Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86: Đại hội toàn thôn
Đôi mắt Lâm Ngọc Lam trở nên lấp lánh, cô ta cực kỳ căng thẳng nói: “Có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra vào tối hôm tôi và Trần Kế Văn kết hôn”.
Chuyện kỳ lạ sao?
Lâm Ngọc Lam nói nhỏ: “Tối hôm đó, Trần Kế Văn đã uống rất nhiều, nôn mấy lần, tôi vẫn luôn ở cạnh chăm sóc anh ấy”.
“Cứ vậy cho tới hơn mười hai giờ đêm thì anh ấy mới ngủ, anh ấy ngáy rất to, khiến tôi không ngủ được cho tới tầm ba giờ sáng, tôi đang gật gù thì Trần Kế Văn hét lớn, toàn thân co giật”.
“Khi đó tôi sợ quá vội co lại vào góc giường”, đôi mắt Lâm Ngọc Lam hiện lên nỗi sợ hãi khi nói tới đây: “Trần Kế Văn đột nhiên chộp lấy cánh tay tôi, biểu cảm trông vô cùng đau đớn, thậm chí là giãy giụa, không ngừng kêu hét ‘cứu anh’, ‘cứu anh’, sau đó anh ấy giống như người mất hồn, đổ xuống giường“.
“Tôi sợ quá khóc thét lên, định gọi bố mẹ chồng nhưng thấy Trần Kế Văn không sao, lại bắt đầu ngáy tiếp nên tôi tưởng anh ấy chỉ gặp ác mộng thôi, tôi đắp chăn cho anh ấy mà không nghĩ ngợi nhiều”.
“Sáng hôm sau khi ngủ dậy thì Trần Kế Văn đã chết rồi, da tái mét”.
Khi tôi và Lâm Ngọc Lam nói chuyện này thì trong đầu cô ta hiện ra những hình ảnh đó và tôi có thể biết được nhiều thông tin hơn dựa vào những gì cô ta nghĩ.
Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn đều cởi đồ, mặc đồ ngủ, dù sao đây cũng là hôn nhân do mai mối chứ Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn không hề có tình cảm.
Người nhà Lâm Ngọc Lam thích gia thế của Trần Kế Văn, còn Trần Kế Văn thì thích nét đẹp của Lâm Ngọc Lam.
Ở nông thôn có tập tục “náo động phòng cưới”*, đêm đó đúng là Trần Kế Văn đã uống rất nhiều, hai người không hề xảy ra chuyện gì.
*Tập tục “náo động phòng cưới”: Tập tục bạn bè, người thân trêu chọc cô dâu chú rể vào đêm động phòng để tăng thêm niềm vui.
Tôi hỏi: “Không phải chuyện này đã qua rồi sao, cảnh sát cũng đã xử lý, chị nói với tôi những điều này là có ý gì?”
Lâm Ngọc Lam tiếp tục nói: “Từ sau khi Trần Kế Văn xảy ra chuyện, tôi luôn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh tượng tối hôm đó”.
“Còn nữa…Những món đồ Trần Kế Văn từng dùng thường xuất hiện một cách khó hiểu trong phòng tôi”.
“Ví dụ như khi tôi đi thay đồ thì quần áo của Trần Kế Văn cũng xuất hiện trong tủ quần áo, giầy xuất hiện ở tủ giầy, trong phòng xuất hiện dấu chân, khi tôi ra khỏi nhà rồi trở về thì thấy ở đầu giường có chiếc bật lửa…”
“Còn nữa, quần áo lót của tôi cũng biến mất một cách khó hiểu…”
“Có mấy đêm…Có người cứ đi đi lại lại ngoài cửa sổ phòng, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng thở nặng nề, mà mỗi lần tôi mở cửa thì bên ngoài lại trống không, chẳng có ai cả”.
Lâm Ngọc Lam càng nói càng sợ, khuôn mặt cô ta hoảng hốt, còn tôi cảm giác phía sau lạnh buốt.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Sơn Thành, tôi sợ lắm, cậu nói xem tôi phải làm thế nào?”
“Có phải do khi đó chúng ta không hoàn thành việc khai quang, Trần Kế Văn chết không cam tâm nên tới gây phiền phức cho chúng ta không?”
“Bây giờ Viên Khắc Lương cũng chết rồi, trạng thái chết cũng y hệt Trần Kế Văn, vừa rồi khi nhìn thấy thi thể của Viên Khắc Lương tôi sợ lắm”.
Tôi bị dọa sợ khiếp khi nghe Lâm Ngọc Lam nói, tôi có thể nghe thấy được âm thanh bên trong của Lâm Ngọc Lam, những chuyện này đều là thật, Lâm Ngọc Lam thường xuyên gặp phải những chuyện đáng sợ kia.
Lâm Ngọc Lam cũng đã nói những chuyện này cho bố mẹ chồng biết nên cứ ngày rằm hàng tháng, bọn họ đều thắp hương cho Trần Kế Văn.
“Sơn Thành, cậu giúp tôi với, tôi sợ lắm, ngoài cậu ra, tôi không biết tìm ai để giúp cả”.
Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản nhưng tôi vẫn đồng ý: “Tôi sẽ giúp chị, nhưng giúp thế nào đây?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Cậu…Tối nay cậu tới nhà tôi, ngủ cùng tôi”.
“Gì cơ?”, tôi tưởng mình nghe nhầm: “Tôi tới nhà chị, rồi ngủ cùng chị á?”
Cô ta có nhầm không, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Lâm Ngọc Lam sẽ sống thế nào? Tôi sẽ phải làm sao?
Lâm Ngọc Lam nói: “Năm nay ngô được mùa, bắt đầu từ bây giờ bố mẹ chồng tôi và Trần Kế Tần sẽ đi tới tỉnh khác bán lương thực, phải nửa tháng sau mới quay về”.
“Không sao đâu, nhà không có ai cả”.
Nhà Trần Mãn Quang buôn bán lương thực, mặc dù vất vả nhưng kiếm được không ít tiền.
Ý của Lâm Ngọc Lam là mỗi tối tôi âm thầm tới nhà cô ta, buổi sáng lại quay về.
Chuyện này không vấn đề gì, tôi rất vui mừng, chỉ cần lặng lẽ làm là được, hơn nữa, dù bị người ta bắt, tôi là bác sĩ, tôi sẽ nói là tới khám bệnh cho Lâm Ngọc Lam.
Tôi hỏi: “Sao chị không tìm chị họ tôi mà lại tìm tôi vậy?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Tuyết Tương còn nhát gan hơn tôi, tôi nói cho cô ấy nghe những chuyện này khiến cô ấy sợ tới mức không dám tới nhà tôi nữa rồi, hơn nữa, nhà Tuyết Tương nghiêm khắc lắm, người nhà không cho cô ấy qua đêm ở bên ngoài”.
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tìm một người đàn ông tới ngủ cùng là tốt nhất, nên mới tìm cậu”.
Tôi phát hiện ra Lâm Ngọc Lam muốn tôi ở cùng cô ta.
Lâm Ngọc Lam nói xong bèn đi về, cô ta không thể ở trong phòng khám lâu được, nếu để người dân trong thôn nhìn thấy sẽ có lời ra tiếng vào mất.
Sau bữa trưa, loa phát thanh đầu thôn bỗng vang lên, trưởng thôn tập trung mọi người tổ chức đại hội toàn thôn.
Sau khi tôi tới Ủy ban thì đã có hơn trăm người tập trung ở đây, ông trưởng thôn và ông bố trưởng thôn, còn cả chủ nhiệm thôn và Trương Vân Sơn, Trần Mãn Quang ngồi ở hàng chủ tọa, còn người dân thì vây xung quanh.
Bàn chủ tọa là một cái bàn dài được ghép từ những chiếc bàn cũ rích, bên trên phủ một tấm vải đỏ, sau đó được đặt thêm hai băng ghế dài.
Thôn chúng tôi chỉ có một trưởng thôn và một chủ nhiệm. Trưởng thôn chủ yếu phục trách quản lý sinh hoạt hàng ngày của người dân và những chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn, còn chủ nhiệm là chân sai vặt, ông ấy sẽ tổ chức hội họp, thu chi, và những việc khác.
Trương Vân Sơn và Trần Mãn Quang không phải cán bộ thôn nhưng vẫn có thanh thế nhất định nên mỗi lần tổ chức đại hội toàn dân thì họ đều ngồi ở bàn chủ tọa.
Đương nhiên, mỗi lần tổ chức đại hội thì Viên Vĩnh Cương đều có mặt, nhưng hôm nay con trai của ông ta chết nên người nhà họ Viên không có ai tới cả.
Khoảng một giờ rưỡi đại hội chính thức bắt đầu, bố của ông trưởng thôn thổi phì phì hai cái vào micro, thử âm thanh.
Sau đó lớn giọng phát biểu: “Lần này tổ chức đại hội toàn thôn đột xuất là để thông báo cho mọi người một tin đặc biệt tốt lành”.
“Tôi, mặc dù bây giờ không còn là trưởng thôn nữa nhưng những việc lớn trong thôn vẫn cần tôi ra mặt giải quyết, những chuyện như này, con trai tôi không có kinh nghiệm”.
“Lần trước tổ chức đại hội, chúng ta đã đề cập tới chuyện cô Văn Nhã định kiến thiết thôn ta, tu sửa đường xá, còn xây cả trường học và phòng khám ”.
“Đây chỉ là kế hoạch ban đầu, thôn chúng ta hơi lạc hậu, những năm gần đây nhà nước đã ủng hộ cho chúng ta rất nhiều, chủ yếu trong nông nghiệp, hơn nữa còn rất quan tâm tới các hộ nghèo trong thôn”.
“Lần này, cô bé Văn Nhã đầu tư cho thôn chúng ta một triệu năm trăm nghìn tệ, tôi cũng đã bàn với nhà nước và nhà nước cũng trích ra một khoản tiền, tổng cộng là bốn trăm nghìn”.
“Bắt đầu từ mùng một tháng sau, thôn chúng ta sẽ chính thức sửa sang đường xá, mỗi một khoản tiền chúng ta dùng sẽ đều được thôn công khai để toàn bộ người dân trong thôn giám sát”.
Mọi người vô cùng vui mừng khi nghe được tin tức này, họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
Chuyện kỳ lạ sao?
Lâm Ngọc Lam nói nhỏ: “Tối hôm đó, Trần Kế Văn đã uống rất nhiều, nôn mấy lần, tôi vẫn luôn ở cạnh chăm sóc anh ấy”.
“Cứ vậy cho tới hơn mười hai giờ đêm thì anh ấy mới ngủ, anh ấy ngáy rất to, khiến tôi không ngủ được cho tới tầm ba giờ sáng, tôi đang gật gù thì Trần Kế Văn hét lớn, toàn thân co giật”.
“Khi đó tôi sợ quá vội co lại vào góc giường”, đôi mắt Lâm Ngọc Lam hiện lên nỗi sợ hãi khi nói tới đây: “Trần Kế Văn đột nhiên chộp lấy cánh tay tôi, biểu cảm trông vô cùng đau đớn, thậm chí là giãy giụa, không ngừng kêu hét ‘cứu anh’, ‘cứu anh’, sau đó anh ấy giống như người mất hồn, đổ xuống giường“.
“Tôi sợ quá khóc thét lên, định gọi bố mẹ chồng nhưng thấy Trần Kế Văn không sao, lại bắt đầu ngáy tiếp nên tôi tưởng anh ấy chỉ gặp ác mộng thôi, tôi đắp chăn cho anh ấy mà không nghĩ ngợi nhiều”.
“Sáng hôm sau khi ngủ dậy thì Trần Kế Văn đã chết rồi, da tái mét”.
Khi tôi và Lâm Ngọc Lam nói chuyện này thì trong đầu cô ta hiện ra những hình ảnh đó và tôi có thể biết được nhiều thông tin hơn dựa vào những gì cô ta nghĩ.
Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn đều cởi đồ, mặc đồ ngủ, dù sao đây cũng là hôn nhân do mai mối chứ Lâm Ngọc Lam và Trần Kế Văn không hề có tình cảm.
Người nhà Lâm Ngọc Lam thích gia thế của Trần Kế Văn, còn Trần Kế Văn thì thích nét đẹp của Lâm Ngọc Lam.
Ở nông thôn có tập tục “náo động phòng cưới”*, đêm đó đúng là Trần Kế Văn đã uống rất nhiều, hai người không hề xảy ra chuyện gì.
*Tập tục “náo động phòng cưới”: Tập tục bạn bè, người thân trêu chọc cô dâu chú rể vào đêm động phòng để tăng thêm niềm vui.
Tôi hỏi: “Không phải chuyện này đã qua rồi sao, cảnh sát cũng đã xử lý, chị nói với tôi những điều này là có ý gì?”
Lâm Ngọc Lam tiếp tục nói: “Từ sau khi Trần Kế Văn xảy ra chuyện, tôi luôn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh tượng tối hôm đó”.
“Còn nữa…Những món đồ Trần Kế Văn từng dùng thường xuất hiện một cách khó hiểu trong phòng tôi”.
“Ví dụ như khi tôi đi thay đồ thì quần áo của Trần Kế Văn cũng xuất hiện trong tủ quần áo, giầy xuất hiện ở tủ giầy, trong phòng xuất hiện dấu chân, khi tôi ra khỏi nhà rồi trở về thì thấy ở đầu giường có chiếc bật lửa…”
“Còn nữa, quần áo lót của tôi cũng biến mất một cách khó hiểu…”
“Có mấy đêm…Có người cứ đi đi lại lại ngoài cửa sổ phòng, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng thở nặng nề, mà mỗi lần tôi mở cửa thì bên ngoài lại trống không, chẳng có ai cả”.
Lâm Ngọc Lam càng nói càng sợ, khuôn mặt cô ta hoảng hốt, còn tôi cảm giác phía sau lạnh buốt.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Sơn Thành, tôi sợ lắm, cậu nói xem tôi phải làm thế nào?”
“Có phải do khi đó chúng ta không hoàn thành việc khai quang, Trần Kế Văn chết không cam tâm nên tới gây phiền phức cho chúng ta không?”
“Bây giờ Viên Khắc Lương cũng chết rồi, trạng thái chết cũng y hệt Trần Kế Văn, vừa rồi khi nhìn thấy thi thể của Viên Khắc Lương tôi sợ lắm”.
Tôi bị dọa sợ khiếp khi nghe Lâm Ngọc Lam nói, tôi có thể nghe thấy được âm thanh bên trong của Lâm Ngọc Lam, những chuyện này đều là thật, Lâm Ngọc Lam thường xuyên gặp phải những chuyện đáng sợ kia.
Lâm Ngọc Lam cũng đã nói những chuyện này cho bố mẹ chồng biết nên cứ ngày rằm hàng tháng, bọn họ đều thắp hương cho Trần Kế Văn.
“Sơn Thành, cậu giúp tôi với, tôi sợ lắm, ngoài cậu ra, tôi không biết tìm ai để giúp cả”.
Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản nhưng tôi vẫn đồng ý: “Tôi sẽ giúp chị, nhưng giúp thế nào đây?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Cậu…Tối nay cậu tới nhà tôi, ngủ cùng tôi”.
“Gì cơ?”, tôi tưởng mình nghe nhầm: “Tôi tới nhà chị, rồi ngủ cùng chị á?”
Cô ta có nhầm không, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Lâm Ngọc Lam sẽ sống thế nào? Tôi sẽ phải làm sao?
Lâm Ngọc Lam nói: “Năm nay ngô được mùa, bắt đầu từ bây giờ bố mẹ chồng tôi và Trần Kế Tần sẽ đi tới tỉnh khác bán lương thực, phải nửa tháng sau mới quay về”.
“Không sao đâu, nhà không có ai cả”.
Nhà Trần Mãn Quang buôn bán lương thực, mặc dù vất vả nhưng kiếm được không ít tiền.
Ý của Lâm Ngọc Lam là mỗi tối tôi âm thầm tới nhà cô ta, buổi sáng lại quay về.
Chuyện này không vấn đề gì, tôi rất vui mừng, chỉ cần lặng lẽ làm là được, hơn nữa, dù bị người ta bắt, tôi là bác sĩ, tôi sẽ nói là tới khám bệnh cho Lâm Ngọc Lam.
Tôi hỏi: “Sao chị không tìm chị họ tôi mà lại tìm tôi vậy?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Tuyết Tương còn nhát gan hơn tôi, tôi nói cho cô ấy nghe những chuyện này khiến cô ấy sợ tới mức không dám tới nhà tôi nữa rồi, hơn nữa, nhà Tuyết Tương nghiêm khắc lắm, người nhà không cho cô ấy qua đêm ở bên ngoài”.
“Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tìm một người đàn ông tới ngủ cùng là tốt nhất, nên mới tìm cậu”.
Tôi phát hiện ra Lâm Ngọc Lam muốn tôi ở cùng cô ta.
Lâm Ngọc Lam nói xong bèn đi về, cô ta không thể ở trong phòng khám lâu được, nếu để người dân trong thôn nhìn thấy sẽ có lời ra tiếng vào mất.
Sau bữa trưa, loa phát thanh đầu thôn bỗng vang lên, trưởng thôn tập trung mọi người tổ chức đại hội toàn thôn.
Sau khi tôi tới Ủy ban thì đã có hơn trăm người tập trung ở đây, ông trưởng thôn và ông bố trưởng thôn, còn cả chủ nhiệm thôn và Trương Vân Sơn, Trần Mãn Quang ngồi ở hàng chủ tọa, còn người dân thì vây xung quanh.
Bàn chủ tọa là một cái bàn dài được ghép từ những chiếc bàn cũ rích, bên trên phủ một tấm vải đỏ, sau đó được đặt thêm hai băng ghế dài.
Thôn chúng tôi chỉ có một trưởng thôn và một chủ nhiệm. Trưởng thôn chủ yếu phục trách quản lý sinh hoạt hàng ngày của người dân và những chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn, còn chủ nhiệm là chân sai vặt, ông ấy sẽ tổ chức hội họp, thu chi, và những việc khác.
Trương Vân Sơn và Trần Mãn Quang không phải cán bộ thôn nhưng vẫn có thanh thế nhất định nên mỗi lần tổ chức đại hội toàn dân thì họ đều ngồi ở bàn chủ tọa.
Đương nhiên, mỗi lần tổ chức đại hội thì Viên Vĩnh Cương đều có mặt, nhưng hôm nay con trai của ông ta chết nên người nhà họ Viên không có ai tới cả.
Khoảng một giờ rưỡi đại hội chính thức bắt đầu, bố của ông trưởng thôn thổi phì phì hai cái vào micro, thử âm thanh.
Sau đó lớn giọng phát biểu: “Lần này tổ chức đại hội toàn thôn đột xuất là để thông báo cho mọi người một tin đặc biệt tốt lành”.
“Tôi, mặc dù bây giờ không còn là trưởng thôn nữa nhưng những việc lớn trong thôn vẫn cần tôi ra mặt giải quyết, những chuyện như này, con trai tôi không có kinh nghiệm”.
“Lần trước tổ chức đại hội, chúng ta đã đề cập tới chuyện cô Văn Nhã định kiến thiết thôn ta, tu sửa đường xá, còn xây cả trường học và phòng khám ”.
“Đây chỉ là kế hoạch ban đầu, thôn chúng ta hơi lạc hậu, những năm gần đây nhà nước đã ủng hộ cho chúng ta rất nhiều, chủ yếu trong nông nghiệp, hơn nữa còn rất quan tâm tới các hộ nghèo trong thôn”.
“Lần này, cô bé Văn Nhã đầu tư cho thôn chúng ta một triệu năm trăm nghìn tệ, tôi cũng đã bàn với nhà nước và nhà nước cũng trích ra một khoản tiền, tổng cộng là bốn trăm nghìn”.
“Bắt đầu từ mùng một tháng sau, thôn chúng ta sẽ chính thức sửa sang đường xá, mỗi một khoản tiền chúng ta dùng sẽ đều được thôn công khai để toàn bộ người dân trong thôn giám sát”.
Mọi người vô cùng vui mừng khi nghe được tin tức này, họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
Bình luận facebook