Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 409-410
Chương 409: Phù sư
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhìn từ nét bút thì bức tranh này cũng đã được mười năm, trong tranh có ý cảnh nhất định, chắc chắn là được họa sĩ vẽ ra”.
“Hơn nữa, có vẻ người này đang cố ý che giấu ý cảnh của mình. Ông ta vốn dĩ có thể vẽ tốt hơn nữa, trình độ cao hơn nữa, nhưng có chỗ lại cố tình vẽ bình thường. Nhìn từ độ mềm mại của đường nét và phong cách toàn bức tranh luôn cho cảm giác hơi kì lạ”.
“Bức tranh này đủ để chứng minh bố ngươi là họa sĩ”.
Chuyện này sao có thể? Tôi hoàn toàn không biết bố tôi lại biết vẽ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có một loại người còn giỏi hơn cả họa sĩ, đó là phù sư”.
“Phù sư?”, tôi không hiểu.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Phù sư chính là pháp sư vẽ bùa, là nghề nghiệp thường thấy trong nghề pháp sư. Để trở thành một phù sư mạnh, yêu cầu rất khắc nghiệt, bởi vì lá bùa mạnh có hoa văn thay đổi khôn lường, đòi hỏi phù sư vẽ ra không được mắc bất cứ sai sót nào. Hơn nữa, ký hiệu được vẽ ra phải có ý cảnh cực cao mới có thể chịu đựng sức mạnh của phù trận khai quang”.
“Mỗi một phù sư đều là một họa sĩ tài giỏi, có thể vẽ ra đủ loại tranh, trình độ khó hơn nữa đối với phù sư cũng dễ như trở bàn tay”.
“Trong bức tranh phong cảnh này, bản thân tác giả đang che giấu tài năng và ý cảnh của mình, chứng tỏ… có thể ông ta là một phù sư”.
“Nhưng mà… chỉ là phù sư bình thường, nói cách khác là chỉ học được vài năm, vẽ tốt hơn họa sĩ mà thôi”.
Tôi ngây người, hỏi: “Ý cô nói bố tôi là phù sư?”
“Không sai”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Người bình thường không nhận ra những điều này, cho dù là pháp sư bình thường cũng không thể nhìn ra được gì từ một bức tranh, nhưng ta thì có thể nhìn ra”.
“Ý cảnh che giấu rất tốt, chính vì che giấu nên lại thành ra bại lộ”.
“Bức tranh này với kẻ mạnh mà nói có chút giá trị, nhưng với người bình thường mà nói chỉ có thể xem là một bức tranh vẽ khá tốt”.
Bố tôi lại là phù sư!
Trời đất ơi!
Tôi chợt cảm thấy cả người không ổn.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thiên phú dị bẩm, thể chất mạnh mẽ của ngươi đương nhiên là được di truyền từ bố mẹ. Ta đã nói rồi, bố mẹ ngươi đều không đơn giản”.
“Vậy nên mới bảo ngươi đến đây điều tra chuyện bố mẹ ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy đã nói từ lâu, nhưng bây giờ khi biết được bố tôi là phù sư, tôi vẫn vô cùng kinh ngạc.
Vậy là tuyệt đối không có khả năng bố mẹ tôi bị tai nạn xe mất vào năm tôi bảy tuổi!
Tôi chưa từng thấy thi thể của bố mẹ tôi.
“Nhưng mà…”, tiên nữ Thanh Thủy lại nói: “Nếu nói bố mẹ ngươi cực kì mạnh, thì dường như bức tranh này lại đang chứng minh bố ngươi không hề lợi hại, chỉ là một phù sư rất bình thường”.
Sao tôi thấy lời nói của tiên nữ Thanh Thủy có chút mâu thuẫn.
Tôi nói với Lý Giai Dao đi xem phong cách trang trí của nhà chị ấy, lấy cớ đi kiểm tra quanh nhà.
Trong phòng ngủ của chú Lý có rất nhiều bức ảnh đặt trên bàn, đa số là ảnh của Lý Giai Dao. Tôi nhìn thấy trong số khung ảnh đó có ảnh chụp chung của bố mẹ tôi và tôi với gia đình ba người chú Lý.
Lúc đó tôi khoảng bốn, năm tuổi, Lý Giai Dao khoảng sáu, bảy tuổi.
Tôi cầm lấy khung ảnh, kí ức tràn về.
Đây là ảnh chụp ở một công viên, có lẽ vì lúc đó tôi còn quá nhỏ, bây giờ tôi không nhớ rõ nữa.
Bố mẹ tôi ăn mặc giản dị, quần áo vải thô, giày vải, nhưng bố tôi rất có khí chất, nhất là đôi mắt, lấp lánh có thần.
Mẹ tôi cũng chỉ có vẻ ngoài bình thường, là một phụ nữ nông thôn, cao khoảng một mét sáu, thấp hơn bố tôi một cái đầu, hạnh phúc dựa vào vai bố tôi.
Trong nhà tôi không có ảnh của bố mẹ, không ngờ lại nhìn thấy ở đây!
Lúc nhỏ còn chưa có điện thoại thông minh, muốn chụp ảnh phải ra tiệm chụp ảnh, hoặc là tới mấy chỗ công viên, điểm du lịch có sạp chụp ảnh, một tấm giá mấy tệ, tất cả đều là ảnh chụp phim.
Tôi vội vàng lấy điện thoại chụp một tấm lưu giữ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng là kì lạ, bố ngươi trông cũng có chút khí chất, mẹ ngươi thì rất bình thường. Bố mẹ của Lý Giai Dao cũng vậy, chắc chắn họ chỉ là người bình thường”.
“Thể chất của hai người các ngươi mạnh là thế, sao bố mẹ có thể bình thường vậy được?”
Tôi cũng cảm thấy kì lạ, lẽ nào chúng tôi đang đi sai đường, hay có thể nói là sự việc vô cùng phức tạp?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên lại nói: “Ngươi có phát hiện ra dáng vẻ của ngươi bây giờ không giống với bố mẹ ngươi thời trẻ không? Không giống một chút nào cả. Lý Giai Dao cũng vậy, không giống với bố mẹ mình”.
Nghe tiên nữ Thanh Thủy nói như vậy, tôi quan sát thật kĩ. Bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi không giống bố mẹ tôi chút nào, ngũ quan không có chỗ nào tương tự!
Lý Giai Dao cũng vậy, Lý Giai Dao rất đẹp, nhưng bố mẹ chị ấy chỉ có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt, mắt, mũi, miệng đều không giống!
Lẽ nào…
Lẽ nào tôi và Lý Giai Dao đều không phải con ruột?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Không sai, không phải con ruột, con ruột chắc chắn sẽ có điểm tương tự. Cho dù vẻ ngoài không giống đi nữa cũng phải có năm đến mười phần trăm tương tự, nhưng ngươi và Lý Giai Dao hoàn toàn không thấy bất cứ chỗ nào giống”.
Chuyện càng lúc càng phức tạp, tôi lại không phải con ruột của bố mẹ!
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, tôi lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Bố mẹ của Lý Giai Dao đã về nhà.
Tôi và Lý Giai Dao vội vàng ra đón.
“Chào cô chú ạ”, tôi mỉm cười chào hỏi.
Hai người thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước. Chú Lý mặc Âu phục giày da, cô Lý cũng mặc toàn hàng hiệu, rất có khí chất.
Người đẹp vì lụa, mấy năm nay nhà họ Lý cũng đã giàu lên, hai người họ thay đổi rất nhiều.
Hai người vô cùng khách sáo, nhiệt tình với tôi, chúng tôi ngồi xuống ghế sofa trò chuyện.
“Sơn Thành, mấy năm không gặp, cháu lại cao lên, đẹp trai ra rồi”.
“Phải đấy, Sơn Thành, nghe Dao Dao nói công việc của Dao Dao nhờ có cháu giúp đỡ, để Dao Dao đi theo giáo sư Vương. Cô chú chuẩn bị tới nhà thăm cháu, cám ơn cháu đàng hoàng, thế mà cháu đã đến thăm cô chú trước rồi”.
“Đến thì đến, còn mua nhiều quà thế làm gì, đúng là khách sáo quá”.
“Con trẻ trưởng thành, hiểu chuyện rồi”.
Hai người vô cùng tốt, vô cùng nhiệt tình với tôi, nhưng lúc tôi còn nhỏ thì không như vậy. Hình như là vì tôi đã giúp đỡ Lý Giai Dao, nên bọn họ mới khách sáo, nhiệt tình với tôi.
Lý Giai Dao đúng là nhiều chuyện, chuyện chị ấy đi theo giáo sư Vương cũng nói cho bố mẹ biết rồi.
Lúc tôi còn nhỏ, hai người họ thực sự xem tôi như người thân, cảm giác ấy hoàn toàn không giống như bây giờ.
Mấy năm trước, tôi đến tìm chú Lý, chú Lý đi vắng, chỉ có cô Lý và Lý Giai Dao ở nhà. Chính cô Lý đã đuổi tôi ra khỏi cửa, có lẽ là vì chuyện này nên trong lòng tôi luôn có sự ngăn cách.
Trò chuyện một hồi, cô Lý và Lý Giai Dao đi nấu cơm, tôi và chú Lý xem tivi, nói chuyện phiếm.
Chẳng lâu sau, chú Lý nhắc tới chuyện của mấy năm trước: “Sơn Thành, mấy năm trước cháu đến nhà chú nhờ nhà chú giúp đỡ”.
“Lúc đó tình hình nhà chú cũng rất… không ổn. Lần đó không giúp cháu được, chú thật sự xin lỗi, cháu đừng trách cô chú nhé”.
“Sao có thể chứ”, tôi cười đáp: “Chúng ta mãi là người một nhà, lúc đó cô không giúp cháu chắc chắn có chỗ khó của cô, cháu sẽ không để trong lòng”.
Tôi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chuyện năm đó đã đả kích tôi vô cùng nặng nề.
Chương 410: Chuyện của bố mẹ
Lúc ấy, tôi đi hai ngày hai đêm mới tới nhà họ nhưng lại bị đuổi đi, đến một ngụm nước cũng không được uống, lúc trở về tiền xe cũng không có, nếu không nhờ Lý Giai Dao lén cho tôi năm trăm tệ tiền để dành thì e rằng tôi đã chết đói rồi.
Tôi nói: "Chú, cháu nghe chị Dao Dao nói mấy năm nay cô chú mở một công ty, công ty làm ăn thế nào ạ?"
Tôi phải hỏi cho rõ những chuyện này, trước kia Vương Hải Ba và Lý Giai Dao yêu nhau hình như là do chú Lý thúc đẩy, vì muốn nhờ cậy vào mối quan hệ của cậu Vương Hải Ba.
Lý Giai Dao chỉ biết đó là một công ty thương mại buôn bán hàng hóa, nhưng cụ thể cũng không rõ công ty làm về cái gì.
Chú Lý cười nói: "Chú mở một công ty nhỏ, làm ăn buôn bán nhỏ lẻ thôi. Đúng rồi, Sơn Thành, giờ cháu đang làm gì?"
Chú Lý chuyển chủ đề, không kể về công ty của mình nữa.
Tôi nói: "Cháu là phó viện trưởng của bệnh viện thị trấn chúng ta, giờ cháu đang làm công việc điều trị”.
"À, thì ra là vậy", chú Lý cười nói: "Chẳng trách cháu lại quen giáo sư Vương ở bệnh viện thành phố”.
"Sơn Thành còn trẻ tuổi mà giờ đã xuất sắc hơn người, chú rất vui”.
Sau khi nói chuyện một lúc, tôi nhắc đến chuyện của bố mẹ mình: "Chú ơi, không giấu giếm gì chú, hôm nay ngoại trừ việc hàn huyên chuyện cũ với chú, cháu còn muốn biết một số chuyện liên quan đến bố mẹ cháu”.
Chú Lý nghe vậy thì thấy hơi bất ngờ: "Mấy năm nay chú không tới thăm viếng bố mẹ cháu được, với tư cách là bạn bè, chú cũng thấy xấu hổ với bố mẹ cháu. Sơn Thành, việc này mong cháu thứ lỗi cho chú”.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Chú, phần mộ của bố mẹ cháu trống không, mười một năm trước bố mẹ cháu xảy ra chuyện, ngay từ đầu khi chôn cất đã là mộ không rồi, chỉ có quần áo và di vật mà thôi”.
"Giờ cháu muốn biết rốt cuộc bố mẹ cháu đã chết như thế nào?"
Sắc mặt chú Lý có vẻ hơi mất tự nhiên: "Không phải bố mẹ cháu đã xảy ra tai nạn xe hay sao?"
"Vậy còn thi thể thì sao?", tôi nói: "Năm ấy cháu bảy tuổi, cháu còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện cháu đều không biết. Trưởng thôn và những người lớn lo liệu việc an táng bố mẹ cháu, nhưng cháu chưa từng nhìn thấy thi thể của bố mẹ”.
"Nếu đúng là tai nạn xe thì sao lại không có thi thể chứ?"
Tôi định hỏi dồn dập tới cùng.
Gương mặt chú Lý lộ vẻ đau buồn: "Sơn Thành, những chuyện năm đó đã qua rồi, cháu hỏi việc này để làm gì chứ?"
Tôi nói: "Là con trai của bố mẹ, dĩ nhiên cháu phải điều tra rõ ràng những chuyện này, vì cháu nghi ngờ bố mẹ cháu không hề gặp tai nạn xe”.
"Cháu nghe người dân trong thôn nói năm đó chú là người đã thông báo với mọi người rằng bố mẹ cháu đã xảy ra tai nạn, nhưng những chuyện sau đó cháu không biết rõ, người trong thôn cũng không biết”.
Chú Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm đó đúng là chú đã thông báo với mọi người trong thôn, bởi vì... bố mẹ cháu... gặp tai nạn xe, họ... đã rơi từ trên vách đá xuống rồi”.
"Cảnh sát cũng không tìm được thi thể, cuối cùng chỉ có thể chôn cất quần áo và di vật mà thôi”.
Ánh mắt chú Lý lóe lên, ắt hẳn ông ấy đang nói dối.
Tại sao phải giấu tôi?
Tôi nói: "Chú Lý, hôm nay cháu tới tìm chú là bởi vì cháu đã điều tra được một số chuyện. Cháu đã biết bố cháu không phải là người thường, cháu cũng biết cháu không phải con ruột của bố mẹ, mà... chị Dao Dao cũng không phải con ruột của cô chú”.
"Vậy nên hôm nay cháu tới đây để tìm ra sự thật”.
Nghe vậy, sắc mặt chú Lý đột ngột thay đổi, trở nên rất khó coi: "Sơn Thành, cháu không được nói linh tinh, sao có thể không phải con ruột, chắc chắn là con ruột!"
"Chuyện này cháu đừng hỏi nữa, cũng đừng điều tra nữa”.
"Sau này cháu cũng đừng tìm Dao Dao nữa, đừng quấy rấy cuộc sống của nhà chú!"
Tại sao chú Lý đột nhiên lại nổi giận?
Nét mặt tôi bình tĩnh, nói: "Chú Lý, chú yên tâm, cháu không nói những chuyện này cho chị Dao Dao”.
"Chỉ cần chú nói cho cháu biết rốt cuộc bố mẹ cháu đã chết như thế nào, tại sao cháu không phải con ruột của họ, cháu muốn biết sự thật, chỉ cần chú nói cho cháu sự thật, cháu sẽ không đến quấy rầy chú nữa”.
"Nếu chú không nói thì cháu sẽ tiếp tục điều tra”.
Nét mặt chú Lý trở nên lạnh lùng: "Sơn Thành, cháu đừng tìm hiểu nữa, biết nhiều cũng chẳng lợi lộc gì. Giờ cháu đang sống rất tốt, có tiền đồ xán lạn, cuộc sống yên ổn”.
"Cháu không nên hỏi làm gì".
Dứt lời, chú Lý đứng dậy, nói rằng mình cảm thấy hơi mệt nên vào phòng ngủ nghỉ ngơi, đóng cửa phòng.
Xem ra chú Lý biết rất nhiều chuyện nhưng không muốn nói cho tôi.
Nói cách khác, chú Lý có nỗi khổ riêng khó nói.
Lúc này tôi cũng không tiện ép buộc chất vấn, dù sao đây cũng là nhà chị Dao Dao.
Xem ra tôi phải nghĩ cách khác để hỏi.
Hoặc là đi hỏi mẹ Lý Giai Dao, tôi có thể nắm bắt thông tin qua ánh mắt bà ấy.
Nửa tiếng sau, cô Lý và Dao Dao đã nấu ăn xong, chú Lý cũng ra ngoài để ăn cơm.
Cô Lý cũng đối xử với tôi rất tốt, rất nhiệt tình, thậm chí còn xin lỗi tôi về chuyện năm xưa.
Sau bữa cơm, hai cô chú mời tôi ở lại nhà họ qua đêm, tôi đồng ý. Cho dù họ không mời, trước khi làm rõ mọi chuyện tôi cũng sẽ không đi.
Sau khi xem tivi một lúc, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Ngôi nhà có một phòng khách và ba phòng ngủ, tôi nghỉ ngơi ở căn phòng sát vách phòng chú Lý.
Đôi tai nhạy bén của tôi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chú Lý và cô Lý.
Chú Lý kể cho cô Lý nghe về cuộc nói chuyện với tôi.
Cô Lý rất kinh ngạc: "Khi đó Sơn Thành mới bảy tuổi, tôi tưởng rằng thằng bé đã quên chuyện này từ lâu rồi, bây giờ thằng bé điều tra những chuyện này để làm gì?"
Chú Lý nói: "Tôi cũng không rõ, hơn nữa thằng bé đã điều tra được rất nhiều thứ, biết được thằng bé và Dao Dao đều không phải con ruột, còn biết cái chết của bố mẹ mình có điểm kỳ lạ".
"Giờ tôi đang nghĩ rốt cuộc có nên nói cho thằng bé hay không?"
Cô Lý nói: "Đừng nhắc đến thì hơn, chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi, thằng bé Sơn Thành này giờ đã lớn, cũng có tiền đồ xán lạn, để thằng bé sống một cuộc sống yên ổn không phải rất tốt hay sao?"
"Cho dù biết được sự thật về cái chết của bố mẹ thì có thể làm được gì? Chỉ thêm đau khổ mà thôi”.
Chú Lý thở dài thườn thượt: "Mấy năm nay Sơn Thành chịu không ít khổ cực, sống một thân một mình không hề dễ dàng. Mấy năm nay chúng ta đã quá nhẫn tâm rồi, không hề giúp đỡ thằng bé”.
Cô Lý nói: "Ai biết được những năm đó Trương Cận Nam đã đụng đến người như thế nào, chúng ta phủi sạch quan hệ với Sơn Thành cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng ta, ai mà không có một chút ích kỷ cơ chứ?"
"Vả lại, năm đó sau khi vợ chồng Trương Cận Nam qua đời, chúng ta đã đưa cho trưởng thôn một ít tiền để ông ta chăm sóc Sơn Thành, cho Sơn Thành đi học tới khi thằng bé trưởng thành. Chúng ta làm vậy là đã giúp đỡ tận tình lắm rồi”.
Nghe tới đây tôi liền nhớ lại một số chuyện, không lẽ học phí của tôi từ nhỏ đều được nhà chú Lý chi trả sao? Chẳng trách trưởng thôn lại tình nguyện trả giúp tôi số tiền ấy, còn chăm sóc tôi đủ đường.
Trưởng thôn hồi ấy chính là ông trưởng thôn cũ giờ đã mất.
Hai vợ chồng họ bàn bạc một hồi rồi quyết định không nói cho tôi sự thật, nếu tôi lại hỏi thì định nói dối để lừa tôi.
Họ có nỗi khổ khó nói, dường như họ muốn tốt cho tôi, không cho tôi tiếp tục điều tra.
Họ càng không nói tôi lại càng tò mò, càng muốn biết.
Vì vậy, tôi nghĩ ngợi một chút rồi trực tiếp tới gõ cửa phòng họ.
Thay vì để ngày mai mới nói, chẳng thà bây giờ qua đó hỏi thẳng luôn.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Nhìn từ nét bút thì bức tranh này cũng đã được mười năm, trong tranh có ý cảnh nhất định, chắc chắn là được họa sĩ vẽ ra”.
“Hơn nữa, có vẻ người này đang cố ý che giấu ý cảnh của mình. Ông ta vốn dĩ có thể vẽ tốt hơn nữa, trình độ cao hơn nữa, nhưng có chỗ lại cố tình vẽ bình thường. Nhìn từ độ mềm mại của đường nét và phong cách toàn bức tranh luôn cho cảm giác hơi kì lạ”.
“Bức tranh này đủ để chứng minh bố ngươi là họa sĩ”.
Chuyện này sao có thể? Tôi hoàn toàn không biết bố tôi lại biết vẽ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có một loại người còn giỏi hơn cả họa sĩ, đó là phù sư”.
“Phù sư?”, tôi không hiểu.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Phù sư chính là pháp sư vẽ bùa, là nghề nghiệp thường thấy trong nghề pháp sư. Để trở thành một phù sư mạnh, yêu cầu rất khắc nghiệt, bởi vì lá bùa mạnh có hoa văn thay đổi khôn lường, đòi hỏi phù sư vẽ ra không được mắc bất cứ sai sót nào. Hơn nữa, ký hiệu được vẽ ra phải có ý cảnh cực cao mới có thể chịu đựng sức mạnh của phù trận khai quang”.
“Mỗi một phù sư đều là một họa sĩ tài giỏi, có thể vẽ ra đủ loại tranh, trình độ khó hơn nữa đối với phù sư cũng dễ như trở bàn tay”.
“Trong bức tranh phong cảnh này, bản thân tác giả đang che giấu tài năng và ý cảnh của mình, chứng tỏ… có thể ông ta là một phù sư”.
“Nhưng mà… chỉ là phù sư bình thường, nói cách khác là chỉ học được vài năm, vẽ tốt hơn họa sĩ mà thôi”.
Tôi ngây người, hỏi: “Ý cô nói bố tôi là phù sư?”
“Không sai”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Người bình thường không nhận ra những điều này, cho dù là pháp sư bình thường cũng không thể nhìn ra được gì từ một bức tranh, nhưng ta thì có thể nhìn ra”.
“Ý cảnh che giấu rất tốt, chính vì che giấu nên lại thành ra bại lộ”.
“Bức tranh này với kẻ mạnh mà nói có chút giá trị, nhưng với người bình thường mà nói chỉ có thể xem là một bức tranh vẽ khá tốt”.
Bố tôi lại là phù sư!
Trời đất ơi!
Tôi chợt cảm thấy cả người không ổn.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thiên phú dị bẩm, thể chất mạnh mẽ của ngươi đương nhiên là được di truyền từ bố mẹ. Ta đã nói rồi, bố mẹ ngươi đều không đơn giản”.
“Vậy nên mới bảo ngươi đến đây điều tra chuyện bố mẹ ngươi”.
Tiên nữ Thanh Thủy đã nói từ lâu, nhưng bây giờ khi biết được bố tôi là phù sư, tôi vẫn vô cùng kinh ngạc.
Vậy là tuyệt đối không có khả năng bố mẹ tôi bị tai nạn xe mất vào năm tôi bảy tuổi!
Tôi chưa từng thấy thi thể của bố mẹ tôi.
“Nhưng mà…”, tiên nữ Thanh Thủy lại nói: “Nếu nói bố mẹ ngươi cực kì mạnh, thì dường như bức tranh này lại đang chứng minh bố ngươi không hề lợi hại, chỉ là một phù sư rất bình thường”.
Sao tôi thấy lời nói của tiên nữ Thanh Thủy có chút mâu thuẫn.
Tôi nói với Lý Giai Dao đi xem phong cách trang trí của nhà chị ấy, lấy cớ đi kiểm tra quanh nhà.
Trong phòng ngủ của chú Lý có rất nhiều bức ảnh đặt trên bàn, đa số là ảnh của Lý Giai Dao. Tôi nhìn thấy trong số khung ảnh đó có ảnh chụp chung của bố mẹ tôi và tôi với gia đình ba người chú Lý.
Lúc đó tôi khoảng bốn, năm tuổi, Lý Giai Dao khoảng sáu, bảy tuổi.
Tôi cầm lấy khung ảnh, kí ức tràn về.
Đây là ảnh chụp ở một công viên, có lẽ vì lúc đó tôi còn quá nhỏ, bây giờ tôi không nhớ rõ nữa.
Bố mẹ tôi ăn mặc giản dị, quần áo vải thô, giày vải, nhưng bố tôi rất có khí chất, nhất là đôi mắt, lấp lánh có thần.
Mẹ tôi cũng chỉ có vẻ ngoài bình thường, là một phụ nữ nông thôn, cao khoảng một mét sáu, thấp hơn bố tôi một cái đầu, hạnh phúc dựa vào vai bố tôi.
Trong nhà tôi không có ảnh của bố mẹ, không ngờ lại nhìn thấy ở đây!
Lúc nhỏ còn chưa có điện thoại thông minh, muốn chụp ảnh phải ra tiệm chụp ảnh, hoặc là tới mấy chỗ công viên, điểm du lịch có sạp chụp ảnh, một tấm giá mấy tệ, tất cả đều là ảnh chụp phim.
Tôi vội vàng lấy điện thoại chụp một tấm lưu giữ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đúng là kì lạ, bố ngươi trông cũng có chút khí chất, mẹ ngươi thì rất bình thường. Bố mẹ của Lý Giai Dao cũng vậy, chắc chắn họ chỉ là người bình thường”.
“Thể chất của hai người các ngươi mạnh là thế, sao bố mẹ có thể bình thường vậy được?”
Tôi cũng cảm thấy kì lạ, lẽ nào chúng tôi đang đi sai đường, hay có thể nói là sự việc vô cùng phức tạp?
Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên lại nói: “Ngươi có phát hiện ra dáng vẻ của ngươi bây giờ không giống với bố mẹ ngươi thời trẻ không? Không giống một chút nào cả. Lý Giai Dao cũng vậy, không giống với bố mẹ mình”.
Nghe tiên nữ Thanh Thủy nói như vậy, tôi quan sát thật kĩ. Bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi không giống bố mẹ tôi chút nào, ngũ quan không có chỗ nào tương tự!
Lý Giai Dao cũng vậy, Lý Giai Dao rất đẹp, nhưng bố mẹ chị ấy chỉ có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt, mắt, mũi, miệng đều không giống!
Lẽ nào…
Lẽ nào tôi và Lý Giai Dao đều không phải con ruột?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Không sai, không phải con ruột, con ruột chắc chắn sẽ có điểm tương tự. Cho dù vẻ ngoài không giống đi nữa cũng phải có năm đến mười phần trăm tương tự, nhưng ngươi và Lý Giai Dao hoàn toàn không thấy bất cứ chỗ nào giống”.
Chuyện càng lúc càng phức tạp, tôi lại không phải con ruột của bố mẹ!
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, tôi lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Bố mẹ của Lý Giai Dao đã về nhà.
Tôi và Lý Giai Dao vội vàng ra đón.
“Chào cô chú ạ”, tôi mỉm cười chào hỏi.
Hai người thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước. Chú Lý mặc Âu phục giày da, cô Lý cũng mặc toàn hàng hiệu, rất có khí chất.
Người đẹp vì lụa, mấy năm nay nhà họ Lý cũng đã giàu lên, hai người họ thay đổi rất nhiều.
Hai người vô cùng khách sáo, nhiệt tình với tôi, chúng tôi ngồi xuống ghế sofa trò chuyện.
“Sơn Thành, mấy năm không gặp, cháu lại cao lên, đẹp trai ra rồi”.
“Phải đấy, Sơn Thành, nghe Dao Dao nói công việc của Dao Dao nhờ có cháu giúp đỡ, để Dao Dao đi theo giáo sư Vương. Cô chú chuẩn bị tới nhà thăm cháu, cám ơn cháu đàng hoàng, thế mà cháu đã đến thăm cô chú trước rồi”.
“Đến thì đến, còn mua nhiều quà thế làm gì, đúng là khách sáo quá”.
“Con trẻ trưởng thành, hiểu chuyện rồi”.
Hai người vô cùng tốt, vô cùng nhiệt tình với tôi, nhưng lúc tôi còn nhỏ thì không như vậy. Hình như là vì tôi đã giúp đỡ Lý Giai Dao, nên bọn họ mới khách sáo, nhiệt tình với tôi.
Lý Giai Dao đúng là nhiều chuyện, chuyện chị ấy đi theo giáo sư Vương cũng nói cho bố mẹ biết rồi.
Lúc tôi còn nhỏ, hai người họ thực sự xem tôi như người thân, cảm giác ấy hoàn toàn không giống như bây giờ.
Mấy năm trước, tôi đến tìm chú Lý, chú Lý đi vắng, chỉ có cô Lý và Lý Giai Dao ở nhà. Chính cô Lý đã đuổi tôi ra khỏi cửa, có lẽ là vì chuyện này nên trong lòng tôi luôn có sự ngăn cách.
Trò chuyện một hồi, cô Lý và Lý Giai Dao đi nấu cơm, tôi và chú Lý xem tivi, nói chuyện phiếm.
Chẳng lâu sau, chú Lý nhắc tới chuyện của mấy năm trước: “Sơn Thành, mấy năm trước cháu đến nhà chú nhờ nhà chú giúp đỡ”.
“Lúc đó tình hình nhà chú cũng rất… không ổn. Lần đó không giúp cháu được, chú thật sự xin lỗi, cháu đừng trách cô chú nhé”.
“Sao có thể chứ”, tôi cười đáp: “Chúng ta mãi là người một nhà, lúc đó cô không giúp cháu chắc chắn có chỗ khó của cô, cháu sẽ không để trong lòng”.
Tôi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chuyện năm đó đã đả kích tôi vô cùng nặng nề.
Chương 410: Chuyện của bố mẹ
Lúc ấy, tôi đi hai ngày hai đêm mới tới nhà họ nhưng lại bị đuổi đi, đến một ngụm nước cũng không được uống, lúc trở về tiền xe cũng không có, nếu không nhờ Lý Giai Dao lén cho tôi năm trăm tệ tiền để dành thì e rằng tôi đã chết đói rồi.
Tôi nói: "Chú, cháu nghe chị Dao Dao nói mấy năm nay cô chú mở một công ty, công ty làm ăn thế nào ạ?"
Tôi phải hỏi cho rõ những chuyện này, trước kia Vương Hải Ba và Lý Giai Dao yêu nhau hình như là do chú Lý thúc đẩy, vì muốn nhờ cậy vào mối quan hệ của cậu Vương Hải Ba.
Lý Giai Dao chỉ biết đó là một công ty thương mại buôn bán hàng hóa, nhưng cụ thể cũng không rõ công ty làm về cái gì.
Chú Lý cười nói: "Chú mở một công ty nhỏ, làm ăn buôn bán nhỏ lẻ thôi. Đúng rồi, Sơn Thành, giờ cháu đang làm gì?"
Chú Lý chuyển chủ đề, không kể về công ty của mình nữa.
Tôi nói: "Cháu là phó viện trưởng của bệnh viện thị trấn chúng ta, giờ cháu đang làm công việc điều trị”.
"À, thì ra là vậy", chú Lý cười nói: "Chẳng trách cháu lại quen giáo sư Vương ở bệnh viện thành phố”.
"Sơn Thành còn trẻ tuổi mà giờ đã xuất sắc hơn người, chú rất vui”.
Sau khi nói chuyện một lúc, tôi nhắc đến chuyện của bố mẹ mình: "Chú ơi, không giấu giếm gì chú, hôm nay ngoại trừ việc hàn huyên chuyện cũ với chú, cháu còn muốn biết một số chuyện liên quan đến bố mẹ cháu”.
Chú Lý nghe vậy thì thấy hơi bất ngờ: "Mấy năm nay chú không tới thăm viếng bố mẹ cháu được, với tư cách là bạn bè, chú cũng thấy xấu hổ với bố mẹ cháu. Sơn Thành, việc này mong cháu thứ lỗi cho chú”.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Chú, phần mộ của bố mẹ cháu trống không, mười một năm trước bố mẹ cháu xảy ra chuyện, ngay từ đầu khi chôn cất đã là mộ không rồi, chỉ có quần áo và di vật mà thôi”.
"Giờ cháu muốn biết rốt cuộc bố mẹ cháu đã chết như thế nào?"
Sắc mặt chú Lý có vẻ hơi mất tự nhiên: "Không phải bố mẹ cháu đã xảy ra tai nạn xe hay sao?"
"Vậy còn thi thể thì sao?", tôi nói: "Năm ấy cháu bảy tuổi, cháu còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện cháu đều không biết. Trưởng thôn và những người lớn lo liệu việc an táng bố mẹ cháu, nhưng cháu chưa từng nhìn thấy thi thể của bố mẹ”.
"Nếu đúng là tai nạn xe thì sao lại không có thi thể chứ?"
Tôi định hỏi dồn dập tới cùng.
Gương mặt chú Lý lộ vẻ đau buồn: "Sơn Thành, những chuyện năm đó đã qua rồi, cháu hỏi việc này để làm gì chứ?"
Tôi nói: "Là con trai của bố mẹ, dĩ nhiên cháu phải điều tra rõ ràng những chuyện này, vì cháu nghi ngờ bố mẹ cháu không hề gặp tai nạn xe”.
"Cháu nghe người dân trong thôn nói năm đó chú là người đã thông báo với mọi người rằng bố mẹ cháu đã xảy ra tai nạn, nhưng những chuyện sau đó cháu không biết rõ, người trong thôn cũng không biết”.
Chú Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm đó đúng là chú đã thông báo với mọi người trong thôn, bởi vì... bố mẹ cháu... gặp tai nạn xe, họ... đã rơi từ trên vách đá xuống rồi”.
"Cảnh sát cũng không tìm được thi thể, cuối cùng chỉ có thể chôn cất quần áo và di vật mà thôi”.
Ánh mắt chú Lý lóe lên, ắt hẳn ông ấy đang nói dối.
Tại sao phải giấu tôi?
Tôi nói: "Chú Lý, hôm nay cháu tới tìm chú là bởi vì cháu đã điều tra được một số chuyện. Cháu đã biết bố cháu không phải là người thường, cháu cũng biết cháu không phải con ruột của bố mẹ, mà... chị Dao Dao cũng không phải con ruột của cô chú”.
"Vậy nên hôm nay cháu tới đây để tìm ra sự thật”.
Nghe vậy, sắc mặt chú Lý đột ngột thay đổi, trở nên rất khó coi: "Sơn Thành, cháu không được nói linh tinh, sao có thể không phải con ruột, chắc chắn là con ruột!"
"Chuyện này cháu đừng hỏi nữa, cũng đừng điều tra nữa”.
"Sau này cháu cũng đừng tìm Dao Dao nữa, đừng quấy rấy cuộc sống của nhà chú!"
Tại sao chú Lý đột nhiên lại nổi giận?
Nét mặt tôi bình tĩnh, nói: "Chú Lý, chú yên tâm, cháu không nói những chuyện này cho chị Dao Dao”.
"Chỉ cần chú nói cho cháu biết rốt cuộc bố mẹ cháu đã chết như thế nào, tại sao cháu không phải con ruột của họ, cháu muốn biết sự thật, chỉ cần chú nói cho cháu sự thật, cháu sẽ không đến quấy rầy chú nữa”.
"Nếu chú không nói thì cháu sẽ tiếp tục điều tra”.
Nét mặt chú Lý trở nên lạnh lùng: "Sơn Thành, cháu đừng tìm hiểu nữa, biết nhiều cũng chẳng lợi lộc gì. Giờ cháu đang sống rất tốt, có tiền đồ xán lạn, cuộc sống yên ổn”.
"Cháu không nên hỏi làm gì".
Dứt lời, chú Lý đứng dậy, nói rằng mình cảm thấy hơi mệt nên vào phòng ngủ nghỉ ngơi, đóng cửa phòng.
Xem ra chú Lý biết rất nhiều chuyện nhưng không muốn nói cho tôi.
Nói cách khác, chú Lý có nỗi khổ riêng khó nói.
Lúc này tôi cũng không tiện ép buộc chất vấn, dù sao đây cũng là nhà chị Dao Dao.
Xem ra tôi phải nghĩ cách khác để hỏi.
Hoặc là đi hỏi mẹ Lý Giai Dao, tôi có thể nắm bắt thông tin qua ánh mắt bà ấy.
Nửa tiếng sau, cô Lý và Dao Dao đã nấu ăn xong, chú Lý cũng ra ngoài để ăn cơm.
Cô Lý cũng đối xử với tôi rất tốt, rất nhiệt tình, thậm chí còn xin lỗi tôi về chuyện năm xưa.
Sau bữa cơm, hai cô chú mời tôi ở lại nhà họ qua đêm, tôi đồng ý. Cho dù họ không mời, trước khi làm rõ mọi chuyện tôi cũng sẽ không đi.
Sau khi xem tivi một lúc, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Ngôi nhà có một phòng khách và ba phòng ngủ, tôi nghỉ ngơi ở căn phòng sát vách phòng chú Lý.
Đôi tai nhạy bén của tôi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chú Lý và cô Lý.
Chú Lý kể cho cô Lý nghe về cuộc nói chuyện với tôi.
Cô Lý rất kinh ngạc: "Khi đó Sơn Thành mới bảy tuổi, tôi tưởng rằng thằng bé đã quên chuyện này từ lâu rồi, bây giờ thằng bé điều tra những chuyện này để làm gì?"
Chú Lý nói: "Tôi cũng không rõ, hơn nữa thằng bé đã điều tra được rất nhiều thứ, biết được thằng bé và Dao Dao đều không phải con ruột, còn biết cái chết của bố mẹ mình có điểm kỳ lạ".
"Giờ tôi đang nghĩ rốt cuộc có nên nói cho thằng bé hay không?"
Cô Lý nói: "Đừng nhắc đến thì hơn, chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi, thằng bé Sơn Thành này giờ đã lớn, cũng có tiền đồ xán lạn, để thằng bé sống một cuộc sống yên ổn không phải rất tốt hay sao?"
"Cho dù biết được sự thật về cái chết của bố mẹ thì có thể làm được gì? Chỉ thêm đau khổ mà thôi”.
Chú Lý thở dài thườn thượt: "Mấy năm nay Sơn Thành chịu không ít khổ cực, sống một thân một mình không hề dễ dàng. Mấy năm nay chúng ta đã quá nhẫn tâm rồi, không hề giúp đỡ thằng bé”.
Cô Lý nói: "Ai biết được những năm đó Trương Cận Nam đã đụng đến người như thế nào, chúng ta phủi sạch quan hệ với Sơn Thành cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng ta, ai mà không có một chút ích kỷ cơ chứ?"
"Vả lại, năm đó sau khi vợ chồng Trương Cận Nam qua đời, chúng ta đã đưa cho trưởng thôn một ít tiền để ông ta chăm sóc Sơn Thành, cho Sơn Thành đi học tới khi thằng bé trưởng thành. Chúng ta làm vậy là đã giúp đỡ tận tình lắm rồi”.
Nghe tới đây tôi liền nhớ lại một số chuyện, không lẽ học phí của tôi từ nhỏ đều được nhà chú Lý chi trả sao? Chẳng trách trưởng thôn lại tình nguyện trả giúp tôi số tiền ấy, còn chăm sóc tôi đủ đường.
Trưởng thôn hồi ấy chính là ông trưởng thôn cũ giờ đã mất.
Hai vợ chồng họ bàn bạc một hồi rồi quyết định không nói cho tôi sự thật, nếu tôi lại hỏi thì định nói dối để lừa tôi.
Họ có nỗi khổ khó nói, dường như họ muốn tốt cho tôi, không cho tôi tiếp tục điều tra.
Họ càng không nói tôi lại càng tò mò, càng muốn biết.
Vì vậy, tôi nghĩ ngợi một chút rồi trực tiếp tới gõ cửa phòng họ.
Thay vì để ngày mai mới nói, chẳng thà bây giờ qua đó hỏi thẳng luôn.
Last edited:
Bình luận facebook