Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367: Bắt đầu hành động
Sau khi ăn sáng, tôi lại đến đến thăm những người già, trưởng bối trong thôn như hôm qua để bày tỏ sự quan tâm, và xử lý một vài việc vặt vãnh trong thôn, bận rộn cả cả một ngày.
Mới làm trưởng thôn được một thời gian ngắn, nhất định phải tạo dựng uy tín của bản thân, tạo quan hệ tốt với người dân trong thôn.
Trước đây dường như ngày nào tôi cũng ở bên ngoài, giao hết việc cho người khác làm, chưa từng quản lý việc gì trong thôn.
Người dân trong thôn rất không hài lòng với tôi, nếu không phải tôi đầu tư nhiều tiền vào thôn thì chắc họ sớm đã không cho tôi làm trưởng thôn nữa.
Vì vậy, mấy ngày nay tôi đích thân ra mặt xử lý những việc trong thôn, quan tâm đến người dân.
Hơn năm giờ chiều, Lãnh Nguyệt trở về, mua một chút thuốc độc và một chút dầu chuyên dụng để ở ghế sau xe.
Khi sắc trời dần tối, Mạc Vũ đưa Lãnh Nguyệt theo, đi bố trí hiện trường. Hai người đi men theo con suối nhỏ, đi vòng qua phía sau thôn, thông thường chỗ đó sẽ không có người.
Vì Lãnh Nguyệt không quen đường sau núi nên Mạc Vũ phải đi dẫn đường.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, hơn bảy giờ tối, Mạc Vũ quay trở về, Lãnh Nguyệt đợi chúng tôi ở trên núi...
Tám giờ năm mươi, Mạc Vũ ra khỏi cửa, cô ta phải đi gặp Hoàng Tiểu Tinh, hôm qua chúng tôi đã hẹn rồi.
Tôi đã nói hết hết ngọn ngành mọi chuyện và cả cuộc nói chuyện tối hôm qua giữa tôi và Hoàng Tiểu Tinh cho Mạc Vũ.
Nhất định không được để xảy ra sai sót gì.
Tôi không đi theo, nhỡ bị Hoàng Tiểu Tinh phát hiện thì mọi chuyện đều hỏng cả.
Tôi đợi Mạc Vũ ở nhà, vô cùng lo lắng.
Hơn mười giờ hai mươi, Mạc Vũ về, nhảy vào từ tường phía sau vườn.
Sau khi hai người gặp mặt đã nói một số chuyện liên quan đến kế hoạch ngày hôm qua, Hoàng Tiểu Tinh không nghi ngờ gì cả.
Dù sao thì Mạc Vũ cũng đã sống tám trăm năm, đã gặp rất nhiều chuyện, đối phó mấy chuyện nhỏ nhặt này vô cùng dễ dàng.
Tôi và Mạc Vũ bàn bạc một số việc cụ thể, chuẩn bị xong mọi thứ, sau đó chờ đợi thời gian.
Một giờ sáng, bắt đầu hành động.
Tôi thay giày thể thao, buộc chặt dây giày, dắt một con dao găm bên hông.
Mạc Vũ cũng chuẩn bị một con dao găm, giấu ở hông.
Mạc Vũ nói: “Trương Sơn Thành, hành động hôm nay nhất định phải thành công”.
Tôi tự tin gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi”.
Tôi và Mạc Vũ cũng nhau ra khỏi cửa.
Hôm nay không có trăng, bốn phía đều tối đen, Mạc Vũ hoàn toàn có thể không cần dùng đèn pin, bởi vì cô ta là yêu quái, thị lực trong bóng tôi rất tốt, mà tôi cũng không cần dùng.
Đêm khuya thanh vắng, trên đường chỉ còn tiếng chạy của tôi và Mạc Vũ.
Mạc Vũ chạy ở phía trước, tôi đuổi theo ở phía sau, chúng tôi cách nhau khoảng ba mươi mét.
Khi còn cách nhà chị Văn Nhã khoảng hai trăm mét, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoàng Tiểu Tinh ra rồi, đang đứng trong sân nhà anh ta”.
Mạc Vũ tăng tốc chạy về phía trước, tôi điên cuồng chạy theo sau, hai chúng tôi người trước người sau lướt qua nhà chị Văn Nhã.
Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, Hoàng Tiểu Tinh vẫn luôn đứng ở trong sân, nhưng không ra cửa chính.
Tại sao Hoàng Tiểu Tinh không ra chứ? Không phải muốn kéo tôi lại sao?
Tôi và Mạc Vũ chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, tiếp tục chạy về phía sau núi.
Rất nhanh, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, Hoàng Tiểu Tinh vẫn bám sát phía sau chúng tôi, nhưng ở khá xa, không để chúng tôi phát hiện.
Nhưng năng lực cảm nhận của tiên nữ Thanh Thủy rất mạnh, có thể phát hiện ra Hoàng Tiểu Tinh.
Sau khi chạy liên tục mười phút, Mạc Vũ lại tăng tốc, chạy vào một cánh rừng nhỏ, tôi cũng chạy vào đó tìm kiếm một hồi.
Tôi hét lớn: “Mau ra đây, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Tôi hét lớn vài tiếng, không có ai trả lời.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoàng Tiểu Tinh đuổi đến đây rồi, mau đuổi theo đi, đừng để ý đến Hoàng Tiểu Tinh, đi thẳng đến chỗ ám sát đi”.
Thế là tôi lại tiếp tục đuổi qua đó.
Tôi dốc hết sức chạy, bảy tám phút sau đã đến phía trước dãy núi trước đây.
Bên trái là ba tảng đá khổng lồ, bên phải là một bụi cỏ cao hơn người.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Lãnh Nguyệt ở trong bụi cỏ, Mạc Vũ ở sau tảng đá”.
Tôi đã sớm biết điều này rồi, trước đây Mạc Vũ đã nói cho tôi chỗ cô ta và Lãnh Nguyệt ẩn náu.
Tôi tìm ở xung quanh một hồi, cố tình hét lớn về phía xung quanh vài tiếng.
“Tôi biết cô ở quanh đây, mau ra đây!”.
“Dù có trốn ở đâu, tôi cũng sẽ tìm được”.
Không thấy ai trả lời, sau đó tôi ngồi trên đất nghỉ ngơi, thở hổn hển.
Tất cả đều là diễn kịch, tôi muốn ngồi ở đây chờ Hoàng Tiểu Tinh.
Rất nhanh, bụi cỏ phía sau lay động, tôi biết là Hoàng Tiểu Tinh đã đến, không gian tối tăm không gây bất cứ trở ngại gì cho tầm mắt của tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, lao về hướng đó: “Mau ra đây!”.
Trong tay tôi xuất hiện một con dao găm, hướng về phía Hoàng Tiểu Tinh.
“Trương Sơn Thành, là tôi!”
Hoàng Tiểu Tinh kêu lên một tiếng, né người sang một bên, tránh được sự tấn công của tôi, sau đó lùi lại hai bước.
“Hoàng Tiểu Tinh?”, tôi thu dao lại, đi về phía trước: “Hoàng Tiểu Tinh, sao anh lại ở đây?”.
Hoàng Tiểu Tinh thở gấp, đầu đầy mồ hôi, có chút gấp gáp nói: “Sơn Thành, ban nãy tôi vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hình như có người đang chạy, tôi ra ngoài xem thì nhìn thấy cậu hình như đang đuổi theo ai đó”.
“Vậy nên tôi mới đi theo đến đây, cậu chạy nhanh quá, tôi khó khăn lắm mới đuổi kịp đấy”.
“Sơn Thành, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hoàng Tiểu Tinh diễn kịch rất giỏi, xem ra anh ta chuẩn bị ra tay rồi.
Nếu anh ta đã không trực tiếp lật mặt, còn diễn kịch với tôi, vậy rõ ràng anh ta muốn đánh lén.
“Không, tôi không đuổi gì cả”, tôi cố ý lộ ra sắc mặt bối rối, cười nói: “Anh nhầm rồi, ở đây không có chuyện gì cả, anh Tiểu Tinh, anh về đi, buổi tối trên núi không an toàn đâu”.
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Sơn Thành, có phải cậu coi tôi là người ngoài rồi không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, còn không nói cho tôi?”
Tôi hạ thấp giọng, nói: “Anh Tiểu Tinh, có vài chuyện tôi nói anh cũng không tin, nói ra cũng ảnh hưởng đến an toàn trong thôn”.
“Những chuyện này rất phức tạp, tôi có thể tự giải quyết”.
“Anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi”.
Hoàng Tiểu Tinh không về rời đi, vẻ mặt vô cùng tò mò, nói: “Sơn Thành, mọi người đều là người một nhà, cậu và chị Văn Nhã giống như người thân của tôi vậy, với quan hệ của chúng ta, sao cậu phải giấu tôi chứ?”
“Cậu nói với tôi đã xảy ra chuyện gì đi, tôi có thể giúp cậu, thêm một người thì thêm sức lực mà”.
Tôi vẫn không nói, nói: “Anh Tiểu Tinh, không phải tôi không để anh giúp, có những chuyện anh không thể giúp được”.
“Anh biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, nghe lời tôi đi, rời khỏi đây, được chứ?”
Hoàng Tiểu Tinh lộ vẻ gấp gáp: “Sơn Thành, chuyện gì mà cậu nói tôi không giúp được cậu?”
“Không giấu gì cậu, tôi từng học võ vài năm, ban nãy chắc chắn cậu đang đuổi theo ai đó, cậu có chuyện gì, tôi có thể giúp đỡ”.
“Đừng dài dòng nữa, cậu mau nói cho tôi đi”.
Tôi nghĩ một lúc, nói: “Tôi đang đuổi theo một người phụ nữ, người phụ nữ này... vô cùng lợi hại”.
“Nói chung, cứ bắt được người phụ nữ này trước rồi tôi nói với anh sau”.
Nói rồi tôi tiến về phía tảng đá mà Mạc Vũ đang ẩn náu.
Mới làm trưởng thôn được một thời gian ngắn, nhất định phải tạo dựng uy tín của bản thân, tạo quan hệ tốt với người dân trong thôn.
Trước đây dường như ngày nào tôi cũng ở bên ngoài, giao hết việc cho người khác làm, chưa từng quản lý việc gì trong thôn.
Người dân trong thôn rất không hài lòng với tôi, nếu không phải tôi đầu tư nhiều tiền vào thôn thì chắc họ sớm đã không cho tôi làm trưởng thôn nữa.
Vì vậy, mấy ngày nay tôi đích thân ra mặt xử lý những việc trong thôn, quan tâm đến người dân.
Hơn năm giờ chiều, Lãnh Nguyệt trở về, mua một chút thuốc độc và một chút dầu chuyên dụng để ở ghế sau xe.
Khi sắc trời dần tối, Mạc Vũ đưa Lãnh Nguyệt theo, đi bố trí hiện trường. Hai người đi men theo con suối nhỏ, đi vòng qua phía sau thôn, thông thường chỗ đó sẽ không có người.
Vì Lãnh Nguyệt không quen đường sau núi nên Mạc Vũ phải đi dẫn đường.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua, hơn bảy giờ tối, Mạc Vũ quay trở về, Lãnh Nguyệt đợi chúng tôi ở trên núi...
Tám giờ năm mươi, Mạc Vũ ra khỏi cửa, cô ta phải đi gặp Hoàng Tiểu Tinh, hôm qua chúng tôi đã hẹn rồi.
Tôi đã nói hết hết ngọn ngành mọi chuyện và cả cuộc nói chuyện tối hôm qua giữa tôi và Hoàng Tiểu Tinh cho Mạc Vũ.
Nhất định không được để xảy ra sai sót gì.
Tôi không đi theo, nhỡ bị Hoàng Tiểu Tinh phát hiện thì mọi chuyện đều hỏng cả.
Tôi đợi Mạc Vũ ở nhà, vô cùng lo lắng.
Hơn mười giờ hai mươi, Mạc Vũ về, nhảy vào từ tường phía sau vườn.
Sau khi hai người gặp mặt đã nói một số chuyện liên quan đến kế hoạch ngày hôm qua, Hoàng Tiểu Tinh không nghi ngờ gì cả.
Dù sao thì Mạc Vũ cũng đã sống tám trăm năm, đã gặp rất nhiều chuyện, đối phó mấy chuyện nhỏ nhặt này vô cùng dễ dàng.
Tôi và Mạc Vũ bàn bạc một số việc cụ thể, chuẩn bị xong mọi thứ, sau đó chờ đợi thời gian.
Một giờ sáng, bắt đầu hành động.
Tôi thay giày thể thao, buộc chặt dây giày, dắt một con dao găm bên hông.
Mạc Vũ cũng chuẩn bị một con dao găm, giấu ở hông.
Mạc Vũ nói: “Trương Sơn Thành, hành động hôm nay nhất định phải thành công”.
Tôi tự tin gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi”.
Tôi và Mạc Vũ cũng nhau ra khỏi cửa.
Hôm nay không có trăng, bốn phía đều tối đen, Mạc Vũ hoàn toàn có thể không cần dùng đèn pin, bởi vì cô ta là yêu quái, thị lực trong bóng tôi rất tốt, mà tôi cũng không cần dùng.
Đêm khuya thanh vắng, trên đường chỉ còn tiếng chạy của tôi và Mạc Vũ.
Mạc Vũ chạy ở phía trước, tôi đuổi theo ở phía sau, chúng tôi cách nhau khoảng ba mươi mét.
Khi còn cách nhà chị Văn Nhã khoảng hai trăm mét, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoàng Tiểu Tinh ra rồi, đang đứng trong sân nhà anh ta”.
Mạc Vũ tăng tốc chạy về phía trước, tôi điên cuồng chạy theo sau, hai chúng tôi người trước người sau lướt qua nhà chị Văn Nhã.
Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, Hoàng Tiểu Tinh vẫn luôn đứng ở trong sân, nhưng không ra cửa chính.
Tại sao Hoàng Tiểu Tinh không ra chứ? Không phải muốn kéo tôi lại sao?
Tôi và Mạc Vũ chỉ có thể tiếp tục diễn kịch, tiếp tục chạy về phía sau núi.
Rất nhanh, tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi, Hoàng Tiểu Tinh vẫn bám sát phía sau chúng tôi, nhưng ở khá xa, không để chúng tôi phát hiện.
Nhưng năng lực cảm nhận của tiên nữ Thanh Thủy rất mạnh, có thể phát hiện ra Hoàng Tiểu Tinh.
Sau khi chạy liên tục mười phút, Mạc Vũ lại tăng tốc, chạy vào một cánh rừng nhỏ, tôi cũng chạy vào đó tìm kiếm một hồi.
Tôi hét lớn: “Mau ra đây, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Tôi hét lớn vài tiếng, không có ai trả lời.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Hoàng Tiểu Tinh đuổi đến đây rồi, mau đuổi theo đi, đừng để ý đến Hoàng Tiểu Tinh, đi thẳng đến chỗ ám sát đi”.
Thế là tôi lại tiếp tục đuổi qua đó.
Tôi dốc hết sức chạy, bảy tám phút sau đã đến phía trước dãy núi trước đây.
Bên trái là ba tảng đá khổng lồ, bên phải là một bụi cỏ cao hơn người.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Lãnh Nguyệt ở trong bụi cỏ, Mạc Vũ ở sau tảng đá”.
Tôi đã sớm biết điều này rồi, trước đây Mạc Vũ đã nói cho tôi chỗ cô ta và Lãnh Nguyệt ẩn náu.
Tôi tìm ở xung quanh một hồi, cố tình hét lớn về phía xung quanh vài tiếng.
“Tôi biết cô ở quanh đây, mau ra đây!”.
“Dù có trốn ở đâu, tôi cũng sẽ tìm được”.
Không thấy ai trả lời, sau đó tôi ngồi trên đất nghỉ ngơi, thở hổn hển.
Tất cả đều là diễn kịch, tôi muốn ngồi ở đây chờ Hoàng Tiểu Tinh.
Rất nhanh, bụi cỏ phía sau lay động, tôi biết là Hoàng Tiểu Tinh đã đến, không gian tối tăm không gây bất cứ trở ngại gì cho tầm mắt của tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, lao về hướng đó: “Mau ra đây!”.
Trong tay tôi xuất hiện một con dao găm, hướng về phía Hoàng Tiểu Tinh.
“Trương Sơn Thành, là tôi!”
Hoàng Tiểu Tinh kêu lên một tiếng, né người sang một bên, tránh được sự tấn công của tôi, sau đó lùi lại hai bước.
“Hoàng Tiểu Tinh?”, tôi thu dao lại, đi về phía trước: “Hoàng Tiểu Tinh, sao anh lại ở đây?”.
Hoàng Tiểu Tinh thở gấp, đầu đầy mồ hôi, có chút gấp gáp nói: “Sơn Thành, ban nãy tôi vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, hình như có người đang chạy, tôi ra ngoài xem thì nhìn thấy cậu hình như đang đuổi theo ai đó”.
“Vậy nên tôi mới đi theo đến đây, cậu chạy nhanh quá, tôi khó khăn lắm mới đuổi kịp đấy”.
“Sơn Thành, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hoàng Tiểu Tinh diễn kịch rất giỏi, xem ra anh ta chuẩn bị ra tay rồi.
Nếu anh ta đã không trực tiếp lật mặt, còn diễn kịch với tôi, vậy rõ ràng anh ta muốn đánh lén.
“Không, tôi không đuổi gì cả”, tôi cố ý lộ ra sắc mặt bối rối, cười nói: “Anh nhầm rồi, ở đây không có chuyện gì cả, anh Tiểu Tinh, anh về đi, buổi tối trên núi không an toàn đâu”.
Hoàng Tiểu Tinh nói: “Sơn Thành, có phải cậu coi tôi là người ngoài rồi không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, còn không nói cho tôi?”
Tôi hạ thấp giọng, nói: “Anh Tiểu Tinh, có vài chuyện tôi nói anh cũng không tin, nói ra cũng ảnh hưởng đến an toàn trong thôn”.
“Những chuyện này rất phức tạp, tôi có thể tự giải quyết”.
“Anh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi”.
Hoàng Tiểu Tinh không về rời đi, vẻ mặt vô cùng tò mò, nói: “Sơn Thành, mọi người đều là người một nhà, cậu và chị Văn Nhã giống như người thân của tôi vậy, với quan hệ của chúng ta, sao cậu phải giấu tôi chứ?”
“Cậu nói với tôi đã xảy ra chuyện gì đi, tôi có thể giúp cậu, thêm một người thì thêm sức lực mà”.
Tôi vẫn không nói, nói: “Anh Tiểu Tinh, không phải tôi không để anh giúp, có những chuyện anh không thể giúp được”.
“Anh biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, nghe lời tôi đi, rời khỏi đây, được chứ?”
Hoàng Tiểu Tinh lộ vẻ gấp gáp: “Sơn Thành, chuyện gì mà cậu nói tôi không giúp được cậu?”
“Không giấu gì cậu, tôi từng học võ vài năm, ban nãy chắc chắn cậu đang đuổi theo ai đó, cậu có chuyện gì, tôi có thể giúp đỡ”.
“Đừng dài dòng nữa, cậu mau nói cho tôi đi”.
Tôi nghĩ một lúc, nói: “Tôi đang đuổi theo một người phụ nữ, người phụ nữ này... vô cùng lợi hại”.
“Nói chung, cứ bắt được người phụ nữ này trước rồi tôi nói với anh sau”.
Nói rồi tôi tiến về phía tảng đá mà Mạc Vũ đang ẩn náu.
Bình luận facebook