Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Tôi không biết đây có phải là lời hứa của Lục Diễn Trạch không, anh không dễ dàng nói yêu tôi, nhưng lại nói là sẽ cho những đứa con của chúng tôi có được sự yêu thương tuyệt nhất trên đời này.
Lúc xuân đến, Lục Diễn Trạch mang theo rất nhiều quà, đích thân đi gặp mẹ tôi.
Mẹ tôi vừa gặp đã nhận ra anh, rồi nói: “Cậu chẳng phải là cậu đồng nghiệp lần trước tới đón Cửu Nhi đi làm sao?”
Tôi cười đắc ý, lời nói dối mà Lục Diễn Trạch đã từng nói với tôi bị vạch trần ngay trước mặt, sắc mặt anh biến đổi, cười rất ngại ngùng.
Nhân lúc tôi đi nấu cơm, Lục Diễn Trạch nói với mẹ tôi, anh muốn kết hôn với tôi, và đảm bảo là sẽ luôn đối xử tốt với tôi, anh còn nói với mẹ rằng, tôi rất quan trọng đối với anh …
Những lời này đương nhiên anh sẽ không nói trước mặt tôi, đây đều là do sau này mẹ lén nói lại với tôi.
Tôi nói thật với mẹ: “Anh ấy chưa bao giờ nói với con những lời này.”
Mẹ bảo tôi với thân phận của một người từng trải: “Không nói mới tốt, đàn ông nếu nói bay bướm trước mặt con chắc chắn là đang lừa con, người đàn ông thật sự yêu con chỉ chứng minh bằng hành động thôi.”
Sau khi qua cửa ải của mẹ tôi, Lục Diễn Trạch đi trên đường cũng nhanh nhẹn thoải mái hơn nhiều, lúc nào cũng giữ một bộ mặt vui tươi đắc ý, ngay đến người trong công ty cũng đang đoán liệu có phải ông chủ đang yêu rồi không.
Hiện tại người biết được quan hệ của tôi và anh trong công ty, chỉ có một mình Tiểu Lưu, chúng tôi che giấu rất tốt, ngay cả Tiểu Lưu cũng hay bảo hai người diễn hay thật! Còn hỏi tôi mỗi ngày liếc mắt đưa tình trong công ty không khó chịu sao?
Tôi chỉ có thể nói, tôi không khó chịu chút nào, còn Lục Diễn Trạch thế nào thì tôi không rõ.
Nhưng mà số lần anh chén tôi trong đêm nhiều hơn, buổi tối giày vò tôi xong buổi sáng lại tiếp tục, tôi lén tính ngày tháng, cố gắng để anh tích tụ tinh lực đến giai đoạn rụng trứng của tôi.
Anh cho rằng tôi làm vậy không có thành ý, chuyện con cái không nên cưỡng cầu, phải thuận theo tự nhiên.
Kết quả của việc thuận theo tự nhiên là tôi mãi vẫn chưa có mang, ngược lại còn bị Tiểu Lưu vượt mặt, được sự giới thiệu của tôi, cô ấy đã quen nhau với người đồng nghiệp cũ của tôi, hai người nắm tay, yêu nhau, mang bầu, sau đó kết hôn để chạy bầu.
Lúc Tiểu Lưu kết hôn, Lục Diễn Trạch đã dùng danh nghĩa của tôi để tặng cho cô ấy một chiếc xe thể thao giá trị bảy con số, xem như món quà chúc mừng của chúng tôi.
Lục Diễn Trạch thường nói đùa với tôi rằng: “Tiểu Lưu là đệ nhất công thần, nếu không cô ấy thì em cũng không thể nào quay về bên anh, nên không thể tệ bạc với cô ấy được.”
Tôi cười haha và nói: “Đúng, tất nhiên rồi, Tiểu Lưu là bà mai của anh đấy. Lúc trước chắc giới thiệu không ít cô sinh viên cho anh đúng không?”
Lục Diễn Trạch hơi chột dạ, sau khi bị tôi ép cung, mới hé lộ ra một ít, “Sinh viên gì chứ? Em đừng nghĩ xấu người khác, cô ấy chỉ là hiểu rõ sở thích của anh, còn anh chỉ là …thuận theo chiều nước, nhưng mà anh không có lên thuyền, em phải tin anh.”
Lục Diễn Trạch nói xong còn sợ tôi nổi giận, ôm lấy tôi hôn rồi lại hôn, tôi không hề để trong lòng, chỉ đơn giản là muốn chọc anh cho vui thôi, bị anh ăn hiếp lâu rồi, thỉnh thoảng tôi cũng thích phản kích lại.