Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262: Vu oan giá hoạ
Lưu Chính Nghĩa nói: “Bị người ta đánh chết, mặt mũi biến dạng. Thi thể đã được đưa đến cục cảnh sát, bác sĩ pháp y đang xét nghiệm. Cậu nói cho tôi biết đi, có phải cậu làm không?”
Tôi khẳng định chắc chắn: “Không phải. Mấy hôm trước có người ám sát tôi, chuyện này có liên quan đến Viên Chính Dương. Tối qua tôi với Trần Kế Tần đến tìm ông ta để điều tra chuyện này”.
“Tôi thừa nhận tôi bảo Trần Kế Tần đánh Viên Chính Dương, nhưng chắc chắn không giết ông ta”.
Lưu Chính Nghĩa nói: “Bây giờ tôi không có tâm trạng lằng nhằng với cậu. Khi nào điều tra cụ thể, có kết quả khám nghiệm tử thi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau”.
“Bây giờ cậu với Trần Kế Tần tự đến cục cảnh sát đầu thú đi, càng nhanh càng tốt. Tôi không muốn phải phái người đi bắt các cậu, còng các cậu lại rồi “mời” về cục cảnh sát đâu!”
“Việc này tôi sẽ cố đè nó xuống!”
Nói xong, Lưu Chính Nghĩa liền cúp máy.
Tôi hiểu, bây giờ chắc chắn Lưu Chính Nghĩa đang rất phẫn nộ. Chuyện này ông ấy chỉ có thể đè xuống một thời gian chứ không thể dẹp yên hẳn được.
Tôi gọi cho Trần Kế Tần, kể cho anh ta nghe chuyện này, bảo anh ta đến đây ngay lập tức. Còn việc của Lý Tuyết Diễm tạm thời giao cho người khác làm.
Trần Kế Tần nghe đến chuyện này thì sợ đến run cả giọng, hỏi: “Đại ca, chúng ta... Chúng ta lại bị hãm hại đúng không?”
“Nói ít thôi, đến bệnh viện ngay, vào phòng phó viện trưởng tìm tôi”.
Bảy tám phút sau, Trần Kế Tần lái xe đến nơi. Tôi giao Lý Tuyết Diễm cho viện trưởng Lưu, nhờ ông ấy làm nốt thủ tục chuyển trường và chăm sóc cho cô bé.
Viện trưởng Lưu luôn miệng đồng ý, nói là sẽ đích thân đi làm chuyện này.
Thấy sắc mặt chúng tôi đều không ổn, ông ấy liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nói: “Em có việc gấp phải làm. Tuyết Diễm, việc của em anh đã nhờ viện trưởng Lưu rồi. Phía nhà trường cũng đã hẹn xong, xử lý rất nhanh thôi. Anh với Trần Kế Tần phải lên huyện một chuyến”.
Lý Tuyết Diễm không muốn rời xa chúng tôi, nhưng Trần Kế Tần nói: “Tuyết Diễm, khi nào xong việc bọn anh sẽ về”.
Tôi với Trần Kế Tần rời khỏi bệnh viện, lái xe lên huyện.
Trên đường đi, mặt mũi Trần Kế Tần trắng bệch, nói: “Đại ca, làm thế nào đây? Tối qua chúng ta đánh Viên Chính Dương, giờ ông ta chết ở nhà. Nếu thủ đoạn giết người lần này giống như lần giết giáo sư Dương, không để lại chút manh mối nào, thì chắc chắn chúng ta phải gánh cái tội này rồi”.
Tôi nói: “Yên tâm, có tôi đây, không sao đâu. Hơn nữa, chúng ta có nhân chứng, Lý Tuyết Diễm là nhân chứng cho chúng ta”.
Với cục diện như bây giờ, chỉ có Lý Tuyết Diễm mới giúp được chúng tôi.
May mà tối qua chúng tôi đã giúp Lý Tuyết Diễm, bây giờ cô bé cực kỳ tin tưởng chúng tôi, mà tương lai của cô ấy cũng nằm trong tay chúng tôi.
Chỉ cần Lý Tuyết Diễm có thể chứng minh chúng tôi không giết người thì tội mưu sát sẽ không thành lập.
Nếu tối qua chúng tôi không giúp Lý Tuyết Diễm, cô ấy có giúp chúng tôi hay không còn chưa biết được.
Tôi đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua tên sát thủ kia muốn giết Lý Tuyết Diễm, lẽ nào... Bọn chúng muốn giết nhân chứng!
Nhất định là như thế!
Đầu tiên là giết Viên Chính Dương, sau đó giết Lý Tuyết Diễm. Như thế thì “chứng cứ” đã rõ rành rành, thậm chí cái chết của Lý Tuyết Diễm cũng sẽ đổ lên đầu tôi với Trần Kế Tần. Vì chúng tôi đưa Lý Tuyết Diễm từ nhà Viên Chính Dương đi, còn bỏ ra hai trăm nghìn tệ mua cô ấy.
Nghĩ đến đây, tôi càng rối rắm hơn, kẻ địch nhất quyết muốn dồn tôi vào chỗ chết!
Tôi với Trần Kế Tần nói chuyện suốt dọc đường, càng nói càng lo ngại.
Tôi lập tức gọi điện cho viện trưởng Lưu, dặn ông ấy hãy nhờ lãnh đạo nhà trường đến bệnh viện làm thủ tục chuyển trường, nhất định không được đưa Lý Tuyết Diễm đi lung tung.
Giờ đang là ban ngày, tôi tin sát thủ sẽ không hành động, nhưng vẫn cứ phải đề phòng bất trắc.
Viện trưởng Lưu nghe giọng điệu của tôi đã biết ngay là có chuyện, nhưng tôi không nói, ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ đảm bảo sẽ lo liệu ổn thoả.
Trên đường đi tôi nhận được điện thoại của Âu Dương Bác.
Giọng Âu Dương Bác cực kỳ nghiêm trọng, nói với tôi: “Sơn Thành, mới sáng sớm tôi đã nhận được điện thoại của cục trưởng Lưu. Ông ấy nói cậu xảy ra chuyện rồi, lại còn cáu với tôi nữa”.
“Cậu nói cho tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu lại đắc tội với ai?”
Tôi vô cùng tin tưởng Âu Dương Bác, mặc dù có những việc tôi không muốn làm phiền ông ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn kể đầu đuôi câu chuyện cho ông ấy nghe.
Bao gồm cả chuyện về báu vật của thôn tôi.
Âu Dương Bác không ngắt lời tôi, chỉ im lặng lắng nghe, sau đó trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Thương trường như chiến trường, những chuyện như ám sát, hãm hại, tôi cũng từng gặp phải rồi”.
“Kẻ địch năm lần bảy lượt muốn dồn cậu vào chỗ chết, hơn nữa còn từng bước ép sát, hành động cực kỳ nhanh. Xem ra thứ chúng muốn có là một món lợi khổng lồ, hơn nữa thời gian lại cấp bách nên chúng mới phải làm thế”.
“Lần này người cậu đắc tội chắc chắn là người cực kỳ mạnh. Nhất định kẻ đó nghĩ là cậu đã biết chuyện về báu vật và muốn chiếm lấy nó, nên mới muốn trừ khử cậu”.
Kết luận của Âu Dương Bác vô cùng chính xác.
Tôi hỏi Âu Dương Bác: “Chú, chú nghe nói về Hợp Tác Xã bao giờ chưa?”
Âu Dương Bác nói: “Trên thế giới này sát thủ rất nhiều, phần lớn đều không phải chuyên nghiệp. Còn các tổ chức sát thủ chuyên nghiệp lại cực kỳ bí mật, không nhiều người biết”.
“Tôi thực sự chưa từng nghe nói đến Hợp Tác Xã”.
“Sơn Thành, cậu yên tâm, chỉ cần cậu không giết người, cục trưởng Lưu nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành”.
“Kể cả không điều tra ra được, dù Âu Dương Bác tôi có tán gia bại sản thì cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng”.
Câu cuối cùng của Âu Dương Bác khiến tôi vô cùng cảm động. Dù câu nói đó là thật hay giả thì cũng chứng tỏ ông ấy thực sự coi trọng tôi.
Trong lòng ông ấy, dù tài sản có lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng tôi.
Chỉ cần có năng lực, tiền có thể kiếm lại được, nhân tài mới là quan trọng nhất.
Có sự giúp đỡ của Âu Dương Bác, tôi cũng yên tâm.
Đây là lần đầu tiên tôi đến cục cảnh sát huyện. Mới đi đến sảnh thì đã thấy một người đàn ông trung niên bước từ xe cảnh sát xuống, là Lưu Chính Nghĩa.
Lưu Chính Nghĩa nhìn thấy hai chúng tôi thì mặt đen sì, nói: “Đi theo tôi”.
Hai chúng tôi được đưa đến một văn phòng ở tầng hai. Lưu Chính Nghĩa ngồi trên sofa, tay châm điếu thuốc nhưng vẫn có vẻ không yên lòng nổi.
“Trương Sơn Thành, đã có kết quả xét nghiệm tử thi sơ bộ rồi”.
“Nạn nhân chết vào khoảng mười hai giờ đêm, hai chân bị đánh gãy, tim, phổi đều xuất huyết, vết thương ngoài da chồng chất, tổn thương vô cùng nghiêm trọng”.
“Trên người có mười mấy vết thương!”
“Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!”
“Camera ghi lại, khoảng hơn mười một giờ, hai người cùng Viên Chính Dương và một cô gái đã đi vào nhà, đến hơn mười hai rưỡi thì các cậu đi ra!”
“Dấu vân tay ở hiện trường rất rõ ràng, không cần điều tra cũng biết là của hai tên khốn các cậu để lại!”
Lưu Chính Nghĩa vô cùng tức giận, vứt báo cáo khám nghiệm tử thi và ảnh chụp hiện trường lên mặt bàn.
Tình trạng tử vong của Viên Chính Dương vô cùng thê thảm. Ông ta bị đánh gãy hai chân, đạp mạnh vào ngực dẫn đến phổi và nội tạng xuất huyết.
Trên người có mười mấy vết chém, mặt mũi thì...
Ở hiện trường không hề có hung khí, trên sofa, trên bàn, cả trên người Viên Chính Dương đều có dấu vân tay rất rõ ràng.
Sau khi xem kĩ hồ sơ, tôi đặt nó lại trên bàn, mặt rất bình tĩnh nói: “Cục trưởng Lưu, không phải do chúng tôi giết. Sau khi giết người, hung thủ đã mang hung khí đi, lau sạch tất cả vết tích, chỉ để lại dấu vết của tôi với Trần Kế Tần”.
“Đây rõ ràng là vu oan giá hoạ”.
Tôi khẳng định chắc chắn: “Không phải. Mấy hôm trước có người ám sát tôi, chuyện này có liên quan đến Viên Chính Dương. Tối qua tôi với Trần Kế Tần đến tìm ông ta để điều tra chuyện này”.
“Tôi thừa nhận tôi bảo Trần Kế Tần đánh Viên Chính Dương, nhưng chắc chắn không giết ông ta”.
Lưu Chính Nghĩa nói: “Bây giờ tôi không có tâm trạng lằng nhằng với cậu. Khi nào điều tra cụ thể, có kết quả khám nghiệm tử thi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau”.
“Bây giờ cậu với Trần Kế Tần tự đến cục cảnh sát đầu thú đi, càng nhanh càng tốt. Tôi không muốn phải phái người đi bắt các cậu, còng các cậu lại rồi “mời” về cục cảnh sát đâu!”
“Việc này tôi sẽ cố đè nó xuống!”
Nói xong, Lưu Chính Nghĩa liền cúp máy.
Tôi hiểu, bây giờ chắc chắn Lưu Chính Nghĩa đang rất phẫn nộ. Chuyện này ông ấy chỉ có thể đè xuống một thời gian chứ không thể dẹp yên hẳn được.
Tôi gọi cho Trần Kế Tần, kể cho anh ta nghe chuyện này, bảo anh ta đến đây ngay lập tức. Còn việc của Lý Tuyết Diễm tạm thời giao cho người khác làm.
Trần Kế Tần nghe đến chuyện này thì sợ đến run cả giọng, hỏi: “Đại ca, chúng ta... Chúng ta lại bị hãm hại đúng không?”
“Nói ít thôi, đến bệnh viện ngay, vào phòng phó viện trưởng tìm tôi”.
Bảy tám phút sau, Trần Kế Tần lái xe đến nơi. Tôi giao Lý Tuyết Diễm cho viện trưởng Lưu, nhờ ông ấy làm nốt thủ tục chuyển trường và chăm sóc cho cô bé.
Viện trưởng Lưu luôn miệng đồng ý, nói là sẽ đích thân đi làm chuyện này.
Thấy sắc mặt chúng tôi đều không ổn, ông ấy liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nói: “Em có việc gấp phải làm. Tuyết Diễm, việc của em anh đã nhờ viện trưởng Lưu rồi. Phía nhà trường cũng đã hẹn xong, xử lý rất nhanh thôi. Anh với Trần Kế Tần phải lên huyện một chuyến”.
Lý Tuyết Diễm không muốn rời xa chúng tôi, nhưng Trần Kế Tần nói: “Tuyết Diễm, khi nào xong việc bọn anh sẽ về”.
Tôi với Trần Kế Tần rời khỏi bệnh viện, lái xe lên huyện.
Trên đường đi, mặt mũi Trần Kế Tần trắng bệch, nói: “Đại ca, làm thế nào đây? Tối qua chúng ta đánh Viên Chính Dương, giờ ông ta chết ở nhà. Nếu thủ đoạn giết người lần này giống như lần giết giáo sư Dương, không để lại chút manh mối nào, thì chắc chắn chúng ta phải gánh cái tội này rồi”.
Tôi nói: “Yên tâm, có tôi đây, không sao đâu. Hơn nữa, chúng ta có nhân chứng, Lý Tuyết Diễm là nhân chứng cho chúng ta”.
Với cục diện như bây giờ, chỉ có Lý Tuyết Diễm mới giúp được chúng tôi.
May mà tối qua chúng tôi đã giúp Lý Tuyết Diễm, bây giờ cô bé cực kỳ tin tưởng chúng tôi, mà tương lai của cô ấy cũng nằm trong tay chúng tôi.
Chỉ cần Lý Tuyết Diễm có thể chứng minh chúng tôi không giết người thì tội mưu sát sẽ không thành lập.
Nếu tối qua chúng tôi không giúp Lý Tuyết Diễm, cô ấy có giúp chúng tôi hay không còn chưa biết được.
Tôi đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua tên sát thủ kia muốn giết Lý Tuyết Diễm, lẽ nào... Bọn chúng muốn giết nhân chứng!
Nhất định là như thế!
Đầu tiên là giết Viên Chính Dương, sau đó giết Lý Tuyết Diễm. Như thế thì “chứng cứ” đã rõ rành rành, thậm chí cái chết của Lý Tuyết Diễm cũng sẽ đổ lên đầu tôi với Trần Kế Tần. Vì chúng tôi đưa Lý Tuyết Diễm từ nhà Viên Chính Dương đi, còn bỏ ra hai trăm nghìn tệ mua cô ấy.
Nghĩ đến đây, tôi càng rối rắm hơn, kẻ địch nhất quyết muốn dồn tôi vào chỗ chết!
Tôi với Trần Kế Tần nói chuyện suốt dọc đường, càng nói càng lo ngại.
Tôi lập tức gọi điện cho viện trưởng Lưu, dặn ông ấy hãy nhờ lãnh đạo nhà trường đến bệnh viện làm thủ tục chuyển trường, nhất định không được đưa Lý Tuyết Diễm đi lung tung.
Giờ đang là ban ngày, tôi tin sát thủ sẽ không hành động, nhưng vẫn cứ phải đề phòng bất trắc.
Viện trưởng Lưu nghe giọng điệu của tôi đã biết ngay là có chuyện, nhưng tôi không nói, ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ đảm bảo sẽ lo liệu ổn thoả.
Trên đường đi tôi nhận được điện thoại của Âu Dương Bác.
Giọng Âu Dương Bác cực kỳ nghiêm trọng, nói với tôi: “Sơn Thành, mới sáng sớm tôi đã nhận được điện thoại của cục trưởng Lưu. Ông ấy nói cậu xảy ra chuyện rồi, lại còn cáu với tôi nữa”.
“Cậu nói cho tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu lại đắc tội với ai?”
Tôi vô cùng tin tưởng Âu Dương Bác, mặc dù có những việc tôi không muốn làm phiền ông ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn kể đầu đuôi câu chuyện cho ông ấy nghe.
Bao gồm cả chuyện về báu vật của thôn tôi.
Âu Dương Bác không ngắt lời tôi, chỉ im lặng lắng nghe, sau đó trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Thương trường như chiến trường, những chuyện như ám sát, hãm hại, tôi cũng từng gặp phải rồi”.
“Kẻ địch năm lần bảy lượt muốn dồn cậu vào chỗ chết, hơn nữa còn từng bước ép sát, hành động cực kỳ nhanh. Xem ra thứ chúng muốn có là một món lợi khổng lồ, hơn nữa thời gian lại cấp bách nên chúng mới phải làm thế”.
“Lần này người cậu đắc tội chắc chắn là người cực kỳ mạnh. Nhất định kẻ đó nghĩ là cậu đã biết chuyện về báu vật và muốn chiếm lấy nó, nên mới muốn trừ khử cậu”.
Kết luận của Âu Dương Bác vô cùng chính xác.
Tôi hỏi Âu Dương Bác: “Chú, chú nghe nói về Hợp Tác Xã bao giờ chưa?”
Âu Dương Bác nói: “Trên thế giới này sát thủ rất nhiều, phần lớn đều không phải chuyên nghiệp. Còn các tổ chức sát thủ chuyên nghiệp lại cực kỳ bí mật, không nhiều người biết”.
“Tôi thực sự chưa từng nghe nói đến Hợp Tác Xã”.
“Sơn Thành, cậu yên tâm, chỉ cần cậu không giết người, cục trưởng Lưu nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành”.
“Kể cả không điều tra ra được, dù Âu Dương Bác tôi có tán gia bại sản thì cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng”.
Câu cuối cùng của Âu Dương Bác khiến tôi vô cùng cảm động. Dù câu nói đó là thật hay giả thì cũng chứng tỏ ông ấy thực sự coi trọng tôi.
Trong lòng ông ấy, dù tài sản có lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng tôi.
Chỉ cần có năng lực, tiền có thể kiếm lại được, nhân tài mới là quan trọng nhất.
Có sự giúp đỡ của Âu Dương Bác, tôi cũng yên tâm.
Đây là lần đầu tiên tôi đến cục cảnh sát huyện. Mới đi đến sảnh thì đã thấy một người đàn ông trung niên bước từ xe cảnh sát xuống, là Lưu Chính Nghĩa.
Lưu Chính Nghĩa nhìn thấy hai chúng tôi thì mặt đen sì, nói: “Đi theo tôi”.
Hai chúng tôi được đưa đến một văn phòng ở tầng hai. Lưu Chính Nghĩa ngồi trên sofa, tay châm điếu thuốc nhưng vẫn có vẻ không yên lòng nổi.
“Trương Sơn Thành, đã có kết quả xét nghiệm tử thi sơ bộ rồi”.
“Nạn nhân chết vào khoảng mười hai giờ đêm, hai chân bị đánh gãy, tim, phổi đều xuất huyết, vết thương ngoài da chồng chất, tổn thương vô cùng nghiêm trọng”.
“Trên người có mười mấy vết thương!”
“Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn!”
“Camera ghi lại, khoảng hơn mười một giờ, hai người cùng Viên Chính Dương và một cô gái đã đi vào nhà, đến hơn mười hai rưỡi thì các cậu đi ra!”
“Dấu vân tay ở hiện trường rất rõ ràng, không cần điều tra cũng biết là của hai tên khốn các cậu để lại!”
Lưu Chính Nghĩa vô cùng tức giận, vứt báo cáo khám nghiệm tử thi và ảnh chụp hiện trường lên mặt bàn.
Tình trạng tử vong của Viên Chính Dương vô cùng thê thảm. Ông ta bị đánh gãy hai chân, đạp mạnh vào ngực dẫn đến phổi và nội tạng xuất huyết.
Trên người có mười mấy vết chém, mặt mũi thì...
Ở hiện trường không hề có hung khí, trên sofa, trên bàn, cả trên người Viên Chính Dương đều có dấu vân tay rất rõ ràng.
Sau khi xem kĩ hồ sơ, tôi đặt nó lại trên bàn, mặt rất bình tĩnh nói: “Cục trưởng Lưu, không phải do chúng tôi giết. Sau khi giết người, hung thủ đã mang hung khí đi, lau sạch tất cả vết tích, chỉ để lại dấu vết của tôi với Trần Kế Tần”.
“Đây rõ ràng là vu oan giá hoạ”.