghe nói thiên phú của mình tốt, muốn đem giết chết chính mình từ trong trứng nước, chuyện này càng là lời nói vô căn cứ.
Cường giả Huyền Cơ Tông đến đây bắt người nói còn nghe được, thế nhưng bắt người không được lại còn ra tay đánh nhau, đây tuyệt đối không giống bình thường.
Thiên phú của hắn cao đến đâu thì cũng chỉ là Vũ tông cấp năm, đối với Huyền Cơ Tông mà nói, căn bản không quá quan trọng. Sau này có quá nhiều cơ hội giết hắn, hoàn toàn không cần thiết phải không nể mặt mũi với Lam Quang học viện như vậy.
Cách làm bây giờ của Huyền Cơ Tông, càng giống như là vì gây sự mà đến a.
- Mục đích của Huyền Cơ Tông này rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Diệp Huyền không khỏi có chút nghi hoặc.
Vào giờ phút này, chiến đấu hừng hực đã đến giai đoạn gay cấn tột độ.
Bởi vì người của Lam Quang học viện đông thế mạnh, cho nên làm cho cường giả Huyền Cơ Tông từ từ rơi vào hạ phong.
- Như vậy xuống, không được a.
Đoạn Thiên Lang, hơi nhướng mày.
- Nếu như vậy...
Trong chiến đấu, khóe miệng Đoạn Thiên Lang đột nhiên nở một một nụ cười lạnh lùng.
Sưu!
Trên trường kiếm màu tím của hắn đột nhiên bắn ra một đạo quang mang bén nhọn, mà khí tức trong thân thể hắn trong nháy mắt cũng đã tăng vọt.
- U mộng chi linh —— thiên huyễn thiểm diệt.
Chương 873 Hoàng Giả Chi Binh (1)
Kiếm ảnh màu tím ngập trời đột nhiên lan tràn ra, trong nháy mắt đã đánh vỡ phòng ngự trên người Lỗ Tuấn, lưu lại từng đạo vết thương màu máu.
Trong miệng phun ra máu tươi, Lỗ Tuấn hét thảm một tiếng, thân thể mang theo máu trong nháy mắt bắn ngược ra.
- Thực lực của hắn, sao lại thế?
Trên mặt Lỗ Tuấn có vẻ kinh hãi.
- Lỗ Tuấn, ta đến trợ giúp ngươi.
Lão giả ở một bên sốt ruột không ngớt, đồng thời phẫn nộ quát một tiếng, tay vừa nhấc một cái.
Sưu!
Một cái huyền bảo đột nhiên hiện lên ở trước người của hắn.
Leng keng keng.
Cái huyền bảo này ước chừng có đường kính bằng một viên ngọc nửa thước, theo tiếng thanh minh vang vọng, viên ngọc này từ một chia làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám, cuối cùng có tám viên ngọc tạo thành một mảnh màn trời bằng kim cương, bao phủ xuống về phía Đoạn Thiên Lang.
- Lão giả cẩn thận, người này là Võ Vương thất giai tam trọng.
Lỗ Tuấn cố nén đau đớn trên người, gấp giọng quát lên.
- Võ Vương thất giai tam trọng sao?
Sắc mặt Lão giả ngưng lại, lục phẩm đỉnh cao hồn thức giống như một cái võng lớn bao phủ lên bên trên huyền bảo kim cương. Huyền bảo kim cương kia đột nhiên tỏa ra quang mang nồng đậm, quang mang óng ánh, giống như là hóa thiên địa thành một đại dương màu vàng óng vậy.
- Hả? Đây là huyền bảo gì chứ?
Đoạn Thiên Lang nhìn thấy rõ Lão giả sử dụng tới kim cương huyền bảo, sắc mặt mang theo vẻ kinh ngạc. Chợt đâm ra một kiếm vào bên trên một viên kim cương trong đó, đã thấy viên kim cương kia đinh một tiếng, bị đánh cho bay ngược về phía sau. Thế nhưng những viên kim cường còn lại chung quanh nó lại có thể mang theo nó, giống như trở thành một cái túi áo, bao phủ xuống.
- Có chút ý nghĩa.
Đoạn Thiên Lang hơi kinh hãi:
- Lại nhìn kiếm chiêu này của ta.
Ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, Huyền lực toàn thân bạo phát, trong nháy mắt đã nhanh như tia chớp đâm ra tám kiếm, trong tiếng nổ lanh lảnh đùng đoàng, mỗi một kiếm của hắn đều chuẩn xác đâm trúng vào tám đạo kim quang, tám đạo viên hoàn kim quang bị hắn đâm vào, đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
Chỉ là vừa mới bị đánh bay ra không bao xa thì tám đạo viên hoàn kia dồn dập phát ra tiếng nổ ong ong đùng đoàng. Một nối với một, tạo thành một cái dây, lấy một góc độ vô cùng quỷ dị lần thứ hai bao phủ về phía Đoạn Thiên Lang.
- Ồ.
Diệp Huyền ở phía xa xa, trong miệng phát ra một tiếng nghi ngờ ngạc nhiên, bởi vì hắn đã nhìn ra, viên hoàn mà Lão giả thả ra không phải bình là thường. Tám đạo viên hoàn kim cương nhìn như chia lìa, thế nhưng kỳ thực là một thể, lấy một loại thủ pháp đặc biệt để tiếp nối liền cùng nhau, có thể thân có thể súc, có thể duyên có thể triển.
Mấu chốt nhất chính là, phương vị của tám đạo viên hoàn này liên hợp lẫn nhau, càng giống như hình thành một trận pháp, bộc phát ra uy lực càng mạnh mẽ hơn.
Quả nhiên, Đoạn Thiên Lang dưới Lão giả tấn công, lập tức có vẻ hơi thua chị kém em.
Tuy rằng Lão giả chỉ là Võ Vương thất giai nhị trọng, thế nhưng thân là luyện hồn sư, đủ để làm cho hắn đối mặt với cường giả Võ Vương thất giai tam trọng như Đoạn Thiên Lang cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi mới có bảo vật hay sao?
Trong lúc lui lại, sắc mặt Đoạn Thiên Lang âm trầm, hắn cười lạnh, đột nhiên từ trên người lấy ra một cái đại ấn có mặt màu vàng đất. Trên đại ấn này có điêu khắc Chân Long bay lên, hoàng khí cuồn cuộn.
- Đi!
Đoạn Thiên Lang ném ra đại ấn, bàn tay lớn run lên, đại ấn màu vàng đất theo gió lớn lên, trong nháy mắt đã tăng vọt thành cao mấy chục trượng, trên bề mặt màu vàng đất có khí tức hỗn độn lưu chuyển, sơn hà hiện lên, trông rất là sống động. Dường như muốn từ bên trong đại ấn bay ra, tỏa ra uy thế cực kỳ doạ người.
Ầm ầm!
Đại ấn màu vàng đất giống như một tòa núi cao vậy, ầm ầm va chạm với kim cương hoàn mà Lão giả thả ra.
Phanh phanh.
Trên kim cương hoàn của Lão giả không ngờ lại truyền ra từng trận tiếng va chạm, đại ấn mông lung, khí tức cường hãn kia khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bỗng nhiên biến sắc.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng khủng bố lan tràn đến, toàn bộ vũ đấu trường đúng lúc này bị đánh nát bấy. Gợn sóng trùng kích lan tràn ra bên ngoài, kiến trúc chung quanh Lam Quang học viện dưới một kích này đã sụp đổ đi không ít.
- Đi!
- Đi mau!
- Thật là đáng sợ.
- Đây rốt cuộc là bảo vật gì?
Xa xa, có một lượng lớn các học viên tránh né, cả đám đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, xung kích kia tỏa ra lực lượng kinh khủng, lại đem bọn họ đang ở cách đó mấy ngàn thước thổi đến mức ngã trái ngã phải. Mỗi một người hầu như không đứng thẳng được.
Mà bên trong đại ấn màu vàng đất kia tản mát ra khí tức rộng lớn, càng làm cho trong lòng bọn họ kinh sợ và hoảng loạn, giống như đã bị vật khủng bố gì đó tập trung vậy.
- Đây là.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đại ấn màu vàng đất kia, trong con ngươi lộ ra một tia khiếp sợ.
- Trước hết giết tiểu tử này.
Đoạn Thiên Lang một đòn trúng đích, cười lạnh một tiếng. Hắn cũng không tiếp tục ra tay với Lão giả, mà là điều khiển đại ấn màu vàng đất, hướng về phía Diệp Huyền ở chân trời xa xa, mạnh mẽ đánh qua.
Sưu!
Đại ấn màu vàng đất theo gió lớn lên, giống như hóa thành một toà núi lớn trăm trượng, bay thẳng đến vị trí của Diệp Huyền, mạnh mẽ trấn áp. Đại ấn kia còn chưa tới, thế nhưng uy thế khủng bố, cũng đã chấn động đến mức làm cho tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống đất mà thổ huyết, ánh mắt sợ hãi.
- Đoạn Thiên Lang này điên rồi hay sao?
Diệp Huyền phẫn nộ nhìn tình cảnh này, hôm nay hắn đang cùng các học viên còn lại của Lam Quang học viện ở cùng một khu vực. Mặc dù đại ấn màu vàng đất của Đoạn Thiên Lang không đối phó với hắn, thế nhưng một khi công kích đáng sợ như thế tạp hạ xuống, không chỉ là hắn, tất cả học viên ở đây đều sẽ bị trọng thương mà ngã xuống, nhất định sẽ có một mảnh người tử thương.
- Đi!
Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền vội vàng thúc dục Lăng Hư Chi Vũ, điên cuồng bay lên.
- Muốn đi, đi được sao?
Đoạn Thiên Lang cười xì một tiếng, điều khiển đại ấn màu vàng đất, né qua những học viên ở phía dưới kia, hướng về phía Diệp Huyền đang bay lượn, ầm ầm truy kích tới.
Đại ấn to lớn xẹt qua phía chân trời, tất cả học viên ở phía dưới đều là ngã xuống dưới đất. Ở dưới khí tức và uy thế của đại ấn này, bọn hắn kinh hoảng không ngớt, run lẩy bẩy.
- Huyền Diệp này quả thực là người chuyên gây họa a.
Chương 874 Hoàng Giả Chi Binh (2)
- Quyết không thể kéo lên nửa điểm quan hệ với hắn, bằng không chắc chắn sẽ phải chết.
- Nhanh trốn đi.
Tuyệt đại đa số học viên đều dồn dập biểu lộ vẻ mặt sống sót sau tai nạn, sau đó tức giận mắng lên một tiếng.
- Diệp thiếu.
- Diệp Huyền.
Mà Hạ Thất Tịch, Vân Ngạo Tuyết, La Thành và đám người Trương Liệt thì lại lo lắng nhìn phía về phía Diệp Huyền đang điên cuồng chạy trốn ở phía chân trời, tâm thần căng thẳng.
Giữa bầu trời, một đạo quang mang màu tím điên cuồng chạy trốn, mà sau đó lại có một đạo lưu quang màu vàng đất cực kỳ lớn, toả ra khí tức mông lung, theo sát phía sau.
Hai đạo quang mang đều nhanh như chớp giật.
Ầm ầm ầm!
Ven đường, một mảng lớn kiến trúc ở dưới đại ấn màu vàng đất oanh kích đã bị đánh thành phấn vụn.
- Trốn đi, tiếp tục trốn đi, ngươi thoát càng tàn nhẫn thì kế hoạch của ta mới càng có thể thực thi được.
Khóe miệng của Đoạn Thiên Lang nổi lên một nụ cười khó mà nhận ra được.
- Huyền Diệp, tới chỗ này.
Lỗ Tuấn và Lão giả ở phía xa xa thấy rõ tình cảnh này đều là phẫn nộ quát lên một tiếng.
Sưu!
Diệp Huyền hóa thành bóng người màu tím, nhanh chóng chạy trốn, trên mặt của hắn thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.
- Hoàng Binh bát giai, đại ấn màu vàng đất trong tay Đoạn Thiên Lang kia, tuyệt đối là Hoàng Binh bát giai.
Trong lòng Diệp Huyền vô cùng khẳng định thì thầm, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Chỉ có Hoàng Binh bát giai thì mới có thể có được uy lực đáng sợ như thế, chỉ vẻn vẹn tản mát ra một ít khí tức thì hầu như đã muốn ngưng tụ hư không rồi.
Diệp Huyền biết, lúc này hắn chỉ có không ngừng chạy trốn mà thôi. Quyết không thể dừng lại một chút nào, một khi dừng lại, thứ đối mặt với hắn chính là đả kích mang tính hủy diệt.
Chỉ là, trong lúc hăng hái bay lượn, Diệp Huyền đã nhạy cảm cảm giác ra được một hiện tượng quái dị.
- Lăng Hư Chi Vũ của ta có tốc độ nhanh chóng, quả thực có thể nói là cấp bậc Võ Vương thất giai. Thế nhưng nhiều nhất cũng chri có tương đương với Võ Vương thất giai nhị trọng mà thôi. Dùng thực lực thất giai tam trọng của Đoạn Thiên Lang, thôi động Hoàng Giả Chi Binh. Nếu như thực sự muốn hạ sát thủ, tuyệt đối sẽ có thể trong thời gian ngắn là có thể đuổi kịp được ta. Thế nhưng tại sao cho đến hiện tại, đại ấn màu vàng đất này vẫn còn theo sát không rời, không có nửa điểm dấu hiệu phát lực cơ chứ?
Trong quá trình Diệp Huyền chạy trốn, trong lòng không khỏi xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Không phải hắn không tự tin đối với tốc độ của mình, mà là hắn biết rõ, uy lực của Hoàng Giả Chi Binh tới đâu.
Nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện xảy ra lại làm cho Diệp Huyền có cảm giác. Dường như Đoạn Thiên Lang đang bảo lưu thực lực, cố sức không giết chết hắn.
- Lần này Huyền Cơ Tông khí thế hùng hổ mà đến, mục đích chính là vì đánh chết ta. Thế nhưng hiện tại rõ ràng hắn đã có cơ hội, chỉ là vì sao trong bóng tối lại ẩn giấu thực lực cơ chứ? Là hắn không phát huy ra uy lực của Hoàng Giả Chi Binh hay sao?
Diệp Huyền có chút không hiểu.
Thế nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra một hiện tượng vô cùng quái dị.
Khi Đoạn Thiên Lang thúc dục Hoàng Giả Chi Binh, dường như cố ý muốn phá hoại kiến trúc của Lam Quang học viện. Khi đại ấn màu vàng đất xẹt qua, một tảng lớn kiến trúc sụp đổ, hóa thành đá vụn.
- Vừa nãy rõ ràng hắn đã có thể thúc dục đại ấn, ngoặt một cái, đuổi theo ta nhanh hơn. Thế nhưng lại cố ý va nát kiến trúc ở bên cạnh, đây là vì sao chứ?
Diệp Huyền giả vờ không biết, mấy lần thử nghiệm, ý nghĩ trong lòng của hắn đã kiên định hơn.
Dường như Đoạn Thiên Lang đang lợi dụng cơ hội truy kích hắn, tìm kiếm, hoặc nói là thăm dò đang cái gì đó ở bên trong Lam Quang học viện.
- Các ngươi đã có mục đích này, như vậy ta quyết không thể để cho các ngươi thực hiện được âm mưu.
Hơi suy nghĩ một phen, cả người Diệp Huyền bắn lên, bắt đầu rời xa vị trí kiến trúc.
- Nhanh, sắp tới gần đống kiến trúc kia rồi, nhanh.
Lúc này, Đoạn Thiên Lang đang nhìn chằm chằm vào một đống kiến trúc cách Diệp Huyền không xa, trong lòng âm thầm chờ mong.
Chỉ cần Diệp Huyền vừa mới tới gần thì hắn sẽ lập tức đánh nát đống kiến trúc kia.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, phương hướng phi hành của Diệp Huyền đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt đã xông lên phía chân trời.
- Đáng chết.
Sắc mặt Đoạn Thiên Lang đột nhiên âm trầm:
- Đã như vậy thì ngươi chết đi cho ta.
Sưu!
Tốc độ của bảo ấn to lớn trong nháy mắt lặng lẽ kịch tăng, ầm ầm phóng về phía trước.
- Ngăn cho ta.
Thời khắc mấu chốt, rốt cục Lão giả đã chạy tới.
Coong coong coong coong sưu...
Tám đạo viên hoàn kim cương, trong nháy mắt đã tạo thành một đạo bình phong bằng viên hoàn, ngăn cản ở trước người Diệp Huyền.
Coong!
Trong tiếng nổ kịch liệt, viên hoàn kim cương run rẩy kịch liệt, phát sinh tiếng nổ liên tiếp. Đại ấn màu vàng đất nặng như núi, chỉ cần bất động đã có thể dễ dàng đánh bay viên hoàn kim cương.
Sưu sưu!
Diệp Huyền và Lão giả đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, ở trong thời khắc nguy cấp nhất, trong nháy mắt Lão giả đã che ở trước người Diệp Huyền.
- Vạn Hồn Quyết... thống ngự một phương!
Vô số hồn thức giống như từng sợi, từng sợi tơ nhỏ, trong nháy mắt đã kéo những viên hoàn kim cương kia trở lại. Hai mắt Lão giả hai đỏ sậm, mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết lên bên trên viên hoàn kim cương.
Viên hoàn kim cương kia trong nháy mắt đã bùng nổ ra quang mang óng ánh, như là hóa thành một mảnh đại dương màu vàng. Đại dương dâng trào, như từng tầng sóng biển gầm, lại mạnh mẽ càn quét lên bên trên đại ấn màu vàng đất kia.
Ầm ầm!
Trong tiếng nổ to lớn, Lão giả nặng nề bay ra ngoài, mà hắn rốt cục cũng lần thứ hai ngăn cản được đại ấn màu vàng đất công kích.
- Lão giả!
Nhìn bóng người bị đánh bay, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên cảm giác cảm động vô cùng.
Hắn và Lão giả này căn bản không quen biết, chỉ biết hắn là chủ nhiệm của luyện hồn hệ trong học viện mà thôi.
Nhưng mà ở trong bước ngoặt nguy cấp nhất này, Lão giả lại không chút do dự, che ở trước người của hắn, điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền rất là xúc động.
- Huyền Diệp, ngươi trốn đi.
Cả người Lão giả có máu tươi, quay người nhìn về phía Diệp Huyền rồi gian nan nói.
Vào lúc này, hắn thậm chí còn không quên an nguy của Diệp Huyền.
- Ha ha, trốn đi sao? Hôm nay chúng ta đến đây, chỉ vì bắt tội phạm Huyền Diệp của Huyền Cơ Tông chúng ta. Thế nhưng Lam Quang học viện các ngươi đã không phối hợp như vậy, vậy thì chúng ta cũng không có cách nào khác a.
Chương 875 Toàn diện bạo phát (1)
Khóe miệng Đoạn Thiên Lang có một tia cười gằn, đại ấn màu vàng đất dưới sự điều khiển của hắn lại một lần nữa nhắm về phía Lão giả và Diệp Huyền, mạnh mẽ trấn áp xuống.
- Không tốt.
- Mau tránh!
Đám người Dược lão đều phẫn nộ hét lớn. Chỉ là bọn hắn cũng đã bị người ta bao quanh và vây nhốt, căn bản không có cách nào đi cứu viện được.
Thời khắc mấu chốt...
- Dừng tay!
Xoạt xoạt xoạt!
Trong tiếng hét phẫn nộ ngập trời, lập tức có từng đạo từng đạo bóng người đột nhiên phóng lên trời.
Trên người những bóng người này, mỗi một người đều có khí tức cực kỳ khủng bố, dĩ nhiên tất cả đều là Võ Vương thất giai.
Bọn họ, tất cả đều là đạo sư của Lam Quang học viện, vốn là đang bế quan, hoặc là nghỉ ngơi, đều bị chiến đấu ở trên không đấu trường của học viện làm cho thức tỉnh. Cả đám dồn dập bay ra ngoài.
- Giết!
- Đừng vội tùy tiện làm việc ở trong Lam Quang học viện chúng ta.
- Chạy về Huyền Cơ Tông các ngươi đi.
Mỗi một người đều là cường giả, tất cả đều gào thét lên tiếng. Hai mắt bọn họ như nứt ra, cả người như có lửa giận thiêu đốt nhắm ngay về phía Đoạn Thiên Lang mà đánh ra một kích mạnh mẽ.
Lam Quang học viện thành lập được hơn một nghìn năm, lịch sử lâu đời, đã từng gặp qua bao nhiêu lần tập kích. Từ lúc nào đã để cho người ta ở học viện làm càn qua như vậy cơ chứ?
Ầm!
Lưu quang đầy trời bạo phát, Ngũ sắc Huyền Nguyên tràn ngập trời cao, một kích toàn lực của rất nhiều cường giả Võ Vương thất giai khiến cho thiên địa biến sắc. Tứ phương hỗn độn, Huyền Nguyên óng ánh xuyên thủng thiên địa, hóa thành một mảnh sông dài bảy màu, trong nháy mắt đã bắn về phía Đoạn Thiên Lang. Cỗ lực lượng kia đủ để quét ngang tất cả, vô địch.
Nhiều cường giả như thế cùng lúc ra tay, đủ để uy hiếp cường giả Võ Vương thất giai đỉnh cao.
- Đến đúng lúc.
Hai mắt Đoạn Thiên Lang nhắm lại, dường như đã sớm chuẩn bị, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang bảy màu. Đạo quang mang này ngưng tụ như thực chất, công kích đầy trời đánh ở phía trên, thế nhưng lại liên tiếp bị hóa giải.
Sưu!
Đoạn Thiên Lang ở trong hư không chợt lui ra ngoài hơn trăm thước, nhưng mà trên người hắn lại không mất một sợi tóc nào.
- Cái gì?
- Không thể.
- Đây là...
Ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ ở bên trên quang mang trước người của Đoạn Thiên Lang, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Đây là bảo vật phòng ngự gì? Càng có thể ngăn cản được nhiều người như vậy liên thủ công kích, chuyện này cũng quá khó mà tin nổi a.
- Hoàng giả kết giới, trên người của kẻ này có bảo vật, bên trong có ẩn chứa dấu ấn của hoàng giả!
Hai mắt Lão giả đỏ ngầu nói.
Sắc mặt của mọi người đều khẽ biến đổi.
Hoàng giả kết giới chính là vực giới mà cường giả Võ hoàng bát giai mới có thể bố trí ra được. Một khi hình thành, bên trong kết giới sẽ giống như tự thành thiên địa, bất kỳ một võ giả nào tiến vào bên trong đều sẽ bị áp chế.
Đồng thời sức phòng ngự của hoàng giả kết giới, cũng hết sức kinh người, không phải võ giả cùng cấp bậc, căn bản sẽ không có cách nào phá tan được.
Chỉ là, hoàng giả kết giới nhất định phải lợi dụng lực lượng hoàng giả thì mới có thể thúc dục, vì lẽ đó Lão giả mới nói, trên người Đoạn Thiên Lang này có nắm giữ bảo vật có dấu ấn của hoàng giả.
Lúc này mọi người cũng đã hiểu ra.
Chẳng trách người này dám kiêu ngạo ra tay đánh nhau ở trong Lam Quang học viện như thế, bởi vì vốn hắn ta đã không có sợ hãi gì rồi.
Nắm giữ hai loại bảo vật như Hoàng Giả Chi Binh và dấu ấn hoàng giả, cho dù có cường giả thất giai tam trọng thì cũng không làm gì được hắn.
- Đây chính là kết cục do các ngươi trợ trụ làm ngược, Địa Hoàng Ấn, đi cho ta.
Ầm!
Đại ấn màu vàng đất giống như là một ngọn núi lớn, đập xuống về phía rất nhiều cường giả Võ Vương ra tay trước đó. Mọi người liên thủ chống lại, thế nhưng vẫn bị chấn động đến mức miệng phun ra máu tươi, sắc mặt mỗi một người đều tái nhợt.
- Lại đi cho ta.
Ong ong ong!
Bên trên đại ấn màu vàng đất mông lung, quang mang lưu chuyển, uy thế khủng bố, chấn động đến mức trong lòng tất cả mọi người đều chấn động dữ dội.
- Tán, nhanh tản ra.
Ngay khi trong lòng tất cả mọi người ngơ ngác thì có một đạo trường thương màu tím đột nhiên từ chỗ sâu trong học viện ầm ầm đánh ra. Trường thương mông lung, như là hóa thành một đầu Giao Long màu tím, mạnh mẽ va chạm với đại ấn màu vàng đất.
Loảng xoảng.
Tiếng nổ cực lớn vang lên, trường thương màu tím và đại ấn màu vàng đất tách ra khỏi nhau, không ngờ lại cân sức ngang tài, không phân cao thấp.
- Cát viện phó.
- Phó viện trưởng đã xuất quan.
Tất cả đạo sư và học viên của học viện đều kinh hỉ vạn phần.
Ánh mắt của đám người Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt cũng nhìn sang.
- Đoạn Thiên Lang, ngươi thân là phó tông chủ của Huyền Cơ Tông, nhưng lại dám đến Lam Quang học viện ta ngang ngược, ngươi không thấy mình đã quá mức rồi hay sao?
Một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên, dưới con mắt của mọi người, một lão giả chậm rãi bay đến bầu trời.
Vóc người của hắn cũng không cao lớn, thậm chí còn có chút tuổi già sức yếu. Thế nhưng trong tay hắn lại nắm một thanh trường thương màu tím so với thân thể của hắn còn cao lớn hơn một chút. Cả người cao ngạo đứng ở đó, thiên địa cũng giống như một mảnh hải dương màu tím.
- Hắn chính là Cát viện phó sao?
Diệp Huyền nhìn chăm chú vào đối phương:
- Người này cả người Huyền Nguyên ngưng kết thành thực chất. Trong lúc phất tay, Huyền Nguyên lan tràn, đọng lại trong hư không, dường như đã đạt đến thấp cấp tam trọng đỉnh cao, cách Võ hoàng bát giai chỉ còn có một bước xa mà thôi.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Huyền lại rơi vào bên trên trường thương màu tím trong tay của Cát viện phó.
- Cây trường thương này khí tức hùng hậu, quang mang vạn trượng, tuy rằng ở trong tay Cát viện phó, thế nhưng trên khí tức thậm chí lại không kém gì bản thân Cát viện phó. Đồng thời còn có thể chống lại Địa Hoàng Ấn của Đoạn Thiên Lang, nghiễm nhiên đã là Hoàng Binh bát giai rồi.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng ở địa phương nhỏ như là Mộng Cảnh Bình Nguyên thì sẽ không có cường giả kinh người tới đâu.
Thế nhưng không thể không nói, sau khi đi tới Lam Quang học viện rốt cục hắn mới phát hiện ra, cường giả ở trên Mộng Cảnh Bình Nguyên này, tuyệt đối không phải là bình thường.
Chuyện này từ trên người hai người Đoạn Thiên Lang và Cát viện phó là đã có thể nhìn ra.
Không phải nói thực lực của hai người mạnh mẽ tới đâu, mà là từ thủ đoạn của hai người cũng đã nhìn ra được lốm đốm.
Bình luận facebook