Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, buổi sáng sớm, trong công ty lại không có một nhân viên nào tới sớm cả, ngoại trừ tôi ra, chỉ có ông chủ ở đây.
Tôi theo Lục Diễn Trạch đi lên tầng ba, phòng làm việc của anh ở đó, anh dẫn tôi tới trước một cửa phòng ở gần cầu thang, tay xoay nhẹ nắm cửa, cửa phòng làm việc được mở ra.
Đây là một phòng làm việc bình thường, diện tích gần bằng với phòng làm việc của trưởng phòng kinh doanh mà hôm qua tôi thấy, so với phòng của giám đốc dĩ nhiên thua xa, nhưng cũng xem như là có quy mô.
“Cảm thấy nơi này thế nào?” Lục Diễn Trạch đẩy tôi vào trong, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lá sách lên, trong chốc lát ánh nắng đã đổ vào, chói chang mà ấm áp, ánh nắng màu vàng kim trải dài trên bàn làm việc, trên đó có đủ thiết bị máy tính và máy tính xách tay, khiến nhìn vào rất có hào hứng làm việc.
“Thiết kế hay lắm, đơn giản gọn gàng, rất thích hợp cho công việc.” Tôi thành thật nói.
“Vậy sao? Đôi mắt của em còn xài được đấy chứ.” Lục Diễn Trạch quay qua nhìn tôi, ánh nắng lọt vào tròng của anh, anh nhìn tôi cười, mắt như phát sáng, “Phòng làm việc này do anh thiết kế, sau này nó là của em.”
Tôi hơi do dự, “Cho em sao?” Lại hỏi, “Cố vấn bất động sản có phòng làm việc riêng sao? Không phải là cần đi tiếp khách sao?”
Lục Diễn Trạch nhìn tôi cười, “Anh cho là em không thích hợp để đi tiếp khách, vẫn là làm trong văn phòng tốt hơn.”
“Tại sao?”
“Thứ nhất, em quá lùn.”
“Ừ…”
“Thứ hai, em không có kinh nghiệm.”
“Ừm.” Tôi biết đây là sự thật, tôi vốn tưởng rằng có thể luyện tập.
“Thứ ba, em không đủ đẹp.”
“Ợ.” Tâm trạng tôi không vui cho lắm.
“Thứ tư, anh không muốn em suốt ngày cười với người khác. Nhất là đàn ông.”
“Thứ năm, anh không muốn người đàn ông khác chạm vào em, em biết là những người đến mua biệt thự đều là những người đàn ông lớn tuổi chứ.”
“Thứ sáu, anh sợ em kiếm không được tiền ở đây sẽ đóng gói đồ đạc nghỉ việc.”
Tôi hướng mặt nghiêng về phía anh, không dám nhìn vào mắt anh, tim đập nhanh không ngừng nghỉ, tôi cố nén lại nhịp tim và nói: “Tôi thấy bốn ngàn tư khá nhiều rồi.”
Thật ra lúc đó tôi nghĩ, sau khi tan ca tôi vẫn có thể nhận thêm công việc thiết kế trên mạng, như vậy một tháng cũng có thể tăng thêm thu nhập một hai ngàn, như vậy túi tiền của tôi cũng sẽ khá hơn.
“Mức lương cứng bốn ngàn tư sẽ không thể mãi mãi làm hài lòng được em.” Lục Diễn Trạch ho nhẹ và nói, “Chắc em cũng nghe nói, nhà đất của anh rất khó bán ra, trên cơ bản xây lên chỉ để bán cho những người bạn, công việc cố vấn bất động sản một năm không bán ra được đơn nào là chuyện thường thấy, nên vị trí này đến và đi rất nhanh, không có mấy người bình thường nào chịu tới đây làm cả.”
Tôi nhất thời cạn lời, Lục Diễn Trạch nói vậy, cứ như đang bảo tôi không phải người bình thường.
Tôi hơi buồn bực nhăn mày lại, “Vậy ý anh muốn tôi làm gì?”
Anh cười, “Làm cái mà em sở trường, thiết kế nội thất. Nhiệm vụ trong tuần này là thiết kế cho anh một kệ để rượu, mấy ngày sau anh sẽ dẫn em đi xem hiện trường.”