Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430-436
Chương 430: Chú Lý gặp chuyện
Tôi ngây ngẩn cả người, chuyện gì vậy?
Tôi xông tới cửa phòng, nhưng cửa bị khóa trái, các cô ấy không mở cửa.
Cố ý trêu đùa tôi à, trêu chọc tôi xong rồi cứ vậy… cho qua?
Rõ ràng là bọn họ đã bàn bạc trước, cố ý chơi tôi.
Tôi hết nói nổi.
Nếu đã như vậy, làm chuyện chính quan trọng hơn.
Tôi thu thập Tuyết Liên, đi đến thành phố, gặp mặt Hàn Mai ở một khách sạn.
Lúc đến khách sạn là mười giờ sáng.
Hàn Mai qua đây từ sáng sớm, vẫn luôn đợi tôi ở trong khách sạn.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sofa, Hàn Mai trang điểm rất đẹp, xách theo một rương hành lý. Khi mở ra, bên trong là hai mươi viên linh thạch tôi cần, mỗi viên linh thạch to bằng quả hồ đào, có kí hiệu của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chứng tỏ đám linh thạch đều là hàng từ kênh chính thống.
Tôi kiểm tra linh thạch, không thấy có vấn đề gì mới lấy Tuyết Liên ra giao cho Hàn Mai.
Hàn Mai kiểm tra thật kĩ, vô cùng hài lòng, nhưng nhìn thấy hộp đựng của tôi thì nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu… cũng quá tùy tiện rồi. Báu vật quý giá như vậy, cậu lại lấy đại hai hộp gỗ để đựng?”
Đây là hộp đựng vốn có của nó khi mua ở tiệm bán thuốc, không hề đổi cái khác, tôi cười nói: “Như thế mới không khiến người khác chú ý, tất nhiên dược tính trong báu vật của tôi sẽ không thoát ra ngoài, xin hãy yên tâm sử dụng”.
Hàn Mai cười cười không hỏi nhiều.
Sau khi giao dịch xong, Hàn Mai cám ơn tôi, sau đó nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu có suy nghĩ gì về sự cố của ông chủ Trang?”
Tôi nói: “Ông chủ Trang kinh doanh chợ đen, kẻ thù cũng nhiều. Lần trước bố ông ta cũng bị kẻ thù hại, xem ra là đã đắc tội với một số người dẫn đến họa sát thân”.
“Ông chủ Trang quả thực là người tốt, xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không ngờ tới”.
Hàn Mai thở dài nặng nề: “Không dám giấu giếm, tôi và ông chủ Trang là bạn học, tuy không liên lạc với nhau, nhưng tôi biết ông chủ Trang làm việc rất có chừng mực. Cho dù có đắc tội ai, sao ngay cả bố và vợ của ông ấy cũng bị giết hại?”
“Chợ đen cũng có quy tắc của chợ đen, kẻ giết người thật sự quá ác, điên cuồng mất trí”.
“Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy”.
Chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại của tôi bỗng vang lên, là một số lạ.
Sau khi kết nối, trong điện thoại truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Anh có phải là Trương Sơn Thành không?”
Tôi nói: “Tôi là Trương Sơn Thành, xin hỏi anh là ai?”
Đối phương trả lời: “Tôi là người của Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân, anh quen biết Trịnh Lệ Quyên đúng không?”
Người của Cục cảnh sát?
Cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi? Vì sao lại hỏi tôi chuyện của Trịnh Lệ Quyên? Lẽ nào sáng hôm qua tôi đánh bạn của Trịnh Lệ Quyên nên bọn họ báo cảnh sát?
Tôi đánh cũng không nặng mà, đến nỗi báo cảnh sát sao?
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm là bồi thường ít tiền thuốc men.
Hình như có chút không đúng, đây không phải điện thoại của đồn cảnh sát thị trấn Tường Vân, mà là của Cục cảnh sát. Nếu bọn họ báo cảnh sát, không thể nào báo trực tiếp cho Cục cảnh sát được.
Tôi nói: “Tôi có quen Trịnh Lệ Quyên, không biết là có chuyện gì?”
Bên kia điện thoại lại nói: “Khoảng chín giờ rưỡi sáng hôm qua, có phải anh đã gặp Trịnh Lệ Quyên ở khách sạn Long Hòa không? Thậm chí còn đánh bạn của Trịnh Lệ Quyên?”
“Phải”, tôi nói: “Lúc đó là vì một vài tranh chấp”.
Cảnh sát lại nói: “Xin hỏi anh có quen Lý Tam Quý không?”
Lý Tam Quý là bố của Lý Giai Dao.
Tôi có dự cảm chẳng lành, đáp: “Tôi có quen, tôi và Lý Giai Dao, con gái của Lý Tam Quý, quan hệ rất tốt”.
Cảnh sát nói: “Làm phiền anh đến Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân một chuyến, chúng tôi có vài vụ án cần anh phối hợp điều tra”.
Tôi cảm thấy lòng rối bời, vội hỏi: “Anh cảnh sát, anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối phương nói: “Khoảng ba giờ sáng ngày hôm qua Trịnh Lệ Quyên đã bị người ta giết chết, khoảng năm giờ sáng ngày hôm qua vợ chồng Lý Tam Quý đã bị giết”.
“Làm phiền anh lập tức đến Cục cảnh sát phối hợp điều tra”.
Trịnh Lệ Quyên đã bị người ta giết chết!
Bố mẹ của Lý Giai Dao đã bị người ta giết chết!
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Đây không đơn giản là vụ mưu sát, người có liên quan đến ngọc bội Cửu Âm đều đã chết.
Vì sao lại như vậy?!
Tôi không cầm chắc điện thoại được nữa, điện thoại rơi xuống đất, đối phương cũng đã cúp máy.
Lý Giai Dao thì sao? Lý Giai Dao đang ở nhà, lẽ nào chị ấy cũng gặp chuyện rồi?
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt cực kì đáng sợ, ngã người xuống sofa, thở hổn hển.
Hàn Mai thấy bộ dạng của tôi như vậy vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, cậu làm sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn tôi… có chuyện rồi”, tôi vô cùng khó chịu, trong lòng buồn phiền tột độ.
Vì sao lại có người giết bố mẹ của Lý Giai Dao, giết ông chủ Trang, giết Trịnh Lệ Quyên?
Tất cả đều tại tôi, đều tại tôi, đều vì tôi điều tra chuyện này mới chuốc lấy tai họa!
Tôi tức khắc cầm điện thoại lên gọi cho Lý Giai Dao nhưng không gọi được, điện thoại của cô Lý và chú Lý cũng không gọi được.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, trước tiên hãy đến Cục cảnh sát tìm hiểu tình hình, sau đó mới quyết định”.
“Sao tôi bình tĩnh được? Cô nói tôi biết làm sao tôi bình tĩnh được?”, trong lòng tôi đang phát run, nói: “Bố mẹ của Lý Giai Dao giống như người thân của tôi vậy… Sao tôi có thể bình tĩnh được?”
“Tất cả là tại cô! Tiên nữ, vì cô bảo tôi điều tra tung tích của ngọc bội Cửu Âm, kết quả những người tôi điều tra, những người biết chuyện này đều đã chết!”
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài nặng nề, cũng rất buồn bực, nói: “Ta cũng không biết chuyện sẽ phức tạp như vậy, cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này”.
“Xét tình hình bây giờ thì đúng như ngươi nói, những người biết về ngọc bội Cửu Âm và những người có liên quan đến nó đều bị giết chết”.
“Có thể là ông chủ Trang vốn không nói sự thật cho chúng ta, cũng có thể… người đứng trong bóng tối đã giết nhiều người như vậy, mục tiêu tiếp theo… sẽ là ngươi”.
Nghe đến đây, tôi lại run lên.
Là tôi?
Tôi cố gắng bắt mình bình tĩnh lại, vài phút sau, trong lòng mới ổn định được.
Chuyện này cũng không thể trách tiên nữ Thanh Thủy, nếu tôi biết ngọc bội của Lý Giai Dao bị mất, tôi cũng sẽ đi tìm.
Hơn nữa, cặp ngọc bội này liên quan đến thân thế của tôi và Lý Giai Dao, đương nhiên tôi phải điều tra.
Vì sao tôi vừa điều tra chuyện này là có nhiều người mất mạng như vậy?
Tôi nhất định phải bắt được kẻ đứng đằng sau!
Trước mắt tôi phải đến Cục cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Tôi tạm biệt Hàn Mai, Hàn Mai nói: “Tổng giám đốc Trương, có vẻ như đã xảy ra chuyện quan trọng, cậu cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cám ơn bà”, tôi nói: “Tôi sẽ tự mình xử lý”.
Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, không thể để Hàn Mai dính líu vào.
“Đúng rồi, giám đốc Hàn”, tôi nói: “Bà hãy nán lại đây một lát, tôi tạm thời để linh thạch lại đây, tôi sẽ gọi điện thoại cho người khác đến lấy linh thạch, bây giờ tôi có việc gấp”.
Giám đốc Hàn đồng ý liên hồi. Tôi rời khỏi khách sạn, sau đó bắt taxi đi thẳng tới thị trấn Tường Vân.
Tôi gọi cho Âu Dương Bác, nhờ ông ấy cử người đến khách sạn lấy rương hành lý của tôi, khi nào trở về tôi sẽ tới lấy.
Âu Dương Bác không hỏi gì thêm.
Trên đường đi, trong lòng tôi vô cùng bất an.
Chương 431: Ảo trận
Bác tài xế khoảng năm mươi tuổi, thấy sắc mặt tôi không được tốt nên dọc đường nói chuyện phiếm với tôi, bác ấy nói con út của bác cũng trạc tuổi tôi, tôi cũng nhiệt tình nói chuyện với bác ấy.
Đi được hơn một giờ, sắc trời u ám, xe đã đến một đoạn đường hẻo lánh, hai bên đường có rừng cây rộng lớn.
Bác tài xế đột nhiên nói: "Thật là kỳ quái. Tôi đã lái xe được vài phút rồi nhưng tại sao lại không thấy một chiếc xe nào trên đường?"
Khi bác tài xế nói câu này, tôi cũng thấy hơi lạ, tuy đoạn đường này hẻo lánh nhưng đây là con đường duy nhất để vào huyện, bây giờ cũng không phải nửa đêm, sao lại không có xe cộ qua lại?
Bác tài xế lại nói: "Tôi nhớ mình đã đi bộ trên con đường này sáu phút, phía trước có hai ngã rẽ, rẽ vào đó thì sẽ rời khỏi rừng cây, đến đường chính. Nhưng chúng tôi đã đi lâu như vậy mà không thấy lối rẽ".
"Hay là chúng ta đi nhầm đường rồi?"
Tôi nói: "Có lẽ là không nhầm đâu, tới ngã ba phía trước thì rẽ phải, không thể nào nhầm đường được".
Khi sức lực của tôi tăng lên thì trí nhớ cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn có cả cột mốc chỉ đường, bác tài xế này cũng đã đi mòn con đường này rồi, làm sao có thể đi sai đường được?
Sắc mặt bác tài xế đầy nghi ngờ, cầm điện thoại bật định vị, nói: "Tại sao không có tín hiệu?"
Tôi lấy điện thoại ra, đúng là không có tín hiệu.
Điện thoại của bác tài xế thuộc loại điện báo, còn của tôi là di động, tại sao cả hai đều không có tín hiệu? Ở đây cũng không phải là ở trên núi.
Điện thoại không có tín hiệu, có bản đồ ngoại tuyến, nhưng trên bản đồ chiếc xe vẫn đứng mãi ở một vị trí, không hiển thị chuyển động của xe.
“Cái điện thoại chết tiệt này!”, bác tài xế thầm chửi một câu rồi nói với tôi: “Anh bạn trẻ, mở bản đồ của cháu ra, lấy chỉ đường xem bác có đi nhầm đường không, bên này tôi cũng không quen thuộc lắm".
Tôi mở bản đồ ngoại tuyến, bản đồ hiển thị chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ và không di chuyển gì cả, tôi nhập điểm đến thì bản đồ hiển thị còn ba mươi lăm ki lô mét nữa.
Tại sao điện thoại di động không có tín hiệu? Tại sao bản đồ cũng khác thường như vậy? Tại sao chiếc xe đang chạy trên đường nhưng bản đồ lại hiển thị chiếc xe đứng yên không di chuyển?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói: "Có gì đó không ổn, mau bảo tài xế dừng lại!"
Tôi vội vàng nói: "Bác tài xế, bác dừng xe lại đi, cháu thấy có gì đó không ổn, có thể chúng ta đã lạc đường rồi".
Bác tài xế cũng rất buồn bực, dừng xe bên lề đường.
Hai bên là rừng cây rộng lớn, tôi nhìn phía xa xa thấy một con đường thẳng tắp kéo dài, giống như con đường này không có điểm cuối vậy.
Tôi đi loanh quanh một lúc thì không thấy có gì bất thường.
Không có gì bất thường mới là sự bất thường lớn nhất, không có chiếc xe nào chạy qua đây, dường như cả không gian chỉ có tôi, bác tài xế và chiếc xe này.
"Trận pháp, chắc chắn là trận pháp!", tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đang bị mắc kẹt trong trận pháp".
"Trận pháp này rất phức tạp, nó là một ảo trận, khiến ngươi rơi vào thế giới nửa thực nửa hư, cho dù ngươi có đi bao lâu cũng không thoát ra được".
Trận pháp? Ảo trận? Có trận pháp kỳ dị như vậy hay sao?
Tôi không hiểu gì cả.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ta nghĩ ... ở đây nhất định có mai phục, nếu không sẽ không có người đặt trận pháp trên đoạn đường này".
"Nói cách khác, nhất định có người muốn giết ngươi!"
Tôi bàng hoàng, hỏi: "Tôi phải làm sao đây? Làm sao để thoát ra bây giờ?"
Tiên nữ Thanh Thủy nghiêm nghị nói: "Bất kỳ trận pháp nào cũng có mắt trận, chỉ cần ngươi tìm được mắt trận là có thể thoát ra ngoài, nhưng với tình hình hiện tại, kẻ địch đã bố trí trận pháp này thì chắc chắn muốn phục kích người!"
"Nói cách khác, kẻ địch nắm rõ mọi thứ trong trận pháp trong lòng bàn tay, kẻ địch có thể xuất hiện và giết chết ngươi bất cứ lúc nào!"
"Người này, e rằng ... không hề đơn giản!"
Nghe vậy tôi cực kỳ sợ hãi, vì muốn giết tôi mà kẻ thù đã tốn bao công sức bố trí một trận pháp khủng khiếp như vậy.
Bác tài xế cũng hoảng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bước đến gần tôi và nói: "Chúng ta lên xe và tiếp tục đi về phía trước, nếu bị lạc đường thì chắc chắn cũng phải có lối ra".
Tôi và bác tài xế có cùng suy nghĩ này, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không ra ngoài được, không thể nào ra khỏi ảo trận này được đâu!"
Bác tài xế đang chuẩn bị lên xe thì bất ngờ một con dao găm từ đâu bay tới, đâm thẳng vào tim bác tài xế.
Bác tài xế tắc thở tại chỗ, ngã gục trên vũng máu, chết thẳng cẳng.
Tôi sợ tới mức dựng đứng cả tóc gáy, lùi về phía sau mấy bước, một cơn ớn lạnh luồn thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu!
Nếu con dao găm này nhắm vào tôi, tôi cũng sẽ...
Tôi cũng không nhìn thấy con dao găm đó bắn ra từ hướng nào!
Tôi cả kinh hét lên: "Ai đó, lăn ra đây cho tôi!"
Không ai đáp lời tôi.
Xung quanh là rừng cây, trước mặt có một con đường, hoàn toàn không có một bóng người, cho dù có người, tiên nữ Thanh Thủy cũng sẽ cảm giác được.
Nhưng tiên nữ Thanh Thủy không cung cấp cho tôi bất kỳ thông tin nào!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trận pháp này là do kẻ địch tạo ra. Cho dù kẻ địch đứng trước mặt ngươi thì hắn cũng có thể dùng trận pháp yểm trợ, ngươi không thể nhìn thấy được!"
"Mọi thứ ở đây đều nửa thực nửa hư!"
Làm sao đây?
Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tiên nữ Thanh Thủy cũng không có cách nào, tôi đã gào lên mấy tiếng nhưng cũng không có ai xuất hiện.
Tôi ngày càng sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ, thậm chí tôi còn không mang theo vũ khí bên mình!
Vài phút trôi qua, xung quanh vẫn yên lặng, không có bất kỳ kẻ thù nào xuất hiện.
Còn tôi vì tập trung cao độ nên rất khó chịu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói: "Có điểm bất thường ở hướng bốn giờ!"
Tôi lập tức xoay người hướng về bên kia hét lớn: "Đừng trốn nữa, tôi đã nhìn thấy rồi!"
Lúc này, một người mặc đồ đen che mặt xuất hiện, người này đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách chỗ tôi hơn mười mét!
Người mặc áo đen cao khoảng một mét bảy lăm, dáng người mảnh khảnh, từ đầu đến chân đều là màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Người áo đen cầm trong tay phải một con dao găm, đi về phía trước hai bước, cười nói: "Xem ra tao lại thua rồi, mới chín phút mà mày đã tìm được tao, suýt chút nữa tao đã thắng rồi".
Vậy là ý gì?
Tôi nghe giọng của người thanh niên này rất quen, đây chẳng phải là giọng của người cảnh sát đã gọi cho tôi hay sao?
Chẳng lẽ ... là người này gọi điện dụ tôi đến đây!
Chết tiệt!
Thảo nào, làm sao phía cảnh sát lại có thể phá án nhanh như vậy được, có kết quả rồi còn gọi điện trực tiếp cho tôi!
Hóa ra tôi đã bị lừa!
Trong lúc nóng vội đầu óc sẽ không được tỉnh táo, trước đó nghe tin gia đình bác Lý gặp tai nạn, tôi rất hoang mang và không bình tĩnh suy xét sự việc.
Giọng điệu của đối phương rất giống giọng điệu của cảnh sát, tôi không nghi ngờ chút nào.
Giờ nghĩ lại, cảnh sát xử lý vụ án trước hết phải khảo sát hiện trường, theo dõi, sau đó tìm người thân cận để điều tra dần dần, không thể gọi điện trực tiếp cho tôi được.
Người thanh niên cười và nói: "Tao vốn dĩ muốn chơi với mày một chút, đúng là chán chết. Tao cứ tưởng người đang điều tra về miếng ngọc bội phải rất mạnh, thì ra chỉ là một thằng lính mới".
"Sớm biết trước như vậy tao đã không phải lãng phí thời gian bày ra trận pháp này".
“Người dị năng cấp ba!”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người này rất lợi hại, hơn nữa ta cảm nhận được ở đây không chỉ có duy nhất người này!”
Chương 432: Không lối thoát
Người dị năng cấp ba có sức mạnh ngang với Hoàng Tiểu Tinh, hơn nữa ở đây không chỉ có một người!
Tôi sao có thể chống lại họ đây?
Lần trước giết Hoàng Tiểu Tinh, Mạc Vũ, Lãnh Nguyệt và tôi hợp lực đối đầu trực diện với Hoàng Tiểu Tinh nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng phải dùng kế sách mới giết được Hoàng Tiểu Tinh.
Tôi hét lên: "Anh là ai?"
“Lẽ nào mày không nhận ra sao?”, thanh niên cười: “Tao đến đây để giết mày!"
"Tuy nhiên, trước khi chết, hãy trả lời một vài câu hỏi của tao. Chỉ cần câu trả lời của mày làm tao hài lòng, tao có thể cho mày được chết toàn thây".
Thanh niên không có ý định giết người, hắn ta vẫn luôn nở nụ cười, nụ cười đó ẩn chứa sự nguy hiểm, nhất định hắn ta sẽ giết tôi!"
Tôi hét lên: "Ông chủ Trang, Lý Tam Quý và Trịnh Lệ Quyên đều do anh giết đúng không?"
"Đúng vậy”, thanh niên rất thản nhiên thừa nhận: “Đương nhiên là tao giết họ, không phải tao thì còn có thể là ai?"
"Những người đó đều vì mày mà chết. Chỉ cần mày không điều tra về miếng ngọc bội kia thì sẽ không có chuyện gì".
"Thật đáng tiếc ... mày vẫn đang điều tra".
"Các người rốt cuộc là ai?", tôi vô cùng hoảng sợ, hỏi: "Làm sao các người biết tôi đang điều tra chuyện này?"
Thanh niên cười nói: "Tất nhiên là thằng ngu ông chủ Trang của mày gọi điện báo cho người của bọn tao. Ông ta còn định mật báo thông tin này cho bọn tao xong sẽ đòi tiền thù lao".
"Năm đó bọn tao không giết ông ta bởi vì sau khi giết chết người mua miếng ngọc bội, sự việc đã trở nên náo động khiến lãnh đạo của Cục điều tra công năng đặc dị phải can thiệp, vậy nên bọn tao không muốn nhúng tay vào để làm chuyện rối tung lên. Nếu không, Cục điều tra công năng đặc dị chắc chắn sẽ tìm ra bọn tao".
"Ông chủ Trang rất biết thức thời và luôn tuân thủ quy tắc. Còn người đã bán miếng ngọc bội cho ông ta cũng là người thường. Sau khi Cục điều tra công năng đặc dị kết thúc quá trình điều tra, sự việc đã lắng xuống nên bọn tao cũng không có ý định giết hai người này nữa".
"Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thậtkhông ngờ rằng sau ba năm lại có người khác điều tra chuyện này, hơn nữa đã điều tra ra ông chủ Trang".
"Phải công nhận rằng ông chủ Trang là người rất tốt, tao cũng không ý định giết ông ta. Tuy nhiên, ông ta đã nói cho mày biết quá nhiều thứ nên bất đắc dĩ tao mới phải giết chết ông ta".
"Sư muội của tao nói nếu đã giết chết ông chủ Trang rồi thì phải giết sạch những người còn lại kia, diệt cỏ phải diệt tận gốc, để tất cả những người biết chuyện này đều... biến mất!"
Chết tiệt, hóa ra ông chủ Trang không nói sự thật cho tôi biết, ông chủ Trang biết ai lấy miếng ngọc bội, hơn nữa còn có liên hệ với những người này!
Biết tôi đang điều tra về miếng ngọc bội, ông chủ Trang lập tức báo tin cho mấy người này, kết quả chính ông ta cũng bị những người này giết chết!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Có lẽ ông chủ Trang thấy sợ rồi, ông ta không dám nói cho ngươi biết thân phận của những người kia. Ông ta sợ ngươi sẽ tìm ra những người kia, mà ngươi lại có quan hệ tốt với người của Cục điều tra hiện tượng đặc dị nên ông ta không thể đắc tội với ngươi, hơn nữa ông ta cũng không dám làm vậy".
"Vì vậy, ông chủ Trang đã nói chuyện ngươi đang điều tra về miếng ngọc bội cho mấy người kia, như vậy ông ta sẽ không liên quan gì đến chuyện này nữa, chúng ta và mấy người kia muốn giải quyết thế nào thì tùy. Thậm chí ông ta còn muốn nhân cơ hội này mật báo cho mấy người kia để đòi tiền thù lao, kết quả là không trộm được gà còn mất nắm thóc, khiến bản thân phải chết".
Những phân tích của tiên nữ Thanh Thủy không sai.
Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao anh lại ác độc đến mức giết hại cả những người bình thường?"
"Lý Giai Dao thì sao? Có phải anh cũng giết chết Lý Giai Dao rồi hay không?"
Thanh niên cười nói: "Có vẻ như mày rất quan tâm đến người phụ nữ đó nhỉ? Ha ha, tao phát hiện ra thể chất của người phụ nữ đó cũng không tồi, vậy nên tao giết chết bố mẹ cô ta và nhờ sư muội đóng giả người tới cứu cô ta đi".
"Dù sao thì cô ta cũng không nhìn thấy bề ngoài của tao, đến lúc đó cô ta sẽ cảm thấy biết ơn bọn tao, sẽ làm việc cho bọn tao".
"Bọn tao nhất định sẽ đào tạo người phụ nữ đó thật tốt".
Những người này đúng là điên rồi!
Lý Giai Dao không chết, những người này đã phát hiện ra thể chất của Lý Giai Dao, họ giết bố mẹ của Lý Giai Dao, sau đó đàn em của hắn ta xuất hiện và giả vờ giải cứu Lý Giai Dao!
Họ khiến Lý Giai Dao coi kẻ thù giết chết bố mẹ chị ấy như ân nhân của mình!
Tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!
Trái tim tôi đang rỉ máu, chú Lý và cô Lý đều vì tôi điều tra ra chuyện này mà chết!
Ông chủ Trang chết tiệt đó, tại sao lại mật báo cho những người điên này chứ?
Tất cả mọi thứ đã xảy ra và không thể thay đổi nữa.
Hôm nay, tôi nhất định phải trốn thoát, nhất định phải rời khỏi đây!
Thanh niên nói tiếp: "Tao đã nói hết những gì mày muốn biết rồi, tao cũng rất dễ nói chuyện, chúng ta giao dịch công bằng, bây giờ, hãy thành thật trả lời những câu hỏi của tao".
"Tại sao mày lại điều tra chuyện này, tại sao lại muốn điều tra về miếng ngọc bội kia?"
"Rốt cuộc mày là ai? Ngoài mày ra, còn ai biết về miếng ngọc bội?"
Có vẻ như trước khi chú Lý và cô Lý chết đều không nói cho Lý Giai Dao biết bất cứ điều gì.
Tối hôm đó, chú Lý và cô Lý chỉ nói với một mình tôi, không nói cho Lý Giai Dao biết, hai người họ chỉ muốn Lý Giai Dao được sống một cuộc sống bình yên nên mới không nói cho chị ấy biết.
Thanh niên vẫn nở nụ cười, giọng điệu bình thản, cả người toát ra vẻ ấm áp như gió xuân, hắn ta cũng đã trả lời hết câu hỏi của tôi.
Nhưng tôi biết rằng loại người này rất đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn những người vừa xuất hiện đã ra tay. Bây giờ hắn ta là kẻ bất khả chiến bại và kiểm soát được toàn bộ tình hình nên đương nhiên hắn ta chẳng coi tôi là cái thá gì. Dù hắn ta có nói cho tôi biết nhiều hơn nữa thì cuối cùng cũng vẫn giết chết tôi.
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn ta, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nói: "Tôi vẫn chưa hỏi hết, tôi muốn biết anh là ai, cho tôi biết thân phận và khuôn mặt thật của anh, và hãy cho tôi biết tại sao anh lại ra tay tuyệt tình đến như vậy, đó chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi! "
“Tao á?”, thanh niên cười: “Tao không thích lừa dối người khác, tao cũng ghét nhất những kẻ nói dối".
"Trong giới tu luyện có rất nhiều môn phái, tao chỉ cần nói bừa một thân phận là sẽ lừa được mày, mày chỉ là một người chưa bước chân vào giới tu luyện bao giờ, thế nhưng tao cũng không thèm nói dối, tóm lại, thực lực mà tao đang có vô cùng lớn mạnh, loại người như mày mãi mãi không có cách nào chạm tới được".
"Miếng ngọc bội là bảo vật vô giá, rơi vào tay chúng ta, nó đã rơi vào tay bọn tao thì chắc chắn bọn tao không để lộ bất cứ thông tin nào ra bên ngoài, không để bất cứ người nào có thể điều tra được".
"Tao đã trả lời hết các câu hỏi của mày rồi, giờ thì nói đi, tại sao mày muốn điều tra về miếng ngọc bội đó?"
Tôi lạnh lùng hỏi: "Tôi nói hay không thì anh vẫn giết tôi đúng không?"
“Đương nhiên", thanh niên nói: “Mày không có lựa chọn nào khác".
“Vậy thì tại sao tôi phải trả lời anh?”, tôi nói bằng giọng giễu cợt.
Thanh niên cân nhắc một chút rồi nói: "Để tao nói cho mày biết, cả nhà ông chủ Trang ba người đều đã chết, cả vợ chồng Lý Tam Quý cũng đã chết, còn Lý Giai Dao, cô ta không biết về điều đó, cô ta có thể chất rất tốt, vì vậy bọn tao đã mang cô ta đi, nếu mày không trả lời câu hỏi của tao thì cô ta cũng chỉ có một con đường chết thôi".
"Nếu mày không nói, sau khi giết chết mày, tao sẽ băm xác của mày thành trăm mảnh. Đương nhiên, tao sẽ điều tra về người thân và bạn bè của mày, sau đó giết sạch không trừ một ai!"
"Nếu như mày nói, tao chỉ giết một mình mày, đâm một nhát dao vào tim là mày sẽ chết, không hề đau đớn gì cả".
"Ông chủ Trang chỉ bị đâm một nhát dao là chết, còn vợ chồng Lý Tam Quý không cho tao biết thông tin gì nên tao đã tặng hai người họ vô số nhát dao. Tất nhiên, nể mặt Lý Giai Dao nên tao cũng không ra tay quá độc ác".
Chương 433: Dị năng kim loại
Tên khốn chết tiệt!!
Tên ác ma với nụ cười nguy hiểm!
Hắn ta nói về chuyện giết người cứ như đang nói về một chuyện vô cùng nhỏ nhặt vậy!
Nếu tôi không nói sự thật, hắn ta không những muốn giết tôi mà còn giết luôn tất cả những người liên quan đến tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Thế thì e rằng anh phải thất vọng rồi, bởi vì… tôi mồ côi cha mẹ, không có bất cứ ai thân thích”.
“Đám phụ nữ ở cùng tôi chỉ là để chơi đùa mà thôi. Đám người quen biết tôi cũng để tôi lợi dụng mà thôi”.
“Anh cứ giết tùy thích!”
Tôi nói như vậy là muốn xóa sạch quan hệ với những người tôi quen biết. Tôi hi vọng nếu hôm nay tôi chết ở đây, bọn chúng sẽ không gây rắc rối cho mấy người họ.
Thanh niên cười đáp: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có muốn nếm thử tuyệt chiêu Vạn Tiễn Xuyên Tâm của sư muội tao không?”
“Sư huynh, anh nói nhiều quá rồi”. Lúc này, cách người thanh niên khoảng bốn, năm mét bỗng xuất hiện một kẻ áo đen khác.
Kẻ đó cao khoảng một mét sáu mươi lăm, là một người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng vô cùng đẹp, cả người cũng bao trùm trong áo đen.
Người phụ nữ nói: “Đánh nhanh thắng nhanh, đề phòng sinh chuyện, em canh trận pháp mãi, đi hết một vòng rồi mà anh còn chưa xử lý xong hả?”
Thanh niên nắm tay người phụ nữ, cười nói: “Nghe ông chủ Trang nói tên Trương Sơn Thành này rất thân với người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, cũng có thể là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí gài vào thế giới bình thường, chúng ta mới bố trí ảo trận, ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài”.
“Chúng ta tốn bao công sức, lãng phí nhiều tài nguyên là thế, nếu không chơi cùng hắn một phen mà giết chết luôn, không phải là làm lãng phí trận pháp mạnh của chúng ta sao?”
“Sư huynh, hình như anh nói cũng có lý nha”, người phụ nữ dựa vào bên cạnh thanh niên, nói: “Vậy anh nói xem nên làm thế nào? Vợ chồng Lý Tam Quý không chịu nói ra lai lịch của ngọc bội, cũng không nói vì sao Trương Sơn Thành điều tra chuyện này”.
“Nếu tên này cũng không nói luôn thì làm sao?”
Thanh niên nói: “Có lẽ Trương Sơn Thành là người cuối cùng biết được chuyện ngọc bội, giết hắn đi thì không còn ai biết nữa. Chỉ là chúng ta phải làm rõ sao hắn biết được những chuyện này, lỡ như có người khác biết thì rắc rối”.
Bây giờ tôi đang rất hoảng loạn, không chỉ có tính mạng tôi gặp nguy hiểm, mà… tôi còn đang đeo nửa mảnh ngọc bội còn lại ở trước ngực!
Nếu bị bọn chúng phát hiện lấy đi thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Nếu hai kẻ này đã muốn chơi đùa, tạm thời tôi sẽ không có nguy hiểm gì, tôi nói: “Chỉ cần các người thả tôi ra, tôi sẽ nói thật cho các người biết”.
Thanh niên cười nói: “Thật ra bọn tao cũng không muốn giết người, nói thế nào thì bọn tao cũng là danh môn chính phái, giết người lung tung thực sự không tốt. Sư phụ dạy bọn tao phải tích đức hành thiện, diệt yêu trừ ma, cứu giúp người đời”.
“Bây giờ không còn cách nào khác, ai bảo mày biết nhiều quá làm gì”.
Danh môn chính phái? Mấy tên ác ma giết người không chớp mắt này mà lại là danh môn chính phái?
Có thể sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Danh môn chính phái chỉ là giương ngọn cờ chính nghĩa mà thôi, ngươi cho rằng chính phái đều là người tốt cả sao?”
“Mặc kệ bọn chúng là ai, liều mạng chiến đấu một phen đi!”
Tôi hỏi: “Xác suất chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
“Xác suất bằng không...”, tiên nữ Thanh Thủy vô cùng bất đắc dĩ trả lời: “Cho dù không có trận pháp, chúng ta cũng không phải đối thủ của hai người dị năng cấp ba. Tuy thực lực của ngươi bây giờ là cấp hai, nhưng giữa cấp hai và cấp ba là một vực sâu”.
“Cấp ba trở xuống không thể sử dụng linh khí, cấp ba trở lên mới có thể”.
“Còn ta... từ lần trước bị thương nặng đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, cộng thêm tối hôm qua chế tạo ba linh dược, lại tiêu hao lượng lớn linh khí, ngươi hút được âm khí quá ít”.
“Ta không thể nhập vào người, miễn cưỡng cũng không thể, có lẽ hôm nay hai chúng ta đều sẽ chết ở nơi này...”
Chết tiệt, lần này tiên nữ Thanh Thủy cũng không có cách nào.
Bởi vì chúng tôi gặp phải kẻ địch quá mạnh!
Từ trước tới nay, tôi gần như vô địch ở thế giới của người bình thường, không sợ ai hết, nhưng tiếp xúc với người của giới tu luyện mới biết là đáng sợ cỡ nào.
Chỉ một người dị năng cấp ba đã có thể giết chết tôi!
Quan trọng là tiên nữ Thanh Thủy đã tiêu hao quá nhiều hết lần này đến lần khác, bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc anh có nói không? Cơ hội cuối cùng cho anh rồi!”
Tôi điều tra miếng ngọc bội này là muốn tìm được ngọc bội, hơn nữa là để điều tra thân thế của tôi và Lý Giai Dao, đương nhiên tôi không thể nói ra.
Tôi quát lớn: “Tôi nói cho các người biết, tôi là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tốt nhất là các người thả tôi ra, nếu không, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Tôi chỉ đành lôi Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra.
“Ha ha…”, thanh niên kia khinh thường cười nói: “Mày cho rằng bọn tao sẽ sợ Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao? Bọn tao sợ mà còn dám tới đây giết mày?”
Nếu đối phương không tha cho tôi, tôi bị nhốt trong ảo trận chỉ có thể liều mạng.
Tôi vung nắm đấm, bổ nhào về phía hai người kia.
Thanh niên nhẹ nhàng đưa tay phải ra, hai cú đấm đối chọi trực tiếp.
Ầm!
Trong nháy mắt, xương tay tôi gãy vụn, tôi ngã ra đất cách đó năm mét, nắm đấm của tôi cứ như đấm phải tấm thép!
Nắm đấm của thanh niên kia quả thực cũng biến thành màu kim loại.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Dị năng hóa kim loại! Dị năng có thể khiến bộ phận cơ thể biến thành kim loại, lực phòng ngự và lực công kích cực mạnh, tu luyện đạt tới cảnh giới cao nhất có thể hóa kim loại cả người, vũ khí không thể làm xây xát!”
Thế thì đánh thế nào được?
Cho dù thanh niên kia đứng im cho tôi đánh, e rằng tôi cũng không thể làm hắn ta bị thương chút xíu nào.
Thanh niên cười ha hả: “Sư muội, thằng nhóc này thật không biết nặng nhẹ, anh nói bao nhiêu lời tốt đẹp như vậy mà hắn vẫn không nghe, cho em chơi đấy”.
“Vừa rồi đánh cược không phải là anh thua sao? Sư huynh biểu diễn, em đứng xem kịch, sao lại bảo em ra tay chứ?”, người phụ nữ không muốn ra tay, lại còn bảo người thanh niên hành hạ tôi, cô ta ở bên xem kịch.
Thanh niên cười nói: “Sức mạnh của anh là cứng chọi cứng, phòng ngự mạnh, công kích chẳng ra sao. Anh vẫn thích Thiên Nữ Tán Hoa, Vạn Tiễn Xuyên Tâm của em hơn, để thằng nhóc này biết sự lợi hại của sư muội”.
Hai kẻ này xem chuyện giết người như đang chơi trò chơi!
“Vậy… cũng được”, người phụ nữ nói: “Sau lần giết người này cũng không biết khi nào mới có thể giết người lại, vậy thì em sẽ chơi thật đã”.
Người phụ nữ nói xong chậm rãi bước về phía tôi. Theo sự di chuyển của cô ta, không khí xung quanh chợt lạnh đi, những chỗ cô ta bước qua đều phủ đầy sương lạnh.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Dị năng thuộc tính băng, có thể ngưng tụ linh khí thành lưỡi dao băng, kiếm băng, đao băng, rất lợi hại”.
“Nhưng cô ta chưa tới cấp bốn, chỉ có thể khiến dị năng bám vào bề mặt cơ thể, chưa thể phóng ra ngoài”.
Từ đáy lòng tôi dâng lên từng đợt lạnh lẽo, linh khí của tiên nữ Thanh Thủy hội tụ nơi đầu ngón tay trái của tôi, tôi lao về phía người phụ nữ.
Cho dù có chết ở nơi này, tôi cũng phải liều một phen!
Chương 434: Chất vấn
Người phụ nữ đứng tại chỗ, không di chuyển nữa, trong ánh mắt chứa đựng vẻ giễu cợt, tay phải khẽ vỗ về phía nắm đấm của tôi.
Trên tay người phụ nữ có sức mạnh màu xanh nhạt, giống như đóng một lớp băng, nắm tay tôi đánh vào lớp băng đó.
Ầm!
Lớp băng trong tay người phụ nữ vỡ tan, còn tôi lùi về sau bốn, năm bước, xương tay lại kêu lên một tiếng rắc.
Từng luồng sức mạnh thuộc tính băng xâm nhập vào cơ thể, cả cánh tay tôi lập tức mất cảm giác, không động đậy được.
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài vô cùng bất đắc dĩ: “Cấp ba đỉnh phong, tôi không thể chống đỡ, một chiêu cũng không đỡ được…”
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Đấu một chiêu với người thanh niên, tay phải tôi gãy xương, đấu một chiêu nữa với người phụ nữ, tay trái tôi gãy xương, cánh tay cũng tê rần.
Bây giờ tôi chẳng khác nào đã mất sức chiến đấu hoàn toàn.
“Thực sự quá yếu, cùng lắm là cấp hai, cấp bậc nhập môn”, người phụ nữ vô cùng thất vọng, sau đó đột nhiên di chuyển, thoáng chốc xuất hiện ở phía bên phải tôi.
Tôi liên tục lùi ra sau, nhưng tốc độ của người phụ nữ nhanh hơn tôi gấp mấy lần, tay phải vỗ vào vai tôi.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, cả người bị những luồng khí lạnh làm đông cứng, không động đậy được, khí lạnh tung hoành trong cơ thể tôi.
“Dễ chịu không?”, người phụ nữ cười ha ha: “Có phải cảm thấy như tiến vào hầm băng không?”
Người phụ nữ hình dung vô cùng chính xác, cả người tôi như rơi vào hầm băng. Tiên nữ Thanh Thủy lại không hóa giải khí lạnh giúp tôi mà che giấu sức mạnh, đợi đến lúc người phụ nữ đó buông lỏng sẽ cho cô ta một đòn chí mạng.
Miệng tôi đang run rẩy, trên lông mi cũng toàn là băng sương, cảm giác này giống như từ mùa hè nóng nực nháy mắt chuyển sang mùa đông giá rét.
Khắp người tôi truyền tới cảm giác lạnh lẽo và đau đớn vô tận, khó chịu đến mức sắp phát điên.
“Trương Sơn Thành, nói đi, nếu anh còn không nói, trong vòng ba phút nữa sẽ bị đông chết”, người phụ nữ tiếp tục hỏi tới, còn tôi giống như đồ chơi của cô ta vậy.
“Tôi…”, tôi không còn cả sức để nói chuyện, “Tôi điều tra chuyện ngọc bội… vì ngọc bội đó là báu vật gia truyền của nhà chú Lý, vì lúc đó nhà chú Lý không có tiền nên cô Lý đã bán nó đi”.
“Tôi muốn dùng tiền chuộc về…”
“Kết quả càng điều tra thì chuyện càng phức tạp…”
“Tôi chỉ biết được như vậy”.
“Ồ?”, người phụ nữ nói: “Báu vật gia truyền? Thứ đồ đó chỉ mới thất lạc hai mươi năm mà thôi, sao có thể là báu vật gia truyền?”
“Anh nói dối có thể dùng đầu óc chút không?”
Hai mươi năm?
Có nghĩa là hai kẻ trước mắt biết lai lịch của ngọc bội, biết ngọc bội là vật thế nào!
Rốt cuộc họ là người của thế lực nào?
“Có nói không!”, người phụ nữ đột nhiên đặt tay phải lên ngực tôi, từng luồng khí lạnh như những mũi tên đâm vào ngực…
“Hoặc là, anh biết ngọc bội đó là cái gì không?”
“Tôi… tôi biết chứ, ngọc bội đó là pháp khí, một pháp khí vô cùng lợi hại…”, ngực tôi đau đớn như bị kim châm, khí lạnh, nỗi đau, áp lực, khó chịu, từng dòng máu tràn ra khỏi ngực tôi…
Ngay lúc này, chân phải của tôi dâng lên một luồng sức mạnh rất lớn.
Trong nháy mắt, lớp băng trên tay phải tôi nứt vỡ, tôi đạp người phụ nữ ở trước mắt một cú.
Chân tôi đá mạnh vào cổ người phụ nữ, làm cô ta bay thẳng ra ngoài.
Đó là tất cả sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, hội tụ bên trong chân phải của tôi, muốn một đòn giết chết người phụ nữ.
Người phụ nữ bay ra xa mười mấy mét, miệng trào máu, ngã xuống đất.
“Sư muội!”, người thanh niên vội vàng lao lên, ôm người phụ nữ vào lòng.
“Sư huynh, không sao, thật không ngờ, thằng nhóc này cũng sắp đột phá lên cấp ba rồi, trong cơ thể có linh khí”.
“Em chỉ bị thương nặng thôi, không sao…”, người phụ nữ lau vết máu bên khóe môi, bụng đau đến nhăn mặt, nhưng cô ta nhịn xuống.
Tôi lại không giết được người phụ nữ, cú đạp này vốn định đạp vào đan điền cô ta, nhưng đã thất bại!
Cùng lúc tôi đá bay người phụ nữ, sức mạnh của người phụ nữ khống chế tôi tan đi, tôi ngã xuống đất, cả người vô lực.
Phần tim xuất hiện những lỗ máu nho nhỏ dày đặc. Vừa rồi máu bị khí lạnh đông cứng, không chảy ra ngoài, mà giờ phút này, máu đã nhuộm đỏ lồng ngực tôi.
Tôi không xong rồi, tim mạch bị thương, thần tiên cũng khó cứu!
Tiên nữ Thành Thủy bình tĩnh thúc đẩy linh khí chữa lành vết thương nhưng chẳng có tác dụng.
Bây giờ tôi không còn sức lực động đậy nữa, cho dù tim mạch không bị thương cũng sẽ chết vì chảy máu quá nhiều.
Tôi đột nhiên cảm giác được những luồng sức mạnh ấm áp ở trước ngực tôi, chậm rãi chảy vào vết thương. Luồng sức mạnh này hình như… có màu trắng thuần, lại giống như vô hình vô ảnh, cực kì thần bí!
Đây là… sức mạnh tỏa ra từ ngọc bội Cửu Dương.
Máu trước ngực tôi đã thẩm thấu vào ngọc bội Cửu Dương, dường như sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang chữa lành vết thương cho tôi.
Chuyện này là sao?
Nếu muốn thúc đẩy ngọc bội Cửu Dương thì sức mạnh của tôi phải đạt đến cảnh giới rất cao mới được, nhưng bây giờ ngọc bội Cửu Dương lại tự động thúc đẩy.
Tiên nữ Thanh Thủy cực kì kinh ngạc: “Lẽ nào, lẽ nào thể chất của ngươi là… Sao có thể… Tuyệt đối không thể nào!”
Tiếp đó, tiên nữ Thanh Thủy cực kì mất mát nói: “Cho dù sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương được thúc đẩy thì vẫn chỉ có con đường chết…”
“Lẽ nào ta cũng giống như ngươi, phải chết ở nơi này…”
“Lẽ nào mọi thứ cứ kết thúc như vậy…”
“Ta không cam tâm!”
Tiên nữ Thanh Thủy gào thét trong cơ thể tôi, nhưng bây giờ cô ấy không thể làm gì được.
Tôi cũng không cam tâm, tôi không thể chết ở đây!
Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ là điều tra tung tích một mảnh ngọc bội mà lại dẫn tới cao thủ mạnh như vậy!
“Mày dám làm sư muội tao bị thương!”, thanh niên cực kì tức giận, lao tới chỗ tôi.
“Tao phải chém đứt chân tay mày, tao phải chặt mày làm tám khúc, tao phải từ từ giày vò mày đến chết!”
Nói xong, thanh niên cầm dao găm đâm thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Dao găm của thanh niên xoáy vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn, từng cơn đau đớn tột độ khiến tôi không nhịn được hét lên thảm thiết.
“Tên ác ma nhà mày… muốn giết cứ giết”, tôi không thể chịu đựng nổi cơn đau đớn trên cơ thể.
Trước đây, dù tôi có bị thương nặng thế nào, tiên nữ Thanh Thủy đều sẽ khống chế vết thương cho tôi, làm dịu cơn đau, nhưng bây giờ, tiên nữ Thanh Thủy không làm được gì nữa.
Thay vì bị thanh niên giày vò đến chết, chi bằng trực tiếp giết chết tôi đi.
“Mau nói, còn ai biết chuyện ngọc bội nữa. Mày biết lai lịch của ngọc bội này không?”, thanh niên tức giận hét lên, hắn ta thấy biểu cảm vô cùng đau đớn của tôi, trong mắt hiện lên sự phấn chấn và kích động.
“Vẫn không nói đúng không?”, thanh niên đột ngột rút dao găm trong lòng bàn tay tôi ra, sau đó cắm vào lòng bàn tay còn lại của tôi.
Tôi đau đớn kêu thảm không ngừng, tinh thần như sắp sụp đổ, đầu choáng váng. Lúc tôi sắp ngất đi, cơn đau tột cùng kia lại buộc tôi tỉnh dậy.
“Tôi nói, tôi nói…”, trí não tôi hoạt động nhanh chóng, nói: “Năm xưa những người cấp cao của Cục điều tra công năng đặc dị điều tra chuyện này rất lâu… không còn manh mối nữa, giờ đây… người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đang… đang âm thầm điều tra”.
“Anh… tốt nhất nên thả tôi đi, anh giết tôi cũng không ích lợi gì…”
Chương 435: Đại nạn không chết
“Có cái rắm ấy!”, thanh niên mắng chửi: “Mày cho rằng bọn tao không có người ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị sao? Chuyện năm đó đã chấm dứt điều tra từ lâu rồi, không có bất cứ manh mối nào cả”.
"Cho dù Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị phải điều tra chuyện này cũng không thể nào cử một nhân viên quèn như mày!"
"Nói mau, còn ai biết được chuyện này!"
Tôi không biết phải nói gì, không biết phải trả lời như thế nào bây giờ. Tuyệt đối không thể nói ra mục đích thực sự. Dù có chết tôi cũng không thể khiến Lý Giai Dao gặp nguy hiểm.
Tôi nói: "Thả tôi ra... Thể chất của tôi rất tốt. Nếu các người thả tôi ra, tôi đồng ý làm việc cho các người".
Tôi chợt nhận ra rằng họ đã vừa ý thể chất của Lý Giai Dao, mà thể chất của tôi lại không thua kém Lý Giai Dao.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cũng rất bất lực: "Tu vi của họ không thể kiểm tra thể chất của ngươi, không có ích gì đâu. Giống như một báu vật tuyệt thế, người thường làm sao có thể nhìn ra được?"
"Lý Giai Dao không hề tu luyện, sức mạnh của thể chất âm bộc phát ra ngoài nên đám người này đương nhiên có thể phát hiện được. Còn ta từ lâu đã ẩn giấu hết tài năng của ngươi, không cho người khác nhận ra để tránh phiền phức".
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Người phụ nữ nói: "Sư huynh, đừng lãng phí thời gian nữa. Đoạn đường này có rất nhiều xe đi lại, vừa rồi có vài xe cảnh sát chạy qua. Chúng ta cần tiêu hao rất nhiều sức mạnh để duy trì trận pháp, nếu có xe ô tô nào xông vào đây thì hỏng mất".
"Giết Trương Sơn Thành rồi về báo cáo. Trên thế giới này không có mấy người biết miếng ngọc bội kia là gì. Trương Sơn Thành chắc chắn không biết".
"Trương Sơn Thành đã che giấu nó, tức là hắn cũng đang che giấu mối liên hệ giữa Lý Giai Dao và miếng ngọc bội".
"Lý Giai Dao bây giờ là người của chúng ta, chúng ta đã thành công tẩy não cô ta. Bất kể thân phận của cô ta là gì, cô ta sẽ chỉ làm việc cho chúng ta thôi".
Bọn khốn nạn này biết Lý Giai Dao và miếng ngọc bội có liên quan với nhau!
Bố mẹ của Lý Giai Dao là người bình thường, hơn nữa Lý Giai Dao thiên phú dị bẩm, cộng với sự thần bí của ngọc bội, bọn họ chắc chắn có thể đoán được!
Thanh niên cũng nói: "Đúng vậy, nếu người khác biết được nguồn gốc của ngọc bội, họ chắc chắn không thể giữ được bình tĩnh suốt ba năm, càng không thể để tên nhãi nhép này điều tra được".
Vừa nói, tay phải hắn ta vừa đè lên ngực, bỗng có một sức mạnh thần bí thâm nhập vào cơ thể, hút đi tất cả khí lạnh trong cơ thể.
Không phải họ muốn giết tôi sao? Thế này là định làm gì?
Sau đó, thanh niên xóa hết dấu vết xung quanh, ném tôi xuống bên cạnh xe taxi, rồi... rút dao găm đâm vào ngực tôi...
Hóa ra làm như vậy là để xóa dấu vết tôi bị một người tu luyện giết chết!
Ngực truyền tới từng trận đau nhói, phía trước mắt tôi bỗng tối đen lại... Tôi không thở được, ngất đi...
Rất nhanh sau đó, linh hồn tôi dường như mất đi sự kết nối với cơ thể, tôi không cảm thấy bất cứ đau đớn nào trên cơ thể, tôi nhìn mọi thứ xung quanh mình từ góc độ của một người ngoài cuộc.
Tôi nằm trong vũng máu, hai người mặc đồ đen không thèm nhìn tôi mà biến mất.
Trong mắt bọn họ, giết người, giết tôi chẳng khác nào giẫm chết con kiến!
Chuyện gì thế này? Tôi chưa chết?
"Tiên nữ...", tôi gọi tiên nữ Thanh Thuỷ.
"Sơn Thành...", tiên nữ Thanh Thuỷ đáp lại tôi: "Đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết đâu".
Vừa dứt lời, từng luồng năng lượng bí ẩn xông vào cơ thể tôi, tiên nữ Thanh Thuỷ đã chiếm lấy ý thức của tôi.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, chậm rãi đi vào khu rừng bên cạnh.
Cơ thể tôi cứng đờ, giống như một người chết biết đi, cứ thế đi về phía rừng cây bên đường.
“Tiên nữ, không phải cô đã nói không thể nhập vào tôi sao?”, tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Ý thức của tiên nữ Thanh Thủy rất yếu: "Ta vốn không thể nhập vào ngươi được, bởi vì cần rất nhiều sức để tách ý thức của ngươi ra, nhưng... ngươi đã bị giết, ý thức tự tách ra, vì vậy ta có thể miễn cưỡng nhập vào ngươi".
Tôi... tôi vô cùng kinh ngạc: "Tôi... chết rồi á?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Có thể nói như vậy, nhưng ý thức linh hồn của ngươi vẫn chưa rời khỏi cơ thể của ngươi, nó đã bị ta phong ấn. Cơ thể của ngươi đang rất nguy hiểm, bị đâm vào tim, khó có thể cứu được tính mạng. May mà có sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang bảo vệ cơ thể và linh hồn ngươi".
"Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Ngươi cần phải tới nơi ta tu luyện ở dưới vách núi. Ta có cách hồi sinh ngươi".
Tôi cảm thấy yên tâm được phần nào, tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn còn hy vọng sống sót!
Dưới vách núi? Chỗ đó cách thành phố hơn một giờ đồng hồ, cách thôn của chúng tôi hơn bốn mươi phút, nếu tiên nữ Thanh Thủy dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng để đi lên núi!
Tiên nữ Thanh Thủy kéo lê cơ thể tôi đi về phía trước, rồi đứng ra giữa đường.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe nhỏ từ hướng huyện đi tới.
Cơ thể tôi bê bết máu, một vùng rộng lớn ở ngực tôi bị nhuộm đỏ, chỗ tay bị thương hở cả da.
Chiếc xe lập tức phanh gấp, những người bên trong xe sợ hãi gào thét không ngừng.
Tiên nữ Thanh Thủy ngay lập tức bước tới, trèo lên nắp xe.
Bên trong xe là một đôi tình nhân trẻ, hơn hai mươi tuổi, họ rất sợ hãi.
Thanh niên thấy có chuyện không ổn, lập tức xuống xe xem có chuyện gì, trên tay cầm một cây gậy, đi đến trước mặt tiên nữ Thanh Thủy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, thanh niên nhìn thấy tiên nữ Thanh Thủy bị thương, bên cạnh có một chiếc taxi, còn có một người đàn ông khác nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt.
"Đừng nói nhảm nữa! Đưa tôi đến một nơi!", tiên nữ Thanh Thủy nắm lấy cây gậy kim loại của thanh niên, vặn mạnh, cây gậy kim loại biến thành một vòng xoắn!
Thanh niên sợ tới mức tái cả mặt, vẻ mặt đầy kinh hãi dựa vào xe, đó là một cây gậy làm bằng kim loại rắn chắc, thế mà bị vặn thành nhiều vòng dễ dàng!
Cô gái trong xe lại la hét.
Đối diện với một sức mạnh vượt xa tầm hiểu biết của con người và một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ sợ đến mức xỉu ra đấy.
“Đưa tôi đến một nơi, tôi sẽ đưa tiền cho anh”, tiên nữ Thanh Thủy đã lên xe, ngồi vào ghế sau.
Hai chân của thanh niên như mềm nhũn ra, cậu ta lên xe, trán toát đầy mồ hôi lạnh, yếu ớt nói: "Tôi nói cho anh biết, xe tôi có camera hành trình, anh đừng có mà vớ vẩn. Tôi thấy anh bị thương nặng thế này, tôi đưa anh đi bệnh viện trước đã".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tôi không đi bệnh viện đâu, anh dùng ứng dụng dẫn đường, đi tới thôn Lâm Thuỷ thuộc thị trấn Lâm Thuỷ, nhanh lên!"
"Nếu chậm trễ việc của tôi, tôi sẽ giết anh!"
Người phụ nữ hét lên đầy sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt của tiên nữ Thanh Thủy đỏ như máu.
Thanh niên không dám nhiều lời, vội vàng bật ứng dụng dẫn đường rồi nhấn ga, xe phóng nhanh về phía trước.
Tiên nữ Thanh Thủy bảo người phụ nữ lấy điện thoại ra, rồi chuyển một trăm nghìn tệ cho người phụ nữ, bảo họ không được nói cho người khác biết những gì họ thấy và coi như chưa từng gặp tôi.
Hai người họ vô cùng mừng rỡ khi thấy tôi chuyển một trăm nghìn tệ, họ cũng không phải là người giàu có gì, chiếc xe cũng chỉ có giá hơn chín mươi nghìn tệ.
Ở đây chắc chắn không có camera giám sát.
Còn camera hành trình đã bị tiên nữ Thanh Thủy rút cáp ra ngay tại chỗ, lấy thẻ nhớ bên trong rồi bóp nát.
Xe của nam thanh niên chạy rất nhanh, suốt dọc đường cậu ta không dám nói một lời, còn người phụ nữ thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thậm chí còn không dám nghịch điện thoại.
Chương 436: Sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương
Tiên nữ Thanh Thuỷ gọi điện cho Trần Kế Tần: "Về thôn ngay lập tức, đợi tôi ở cổng thôn!"
Không đợi Trần Kế Tần trả lời, cũng không cần biết Trần Kế Tần đang làm gì, cô ấy cúp máy luôn.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nằm trên ghế sau, vô cùng yếu ớt, tôi hỏi: "Tiên... Tiên nữ... Tình hình hiện tại như thế nào rồi? Cô... còn chống đỡ được không?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ trả lời: "Tim của ngươi đã thủng nhiều lỗ, các cơ quan của ngươi đang chảy rất nhiều máu, lưu lượng máu trong động mạch và tĩnh mạch ngày càng chậm, đang bắt đầu ngừng lại".
"Cơ thể ngươi sẽ khô dần cho đến khi chết..."
Tôi sững sờ: "Tiên nữ, rốt cuộc còn cách nào cứu tôi được không?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nhờ sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương, bây giờ sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang bảo vệ cơ thể của ngươi, trì hoãn sự suy kiệt của cơ thể ngươi, cộng với việc ta đang kiểm soát cơ thể ngươi, trong vòng mười hai tiếng, ngươi không chết được".
"Chỉ cần ta có thể tới hồ nước ở vách núi, ta mới có thể cứu ngươi..."
"Bây giờ đừng làm phiền ta, ta phải quan sát từng bộ phận trên cơ thể ngươi mọi lúc, nếu không, ngươi thật sự sẽ chết..."
Tôi lo lắng không thôi, thời gian dường như trôi qua rất chậm.
Hơn hai tiếng sau, xe dừng ở cổng thôn chúng tôi, xe của Trần Kế Tần cách chúng tôi hơn mười mét.
Trần Kế Tần ngay lập tức xuống xe rồi đưa tôi vào xe của anh ta.
Cặp người yêu đó đã lái xe rời đi, họ đã nhận tiền của tôi, nên đương nhiên họ sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Trần Kế Tần và Trương Lệ rất sợ hãi khi nhìn thấy tôi bê bết máu, mặt mày tái mét, họ hỏi rất nhiều nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời mà chỉ nói: “Trần Kế Tần, anh có nhớ vách núi mà chúng ta từng đi qua không? Đưa tôi đến đó".
Trương Lệ sợ đến tái mặt, nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nức nở, nói: "Sơn Thành, sao lại không đi bệnh viện mà đi tới vách núi đó làm gì? Vết thương của anh nghiêm trọng quá".
"Tay anh quá lạnh, mạch đập của anh, mạch đập của anh rất yếu, cứ như không còn đập nữa..."
Tiên nữ Thanh Thuỷ ho nhẹ một tiếng: “Anh vốn là bác sĩ, anh biết rõ vết thương của mình. Đừng lo lắng, chỉ cần đưa anh đến nơi anh vừa nói, anh sẽ không sao".
"Bây giờ, đừng làm phiền anh...", tiên nữ Thanh Thủy rất khó chịu, dường như cứ mở miệng nói chuyện là cô ấy sẽ chịu rất nhiều đau đớn.
Trần Kế Tần khởi động xe, phóng nhanh về phía trước: "Đại ca, anh cố gắng gượng, tôi đưa anh đi đây".
Hai người họ thấy tôi vô cùng yếu, không còn sức để nói, khóe miệng còn ứa máu nên không hỏi nhiều, không cho tôi nói nữa.
Trần Kế Tần lập tức lái xe đến cuối thôn, Trương Lệ chỉ băng bó qua vết thương trên người cho tôi, sau đó Trần Kế Tần cõng tôi lên núi, chạy thật nhanh.
Cả đường đi Trương Lệ cứ khóc suốt, lo lắng không thôi.
Trần Kế Tần mệt rồi nên Trương Lệ thay anh ta cõng tôi.
Dù gì thì Trương Lệ cũng là một cảnh sát, cô ấy có sức khỏe tốt, mạnh mẽ mà cũng thường xuyên tập thể dục.
Hai người cả chặng đường đi thay nhau cõng tôi, sau hơn năm mươi phút, cuối cùng họ cũng đưa tôi đến mép vách núi.
Cả hai cũng đã kiệt sức, ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
“Hai người trở về đi, có khả năng tôi sẽ ở đây vài ngày”, nói xong, tiên nữ Thanh Thủy leo xuống vách núi.
“Đại ca!”
“Sơn Thành!”
Phía trên vọng xuống tiếng kêu hoảng hốt của hai người, họ tưởng là tôi nhảy khỏi vách núi.
Sau khi đáp xuống mặt đất phía dưới vách núi một cách an toàn, tiên nữ Thanh Thủy lê người, bước đi một cách chệnh choạng, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng bắt đầu không ổn nữa, sức sống trong cơ thể tôi đang mất đi nhanh chóng, đã không còn sức mạnh nào để điều khiển cơ thể nữa, cô ấy cũng đang rất cố gắng.
Xung quanh toàn là đầm lầy, chướng khí ở khắp mọi nơi.
Mãi đến bảy, tám phút sau, tiên nữ Thanh Thủy mới đến được bên hồ.
Hồ nước trong xanh, trên bờ có rất nhiều khóm hoa đủ màu sắc, trong môi trường đầm lầy này thì ngột ngạt vô cùng.
“Thụ Yêu…”, tiên nữ Thanh Thủy ngồi trên mặt đất, giọng nói rất yếu ớt, ánh mắt cô ấy bình tĩnh, nhìn về phía mặt hồ: “Ban đầu, ngươi bị trấn áp dưới đền thờ, vĩnh viễn không thể thấy tương lai, cho dù ta không hủy diệt bản thể của ngươi, cuối cùng ngươi cũng sẽ bị các pháp sư khác phát hiện và giết chết".
"Ông trời có đức hiếu sinh, ta và ngươi đều là yêu quái, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi. Ta để ngươi ở đây tu luyện, tin rằng linh lực ở đây giúp ích rất lớn cho ngươi, bản thể của ngươi sẽ nhanh chóng thành hình" .
"Bây giờ ta gặp đại nạn, chỉ có linh lực nghìn năm của ngươi mới có thể cứu ta, giữ mạng cho ta".
"Thụ Yêu, nếu hôm nay ngươi giúp ta, sau này ta sẽ báo đáp ngươi gấp mười lần".
Thụ Yêu? Tiên nữ Thanh Thủy đang kêu gọi linh hồn cây phía dưới đền thờ trước đó.
Linh hồn cây có thể cứu tôi!
Một lúc sau, trên mặt hồ phẳng lặng có từng đợt sóng nhỏ, sau đó, bỗng có một dây mây màu xanh biếc lao lên khỏi mặt nước, từ từ vươn đến bờ, bắt đầu quấn lấy người tôi.
Dây mây này giống hệt dây mây bên dưới đền thờ trước đây, chỉ khác là màu sắc sáng hơn một chút.
Thụ Yêu quấn lấy cơ thể tôi nhấn chìm xuống hồ.
Càng xuống phía dưới càng có nhiều dây mây quấn lấy tôi, tôi có thể nhìn thấy tôi đang rơi xuống đáy hồ.
Bên dưới là hồ rất rộng, nước hồ trong vắt, có thể nhìn thấy mọi vật trong bán kính từ bốn mươi đến năm mươi mét.
Trong hồ không có cá, có thể nhìn thấy một số hòn đá hình thù kỳ lạ, cũng có thể cảm nhận được một chút linh khí mờ ảo.
Linh khí màu xanh nhạt tỏa ra trong nước, biến cả hồ nước trở thành một không gian thơ mộng, rất đẹp mắt.
Chính giữa đáy hồ có một cây đại thụ cao hơn năm mét cành lá xum xuê, điều kỳ lạ là hình dáng cành lá chính là những dây mây này, nói cách khác là linh hồn cây mà trước đây chúng tôi đã gửi tới chỗ này, nay đã sinh trưởng. Nó đã trở thành một cây đại thụ cao năm mét!
Sức mạnh màu xanh lá tỏa ra từ dây mây, đi vào cơ thể dọc theo vết thương của tôi.
Khi Thụ Yêu đang chữa trị cho tôi, từ trong ngọc bội Cửu Dương cũng toả ra luồng sức mạnh màu trắng bí ẩn chảy vào tim tôi.
Tôi vẫn đang quan sát mọi thứ từ góc độ của một người đứng ngoài, tôi không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì trong cơ thể mình. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tiên nữ Thanh Thuỷ.
Tôi thấy làn da trắng lạnh của mình dần xuất hiện sắc máu, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của tiên nữ Thanh Thuỷ.
Ngọc bội Cửu Dương đã trở nên trắng tinh, sức mạnh phía trên càng ngày càng nhiều, khoảng nửa tiếng sau, tôi phát hiện ngọc bội Cửu Dương đang nứt ra từng chút!
Tôi vô cùng ngạc nhiên!
“Đừng ngạc nhiên”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Mạng sống của ngươi có thể cứu được là nhờ vào sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương”.
"Dòng máu của ngươi đã kích hoạt ngọc bội Cửu Dương, có nghĩa là ngọc bội Cửu Dương đã chọn ngươi làm chủ nhân".
"Cũng chỉ có người mang thể chất Cửu Dương, dòng máu của người đó mới có thể kích hoạt sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương và trở thành chủ nhân thực sự của ngọc bội Cửu Dương".
"Ngọc bội Cửu Dương không phải bị nứt, mà là nó đang từ từ hoà vào làm một với ngươi, hòa vào dòng máu của ngươi, kết hợp với sức mạnh có thuộc tính mộc của Thụ Yêu nghìn năm mới có thể hoàn toàn hồi phục trái tim của ngươi".
Chủ nhân? Hoà vào làm một?
Tôi ngây ngẩn cả người, chuyện gì vậy?
Tôi xông tới cửa phòng, nhưng cửa bị khóa trái, các cô ấy không mở cửa.
Cố ý trêu đùa tôi à, trêu chọc tôi xong rồi cứ vậy… cho qua?
Rõ ràng là bọn họ đã bàn bạc trước, cố ý chơi tôi.
Tôi hết nói nổi.
Nếu đã như vậy, làm chuyện chính quan trọng hơn.
Tôi thu thập Tuyết Liên, đi đến thành phố, gặp mặt Hàn Mai ở một khách sạn.
Lúc đến khách sạn là mười giờ sáng.
Hàn Mai qua đây từ sáng sớm, vẫn luôn đợi tôi ở trong khách sạn.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sofa, Hàn Mai trang điểm rất đẹp, xách theo một rương hành lý. Khi mở ra, bên trong là hai mươi viên linh thạch tôi cần, mỗi viên linh thạch to bằng quả hồ đào, có kí hiệu của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chứng tỏ đám linh thạch đều là hàng từ kênh chính thống.
Tôi kiểm tra linh thạch, không thấy có vấn đề gì mới lấy Tuyết Liên ra giao cho Hàn Mai.
Hàn Mai kiểm tra thật kĩ, vô cùng hài lòng, nhưng nhìn thấy hộp đựng của tôi thì nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu… cũng quá tùy tiện rồi. Báu vật quý giá như vậy, cậu lại lấy đại hai hộp gỗ để đựng?”
Đây là hộp đựng vốn có của nó khi mua ở tiệm bán thuốc, không hề đổi cái khác, tôi cười nói: “Như thế mới không khiến người khác chú ý, tất nhiên dược tính trong báu vật của tôi sẽ không thoát ra ngoài, xin hãy yên tâm sử dụng”.
Hàn Mai cười cười không hỏi nhiều.
Sau khi giao dịch xong, Hàn Mai cám ơn tôi, sau đó nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu có suy nghĩ gì về sự cố của ông chủ Trang?”
Tôi nói: “Ông chủ Trang kinh doanh chợ đen, kẻ thù cũng nhiều. Lần trước bố ông ta cũng bị kẻ thù hại, xem ra là đã đắc tội với một số người dẫn đến họa sát thân”.
“Ông chủ Trang quả thực là người tốt, xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không ngờ tới”.
Hàn Mai thở dài nặng nề: “Không dám giấu giếm, tôi và ông chủ Trang là bạn học, tuy không liên lạc với nhau, nhưng tôi biết ông chủ Trang làm việc rất có chừng mực. Cho dù có đắc tội ai, sao ngay cả bố và vợ của ông ấy cũng bị giết hại?”
“Chợ đen cũng có quy tắc của chợ đen, kẻ giết người thật sự quá ác, điên cuồng mất trí”.
“Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy”.
Chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại của tôi bỗng vang lên, là một số lạ.
Sau khi kết nối, trong điện thoại truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Anh có phải là Trương Sơn Thành không?”
Tôi nói: “Tôi là Trương Sơn Thành, xin hỏi anh là ai?”
Đối phương trả lời: “Tôi là người của Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân, anh quen biết Trịnh Lệ Quyên đúng không?”
Người của Cục cảnh sát?
Cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi? Vì sao lại hỏi tôi chuyện của Trịnh Lệ Quyên? Lẽ nào sáng hôm qua tôi đánh bạn của Trịnh Lệ Quyên nên bọn họ báo cảnh sát?
Tôi đánh cũng không nặng mà, đến nỗi báo cảnh sát sao?
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm là bồi thường ít tiền thuốc men.
Hình như có chút không đúng, đây không phải điện thoại của đồn cảnh sát thị trấn Tường Vân, mà là của Cục cảnh sát. Nếu bọn họ báo cảnh sát, không thể nào báo trực tiếp cho Cục cảnh sát được.
Tôi nói: “Tôi có quen Trịnh Lệ Quyên, không biết là có chuyện gì?”
Bên kia điện thoại lại nói: “Khoảng chín giờ rưỡi sáng hôm qua, có phải anh đã gặp Trịnh Lệ Quyên ở khách sạn Long Hòa không? Thậm chí còn đánh bạn của Trịnh Lệ Quyên?”
“Phải”, tôi nói: “Lúc đó là vì một vài tranh chấp”.
Cảnh sát lại nói: “Xin hỏi anh có quen Lý Tam Quý không?”
Lý Tam Quý là bố của Lý Giai Dao.
Tôi có dự cảm chẳng lành, đáp: “Tôi có quen, tôi và Lý Giai Dao, con gái của Lý Tam Quý, quan hệ rất tốt”.
Cảnh sát nói: “Làm phiền anh đến Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân một chuyến, chúng tôi có vài vụ án cần anh phối hợp điều tra”.
Tôi cảm thấy lòng rối bời, vội hỏi: “Anh cảnh sát, anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối phương nói: “Khoảng ba giờ sáng ngày hôm qua Trịnh Lệ Quyên đã bị người ta giết chết, khoảng năm giờ sáng ngày hôm qua vợ chồng Lý Tam Quý đã bị giết”.
“Làm phiền anh lập tức đến Cục cảnh sát phối hợp điều tra”.
Trịnh Lệ Quyên đã bị người ta giết chết!
Bố mẹ của Lý Giai Dao đã bị người ta giết chết!
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Đây không đơn giản là vụ mưu sát, người có liên quan đến ngọc bội Cửu Âm đều đã chết.
Vì sao lại như vậy?!
Tôi không cầm chắc điện thoại được nữa, điện thoại rơi xuống đất, đối phương cũng đã cúp máy.
Lý Giai Dao thì sao? Lý Giai Dao đang ở nhà, lẽ nào chị ấy cũng gặp chuyện rồi?
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt cực kì đáng sợ, ngã người xuống sofa, thở hổn hển.
Hàn Mai thấy bộ dạng của tôi như vậy vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, cậu làm sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn tôi… có chuyện rồi”, tôi vô cùng khó chịu, trong lòng buồn phiền tột độ.
Vì sao lại có người giết bố mẹ của Lý Giai Dao, giết ông chủ Trang, giết Trịnh Lệ Quyên?
Tất cả đều tại tôi, đều tại tôi, đều vì tôi điều tra chuyện này mới chuốc lấy tai họa!
Tôi tức khắc cầm điện thoại lên gọi cho Lý Giai Dao nhưng không gọi được, điện thoại của cô Lý và chú Lý cũng không gọi được.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, trước tiên hãy đến Cục cảnh sát tìm hiểu tình hình, sau đó mới quyết định”.
“Sao tôi bình tĩnh được? Cô nói tôi biết làm sao tôi bình tĩnh được?”, trong lòng tôi đang phát run, nói: “Bố mẹ của Lý Giai Dao giống như người thân của tôi vậy… Sao tôi có thể bình tĩnh được?”
“Tất cả là tại cô! Tiên nữ, vì cô bảo tôi điều tra tung tích của ngọc bội Cửu Âm, kết quả những người tôi điều tra, những người biết chuyện này đều đã chết!”
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài nặng nề, cũng rất buồn bực, nói: “Ta cũng không biết chuyện sẽ phức tạp như vậy, cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này”.
“Xét tình hình bây giờ thì đúng như ngươi nói, những người biết về ngọc bội Cửu Âm và những người có liên quan đến nó đều bị giết chết”.
“Có thể là ông chủ Trang vốn không nói sự thật cho chúng ta, cũng có thể… người đứng trong bóng tối đã giết nhiều người như vậy, mục tiêu tiếp theo… sẽ là ngươi”.
Nghe đến đây, tôi lại run lên.
Là tôi?
Tôi cố gắng bắt mình bình tĩnh lại, vài phút sau, trong lòng mới ổn định được.
Chuyện này cũng không thể trách tiên nữ Thanh Thủy, nếu tôi biết ngọc bội của Lý Giai Dao bị mất, tôi cũng sẽ đi tìm.
Hơn nữa, cặp ngọc bội này liên quan đến thân thế của tôi và Lý Giai Dao, đương nhiên tôi phải điều tra.
Vì sao tôi vừa điều tra chuyện này là có nhiều người mất mạng như vậy?
Tôi nhất định phải bắt được kẻ đứng đằng sau!
Trước mắt tôi phải đến Cục cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Tôi tạm biệt Hàn Mai, Hàn Mai nói: “Tổng giám đốc Trương, có vẻ như đã xảy ra chuyện quan trọng, cậu cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cám ơn bà”, tôi nói: “Tôi sẽ tự mình xử lý”.
Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, không thể để Hàn Mai dính líu vào.
“Đúng rồi, giám đốc Hàn”, tôi nói: “Bà hãy nán lại đây một lát, tôi tạm thời để linh thạch lại đây, tôi sẽ gọi điện thoại cho người khác đến lấy linh thạch, bây giờ tôi có việc gấp”.
Giám đốc Hàn đồng ý liên hồi. Tôi rời khỏi khách sạn, sau đó bắt taxi đi thẳng tới thị trấn Tường Vân.
Tôi gọi cho Âu Dương Bác, nhờ ông ấy cử người đến khách sạn lấy rương hành lý của tôi, khi nào trở về tôi sẽ tới lấy.
Âu Dương Bác không hỏi gì thêm.
Trên đường đi, trong lòng tôi vô cùng bất an.
Chương 431: Ảo trận
Bác tài xế khoảng năm mươi tuổi, thấy sắc mặt tôi không được tốt nên dọc đường nói chuyện phiếm với tôi, bác ấy nói con út của bác cũng trạc tuổi tôi, tôi cũng nhiệt tình nói chuyện với bác ấy.
Đi được hơn một giờ, sắc trời u ám, xe đã đến một đoạn đường hẻo lánh, hai bên đường có rừng cây rộng lớn.
Bác tài xế đột nhiên nói: "Thật là kỳ quái. Tôi đã lái xe được vài phút rồi nhưng tại sao lại không thấy một chiếc xe nào trên đường?"
Khi bác tài xế nói câu này, tôi cũng thấy hơi lạ, tuy đoạn đường này hẻo lánh nhưng đây là con đường duy nhất để vào huyện, bây giờ cũng không phải nửa đêm, sao lại không có xe cộ qua lại?
Bác tài xế lại nói: "Tôi nhớ mình đã đi bộ trên con đường này sáu phút, phía trước có hai ngã rẽ, rẽ vào đó thì sẽ rời khỏi rừng cây, đến đường chính. Nhưng chúng tôi đã đi lâu như vậy mà không thấy lối rẽ".
"Hay là chúng ta đi nhầm đường rồi?"
Tôi nói: "Có lẽ là không nhầm đâu, tới ngã ba phía trước thì rẽ phải, không thể nào nhầm đường được".
Khi sức lực của tôi tăng lên thì trí nhớ cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa còn có cả cột mốc chỉ đường, bác tài xế này cũng đã đi mòn con đường này rồi, làm sao có thể đi sai đường được?
Sắc mặt bác tài xế đầy nghi ngờ, cầm điện thoại bật định vị, nói: "Tại sao không có tín hiệu?"
Tôi lấy điện thoại ra, đúng là không có tín hiệu.
Điện thoại của bác tài xế thuộc loại điện báo, còn của tôi là di động, tại sao cả hai đều không có tín hiệu? Ở đây cũng không phải là ở trên núi.
Điện thoại không có tín hiệu, có bản đồ ngoại tuyến, nhưng trên bản đồ chiếc xe vẫn đứng mãi ở một vị trí, không hiển thị chuyển động của xe.
“Cái điện thoại chết tiệt này!”, bác tài xế thầm chửi một câu rồi nói với tôi: “Anh bạn trẻ, mở bản đồ của cháu ra, lấy chỉ đường xem bác có đi nhầm đường không, bên này tôi cũng không quen thuộc lắm".
Tôi mở bản đồ ngoại tuyến, bản đồ hiển thị chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ và không di chuyển gì cả, tôi nhập điểm đến thì bản đồ hiển thị còn ba mươi lăm ki lô mét nữa.
Tại sao điện thoại di động không có tín hiệu? Tại sao bản đồ cũng khác thường như vậy? Tại sao chiếc xe đang chạy trên đường nhưng bản đồ lại hiển thị chiếc xe đứng yên không di chuyển?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói: "Có gì đó không ổn, mau bảo tài xế dừng lại!"
Tôi vội vàng nói: "Bác tài xế, bác dừng xe lại đi, cháu thấy có gì đó không ổn, có thể chúng ta đã lạc đường rồi".
Bác tài xế cũng rất buồn bực, dừng xe bên lề đường.
Hai bên là rừng cây rộng lớn, tôi nhìn phía xa xa thấy một con đường thẳng tắp kéo dài, giống như con đường này không có điểm cuối vậy.
Tôi đi loanh quanh một lúc thì không thấy có gì bất thường.
Không có gì bất thường mới là sự bất thường lớn nhất, không có chiếc xe nào chạy qua đây, dường như cả không gian chỉ có tôi, bác tài xế và chiếc xe này.
"Trận pháp, chắc chắn là trận pháp!", tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đang bị mắc kẹt trong trận pháp".
"Trận pháp này rất phức tạp, nó là một ảo trận, khiến ngươi rơi vào thế giới nửa thực nửa hư, cho dù ngươi có đi bao lâu cũng không thoát ra được".
Trận pháp? Ảo trận? Có trận pháp kỳ dị như vậy hay sao?
Tôi không hiểu gì cả.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ta nghĩ ... ở đây nhất định có mai phục, nếu không sẽ không có người đặt trận pháp trên đoạn đường này".
"Nói cách khác, nhất định có người muốn giết ngươi!"
Tôi bàng hoàng, hỏi: "Tôi phải làm sao đây? Làm sao để thoát ra bây giờ?"
Tiên nữ Thanh Thủy nghiêm nghị nói: "Bất kỳ trận pháp nào cũng có mắt trận, chỉ cần ngươi tìm được mắt trận là có thể thoát ra ngoài, nhưng với tình hình hiện tại, kẻ địch đã bố trí trận pháp này thì chắc chắn muốn phục kích người!"
"Nói cách khác, kẻ địch nắm rõ mọi thứ trong trận pháp trong lòng bàn tay, kẻ địch có thể xuất hiện và giết chết ngươi bất cứ lúc nào!"
"Người này, e rằng ... không hề đơn giản!"
Nghe vậy tôi cực kỳ sợ hãi, vì muốn giết tôi mà kẻ thù đã tốn bao công sức bố trí một trận pháp khủng khiếp như vậy.
Bác tài xế cũng hoảng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bước đến gần tôi và nói: "Chúng ta lên xe và tiếp tục đi về phía trước, nếu bị lạc đường thì chắc chắn cũng phải có lối ra".
Tôi và bác tài xế có cùng suy nghĩ này, tiên nữ Thanh Thủy nói: "Không ra ngoài được, không thể nào ra khỏi ảo trận này được đâu!"
Bác tài xế đang chuẩn bị lên xe thì bất ngờ một con dao găm từ đâu bay tới, đâm thẳng vào tim bác tài xế.
Bác tài xế tắc thở tại chỗ, ngã gục trên vũng máu, chết thẳng cẳng.
Tôi sợ tới mức dựng đứng cả tóc gáy, lùi về phía sau mấy bước, một cơn ớn lạnh luồn thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu!
Nếu con dao găm này nhắm vào tôi, tôi cũng sẽ...
Tôi cũng không nhìn thấy con dao găm đó bắn ra từ hướng nào!
Tôi cả kinh hét lên: "Ai đó, lăn ra đây cho tôi!"
Không ai đáp lời tôi.
Xung quanh là rừng cây, trước mặt có một con đường, hoàn toàn không có một bóng người, cho dù có người, tiên nữ Thanh Thủy cũng sẽ cảm giác được.
Nhưng tiên nữ Thanh Thủy không cung cấp cho tôi bất kỳ thông tin nào!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Trận pháp này là do kẻ địch tạo ra. Cho dù kẻ địch đứng trước mặt ngươi thì hắn cũng có thể dùng trận pháp yểm trợ, ngươi không thể nhìn thấy được!"
"Mọi thứ ở đây đều nửa thực nửa hư!"
Làm sao đây?
Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Tiên nữ Thanh Thủy cũng không có cách nào, tôi đã gào lên mấy tiếng nhưng cũng không có ai xuất hiện.
Tôi ngày càng sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ, thậm chí tôi còn không mang theo vũ khí bên mình!
Vài phút trôi qua, xung quanh vẫn yên lặng, không có bất kỳ kẻ thù nào xuất hiện.
Còn tôi vì tập trung cao độ nên rất khó chịu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên nói: "Có điểm bất thường ở hướng bốn giờ!"
Tôi lập tức xoay người hướng về bên kia hét lớn: "Đừng trốn nữa, tôi đã nhìn thấy rồi!"
Lúc này, một người mặc đồ đen che mặt xuất hiện, người này đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách chỗ tôi hơn mười mét!
Người mặc áo đen cao khoảng một mét bảy lăm, dáng người mảnh khảnh, từ đầu đến chân đều là màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Người áo đen cầm trong tay phải một con dao găm, đi về phía trước hai bước, cười nói: "Xem ra tao lại thua rồi, mới chín phút mà mày đã tìm được tao, suýt chút nữa tao đã thắng rồi".
Vậy là ý gì?
Tôi nghe giọng của người thanh niên này rất quen, đây chẳng phải là giọng của người cảnh sát đã gọi cho tôi hay sao?
Chẳng lẽ ... là người này gọi điện dụ tôi đến đây!
Chết tiệt!
Thảo nào, làm sao phía cảnh sát lại có thể phá án nhanh như vậy được, có kết quả rồi còn gọi điện trực tiếp cho tôi!
Hóa ra tôi đã bị lừa!
Trong lúc nóng vội đầu óc sẽ không được tỉnh táo, trước đó nghe tin gia đình bác Lý gặp tai nạn, tôi rất hoang mang và không bình tĩnh suy xét sự việc.
Giọng điệu của đối phương rất giống giọng điệu của cảnh sát, tôi không nghi ngờ chút nào.
Giờ nghĩ lại, cảnh sát xử lý vụ án trước hết phải khảo sát hiện trường, theo dõi, sau đó tìm người thân cận để điều tra dần dần, không thể gọi điện trực tiếp cho tôi được.
Người thanh niên cười và nói: "Tao vốn dĩ muốn chơi với mày một chút, đúng là chán chết. Tao cứ tưởng người đang điều tra về miếng ngọc bội phải rất mạnh, thì ra chỉ là một thằng lính mới".
"Sớm biết trước như vậy tao đã không phải lãng phí thời gian bày ra trận pháp này".
“Người dị năng cấp ba!”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người này rất lợi hại, hơn nữa ta cảm nhận được ở đây không chỉ có duy nhất người này!”
Chương 432: Không lối thoát
Người dị năng cấp ba có sức mạnh ngang với Hoàng Tiểu Tinh, hơn nữa ở đây không chỉ có một người!
Tôi sao có thể chống lại họ đây?
Lần trước giết Hoàng Tiểu Tinh, Mạc Vũ, Lãnh Nguyệt và tôi hợp lực đối đầu trực diện với Hoàng Tiểu Tinh nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng phải dùng kế sách mới giết được Hoàng Tiểu Tinh.
Tôi hét lên: "Anh là ai?"
“Lẽ nào mày không nhận ra sao?”, thanh niên cười: “Tao đến đây để giết mày!"
"Tuy nhiên, trước khi chết, hãy trả lời một vài câu hỏi của tao. Chỉ cần câu trả lời của mày làm tao hài lòng, tao có thể cho mày được chết toàn thây".
Thanh niên không có ý định giết người, hắn ta vẫn luôn nở nụ cười, nụ cười đó ẩn chứa sự nguy hiểm, nhất định hắn ta sẽ giết tôi!"
Tôi hét lên: "Ông chủ Trang, Lý Tam Quý và Trịnh Lệ Quyên đều do anh giết đúng không?"
"Đúng vậy”, thanh niên rất thản nhiên thừa nhận: “Đương nhiên là tao giết họ, không phải tao thì còn có thể là ai?"
"Những người đó đều vì mày mà chết. Chỉ cần mày không điều tra về miếng ngọc bội kia thì sẽ không có chuyện gì".
"Thật đáng tiếc ... mày vẫn đang điều tra".
"Các người rốt cuộc là ai?", tôi vô cùng hoảng sợ, hỏi: "Làm sao các người biết tôi đang điều tra chuyện này?"
Thanh niên cười nói: "Tất nhiên là thằng ngu ông chủ Trang của mày gọi điện báo cho người của bọn tao. Ông ta còn định mật báo thông tin này cho bọn tao xong sẽ đòi tiền thù lao".
"Năm đó bọn tao không giết ông ta bởi vì sau khi giết chết người mua miếng ngọc bội, sự việc đã trở nên náo động khiến lãnh đạo của Cục điều tra công năng đặc dị phải can thiệp, vậy nên bọn tao không muốn nhúng tay vào để làm chuyện rối tung lên. Nếu không, Cục điều tra công năng đặc dị chắc chắn sẽ tìm ra bọn tao".
"Ông chủ Trang rất biết thức thời và luôn tuân thủ quy tắc. Còn người đã bán miếng ngọc bội cho ông ta cũng là người thường. Sau khi Cục điều tra công năng đặc dị kết thúc quá trình điều tra, sự việc đã lắng xuống nên bọn tao cũng không có ý định giết hai người này nữa".
"Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thậtkhông ngờ rằng sau ba năm lại có người khác điều tra chuyện này, hơn nữa đã điều tra ra ông chủ Trang".
"Phải công nhận rằng ông chủ Trang là người rất tốt, tao cũng không ý định giết ông ta. Tuy nhiên, ông ta đã nói cho mày biết quá nhiều thứ nên bất đắc dĩ tao mới phải giết chết ông ta".
"Sư muội của tao nói nếu đã giết chết ông chủ Trang rồi thì phải giết sạch những người còn lại kia, diệt cỏ phải diệt tận gốc, để tất cả những người biết chuyện này đều... biến mất!"
Chết tiệt, hóa ra ông chủ Trang không nói sự thật cho tôi biết, ông chủ Trang biết ai lấy miếng ngọc bội, hơn nữa còn có liên hệ với những người này!
Biết tôi đang điều tra về miếng ngọc bội, ông chủ Trang lập tức báo tin cho mấy người này, kết quả chính ông ta cũng bị những người này giết chết!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Có lẽ ông chủ Trang thấy sợ rồi, ông ta không dám nói cho ngươi biết thân phận của những người kia. Ông ta sợ ngươi sẽ tìm ra những người kia, mà ngươi lại có quan hệ tốt với người của Cục điều tra hiện tượng đặc dị nên ông ta không thể đắc tội với ngươi, hơn nữa ông ta cũng không dám làm vậy".
"Vì vậy, ông chủ Trang đã nói chuyện ngươi đang điều tra về miếng ngọc bội cho mấy người kia, như vậy ông ta sẽ không liên quan gì đến chuyện này nữa, chúng ta và mấy người kia muốn giải quyết thế nào thì tùy. Thậm chí ông ta còn muốn nhân cơ hội này mật báo cho mấy người kia để đòi tiền thù lao, kết quả là không trộm được gà còn mất nắm thóc, khiến bản thân phải chết".
Những phân tích của tiên nữ Thanh Thủy không sai.
Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao anh lại ác độc đến mức giết hại cả những người bình thường?"
"Lý Giai Dao thì sao? Có phải anh cũng giết chết Lý Giai Dao rồi hay không?"
Thanh niên cười nói: "Có vẻ như mày rất quan tâm đến người phụ nữ đó nhỉ? Ha ha, tao phát hiện ra thể chất của người phụ nữ đó cũng không tồi, vậy nên tao giết chết bố mẹ cô ta và nhờ sư muội đóng giả người tới cứu cô ta đi".
"Dù sao thì cô ta cũng không nhìn thấy bề ngoài của tao, đến lúc đó cô ta sẽ cảm thấy biết ơn bọn tao, sẽ làm việc cho bọn tao".
"Bọn tao nhất định sẽ đào tạo người phụ nữ đó thật tốt".
Những người này đúng là điên rồi!
Lý Giai Dao không chết, những người này đã phát hiện ra thể chất của Lý Giai Dao, họ giết bố mẹ của Lý Giai Dao, sau đó đàn em của hắn ta xuất hiện và giả vờ giải cứu Lý Giai Dao!
Họ khiến Lý Giai Dao coi kẻ thù giết chết bố mẹ chị ấy như ân nhân của mình!
Tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!
Trái tim tôi đang rỉ máu, chú Lý và cô Lý đều vì tôi điều tra ra chuyện này mà chết!
Ông chủ Trang chết tiệt đó, tại sao lại mật báo cho những người điên này chứ?
Tất cả mọi thứ đã xảy ra và không thể thay đổi nữa.
Hôm nay, tôi nhất định phải trốn thoát, nhất định phải rời khỏi đây!
Thanh niên nói tiếp: "Tao đã nói hết những gì mày muốn biết rồi, tao cũng rất dễ nói chuyện, chúng ta giao dịch công bằng, bây giờ, hãy thành thật trả lời những câu hỏi của tao".
"Tại sao mày lại điều tra chuyện này, tại sao lại muốn điều tra về miếng ngọc bội kia?"
"Rốt cuộc mày là ai? Ngoài mày ra, còn ai biết về miếng ngọc bội?"
Có vẻ như trước khi chú Lý và cô Lý chết đều không nói cho Lý Giai Dao biết bất cứ điều gì.
Tối hôm đó, chú Lý và cô Lý chỉ nói với một mình tôi, không nói cho Lý Giai Dao biết, hai người họ chỉ muốn Lý Giai Dao được sống một cuộc sống bình yên nên mới không nói cho chị ấy biết.
Thanh niên vẫn nở nụ cười, giọng điệu bình thản, cả người toát ra vẻ ấm áp như gió xuân, hắn ta cũng đã trả lời hết câu hỏi của tôi.
Nhưng tôi biết rằng loại người này rất đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn những người vừa xuất hiện đã ra tay. Bây giờ hắn ta là kẻ bất khả chiến bại và kiểm soát được toàn bộ tình hình nên đương nhiên hắn ta chẳng coi tôi là cái thá gì. Dù hắn ta có nói cho tôi biết nhiều hơn nữa thì cuối cùng cũng vẫn giết chết tôi.
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn ta, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nói: "Tôi vẫn chưa hỏi hết, tôi muốn biết anh là ai, cho tôi biết thân phận và khuôn mặt thật của anh, và hãy cho tôi biết tại sao anh lại ra tay tuyệt tình đến như vậy, đó chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi! "
“Tao á?”, thanh niên cười: “Tao không thích lừa dối người khác, tao cũng ghét nhất những kẻ nói dối".
"Trong giới tu luyện có rất nhiều môn phái, tao chỉ cần nói bừa một thân phận là sẽ lừa được mày, mày chỉ là một người chưa bước chân vào giới tu luyện bao giờ, thế nhưng tao cũng không thèm nói dối, tóm lại, thực lực mà tao đang có vô cùng lớn mạnh, loại người như mày mãi mãi không có cách nào chạm tới được".
"Miếng ngọc bội là bảo vật vô giá, rơi vào tay chúng ta, nó đã rơi vào tay bọn tao thì chắc chắn bọn tao không để lộ bất cứ thông tin nào ra bên ngoài, không để bất cứ người nào có thể điều tra được".
"Tao đã trả lời hết các câu hỏi của mày rồi, giờ thì nói đi, tại sao mày muốn điều tra về miếng ngọc bội đó?"
Tôi lạnh lùng hỏi: "Tôi nói hay không thì anh vẫn giết tôi đúng không?"
“Đương nhiên", thanh niên nói: “Mày không có lựa chọn nào khác".
“Vậy thì tại sao tôi phải trả lời anh?”, tôi nói bằng giọng giễu cợt.
Thanh niên cân nhắc một chút rồi nói: "Để tao nói cho mày biết, cả nhà ông chủ Trang ba người đều đã chết, cả vợ chồng Lý Tam Quý cũng đã chết, còn Lý Giai Dao, cô ta không biết về điều đó, cô ta có thể chất rất tốt, vì vậy bọn tao đã mang cô ta đi, nếu mày không trả lời câu hỏi của tao thì cô ta cũng chỉ có một con đường chết thôi".
"Nếu mày không nói, sau khi giết chết mày, tao sẽ băm xác của mày thành trăm mảnh. Đương nhiên, tao sẽ điều tra về người thân và bạn bè của mày, sau đó giết sạch không trừ một ai!"
"Nếu như mày nói, tao chỉ giết một mình mày, đâm một nhát dao vào tim là mày sẽ chết, không hề đau đớn gì cả".
"Ông chủ Trang chỉ bị đâm một nhát dao là chết, còn vợ chồng Lý Tam Quý không cho tao biết thông tin gì nên tao đã tặng hai người họ vô số nhát dao. Tất nhiên, nể mặt Lý Giai Dao nên tao cũng không ra tay quá độc ác".
Chương 433: Dị năng kim loại
Tên khốn chết tiệt!!
Tên ác ma với nụ cười nguy hiểm!
Hắn ta nói về chuyện giết người cứ như đang nói về một chuyện vô cùng nhỏ nhặt vậy!
Nếu tôi không nói sự thật, hắn ta không những muốn giết tôi mà còn giết luôn tất cả những người liên quan đến tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Thế thì e rằng anh phải thất vọng rồi, bởi vì… tôi mồ côi cha mẹ, không có bất cứ ai thân thích”.
“Đám phụ nữ ở cùng tôi chỉ là để chơi đùa mà thôi. Đám người quen biết tôi cũng để tôi lợi dụng mà thôi”.
“Anh cứ giết tùy thích!”
Tôi nói như vậy là muốn xóa sạch quan hệ với những người tôi quen biết. Tôi hi vọng nếu hôm nay tôi chết ở đây, bọn chúng sẽ không gây rắc rối cho mấy người họ.
Thanh niên cười đáp: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có muốn nếm thử tuyệt chiêu Vạn Tiễn Xuyên Tâm của sư muội tao không?”
“Sư huynh, anh nói nhiều quá rồi”. Lúc này, cách người thanh niên khoảng bốn, năm mét bỗng xuất hiện một kẻ áo đen khác.
Kẻ đó cao khoảng một mét sáu mươi lăm, là một người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng vô cùng đẹp, cả người cũng bao trùm trong áo đen.
Người phụ nữ nói: “Đánh nhanh thắng nhanh, đề phòng sinh chuyện, em canh trận pháp mãi, đi hết một vòng rồi mà anh còn chưa xử lý xong hả?”
Thanh niên nắm tay người phụ nữ, cười nói: “Nghe ông chủ Trang nói tên Trương Sơn Thành này rất thân với người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, cũng có thể là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí gài vào thế giới bình thường, chúng ta mới bố trí ảo trận, ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài”.
“Chúng ta tốn bao công sức, lãng phí nhiều tài nguyên là thế, nếu không chơi cùng hắn một phen mà giết chết luôn, không phải là làm lãng phí trận pháp mạnh của chúng ta sao?”
“Sư huynh, hình như anh nói cũng có lý nha”, người phụ nữ dựa vào bên cạnh thanh niên, nói: “Vậy anh nói xem nên làm thế nào? Vợ chồng Lý Tam Quý không chịu nói ra lai lịch của ngọc bội, cũng không nói vì sao Trương Sơn Thành điều tra chuyện này”.
“Nếu tên này cũng không nói luôn thì làm sao?”
Thanh niên nói: “Có lẽ Trương Sơn Thành là người cuối cùng biết được chuyện ngọc bội, giết hắn đi thì không còn ai biết nữa. Chỉ là chúng ta phải làm rõ sao hắn biết được những chuyện này, lỡ như có người khác biết thì rắc rối”.
Bây giờ tôi đang rất hoảng loạn, không chỉ có tính mạng tôi gặp nguy hiểm, mà… tôi còn đang đeo nửa mảnh ngọc bội còn lại ở trước ngực!
Nếu bị bọn chúng phát hiện lấy đi thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Nếu hai kẻ này đã muốn chơi đùa, tạm thời tôi sẽ không có nguy hiểm gì, tôi nói: “Chỉ cần các người thả tôi ra, tôi sẽ nói thật cho các người biết”.
Thanh niên cười nói: “Thật ra bọn tao cũng không muốn giết người, nói thế nào thì bọn tao cũng là danh môn chính phái, giết người lung tung thực sự không tốt. Sư phụ dạy bọn tao phải tích đức hành thiện, diệt yêu trừ ma, cứu giúp người đời”.
“Bây giờ không còn cách nào khác, ai bảo mày biết nhiều quá làm gì”.
Danh môn chính phái? Mấy tên ác ma giết người không chớp mắt này mà lại là danh môn chính phái?
Có thể sao?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Danh môn chính phái chỉ là giương ngọn cờ chính nghĩa mà thôi, ngươi cho rằng chính phái đều là người tốt cả sao?”
“Mặc kệ bọn chúng là ai, liều mạng chiến đấu một phen đi!”
Tôi hỏi: “Xác suất chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu?”
“Xác suất bằng không...”, tiên nữ Thanh Thủy vô cùng bất đắc dĩ trả lời: “Cho dù không có trận pháp, chúng ta cũng không phải đối thủ của hai người dị năng cấp ba. Tuy thực lực của ngươi bây giờ là cấp hai, nhưng giữa cấp hai và cấp ba là một vực sâu”.
“Cấp ba trở xuống không thể sử dụng linh khí, cấp ba trở lên mới có thể”.
“Còn ta... từ lần trước bị thương nặng đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, cộng thêm tối hôm qua chế tạo ba linh dược, lại tiêu hao lượng lớn linh khí, ngươi hút được âm khí quá ít”.
“Ta không thể nhập vào người, miễn cưỡng cũng không thể, có lẽ hôm nay hai chúng ta đều sẽ chết ở nơi này...”
Chết tiệt, lần này tiên nữ Thanh Thủy cũng không có cách nào.
Bởi vì chúng tôi gặp phải kẻ địch quá mạnh!
Từ trước tới nay, tôi gần như vô địch ở thế giới của người bình thường, không sợ ai hết, nhưng tiếp xúc với người của giới tu luyện mới biết là đáng sợ cỡ nào.
Chỉ một người dị năng cấp ba đã có thể giết chết tôi!
Quan trọng là tiên nữ Thanh Thủy đã tiêu hao quá nhiều hết lần này đến lần khác, bây giờ vẫn chưa hồi phục.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc anh có nói không? Cơ hội cuối cùng cho anh rồi!”
Tôi điều tra miếng ngọc bội này là muốn tìm được ngọc bội, hơn nữa là để điều tra thân thế của tôi và Lý Giai Dao, đương nhiên tôi không thể nói ra.
Tôi quát lớn: “Tôi nói cho các người biết, tôi là người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tốt nhất là các người thả tôi ra, nếu không, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
Tôi chỉ đành lôi Cục điều tra hiện tượng huyền bí ra.
“Ha ha…”, thanh niên kia khinh thường cười nói: “Mày cho rằng bọn tao sẽ sợ Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao? Bọn tao sợ mà còn dám tới đây giết mày?”
Nếu đối phương không tha cho tôi, tôi bị nhốt trong ảo trận chỉ có thể liều mạng.
Tôi vung nắm đấm, bổ nhào về phía hai người kia.
Thanh niên nhẹ nhàng đưa tay phải ra, hai cú đấm đối chọi trực tiếp.
Ầm!
Trong nháy mắt, xương tay tôi gãy vụn, tôi ngã ra đất cách đó năm mét, nắm đấm của tôi cứ như đấm phải tấm thép!
Nắm đấm của thanh niên kia quả thực cũng biến thành màu kim loại.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Dị năng hóa kim loại! Dị năng có thể khiến bộ phận cơ thể biến thành kim loại, lực phòng ngự và lực công kích cực mạnh, tu luyện đạt tới cảnh giới cao nhất có thể hóa kim loại cả người, vũ khí không thể làm xây xát!”
Thế thì đánh thế nào được?
Cho dù thanh niên kia đứng im cho tôi đánh, e rằng tôi cũng không thể làm hắn ta bị thương chút xíu nào.
Thanh niên cười ha hả: “Sư muội, thằng nhóc này thật không biết nặng nhẹ, anh nói bao nhiêu lời tốt đẹp như vậy mà hắn vẫn không nghe, cho em chơi đấy”.
“Vừa rồi đánh cược không phải là anh thua sao? Sư huynh biểu diễn, em đứng xem kịch, sao lại bảo em ra tay chứ?”, người phụ nữ không muốn ra tay, lại còn bảo người thanh niên hành hạ tôi, cô ta ở bên xem kịch.
Thanh niên cười nói: “Sức mạnh của anh là cứng chọi cứng, phòng ngự mạnh, công kích chẳng ra sao. Anh vẫn thích Thiên Nữ Tán Hoa, Vạn Tiễn Xuyên Tâm của em hơn, để thằng nhóc này biết sự lợi hại của sư muội”.
Hai kẻ này xem chuyện giết người như đang chơi trò chơi!
“Vậy… cũng được”, người phụ nữ nói: “Sau lần giết người này cũng không biết khi nào mới có thể giết người lại, vậy thì em sẽ chơi thật đã”.
Người phụ nữ nói xong chậm rãi bước về phía tôi. Theo sự di chuyển của cô ta, không khí xung quanh chợt lạnh đi, những chỗ cô ta bước qua đều phủ đầy sương lạnh.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp!
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Dị năng thuộc tính băng, có thể ngưng tụ linh khí thành lưỡi dao băng, kiếm băng, đao băng, rất lợi hại”.
“Nhưng cô ta chưa tới cấp bốn, chỉ có thể khiến dị năng bám vào bề mặt cơ thể, chưa thể phóng ra ngoài”.
Từ đáy lòng tôi dâng lên từng đợt lạnh lẽo, linh khí của tiên nữ Thanh Thủy hội tụ nơi đầu ngón tay trái của tôi, tôi lao về phía người phụ nữ.
Cho dù có chết ở nơi này, tôi cũng phải liều một phen!
Chương 434: Chất vấn
Người phụ nữ đứng tại chỗ, không di chuyển nữa, trong ánh mắt chứa đựng vẻ giễu cợt, tay phải khẽ vỗ về phía nắm đấm của tôi.
Trên tay người phụ nữ có sức mạnh màu xanh nhạt, giống như đóng một lớp băng, nắm tay tôi đánh vào lớp băng đó.
Ầm!
Lớp băng trong tay người phụ nữ vỡ tan, còn tôi lùi về sau bốn, năm bước, xương tay lại kêu lên một tiếng rắc.
Từng luồng sức mạnh thuộc tính băng xâm nhập vào cơ thể, cả cánh tay tôi lập tức mất cảm giác, không động đậy được.
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài vô cùng bất đắc dĩ: “Cấp ba đỉnh phong, tôi không thể chống đỡ, một chiêu cũng không đỡ được…”
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Đấu một chiêu với người thanh niên, tay phải tôi gãy xương, đấu một chiêu nữa với người phụ nữ, tay trái tôi gãy xương, cánh tay cũng tê rần.
Bây giờ tôi chẳng khác nào đã mất sức chiến đấu hoàn toàn.
“Thực sự quá yếu, cùng lắm là cấp hai, cấp bậc nhập môn”, người phụ nữ vô cùng thất vọng, sau đó đột nhiên di chuyển, thoáng chốc xuất hiện ở phía bên phải tôi.
Tôi liên tục lùi ra sau, nhưng tốc độ của người phụ nữ nhanh hơn tôi gấp mấy lần, tay phải vỗ vào vai tôi.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, cả người bị những luồng khí lạnh làm đông cứng, không động đậy được, khí lạnh tung hoành trong cơ thể tôi.
“Dễ chịu không?”, người phụ nữ cười ha ha: “Có phải cảm thấy như tiến vào hầm băng không?”
Người phụ nữ hình dung vô cùng chính xác, cả người tôi như rơi vào hầm băng. Tiên nữ Thanh Thủy lại không hóa giải khí lạnh giúp tôi mà che giấu sức mạnh, đợi đến lúc người phụ nữ đó buông lỏng sẽ cho cô ta một đòn chí mạng.
Miệng tôi đang run rẩy, trên lông mi cũng toàn là băng sương, cảm giác này giống như từ mùa hè nóng nực nháy mắt chuyển sang mùa đông giá rét.
Khắp người tôi truyền tới cảm giác lạnh lẽo và đau đớn vô tận, khó chịu đến mức sắp phát điên.
“Trương Sơn Thành, nói đi, nếu anh còn không nói, trong vòng ba phút nữa sẽ bị đông chết”, người phụ nữ tiếp tục hỏi tới, còn tôi giống như đồ chơi của cô ta vậy.
“Tôi…”, tôi không còn cả sức để nói chuyện, “Tôi điều tra chuyện ngọc bội… vì ngọc bội đó là báu vật gia truyền của nhà chú Lý, vì lúc đó nhà chú Lý không có tiền nên cô Lý đã bán nó đi”.
“Tôi muốn dùng tiền chuộc về…”
“Kết quả càng điều tra thì chuyện càng phức tạp…”
“Tôi chỉ biết được như vậy”.
“Ồ?”, người phụ nữ nói: “Báu vật gia truyền? Thứ đồ đó chỉ mới thất lạc hai mươi năm mà thôi, sao có thể là báu vật gia truyền?”
“Anh nói dối có thể dùng đầu óc chút không?”
Hai mươi năm?
Có nghĩa là hai kẻ trước mắt biết lai lịch của ngọc bội, biết ngọc bội là vật thế nào!
Rốt cuộc họ là người của thế lực nào?
“Có nói không!”, người phụ nữ đột nhiên đặt tay phải lên ngực tôi, từng luồng khí lạnh như những mũi tên đâm vào ngực…
“Hoặc là, anh biết ngọc bội đó là cái gì không?”
“Tôi… tôi biết chứ, ngọc bội đó là pháp khí, một pháp khí vô cùng lợi hại…”, ngực tôi đau đớn như bị kim châm, khí lạnh, nỗi đau, áp lực, khó chịu, từng dòng máu tràn ra khỏi ngực tôi…
Ngay lúc này, chân phải của tôi dâng lên một luồng sức mạnh rất lớn.
Trong nháy mắt, lớp băng trên tay phải tôi nứt vỡ, tôi đạp người phụ nữ ở trước mắt một cú.
Chân tôi đá mạnh vào cổ người phụ nữ, làm cô ta bay thẳng ra ngoài.
Đó là tất cả sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, hội tụ bên trong chân phải của tôi, muốn một đòn giết chết người phụ nữ.
Người phụ nữ bay ra xa mười mấy mét, miệng trào máu, ngã xuống đất.
“Sư muội!”, người thanh niên vội vàng lao lên, ôm người phụ nữ vào lòng.
“Sư huynh, không sao, thật không ngờ, thằng nhóc này cũng sắp đột phá lên cấp ba rồi, trong cơ thể có linh khí”.
“Em chỉ bị thương nặng thôi, không sao…”, người phụ nữ lau vết máu bên khóe môi, bụng đau đến nhăn mặt, nhưng cô ta nhịn xuống.
Tôi lại không giết được người phụ nữ, cú đạp này vốn định đạp vào đan điền cô ta, nhưng đã thất bại!
Cùng lúc tôi đá bay người phụ nữ, sức mạnh của người phụ nữ khống chế tôi tan đi, tôi ngã xuống đất, cả người vô lực.
Phần tim xuất hiện những lỗ máu nho nhỏ dày đặc. Vừa rồi máu bị khí lạnh đông cứng, không chảy ra ngoài, mà giờ phút này, máu đã nhuộm đỏ lồng ngực tôi.
Tôi không xong rồi, tim mạch bị thương, thần tiên cũng khó cứu!
Tiên nữ Thành Thủy bình tĩnh thúc đẩy linh khí chữa lành vết thương nhưng chẳng có tác dụng.
Bây giờ tôi không còn sức lực động đậy nữa, cho dù tim mạch không bị thương cũng sẽ chết vì chảy máu quá nhiều.
Tôi đột nhiên cảm giác được những luồng sức mạnh ấm áp ở trước ngực tôi, chậm rãi chảy vào vết thương. Luồng sức mạnh này hình như… có màu trắng thuần, lại giống như vô hình vô ảnh, cực kì thần bí!
Đây là… sức mạnh tỏa ra từ ngọc bội Cửu Dương.
Máu trước ngực tôi đã thẩm thấu vào ngọc bội Cửu Dương, dường như sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang chữa lành vết thương cho tôi.
Chuyện này là sao?
Nếu muốn thúc đẩy ngọc bội Cửu Dương thì sức mạnh của tôi phải đạt đến cảnh giới rất cao mới được, nhưng bây giờ ngọc bội Cửu Dương lại tự động thúc đẩy.
Tiên nữ Thanh Thủy cực kì kinh ngạc: “Lẽ nào, lẽ nào thể chất của ngươi là… Sao có thể… Tuyệt đối không thể nào!”
Tiếp đó, tiên nữ Thanh Thủy cực kì mất mát nói: “Cho dù sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương được thúc đẩy thì vẫn chỉ có con đường chết…”
“Lẽ nào ta cũng giống như ngươi, phải chết ở nơi này…”
“Lẽ nào mọi thứ cứ kết thúc như vậy…”
“Ta không cam tâm!”
Tiên nữ Thanh Thủy gào thét trong cơ thể tôi, nhưng bây giờ cô ấy không thể làm gì được.
Tôi cũng không cam tâm, tôi không thể chết ở đây!
Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ là điều tra tung tích một mảnh ngọc bội mà lại dẫn tới cao thủ mạnh như vậy!
“Mày dám làm sư muội tao bị thương!”, thanh niên cực kì tức giận, lao tới chỗ tôi.
“Tao phải chém đứt chân tay mày, tao phải chặt mày làm tám khúc, tao phải từ từ giày vò mày đến chết!”
Nói xong, thanh niên cầm dao găm đâm thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Dao găm của thanh niên xoáy vào lòng bàn tay, máu thịt lẫn lộn, từng cơn đau đớn tột độ khiến tôi không nhịn được hét lên thảm thiết.
“Tên ác ma nhà mày… muốn giết cứ giết”, tôi không thể chịu đựng nổi cơn đau đớn trên cơ thể.
Trước đây, dù tôi có bị thương nặng thế nào, tiên nữ Thanh Thủy đều sẽ khống chế vết thương cho tôi, làm dịu cơn đau, nhưng bây giờ, tiên nữ Thanh Thủy không làm được gì nữa.
Thay vì bị thanh niên giày vò đến chết, chi bằng trực tiếp giết chết tôi đi.
“Mau nói, còn ai biết chuyện ngọc bội nữa. Mày biết lai lịch của ngọc bội này không?”, thanh niên tức giận hét lên, hắn ta thấy biểu cảm vô cùng đau đớn của tôi, trong mắt hiện lên sự phấn chấn và kích động.
“Vẫn không nói đúng không?”, thanh niên đột ngột rút dao găm trong lòng bàn tay tôi ra, sau đó cắm vào lòng bàn tay còn lại của tôi.
Tôi đau đớn kêu thảm không ngừng, tinh thần như sắp sụp đổ, đầu choáng váng. Lúc tôi sắp ngất đi, cơn đau tột cùng kia lại buộc tôi tỉnh dậy.
“Tôi nói, tôi nói…”, trí não tôi hoạt động nhanh chóng, nói: “Năm xưa những người cấp cao của Cục điều tra công năng đặc dị điều tra chuyện này rất lâu… không còn manh mối nữa, giờ đây… người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đang… đang âm thầm điều tra”.
“Anh… tốt nhất nên thả tôi đi, anh giết tôi cũng không ích lợi gì…”
Chương 435: Đại nạn không chết
“Có cái rắm ấy!”, thanh niên mắng chửi: “Mày cho rằng bọn tao không có người ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị sao? Chuyện năm đó đã chấm dứt điều tra từ lâu rồi, không có bất cứ manh mối nào cả”.
"Cho dù Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị phải điều tra chuyện này cũng không thể nào cử một nhân viên quèn như mày!"
"Nói mau, còn ai biết được chuyện này!"
Tôi không biết phải nói gì, không biết phải trả lời như thế nào bây giờ. Tuyệt đối không thể nói ra mục đích thực sự. Dù có chết tôi cũng không thể khiến Lý Giai Dao gặp nguy hiểm.
Tôi nói: "Thả tôi ra... Thể chất của tôi rất tốt. Nếu các người thả tôi ra, tôi đồng ý làm việc cho các người".
Tôi chợt nhận ra rằng họ đã vừa ý thể chất của Lý Giai Dao, mà thể chất của tôi lại không thua kém Lý Giai Dao.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cũng rất bất lực: "Tu vi của họ không thể kiểm tra thể chất của ngươi, không có ích gì đâu. Giống như một báu vật tuyệt thế, người thường làm sao có thể nhìn ra được?"
"Lý Giai Dao không hề tu luyện, sức mạnh của thể chất âm bộc phát ra ngoài nên đám người này đương nhiên có thể phát hiện được. Còn ta từ lâu đã ẩn giấu hết tài năng của ngươi, không cho người khác nhận ra để tránh phiền phức".
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Người phụ nữ nói: "Sư huynh, đừng lãng phí thời gian nữa. Đoạn đường này có rất nhiều xe đi lại, vừa rồi có vài xe cảnh sát chạy qua. Chúng ta cần tiêu hao rất nhiều sức mạnh để duy trì trận pháp, nếu có xe ô tô nào xông vào đây thì hỏng mất".
"Giết Trương Sơn Thành rồi về báo cáo. Trên thế giới này không có mấy người biết miếng ngọc bội kia là gì. Trương Sơn Thành chắc chắn không biết".
"Trương Sơn Thành đã che giấu nó, tức là hắn cũng đang che giấu mối liên hệ giữa Lý Giai Dao và miếng ngọc bội".
"Lý Giai Dao bây giờ là người của chúng ta, chúng ta đã thành công tẩy não cô ta. Bất kể thân phận của cô ta là gì, cô ta sẽ chỉ làm việc cho chúng ta thôi".
Bọn khốn nạn này biết Lý Giai Dao và miếng ngọc bội có liên quan với nhau!
Bố mẹ của Lý Giai Dao là người bình thường, hơn nữa Lý Giai Dao thiên phú dị bẩm, cộng với sự thần bí của ngọc bội, bọn họ chắc chắn có thể đoán được!
Thanh niên cũng nói: "Đúng vậy, nếu người khác biết được nguồn gốc của ngọc bội, họ chắc chắn không thể giữ được bình tĩnh suốt ba năm, càng không thể để tên nhãi nhép này điều tra được".
Vừa nói, tay phải hắn ta vừa đè lên ngực, bỗng có một sức mạnh thần bí thâm nhập vào cơ thể, hút đi tất cả khí lạnh trong cơ thể.
Không phải họ muốn giết tôi sao? Thế này là định làm gì?
Sau đó, thanh niên xóa hết dấu vết xung quanh, ném tôi xuống bên cạnh xe taxi, rồi... rút dao găm đâm vào ngực tôi...
Hóa ra làm như vậy là để xóa dấu vết tôi bị một người tu luyện giết chết!
Ngực truyền tới từng trận đau nhói, phía trước mắt tôi bỗng tối đen lại... Tôi không thở được, ngất đi...
Rất nhanh sau đó, linh hồn tôi dường như mất đi sự kết nối với cơ thể, tôi không cảm thấy bất cứ đau đớn nào trên cơ thể, tôi nhìn mọi thứ xung quanh mình từ góc độ của một người ngoài cuộc.
Tôi nằm trong vũng máu, hai người mặc đồ đen không thèm nhìn tôi mà biến mất.
Trong mắt bọn họ, giết người, giết tôi chẳng khác nào giẫm chết con kiến!
Chuyện gì thế này? Tôi chưa chết?
"Tiên nữ...", tôi gọi tiên nữ Thanh Thuỷ.
"Sơn Thành...", tiên nữ Thanh Thuỷ đáp lại tôi: "Đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết đâu".
Vừa dứt lời, từng luồng năng lượng bí ẩn xông vào cơ thể tôi, tiên nữ Thanh Thuỷ đã chiếm lấy ý thức của tôi.
Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, chậm rãi đi vào khu rừng bên cạnh.
Cơ thể tôi cứng đờ, giống như một người chết biết đi, cứ thế đi về phía rừng cây bên đường.
“Tiên nữ, không phải cô đã nói không thể nhập vào tôi sao?”, tôi hỏi tiên nữ Thanh Thủy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Ý thức của tiên nữ Thanh Thủy rất yếu: "Ta vốn không thể nhập vào ngươi được, bởi vì cần rất nhiều sức để tách ý thức của ngươi ra, nhưng... ngươi đã bị giết, ý thức tự tách ra, vì vậy ta có thể miễn cưỡng nhập vào ngươi".
Tôi... tôi vô cùng kinh ngạc: "Tôi... chết rồi á?"
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Có thể nói như vậy, nhưng ý thức linh hồn của ngươi vẫn chưa rời khỏi cơ thể của ngươi, nó đã bị ta phong ấn. Cơ thể của ngươi đang rất nguy hiểm, bị đâm vào tim, khó có thể cứu được tính mạng. May mà có sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang bảo vệ cơ thể và linh hồn ngươi".
"Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Ngươi cần phải tới nơi ta tu luyện ở dưới vách núi. Ta có cách hồi sinh ngươi".
Tôi cảm thấy yên tâm được phần nào, tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn còn hy vọng sống sót!
Dưới vách núi? Chỗ đó cách thành phố hơn một giờ đồng hồ, cách thôn của chúng tôi hơn bốn mươi phút, nếu tiên nữ Thanh Thủy dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng để đi lên núi!
Tiên nữ Thanh Thủy kéo lê cơ thể tôi đi về phía trước, rồi đứng ra giữa đường.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe nhỏ từ hướng huyện đi tới.
Cơ thể tôi bê bết máu, một vùng rộng lớn ở ngực tôi bị nhuộm đỏ, chỗ tay bị thương hở cả da.
Chiếc xe lập tức phanh gấp, những người bên trong xe sợ hãi gào thét không ngừng.
Tiên nữ Thanh Thủy ngay lập tức bước tới, trèo lên nắp xe.
Bên trong xe là một đôi tình nhân trẻ, hơn hai mươi tuổi, họ rất sợ hãi.
Thanh niên thấy có chuyện không ổn, lập tức xuống xe xem có chuyện gì, trên tay cầm một cây gậy, đi đến trước mặt tiên nữ Thanh Thủy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, thanh niên nhìn thấy tiên nữ Thanh Thủy bị thương, bên cạnh có một chiếc taxi, còn có một người đàn ông khác nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt.
"Đừng nói nhảm nữa! Đưa tôi đến một nơi!", tiên nữ Thanh Thủy nắm lấy cây gậy kim loại của thanh niên, vặn mạnh, cây gậy kim loại biến thành một vòng xoắn!
Thanh niên sợ tới mức tái cả mặt, vẻ mặt đầy kinh hãi dựa vào xe, đó là một cây gậy làm bằng kim loại rắn chắc, thế mà bị vặn thành nhiều vòng dễ dàng!
Cô gái trong xe lại la hét.
Đối diện với một sức mạnh vượt xa tầm hiểu biết của con người và một người đàn ông lạ mặt toàn thân đầy máu, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ sợ đến mức xỉu ra đấy.
“Đưa tôi đến một nơi, tôi sẽ đưa tiền cho anh”, tiên nữ Thanh Thủy đã lên xe, ngồi vào ghế sau.
Hai chân của thanh niên như mềm nhũn ra, cậu ta lên xe, trán toát đầy mồ hôi lạnh, yếu ớt nói: "Tôi nói cho anh biết, xe tôi có camera hành trình, anh đừng có mà vớ vẩn. Tôi thấy anh bị thương nặng thế này, tôi đưa anh đi bệnh viện trước đã".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tôi không đi bệnh viện đâu, anh dùng ứng dụng dẫn đường, đi tới thôn Lâm Thuỷ thuộc thị trấn Lâm Thuỷ, nhanh lên!"
"Nếu chậm trễ việc của tôi, tôi sẽ giết anh!"
Người phụ nữ hét lên đầy sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt của tiên nữ Thanh Thủy đỏ như máu.
Thanh niên không dám nhiều lời, vội vàng bật ứng dụng dẫn đường rồi nhấn ga, xe phóng nhanh về phía trước.
Tiên nữ Thanh Thủy bảo người phụ nữ lấy điện thoại ra, rồi chuyển một trăm nghìn tệ cho người phụ nữ, bảo họ không được nói cho người khác biết những gì họ thấy và coi như chưa từng gặp tôi.
Hai người họ vô cùng mừng rỡ khi thấy tôi chuyển một trăm nghìn tệ, họ cũng không phải là người giàu có gì, chiếc xe cũng chỉ có giá hơn chín mươi nghìn tệ.
Ở đây chắc chắn không có camera giám sát.
Còn camera hành trình đã bị tiên nữ Thanh Thủy rút cáp ra ngay tại chỗ, lấy thẻ nhớ bên trong rồi bóp nát.
Xe của nam thanh niên chạy rất nhanh, suốt dọc đường cậu ta không dám nói một lời, còn người phụ nữ thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế, thậm chí còn không dám nghịch điện thoại.
Chương 436: Sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương
Tiên nữ Thanh Thuỷ gọi điện cho Trần Kế Tần: "Về thôn ngay lập tức, đợi tôi ở cổng thôn!"
Không đợi Trần Kế Tần trả lời, cũng không cần biết Trần Kế Tần đang làm gì, cô ấy cúp máy luôn.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nằm trên ghế sau, vô cùng yếu ớt, tôi hỏi: "Tiên... Tiên nữ... Tình hình hiện tại như thế nào rồi? Cô... còn chống đỡ được không?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ trả lời: "Tim của ngươi đã thủng nhiều lỗ, các cơ quan của ngươi đang chảy rất nhiều máu, lưu lượng máu trong động mạch và tĩnh mạch ngày càng chậm, đang bắt đầu ngừng lại".
"Cơ thể ngươi sẽ khô dần cho đến khi chết..."
Tôi sững sờ: "Tiên nữ, rốt cuộc còn cách nào cứu tôi được không?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nhờ sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương, bây giờ sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương đang bảo vệ cơ thể của ngươi, trì hoãn sự suy kiệt của cơ thể ngươi, cộng với việc ta đang kiểm soát cơ thể ngươi, trong vòng mười hai tiếng, ngươi không chết được".
"Chỉ cần ta có thể tới hồ nước ở vách núi, ta mới có thể cứu ngươi..."
"Bây giờ đừng làm phiền ta, ta phải quan sát từng bộ phận trên cơ thể ngươi mọi lúc, nếu không, ngươi thật sự sẽ chết..."
Tôi lo lắng không thôi, thời gian dường như trôi qua rất chậm.
Hơn hai tiếng sau, xe dừng ở cổng thôn chúng tôi, xe của Trần Kế Tần cách chúng tôi hơn mười mét.
Trần Kế Tần ngay lập tức xuống xe rồi đưa tôi vào xe của anh ta.
Cặp người yêu đó đã lái xe rời đi, họ đã nhận tiền của tôi, nên đương nhiên họ sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Trần Kế Tần và Trương Lệ rất sợ hãi khi nhìn thấy tôi bê bết máu, mặt mày tái mét, họ hỏi rất nhiều nhưng tiên nữ Thanh Thuỷ không trả lời mà chỉ nói: “Trần Kế Tần, anh có nhớ vách núi mà chúng ta từng đi qua không? Đưa tôi đến đó".
Trương Lệ sợ đến tái mặt, nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nức nở, nói: "Sơn Thành, sao lại không đi bệnh viện mà đi tới vách núi đó làm gì? Vết thương của anh nghiêm trọng quá".
"Tay anh quá lạnh, mạch đập của anh, mạch đập của anh rất yếu, cứ như không còn đập nữa..."
Tiên nữ Thanh Thuỷ ho nhẹ một tiếng: “Anh vốn là bác sĩ, anh biết rõ vết thương của mình. Đừng lo lắng, chỉ cần đưa anh đến nơi anh vừa nói, anh sẽ không sao".
"Bây giờ, đừng làm phiền anh...", tiên nữ Thanh Thủy rất khó chịu, dường như cứ mở miệng nói chuyện là cô ấy sẽ chịu rất nhiều đau đớn.
Trần Kế Tần khởi động xe, phóng nhanh về phía trước: "Đại ca, anh cố gắng gượng, tôi đưa anh đi đây".
Hai người họ thấy tôi vô cùng yếu, không còn sức để nói, khóe miệng còn ứa máu nên không hỏi nhiều, không cho tôi nói nữa.
Trần Kế Tần lập tức lái xe đến cuối thôn, Trương Lệ chỉ băng bó qua vết thương trên người cho tôi, sau đó Trần Kế Tần cõng tôi lên núi, chạy thật nhanh.
Cả đường đi Trương Lệ cứ khóc suốt, lo lắng không thôi.
Trần Kế Tần mệt rồi nên Trương Lệ thay anh ta cõng tôi.
Dù gì thì Trương Lệ cũng là một cảnh sát, cô ấy có sức khỏe tốt, mạnh mẽ mà cũng thường xuyên tập thể dục.
Hai người cả chặng đường đi thay nhau cõng tôi, sau hơn năm mươi phút, cuối cùng họ cũng đưa tôi đến mép vách núi.
Cả hai cũng đã kiệt sức, ngồi trên mặt đất thở hổn hển.
“Hai người trở về đi, có khả năng tôi sẽ ở đây vài ngày”, nói xong, tiên nữ Thanh Thủy leo xuống vách núi.
“Đại ca!”
“Sơn Thành!”
Phía trên vọng xuống tiếng kêu hoảng hốt của hai người, họ tưởng là tôi nhảy khỏi vách núi.
Sau khi đáp xuống mặt đất phía dưới vách núi một cách an toàn, tiên nữ Thanh Thủy lê người, bước đi một cách chệnh choạng, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tiên nữ Thanh Thủy cũng bắt đầu không ổn nữa, sức sống trong cơ thể tôi đang mất đi nhanh chóng, đã không còn sức mạnh nào để điều khiển cơ thể nữa, cô ấy cũng đang rất cố gắng.
Xung quanh toàn là đầm lầy, chướng khí ở khắp mọi nơi.
Mãi đến bảy, tám phút sau, tiên nữ Thanh Thủy mới đến được bên hồ.
Hồ nước trong xanh, trên bờ có rất nhiều khóm hoa đủ màu sắc, trong môi trường đầm lầy này thì ngột ngạt vô cùng.
“Thụ Yêu…”, tiên nữ Thanh Thủy ngồi trên mặt đất, giọng nói rất yếu ớt, ánh mắt cô ấy bình tĩnh, nhìn về phía mặt hồ: “Ban đầu, ngươi bị trấn áp dưới đền thờ, vĩnh viễn không thể thấy tương lai, cho dù ta không hủy diệt bản thể của ngươi, cuối cùng ngươi cũng sẽ bị các pháp sư khác phát hiện và giết chết".
"Ông trời có đức hiếu sinh, ta và ngươi đều là yêu quái, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi. Ta để ngươi ở đây tu luyện, tin rằng linh lực ở đây giúp ích rất lớn cho ngươi, bản thể của ngươi sẽ nhanh chóng thành hình" .
"Bây giờ ta gặp đại nạn, chỉ có linh lực nghìn năm của ngươi mới có thể cứu ta, giữ mạng cho ta".
"Thụ Yêu, nếu hôm nay ngươi giúp ta, sau này ta sẽ báo đáp ngươi gấp mười lần".
Thụ Yêu? Tiên nữ Thanh Thủy đang kêu gọi linh hồn cây phía dưới đền thờ trước đó.
Linh hồn cây có thể cứu tôi!
Một lúc sau, trên mặt hồ phẳng lặng có từng đợt sóng nhỏ, sau đó, bỗng có một dây mây màu xanh biếc lao lên khỏi mặt nước, từ từ vươn đến bờ, bắt đầu quấn lấy người tôi.
Dây mây này giống hệt dây mây bên dưới đền thờ trước đây, chỉ khác là màu sắc sáng hơn một chút.
Thụ Yêu quấn lấy cơ thể tôi nhấn chìm xuống hồ.
Càng xuống phía dưới càng có nhiều dây mây quấn lấy tôi, tôi có thể nhìn thấy tôi đang rơi xuống đáy hồ.
Bên dưới là hồ rất rộng, nước hồ trong vắt, có thể nhìn thấy mọi vật trong bán kính từ bốn mươi đến năm mươi mét.
Trong hồ không có cá, có thể nhìn thấy một số hòn đá hình thù kỳ lạ, cũng có thể cảm nhận được một chút linh khí mờ ảo.
Linh khí màu xanh nhạt tỏa ra trong nước, biến cả hồ nước trở thành một không gian thơ mộng, rất đẹp mắt.
Chính giữa đáy hồ có một cây đại thụ cao hơn năm mét cành lá xum xuê, điều kỳ lạ là hình dáng cành lá chính là những dây mây này, nói cách khác là linh hồn cây mà trước đây chúng tôi đã gửi tới chỗ này, nay đã sinh trưởng. Nó đã trở thành một cây đại thụ cao năm mét!
Sức mạnh màu xanh lá tỏa ra từ dây mây, đi vào cơ thể dọc theo vết thương của tôi.
Khi Thụ Yêu đang chữa trị cho tôi, từ trong ngọc bội Cửu Dương cũng toả ra luồng sức mạnh màu trắng bí ẩn chảy vào tim tôi.
Tôi vẫn đang quan sát mọi thứ từ góc độ của một người đứng ngoài, tôi không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì trong cơ thể mình. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tiên nữ Thanh Thuỷ.
Tôi thấy làn da trắng lạnh của mình dần xuất hiện sắc máu, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của tiên nữ Thanh Thuỷ.
Ngọc bội Cửu Dương đã trở nên trắng tinh, sức mạnh phía trên càng ngày càng nhiều, khoảng nửa tiếng sau, tôi phát hiện ngọc bội Cửu Dương đang nứt ra từng chút!
Tôi vô cùng ngạc nhiên!
“Đừng ngạc nhiên”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Mạng sống của ngươi có thể cứu được là nhờ vào sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương”.
"Dòng máu của ngươi đã kích hoạt ngọc bội Cửu Dương, có nghĩa là ngọc bội Cửu Dương đã chọn ngươi làm chủ nhân".
"Cũng chỉ có người mang thể chất Cửu Dương, dòng máu của người đó mới có thể kích hoạt sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương và trở thành chủ nhân thực sự của ngọc bội Cửu Dương".
"Ngọc bội Cửu Dương không phải bị nứt, mà là nó đang từ từ hoà vào làm một với ngươi, hòa vào dòng máu của ngươi, kết hợp với sức mạnh có thuộc tính mộc của Thụ Yêu nghìn năm mới có thể hoàn toàn hồi phục trái tim của ngươi".
Chủ nhân? Hoà vào làm một?
Bình luận facebook