Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351-355
Chương 351: Điều trị
Tôi đang nằm trên giường trong một phòng bệnh rất cao cấp, tất cả đều mang sắc trắng, sạch không tì vết.
Phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, còn có một chiếc máy to, giống như máy MRI trong bệnh viện.
Tôi đang nằm trên giường, dưới người lót tấm khăn trải y tế màu xanh. Trước mặt tôi là một bác sĩ mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang và găng tay y tế đang cẩn thận kiểm tra vết thương cho tôi.
Tôi vội hỏi: "Bác sĩ, Mộc Dịch sao rồi?"
Tôi rất lo cho Mộc Dịch.
Bác sĩ đáp với giọng nhàn nhạt: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi chịu trách nhiệm chữa trị cho cậu. Sau khi vết thương của cậu lành hẳn, cậu có thể rời khỏi đây".
"Cuộc điều trị này và tất cả mọi thứ ở đây, chỉ cần ký một thỏa thuận bảo mật là được".
Có vẻ như bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho tôi không biết chuyện của Mộc Dịch.
Tôi tin rằng với sức mạnh của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Mộc Dịch chắc chắn có thể được chữa khỏi.
Đã bịt tai tôi, đã bịt mắt tôi, lại còn phải ký thỏa thuận bảo mật gì chứ?
Đây chỉ là một phòng bệnh, có gì bí mật?
Tôi lại hỏi: "Còn có một cô gái khác đang hôn mê, cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ nói: "Đây không phải là việc mà bộ phận của chúng tôi phụ trách. Tôi chỉ điều trị vết thương cho cậu. Khi cậu bình phục, tự nhiên sẽ có người đến tìm cậu".
Tôi tin rằng Lâm Ngọc Lam cũng không sao cả.
Bác sĩ chỉ đơn giản kiểm tra các vết thương bên ngoài, sau đó ấn vào mạch môn của tôi để kiểm tra tình trạng cơ thể.
Một lúc sau, bác sĩ rất ngạc nhiên, nói: "Nội tạng của cậu bị tổn thương và mất rất nhiều máu. Nhưng cậu lại rất tỉnh táo, có thể sống sót đến bây giờ".
“Lợi hại thật đấy!”
Bác sĩ tiếp tục kiểm tra cơ thể tôi, sau đó nói: "Cậu không phải là người tu luyện, nhưng cơ thể của cậu đã từng được linh khí chuyển hóa".
"Linh khí luyện hóa cơ thể của cậu rất tốt, cho nên lần này khi linh khí làm tổn thương cơ thể cậu, cơ thể của cậu có khả năng chống lại linh khí nhất định”.
Phải nói rằng bác sĩ này cũng có bản lĩnh đấy, nhưng ông ta dường như không phát hiện được cơ thể tôi là thể chất dương.
“Ơ?”, bác sĩ lại sớm phát hiện ra sự khác thường: “Tại sao trong đan điền của cậu lại có dấu vết của linh khí?”
“Cậu có thể tu luyện linh khí sao? Nhưng... thể chất của cậu còn chưa đạt tới trình độ đó".
"Nếu cậu thật sự có thể luyện hóa linh khí, vậy linh khí sẽ không thể thương tổn cậu".
"Kỳ thật đấy, quá kỳ lạ".
Linh khí và sức mạnh mà tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt vào đều được lưu giữ trong đan điền của tôi. Lần này, tiên nữ Thanh Thuỷ đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình để bảo vệ Lâm Ngọc Lam và tôi, nên bây giờ đan điền trống rỗng. Nhưng đan điền lưu giữ linh khí và sức mạnh đã trải qua nhiều lần chuyển hoá, bác sĩ chắc chắn phải là người tu luyện mới có thể tìm ra những dấu vết này.
Nhưng bác sĩ cũng không hỏi quá nhiều, nhiệm vụ của ông ta là chữa trị vết thương cho tôi, có thể ông ta còn không biết tôi là ai.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Thể chất của cậu rất tốt, sau một tuần điều trị, cậu sẽ hoàn toàn bình phục, không để lại bất kì di chứng gì".
Nói xong, bác sĩ trực tiếp đỡ tôi xuống giường, ông ta ôm lấy tôi rồi đặt tôi lên bàn vận chuyển của thiết bị cách đó không xa, sau đó ông ta đặt đầu và chân của tôi cho ngay ngắn.
Quần áo của tôi từ trên xuống dưới rách lỗ chỗ, có nhiều vết bỏng khác nhau. Ông ta cứ vậy mà điều trị cho tôi luôn?
Tôi nói: "Bác sĩ, ông không cần phải xử lý quần áo và các vết thương ngoài của tôi sao?"
Bác sĩ cười, nói: "Không cần, phương pháp điều trị của chúng tôi rất tiên tiến, lát nữa cậu sẽ biết".
Tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc là điều trị kiểu gì?
Không xử lý vết thương, không xử lý bất kì chỗ nào cả, không sợ bị nhiễm trùng sao?
Bác sĩ nói: "Từ bây giờ, tôi sẽ chữa trị cho cậu. Cậu sẽ hoàn toàn hồi phục sau khi nằm trong thiết bị này khoảng bảy ngày. Ngoài ăn uống đi vệ sinh ra, cậu sẽ phải nằm trong đó".
“Năm ngày nữa, tôi sẽ tới kiểm tra lại”.
Dứt lời, bác sĩ đi đến bên cạnh thiết bị, nhấn công tắc khởi động và một số các nút khác trên đó.
Bàn vận chuyển bắt đầu khởi động, đưa tôi vào bên trong thiết bị.
Cảm giác giống như chụp CT đầu.
Bác sĩ rời phòng mà không dặn dò gì thêm.
Tôi nhìn thấy hai hàng đá xanh nhạt to bằng nắm tay trên tấm kim loại bạc ở hai bên trái và phải của đỉnh đầu.
Linh khí mạnh mẽ dần dần toát ra từ trong đá, quấn lấy cơ thể tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy toàn thân nóng lên, những luồng linh khí này không thoát ra từ lối ra của thiết bị, chúng giống như có mắt mà quấn lấy cơ thể và đi vào theo vết thương của tôi.
Lẽ nào những viên đá này là linh thạch? Sau khi thiết bị này hoạt động, nó có thể thôi thúc sức mạnh trong những linh thạch này?
Những linh khí này không phải là linh khí thuần túy, chúng dường như được trộn lẫn với những sức mạnh khác, và những sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể tôi với mục đích chữa bệnh.
Tôi nóng hết cả người, cơn đau trên người tôi bắt đầu giảm dần.
Nhưng tôi cảm thấy rằng những linh khí này khác với linh khí bị tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt chửng. Những linh khí bị tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt vào là linh khí đã được luyện hoá, còn những linh khí ở đây hoàn toàn là ngoại lực. Chúng chỉ chữa lành vết thương của tôi chứ không tôi luyện cơ thể tôi.
Ở một góc của thiết bị, có một chiếc đồng hồ điện tử để xem ngày và giờ, bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng.
Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, tôi nghĩ rằng khi tôi giao bảo thạch cho Lữ Vô Thiện, ông ta sẽ thả Lâm Ngọc Lam đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng Lữ Vô Thiện còn muốn giết tôi!
Có lẽ Lữ Vô Thiện đoán được nếu hôm nay ông ta thả Lâm Ngọc Lam ra, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tìm ông ta trả thù. Cho nên, ông ta đã làm thì làm cho trót, biết được tôi rất quan tâm Lâm Ngọc Lam, ông ta liền nghĩ cách cho tôi và Lâm Ngọc Lam bị nổ chết.
Lần này tiên nữ Thanh Thuỷ đã dồn hết sức mạnh để giải cứu Lâm Ngọc Lam.
Thù này, tôi nhất định sẽ trả!
Đợi sau khi vết thương của tôi hồi phục, việc đầu tiên tôi làm sẽ là tìm Hoàng Tiểu Tinh và giết anh ta!
Sau đó dụ Lữ Vô Thiện ra, nghĩ mọi cách để giết chết ông ta!
Nghĩ đến đó, tôi bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như sức mạnh trước mặt có tác dụng thôi miên.
Cảm xúc và suy nghĩ của tôi đều chìm đắm trong cảm giác ấm áp, thoải mái này, tôi dần thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi lại thấy đói cồn cào, xem ngày giờ thì đã mười giờ sáng ngày thứ ba.
Tôi thực sự đã ngủ hơn ba mươi tiếng.
Tôi thấy tình trạng đau nhức trên người đã thuyên giảm nhiều, có thể cử động được, vết thương trên người tôi đều đã đóng vảy!
Ôi trời, chuyện gì thế này? Tại sao vết thương lại đóng vảy nhanh như vậy?
Nơi bị bỏng khó hồi phục nhất cũng đã đóng vảy!
Tôi thực sự kinh ngạc, sức mạnh bí ẩn này quá mạnh đi.
Tôi lập tức ra khỏi thiết bị, vận động xương cốt một chút, vẫn còn hơi đau nhưng vết thương đã hồi phục hơn một nửa.
Chỉ là những thương tổn trong cơ thể vẫn cần phải điều trị thêm.
Tôi vào phòng tắm, đồ vệ sinh cá nhân rất đầy đủ. Tôi đi vệ sinh, tắm rửa đơn giản, tắm xong, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Tôi nhìn mình trong gương, nước da nhợt nhạt, miệng khô, trông cứ như bị ốm nặng vậy.
Từ phòng tắm bước ra, tôi tìm thấy một vài chai nước tinh khiết trên chiếc bàn nhỏ trong góc.
Chương 352: Khỏi bệnh
Có vẻ như bác sĩ đã sớm biết, sau khi chữa trị cần bổ sung rất nhiều nước nên ông ta đã chuẩn bị sẵn nước.
Sau khi uống một hơi hết vài chai nước, tôi lại nằm lên thiết bị và tiếp tục điều trị.
Mười hai giờ trưa, có một cô y tá xinh đẹp đẩy xe đi đưa đồ ăn.
Trên chiếc xe đẩy, thức ăn được chia thành các khay tinh tế có nắp đậy.
Y tá để lại cho tôi đĩa thức ăn số chín mươi tám, đặt lên bàn, cô ấy nở một nụ cười tỏ ý ngầm hiểu trước khi rời đi.
Ba món một canh, cơm, tất cả đều là món chay, không có đồ cay, có lợi cho việc chữa lành vết thương và điều hòa cơ thể.
Sau bữa ăn, tôi tiếp tục nằm vào thiết bị để phục hồi.
Ba bữa một ngày, nữ y tá xinh đẹp sẽ giao thức ăn đúng giờ, và nửa tiếng sau sẽ thu dọn khay.
Ba ngày sau, vết thương bên trong của tôi đã hoàn toàn chữa trị khỏi, những vết thương trên người tôi cũng đã lành, tôi ngạc nhiên là chúng không hề để lại sẹo!
Ngay cả những vết sẹo nhỏ mà tôi có trên cơ thể khi tôi còn nhỏ cũng biến mất!
Tôi vô cùng bất ngờ, thậm chí là sốc!
Kỹ thuật y học hiện nay đã đạt đến trình độ cao như vậy!
Tôi biết chuyện có thể xóa sẹo. Thường thì dùng tia laser để loại bỏ chúng, nhưng sẽ luôn có một số vết nhỏ li ti, do bề mặt da bị thương nên rất khó để phục hồi hoàn toàn. Để da lành lặn giống như trước khi bị thương là điều không thể.
Nhưng công nghệ chữa trị y tế của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã thực sự làm được điều đó!
Trước đó bác sĩ đã phán đoán rằng tôi cần bảy ngày để hồi phục, năm ngày sau sẽ kiểm tra lại.
Mà bây giờ, tôi đã khỏi hẳn, gương mặt tôi vô cùng tươi tỉnh, sung sức, mọi chức năng của cơ thể đã đạt trạng thái đỉnh cao.
Tôi không thể đi lại lung tung hay rời khỏi phòng bệnh. Khi y tá giao đồ ăn cho tôi vào ngày mai, tôi có thể nói với cô ấy để cô ấy nhắn lại cho bác sĩ.
Ban đêm, tôi tiếp tục nằm trong thiết bị, và linh thạch của thiết bị tiếp tục tỏa ra linh khí bao bọc cơ thể tôi. Sau khi thiết bị được khởi động, trừ khi tắt nó đi, linh khí sẽ không dừng lại.
Linh khí lưu chuyển trong cơ thể tôi, tìm kiếm vết thương. Nếu không tìm thấy vết thương nào, nó sẽ chảy ra theo kinh mạch của tôi. Sau khi xoay tròn trong không khí, nó lại đi vào cơ thể tôi rồi lại chảy ra, cứ tuần hoàn như vậy.
Cảm giác này thật ấm áp, thật thoải mái, từng cơn mệt mỏi như ập tới, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, tôi bị sức mạnh kỳ dị đánh thức, linh khí trong cơ thể đột nhiên gia tốc, chạy loạn trong cơ thể, luyện hóa cơ thể!
Sau cùng, những linh khí này đã được luyện hoá bởi một sức mạnh bí ẩn, cuối cùng đi đến đan điền của tôi.
Tôi đã cảm nhận được, đó là sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ!
"Tiên nữ...", tôi gọi tiên nữ Thanh Thủy: "Cô tỉnh rồi?"
“Ừ”, ý thức của tiên nữ Thanh Thủy vẫn còn rất yếu: “Lần này ta còn tưởng rằng mình sẽ ngủ một giấc dài, nhưng không ngờ rằng môi trường ở đây lại tràn đầy linh khí, đánh thức ta”.
"Ta rất cần linh khí, bây giờ lại có nhiều linh khí như vậy, quá tốt rồi".
"Đây là nơi nào?"
Tiên nữ Thanh Thủy đã tỉnh dậy, tôi vô cùng vui mừng.
Tôi nói với tiên nữ Thanh Thủy những chuyện xảy ra sau đó.
Khi tiên nữ Thanh Thủy nghe Mộc Dịch vì muốn trị thương cho tôi mà tự đâm chính mình ba nhát, cảm xúc của cô ấy dao động rất lớn, nói: "Không ngờ cô gái Mộc Dịch này cũng là một người giàu tình cảm".
"Trong ấn tượng của ta, những người tu luyện do Chính phủ Quốc gia bồi dưỡng là những người vô tình. Từ nhỏ họ đã thấm nhuần tư tưởng tiêu diệu, chém giết sạch những yêu quái".
"Thật không ngờ Mộc Dịch vì ngươi mà tình nguyện chịu thương tổn lớn như vậy".
"Sơn Thành, ngươi phải trân trọng những người phụ nữ bên cạnh ngươi, đã đối xử tốt với ngươi".
"Được", tôi nói: "Tôi sẽ trân trọng Mộc Dịch và những người phụ nữ xung quanh tôi".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Mọi người đều không sao là được rồi. Kiếp nạn này đã thể hiện rõ Lữ Vô Thiện là một người rất lợi hại, ra tay tàn nhẫn, dã man, nhổ cỏ tận gốc".
"Hiện tại chúng ta ngay cả bóng dáng của địch còn không bắt được, lại còn bị địch dắt mũi, thiệt hại nặng như vậy".
"Chúng ta nhất định phải tìm Lữ Vô Thiện, giết sạch đám người này!"
Tôi có thể cảm nhận rõ sát khí của tiên nữ Thanh Thủy, biết tiên nữ Thanh Thủy lâu như vậy, kiếp nạn lần này là lớn nhất. Lữ Vô Thiện đã thành công chọc giận tiên nữ Thanh Thủy.
Thù này, tôi nhất định phải báo!
Tiếp theo, tiên nữ Thanh Thủy bắt đầu nuốt linh khí xung quanh.
Cảm nhận được linh khí tỏa ra từ xung quanh, tiên nữ Thanh Thuỷ vô cùng kích động: "Thật không ngờ Cục điều tra hiện tượng huyền bí lại có căn cứ tu luyện mạnh như vậy. Linh khí ở đây quá dồi dào, linh thạch ở đây đều là linh thạch cấp cao".
"Hơn nữa, ở đây linh khí lưu chuyển đều đặn, tốc độ truyền linh khí rất cân bằng. Những viên linh thạch trước mặt chỉ là vật trung gian để truyền sức mạnh. Hẳn là đằng sau có một số bảo vật đang liên tục sản sinh ra linh khí. Quả thật rất đặc biệt".
"Ngoài ra, còn có những sức mạnh mang thuộc tính khác trong những linh khí này, được sử dụng để nhanh chóng chữa lành vết thương và thay đổi một chút bản chất của linh khí".
Tiên nữ Thanh Thuỷ vô cùng lợi hại, cô ấy đã tìm ra tác dụng và nguồn gốc của những linh khí này.
Tôi có chút lo lắng, nói: "Tiên nữ, cô cứ nuốt linh khí ở đây, lỡ như bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện thì sao?"
"Không đâu", tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ở đây có một luồng linh khí ổn định. Tốc độ nuốt linh khí của ta tương đương với tốc độ vận chuyển tự nhiên của những linh khí này. Đó là tốc độ tự nhiên và là sự vận chuyển tự nhiên của linh khí".
"Nếu ta nhanh chóng nuốt một lượng lớn linh khí, vượt quá tốc độ vận chuyển của thiết bị này, chắc chắn sẽ có vấn đề và bị người khác chú ý".
Thì ra là vậy, miễn là cô ấy nuốt linh khí bằng với tốc độ vận chuyển của thiết bị, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tôi vẫn có chút lo lắng: "Tiên nữ, bây giờ cô đã tỉnh lại, nếu bác sĩ kiểm tra cơ thể tôi phát hiện ra cô thì sao?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Khám thông thường sẽ không phát hiện ra đâu, trừ khi là khám chuyên sâu. Vì an toàn, đợi đến khi bác sĩ đó tới, ngươi đừng để ông ta kiểm tra cơ thể ngươi".
Vì vậy, tôi tiếp tục nghỉ ngơi và ngủ, còn tiên nữ Thanh Thuỷ thì nuốt linh khí.
Lần này tiên nữ Thanh Thuỷ đã tiêu hao sức mạnh quá nhiều, phải đến tám giờ sáng ngày thứ năm khi bác sĩ đến, tiên nữ Thanh Thuỷ mới ngừng nuốt.
Sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn mà chỉ mới khôi phục được một nửa, tôi đã rất hài lòng với kết quả này.
Sau khi tôi ra khỏi thiết bị, bác sĩ rất ngạc nhiên khi thấy vết thương của tôi đã hoàn toàn lành lặn.
Bác sĩ nói: "Theo tình hình vết thương của cậu, năm ngày sẽ bình phục cơ bản, đến ngày thứ bảy, ngày thứ tám sẽ hoàn toàn khỏi hẳn".
"Không ngờ cậu lại hồi phục nhanh như vậy".
"Tất cả các vết thương trên cơ thể của cậu đã hồi phục như trước, chứng tỏ rằng cậu đã khỏi bệnh rồi".
Tôi cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ cười, nói: "Vì cậu đã bình phục nên có thể xuất viện, cậu đợi tôi một lát, tôi đi làm thủ tục xuất viện".
Sau khi bác sĩ tắt thiết bị điều trị, ông ta lại đi ra ngoài. Mười phút sau, bác sĩ mang đến một tập tài liệu, một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng, bộ Vest đen, cà vạt xanh, giày da đen và tất trắng.
Chương 353: Cổ Hà
Bác sĩ đặt quần áo và tài liệu lên bàn, vừa cười vừa nói: "Cậu hãy đi tắm và mặc quần áo tử tế, sau đó ký vào tài liệu trên bàn, tới lúc ấy sẽ có người đưa cậu đi”.
Tôi vào phòng tắm tắm rửa, ở đây có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cần thiết.
Sau khi ra ngoài, tôi thay quần áo, thật không ngờ rằng quần áo mặc vừa như in.
Đã lớn như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi mặc Âu phục. Mặc quần áo xong rồi nhìn mình trong gương, quần áo chỉnh tề phẳng phiu, trông dáng người cũng cao lên, đẹp trai hơn nhiều.
Nhưng thật xấu hổ là tôi không biết thắt cà vạt.
Hơn nữa, dường như tôi không hợp mặc Âu phục, vì trông tôi rất trẻ, dù sao cũng mới chỉ mười tám tuổi thôi, cơ thể sau khi trải qua rèn luyện thì da mặt cũng rất đẹp, tôi nói tôi mười lăm mười sáu tuổi thì cũng không ai nghi ngờ.
Vả lại chân đi giày da cảm thấy hơi không thoải mái, trước kia tôi toàn đi giày không có gót, đế giày da ít nhiều gì cũng đệm chút gót.
Tôi loay hoay với cà vạt hết nửa ngày vẫn không biết cách thắt, bèn dứt khoát nhét nó vào trong túi.
Tôi ngồi xuống ghế và mở xấp tài liệu đặt trên bàn ra, đây là một tài liệu bảo mật.
Nội dung bên trong rất dễ hiểu, chuyện tôi tiếp nhận chữa trị lần này, bao gồm tất cả mọi việc ở đây đều không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, nếu để lộ thì sẽ bị xử lý giống như tội tiết lộ bí mật quốc gia, sẽ phải đi tù, thậm chí bị xử tử!
Lại... nghiêm trọng như vậy!
Tôi ký tên xuống dưới và ấn dấu vân tay.
Sau đó tôi bước tới cửa phòng và mở cửa ra.
Một thanh niên mặc Âu phục đứng trước cửa khẽ mỉm cười với tôi, như thể anh ta vẫn luôn đứng ở cửa đợi tôi vậy.
Thanh niên đó tiến vào, cầm khăn trùm đầu và nút nhét tai trong tay,nói: "Chào anh, theo quy định của chúng tôi, anh tới như thế nào thì sẽ rời đi như thế”.
Tôi cười, nói: "Tôi biết..."
"Cà vạt của anh đâu?", anh thanh niên đang định trùm khăn lên đầu tôi thì chợt nhận ra tôi không đeo cà vạt.
Tôi hơi ngượng ngùng: "Tôi không biết thắt cà vạt?"
"Tôi sắp rời khỏi đây mà còn cần thắt cà vạt sao? Cần trang trọng như vậy ư?"
Anh thanh niên cười, nói: "Bây giờ anh vẫn chưa thể rời đi mà phải tới gặp một vài vị lãnh đạo, còn có một số sắp xếp khác”.
Gặp lãnh đạo?
Tôi tò mò hỏi: "Gặp ai?"
Anh thanh niên cười một cách thần bí: "Anh đi thì biết”.
Tôi đưa cà vạt cho anh thanh niên, tốc độ tay của anh ta rất nhanh, nhoắng cái đã giúp tôi thắt xong cà vạt.
Sau đó anh thanh niên trùm khăn lên đầu tôi và nhét nút tai vào tai tôi, kéo tay tôi đi về phía trước.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nơi đây là một bệnh viện, trông bệnh viện không lớn lắm”.
"Là một tầng hầm dưới mặt đất”.
"Giờ ngươi sẽ vào thang máy, đây là tầng hầm thứ ba dưới lòng đất”.
"Giờ đã lên đến tầng một rồi”.
Tiên nữ Thanh Thủy lại nói: "Nơi này là một trang viên tư nhân, phong cảnh rực rỡ tuyệt trần, phía trên bệnh viện là một tòa nhà ba tầng, thoạt nhìn như một căn nhà riêng, không có gì kì lạ”.
"Xem ra nơi này là trụ sở bí mật của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi không thấy được mọi thứ bên ngoài nhưng tiên nữ Thanh Thủy thì vẫn nhìn thấy, vẫn nghe thấy được.
"Bây giờ các ngươi đang đi về phía tòa nhà cao hai tầng ở hướng đối diện, cách đây tầm bốn mươi năm mươi mét”.
Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa vang lên, một người bên trong mở cửa, anh thanh niên dẫn tôi lên tầng hai.
Sau đó lại là một tiếng gõ cửa nữa, giọng nói của một ông lão vang lên từ bên trong: "Mời vào”.
Anh thanh niên đưa tôi vào, sau đó tháo bỏ khăn trùm đầu và nút nhét tai của tôi rồi đóng cửa rời đi.
Trước mắt tôi hiện ra một phòng khách nhỏ trang trí theo phong cách châu Âu, ghế sô pha kê bên cạnh chiếc bàn uống trà, ở góc tường còn có một bàn đọc sách, trên đó bày đầy ắp sách vở, bốn vách tường treo những bức tranh tuyệt đẹp.
Ngồi trên ghế sô pha là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặt vuông vắn chữ điền, nếp nhăn trên mặt không nhiều, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị chính trực.
Ông lão ngồi trên ghế mà lưng thẳng tắp, tư thế ngồi giống như một quân nhân, tay nâng cốc trà nhàn nhã thưởng thức.
Ánh mắt của ông lão dừng lại trên người tôi, ông ấy đặt cốc trà trong tay xuống, rồi đánh mắt sang chiếc ghế sô pha đối điện, nói: "Ngồi đi”.
Rốt cuộc ông lão này là ai vậy? Là lãnh đạo của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, ông lão tỉ mỉ quan sát tôi, soi từ đầu đến chân, sau đó ông ấy khẽ thở dài, điệu bộ dường như rất thất vọng.
Tôi thấy ông lão không nói gì, bèn cung kính cất lời: "Thưa bác, lần này nhờ có Cục điều tra hiện tượng huyền bí cứu giúp, cháu vô cùng biết ơn”.
Ông lão lên tiếng: "Tôi không phải là người đã cứu cậu, cậu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Mộc Dịch”.
Tôi vội vàng hỏi: "Thưa bác, Mộc Dịch thế nào rồi ạ?"
"Hãy gọi tôi là tiền bối", ông lão dường như hơi phật ý: "Không biết bố mẹ dạy dỗ cậu thế nào, chẳng lẽ không ai dạy cậu phải gọi người bề trên là tiền bối hay sao?"
Tiền bối? Không phải thưa chú, thưa bác sao? Sao lại phải gọi là tiền bối?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cách xưng hô của người trong giới tu luyện tất nhiên sẽ không giống người thường, phải gọi ông ấy là tiền bối”.
Tôi lập tức sửa lời: "Thưa tiền bối, cháu vẫn luôn sinh sống ở nông thôn nên chưa hiểu biết nhiều về những phép tắc như này, mong tiền bối thứ lỗi”.
Ông lão nói: "Cô bé Mộc Dịch này bị thương rất nặng, nhưng chẳng qua chỉ bị dao đâm chứ không phải bị thương do năng lượng, vấn đề không nghiêm trọng, dưỡng bệnh trong vòng mười ngày đến nửa tháng là sẽ khỏi”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói: "Cháu xin hỏi danh tính của tiền bối?"
Mặt của ông lão có chút lạnh lùng, nói: "Tôi là Cổ Hà - sư phụ của Mộc Dịch. Cậu có biết lần này cậu và Mộc Dịch đã gây ra phiền phức lớn rồi không!"
"Tiền bối...", gương mặt tôi ngập tràn áy náy: "Lần này Mộc Dịch vì cứu cháu nên mới xảy ra chuyện, cháu rất xin lỗi, cháu nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này trong lòng!"
Ông lão nói: "Cô bé Mộc Dịch này còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, lần này đã kích hoạt cứu hộ cấp độ một, hoàn toàn không hiểu gì về tầm quan trọng của cứu hộ cấp độ một. Người của chúng tôi đâu phải một đám ngốc, tự đâm chính mình vài nhát dao, không lẽ chúng tôi không điều tra ra được hay sao?"
"Lần này nếu không phải có tôi ra mặt đàn áp sự việc, Mộc Dịch chắc chắn sẽ bị phạt nặng”.
"Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tạm nén xuống một thời gian, không ai có thể vi phạm quy định của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi rất lo lắng: "Tiền bối, vậy... bây giờ phải làm sao?"
"Chuyện lần này là do lỗi của cháu..."
"Tất nhiên tôi có cách cứu vãn tình hình", ông lão nói: "Cách giải quyết duy nhất lúc này chính là để cậu trở thành cảnh sát thực tập, như vậy sau này khi lãnh đạo tra hỏi, chỉ cần cậu có thân phận của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, trong quá trình phá án gặp nguy hiểm đến tính mạng thì có thể khởi động cứu hộ cấp một”.
Để tôi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí?
Tiên nữ Thanh Thủy vội vàng nói: "Không thể gia nhập, nhất định không được gia nhập, một khi đã gia nhập thì chắc chắn cậu sẽ mất đi tự do”.
Nếu không gia nhập thì biết làm thế nào? Nếu không gia nhập thì trong chuyện lần này, e rằng Mộc Dịch và tôi đều phải chịu trách nhiệm, hậu quả rất nghiêm trọng.
Lòng tôi như lửa đốt, phải làm gì đây?
Ông lão lại nói: "Đáng tiếc, cậu không thích hợp làm người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, gương mặt cậu thịnh dương nhưng lại mang khí chất âm, tôi cũng đã xem qua tài liệu kiểm tra thân thể cậu của bác sĩ”.
"Trên bụng cậu còn sót lại dấu vết của linh khí, dựa vào những dấu vết này có thể suy đoán cậu đã từng tu luyện một loại tà thuật nào đó”.
"Hơn nữa, Mộc Dịch đã nói rõ ngọn ngành với tôi về mọi chuyện đã xảy ra, bản lĩnh của cậu rất mạnh mẽ, trong vụ nổ cậu không những không sao mà còn có thể bảo vệ người khác khỏi bị thương”.
"Những năng lượng này của cậu vốn không phải xuất phát từ chính bản thân cậu, mà đó là ngoại lực”.
Chương 354: Sát hạch thất bại
Trong lòng tôi đột nhiên run lên, Cổ Hà không trực tiếp kiểm tra thân thể tôi, chẳng qua chỉ suy đoán đơn giản dựa theo bác sĩ và chuyện Mộc Dịch kể, vậy mà đã đoán được tôi sử dụng ngoại lực, thứ tôi tu luyện là tà thuật!
Cổ Hà thật sự quá lợi hại.
"Cậu không cần lo lắng", Cổ Hà nói: "Tôi sẽ không kiểm tra thân thể cậu đâu”.
"Ai cũng có những bí mật không muốn người khác biết, tôi sẽ không truy cứu tận gốc, nếu không sẽ là không tôn trọng cậu".
"Người bạn có thể khiến Mộc Dịch liều mạng cứu giúp, tính cách dĩ nhiên là tốt đẹp”.
Tôi chột dạ, nếu Cổ Hà phát hiện ra tiên nữ Thanh Thủy trong cơ thể tôi thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức rất lớn!
Cổ Hà nhận ra trên cơ thể tôi ẩn giấu bí mật, ông ấy quá mạnh!
Cổ Hà tiếp tục nói: "Cho dù cậu có mạnh đến đâu, cậu có bao nhiêu cơ hội, nhưng người trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi tuyệt đối không thu nhận người tu luyện tà thuật”.
"Nếu như muốn gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì phải kiểm tra toàn diện thân thể của cậu, để giúp cậu xây dựng một bộ công pháp phù hợp nhất, dốc sức đào tạo”.
"Chỉ cần phát hiện ra cậu từng tu luyện tà thuật, chúng tôi sẽ không nhận cậu nữa”.
Tu luyện bằng thuật hút âm khí, đây đúng là tà thuật.
Cục điều tra hiện tượng huyền bí là những người ngay thẳng, là lực lượng của chính phủ, họ vô cùng bài xích tà thuật và tà công.
Do vậy họ không muốn nhận tôi!
Không muốn nhận tôi, vậy giờ phải làm sao? Làm thế nào để giải quyết chuyện này cho Mộc Dịch?
Cổ Hà lại nói: "Đương nhiên tôi không có bất kỳ thành kiến gì với người tu luyện tà thuật, sức mạnh không phân chính tà, chỉ có lòng người mới phân thiện ác”.
"Chẳng qua những người tu luyện tà thuật sẽ dễ bước chân vào con đường bất chính và trở thành kẻ ác”.
"Chỉ cần trong lòng chính trực thì không phải sợ tu luyện công pháp gì”.
Những lời nói này rất có lý. Sức mạnh không phân chính tà, nó giống như một thanh đao, nếu ở trong tay người tốt có thể cứu người, nếu rơi vào tay người xấu có thể giết người.
Nhưng tà thuật cũng không phải loại pháp thuật ngay thẳng, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con người. Giống như khi luyện thuật hút âm khí, tôi cần lên giường tu luyện với phụ nữ, nếu như lòng không chính trực thì đương nhiên tôi sẽ giết hại vài cô gái để đạt được mục đích tu luyện cấp tốc.
Tôi hỏi: "Nếu cháu không phù hợp vậy phải làm sao đây ạ? Tiền bối nhất định phải nghĩ cách cứu Mộc Dịch”.
Cổ Hà nói: "Cậu không phù hợp, nhưng cô gái được cậu cứu và cũng chính là người phụ nữ của cậu, Lâm Ngọc Lam”.
"Cô ấy rất phù hợp”.
Lâm Ngọc Lam?
Cổ Hà nhìn trúng Lâm Ngọc Lam?
Không lẽ cách giải quyết mà Cổ Hà muốn nói, không phải là để tôi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí mà là để Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?
Tôi thận trọng hỏi: "Tiền bối, thể chất của Lâm Ngọc Lam, thật sự... phù hợp ư"
Cổ Hà nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn để người phụ nữ của mình đi hay sao?"
"Trương Sơn Thành, tôi nói cho cậu biết, hôm nay người phụ nữ của cậu bắt buộc phải ở lại đây!"
"Nếu không Mộc Dịch sẽ bị phạt nặng, tôi là sư phụ của Mộc Dịch cũng sẽ bị liên lụy!"
"Quy định của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, từ cảnh sát cho đến Cục trưởng, không ai được phép vi phạm”.
Cổ Hà đã hiểu nhầm ý của tôi. Cổ Hà hài lòng với Lâm Ngọc Lam, để cô ấy gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, còn tôi lại thấy vô cùng hoảng sợ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Người phụ nữ từng quan hệ với ngươi, âm dương kết hợp, mỗi lần quan hệ đều có lợi rất lớn đối với cả hai người”.
"Ngươi và Lâm Ngọc Lam đã quan hệ vài lần, cộng thêm trước đó ta từng bảo vệ Lâm Ngọc Lam, cưỡng ép truyền linh khí vào cơ thể Lâm Ngọc Lam, biến đổi cơ thể của cô ấy”.
"Lâm Ngọc Lam bây giờ có thể nhanh chóng thích ứng với linh khí, dĩ nhiên có thể trở thành người tu luyện”.
"Ngươi phải biết rằng phải là pháp sư cấp độ ba mới có thể dần dần thích ứng với linh khí, nhưng Lâm Ngọc Lam giờ đã có thể làm được”.
Thì ra là như vậy. Nhưng tôi vẫn còn hơi lo lắng, Lâm Ngọc Lam trước giờ luôn lớn lên ở trong thôn, chưa từng trải đời, giờ để cô ấy gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, cô ấy làm sao mà sống được ở đây? Nếu bị ức hiếp thì biết làm thế nào?
Nhưng giờ muốn giải quyết vấn đề của Mộc Dịch thì phải để Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi yên tâm, đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì sao có thể bị ức hiếp chứ?"
"Chuyện này Cổ Hà đã lên tiếng, đương nhiên Cổ Hà sẽ thu nhận Lâm Ngọc Lam, Lâm Ngọc Lam sẽ bái ông ấy làm sư phụ, cũng có Mộc Dịch đi cùng Lâm Ngọc Lam nữa, ngươi yên tâm đi”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói vậy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tiền bối hiểu lầm ý của cháu rồi, có rất nhiều pháp sư muốn gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, bọn họ còn chen chúc nhau mà vào, có cơ hội gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vinh dự của Ngọc Lam”.
"Chỉ cần Lâm Ngọc Lam đồng ý, cháu không có bất cứ ý kiến gì”.
Cổ Hà nở nụ cười: "Tôi đã thuyết phục Lâm Ngọc Lam rồi, ban đầu cô ấy không chấp nhận, nguyên nhân chính là cô ấy không muốn rời xa cậu”.
"Sau đó tôi và cô ấy đã nói chuyện rất nhiều, cộng thêm Mộc Dịch khuyên nhủ, Lâm Ngọc Lam đã đồng ý rồi”.
"Lâm Ngọc Lam rất thuần khiết, tính cách trong sáng như một tờ giấy trắng. Đất nước đang cần những người như vậy góp sức vì nước, chúng tôi sẽ dốc sức đào tạo cô ấy”.
"Đương nhiên khi Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của cô ấy, hai người vẫn là người yêu, vẫn có thể kết hôn, nhưng muốn kết hôn thì phải đợi Lâm Ngọc Lam kết thúc việc huấn luyện”.
Ông ấy đã nói chuyện với Lâm Ngọc Lam rồi?
Thậm chí đến cả chuyện chúng tôi đính hôn, kêt hôn cũng biết hết?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Việc Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí đương nhiên có rất nhiều lợi ích. Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ dựa trên thể chất của từng cảnh sát để xây dựng một bộ công pháp huấn luyện, đào tạo Lâm Ngọc Lam trở thành một nhân tài”.
"Chỉ có điều... quá trình huấn luyện của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vô cùng cực khổ”.
"Nhưng dựa vào thể chất của Lâm Ngọc Lam thì đây hoàn toàn không phải là một vấn đề”.
"Chỉ cần Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đợi đến khi cô ấy đi làm chính thức thì cũng coi như sẽ trở thành chỗ dựa của ngươi”.
"Điều quan trọng hơn là, cùng với sự gia tăng sức mạnh của ngươi, người phụ nữ bên cạnh ngươi chắc chắn cũng phải bắt kịp bước chân ngươi, nếu bị tụt lại phía sau thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa, rất phiền phức”.
"Việc Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí chỉ có lợi chứ không có hại”.
Nghe xong lời giải thích của tiên nữ Thanh Thủy, tôi đã hoàn toàn yên tâm.
Tôi và Cổ Hà nói chuyện một lúc, sự việc đã được quyết định xong, mây đen trên gương mặt Cổ Hà cũng đã tan biến, trên mặt ông ấy nở nụ cười hiền hòa.
Cổ Hà đồng ý với tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Lâm Ngọc Lam thật tốt.
Cổ Hà lại nói: "Hiện tại Mộc Dịch đang bị thương, chuyện của thôn các cậu sẽ chấm dứt tại đây, để Mộc Dịch kết thúc vụ án đi”.
"Kết thúc vụ án?", tôi nói: "Mọi người không định điều tra Lữ Vô Thiện sao?"
"Còn nữa, chuyện thầy khai quang của thôn chúng cháu vẫn chưa điều tra rõ ràng”.
Cổ Hà cũng bó tay: "Sự việc không đơn giản như cậu nghĩ, mâu thuẫn giữa cậu và Lữ Vô Thiện dính dáng đến quá nhiều thứ. Vụ án Mộc Dịch điều tra thôn các cậu lần này là tổng kết kỳ thực tập của cô bé đó, và cũng là lần sát hạch cuối cùng”.
"Lần sát hạch này của Mộc Dịch có thể nói đã thất bại, hoàn toàn bị cuốn vào sự tranh đấu giữa cậu và Lữ Vô Thiện mà không điều tra chuyện thầy khai quang”.
"Mộc Dịch sát hạch thất bại, phải thực tập thêm một năm, sát hạch một lần nữa, nên Mộc Dịch đã về đội rồi, không thể tiếp tục điều tra vụ án của thôn các cậu được nữa”.
Tôi cũng không ngờ rằng Mộc Dịch chỉ là một cảnh sát thực tập của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, hơn nữa cuộc điều tra ở thôn chúng tôi lại là bài sát hạch của cô ta.
Chương 355: Lời nói sâu xa
Hiển nhiên trước kia Cục điều tra hiện tượng huyền bí không coi trọng vụ án của thôn chúng tôi cho lắm. Họ cho rằng đó chỉ là một vụ án nhỏ, chết một vài người dân, cho nên để thực tập sinh đi điều tra và cũng chỉ phái một người đi.
Nhưng cảnh sát thực tập của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng vô cùng lợi hại.
Không ai ngờ thôn chúng tôi càng lúc càng có nhiều chuyện, phức tạp đến vậy.
Mộc Dịch sát hạch thất bại, thời gian thực tập kéo dài thêm một năm, cần phải học tập, huấn luyện lại rồi mới sát hạch.
Cổ Hà lại nói: “Tôi đã bàn bạc qua với Mạc Vũ, sư phụ của Mạc Vũ là một pháp sư đức cao vọng trọng, cực kì lợi hại, cộng thêm đạo hạnh tám trăm năm của Mạc Vũ cũng không điều tra được chuyện thầy khai quang của thôn các cậu, cho nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ việc điều tra”.
“Đợi kiểm tra tình tiết vụ án xong sẽ giao cho những nhân vật lợi hại khác âm thầm điều tra”.
“Còn chuyện của cậu và Lữ Vô Thiện vô cùng phức tạp, chúng tôi sẽ điều cảnh sát khác bí mật điều tra”.
Thế mà Cổ Hà lại gặp Mạc Vũ rồi, xem ra đó là chuyện của mấy ngày trước.
Tôi nói: “Tiền bối, cháu có một manh mối về chuyện của Lữ Vô Thiện. Hoàng Tiểu Tinh trong thôn chúng cháu là người của Lữ Vô Thiện, chúng ta có thể bắt anh ta, điều tra ngọn nguồn, dụ Lữ Vô Thiện ra”.
“Cậu có chứng cứ không?”, Cổ Hà nói: “Cậu nghĩ người chấp pháp của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi sẽ tùy tiện bắt người sao?”
“Chúng tôi cũng như cảnh sát bình thường, làm việc dựa vào chứng cứ. Không có chứng cứ thì chúng tôi không thể bắt người, nếu không sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức”.
“Chuyện này cậu không cần lo, chúng tôi sẽ sắp xếp xử lý, trước mắt xử lý ổn thỏa chuyện của Mộc Dịch đã”.
Tôi không cần lo? Tôi không lo mà được sao? Bây giờ nó không những là vụ án, mà còn là mâu thuẫn cá nhân giữa tôi và Lữ Vô Thiện.
Tôi nói: “Tiền bối, nếu Cục điều tra hiện tượng huyền bí tạm thời không muốn quản những chuyện này, vậy thì cháu chỉ đành tự mình xử lý, dùng cách của cháu”.
Cổ Hà nói: “Trương Sơn Thành, cậu mới mười tám tuổi, có được thành tựu như vậy thật sự hiếm thấy. Dù cho sức mạnh của cậu có được từ đâu cũng có thể gọi là thiên phú dị bẩm, nhân tài xuất chúng”.
“Tuổi trẻ háo thắng là chuyện tốt, nhưng bộc lộ tài năng tất nhiên sẽ dẫn đến tai họa”.
“Tôi biết cậu muốn làm gì. Cậu muốn trả thù, nhưng cậu ra vào giới tu luyện, có một số chuyện, có một số người cậu không thể đụng đến”.
“Cậu chỉ mới tiếp xúc với một phần nhỏ của giới tu luyện mà thôi, đừng tự cho rằng mình có chút năng lực thì là vô địch thiên hạ”.
“Trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, cậu tuyệt đối đừng đắc tội với những người mạnh hơn cậu rất nhiều”.
“Cậu cần phải biết một điều, các cuộc chiến cá nhân, phân tranh giữa những người của giới tu luyện chỉ cần không dính líu đến người bình thường, chính phủ chúng tôi sẽ không nhúng tay vào”.
“Cho nên, trong nhiều vụ án chúng tôi cần phải cân nhắc xem là người bình thường hay là người tu luyện, phải phán quyết, phân định, sau đó mới kết luận là để cảnh sát bình thường đi xử lý hay là chúng tôi đi xử lý, hay là không nhúng tay vào”.
“Lữ Vô Thiện nhiều lần ám sát cậu, thủ đoạn tàn nhẫn, muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng sát thủ, bom và pháp sư mà ông ta sử dụng đều không để lại dấu vết gì”.
“Xem xét những chứng cứ hiện tại, cậu còn không biết Lữ Vô Thiện là ai, không có bất cứ manh mối và thông tin nào, nói cách khác tên của ông ta cũng là giả”.
“Cũng có thể nói rằng đằng sau ông ta vẫn còn sức mạnh khác nữa”.
“Nếu cậu muốn báo thù, đợi thực lực của cậu mạnh lên rồi hãy đi báo thù”.
“Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu, có gần một nửa vụ án của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị là không phá được, trong đó liên quan đến rất nhiều nhân tố. Hơn nữa, quan trọng nhất là chúng tôi cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì không làm được gì cả”.
“Nhất định phải nhớ kĩ, khi gặp chuyện đừng quá kích động”.
“Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.
Cổ Hà nói rất nhiều lời sâu xa với tôi, giảng rất nhiều đạo lý, tôi vô cùng cảm kích.
Thật ra, tổng kết ý của Cổ Hà lại thì là khuyên tôi khiêm tốn một chút, đợi khi nào tôi mạnh lên, có bản lĩnh nhất định rồi mới đi xông pha giới tu luyện, đi báo thù.
Kẻ địch ở trong tối, tôi ngoài sáng, tình hình bây giờ rất bất lợi cho tôi. Kẻ địch đã đạt được mục đích của mình. Nếu chúng biết người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí tham gia vào chuyện này, tám chín phần sẽ dừng tay.
Thực lực hiện tại của tôi quá yếu.
Sau đó, Cổ Hà nói với tôi, hôm nay tôi gặp mặt Lâm Ngọc Lam một lần là có thể rời khỏi đây.
Sau khi Cổ Hà rời khỏi phòng, vài phút sau, Lâm Ngọc Lam xuất hiện ở trước mặt tôi.
Lâm Ngọc Lam mặc một bộ đồng phục công việc, Âu phục nhỏ màu xanh lam, váy ngắn màu xanh lam, tất màu da, giày cao gót màu đen. Mái tóc dài cột đơn giản, cả người trông đầy phong thái và quyến rũ.
“Sơn Thành!”
“Ngọc Lam!”
Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, Lâm Ngọc Lam vui mừng đến bật khóc.
“Sơn Thành, lúc đó tôi… tôi tưởng chúng ta sẽ chết, tôi thật sự… thật sự nghĩ rằng không thể gặp được cậu nữa”.
Tôi khẽ vuốt mái tóc của Lâm Ngọc Lam, nói: “Cô gái ngốc, bây giờ không phải chúng ta vẫn yên lành đây sao?”
“Chuyện lần này đều là lỗi của tôi, nếu tôi luôn ở bên chị thì chị đã không bị người ta bắt đi…”
Hai người chúng tôi rời nhau ra, Lâm Ngọc Lam đặt tay lên miệng tôi, nói: “Đừng nói những chuyện này”.
“Sơn Thành, sau này tôi phải gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tôi phải trở nên lợi hại như chị Mộc Dịch, đến lúc đó, tôi có thể bảo vệ cho cậu”.
“Cô ngốc”, tôi kéo tay Lâm Ngọc Lam ngồi xuống ghế sofa, hai người chúng tôi trò chuyện.
Lâm Ngọc Lam kể cho tôi, tối hôm đó cô ấy ở lại nhà tôi ăn cơm tối với mọi người, sau đó nói chuyện với tôi một hồi thì quay về.
Trên đường về, tại một ngã rẽ có một bóng đen lao tới, sau đó cô ấy bị đánh ngất.
Khi Lâm Ngọc Lam tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng lạ lẫm, trong phòng ngoài cô ấy thì không có ai khác.
Mỗi ngày một bữa cơm, một bình nước đều do một cô gái che mặt đưa vào.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngọc Lam bị chuyển đến ba chỗ, mỗi lần di chuyển đều bị che mắt.
Mãi đến khi tôi đến cứu cô ấy.
Nói đến chuyện này, Lâm Ngọc Lam vẫn còn sợ hãi.
Lâm Ngọc Lam đã chịu không ít khó khăn, trải qua chuyện này, tôi thấy Lâm Ngọc Lam cũng đã trưởng thành hơn nhiều.
Có thể khẳng định người bắt Lâm Ngọc Lam là Hoàng Tiểu Tinh, sẽ không ai nghi ngờ anh ta. Anh ta là người dễ ra tay nhất ở trong thôn, chỉ cần có một chiếc xe là có thể di chuyển Lâm Ngọc Lam.
Lâm Ngọc Lam ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, ba tháng đầu tiên huấn luyện rất sát sao, không có kì nghỉ. Sau ba tháng, mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ.
Vả lại trong thời gian huấn luyện ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí không được đem theo điện thoại, không được liên lạc với thế giới bên ngoài.
Lâm Ngọc Lam tràn đầy kì vọng với cuộc sống ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Hai người Cổ Hà và Mộc Dịch kể về rất nhiều lợi ích khi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí cho Lâm Ngọc Lam nghe.
Thu nhập cao, kì nghỉ nhiều, còn có thể nhận được sức mạnh to lớn, vả lại vụ án cũng rất ít.
Lâm Ngọc Lam cũng hiểu tính nguy hiểm khi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, nhưng Lâm Ngọc Lam thích công việc hiện tại, cũng không có lựa chọn nào khác.
Từ nay về sau, Lâm Ngọc Lam sẽ đi theo Cổ Hà. Vết thương của Mộc Dịch đã khôi phục, cô ta đã rời đi từ hai ngày trước, về báo cáo với cấp trên.
Lâm Ngọc Lam còn không có thời gian để về nhà, chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ và bạn bè, báo cho họ cô ấy sẽ đi làm ở vùng khác.
Tôi và Lâm Ngọc Lam trò chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ mới lưu luyến rời nhau ra.
Tôi đang nằm trên giường trong một phòng bệnh rất cao cấp, tất cả đều mang sắc trắng, sạch không tì vết.
Phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, còn có một chiếc máy to, giống như máy MRI trong bệnh viện.
Tôi đang nằm trên giường, dưới người lót tấm khăn trải y tế màu xanh. Trước mặt tôi là một bác sĩ mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang và găng tay y tế đang cẩn thận kiểm tra vết thương cho tôi.
Tôi vội hỏi: "Bác sĩ, Mộc Dịch sao rồi?"
Tôi rất lo cho Mộc Dịch.
Bác sĩ đáp với giọng nhàn nhạt: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Tôi chịu trách nhiệm chữa trị cho cậu. Sau khi vết thương của cậu lành hẳn, cậu có thể rời khỏi đây".
"Cuộc điều trị này và tất cả mọi thứ ở đây, chỉ cần ký một thỏa thuận bảo mật là được".
Có vẻ như bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho tôi không biết chuyện của Mộc Dịch.
Tôi tin rằng với sức mạnh của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, Mộc Dịch chắc chắn có thể được chữa khỏi.
Đã bịt tai tôi, đã bịt mắt tôi, lại còn phải ký thỏa thuận bảo mật gì chứ?
Đây chỉ là một phòng bệnh, có gì bí mật?
Tôi lại hỏi: "Còn có một cô gái khác đang hôn mê, cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ nói: "Đây không phải là việc mà bộ phận của chúng tôi phụ trách. Tôi chỉ điều trị vết thương cho cậu. Khi cậu bình phục, tự nhiên sẽ có người đến tìm cậu".
Tôi tin rằng Lâm Ngọc Lam cũng không sao cả.
Bác sĩ chỉ đơn giản kiểm tra các vết thương bên ngoài, sau đó ấn vào mạch môn của tôi để kiểm tra tình trạng cơ thể.
Một lúc sau, bác sĩ rất ngạc nhiên, nói: "Nội tạng của cậu bị tổn thương và mất rất nhiều máu. Nhưng cậu lại rất tỉnh táo, có thể sống sót đến bây giờ".
“Lợi hại thật đấy!”
Bác sĩ tiếp tục kiểm tra cơ thể tôi, sau đó nói: "Cậu không phải là người tu luyện, nhưng cơ thể của cậu đã từng được linh khí chuyển hóa".
"Linh khí luyện hóa cơ thể của cậu rất tốt, cho nên lần này khi linh khí làm tổn thương cơ thể cậu, cơ thể của cậu có khả năng chống lại linh khí nhất định”.
Phải nói rằng bác sĩ này cũng có bản lĩnh đấy, nhưng ông ta dường như không phát hiện được cơ thể tôi là thể chất dương.
“Ơ?”, bác sĩ lại sớm phát hiện ra sự khác thường: “Tại sao trong đan điền của cậu lại có dấu vết của linh khí?”
“Cậu có thể tu luyện linh khí sao? Nhưng... thể chất của cậu còn chưa đạt tới trình độ đó".
"Nếu cậu thật sự có thể luyện hóa linh khí, vậy linh khí sẽ không thể thương tổn cậu".
"Kỳ thật đấy, quá kỳ lạ".
Linh khí và sức mạnh mà tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt vào đều được lưu giữ trong đan điền của tôi. Lần này, tiên nữ Thanh Thuỷ đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình để bảo vệ Lâm Ngọc Lam và tôi, nên bây giờ đan điền trống rỗng. Nhưng đan điền lưu giữ linh khí và sức mạnh đã trải qua nhiều lần chuyển hoá, bác sĩ chắc chắn phải là người tu luyện mới có thể tìm ra những dấu vết này.
Nhưng bác sĩ cũng không hỏi quá nhiều, nhiệm vụ của ông ta là chữa trị vết thương cho tôi, có thể ông ta còn không biết tôi là ai.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Thể chất của cậu rất tốt, sau một tuần điều trị, cậu sẽ hoàn toàn bình phục, không để lại bất kì di chứng gì".
Nói xong, bác sĩ trực tiếp đỡ tôi xuống giường, ông ta ôm lấy tôi rồi đặt tôi lên bàn vận chuyển của thiết bị cách đó không xa, sau đó ông ta đặt đầu và chân của tôi cho ngay ngắn.
Quần áo của tôi từ trên xuống dưới rách lỗ chỗ, có nhiều vết bỏng khác nhau. Ông ta cứ vậy mà điều trị cho tôi luôn?
Tôi nói: "Bác sĩ, ông không cần phải xử lý quần áo và các vết thương ngoài của tôi sao?"
Bác sĩ cười, nói: "Không cần, phương pháp điều trị của chúng tôi rất tiên tiến, lát nữa cậu sẽ biết".
Tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc là điều trị kiểu gì?
Không xử lý vết thương, không xử lý bất kì chỗ nào cả, không sợ bị nhiễm trùng sao?
Bác sĩ nói: "Từ bây giờ, tôi sẽ chữa trị cho cậu. Cậu sẽ hoàn toàn hồi phục sau khi nằm trong thiết bị này khoảng bảy ngày. Ngoài ăn uống đi vệ sinh ra, cậu sẽ phải nằm trong đó".
“Năm ngày nữa, tôi sẽ tới kiểm tra lại”.
Dứt lời, bác sĩ đi đến bên cạnh thiết bị, nhấn công tắc khởi động và một số các nút khác trên đó.
Bàn vận chuyển bắt đầu khởi động, đưa tôi vào bên trong thiết bị.
Cảm giác giống như chụp CT đầu.
Bác sĩ rời phòng mà không dặn dò gì thêm.
Tôi nhìn thấy hai hàng đá xanh nhạt to bằng nắm tay trên tấm kim loại bạc ở hai bên trái và phải của đỉnh đầu.
Linh khí mạnh mẽ dần dần toát ra từ trong đá, quấn lấy cơ thể tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy toàn thân nóng lên, những luồng linh khí này không thoát ra từ lối ra của thiết bị, chúng giống như có mắt mà quấn lấy cơ thể và đi vào theo vết thương của tôi.
Lẽ nào những viên đá này là linh thạch? Sau khi thiết bị này hoạt động, nó có thể thôi thúc sức mạnh trong những linh thạch này?
Những linh khí này không phải là linh khí thuần túy, chúng dường như được trộn lẫn với những sức mạnh khác, và những sức mạnh này xâm nhập vào cơ thể tôi với mục đích chữa bệnh.
Tôi nóng hết cả người, cơn đau trên người tôi bắt đầu giảm dần.
Nhưng tôi cảm thấy rằng những linh khí này khác với linh khí bị tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt chửng. Những linh khí bị tiên nữ Thanh Thuỷ nuốt vào là linh khí đã được luyện hoá, còn những linh khí ở đây hoàn toàn là ngoại lực. Chúng chỉ chữa lành vết thương của tôi chứ không tôi luyện cơ thể tôi.
Ở một góc của thiết bị, có một chiếc đồng hồ điện tử để xem ngày và giờ, bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng.
Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay, tôi nghĩ rằng khi tôi giao bảo thạch cho Lữ Vô Thiện, ông ta sẽ thả Lâm Ngọc Lam đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi hoàn toàn không ngờ rằng Lữ Vô Thiện còn muốn giết tôi!
Có lẽ Lữ Vô Thiện đoán được nếu hôm nay ông ta thả Lâm Ngọc Lam ra, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tìm ông ta trả thù. Cho nên, ông ta đã làm thì làm cho trót, biết được tôi rất quan tâm Lâm Ngọc Lam, ông ta liền nghĩ cách cho tôi và Lâm Ngọc Lam bị nổ chết.
Lần này tiên nữ Thanh Thuỷ đã dồn hết sức mạnh để giải cứu Lâm Ngọc Lam.
Thù này, tôi nhất định sẽ trả!
Đợi sau khi vết thương của tôi hồi phục, việc đầu tiên tôi làm sẽ là tìm Hoàng Tiểu Tinh và giết anh ta!
Sau đó dụ Lữ Vô Thiện ra, nghĩ mọi cách để giết chết ông ta!
Nghĩ đến đó, tôi bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dường như sức mạnh trước mặt có tác dụng thôi miên.
Cảm xúc và suy nghĩ của tôi đều chìm đắm trong cảm giác ấm áp, thoải mái này, tôi dần thiếp đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi lại thấy đói cồn cào, xem ngày giờ thì đã mười giờ sáng ngày thứ ba.
Tôi thực sự đã ngủ hơn ba mươi tiếng.
Tôi thấy tình trạng đau nhức trên người đã thuyên giảm nhiều, có thể cử động được, vết thương trên người tôi đều đã đóng vảy!
Ôi trời, chuyện gì thế này? Tại sao vết thương lại đóng vảy nhanh như vậy?
Nơi bị bỏng khó hồi phục nhất cũng đã đóng vảy!
Tôi thực sự kinh ngạc, sức mạnh bí ẩn này quá mạnh đi.
Tôi lập tức ra khỏi thiết bị, vận động xương cốt một chút, vẫn còn hơi đau nhưng vết thương đã hồi phục hơn một nửa.
Chỉ là những thương tổn trong cơ thể vẫn cần phải điều trị thêm.
Tôi vào phòng tắm, đồ vệ sinh cá nhân rất đầy đủ. Tôi đi vệ sinh, tắm rửa đơn giản, tắm xong, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Tôi nhìn mình trong gương, nước da nhợt nhạt, miệng khô, trông cứ như bị ốm nặng vậy.
Từ phòng tắm bước ra, tôi tìm thấy một vài chai nước tinh khiết trên chiếc bàn nhỏ trong góc.
Chương 352: Khỏi bệnh
Có vẻ như bác sĩ đã sớm biết, sau khi chữa trị cần bổ sung rất nhiều nước nên ông ta đã chuẩn bị sẵn nước.
Sau khi uống một hơi hết vài chai nước, tôi lại nằm lên thiết bị và tiếp tục điều trị.
Mười hai giờ trưa, có một cô y tá xinh đẹp đẩy xe đi đưa đồ ăn.
Trên chiếc xe đẩy, thức ăn được chia thành các khay tinh tế có nắp đậy.
Y tá để lại cho tôi đĩa thức ăn số chín mươi tám, đặt lên bàn, cô ấy nở một nụ cười tỏ ý ngầm hiểu trước khi rời đi.
Ba món một canh, cơm, tất cả đều là món chay, không có đồ cay, có lợi cho việc chữa lành vết thương và điều hòa cơ thể.
Sau bữa ăn, tôi tiếp tục nằm vào thiết bị để phục hồi.
Ba bữa một ngày, nữ y tá xinh đẹp sẽ giao thức ăn đúng giờ, và nửa tiếng sau sẽ thu dọn khay.
Ba ngày sau, vết thương bên trong của tôi đã hoàn toàn chữa trị khỏi, những vết thương trên người tôi cũng đã lành, tôi ngạc nhiên là chúng không hề để lại sẹo!
Ngay cả những vết sẹo nhỏ mà tôi có trên cơ thể khi tôi còn nhỏ cũng biến mất!
Tôi vô cùng bất ngờ, thậm chí là sốc!
Kỹ thuật y học hiện nay đã đạt đến trình độ cao như vậy!
Tôi biết chuyện có thể xóa sẹo. Thường thì dùng tia laser để loại bỏ chúng, nhưng sẽ luôn có một số vết nhỏ li ti, do bề mặt da bị thương nên rất khó để phục hồi hoàn toàn. Để da lành lặn giống như trước khi bị thương là điều không thể.
Nhưng công nghệ chữa trị y tế của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã thực sự làm được điều đó!
Trước đó bác sĩ đã phán đoán rằng tôi cần bảy ngày để hồi phục, năm ngày sau sẽ kiểm tra lại.
Mà bây giờ, tôi đã khỏi hẳn, gương mặt tôi vô cùng tươi tỉnh, sung sức, mọi chức năng của cơ thể đã đạt trạng thái đỉnh cao.
Tôi không thể đi lại lung tung hay rời khỏi phòng bệnh. Khi y tá giao đồ ăn cho tôi vào ngày mai, tôi có thể nói với cô ấy để cô ấy nhắn lại cho bác sĩ.
Ban đêm, tôi tiếp tục nằm trong thiết bị, và linh thạch của thiết bị tiếp tục tỏa ra linh khí bao bọc cơ thể tôi. Sau khi thiết bị được khởi động, trừ khi tắt nó đi, linh khí sẽ không dừng lại.
Linh khí lưu chuyển trong cơ thể tôi, tìm kiếm vết thương. Nếu không tìm thấy vết thương nào, nó sẽ chảy ra theo kinh mạch của tôi. Sau khi xoay tròn trong không khí, nó lại đi vào cơ thể tôi rồi lại chảy ra, cứ tuần hoàn như vậy.
Cảm giác này thật ấm áp, thật thoải mái, từng cơn mệt mỏi như ập tới, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, tôi bị sức mạnh kỳ dị đánh thức, linh khí trong cơ thể đột nhiên gia tốc, chạy loạn trong cơ thể, luyện hóa cơ thể!
Sau cùng, những linh khí này đã được luyện hoá bởi một sức mạnh bí ẩn, cuối cùng đi đến đan điền của tôi.
Tôi đã cảm nhận được, đó là sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ!
"Tiên nữ...", tôi gọi tiên nữ Thanh Thủy: "Cô tỉnh rồi?"
“Ừ”, ý thức của tiên nữ Thanh Thủy vẫn còn rất yếu: “Lần này ta còn tưởng rằng mình sẽ ngủ một giấc dài, nhưng không ngờ rằng môi trường ở đây lại tràn đầy linh khí, đánh thức ta”.
"Ta rất cần linh khí, bây giờ lại có nhiều linh khí như vậy, quá tốt rồi".
"Đây là nơi nào?"
Tiên nữ Thanh Thủy đã tỉnh dậy, tôi vô cùng vui mừng.
Tôi nói với tiên nữ Thanh Thủy những chuyện xảy ra sau đó.
Khi tiên nữ Thanh Thủy nghe Mộc Dịch vì muốn trị thương cho tôi mà tự đâm chính mình ba nhát, cảm xúc của cô ấy dao động rất lớn, nói: "Không ngờ cô gái Mộc Dịch này cũng là một người giàu tình cảm".
"Trong ấn tượng của ta, những người tu luyện do Chính phủ Quốc gia bồi dưỡng là những người vô tình. Từ nhỏ họ đã thấm nhuần tư tưởng tiêu diệu, chém giết sạch những yêu quái".
"Thật không ngờ Mộc Dịch vì ngươi mà tình nguyện chịu thương tổn lớn như vậy".
"Sơn Thành, ngươi phải trân trọng những người phụ nữ bên cạnh ngươi, đã đối xử tốt với ngươi".
"Được", tôi nói: "Tôi sẽ trân trọng Mộc Dịch và những người phụ nữ xung quanh tôi".
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Mọi người đều không sao là được rồi. Kiếp nạn này đã thể hiện rõ Lữ Vô Thiện là một người rất lợi hại, ra tay tàn nhẫn, dã man, nhổ cỏ tận gốc".
"Hiện tại chúng ta ngay cả bóng dáng của địch còn không bắt được, lại còn bị địch dắt mũi, thiệt hại nặng như vậy".
"Chúng ta nhất định phải tìm Lữ Vô Thiện, giết sạch đám người này!"
Tôi có thể cảm nhận rõ sát khí của tiên nữ Thanh Thủy, biết tiên nữ Thanh Thủy lâu như vậy, kiếp nạn lần này là lớn nhất. Lữ Vô Thiện đã thành công chọc giận tiên nữ Thanh Thủy.
Thù này, tôi nhất định phải báo!
Tiếp theo, tiên nữ Thanh Thủy bắt đầu nuốt linh khí xung quanh.
Cảm nhận được linh khí tỏa ra từ xung quanh, tiên nữ Thanh Thuỷ vô cùng kích động: "Thật không ngờ Cục điều tra hiện tượng huyền bí lại có căn cứ tu luyện mạnh như vậy. Linh khí ở đây quá dồi dào, linh thạch ở đây đều là linh thạch cấp cao".
"Hơn nữa, ở đây linh khí lưu chuyển đều đặn, tốc độ truyền linh khí rất cân bằng. Những viên linh thạch trước mặt chỉ là vật trung gian để truyền sức mạnh. Hẳn là đằng sau có một số bảo vật đang liên tục sản sinh ra linh khí. Quả thật rất đặc biệt".
"Ngoài ra, còn có những sức mạnh mang thuộc tính khác trong những linh khí này, được sử dụng để nhanh chóng chữa lành vết thương và thay đổi một chút bản chất của linh khí".
Tiên nữ Thanh Thuỷ vô cùng lợi hại, cô ấy đã tìm ra tác dụng và nguồn gốc của những linh khí này.
Tôi có chút lo lắng, nói: "Tiên nữ, cô cứ nuốt linh khí ở đây, lỡ như bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện thì sao?"
"Không đâu", tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ở đây có một luồng linh khí ổn định. Tốc độ nuốt linh khí của ta tương đương với tốc độ vận chuyển tự nhiên của những linh khí này. Đó là tốc độ tự nhiên và là sự vận chuyển tự nhiên của linh khí".
"Nếu ta nhanh chóng nuốt một lượng lớn linh khí, vượt quá tốc độ vận chuyển của thiết bị này, chắc chắn sẽ có vấn đề và bị người khác chú ý".
Thì ra là vậy, miễn là cô ấy nuốt linh khí bằng với tốc độ vận chuyển của thiết bị, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Tôi vẫn có chút lo lắng: "Tiên nữ, bây giờ cô đã tỉnh lại, nếu bác sĩ kiểm tra cơ thể tôi phát hiện ra cô thì sao?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Khám thông thường sẽ không phát hiện ra đâu, trừ khi là khám chuyên sâu. Vì an toàn, đợi đến khi bác sĩ đó tới, ngươi đừng để ông ta kiểm tra cơ thể ngươi".
Vì vậy, tôi tiếp tục nghỉ ngơi và ngủ, còn tiên nữ Thanh Thuỷ thì nuốt linh khí.
Lần này tiên nữ Thanh Thuỷ đã tiêu hao sức mạnh quá nhiều, phải đến tám giờ sáng ngày thứ năm khi bác sĩ đến, tiên nữ Thanh Thuỷ mới ngừng nuốt.
Sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn mà chỉ mới khôi phục được một nửa, tôi đã rất hài lòng với kết quả này.
Sau khi tôi ra khỏi thiết bị, bác sĩ rất ngạc nhiên khi thấy vết thương của tôi đã hoàn toàn lành lặn.
Bác sĩ nói: "Theo tình hình vết thương của cậu, năm ngày sẽ bình phục cơ bản, đến ngày thứ bảy, ngày thứ tám sẽ hoàn toàn khỏi hẳn".
"Không ngờ cậu lại hồi phục nhanh như vậy".
"Tất cả các vết thương trên cơ thể của cậu đã hồi phục như trước, chứng tỏ rằng cậu đã khỏi bệnh rồi".
Tôi cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ cười, nói: "Vì cậu đã bình phục nên có thể xuất viện, cậu đợi tôi một lát, tôi đi làm thủ tục xuất viện".
Sau khi bác sĩ tắt thiết bị điều trị, ông ta lại đi ra ngoài. Mười phút sau, bác sĩ mang đến một tập tài liệu, một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng, bộ Vest đen, cà vạt xanh, giày da đen và tất trắng.
Chương 353: Cổ Hà
Bác sĩ đặt quần áo và tài liệu lên bàn, vừa cười vừa nói: "Cậu hãy đi tắm và mặc quần áo tử tế, sau đó ký vào tài liệu trên bàn, tới lúc ấy sẽ có người đưa cậu đi”.
Tôi vào phòng tắm tắm rửa, ở đây có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cần thiết.
Sau khi ra ngoài, tôi thay quần áo, thật không ngờ rằng quần áo mặc vừa như in.
Đã lớn như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi mặc Âu phục. Mặc quần áo xong rồi nhìn mình trong gương, quần áo chỉnh tề phẳng phiu, trông dáng người cũng cao lên, đẹp trai hơn nhiều.
Nhưng thật xấu hổ là tôi không biết thắt cà vạt.
Hơn nữa, dường như tôi không hợp mặc Âu phục, vì trông tôi rất trẻ, dù sao cũng mới chỉ mười tám tuổi thôi, cơ thể sau khi trải qua rèn luyện thì da mặt cũng rất đẹp, tôi nói tôi mười lăm mười sáu tuổi thì cũng không ai nghi ngờ.
Vả lại chân đi giày da cảm thấy hơi không thoải mái, trước kia tôi toàn đi giày không có gót, đế giày da ít nhiều gì cũng đệm chút gót.
Tôi loay hoay với cà vạt hết nửa ngày vẫn không biết cách thắt, bèn dứt khoát nhét nó vào trong túi.
Tôi ngồi xuống ghế và mở xấp tài liệu đặt trên bàn ra, đây là một tài liệu bảo mật.
Nội dung bên trong rất dễ hiểu, chuyện tôi tiếp nhận chữa trị lần này, bao gồm tất cả mọi việc ở đây đều không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, nếu để lộ thì sẽ bị xử lý giống như tội tiết lộ bí mật quốc gia, sẽ phải đi tù, thậm chí bị xử tử!
Lại... nghiêm trọng như vậy!
Tôi ký tên xuống dưới và ấn dấu vân tay.
Sau đó tôi bước tới cửa phòng và mở cửa ra.
Một thanh niên mặc Âu phục đứng trước cửa khẽ mỉm cười với tôi, như thể anh ta vẫn luôn đứng ở cửa đợi tôi vậy.
Thanh niên đó tiến vào, cầm khăn trùm đầu và nút nhét tai trong tay,nói: "Chào anh, theo quy định của chúng tôi, anh tới như thế nào thì sẽ rời đi như thế”.
Tôi cười, nói: "Tôi biết..."
"Cà vạt của anh đâu?", anh thanh niên đang định trùm khăn lên đầu tôi thì chợt nhận ra tôi không đeo cà vạt.
Tôi hơi ngượng ngùng: "Tôi không biết thắt cà vạt?"
"Tôi sắp rời khỏi đây mà còn cần thắt cà vạt sao? Cần trang trọng như vậy ư?"
Anh thanh niên cười, nói: "Bây giờ anh vẫn chưa thể rời đi mà phải tới gặp một vài vị lãnh đạo, còn có một số sắp xếp khác”.
Gặp lãnh đạo?
Tôi tò mò hỏi: "Gặp ai?"
Anh thanh niên cười một cách thần bí: "Anh đi thì biết”.
Tôi đưa cà vạt cho anh thanh niên, tốc độ tay của anh ta rất nhanh, nhoắng cái đã giúp tôi thắt xong cà vạt.
Sau đó anh thanh niên trùm khăn lên đầu tôi và nhét nút tai vào tai tôi, kéo tay tôi đi về phía trước.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nơi đây là một bệnh viện, trông bệnh viện không lớn lắm”.
"Là một tầng hầm dưới mặt đất”.
"Giờ ngươi sẽ vào thang máy, đây là tầng hầm thứ ba dưới lòng đất”.
"Giờ đã lên đến tầng một rồi”.
Tiên nữ Thanh Thủy lại nói: "Nơi này là một trang viên tư nhân, phong cảnh rực rỡ tuyệt trần, phía trên bệnh viện là một tòa nhà ba tầng, thoạt nhìn như một căn nhà riêng, không có gì kì lạ”.
"Xem ra nơi này là trụ sở bí mật của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi không thấy được mọi thứ bên ngoài nhưng tiên nữ Thanh Thủy thì vẫn nhìn thấy, vẫn nghe thấy được.
"Bây giờ các ngươi đang đi về phía tòa nhà cao hai tầng ở hướng đối diện, cách đây tầm bốn mươi năm mươi mét”.
Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa vang lên, một người bên trong mở cửa, anh thanh niên dẫn tôi lên tầng hai.
Sau đó lại là một tiếng gõ cửa nữa, giọng nói của một ông lão vang lên từ bên trong: "Mời vào”.
Anh thanh niên đưa tôi vào, sau đó tháo bỏ khăn trùm đầu và nút nhét tai của tôi rồi đóng cửa rời đi.
Trước mắt tôi hiện ra một phòng khách nhỏ trang trí theo phong cách châu Âu, ghế sô pha kê bên cạnh chiếc bàn uống trà, ở góc tường còn có một bàn đọc sách, trên đó bày đầy ắp sách vở, bốn vách tường treo những bức tranh tuyệt đẹp.
Ngồi trên ghế sô pha là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặt vuông vắn chữ điền, nếp nhăn trên mặt không nhiều, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị chính trực.
Ông lão ngồi trên ghế mà lưng thẳng tắp, tư thế ngồi giống như một quân nhân, tay nâng cốc trà nhàn nhã thưởng thức.
Ánh mắt của ông lão dừng lại trên người tôi, ông ấy đặt cốc trà trong tay xuống, rồi đánh mắt sang chiếc ghế sô pha đối điện, nói: "Ngồi đi”.
Rốt cuộc ông lão này là ai vậy? Là lãnh đạo của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, ông lão tỉ mỉ quan sát tôi, soi từ đầu đến chân, sau đó ông ấy khẽ thở dài, điệu bộ dường như rất thất vọng.
Tôi thấy ông lão không nói gì, bèn cung kính cất lời: "Thưa bác, lần này nhờ có Cục điều tra hiện tượng huyền bí cứu giúp, cháu vô cùng biết ơn”.
Ông lão lên tiếng: "Tôi không phải là người đã cứu cậu, cậu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Mộc Dịch”.
Tôi vội vàng hỏi: "Thưa bác, Mộc Dịch thế nào rồi ạ?"
"Hãy gọi tôi là tiền bối", ông lão dường như hơi phật ý: "Không biết bố mẹ dạy dỗ cậu thế nào, chẳng lẽ không ai dạy cậu phải gọi người bề trên là tiền bối hay sao?"
Tiền bối? Không phải thưa chú, thưa bác sao? Sao lại phải gọi là tiền bối?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cách xưng hô của người trong giới tu luyện tất nhiên sẽ không giống người thường, phải gọi ông ấy là tiền bối”.
Tôi lập tức sửa lời: "Thưa tiền bối, cháu vẫn luôn sinh sống ở nông thôn nên chưa hiểu biết nhiều về những phép tắc như này, mong tiền bối thứ lỗi”.
Ông lão nói: "Cô bé Mộc Dịch này bị thương rất nặng, nhưng chẳng qua chỉ bị dao đâm chứ không phải bị thương do năng lượng, vấn đề không nghiêm trọng, dưỡng bệnh trong vòng mười ngày đến nửa tháng là sẽ khỏi”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói: "Cháu xin hỏi danh tính của tiền bối?"
Mặt của ông lão có chút lạnh lùng, nói: "Tôi là Cổ Hà - sư phụ của Mộc Dịch. Cậu có biết lần này cậu và Mộc Dịch đã gây ra phiền phức lớn rồi không!"
"Tiền bối...", gương mặt tôi ngập tràn áy náy: "Lần này Mộc Dịch vì cứu cháu nên mới xảy ra chuyện, cháu rất xin lỗi, cháu nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này trong lòng!"
Ông lão nói: "Cô bé Mộc Dịch này còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, lần này đã kích hoạt cứu hộ cấp độ một, hoàn toàn không hiểu gì về tầm quan trọng của cứu hộ cấp độ một. Người của chúng tôi đâu phải một đám ngốc, tự đâm chính mình vài nhát dao, không lẽ chúng tôi không điều tra ra được hay sao?"
"Lần này nếu không phải có tôi ra mặt đàn áp sự việc, Mộc Dịch chắc chắn sẽ bị phạt nặng”.
"Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tạm nén xuống một thời gian, không ai có thể vi phạm quy định của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi rất lo lắng: "Tiền bối, vậy... bây giờ phải làm sao?"
"Chuyện lần này là do lỗi của cháu..."
"Tất nhiên tôi có cách cứu vãn tình hình", ông lão nói: "Cách giải quyết duy nhất lúc này chính là để cậu trở thành cảnh sát thực tập, như vậy sau này khi lãnh đạo tra hỏi, chỉ cần cậu có thân phận của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, trong quá trình phá án gặp nguy hiểm đến tính mạng thì có thể khởi động cứu hộ cấp một”.
Để tôi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí?
Tiên nữ Thanh Thủy vội vàng nói: "Không thể gia nhập, nhất định không được gia nhập, một khi đã gia nhập thì chắc chắn cậu sẽ mất đi tự do”.
Nếu không gia nhập thì biết làm thế nào? Nếu không gia nhập thì trong chuyện lần này, e rằng Mộc Dịch và tôi đều phải chịu trách nhiệm, hậu quả rất nghiêm trọng.
Lòng tôi như lửa đốt, phải làm gì đây?
Ông lão lại nói: "Đáng tiếc, cậu không thích hợp làm người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, gương mặt cậu thịnh dương nhưng lại mang khí chất âm, tôi cũng đã xem qua tài liệu kiểm tra thân thể cậu của bác sĩ”.
"Trên bụng cậu còn sót lại dấu vết của linh khí, dựa vào những dấu vết này có thể suy đoán cậu đã từng tu luyện một loại tà thuật nào đó”.
"Hơn nữa, Mộc Dịch đã nói rõ ngọn ngành với tôi về mọi chuyện đã xảy ra, bản lĩnh của cậu rất mạnh mẽ, trong vụ nổ cậu không những không sao mà còn có thể bảo vệ người khác khỏi bị thương”.
"Những năng lượng này của cậu vốn không phải xuất phát từ chính bản thân cậu, mà đó là ngoại lực”.
Chương 354: Sát hạch thất bại
Trong lòng tôi đột nhiên run lên, Cổ Hà không trực tiếp kiểm tra thân thể tôi, chẳng qua chỉ suy đoán đơn giản dựa theo bác sĩ và chuyện Mộc Dịch kể, vậy mà đã đoán được tôi sử dụng ngoại lực, thứ tôi tu luyện là tà thuật!
Cổ Hà thật sự quá lợi hại.
"Cậu không cần lo lắng", Cổ Hà nói: "Tôi sẽ không kiểm tra thân thể cậu đâu”.
"Ai cũng có những bí mật không muốn người khác biết, tôi sẽ không truy cứu tận gốc, nếu không sẽ là không tôn trọng cậu".
"Người bạn có thể khiến Mộc Dịch liều mạng cứu giúp, tính cách dĩ nhiên là tốt đẹp”.
Tôi chột dạ, nếu Cổ Hà phát hiện ra tiên nữ Thanh Thủy trong cơ thể tôi thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức rất lớn!
Cổ Hà nhận ra trên cơ thể tôi ẩn giấu bí mật, ông ấy quá mạnh!
Cổ Hà tiếp tục nói: "Cho dù cậu có mạnh đến đâu, cậu có bao nhiêu cơ hội, nhưng người trong Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi tuyệt đối không thu nhận người tu luyện tà thuật”.
"Nếu như muốn gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì phải kiểm tra toàn diện thân thể của cậu, để giúp cậu xây dựng một bộ công pháp phù hợp nhất, dốc sức đào tạo”.
"Chỉ cần phát hiện ra cậu từng tu luyện tà thuật, chúng tôi sẽ không nhận cậu nữa”.
Tu luyện bằng thuật hút âm khí, đây đúng là tà thuật.
Cục điều tra hiện tượng huyền bí là những người ngay thẳng, là lực lượng của chính phủ, họ vô cùng bài xích tà thuật và tà công.
Do vậy họ không muốn nhận tôi!
Không muốn nhận tôi, vậy giờ phải làm sao? Làm thế nào để giải quyết chuyện này cho Mộc Dịch?
Cổ Hà lại nói: "Đương nhiên tôi không có bất kỳ thành kiến gì với người tu luyện tà thuật, sức mạnh không phân chính tà, chỉ có lòng người mới phân thiện ác”.
"Chẳng qua những người tu luyện tà thuật sẽ dễ bước chân vào con đường bất chính và trở thành kẻ ác”.
"Chỉ cần trong lòng chính trực thì không phải sợ tu luyện công pháp gì”.
Những lời nói này rất có lý. Sức mạnh không phân chính tà, nó giống như một thanh đao, nếu ở trong tay người tốt có thể cứu người, nếu rơi vào tay người xấu có thể giết người.
Nhưng tà thuật cũng không phải loại pháp thuật ngay thẳng, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con người. Giống như khi luyện thuật hút âm khí, tôi cần lên giường tu luyện với phụ nữ, nếu như lòng không chính trực thì đương nhiên tôi sẽ giết hại vài cô gái để đạt được mục đích tu luyện cấp tốc.
Tôi hỏi: "Nếu cháu không phù hợp vậy phải làm sao đây ạ? Tiền bối nhất định phải nghĩ cách cứu Mộc Dịch”.
Cổ Hà nói: "Cậu không phù hợp, nhưng cô gái được cậu cứu và cũng chính là người phụ nữ của cậu, Lâm Ngọc Lam”.
"Cô ấy rất phù hợp”.
Lâm Ngọc Lam?
Cổ Hà nhìn trúng Lâm Ngọc Lam?
Không lẽ cách giải quyết mà Cổ Hà muốn nói, không phải là để tôi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí mà là để Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?
Tôi thận trọng hỏi: "Tiền bối, thể chất của Lâm Ngọc Lam, thật sự... phù hợp ư"
Cổ Hà nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn để người phụ nữ của mình đi hay sao?"
"Trương Sơn Thành, tôi nói cho cậu biết, hôm nay người phụ nữ của cậu bắt buộc phải ở lại đây!"
"Nếu không Mộc Dịch sẽ bị phạt nặng, tôi là sư phụ của Mộc Dịch cũng sẽ bị liên lụy!"
"Quy định của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, từ cảnh sát cho đến Cục trưởng, không ai được phép vi phạm”.
Cổ Hà đã hiểu nhầm ý của tôi. Cổ Hà hài lòng với Lâm Ngọc Lam, để cô ấy gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, còn tôi lại thấy vô cùng hoảng sợ.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Người phụ nữ từng quan hệ với ngươi, âm dương kết hợp, mỗi lần quan hệ đều có lợi rất lớn đối với cả hai người”.
"Ngươi và Lâm Ngọc Lam đã quan hệ vài lần, cộng thêm trước đó ta từng bảo vệ Lâm Ngọc Lam, cưỡng ép truyền linh khí vào cơ thể Lâm Ngọc Lam, biến đổi cơ thể của cô ấy”.
"Lâm Ngọc Lam bây giờ có thể nhanh chóng thích ứng với linh khí, dĩ nhiên có thể trở thành người tu luyện”.
"Ngươi phải biết rằng phải là pháp sư cấp độ ba mới có thể dần dần thích ứng với linh khí, nhưng Lâm Ngọc Lam giờ đã có thể làm được”.
Thì ra là như vậy. Nhưng tôi vẫn còn hơi lo lắng, Lâm Ngọc Lam trước giờ luôn lớn lên ở trong thôn, chưa từng trải đời, giờ để cô ấy gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, cô ấy làm sao mà sống được ở đây? Nếu bị ức hiếp thì biết làm thế nào?
Nhưng giờ muốn giải quyết vấn đề của Mộc Dịch thì phải để Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Ngươi yên tâm, đã gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí thì sao có thể bị ức hiếp chứ?"
"Chuyện này Cổ Hà đã lên tiếng, đương nhiên Cổ Hà sẽ thu nhận Lâm Ngọc Lam, Lâm Ngọc Lam sẽ bái ông ấy làm sư phụ, cũng có Mộc Dịch đi cùng Lâm Ngọc Lam nữa, ngươi yên tâm đi”.
Tiên nữ Thanh Thủy nói vậy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tiền bối hiểu lầm ý của cháu rồi, có rất nhiều pháp sư muốn gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, bọn họ còn chen chúc nhau mà vào, có cơ hội gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí là vinh dự của Ngọc Lam”.
"Chỉ cần Lâm Ngọc Lam đồng ý, cháu không có bất cứ ý kiến gì”.
Cổ Hà nở nụ cười: "Tôi đã thuyết phục Lâm Ngọc Lam rồi, ban đầu cô ấy không chấp nhận, nguyên nhân chính là cô ấy không muốn rời xa cậu”.
"Sau đó tôi và cô ấy đã nói chuyện rất nhiều, cộng thêm Mộc Dịch khuyên nhủ, Lâm Ngọc Lam đã đồng ý rồi”.
"Lâm Ngọc Lam rất thuần khiết, tính cách trong sáng như một tờ giấy trắng. Đất nước đang cần những người như vậy góp sức vì nước, chúng tôi sẽ dốc sức đào tạo cô ấy”.
"Đương nhiên khi Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của cô ấy, hai người vẫn là người yêu, vẫn có thể kết hôn, nhưng muốn kết hôn thì phải đợi Lâm Ngọc Lam kết thúc việc huấn luyện”.
Ông ấy đã nói chuyện với Lâm Ngọc Lam rồi?
Thậm chí đến cả chuyện chúng tôi đính hôn, kêt hôn cũng biết hết?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Việc Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí đương nhiên có rất nhiều lợi ích. Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ dựa trên thể chất của từng cảnh sát để xây dựng một bộ công pháp huấn luyện, đào tạo Lâm Ngọc Lam trở thành một nhân tài”.
"Chỉ có điều... quá trình huấn luyện của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vô cùng cực khổ”.
"Nhưng dựa vào thể chất của Lâm Ngọc Lam thì đây hoàn toàn không phải là một vấn đề”.
"Chỉ cần Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đợi đến khi cô ấy đi làm chính thức thì cũng coi như sẽ trở thành chỗ dựa của ngươi”.
"Điều quan trọng hơn là, cùng với sự gia tăng sức mạnh của ngươi, người phụ nữ bên cạnh ngươi chắc chắn cũng phải bắt kịp bước chân ngươi, nếu bị tụt lại phía sau thì khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa, rất phiền phức”.
"Việc Lâm Ngọc Lam gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí chỉ có lợi chứ không có hại”.
Nghe xong lời giải thích của tiên nữ Thanh Thủy, tôi đã hoàn toàn yên tâm.
Tôi và Cổ Hà nói chuyện một lúc, sự việc đã được quyết định xong, mây đen trên gương mặt Cổ Hà cũng đã tan biến, trên mặt ông ấy nở nụ cười hiền hòa.
Cổ Hà đồng ý với tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Lâm Ngọc Lam thật tốt.
Cổ Hà lại nói: "Hiện tại Mộc Dịch đang bị thương, chuyện của thôn các cậu sẽ chấm dứt tại đây, để Mộc Dịch kết thúc vụ án đi”.
"Kết thúc vụ án?", tôi nói: "Mọi người không định điều tra Lữ Vô Thiện sao?"
"Còn nữa, chuyện thầy khai quang của thôn chúng cháu vẫn chưa điều tra rõ ràng”.
Cổ Hà cũng bó tay: "Sự việc không đơn giản như cậu nghĩ, mâu thuẫn giữa cậu và Lữ Vô Thiện dính dáng đến quá nhiều thứ. Vụ án Mộc Dịch điều tra thôn các cậu lần này là tổng kết kỳ thực tập của cô bé đó, và cũng là lần sát hạch cuối cùng”.
"Lần sát hạch này của Mộc Dịch có thể nói đã thất bại, hoàn toàn bị cuốn vào sự tranh đấu giữa cậu và Lữ Vô Thiện mà không điều tra chuyện thầy khai quang”.
"Mộc Dịch sát hạch thất bại, phải thực tập thêm một năm, sát hạch một lần nữa, nên Mộc Dịch đã về đội rồi, không thể tiếp tục điều tra vụ án của thôn các cậu được nữa”.
Tôi cũng không ngờ rằng Mộc Dịch chỉ là một cảnh sát thực tập của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, hơn nữa cuộc điều tra ở thôn chúng tôi lại là bài sát hạch của cô ta.
Chương 355: Lời nói sâu xa
Hiển nhiên trước kia Cục điều tra hiện tượng huyền bí không coi trọng vụ án của thôn chúng tôi cho lắm. Họ cho rằng đó chỉ là một vụ án nhỏ, chết một vài người dân, cho nên để thực tập sinh đi điều tra và cũng chỉ phái một người đi.
Nhưng cảnh sát thực tập của Cục điều tra hiện tượng huyền bí cũng vô cùng lợi hại.
Không ai ngờ thôn chúng tôi càng lúc càng có nhiều chuyện, phức tạp đến vậy.
Mộc Dịch sát hạch thất bại, thời gian thực tập kéo dài thêm một năm, cần phải học tập, huấn luyện lại rồi mới sát hạch.
Cổ Hà lại nói: “Tôi đã bàn bạc qua với Mạc Vũ, sư phụ của Mạc Vũ là một pháp sư đức cao vọng trọng, cực kì lợi hại, cộng thêm đạo hạnh tám trăm năm của Mạc Vũ cũng không điều tra được chuyện thầy khai quang của thôn các cậu, cho nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ việc điều tra”.
“Đợi kiểm tra tình tiết vụ án xong sẽ giao cho những nhân vật lợi hại khác âm thầm điều tra”.
“Còn chuyện của cậu và Lữ Vô Thiện vô cùng phức tạp, chúng tôi sẽ điều cảnh sát khác bí mật điều tra”.
Thế mà Cổ Hà lại gặp Mạc Vũ rồi, xem ra đó là chuyện của mấy ngày trước.
Tôi nói: “Tiền bối, cháu có một manh mối về chuyện của Lữ Vô Thiện. Hoàng Tiểu Tinh trong thôn chúng cháu là người của Lữ Vô Thiện, chúng ta có thể bắt anh ta, điều tra ngọn nguồn, dụ Lữ Vô Thiện ra”.
“Cậu có chứng cứ không?”, Cổ Hà nói: “Cậu nghĩ người chấp pháp của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chúng tôi sẽ tùy tiện bắt người sao?”
“Chúng tôi cũng như cảnh sát bình thường, làm việc dựa vào chứng cứ. Không có chứng cứ thì chúng tôi không thể bắt người, nếu không sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức”.
“Chuyện này cậu không cần lo, chúng tôi sẽ sắp xếp xử lý, trước mắt xử lý ổn thỏa chuyện của Mộc Dịch đã”.
Tôi không cần lo? Tôi không lo mà được sao? Bây giờ nó không những là vụ án, mà còn là mâu thuẫn cá nhân giữa tôi và Lữ Vô Thiện.
Tôi nói: “Tiền bối, nếu Cục điều tra hiện tượng huyền bí tạm thời không muốn quản những chuyện này, vậy thì cháu chỉ đành tự mình xử lý, dùng cách của cháu”.
Cổ Hà nói: “Trương Sơn Thành, cậu mới mười tám tuổi, có được thành tựu như vậy thật sự hiếm thấy. Dù cho sức mạnh của cậu có được từ đâu cũng có thể gọi là thiên phú dị bẩm, nhân tài xuất chúng”.
“Tuổi trẻ háo thắng là chuyện tốt, nhưng bộc lộ tài năng tất nhiên sẽ dẫn đến tai họa”.
“Tôi biết cậu muốn làm gì. Cậu muốn trả thù, nhưng cậu ra vào giới tu luyện, có một số chuyện, có một số người cậu không thể đụng đến”.
“Cậu chỉ mới tiếp xúc với một phần nhỏ của giới tu luyện mà thôi, đừng tự cho rằng mình có chút năng lực thì là vô địch thiên hạ”.
“Trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, cậu tuyệt đối đừng đắc tội với những người mạnh hơn cậu rất nhiều”.
“Cậu cần phải biết một điều, các cuộc chiến cá nhân, phân tranh giữa những người của giới tu luyện chỉ cần không dính líu đến người bình thường, chính phủ chúng tôi sẽ không nhúng tay vào”.
“Cho nên, trong nhiều vụ án chúng tôi cần phải cân nhắc xem là người bình thường hay là người tu luyện, phải phán quyết, phân định, sau đó mới kết luận là để cảnh sát bình thường đi xử lý hay là chúng tôi đi xử lý, hay là không nhúng tay vào”.
“Lữ Vô Thiện nhiều lần ám sát cậu, thủ đoạn tàn nhẫn, muốn diệt cỏ tận gốc, nhưng sát thủ, bom và pháp sư mà ông ta sử dụng đều không để lại dấu vết gì”.
“Xem xét những chứng cứ hiện tại, cậu còn không biết Lữ Vô Thiện là ai, không có bất cứ manh mối và thông tin nào, nói cách khác tên của ông ta cũng là giả”.
“Cũng có thể nói rằng đằng sau ông ta vẫn còn sức mạnh khác nữa”.
“Nếu cậu muốn báo thù, đợi thực lực của cậu mạnh lên rồi hãy đi báo thù”.
“Tôi có thể nói rõ ràng cho cậu, có gần một nửa vụ án của Cục điều tra hiện tượng huyền bí và Cục điều tra công năng đặc dị là không phá được, trong đó liên quan đến rất nhiều nhân tố. Hơn nữa, quan trọng nhất là chúng tôi cần có chứng cứ, không có chứng cứ thì không làm được gì cả”.
“Nhất định phải nhớ kĩ, khi gặp chuyện đừng quá kích động”.
“Có câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.
Cổ Hà nói rất nhiều lời sâu xa với tôi, giảng rất nhiều đạo lý, tôi vô cùng cảm kích.
Thật ra, tổng kết ý của Cổ Hà lại thì là khuyên tôi khiêm tốn một chút, đợi khi nào tôi mạnh lên, có bản lĩnh nhất định rồi mới đi xông pha giới tu luyện, đi báo thù.
Kẻ địch ở trong tối, tôi ngoài sáng, tình hình bây giờ rất bất lợi cho tôi. Kẻ địch đã đạt được mục đích của mình. Nếu chúng biết người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí tham gia vào chuyện này, tám chín phần sẽ dừng tay.
Thực lực hiện tại của tôi quá yếu.
Sau đó, Cổ Hà nói với tôi, hôm nay tôi gặp mặt Lâm Ngọc Lam một lần là có thể rời khỏi đây.
Sau khi Cổ Hà rời khỏi phòng, vài phút sau, Lâm Ngọc Lam xuất hiện ở trước mặt tôi.
Lâm Ngọc Lam mặc một bộ đồng phục công việc, Âu phục nhỏ màu xanh lam, váy ngắn màu xanh lam, tất màu da, giày cao gót màu đen. Mái tóc dài cột đơn giản, cả người trông đầy phong thái và quyến rũ.
“Sơn Thành!”
“Ngọc Lam!”
Hai chúng tôi ôm nhau thật chặt, Lâm Ngọc Lam vui mừng đến bật khóc.
“Sơn Thành, lúc đó tôi… tôi tưởng chúng ta sẽ chết, tôi thật sự… thật sự nghĩ rằng không thể gặp được cậu nữa”.
Tôi khẽ vuốt mái tóc của Lâm Ngọc Lam, nói: “Cô gái ngốc, bây giờ không phải chúng ta vẫn yên lành đây sao?”
“Chuyện lần này đều là lỗi của tôi, nếu tôi luôn ở bên chị thì chị đã không bị người ta bắt đi…”
Hai người chúng tôi rời nhau ra, Lâm Ngọc Lam đặt tay lên miệng tôi, nói: “Đừng nói những chuyện này”.
“Sơn Thành, sau này tôi phải gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tôi phải trở nên lợi hại như chị Mộc Dịch, đến lúc đó, tôi có thể bảo vệ cho cậu”.
“Cô ngốc”, tôi kéo tay Lâm Ngọc Lam ngồi xuống ghế sofa, hai người chúng tôi trò chuyện.
Lâm Ngọc Lam kể cho tôi, tối hôm đó cô ấy ở lại nhà tôi ăn cơm tối với mọi người, sau đó nói chuyện với tôi một hồi thì quay về.
Trên đường về, tại một ngã rẽ có một bóng đen lao tới, sau đó cô ấy bị đánh ngất.
Khi Lâm Ngọc Lam tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng lạ lẫm, trong phòng ngoài cô ấy thì không có ai khác.
Mỗi ngày một bữa cơm, một bình nước đều do một cô gái che mặt đưa vào.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngọc Lam bị chuyển đến ba chỗ, mỗi lần di chuyển đều bị che mắt.
Mãi đến khi tôi đến cứu cô ấy.
Nói đến chuyện này, Lâm Ngọc Lam vẫn còn sợ hãi.
Lâm Ngọc Lam đã chịu không ít khó khăn, trải qua chuyện này, tôi thấy Lâm Ngọc Lam cũng đã trưởng thành hơn nhiều.
Có thể khẳng định người bắt Lâm Ngọc Lam là Hoàng Tiểu Tinh, sẽ không ai nghi ngờ anh ta. Anh ta là người dễ ra tay nhất ở trong thôn, chỉ cần có một chiếc xe là có thể di chuyển Lâm Ngọc Lam.
Lâm Ngọc Lam ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, ba tháng đầu tiên huấn luyện rất sát sao, không có kì nghỉ. Sau ba tháng, mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ.
Vả lại trong thời gian huấn luyện ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí không được đem theo điện thoại, không được liên lạc với thế giới bên ngoài.
Lâm Ngọc Lam tràn đầy kì vọng với cuộc sống ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí.
Hai người Cổ Hà và Mộc Dịch kể về rất nhiều lợi ích khi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí cho Lâm Ngọc Lam nghe.
Thu nhập cao, kì nghỉ nhiều, còn có thể nhận được sức mạnh to lớn, vả lại vụ án cũng rất ít.
Lâm Ngọc Lam cũng hiểu tính nguy hiểm khi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí, nhưng Lâm Ngọc Lam thích công việc hiện tại, cũng không có lựa chọn nào khác.
Từ nay về sau, Lâm Ngọc Lam sẽ đi theo Cổ Hà. Vết thương của Mộc Dịch đã khôi phục, cô ta đã rời đi từ hai ngày trước, về báo cáo với cấp trên.
Lâm Ngọc Lam còn không có thời gian để về nhà, chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ và bạn bè, báo cho họ cô ấy sẽ đi làm ở vùng khác.
Tôi và Lâm Ngọc Lam trò chuyện với nhau hơn một tiếng đồng hồ mới lưu luyến rời nhau ra.
Bình luận facebook