Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Ngày hôm sau, tôi dậy từ sáng sớm, tối qua tôi đã tra trước đường đi gần nhất, từ nơi tôi ở tới công ty Bạch Lộ Châu không có tuyến tàu điện tới thẳng, chỉ có thể ngồi tàu điện trước, sau đó chuyển qua một tuyến xe buýt mới tới, nếu gặp đúng giờ cao điểm, có thể sẽ mất hai tiếng đồng hồ.
Tôi cố tình xuất phát sớm hơn một tiếng rưỡi, chính là vì sợ đụng giờ cao điểm, sau khi ăn sáng xong liền ra khỏi nhà.
Tôi là người đầu tiên tới công ty.
Anh bảo vệ nói: “Mới bảy giờ hơn, sao cô tới rồi? Nhưng mà nói ra cũng lạ, hôm nay ông chủ cũng tới rất sớm, còn sớm hơn cô nữa, đây là lần đầu tiên trong lịch sử, đúng thật là mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.”
Tôi vừa đang nghĩ, bèn nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh đang đậu ở bãi đỗ xe ngay trước bộ phận kinh doanh, Lục Diễn Trạch có rất nhiều chiếc xe, nhưng chiếc xe này để lại ấn tượng đặc biệt sâu sắc với tôi.
Lúc đi ngang qua chiếc xe thể thao màu xanh, tôi có ý nán lại đôi chút, vừa đúng điện thoại reo lên, tôi bèn đứng phía sau xe anh nghe điện thoại.
Là mẹ gọi tới, mẹ nói, lúc sáng sau khi tôi ra khỏi nhà không lâu, có một người đàn ông tới tìm tôi, nói là tiện đường ghé chở tôi đi làm, nhưng tôi lại đi trước một bước.
Tôi hỏi mẹ người đàn ông đó trông thế nào, mẹ nói người đó tướng cao cao, tóc cắt ngắn, chân mày đậm, mũi cao thẳng…
Tôi nghe tới chóng mặt, nhưng trong lòng đã đoán được đó chỉ có thể là Lục Diễn Trạch.
Nhưng sao Lục Diễn Trạch lại biết địa chỉ nhà tôi? Tôi nhớ ra trên sơ yếu lý lịch có mục điền địa chỉ cư trú, xem ra anh đã tìm theo địa chỉ đó.
Tôi vừa đang nghĩ, bèn thấy Lục Diễn Trạch bước từ trên xe xuống, anh đóng mạnh cửa lại, tiến về phía tôi, ho mạnh một tiếng, “Đứng phía sau xe không sợ anh lùi xe lại đè chết em sao?”
Tôi vội nói: “Xin lỗi, tôi không biết trong xe có người.”
Anh bĩu môi rồi cười, nhìn sang hướng khác, “Em đến sớm làm gì?”
“Tôi sợ đụng phải giờ cao điểm.” Tôi hỏi anh, “Có phải hồi sáng anh đã đến nhà tìm tôi không?”
Anh ho một tiếng, lảng tránh câu hỏi, “Mới sáng sớm anh tìm em làm gì?”
Tôi nghĩ cũng đúng, nhưng ngoại trừ anh ra thì còn ai nữa? Vừa định hỏi tiếp, anh đã đi vòng qua tôi, cất bước đi về phía bộ phận kinh doanh.
Phòng làm việc của anh ngay phía sau bộ phận kinh doanh, có thang máy riêng để đi lên, cũng có thể lên bằng thang máy của bộ phận kinh doanh, nơi làm việc của tôi chắc là tầng một, nhưng trưởng phòng kinh doanh còn chưa tới, tôi chỉ có thể ngồi chờ ở tầng một.
Tôi đi vào trong, Lục Diễn Trạch đang đứng chờ ở cửa thang máy, định ngồi thang máy lên lầu, thấy tôi đứng yên ở tầng một, anh vẫy tay gọi tôi qua đó, tôi bèn đi tới và hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh chỉ chỉ tay vào thang máy, chỉ nói: “Theo anh đi lên.”
“Chuyện gì?” Tôi cảnh giác nhìn anh.