Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Đến giờ cơm, theo như ý của Tống Nguyệt, chúng tôi đã chọn một nhà hàng món Nhật, gọi món sushi cá hồi, một số món nguội và rượu sake, sau khi ăn no uống say chúng tôi đi bộ về khu nghỉ dưỡng trong đêm, định ai nấy tự quay về phòng mình nghỉ ngơi, rồi ngày mai đi ăn sáng xong dạo chơi một vòng rồi lái xe đi về.
Khi đến khách sạn ở trong khu nghỉ dưỡng, tôi mới biết, thì ra Tống Nguyệt chỉ đặt hai phòng, còn là phòng đôi nữa.
Tôi vừa thầm nghĩ trong bụng, lần này tiêu rồi.
Bèn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Diễn Trạch vang lên – “Không còn phòng trống nữa sao?”
Cô tiếp tân khách sạn xin lỗi với anh rằng anh đến trễ một bước, vừa nãy vẫn còn dư ra một phòng cuối cùng, nhưng mới năm phút trước đây đã bị người khác đặt rồi.
Cho nên, bây giờ nghĩa là, chỉ còn lại hai phòng.
Tống Nguyệt nhìn Lục Diễn Trạch, nở nụ cười đầy ẩn ý, “Con gái tụi em còn chưa nói gì, anh căng thẳng gì chứ? Hai phòng chẳng phải khá tốt sao? Cửu Nhi và Khởi Minh một phòng, em với anh một phòng.”
Tôi quay đầu nhìn sắc mặt của Tống Khởi Minh, anh ta dường như tỏ vẻ không vui, cặp chân mày nhíu chặt lại, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Tống Nguyệt, anh ta không nói gì nữa, xem như đồng ý.
Cuối cùng chỉ có Lục Diễn trạch vẫn đang đôi co với nhân viên tiếp tân: “Khách sạn lớn như vậy cô bảo với tôi là hết phòng? Hết rồi cũng phải ráng thu xếp ra hai phòng, nếu không thì một phòng cũng được.”
Tôi chưa từng thấy Lục Diễn Trạch lải nhải như vậy, rõ ràng nhân viên đã mấy lần xác nhận là không còn phòng nữa, anh vẫn khăng khăng đòi người ta đi kiểm tra lại một lần nữa.
Nhưng dù có kiểm tra một trăm lần thì kết quả vẫn vậy.
Tống Nguyệt hơi buồn bực đi khuyên anh về phòng, rồi bốn người mới leo vào trong thang máy để lên phòng.
Trong không gian khép kín, bốn người đứng xếp hàng trước sau, bầu không khí rất yên tĩnh, dường như mọi người đều cảm thấy hơi ngại ngùng.
Lục Diễn Trạch “chậc” một tiếng rồi nói: “Khách sạn gì mà tệ như vậy, không ở nữa, tôi đi về đây.”
Tống Nguyệt nhăn mày, “Đã đến đây rồi thì ở một đêm rồi về, bây giờ anh lái xe đi về cũng không an toàn, đường núi buổi tối không có đèn, ngay cả người dân địa phương cũng không dám lái, bây giờ anh lái xe xuống núi chẳng phải muốn chết sao?”
Tống Nguyệt nói xong, đưa mắt ra hiệu với Tống Khởi Minh.
Tống Khởi Minh bèn nói: “Đúng đấy, hay là ngủ tạm một đêm đi, dù sao cũng chỉ có vài tiếng đồng hồ, đợi mai dậy rồi hãy về.”
Tôi đứng ở một góc thang máy, nhìn ba người họ người này một câu người kia một câu, mặc dù hai chị em họ Tống hết mực khuyên cản, nhưng Lục Diễn Trạch dường như hạ quyết tâm, nhất quyết không chịu ở khách sạn này, nhưng anh không ở khách sạn này, lại không có khách sạn khác để ở, bây giờ cũng chẳng thể xuống núi, cho nên không biết anh đang vân vân gì nữa.
Khi thang máy đến tầng, Lục Diễn Trạch nhìn sang tôi, rồi hỏi: “Em thì sao? Có định ở đây không?”