• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (58 Viewers)

  • Chương 372-380

Chương 372: Hai cô gái rời đi

Đột nhiên trong đầu tôi nghĩ ra những thứ này, tôi đã dựa theo những suy luận của mình và đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, nói ra tất cả.

Chỉ cần tôi nghĩ về thứ gì đó, tiên nữ Thanh Thuỷ liền biết được tôi đang nghĩ gì.

Tiên nữ Thanh Thuỷ vẫn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói: "Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, Sơn Thành, vẫn câu nói đó, đến một ngày, khi thực lực của ngươi có thể phá vỡ phong ấn, ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện".

"Ta đã ký khế ước với ngươi. Bây giờ chúng ta đang cộng sinh, cùng sử dụng một cơ thể. Ta sẽ không bao giờ làm hại ngươi. Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ chết".



"Chúng ta bên nhau lâu như vậy. Ngươi rất tin tưởng ta. Có thể nói, ta là người mà ngươi tin tưởng nhất. Tương tự, ta cũng rất tin tưởng ngươi".

"Ngươi cần sức mạnh, cần tiền, ta đều sẽ cho ngươi, từng bước khiến ngươi mạnh mẽ hơn. Đây cũng là lời hứa lúc ban đầu chúng ta ký kết khế ước, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện".

"Ta sẽ giúp ngươi trở thành một kẻ mạnh nhất, kẻ đứng đầu, thậm chí là người vô cùng mạnh trong cả giới tu luyện".

"Chuyện trong thôn các ngươi tạm thời gặp phải trở ngại, nhưng sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng vào một ngày nào đó".



Tiên nữ Thanh Thuỷ đã nói với tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái trong lòng.

“Tôi muốn biết tất cả, nhất định phải biết ngay bây giờ!”, tôi tiếp tục hỏi, tôi tìm không ra câu trả lời, một câu trả lời chắc chắn, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Giọng nói tiên nữ Thanh Thuỷ trở nên lạnh lùng: "Ngươi có thể làm gì nếu ngươi biết câu trả lời? Liệu những người đã chết có thể sống lại không?"

"Hơn nữa, cái chết của những thầy khai quang trong quá khứ, cái chết của những người đó có liên quan gì đến ngươi? Họ là bạn của ngươi, hay là họ đã giúp ngươi?"

"Đối với những người không liên quan này, tại sao ngươi lại cố chấp muốn điều tra rõ ràng?"

"Bởi vì ngươi là trưởng thôn?"

"Thậm chí ngươi còn không nghĩ tới, người dân trong thôn đã đối xử với ngươi như thế nào khi ngươi trở thành thầy khai quang? Có bao nhiêu người đứng lên bênh vực ngươi? Ngay cả người thân của ngươi, gia đình Sở Tuyết Tương cũng không lên tiếng vì ngươi!"

"Chỉ có ông trưởng thôn cũ cùng Lý Đại Tráng nói rằng không nên hại ngươi, còn lại những người khác chỉ biết quan tâm đến bản thân thôi!"

"Sao ngươi phải làm thế?"

"Ngươi đã làm đủ cho người dân trong thôn rồi".

Tôi gào lên: "Nhưng dù sao, tôi cũng nhờ ăn cơm trăm họ để lớn lên!"

"Người dân trong thôn không đứng ra nói giúp tôi vào thời điểm đó vì họ vốn sợ thầy khai quang. Nếu đổi lại những người khác làm thầy khai quang, tôi cũng sẽ không nói thay cho anh ta, vì tôi cũng sợ!"

"Tôi làm trưởng thôn, tôi điều tra chuyện thầy khai quang, tôi bảo vệ thôn, tôi đầu tư cho thôn, đều là để báo đáp công ơn, báo đáp người dân trong thôn đã cưu mang tôi từ khi tôi còn nhỏ!"

"Nếu người dân trong thôn không chăm sóc tôi, tôi đã chết đói từ lâu rồi!"

"Không phải người dân trong thôn chỉ biết đến bản thân họ, mà là họ bất lực. Chỉ có giải quyết chuyện thầy khai quang, mới có thể giải quyết được ngọn nguồn của vấn đề".

"Trước đây tôi không có năng lực, nhưng bây giờ tôi đã có năng lực rồi!"

"Người ta thường nói, ‘năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng!"

Tiên nữ Thanh Thuỷ lạnh lùng nói: "Không cần phải trưng ra bộ dạng chính nghĩa như thể, không cần phải tự cho mình là chính nghĩa!"

"Đừng quên rằng năng lực của ngươi, sức mạnh hiện tại và tất cả những gì ngươi đang có đều là ta cho ngươi!"

"Bây giờ ngươi còn quay ra điều tra ta?"

"Nếu không có ta, ngươi nói xem, ngươi là cái gì?"

"Ngươi nói xem, cuộc đời của ngươi sẽ ra sao?"

"Cho dù ngươi không phải là thầy khai quang, cả đời này cũng không bao giờ cưới được vợ, chỉ có chết một mình, cả đời làm ruộng ở cái thôn nhỏ này!"

"Ngươi nói người dân trong thôn có ơn với ngươi, ngươi phải báo đáp, vậy Trương Sơn Thành, ân tình của ta thì sao?"

"Ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc báo đáp công ơn cho ta chưa? Hay ngươi coi mọi thứ là chuyện đương nhiên?"

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói đúng, nếu không gặp tiên nữ Thanh Thuỷ thì cuộc đời của tôi sẽ vô cùng u ám, có chết cũng không ai đoái hoài đến.

Chính tiên nữ Thanh Thuỷ đã cho tôi sức mạnh, sự giàu có, cho tôi mọi thứ, nhưng bây giờ tôi lại nghi ngờ tiên nữ Thanh Thuỷ.

Nếu mọi chuyện thực sự do tiên nữ Thanh Thuỷ làm, lẽ nào tôi định giết tiên nữ Thanh Thuỷ?

Đây không phải là lấy oán báo ân sao?

Người dân trong thôn chăm sóc tôi, họ có ơn với tôi, nhưng không cách nào so sánh được với những gì tiên nữ Thanh Thuỷ đã làm cho tôi.

Tôi cũng biết rằng tiên nữ Thanh Thuỷ mượn cơ thể của tôi là có mục đích, tôi cần sức mạnh, và tiên nữ Thanh Thuỷ cũng phục hồi sức mạnh trong cơ thể tôi.

Tiên nữ Thanh Thuỷ và tôi không tiếp tục tranh cãi chuyện này nữa, bởi vì dù có tranh luận bao nhiêu cũng không có kết quả.

“Sơn Thành”, tiên nữ Thanh Thuỷ tiếp tục nói: “Ta biết ngươi rất khó chịu. Chuyện này rất phức tạp, biết bây giờ không tốt cho ngươi. Về sau, sự thật sẽ được phơi bày, ngươi phải tin ta, ta tuyệt đối không giết người vô cớ".

"Rồi sẽ có một ngày, phong ấn dưới đáy hồ bị phá vỡ, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, một câu trả lời".

"Nói tóm lại... sau này, trong thôn của các ngươi sẽ không có người chết nữa, cũng không cần thầy khai quang nữa".

"Chuyện thầy khai quang sẽ kết thúc tại đây".

Chuyện thầy khai quang cũng xem như được giải quyết rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn hoang mang.

Nếu ngay từ đầu tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi rằng cô ấy có liên quan đến chuyện thầy khai quang, thì kết quả sẽ như thế nào?

Tôi nhớ rằng sau khi ký khế ước với tiên nữ Thanh Thuỷ, tiên nữ Thanh Thuỷ đã yêu cầu tôi rời thôn và ra ngoài phát triển, tôi không đồng ý.

Vì tôi là người trong thôn nên tất cả những người tôi biết đều ở trong thôn.

Sau đó, khi tôi gặp rắc rối, tiên nữ Thanh Thuỷ động một cái là nói ra tay giết chết Cục trưởng Viên và những người khác rồi rời khỏi đây, tôi vẫn không đồng ý.

Sau đó, khi tiên nữ Thanh Thuỷ thấy tôi không rời đi, cô ấy liền nói rằng ở lại cũng được, coi như rèn luyện tôi.

Sau hơn nửa năm rèn luyện, sức mạnh và tâm cảnh của tôi đều vượt trội hơn hẳn.




Tiên nữ Thanh Thuỷ đối với tôi không tệ, tôi ghi nhớ tất cả ân tình của cô ấy. Tôi cũng tin rằng cho dù chuyện thầy khai quang có liên quan đến tiên nữ Thanh Thuỷ, nhưng cô ấy nhất định không phải loại người giết người vô tội đấy.

Một ngày nào đó, khi thực lực của tôi trở nên thật mạnh, tôi nhất định sẽ phá được phong ấn dưới đáy hồ và biết được tất cả đáp án.

Mạc Vũ và Lãnh Nguyệt đã bắt đầu thu dọn dấu vết hiện trường, tôi cũng đi theo để giúp đỡ.

Lãnh Nguyệt đã chuẩn bị đồ nghề từ lâu, xóa sạch mọi dấu vết thiêu cháy ở hiện trường.

Sau đó trên đường đi, ba người chúng tôi vứt hết xác chồn vàng. Khi nhìn thấy những xác chết này, trong mắt Mạc Vũ hiện lên vẻ buồn bã.

Sau khi xử lý xong, tôi lại lên sườn đồi và xóa sạch mọi dấu vết.

Xong xuôi, ba chúng tôi bình tĩnh xuống núi.

Trên đường, Lãnh Nguyệt nói: "Trương Sơn Thành, hiện tại Hoàng Tiểu Tinh đã chết, việc nên giúp tôi cũng đã giúp anh làm xong rồi".

"Đêm nay, tôi sẽ rời khỏi thôn, tôi sẽ lái xe của Trần Kế Tần đi. Đến lúc đó, hai người có thể tìm xe bằng hệ thống định vị, sau đó lái xe trở về".

Không ngờ Lãnh Nguyệt lại rời đi vội vàng như vậy. Lãnh Nguyệt không bị thương, lúc trước bị Hoàng Tiểu Tinh đá phải trong lúc cấp bách cũng không có gì nghiêm trọng.

Mạc Vũ cũng nói: "Nếu em gái Lãnh Nguyệt đã muốn đi, nhân tiện chở tôi một chuyến".

Hai cô gái đều muốn rời đi.

Chương 373: Níu giữ

“Hai chị gái xinh đẹp”, vẻ mặt tôi lộ ra sự nhiệt tình và nịnh nọt: “Ở lại một thời gian nữa hãy đi có được không? Hoàng Tiểu Tinh bị hai người giết chết rồi, nhưng vẫn còn Lữ Vô Thiện mà”.

“Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, giúp người thì giúp cho chót”.

“Một mình Hoàng Tiểu Tinh đã lợi hại như thế, vậy Lữ Vô Thiện sẽ càng lợi hại hơn, hai chị gái, nếu Lữ Vô Thiện đuổi giết, sợ rằng tôi sẽ không đỡ được mất, vẫn cần hai chị giúp đỡ”.

Lãnh Nguyệt liếc nhìn tôi một cái: “Trương Sơn Thành, anh mạnh hơn tôi nhiều, anh hoàn toàn không cần tôi giúp, đương nhiên, chuyện tối hôm nay cũng không ngoại lệ”.



“Sau này, anh sẽ còn có nhiều kẻ địch hơn nữa, lẽ nào cứ để tôi giúp anh mãi sao?”

“Tối nay, tôi nhất định phải rời đi, tôi sẽ không ở bên cạnh anh, tối hôm qua tôi đã nói rất rõ rồi, anh không cần phí công sức nữa”.

Mạc Vũ cũng nói: “Sơn Thành, bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn thôi”.

“Khi lăn lộn trong giới tu luyện, có rất nhiều chuyện cần phải tự mình giải quyết, chứ không phải nhờ vả người khác”.



“Những chuyện còn lại, cậu tự xem mà lo liệu đi, tôi tin cậu có khả năng lo liệu chu toàn việc của Lữ Vô Thiện”.

Hai cô gái kiên quyết muốn đi, quả thật, hôm qua đã nói rất rõ ràng rồi, sau khi giúp tôi giết Hoàng Tiểu Tinh thì sẽ rời khỏi đây.

Ban đầy tôi còn nghĩ, bắt sống Hoàng Tiểu Tinh, moi tin từ miệng hắn để biết được tin tức của Lữ Vô Thiện, rồi cùng hai cô gái này đối phó với Lữ Vô Thiện, lợi dụng chuyện này để giữ họ lại.

Bây giờ, tôi không còn cách nào để giữ hai người bọn họ lại.

Đợi đến khi về nhà đã là hơn năm giờ sáng, tôi xử lý vết thương cho Mạc Vũ ở phòng khám.

Mấy hôm nay Lãnh Nguyệt vẫn luôn dùng xe của Trần Kế Tần, đỗ trước cửa nhà tôi.

Tôi thật sự không nỡ để hai cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ này rời xa tôi.

Tôi chuẩn bị cho bọn họ hai triệu tệ, để bọn họ dùng khi cần, nhưng hai người họ đều từ chối.

Lần trước, tôi đã từng đưa tiền cho Lãnh Nguyệt, cô ta nói vẫn đủ tiền dùng, nhưng Mạc Vũ mạnh đến vậy, nếu cần tiền thì dễ như trở bàn tay, không cần tôi phải đưa.

Tôi tiễn hai người họ lên xe.

Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói: “Sơn Thành, chuyện giữa hai chúng ta,anh hãy quên hết đi, cả đời này, tôi sẽ không quay lại đâu, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa”.

Lời của Lãnh Nguyệt vô cùng tuyệt tình, đây là lựa chọn của cô ta, quay về tìm và sống cùng bà nội.

Trong lòng tôi có chút khó chịu: “Lãnh Nguyệt, tôi tin rằng chỉ cần có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nếu có chuyện gì hãy gọi điện cho tôi, chúng ta mãi mãi là... bạn tốt”.

“Tôi sẽ đổi số điện thoại”, Lãnh Nguyệt lên xe, ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe.

Khoảng khắc cửa xe đóng lại, tôi nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Nguyệt, thật ra, cô ta cũng rất khó chịu.

Dù gặp và quen nhau, còn xảy ra quan hệ với tôi, nhưng cô ta buộc phải rời đi, cô ta không muốn sống cuộc sống cứ đánh đánh giết giết này nữa.

Tôi ghét cái cảm giác đau thương khi chia xa này.

Mạc Vũ cười nói: “Em Lãnh Nguyệt, Trường Sơn Thành nói đúng, có duyên thì sẽ gặp lại thôi”.

“Tôi tin chúng ta sẽ có ngày gặp lại Trương Sơn Thành”.

Lãnh Nguyệt không nói gì.

Tôi chăm chú nhìn Mạc Vũ: “Mạc Vũ, cô phải bảo trọng, có chuyện gì cần giúp đỡ thì gọi điện cho tôi”.

Mạc Vũ đột nhiên tiến về phía trước một bước, ôm chặt lấy tôi, áp sát người vào tôi.

Tôi ngây người, trên người Mạc Vũ truyền đến một mùi hương nhè nhẹ, đây là mùi hương cơ thể của cô ta.

Đôi môi của Mạc Vũ sáp lại gần tai tôi, nhẹ nhàng nói: “Sơn Thành, sẽ có một ngày tôi tìm thấy bí mật trên người cậu”.

“Tôi sẽ quay lại”.

Nói xong, Mạc Vũ lên xe rồi đóng cửa.

Xe nhanh chóng đi về phía cổng thôn.

Trong lòng tôi vô cùng trống vắng.

Bí mật?

Lời của Mạc Vũ là có ý gì? Lẽ nào cô ta biết sự tồn tại của tiên nữ Thanh Thủy trên người tôi sao?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bí mật mà Mạc Vũ nói là bí mật của cậu, hơn ba trăm năm trước, cậu giống hệt với người yêu của cô ta, huyết thống cũng giống, giống như hai giọt nước vậy”.

“Cô ta nói chính là bí mật này, giữa hai người có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ”.

“Nhưng...”, tôi hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao Mạc Vũ lại phải rời xa tôi?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Chắc chắn cô ta còn có việc quan trọng hơn cần làm, hơn nữa, cô ta phải tu luyện, hồi phục sức mạnh... Cần có rất nhiều thứ, nếu ở lại bên ngươi, thì sẽ không làm được gì”.

“Ngươi, Mạc Vũ và cả Lãnh Nguyệt, cuối cùng cũng sẽ đi về nhiều hướng khác nhau”.

“Đương nhiên, đợi khi ngươi mạnh lên sẽ có cơ hội gặp lại bọn họ thôi”.

Tôi trở về phòng, nằm trên giường, tâm trạng nặng nề.

Có lẽ do quá mệt mà mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Vừa chợp mắt không lâu, tôi bị ác mộng dọa cho tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Trong mơ, tôi thấy mình đứng trong biển lửa, bốn phía đều là lửa bao quanh, tôi liều mạng chạy, nhưng dù tôi có đi đến đâu đều chỉ thấy một biển lửa.

Tôi mơ thấy bản thân bị lửa thiêu, trong mơ không hề bị thương, nhưng cảm giác tuyệt vọng và đau khổ từ sâu trong lòng đó khiến tôi vô cùng khó chịu.

Xem ra cái chết của Hoàng Tiểu Tinh đã để lại sự sợ hãi trong lòng tôi, lúc đó cảm thấy không sao cả, sau khi báo thù, cảm giác vô cùng vui sướng, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn rất sợ việc giết người.

Tôi xem giờ, đã sáu rưỡi, tôi không định ngủ nữa, nằm trên giường suy nghĩ chuyện sau này.

Hoàng Tiểu Tình bị giết chết, sau đó còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.

Hoàng Tiểu Tinh là người tổng phụ trách cho công trình lần này, anh ta chết rồi, giờ cần tìm một người để thay thế vào vị trí này.

Còn có Lữ Vô Thiện, không bao lâu nữa, Lữ Vô Thiện nhất định sẽ biết chuyện Hoàng Tiểu Tinh mất tích, hoặc có thể ông ta sẽ nghi ngờ việc này là do tôi làm.

Buổi sáng, Lý Tuyết Diễm dậy nấu cơm, tôi xuống bếp giúp đỡ, tôi nói với Lý Tuyết Diễm, Lãnh Nguyệt rời đi rồi.




“Tôi biết...”, mắt Lý Tuyết Diễm phiếm đỏ, “Chị Lãnh Nguyệt gửi tin nhắn cho tôi, nói chị ấy đi rồi, bảo tôi phải chăm sóc tốt cho bản thân, còn tặng cho tôi một món quà”.

Thời gian này, Lãnh Nguyệt vẫn luôn bảo vệ Lý Tuyết Diễm, ngoài thời gian Lý Tuyết Diễm học, hai người luôn đi cùng nhau.

Lâu dần, nhất định sẽ có tình cảm, sát thủ cũng có tình cảm, đăc biệt là khi đứng trước một cô gái đơn thuần, lương thiện như Lý Tuyết Diễm.

Lý Tuyết Diễm rất buồn, cô ấy không muốn Lãnh Nguyệt rời đi, nhưng cô ấy cũng không làm được gì.

Tôi và Lý Tuyết Diễm cùng nhau nấu cơm, hai chúng tôi nói chuyện, không ngờ rằng, thứ Lãnh Nguyệt tặng cho Lý Tuyết Diễm là một con dao gấp!

Hơn nữa con dao gấp này nhìn bề ngoài giống như một cây bút, lớn hơn những cây bút bình thường một chút, chỉ cần ấn vào nút ấn ở giữa thì lưỡi dao sẽ xuất hiện.

Lãnh Nguyệt là một sát thủ, quà tặng cũng rất đặc biệt, cô ta muốn Lý Tuyết Diễm dùng món quà này để phòng thân.

Tôi, Lý Tuyết Diễm và Triệu Vũ cùng nhau ăn cơm. Triệu Vũ rất đáng yêu, hỏi về tôi và chị Lãnh Nguyệt, tôi nói chị Lãnh Nguyệt có việc nên phải rời đi, Triêu Vũ liền không vui, nói đợi chị Lãnh Nguyệt về mới ăn cơm, chị Lãnh Nguyệt không về thì cậu ta cũng không ăn cơm nữa.

Triệu Vũ giống như một cậu bé ngây thơ, sống vui vẻ ở chỗ tôi, trước đây, bên cạnh Triệu Vũ chỉ có Triệu Linh Nhi ở bên bầu bạn.

Khi Triệu Linh Nhi có việc thì chỉ còn một mình Triệu Vũ ở nhà.

Sau khi Triệu Vũ đến nhà tôi, đã kết bạn được với rất nhiều người, hơn nữa ai cũng đối xử với cậu ta rất tốt.

Chương 374: Điều tra

Sau bữa tối, Trần Kế Tần đến gặp tôi, nói rằng người của Cục Xây dựng đang tìm Hoàng Tiểu Tinh để ký một văn kiện.

Tôi nói với Trần Kế Tần rằng Hoàng Tiểu Tinh đã bị tôi giết.

Tôi không có gì phải giấu Trần Kế Tần cả.

"Hoàng Tiểu Tinh chết rồi? Anh ta còn lợi hại hơn đại ca cơ mà?", Trần Kế Tần sửng sốt: "Lãnh Nguyệt và Mạc Vũ đều đã rời đi?"



“Ừ”, tôi gật đầu: “Đừng nói với ai về những chuyện này, kể cả Lý Tuyết Diễm cũng không được”.

"Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm".

Vẻ mặt Trần Kế Tần đầy kinh hãi: "Đại ca, sau này chúng ta có thể sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, kẻ thù của chúng ta quá mạnh..."

Tôi cười, nói: "Đừng lo, những chuyện này sẽ không liên luỵ đến anh đâu. Việc anh cần làm là quản lý tốt việc trong thôn”.



Tôi đang nghĩ, Trần Kế Tần vẫn luôn làm việc cho người dân trong thôn, được sự công nhận của người dân trong thôn. Sau khi tôi rời thôn, Trần Kế Tần có thể làm trưởng thôn.

Xét cho cùng, Trần Kế Tần là một người bình thường, không có thực lực. Còn tôi sau này sẽ lăn lộn trong giới tu luyện, Trần Kế Tần chỉ có thể ở lại thế giới của người thường.

Tôi và Trần Kế Tần cùng nhau đến Ủy ban thôn, người của Cục Xây dựng nhìn thấy tôi liền hỏi Hoàng Tiểu Tinh, tôi nói rằng tôi không nhìn thấy anh ta.

Sau đó, chúng tôi đến nhà của Hoàng Tiểu Tinh, bố mẹ của chị Văn Nhã nói với chúng tôi rằng họ đã làm xong bữa sáng, gọi Hoàng Tiểu Tinh dậy, nhưng Hoàng Tiểu Tinh không có ở đó.

Điện thoại của Hoàng Tiểu Tinh không liên lạc được, vẫn luôn tắt máy.

Không ai biết Hoàng Tiểu Tinh đã đi đâu, nhưng để mua một số vật liệu xây dựng, cần phải có chữ ký của Hoàng Tiểu Tinh, tình hình đang rất gấp.

Với tư cách là trưởng thôn, tôi chỉ có thể kí thay. Vốn dĩ chữ kí của tôi không được chấp nhận, nhưng xét thấy đợi Hoàng Tiểu Tinh trở lại thì không kí nữa là được. Thời gian xây dựng không thể bị trì hoãn vì một số vật liệu được.

Sau khi ký xong, không ai đi tìm Hoàng Tiểu Tinh. Hoàng Tiểu Tinh là người phụ trách, những việc nhỏ khác đương nhiên sẽ do người khác lo liệu, Hoàng Tiểu Tinh chỉ chịu trách nhiệm giải quyết những việc lớn.

Bảy giờ tối hôm đó, tôi vừa nằm trên giường sau khi ăn xong, chị Văn Nhã đã gọi điện cho tôi hỏi tôi Hoàng Tiểu Tinh đang ở đâu.

Tôi nói: "Hôm nay em không gặp Hoàng Tiểu Tinh, sáng nay lúc ký tên cũng không tìm thấy anh ta".

Chị Văn Nhã có chút sốt ruột: "Chị cũng không liên lạc được với Tiểu Tinh, chị gọi cho anh ấy vào buổi sáng, buổi trưa gọi, buổi tối chị cũng gọi cho anh ấy, nhưng đều tắt máy”.

Tôi nói: "Chị đừng lo, anh Tiểu Tinh vẫn ở trong thôn chúng ta. Có lẽ anh ta có việc gấp nên đi giải quyết rồi".

Văn Nhã nói: "Bây giờ Tiểu Tinh chủ yếu đang chịu trách nhiệm cho việc xây dựng thôn, căn bản không có việc nào khác".

"Mí mắt phải của chị liên tục giật giật, Sơn Thành, chị thực sự lo lắng, chị sợ Tiểu Tinh sẽ xảy ra chuyện gì".

Tôi không thể nói cho Văn Nhã biết chuyện của Hoàng Tiểu Tinh. Ngay cả khi Văn Nhã biết Hoàng Tiểu Tinh mất tích hoặc đã chết, chị Văn Nhã rất đau buồn, tôi cũng không thể nói.

Vì sự tình quá phức tạp, có quá nhiều thứ liên quan đến chuyện này.

Hoàng Tiểu Tinh vẫn luôn lợi dụng chị Văn Nhã, việc đầu tư xây dựng thôn của chúng tôi là vì báu vật dưới đền thờ, cả chuyện thầy khai quang nữa.

Một người tu luyện tìm bạn gái bình thường sẽ không bao giờ tìm người thường.

Đôi khi, tôi còn nghĩ rằng việc chị Văn Nhã thành lập công ty ở phía Nam có thể có liên quan đến Lữ Vô Thiện và Hoàng Tiểu Tinh.

Chị Văn Nhã cũng như tôi, tốt nghiệp trung học cơ sở rồi đi vào phương Nam làm việc. Sau một vài năm, chị ấy mở công ty, bắt đầu giàu có. Nhưng cụ thể mở công ty kiểu gì, kiếm tiền kiểu gì thì tôi thực sự không biết.

Tôi nói: "Chị Văn Nhã, đừng lo lắng. Nếu chúng ta không thể liên lạc được với Hoàng Tiểu Tinh thì báo cảnh sát".

"Em quen rất nhiều người trong Cục cảnh sát. Họ có thể giúp chúng ta điều tra".

Bình thường phải mất tích hơn hai mươi tư tiếng mới có thể lập án, nhưng dựa vào quan hệ của tôi và thân phận của Hoàng Tiểu Tinh, cảnh sát sẽ điều tra ngay lập tức.

“Ừ”, chị Văn Nhã nói: “Báo cảnh sát trước đi, Sơn Thành, em chờ chị, chị quay lại ngay”.

Tôi đã gọi cho đội trưởng Lưu, đội trưởng Lưu hoàn toàn đồng ý, nói rằng ông ấy sẽ đến thôn của chúng tôi để điều tra ngay bây giờ.

Đã diễn thì phải diễn cho trót.

Một tiếng sau, tôi nhìn thấy chị văn Nhã và đội trưởng Lưu, hóa ra hai người gặp nhau khi lái xe được nửa đường, nên họ đến cùng nhau.

Hai người đỗ xe trước cửa nhà tôi, rồi vội vàng vào nhà.

Chị Văn Nhã mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám, dáng người cao, chân thon, rất có khí chất.

Đội trưởng Lưu lấy ra một cuốn sổ nhỏ và máy ghi âm. Chúng tôi ngồi trong phòng khách, tôi kể cho chị Văn Nhã và đội trưởng Lưu chuyện sáng nay.

Các công nhân đều đang sống trong những căn nhà dựng tạm bợ bằng thép trong công trường, đến nay đã hơn tám giờ, hầu hết công nhân vẫn chưa ngủ, họ đều đang tụ tập đánh bài và trò chuyện.

Tất cả các công nhân đều nói rằng cả ngày hôm nay họ không hề gặp Hoàng Tiểu Tinh.

Từ khi bắt đầu khởi công, hàng ngày đúng vào lúc tám giờ sáng, Hoàng Tiểu Tinh đều sẽ đến công trình thứ nhất và công trình thứ hai để kiểm tra, nhưng sáng nay anh ta không đến.

Khi họ tan làm lúc sáu giờ ngày hôm qua, một số công nhân đã nhìn thấy Hoàng Tiểu Tinh, họ đều nói rằng Hoàng Tiểu Tinh đã về nhà.

Sau khi đội trưởng Lưu ghi chép đơn giản vài thứ, chúng tôi đến nhà chị Văn Nhã và nói chuyện với bố mẹ chị ấy. Hai người họ nói với chúng tôi rằng, khoảng bảy giờ tối qua, Hoàng Tiểu Tinh đã trở về phòng sau khi ăn xong bữa tối.

Buổi sáng hôm nay, cô Văn gọi Hoàng Tiểu Tinh ăn bữa sáng, nhưng Hoàng Tiểu Tinh không có ở trong phòng.

Chúng tôi cùng đến phòng của Hoàng Tiểu Tinh.

Phòng của anh ta gọn gàng ngăn nắp, mặt đất không chút bụi bẩn, nhưng đêm đó, Hoàng Tiểu Tinh đã đục một lỗ trên tường, nơi có một bức tranh phong cảnh chắn ngang.

Đội trưởng Lưu bắt đầu kiểm tra phòng, đồ đạc và ví tiền của Hoàng Tiểu Tinh đều ở trong phòng, có nghĩa là Hoàng Tiểu Tinh không hề đi xa.




Ánh mắt của chị Văn Nhã nhanh chóng dừng lại ở bức tranh trên tường, hỏi bố mẹ: "Bức tranh phong cảnh này ở đâu ra thế ạ?"

Chú Văn nói: "Đây là tranh bố sưu tập, bố vẫn luôn cất ở đáy rương. Hôm qua Tiểu Tinh hỏi bố có tranh gì không, vì vậy bố đã lấy rương ra rồi Tiểu Tinh lấy đi một bức tranh".

Việc treo tranh phong cảnh trong phòng ngủ quả thực không bình thường, vì tranh phong cảnh thường để treo ở phòng khách và phòng làm việc.

Văn Nhã bước tới, dùng tay phải nhấc bức tranh từ dưới lên.

Bên dưới... là một cái lỗ to hơn nắm tay, sâu hơn chục xăng-ti-mét, xung quanh dày đặc vết nứt.

Mọi người ai cũng sửng sốt, Văn Nhã nói: "Bố mẹ, chuyện gì thế này?"

Cả chú Văn và cô Văn đều nói rằng họ không biết.

Tôi nói: "Cô chú ạ, cái lỗ to như vậy rõ ràng là do vật nặng đập vào, nhất định sẽ phát ra tiếng động lớn. Hai người đều ở nhà, làm sao không biết được chứ?"

Khi tôi nói lời này, cô Văn như nhớ ra chuyện gì đó: "Nửa đêm qua, bỗng nhiên có tiếng gì đó rất ồn".

"Tôi định đi ra ngoài xem một chút, nhưng ông nhà lại nói, hẳn là công trình bên đó bị đổ cái gì rồi".

"Tôi cũng chả nghi ngờ gì cả, vì gần đây thường có một số tiếng ồn chỗ công trường vào lúc nửa đêm, bình thường thôi mà".

Vẻ mặt đội trưởng Lưu trở nên nghiêm trọng: "Tối hôm trước lúc mấy giờ vậy?"

Bố mẹ chị Văn Nhã nói họ cũng không xem thời gian, chắc là quá nửa đêm.

Chương 375: Diễn kịch

Đội trưởng Lưu chụp một vài bức ảnh, nói: "Từ dấu vết có thế thấy, lỗ nhỏ này là do vật nặng đập một lần vào tường tạo ra".

"Những khoảng trống và vết nứt xung quanh không có dấu vết của lần đập thứ hai".

"Nhưng... đây là tường, bên trong có xi măng. Cho dù là dùng vật nặng cũng không ai có thể đủ sức để đập vỡ tường ngay lập tức, mà dấu vết này trông cứ như là dùng nắm đấm vậy".

"Không có dấu vết nguỵ tạo ở miệng lỗ này".



Tôi phải nói rằng đội trưởng Lưu phán đoán rất chính xác.

Văn Nhã nhíu mày: "Đội trưởng Lưu, một nắm đấm có thể đập thành lỗ trên tường sao? Không thể nào chứ!"

Đội trưởng Lưu hỏi ngược lại: "Vậy thì vật nặng nào có thể đập vỡ một cái lỗ lớn như vậy, sâu như vậy?"

"Bức tường vô cùng cứng, cho dù là búa chuyên dùng phá tường, chắc chắn sẽ có nhiều vết nứt mà chỉ bị móp một chút, nhưng bây giờ, tường trực tiếp bị đập thủng một lỗ luôn".



"Tôi chỉ đang phân tích dựa theo phán đoán của tôi, tôi cũng nghĩ là không thể nào, nhưng dấu vết trên hiện trường đã thể hiện rõ là như thế."

"Hơn nữa, mặt đất rất sạch sẽ, không có dấu vết nào khác. Hoàng Tiểu Tinh lấy một bức tranh treo ở đây, đương nhiên là anh ta muốn che giấu dấu vết này, không muốn để người khác biết".

"Bây giờ, theo phán đoán của tôi, Hoàng Tiểu Tinh và ai đó đánh nhau trong căn phòng này vào tối hôm kia".

"Mọi người nhìn đây, bức tường bên cửa sổ, và bức tường bên cửa có một số vết xước".

Tối hôm kia, tôi và Hoàng Tiểu Tinh đánh nhau, ngoại trừ cái lỗ mà Hoàng Tiểu Tinh đập ra, trên tường còn có một số dấu vết nhỏ. Đội trưởng Lưu có kinh nghiệm xử lý các vụ án nên đã sớm tìm ra.

Tôi giả vờ hỏi: "Đội trưởng Lưu, ý của ông là việc Hoàng Tiểu Tinh mất tích có liên quan đến những dấu vết này sao?"

Đội trưởng Lưu nói: "Chuyện này vẫn chưa rõ ràng. Hôm qua Hoàng Tiểu Tinh vẫn còn ở đây, không có gì bất thường, nhưng hôm nay lại mất tích".

"Hai vị phụ huynh không phát hiện Hoàng Tiểu Tinh có rời đi, chứng tỏ Hoàng Tiểu Tinh bí mật rời đi. Lúc đi, anh ta còn gấp chăn, dọn dẹp phòng, không đem theo bất cứ giấy tờ gì cả".

"Chứng tỏ anh ta không đi đâu xa".

Sau khi đội trưởng Lưu điều tra ở đây, cũng không có kết quả.

Không ai biết bạn bè của Hoàng Tiểu Tinh, chị Văn Nhã chỉ biết hai người bạn của Hoàng Tiểu Tinh, cả hai đều là đồng nghiệp cũ của chị Văn Nhã. Họ đều nói rằng họ không gặp Hoàng Tiểu Tinh.

Sau khi điều tra chi tiết, đội trưởng Lưu đã yêu cầu tôi đợi, sau bốn mươi tám giờ, nếu Hoàng Tiểu Tinh không xuất hiện, cảnh sát sẽ tiến hành điều tra toàn diện.

Đội trưởng Lưu đi rồi, chị Văn Nhã vẫn chưa đi, chị ấy ở nhà, tôi an ủi chị Văn Nhã rồi mới về.

Trong vài ngày sau đó, không có chuyện gì xảy ra, công trình vẫn tiếp tục, bởi vì Hoàng Tiểu Tinh mất tích nên công trình phải bầu lại một người phụ trách. Ban đầu tôi muốn Trần Kế Tần phụ trách, nhưng tên này hoàn toàn không thích hợp làm người phụ trách, cũng không biết tí gì về ngành kiến trúc.

Nên chỉ đành để lãnh đạo của Cục Xây dựng đích thân phụ trách chuyện này.

Tôi đều sẽ lần lượt xem qua tất cả các tài khoản và mục thanh toán, không sợ bọn họ biển thủ, nếu bị tôi bắt được, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Đồn cảnh sát cũng đã bắt đầu điều tra toàn diện, tôi phối hợp với đồn cảnh sát tổ chức cho người dân trong thôn lên dãy núi phía sau tìm kiếm, thậm chí còn đi đến các thôn khác để tìm kiếm, nhưng căn bản vẫn không tìm thấy Hoàng Tiểu Tinh.

Vị trí điện thoại di động của Hoàng Tiểu Tinh cũng không xác định được.

Hoàng Tiểu Tinh rơi khỏi vách núi, trên núi không có tín hiệu, hệ thống của Công an không thể xác định được vị trí.

Hoàng Tiểu Tinh mất tích, cả thôn đều truyền nhau tin đồn.

Chị Văn Nhã mấy ngày nay rất buồn, chị ấy cũng bỏ bê hết công việc, cả ngày lo lắng cho Hoàng Tiểu Tinh.

Vào buổi chiều ngày thứ tư, tôi đang ở trong Ủy ban thôn để thảo luận các vấn đề với người của Cục Xây dựng thì nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn từ một số ẩn.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Đó hẳn là cuộc gọi của Lữ Vô Thiện. Có vẻ như ông ta gọi vì chuyện của Hoàng Tiểu Tinh. Đừng có nhận rằng ngươi đã giết Hoàng Tiểu Tinh".

"Bây giờ vẫn chưa thích hợp để đối đầu với Lữ Vô Thiện".

Tôi có chút khó hiểu: "Chúng ta giết Hoàng Tiểu Tinh, không phải là muốn dụ Lữ Vô Thiện ra ngoài sao?"

"Lữ Vô Thiện mới là kẻ chủ mưu của mọi chuyện. Tiêu diệt Lữ Vô Thiện thì mọi chuyện sẽ kết thúc".

“Bây giờ tình hình đã thay đổi”, tiên nữ Thanh Thuỷ giải thích: “Trước đây, chúng ta nghĩ rằng Hoàng Tiểu Tinh chỉ là người thường, có thể giết anh ta một cách dễ dàng. Cho dù Lữ Vô Thiện có mạnh đi nữa cũng không mạnh được bao nhiêu”.

"Nhưng bây giờ, một Hoàng Tiểu Tinh ẩn nấp kĩ đến mức suýt chút nữa quét sạch toàn bộ chúng ta. Vậy thì Lữ Vô Thiện phải là người mạnh hơn Hoàng Tiểu Tinh, hoặc là có thế lực khác đứng sau Hoàng Tiểu Tinh".

"Thực lực của ngươi hiện tại không đủ để đối chọi với những thế lực này. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Khi thực lực của ngươi được cải thiện và hoàn toàn có thể tranh đấu được với những người này hẵng tính sổ bọn họ".

"Làm như vậy không phải vì sợ Lữ Vô Thiện, không phải sợ kẻ địch, mà là chúng ta cần phải nhẫn nhịn. Nếu bây giờ đối đầu trực tiếp với Lữ Vô Thiện, ta lo lắng ông ta sẽ lại tấn công những người bên cạnh ngươi, hoặc phái người mạnh hơn tới ám sát ngươi".

"Quan trọng hơn là, kẻ thù ở chỗ tối, chúng ta ở ngoài sáng, ngươi vẫn luôn ở trong thôn, cũng đâu biết gì về Lữ Vô Thiện".

Khi tiên nữ Thanh Thuỷ nói như thế, tôi cảm thấy hơi sợ hãi, quả thực Lữ Vô Thiện ẩn nấp quá kĩ, tôi không biết gì về ông ta, nhưng tôi chắc chắn rằng ông ta biết mọi thứ về tôi.

Hoàng Tiểu Tinh là người dị năng cấp ba, nếu một kẻ mạnh như vậy ám sát tôi, tôi chắc chắn chạy không thoát.

Tôi hỏi tiên nữ Thanh Thuỷ: "Tôi nên làm gì bây giờ?"




Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Tốt nhất là nên làm hòa với Lữ Vô Thiện, hoặc là dùng Cục điều tra hiện tượng huyền bí kiềm chế Lữ Vô Thiện".

"Trước tiên hãy nghe giọng điệu của Lữ Vô Thiện. Nếu ông ta kiên quyết tranh đấu đến chết thì chúng ta cũng chơi đến cùng. Nếu ông ta có ý muốn làm hoà là tốt nhất".

Sự trao đổi ý thức chỉ trong một khoảnh khắc.

Tôi rời khỏi Ủy ban thôn và nghe điện thoại.

“Trương Sơn Thành, đã lâu không liên lạc, cậu thế nào rồi?”, giọng nói của Lữ Vô Thiện có chút kì quái.

Nghe thấy giọng nói của Lữ Vô Thiện, tôi rất tức giận: "Lữ Vô Thiện, mẹ nó chứ, ông nói cho tôi biết, có phải ông bắt cóc Hoàng Tiểu Tinh rồi không!"

"Tôi nói cho ông biết, ông cứ đợi đấy, rồi có một ngày, tôi sẽ tìm thấy ông rồi băm vằm ông ra!"

Giọng của Lữ Vô Thiện hết sức kinh ngạc: "Tôi bắt cóc Hoàng Tiểu Tinh?"

Tôi gào lên: "Lữ Vô Thiện, lúc trước ông còn bắt cóc người phụ nữ của tôi, tôi nói thật, cô gái bị ông bắt cóc hiện tại đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí!"

"Bây giờ, ông lại bắt cóc anh Tiểu Tinh, chuyện này, ông không xong với tôi đâu, tôi nhất định dùng lực lượng của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đối phó với ông!"

Lần này Lữ Vô Thiện gọi cho tôi chắc chắn là để hỏi về Hoàng Tiểu Tinh. Việc Hoàng Tiểu Tinh mất tích đã được lan truyền từ lâu. Lữ Vô Thiện không thể liên lạc với Hoàng Tiểu Tinh, ông ta điều tra một chút là biết Hoàng Tiểu Tinh đã xảy ra chuyện.

Vì vậy, tôi đánh đòn phủ đầu, nói việc Hoàng Tiểu Tinh mất tích là do Lữ Vô Thiện làm。

Chương 376: Đến đây là kết thúc

Âm thanh của Lữ Vô Thiện ngày càng cổ quái: “Tôi bắt cóc Hoàng Tiểu Tinh?”

“Trương Sơn Thành, tôi cho rằng chuyện này là do cậu làm!”

“Ông điên rồi sao?”, tôi nói: “Lữ Vô Thiện, ông không cần giả bộ trước mặt tôi, ông hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi, dù ông có ẩn náu sâu đến đâu tôi cũng sẽ tìm ra được!”

“Nói cho tôi biết, lần này ông bắt cóc người của tôi để làm gì?”



Lữ Vô Thiện trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Trương Sơn Thành, thứ tôi muốn tôi đã có được rồi, tôi cũng không muốn có bất cứ xung đột nào với Cục điều tra hiện tượng huyền bí nữa”.

“Tôi nói cho cậu biết, chuyện Hoàng Tiểu Tinh mất tích không phải do tôi làm, tôi rất muốn biết rốt cục Hoàng Tiểu Tinh đã mất tích như thế nào? Có phải đã bị cậu giết rồi hay không!”

“Bị tôi giết?”

“Ông bị điên rồi sao?”, tôi giận dữ nói: “Lữ Vô Thiện, không phải ông thì còn ai nữa!”



“Ông hết lần này đến lần khác ám sát tôi, đối phó với người bên cạnh tôi, ông làm vậy đủ chưa!”

“Bảo vật ông cũng lấy được rồi, sao ông còn không chịu dừng tay!”

“Ông là đồ khốn nạn!”

“Ông là thứ ác ma!”

Tôi cố hết sức la hét, tức giận.

Lữ Vô Thiện trầm mặc một lát, nói: “Trương Sơn Thành, cậu bình tĩnh một chút, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu”.

“Không giấu gì cậu, tôi cho rằng cậu giết Hoàng Tiểu Tinh, nhưng bây giờ xem ra còn có người khác”.

“Thôi đi!”, tôi cắt ngang lời của Lữ Vô Thiện: “Đừng nói mấy lời vô ích đó với tôi! Đừng có đùn đẩy trách nhiệm, tôi nhất định sẽ tìm người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí để tố cáo ông!”

“Trương Sơn Thành”, Lữ Vô Thiện lạnh lùng nói: “Phiền cậu bình tĩnh một chút, tôi nói rồi, chuyện Hoàng Tiểu Tinh mất tích không phải do tôi làm!”

“Tôi cũng không muốn bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí để mắt đến!”

“Nếu tôi và cậu cứ tiếp tục đối đầu với nhau, Trương Sơn Thành, cậu đừng tưởng cậu có người ở trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì tôi sẽ sợ cậu!”

“Bây giờ tôi đã có được bảo vật, chỉ là không muốn làm lớn mọi chuyện lên nữa thôi!”

Hôm nay Lữ Vô Thiện gọi điện thoại cho tôi là muốn hòa giải với tôi sao?

Tôi lạnh lùng nói: “Ông tưởng ông nói như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?”

“Ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao?”

Lữ Vô Thiện nói: “Trương Sơn Thành, giữa tôi và cậu đã xảy ra rất nhiều chuyện, cậu đã hận tôi thấu xương từ lâu rồi, giữa chúng ta chỉ có cái chết mới là dấu chấm hết”.

“Dù chuyện của Hoàng Tiểu Tinh không liên quan gì đến tôi thì cậu cũng sẽ đối phó với tôi, vậy sao tôi lại không dám thừa nhận chứ?”

“Không giấu gì cậu, Hoàng Tiểu Tinh là người của tôi, vậy nên tôi mới nghi ngờ chuyện này là do cậu làm, nếu thật sự là do cậu làm thì cậu cũng sẽ thừa nhận”.

Những lời này của Lữ Vô Thiện chứng tỏ ông ta đã tin không phải chúng tôi giết Hoàng Tiểu Tinh, bởi vì nếu chúng tôi giết người của đối phương thì không có gì mà không dám nhận.

“Ồ? Hoàng Tiểu Tinh là người của ông?”, lời nói của tôi tràn đầy sự ngạc nhiên: “Ông nói cái gì vậy?”

Lữ Vô Thiện giải thích: “Cũng không phải hoàn toàn là người của tôi, Hoàng Tiểu Tinh đến thôn của cậu là để giải quyết một số việc, vừa hay tôi cũng có vài việc cần giải quyết, chúng tôi quen nhau qua một người khác rồi cùng nhau hợp tác”.

“Hoàng Tiểu Tinh có rất nhiều kẻ thù, cậu ta đột nhiên mất tích, đột nhiên xảy ra chuyện, cũng có thể là do người khác làm, cũng có thể là do cậu làm”.

“Dù là ai giết Hoàng Tiểu Tinh cũng không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn làm lớn chuyện lên với cậu nữa, tôi đã có được thứ mà tôi muốn, hai chúng ta đến đây là kết thúc, thế nào?”

Đến đây là kết thúc?

Trước đây tôi đối phó với người nhà họ Dương, khi họ phát hiện năng lực của tôi mạnh hơn họ rất nhiều, họ liền tìm tôi bắt tay làm hòa.

Bây giờ, ý của Lữ Vô Thiện, là sẽ không đối đầu với tôi nữa sao?

Trừ khi, Lữ Vô Thiện sợ tôi?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Lữ Vô Thiện sao lại sợ cậu chứ? Thứ ông ta sợ là Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.

“Hiện giờ ông ta không biết cậu có quan hệ thế nào với Cục điều tra hiện tượng huyền bí, nếu bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí để mắt đến, vậy thì ông ta cũng gặp nhiều khó khăn”.

“Cậu liên tục thể hiện thực lực của mình, khiến cho kế hoạch của Lữ Vô Thiện thất bại hết lần này đến lần khác, với tình hình hiện giờ, nếu Cục điều tra hiện tượng huyền bí nhúng tay vào và dùng toàn lực điều tra thì sẽ không thể khống chế được cục diện”.

“Hơn nữa, cậu thật sự có năng lực để giết một người mạnh như Hoàng Tiểu Tinh, Lữ Vô Thiện cũng sẽ tránh né cậu”.

“Vì vậy, Lữ Vô Thiện muốn dàn xếp ổn thỏa với cậu”.

Thì ra là vậy, thật ra tôi cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, xảy ra nhiều chuyện như vậy, có rất nhiều chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng tôi lại không thiệt hại gì.

Đợi khi tôi mạnh lên, tôi sẽ lại đến tìm Lữ Vô Thiện để tính sổ!

“Haha...”, tôi cười lạnh: “Lữ Vô Thiện, ông nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho ông sao? Nói khó nghe một chút, dù tôi có tha cho ông, ông nghĩ người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ dừng tay sao?”

“Từ đầu đến cuối, Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã nhúng tay vào việc này!”

Lữ Vô Thiện nói: “Chuyện của thôn các cậu đã kết thúc rồi, Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn điều tra tôi cũng không dễ đến thế, Trương Sơn Thành, tất cả mọi chuyện đều từ cậu mà ra, vậy thì cũng nên kết thúc từ cậu”.

“Nếu cậu vẫn cố chấp, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ điều tra tôi, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, dù thế lực đứng sau cậu có mạnh thế nào tôi cũng sẽ bắt cậu phải trả giá!”

Nói xong, Lữ Vô Thiện cúp máy, câu nói cuối cùng là để uy hiếp tôi.

Trong lòng tôi vô cùng tức giận.

Trước đây, chuyện Mộc Dịch điều tra thôn của tôi đã dẫn đến rất nhiều chuyện.

Lần trước tôi đã nói chuyện với thầy Cổ Hà của Mộc Dịch, ông ấy chỉ dùng giọng điệu hành chính nói với tôi, Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ cử người đi điều tra, khiến cho người ta có cảm giác họ không mấy quan tâm đến chuyện này.

Giống như Cổ Hà đã nói, gần đây có một nửa số vụ án không điều tra được, có rất nhiều nhân tố ở bên trong, vô cùng phiền phức.

Chuyện lần này của Hoàng Tiểu Tinh, phía cảnh sát sẽ dốc hết sức điều tra, nếu không thể điều tra ra được hung thủ thì chỉ có thể gạt vụ án này đi.




Chúng tôi đã giết Hoàng Tiểu Tinh, xóa hết dấu vết, không ai có thể điều tra ra được.

Trên đường về nhà, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bây giờ chuyện trong thôn đã được giải quyết hết rồi, Sơn Thành, ngươi cũng nên rời khỏi thôn rồi, đi ra thế giới bên ngoài”.

“Nếu như Lữ Vô Thiện vẫn muốn đối phó với ngươi, ngươi đi rồi thì cũng sẽ không liên lụy đến người dân trong thôn”.

Sớm muộn gì tôi cũng rời khỏi thôn, vốn dĩ sau khi tôi điều tra rõ việc thầy khai quang ở trong thôn sẽ rời đi.

Bây giờ đúng là lúc nên rời đi rồi.

Tôi trả lời: “Tiếp theo đó là đi đâu?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đi tìm nhiều cô gái lợi hại hơn để hút âm khí”.

“Cô gái càng lợi hại, càng mạnh mẽ, khi cậu lên giường với họ sẽ vô cùng có lợi”.

“Đi vào thành phố, làm việc cho Âu Dương Bác, Âu Dương Bác quen biết rất nhiều lão đại, vậy nên cũng tiếp xúc với rất nhiều người giàu có, âm khí của những người cô gái có gia thế đương nhiên sẽ mạnh hơn những người cô gái bình thường”.

Chuyện tôi cần làm đó là tìm thật nhiều cô gái, lên giường với họ để tu luyện.

Nếu chỉ lên giường với một cô gái thì lượng âm khí hút được sẽ ngày càng ít, chỉ có cô gái mới mới hút được nhiều hơn.

Sắp đến sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm rồi, đến lúc đó cậu bàn bạc với Âu Dương Bác một chút, tạm thời đi theo làm việc cho Âu Dương Bác.

Buổi tối, tôi bàn bạc với Trần Kế Tần, quyết định cho Lý Tuyết Diễm đến thị trấn của chúng tôi học.

Mọi chuyện đều đã kết thúc, Lữ Vô Thiện cũng sẽ không đối phó với Lý Tuyết Diễm nữa, bây giờ Lý Tuyết Nhiễm an toàn rồi.

Lý Tuyết Nhiễm đã bỏ lỡ rất nhiều việc học, nhưng ngày nào cô ấy cũng cố gắng học tập, tôi tin rằng cô ấy có thể theo kịp.

Chương 377: Mua nhà

Hai ngày nay, tâm trạng căng thẳng của tôi cũng được thả lỏng. Tôi giao chuyện trong thôn lại cho Trần Kế Tần và hai tổ trưởng, còn tôi ở bên cạnh Trương Lệ.

Từ khi Trương Lệ gặp nạn nằm bệnh viện, tôi chẳng chăm sóc cho cô ấy đàng hoàng được, toàn là Triệu Linh Nhi chăm sóc.

Vết thương của Trương Lệ đã khỏi từ lâu, chỉ là cơ bắp lâu không hoạt động, cần phải luyện tập phục hồi chức năng để độ dẻo dai của cơ bắp được tốt nhất.

Bị thương ba tháng, sở cảnh sát cho Trương Lệ nghỉ năm tháng. Thật ra có tôi chữa trị, không tới một tháng là Trương Lệ đã khỏi rồi.



Trương Lệ cũng không nghỉ dài hạn, chỉ cần cô ấy khỏi là sẽ đi làm ngay. Bất kể là công việc hay là cuộc sống của mình, cô ấy đều vô cùng nghiêm túc.

Trước đây Trương Lệ ở kí túc xá của đơn vị, trong sở cảnh sát chỉ có hai nữ cảnh sát, mặc dù kí túc xá đơn sơ nhưng gọn gàng ngăn nắp. Tôi vốn định thuê một căn nhà ở khu tốt hơn chút cho Trương Lệ ở, nhưng Trương Lệ cứ từ chối. Cô ấy không muốn làm gì đặc biệt, cũng không muốn tiêu tiền bậy bạ.

Trương Lệ mồ côi từ nhỏ, vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ tiêu linh tinh một đồng nào, dù biết tôi có tài sản chục triệu tệ cũng không muốn dùng tiền của tôi. Điều cô ấy cần là có tôi ở bên, là tình cảm chân thành của tôi.

Trương Lệ đã dần dần chấp nhận những người phụ nữ bên cạnh tôi, nhưng tôi thường hay nhìn thấy sự ghét bỏ từ trong ánh mắt cô ấy, thậm chí có lúc tôi và Triệu Linh Nhi thân thiết với nhau, cô ấy cũng có cảm giác ghét bỏ.



Hơn thế nữa, thỉnh thoảng cô ấy còn có ý nghĩ rời khỏi tôi, nhưng rồi lại không muốn rời đi.

Tôi là chỗ dựa duy nhất của Trương Lệ ở thị trấn này, vả lại cô ấy đã cho tôi lần đầu của cô ấy, tôi còn có sức hấp dẫn mãnh liệt với cô ấy. Dù là về mặt cảm giác hay về mặt sinh lý, cô ấy đều cần có tôi.

Đây chính là chỗ lợi hại của thuật hút âm khí, mỗi một người phụ nữ lên giường với tôi đều sẽ dựa dẫm vào tôi về mặt tâm lý lẫn sinh lý.

Giống như tiên nữ Thanh Thủy đã nói, thuật hút âm khí có thể biến một người phụ nữ trong sáng thành một người phụ nữ lẳng lơ, sẽ khiến người phụ nữ đó chết mê chết mệt tôi.

Thật ra bất cứ người đàn ông nào cũng không thể cho cô ấy cảm giác dựa dẫm về mặt tâm lý và cảm giác thỏa mãn về mặt cơ thể, trừ khi có người tu luyện thuật hút âm khí lợi hại hơn tôi.

Nhưng chuyện này không thể xảy ra. Tiên nữ Thanh Thủy nói thuật hút âm khí mà tôi tu luyện là độc nhất vô nhị trên đời, những tà thuật khác hay thuật song tu đều không mạnh bằng cái tôi tu luyện.

Hai ngày nay, buổi sáng tôi đích thân xuống bếp làm cơm cho Trương Lệ. Sau bữa cơm, chúng tôi đến công viên đi dạo, rèn luyện cơ thể, sau đó đi dạo phố. Buổi chiều thì cùng đọc sách, học tập ở kí túc xá.

Buổi tối tất nhiên tôi phải rời đi. Trương Lệ sẽ không ra ngoài ở với tôi, cô ấy kiên quyết muốn ở lại kí túc xá, tóm lại là không muốn có quan hệ đó với tôi nữa.

Mỗi khi tôi có suy nghĩ ấy, trong ánh mắt Trương Lệ lại hiện lên vẻ chán ghét. Cô ấy nghĩ tới hình ảnh tôi quan hệ với những người phụ nữ khác, nháy mắt tâm trạng đã trở nên không tốt.

Trương Lệ hết sức mâu thuẫn.

Buổi tối, tôi chỉ có thể đến ở nhờ nhà của viện trưởng Lưu.

Gần đây, Lý Giai Dao gọi điện cho tôi mỗi ngày, vô cùng dính người, ân cần hỏi han tôi, bảo tôi tới chơi với cô ấy. Ngày một tháng mười sắp đến, đợi nghỉ lễ tôi sẽ đi cùng Lý Giai Dao.

Có nhiều người phụ nữ thì sẽ rắc rối, phải chăm sóc tốt cho mỗi người, chuyện này cần phải có kỹ xảo.

Triệu Linh Nhi rất hiểu chuyện, mỗi ngày cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nói chuyện vài ba câu. Cô ấy biết tôi ở cùng Trương Lệ, cũng chưa bao giờ quấy rầy chúng tôi.

Nói như lời tiên nữ Thanh Thủy thì Triệu Linh Nhi là một cô gái rất biết suy tính. Từ khi tôi và Triệu Linh Nhi quan hệ với nhau, Triệu Linh Nhi vẫn không phản đối tôi có người phụ nữ khác, thậm chí còn luôn ủng hộ tôi.

Chỉ cần là chuyện tôi tình nguyện làm, Triệu Linh Nhi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Triệu Linh Nhi cần tôi chữa cơ thể cho cô ấy và em trai, cô ấy không rời khỏi tôi được.

Sáng ngày thứ ba, ăn xong bữa sáng, tôi dẫn Trương Lệ đi dạo phố, sau đó đưa Trương Lệ đến một khu nhà đang bán.

Trương Lệ không hiểu hỏi tôi: “Sơn Thành, rốt cuộc anh đưa em đi đâu vậy?”

Tôi cười bí ẩn: “Đến đó em sẽ biết”.

Chúng tôi đi vào khu Văn Viên, đây là khu nhà ở thương mại do nhà họ Dương khai thác.

Trên đường đi, Trương Lệ hỏi tôi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tôi không nói cho cô ấy.

Tôi kéo Trương Lệ đến đơn nguyên ba, đi vào thang máy, lên tầng mười lăm.

Ở đây có kết cấu một thang hai hộ, đây cũng là tòa nhà mà nhà họ Dương đầu tư nhiều nhất, bán được nhất.

Tôi lấy chìa khóa ra, mở cửa của căn hộ phía Tây.

“Nhà anh mua đây sao?”, Trương Lệ thắc mắc hỏi tôi.

“Đúng vậy”, tôi cười hì hì: “Anh đã mua nó lâu rồi, vào trong xem đi”.

Cả căn phòng được bài trí đơn giản theo phong cách Địa Trung Hải, cách điệu mang một màu sắc mơ mộng, sang trọng, sử dụng toàn là vật liệu cao cấp.

Căn nhà có diện tích một trăm năm mươi mét vuông, tổng cộng năm phòng, phòng khách, phòng làm việc, phòng bếp, phòng ngủ, phòng vệ sinh, đồ gia dụng đầy đủ.

Đây là một căn nhà được dày công trang trí, vốn dĩ là nhà tân hôn mà nhà họ Dương chuẩn bị cho Dương Đông và Lưu Thiến, đã được sửa sang hơn một năm trước, trong phòng không có bất cứ bụi bẩn hay mùi khó chịu nào.

Vì hôn sự của hai người họ bị hủy bỏ, căn nhà này cũng không có ai ở. Mỗi khi Dương Quang nhớ tới chuyện này là lại đau lòng, dứt khoát bán luôn căn nhà.

Nhưng vị trí của căn nhà này là tốt nhất, giá cả trang trí căn nhà quá cao đối với người trong thị trấn, không ai có thể chấp nhận nổi.

Thế nên tôi mua lại nó tặng cho Trương Lệ.

Ban đầu người nhà họ Dương biết tôi muốn mua nhà thì không lấy tiền, nhưng tôi vẫn trả cho họ, họ cũng chỉ lấy giá gốc.

Trương Lệ nhìn cách trang trí trong phòng, mắt ánh lên vẻ phấn khởi: “Đẹp thật đấy”.




“Em chưa bao giờ nhìn thấy căn nhà nào đẹp như thế này”.

“Em rất thích chiếc ghế sofa này”.

“Em cũng thích loại giấy dán tường này nữa...”

“Bức tranh này thật là đẹp, thích quá đi mất...”

Tôi cười nói: “Em thích thì tốt, căn nhà này là anh mua tặng em đấy”.

“Tặng em?”, Trương Lệ mở to mắt, há hốc miệng, không dám tin nhìn tôi: “Tặng cho em thật sao?”

Tôi nhét chìa khóa vào tay Trương Lệ, nói: “Đương nhiên là tặng cho em, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn em ở kí túc xá cho nhân viên chứ?”

“Em là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải cho em điều kiện sống tốt nhất”.

Trương Lệ nắm lấy chìa khóa, vẫn không dám tin nhìn tôi: “Thật sao? Sơn Thành, nơi này thuộc về em sao?”

“Đây là nhà của em sao?”

Trương Lệ vô cùng kích động.

“Ừ”, tôi khẳng định lần nữa: “Căn nhà này là của em”.

“Sơn Thành, em thích lắm...”

“Sơn Thành, anh tốt quá...”

Trương Lệ nhào vào lòng tôi, hai tay ôm chặt cổ tôi, hai chân kẹp lấy eo tôi, tư thế vô cùng mờ ám.

Tôi đỡ lấy mông Trương Lệ, cười nói: “Em thích thì tốt”.

Trương Lệ ôm tôi rất chặt, thổi khí vào tai tôi, giọng vô cùng dịu dàng: “Em thích vô cùng, em rất thích”.

“Lúc em vừa mới đi làm, mơ ước của em là kiếm tiền mua một căn nhà thuộc về mình”.

“Có một người bạn trai giàu có thật là tốt, giúp em thực hiện được ước mơ dễ dàng như vậy”.



Chương 378: Tiếp tục hút âm khí

Tôi buồn bực một hồi. Trước kia, mấy lần tôi muốn tìm một môi trường sống tốt hơn cho Trương Lệ, cô ấy cứ mãi từ chối, bây giờ lại dễ dàng tiếp nhận vậy sao?

Suy nghĩ của phụ nữ đúng là không đoán được.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đa số phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo, là kiểu người cảm tính”.

“Ngươi chỉ nói miệng, ai nghĩ ngươi nghiêm túc chứ, cho nên cứ làm luôn mới là tốt nhất”.



“Trước kia ngươi đã quan hệ với Trương Lệ, nhưng chỉ là quan hệ mà thôi, đôi bên cũng chưa hiểu gì nhiều về nhau”.

“Mấy ngày gần đây ngươi biểu hiện rất tốt”.

Trương Lệ xuống khỏi người tôi, giống như con gà con phấn khích mà bay từ phòng khách sang phòng ngủ, bay đến phòng làm việc rồi lại bay vào phòng bếp, phòng vệ sinh, bay đến mọi ngóc ngách trong nhà.

Trương Lệ rất vui vẻ, nụ cười sung sướng tràn ngập mỗi một góc phòng.



Mọi thứ trong phòng đều khiến Trương Lệ yêu thích không rời tay.

Mấy phút sau, Trương Lệ mới ra khỏi phòng, lại bổ nhào vào lòng tôi.

Tôi ôm Trương Lệ đặt lên ghế sofa, đè lên người cô ấy: “Cô nàng hư hỏng này, cứ lừa anh mãi, còn bảo là không thích nhà quá to nữa chứ, còn bảo là không thích anh tiêu tiền linh tinh nữa chứ”.

“Đúng vậy, em không thích tiêu tiền của đàn ông”, Trương Lệ cười hì hì nói: “Nhưng anh không phải đàn ông bình thường, anh giàu mà, hơn nữa, phụ nữ tiêu tiền người đàn ông của mình là chuyện đương nhiên”.

“Chìa khóa đâu rồi?”, Trương Lệ đẩy tôi ra, hỏi tôi chìa khóa.

Tôi đưa một chiếc chìa khóa cho Trương Lệ, cô ấy nói: “Sao chỉ có một chiếc? Không phải nhà mới đều có đến mấy chiếc sao?”

Tôi trả lời: “Nhà anh mua rồi, nhưng vẫn chưa làm thủ tục. Căn nhà này cần em đích thân đi làm, dùng tên em mua, là căn nhà thuộc về em”.

Trong mắt Trương Lệ lộ vẻ cảm kích: “Sơn Thành, anh thật tốt...”

Trương Lệ lại ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi một cái.

“Bắt đầu từ bây giờ, em chính là chủ nhân của căn nhà này, còn anh, anh là người đàn ông của em. Từ nay về sau, em chính thức công nhận anh là bạn trai em”.

“Làm bạn trai của em thì chuyện gì cũng phải nghe em, em cần gì thì anh phải mua cho em cái đó. Lúc em cần anh, anh phải đến bên cạnh em”.

Trương Lệ ra vẻ chủ nhân: “Đương nhiên, anh ở cùng với người phụ nữ khác em không quan tâm, cũng không quản nổi anh, nhưng anh nhất định phải tốt với em”.

“Anh đã tặng nhà cho em rồi, em muốn có một chiếc xe nữa, yêu cầu của em không cao, xe bình thường là được”.

Tôi cười đáp: “Vậy em thích xe gì? Anh mua cho em ngay”.

Trương Lệ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chiếc tốt hơn xe của người anh em Trần Kế Tần của anh là được. Anh cho em tiền, em tự mình đi mua”.

Chuyện này cũng không có vấn đề gì, tôi còn sợ Trương Lệ không cần gì ở tôi ấy chứ. Nếu thứ gì cũng không cần thì nghĩa là không cần tôi rồi.

Nếu một người phụ nữ đòi quà bạn trai, quấn lấy bạn trai, chứng tỏ cô ấy cần người đàn ông đó.

Tôi cười hì hì: “Anh sẽ cho em những gì em cần, vậy những gì anh cần thì sao?”

“Đàn ông các anh cần cái gì, em còn không hiểu hay sao?”, Trương Lệ nói rồi, ném cho tôi một ánh mắt mờ ám, đưa tay phải ra: “Đi thôi, dìu bổn cung về phòng, hầu hạ bổn cung đi ngủ...”

Thế này là dụ dỗ trắng trợn mà. Hai ngày vừa qua, tôi luôn muốn lên giường với Trương Lệ nhưng lúc nào cô ấy cũng từ chối, không thích, bây giờ tặng cho căn nhà là đồng ý ngay.

Suy nghĩ của phụ nữ thật là, cho dù tôi có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng họ, nhưng suy nghĩ thay đổi cũng nhanh quá nhỉ.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đúng là quá ngốc. Trương Lệ chỉ là một người phụ nữ bình thường, người phụ nữ nào mà không hi vọng bạn trai mình giàu có, không hi vọng bạn trai đối tốt với mình?”

“Chỉ cần ngươi thỏa mãn được tâm lý, sinh lý và cuộc sống vật chất của cô ta, sao cô ta nỡ rời xa ngươi chứ?”

“Lẽ nào ngươi nghĩ trên thế giới này thật sự có phụ nữ không mong muốn điều gì, chỉ tin vào tình yêu?”

“Tình yêu là thứ tình cảm mà mỗi người đều hướng về”.

“Chỉ khi cho đi mới có thể nhận lại, tình cảm của phụ nữ cơ bản đều được xây dựng dựa theo mức độ người đàn ông đó đối tốt với cô ta như thế nào”.

“Nếu một người phụ nữ rất yêu một người đàn ông, song người đàn ông đó không đối tốt với cô ta, cô ta chắc chắn sẽ từ bỏ. Nếu một người phụ nữ có cảm giác bình thường với một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó che chở, yêu thương người phụ nữ đó hết mình, dần dần người phụ nữ đó cũng sẽ cảm động, sẽ đem lòng yêu người đàn ông”.

“Lòng người không phải sắt đá, ngươi yêu Trương Lệ, đối tốt với cô ta, cô ta tự nhiên sẽ biết”.

Quả nhiên tiên nữ Thanh Thủy là chuyên gia tình cảm, cũng chỉ có phụ nữ là hiểu phụ nữ.

Tôi đỡ tay Trương Lệ giống như đỡ thái hậu, dìu Trương Lệ vào phòng. Tôi đóng cửa, Trương Lệ kéo rèm, phòng lập tức tối đi, nhưng không làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của tôi.

Trương Lệ cởi áo khoác và quần bên ngoài, sau đó thẹn thùng chui vào chăn.

Tôi trực tiếp lột sạch, kéo chăn ra, chui vào trong.

“Anh... sao anh không mặc quần áo...”, Trương Lệ cảm nhận cơ thể nóng hừng hực của tôi, xấu hổ hỏi tôi.

Tôi cảm thấy buồn bực, làm chuyện thế này sao có thể mặc quần áo chứ?

Tôi hiểu rồi, lần trước là Trương Lệ ở trong tình trạng say rượu, chúng tôi đã phát sinh quan hệ, cô ấy vẫn rất căng thẳng, rất xấu hổ.

“Em yêu, đừng căng thẳng, cũng giống như lần trước thôi, anh sẽ làm em cảm thấy thật thoải mái, thật sung sướng”.

“Anh sẽ cho em biết, người đàn ông của em là người lợi hại nhất trên đời...”

Chuyện này không phải thổi phồng lên, mà là sự thật.

Trương Lệ xấu hổ đến đỏ mặt, nhắm mắt lại.




Tôi bắt đầu cởi nút áo trong của Trương Lệ, trượt xuống từng chút một...

Hai tay tôi bắt đầu di chuyển trên cơ thể trắng nõn đầy đặn của Trương Lệ, không bỏ qua một chỗ nào. Nụ hôn của tôi rơi xuống người cô ấy như mưa...

Với kĩ thuật thành thạo của tôi, Trương Lệ bắt đầu có phản ứng. Tôi tiến thêm một bước lần mò cơ thể của Trương Lệ, động tác của tôi rất chậm, kích thích các huyệt vị trên người cô ấy, dần dần khơi lên dục vọng từ đáy lòng cô ấy.

Trương Lệ là một cô gái cổ hủ, căn bản sẽ không chủ động, thậm chí ngay cả hôn cũng không thạo.

Thế là tôi hun đúc một cách thận trọng mà mãnh liệt trên người Trương Lệ, giống như đang tỉ mỉ điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, cuối cùng đi vào bên trong cô ấy.

Động tác của tôi từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, ra ra vào vào, nhanh chậm giao hợp, mỗi lần tiến công đều khiến cơ thể Trương Lệ run lên...

Trương Lệ bắt đầu không kìm được mà rên lên, trong ánh mắt mê ly toàn là dục vọng, không nhịn được vuốt ve cơ thể tôi, chủ động hôn tôi...

Mười mấy phút sau, Trương Lệ nghênh đón lần lên đỉnh đầu tiên. Cả người cô ấy giật giật, bên dưới co rút kịch liệt.

Còn tôi vẫn tiếp tục tiến công mãnh liệt, tiếp tục làm cho lần lên đỉnh của Trương Lệ kéo dài, để cô ấy hưởng thụ sự sung sướng trước nay chưa từng có...

Ở nơi chúng tôi giao hợp, từng luồng sức mạnh thần bí không ngừng tiến vào cơ thể tôi, đó là âm khí.



Chương 379: Chuyển nhà

Một tiếng đồng hồ sau, tôi mới bùng nổ.

Trương Lệ liên tục hưởng thụ bảy, tám lần cao trào, cả người đã tê liệt, toàn thân đầm đìa mồ hôi, không còn sức lực. Cô ấy nằm trên ngực tôi, trong miệng vẫn còn tiếng rên khe khẽ.

“Sơn Thành, anh thật là lợi hại…”, Trương Lệ thở hổn hển: “Em rất yêu anh…”

Tôi hôn lên gương mặt đỏ bừng của Trương Lệ, nói: “Đồ ngốc, anh cũng yêu em”.



Hai chúng tôi nói lời ngọt ngào ở trên giường.

Trò chuyện với nhau một lúc, Trương Lệ đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh ngoài mua nhà cho em thì có mua cho người phụ nữ khác không?”

“Lâm Ngọc Lam? Triệu Linh Nhi?”

Con gái ai cũng hay ghen.



Tôi nói: “Đồ ngốc, không có, anh chỉ mua nhà cho mỗi em”.

Vẻ mặt Trương Lệ đầy hạnh phúc, sau đó lại nói: “Anh không sợ những người phụ nữ khác biết sẽ ghen sao?”

“Bây giờ anh không mua cho họ, có phải sau này sẽ mua không?”

Tay tôi lướt trên đôi gò bồng của Trương Lệ, cười đáp: “Người ghen là em chứ nhỉ?”

Lâm Ngọc Lam làm việc ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tạm thời không quay về, sau này cô ấy có thế giới và cuộc sống của cô ấy. Về phần Triệu Linh Nhi, hiện tại cô ấy đang ở trong đơn vị.

Tôi cũng định mua nhà cho Triệu Linh Nhi.

Tôi thật thà nói tình hình của hai người họ cho Trương Lệ, không giấu giếm điều gì.

Trương Lệ cọ đầu vào bên tai tôi, nói: “Không phải anh định đính hôn với Lâm Ngọc Lam sao? Lúc trước anh đích thân tuyên bố ở Đại hội toàn thôn đấy”.

“Lâm Ngọc Lam không về nữa sao? Làm việc ở bên ngoài? Có phải tình cảm giữa hai người có vấn đề gì không?”

Tôi cười nói: “Không có, bây giờ Lâm Ngọc Lam có rất nhiều việc phải làm, e rằng trong ba tháng này không gặp được cô ấy. Em không cần lo lắng mấy chuyện này, anh sẽ xử lý tốt, cũng không cần mua nhà cho Lâm Ngọc Lam, cô ấy không cần”.

“Vậy… anh cũng không được mua nhà cho Triệu Linh Nhi “, Trương Lệ nói: “Chỉ được mua cho em thôi. Anh có nhiều phụ nữ như vậy, em muốn làm bà cả, em muốn làm người mà anh yêu thương nhất”.

Thật là bá đạo.

Tôi cảm thấy nếu mua nhà cho Trương Lệ mà không mua cho Triệu Linh Nhi, chắc chắn cô ấy sẽ có ý kiến, việc gì cũng phải công bằng, làm như vậy mới là chính xác.

Nhưng Trương Lệ lại bảo tôi đừng mua thì phải làm sao?

Triệu Linh Nhi chăm sóc cho Trương Lệ lâu như vậy, vô cùng chu đáo. Quan hệ giữa hai người tốt là vậy mà Trương Lệ lại không cho tôi mua nhà cho Triệu Linh Nhi?

Tuy nhiên, tôi đọc được một số thông tin qua ánh mắt của Trương Lệ, cô ấy muốn ở đây cùng với Triệu Linh Nhi.

“Sơn Thành, căn nhà to thế này, phòng cũng nhiều, em ở một mình không phải là lãng phí hay sao?”, Trương Lệ cười hì hì, nói: “Có thể cho em gái Linh Nhi ở cùng em”.

“Đến lúc đó, em có xe rồi, mỗi ngày em sẽ đưa Linh Nhi đi làm, chiều thì cùng về. Khi đó, một mình em cũng không cô đơn nữa”.

“Nếu bảo anh ở với em thì chắc chắn là không đáng tin, cả ngày anh bận như vậy”.

Vậy là tốt nhất, tôi còn lo hai người phụ nữ ở với nhau, nếu tôi tới thì tối ngủ cùng ai? Nếu Trương Lệ đã chủ động đề xuất thì không còn vấn đề gì nữa.

Triệu Linh Nhi chắc chắn sẽ đồng ý.

Xem ra Trương Lệ cũng không phải kiểu con gái gây sự vô cớ.

Tôi và Trương Lệ ở trong phòng cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa, chúng tôi hẹn Triệu Linh Nhi ra ngoài ăn cơm. Tôi kể chuyện mua nhà, nói Triệu Linh Nhi ở cùng với Trương Lệ.

Triệu Linh Nhi đồng ý liên tục. Mấy ngày nay quan hệ giữa Triệu Linh Nhi và Trương Lệ rất tốt, tình như chị em, hai người ở cùng nhau cũng dễ chăm sóc cho nhau.

Chiều hôm đó, tôi nói Triệu Linh Nhi xin nghỉ, chúng tôi đón Triệu Linh Nhi về nhà mới. Trần Kế Tần, Lý Tuyết Diễm và Triệu Vũ đến giúp Triệu Linh Nhi và Trương Lệ chuyển nhà.

Sau khi chuyển nhà, buổi tối, chúng tôi cùng ăn liên hoan, chúc mừng hai cô gái về nhà mới.

Trần Kế Tần vô cùng ngưỡng mộ, tôi bảo Trần Kề Tần đừng lo, tôi sẽ mua cho anh ta một căn, Trần Kế Tần cám ơn tôi liên tục.

Mọi người đều rất vui vẻ, Trần Kế Tần đột nhiên lên tiếng: “Hay là thế này, bây giờ Tuyết Diễm cũng đi học rồi, mỗi ngày tôi phải lái xe đưa đón cũng không tiện cho lắm. Đương nhiên không phải là tôi không tiện, tôi sẵn lòng đưa đón Tuyết Diễm”.

“Chương trình học cấp ba khá là căng thẳng, sáng nào tôi cũng phải xuất phát vào sáu giờ hơn đưa Tuyết Diễm đến trường, tối xong giờ tự học đón về thì đã hơn mười một giờ. Bài tập của Tuyết Diễm nhiều, ngày nào cũng đi đi về về như thế thì quá mệt”.

“Thị trấn chúng ta nghèo, học sinh lại không ở nội trú, trường không có ký túc xá, đa số là thuê nhà trọ ở bên ngoài ở. Tôi lại lo ở nhà trọ không an toàn, vốn định thuê một căn nhà trong khu nhưng mà lo Tuyết Diễm ở một mình sẽ sợ”.

“Chi bằng thế này, đại ca, nhà của chị Trương Lệ và chị Linh Nhi là ba phòng ngủ một phòng khách, ba phòng ngủ còn trống một phòng, hay là cho Tuyết Diễm ở phòng đó luôn?”

Trần Kế Tần nói chuyện ngọt xớt, anh ta biết hai người phụ nữ này là của tôi nên gọi họ là chị.

Hai người phụ nữ không có ý kiến gì, như vậy thì Lý Tuyết Diễm đi học sẽ tiện hơn, ba người sống cùng nhau cũng có thể chăm sóc cho nhau.

Tôi đương nhiên không có vấn đề gì.

Trương Lệ cười nói: “Lần này tốt rồi, tôi nghe nói tay nghề nấu ăn của Lý Tuyết Diễm có thể so với đầu bếp lớn, sau này có phúc ăn rồi”.

Triệu Linh Nhi cũng nói: “Chị Tuyết Diễm, chị chỉ cần đi học thật tốt là được, em có nhiều thời gian, nấu ăn, việc trong nhà một mình em có thể làm được”.




“Ước mơ thuở nhỏ của em là thi vào đại học, trở thành một sinh viên đại học. Em không có cơ hội thực hiện ước mơ này rồi. Chị Tuyết Diễm, chị nhất định phải nỗ lực thi vào một trường đại học tốt”.

Triệu Linh Nhi mới mười sáu tuổi, Lý Tuyết Diễm đã mười tám tuổi nên Triệu Linh Nhi gọi Lý Tuyết Diễm là chị.

Chỉ số cảm xúc của Triệu Linh Nhi rất cao, rất biết nói chuyện.

Lý Tuyết Diễm vô cùng vui vẻ cảm ơn chúng tôi, Trần Kế Tần cũng cảm ơn chúng tôi hết lời.

Tôi cũng định mua cho Trần Kế Tần một căn nhà, nhưng một khi tôi rời đi, Trần Kế Tần làm trưởng thôn chắc chắn sẽ không rời khỏi thôn được, mua nhà ở thị trấn thì xa quá.

Hơn nữa, nếu Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm nên đôi, tới lúc đó mua cho họ căn nhà cũng không muộn.

Lý Tuyết Diễm cười nói: “Chị Linh Nhi, chị cũng đừng gọi tôi bằng chị. Tôi gọi Sơn Thành là anh, chị lại gọi tôi là chị không phải sẽ loạn sao?”

“Vẫn nên để tôi gọi chị là chị đi”.

Triệu Linh Nhi cười nói: “Chị Tuyết Diễm, chị lớn hơn em hai tuổi, em gọi theo cách của em, chị gọi theo cách của chị, chẳng sao cả”.

“Tóm lại, sau này mọi người ở cùng nhau, em nhỏ tuổi nhất, hai chị có gì sai bảo cứ nói em làm là được”.

Triệu Linh Nhi lợi hại quá, cô ấy nói chuyện luôn làm người khác vui.

Về phần Triệu Vũ, tôi sẽ chăm sóc cậu ta, đợi tôi lên thành phố sẽ dẫn cậu ta theo bên mình.

Triệu Vũ có tiềm lực vô hạn, sức mạnh bùng ra cực kì mạnh, có thể trở thành cánh tay đắc lực của tôi.

Đợi khi thực lực tôi tăng lên, sẽ có một ngày tôi chữa khỏi cho Triệu Vũ.

Sau bữa cơm, Trần Kế Tần, Lý Tuyết Diễm và Triệu Vũ quay về, chuyển nhà cho Lý Tuyết Diễm.

Tôi, Trương Lệ và Triệu Linh Nhi đến nhà mới, tôi giúp hai cô gái thu dọn một số vật dụng linh tinh.

Phụ nữ có rất nhiều vật dụng, áo quần, mỹ phẩm, túi xách, một đống đồ cần phải soạn ra, cất vào trong tủ, hoặc đặt lên bồn rửa mặt.

Chương 380: Huynh đệ tình thâm
Một tiếng rưỡi sau, Trần Kế Tần và Lý Tuyết Nhiễm trở về, mang theo một đống đồ, mọi đồ dùng trong phòng đều có, cũng không cần mua gì nữa.
Ba cô gái đang dọn dẹp những đồ lặt vặt mà họ mang tới, còn ba người tôi, Trần Kế Tần và Triệu Vũ thì ngồi trên ghế sofa xem phim.
Tôi cảm thấy có vài chuyện đã đến lúc nên bàn bạc với Trần Kế Tần, bàn bạc xong thì tính tiếp.
“Tiểu Tần, chuyện trong thôn chúng ta đều đã được giải quyết rồi, sau này cũng không có chuyện của thầy khai quang nữa, cũng không có người chết nữa”.
“Có lẽ tôi phải... rời khỏi thôn để ra bên ngoài phát triển”.
Trần Kế Tần vẫn chưa hiểu ra điều tôi muốn nói, mắt sáng lên, cười nói: “Anh đi đâu tôi sẽ theo anh đi đó”.
“Tôi đã sớm không muốn ở trong thôn rồi, muốn đi ra bên ngoài trải nghiệm một chút”.
“Thật ra...”, nhìn thấy tâm trạng phấn khích của Trần Kế Tần, nghe thấy đi ra bên ngoài phát triển, tôi thật không nhẫn tâm đả kích Trần Kế Tần.
“Tiểu Tần, tôi muốn anh làm trưởng thôn, giao lại mọi việc trong thôn cho anh, sau đó, anh sẽ ở bên Lý Tuyết Diễm, đợi khi Lý Tuyết Diễm tốt nghiệp, tôi tin hai người sẽ ở bên nhau”.
“Đến lúc đó, có thể sống cuộc sống bình thản, an nhàn”.
Trần Kế Tần đột nhiên không vui: “Đại ca, anh có ý gì?”.
Tôi nghiêm túc nói: “Anh đi theo tôi quá nguy hiểm, mọi chuyện xảy ra anh đều biết rồi đó, bao nhiêu lần tôi suýt chút nữa thì mất mạng, tôi không muốn anh đi theo tôi, đến lúc xảy ra chuyện gì thì không hay”.
Trần Kế Tần vô cùng giận dữ: “Đại ca, Trần Kế Tần tôi tuy rằng tham sống sợ chết, tuy rằng háo sắc, tuy rằng yêu tiền, những sau khi tôi theo anh, tôi đã quyết định, cả đời này sẽ đi theo anh”.
“Đại ca không sợ nguy hiểm thì tôi sợ gì chứ?”
“Nếu không có đại ca, bây giờ tôi vẫn còn là tên khốn nạn không chuyện xấu nào là không làm, còn là một tên vô dụng không làm được gì nữa”.
“Anh đã cho tôi nhiều thứ như vậy, đương nhiên tôi sẽ đi theo anh, báo đáp anh”.
“Tôi không làm một trưởng thôn nhỏ bé đâu”.
“Con người tôi cũng không hợp làm trưởng thôn”.
Thật không ngờ rằng Trần Kế Tần lại không sợ nguy hiểm, muốn đi theo tôi
“Tiểu Tần, tôi cho anh năm triệu”, tôi suy nghĩ rồi nói: “Năm triệu, đủ cho anh tiêu cả đời rồi, nhưng chúng ta đều là anh em, nếu anh không đủ tiêu thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, tiền không thành vấn đề”.
“Tôi muốn anh làm người đàng hoàng, sống cuộc sống tốt, khiến cho người trong thôn đều có thể giàu lên”.
“Anh coi tôi là người thế nào vậy!”, Trần Kế Tần bỗng trợn mắt nhìn tôi, tức tím cả mặt: “Tôi thừa nhận tôi theo anh là vì tiền, là vì phụ nữ”.
“Nhưng chúng ta là anh em! Nếu anh coi tôi là anh em thì đừng nói những lời đó với tôi!”
“Tôi không quan tâm, tôi phải đi theo đại ca, chỉ có theo đại ca cuộc đời tôi mới thú vị, tôi không muốn sống cuộc sống an nhàn gì cả!”
“Cuộc đời mỗi người cũng chỉ có mấy chục năm, tôi cũng muốn làm việc lớn một lần”.
“Giờ anh có ý gì? Không cần tôi nữa? Thấy tôi không có tài cán gì nên muốn bỏ rơi tôi?”
Tôi làm như vậy không phải vì không muốn cho Trần Kế Tần đi theo tôi, tôi sợ sẽ gặp nguy hiểm, tôi để anh ta sống cuộc sống an nhàn, có tiền, có phụ nữ, lẽ nào như vậy không tốt sao?
Nhưng anh ta nhất định muốn đi theo tôi.
Tôi làm như vậy là vì anh ta, nhưng cảm giác của Trần Kế Tần lại giống như là tôi đang bỏ rơi anh ta, bây giờ giống như một oán phụ vậy
“Anh Sơn Thành, anh không cần anh Tần nữa sao?”, Triệu Vũ ngồi một bên ăn táo nghe được câu chuyện của chúng tôi, dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt tủi thân, nói: “Anh Sơn Thành, anh cũng sẽ không cần em nữa sao?”
Tôi kéo tay Triệu Vũ, nói: “Không phải, sao anh lại không cần mọi người chứ, Trần Kế Tần mãi mãi là người anh em tốt nhất của anh, em mãi mãi là em trai yêu quý nhất của anh”.
Triệu Vũ nghiêng đầu: “Thế tại sao hai người lại cãi nhau?”
“Bạn tốt thì không nên cãi nhau”.
Lời nói của Triệu Vũ đã chọc cười tôi, tôi cười nói: “Không sao đâu, em xem phim đi, anh và Trần Kế Tần bàn bạc chút việc thôi, không phải là cãi nhau”.
“Ồ, anh Sơn Thành, anh đừng bắt nạt anh Tần, anh Tần luôn đối xử với em rất tốt, tốt hơn cả anh nữa”, Triệu Vũ nói xong liền cầm điều khiển, tiếp tục xem phim.
Tôi rất bận, bận đến mức không thể chăm sóc cho Triệu Vũ, mà Trần Kế Tần có thời gian thì liền đến tìm Lý Tuyết Diễm và chơi đùa cùng Triệu Vũ.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Tiểu Tần, chúng ta đừng cãi nhau, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu cũng đừng tức giận”.
Trần Kế Tần nhìn thấy Triệu Vũ ngây thơ, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: “Đại ca, anh nói những lời này, sao tôi có thể không tức giận chứ?”
“Anh nói đi, sao anh lại quyết định như vậy?”
Tôi nói: “Tiểu Tần, cậu không biết tôi đã trải qua những chuyện gì, những chuyện tôi nói cho cậu chỉ là tôi kể lại thôi, cậu không được tận mắt chứng kiến”.
“Lúc đó tôi và Lâm Ngọc Lam suýt nữa thì bị nổ chết, còn lúc giết Hoàng Tiểu Tinh, suýt chút nữa ba người chúng tôi đã bị Hoàng Tiểu Tinh giết hết”.
“Những chuyện xung quanh tôi quá nguy hiểm, mà sau này tôi sẽ còn gặp những chuyện nguy hiểm hơn, có những kẻ thù mạnh hơn”.
“Từ sau khi Lâm Ngọc Lam bị bắt cóc, tôi bắt đầu lo cho những người bên cạnh mình, cũng như việc chúng ta đón Lý Tuyết Diễm về, phải bảo vệ Lý Tuyết Diễm”.


“Tôi sợ kẻ địch sẽ đối phó với đồng nghiệp, ra tay với những người bên cạnh tôi”.
“Hơn nữa cậu... tôi cho cậu tiền, để cậu sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, như vậy không tốt sao?”
“Tôi không bỏ rơi cậu, mà là lo cho sự an toàn của cậu, lo cho sự an toàn của tất cả mọi người, chứ không phải muốn đuổi cậu đi”.
Sau khi Trần Kế Tần nghe tôi giải thích, vẻ mặt cảm động: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi đã hiểu lầm anh”.
“Nhưng mà tôi không sợ...”, vẻ mặt Trần Kế Tần kiên quyết: “Tôi phải đi theo đại ca, tôi phải giống như đại ca, ngày càng mạnh mẽ hơn, trở thành một người thật lợi hại”.
“Dù tôi có thật sự xảy ra chuyện gì, đại ca, tôi quyết không oán thán”.
“Dù có làm tài xế cho đại ca, làm chân sai vặt cho đại ca, tôi đều đồng ý”.
“Nói chung, tôi sẽ không ở lại thôn, sau này sẽ chán chết trong thôn mất!”
“Tôi cũng muốn ra bên ngoài thế giới để trải nghiệm!”
“Đại ca, cho tôi theo...”
Nhìn sự mong đợi của Trần Kế Tần, ánh mắt cầu xin, những lời tôi sắp nói ra lại nuốt lại.
Nếu Trần Kế Tần đã một lòng muốn đi theo tôi, sao tôi có thể từ chối đây?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Thật không ngờ, Trần Kế Tần lại có tình có nghĩa đến vậy, trước đây anh ta không phải người như vậy, mà là một tên khốn nạn chuyên làm chuyện xấu”.
“Xem ra anh ta đi theo ngươi, thật sự đã thay đổi rất nhiều, sự mạnh mẽ của ngươi đã hoàn toàn chinh phục Trần Kế Tần”.
“Nếu đã như vậy thì cứ tạm thời để Trần Kế Tần đi theo ngươi đi”.
“Chuyện sau này thì để sau này tính”.
Tôi cũng tính như vậy, tôi không thể tuyệt tình từ chối Trần Kế Tần, làm như vậy là sự đả kích quá lớn đối với Trần Kế Tần, hoặc có thể tình cảm của chúng tôi sẽ bị phá vỡ vì chuyện này.
Tôi vỗ vỗ vai Trần Kế Tần, vui vẻ nói: “Chuyện tối hôm nay cứ coi như tôi chưa từng nói, sau này cậu cứ tiếp tục đi theo tôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom