• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng (8 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 Trung tâm tu luyện (2)

- Quả nhiên là một huyền khí quáng mạch, mặc dù chỉ là huyền khí quáng mạch cấp thấp nhất nhưng nếu tu luyện ở nơi này thì quả thực là nhanh hơn gấp mấy lần so với ở bên ngoài.

Diệp Huyền liếc mắt một cái liền nhìn ra chân tướng trong này, cũng cảm thấy rất hài lòng với nhãn quan và hành động của vị viện trưởng đời đầu tiên của Tinh Huyền học viện, có thể chiếm được một huyền khí quáng mạch giữa biết bao cường thủ ở Lam Nguyệt thành này có thể thấy địa vị của Tinh Huyền học viện ở Lam Nguyệt thành rốt cuộc cao tới mức nào, thủ đoạn của vị viện trưởng đời đầu tiên năm đó cường đại ra sao.

- Lốc xoáy võ hồn của ta cần rất nhiều huyền khí, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc đề thăng thực lực của ta, dù ta có được Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết đi nữa, muốn đột phá từ tam mạch tới tứ mạch thì cũng phải tốn mười ngày nửa tháng, nếu như ta tu luyện ở nơi này thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Diệp Huyền gật gật đầu, bước tới sảnh phục vụ bên trong trung tâm tu luyện.

Một trăm lẻ tám gian phòng tu luyện chia làm ba cấp bậc, phòng tu luyện đê cấp, phòng tu luyện trung cấp, phòng tu luyện cao cấp.

Trong đó phòng tu luyện đê cấp có sáu mươi hai phòng, có thể cung cấp cho học viên đê cấp và trung cấp ban đã đả thông tới lục đạo huyền mạch tu luyện, phòng tu luyện trung cấp có hai mươi tám phòng, có thể cung cấp cho những học viên cao cấp ban đã đả thông thất đạo huyền mạch, phòng tu luyện cao cấp có mười tám phòng, đó là phòng dành riêng cho lão sư trong học viện tu luyện.

Trong đại sảnh người tới người đi tấp nập, khắp nơi đều là những học viên dậy sớm chuẩn bị tới để tu luyện, dù sao thì trong trung tâm tu luyện chỉ có vỏn vẹn sáu mươi hai phòng tu luyện đê cấp, mà cả Tinh Huyền học viện này có tới sáu bảy trăm học viên đê cấp và trung cấp, cho nên rất hút hàng.

Nhìn thấy học viên xếp hàng dài thế kia, tâm trí Diệp Huyền phảng phất như trở về hơn trăm năm trước, lúc đó mình cũng giống hệt như bọn họ, cố gắng khắc khổ, một lòng cố gắng đi trên con đường trở thành cường giả, không ngờ mình vẫn còn cơ hội làm lại một lần nữa.

Ở trong học viện bốn năm nhưng Diệp Huyền cam chịu nhu nhược trước kia chưa từng tới nơi này bao giờ, hỏi qua quy tắc, sau nộp một trăm huyền tệ ở quầy phục vụ, lấy được một khối lệnh bài, Diệp Huyền quen đường đi thẳng tới đại sảnh có phòng tu luyện cấp thấp.

Phòng tu luyện cấp thấp tính phí theo giờ và ngày, nếu tính giờ thì một canh giờ là mười huyền tệ, nếu như tính theo ngày thì một ngày là một trăm huyền tệ, được ưu đãi một chút.

Đây cũng là vì muốn chiếu cố một số học viên nhà nghèo, đâu phải ai cũng có thể tuỳ tiện bỏ ra một trăm huyền tệ để tu luyện.

Lúc Diệp Huyền đi vào bên trong đại sảnh của phòng tu luyện cấp thấp thì nơi này đã có không ít người đứng đợi rồi.

- Mẹ nó, hôm nay ta tới cũng xem như đủ sớm rồi, không ngờ chẳng giành được một phòng tu luyện nào cả.

- Còn không tới một tháng nữa là thi cuối học kỳ rồi, bây giờ tất cả học viên đều đang bán mạng tu luyện, xem ra lần sau phải tới sớm hơn mới được.

- Đừng lo lắng quá, nơi này có rất nhiều tên nghèo kiết xác chỉ có thể tu luyện một canh giờ thôi, chúng ta đứng ở đại sảnh chờ một chút, sẽ tới lượt chúng ta nhanh thôi.

- Nói cũng đúng, cho dù đứng ở đại sảnh thì huyền khí bên trong trung tâm tu luyện này vẫn nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.

Không ít người đừng chờ tới lượt cảm thấy nhàm chán quá nên bắt chuyện với nhau, thực tế thì có một ít học viên bởi vì nhà nghèo không có huyền tệ cho nên tới đây ngồi trong đại sảnh tu luyện.

Diệp Huyền cũng không biết nói gì, hắn thật không ngờ trong phòng tu luyện lại có nhiều người như vậy, thật đúng là thất sách.

A?

Khiến cho Diệp Huyền cảm thấy nghi hoặc chính là nơi này rõ ràng có vài phòng tu luyện để trống nhưng lại không có ai đi vào.

Đây là chuyện gì?

Diệp Huyền bước lên phía trước.

Một bóng người đột nhiên cản hắn lại, lạnh lùng nói:

- Các hạ, phòng tu luyện này đã có vài vị công tử đặt trước rồi, kính xin lùi lại.

Diệp Huyền cau mày nói:

- Đặt trước, sao ta chưa từng nghe nói phòng tu luyện còn có thể đặt trước, đã được học viện đồng ý rồi sao? Nếu như bọn họ không tới thì chẳng phải là để trống rồi sao?

- Hừ.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Huyền, khinh thường nói:

- Ngươi chưa từng nghe qua không có nghĩa là không thể, nơi này là phòng tu luyện riêng của các vị công tử Vương gia, Chu gia, Trần gia, cho dù bọn họ không tới đi nữa thì cũng không phải là nơi các ngươi có thể vào, về phần có được học viện cho phép hay không thì ngay cả học viện cũng không có ý kiến, ngươi nhiều lời làm gì.

- Hoá ra là vậy.

Diệp Huyền bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt lạnh lẽo, xem ra cái gọi là đặt trước này chính là do học viên tự định ra với nhau, chẳng qua vì đối phương là tam đại gia tộc ở Lam Nguyệt thành, dù học viên khác có khó chịu thì cũng không dám nói gì, nghĩ tới đây, Diệp Huyền tựa tiếu phi tiếu nói:

- Ngươi là thuộc hạ của vị công tử nào?

- Ta vẫn chưa được vị công tử nào chọn hết, nhưng các vị công tử thân là nhân trung chi kiệt, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, tin chắc một ngày nào đó sẽ có công tử nguyện ý thu lưu ta, tiểu tử, ta khuyên ngươi một câu tranh thủ lùi lại đi, nếu không đắc tội với các vị công tử thì ngay cả thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi đâu.

Diệp Huyền hết nói nổi, đối phương còn chưa được làm chó săn của người ta mà đã sủa vang như vậy rồi, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Cút.

Đối phương sầm mặt, cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng không biết điều, các vị công tử cũng không phải người ngươi có thể đắc tội đâu.

- Nếu như ngươi không cút thì đừng trách ta không khách khí.

Toàn thân Diệp Huyền tản mát ra một loại hàn ý lạnh lẽo, nhìn thấy đối phương liên tục lùi lại, sau đó cất bước đi về phía phòng tu luyện gần nhất.

Động tĩnh ở nơi này lập tức dẫn tới sự chú ý của những học viên còn lại đang đứng xung quanh.

- Người kia là ai vậy? Ngay cả phòng tu luyện đặt trước của mấy vị công tử cũng dám dùng, đây không phải là tìm chết sao.

- A, là Diệp Huyền, chẳng trách lại dám to gan như vậy.

- Diệp Huyền, chẳng lẽ ngươi đang nói tên phế vật Diệp Huyền kia? Hắn muốn chết rồi sao.

- Suỵt, nhỏ giọng một chút, nghe nói hôm qua Diệp Huyền ở tu luyện khoá của lãnh diện giáo quan đã đánh cho Chu Ngạn công tử một trận ra trò, đoạt phòng tu luyện của mấy vị công tử với hắn chẳng phải chuyện to tát gì.
Chương 42 Tụ linh trận (1)

- Thật hay giả?

Một đám người bắt đầu bàn tán.

- Hừ, nhất định là giả rồi, chỉ bằng tên phế vật như hắn mà cũng có bản lĩnh đó được sao? Dám đoạt phòng tu luyện của mấy vị công tử, quả đúng là không biết chữ chết viết như thế nào, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.

Một học viên đê cấp ban đứng ở cửa đại sảnh ghen ghét chế giễu.

- A? Có người dám đoạt phòng tu luyện của mấy vị công tử của chúng ta, ta muốn nhìn xem là tên tiểu tử nào to gan như vậy.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền tới, một đám ba người từ bên ngoài đại sảnh chạy vào, cả ba người này đều mang theo khí thế kiêu ngạo, mũi hếch lên trời, mắt như mọc trên đỉnh đầu vậy.

- Vương ca, tên tiểu tử này cư nhiên đoạt phòng tu luyện số tám của ngươi.

- Mẹ nó, muốn chết rồi sao, Vương ca vài ngày không tới học viện thì đã có người muốn làm phản rồi sao.

- Tiểu tử, ngươi đứng lại cho ta, dám bước một bước vào phòng tu luyện thì ta đánh gãy chân chó của ngươi.

Hai gã tuỳ tùng tức giận hét lớn lên.

- Là công tử Vương Việt của Vương gia.

- Lần này hay rồi, tiểu tử kia xui xẻo rồi.

Có một đám người không biết gì đứng vây xem thầm hưng phấn.

Vương Việt nhíu mày, bóng lưng của người phía trước khiến gã cảm thấy hơi quen quen, bất quá lửa giận khi phòng tu luyện sắp bị giành khiến cho đầu óc gã không nghĩ được nhiều, mở miệng mắng:

- Mẹ kiếp, tiểu tử kia ngươi xoay người lại cho đại gia ta xem thử, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám đoạt phòng tu luyện của Vương Việt ta, chán sống rồi đúng không.

Bóng người trước mặt dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy trên gương mặt tuấn lãng kia lộ ra một nụ cười lạnh lùng, thanh âm bình thản vang lên trong đại sảnh:

- Ngươi đang gọi ta sao?

Ha!

Tựa như có một trận gió lạnh thấu xương thổi qua.

Hai tên tuỳ tùng vốn đang tức giận xông lên đột nhiên dừng bước, vẻ tức giận trên mặt Vương Việt cũng đông cứng lại, trong đôi mắt vốn đang chứa nửa giận ngùn ngụt nay đột nhiên loé lên một tia sợ hãi.

- Diệp… Diệp Huyền… Sao lại là ngươi!

Vương Việt run rẩy thì thào mở miệng, hai đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất ngay tại chỗ.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Vương Việt, mấy ngày không gặp ngươi lại sinh long hoạt hổ trở lại rồi, xem ra ngươi ở nhà dưỡng thương rất tốt, hôm trước mặt mũi sưng như đầu heo nay chẳng còn nhìn ra chút dấu vết nào nữa rồi, lại còn trắng hơn một chút nữa, không tệ, không tệ.

Thanh âm của hắn nho nhã lịch thiệp, nhưng lọt vào tai của ba người Vương Việt thì tựa như thanh âm của ma quỷ vậy, khiến bọn chúng sợ mất hồn mất vía, những gì đã trải qua ở phòng huấn luyện mấy ngày trước bây giờ vẫn còn như cơn ác mộng quấn quanh trong đầu của bọn họ, không ngờ mới dưỡng thương khoẻ lại trở về trường học đã gặp ngay tên sát thần này nữa, ông trời quả thực có thù với mình.

Ba người Vương Việt run lẩy bẩy, gã hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định nói:

- Khụ khụ, hoá ra là Diệp Huyền đồng học muốn dùng phòng tu luyện của ta, ha ha, Vương Việt ta thích nhất chính là giúp người làm vui, huống hồ gì Diệp Huyền đồng học còn là bạn cùng ban của ta, phòng tu luyện này ngươi cứ dùng thoải mái đi, đừng khách khí với ta, cái này, ta còn có việc gấp, đi trước đây.

Ba người xoay người vội vàng muốn chạy.

Đám người chờ xem kịch vui trong đại sảnh đều trừng mắt không dám tin, chuyện gì thế này, kịch bản đâu phải thế này, Vương Việt quen thói kiêu căng hống hách từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng,

- Đứng lại, ta có cho các ngươi đi sao?

Một màn khiến cho tất cả mọi người đần mặt nhìn đã xảy ra, ba người Vương Việt thật sự dừng bước, chỉ thấy gã gian nan quay đầu lại, run run hỏi:

- Chuyện gì, Diệp Huyền đồng học có việc gì cần ta làm sao?

Diệp Huyền từ tốn nói:

- Vừa rồi hình như ta nghe được có người nói ta chán sống?

- Ai nói, là tên khốn kiếp nào nói, mau đứng ra cho ta, dám nói Huyền thiếu như vậy, xem ta có dạy cho hắn một bài học hay không, có phải ngươi không?

Vương Việt đá một tên tuỳ tùng đứng trước mình một cái, tên tuỳ tùng kia vội vàng khoát tay nói:

- Không phải ta, Vương ca à không phải là ta, nhất định là tên khốn kiếp nào đó hãm hại ta, đời này người ta sùng bái nhất chính là Huyền thiếu, sao có thể nói lung tung về Huyền thiếu được.

Diệp Huyền nheo mắt:

- A, thật sao? Rõ ràng ta nghe được có người nói muốn đánh gãy chân của ta.

- Cái gì? Có người dám nói với Huyền thiếu như vậy, mẹ kiếp, lập tức bước ra đây cho ta, xem ta dạy dỗ hắn thế nào, có phải là ngươi nói hay không?

Vương Việt đá vào một tên tuỳ tùng khác, tên tuỳ tùng kia sợ tới mức sắp tè ra quần, lập tức kêu khóc nói:

- Vương ca, Huyền thiếu, ta thề với trời, tuyệt đối không phải ta nói, ngươi xem ta làm người trung hậu thành thật, sao có thể thốt ra những lời như vậy, đừng nói là đánh gãy chân ngươi, cho dù là chân chó, chân mèo, hoa thơm cỏ dại tiểu nhân cũng không dám cắt.

- Huyền thiếu, ngươi nghe thấy chưa, không phải là bọn ta nói, nhất định là tên khốn nào đó hãm hại chúng ta, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định giúp ngươi tìm ra kẻ đó.

Vương Việt nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, lời lẽ chính nghĩa.

Tất cả học viên có mặt tại đại sảnh đều hoá đá, vừa rồi rõ ràng là do bọn họ nói, đảo mắt một cái đã chối bay chối biến, lại còn mắng hăng say như vậy, rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Từ khi nào thì Vương Việt công tử của Vương gia lại dễ nói chuyện như vậy? Đây chính là tên hung thần ác sát người khác bất cẩn giẫm trúng chân gã một cái gã liền muốn cắt một chân của người ta kia mà.

Phần lớn học viên đều ù ù cạc cạc không hiểu gì, vì không phải ai cũng nghe nói tới chuyện xảy ra ở phòng huấn luyện mấy ngày trước.

- Ừ, không phải thì tốt.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Nếu như phòng tu luyện này là của ngươi thì ngươi đặt lệnh bài vào đi, cũng không thể để ta trả tiền cho phòng tu luyện của ngươi chứ.

- Đây….

Mặt của Vương Việt giật giật, bên trong lệnh bài kia gã vừa mới nạp vào một ngàn huyền tệ, chuẩn bị bế quant tu luyện mười ngày.

Mấy ngày hôm trước gã bị Diệp Huyền đánh cho một trận nhớ đời, vì rút kinh nghiệm xương máu cho nên gã vừa về tới trường học liền chuẩn bị dốc sức tu luyện, đợi sau khi đột phá ngũ mạch xong sẽ đi đòi lại danh dự, nào ngờ không đợi gã kịp tu luyện thì đã bị Diệp Huyền chơi một vố.
Chương 43 Tụ linh trận (2)

Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:

- Sao hả, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ?

- Không, không.

Vương Việt bất chấp xót của, vội vàng nhét lệnh bài của mình vào khe thẻ, chỉ nghe cạch một tiếng, thạch môn mở ra, để lộ ra một phòng tu luyện rộng ước chừng mấy mét vuông trước mặt Diệp Huyền.

Vương Việt cẩn thận lùi lại:

- Huyền thiếu, nếu đã không còn việc gì thì chúng ta đi trước đây.

- Cút!

Khẽ quát một tiếng, Diệp Huyền cũng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào trong phòng tu luyện đóng thạch môn lại.

- Chết tiệt.

Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Vương Việt chửi thầm một tiếng trong lòng, ba tên mặt đỏ bừng, chật vật cúi đầu chạy ra khỏi đại sảnh, để lại một đám người trợn mắt há mồm ra nhìn.

Sau khi Diệp Huyền tiến vào phòng tu luyện thì quét mắt nhìn quanh phòng.

Cả phòng tu luyện đại khái rộng không tới mười mét, không tính là lớn, nhưng để cho một người tu luyện thì cũng đã đủ lắm rồi.

Trên vách tường của phòng tu luyện có từng đạo linh văn phức tạp loé sáng, những linh văn này cứ cách chừng mười giây lại loé sáng một lần, mỗi lần nó loé lên thì đều có một đạo huyền khí cực kỳ nồng đậm thẩm thấu từ bốn phía vách tường vào, khiến cho huyền khí bên trong phòng tu luyện lúc nào cũng ở trạng thái nhiều gấp ba lần bên ngoài.

- Mức độ huyền khí dày đặc gấp ba lần bên ngoài, cho nên thời gian ngưng luyện huyền khí chỉ bằng một phần ba khi ở bên ngoài.

Diệp Huyền thầm gật đầu, có phòng tu luyện thế này, tốc độ khôi phục thực lực kiếp trước của hắn lại nhanh thêm vài lần.

- Vi kim chi kế, là phải đột phá cảnh giới nhất giai võ sĩ trước tiên, võ giả chỉ có đạt tới nhất giai mới có thể thật sự khai phát ra công hiệu võ hồn của bản thân, cũng mới có thể coi là chân chính bước vào võ đạo chi đồ.

Diệp Huyền không vội vàng tu luyện ngay như những học viên khác mà là đánh giá linh vân trên vách tường.

Gần như chỉ vài cái nháy mắt, Diệp Huyền liền nhoẻn miệng cười:

- Hoá ra là một cái tụ linh trận nhị cấp, thông qua trận pháp để rút huyền khí từ huyền mạch bên dưới, cam đoan huyền khí bên trong phòng tu luyện đạt tới mức độ nồng đậm cần thiết, xem ra điểm khác nhau ở các phòng tu luyện trung cấp và cao cấp cùng với nơi này là ở cường độ tụ linh của tụ linh trận.

Lấy kinh nghiệm tu luyện trận đạo của Diệp Huyền ở kiếp trước thì nhìn thoáng qua vài cái đã đoán ra bí mật của linh văn trên tường.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng lấy ra vài loại tài liệu từ bên trong trữ vật giới chỉ, nhoáng một cái đã chế ra loại dược thuỷ thần bí nào đó, sau đó trên tay phải xuất hiện một cây linh văn bút phát ra ngân quang lấp lánh, chấm nhẹ vào dược thuỷ, tay phải phóng bút như rồng bay phượng múa hoạ thêm vài nét bút trên vách tường.

Nét bút kín kẽ ngay ngắn, xinh đẹp tinh tế, chỉ vài bút nhẹ nhàng liền thay đổi linh vân phức tạp trên bức tường một cách hoàn mỹ, tựa như thần lai chi bút.

Ầm!

Theo Diệp Huyền hoàn thành nét bút cuối cùng thì huyền khí vốn đang ở mức độ gấp ba lần bên ngoài lại trở nên nồng đậm hơn nữa.

Bốn lần!

Năm lần!

Sáu lần…

Một mực tăng lên mức gấp tám lần mới ngừng lại.

- Cũng tạm ổn rồi.

Diệp Huyền gật đầu thoả mãn:

- Độ nồng đậm gấp tám lần đối với tam mạch võ giả như ta hiện tại là đủ rồi, lại đề thăng nữa cũng không để làm gì, ngược lại còn lãng phí.

Nếu như để cho lão sư trong học viện và trận văn đại sư bên ngoài nhìn thấy một màn này chỉ sợ là cả đám sẽ khiếp sợ tới mức trừng rớt cả tròng mắt, chỉ vài nét bút đơn giản đã có thể tăng một cái tụ linh trận nhị cấp rút huyền khí gấp ba lần lên thành gấp tám lần, tạo nghệ trận pháp như thế, quả thực cường hãn không giống người.

Phải biết rằng, lúc trước khi trung tâm tu luyện này vừa mới được xây dựng, là do vị viện trưởng đầu tiên của Tinh Huyền học viện lúc bấy giờ bỏ ra một cái giá cực lớn để mời một vị trận văn đại sư ở vương thành tới, tạo nên một cái tụ linh trận phức tạp trước mắt.

Trong đó giá tạo ra một phòng tu luyện cao cấp đắt gấp hai mươi lần giá một phòng tu luyện đê cấp, nhưng hôm nay Diệp Huyền chỉ vẽ thêm vài bút đã có thể biến trận văn của một phòng tu luyện đê cấp lên tới trình độ của một phòng tu luyện cao cấp, nếu như truyền ra ngoài thì phỏng chừng vị trận văn đại sư đã khuất kia cũng kinh hoảng đội mồ sống dậy, sau đó lại tìm một khối đậu hũ đập đầu chết thêm lần nữa.

Diệp Huyền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trong phòng tu luyện, sau đó lấy ra nuốt xuống viên ngưng huyền đan mà Phượng Nhu Y đã đưa tối qua.

Ngưng mạch kỳ chính là thời điểm đặt nền mống của võ giả, cả quá trình này chính là thời kỳ đặc thù võ giả làm quen với cách huyền khí sinh ra và vận hành, trên lý thuyết thì dùng bất kỳ đan dược gì cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới việc đặt nền mống trong tương lai của võ giả, bất quá Diệp Huyền dùng huyền ngưng đan không phải vì muốn gia tăng thực lực của mình.

Chỉ thấy dưới sự thúc giục của hắn đan dược của huyền ngưng đan nhanh chóng lan ra biến thành một cỗ huyền khí tinh thuần, Diệp Huyền cũng không luyện hoá cỗ huyền khí này mà là tập trung tất cả đến chỗ hắc sắc võ hồn ở đan điền, cho nó tuỳ ý hấp thu.

- Hắc hắc, huyền khí nhiều như vậy hẳn là cũng đủ cho ngươi hấp thu một thời gian ngắn rồi, như vậy trong khoảng thời gian này ta có thể toàn tâm toàn ý tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, đỡ cho huyền khí ta ngưng luyện ra đều bị ngươi quét sạch.

Cười thầm một tiếng trong lòng, Diệp Huyền vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, chỉ nháy mắt liền có một tia huyền khí sinh ra bên trong tam đạo mạch huyền của hắn, chậm rãi đầy lên…

Mà trong lúc Diệp Huyền đang bế quan tu luyện.

Bên ngoài trung tâm huấn luyện, đám người Vương Việt đã tức giận tới mức thất khiếu đều bốc khói.

- Không thể nhịn được nữa rồi, ta thật sự không nhịn nổi nữa, tên phế vật Diệp Huyền này dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó, Vương Việt ta chính là con trai trưởng của Vương gia, hắn là cái thá gì, tức chết ta, tức chết ta mà.

Bên trong một rừng cây nhỏ, Vương Việt tức giận tới mức khó thở, mặt mũi cũng vì tức giận mà đỏ lên.

Lần trước bị Diệp Huyền dạy cho một bài học, trong mấy ngày nằm dưỡng thương này mỗi giây mỗi phút Vương Việt đều muốn lấy lại thể diện đã mất của mình, dẫm nát Diệp Huyền dưới chân ở trước mặt tất cả mọi người, lấy đó để vơi cơn giận của mình.
Chương 44 Âm mưu quỷ kế (1)

Nhưng không ngờ tới gã vừa trở lại học viện, còn chưa đợi trả được thù thì lại bị Diệp Huyền dạy dỗ và lừa một vố ngay trước mặt mọi người, gã biết rõ nếu như mình vẫn tiếp tục im lặng không làm gì thì chỉ sợ sau này sẽ không còn lăn lộn trong học viện này được nữa.

- Vương ca, ngươi đừng nóng vội, bằng không chúng ta đi tìm thêm vài người nữa mai phục, chờ tới lúc hắn trở về ký túc xá thì đánh cho hắn một trận.

- Chủ ý này rất tốt, lần trước là do ba người chúng ta quá chủ quan, lần này chúng ta lại tìm thêm vài học viên trung cấp ban, ta không tin bị bảy tám người vây đánh mà tên Diệp Huyền có thể thoát được.

Hai gã tuỳ tùng đứng bên cạnh nêu chủ ý.

- Cách này không được.

Đúng lúc này, một thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên, Lý Nguyệt đi tới từ ngõ nhỏ phía bìa rừng.

- A, chị dâu.

Hai tên tuỳ tùng vội cười nịnh nọt hành lễ với Lý Nguyệt, Lý Nguyệt không thèm nhìn hai người một cái, quay sang phía Vương Việt nói với giọng điệu quyến rũ:

- Vương ca, ngươi cuối cùng cũng trở về học viện rồi, mấy ngày nay Nguyệt Nhi nhớ ngươi muốn chết.

- Hắc hắc, tiểu dâm đãng của ta rốt cuộc ngươi cũng tới, Vương ca ta cũng nhớ ngươi muốn chết.

Vương Việt cười, cái móng heo nhéo nàng ta hai cái thật mạnh, hai tên tuỳ tùng đứng ở phía sau ánh mắt sáng quắc nhìn theo, nuốt nước bọt ừng ực:

- Chậc chậc, dáng người của chị dâu này thật đẹp, nếu như có thể đi chơi với ta một lần thì ta có tổn thọ mười năm cũng cam lòng.

Vương Việt ở trước mặt hai tên tuỳ tùng bóp Lý Nguyệt vài cái, sau đó mới trầm giọng nói:

- Đúng rồi, vừa rồi tại sao ngươi lại nói cách này không thể được, chẳng lẽ ngươi vẫn còn vương vấn gì tên tiểu tử đó sao?

- Hứ, ta căn bản chưa từng có ý gì với tên phế vật đó thì sao mà vương vấn được, trong lòng của ta chỉ có một mình Vương ca ngươi thôi.

Lý Nguyệt nói với vẻ khinh thường, trong mắt lại mang theo vẻ âm ngoan:

- Ngươi không biết đó thôi, tên phế vật Diệp Huyền này gần đây không biết gặp phải vận cứt chó gì, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mới hôm qua ở huấn luyện khoá ngay cả đám người Chu Ngạn cũng không phải đối thủ của hắn, còn bị hắn đánh cho một trận.

- Cái gì.

Vương Việt giật mình kinh ngạc:

- Ngay cả Chu Ngạn cũng bị Diệp Huyền đánh, chuyện này sao có thể?

Ba người bọn họ trợn mắt há mồm, Chu Ngạn là ai chứ? Lục mạch võ giả, luôn nằm trong số năm người mạnh nhất của trung cấp ban, lại bị học viên đê cấp ban là Diệp Huyền đánh bại, chuyện này quả thực là khiên chiến khả năng thừa nhận của bọn họ.

- Ta lừa ngươi làm gì.

Lý Nguyệt kể vắng tắt lại chuyện hôm qua:

- Nếu muốn dạy dỗ Diệp Huyền thì tìm đệ tử trung cấp ban chắc chắn không được, nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được.

Diệp Huyền gần đây thể hiện ra thiên phú kinh người khiến cho Lý Nguyệt mấy ngày nay cũng cảm thấy hối hận một chút, bất quá nàng cũng biết rõ, bây giờ nàng đã dính theo Vương Việt rồi thì nhất định không được đứng núi này trông núi nọ.

Vương Việt không giống Diệp Huyền, đắc tội với gã thì cả Lý gia đều không gánh nổi lửa giận của Vương gia, huống hồ gì một khi Vương Việt quật khởi thì nàng có thể trở thành cô nãi nãi của Vương gia, nàng hiện tại đã kiên quyết phải đứng về phe Vương Việt, hận không thể băm Diệp Huyền ra làm trăm mảnh.

- Vậy thì khó khăn rồi.

Vương Việt nhíu mày, ngay cả Chu Ngạn cũng không thể đối phó được với Diệp Huyền thì cách duy nhất bây giờ chính là tìm học viên của cao cấp ban tới giúp, nhưng học viên của cao cấp ban phần lớn đều dồn tâm sức để đột phá nhất giai võ sĩ, căn bản không rảnh để quan tâm mấy tranh chấp thế này, cho nên phần lớn đều đang bế quan, còn một số ít thì đã tạo tổ đội đi vào hắc phong lĩnh, muốn tìm kiếm đột phá giữa sinh tử.

Để bọn họ giúp cũng không phải ý hay.

- Vương ca, không phải ngươi vẫn còn một đường ca ở học viện sao, hình như gọi là Vương Phi đúng không, nghe nói hắn là một trong những học viên giỏi nhất của cao cấp ban, có hắn ra tay, Diệp Huyền chết chắc rồi.

- Đúng, ý kiến này rất hay.

Hai tên tuỳ tùng hưng phấn không thôi.

- Tốt cái rắm.

Sắc mặt của Vương Việt càng âm trầm:

- Ta và Vương Phi đều là đích tử của gia tộc, tương lai đều là đối thủ tranh nhau cầm quyền Vương gia, nếu để cho hắn biết ngay cả một phế vật mà ta cũng không giải quyết được thì chẳng phải là sẽ bị hắn cười nhạo hay sao, nếu như hắn nói lại cho gia tộc thì Vương Việt ta sau này cũng đừng mong lăn lộn trong gia tộc nữa.

- Vương ca, bằng không thì chúng ta ra ngoài tìm võ sĩ tới xử lý hắn đi?

Sắc mặt Vương Việt càng khó coi hơn, gã đạp tên tuỳ tùng một cước bay ra ngoài:

- Ra ngoài tìm người, ngươi muốn chết sao.

Tinh Huyền học viện không cấm học viên tranh đấu và tỉ thí, nhưng tuyệt đối nghiêm cấm võ giả bên ngoài nhúng tay vào.

Đã từng có một học viên bị người trong học viện bắt nạt, sau đó gọi thúc thúc của mình đương thời là trưởng quan đảm nhiệm thành vệ quân tới, thúc thúc của y trực tiếp đánh cho đối phương một trận nhừ tử ngay trong học viện, kết quả sau cùng chính là viện trưởng của học viện tự mình ra tay, phế bỏ võ công của trưởng quan thành vệ quân nọ, còn học viên kia cũng lập tức bị đuổi ra khỏi học viện.

Tinh Huyền học viện ở Lam Nguyệt thành có địa vị rất đặc biệt, không vì thứ gì khác mà bởi vì viện trưởng của Tinh Huyền học viện là một trong những cường giả đứng đầu ở Lam Nguyệt thành, nghe nói gã còn có quan hệ với vương thành, ngay cả tam đại gia tộc ở Lam Nguyệt thành cũng không dám đắc tội với gã.

Hai tên tuỳ tùng đều trợn mắt há mồm, đánh thì đánh không lại Diệp Huyền, tìm người cũng không được, vậy còn trả thù kiểu gì, chỉ dựa vào mấy người bọn họ căn bản không đủ để đối phương nhét kẽ răng.

- Ra ngoài tìm ngươi? Ừm, ta nghĩ ra một diệu kế rồi.

Vương Việt đột nhiên cười âm hiểm.

Hai tên tuỳ tùng và Lý Nguyệt đồng thanh hỏi:

- Cách gì vậy?

Đáy mắt Vương Việt hiện lên vẻ âm lãnh, nói nhỏ bên tai bọn họ vài câu. Ba người kia sững sờ một cái liền cười lớn:

- Vương ca không hổ là Vương ca, quả nhiên cao minh.

- Hắc hắc, một khi làm vậy thì tên tiểu tử kia không bị đuổi khỏi học viện cũng khó.

- Ha ha, ca ca ta thật là một thiên tài.

Vương Việt cười âm ngoan, nhấc cằm của Lý Nguyệt lên:

- Bảo bối, chuyện này còn cần ngươi ra tay đấy.

Lý Nguyệt cười duyên:

- Vương ca, ngươi cứ yên tâm, Lý Nguyệt ta ra tay cam đoan có thể bắt được tên tiểu tử kia trong tay.
Chương 45 Âm mưu quỷ kế (2)

- Hắc hắc, vậy thì tốt, khuya hôm nay tới ký túc xá của ta, ca ca ta đã lâu không đại chiến cùng ngươi rồi, hai ngày nay ca ca không ở đây, buổi tối có thèm khát đến mất ngủ hay không.

Vương Việt bỉ ổi ôm lấy Lý Nguyệt, hai bàn tay sờ bóp lung tung.

- Đáng ghét, có người đang nhìn kìa.

Lý Nguyệt làm như ra vẻ xấu hổ.

- Tiểu dâm đãng, còn ra vẻ thanh thuần.

Vương Việt cười dâm sờ ngực của nàng ta một cái, ba đào phập phồng mãnh liệt, vô cùng đồ sộ.

Hai tên tuỳ tùng của Vương Việt đứng một bên nhìn tới mức miệng đắng lưỡi khô, hạ thân giống như bị lửa nóng thiêu đốt.

Cùng lúc đó, tại ký túc xá của Diệp Huyền.

Cốc cốc cốc.

Trần Tinh đang khoanh chân tu luyện trên giường nghe thấy tiếng gõ cửa.

- A, lẽ nào là nữ thần Phượng Nhu Y.

Hai mắt Trần Tinh sáng lên, chỉ thấy gã sửa sang lại y phục với tốc độ nhanh nhất, tranh thủ vuốt vuốt lại tóc, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa, lộ ra nụ cười tự cho là mê người nhất:

- Mỹ nhân…

Bốp!

Lời còn chưa dứt thì đã có một nắm đấm bay tới trực tiếp nện cho gã ngã ra đất.

Chủ nhiệm ban Vân Ngạo Tuyết đứng ở trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo:

- Trần Tinh, ngươi gọi ta là gì?

- Khụ khụ, Vân lão sư, sao lại là ngươi?

Trần Tinh chật vật bò dậy, hoảng sợ biến sắc, chân run lập cập, vội nói:

- Gì mà gọi ngươi là gì, kỳ quái, ta còn chưa mở miệng nói gì hết, nhất định là ngươi nghe nhầm rồi.

Sau đó gã bắt đầu lái sang chủ đề khác, nói với vẻ chính khí ngút trời:

- Đúng rồi, Vân lão sư, ngươi tới đây có việc gì vậy? Có phải là có nhiệm vụ muốn giao phó hay không, chỉ cần ngươi mở miệng thì dù Trần Tinh ta có phải lên núi đao xuống chảo dầu cũng sẽ không từ nan.

Vân Ngạo Tuyết quét mắt nhìn khắp ký túc xá:

- Diệp Huyền không có ở đây sao?

Biểu lộ chính khí lẫm nhiên của Trần Tinh lập tức khựng lại, ông trời ơi, đất mẹ ơi, rốt cuộc có còn thiên lý hay không, lại là tới tìm Huyền thiếu, chẳng lẽ gần đây vận đào hoa của Huyền thiếu tới rồi hay sao, gã lén đưa mắt nhìn Vân Ngạo Tuyết, hai chân run lên, thôi vậy, đoá hoa đào như Vân lão sư thà không có còn hơn.

Vân Ngạo Tuyết cau mày:

- Trần Tinh, ngươi lầm bầm cái gì đó.

- Khụ khụ, không có gì, Vân sư phụ, Huyền thiếu hắn không có ở ký túc xá, chắc là đã đi tới trung tâm tu luyện để tu luyện rồi, có cần ta giúp ngươi gọi hắn về hay không?

- Đang tu luyện? Không cần, chờ hắn trở về thì lập tức nói hắn tới phòng làm việc tìm ta.

Chuyện xảy ra ở hắc phong lĩnh lúc trước Vân Ngạo Tuyết vẫn luôn cảm thấy tò mò không thôi, muốn tìm Diệp Huyền để hỏi cho rõ, bất quá hai ngày nay bởi vì phải xử lý hậu quả hắc phong lĩnh cho xong nên vẫn luôn kéo dài, hôm nay mới đi tìm Diệp Huyền nào ngờ lại không gặp được hắn.

- Mặc dù thiên phú của Diệp Huyền ở võ đạo chỉ bình thường thôi, nhưng hắn đã có thể dễ dàng thay ta giải trừ độc tố của lục vĩ hạt, chứng tỏ hắn có thiên phú không tệ ở luyện hồn và luyện đan, chờ hắn tới ta phải hỏi cho rõ, nếu như hắn thật sự có thiên phú ở hai phương diện này thì sau này ta liền chỉ dạy hắn cho thật tốt, như vậy thì dù sau này thực lực của hắn có kém đi nữa vẫn có thể có chỗ đứng ở Lam Nguyệt thành.

Rời khỏi ký túc xá của Diệp Huyền, Vân Ngạo Tuyết vừa đi vừa nghĩ thầm.

Nhìn về phía bóng lưng Vân Ngạo Tuyết rời đi, Trần Tinh thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm:

- Xem ra thời gian sắp tới ký túc xá đã không còn an toàn nữa, một ít bảo bối của ta phải giấu kỹ hơn rồi, nếu như bị Vân Ngạo Tuyết lão sư phát hiện thì thanh danh ‘Thiếu niên tốt thuần khiết nhã nhặn’ của ta chẳng phải sẽ bị huỷ trong chốc lát rồi sao.

Diệp Huyền đang ở trung tâm tu luyện đương nhiên không biết gì về việc này, hắn đang đắm mình trong tu luyện quên ăn quên ngủ.

Võ giả chính là nghịch thiên mà đi, tựa như bơi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.

Hắn hôm nay tuy rằng đã đạt tới cảnh giới tam mạch rồi, trên người cũng có được ba loại võ hồn, thế nhưng bởi vì trước kia đã lãng phí quá nhiều thời gian cho nên đối với Diệp Huyền mà nói hắn vẫn cứ bị tuột lại phía sau quá nhiều, cần phải tranh thủ từng giây từng phút.

Bởi vì hắn biết rõ tất cả mọi thiên tài đều không phải chỉ dựa vào thiên phú là có thể trở thành tuyệt thế cường giả, nếu như thiên tài không cố gắng thì sau cùng cũng sẽ trở thành một phế vật, mặc cho kẻ khác chà đạp.

Diệp Huyền cứ bất động như núi, một mực tu luyện không ngừng trong huyền khí mênh mông cuồn cuộn.

Một ngày!

Hai ngày!

Ba ngày!

Năm ngày!

Mãi cho tới ngày thứ mười, huyền khí bên trong cơ thể Diệp Huyền xuất hiện một hồi ba động, phách một tiếng, giống như có thứ gì đó đã bị phá vỡ, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt bắn ra hai đạo thần quang sáng chói.

Đứng thẳng người dậy, Diệp Huyền thì thào:

- Mười ngày khổ tu mới có thể đả khai thêm hai đạo huyền mạch, tốc độ này cũng thật là đủ chậm.

Chỉ trong mười ngày, Diệp Huyền đã từ cảnh giới tam mạch vọt thẳng tới cảnh giới ngũ mạch, thế nhưng hắn lại còn chê là chậm, nếu như để học viên khác nghe thấy thì nhất định sẽ ghen tỵ hận không thể nhào lên cắn chết hắn.

Bọn họ không biết là theo như Diệp Huyền đoán thì với lượng huyền khí nồng đậm hơn gấp tám lần so với bên ngoài thế này thì mười ngày tu luyện của Diệp Huyền tương đương với ba tháng ở bên ngoài thì dù không thể đột phá cảnh giới lục mạch thì đại loại cũng phải không kém bao nhiêu mới phải, nhưng mười ngày trôi qua lại chỉ mới đủ để đột phá cảnh giới ngũ mạch, đương nhiên khiến cho hắn hết sức không hài lòng.

Xét cho cùng cũng là vì hắc sắc võ hồn đã hấp thụ quá nhiều huyền khí của hắn.

- Hừ, đợi lão tử đột phá linh vũ cảnh võ sĩ, nếu như phát hiện ngươi không có tác dụng gì thì để xem lão tử phế đi ngươi thế nào.

Diệp Huyền hung ác nói, hắc sắc võ hồn này quả thực chính là quỷ hút máu bám trên người hắn.

- Về tắm rửa trước đã, sau đó ăn một bữa thật ngon mới được.

Khổ tu mười ngày khiến cho toàn thân Diệp Huyền trở nên có chút lôi thôi, hai lần trùng phá huyền mạch cũng khiến cho trên người hắn bài xuất không ít tạp chất, hiện tại cũng hơi bốc mùi, về phần dạ dày thì Diệp Huyền cũng không đói lắm, dù sao bên trong trữ vật giới chỉ có để một ít thức ăn, bất quá liên tục mười ngày chỉ ăn toàn mấy thứ lương khô này cũng khiến cho hắn sắp nôn ra tới nơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chí Tôn Thần Đế
  • Tà Tâm Vị Mẫn
Chương 1556
Truyền Thuyết Đế Tôn
Đế Tôn
  • SS Hà Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom