Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455-459
Chương 455: Manh mối quan trọng
Tôi nói: "Tôi và Mộc Dịch âm thầm điều tra không được sao? Sao kẻ địch biết được có người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhúng tay vào chứ?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Dĩ nhiên là được, ý ta là trước tiên phải làm rõ việc này, có căn cứ rõ ràng rồi hẵng bàn bạc với Mộc Dịch. Nếu không, Mộc Dịch kiểm tra không thấy sát khí phía trên tòa nhà, ngươi tưởng rằng dễ mời pháp sư cấp bốn trở lên đến đây chắc?"
"Những người mạnh khác trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí không nhìn ra được, ngươi có thể nhìn ra sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nói?"
"Thủ đoạn của kẻ địch lớn đến vậy, chắc chắn đều đã tính toán kĩ lưỡng rồi, nếu bọn họ sợ Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì sẽ không bày một trận pháp bao phủ tòa nhà”.
"Ngươi yên tâm, chuyện này ta tự khắc sẽ có cách”.
Trong lòng tôi rất bất an: "Cô có kế hoạch gì?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cao ốc Long Đằng là nơi năm luồng khí hội tụ, muốn phá vỡ vận khí này không phải là chuyện dễ dàng. Sát khí cần hai tháng nữa mới có thể thành hình trọn vẹn, nên chúng ta có hai tháng để tìm ra kẻ đứng đằng sau”.
"Bất kỳ trận pháp nào cũng có mắt trận, cũng cần sức mạnh để duy trì trận pháp. Với một trận pháp lớn như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh tự thân của người tu luyện thì không đủ tạo ra nó, nhất định phải dùng đá quý".
"Trong các loại đá quý có thể tỏa ra sát khí, đá Âm Sát là loại đá tốt nhất, mà viên đá Âm Sát này chắc chắn được cất giấu ở nơi nào đó bên trong cao ốc”.
"Nói cách khác, vào đêm trăng tròn khi âm khí hội tụ, có một pháp sư cao cường sẽ mang theo đá quý huy động nguồn sức mạnh để củng cố trận pháp”.
"Tóm lại, chúng ta hãy điều tra theo manh mối này, nhất định có thể tìm ra được kẻ nào đứng đằng sau”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ý của cô là mỗi tháng vào đêm trăng tròn sẽ đều có người tới tăng cường trận pháp?"
"Đúng vậy", tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trận pháp lớn như vậy, nhất định phải được củng cố duy trì định kì, trận pháp càng mạnh thì vận khí của tập đoàn Long Đằng sẽ bay biến càng nhanh, tan thành mây khói”.
"Đến lúc đó tập đoàn Long Đằng sẽ xảy ra chuyện, đủ mọi vấn đề sẽ lũ lượt ập đến, cái chết của ba người phụ nữ kia chắc chắn là do trúng sát khí".
"Người bình thường chỉ cần trúng một chút nhỏ thôi là sát khí đã có thể tàn phá cơ thể, tinh thần của họ, họ sẽ chết theo một cách mà con người rất khiếp sợ”.
"Đây mới là bắt đầu thôi, từ nay về sau sẽ càng xảy ra thêm nhiều chuyện không hay”.
Trong lòng tôi sợ hãi không thôi: "Những luồng sát khí này sẽ xông vào bên trong tòa nhà sao?"
"Bình thường thì không", tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tác dụng của sát trận này là phá vỡ vận khí, chỉ có những người có vận khí rất tốt mới thu hút sát khí tấn công, những người có vận khí bình thường sẽ không gặp chuyện gì”.
"Đương nhiên nếu đeo bùa hộ mệnh thì không sao, ví dụ như bùa, ngọc bội, vòng tay của miếu thờ đạo quán khai quang đều có thể đeo phòng thân”.
Vận khí là một thứ rất thần bí và mơ hồ.
Tôi hít một hơi rồi nói: "Nói như vậy, chúng ta phải nhanh chóng điều tra việc này”.
"Nếu vào đêm trăng tròn mỗi tháng kẻ địch đều tới đây tăng cường trận pháp, xem ra tôi phải điều tra camera giám sát thật kĩ mới được”.
Hệ thống giám sát của cao ốc Long Đằng phần lớn đều không có góc chết, chỉ cần có người đi lên tầng thượng, chắc chắn camera sẽ bắt được.
Tôi không tin người khác cũng có kĩ năng như tôi, có thể leo lên tầng thượng từ bên ngoài.
Tìm được người này, tìm được đá Âm Sát giấu trong cao ốc thì có thể giải quyết vấn đề.
Tôi cũng không có cách nào xua tan sát khí ở đây, cho dù có xua tan được thì cũng chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi.
Tôi men theo đường cũ bò xuống phòng giám sát.
Sau đó tôi bắt đầu điều tra camera giám sát, giả định thời gian là mười một rưỡi tối ngày mười lăm tháng trước.
Tôi cẩn thận kiểm tra video, thị lực của tôi rất tốt, xem video với tốc độ tua nhanh nhất, tôi đã nhanh chóng tìm được một hình ảnh kỳ lạ.
Ca trực đêm có rất ít bảo vệ đi tuần tra, tất cả đều ngồi theo dõi camera, vậy mà ở phòng bảo vệ tầng mười lăm lại có một nhân viên bảo vệ đi tuần tra lúc nửa đêm. Khu vực anh ta phụ trách là từ tầng mười lăm đến tầng hai mươi.
Sau khi tuần tra một vòng tới tầng hai mươi, người bảo vệ đi thẳng tới cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Rất nhanh hình ảnh đã biến mất, ở đó không có camera.
Dường như người bảo vệ này có vấn đề, tôi vội vã tua nhanh video tới bốn mươi lăm phút sau, hình ảnh bảo vệ lại xuất hiện, trên người anh ta phảng phất lớp khí đen nhạt!
Anh ta quay về phòng bảo vệ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Chính là người này, anh ta chính là chủ nhân trận pháp, vừa mới tăng cường trận pháp nên trên người còn vương sát khí”.
Tôi không ngờ rằng có thể điều tra được nhanh đến vậy, càng không ngờ rằng kẻ địch lại là một nhân viên bảo vệ!
Những người khác không nhìn thấy sát khí, mà nhiệm vụ của bảo vệ là tuần tra, không ai nghĩ rằng một nhân viên bảo vệ sẽ làm hại công ty.
Khu vực mà người này phụ trách vừa khéo lại là từ tầng mười lăm tới tầng hai mươi, khi làm ca đêm, là một người tu luyện, anh ta có thể khiến người bình thường ngủ say mê mệt dễ như trở bàn tay.
Nhân viên bảo vệ này sẽ làm tất cả mọi thứ trong bóng tối, thần không biết, quỷ không hay!
Tôi tạm dừng video rồi phóng to hình ảnh, người bảo vệ này xem chừng ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, nét mặt nghiêm nghị, cao khoảng một mét tám mươi, thân hình vạm vỡ.
Tôi nhìn tấm thẻ đeo trước ngực anh ta, trên thẻ ghi họ tên và số hiệu, tên là Lý Dật Phi.
Tôi lập tức tra cứu lịch trực ban, tối hôm nay Lý Dật Phi cũng có ca trực.
Đã xác định được kẻ địch rồi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trước hết cứ thử tiếp xúc với Lý Dật Phi một chút để ta cảm nhận thực lực của anh ta”.
Vì vậy, tôi lập tức ra ngoài tuần tra, đi thang máy tới tầng mười lăm, tỉnh bơ bước vào phòng bảo vệ.
Một nhân viên bảo vệ đang ngủ, Lý Dật Phi thì dựa vào ghế, tay cầm điện thoại xem phim.
Tôi mỉm cười tiến tới hỏi: "Người anh em, có thuốc lá không? Tối nay tôi hết thuốc rồi, không chịu nổi, cho tôi hai điếu đi, ngày mai tôi mua một bao trả cho anh”.
Lý Dật Phi đánh giá tôi: "Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu, mới đến à?"
"Ừ", tôi cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, thật là khó khăn, phải chăm chăm theo dõi camera không được ngủ, không có thuốc lá thì tôi không chịu nổi”.
Lý Dật Phi lấy một hộp thuốc lá trên bàn bên cạnh, đưa cho tôi năm điếu thuốc rồi nói: "Tôi không hút thuốc, còn anh chàng này lại nghiện thuốc lá nặng”.
Lý Dật Phi chỉ người đồng nghiệp bên cạnh.
Tôi cảm ơn Lý Dật Phi, thuận miệng trò chuyện vài câu rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi đó, tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy: "Tên Lý Dật Phi này nhìn bề ngoài không có điểm gì kỳ lạ”.
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: "Pháp sư cấp ba, ngày mai bảo Mộc Dịch kiểm tra trong hệ thống của bọn họ, pháp sư thông thường đều phải có tên đăng ký trong hệ thống của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
"Nếu như không đăng ký thì chính là người tà đạo”.
Tôi không hề sợ pháp sư cấp ba, dựa vào thực lực hiện tại của tôi có thể đối phó được.
Điều tôi lo lắng là anh ta có đồng bọn. Một thủ đoạn được bố trí công phu như vậy không thể chỉ do một mình anh ta làm, đằng sau chắc chắn còn có người khác.
Tôi quay lại phòng bảo vệ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bảy rưỡi sáng ngày thứ hai, Hàn Thế Trung tỉnh lại, nhân viên bảo vệ trực buổi sáng đổi ca cho chúng tôi.
Tôi và Hàn Thế Trung rời đi, chúng tôi cùng lên xe buýt, anh ta xuống trước tôi một bến.
Tôi ăn sáng ở quán ven đường rồi mua một suất về cho Mộc Dịch và Triệu Vũ.
Chương 456: Sinh nhật của Tiểu Nhiễm
Lúc tôi về đến nhà, Mộc Dịch đã ngủ dậy và ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt tĩnh tâm, còn Triệu Vũ vẫn đang ngủ.
Mấy ngày nay Trần Kế Tần đều ngủ sớm dậy sớm, nếp sống rất có kỷ luật. Sau khi trở thành quản lý nhà hàng thì ngày nào anh ta cũng đi làm, rất có trách nhiệm.
Mộc Dịch đang ăn sáng, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác nhờ ông ấy chuyển thông tin cá nhân của Lý Dật Phi cho tôi.
Chưa đầy năm phút sau, Âu Dương Bác đã gửi thông tin qua tin nhắn, bao gồm chứng minh nhân dân, địa chỉ, thời gian bắt đầu làm việc. Tất cả đều được gửi tới, đây là hồ sơ của Lý Dật Phi của phòng nhân sự.
Lý Dật Phi đã làm việc ở đây được nửa năm, thông tin cá nhân cho thấy anh ta là quân nhân giải ngũ, mấy năm nay luôn làm bảo vệ, đọc những thông tin này không thấy có vấn đề gì.
Hiện tại Lý Dật Phi sống trong một tiểu khu ở ngoại ô phía đông thành phố.
Sau khi Mộc Dịch ăn xong, tôi kể rõ ngọn ngành về sát khí và kẻ tình nghi cho Mộc Dịch.
"Sát khí?", Mộc Dịch vô cùng hoảng hốt: "Có người bố trí sát trận bên trên cao ốc Long Đằng, Trương Sơn Thành, anh đùa đấy à?"
Tôi nghiêm túc nói: "Cô trông tôi có giống đang đùa không?"
Mộc Dịch cau mày: "Sát khí hội tụ phá vỡ vận khí, những thứ này rất thâm sâu, cần có một người am hiểu tà thuật đến xem xét tình hình. Theo lời anh nói, sát khí bao phủ cao ốc Long Đằng, e rằng sẽ xảy ra chuyện”.
"Cao ốc Long Đằng nằm ở vị trí tốt nhất trong thành phố, năm luồng khí hội tụ, phong thủy rất tốt, nếu có người phá hoại vận khí nơi đây thì về lâu dài, tập đoàn Long Đằng sẽ gặp tai họa lớn”.
"Sơn Thành, nếu những thứ anh điều tra được là thật thì cực kỳ đáng sợ”.
Phân tích của Mộc Dịch giống như phân tích của tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi gật đầu: "Do vậy chuyện này vô cùng quan trọng, tôi với cô cùng bàn bạc xem tiếp theo nên xử lí thế nào”.
Mộc Dịch nói: "Sát khí mạnh như vậy, bày trận lớn đến vậy, với thực lực của tôi thì không cảm nhận được”.
"Chỉ sợ rằng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng không cảm nhận được, kẻ địch làm mọi việc một cách rất kín kẽ”.
"Vậy mà anh... Sao anh lại điều tra được?"
Mộc Dịch đã nghi ngờ, tôi đáp: "Tôi sở hữu một dị năng, thị lực của tôi rất tốt, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được, nên tôi mới cảm nhận được sát khí. Tối hôm qua tôi lên tầng thượng điều tra và đã có kết quả”.
"Mọi thứ tôi điều tra được đều là thật, hiện giờ đã có một manh mối quan trọng, tôi muốn lần theo manh mối này để dụ toàn bộ những kẻ đứng đằng sau ra ngoài, hốt gọn một mẻ”.
"Đến lúc đó, Mộc Dịch, cô phải giúp tôi, có thể tôi sẽ cần đến lực lượng của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi và Mộc Dịch đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Mộc Dịch hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của tôi.
Mộc Dịch gật đầu: "Chỉ dựa vào manh mối và chứng cứ hiện có, nếu tôi báo cáo lên cấp trên thì e rằng rất khó giải quyết. Không phải vụ án nào Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng sẽ nhúng tay vào, thông thường chỉ những vụ án Cục cảnh sát không phá được chúng tôi mới xem xét can thiệp, phải có rất nhiều chứng cứ mới được duyệt”.
"Hơn nữa, vụ án tôi phụ trách là vụ án về ngọc bội, không liên quan đến vụ án này”.
"Lần trước điều tra vụ thầy khai quang, tôi bị cuốn vào chuyện của anh nên đã bị xử phạt”.
"Chúng ta chỉ có thể âm thầm tự điều tra trước, đến khi điều tra được tương đối rồi, có chứng cứ rõ ràng rồi, tôi sẽ báo cáo với Cục”.
"Tới lúc đó tôi mới có thể phụ trách vụ án này”.
Tôi hiểu, giống như chuyện thầy khai quang của thôn chúng tôi, phải trải qua nhiều năm Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới nhúng tay vào.
Bây giờ tôi cũng không muốn để những người khác trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí trực tiếp can thiệp, đánh rắn động cỏ.
Tôi lôi điện thoại di động ra, bên trong là ảnh cá nhân, ảnh bảo vệ và số hiệu của Lý Dật Phi, tất cả đều được treo trên tường của phòng bảo vệ.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí có quyền hạn rất lớn, một người bất kỳ trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng có quyền hạn cao hơn một Cục cảnh sát thông thường.
Tôi để Mộc Dịch điều tra thân phận Lý Dật Phi.
Mộc Dịch lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, mở một phần mềm chuyên dụng rồi nhập ảnh và họ tên của Lý Dật Phi vào đó, kèm theo cả số chứng minh nhân dân. Trên phần mềm hiển thị Lý Dật Phi là người Sơn Đông, chỉ là một người có danh tính bình thường, không đăng ký trong hệ thống của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Mộc Dịch nói: "Trương Sơn Thành, hoặc là do anh điều tra và phán đoán sai lầm, hoặc là tên tuổi, thân phận của người này đều được tạo dựng thông qua đường dây khác, nói cách khác, đây chính là một người thuộc phái tà thuật nên mới không đăng ký với Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Mộc Dịch, bắt đầu từ bây giờ công việc của cô là theo dõi Lý Dật Phi suốt hai mươi tư giờ, anh ta làm gì, tiếp xúc với ai, cô đều phải nắm rõ”.
Mộc Dịch cau mày: "Nhiệm vụ của tôi là theo dõi anh chứ không phải người khác, vụ án ngọc bội còn chưa có bất kỳ manh mối nào, giờ còn phải điều tra chuyện này. Trương Sơn Thành, tôi phát hiện ra con người anh thật là phiền phức”.
"Kể từ khi quen biết anh, tôi chưa có ngày nào là yên ổn”.
Tôi cũng chẳng biết làm sao, kể từ khi tôi trở thành thầy khai quang của thôn chúng tôi cho tới nay, tôi cũng chưa từng được yên ổn.
Sức mạnh cao cường, quyền thế và tiền bạc, tất cả tôi đều có, nhưng tôi cũng gặp phải vô vàn rắc rối, suýt chút nữa là mất mạng.
Có lẽ khi con người đạt được một số thứ thì cũng phải mất đi một số thứ, tôi sẽ mãi mãi không quay lại cuộc sống nghèo nàn bình lặng như trước kia.
Tôi nói: "Trên người tôi gắn máy theo dõi, lúc nào cô cũng biết tôi đang làm gì, nếu xảy ra chuyện gì cô có thể tiếp ứng cho tôi”.
"Cô cứ theo dõi Lý Dật Phi đi, cô yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ bản thân. Hơn nữa nơi này là thành phố, khắp nơi đều có người, có kẻ muốn đối phó với tôi cũng không dễ dàng như vậy”.
Tôi và Mộc Dịch bàn bạc một hồi, cô ta quyết định làm theo kế hoạch của tôi.
Nếu thật sự giải quyết thành công việc này, một chuyện lớn đến vậy, tới lúc đó Mộc Dịch báo cáo lên cấp trên, Mộc Dịch toàn quyền phụ trách việc này cũng sẽ lập được công lớn.
Tôi giao toàn bộ thông tin của Lý Dật Phi cho Mộc Dịch.
Ban ngày tôi ngủ cả ngày, đến tối lại tiếp tục đi làm, mọi thứ bên trong cao ốc đều bình thường, không xảy ra chuyện gì.
Chỉ đến sau khi trận pháp thành hình trọn vẹn, phá vỡ vận khí, cao ốc mới xảy ra chuyện lớn, thậm chí rất nhiều người sẽ phải chết. Tất cả những người này sẽ bị trúng sát khí, về lâu dài tất cả sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Con đường tiền tài của Âu Dương Bác cũng sẽ đứt đoạn, cộng thêm những kẻ đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, tập đoàn Long Đằng sẽ dần dần sụp đổ.
Hai ngày trôi qua, không có gì xảy ra. Chiều nay lúc tôi còn đang ngủ, Mộc Dịch gọi tôi dậy nói rằng có manh mối rồi.
Mộc Dịch đã lắp camera giám sát tại nơi ở của Lý Dật Phi, một chiếc camera vệ tinh to bằng hạt gạo được lắp dưới cây đèn trong phòng ngủ anh ta.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, Mộc Dịch bật hình ảnh trong điện thoại cho tôi xem, tua video lùi về phía trước.
Trên màn hình, Lý Dật Phi đang nằm đắp chăn trên giường, để lộ bả vai, đeo tai nghe xem phim.
Rất nhanh sau đó, Lý Dật Phi nhận được một cuộc điện thoại.
"Được, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ còn xem quyết định của Âu Dương Bác vào tối ngày kia nữa thôi”.
"Xin hãy yên tâm, sẽ không xảy ra chút sai sót nào đâu”.
"Đừng quên đồ vật mà tôi muốn”.
Lý Dật Phi nói xong ba câu này thì cúp máy.
Tối ngày kia? Quyết định của Âu Dương Bác?
Tối ngày kia... không phải là sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm sao?
Quyết định của Âu Dương Bác là ý gì?
Chương 457: Gặp lại Lư Thần Dương
Lúc tôi về đến nhà, Mộc Dịch đã ngủ dậy và ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt tĩnh tâm, còn Triệu Vũ vẫn đang ngủ.
Mấy ngày nay Trần Kế Tần đều ngủ sớm dậy sớm, nếp sống rất có kỷ luật. Sau khi trở thành quản lý nhà hàng thì ngày nào anh ta cũng đi làm, rất có trách nhiệm.
Mộc Dịch đang ăn sáng, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác nhờ ông ấy chuyển thông tin cá nhân của Lý Dật Phi cho tôi.
Chưa đầy năm phút sau, Âu Dương Bác đã gửi thông tin qua tin nhắn, bao gồm chứng minh nhân dân, địa chỉ, thời gian bắt đầu làm việc. Tất cả đều được gửi tới, đây là hồ sơ của Lý Dật Phi của phòng nhân sự.
Lý Dật Phi đã làm việc ở đây được nửa năm, thông tin cá nhân cho thấy anh ta là quân nhân giải ngũ, mấy năm nay luôn làm bảo vệ, đọc những thông tin này không thấy có vấn đề gì.
Hiện tại Lý Dật Phi sống trong một tiểu khu ở ngoại ô phía đông thành phố.
Sau khi Mộc Dịch ăn xong, tôi kể rõ ngọn ngành về sát khí và kẻ tình nghi cho Mộc Dịch.
"Sát khí?", Mộc Dịch vô cùng hoảng hốt: "Có người bố trí sát trận bên trên cao ốc Long Đằng, Trương Sơn Thành, anh đùa đấy à?"
Tôi nghiêm túc nói: "Cô trông tôi có giống đang đùa không?"
Mộc Dịch cau mày: "Sát khí hội tụ phá vỡ vận khí, những thứ này rất thâm sâu, cần có một người am hiểu tà thuật đến xem xét tình hình. Theo lời anh nói, sát khí bao phủ cao ốc Long Đằng, e rằng sẽ xảy ra chuyện”.
"Cao ốc Long Đằng nằm ở vị trí tốt nhất trong thành phố, năm luồng khí hội tụ, phong thủy rất tốt, nếu có người phá hoại vận khí nơi đây thì về lâu dài, tập đoàn Long Đằng sẽ gặp tai họa lớn”.
"Sơn Thành, nếu những thứ anh điều tra được là thật thì cực kỳ đáng sợ”.
Phân tích của Mộc Dịch giống như phân tích của tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi gật đầu: "Do vậy chuyện này vô cùng quan trọng, tôi với cô cùng bàn bạc xem tiếp theo nên xử lí thế nào”.
Mộc Dịch nói: "Sát khí mạnh như vậy, bày trận lớn đến vậy, với thực lực của tôi thì không cảm nhận được”.
"Chỉ sợ rằng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng không cảm nhận được, kẻ địch làm mọi việc một cách rất kín kẽ”.
"Vậy mà anh... Sao anh lại điều tra được?"
Mộc Dịch đã nghi ngờ, tôi đáp: "Tôi sở hữu một dị năng, thị lực của tôi rất tốt, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được, nên tôi mới cảm nhận được sát khí. Tối hôm qua tôi lên tầng thượng điều tra và đã có kết quả”.
"Mọi thứ tôi điều tra được đều là thật, hiện giờ đã có một manh mối quan trọng, tôi muốn lần theo manh mối này để dụ toàn bộ những kẻ đứng đằng sau ra ngoài, hốt gọn một mẻ”.
"Đến lúc đó, Mộc Dịch, cô phải giúp tôi, có thể tôi sẽ cần đến lực lượng của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi và Mộc Dịch đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Mộc Dịch hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của tôi.
Mộc Dịch gật đầu: "Chỉ dựa vào manh mối và chứng cứ hiện có, nếu tôi báo cáo lên cấp trên thì e rằng rất khó giải quyết. Không phải vụ án nào Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng sẽ nhúng tay vào, thông thường chỉ những vụ án Cục cảnh sát không phá được chúng tôi mới xem xét can thiệp, phải có rất nhiều chứng cứ mới được duyệt”.
"Hơn nữa, vụ án tôi phụ trách là vụ án về ngọc bội, không liên quan đến vụ án này”.
"Lần trước điều tra vụ thầy khai quang, tôi bị cuốn vào chuyện của anh nên đã bị xử phạt”.
"Chúng ta chỉ có thể âm thầm tự điều tra trước, đến khi điều tra được tương đối rồi, có chứng cứ rõ ràng rồi, tôi sẽ báo cáo với Cục”.
"Tới lúc đó tôi mới có thể phụ trách vụ án này”.
Tôi hiểu, giống như chuyện thầy khai quang của thôn chúng tôi, phải trải qua nhiều năm Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới nhúng tay vào.
Bây giờ tôi cũng không muốn để những người khác trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí trực tiếp can thiệp, đánh rắn động cỏ.
Tôi lôi điện thoại di động ra, bên trong là ảnh cá nhân, ảnh bảo vệ và số hiệu của Lý Dật Phi, tất cả đều được treo trên tường của phòng bảo vệ.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí có quyền hạn rất lớn, một người bất kỳ trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng có quyền hạn cao hơn một Cục cảnh sát thông thường.
Tôi để Mộc Dịch điều tra thân phận Lý Dật Phi.
Mộc Dịch lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, mở một phần mềm chuyên dụng rồi nhập ảnh và họ tên của Lý Dật Phi vào đó, kèm theo cả số chứng minh nhân dân. Trên phần mềm hiển thị Lý Dật Phi là người Sơn Đông, chỉ là một người có danh tính bình thường, không đăng ký trong hệ thống của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Mộc Dịch nói: "Trương Sơn Thành, hoặc là do anh điều tra và phán đoán sai lầm, hoặc là tên tuổi, thân phận của người này đều được tạo dựng thông qua đường dây khác, nói cách khác, đây chính là một người thuộc phái tà thuật nên mới không đăng ký với Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Mộc Dịch, bắt đầu từ bây giờ công việc của cô là theo dõi Lý Dật Phi suốt hai mươi tư giờ, anh ta làm gì, tiếp xúc với ai, cô đều phải nắm rõ”.
Mộc Dịch cau mày: "Nhiệm vụ của tôi là theo dõi anh chứ không phải người khác, vụ án ngọc bội còn chưa có bất kỳ manh mối nào, giờ còn phải điều tra chuyện này. Trương Sơn Thành, tôi phát hiện ra con người anh thật là phiền phức”.
"Kể từ khi quen biết anh, tôi chưa có ngày nào là yên ổn”.
Tôi cũng chẳng biết làm sao, kể từ khi tôi trở thành thầy khai quang của thôn chúng tôi cho tới nay, tôi cũng chưa từng được yên ổn.
Sức mạnh cao cường, quyền thế và tiền bạc, tất cả tôi đều có, nhưng tôi cũng gặp phải vô vàn rắc rối, suýt chút nữa là mất mạng.
Có lẽ khi con người đạt được một số thứ thì cũng phải mất đi một số thứ, tôi sẽ mãi mãi không quay lại cuộc sống nghèo nàn bình lặng như trước kia.
Tôi nói: "Trên người tôi gắn máy theo dõi, lúc nào cô cũng biết tôi đang làm gì, nếu xảy ra chuyện gì cô có thể tiếp ứng cho tôi”.
"Cô cứ theo dõi Lý Dật Phi đi, cô yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ bản thân. Hơn nữa nơi này là thành phố, khắp nơi đều có người, có kẻ muốn đối phó với tôi cũng không dễ dàng như vậy”.
Tôi và Mộc Dịch bàn bạc một hồi, cô ta quyết định làm theo kế hoạch của tôi.
Nếu thật sự giải quyết thành công việc này, một chuyện lớn đến vậy, tới lúc đó Mộc Dịch báo cáo lên cấp trên, Mộc Dịch toàn quyền phụ trách việc này cũng sẽ lập được công lớn.
Tôi giao toàn bộ thông tin của Lý Dật Phi cho Mộc Dịch.
Ban ngày tôi ngủ cả ngày, đến tối lại tiếp tục đi làm, mọi thứ bên trong cao ốc đều bình thường, không xảy ra chuyện gì.
Chỉ đến sau khi trận pháp thành hình trọn vẹn, phá vỡ vận khí, cao ốc mới xảy ra chuyện lớn, thậm chí rất nhiều người sẽ phải chết. Tất cả những người này sẽ bị trúng sát khí, về lâu dài tất cả sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Con đường tiền tài của Âu Dương Bác cũng sẽ đứt đoạn, cộng thêm những kẻ đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, tập đoàn Long Đằng sẽ dần dần sụp đổ.
Hai ngày trôi qua, không có gì xảy ra. Chiều nay lúc tôi còn đang ngủ, Mộc Dịch gọi tôi dậy nói rằng có manh mối rồi.
Mộc Dịch đã lắp camera giám sát tại nơi ở của Lý Dật Phi, một chiếc camera vệ tinh to bằng hạt gạo được lắp dưới cây đèn trong phòng ngủ anh ta.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, Mộc Dịch bật hình ảnh trong điện thoại cho tôi xem, tua video lùi về phía trước.
Trên màn hình, Lý Dật Phi đang nằm đắp chăn trên giường, để lộ bả vai, đeo tai nghe xem phim.
Rất nhanh sau đó, Lý Dật Phi nhận được một cuộc điện thoại.
"Được, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ còn xem quyết định của Âu Dương Bác vào tối ngày kia nữa thôi”.
"Xin hãy yên tâm, sẽ không xảy ra chút sai sót nào đâu”.
"Đừng quên đồ vật mà tôi muốn”.
Lý Dật Phi nói xong ba câu này thì cúp máy.
Tối ngày kia? Quyết định của Âu Dương Bác?
Tối ngày kia... không phải là sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm sao?
Quyết định của Âu Dương Bác là ý gì?
Chương 458: Kẻ thù gặp mặt
Lư Phi Phi cầm món quà tặng cho Âu Dương Tiểu Nhiễm, là một chiếc túi xách rất đẹp.
Những người xung quanh khen không ngớt rằng món quà này tinh tế và quý giá đến nhường nào, toàn một đám người xu nịnh, những món quà này chắc chắn có giá trị rất cao.
Mọi người cười nịnh nọt, cùng Lư Thần Dương bước vào trong, vài ông lớn bên trong nhìn thấy Lư Thần Dương thì bắt tay chào hỏi.
Âu Dương Tiểu Nhiễm nắm tay Lư Phi Phi rồi cùng nhau nói chuyện phiếm, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.
Con gái của hai ông lớn quen biết nhau cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.
“Sơn Thành, cậu đến rồi”, anh Đao không qua đó, dù sao anh ta cũng là dân giang hồ, không có quan hệ thân thiết với đám người này, mà mấy ông lớn cũng không thích những người thuộc giới giang hồ, anh Đao qua đó sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Anh ta là người đầu tiên nhìn thấy tôi, chào đón tôi nồng nhiệt.
Âu Dương Bác còn phải chào hỏi mấy ông lớn này, ông ấy vẫn chưa nhìn thấy tôi.
Đám người nhanh nhạy đó khi thấy anh Đao chào tôi, nhìn anh Đao đang trò chuyện với tôi, thì đều đến chào tôi, tuỳ ý tán gẫu.
Sau khi nói vài câu, tôi đi tới chỗ Âu Dương Tiểu Nhiễm, món quà tôi mua vẫn chưa đưa cho Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Âu Dương Tiểu Nhiễm mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, vùng ngực lộ ra làn da trắng nõn, đôi gò bồng đầy đặn, cặp đùi thon thả, đường nét tinh xảo, khiến mắt tôi không thể rời khỏi Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Lư Phi Phi mặc một chiếc váy cổ thấp màu đỏ, tóc xoăn màu nâu rêu, gương mặt đỏ hồng, trông cô ta xinh như búp bê.
Lư Phi Phi rất hào hoa nên ăn mặc đầy quyến rũ, diễm lệ, ngược lại, Âu Dương Tiểu Nhiễm lại tương đối trầm và ổn định.
Khi Âu Dương Tiểu Nhiễm nhìn thấy tôi liền chào hỏi, cô ấy mỉm cười, xin lỗi tôi: "Sơn Thành, đã lâu không gặp, thực xin lỗi, tối nay vì nhiều khách quá nên giờ em mới nhìn thấy anh".
Đã vài tháng trôi qua kể từ khi tôi gặp Âu Dương Tiểu Nhiễm trong vụ tai nạn trên đường đến huyện lần trước.
“Không sao đâu”, tôi với Lư Thần Dương lần lượt đi tới, Lư Thần Dương vừa đến, mọi người liền ùa lên, chắn tầm mắt của hai người họ, nên Âu Dương Bác và Âu Dương Tiểu Nhiễm đều không nhìn thấy tôi.
Tôi lấy hộp quà nhỏ ra, mỉm cười nói với Âu Dương Tiểu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, sinh nhật vui vẻ".
“Cảm ơn anh, Sơn Thành”, Âu Dương Tiểu Nhiễm vừa nhận được hộp quà liền mở ra.
“Oa, chiếc vòng tay này đẹp quá”, Âu Dương Tiểu Nhiễm rất thích: “Đá quý màu xanh lam, em thích nhất màu xanh lam đấy. Chúng rất hợp với hoa tai của em”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm đang đeo một đôi hoa tai pha lê màu xanh nhạt.
Từ ánh mắt của Âu Dương Tiểu Nhiễm, tôi có thể nhìn ra cô ấy rất thích món quà của tôi, chứ không phải khách sáo.
Tôi mỉm cười, nói: "Tiểu Nhiễm, em thích là được rồi. Vậy anh giúp em đeo chiếc vòng này nhé".
“Ừm”, Âu Dương Tiểu Nhiễm xé nhãn, đưa hộp quà cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Tôi cầm lấy chiếc vòng và cẩn thận đeo nó lên tay phải của Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Chiếc vòng tay quả thực rất đẹp, khiến làn da trắng nõn của Âu Dương Tiểu Nhiễm càng thêm thanh tú.
“Sơn Thành, để em giới thiệu một người bạn cho anh”, Âu Dương Tiểu Nhiễm đưa tôi đến chỗ Lư Phi Phi.
Lư Phi Phi đang dựa mình vào bàn, cầm ly rượu đỏ trong tay, thờ ơ nhìn tôi.
Tôi có thể thấy từ đôi mắt của cô ta, cô ta vẫn canh cánh trong lòng về những chuyện đã xảy ra lần trước.
Lần trước, sau khi Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng chia tay, Lư Phi Phi không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng từ đôi mắt của cô ta, tôi biết cô ta đã điều tra, cũng biết được những chuyện này, hơn nữa cô ta còn tràn đầy ý căm ghét và thù địch với tôi.
Âu Dương Tiểu Nhiễm giới thiệu chúng tôi với nhau, Lư Phi Phi thờ ơ nói: "Tiểu Nhiễm, tớ không muốn làm quen với người này".
Âu Dương Tiểu Nhiễm sững sờ: "Phi Phi, có chuyện gì vậy? Trương Sơn Thành là bạn của tớ, cũng là bạn của bố tớ".
“Đương nhiên là tớ biết”, Lư Phi Phi ủ rũ nói: “Dù sao thì tớ không thích người này, Tiểu Nhiễm, chúng ta qua đó đi. Có mấy chị em đang ở đằng kia kìa”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm không vui nổi nữa: "Phi Phi, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hai người đã quen nhau từ trước sao?"
Tôi cười, nói: "Tiểu Nhiễm, anh đã gặp Lư Phi Phi một lần, lần đó đã xảy ra một số hiểu lầm".
Âu Dương Tiểu Nhiễm rất tò mò, nói: "Mọi người đều là bạn bè mà, xảy ra hiểu lầm gì thì cùng giải quyết, làm sáng tỏ hiểu lầm đó là được mà".
Lư Phi Phi trầm giọng nói: "Tiểu Nhiễm, lần trước nửa đêm tớ gọi cậu mượn tiền, cậu có nhớ không?"
"Chính là tên khốn kiếp Trương Sơn Thành này, cáo già giả hổ, cậu ta quen biết anh Đao, hại tớ mất hết mặt mũi, hại tớ và Lý Quốc Thắng chia tay nhau".
Số tiền hôm đó là Lư Phi Phi mượn của Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Vẻ mặt của Âu Dương Tiểu Nhiễm đầy kỳ quái: "Cậu và Lý Quốc Thắng không phải đã làm lành rồi sao? Nếu hai người hiểu lầm nhau thì nể mặt tớ, quên chuyện đó đi, hôm nay là sinh nhật của tớ, cậu đừng bắt nạt Sơn Thành đấy".
Âu Dương Tiểu Nhiễm ngay từ đầu đã nhìn ra sức mạnh của tôi, cô ấy không lo lắng Lư Phi Phi sẽ làm gì tôi, thậm chí cô ấy còn lo rằng Lư Phi Phi đã chọc tức tôi.
"Phi Phi...", đúng lúc này, một thanh niên từ phía sau đi tới, đi thật nhanh tới chỗ chúng tôi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, gọi tên Lư Phi Phi.
Tôi quay lại nhìn, hóa ra là... Lý Quốc Thắng!
Sao cậu ta lại ở đây?
Không phải cậu ta bị Hướng Vấn Thiên đưa đi rồi sao? Không phải cậu ta đang nợ tôi mười tám triệu tệ sao!
Lý Quốc Thắng cao to vạm vỡ, đẹp trai, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy tôi, đồng tử của cậu ta đột nhiên co rút, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Tôi mỉm cười, nói: "Lý Quốc Thắng, đã lâu không gặp".
Lý Quốc Thắng hết sức kinh ngạc: "Trương Sơn Thành, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Tôi nói: "Tôi cũng muốn biết, tại sao cậu lại ở đây?"
Gương mặt của Lý Quốc Thắng lại khôi phục vẻ tự tin: "Lư Phi Phi là bạn gái của tôi, Âu Dương Tiểu Nhiễm cũng là bạn của tôi, đương nhiên là tôi có mặt ở đây rồi".
Có vẻ như Lư Phi Phi đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng tại sao Hướng Vấn Thiên lại không nói với tôi?
Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: "Nếu mọi người đều là bạn bè thì nên giải thích những hiểu lầm đã xảy ra trước đây là được".
Lý Quốc Thắng nói: "Tôi không phải là bạn của Trương Sơn Thành, và tôi cũng sẽ không làm bạn với một người như vậy".
Lư Phi Phi cũng nói: "Đúng thế, Tiểu Nhiễm, đừng làm bạn với loại người này. Cậu ta không ở cùng một tầng lớp với chúng ta. Đừng hạ thấp thân phận của mình".
Lư Phi Phi coi thường tôi, Lý Quốc Thắng cũng thế, cậu ta lại phô ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Sắc mặt Âu Dương Tiểu Nhiễm có chút khó coi, tối nay cô ấy đã nói mấy lần rồi, rằng chúng tôi nên làm sáng tỏ hiểu lầm này, nhưng Lư Phi Phi lại không nể mặt cô ấy chút nào, lúc này lại thêm một Lý Quốc Thắng nữa.
Tôi nói: "Hôm nay tôi đến dự tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm, tôi không đến đây để kết bạn".
"Nếu hai người đã nói rõ ràng như này, ha ha..."
"Lý Quốc Thắng, số tiền cậu nợ tôi cũng nên trả lãi tháng này rồi, đừng có quên đó".
Vào ngày mười lăm hàng tháng, Lý Quốc Thắng sẽ trả lãi cho ông Hướng, và sau đó ông Hướng sẽ chuyển cho tôi.
“Ai nợ cậu?”, Lý Quốc Thắng nói: “Tôi nợ tiền ăn của nhà hàng, chứ không phải nợ tiền cậu. Chuyện này đã xong lâu rồi”.
“Ồ?”, tôi rất ngạc nhiên: “Ý cậu là, cậu đã trả hết tiền rồi?”
Chương 459: Sỉ nhục
Lúc này Lư Phi Phi mới lên tiếng: "Trương Sơn Thành, nhà hàng đó hoàn toàn không phải của cậu mà là của chú Âu Dương. Với quan hệ của bố tôi và chú Âu Dương, cậu nghĩ xem chú ấy có quan tâm đến bữa ăn đó không?"
"Bữa ăn đó, chú Âu Dương coi như mời chúng tôi, còn đống đồ bị đập phá cũng coi như chưa từng xảy ra".
"Cậu cậy là mình có quan hệ tốt với chú Âu Dương, giả danh làm ông chủ nhà hàng, lại còn bắt chẹt của Quốc Thắng mười tám triệu tệ”.
Cũng thú vị đấy, thế mà chuyện này cho tới giờ tôi vẫn chưa được biết!
Lần trước tôi cho Lý Quốc Thắng một bài học là để trút giận cho Lưu Thiến, khiến Lý Quốc Thắng phải gánh chịu các khoản nợ, nhưng bây giờ, Lý Quốc Thắng lại không sao cả, hơn nữa còn về bên Lư Phi Phi.
Có vẻ như Lư Phi Phi đã đến tìm Âu Dương Bác, hoặc Âu Dương Tiểu Nhiễm để giải quyết chuyện này.
Mặc dù Âu Dương Bác để tôi làm ông chủ, thu nhập và quyền quản lý nhà hàng đều nằm trong tay tôi, nhưng người đứng tên trên giấy tờ pháp lý và giấy phép đăng ký đều để tên Âu Dương Bác.
Bởi vì tôi và Âu Dương Bác đều không thiếu tiền, đống giấy tờ đó có thay tên hay không cũng không thành vấn đề, Lư Phi Phi chỉ cần điều tra một chút là biết ông chủ nhà hàng là ai.
Tại sao không ai nói với tôi chuyện này?
Tôi bực hết cả mình.
Âu Dương Tiểu Nhiễm nhíu mày: "Phi Phi, Sơn Thành không thể làm ra chuyện như vậy, sao anh ấy có thể moi tiền của các cậu chứ? Nếu như các cậu có chuyện gì hiểu lầm, tớ sẽ làm chủ cho các cậu, giải quyết mọi chuyện".
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền nong, đều không thành vấn đề".
“Mọi người đừng vì tiền mà làm sứt mẻ tình cảm”.
Lư Phi Phi nói: "Tiểu Nhiễm, hôm nay là sinh nhật của cậu nên tớ nể mặt cậu, tớ không thèm tính toán với Trương Sơn Thành".
"Người của Trương Sơn Thành và anh Đao đã đánh Lý Quốc Thắng, khiến Lý Quốc Thắng mất hết mặt mũi, cậu ta lại còn gây khó dễ cho tớ. Những chuyện này tớ đều nhớ, rồi sẽ có một ngày tớ tính sổ với cậu ta!"
“Đúng vậy!”, Lý Quốc Thắng lạnh lùng nói: “Nhục nhã hôm đó, tôi sẽ trả bằng hết! Trương Sơn Thành, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, sau này tôi nhất định bắt cậu phải trả giá!”
Tôi đang định trút giận thì một giọng nói truyền tới.
"Lý Quốc Thắng, anh định bắt ai trả giá?"
Giọng nói này quá quen thuộc, ba người chúng tôi quay lại nhìn thì thấy một thanh niên đẹp trai đang tiến lại gần.
Người này có thân hình cao lớn, dũng mãnh, chiều cao dáng người tương đương Lý Quốc Thắng, chính là Đàm Văn.
Đàm Văn đi tới, sau đó phía bên kia vang lên tiếng xôn xao, mọi người vây quanh, ngay cả Lư Thần Dương cũng đặt ly rượu trong tay xuống, bước tới.
Xuyên qua đám đông, tôi nhìn thấy những người đang bước đến, Đàm Quý Dương cũng đến rồi.
Vài cô gái xinh đẹp nhìn thấy Đàm Văn, lập tức vây quanh.
“Cậu Đàm...”
“Anh Văn...”
Một vài người đẹp nắm lấy cánh tay của Đàm Văn, ngay cả gương mặt cũng mang vẻ lẳng lơ, ưỡn ẹo làm nũng đầy quyến rũ, khiến người ta tê dại, họ mặc kệ xung quanh mà cọ xát vào cơ thể của Đàm Văn.
Có vẻ như Đàm Văn là người mà những người phụ nữ này đang theo đuổi, hoặc là giữa bọn họ có mối quan hệ rất mập mờ.
Tôi thực sự nhìn không ra Đàm Văn là một tay chơi, có vẻ như hắn ta thường xuyên đùa vui với các cô gái trong các bữa tiệc và một số nơi công cộng.
"Tiểu yêu tinh, bây giờ anh đang bận, khi nào xong việc sẽ tới tìm các em".
Đàm Văn dỗ dành các cô gái vài câu, họ mới miễn cưỡng rời đi.
“Tiểu Nhiễm, sinh nhật vui vẻ”, Đàm Văn lấy ra một hộp quà xinh đẹp đưa cho Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Âu Dương Tiểu Nhiễm nhận lấy hộp quà, nói lời cảm ơn một cách đơn giản rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Đàm Văn nói: "Tiểu Nhiễm, cô không mở ra xem sao?"
Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: "Nếu có thời gian thì anh đi cùng mấy người phụ nữ khác của anh đi. Thành ý của anh, tôi đã nhận, món quà là gì cũng không quan trọng".
Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương trước đã từng làm việc với nhau, đương nhiên hai người quen biết nhau, nhưng xem ra không quá thân, Âu Dương Tiểu Nhiễm không thích tiếp xúc quá nhiều với Đàm Văn.
Đàm Văn có chút xấu hổ: "Tiểu Nhiễm, cô cũng biết những người phụ nữ này, họ luôn thích quấn lấy tôi, tôi có đuổi, họ cũng không đi".
"Món quà tôi mua cho cô được mang về từ Pháp đấy, cô xem đi".
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: "Đàm Văn, Tiểu Nhiễm đã nói là không xem rồi mà, anh còn chèo kéo cái gì thế? Hạng người ăn chơi đào hoa như anh mà dám tơ tưởng đến Tiểu Nhiễm, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!"
Sắc mặt Đàm Văn cũng lạnh đi: "Lư Phi Phi, tôi đang nói chuyện với Tiểu Nhiễm, cô chen vào làm gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết cô! Đừng nói chuyện với tôi!"
Lý Quốc Thắng tiến lên một bước, hung tợn nói: "Sao nào? Đàm Văn, lần trước bị tôi đánh còn chưa đủ sao?"
"Chỗ này không hoan nghênh anh, đừng tự chuốc nhục!"
Giọng nói của Lý Quốc Thắng có chút lớn, đầy vẻ kiêu ngạo, rất nhiều thanh niên cách đó không xa đều nghe thấy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Đàm Văn không giữ nổi bình tĩnh nữa: "Lý Quốc Thắng, chuyện lần trước tôi với anh chưa xong đâu, anh còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi!"
"Ha ha...", Lý Quốc Thắng có chút khinh thường nói: "Lần trước lúc anh rời đi, anh ăn nói hung dữ lắm kia mà, không phải nói muốn cho tôi một trận sao?"
"Tôi đợi lâu như vậy, cũng không thấy anh hành động gì vậy?"
"Tôi nói cho anh biết, Đàm Văn, tôi không sợ anh, tôi và Phi Phi sẽ sớm đính hôn, làm sao tôi có thể để ý đến anh chứ?"
Lư Phi Phi thế mà chơi thật, sắp kết hôn với Lý Quốc Thắng?
Chẳng lẽ lần trước chia tay với Lý Quốc Thắng ở nhà hàng chẳng qua là Lư Phi Phi muốn rút lui, bọn họ đang diễn kịch?
Nhưng lúc ấy, tôi thấy rõ ràng từ ánh mắt của Lư Phi Phi, cô ta thực sự muốn rời khỏi Lý Quốc Thắng.
Nhưng Lý Quốc Thắng có thể nói cậu ta sắp đính hôn với Lư Phi Phi, có vẻ như đó là sự thật.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Hay nên nói là, phụ nữ rất hay thay đổi.
Sắc mặt Đàm Văn tái nhợt: "Lý Quốc Thắng, hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhiễm, tôi không chấp anh, chuyện lần trước cộng thêm chuyện hôm nay, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi tính sổ với anh!"
Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Đàm Văn, đừng chỉ có ở đây ‘khua môi múa mép’ nữa, có ý nghĩa gì sao? Anh muốn giải quyết tôi á, tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh".
“Còn cậu, Trương Sơn Thành”, gương mặt Lý Quốc Thắng đầy vẻ khiêu khích: “Tôi đã điều tra sự việc lần trước. Tất cả là do cậu sắp đặt cục diện cho tôi. Cậu và Lưu Thiến, con chó cái đó, đợi đấy cho tôi, sớm thôi, tôi sẽ tìm các người tính sổ!"
Lời nói của Lý Quốc Thắng hoàn toàn khiến Đàm Văn và tôi tức giận!
Đàm Văn nắm chặt tay, tức điên lên được, định ra tay, nhưng nhìn bố hắn ta đang ở đằng kia, nghĩ đến tình cảnh hiện tại và bữa tiệc tối nay, hắn ta đành nhịn xuống.
Nhưng tôi nhịn không được.
“Mày nói ai là con chó cái?”, sắc mặt tôi rất lạnh lùng: “Có giỏi thì mày nói lại lần nữa”.
Lý Quốc Thắng lặp lại lời vừa rồi, tràn đầy ý cười: "Sao nào? Lưu Thiến, con chó cái đó, tôi đã ngủ với cô ta năm năm, cô ta được tôi chơi những năm năm, còn không phải là một con chó cái sao? Trương Sơn Thành, mày chỉ nhặt lại đồ bỏ đi của tao mà thôi".
Cơn giận của tôi từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu!
Nắm đấm của tôi cuộn chặt, đang định ra tay, Âu Dương Tiểu Nhiễm liền đứng giữa tôi và Lý Quốc Thắng.
Âu Dương Tiểu Nhiễm hét lên: "Lý Quốc Thắng, cậu đừng có mà ăn nói quá đáng!"
Lư Phi Phi nói: "Tiểu Nhiễm, chuyện ở đây cậu đừng xen vào. Lần trước Lý Quốc Thắng bị đánh rất thảm, đều là do Trương Sơn Thành hại".
Chương 460: Bùng nổ
Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: “Tôi không cần biết giữa mấy người xảy ra mâu thuẫn gì, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, cũng là khách của tôi, hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, không ai được phép bắt nạt khách của tôi”.
“Lý Quốc Thắng, xin lỗi Trương Sơn Thành ngay!”
“Xin lỗi? Sao tôi phải xin lỗi cậu ta?”, Lý Quốc Thắng vẻ mặt đầy hung hăng: “Tiểu Nhiễm, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, cậu cũng không lo nổi đâu”.
“Chuyện tôi nói cũng đều là sự thật, ả tiện nhân Lưu Thiến quyến rũ tôi, bây giờ lại quấn lấy Trương Sơn Thành, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt đôi cẩu nam nữ này trả giá!”
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Lý Quốc Thắng kêu lên thảm thiết rồi bay ra ngoài.
Không ai nhìn thấy tại sao Lý Quốc Thắng lại bị bay ra ngoài.
Cậu ta bay ra hơn bảy, tám mét, thân hình nặng chín mươi cân nặng nề rơi xuống bàn kính.
Không thể không nói rằng chất lượng của chiếc bàn kính này rất tốt, không hề bị vỡ, cũng không bị nứt.
Lực tấn công quá lớn, Lý Quốc Thắng lăn từ trên bàn xuống, rơi xuống đất, những bình rượu trên bàn vỡ vụn, đổ hết lên mặt Lý Quốc Thắng.
Lý Quốc Thắng ôm ngực lăn lộn trên nền đất, khóe miệng có vết máu, vô cùng đáng thương.
Mọi người có mặt đều cảm thấy kinh hãi!
Mọi người đều xúm lại xem, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Còn tôi thì lao đến trước mặt Lý Quốc Thắng, đạp một chân lên trên ngực Lý Quốc Thắng, mạnh mẽ giẫm xuống, cậu ta không còn chút sức nào để phản kháng lại.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi ngay lập tức!”
Vỗn dĩ hôm nay tôi không định gây chuyện, dù sao cũng là sinh nhật của Tiểu Nhiễm, dù tôi có muốn đối phó với Lý Quốc Thắng thì cũng chỉ âm thầm đối phó, vậy mà Lý Quốc Thắng hết lần này đến lần khác bôi nhọ Lưu Thiến, cuối cùng tôi cũng không nhìn nổi nữa mà bùng nổ.
Nếu đã đánh người rồi thì tôi phải làm lớn mọi chuyện lên, lần trước tôi không trị nổi Lý Quốc Thắng, lần này, tôi nhất định bắt cậu ta phải trả giá.
Âu Dương Tiểu Nhiễm ngẩn người, Đàm Văn cũng không ngờ tôi lại bạo lực đến vậy.
Lư Phi Phi hét lớn: “Trương Sơn Thành, cậu muốn chết à, tên khốn nạn, đồ thấp kém, cậu bỏ Lý Quốc Thắng ra!”
Lư Phi Phi là người đầu tiên xông đến, tôi đẩy vào cánh tay của Lư Phi Phi, chân Lư Phi Phi trượt một cái, ngã nhào xuống đất.
Khi nghe thấy ba chữ “đồ thấp kém”, tôi lại càng thêm tức giận.
Lư Phi Phi bị tôi đẩy ngã trên đất, vài cô gái đỡ Lư Phi Phi dậy, nhưng Âu Dương Tiểu Nhiễm lại không hề đỡ.
“Bố, có người bắt nạt con, bố phải làm chủ cho con, hu hu...”
“Chân con bị trẹo rồi, hu hu...”, Lư Phi Phi bắt đầu khóc lóc.
“Mày dám đẩy con gái tao!”, Lư Thần Dương xông đến trước mặt, tức giận nhìn tôi: “Thằng nhóc này, mày là ai? Mau buông Lý Quốc Thắng ra!”
Trên mặt mọi người đều tỏ ra tức giận, Âu Dương Bác thì ngây người, vẻ mặt anh Đao cũng vô cùng khiếp sợ.
Âu Dương Bác và anh Đao rất hiểu tôi, bình thường tôi sẽ không kích động mà đánh người như vậy, hơn nữa bây giờ còn là tiệc sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Lúc này, bảy, tám người vệ sĩ mặc vest tiến đến vây quanh tôi, trực tiếp ra tay.
Có rất nhiều ông lớn tham gia tiệc sinh nhật, những người này đều đưa vệ sĩ theo, nhìn thấy con gái và con rể tương lai của Lư Thần Dương bị bắt nạt, làm sao chịu đựng nổi.
Bây giờ chính là lúc để thể hiện, trút giận cho Lư Thần Dương.
Âu Dương Bác hét lớn: “Các người làm gì vậy! Mau dừng tay!”
Âu Dương Bác đã lên tiếng, những vệ sĩ đó đều dừng tay.
Âu Dương Bác lập tức tiến về phía trước mặt tôi, nói: “Sơn Thành, rốt cuộc có chuyện gì, cậu bỏ Lý Quốc Thắng ra trước đã”.
Tôi không để mắt đến Lư Thần Dương, cũng không để ý Âu Dương Bác, tiếp tục mạnh mẽ giẫm lên ngực của Lý Quốc Thắng: “Nói xin lỗi ngay, hôm nay cậu không xin lỗi, tôi sẽ đánh cậu tàn phế!”
“Láo toét!”, Lư Thần Dương tức giận: “Âu Dương Bác, vệ sĩ của anh đâu? Cái tên này gây chuyện ở chỗ anh, anh không quan tâm sao?”
“Anh còn muốn ngăn cản những người khác ra tay giúp tôi sao?”
“Lý Quốc Thắng là người của tôi, anh không biết sao?”
“Người này vô lễ với con gái của tôi như vậy, anh có ý gì hả?”
Làm sao Âu Dương Bác dám để vệ sĩ và bảo vệ trong nhà ra tay với tôi chứ?
Ông ấy thà đắc tội Lư Thần Dương cũng không dám đắc tội với tôi!
Âu Dương Bác vô cùng lo lắng nói: “Sơn Thành, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, cậu thả Lý Quốc Thắng ra trước đã”.
“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhiễm, nể mặt tôi di”.
Tôi nhìn Âu Dương Bác, sắc mặt lạnh lùng: “Chú Âu Dương, nếu không phải tôi nể mặt chú thì bây giờ Lý Quốc Thắng đã thành người tàn phế rồi”.
Không phải tôi không nể mặt Âu Dương Bác, lời Lý Quốc Thắng nói quả thật rất quá đáng, liên tiếp hai lần sỉ nhục Lưu Thiến,cậu ta đang thách thức giới hạn của tôi.
Sao tôi có thể để người phụ nữ của tôi chịu sự sỉ nhục chứ!
“Khẩu khí tốt lắm!”, Lư Thần Dương tức tím mặt, lúc này, hai vệ sĩ từ cửa xông vào, lao về phía tôi.
Đây là người của Lư Thần Dương, sau đó, Đàm Diệu đưa mắt ra hiệu cho hai người đứng bên cạnh, hai người đó ngay lập tức chặn hai vệ sĩ của Lư Thần Dương lại.
Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề.
Sắc mặt Lư Thần Dương thay đổi: “Chủ tịch Đàm, ông có ý gì?”
Đàm Diệu từng được chứng kiến sức mạnh của tôi, biết quan hệ đằng sau của tôi, cười nói: “Chủ tịch Lư, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, có tôi ở đây, không ai được động vào bạn của tôi”.
“Hơn nữa, trước khi mọi chuyện được làm rõ, chúng ta không nên động tay động chân thì tốt hơn, tránh làm sứt mẻ tình cảm”.
Lời nói của Đàm Diệu vừa dứt, những ông lớn ở đó đều ngẩn người ra, bắt đầu quan sát tôi một cách tỉ mỉ, ai cũng không ngờ rằng, một tên nhóc nhìn mới mười bảy, mười tám tuổi lại là bạn của chủ tịch Đàm.
Đàm Diệu làm ăn ở phía Nam rất tốt, không hề kém Lư Thần Dương một chút nào, hai ông lớn này, không ai ở đây dám đắc tội.
“Bạn của ông? Sứt mẻ tình cảm?”, Lư Thần Dương nén tức giận: “Bạn của ông đang giẫm lên người bạn trai của con gái tôi!”
“Bạn của ông đẩy con gái tôi trước mặt biết bao nhiêu người!”
Tôi giẫm lên người Lý Quốc Thắng như vậy cũng chẳng khác nào giẫm lên mặt Lư Thần Dương.
Điều kì lạ là, Lý Quốc Thắng bị tôi giẫm lên người như vậy, vẫn luôn tỏ ra đau đớn, vô cùng khó chịu, không nói lời nào.
Lư Thần Dương nói Lý Quốc Thắng là bạn trai của con gái mình trước mặt bao nhiều người như vậy, chứng tỏ đã chấp nhận Lý Quốc Thắng.
Tên Lý Quốc Thắng này quả là lợi hại.
Đàm Diệu sắc mặt không thay đổi, cười nói: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm, những người được ông em Âu Dương mời đến, mọi người đều là bạn”.
“Mọi người xảy ra xung đột, mà xung đột của mấy thanh niên này không có gì to tát cả”.
“Thời còn trẻ ai mà chưa từng đánh nhau chứ?”
“Sơn Thành, cậu thả Lý Quốc Thắng ra trước đã”.
Đàm Diệu đã mở lời, tôi vẫn nên nể mặt Đàm Diệu thì hơn, hơn nữa lần trước ở bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Lưu, Lư Thần Dương đã giúp tôi, mà Lư Thần Dương cũng là bạn của Âu Dương Bác.
Suy nghĩ kĩ lại, cuối cùng tôi cũng nhấc chân khỏi ngực của Lý Quốc Thắng.
Chân đã nhấc ra khỏi người cậu ta nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Sau khi Lý Quốc Thắng được đỡ dậy, nhìn vô cùng đáng thương, cậu ta đi đến trước mặt Lư Phi Phi, nói với mọi người: “Chuyện tối này là do tôi sai, trước đây giữa tôi và Sơn Thành có chút hiểu nhầm, nhưng vì Sơn Thành còn trẻ, tính cách lại nóng nảy nên mới xảy ra chuyện này”.
“Chuyện này tôi sẽ không trách Sơn Thành”.
“Cậu ta muốn tôi xin lỗi, vậy thì tôi xin lỗi”.
“Sơn Thành, xin lỗi, tôi mong hai chúng ta có thể hóa giải hiểu lầm”.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nhiễm, thật sự xin lỗi”.
Ôi trời!
Chuyện gì thế này?
Tôi nghĩ Lý Quốc Thắng có Lư Thần Dương ra mặt, sẽ nói những lời khó nghe với tôi, vậy mà cậu ta lại xin lỗi, nhận sai, nói là hiểu lầm.
Thật lợi hại quá đi, tên khốn này, đúng là trước sau không thay đổi.
Tôi nói: "Tôi và Mộc Dịch âm thầm điều tra không được sao? Sao kẻ địch biết được có người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhúng tay vào chứ?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Dĩ nhiên là được, ý ta là trước tiên phải làm rõ việc này, có căn cứ rõ ràng rồi hẵng bàn bạc với Mộc Dịch. Nếu không, Mộc Dịch kiểm tra không thấy sát khí phía trên tòa nhà, ngươi tưởng rằng dễ mời pháp sư cấp bốn trở lên đến đây chắc?"
"Những người mạnh khác trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí không nhìn ra được, ngươi có thể nhìn ra sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nói?"
"Thủ đoạn của kẻ địch lớn đến vậy, chắc chắn đều đã tính toán kĩ lưỡng rồi, nếu bọn họ sợ Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì sẽ không bày một trận pháp bao phủ tòa nhà”.
"Ngươi yên tâm, chuyện này ta tự khắc sẽ có cách”.
Trong lòng tôi rất bất an: "Cô có kế hoạch gì?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cao ốc Long Đằng là nơi năm luồng khí hội tụ, muốn phá vỡ vận khí này không phải là chuyện dễ dàng. Sát khí cần hai tháng nữa mới có thể thành hình trọn vẹn, nên chúng ta có hai tháng để tìm ra kẻ đứng đằng sau”.
"Bất kỳ trận pháp nào cũng có mắt trận, cũng cần sức mạnh để duy trì trận pháp. Với một trận pháp lớn như vậy, chỉ dựa vào sức mạnh tự thân của người tu luyện thì không đủ tạo ra nó, nhất định phải dùng đá quý".
"Trong các loại đá quý có thể tỏa ra sát khí, đá Âm Sát là loại đá tốt nhất, mà viên đá Âm Sát này chắc chắn được cất giấu ở nơi nào đó bên trong cao ốc”.
"Nói cách khác, vào đêm trăng tròn khi âm khí hội tụ, có một pháp sư cao cường sẽ mang theo đá quý huy động nguồn sức mạnh để củng cố trận pháp”.
"Tóm lại, chúng ta hãy điều tra theo manh mối này, nhất định có thể tìm ra được kẻ nào đứng đằng sau”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ý của cô là mỗi tháng vào đêm trăng tròn sẽ đều có người tới tăng cường trận pháp?"
"Đúng vậy", tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trận pháp lớn như vậy, nhất định phải được củng cố duy trì định kì, trận pháp càng mạnh thì vận khí của tập đoàn Long Đằng sẽ bay biến càng nhanh, tan thành mây khói”.
"Đến lúc đó tập đoàn Long Đằng sẽ xảy ra chuyện, đủ mọi vấn đề sẽ lũ lượt ập đến, cái chết của ba người phụ nữ kia chắc chắn là do trúng sát khí".
"Người bình thường chỉ cần trúng một chút nhỏ thôi là sát khí đã có thể tàn phá cơ thể, tinh thần của họ, họ sẽ chết theo một cách mà con người rất khiếp sợ”.
"Đây mới là bắt đầu thôi, từ nay về sau sẽ càng xảy ra thêm nhiều chuyện không hay”.
Trong lòng tôi sợ hãi không thôi: "Những luồng sát khí này sẽ xông vào bên trong tòa nhà sao?"
"Bình thường thì không", tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tác dụng của sát trận này là phá vỡ vận khí, chỉ có những người có vận khí rất tốt mới thu hút sát khí tấn công, những người có vận khí bình thường sẽ không gặp chuyện gì”.
"Đương nhiên nếu đeo bùa hộ mệnh thì không sao, ví dụ như bùa, ngọc bội, vòng tay của miếu thờ đạo quán khai quang đều có thể đeo phòng thân”.
Vận khí là một thứ rất thần bí và mơ hồ.
Tôi hít một hơi rồi nói: "Nói như vậy, chúng ta phải nhanh chóng điều tra việc này”.
"Nếu vào đêm trăng tròn mỗi tháng kẻ địch đều tới đây tăng cường trận pháp, xem ra tôi phải điều tra camera giám sát thật kĩ mới được”.
Hệ thống giám sát của cao ốc Long Đằng phần lớn đều không có góc chết, chỉ cần có người đi lên tầng thượng, chắc chắn camera sẽ bắt được.
Tôi không tin người khác cũng có kĩ năng như tôi, có thể leo lên tầng thượng từ bên ngoài.
Tìm được người này, tìm được đá Âm Sát giấu trong cao ốc thì có thể giải quyết vấn đề.
Tôi cũng không có cách nào xua tan sát khí ở đây, cho dù có xua tan được thì cũng chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi.
Tôi men theo đường cũ bò xuống phòng giám sát.
Sau đó tôi bắt đầu điều tra camera giám sát, giả định thời gian là mười một rưỡi tối ngày mười lăm tháng trước.
Tôi cẩn thận kiểm tra video, thị lực của tôi rất tốt, xem video với tốc độ tua nhanh nhất, tôi đã nhanh chóng tìm được một hình ảnh kỳ lạ.
Ca trực đêm có rất ít bảo vệ đi tuần tra, tất cả đều ngồi theo dõi camera, vậy mà ở phòng bảo vệ tầng mười lăm lại có một nhân viên bảo vệ đi tuần tra lúc nửa đêm. Khu vực anh ta phụ trách là từ tầng mười lăm đến tầng hai mươi.
Sau khi tuần tra một vòng tới tầng hai mươi, người bảo vệ đi thẳng tới cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Rất nhanh hình ảnh đã biến mất, ở đó không có camera.
Dường như người bảo vệ này có vấn đề, tôi vội vã tua nhanh video tới bốn mươi lăm phút sau, hình ảnh bảo vệ lại xuất hiện, trên người anh ta phảng phất lớp khí đen nhạt!
Anh ta quay về phòng bảo vệ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Chính là người này, anh ta chính là chủ nhân trận pháp, vừa mới tăng cường trận pháp nên trên người còn vương sát khí”.
Tôi không ngờ rằng có thể điều tra được nhanh đến vậy, càng không ngờ rằng kẻ địch lại là một nhân viên bảo vệ!
Những người khác không nhìn thấy sát khí, mà nhiệm vụ của bảo vệ là tuần tra, không ai nghĩ rằng một nhân viên bảo vệ sẽ làm hại công ty.
Khu vực mà người này phụ trách vừa khéo lại là từ tầng mười lăm tới tầng hai mươi, khi làm ca đêm, là một người tu luyện, anh ta có thể khiến người bình thường ngủ say mê mệt dễ như trở bàn tay.
Nhân viên bảo vệ này sẽ làm tất cả mọi thứ trong bóng tối, thần không biết, quỷ không hay!
Tôi tạm dừng video rồi phóng to hình ảnh, người bảo vệ này xem chừng ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, nét mặt nghiêm nghị, cao khoảng một mét tám mươi, thân hình vạm vỡ.
Tôi nhìn tấm thẻ đeo trước ngực anh ta, trên thẻ ghi họ tên và số hiệu, tên là Lý Dật Phi.
Tôi lập tức tra cứu lịch trực ban, tối hôm nay Lý Dật Phi cũng có ca trực.
Đã xác định được kẻ địch rồi.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trước hết cứ thử tiếp xúc với Lý Dật Phi một chút để ta cảm nhận thực lực của anh ta”.
Vì vậy, tôi lập tức ra ngoài tuần tra, đi thang máy tới tầng mười lăm, tỉnh bơ bước vào phòng bảo vệ.
Một nhân viên bảo vệ đang ngủ, Lý Dật Phi thì dựa vào ghế, tay cầm điện thoại xem phim.
Tôi mỉm cười tiến tới hỏi: "Người anh em, có thuốc lá không? Tối nay tôi hết thuốc rồi, không chịu nổi, cho tôi hai điếu đi, ngày mai tôi mua một bao trả cho anh”.
Lý Dật Phi đánh giá tôi: "Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu, mới đến à?"
"Ừ", tôi cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, thật là khó khăn, phải chăm chăm theo dõi camera không được ngủ, không có thuốc lá thì tôi không chịu nổi”.
Lý Dật Phi lấy một hộp thuốc lá trên bàn bên cạnh, đưa cho tôi năm điếu thuốc rồi nói: "Tôi không hút thuốc, còn anh chàng này lại nghiện thuốc lá nặng”.
Lý Dật Phi chỉ người đồng nghiệp bên cạnh.
Tôi cảm ơn Lý Dật Phi, thuận miệng trò chuyện vài câu rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi đó, tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy: "Tên Lý Dật Phi này nhìn bề ngoài không có điểm gì kỳ lạ”.
Tiên nữ Thanh Thủy đáp: "Pháp sư cấp ba, ngày mai bảo Mộc Dịch kiểm tra trong hệ thống của bọn họ, pháp sư thông thường đều phải có tên đăng ký trong hệ thống của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
"Nếu như không đăng ký thì chính là người tà đạo”.
Tôi không hề sợ pháp sư cấp ba, dựa vào thực lực hiện tại của tôi có thể đối phó được.
Điều tôi lo lắng là anh ta có đồng bọn. Một thủ đoạn được bố trí công phu như vậy không thể chỉ do một mình anh ta làm, đằng sau chắc chắn còn có người khác.
Tôi quay lại phòng bảo vệ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bảy rưỡi sáng ngày thứ hai, Hàn Thế Trung tỉnh lại, nhân viên bảo vệ trực buổi sáng đổi ca cho chúng tôi.
Tôi và Hàn Thế Trung rời đi, chúng tôi cùng lên xe buýt, anh ta xuống trước tôi một bến.
Tôi ăn sáng ở quán ven đường rồi mua một suất về cho Mộc Dịch và Triệu Vũ.
Chương 456: Sinh nhật của Tiểu Nhiễm
Lúc tôi về đến nhà, Mộc Dịch đã ngủ dậy và ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt tĩnh tâm, còn Triệu Vũ vẫn đang ngủ.
Mấy ngày nay Trần Kế Tần đều ngủ sớm dậy sớm, nếp sống rất có kỷ luật. Sau khi trở thành quản lý nhà hàng thì ngày nào anh ta cũng đi làm, rất có trách nhiệm.
Mộc Dịch đang ăn sáng, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác nhờ ông ấy chuyển thông tin cá nhân của Lý Dật Phi cho tôi.
Chưa đầy năm phút sau, Âu Dương Bác đã gửi thông tin qua tin nhắn, bao gồm chứng minh nhân dân, địa chỉ, thời gian bắt đầu làm việc. Tất cả đều được gửi tới, đây là hồ sơ của Lý Dật Phi của phòng nhân sự.
Lý Dật Phi đã làm việc ở đây được nửa năm, thông tin cá nhân cho thấy anh ta là quân nhân giải ngũ, mấy năm nay luôn làm bảo vệ, đọc những thông tin này không thấy có vấn đề gì.
Hiện tại Lý Dật Phi sống trong một tiểu khu ở ngoại ô phía đông thành phố.
Sau khi Mộc Dịch ăn xong, tôi kể rõ ngọn ngành về sát khí và kẻ tình nghi cho Mộc Dịch.
"Sát khí?", Mộc Dịch vô cùng hoảng hốt: "Có người bố trí sát trận bên trên cao ốc Long Đằng, Trương Sơn Thành, anh đùa đấy à?"
Tôi nghiêm túc nói: "Cô trông tôi có giống đang đùa không?"
Mộc Dịch cau mày: "Sát khí hội tụ phá vỡ vận khí, những thứ này rất thâm sâu, cần có một người am hiểu tà thuật đến xem xét tình hình. Theo lời anh nói, sát khí bao phủ cao ốc Long Đằng, e rằng sẽ xảy ra chuyện”.
"Cao ốc Long Đằng nằm ở vị trí tốt nhất trong thành phố, năm luồng khí hội tụ, phong thủy rất tốt, nếu có người phá hoại vận khí nơi đây thì về lâu dài, tập đoàn Long Đằng sẽ gặp tai họa lớn”.
"Sơn Thành, nếu những thứ anh điều tra được là thật thì cực kỳ đáng sợ”.
Phân tích của Mộc Dịch giống như phân tích của tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi gật đầu: "Do vậy chuyện này vô cùng quan trọng, tôi với cô cùng bàn bạc xem tiếp theo nên xử lí thế nào”.
Mộc Dịch nói: "Sát khí mạnh như vậy, bày trận lớn đến vậy, với thực lực của tôi thì không cảm nhận được”.
"Chỉ sợ rằng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng không cảm nhận được, kẻ địch làm mọi việc một cách rất kín kẽ”.
"Vậy mà anh... Sao anh lại điều tra được?"
Mộc Dịch đã nghi ngờ, tôi đáp: "Tôi sở hữu một dị năng, thị lực của tôi rất tốt, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được, nên tôi mới cảm nhận được sát khí. Tối hôm qua tôi lên tầng thượng điều tra và đã có kết quả”.
"Mọi thứ tôi điều tra được đều là thật, hiện giờ đã có một manh mối quan trọng, tôi muốn lần theo manh mối này để dụ toàn bộ những kẻ đứng đằng sau ra ngoài, hốt gọn một mẻ”.
"Đến lúc đó, Mộc Dịch, cô phải giúp tôi, có thể tôi sẽ cần đến lực lượng của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi và Mộc Dịch đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Mộc Dịch hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của tôi.
Mộc Dịch gật đầu: "Chỉ dựa vào manh mối và chứng cứ hiện có, nếu tôi báo cáo lên cấp trên thì e rằng rất khó giải quyết. Không phải vụ án nào Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng sẽ nhúng tay vào, thông thường chỉ những vụ án Cục cảnh sát không phá được chúng tôi mới xem xét can thiệp, phải có rất nhiều chứng cứ mới được duyệt”.
"Hơn nữa, vụ án tôi phụ trách là vụ án về ngọc bội, không liên quan đến vụ án này”.
"Lần trước điều tra vụ thầy khai quang, tôi bị cuốn vào chuyện của anh nên đã bị xử phạt”.
"Chúng ta chỉ có thể âm thầm tự điều tra trước, đến khi điều tra được tương đối rồi, có chứng cứ rõ ràng rồi, tôi sẽ báo cáo với Cục”.
"Tới lúc đó tôi mới có thể phụ trách vụ án này”.
Tôi hiểu, giống như chuyện thầy khai quang của thôn chúng tôi, phải trải qua nhiều năm Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới nhúng tay vào.
Bây giờ tôi cũng không muốn để những người khác trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí trực tiếp can thiệp, đánh rắn động cỏ.
Tôi lôi điện thoại di động ra, bên trong là ảnh cá nhân, ảnh bảo vệ và số hiệu của Lý Dật Phi, tất cả đều được treo trên tường của phòng bảo vệ.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí có quyền hạn rất lớn, một người bất kỳ trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng có quyền hạn cao hơn một Cục cảnh sát thông thường.
Tôi để Mộc Dịch điều tra thân phận Lý Dật Phi.
Mộc Dịch lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, mở một phần mềm chuyên dụng rồi nhập ảnh và họ tên của Lý Dật Phi vào đó, kèm theo cả số chứng minh nhân dân. Trên phần mềm hiển thị Lý Dật Phi là người Sơn Đông, chỉ là một người có danh tính bình thường, không đăng ký trong hệ thống của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Mộc Dịch nói: "Trương Sơn Thành, hoặc là do anh điều tra và phán đoán sai lầm, hoặc là tên tuổi, thân phận của người này đều được tạo dựng thông qua đường dây khác, nói cách khác, đây chính là một người thuộc phái tà thuật nên mới không đăng ký với Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Mộc Dịch, bắt đầu từ bây giờ công việc của cô là theo dõi Lý Dật Phi suốt hai mươi tư giờ, anh ta làm gì, tiếp xúc với ai, cô đều phải nắm rõ”.
Mộc Dịch cau mày: "Nhiệm vụ của tôi là theo dõi anh chứ không phải người khác, vụ án ngọc bội còn chưa có bất kỳ manh mối nào, giờ còn phải điều tra chuyện này. Trương Sơn Thành, tôi phát hiện ra con người anh thật là phiền phức”.
"Kể từ khi quen biết anh, tôi chưa có ngày nào là yên ổn”.
Tôi cũng chẳng biết làm sao, kể từ khi tôi trở thành thầy khai quang của thôn chúng tôi cho tới nay, tôi cũng chưa từng được yên ổn.
Sức mạnh cao cường, quyền thế và tiền bạc, tất cả tôi đều có, nhưng tôi cũng gặp phải vô vàn rắc rối, suýt chút nữa là mất mạng.
Có lẽ khi con người đạt được một số thứ thì cũng phải mất đi một số thứ, tôi sẽ mãi mãi không quay lại cuộc sống nghèo nàn bình lặng như trước kia.
Tôi nói: "Trên người tôi gắn máy theo dõi, lúc nào cô cũng biết tôi đang làm gì, nếu xảy ra chuyện gì cô có thể tiếp ứng cho tôi”.
"Cô cứ theo dõi Lý Dật Phi đi, cô yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ bản thân. Hơn nữa nơi này là thành phố, khắp nơi đều có người, có kẻ muốn đối phó với tôi cũng không dễ dàng như vậy”.
Tôi và Mộc Dịch bàn bạc một hồi, cô ta quyết định làm theo kế hoạch của tôi.
Nếu thật sự giải quyết thành công việc này, một chuyện lớn đến vậy, tới lúc đó Mộc Dịch báo cáo lên cấp trên, Mộc Dịch toàn quyền phụ trách việc này cũng sẽ lập được công lớn.
Tôi giao toàn bộ thông tin của Lý Dật Phi cho Mộc Dịch.
Ban ngày tôi ngủ cả ngày, đến tối lại tiếp tục đi làm, mọi thứ bên trong cao ốc đều bình thường, không xảy ra chuyện gì.
Chỉ đến sau khi trận pháp thành hình trọn vẹn, phá vỡ vận khí, cao ốc mới xảy ra chuyện lớn, thậm chí rất nhiều người sẽ phải chết. Tất cả những người này sẽ bị trúng sát khí, về lâu dài tất cả sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Con đường tiền tài của Âu Dương Bác cũng sẽ đứt đoạn, cộng thêm những kẻ đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, tập đoàn Long Đằng sẽ dần dần sụp đổ.
Hai ngày trôi qua, không có gì xảy ra. Chiều nay lúc tôi còn đang ngủ, Mộc Dịch gọi tôi dậy nói rằng có manh mối rồi.
Mộc Dịch đã lắp camera giám sát tại nơi ở của Lý Dật Phi, một chiếc camera vệ tinh to bằng hạt gạo được lắp dưới cây đèn trong phòng ngủ anh ta.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, Mộc Dịch bật hình ảnh trong điện thoại cho tôi xem, tua video lùi về phía trước.
Trên màn hình, Lý Dật Phi đang nằm đắp chăn trên giường, để lộ bả vai, đeo tai nghe xem phim.
Rất nhanh sau đó, Lý Dật Phi nhận được một cuộc điện thoại.
"Được, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ còn xem quyết định của Âu Dương Bác vào tối ngày kia nữa thôi”.
"Xin hãy yên tâm, sẽ không xảy ra chút sai sót nào đâu”.
"Đừng quên đồ vật mà tôi muốn”.
Lý Dật Phi nói xong ba câu này thì cúp máy.
Tối ngày kia? Quyết định của Âu Dương Bác?
Tối ngày kia... không phải là sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm sao?
Quyết định của Âu Dương Bác là ý gì?
Chương 457: Gặp lại Lư Thần Dương
Lúc tôi về đến nhà, Mộc Dịch đã ngủ dậy và ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt tĩnh tâm, còn Triệu Vũ vẫn đang ngủ.
Mấy ngày nay Trần Kế Tần đều ngủ sớm dậy sớm, nếp sống rất có kỷ luật. Sau khi trở thành quản lý nhà hàng thì ngày nào anh ta cũng đi làm, rất có trách nhiệm.
Mộc Dịch đang ăn sáng, tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác nhờ ông ấy chuyển thông tin cá nhân của Lý Dật Phi cho tôi.
Chưa đầy năm phút sau, Âu Dương Bác đã gửi thông tin qua tin nhắn, bao gồm chứng minh nhân dân, địa chỉ, thời gian bắt đầu làm việc. Tất cả đều được gửi tới, đây là hồ sơ của Lý Dật Phi của phòng nhân sự.
Lý Dật Phi đã làm việc ở đây được nửa năm, thông tin cá nhân cho thấy anh ta là quân nhân giải ngũ, mấy năm nay luôn làm bảo vệ, đọc những thông tin này không thấy có vấn đề gì.
Hiện tại Lý Dật Phi sống trong một tiểu khu ở ngoại ô phía đông thành phố.
Sau khi Mộc Dịch ăn xong, tôi kể rõ ngọn ngành về sát khí và kẻ tình nghi cho Mộc Dịch.
"Sát khí?", Mộc Dịch vô cùng hoảng hốt: "Có người bố trí sát trận bên trên cao ốc Long Đằng, Trương Sơn Thành, anh đùa đấy à?"
Tôi nghiêm túc nói: "Cô trông tôi có giống đang đùa không?"
Mộc Dịch cau mày: "Sát khí hội tụ phá vỡ vận khí, những thứ này rất thâm sâu, cần có một người am hiểu tà thuật đến xem xét tình hình. Theo lời anh nói, sát khí bao phủ cao ốc Long Đằng, e rằng sẽ xảy ra chuyện”.
"Cao ốc Long Đằng nằm ở vị trí tốt nhất trong thành phố, năm luồng khí hội tụ, phong thủy rất tốt, nếu có người phá hoại vận khí nơi đây thì về lâu dài, tập đoàn Long Đằng sẽ gặp tai họa lớn”.
"Sơn Thành, nếu những thứ anh điều tra được là thật thì cực kỳ đáng sợ”.
Phân tích của Mộc Dịch giống như phân tích của tiên nữ Thanh Thủy.
Tôi gật đầu: "Do vậy chuyện này vô cùng quan trọng, tôi với cô cùng bàn bạc xem tiếp theo nên xử lí thế nào”.
Mộc Dịch nói: "Sát khí mạnh như vậy, bày trận lớn đến vậy, với thực lực của tôi thì không cảm nhận được”.
"Chỉ sợ rằng người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng không cảm nhận được, kẻ địch làm mọi việc một cách rất kín kẽ”.
"Vậy mà anh... Sao anh lại điều tra được?"
Mộc Dịch đã nghi ngờ, tôi đáp: "Tôi sở hữu một dị năng, thị lực của tôi rất tốt, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được, nên tôi mới cảm nhận được sát khí. Tối hôm qua tôi lên tầng thượng điều tra và đã có kết quả”.
"Mọi thứ tôi điều tra được đều là thật, hiện giờ đã có một manh mối quan trọng, tôi muốn lần theo manh mối này để dụ toàn bộ những kẻ đứng đằng sau ra ngoài, hốt gọn một mẻ”.
"Đến lúc đó, Mộc Dịch, cô phải giúp tôi, có thể tôi sẽ cần đến lực lượng của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi và Mộc Dịch đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, Mộc Dịch hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của tôi.
Mộc Dịch gật đầu: "Chỉ dựa vào manh mối và chứng cứ hiện có, nếu tôi báo cáo lên cấp trên thì e rằng rất khó giải quyết. Không phải vụ án nào Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng sẽ nhúng tay vào, thông thường chỉ những vụ án Cục cảnh sát không phá được chúng tôi mới xem xét can thiệp, phải có rất nhiều chứng cứ mới được duyệt”.
"Hơn nữa, vụ án tôi phụ trách là vụ án về ngọc bội, không liên quan đến vụ án này”.
"Lần trước điều tra vụ thầy khai quang, tôi bị cuốn vào chuyện của anh nên đã bị xử phạt”.
"Chúng ta chỉ có thể âm thầm tự điều tra trước, đến khi điều tra được tương đối rồi, có chứng cứ rõ ràng rồi, tôi sẽ báo cáo với Cục”.
"Tới lúc đó tôi mới có thể phụ trách vụ án này”.
Tôi hiểu, giống như chuyện thầy khai quang của thôn chúng tôi, phải trải qua nhiều năm Cục điều tra hiện tượng huyền bí mới nhúng tay vào.
Bây giờ tôi cũng không muốn để những người khác trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí trực tiếp can thiệp, đánh rắn động cỏ.
Tôi lôi điện thoại di động ra, bên trong là ảnh cá nhân, ảnh bảo vệ và số hiệu của Lý Dật Phi, tất cả đều được treo trên tường của phòng bảo vệ.
Người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí có quyền hạn rất lớn, một người bất kỳ trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng có quyền hạn cao hơn một Cục cảnh sát thông thường.
Tôi để Mộc Dịch điều tra thân phận Lý Dật Phi.
Mộc Dịch lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, mở một phần mềm chuyên dụng rồi nhập ảnh và họ tên của Lý Dật Phi vào đó, kèm theo cả số chứng minh nhân dân. Trên phần mềm hiển thị Lý Dật Phi là người Sơn Đông, chỉ là một người có danh tính bình thường, không đăng ký trong hệ thống của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Mộc Dịch nói: "Trương Sơn Thành, hoặc là do anh điều tra và phán đoán sai lầm, hoặc là tên tuổi, thân phận của người này đều được tạo dựng thông qua đường dây khác, nói cách khác, đây chính là một người thuộc phái tà thuật nên mới không đăng ký với Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Mộc Dịch, bắt đầu từ bây giờ công việc của cô là theo dõi Lý Dật Phi suốt hai mươi tư giờ, anh ta làm gì, tiếp xúc với ai, cô đều phải nắm rõ”.
Mộc Dịch cau mày: "Nhiệm vụ của tôi là theo dõi anh chứ không phải người khác, vụ án ngọc bội còn chưa có bất kỳ manh mối nào, giờ còn phải điều tra chuyện này. Trương Sơn Thành, tôi phát hiện ra con người anh thật là phiền phức”.
"Kể từ khi quen biết anh, tôi chưa có ngày nào là yên ổn”.
Tôi cũng chẳng biết làm sao, kể từ khi tôi trở thành thầy khai quang của thôn chúng tôi cho tới nay, tôi cũng chưa từng được yên ổn.
Sức mạnh cao cường, quyền thế và tiền bạc, tất cả tôi đều có, nhưng tôi cũng gặp phải vô vàn rắc rối, suýt chút nữa là mất mạng.
Có lẽ khi con người đạt được một số thứ thì cũng phải mất đi một số thứ, tôi sẽ mãi mãi không quay lại cuộc sống nghèo nàn bình lặng như trước kia.
Tôi nói: "Trên người tôi gắn máy theo dõi, lúc nào cô cũng biết tôi đang làm gì, nếu xảy ra chuyện gì cô có thể tiếp ứng cho tôi”.
"Cô cứ theo dõi Lý Dật Phi đi, cô yên tâm, tôi có thể tự bảo vệ bản thân. Hơn nữa nơi này là thành phố, khắp nơi đều có người, có kẻ muốn đối phó với tôi cũng không dễ dàng như vậy”.
Tôi và Mộc Dịch bàn bạc một hồi, cô ta quyết định làm theo kế hoạch của tôi.
Nếu thật sự giải quyết thành công việc này, một chuyện lớn đến vậy, tới lúc đó Mộc Dịch báo cáo lên cấp trên, Mộc Dịch toàn quyền phụ trách việc này cũng sẽ lập được công lớn.
Tôi giao toàn bộ thông tin của Lý Dật Phi cho Mộc Dịch.
Ban ngày tôi ngủ cả ngày, đến tối lại tiếp tục đi làm, mọi thứ bên trong cao ốc đều bình thường, không xảy ra chuyện gì.
Chỉ đến sau khi trận pháp thành hình trọn vẹn, phá vỡ vận khí, cao ốc mới xảy ra chuyện lớn, thậm chí rất nhiều người sẽ phải chết. Tất cả những người này sẽ bị trúng sát khí, về lâu dài tất cả sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Con đường tiền tài của Âu Dương Bác cũng sẽ đứt đoạn, cộng thêm những kẻ đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, tập đoàn Long Đằng sẽ dần dần sụp đổ.
Hai ngày trôi qua, không có gì xảy ra. Chiều nay lúc tôi còn đang ngủ, Mộc Dịch gọi tôi dậy nói rằng có manh mối rồi.
Mộc Dịch đã lắp camera giám sát tại nơi ở của Lý Dật Phi, một chiếc camera vệ tinh to bằng hạt gạo được lắp dưới cây đèn trong phòng ngủ anh ta.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, Mộc Dịch bật hình ảnh trong điện thoại cho tôi xem, tua video lùi về phía trước.
Trên màn hình, Lý Dật Phi đang nằm đắp chăn trên giường, để lộ bả vai, đeo tai nghe xem phim.
Rất nhanh sau đó, Lý Dật Phi nhận được một cuộc điện thoại.
"Được, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi rồi, chỉ còn xem quyết định của Âu Dương Bác vào tối ngày kia nữa thôi”.
"Xin hãy yên tâm, sẽ không xảy ra chút sai sót nào đâu”.
"Đừng quên đồ vật mà tôi muốn”.
Lý Dật Phi nói xong ba câu này thì cúp máy.
Tối ngày kia? Quyết định của Âu Dương Bác?
Tối ngày kia... không phải là sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm sao?
Quyết định của Âu Dương Bác là ý gì?
Chương 458: Kẻ thù gặp mặt
Lư Phi Phi cầm món quà tặng cho Âu Dương Tiểu Nhiễm, là một chiếc túi xách rất đẹp.
Những người xung quanh khen không ngớt rằng món quà này tinh tế và quý giá đến nhường nào, toàn một đám người xu nịnh, những món quà này chắc chắn có giá trị rất cao.
Mọi người cười nịnh nọt, cùng Lư Thần Dương bước vào trong, vài ông lớn bên trong nhìn thấy Lư Thần Dương thì bắt tay chào hỏi.
Âu Dương Tiểu Nhiễm nắm tay Lư Phi Phi rồi cùng nhau nói chuyện phiếm, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.
Con gái của hai ông lớn quen biết nhau cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.
“Sơn Thành, cậu đến rồi”, anh Đao không qua đó, dù sao anh ta cũng là dân giang hồ, không có quan hệ thân thiết với đám người này, mà mấy ông lớn cũng không thích những người thuộc giới giang hồ, anh Đao qua đó sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Anh ta là người đầu tiên nhìn thấy tôi, chào đón tôi nồng nhiệt.
Âu Dương Bác còn phải chào hỏi mấy ông lớn này, ông ấy vẫn chưa nhìn thấy tôi.
Đám người nhanh nhạy đó khi thấy anh Đao chào tôi, nhìn anh Đao đang trò chuyện với tôi, thì đều đến chào tôi, tuỳ ý tán gẫu.
Sau khi nói vài câu, tôi đi tới chỗ Âu Dương Tiểu Nhiễm, món quà tôi mua vẫn chưa đưa cho Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Âu Dương Tiểu Nhiễm mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, vùng ngực lộ ra làn da trắng nõn, đôi gò bồng đầy đặn, cặp đùi thon thả, đường nét tinh xảo, khiến mắt tôi không thể rời khỏi Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Lư Phi Phi mặc một chiếc váy cổ thấp màu đỏ, tóc xoăn màu nâu rêu, gương mặt đỏ hồng, trông cô ta xinh như búp bê.
Lư Phi Phi rất hào hoa nên ăn mặc đầy quyến rũ, diễm lệ, ngược lại, Âu Dương Tiểu Nhiễm lại tương đối trầm và ổn định.
Khi Âu Dương Tiểu Nhiễm nhìn thấy tôi liền chào hỏi, cô ấy mỉm cười, xin lỗi tôi: "Sơn Thành, đã lâu không gặp, thực xin lỗi, tối nay vì nhiều khách quá nên giờ em mới nhìn thấy anh".
Đã vài tháng trôi qua kể từ khi tôi gặp Âu Dương Tiểu Nhiễm trong vụ tai nạn trên đường đến huyện lần trước.
“Không sao đâu”, tôi với Lư Thần Dương lần lượt đi tới, Lư Thần Dương vừa đến, mọi người liền ùa lên, chắn tầm mắt của hai người họ, nên Âu Dương Bác và Âu Dương Tiểu Nhiễm đều không nhìn thấy tôi.
Tôi lấy hộp quà nhỏ ra, mỉm cười nói với Âu Dương Tiểu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, sinh nhật vui vẻ".
“Cảm ơn anh, Sơn Thành”, Âu Dương Tiểu Nhiễm vừa nhận được hộp quà liền mở ra.
“Oa, chiếc vòng tay này đẹp quá”, Âu Dương Tiểu Nhiễm rất thích: “Đá quý màu xanh lam, em thích nhất màu xanh lam đấy. Chúng rất hợp với hoa tai của em”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm đang đeo một đôi hoa tai pha lê màu xanh nhạt.
Từ ánh mắt của Âu Dương Tiểu Nhiễm, tôi có thể nhìn ra cô ấy rất thích món quà của tôi, chứ không phải khách sáo.
Tôi mỉm cười, nói: "Tiểu Nhiễm, em thích là được rồi. Vậy anh giúp em đeo chiếc vòng này nhé".
“Ừm”, Âu Dương Tiểu Nhiễm xé nhãn, đưa hộp quà cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Tôi cầm lấy chiếc vòng và cẩn thận đeo nó lên tay phải của Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Chiếc vòng tay quả thực rất đẹp, khiến làn da trắng nõn của Âu Dương Tiểu Nhiễm càng thêm thanh tú.
“Sơn Thành, để em giới thiệu một người bạn cho anh”, Âu Dương Tiểu Nhiễm đưa tôi đến chỗ Lư Phi Phi.
Lư Phi Phi đang dựa mình vào bàn, cầm ly rượu đỏ trong tay, thờ ơ nhìn tôi.
Tôi có thể thấy từ đôi mắt của cô ta, cô ta vẫn canh cánh trong lòng về những chuyện đã xảy ra lần trước.
Lần trước, sau khi Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng chia tay, Lư Phi Phi không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng từ đôi mắt của cô ta, tôi biết cô ta đã điều tra, cũng biết được những chuyện này, hơn nữa cô ta còn tràn đầy ý căm ghét và thù địch với tôi.
Âu Dương Tiểu Nhiễm giới thiệu chúng tôi với nhau, Lư Phi Phi thờ ơ nói: "Tiểu Nhiễm, tớ không muốn làm quen với người này".
Âu Dương Tiểu Nhiễm sững sờ: "Phi Phi, có chuyện gì vậy? Trương Sơn Thành là bạn của tớ, cũng là bạn của bố tớ".
“Đương nhiên là tớ biết”, Lư Phi Phi ủ rũ nói: “Dù sao thì tớ không thích người này, Tiểu Nhiễm, chúng ta qua đó đi. Có mấy chị em đang ở đằng kia kìa”.
Âu Dương Tiểu Nhiễm không vui nổi nữa: "Phi Phi, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hai người đã quen nhau từ trước sao?"
Tôi cười, nói: "Tiểu Nhiễm, anh đã gặp Lư Phi Phi một lần, lần đó đã xảy ra một số hiểu lầm".
Âu Dương Tiểu Nhiễm rất tò mò, nói: "Mọi người đều là bạn bè mà, xảy ra hiểu lầm gì thì cùng giải quyết, làm sáng tỏ hiểu lầm đó là được mà".
Lư Phi Phi trầm giọng nói: "Tiểu Nhiễm, lần trước nửa đêm tớ gọi cậu mượn tiền, cậu có nhớ không?"
"Chính là tên khốn kiếp Trương Sơn Thành này, cáo già giả hổ, cậu ta quen biết anh Đao, hại tớ mất hết mặt mũi, hại tớ và Lý Quốc Thắng chia tay nhau".
Số tiền hôm đó là Lư Phi Phi mượn của Âu Dương Tiểu Nhiễm?
Vẻ mặt của Âu Dương Tiểu Nhiễm đầy kỳ quái: "Cậu và Lý Quốc Thắng không phải đã làm lành rồi sao? Nếu hai người hiểu lầm nhau thì nể mặt tớ, quên chuyện đó đi, hôm nay là sinh nhật của tớ, cậu đừng bắt nạt Sơn Thành đấy".
Âu Dương Tiểu Nhiễm ngay từ đầu đã nhìn ra sức mạnh của tôi, cô ấy không lo lắng Lư Phi Phi sẽ làm gì tôi, thậm chí cô ấy còn lo rằng Lư Phi Phi đã chọc tức tôi.
"Phi Phi...", đúng lúc này, một thanh niên từ phía sau đi tới, đi thật nhanh tới chỗ chúng tôi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, gọi tên Lư Phi Phi.
Tôi quay lại nhìn, hóa ra là... Lý Quốc Thắng!
Sao cậu ta lại ở đây?
Không phải cậu ta bị Hướng Vấn Thiên đưa đi rồi sao? Không phải cậu ta đang nợ tôi mười tám triệu tệ sao!
Lý Quốc Thắng cao to vạm vỡ, đẹp trai, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy tôi, đồng tử của cậu ta đột nhiên co rút, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Tôi mỉm cười, nói: "Lý Quốc Thắng, đã lâu không gặp".
Lý Quốc Thắng hết sức kinh ngạc: "Trương Sơn Thành, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Tôi nói: "Tôi cũng muốn biết, tại sao cậu lại ở đây?"
Gương mặt của Lý Quốc Thắng lại khôi phục vẻ tự tin: "Lư Phi Phi là bạn gái của tôi, Âu Dương Tiểu Nhiễm cũng là bạn của tôi, đương nhiên là tôi có mặt ở đây rồi".
Có vẻ như Lư Phi Phi đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng tại sao Hướng Vấn Thiên lại không nói với tôi?
Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: "Nếu mọi người đều là bạn bè thì nên giải thích những hiểu lầm đã xảy ra trước đây là được".
Lý Quốc Thắng nói: "Tôi không phải là bạn của Trương Sơn Thành, và tôi cũng sẽ không làm bạn với một người như vậy".
Lư Phi Phi cũng nói: "Đúng thế, Tiểu Nhiễm, đừng làm bạn với loại người này. Cậu ta không ở cùng một tầng lớp với chúng ta. Đừng hạ thấp thân phận của mình".
Lư Phi Phi coi thường tôi, Lý Quốc Thắng cũng thế, cậu ta lại phô ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Sắc mặt Âu Dương Tiểu Nhiễm có chút khó coi, tối nay cô ấy đã nói mấy lần rồi, rằng chúng tôi nên làm sáng tỏ hiểu lầm này, nhưng Lư Phi Phi lại không nể mặt cô ấy chút nào, lúc này lại thêm một Lý Quốc Thắng nữa.
Tôi nói: "Hôm nay tôi đến dự tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm, tôi không đến đây để kết bạn".
"Nếu hai người đã nói rõ ràng như này, ha ha..."
"Lý Quốc Thắng, số tiền cậu nợ tôi cũng nên trả lãi tháng này rồi, đừng có quên đó".
Vào ngày mười lăm hàng tháng, Lý Quốc Thắng sẽ trả lãi cho ông Hướng, và sau đó ông Hướng sẽ chuyển cho tôi.
“Ai nợ cậu?”, Lý Quốc Thắng nói: “Tôi nợ tiền ăn của nhà hàng, chứ không phải nợ tiền cậu. Chuyện này đã xong lâu rồi”.
“Ồ?”, tôi rất ngạc nhiên: “Ý cậu là, cậu đã trả hết tiền rồi?”
Chương 459: Sỉ nhục
Lúc này Lư Phi Phi mới lên tiếng: "Trương Sơn Thành, nhà hàng đó hoàn toàn không phải của cậu mà là của chú Âu Dương. Với quan hệ của bố tôi và chú Âu Dương, cậu nghĩ xem chú ấy có quan tâm đến bữa ăn đó không?"
"Bữa ăn đó, chú Âu Dương coi như mời chúng tôi, còn đống đồ bị đập phá cũng coi như chưa từng xảy ra".
"Cậu cậy là mình có quan hệ tốt với chú Âu Dương, giả danh làm ông chủ nhà hàng, lại còn bắt chẹt của Quốc Thắng mười tám triệu tệ”.
Cũng thú vị đấy, thế mà chuyện này cho tới giờ tôi vẫn chưa được biết!
Lần trước tôi cho Lý Quốc Thắng một bài học là để trút giận cho Lưu Thiến, khiến Lý Quốc Thắng phải gánh chịu các khoản nợ, nhưng bây giờ, Lý Quốc Thắng lại không sao cả, hơn nữa còn về bên Lư Phi Phi.
Có vẻ như Lư Phi Phi đã đến tìm Âu Dương Bác, hoặc Âu Dương Tiểu Nhiễm để giải quyết chuyện này.
Mặc dù Âu Dương Bác để tôi làm ông chủ, thu nhập và quyền quản lý nhà hàng đều nằm trong tay tôi, nhưng người đứng tên trên giấy tờ pháp lý và giấy phép đăng ký đều để tên Âu Dương Bác.
Bởi vì tôi và Âu Dương Bác đều không thiếu tiền, đống giấy tờ đó có thay tên hay không cũng không thành vấn đề, Lư Phi Phi chỉ cần điều tra một chút là biết ông chủ nhà hàng là ai.
Tại sao không ai nói với tôi chuyện này?
Tôi bực hết cả mình.
Âu Dương Tiểu Nhiễm nhíu mày: "Phi Phi, Sơn Thành không thể làm ra chuyện như vậy, sao anh ấy có thể moi tiền của các cậu chứ? Nếu như các cậu có chuyện gì hiểu lầm, tớ sẽ làm chủ cho các cậu, giải quyết mọi chuyện".
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền nong, đều không thành vấn đề".
“Mọi người đừng vì tiền mà làm sứt mẻ tình cảm”.
Lư Phi Phi nói: "Tiểu Nhiễm, hôm nay là sinh nhật của cậu nên tớ nể mặt cậu, tớ không thèm tính toán với Trương Sơn Thành".
"Người của Trương Sơn Thành và anh Đao đã đánh Lý Quốc Thắng, khiến Lý Quốc Thắng mất hết mặt mũi, cậu ta lại còn gây khó dễ cho tớ. Những chuyện này tớ đều nhớ, rồi sẽ có một ngày tớ tính sổ với cậu ta!"
“Đúng vậy!”, Lý Quốc Thắng lạnh lùng nói: “Nhục nhã hôm đó, tôi sẽ trả bằng hết! Trương Sơn Thành, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, sau này tôi nhất định bắt cậu phải trả giá!”
Tôi đang định trút giận thì một giọng nói truyền tới.
"Lý Quốc Thắng, anh định bắt ai trả giá?"
Giọng nói này quá quen thuộc, ba người chúng tôi quay lại nhìn thì thấy một thanh niên đẹp trai đang tiến lại gần.
Người này có thân hình cao lớn, dũng mãnh, chiều cao dáng người tương đương Lý Quốc Thắng, chính là Đàm Văn.
Đàm Văn đi tới, sau đó phía bên kia vang lên tiếng xôn xao, mọi người vây quanh, ngay cả Lư Thần Dương cũng đặt ly rượu trong tay xuống, bước tới.
Xuyên qua đám đông, tôi nhìn thấy những người đang bước đến, Đàm Quý Dương cũng đến rồi.
Vài cô gái xinh đẹp nhìn thấy Đàm Văn, lập tức vây quanh.
“Cậu Đàm...”
“Anh Văn...”
Một vài người đẹp nắm lấy cánh tay của Đàm Văn, ngay cả gương mặt cũng mang vẻ lẳng lơ, ưỡn ẹo làm nũng đầy quyến rũ, khiến người ta tê dại, họ mặc kệ xung quanh mà cọ xát vào cơ thể của Đàm Văn.
Có vẻ như Đàm Văn là người mà những người phụ nữ này đang theo đuổi, hoặc là giữa bọn họ có mối quan hệ rất mập mờ.
Tôi thực sự nhìn không ra Đàm Văn là một tay chơi, có vẻ như hắn ta thường xuyên đùa vui với các cô gái trong các bữa tiệc và một số nơi công cộng.
"Tiểu yêu tinh, bây giờ anh đang bận, khi nào xong việc sẽ tới tìm các em".
Đàm Văn dỗ dành các cô gái vài câu, họ mới miễn cưỡng rời đi.
“Tiểu Nhiễm, sinh nhật vui vẻ”, Đàm Văn lấy ra một hộp quà xinh đẹp đưa cho Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Âu Dương Tiểu Nhiễm nhận lấy hộp quà, nói lời cảm ơn một cách đơn giản rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Đàm Văn nói: "Tiểu Nhiễm, cô không mở ra xem sao?"
Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: "Nếu có thời gian thì anh đi cùng mấy người phụ nữ khác của anh đi. Thành ý của anh, tôi đã nhận, món quà là gì cũng không quan trọng".
Âu Dương Bác và Đàm Quý Dương trước đã từng làm việc với nhau, đương nhiên hai người quen biết nhau, nhưng xem ra không quá thân, Âu Dương Tiểu Nhiễm không thích tiếp xúc quá nhiều với Đàm Văn.
Đàm Văn có chút xấu hổ: "Tiểu Nhiễm, cô cũng biết những người phụ nữ này, họ luôn thích quấn lấy tôi, tôi có đuổi, họ cũng không đi".
"Món quà tôi mua cho cô được mang về từ Pháp đấy, cô xem đi".
Lư Phi Phi lạnh lùng nói: "Đàm Văn, Tiểu Nhiễm đã nói là không xem rồi mà, anh còn chèo kéo cái gì thế? Hạng người ăn chơi đào hoa như anh mà dám tơ tưởng đến Tiểu Nhiễm, tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!"
Sắc mặt Đàm Văn cũng lạnh đi: "Lư Phi Phi, tôi đang nói chuyện với Tiểu Nhiễm, cô chen vào làm gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết cô! Đừng nói chuyện với tôi!"
Lý Quốc Thắng tiến lên một bước, hung tợn nói: "Sao nào? Đàm Văn, lần trước bị tôi đánh còn chưa đủ sao?"
"Chỗ này không hoan nghênh anh, đừng tự chuốc nhục!"
Giọng nói của Lý Quốc Thắng có chút lớn, đầy vẻ kiêu ngạo, rất nhiều thanh niên cách đó không xa đều nghe thấy.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
Đàm Văn không giữ nổi bình tĩnh nữa: "Lý Quốc Thắng, chuyện lần trước tôi với anh chưa xong đâu, anh còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi!"
"Ha ha...", Lý Quốc Thắng có chút khinh thường nói: "Lần trước lúc anh rời đi, anh ăn nói hung dữ lắm kia mà, không phải nói muốn cho tôi một trận sao?"
"Tôi đợi lâu như vậy, cũng không thấy anh hành động gì vậy?"
"Tôi nói cho anh biết, Đàm Văn, tôi không sợ anh, tôi và Phi Phi sẽ sớm đính hôn, làm sao tôi có thể để ý đến anh chứ?"
Lư Phi Phi thế mà chơi thật, sắp kết hôn với Lý Quốc Thắng?
Chẳng lẽ lần trước chia tay với Lý Quốc Thắng ở nhà hàng chẳng qua là Lư Phi Phi muốn rút lui, bọn họ đang diễn kịch?
Nhưng lúc ấy, tôi thấy rõ ràng từ ánh mắt của Lư Phi Phi, cô ta thực sự muốn rời khỏi Lý Quốc Thắng.
Nhưng Lý Quốc Thắng có thể nói cậu ta sắp đính hôn với Lư Phi Phi, có vẻ như đó là sự thật.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Hay nên nói là, phụ nữ rất hay thay đổi.
Sắc mặt Đàm Văn tái nhợt: "Lý Quốc Thắng, hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhiễm, tôi không chấp anh, chuyện lần trước cộng thêm chuyện hôm nay, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi tính sổ với anh!"
Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Đàm Văn, đừng chỉ có ở đây ‘khua môi múa mép’ nữa, có ý nghĩa gì sao? Anh muốn giải quyết tôi á, tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh".
“Còn cậu, Trương Sơn Thành”, gương mặt Lý Quốc Thắng đầy vẻ khiêu khích: “Tôi đã điều tra sự việc lần trước. Tất cả là do cậu sắp đặt cục diện cho tôi. Cậu và Lưu Thiến, con chó cái đó, đợi đấy cho tôi, sớm thôi, tôi sẽ tìm các người tính sổ!"
Lời nói của Lý Quốc Thắng hoàn toàn khiến Đàm Văn và tôi tức giận!
Đàm Văn nắm chặt tay, tức điên lên được, định ra tay, nhưng nhìn bố hắn ta đang ở đằng kia, nghĩ đến tình cảnh hiện tại và bữa tiệc tối nay, hắn ta đành nhịn xuống.
Nhưng tôi nhịn không được.
“Mày nói ai là con chó cái?”, sắc mặt tôi rất lạnh lùng: “Có giỏi thì mày nói lại lần nữa”.
Lý Quốc Thắng lặp lại lời vừa rồi, tràn đầy ý cười: "Sao nào? Lưu Thiến, con chó cái đó, tôi đã ngủ với cô ta năm năm, cô ta được tôi chơi những năm năm, còn không phải là một con chó cái sao? Trương Sơn Thành, mày chỉ nhặt lại đồ bỏ đi của tao mà thôi".
Cơn giận của tôi từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu!
Nắm đấm của tôi cuộn chặt, đang định ra tay, Âu Dương Tiểu Nhiễm liền đứng giữa tôi và Lý Quốc Thắng.
Âu Dương Tiểu Nhiễm hét lên: "Lý Quốc Thắng, cậu đừng có mà ăn nói quá đáng!"
Lư Phi Phi nói: "Tiểu Nhiễm, chuyện ở đây cậu đừng xen vào. Lần trước Lý Quốc Thắng bị đánh rất thảm, đều là do Trương Sơn Thành hại".
Chương 460: Bùng nổ
Âu Dương Tiểu Nhiễm nói: “Tôi không cần biết giữa mấy người xảy ra mâu thuẫn gì, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, cũng là khách của tôi, hôm nay là tiệc sinh nhật của tôi, không ai được phép bắt nạt khách của tôi”.
“Lý Quốc Thắng, xin lỗi Trương Sơn Thành ngay!”
“Xin lỗi? Sao tôi phải xin lỗi cậu ta?”, Lý Quốc Thắng vẻ mặt đầy hung hăng: “Tiểu Nhiễm, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa, cậu cũng không lo nổi đâu”.
“Chuyện tôi nói cũng đều là sự thật, ả tiện nhân Lưu Thiến quyến rũ tôi, bây giờ lại quấn lấy Trương Sơn Thành, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt đôi cẩu nam nữ này trả giá!”
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Lý Quốc Thắng kêu lên thảm thiết rồi bay ra ngoài.
Không ai nhìn thấy tại sao Lý Quốc Thắng lại bị bay ra ngoài.
Cậu ta bay ra hơn bảy, tám mét, thân hình nặng chín mươi cân nặng nề rơi xuống bàn kính.
Không thể không nói rằng chất lượng của chiếc bàn kính này rất tốt, không hề bị vỡ, cũng không bị nứt.
Lực tấn công quá lớn, Lý Quốc Thắng lăn từ trên bàn xuống, rơi xuống đất, những bình rượu trên bàn vỡ vụn, đổ hết lên mặt Lý Quốc Thắng.
Lý Quốc Thắng ôm ngực lăn lộn trên nền đất, khóe miệng có vết máu, vô cùng đáng thương.
Mọi người có mặt đều cảm thấy kinh hãi!
Mọi người đều xúm lại xem, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Còn tôi thì lao đến trước mặt Lý Quốc Thắng, đạp một chân lên trên ngực Lý Quốc Thắng, mạnh mẽ giẫm xuống, cậu ta không còn chút sức nào để phản kháng lại.
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi ngay lập tức!”
Vỗn dĩ hôm nay tôi không định gây chuyện, dù sao cũng là sinh nhật của Tiểu Nhiễm, dù tôi có muốn đối phó với Lý Quốc Thắng thì cũng chỉ âm thầm đối phó, vậy mà Lý Quốc Thắng hết lần này đến lần khác bôi nhọ Lưu Thiến, cuối cùng tôi cũng không nhìn nổi nữa mà bùng nổ.
Nếu đã đánh người rồi thì tôi phải làm lớn mọi chuyện lên, lần trước tôi không trị nổi Lý Quốc Thắng, lần này, tôi nhất định bắt cậu ta phải trả giá.
Âu Dương Tiểu Nhiễm ngẩn người, Đàm Văn cũng không ngờ tôi lại bạo lực đến vậy.
Lư Phi Phi hét lớn: “Trương Sơn Thành, cậu muốn chết à, tên khốn nạn, đồ thấp kém, cậu bỏ Lý Quốc Thắng ra!”
Lư Phi Phi là người đầu tiên xông đến, tôi đẩy vào cánh tay của Lư Phi Phi, chân Lư Phi Phi trượt một cái, ngã nhào xuống đất.
Khi nghe thấy ba chữ “đồ thấp kém”, tôi lại càng thêm tức giận.
Lư Phi Phi bị tôi đẩy ngã trên đất, vài cô gái đỡ Lư Phi Phi dậy, nhưng Âu Dương Tiểu Nhiễm lại không hề đỡ.
“Bố, có người bắt nạt con, bố phải làm chủ cho con, hu hu...”
“Chân con bị trẹo rồi, hu hu...”, Lư Phi Phi bắt đầu khóc lóc.
“Mày dám đẩy con gái tao!”, Lư Thần Dương xông đến trước mặt, tức giận nhìn tôi: “Thằng nhóc này, mày là ai? Mau buông Lý Quốc Thắng ra!”
Trên mặt mọi người đều tỏ ra tức giận, Âu Dương Bác thì ngây người, vẻ mặt anh Đao cũng vô cùng khiếp sợ.
Âu Dương Bác và anh Đao rất hiểu tôi, bình thường tôi sẽ không kích động mà đánh người như vậy, hơn nữa bây giờ còn là tiệc sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm.
Lúc này, bảy, tám người vệ sĩ mặc vest tiến đến vây quanh tôi, trực tiếp ra tay.
Có rất nhiều ông lớn tham gia tiệc sinh nhật, những người này đều đưa vệ sĩ theo, nhìn thấy con gái và con rể tương lai của Lư Thần Dương bị bắt nạt, làm sao chịu đựng nổi.
Bây giờ chính là lúc để thể hiện, trút giận cho Lư Thần Dương.
Âu Dương Bác hét lớn: “Các người làm gì vậy! Mau dừng tay!”
Âu Dương Bác đã lên tiếng, những vệ sĩ đó đều dừng tay.
Âu Dương Bác lập tức tiến về phía trước mặt tôi, nói: “Sơn Thành, rốt cuộc có chuyện gì, cậu bỏ Lý Quốc Thắng ra trước đã”.
Tôi không để mắt đến Lư Thần Dương, cũng không để ý Âu Dương Bác, tiếp tục mạnh mẽ giẫm lên ngực của Lý Quốc Thắng: “Nói xin lỗi ngay, hôm nay cậu không xin lỗi, tôi sẽ đánh cậu tàn phế!”
“Láo toét!”, Lư Thần Dương tức giận: “Âu Dương Bác, vệ sĩ của anh đâu? Cái tên này gây chuyện ở chỗ anh, anh không quan tâm sao?”
“Anh còn muốn ngăn cản những người khác ra tay giúp tôi sao?”
“Lý Quốc Thắng là người của tôi, anh không biết sao?”
“Người này vô lễ với con gái của tôi như vậy, anh có ý gì hả?”
Làm sao Âu Dương Bác dám để vệ sĩ và bảo vệ trong nhà ra tay với tôi chứ?
Ông ấy thà đắc tội Lư Thần Dương cũng không dám đắc tội với tôi!
Âu Dương Bác vô cùng lo lắng nói: “Sơn Thành, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, cậu thả Lý Quốc Thắng ra trước đã”.
“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhiễm, nể mặt tôi di”.
Tôi nhìn Âu Dương Bác, sắc mặt lạnh lùng: “Chú Âu Dương, nếu không phải tôi nể mặt chú thì bây giờ Lý Quốc Thắng đã thành người tàn phế rồi”.
Không phải tôi không nể mặt Âu Dương Bác, lời Lý Quốc Thắng nói quả thật rất quá đáng, liên tiếp hai lần sỉ nhục Lưu Thiến,cậu ta đang thách thức giới hạn của tôi.
Sao tôi có thể để người phụ nữ của tôi chịu sự sỉ nhục chứ!
“Khẩu khí tốt lắm!”, Lư Thần Dương tức tím mặt, lúc này, hai vệ sĩ từ cửa xông vào, lao về phía tôi.
Đây là người của Lư Thần Dương, sau đó, Đàm Diệu đưa mắt ra hiệu cho hai người đứng bên cạnh, hai người đó ngay lập tức chặn hai vệ sĩ của Lư Thần Dương lại.
Bầu không khí ngày càng trở nên nặng nề.
Sắc mặt Lư Thần Dương thay đổi: “Chủ tịch Đàm, ông có ý gì?”
Đàm Diệu từng được chứng kiến sức mạnh của tôi, biết quan hệ đằng sau của tôi, cười nói: “Chủ tịch Lư, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, có tôi ở đây, không ai được động vào bạn của tôi”.
“Hơn nữa, trước khi mọi chuyện được làm rõ, chúng ta không nên động tay động chân thì tốt hơn, tránh làm sứt mẻ tình cảm”.
Lời nói của Đàm Diệu vừa dứt, những ông lớn ở đó đều ngẩn người ra, bắt đầu quan sát tôi một cách tỉ mỉ, ai cũng không ngờ rằng, một tên nhóc nhìn mới mười bảy, mười tám tuổi lại là bạn của chủ tịch Đàm.
Đàm Diệu làm ăn ở phía Nam rất tốt, không hề kém Lư Thần Dương một chút nào, hai ông lớn này, không ai ở đây dám đắc tội.
“Bạn của ông? Sứt mẻ tình cảm?”, Lư Thần Dương nén tức giận: “Bạn của ông đang giẫm lên người bạn trai của con gái tôi!”
“Bạn của ông đẩy con gái tôi trước mặt biết bao nhiêu người!”
Tôi giẫm lên người Lý Quốc Thắng như vậy cũng chẳng khác nào giẫm lên mặt Lư Thần Dương.
Điều kì lạ là, Lý Quốc Thắng bị tôi giẫm lên người như vậy, vẫn luôn tỏ ra đau đớn, vô cùng khó chịu, không nói lời nào.
Lư Thần Dương nói Lý Quốc Thắng là bạn trai của con gái mình trước mặt bao nhiều người như vậy, chứng tỏ đã chấp nhận Lý Quốc Thắng.
Tên Lý Quốc Thắng này quả là lợi hại.
Đàm Diệu sắc mặt không thay đổi, cười nói: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Nhiễm, những người được ông em Âu Dương mời đến, mọi người đều là bạn”.
“Mọi người xảy ra xung đột, mà xung đột của mấy thanh niên này không có gì to tát cả”.
“Thời còn trẻ ai mà chưa từng đánh nhau chứ?”
“Sơn Thành, cậu thả Lý Quốc Thắng ra trước đã”.
Đàm Diệu đã mở lời, tôi vẫn nên nể mặt Đàm Diệu thì hơn, hơn nữa lần trước ở bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Lưu, Lư Thần Dương đã giúp tôi, mà Lư Thần Dương cũng là bạn của Âu Dương Bác.
Suy nghĩ kĩ lại, cuối cùng tôi cũng nhấc chân khỏi ngực của Lý Quốc Thắng.
Chân đã nhấc ra khỏi người cậu ta nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu.
Sau khi Lý Quốc Thắng được đỡ dậy, nhìn vô cùng đáng thương, cậu ta đi đến trước mặt Lư Phi Phi, nói với mọi người: “Chuyện tối này là do tôi sai, trước đây giữa tôi và Sơn Thành có chút hiểu nhầm, nhưng vì Sơn Thành còn trẻ, tính cách lại nóng nảy nên mới xảy ra chuyện này”.
“Chuyện này tôi sẽ không trách Sơn Thành”.
“Cậu ta muốn tôi xin lỗi, vậy thì tôi xin lỗi”.
“Sơn Thành, xin lỗi, tôi mong hai chúng ta có thể hóa giải hiểu lầm”.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nhiễm, thật sự xin lỗi”.
Ôi trời!
Chuyện gì thế này?
Tôi nghĩ Lý Quốc Thắng có Lư Thần Dương ra mặt, sẽ nói những lời khó nghe với tôi, vậy mà cậu ta lại xin lỗi, nhận sai, nói là hiểu lầm.
Thật lợi hại quá đi, tên khốn này, đúng là trước sau không thay đổi.