Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471-477
Chương 471: Che giấu
Tôi cũng rất bất lực, điều tôi lo lắng nhất là Lôi Dương và sư phụ anh ta không phải hạng người tốt lành gì.
Nhưng tôi không thể nói cho Lý Ngọc Liên biết chuyện xảy ra trong thôn, bây giờ Lôi Dương và Trần Quân đối xử với Lý Ngọc Liên rất tốt, nếu tôi nói bọn họ là người xấu, nhất định Lý Ngọc Liên sẽ không tin.
Trước kia Lý Ngọc Liên chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường và rất đơn thuần.
Với tình hình trước mắt thì chỉ có thể như vậy.
Chỉ cần Lý Ngọc Liên không gặp nguy hiểm gì, sẽ có một ngày tôi sẽ đưa chị ấy đi, sống cùng với chị ấy.
Tôi xin số điện thoại của Lý Ngọc Liên, nhưng chị ấy nói bình thường chị ấy tu luyện trong núi, điện thoại không có tín hiệu nên không dùng, hơn nữa không có sự cho phép của sư phụ cũng không được rời núi.
Tôi hỏi: "Các chị ở đâu vậy?"
Lý Ngọc Liên nói: "Chị cũng không biết, muốn tới đó cũng phải đi máy bay, đi ô tô, đường đi rất xa, ở đó còn có rất nhiều người dân tộc thiểu số”.
Dân tộc thiểu số? Là ở đâu?
Lý Ngọc Liên luôn sống trong thôn, trước kia chị ấy giống tôi, chẳng bao giờ ra khỏi nhà, nơi xa nhất từng đến là thành phố, nhưng cũng chỉ tới đó một hai lần.
"Sơn Thành, cậu đừng lo lắng cho chị, chị thật sự sống rất tốt", Lý Ngọc Liên nở nụ cười: "Không ai biết chuyện của cậu và chị, chị cũng sẽ không phụ lòng cậu, không phản bội cậu”.
"Cậu cứ chờ tin tức của chị là được”.
"Được", tôi nghiêm túc gật đầu: "Chị Ngọc Liên, tôi đợi chị, tôi cũng sẽ không phụ lòng chị, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị”.
Trong mắt Lý Ngọc Liên toát lên vẻ cảm động, chúng tôi đều muốn ôm lấy đối phương, cũng muốn tai kề tai thổ lộ hết nỗi nhớ dành cho nhau, nhưng ở đây có quá nhiều người.
Chúng tôi không thể hành động quá thân mật, tuy ở đây có vài căn phòng nhưng không phải phòng tiếp khách, ngoài ra không có nơi vắng người nào khác.
Lý Ngọc Liên đã đem lòng yêu tôi, tôi luôn có sức hấp dẫn mê người đối với những người phụ nữ đã quan hệ với tôi, thuật hút âm khí không chỉ khiến họ đạt được sự thỏa mãn chưa từng có, mà còn giúp tôi có được trái tim của họ.
Nhưng có lúc sự lựa chọn và chấp niệm của một người sẽ mâu thuẫn với tình cảm, ví dụ như Lãnh Nguyệt, cuối cùng cô ta vẫn chọn rời xa tôi, cô ta không muốn sống một cuộc sống đầy rẫy chém giết và hiểm nguy mà chỉ muốn quay về tìm bà của mình, sống một cuộc đời yên ổn.
"Đúng rồi, chị Ngọc Liên", tôi hỏi: "Chủ tịch Lữ kia là người như thế nào?"
Lý Ngọc Liên nói: "Đây là lần đầu tiên chị gặp chủ tịch Lữ, mấy ngày trước sư phụ đưa chị và sư huynh xuống núi gặp chủ tịch Lữ, cùng tham gia buổi tiệc sinh nhật này”.
"Sư phụ đưa chị ra ngoài thăm thú đời sống xã hội”.
Tôi vẫn một mực nghi ngờ chủ tịch Lữ là Lữ Vô Thiện.
Bởi vì mọi thứ đều quá trùng hợp, sư phụ của Lôi Dương là bạn tốt của Lữ Vô Thiện, vị chủ tịch Lữ này cũng là bạn tốt của Trần Quân.
Tôi và Lý Ngọc Liên đang nói chuyện thì Lôi Dương đi tới nói: "Sư muội, chúng ta phải đi rồi”.
Tôi thấy vị chủ tịch Lữ kia đi ra cùng Trần Quân, Lý Ngọc Liên chào tạm biệt tôi, Lôi Dương và Lý Ngọc Liên đi theo sư phụ và chủ tịch Lữ ra ngoài, Âu Dương Bác tiễn bốn người họ.
Buổi tiệc sinh nhật còn chưa chính thức bắt đầu mà chủ tịch Lữ đã phải đi rồi?
Sao phải vội vã như vậy?
Sau khi tiễn bốn người họ rời đi, Âu Dương Bác quay trở lại, tôi thấy sắc mặt Âu Dương Bác hơi khó coi.
Trong lòng tôi vô cùng nghi ngờ, vội vàng đi tới hỏi: "Chú Âu Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nét mặt Âu Dương Bác đầy vẻ bất lực: "Không có gì, chủ tịch Lữ muốn góp vốn làm ăn với tôi, tôi không thích người ở vùng khác, đặc biệt là những người kinh doanh chợ đen”.
Tôi lại hỏi: "Vị chủ tịch Lữ này tên là gì?"
Âu Dương Bác đáp: "Tên là Lữ Siêu, là người kinh doanh chợ đen ở khu vực phía nam, thân phận bí ẩn, xuất quỷ nhập thần, đã từng giúp đỡ tôi”.
"Được rồi, Sơn Thành, tối nay đã kéo dài lâu như vậy, đã một tiếng trôi qua rồi, buổi tiệc sinh nhật hôm nay nên chính thức bắt đầu thôi”.
"Quay về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp”.
Âu Dương Bác bắt đầu tiến lên phía trước chủ trì buổi tiệc, nhân viên phục vụ đẩy tới một chiếc xe đẩy rất lớn, trên đó là một cái bánh sinh nhật có hai mươi tư tầng.
Năm nay là sinh nhật thứ hai mươi tư của Âu Dương Tiểu Nhiễm, họ đã đặt làm một cái bánh sinh nhật khổng lồ.
Cuộc sống của người giàu thật là xa xỉ.
Âu Dương Bác bắt đầu phát biểu, hoan nghênh các vị khách mời, nói vài câu khách sáo, Âu Dương Tiểu Nhiễm cũng phát biểu vài lời. Sau đó, Âu Dương Tiểu Nhiễm bắt đầu cắt bánh trong bầu không khí náo nhiệt và tiếng vỗ tay của mọi người.
Vài phút sau, Mộc Dịch gọi điện cho tôi.
Tôi nghe máy, Mộc Dịch nói: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
Tôi đáp: "Dĩ nhiên là đang tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm rồi”.
Mộc Dịch nói: "Tôi nghe lén điện thoại của Lý Dật Phi, trong điện thoại anh ta nói đã làm xong chuyện rồi, tối nay có thể bắt đầu hành động”.
"Âm thanh trong điện thoại là tiếng của một người già, Lý Dật Phi gọi ông ta là chủ tịch Lữ”.
"Cái gì?", tôi kinh ngạc, trong đầu hiện lên hình ảnh của đám người chủ tịch Lữ và Lôi Dương.
Vậy chủ tịch Lữ chắc chắn cùng phe với Lý Dật Phi, nếu không sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, đám người chủ tịch Lữ vừa rời đi thì Mộc Dịch đã gọi điện thoại ngay cho tôi.
Rốt cuộc Âu Dương Bác đang che giấu tôi cái gì!
Rốt cuộc ông ấy và chủ tịch Lữ thỏa thuận điều gì?
Tại sao không nói cho tôi?
Hành động mà Lý Dật Phi nhắc đến là hành động gì?
Tôi kể cho Mộc Dịch những chuyện xảy ra tối hôm nay, Mộc Dịch nói: "Anh hãy nói chuyện nghiêm túc với Âu Dương Bác, làm rõ mọi việc, chắc chắn tối nay bọn họ đang làm chuyện gì đó xấu xa”.
Đám người Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương đang trò chuyện, tôi đi tới đó.
"Chú Âu Dương, tôi có chút chuyện cần tìm chú”.
Tôi gọi Âu Dương Bác sang một bên và nói: "Chú Âu Dương, bốn người ban nãy tới tìm chú rốt cuộc là ai? Tìm chú có chuyện gì, tôi muốn nghe chú nói thật”.
Âu Dương Bác cau mày: "Sơn Thành, không phải tôi vừa nói cho cậu rồi sao? Những người đó kinh doanh chợ đen, vài năm trước đã từng giúp đỡ tôi. Lần này họ lại tới tìm tôi muốn hợp tác làm ăn, tôi đã từ chối rồi”.
"Tôi không muốn qua lại nhiều với những người này”.
Tôi nói: "Chú Âu Dương, những người này không phải người bình thường, việc họ tiếp cận chú sẽ gây bất lợi rất lớn cho chú, tôi muốn nghe sự thật”.
"Haizz...", Âu Dương Bác nặng nề thở dài: "Sơn Thành, thật ra có một số chuyện tôi không muốn nhắc tới, nếu cậu đã hỏi vậy thì tôi sẽ nói cho cậu một vài chuyện".
"Mười hai năm trước tôi hợp tác với chủ tịch Lữ, ông ta đã không ít lần giúp đỡ tôi. Hiện nay tôi trở thành người giàu nhất thành phố đều nhờ vào sự giúp đỡ của chủ tịch Lữ đó”.
"Sau này tôi làm ăn đã khá hơn rồi, cũng không cần ông ta giúp đỡ nữa. Vì chủ tịch Lữ kinh doanh chợ đen rất nhiều nên mối quan hệ giữa tôi và ông ta ngày càng xa cách, tôi cố tình trách xa ông ta”.
"Một năm trước, chủ tịch Lữ tới thành phố chúng ta bàn chuyện làm ăn, ông ta hẹn tôi ăn cơm, tất nhiên tôi phải giữ thể diện cho ông ta rồi. Chủ tịch Lữ đề cập đến việc góp vốn làm ăn cùng tôi, ý muốn kinh doanh chợ đen, mở rộng thị trường vùng này, nhưng tôi đã từ chối rồi”.
"Sau đó chủ tịch Lữ liên tục quấy rầy tôi, có lần ông ta nói với tôi con trai thứ của ông ta ở nước ngoài đã về nước, hiện chưa có bạn gái, ý muốn gả Tiểu Nhiễm cho con trai thứ của ông ta”.
"Lúc đó tất nhiên tôi không đồng ý, Tiểu Nhiễm cũng có cuộc sống riêng, con bé chẳng có tình cảm gì với con trai của chủ tịch Lữ”.
"Tôi chỉ có một đứa con gái, ai lấy con gái tôi thì gia sản của tôi sau này chắc chắn sẽ thuộc về con gái và con rể tôi”.
Chương 472: Thu nạp vận khí
Âu Dương Bác dừng lại nói tiếp: "Lần này là sinh nhật Tiểu Nhiễm, tôi biết rằng ông chủ Lữ sẽ đến tham dự".
"Lần này ông chủ Lữ vẫn nhắc đến việc đầu tư, tôi đã cân nhắc ... Sau đó mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi chỉ chi tiền để ông ta mở rộng các mối quan hệ ở thành phố, còn những việc phạm khác pháp thì tôi không làm".
Tôi hỏi: "Nếu trước giờ chú vẫn từ chối thì tại sao tối nay chú lại đồng ý?"
Vẻ mặt của Âu Dương Bác lộ vẻ bất lực: "Thực ra tôi không muốn đồng ý, nhưng tối nay, chúng ta đã thật sự đắc tội với Lư Thần Dương. Nếu sau này Lư Thần Dương gây rắc rối cho tôi, chắc chắn đi đâu tôi cũng gặp khó khăn. Về phần chủ tịch Đàm, ông ấy là người phương Nam, chắn sẽ không ở đây quá lâu".
"Cho nên, khi hợp tác với chủ tịch Lữ, tôi có thể lợi dụng quyền lực của ông ta để kiềm chế Lư Thần Dương".
Câu trả lời của Âu Dương Bác có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tôi tiếp tục hỏi: "Chủ tịch Lữ tìm chú là vì muốn đầu tư dự án nào vậy?"
Âu Dương Bác nói: "Sơn Thành, cậu đừng hỏi chuyện này, chuyện kinh doanh cậu không hiểu đâu, chủ tịch Lữ muốn đầu tư vào bất động sản".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Âu Dương Bác đang nói dối".
Đương nhiên tôi có thể nhìn ra Âu Dương Bác lại đang nói dối, bởi vì tôi biết ông chủ Lữ và những người khác đều là người tu luyện, họ đâu có thiếu tiền mà đi đầu tư bất động sản?
Nếu ông ta có thực sự kinh doanh chợ đen thì đó phải là kinh doanh chợ đen trong giới tu luyện, tại sao lại tìm tới Âu Dương Bác?
Tôi nhíu mày, hỏi: "Chú Âu Dương, chú ... chú không lừa tôi chứ?"
Âu Dương Bác vỗ vai tôi nói: "Sơn Thành, sao tôi có thể lừa cậu chứ, cậu nghĩ nhiều rồi chăng?"
"Cậu đừng lo, không có chuyện gì đâu, mà cho dù có chuyện gì đi nữa thì chẳng phải đã có cậu giúp tôi rồi hay sao?"
Vào lúc này, một vài ông lớn đi tới vây quanh và chào hỏi tôi, rõ ràng là muốn kết bạn với tôi.
Tôi cũng đáp lại khách sáo, trong lòng thì rất bối rối.
Trước đây, Âu Dương Bác sẽ nói thật với tôi tất cả mọi chuyện, nhưng tại sao lần này lại lừa dối tôi?
Có điều gì ông ấy không thể nói với tôi?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trước đây, chủ tịch Lữ đã nhiều lần tìm tới Âu Dương Bác xin tài trợ, nhưng Âu Dương Bác nói ông ấy đều từ chối. Lần này chủ tịch Lữ lại tìm tới Âu Dương Bác xin tài trợ, nhưng Âu Dương Bác lại đồng ý".
"Theo tin tức Mộc Dịch cung cấp và theo lời nói của Âu Dương Bác thì chỉ có thể chứng minh Âu Dương Bác và chủ tịch Lữ đã hợp tác với nhau".
"Và họ không thể nói cho ngươi biết về chuyện hợp tác của họ".
"Như vậy thì... Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì".
Những phân tích của tiên nữ Thanh Thủy rất hợp lý, lẽ nào Âu Dương Bác đang làm chuyện xấu?
Vì Âu Dương Bác không nói cho tôi biết nguyên nhân nên tôi không thể ép ông ấy nói, chỉ có thể bí mật điều tra, trận pháp trên nóc tòa cao ốc Long Đằng cực kỳ đáng sợ, tôi sợ Âu Dương Bác sẽ bị lợi dụng.
Tôi trò chuyện với mọi người một lúc, rồi viện lý do có việc bận mà rời đi.
Theo tin tức mà Mộc Dịch cung cấp, đêm nay Lý Dật Phi sẽ hành động, tôi sẽ theo sát Lý Dật Phi.
Vì vậy, tôi đã đi làm.
Khi tôi đến tòa nhà Long Đằng thì đã gần mười giờ.
Bước vào phòng bảo vệ, Hàn Thế Trung nhìn thấy tôi đi làm thì rất kinh ngạc, hỏi: "Sơn Thành, không phải anh đang nghỉ phép sao? Sao lại đến đây?"
Tôi cười nói: "Tôi làm xong việc rồi, không có việc gì làm, ngủ không được, nên tới đây xem sao".
Hai chúng tôi vừa theo dõi màn hình giám sát vừa nói chuyện phiếm.
Tôi kiểm tra camera trên máy tính, từ máy tính này có thể thấy camera ở phòng bảo vệ của tầng 15, Lý Dật Phi và một nhân viên bảo vệ đang làm việc và không có điều gì bất thường.
Cứ nửa giờ tôi lại kiểm tra camera ở phòng bảo vệ của tầng 15.
12 giờ 30 phút, tôi kiểm tra lại camera một lần nữa và thấy Lý Dật Phi không có trong phòng bảo vệ, còn một nhân viên bảo vệ khác đã ngủ.
Tôi lập tức tua lại camera phòng bảo vệ tầng 15 tìm Lý Dật Phi, mười phút trước, Lý Dật Phi đi tuần tra rồi lên tầng thượng!
Tôi nói với Hàn Thế Trung vẫn đang xem phim ở bên cạnh: "Anh Hàn, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi một mình là được rồi".
Hàn Thế Trung xem đồng hồ, cười nói: "Sơn Thành, làm sao tôi lại nghỉ ngơi được chứ? Anh đã theo dõi camera mấy đêm liên tục để tôi ngủ rồi, như vậy không được đâu".
"Tối nay anh ngủ đi".
Tôi cười và nói: "Tôi còn trẻ, nhanh nhẹn, vả lại tôi cũng quen thức khuya rồi, anh ngủ đi, không sao đâu. Chẳng phải anh nói sáng nào cũng phải đưa con gái đi học sao, tôi có một mình chẳng phải lo cho ai, không sao đâu".
Sau khi chúng tôi nói vài câu khách sáo với nhau, Hàn Thế Trung cảm ơn tôi, ngáp ngủ mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ, tôi nhẹ nhàng bước đến chỗ anh ta và ấn một cái vào huyệt đạo của anh ta để đảm bảo rằng anh ta sẽ không thức dậy.
Tôi vặn camera ở góc phòng bảo vệ sang một bên, mở cửa sổ, men theo bức tường và leo lên một cách dễ dàng.
Khi sắp lên đến tầng thượng của tòa nhà, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đi chậm lại, đừng gây ra tiếng động gì, cẩn thận bị đối phương phát hiện".
Vì vậy, tôi đi chậm lại và rón rén bò về phía trước, cuối cùng, tôi leo lên đến mép mái nhà.
Tôi không đi lên, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện, tôi chỉ thò đầu ra nhìn, mượn bóng tối để ẩn nấp, chăm chú nhìn qua bên kia.
Cách đó hơn trăm mét, Lý Dật Phi ngồi khoanh chân trên nóc nhà, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm gì đó rất nhỏ, hai tay liên tục làm ra những động tác quỷ quái.
Lý Dật Phi để tám viên đá nhỏ màu đen ở xung quanh người, theo động tác tay và câu thần chú mà Lý Dật Phi đang đọc, tám viên đá đen xung quanh anh ta toát ra sát khí cực kỳ mạnh, chúng bay ra bốn phía xung quanh đó.
Tôi lập tức tập trung tinh thần và củng cố thị lực, qua quan sát tôi phát hiện đám khí đen kia đậm đặc hơn lần trước, đám khí đen bao phủ lấy Lý Dật Phi và tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Điều kỳ lạ là ở giữa vòng xoáy, có một thứ gì đó sáng rực, phát ra ánh sáng trắng chói mắt giống như những vì sao trên bầu trời không ngừng nhấp nháy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đúng là kỳ lạ, lần trước chúng ta phán đoán anh ta đặt pháp trận âm sát này ở đây để phá hủy vận khí của tòa nhà Long Đằng và để đối phó với Âu Dương Bác".
"Tại sao tình hình hiện tại lại có vẻ không đúng lắm?"
Tôi hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lý Dật Phi kích động pháp trận âm sát không phải để tách rời vận khí ở đây mà để hấp thụ vận khí. Thứ sáng bóng mà chúng ta nhìn thấy là một công cụ ma thuật để thu thập vận khí".
Tôi rất ngạc nhiên, hỏi: "Có thể thu thập được vận khí nữa sao?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Vận khí là khí của đất trời, nó được tạo nên bởi các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa. Tòa cao ốc Long Đằng nằm ở vị trí đẹp nhất ở trung tâm thành phố, lượng người qua lại rất đông, vận may tụ hội".
"Sức mạnh của pháp trận âm sát sẽ ảnh hưởng hoặc làm tiêu tan vận khí ở đây. Một khi vận khí ở đây giảm đi, vận khí từ khắp nơi sẽ tụ hội về đây để bù đắp cho vận khí ở đây và giữ cho vận khí ở đây được cân bằng".
"Cũng vì lẽ đó, Lý Dật Phi đã mượn sức mạnh của pháp trận âm sát để hấp thu thập vận khí ở đây, như vậy vận khí ở đây mất đi, vận khí ở các nơi khác sẽ hội tụ về đây, từ đó Lý Dật Phi có thể thu nạp được rất nhiều vận khí".
“Mục đích của anh ta không phải là phá hủy nơi này, mà là để thu nạp vận khí từ khắp mọi nơi".
Chương 473: Năm sáu lần một đêm
Vận khí là thứ bí ẩn và khó lường, tôi không hiểu về nó lắm, bèn hỏi: "Bọn họ thu thập vận khí để làm gì vậy?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Vận khí cũng không có tác dụng gì đặc biệt, mỗi khu vực lại có vận khí khác nhau, nếu đem vận khí ở đây đi thay đổi vận khí ở nơi khác thì hiệu quả không cao".
"Vận khí của mỗi người liên quan đến số mệnh, tính cách, hành vi, sức mạnh và nhiều yếu tố khác của chính người đó. Vận khí của mỗi người được quyết định bởi hành vi, đạo đức của cá nhân người đó".
"Nói chung, việc phá hủy vận khí của một nơi và hấp thụ nó là một việc tốn công vô ích, chẳng mang lại lợi ích gì cả, trừ khi ... nó được dùng để luyện tà thuật".
"Nói tóm lại, đều là nhằm mục đích xấu".
Tu luyện tà thuật ư?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Xem ra chuyện này vô cùng phức tạp. Chín mươi phần trăm người chủ mưu chuyện này chính là chủ tịch Lữ".
Tôi nói: "Vậy tôi có nên thảo luận với Mộc Dịch để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra mặt không?"
Tiên nữ Thanh Thủy suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra mặt thì cũng có ích gì? Họ không thể nhìn thấy sự bất thường ở đây, hơn nữa, thu thập chút vận khí như vậy cũng không phạm pháp, bởi vì tất cả người tu luyện có thể sử dụng chung vận khí của đất trời, bao gồm cả vận khí khu vực. Việc này chẳng khác gì việc thầy phong thủy bày pháp trận để thay đổi vận khí cho một nơi nào đó, trong trường hợp không có chuyện gì xảy ra thì ai thèm quan tâm đây?"
"Cục điều tra hiện tượng huyền bí làm việc quá khuôn phép, họ cần có bằng chứng, không có bằng chứng thì rất phiền phức".
"Tạm thời ngươi đừng đánh rắn động cỏ, phải tìm hiểu ngọn nguồn chuyện này đã, cứ để cho Mộc Dịch tiếp tục theo dõi Lý Dật Phi, tìm ra mục đích thực sự của bọn họ".
Tôi nói: "Tiên nữ, Lôi Dương đã nhận ra tôi. Nếu đối phương biết tôi ở đây làm bảo vệ, họ nhất định sẽ nghi ngờ tôi và đoán ra được tôi ở đây để điều tra họ".
"Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tin tưởng Âu Dương Bác được".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Trận pháp ở đây chỉ có pháp sư trên cấp 4 mới có thể nhìn thấy, làm sao đối phương có thể nghi ngờ ngươi được?"
"Còn nữa, chuyện Âu Dương Bác giao dịch với chủ tịch Lữ, bọn họ nhất định sẽ không để cho ngươi biết, cho nên Âu Dương Bác mới không chịu nói cho ngươi biết".
"Chúng ta điều tra chuyện đó trước, tạm thời đừng động đến đối phương, dù họ đề phòng ngươi thì cũng không vấn đề gì".
Tôi bí mật quan sát Lý Dật Phi, khoảng hai mươi phút sau Lý Dật Phi mới dừng lại.
Vòng xoáy màu đen bao quanh Lý Dật Phi đã biến mất, Lý Dật Phi cất viên đá quý và tám viên đá màu đen ở xung quanh đi.
Lý Dật Phi nghỉ ngơi vài phút, lau một mồ hôi trên đầu, sau đó rời khỏi tầng thượng.
Tôi quay trở lại phòng bảo vệ, vài phút sau, Lý Dật Phi xuất hiện trong phòng bảo vệ, anh ta lấy điện thoại di động ra xem phim.
Thêm một đêm nữa không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng và về nhà, tôi đã kể cho Mộc Dịch nghe mọi chuyện.
Mộc Dịch ngồi trên ghế sofa, nói: "Hấp thu vận khí và tu luyện tà thuật sao?"
"Tôi cũng không biết họ tu luyện tà thuật gì mà cần tới vận khí?"
Tôi nói: "Mộc Dịch, cô tiếp tục theo dõi Lý Dật Phi. Khi nào có tin tức, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo".
Trước mắt chỉ có thể quyết định như vậy.
Cả một tuần, đêm nào Lý Dật Phi cũng lên tầng thượng của tòa cao ốc để hút vận khí, việc giám sát của Mộc Dịch cũng không có tiến triển gì.
Lý Dật Phi ngày nào cũng đi làm rồi lại tan làm, khi anh ta đi lam thì tôi theo dõi, khi anh ta không ở công ty làm việc thì có Mộc Dịch theo dõi, nhưng vẫn không có điều gì bất thường.
Liệu có phải Lý Dật Phi đợi cho pháp trận âmsát thành hình rồi mới hành động hay không?
Càng không có gì bất thường tôi càng thấy bất an, Âu Dương Bác gần đây cũng bận việc kinh doanh, sau khi trở mặt với Lư Thần Dương thì ông ấy có rất nhiều việc phải làm, làm gì cũng thận trọng từng bước một.
Hai giờ chiều, tôi vẫn đang ngủ thì Trần Kế Tần gọi điện cho tôi hỏi tôi có thuốc bổ gì mạnh không.
Tôi rất ngạc nhiên, hỏi: "Anh cần thuốc bổ gì?"
Trần Kế Tần nói: "Đương nhiên là thuốc tráng dương dành cho đàn ông, Sơn Thành, tôi biết sư phụ của anh có rất nhiều thuốc, anh cho tôi xin một ít".
Sức khỏe của Trần Kế Tần rất tốt, anh ta cần thuốc tráng dương để làm gì?
Tôi đột nhiên hiểu ra, bèn nói: "Có phải anh làm ra chuyện gì xấu xa sau lưng Lý Tuyết Diễm rồi không?"
Trần Kế Tần nói: "Sơn Thành, chúng ta đều là đàn ông, anh cũng hiểu mà, gần đây tôi và một cô gái trong câu lạc bộ có hơi thân mật, đương nhiên, tôi chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý của mình thôi, không bao giờ nảy sinh tình cảm với cô ta đâu".
"Lý Tuyết Diễm vẫn còn nhỏ và còn đang đi học, tôi làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy chứ, anh hiểu không?"
Tôi không hiểu quan điểm của Trần Kế Tần, anh ta thích Lý Tuyết Diễm và hai người họ phát sinh quan hệ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Trần Kế Tần không muốn làm tổn thương Lý Tuyết Diễm mà lại phát sinh quan hệ với cô ấy khi cô ấy còn đang tuổi đi học.
Bây giờ lại còn có quan hệ với người phụ nữ ở câu lạc bộ.
Tuy nhiên, tôi không trách mắng Trần Kế Tần, tôi đã có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ Trần Kế Tần không được phép tìm người phụ nữ khác sao?
Tôi nói: "Đã mấy ngày nay tôi không gặp anh, gần đây anh làm gì? Đi chơi đùa với phụ nữ à?"
Trần Kế Tần nói: "Đại ca, mỗi ngày tôi đều làm việc chăm chỉ. Gần đây tôi đã làm quen với rất nhiều bạn bè và khách khứa trong khách sạn, họ thường mời tôi uống rượu và rủ tôi đi chơi, nếu tôi từ chối thì thật không nể mặt họ".
"Cho nên, gần đây tôi rất bận, làm xong việc tôi lại về ở khách sạn".
"Đương nhiên, nếu đại ca nhớ tôi, tôi sẽ quay về ngay, chúng ta lại ngồi xuống uống vài ly với nhau".
Gần đây tôi không để ý đến Trần Kế Tần, giờ anh ta đã thay đổi, làm chủ quản của khách sạn, anh ta có nhiều bạn bè và mở rộng mối quan hệ là điều rất bình thường.
Âu Dương Bác đã có tuổi rồi, nhưng vì việc làm ăn và rất nhiều chuyện khác mà ông ấy thường xuyên phải uống rượu với người khác.
Tôi nói: "Tôi không có thuốc, anh tự kiểm soát đi, anh đừng nghĩ rằng có chút tiền mà ra ngoài làm bậy".
Trần Kế Tần nói, "Đại ca, tôi là loại người làm bậy sao? Tôi thực sự thích cô gái trên tầng mười của câu lạc bộ đó, tôi đã ở bên cô ấy suốt thời gian qua và không hề động vào người phụ nữ nào khác".
“Chỉ là con gà con này quá lợi hại, một đêm đòi năm sáu lần, tôi không đỡ nổi, vậy nên mới hỏi xin anh thuốc đó".
Người phụ nữ nào mà đòi năm sáu lần một đêm chứ?
Phụ nữ bình thường sẽ không như vậy. Nếu năm sáu lần một đêm thì cho dù sức khỏe của Trần Kế Tần có tốt đi chăng nữa thì anh ta cũng phải sụp đổ.
Tôi nói: "Trần Kế Tần, nếu anh rảnh rỗi thì đưa Triệu Vũ ra ngoài chơi, đừng suốt ngày chăm chăm làm mấy chuyện vô bổ đó, biết không?"
"Đại ca, anh thật sự không có thuốc sao?”, Trần Kế Tần bất lực nói: "Đại ca, anh không thể keo kiệt như vậy được, anh làm cho tôi một ít thuốc đi, nhân sâm cũng được, nó cũng là thuốc tráng dương mà".
Lúc này, trong điện thoại vang lên một giọng nói đầy vẻ khó chịu: "Anh Tần, sao anh đi vệ sinh lâu thế? Nào nhanh lên, đến đây với em..."
"Em vẫn muốn..."
Ở bên phía Trần Kế Tần có giọng nói của một người phụ nữ, giữa thanh thiên bạch nhật mà vẫn làm chuyện đó sao?
Nhu cầu sinh lý của người phụ nữ này cao như vậy sao?
Trần Kế Tần nói: “Được rồi, đại ca, chiều tôi về chúng ta nói chuyện tiếp nhé, tôi cúp máy đây".
Chương 474: Thứ không sạch sẽ
Năm rưỡi chiều, ba người tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ xem phim ở phòng khách, Trần Kế Tần đã về rồi, nhưng điều không ngờ đến là anh ta còn đưa theo một cô gái tóc vàng về.
“Đại ca!”, Trần Kế Tần nhìn thấy tôi thì vô cùng vui vẻ.
Mộc dịch nói: “Trần Kế Tần, mấy ngày không gặp mà nhìn anh như biến thành một người khác vậy”.
“Mặc âu phục đi giày da, nhìn giống như một người thành công vậy”.
Trần Kế Tần cười nói: “Pháp sư Mộc, cô nhìn xinh đẹp hơn trước đây nhiều rồi, mấy ngày sống chung của cô và anh Sơn Thành thế nào rồi?”
“Vớ vẩn!”, Mộc Dịch lườm Trần Kế Tần một cái.
Trần Kế Tần mặc một bộ đồ Tây, chải chuốt bóng bẩy, cả người như phát ra ánh sáng, nhưng nếu nhìn kĩ hơn một chút, sắc mặt anh ta có chút ửng đỏ, cử chỉ uể oải, mặt mày u tối.
Sắc mặt của cô gái tóc vàng này lại rất tốt, thân hình hình chữ S, ăn mặc đúng mực, trang điểm nhẹ, luôn giữ nụ cười trên môi.
Nhìn kĩ lại cô gái đó, ngũ quan có phần hơi giống với Lý Tuyết Diễm.
Chúng tôi ngồi trên sofa vừa uống nước vừa nói chuyện, cô ta là người Hồ Nam, tên là Quách Hương, làm việc ở câu lạc bộ nửa năm rồi, mới quen biết Trần Kế Tần không lâu.
Quách Hương vẫn làm việc ở câu lạc bộ, chỉ là cùng uống rượu, hát hò, trước đó còn lên sân khấu, nhưng sau khi quen Trần Kế Tần thì trở thành người của Trần Kế Tần.
Xem ra Trần Kế Tần cũng chỉ định chơi đùa, bằng không, chỉ cần nói với ông Hướng một câu là có thể đưa Quách Hương rời khỏi câu lạc bộ.
Đột nhiên tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhìn Trần Kế Tần có vẻ sáng sủa nhưng ấn đường tăm tối, rõ ràng đã dính vào thứ không sạch sẽ”.
Tôi ngây người, thứ không sạch sẽ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng vậy. Đây là bị thiếu hụt dương khí, Trần Kế Tần đang bị thiếu dương khí”.
“Cũng có thể có liên quan đến người phụ nữ trước mặt”.
Người phụ nữ trước mặt?
Người phụ nữ trước mặt rất bình thường, Mộc Dịch cũng không nhìn thấy Trần Kế Tần có gì không ổn cả.
Tôi vẫn luôn hỏi han cô ta, từ ánh mắt của cô ta tôi có thể biết được cô ta chỉ là một cô gái bình thường ở câu lạc bộ, trước kia đi làm việc ở bên ngoài, nhưng vì tiền lương quá ít nên mới đến câu lạc bộ làm việc.
Từ ánh mắt của cô ta có thể biết được, cô ta biết Trần Kế Tần cũng chỉ chơi đùa với cô ta, không thật lòng muốn ở bên cô ta, hai người họ, một người vì tiền, một người vì quá cô đơn, ai cũng có mục đích của mình.
Chúng tôi nói chuyện một lát, Trần Kế Tần nói có chuyện tìm tôi, kéo tôi vào trong phòng.
Trần Kế Tần đóng cửa, nói: “Đại ca, tôi tìm anh là vì muốn anh tìm cho tôi ít thuốc, tôi biết anh rất lợi hại về khoản đó, dù có mấy người phụ nữ cũng có thể đối phó được”.
Tìm thuốc? Bây giờ tiên nữ Thanh Thủy đã mất đi sức mạnh, không thể điều chế linh dược được nữa.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “ Dù sao đại ca của cậu cũng là một danh y, để tôi kiểm tra sức khoẻ cậu một chút rồi kê thuốc cho anh”.
Tôi ấn lên mạch môn của Trần Kế Tần, bắt mạch cho anh ta, tôi chỉ có thể dùng những kiến thức mà trước kia tiên nữ Thanh Thủy dạy tôi để chuẩn đoán, bây giờ tiên nữ Thanh Thủy đã mất đi sức mạnh, không thể dùng linh khí để khám.
Theo phân tích của tôi, Trần Kế Tần bị suy giảm dương khí, không tra ra được vấn đề của anh ta.
Tôi hỏi: “Trần Kế Tần, anh ở bên Quách Hương bao lâu rồi?”
Trần Kế Tần nói: “Một tuần, sao vậy đại ca?”
Tôi lại hỏi: “Bình thường hai người ở bên nhau, anh có phát hiện Quách Hương có gì không bình thường không?”
Trần Kế Tần nhíu chặt lông mày: “Đại ca, tôi không hiểu ý của anh, mỗi ngày làm việc xong tôi đều đi tìm Quách Hương, sau đó đi thuê phòng, gần đây vận động hơi nhiều nên cơ thể có phần suy nhược”.
Quách Hương không có gì bất thường, nếu có gì bất thường thì tiên nữ Thanh Thủy sớm đã nhìn ra rồi, Mộc Dịch là pháp sư cũng có thể nhìn ra được.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Tôi nói lại với Trần Kế Tần lời của tiên nữ Thanh Thủy: “Bây giờ cơ thể anh rất suy nhược, là do thứ không sạch sẽ gây ra, anh nghĩ kĩ lại xem, dạo này anh làm những gì”.
Trần Kế Tần nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, suy nghĩ một lát, nói: “Đại ca, bình thường tôi chỉ đi làm, sau đó đến tìm Quách Hương, ngoài ra không làm gì cả”.
“Làm gì có gì không sạch sẽ chứ?”
Xem ra chuyện này không dễ dàng.
Tôi ra ngoài gọi Mộc Dịch vào, nói với Mộc Dịch: “Trần Kế Tần thấy khó chịu trong người, gần đây dương khí suy giảm, cô giúp tôi xem xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Dịch ngạc nhiên, nói: “Tôi đâu phải bác sĩ mà bảo tôi khám bệnh?”
Tôi nói: “Tôi nghi Trần Kế Tần đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, dương khí của anh ta suy giảm rất nhiều”.
“Ồ?”, Mộc Dịch nghe xong, đi vào phòng cô ấy rồi lấy ra một cái túi, sau đó lấy ra một lá bùa, dán lên bụng Trần Kế Tần.
Mộc Dịch hỏi: “Trần Kế Tần, có cảm giác gì không?”
“Không...”, Trần Kế Tần nói: “Không có cảm giác gì cả”.
Sau đó, Mộc Dịch lấy ra một bình sứ nhỏ, nói: “Uống đi”.
Trần Kế Tần mở nắp bình, một mùi máu tanh xộc lên.
“Pháp sư Mộc, đây là cái gì?”
Mộc Dịch nói: “Là máu chó mực được đặc chế, không bị đông, nếu anh dính phải tà khí hay thứ gì đó không sạch sẽ, chỉ cần uống máu chó mực thì tà khí sẽ hiện nguyên hình”.
Mặt Trần Kế Tần tối sầm lại, khó xử nói: “Cái thứ gì vậy, hôi chết đi được, tôi không uống, tôi cũng không trúng tà khí, hai người có nhầm không vậy?”
“Uống”, mặt tôi lạnh lại: “Cũng vì tốt cho anh cả thôi, nhanh lên”.
Trần Kế Tần nhắm mắt, mặt tối sầm, cắn răng, bịt mũi mới uống được máu chó mực.
Trần Kế Tần khó chịu muốn nôn ra, nhưng tôi tóm lấy Trần Kế Tần, bịt mồm anh ta lại, Trần Kế Tần mới ngoan ngoãn uống hết máu chó mực.
Ngoài việc Trần Kế Tần buồn nôn thì không có chuyện gì cả.
“Đại ca, khó uống quá”, Trần Kế Tần nói: “Tôi muốn uống nước, muốn đi đánh răng”.
Mộc Dịch cảm thấy ngạc nhiên: “Trương Sơn Thành, Trần Kế Tần không có vấn đề gì, chỉ là cơ thể suy nhược một chút thôi, anh nhầm rồi”.
“Trên đời này làm gì có nhiều thứ không sạch sẽ vậy chứ”.
Thật sự không có chuyện gì sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chắc chắn là có chuyện gì đó, chỉ là Mộc Dịch không tra ra được thôi”.
Trần Kế Tần đi uống nước, đánh răng, Mộc Dịch rời khỏi phòng, tôi hỏi: “Vậy tiếp theo nên làm gì?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Tình trạng của Trần Kế Tần là do lên giường với người phụ nữ đó, người phụ nữ đó nhìn không có gì bất thường”.
“Tối hôm nay, để mắt tới Trần Kế Tần và Quách Hương”.
“Nếu cô ta có vấn đề gì nhất định sẽ để lộ”.
Trước mắt chỉ có thể làm vậy, tôi tin tiên nữ Thanh Thủy tuyệt đối không phán đoán sai.
Tôi kê cho Trần Kế Tần chút thuốc, là mấy loại thuốc đông y để anh ta tự đi bốc thuốc.
Trần Kế Tần và Quách Na không ở lại lâu liền rời đi.
Buổi tối, tôi xin nghỉ, theo dõi Lý Dật Phi cả một tuần cũng không có tác dụng gì, tối nay đổi mục tiêu, đi theo dõi Trần Kế Tần và Quách Hương.
Trần Kế Tần lái xe đưa Quách Hương đến một khách sạn, tôi đi theo sau, thuê một phòng bên cạnh phòng của Trần Kế Tần.
Tôi có thể nhìn xuyên tường, tôi thấy hai người dính lấy nhau trên giường, Quách Hương nằm gọn trong lòng Trần Kế Tần giống như một chú mèo nhỏ.
Trần Kế Tần nói: “Hương Hương, mấy hôm nay anh mệt quá, tối nay anh không ở cùng em nữa, anh phải về nghỉ ngơi một chút”.
“Đừng mà...”, Quách Hương làm nũng: “Anh từng hứa là ngày nào cũng ở bên em, em muốn ở cùng anh”.
Tay Trần Kế Tần vuốt ve cơ thể Quách Hương: “Hương Hương, em phải nghe lời, tối nay đại ca anh tìm anh có chút việc, mấy ngày nữa anh lại đến tìm em”.
Quách Hương không vui, đẩy tay Trần Kế Tần ra: “Anh Tần, nếu anh không ở cùng em, hừ, vậy em sẽ đi tìm người đàn ông khác”.
Chương 475: Dục vọng cuồng nhiệt
Sắc mặt Trần Kế Tần hơi khó coi: “Hương Hương, anh đối xử với em không tệ, ở bên em một tuần mà anh đã tiêu cho em năm mươi nghìn tệ”.
“Bây giờ ở trước mặt anh. em lại dám nói muốn đi tìm người đàn ông khác?”
“Đương nhiên em biết anh Tần rất tốt”, Quách Hương lai kéo cánh tay của Trần Kế Tần, vẻ mặt nũng nịu, nói: “Chỉ là em không nỡ để anh Tần rời xa em, môt đêm mà không nhìn thấy anh Tần là em lại nhớ mà...”
“Em chỉ là nói khi đang tức giận thôi, cũng tại anh làm em giận đó”.
Những người phụ nữ này, khả năng làm trò cũng thật lơi hại.
Trần Kế Tần nói: “Anh em của anh làm bác sĩ, đã kê cho anh mấy đơn thuốc, anh phải đi bốc thuốc, ngày mai anh phải nghỉ ngơi một ngày, tối ngày kia sẽ lại tới tìm em, được chứ?”
Quách Hương có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được, ngoài em ra anh không được tìm người phụ nữ khác đâu đó”.
“Em yên tâm đi, đồ ngốc”, Trần Kế Tần khẽ nhéo mũi Quách Hương: “Em cũng phải ngoan đó”.
Hai người cùng nói những lời đường mật, bộ dạng không nỡ rời xa, sau đó Trần Kế Tần rời đi.
Trần Kế Tần vừa rời đi, Quách Hương đóng cửa, vẻ mặt đầy khinh thường: “Đúng là đồ keo kiệt, môt tuần mới cho mình được hai mươi ngàn tệ, như vậy là hào phóng sao?”
“Nhìn thì xấu, đi cái xe rách, lại còn là xe nội địa sản xuất, đúng là đồ keo kiệt”.
“Nếu không phải vì thấy anh ta có quan hệ tốt với ông Hướng, thì tôi sẽ đi theo anh ta sao?”
“Không ở với tôi thì tôi đi tìm người đàn ông khác, hứ!”
Tôi ngạc nhiên vô cùng, thật không ngờ Quách Hương sẽ nói ra những lời như thế này.
Nhưng, những cô gái phong trần như vậy đều làm mọi thứ vì tiền, đối với tất cả đàn ông chỉ là diễn kịch, vậy nên tình cảm với Trần Kế Tần cũng chỉ là giả, cô ta chỉ vì tiền của Trần Kế Tần mà thôi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đi đến phòng bên, ngủ với cô ta”.
“Cái gì?”, tôi ngây người: “Tôi... ngủ với cô ta?”
Vốn dĩ tôi muốn quan sát Quách Hương, đợi buổi tối cô ta đi làm thì lại theo dõi, xem có thể phát hiện được manh mối gì không, vậy mà tiên nữ Thanh Thủy lại bảo tôi ngủ với cô ta.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay Trần Kế Tần luôn ở cùng cô ta, không làm gì khác, mỗi tối Quách Hương đều muốn năm, sáu lần”.
“Cho dù là có như vậy liên tục một tuần, dương khí của Trần Kế Tần cũng không thể tiêu hao nhiều đến vậy, phải gấp hơn năm lần so với người bình thường”.
“Pháp sư bình thường cũng không kiểm tra ra được, xem ra Quách Hương cũng không có gì bất thường”.
“Vậy nên, nếu ngươi muốn tìm đáp án thì phải tìm từ người phụ nữ này”.
“Chỉ cần ngươi ngủ với cô ta, nếu cô ta hút dương khí của ngươi, ngươi lập tức sẽ biết được, vậy là có thể tìm ra đáp án”.
Trong đầu tôi mông lung: “Tôi có thể khống chế người phụ nữ này, ép hỏi cô ta, tại sao lại phải ngủ cùng cô ta chứ?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi có thể lấy tin tức từ ánh mắt của cô ta, nhưng không có thông tin nào hữu dụng cả, chắc chắn là cô ta không biết gì hết”.
“Hoặc có thể nói, có người đã giở trò trên người cô ta mà đến cô ta cũng không biết”.
“Vậy nên ép hỏi không có tác dụng gì đâu”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói rất có lý, nhưng mà... tôi không có cảm hứng gì với mấy cô gái phong trần này, hơn nữa, cô ta còn từng ngủ với Trần Kế Tần, bây giờ ngủ với tôi?
Tôi thật sự không muốn làm những việc như vậy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ người anh em của ngươi đã dính phải thứ không sạch sẽ, ngươi nhất định phải điều tra cho rõ, vì để điều tra rõ mọi chuyện thì hi sinh một chút đâu có sao? Hơn nữa giữa nam và nữ không phải cũng chỉ có chuyện này thôi sao?”
“Hơn nữa Trần Kế Tần cũng không thực sự thích Quách Hương, loại phụ nữ này xứng đáng để anh em ngươi thích sao?”
Tôi không biết nói gì... Nhưng tôi, bắt buộc phải đi làm.
Tôi thật sự sợ Trần Kế Tần sẽ xảy ra chuyện.
Nếu sau này Trần Kế Tần còn ở bên Quách Hương, dương khí tiếp tục bị mất đi, đến khi dương khí cạn kiệt thì anh ta sẽ chết!
Tôi nhìn qua tường, thấy Quách Hương đã cởi quần áo, cô ta nằm trên giường... dang rộng hai chân, lấy một chiếc sextoy từ trong túi ra, bắt đầu tự thỏa mãn.
Trời ơi, chuyện gì thế này, đam mê đến vậy sao, Trần Kế Tần vừa đi đã tự mình thỏa mãn rồi.
Quách Hương ánh mắt mê muội, khẽ rên trong cổ họng, một tay xoa bóp phần ngực, một tay cầm sextoy đẩy nhanh ở phía dưới.
Tôi không hề gấp gáp, ngồi trên ghế ở bên này ngắm nhìn cảnh xuân này.
Khoảng ba, bốn phút sau, Quách Hương dừng lại, để đồ nghề sang một bên: “Sao lại không có tác dụng nhỉ?”
“Trước đây rất có tác dụng mà, còn thỏa mãn hơn so với đàn ông, nhưng tại sao bây giờ lại không có cảm giác gì nhỉ?”
Quách Hương tự hỏi, sắc mặt phiếm hồng, bây giờ cô ta rất cần một người đàn ông.
Quách Hương lấy điện thoại ra, xem ra cô ta định tìm đàn ông rồi.
Thế là tôi rời khỏi phòng, đi gõ cửa phòng kế bên.
Rất nhanh, cửa được mở ra, Quách Hương chỉ khoác trên người chiếc khăn mỏng, bên dưới mặc nội y màu đen gợi cảm.
Mà ở bên dưới Quách Hương không hề mặc quần lót, chiếc đùi trắng ngần, vùng đen ẩn hiện dưới làn khăn mỏng.
“Trương Sơn Thành?”, Quách Hương nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên.
Tôi cười nói: “Quách Hương, tôi đến tìm Trần Kế Tần, không làm phiền đến cô chứ?”
Quách Hương nhìn tôi ám muội, nói: “Trần Kế Tần đi rồi, mấy ngày nay sức khỏe không được tốt nên về nghỉ ngơi”.
“Nếu đã đến rồi thì vào đi”.
Tôi chuẩn bị nói tôi muốn vào trong thì Quách Hương đã mở miệng nói trước.
Quách Hương ngồi trên giường, ngồi vắt chân, vẻ đẹp bên dưới tấm khăn mỏng thật động lòng người.
Tôi ngồi lên ghế bên phải giường: “Quách Hương, cô có bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi hội quán chưa?
“Rời đi?”, Quách Hương nhìn tôi ám muội: “Anh Sơn Thành, lẽ nào, anh muốn dùng tiền giúp em rời khỏi hội quán sao?”
Từ ánh mắt của Quách Hương tôi nhìn ra được thông tin: Tên Trương Sơn Thành này còn trẻ, là một miếng “mồi” ngon, lúc uống rượu Trần Kế Tần từng nói, Trương Sơn Thành có rất nhiều tiền, là một ông lớn, hôm nay mình nhất định phải có được cậu ta”.
Người phụ nữ phong trần này coi tôi là một miếng “mồi” ngon?
Tôi không thay đổi sắc mặt nói: “Nếu cô muốn rời khỏi đây thì tôi có thể giúp cô”.
“Không không không...”, Quách Hương nói, cô ta rời khỏi giường rồi đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt dịu dàng nói: “Anh Sơn Thành, em có đẹp không?”
Tôi cười nói: “Đẹp, rất đẹp, rất gợi cảm”.
“Vậy anh thích em không...”, nói rồi Quách Hương ngồi lên chân tôi, hai tay ôm lấy cổ tôi.
Một hương thơm truyền đến, đây là mùi nước hoa trên người Quách Hương.
Thế này.... cũng hơi gấp gáp rồi.
Tôi xuất hiện đúng lúc Quách Hương cần đàn ông, bây giờ nhất định cô ta đang rất muốn sự chiều chuộng của tôi.
“Tôi thích...”, nếu Quách Hương đã chủ động đến vậy, tôi lập tức ôm lấy cô ta, ném cô ta lên giường, xé rách lớp khăn mỏng trên người cô ta, tôi muốn xông thẳng vào trong để nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Tuy Quách Hương rất đẹp, nhưng tôi thật sự không có hứng thú với con gái phong trần, chỉ muốn nhanh cho xong việc để điều tra sự tình.
Sau đó Quách Hương dùng tay đẩy vào ngực tôi: “Anh Sơn Thành, vội gì chứ, chúng ta đi tắm rồi từ từ hưởng thụ”.
“Em nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn...”
Tắm chung? Tôi chưa từng tắm chung với người phụ nữ nào.
Chương 476: Nuốt chửng lẫn nhau
Tôi nói: "Vậy cô tắm trước đi, lát tôi tắm".
Quách Hương kéo lấy cánh tay tôi, cả người dính vào người tôi, nhất định muốn tắm chung với tôi nhưng tôi vẫn từ chối.
Quách Hương đành phải đi tắm trước, tắm xong cô ta quấn một chiếc khăn tắm màu trắng trên người, leo lên giường rồi chui vào chăn, nói: "Anh Sơn Thành, anh nhanh lên nhé, người ta không đợi nổi nữa đâu".
Tôi đành phải vào phòng tắm để tắm rửa, tôi vừa bật vòi nước thì đột nhiên cửa phòng tắm bị đẩy ra, Quách Hương trần truồng bước vào.
"Anh Sơn Thành..."
Quách Hương lao vào vòng tay tôi, nước dội lên người hai chúng tôi, Quách Hương đưa tay vuốt ve cơ thể tôi rồi rướn người hôn lên môi tôi.
Quá chủ động.
Cho dù tôi đã không còn hứng thú với những cô gái bán hoa, nhưng với sự khiêu khích và mời gọi của Quách Hương, dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng tôi đã bùng phát!
Tôi bắt đầu đáp lại Quách Hương và không ngừng vuốt ve cơ thể cô ta, sau đó tôi đột nhiên siết lấy cơ thể quyến rũ của Quách Hương và ép cô ta vào tường, để cô ta quay lưng về phía tôi.
Cả người tôi dính sát vào sau lưng cô ta, "thằng nhỏ" ở dưới đã tìm được "cửa hang"...
"Anh Sơn Thành, anh đừng nóng vội, em sẽ từ từ phục vụ anh".
Quách Hương muốn xoay người, muốn chậm lại, còn tôi thì lại không muốn dành nhiều thời gian cho màn dạo đầu như vậy.
Tôi ấn mạnh cô ta vào tường rồi xông thẳng vào từ phía sau...
"Ưm...", tôi lập tức xông vào cơ thể của Quách Hương, Quách Hương thỏa mãn rên rỉ.
Tôi bắt đầu di chuyển, từng bọt nước giống như một bản nhạc tuyệt diệu nhảy múa trên người chúng tôi, tôi tiến vào sâu trong linh hồn của Quách Hương hết lần này đến lần khác.
Quách Hương rên rỉ thành tiếng, khoái cảm bộc phát khiến cô ta không thể tự chủ được.
Vài phút sau, một luồng sức mạnh xuất hiện tại nơi chúng tôi giao hợp, đó chính là âm khí. Tuy nhiên, khi tôi hấp thụ âm khí, đột nhiên bên dưới có một luồng sức mạnh kẹp chặt lấy chỗ đó của tôi!
Tôi bị kẹp rất chặt, cảm giác sung sướng đó khiến tôi không kiềm chế được mà rên lên một tiếng, toàn thân tôi gần như sắp nổ tung. Vào thời khắc này, khả năng khống chế thời gian của tôi gần như không có tác dụng gì!
“Không ổn!”, giọng nói lạnh lùng của Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Kìm lại, không được xuất ra!"
Tiếng hét của Tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng sự thoải mái khó tả kia khiến tôi không thể kiểm soát được!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trong bụng hoặc trong tử cung của người phụ nữ kia có thứ gì đó hút dương khí, nếu như ngươi xuất ra thì dương nguyên của ngươi cũng sẽ bị hút mất".
"Ngươi là người tu luyện, thể chất và dương nguyên của ngươi cực kỳ mạnh, sau khi bị hút đi cũng không hao tổn bao nhiêu, nhưng thứ trong bụng người phụ nữ kia sẽ trở nên cực kỳ mạnh!"
Lời nói của Tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi vô cùng sợ hãi, trong bụng Quách Hương đang chứa thứ gì?
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: "Thầm niệm tâm pháp, thứ trong bụng người phụ nữ kia sẽ hút đi dương khí của ngươi. Ngược lại, thứ đó mang lượng lớn âm khí, khi giao hợp, lượng âm khí tỏa ra rất mạnh, mạnh gấp mười lần âm khí của người phụ nữ bình thường!"
"Cho nên, chỉ cần ngươi kiên trì được, ai lên đỉnh trước người đó sẽ bị sức mạnh của đối phương nuốt chửng!"
Tôi hiểu rồi, như vậy nghĩa là ai lên cao trào trước sẽ bị đối phương lợi dụng xông vào hút hết sức mạnh.
Tôi lẩm nhẩm đọc tâm pháp, kiểm soát thời gian của mình, nhưng chỗ đó của Quách Hương càng ngày càng chặt, cơ thể của cô ta vô cùng hấp dẫn, thật sự cám dỗ chết người!
Khi ở bên những người phụ nữ khác, tôi hoàn toàn có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.
Quách Hương không biết từ đâu ra sức, đột nhiên xoay người, đè tôi ngã xuống đất rồi cưỡi lên người tôi và bắt đầu vận động điên cuồng.
Nước tắm dội vào cơ thể của hai chúng tôi, tốc độ của Quách Hương ngày càng nhanh, dường như cô ta chưa được thỏa mãn dục vọng, không ngừng khai thác cơ thể tôi như muốn nuốt chửng cả người tôi vậy.
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu nghĩ đến những việc khác, thậm chí, tôi thuận tay chuyển nước nóng thành nước lạnh để nó dội lên người hai chúng tôi.
Tôi đang cố gắng tìm mọi cách để ngăn bản thân xuất ra trước, nhưng tôi không thể dừng lại, trong lòng không ngừng gào thét muốn được bùng nổ.
Kỹ năng của tôi là hút âm khí, nếu tôi dừng lại giữa chừng thì sẽ tổn hại rất lớn đến cơ thể tôi.
Hơn nữa, sức mạnh cắn nuốt của hai chúng tôi đều đang đấu chọi nhau, đây là cuộc đối đầu vô hình, sức mạnh tại nơi giao hợp của chúng tôi cũng đang căn nuốt lẫn nhau, không cách nào dừng lại được.
Nhất định tôi phải hút được âm khí của đối phương, nhất định không được thất bại!
Cùng với sự điên cuồng của hai chúng tôi, sức mạnh nơi giao hợp ngày càng mạnh mẽ, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng là âm khí đang ồ ạt tuôn ra khỏi cơ thể của Quách Hương như bão lũ và xông vào cơ thể tôi!
Còn thứ mà cơ thể tôi đang tuôn ra, lại chính là dương nguyên của tôi!
Đây đúng là âm dương giao hợp, sức mạnh của tôi chắc chắn sẽ thuận lợi nuốt chửng âm khí của người phụ nữ trước mặt tôi và những người phụ nữ khác, đồng thời có thể cải tạo cơ thể của họ. "Âm dương giao hợp, vạn vật tái sinh", đây chính là thuật song tu, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, không phải là cải tạo cho nhau mà là thù địch, hút hết sạch sức mạnh của đối phương!
Cùng với sự vận động của chúng tôi, dương nguyên của tôi ngày càng nhiều, âm khí trong cơ thể Quách Hương cũng ngày càng mạnh, hai loại sức mạnh đôi đầu kịch liệt, khí thế hùng hổ, cùng quấn lấy nhau, cả hai đều đang chờ đợt nước rút cuối cùng của cơ thể.
Quách Hương và tôi, ai đạt đến cao trào trước, người đó sẽ thua!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Kiên trì, Sơn Thành, ngươi có thể kiểm soát cơ thể, đó là sức mạnh và kỹ năng của ngươi, còn Quách Hương thì không thể".
"Quách Hương hoàn toàn không có kỹ năng đó, chỉ là do một thứ gì đó trong bụng cô ta đang gây rối. Thể lực và thể chất của Quách Hương kém xa ngươi hàng nghìn lần, chỉ cần ngươi có thể kiên trì đến cùng, chờ đến khi cô ta không có sức mạnh nữa, khi thể lực của cô ta bị tiêu hao quá nửa thì cô ta sẽ thua ”.
Tôi đã từng ngủ với những người phụ nữ khác và tôi có thể kiểm soát thời gian theo ý muốn của mình, mỗi lần khoảng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng lần này, mới bắt đầu có vài phút mà tôi đã cảm thấy khó kiểm soát.
Cùng với sự đối đầu của hai loại sức mạnh ở nơi giao hợp, tôi càng ngày càng khó kiểm soát!
Thậm chí, tôi bắt đầu nghĩ về những chuyện khác, nhưng từng đợt khoái cảm cứ ấp tới hết đợt này đến đợt khác!
Thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng khó chịu, liều mạng chống cự, vừa thoải mái lại khó chịu, trong đầu không ngừng nhẩm đọc tâm pháp mà không dám dừng lại.
Mà tôi cảm giác được âm khí ở chỗ đó của Quách Hương đã bắt đầu ngừng tuôn ra, như vậy có nghĩa là âm khí trong cơ thể cô ta đã hoàn toàn bị hút sạch.
Tuy nhiên, Quách Hương vẫn chưa đạt cao trào, cô ta vẫn điên cuồng vận động trên người tôi hết lần này đến lần khác!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Xông vào đi, ngươi không chịu nổ thì Quách Hương cũng không chịu nổi. Chạy nước rút đi, nếu hai người cùng đạt cao trào thì đương nhiên ngươi sẽ thắng".
"Lúc ngươi đạt cao trào, thời khắc hút âm khí cuối cùng chính là lúc kỹ năng của ngươi phát huy sức mạnh tối đa. Đương nhiên, sau khi ngươi xuất ra là lúc cơ thể ngươi yếu nhất".
"Khi hai người giao hợp, âm khí và dương nguyên của hai người sẽ càng ngày càng nhiều. Bây giờ trong cơ thể Quách Hương không còn chút âm khí nào nữa, mà trong cơ thể ngươi thì vẫn còn vô số dương nguyên chưa bị kích thích".
“Vì thế nên ngươi thắng chắc!"
Chương 477: Âm khí mạnh mẽ
Sau khi nhận được sự đồng ý của tiên nữ Thanh Thủy, tôi lập tức trở mình, đè Quách Hương ở dưới thân, nâng chân của Quách Hương lên và bắt đầu vận động điên cuồng!
Quách Hương sung sướng không ngừng rên rỉ, thân thể cô ta bắt đầu run rẩy, phía dưới có dấu hiệu co rút kịch liệt...
Quách Hương bắt đầu đạt cao trào, khi chỗ đó của cô ta co rút, tôi không thể nhịn được nữa, hét lên một tiếng và bắt đầu bùng nổ...
Thứ đã phải kìm nén từ nãy đến giờ đã hoàn toàn vọt vào cơ thể Quách Hương!
Một cảm giác sung sướng không thể diễn tả xâm chiếm cơ thể và tâm trí tôi.
Cùng lúc đó, thứ mà tôi vừa bắn ra mang theo vô số dương nguyên bao bọc lấy âm khí nơi chúng tôi giao hợp rồi điên cuồng xông thẳng vào cơ thể Quách Hương...
Quách Hương và tôi đạt cao trào cùng một lúc!
Bên trong tử cung của Quách Hương bị dương nguyên của tôi chiếm giữ, ngay sau đó thì nó điên cuồng cắn nuốt âm khí và đưa toàn bộ âm khí của cô ta vào cơ thể tôi.
"Cuộc chiến không thuốc súng" này cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân dính đầy mồ hôi và nước lạnh, ngọn lửa trong lòng bị nước lạnh dập tắt hoàn toàn.
Âm khí nhanh chóng hòa nhập với cơ thể của tôi, tôi cảm thấy ngay lúc đó, tinh lực trong cơ thể tôi đã cao hơn trước gấp mấy lần!
Tiên nữ Thanh Thủy kích động nói: "Sơn Thành, lượng âm khí mà ngươi hút được lần này nhiều gấp mấy lần lần trước, có thể chất dương của ngươi đã bắt đầu thức tỉnh thêm một bước!"
Cảm giác mạnh mẽ này quá mãnh liệt, giống như cảm giác thần bí khi cơ thể bị linh lực rèn luyện vô số lần vậy.
Tôi hiểu rồi, Quách Hương chỉ là một người bình thường, âm khí của cô ta có hạn, chắc chắn không mạnh như vậy, Lý Giai Dao là cơ thể chất âm mà cũng không mạnh như vậy.
Thứ mà tôi vừa hút được chính là sức mạnh của thứ gì đó ở trong bụng Quách Hương!
"Lạnh quá...", Quách Hương rùng mình một cái, tôi vội vàng đổi nước lạnh thành nước nóng.
"Chúng ta lên giường nằm đi", tôi đứng dậy đỡ Quách Hương đứng lên, Quách Hương đứng không vững, cơ thể run rẩy, không có chút sức lực nào, thậm chí sắc mặt cô ta còn tái nhợt.
"Máu ... Máu ...", nước tắm dội xuống thân thể Quách Hương, trên mặt đất có máu đỏ tươi!
Quách Hương hét lên, cô ta sợ hãi đến nỗi nằm bò trong vòng tay tôi.
Tôi nhìn xuống chân của Quách Hương, phần đùi của cô ta đang chảy máu!
Tôi vô cùng sửng sốt, vội vàng tắt vòi nước tắm, tách hai chân của Quách Hương ra thì thấy phía dưới có chút máu đen tiếp tục chảy ra!
Khóe miệng Quách Hương run lên, yếu ớt nói: "Anh Sơn Thành, em rất khó chịu, cảm thấy không còn chút sức lực nào..."
"Em cảm thấy... cảm thấy như bụng mình bị moi sạch, như thể trong bụng không còn gì nữa..."
Tại sao chỗ đó của cô ta lại chảy máu?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không sao, Quách Hương vừa mới mất đi một lượng lớn âm khí nên mới vậy, thứ vừa rồi ngươi bắn vào cơ thể cô ta sẽ bồi bổ cho cô ta".
"Máu đen này chính là chất độc bị tống ra ngoài sau khi thứ đó của người đi vào tử cung của cô ta".
"Chắc chắn máu đen đó có liên quan đến thứ nằm trong bụng cô ta".
"Bây giờ, ngươi gọi ngay cho Mộc Dịch bảo Mộc Dịch đến kiểm tra".
"Đừng động vào dấu vết trên hiện trường và vết máu ở đây".
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi thực sự sợ Quách Hương sẽ bị băng huyết.
Bây giờ tiên nữ Thanh Thủy không thể sử dụng sức mạnh nên không có cách nào để kiểm tra.
Tôi lấy khăn tắm, lau sạch máu trên người Quách Hương, rồi lấy khăn bọc thân thể Quách Hương lại và ôm cô ta lên giường nằm.
Quách Hương đang cực kỳ hoảng sợ, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi và yếu đuối.
Tôi bước sang một bên, gọi cho Mộc Dịch, cho cô ta biết địa chỉ và bảo cô ta đến đây ngay lập tức.
Sau đó tôi lau khô người, mặc quần áo rồi ngồi ở bên giường nói chuyện với Quách Hương: "Quách Hương, tôi là bác sĩ, cô nói cho tôi biết bây giờ cô có khó chịu ở đâu không?"
Quách Hương ôm chặt chăn bông, nói: "Trống rỗng, khó chịu, mệt lả như sắp sụp đổ, em chưa bao giờ bị như vậy".
"Còn nửa tháng nữa em mới tới kỳ kinh nguyệt".
"Chắc là... Anh Sơn Thành, chắc là do anh quá khỏe, em và những người đàn ông khác cũng chưa từng bị như vậy. Có lẽ vừa rồi quá kịch liệt, thêm vào đó nước tắm lại rất lạnh nên cơ thể em mới khó chịu như vậy".
Sự việc không đơn giản như vậy.
Tôi hỏi: "Gần đây cô có thấy khó chịu ở đâu không?"
Quách Hương lắc đầu.
Tôi nói: "Chẳng lẽ nhu cầu sinh lý của cô lúc nào cũng cao như vậy sao? Tôi nghe Trần Kế Tần nói một đêm cô muốn năm sáu lần đúng không?"
Quách Hương nói: "Không, trước đây tôi không có ham muốn mạnh mẽ như vậy, nhưng tuần này, nhu cầu sinh lý đột nhiên tăng cao, ngày nào tôi cũng muốn làm chuyện đó..."
Bắt đầu từ một tuần trước sao?
"Anh Sơn Thành ...", Quách Hương nói, khuôn mặt ửng hồng: "Anh thật sự rất tuyệt vời. Vừa rồi chúng ta đã làm lâu như vậy, cảm giác quá tuyệt vời, dường như anh có thể thỏa mãn dục vọng của em ngay lập tức vậy".
"Em và Trần Kế Tần làm chuyện đó năm sáu lần một đêm, cũng không bằng làm cùng anh một lần".
"Anh Sơn Thành ... sau này em sẽ làm người phụ nữ của anh, anh nuôi em có được không?"
Từ trong mắt Quách Hương tôi có thể nhìn ra, cô ta phát sinh quan hệ với tôi dĩ nhiên là vì tiền, sau đó cô ta nói thẳng vào vấn đề muốn tôi nuôi cô ta.
Quách Hương thấy tôi không lên tiếng bèn nói: "Anh Sơn Thành, đừng lo lắng. Em ở bên anh hay ở bên Trần Kế Tần cũng không ảnh hưởng gì, em có thể phục vụ cả hai anh..."
Những lời này mà cô ta cũng có thể nói ra, thật không thể chấp nhận được.
Tôi nghiêm túc nói: "Tiền không thành vấn đề, tôi biết cô là vì tiền, bây giờ tôi hỏi gì cô đều phải thành thật trả lời, hiểu không?"
Quách Hương khẽ cười rồi gật đầu, nói: "Anh Sơn Thành, gần đây em rất thích một chiếc túi, anh mua cho em đi, sau đó anh muốn biết gì em cũng nói cho anh nghe".
"Anh muốn em làm gì em cũng sẽ làm cho anh..."
Tôi rất ghét kiểu đòi tiền này, nhưng dù sao tôi cũng đã ngủ với cô ta rồi, giờ trả tiền là lẽ đương nhiên.
Tôi lấy điện thoại ra và chuyển thẳng mười nghìn tệ cho Quách Hương, Quách Hương rất hưng phấn khi nhìn thấy dãy số trong điện thoại.
“Anh Sơn Thành, mau lên giường đi, anh có chuyện gì, ôm em rồi hỏi, em sẽ từ từ nói cho anh biết", Quách Hương ôm lấy cánh tay tôi.
Lúc này tôi không có chút hứng thú nào, sắc mặt tôi trở nên lạnh lùng: "Bây giờ đừng nói những chuyện vô bổ này, tôi đã đưa tiền cho cô rồi, bây giờ tôi muốn hỏi cô một vấn đề rất quan trọng".
"Vừa nãy cô nói trước kia nhu cầu sinh lý của cô không cao như bây giờ mà chuyện này mới bắt đầu từ một tuần trước đúng không?"
"Trước đây sau khi làm chuyện đó cô có bị chảy máu không?"
Quách Hương thấy bộ dạng nghiêm túc của tôi thì hơi ngạc nhiên: "Anh Sơn Thành, anh hỏi những chuyện này làm gì? Anh yên tâm, cơ thể em bình thường rất khỏe, em cũng không biết tại sao ban nãy lại bị chảy máu".
"Bình thường em là người ưa sạch sẽ, tuyệt đối không mắc bệnh bao giờ, những cô gái làm nghề như em đều rất cẩn thận".
"Những người trong câu lạc bộ của chúng em đều được kiểm tra sức khỏe hàng tháng để đảm bảo an toàn cho chúng em và khách hàng. Nếu chúng em bị mắc bệnh, câu lạc bộ sẽ không nhận nữa, việc hôm nay hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn".
Thì ra Quách Hương sợ tôi nghĩ cô ấy bị bệnh.
Tôi cũng rất bất lực, điều tôi lo lắng nhất là Lôi Dương và sư phụ anh ta không phải hạng người tốt lành gì.
Nhưng tôi không thể nói cho Lý Ngọc Liên biết chuyện xảy ra trong thôn, bây giờ Lôi Dương và Trần Quân đối xử với Lý Ngọc Liên rất tốt, nếu tôi nói bọn họ là người xấu, nhất định Lý Ngọc Liên sẽ không tin.
Trước kia Lý Ngọc Liên chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường và rất đơn thuần.
Với tình hình trước mắt thì chỉ có thể như vậy.
Chỉ cần Lý Ngọc Liên không gặp nguy hiểm gì, sẽ có một ngày tôi sẽ đưa chị ấy đi, sống cùng với chị ấy.
Tôi xin số điện thoại của Lý Ngọc Liên, nhưng chị ấy nói bình thường chị ấy tu luyện trong núi, điện thoại không có tín hiệu nên không dùng, hơn nữa không có sự cho phép của sư phụ cũng không được rời núi.
Tôi hỏi: "Các chị ở đâu vậy?"
Lý Ngọc Liên nói: "Chị cũng không biết, muốn tới đó cũng phải đi máy bay, đi ô tô, đường đi rất xa, ở đó còn có rất nhiều người dân tộc thiểu số”.
Dân tộc thiểu số? Là ở đâu?
Lý Ngọc Liên luôn sống trong thôn, trước kia chị ấy giống tôi, chẳng bao giờ ra khỏi nhà, nơi xa nhất từng đến là thành phố, nhưng cũng chỉ tới đó một hai lần.
"Sơn Thành, cậu đừng lo lắng cho chị, chị thật sự sống rất tốt", Lý Ngọc Liên nở nụ cười: "Không ai biết chuyện của cậu và chị, chị cũng sẽ không phụ lòng cậu, không phản bội cậu”.
"Cậu cứ chờ tin tức của chị là được”.
"Được", tôi nghiêm túc gật đầu: "Chị Ngọc Liên, tôi đợi chị, tôi cũng sẽ không phụ lòng chị, tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị”.
Trong mắt Lý Ngọc Liên toát lên vẻ cảm động, chúng tôi đều muốn ôm lấy đối phương, cũng muốn tai kề tai thổ lộ hết nỗi nhớ dành cho nhau, nhưng ở đây có quá nhiều người.
Chúng tôi không thể hành động quá thân mật, tuy ở đây có vài căn phòng nhưng không phải phòng tiếp khách, ngoài ra không có nơi vắng người nào khác.
Lý Ngọc Liên đã đem lòng yêu tôi, tôi luôn có sức hấp dẫn mê người đối với những người phụ nữ đã quan hệ với tôi, thuật hút âm khí không chỉ khiến họ đạt được sự thỏa mãn chưa từng có, mà còn giúp tôi có được trái tim của họ.
Nhưng có lúc sự lựa chọn và chấp niệm của một người sẽ mâu thuẫn với tình cảm, ví dụ như Lãnh Nguyệt, cuối cùng cô ta vẫn chọn rời xa tôi, cô ta không muốn sống một cuộc sống đầy rẫy chém giết và hiểm nguy mà chỉ muốn quay về tìm bà của mình, sống một cuộc đời yên ổn.
"Đúng rồi, chị Ngọc Liên", tôi hỏi: "Chủ tịch Lữ kia là người như thế nào?"
Lý Ngọc Liên nói: "Đây là lần đầu tiên chị gặp chủ tịch Lữ, mấy ngày trước sư phụ đưa chị và sư huynh xuống núi gặp chủ tịch Lữ, cùng tham gia buổi tiệc sinh nhật này”.
"Sư phụ đưa chị ra ngoài thăm thú đời sống xã hội”.
Tôi vẫn một mực nghi ngờ chủ tịch Lữ là Lữ Vô Thiện.
Bởi vì mọi thứ đều quá trùng hợp, sư phụ của Lôi Dương là bạn tốt của Lữ Vô Thiện, vị chủ tịch Lữ này cũng là bạn tốt của Trần Quân.
Tôi và Lý Ngọc Liên đang nói chuyện thì Lôi Dương đi tới nói: "Sư muội, chúng ta phải đi rồi”.
Tôi thấy vị chủ tịch Lữ kia đi ra cùng Trần Quân, Lý Ngọc Liên chào tạm biệt tôi, Lôi Dương và Lý Ngọc Liên đi theo sư phụ và chủ tịch Lữ ra ngoài, Âu Dương Bác tiễn bốn người họ.
Buổi tiệc sinh nhật còn chưa chính thức bắt đầu mà chủ tịch Lữ đã phải đi rồi?
Sao phải vội vã như vậy?
Sau khi tiễn bốn người họ rời đi, Âu Dương Bác quay trở lại, tôi thấy sắc mặt Âu Dương Bác hơi khó coi.
Trong lòng tôi vô cùng nghi ngờ, vội vàng đi tới hỏi: "Chú Âu Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nét mặt Âu Dương Bác đầy vẻ bất lực: "Không có gì, chủ tịch Lữ muốn góp vốn làm ăn với tôi, tôi không thích người ở vùng khác, đặc biệt là những người kinh doanh chợ đen”.
Tôi lại hỏi: "Vị chủ tịch Lữ này tên là gì?"
Âu Dương Bác đáp: "Tên là Lữ Siêu, là người kinh doanh chợ đen ở khu vực phía nam, thân phận bí ẩn, xuất quỷ nhập thần, đã từng giúp đỡ tôi”.
"Được rồi, Sơn Thành, tối nay đã kéo dài lâu như vậy, đã một tiếng trôi qua rồi, buổi tiệc sinh nhật hôm nay nên chính thức bắt đầu thôi”.
"Quay về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp”.
Âu Dương Bác bắt đầu tiến lên phía trước chủ trì buổi tiệc, nhân viên phục vụ đẩy tới một chiếc xe đẩy rất lớn, trên đó là một cái bánh sinh nhật có hai mươi tư tầng.
Năm nay là sinh nhật thứ hai mươi tư của Âu Dương Tiểu Nhiễm, họ đã đặt làm một cái bánh sinh nhật khổng lồ.
Cuộc sống của người giàu thật là xa xỉ.
Âu Dương Bác bắt đầu phát biểu, hoan nghênh các vị khách mời, nói vài câu khách sáo, Âu Dương Tiểu Nhiễm cũng phát biểu vài lời. Sau đó, Âu Dương Tiểu Nhiễm bắt đầu cắt bánh trong bầu không khí náo nhiệt và tiếng vỗ tay của mọi người.
Vài phút sau, Mộc Dịch gọi điện cho tôi.
Tôi nghe máy, Mộc Dịch nói: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
Tôi đáp: "Dĩ nhiên là đang tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm rồi”.
Mộc Dịch nói: "Tôi nghe lén điện thoại của Lý Dật Phi, trong điện thoại anh ta nói đã làm xong chuyện rồi, tối nay có thể bắt đầu hành động”.
"Âm thanh trong điện thoại là tiếng của một người già, Lý Dật Phi gọi ông ta là chủ tịch Lữ”.
"Cái gì?", tôi kinh ngạc, trong đầu hiện lên hình ảnh của đám người chủ tịch Lữ và Lôi Dương.
Vậy chủ tịch Lữ chắc chắn cùng phe với Lý Dật Phi, nếu không sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, đám người chủ tịch Lữ vừa rời đi thì Mộc Dịch đã gọi điện thoại ngay cho tôi.
Rốt cuộc Âu Dương Bác đang che giấu tôi cái gì!
Rốt cuộc ông ấy và chủ tịch Lữ thỏa thuận điều gì?
Tại sao không nói cho tôi?
Hành động mà Lý Dật Phi nhắc đến là hành động gì?
Tôi kể cho Mộc Dịch những chuyện xảy ra tối hôm nay, Mộc Dịch nói: "Anh hãy nói chuyện nghiêm túc với Âu Dương Bác, làm rõ mọi việc, chắc chắn tối nay bọn họ đang làm chuyện gì đó xấu xa”.
Đám người Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương đang trò chuyện, tôi đi tới đó.
"Chú Âu Dương, tôi có chút chuyện cần tìm chú”.
Tôi gọi Âu Dương Bác sang một bên và nói: "Chú Âu Dương, bốn người ban nãy tới tìm chú rốt cuộc là ai? Tìm chú có chuyện gì, tôi muốn nghe chú nói thật”.
Âu Dương Bác cau mày: "Sơn Thành, không phải tôi vừa nói cho cậu rồi sao? Những người đó kinh doanh chợ đen, vài năm trước đã từng giúp đỡ tôi. Lần này họ lại tới tìm tôi muốn hợp tác làm ăn, tôi đã từ chối rồi”.
"Tôi không muốn qua lại nhiều với những người này”.
Tôi nói: "Chú Âu Dương, những người này không phải người bình thường, việc họ tiếp cận chú sẽ gây bất lợi rất lớn cho chú, tôi muốn nghe sự thật”.
"Haizz...", Âu Dương Bác nặng nề thở dài: "Sơn Thành, thật ra có một số chuyện tôi không muốn nhắc tới, nếu cậu đã hỏi vậy thì tôi sẽ nói cho cậu một vài chuyện".
"Mười hai năm trước tôi hợp tác với chủ tịch Lữ, ông ta đã không ít lần giúp đỡ tôi. Hiện nay tôi trở thành người giàu nhất thành phố đều nhờ vào sự giúp đỡ của chủ tịch Lữ đó”.
"Sau này tôi làm ăn đã khá hơn rồi, cũng không cần ông ta giúp đỡ nữa. Vì chủ tịch Lữ kinh doanh chợ đen rất nhiều nên mối quan hệ giữa tôi và ông ta ngày càng xa cách, tôi cố tình trách xa ông ta”.
"Một năm trước, chủ tịch Lữ tới thành phố chúng ta bàn chuyện làm ăn, ông ta hẹn tôi ăn cơm, tất nhiên tôi phải giữ thể diện cho ông ta rồi. Chủ tịch Lữ đề cập đến việc góp vốn làm ăn cùng tôi, ý muốn kinh doanh chợ đen, mở rộng thị trường vùng này, nhưng tôi đã từ chối rồi”.
"Sau đó chủ tịch Lữ liên tục quấy rầy tôi, có lần ông ta nói với tôi con trai thứ của ông ta ở nước ngoài đã về nước, hiện chưa có bạn gái, ý muốn gả Tiểu Nhiễm cho con trai thứ của ông ta”.
"Lúc đó tất nhiên tôi không đồng ý, Tiểu Nhiễm cũng có cuộc sống riêng, con bé chẳng có tình cảm gì với con trai của chủ tịch Lữ”.
"Tôi chỉ có một đứa con gái, ai lấy con gái tôi thì gia sản của tôi sau này chắc chắn sẽ thuộc về con gái và con rể tôi”.
Chương 472: Thu nạp vận khí
Âu Dương Bác dừng lại nói tiếp: "Lần này là sinh nhật Tiểu Nhiễm, tôi biết rằng ông chủ Lữ sẽ đến tham dự".
"Lần này ông chủ Lữ vẫn nhắc đến việc đầu tư, tôi đã cân nhắc ... Sau đó mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi chỉ chi tiền để ông ta mở rộng các mối quan hệ ở thành phố, còn những việc phạm khác pháp thì tôi không làm".
Tôi hỏi: "Nếu trước giờ chú vẫn từ chối thì tại sao tối nay chú lại đồng ý?"
Vẻ mặt của Âu Dương Bác lộ vẻ bất lực: "Thực ra tôi không muốn đồng ý, nhưng tối nay, chúng ta đã thật sự đắc tội với Lư Thần Dương. Nếu sau này Lư Thần Dương gây rắc rối cho tôi, chắc chắn đi đâu tôi cũng gặp khó khăn. Về phần chủ tịch Đàm, ông ấy là người phương Nam, chắn sẽ không ở đây quá lâu".
"Cho nên, khi hợp tác với chủ tịch Lữ, tôi có thể lợi dụng quyền lực của ông ta để kiềm chế Lư Thần Dương".
Câu trả lời của Âu Dương Bác có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tôi tiếp tục hỏi: "Chủ tịch Lữ tìm chú là vì muốn đầu tư dự án nào vậy?"
Âu Dương Bác nói: "Sơn Thành, cậu đừng hỏi chuyện này, chuyện kinh doanh cậu không hiểu đâu, chủ tịch Lữ muốn đầu tư vào bất động sản".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Âu Dương Bác đang nói dối".
Đương nhiên tôi có thể nhìn ra Âu Dương Bác lại đang nói dối, bởi vì tôi biết ông chủ Lữ và những người khác đều là người tu luyện, họ đâu có thiếu tiền mà đi đầu tư bất động sản?
Nếu ông ta có thực sự kinh doanh chợ đen thì đó phải là kinh doanh chợ đen trong giới tu luyện, tại sao lại tìm tới Âu Dương Bác?
Tôi nhíu mày, hỏi: "Chú Âu Dương, chú ... chú không lừa tôi chứ?"
Âu Dương Bác vỗ vai tôi nói: "Sơn Thành, sao tôi có thể lừa cậu chứ, cậu nghĩ nhiều rồi chăng?"
"Cậu đừng lo, không có chuyện gì đâu, mà cho dù có chuyện gì đi nữa thì chẳng phải đã có cậu giúp tôi rồi hay sao?"
Vào lúc này, một vài ông lớn đi tới vây quanh và chào hỏi tôi, rõ ràng là muốn kết bạn với tôi.
Tôi cũng đáp lại khách sáo, trong lòng thì rất bối rối.
Trước đây, Âu Dương Bác sẽ nói thật với tôi tất cả mọi chuyện, nhưng tại sao lần này lại lừa dối tôi?
Có điều gì ông ấy không thể nói với tôi?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trước đây, chủ tịch Lữ đã nhiều lần tìm tới Âu Dương Bác xin tài trợ, nhưng Âu Dương Bác nói ông ấy đều từ chối. Lần này chủ tịch Lữ lại tìm tới Âu Dương Bác xin tài trợ, nhưng Âu Dương Bác lại đồng ý".
"Theo tin tức Mộc Dịch cung cấp và theo lời nói của Âu Dương Bác thì chỉ có thể chứng minh Âu Dương Bác và chủ tịch Lữ đã hợp tác với nhau".
"Và họ không thể nói cho ngươi biết về chuyện hợp tác của họ".
"Như vậy thì... Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì".
Những phân tích của tiên nữ Thanh Thủy rất hợp lý, lẽ nào Âu Dương Bác đang làm chuyện xấu?
Vì Âu Dương Bác không nói cho tôi biết nguyên nhân nên tôi không thể ép ông ấy nói, chỉ có thể bí mật điều tra, trận pháp trên nóc tòa cao ốc Long Đằng cực kỳ đáng sợ, tôi sợ Âu Dương Bác sẽ bị lợi dụng.
Tôi trò chuyện với mọi người một lúc, rồi viện lý do có việc bận mà rời đi.
Theo tin tức mà Mộc Dịch cung cấp, đêm nay Lý Dật Phi sẽ hành động, tôi sẽ theo sát Lý Dật Phi.
Vì vậy, tôi đã đi làm.
Khi tôi đến tòa nhà Long Đằng thì đã gần mười giờ.
Bước vào phòng bảo vệ, Hàn Thế Trung nhìn thấy tôi đi làm thì rất kinh ngạc, hỏi: "Sơn Thành, không phải anh đang nghỉ phép sao? Sao lại đến đây?"
Tôi cười nói: "Tôi làm xong việc rồi, không có việc gì làm, ngủ không được, nên tới đây xem sao".
Hai chúng tôi vừa theo dõi màn hình giám sát vừa nói chuyện phiếm.
Tôi kiểm tra camera trên máy tính, từ máy tính này có thể thấy camera ở phòng bảo vệ của tầng 15, Lý Dật Phi và một nhân viên bảo vệ đang làm việc và không có điều gì bất thường.
Cứ nửa giờ tôi lại kiểm tra camera ở phòng bảo vệ của tầng 15.
12 giờ 30 phút, tôi kiểm tra lại camera một lần nữa và thấy Lý Dật Phi không có trong phòng bảo vệ, còn một nhân viên bảo vệ khác đã ngủ.
Tôi lập tức tua lại camera phòng bảo vệ tầng 15 tìm Lý Dật Phi, mười phút trước, Lý Dật Phi đi tuần tra rồi lên tầng thượng!
Tôi nói với Hàn Thế Trung vẫn đang xem phim ở bên cạnh: "Anh Hàn, anh nghỉ ngơi trước đi, em đi một mình là được rồi".
Hàn Thế Trung xem đồng hồ, cười nói: "Sơn Thành, làm sao tôi lại nghỉ ngơi được chứ? Anh đã theo dõi camera mấy đêm liên tục để tôi ngủ rồi, như vậy không được đâu".
"Tối nay anh ngủ đi".
Tôi cười và nói: "Tôi còn trẻ, nhanh nhẹn, vả lại tôi cũng quen thức khuya rồi, anh ngủ đi, không sao đâu. Chẳng phải anh nói sáng nào cũng phải đưa con gái đi học sao, tôi có một mình chẳng phải lo cho ai, không sao đâu".
Sau khi chúng tôi nói vài câu khách sáo với nhau, Hàn Thế Trung cảm ơn tôi, ngáp ngủ mấy cái rồi chìm vào giấc ngủ, tôi nhẹ nhàng bước đến chỗ anh ta và ấn một cái vào huyệt đạo của anh ta để đảm bảo rằng anh ta sẽ không thức dậy.
Tôi vặn camera ở góc phòng bảo vệ sang một bên, mở cửa sổ, men theo bức tường và leo lên một cách dễ dàng.
Khi sắp lên đến tầng thượng của tòa nhà, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đi chậm lại, đừng gây ra tiếng động gì, cẩn thận bị đối phương phát hiện".
Vì vậy, tôi đi chậm lại và rón rén bò về phía trước, cuối cùng, tôi leo lên đến mép mái nhà.
Tôi không đi lên, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện, tôi chỉ thò đầu ra nhìn, mượn bóng tối để ẩn nấp, chăm chú nhìn qua bên kia.
Cách đó hơn trăm mét, Lý Dật Phi ngồi khoanh chân trên nóc nhà, hai mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm gì đó rất nhỏ, hai tay liên tục làm ra những động tác quỷ quái.
Lý Dật Phi để tám viên đá nhỏ màu đen ở xung quanh người, theo động tác tay và câu thần chú mà Lý Dật Phi đang đọc, tám viên đá đen xung quanh anh ta toát ra sát khí cực kỳ mạnh, chúng bay ra bốn phía xung quanh đó.
Tôi lập tức tập trung tinh thần và củng cố thị lực, qua quan sát tôi phát hiện đám khí đen kia đậm đặc hơn lần trước, đám khí đen bao phủ lấy Lý Dật Phi và tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Điều kỳ lạ là ở giữa vòng xoáy, có một thứ gì đó sáng rực, phát ra ánh sáng trắng chói mắt giống như những vì sao trên bầu trời không ngừng nhấp nháy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Đúng là kỳ lạ, lần trước chúng ta phán đoán anh ta đặt pháp trận âm sát này ở đây để phá hủy vận khí của tòa nhà Long Đằng và để đối phó với Âu Dương Bác".
"Tại sao tình hình hiện tại lại có vẻ không đúng lắm?"
Tôi hỏi: "Có gì không ổn sao?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Lý Dật Phi kích động pháp trận âm sát không phải để tách rời vận khí ở đây mà để hấp thụ vận khí. Thứ sáng bóng mà chúng ta nhìn thấy là một công cụ ma thuật để thu thập vận khí".
Tôi rất ngạc nhiên, hỏi: "Có thể thu thập được vận khí nữa sao?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Vận khí là khí của đất trời, nó được tạo nên bởi các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa. Tòa cao ốc Long Đằng nằm ở vị trí đẹp nhất ở trung tâm thành phố, lượng người qua lại rất đông, vận may tụ hội".
"Sức mạnh của pháp trận âm sát sẽ ảnh hưởng hoặc làm tiêu tan vận khí ở đây. Một khi vận khí ở đây giảm đi, vận khí từ khắp nơi sẽ tụ hội về đây để bù đắp cho vận khí ở đây và giữ cho vận khí ở đây được cân bằng".
"Cũng vì lẽ đó, Lý Dật Phi đã mượn sức mạnh của pháp trận âm sát để hấp thu thập vận khí ở đây, như vậy vận khí ở đây mất đi, vận khí ở các nơi khác sẽ hội tụ về đây, từ đó Lý Dật Phi có thể thu nạp được rất nhiều vận khí".
“Mục đích của anh ta không phải là phá hủy nơi này, mà là để thu nạp vận khí từ khắp mọi nơi".
Chương 473: Năm sáu lần một đêm
Vận khí là thứ bí ẩn và khó lường, tôi không hiểu về nó lắm, bèn hỏi: "Bọn họ thu thập vận khí để làm gì vậy?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Vận khí cũng không có tác dụng gì đặc biệt, mỗi khu vực lại có vận khí khác nhau, nếu đem vận khí ở đây đi thay đổi vận khí ở nơi khác thì hiệu quả không cao".
"Vận khí của mỗi người liên quan đến số mệnh, tính cách, hành vi, sức mạnh và nhiều yếu tố khác của chính người đó. Vận khí của mỗi người được quyết định bởi hành vi, đạo đức của cá nhân người đó".
"Nói chung, việc phá hủy vận khí của một nơi và hấp thụ nó là một việc tốn công vô ích, chẳng mang lại lợi ích gì cả, trừ khi ... nó được dùng để luyện tà thuật".
"Nói tóm lại, đều là nhằm mục đích xấu".
Tu luyện tà thuật ư?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Xem ra chuyện này vô cùng phức tạp. Chín mươi phần trăm người chủ mưu chuyện này chính là chủ tịch Lữ".
Tôi nói: "Vậy tôi có nên thảo luận với Mộc Dịch để người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra mặt không?"
Tiên nữ Thanh Thủy suy nghĩ một chút rồi nói: "Bây giờ người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra mặt thì cũng có ích gì? Họ không thể nhìn thấy sự bất thường ở đây, hơn nữa, thu thập chút vận khí như vậy cũng không phạm pháp, bởi vì tất cả người tu luyện có thể sử dụng chung vận khí của đất trời, bao gồm cả vận khí khu vực. Việc này chẳng khác gì việc thầy phong thủy bày pháp trận để thay đổi vận khí cho một nơi nào đó, trong trường hợp không có chuyện gì xảy ra thì ai thèm quan tâm đây?"
"Cục điều tra hiện tượng huyền bí làm việc quá khuôn phép, họ cần có bằng chứng, không có bằng chứng thì rất phiền phức".
"Tạm thời ngươi đừng đánh rắn động cỏ, phải tìm hiểu ngọn nguồn chuyện này đã, cứ để cho Mộc Dịch tiếp tục theo dõi Lý Dật Phi, tìm ra mục đích thực sự của bọn họ".
Tôi nói: "Tiên nữ, Lôi Dương đã nhận ra tôi. Nếu đối phương biết tôi ở đây làm bảo vệ, họ nhất định sẽ nghi ngờ tôi và đoán ra được tôi ở đây để điều tra họ".
"Hơn nữa, chúng ta cũng không thể tin tưởng Âu Dương Bác được".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi lo lắng cái gì? Trận pháp ở đây chỉ có pháp sư trên cấp 4 mới có thể nhìn thấy, làm sao đối phương có thể nghi ngờ ngươi được?"
"Còn nữa, chuyện Âu Dương Bác giao dịch với chủ tịch Lữ, bọn họ nhất định sẽ không để cho ngươi biết, cho nên Âu Dương Bác mới không chịu nói cho ngươi biết".
"Chúng ta điều tra chuyện đó trước, tạm thời đừng động đến đối phương, dù họ đề phòng ngươi thì cũng không vấn đề gì".
Tôi bí mật quan sát Lý Dật Phi, khoảng hai mươi phút sau Lý Dật Phi mới dừng lại.
Vòng xoáy màu đen bao quanh Lý Dật Phi đã biến mất, Lý Dật Phi cất viên đá quý và tám viên đá màu đen ở xung quanh đi.
Lý Dật Phi nghỉ ngơi vài phút, lau một mồ hôi trên đầu, sau đó rời khỏi tầng thượng.
Tôi quay trở lại phòng bảo vệ, vài phút sau, Lý Dật Phi xuất hiện trong phòng bảo vệ, anh ta lấy điện thoại di động ra xem phim.
Thêm một đêm nữa không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng và về nhà, tôi đã kể cho Mộc Dịch nghe mọi chuyện.
Mộc Dịch ngồi trên ghế sofa, nói: "Hấp thu vận khí và tu luyện tà thuật sao?"
"Tôi cũng không biết họ tu luyện tà thuật gì mà cần tới vận khí?"
Tôi nói: "Mộc Dịch, cô tiếp tục theo dõi Lý Dật Phi. Khi nào có tin tức, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo".
Trước mắt chỉ có thể quyết định như vậy.
Cả một tuần, đêm nào Lý Dật Phi cũng lên tầng thượng của tòa cao ốc để hút vận khí, việc giám sát của Mộc Dịch cũng không có tiến triển gì.
Lý Dật Phi ngày nào cũng đi làm rồi lại tan làm, khi anh ta đi lam thì tôi theo dõi, khi anh ta không ở công ty làm việc thì có Mộc Dịch theo dõi, nhưng vẫn không có điều gì bất thường.
Liệu có phải Lý Dật Phi đợi cho pháp trận âmsát thành hình rồi mới hành động hay không?
Càng không có gì bất thường tôi càng thấy bất an, Âu Dương Bác gần đây cũng bận việc kinh doanh, sau khi trở mặt với Lư Thần Dương thì ông ấy có rất nhiều việc phải làm, làm gì cũng thận trọng từng bước một.
Hai giờ chiều, tôi vẫn đang ngủ thì Trần Kế Tần gọi điện cho tôi hỏi tôi có thuốc bổ gì mạnh không.
Tôi rất ngạc nhiên, hỏi: "Anh cần thuốc bổ gì?"
Trần Kế Tần nói: "Đương nhiên là thuốc tráng dương dành cho đàn ông, Sơn Thành, tôi biết sư phụ của anh có rất nhiều thuốc, anh cho tôi xin một ít".
Sức khỏe của Trần Kế Tần rất tốt, anh ta cần thuốc tráng dương để làm gì?
Tôi đột nhiên hiểu ra, bèn nói: "Có phải anh làm ra chuyện gì xấu xa sau lưng Lý Tuyết Diễm rồi không?"
Trần Kế Tần nói: "Sơn Thành, chúng ta đều là đàn ông, anh cũng hiểu mà, gần đây tôi và một cô gái trong câu lạc bộ có hơi thân mật, đương nhiên, tôi chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý của mình thôi, không bao giờ nảy sinh tình cảm với cô ta đâu".
"Lý Tuyết Diễm vẫn còn nhỏ và còn đang đi học, tôi làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy chứ, anh hiểu không?"
Tôi không hiểu quan điểm của Trần Kế Tần, anh ta thích Lý Tuyết Diễm và hai người họ phát sinh quan hệ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng Trần Kế Tần không muốn làm tổn thương Lý Tuyết Diễm mà lại phát sinh quan hệ với cô ấy khi cô ấy còn đang tuổi đi học.
Bây giờ lại còn có quan hệ với người phụ nữ ở câu lạc bộ.
Tuy nhiên, tôi không trách mắng Trần Kế Tần, tôi đã có nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ Trần Kế Tần không được phép tìm người phụ nữ khác sao?
Tôi nói: "Đã mấy ngày nay tôi không gặp anh, gần đây anh làm gì? Đi chơi đùa với phụ nữ à?"
Trần Kế Tần nói: "Đại ca, mỗi ngày tôi đều làm việc chăm chỉ. Gần đây tôi đã làm quen với rất nhiều bạn bè và khách khứa trong khách sạn, họ thường mời tôi uống rượu và rủ tôi đi chơi, nếu tôi từ chối thì thật không nể mặt họ".
"Cho nên, gần đây tôi rất bận, làm xong việc tôi lại về ở khách sạn".
"Đương nhiên, nếu đại ca nhớ tôi, tôi sẽ quay về ngay, chúng ta lại ngồi xuống uống vài ly với nhau".
Gần đây tôi không để ý đến Trần Kế Tần, giờ anh ta đã thay đổi, làm chủ quản của khách sạn, anh ta có nhiều bạn bè và mở rộng mối quan hệ là điều rất bình thường.
Âu Dương Bác đã có tuổi rồi, nhưng vì việc làm ăn và rất nhiều chuyện khác mà ông ấy thường xuyên phải uống rượu với người khác.
Tôi nói: "Tôi không có thuốc, anh tự kiểm soát đi, anh đừng nghĩ rằng có chút tiền mà ra ngoài làm bậy".
Trần Kế Tần nói, "Đại ca, tôi là loại người làm bậy sao? Tôi thực sự thích cô gái trên tầng mười của câu lạc bộ đó, tôi đã ở bên cô ấy suốt thời gian qua và không hề động vào người phụ nữ nào khác".
“Chỉ là con gà con này quá lợi hại, một đêm đòi năm sáu lần, tôi không đỡ nổi, vậy nên mới hỏi xin anh thuốc đó".
Người phụ nữ nào mà đòi năm sáu lần một đêm chứ?
Phụ nữ bình thường sẽ không như vậy. Nếu năm sáu lần một đêm thì cho dù sức khỏe của Trần Kế Tần có tốt đi chăng nữa thì anh ta cũng phải sụp đổ.
Tôi nói: "Trần Kế Tần, nếu anh rảnh rỗi thì đưa Triệu Vũ ra ngoài chơi, đừng suốt ngày chăm chăm làm mấy chuyện vô bổ đó, biết không?"
"Đại ca, anh thật sự không có thuốc sao?”, Trần Kế Tần bất lực nói: "Đại ca, anh không thể keo kiệt như vậy được, anh làm cho tôi một ít thuốc đi, nhân sâm cũng được, nó cũng là thuốc tráng dương mà".
Lúc này, trong điện thoại vang lên một giọng nói đầy vẻ khó chịu: "Anh Tần, sao anh đi vệ sinh lâu thế? Nào nhanh lên, đến đây với em..."
"Em vẫn muốn..."
Ở bên phía Trần Kế Tần có giọng nói của một người phụ nữ, giữa thanh thiên bạch nhật mà vẫn làm chuyện đó sao?
Nhu cầu sinh lý của người phụ nữ này cao như vậy sao?
Trần Kế Tần nói: “Được rồi, đại ca, chiều tôi về chúng ta nói chuyện tiếp nhé, tôi cúp máy đây".
Chương 474: Thứ không sạch sẽ
Năm rưỡi chiều, ba người tôi, Mộc Dịch và Triệu Vũ xem phim ở phòng khách, Trần Kế Tần đã về rồi, nhưng điều không ngờ đến là anh ta còn đưa theo một cô gái tóc vàng về.
“Đại ca!”, Trần Kế Tần nhìn thấy tôi thì vô cùng vui vẻ.
Mộc dịch nói: “Trần Kế Tần, mấy ngày không gặp mà nhìn anh như biến thành một người khác vậy”.
“Mặc âu phục đi giày da, nhìn giống như một người thành công vậy”.
Trần Kế Tần cười nói: “Pháp sư Mộc, cô nhìn xinh đẹp hơn trước đây nhiều rồi, mấy ngày sống chung của cô và anh Sơn Thành thế nào rồi?”
“Vớ vẩn!”, Mộc Dịch lườm Trần Kế Tần một cái.
Trần Kế Tần mặc một bộ đồ Tây, chải chuốt bóng bẩy, cả người như phát ra ánh sáng, nhưng nếu nhìn kĩ hơn một chút, sắc mặt anh ta có chút ửng đỏ, cử chỉ uể oải, mặt mày u tối.
Sắc mặt của cô gái tóc vàng này lại rất tốt, thân hình hình chữ S, ăn mặc đúng mực, trang điểm nhẹ, luôn giữ nụ cười trên môi.
Nhìn kĩ lại cô gái đó, ngũ quan có phần hơi giống với Lý Tuyết Diễm.
Chúng tôi ngồi trên sofa vừa uống nước vừa nói chuyện, cô ta là người Hồ Nam, tên là Quách Hương, làm việc ở câu lạc bộ nửa năm rồi, mới quen biết Trần Kế Tần không lâu.
Quách Hương vẫn làm việc ở câu lạc bộ, chỉ là cùng uống rượu, hát hò, trước đó còn lên sân khấu, nhưng sau khi quen Trần Kế Tần thì trở thành người của Trần Kế Tần.
Xem ra Trần Kế Tần cũng chỉ định chơi đùa, bằng không, chỉ cần nói với ông Hướng một câu là có thể đưa Quách Hương rời khỏi câu lạc bộ.
Đột nhiên tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhìn Trần Kế Tần có vẻ sáng sủa nhưng ấn đường tăm tối, rõ ràng đã dính vào thứ không sạch sẽ”.
Tôi ngây người, thứ không sạch sẽ?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng vậy. Đây là bị thiếu hụt dương khí, Trần Kế Tần đang bị thiếu dương khí”.
“Cũng có thể có liên quan đến người phụ nữ trước mặt”.
Người phụ nữ trước mặt?
Người phụ nữ trước mặt rất bình thường, Mộc Dịch cũng không nhìn thấy Trần Kế Tần có gì không ổn cả.
Tôi vẫn luôn hỏi han cô ta, từ ánh mắt của cô ta tôi có thể biết được cô ta chỉ là một cô gái bình thường ở câu lạc bộ, trước kia đi làm việc ở bên ngoài, nhưng vì tiền lương quá ít nên mới đến câu lạc bộ làm việc.
Từ ánh mắt của cô ta có thể biết được, cô ta biết Trần Kế Tần cũng chỉ chơi đùa với cô ta, không thật lòng muốn ở bên cô ta, hai người họ, một người vì tiền, một người vì quá cô đơn, ai cũng có mục đích của mình.
Chúng tôi nói chuyện một lát, Trần Kế Tần nói có chuyện tìm tôi, kéo tôi vào trong phòng.
Trần Kế Tần đóng cửa, nói: “Đại ca, tôi tìm anh là vì muốn anh tìm cho tôi ít thuốc, tôi biết anh rất lợi hại về khoản đó, dù có mấy người phụ nữ cũng có thể đối phó được”.
Tìm thuốc? Bây giờ tiên nữ Thanh Thủy đã mất đi sức mạnh, không thể điều chế linh dược được nữa.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “ Dù sao đại ca của cậu cũng là một danh y, để tôi kiểm tra sức khoẻ cậu một chút rồi kê thuốc cho anh”.
Tôi ấn lên mạch môn của Trần Kế Tần, bắt mạch cho anh ta, tôi chỉ có thể dùng những kiến thức mà trước kia tiên nữ Thanh Thủy dạy tôi để chuẩn đoán, bây giờ tiên nữ Thanh Thủy đã mất đi sức mạnh, không thể dùng linh khí để khám.
Theo phân tích của tôi, Trần Kế Tần bị suy giảm dương khí, không tra ra được vấn đề của anh ta.
Tôi hỏi: “Trần Kế Tần, anh ở bên Quách Hương bao lâu rồi?”
Trần Kế Tần nói: “Một tuần, sao vậy đại ca?”
Tôi lại hỏi: “Bình thường hai người ở bên nhau, anh có phát hiện Quách Hương có gì không bình thường không?”
Trần Kế Tần nhíu chặt lông mày: “Đại ca, tôi không hiểu ý của anh, mỗi ngày làm việc xong tôi đều đi tìm Quách Hương, sau đó đi thuê phòng, gần đây vận động hơi nhiều nên cơ thể có phần suy nhược”.
Quách Hương không có gì bất thường, nếu có gì bất thường thì tiên nữ Thanh Thủy sớm đã nhìn ra rồi, Mộc Dịch là pháp sư cũng có thể nhìn ra được.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Tôi nói lại với Trần Kế Tần lời của tiên nữ Thanh Thủy: “Bây giờ cơ thể anh rất suy nhược, là do thứ không sạch sẽ gây ra, anh nghĩ kĩ lại xem, dạo này anh làm những gì”.
Trần Kế Tần nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, suy nghĩ một lát, nói: “Đại ca, bình thường tôi chỉ đi làm, sau đó đến tìm Quách Hương, ngoài ra không làm gì cả”.
“Làm gì có gì không sạch sẽ chứ?”
Xem ra chuyện này không dễ dàng.
Tôi ra ngoài gọi Mộc Dịch vào, nói với Mộc Dịch: “Trần Kế Tần thấy khó chịu trong người, gần đây dương khí suy giảm, cô giúp tôi xem xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Mộc Dịch ngạc nhiên, nói: “Tôi đâu phải bác sĩ mà bảo tôi khám bệnh?”
Tôi nói: “Tôi nghi Trần Kế Tần đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ, dương khí của anh ta suy giảm rất nhiều”.
“Ồ?”, Mộc Dịch nghe xong, đi vào phòng cô ấy rồi lấy ra một cái túi, sau đó lấy ra một lá bùa, dán lên bụng Trần Kế Tần.
Mộc Dịch hỏi: “Trần Kế Tần, có cảm giác gì không?”
“Không...”, Trần Kế Tần nói: “Không có cảm giác gì cả”.
Sau đó, Mộc Dịch lấy ra một bình sứ nhỏ, nói: “Uống đi”.
Trần Kế Tần mở nắp bình, một mùi máu tanh xộc lên.
“Pháp sư Mộc, đây là cái gì?”
Mộc Dịch nói: “Là máu chó mực được đặc chế, không bị đông, nếu anh dính phải tà khí hay thứ gì đó không sạch sẽ, chỉ cần uống máu chó mực thì tà khí sẽ hiện nguyên hình”.
Mặt Trần Kế Tần tối sầm lại, khó xử nói: “Cái thứ gì vậy, hôi chết đi được, tôi không uống, tôi cũng không trúng tà khí, hai người có nhầm không vậy?”
“Uống”, mặt tôi lạnh lại: “Cũng vì tốt cho anh cả thôi, nhanh lên”.
Trần Kế Tần nhắm mắt, mặt tối sầm, cắn răng, bịt mũi mới uống được máu chó mực.
Trần Kế Tần khó chịu muốn nôn ra, nhưng tôi tóm lấy Trần Kế Tần, bịt mồm anh ta lại, Trần Kế Tần mới ngoan ngoãn uống hết máu chó mực.
Ngoài việc Trần Kế Tần buồn nôn thì không có chuyện gì cả.
“Đại ca, khó uống quá”, Trần Kế Tần nói: “Tôi muốn uống nước, muốn đi đánh răng”.
Mộc Dịch cảm thấy ngạc nhiên: “Trương Sơn Thành, Trần Kế Tần không có vấn đề gì, chỉ là cơ thể suy nhược một chút thôi, anh nhầm rồi”.
“Trên đời này làm gì có nhiều thứ không sạch sẽ vậy chứ”.
Thật sự không có chuyện gì sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chắc chắn là có chuyện gì đó, chỉ là Mộc Dịch không tra ra được thôi”.
Trần Kế Tần đi uống nước, đánh răng, Mộc Dịch rời khỏi phòng, tôi hỏi: “Vậy tiếp theo nên làm gì?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Tình trạng của Trần Kế Tần là do lên giường với người phụ nữ đó, người phụ nữ đó nhìn không có gì bất thường”.
“Tối hôm nay, để mắt tới Trần Kế Tần và Quách Hương”.
“Nếu cô ta có vấn đề gì nhất định sẽ để lộ”.
Trước mắt chỉ có thể làm vậy, tôi tin tiên nữ Thanh Thủy tuyệt đối không phán đoán sai.
Tôi kê cho Trần Kế Tần chút thuốc, là mấy loại thuốc đông y để anh ta tự đi bốc thuốc.
Trần Kế Tần và Quách Na không ở lại lâu liền rời đi.
Buổi tối, tôi xin nghỉ, theo dõi Lý Dật Phi cả một tuần cũng không có tác dụng gì, tối nay đổi mục tiêu, đi theo dõi Trần Kế Tần và Quách Hương.
Trần Kế Tần lái xe đưa Quách Hương đến một khách sạn, tôi đi theo sau, thuê một phòng bên cạnh phòng của Trần Kế Tần.
Tôi có thể nhìn xuyên tường, tôi thấy hai người dính lấy nhau trên giường, Quách Hương nằm gọn trong lòng Trần Kế Tần giống như một chú mèo nhỏ.
Trần Kế Tần nói: “Hương Hương, mấy hôm nay anh mệt quá, tối nay anh không ở cùng em nữa, anh phải về nghỉ ngơi một chút”.
“Đừng mà...”, Quách Hương làm nũng: “Anh từng hứa là ngày nào cũng ở bên em, em muốn ở cùng anh”.
Tay Trần Kế Tần vuốt ve cơ thể Quách Hương: “Hương Hương, em phải nghe lời, tối nay đại ca anh tìm anh có chút việc, mấy ngày nữa anh lại đến tìm em”.
Quách Hương không vui, đẩy tay Trần Kế Tần ra: “Anh Tần, nếu anh không ở cùng em, hừ, vậy em sẽ đi tìm người đàn ông khác”.
Chương 475: Dục vọng cuồng nhiệt
Sắc mặt Trần Kế Tần hơi khó coi: “Hương Hương, anh đối xử với em không tệ, ở bên em một tuần mà anh đã tiêu cho em năm mươi nghìn tệ”.
“Bây giờ ở trước mặt anh. em lại dám nói muốn đi tìm người đàn ông khác?”
“Đương nhiên em biết anh Tần rất tốt”, Quách Hương lai kéo cánh tay của Trần Kế Tần, vẻ mặt nũng nịu, nói: “Chỉ là em không nỡ để anh Tần rời xa em, môt đêm mà không nhìn thấy anh Tần là em lại nhớ mà...”
“Em chỉ là nói khi đang tức giận thôi, cũng tại anh làm em giận đó”.
Những người phụ nữ này, khả năng làm trò cũng thật lơi hại.
Trần Kế Tần nói: “Anh em của anh làm bác sĩ, đã kê cho anh mấy đơn thuốc, anh phải đi bốc thuốc, ngày mai anh phải nghỉ ngơi một ngày, tối ngày kia sẽ lại tới tìm em, được chứ?”
Quách Hương có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được, ngoài em ra anh không được tìm người phụ nữ khác đâu đó”.
“Em yên tâm đi, đồ ngốc”, Trần Kế Tần khẽ nhéo mũi Quách Hương: “Em cũng phải ngoan đó”.
Hai người cùng nói những lời đường mật, bộ dạng không nỡ rời xa, sau đó Trần Kế Tần rời đi.
Trần Kế Tần vừa rời đi, Quách Hương đóng cửa, vẻ mặt đầy khinh thường: “Đúng là đồ keo kiệt, môt tuần mới cho mình được hai mươi ngàn tệ, như vậy là hào phóng sao?”
“Nhìn thì xấu, đi cái xe rách, lại còn là xe nội địa sản xuất, đúng là đồ keo kiệt”.
“Nếu không phải vì thấy anh ta có quan hệ tốt với ông Hướng, thì tôi sẽ đi theo anh ta sao?”
“Không ở với tôi thì tôi đi tìm người đàn ông khác, hứ!”
Tôi ngạc nhiên vô cùng, thật không ngờ Quách Hương sẽ nói ra những lời như thế này.
Nhưng, những cô gái phong trần như vậy đều làm mọi thứ vì tiền, đối với tất cả đàn ông chỉ là diễn kịch, vậy nên tình cảm với Trần Kế Tần cũng chỉ là giả, cô ta chỉ vì tiền của Trần Kế Tần mà thôi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đi đến phòng bên, ngủ với cô ta”.
“Cái gì?”, tôi ngây người: “Tôi... ngủ với cô ta?”
Vốn dĩ tôi muốn quan sát Quách Hương, đợi buổi tối cô ta đi làm thì lại theo dõi, xem có thể phát hiện được manh mối gì không, vậy mà tiên nữ Thanh Thủy lại bảo tôi ngủ với cô ta.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng vậy, mấy hôm nay Trần Kế Tần luôn ở cùng cô ta, không làm gì khác, mỗi tối Quách Hương đều muốn năm, sáu lần”.
“Cho dù là có như vậy liên tục một tuần, dương khí của Trần Kế Tần cũng không thể tiêu hao nhiều đến vậy, phải gấp hơn năm lần so với người bình thường”.
“Pháp sư bình thường cũng không kiểm tra ra được, xem ra Quách Hương cũng không có gì bất thường”.
“Vậy nên, nếu ngươi muốn tìm đáp án thì phải tìm từ người phụ nữ này”.
“Chỉ cần ngươi ngủ với cô ta, nếu cô ta hút dương khí của ngươi, ngươi lập tức sẽ biết được, vậy là có thể tìm ra đáp án”.
Trong đầu tôi mông lung: “Tôi có thể khống chế người phụ nữ này, ép hỏi cô ta, tại sao lại phải ngủ cùng cô ta chứ?”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi có thể lấy tin tức từ ánh mắt của cô ta, nhưng không có thông tin nào hữu dụng cả, chắc chắn là cô ta không biết gì hết”.
“Hoặc có thể nói, có người đã giở trò trên người cô ta mà đến cô ta cũng không biết”.
“Vậy nên ép hỏi không có tác dụng gì đâu”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói rất có lý, nhưng mà... tôi không có cảm hứng gì với mấy cô gái phong trần này, hơn nữa, cô ta còn từng ngủ với Trần Kế Tần, bây giờ ngủ với tôi?
Tôi thật sự không muốn làm những việc như vậy.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ người anh em của ngươi đã dính phải thứ không sạch sẽ, ngươi nhất định phải điều tra cho rõ, vì để điều tra rõ mọi chuyện thì hi sinh một chút đâu có sao? Hơn nữa giữa nam và nữ không phải cũng chỉ có chuyện này thôi sao?”
“Hơn nữa Trần Kế Tần cũng không thực sự thích Quách Hương, loại phụ nữ này xứng đáng để anh em ngươi thích sao?”
Tôi không biết nói gì... Nhưng tôi, bắt buộc phải đi làm.
Tôi thật sự sợ Trần Kế Tần sẽ xảy ra chuyện.
Nếu sau này Trần Kế Tần còn ở bên Quách Hương, dương khí tiếp tục bị mất đi, đến khi dương khí cạn kiệt thì anh ta sẽ chết!
Tôi nhìn qua tường, thấy Quách Hương đã cởi quần áo, cô ta nằm trên giường... dang rộng hai chân, lấy một chiếc sextoy từ trong túi ra, bắt đầu tự thỏa mãn.
Trời ơi, chuyện gì thế này, đam mê đến vậy sao, Trần Kế Tần vừa đi đã tự mình thỏa mãn rồi.
Quách Hương ánh mắt mê muội, khẽ rên trong cổ họng, một tay xoa bóp phần ngực, một tay cầm sextoy đẩy nhanh ở phía dưới.
Tôi không hề gấp gáp, ngồi trên ghế ở bên này ngắm nhìn cảnh xuân này.
Khoảng ba, bốn phút sau, Quách Hương dừng lại, để đồ nghề sang một bên: “Sao lại không có tác dụng nhỉ?”
“Trước đây rất có tác dụng mà, còn thỏa mãn hơn so với đàn ông, nhưng tại sao bây giờ lại không có cảm giác gì nhỉ?”
Quách Hương tự hỏi, sắc mặt phiếm hồng, bây giờ cô ta rất cần một người đàn ông.
Quách Hương lấy điện thoại ra, xem ra cô ta định tìm đàn ông rồi.
Thế là tôi rời khỏi phòng, đi gõ cửa phòng kế bên.
Rất nhanh, cửa được mở ra, Quách Hương chỉ khoác trên người chiếc khăn mỏng, bên dưới mặc nội y màu đen gợi cảm.
Mà ở bên dưới Quách Hương không hề mặc quần lót, chiếc đùi trắng ngần, vùng đen ẩn hiện dưới làn khăn mỏng.
“Trương Sơn Thành?”, Quách Hương nhìn thấy tôi thì rất ngạc nhiên.
Tôi cười nói: “Quách Hương, tôi đến tìm Trần Kế Tần, không làm phiền đến cô chứ?”
Quách Hương nhìn tôi ám muội, nói: “Trần Kế Tần đi rồi, mấy ngày nay sức khỏe không được tốt nên về nghỉ ngơi”.
“Nếu đã đến rồi thì vào đi”.
Tôi chuẩn bị nói tôi muốn vào trong thì Quách Hương đã mở miệng nói trước.
Quách Hương ngồi trên giường, ngồi vắt chân, vẻ đẹp bên dưới tấm khăn mỏng thật động lòng người.
Tôi ngồi lên ghế bên phải giường: “Quách Hương, cô có bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi hội quán chưa?
“Rời đi?”, Quách Hương nhìn tôi ám muội: “Anh Sơn Thành, lẽ nào, anh muốn dùng tiền giúp em rời khỏi hội quán sao?”
Từ ánh mắt của Quách Hương tôi nhìn ra được thông tin: Tên Trương Sơn Thành này còn trẻ, là một miếng “mồi” ngon, lúc uống rượu Trần Kế Tần từng nói, Trương Sơn Thành có rất nhiều tiền, là một ông lớn, hôm nay mình nhất định phải có được cậu ta”.
Người phụ nữ phong trần này coi tôi là một miếng “mồi” ngon?
Tôi không thay đổi sắc mặt nói: “Nếu cô muốn rời khỏi đây thì tôi có thể giúp cô”.
“Không không không...”, Quách Hương nói, cô ta rời khỏi giường rồi đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt dịu dàng nói: “Anh Sơn Thành, em có đẹp không?”
Tôi cười nói: “Đẹp, rất đẹp, rất gợi cảm”.
“Vậy anh thích em không...”, nói rồi Quách Hương ngồi lên chân tôi, hai tay ôm lấy cổ tôi.
Một hương thơm truyền đến, đây là mùi nước hoa trên người Quách Hương.
Thế này.... cũng hơi gấp gáp rồi.
Tôi xuất hiện đúng lúc Quách Hương cần đàn ông, bây giờ nhất định cô ta đang rất muốn sự chiều chuộng của tôi.
“Tôi thích...”, nếu Quách Hương đã chủ động đến vậy, tôi lập tức ôm lấy cô ta, ném cô ta lên giường, xé rách lớp khăn mỏng trên người cô ta, tôi muốn xông thẳng vào trong để nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Tuy Quách Hương rất đẹp, nhưng tôi thật sự không có hứng thú với con gái phong trần, chỉ muốn nhanh cho xong việc để điều tra sự tình.
Sau đó Quách Hương dùng tay đẩy vào ngực tôi: “Anh Sơn Thành, vội gì chứ, chúng ta đi tắm rồi từ từ hưởng thụ”.
“Em nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn...”
Tắm chung? Tôi chưa từng tắm chung với người phụ nữ nào.
Chương 476: Nuốt chửng lẫn nhau
Tôi nói: "Vậy cô tắm trước đi, lát tôi tắm".
Quách Hương kéo lấy cánh tay tôi, cả người dính vào người tôi, nhất định muốn tắm chung với tôi nhưng tôi vẫn từ chối.
Quách Hương đành phải đi tắm trước, tắm xong cô ta quấn một chiếc khăn tắm màu trắng trên người, leo lên giường rồi chui vào chăn, nói: "Anh Sơn Thành, anh nhanh lên nhé, người ta không đợi nổi nữa đâu".
Tôi đành phải vào phòng tắm để tắm rửa, tôi vừa bật vòi nước thì đột nhiên cửa phòng tắm bị đẩy ra, Quách Hương trần truồng bước vào.
"Anh Sơn Thành..."
Quách Hương lao vào vòng tay tôi, nước dội lên người hai chúng tôi, Quách Hương đưa tay vuốt ve cơ thể tôi rồi rướn người hôn lên môi tôi.
Quá chủ động.
Cho dù tôi đã không còn hứng thú với những cô gái bán hoa, nhưng với sự khiêu khích và mời gọi của Quách Hương, dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng tôi đã bùng phát!
Tôi bắt đầu đáp lại Quách Hương và không ngừng vuốt ve cơ thể cô ta, sau đó tôi đột nhiên siết lấy cơ thể quyến rũ của Quách Hương và ép cô ta vào tường, để cô ta quay lưng về phía tôi.
Cả người tôi dính sát vào sau lưng cô ta, "thằng nhỏ" ở dưới đã tìm được "cửa hang"...
"Anh Sơn Thành, anh đừng nóng vội, em sẽ từ từ phục vụ anh".
Quách Hương muốn xoay người, muốn chậm lại, còn tôi thì lại không muốn dành nhiều thời gian cho màn dạo đầu như vậy.
Tôi ấn mạnh cô ta vào tường rồi xông thẳng vào từ phía sau...
"Ưm...", tôi lập tức xông vào cơ thể của Quách Hương, Quách Hương thỏa mãn rên rỉ.
Tôi bắt đầu di chuyển, từng bọt nước giống như một bản nhạc tuyệt diệu nhảy múa trên người chúng tôi, tôi tiến vào sâu trong linh hồn của Quách Hương hết lần này đến lần khác.
Quách Hương rên rỉ thành tiếng, khoái cảm bộc phát khiến cô ta không thể tự chủ được.
Vài phút sau, một luồng sức mạnh xuất hiện tại nơi chúng tôi giao hợp, đó chính là âm khí. Tuy nhiên, khi tôi hấp thụ âm khí, đột nhiên bên dưới có một luồng sức mạnh kẹp chặt lấy chỗ đó của tôi!
Tôi bị kẹp rất chặt, cảm giác sung sướng đó khiến tôi không kiềm chế được mà rên lên một tiếng, toàn thân tôi gần như sắp nổ tung. Vào thời khắc này, khả năng khống chế thời gian của tôi gần như không có tác dụng gì!
“Không ổn!”, giọng nói lạnh lùng của Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Kìm lại, không được xuất ra!"
Tiếng hét của Tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng sự thoải mái khó tả kia khiến tôi không thể kiểm soát được!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trong bụng hoặc trong tử cung của người phụ nữ kia có thứ gì đó hút dương khí, nếu như ngươi xuất ra thì dương nguyên của ngươi cũng sẽ bị hút mất".
"Ngươi là người tu luyện, thể chất và dương nguyên của ngươi cực kỳ mạnh, sau khi bị hút đi cũng không hao tổn bao nhiêu, nhưng thứ trong bụng người phụ nữ kia sẽ trở nên cực kỳ mạnh!"
Lời nói của Tiên nữ Thanh Thủy khiến tôi vô cùng sợ hãi, trong bụng Quách Hương đang chứa thứ gì?
Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: "Thầm niệm tâm pháp, thứ trong bụng người phụ nữ kia sẽ hút đi dương khí của ngươi. Ngược lại, thứ đó mang lượng lớn âm khí, khi giao hợp, lượng âm khí tỏa ra rất mạnh, mạnh gấp mười lần âm khí của người phụ nữ bình thường!"
"Cho nên, chỉ cần ngươi kiên trì được, ai lên đỉnh trước người đó sẽ bị sức mạnh của đối phương nuốt chửng!"
Tôi hiểu rồi, như vậy nghĩa là ai lên cao trào trước sẽ bị đối phương lợi dụng xông vào hút hết sức mạnh.
Tôi lẩm nhẩm đọc tâm pháp, kiểm soát thời gian của mình, nhưng chỗ đó của Quách Hương càng ngày càng chặt, cơ thể của cô ta vô cùng hấp dẫn, thật sự cám dỗ chết người!
Khi ở bên những người phụ nữ khác, tôi hoàn toàn có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.
Quách Hương không biết từ đâu ra sức, đột nhiên xoay người, đè tôi ngã xuống đất rồi cưỡi lên người tôi và bắt đầu vận động điên cuồng.
Nước tắm dội vào cơ thể của hai chúng tôi, tốc độ của Quách Hương ngày càng nhanh, dường như cô ta chưa được thỏa mãn dục vọng, không ngừng khai thác cơ thể tôi như muốn nuốt chửng cả người tôi vậy.
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu nghĩ đến những việc khác, thậm chí, tôi thuận tay chuyển nước nóng thành nước lạnh để nó dội lên người hai chúng tôi.
Tôi đang cố gắng tìm mọi cách để ngăn bản thân xuất ra trước, nhưng tôi không thể dừng lại, trong lòng không ngừng gào thét muốn được bùng nổ.
Kỹ năng của tôi là hút âm khí, nếu tôi dừng lại giữa chừng thì sẽ tổn hại rất lớn đến cơ thể tôi.
Hơn nữa, sức mạnh cắn nuốt của hai chúng tôi đều đang đấu chọi nhau, đây là cuộc đối đầu vô hình, sức mạnh tại nơi giao hợp của chúng tôi cũng đang căn nuốt lẫn nhau, không cách nào dừng lại được.
Nhất định tôi phải hút được âm khí của đối phương, nhất định không được thất bại!
Cùng với sự điên cuồng của hai chúng tôi, sức mạnh nơi giao hợp ngày càng mạnh mẽ, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng là âm khí đang ồ ạt tuôn ra khỏi cơ thể của Quách Hương như bão lũ và xông vào cơ thể tôi!
Còn thứ mà cơ thể tôi đang tuôn ra, lại chính là dương nguyên của tôi!
Đây đúng là âm dương giao hợp, sức mạnh của tôi chắc chắn sẽ thuận lợi nuốt chửng âm khí của người phụ nữ trước mặt tôi và những người phụ nữ khác, đồng thời có thể cải tạo cơ thể của họ. "Âm dương giao hợp, vạn vật tái sinh", đây chính là thuật song tu, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng tình hình hiện tại đã khác, không phải là cải tạo cho nhau mà là thù địch, hút hết sạch sức mạnh của đối phương!
Cùng với sự vận động của chúng tôi, dương nguyên của tôi ngày càng nhiều, âm khí trong cơ thể Quách Hương cũng ngày càng mạnh, hai loại sức mạnh đôi đầu kịch liệt, khí thế hùng hổ, cùng quấn lấy nhau, cả hai đều đang chờ đợt nước rút cuối cùng của cơ thể.
Quách Hương và tôi, ai đạt đến cao trào trước, người đó sẽ thua!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Kiên trì, Sơn Thành, ngươi có thể kiểm soát cơ thể, đó là sức mạnh và kỹ năng của ngươi, còn Quách Hương thì không thể".
"Quách Hương hoàn toàn không có kỹ năng đó, chỉ là do một thứ gì đó trong bụng cô ta đang gây rối. Thể lực và thể chất của Quách Hương kém xa ngươi hàng nghìn lần, chỉ cần ngươi có thể kiên trì đến cùng, chờ đến khi cô ta không có sức mạnh nữa, khi thể lực của cô ta bị tiêu hao quá nửa thì cô ta sẽ thua ”.
Tôi đã từng ngủ với những người phụ nữ khác và tôi có thể kiểm soát thời gian theo ý muốn của mình, mỗi lần khoảng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng lần này, mới bắt đầu có vài phút mà tôi đã cảm thấy khó kiểm soát.
Cùng với sự đối đầu của hai loại sức mạnh ở nơi giao hợp, tôi càng ngày càng khó kiểm soát!
Thậm chí, tôi bắt đầu nghĩ về những chuyện khác, nhưng từng đợt khoái cảm cứ ấp tới hết đợt này đến đợt khác!
Thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng khó chịu, liều mạng chống cự, vừa thoải mái lại khó chịu, trong đầu không ngừng nhẩm đọc tâm pháp mà không dám dừng lại.
Mà tôi cảm giác được âm khí ở chỗ đó của Quách Hương đã bắt đầu ngừng tuôn ra, như vậy có nghĩa là âm khí trong cơ thể cô ta đã hoàn toàn bị hút sạch.
Tuy nhiên, Quách Hương vẫn chưa đạt cao trào, cô ta vẫn điên cuồng vận động trên người tôi hết lần này đến lần khác!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Xông vào đi, ngươi không chịu nổ thì Quách Hương cũng không chịu nổi. Chạy nước rút đi, nếu hai người cùng đạt cao trào thì đương nhiên ngươi sẽ thắng".
"Lúc ngươi đạt cao trào, thời khắc hút âm khí cuối cùng chính là lúc kỹ năng của ngươi phát huy sức mạnh tối đa. Đương nhiên, sau khi ngươi xuất ra là lúc cơ thể ngươi yếu nhất".
"Khi hai người giao hợp, âm khí và dương nguyên của hai người sẽ càng ngày càng nhiều. Bây giờ trong cơ thể Quách Hương không còn chút âm khí nào nữa, mà trong cơ thể ngươi thì vẫn còn vô số dương nguyên chưa bị kích thích".
“Vì thế nên ngươi thắng chắc!"
Chương 477: Âm khí mạnh mẽ
Sau khi nhận được sự đồng ý của tiên nữ Thanh Thủy, tôi lập tức trở mình, đè Quách Hương ở dưới thân, nâng chân của Quách Hương lên và bắt đầu vận động điên cuồng!
Quách Hương sung sướng không ngừng rên rỉ, thân thể cô ta bắt đầu run rẩy, phía dưới có dấu hiệu co rút kịch liệt...
Quách Hương bắt đầu đạt cao trào, khi chỗ đó của cô ta co rút, tôi không thể nhịn được nữa, hét lên một tiếng và bắt đầu bùng nổ...
Thứ đã phải kìm nén từ nãy đến giờ đã hoàn toàn vọt vào cơ thể Quách Hương!
Một cảm giác sung sướng không thể diễn tả xâm chiếm cơ thể và tâm trí tôi.
Cùng lúc đó, thứ mà tôi vừa bắn ra mang theo vô số dương nguyên bao bọc lấy âm khí nơi chúng tôi giao hợp rồi điên cuồng xông thẳng vào cơ thể Quách Hương...
Quách Hương và tôi đạt cao trào cùng một lúc!
Bên trong tử cung của Quách Hương bị dương nguyên của tôi chiếm giữ, ngay sau đó thì nó điên cuồng cắn nuốt âm khí và đưa toàn bộ âm khí của cô ta vào cơ thể tôi.
"Cuộc chiến không thuốc súng" này cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân dính đầy mồ hôi và nước lạnh, ngọn lửa trong lòng bị nước lạnh dập tắt hoàn toàn.
Âm khí nhanh chóng hòa nhập với cơ thể của tôi, tôi cảm thấy ngay lúc đó, tinh lực trong cơ thể tôi đã cao hơn trước gấp mấy lần!
Tiên nữ Thanh Thủy kích động nói: "Sơn Thành, lượng âm khí mà ngươi hút được lần này nhiều gấp mấy lần lần trước, có thể chất dương của ngươi đã bắt đầu thức tỉnh thêm một bước!"
Cảm giác mạnh mẽ này quá mãnh liệt, giống như cảm giác thần bí khi cơ thể bị linh lực rèn luyện vô số lần vậy.
Tôi hiểu rồi, Quách Hương chỉ là một người bình thường, âm khí của cô ta có hạn, chắc chắn không mạnh như vậy, Lý Giai Dao là cơ thể chất âm mà cũng không mạnh như vậy.
Thứ mà tôi vừa hút được chính là sức mạnh của thứ gì đó ở trong bụng Quách Hương!
"Lạnh quá...", Quách Hương rùng mình một cái, tôi vội vàng đổi nước lạnh thành nước nóng.
"Chúng ta lên giường nằm đi", tôi đứng dậy đỡ Quách Hương đứng lên, Quách Hương đứng không vững, cơ thể run rẩy, không có chút sức lực nào, thậm chí sắc mặt cô ta còn tái nhợt.
"Máu ... Máu ...", nước tắm dội xuống thân thể Quách Hương, trên mặt đất có máu đỏ tươi!
Quách Hương hét lên, cô ta sợ hãi đến nỗi nằm bò trong vòng tay tôi.
Tôi nhìn xuống chân của Quách Hương, phần đùi của cô ta đang chảy máu!
Tôi vô cùng sửng sốt, vội vàng tắt vòi nước tắm, tách hai chân của Quách Hương ra thì thấy phía dưới có chút máu đen tiếp tục chảy ra!
Khóe miệng Quách Hương run lên, yếu ớt nói: "Anh Sơn Thành, em rất khó chịu, cảm thấy không còn chút sức lực nào..."
"Em cảm thấy... cảm thấy như bụng mình bị moi sạch, như thể trong bụng không còn gì nữa..."
Tại sao chỗ đó của cô ta lại chảy máu?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không sao, Quách Hương vừa mới mất đi một lượng lớn âm khí nên mới vậy, thứ vừa rồi ngươi bắn vào cơ thể cô ta sẽ bồi bổ cho cô ta".
"Máu đen này chính là chất độc bị tống ra ngoài sau khi thứ đó của người đi vào tử cung của cô ta".
"Chắc chắn máu đen đó có liên quan đến thứ nằm trong bụng cô ta".
"Bây giờ, ngươi gọi ngay cho Mộc Dịch bảo Mộc Dịch đến kiểm tra".
"Đừng động vào dấu vết trên hiện trường và vết máu ở đây".
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi thực sự sợ Quách Hương sẽ bị băng huyết.
Bây giờ tiên nữ Thanh Thủy không thể sử dụng sức mạnh nên không có cách nào để kiểm tra.
Tôi lấy khăn tắm, lau sạch máu trên người Quách Hương, rồi lấy khăn bọc thân thể Quách Hương lại và ôm cô ta lên giường nằm.
Quách Hương đang cực kỳ hoảng sợ, trong mắt cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi và yếu đuối.
Tôi bước sang một bên, gọi cho Mộc Dịch, cho cô ta biết địa chỉ và bảo cô ta đến đây ngay lập tức.
Sau đó tôi lau khô người, mặc quần áo rồi ngồi ở bên giường nói chuyện với Quách Hương: "Quách Hương, tôi là bác sĩ, cô nói cho tôi biết bây giờ cô có khó chịu ở đâu không?"
Quách Hương ôm chặt chăn bông, nói: "Trống rỗng, khó chịu, mệt lả như sắp sụp đổ, em chưa bao giờ bị như vậy".
"Còn nửa tháng nữa em mới tới kỳ kinh nguyệt".
"Chắc là... Anh Sơn Thành, chắc là do anh quá khỏe, em và những người đàn ông khác cũng chưa từng bị như vậy. Có lẽ vừa rồi quá kịch liệt, thêm vào đó nước tắm lại rất lạnh nên cơ thể em mới khó chịu như vậy".
Sự việc không đơn giản như vậy.
Tôi hỏi: "Gần đây cô có thấy khó chịu ở đâu không?"
Quách Hương lắc đầu.
Tôi nói: "Chẳng lẽ nhu cầu sinh lý của cô lúc nào cũng cao như vậy sao? Tôi nghe Trần Kế Tần nói một đêm cô muốn năm sáu lần đúng không?"
Quách Hương nói: "Không, trước đây tôi không có ham muốn mạnh mẽ như vậy, nhưng tuần này, nhu cầu sinh lý đột nhiên tăng cao, ngày nào tôi cũng muốn làm chuyện đó..."
Bắt đầu từ một tuần trước sao?
"Anh Sơn Thành ...", Quách Hương nói, khuôn mặt ửng hồng: "Anh thật sự rất tuyệt vời. Vừa rồi chúng ta đã làm lâu như vậy, cảm giác quá tuyệt vời, dường như anh có thể thỏa mãn dục vọng của em ngay lập tức vậy".
"Em và Trần Kế Tần làm chuyện đó năm sáu lần một đêm, cũng không bằng làm cùng anh một lần".
"Anh Sơn Thành ... sau này em sẽ làm người phụ nữ của anh, anh nuôi em có được không?"
Từ trong mắt Quách Hương tôi có thể nhìn ra, cô ta phát sinh quan hệ với tôi dĩ nhiên là vì tiền, sau đó cô ta nói thẳng vào vấn đề muốn tôi nuôi cô ta.
Quách Hương thấy tôi không lên tiếng bèn nói: "Anh Sơn Thành, đừng lo lắng. Em ở bên anh hay ở bên Trần Kế Tần cũng không ảnh hưởng gì, em có thể phục vụ cả hai anh..."
Những lời này mà cô ta cũng có thể nói ra, thật không thể chấp nhận được.
Tôi nghiêm túc nói: "Tiền không thành vấn đề, tôi biết cô là vì tiền, bây giờ tôi hỏi gì cô đều phải thành thật trả lời, hiểu không?"
Quách Hương khẽ cười rồi gật đầu, nói: "Anh Sơn Thành, gần đây em rất thích một chiếc túi, anh mua cho em đi, sau đó anh muốn biết gì em cũng nói cho anh nghe".
"Anh muốn em làm gì em cũng sẽ làm cho anh..."
Tôi rất ghét kiểu đòi tiền này, nhưng dù sao tôi cũng đã ngủ với cô ta rồi, giờ trả tiền là lẽ đương nhiên.
Tôi lấy điện thoại ra và chuyển thẳng mười nghìn tệ cho Quách Hương, Quách Hương rất hưng phấn khi nhìn thấy dãy số trong điện thoại.
“Anh Sơn Thành, mau lên giường đi, anh có chuyện gì, ôm em rồi hỏi, em sẽ từ từ nói cho anh biết", Quách Hương ôm lấy cánh tay tôi.
Lúc này tôi không có chút hứng thú nào, sắc mặt tôi trở nên lạnh lùng: "Bây giờ đừng nói những chuyện vô bổ này, tôi đã đưa tiền cho cô rồi, bây giờ tôi muốn hỏi cô một vấn đề rất quan trọng".
"Vừa nãy cô nói trước kia nhu cầu sinh lý của cô không cao như bây giờ mà chuyện này mới bắt đầu từ một tuần trước đúng không?"
"Trước đây sau khi làm chuyện đó cô có bị chảy máu không?"
Quách Hương thấy bộ dạng nghiêm túc của tôi thì hơi ngạc nhiên: "Anh Sơn Thành, anh hỏi những chuyện này làm gì? Anh yên tâm, cơ thể em bình thường rất khỏe, em cũng không biết tại sao ban nãy lại bị chảy máu".
"Bình thường em là người ưa sạch sẽ, tuyệt đối không mắc bệnh bao giờ, những cô gái làm nghề như em đều rất cẩn thận".
"Những người trong câu lạc bộ của chúng em đều được kiểm tra sức khỏe hàng tháng để đảm bảo an toàn cho chúng em và khách hàng. Nếu chúng em bị mắc bệnh, câu lạc bộ sẽ không nhận nữa, việc hôm nay hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn".
Thì ra Quách Hương sợ tôi nghĩ cô ấy bị bệnh.
Bình luận facebook