Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Lục Diễn Trạch quả nhiên hiểu rõ tôi, một câu nói đã đủ nắm chắc điểm chết của tôi, anh biết điều tôi quan tâm nhất là gì, thời điểm quan trọng anh nên nói gì.
Sau khi tôi bình tĩnh lại, suy trước tính sau, nhận ra quả thật không có cạm bẫy nào trong đây, là do chính tôi tự gửi sơ yếu lý lịch tới công ty này, lúc đó tôi chỉ đơn giản là nộp đại trà, nhìn thấy công ty nào đều nộp hết, nên mới vô tình gửi tới công ty này.
Lục Diễn Trạch có thần thông quảng đại cỡ nào, cũng không thể sắp xếp cho bản thân tôi tự nộp sơ yếu lý lịch vào công ty của anh.
Hơn nữa, lúc cô em tiếp tân tiếp đón tôi, quả thật là không biết chuyện gì cả, nếu như Lục Diễn Trạch thật sự đã phối hợp cùng cô ấy diễn vở kịch này, vậy chỉ có thể nói rằng diễn xuất của cô em tiếp tân quá chân thật.
Lục Diễn Trạch đứng sau lưng tôi nói: “Công ty anh đang tuyển nhân viên kinh doanh, nhân viên tiếp tân phụ trách lọc hồ sơ trên mạng, hôm qua lúc anh tới công ty, cô ta có chỉ vào hình em và nói với anh, người này rất hợp với sở thích của anh..”
Nói tới đây anh cúi đầu cười, “Sở thích đó của anh không biết đã bị người trong công ty phát hiện ra như thế nào, kỳ lạ thật, anh thấy là em, nên bảo cô ta gọi em tới phỏng vấn. Nếu em cho là anh cố tình gài bẫy để hãm hại em, vậy thì em đề cao mình quá rồi, anh chẳng hề để ý tới em, có tin hay không tùy em, thời buổi bây giờ tìm việc không dễ, em muốn làm thì làm. Anh cũng chẳng buồn gì bận tâm đến em, sau này em cũng không có nhiều cơ hội được thấy anh, một tuần anh chỉ tới một hai lần.”
Tôi biết Lục Diễn Trạch đã cho tôi đường lui, tôi quay lưng với anh, trầm lặng rất lâu.
Sau khi anh kết thúc một cuộc gọi, nhanh chân đi lướt qua tôi, ra khỏi lồng kính này.
Tôi cũng theo sau anh bước ra ngoài.
Lúc này bên trong phòng làm việc của anh đã có người đang chờ sẵn, khi tôi theo anh đi ra, trông thấy vài người có phong thái như ông chủ lớn đang ngồi nói chuyện trên ghế gỗ.
Tôi cung kính gật đầu chào họ, vừa định rời khỏi phòng làm việc, nghe thấy một người đàn ông trong số đó, người có thân hình hơi mập mạp chỉ vào ly trà và nói:
“Ấy, cô là trợ lý phải không? Đem tách trà đi rửa đi.”
Tôi “ừ” một tiếng, vừa định tiến lên trước mang tách đi rửa, Lục Diễn Trạch còn đang bận gọi điện thoại đưa mắt ra hiệu cho tôi, sau khi cúp máy, anh kéo tôi lại không cho tôi tiến lên trước nữa.
Bàn tay ấm áp của anh đặt trên cổ tay tôi, đôi mắt nhìn qua mấy vị khách, chỉ vào một cô gái trông như thư ký –
“Cô, đi rửa. Cô ấy không phải trợ lý.”
Vị khách mới nói chuyện với tôi khi nãy nhìn thấy cảnh này, cười tít mắt lên, nhìn tôi và Lục Diễn Trạch với ánh mắt rất mờ ám, “Ha, Lục tổng, xem ra mắt tôi có ghèn rồi, phân biệt không ra trợ lý và phụ nữ, xin lỗi xin lỗi, lão mập tôi có mắt mà không thấy thái sơn, không nhận ra được em dâu đây.”
Nói xong ông nhìn qua thư ký, “Còn không đi rửa? Tráng nước sơ là được.”
Cô thư ký xinh đẹp bèn tỏ thái độ khiêm cung mang tách đi rửa nước.
Tôi cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, dường như có một luồng điện chạy qua cổ tay đang bị Lục Diễn Trạch nắm lấy, đi thẳng vào trái tim tôi, tim tôi đập rộn ràng từng cái từng cái, ngay cả Lục Diễn Trạch cũng nhận ra tay tôi đang run, “Em hồi hộp gì vậy?”