Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256: Cô gái đáng thương
Trần Kế Tần vào phòng, đưa cô gái đó đi ra.
Thấy Viên Chính Dương bị đánh bầm dập mặt mũi, cô gái đó sợ đến phát khóc.
Trần Kế Tần hét lên: “Nín ngay! Khóc cái gì mà khóc! Đã ngần này tuổi rồi, học cái tốt đẹp không học, lại vì tiền mà chạy theo một lão già thế này!”
“Cô có nghĩ đến bố mẹ cô không? Có nghĩ đến người nhà cô không? Có nghĩ đến tương lai của mình không?”
Trần Kế Tần vẫn rất phẫn nộ!
Cô ta lau nước mắt, bị dáng vẻ hung ác của Trần Kế Tần doạ cho phát khiếp, mặt đầy tủi thân và sợ hãi.
Chúng tôi đưa cô ta đi, Viên Chính Dương đóng sầm cửa lại.
Sau khi rời khỏi khu nhà của Viên Chính Dương, chúng tôi đưa cô ta lên xe. Đã rất muộn rồi, đêm hôm khuya khoắt, nên chúng tôi định đưa cô ta về nhà.
Tôi hỏi nhà cô ta ở đâu thì cô ta chỉ một mực lắc đầu, nước mắt như mưa.
Trần Kế Tần lại hét lên: “Cô câm à? Chúng tôi đưa cô về, trời tối thế này rồi, cô mà không về thì bố mẹ cô sẽ rất lo lắng!”
“Nói gì đi!”
Cô ta không nói gì, chỉ khóc càng to hơn.
Tôi liếc Trần Kế Tần một cái, nói: “Anh im miệng đi, doạ cô ta sợ rồi kìa”.
Tôi bước xuống khỏi ghế phó lái, ngồi ra ghế sau, lấy giấy lau nước mắt cho cô ta. Cô gái đó vội vàng né tránh, không để tôi giúp.
Tôi nói rất nhẹ nhàng: “Cô đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu. Cô nói cho tôi biết nhà cô ở đâu đi, chúng tôi đưa cô về”.
Cô gái vẫn không nói gì, nước mắt vẫn cứ rơi như mưa.
Tôi nói: “Chúng tôi không phải người xấu thật mà. Hay là cô cho tôi số điện thoại của người thân của cô, để tôi gọi bố mẹ cô đến đón cô về?”
Tôi thấy cô ta không mang theo điện thoại. Mà cô ta cứ né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nên tôi không lấy được chút thông tin nào.
Tôi nói: “Hay là... Thế này đi. Nếu cô không tin chúng tôi thì chúng tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát gần nhất, để cảnh sát đưa cô về?”
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Đến đồn cảnh sát”.
Trần Kế Tần vừa khởi động xe thì cuối cùng cô gái đó cũng chịu mở miệng nói: “Đừng... Tôi không về nhà đâu, tôi sợ...”
Sợ?
Trần Kế Tần nói: “Này cô nhóc, về nhà thì có gì mà sợ?”
Hình như cô gái đó đã tin chúng tôi không phải là người xấu, vì chúng tôi định đưa cô ta đến đồn cảnh sát.
Cô ta nói: “Tôi... Tôi không dám về nhà... Các anh... Các anh đưa tôi đến nhà chú Viên đi”.
Cơn giận của Trần Kế Tần lại bốc lên đỉnh đầu, anh ta hét lên: “Cô có tự trọng không đấy? Chẳng lẽ cô không biết lão già Viên Chính Dương kia định làm gì cô à?”
“Ông ta muốn hiếp cô đấy!”
“Mẹ kiếp, hai chúng tôi có lòng tốt cứu cô khỏi hố lửa, bây giờ cô lại muốn nhảy vào à?”
“Đầu cô bị úng nước à? Có phải cô vì tiền mà việc gì cũng dám làm không?”
Cô gái nghe thấy thế, đột nhiên oà khóc, hai tay ôm lấy phần lưng ghế lái, khóc như thắt cả ruột gan.
Tôi lườm Trần Kế Tần, nói: “Anh đừng có nói linh tinh nữa xem nào, anh không thấy cô ấy có điều khó xử à?”
Trần Kế Tần nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Trước đây khi tôi còn là côn đồ, mấy tên khác thường hay tán tỉnh các em học sinh, lừa gạt tình cảm của họ. Thậm chí còn môi giới mấy cô em xinh xắn cho những kẻ có tiền, một đêm được bao nhiêu tiền đó... Có tên còn bán cả bạn gái mình!”
“Tôi đã tận mắt chứng kiến những việc đáng ghê tởm đó, mà những cô gái đó đều không biết tự trọng!”
Những việc này khiến người khác ghê tởm, nhưng cũng làm người ta thương xót. Tôi đã từng xem trên thời sự, trên mạng, trong thế giới rộng lớn này, loại người nào cũng có.
Cô gái khóc một hồi, khoảng mấy phút sau, dưới sự dẫn dắt của chúng tôi, cuối cùng cô ta cũng chịu nói chuyện.
Cô ta tên là Lý Tuyết Diễm, mười bảy tuổi, đang học trường cấp ba Nhất Trung. Mấy năm trước, bố cô ta phạm tội bị bắt vào tù, cô ta sống cùng mẹ ở một căn nhà dân cho thuê trong một làng đô thị.
Mẹ cô ta không nghề ngỗng gì, thích chơi mạt chược, nợ nần chồng chất. Thế nên mẹ cô ta đã nhờ môi giới, giới thiệu cô ta cho Viên Chính Dương.
Lý Tuyết Diễm vẫn còn trinh, ngủ với Viên Chính Dương một đêm sẽ được ba mươi nghìn tệ, người môi giới được năm nghìn, mẹ Lý Tuyết Diễm lấy hai mươi lăm nghìn.
Nghe đến đây, tôi vô cùng phẫn nộ!
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà mẹ Lý Tuyết Diễm lại làm ra chuyện táng tận lương tâm này!
Trần Kế Tần cũng phát điên, gào lên: “Mẹ kiếp, trên đời sao có thể có loại người này chứ! Loại người này cũng xứng được làm mẹ à!”
“Trước đây tôi là côn đồ, là một tên khốn, nhưng bố mẹ tôi vẫn thương tôi. Tôi gây ra việc gì thì bố mẹ tôi vẫn yêu tôi, đây là điều không bao giờ thay đổi!”
“Tuyết Diễm, nói cho anh đây nghe, nhà em ở đâu, hôm nay anh đi đòi lại công bằng cho em!”
“Anh phải xem xem rốt cuộc mẹ em là người đàn bà thế nào!”
Lý Tuyết Diễm nấc nghẹn, nước mắt từ lâu đã thấm ướt ngực, cô bé nói: “Không được, tôi mà về thì mẹ tôi sẽ đánh tôi. Bà ấy rất nóng tính, rất hay đánh tôi, dăm ba ngày lại một trận đòn”.
“Đám người cho vay nặng lãi cũng thường xuyên đến đòi tiền. Lần này nếu còn không trả được nợ thì mẹ tôi sẽ xảy ra chuyện thật”.
“Tôi không dám về. Nếu tôi về thế này, bà ấy sẽ giết tôi mất, bà ấy sẽ cầm dao...”
Nói đến đây, tôi đã bắt được thông tin từ trong ánh mắt Lý Tuyết Diễm. Tôi vội vàng nắm lấy tay cô bé, kéo ống tay áo lên xem, trên cánh tay cô bé có những vết sẹo mờ.
Đây là... vết dao cắt!
“Mẹ em làm sao?”, tôi không dám tin, hỏi lại.
Lý Tuyết Diễm cố rút tay ra, nhưng tôi nắm rất chặt, hỏi lại: “Trả lời anh đi, mẹ em làm đúng không?”
Lý Tuyết Diễm khóc rất to, không trả lời tôi, nhưng sự im lặng này chính là ngầm thừa nhận.
Trên cánh tay, trên chân, sau lưng Lý Tuyết Diễm đều là vết bị đâm, bị bỏng và sẹo do bị chém để lại!
Mặc dù sẹo đã mờ, cũng không nhiều, nhưng như thế này cũng quá tàn nhẫn!
Ngoài những thứ này ra, trên người Lý Tuyết Diễm còn có vết bầm do bị đánh, có thể thấy bình thường cô bé rất hay bị đánh.
Cơn giận của Trần Kế Tần xông thẳng lên đầu, anh ta đấm vào cửa kính mấy cái, đến mức rách cả da tay.
Đến lúc này, đến tôi còn muốn giết người! Trước đây khi nhìn thấy tin những người phụ nữ ngược đãi con mình trên mạng, tôi đã không thể chấp nhận nổi. Những tấm ảnh tàn nhẫn đó khiến trái tim tôi cũng đau nhói.
Mà bây giờ tôi lại tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, khiến lòng tôi càng khó chịu hơn.
Trần Kế Tần gào lên: “Loại mẹ này bỏ đi chứ giữ làm gì!”
“Nói, nhà em ở đâu?”
Chúng tôi cứ gặng hỏi mãi, cuối cùng cô bé cũng chịu nói.
Trần Kế Tần lái xe như bay đến khu ngoại ô phía Tây.
Đến khu làng đô thị đó, chúng tôi tiếp tục lái xe dọc theo đường đi. Trên đường, chúng tôi bắt gặp một vài người đi bộ, một vài quán mát xa còn sáng ánh đèn đỏ chói mắt, ngoài ra những cửa tiệm khác đều đã đóng cửa.
Đây xem như là khu phố đèn đỏ, người qua lại chủ yếu là những người thu nhập thấp.
Nhà của Lý Tuyết Diễm là một căn nhà dân ba tầng ọp ẹp.
Lý Tuyết Diễm lấy chìa khoá, mở cửa, ba chúng tôi cùng đi vào nhà.
Chúng tôi lên tầng ba, nơi này rất không ổn. Không khí ẩm ướt, trên lối đi treo rất nhiều quần áo. Trong góc là một nhà vệ sinh dùng chung, cửa xập xệ, một mùi hôi thối bay ra ngoài.
Lý Tuyết Diễm bước đến căn phòng thứ tư, mà trong đó đang truyền ra tiếng rên rỉ của một người phụ nữ.
Bà ta lại đang làm cái chuyện kia!
Mặt Lý Tuyết Diễm đỏ bừng, vừa ngại vừa tức giận.
Trần Kế Tần giận đến phát điên, giơ chân đá thẳng vào cửa phòng.
Cánh cửa không bật ra, mà có tiếng chửi từ trong nhà vọng ra: “Tên khốn nào đấy!”
Trần Kế Tần hét lên: “Ả tiện nhân, ra mở cửa!”
Thấy Viên Chính Dương bị đánh bầm dập mặt mũi, cô gái đó sợ đến phát khóc.
Trần Kế Tần hét lên: “Nín ngay! Khóc cái gì mà khóc! Đã ngần này tuổi rồi, học cái tốt đẹp không học, lại vì tiền mà chạy theo một lão già thế này!”
“Cô có nghĩ đến bố mẹ cô không? Có nghĩ đến người nhà cô không? Có nghĩ đến tương lai của mình không?”
Trần Kế Tần vẫn rất phẫn nộ!
Cô ta lau nước mắt, bị dáng vẻ hung ác của Trần Kế Tần doạ cho phát khiếp, mặt đầy tủi thân và sợ hãi.
Chúng tôi đưa cô ta đi, Viên Chính Dương đóng sầm cửa lại.
Sau khi rời khỏi khu nhà của Viên Chính Dương, chúng tôi đưa cô ta lên xe. Đã rất muộn rồi, đêm hôm khuya khoắt, nên chúng tôi định đưa cô ta về nhà.
Tôi hỏi nhà cô ta ở đâu thì cô ta chỉ một mực lắc đầu, nước mắt như mưa.
Trần Kế Tần lại hét lên: “Cô câm à? Chúng tôi đưa cô về, trời tối thế này rồi, cô mà không về thì bố mẹ cô sẽ rất lo lắng!”
“Nói gì đi!”
Cô ta không nói gì, chỉ khóc càng to hơn.
Tôi liếc Trần Kế Tần một cái, nói: “Anh im miệng đi, doạ cô ta sợ rồi kìa”.
Tôi bước xuống khỏi ghế phó lái, ngồi ra ghế sau, lấy giấy lau nước mắt cho cô ta. Cô gái đó vội vàng né tránh, không để tôi giúp.
Tôi nói rất nhẹ nhàng: “Cô đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu. Cô nói cho tôi biết nhà cô ở đâu đi, chúng tôi đưa cô về”.
Cô gái vẫn không nói gì, nước mắt vẫn cứ rơi như mưa.
Tôi nói: “Chúng tôi không phải người xấu thật mà. Hay là cô cho tôi số điện thoại của người thân của cô, để tôi gọi bố mẹ cô đến đón cô về?”
Tôi thấy cô ta không mang theo điện thoại. Mà cô ta cứ né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, nên tôi không lấy được chút thông tin nào.
Tôi nói: “Hay là... Thế này đi. Nếu cô không tin chúng tôi thì chúng tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát gần nhất, để cảnh sát đưa cô về?”
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Đến đồn cảnh sát”.
Trần Kế Tần vừa khởi động xe thì cuối cùng cô gái đó cũng chịu mở miệng nói: “Đừng... Tôi không về nhà đâu, tôi sợ...”
Sợ?
Trần Kế Tần nói: “Này cô nhóc, về nhà thì có gì mà sợ?”
Hình như cô gái đó đã tin chúng tôi không phải là người xấu, vì chúng tôi định đưa cô ta đến đồn cảnh sát.
Cô ta nói: “Tôi... Tôi không dám về nhà... Các anh... Các anh đưa tôi đến nhà chú Viên đi”.
Cơn giận của Trần Kế Tần lại bốc lên đỉnh đầu, anh ta hét lên: “Cô có tự trọng không đấy? Chẳng lẽ cô không biết lão già Viên Chính Dương kia định làm gì cô à?”
“Ông ta muốn hiếp cô đấy!”
“Mẹ kiếp, hai chúng tôi có lòng tốt cứu cô khỏi hố lửa, bây giờ cô lại muốn nhảy vào à?”
“Đầu cô bị úng nước à? Có phải cô vì tiền mà việc gì cũng dám làm không?”
Cô gái nghe thấy thế, đột nhiên oà khóc, hai tay ôm lấy phần lưng ghế lái, khóc như thắt cả ruột gan.
Tôi lườm Trần Kế Tần, nói: “Anh đừng có nói linh tinh nữa xem nào, anh không thấy cô ấy có điều khó xử à?”
Trần Kế Tần nói: “Tôi chỉ nói sự thật thôi. Trước đây khi tôi còn là côn đồ, mấy tên khác thường hay tán tỉnh các em học sinh, lừa gạt tình cảm của họ. Thậm chí còn môi giới mấy cô em xinh xắn cho những kẻ có tiền, một đêm được bao nhiêu tiền đó... Có tên còn bán cả bạn gái mình!”
“Tôi đã tận mắt chứng kiến những việc đáng ghê tởm đó, mà những cô gái đó đều không biết tự trọng!”
Những việc này khiến người khác ghê tởm, nhưng cũng làm người ta thương xót. Tôi đã từng xem trên thời sự, trên mạng, trong thế giới rộng lớn này, loại người nào cũng có.
Cô gái khóc một hồi, khoảng mấy phút sau, dưới sự dẫn dắt của chúng tôi, cuối cùng cô ta cũng chịu nói chuyện.
Cô ta tên là Lý Tuyết Diễm, mười bảy tuổi, đang học trường cấp ba Nhất Trung. Mấy năm trước, bố cô ta phạm tội bị bắt vào tù, cô ta sống cùng mẹ ở một căn nhà dân cho thuê trong một làng đô thị.
Mẹ cô ta không nghề ngỗng gì, thích chơi mạt chược, nợ nần chồng chất. Thế nên mẹ cô ta đã nhờ môi giới, giới thiệu cô ta cho Viên Chính Dương.
Lý Tuyết Diễm vẫn còn trinh, ngủ với Viên Chính Dương một đêm sẽ được ba mươi nghìn tệ, người môi giới được năm nghìn, mẹ Lý Tuyết Diễm lấy hai mươi lăm nghìn.
Nghe đến đây, tôi vô cùng phẫn nộ!
Hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà mẹ Lý Tuyết Diễm lại làm ra chuyện táng tận lương tâm này!
Trần Kế Tần cũng phát điên, gào lên: “Mẹ kiếp, trên đời sao có thể có loại người này chứ! Loại người này cũng xứng được làm mẹ à!”
“Trước đây tôi là côn đồ, là một tên khốn, nhưng bố mẹ tôi vẫn thương tôi. Tôi gây ra việc gì thì bố mẹ tôi vẫn yêu tôi, đây là điều không bao giờ thay đổi!”
“Tuyết Diễm, nói cho anh đây nghe, nhà em ở đâu, hôm nay anh đi đòi lại công bằng cho em!”
“Anh phải xem xem rốt cuộc mẹ em là người đàn bà thế nào!”
Lý Tuyết Diễm nấc nghẹn, nước mắt từ lâu đã thấm ướt ngực, cô bé nói: “Không được, tôi mà về thì mẹ tôi sẽ đánh tôi. Bà ấy rất nóng tính, rất hay đánh tôi, dăm ba ngày lại một trận đòn”.
“Đám người cho vay nặng lãi cũng thường xuyên đến đòi tiền. Lần này nếu còn không trả được nợ thì mẹ tôi sẽ xảy ra chuyện thật”.
“Tôi không dám về. Nếu tôi về thế này, bà ấy sẽ giết tôi mất, bà ấy sẽ cầm dao...”
Nói đến đây, tôi đã bắt được thông tin từ trong ánh mắt Lý Tuyết Diễm. Tôi vội vàng nắm lấy tay cô bé, kéo ống tay áo lên xem, trên cánh tay cô bé có những vết sẹo mờ.
Đây là... vết dao cắt!
“Mẹ em làm sao?”, tôi không dám tin, hỏi lại.
Lý Tuyết Diễm cố rút tay ra, nhưng tôi nắm rất chặt, hỏi lại: “Trả lời anh đi, mẹ em làm đúng không?”
Lý Tuyết Diễm khóc rất to, không trả lời tôi, nhưng sự im lặng này chính là ngầm thừa nhận.
Trên cánh tay, trên chân, sau lưng Lý Tuyết Diễm đều là vết bị đâm, bị bỏng và sẹo do bị chém để lại!
Mặc dù sẹo đã mờ, cũng không nhiều, nhưng như thế này cũng quá tàn nhẫn!
Ngoài những thứ này ra, trên người Lý Tuyết Diễm còn có vết bầm do bị đánh, có thể thấy bình thường cô bé rất hay bị đánh.
Cơn giận của Trần Kế Tần xông thẳng lên đầu, anh ta đấm vào cửa kính mấy cái, đến mức rách cả da tay.
Đến lúc này, đến tôi còn muốn giết người! Trước đây khi nhìn thấy tin những người phụ nữ ngược đãi con mình trên mạng, tôi đã không thể chấp nhận nổi. Những tấm ảnh tàn nhẫn đó khiến trái tim tôi cũng đau nhói.
Mà bây giờ tôi lại tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, khiến lòng tôi càng khó chịu hơn.
Trần Kế Tần gào lên: “Loại mẹ này bỏ đi chứ giữ làm gì!”
“Nói, nhà em ở đâu?”
Chúng tôi cứ gặng hỏi mãi, cuối cùng cô bé cũng chịu nói.
Trần Kế Tần lái xe như bay đến khu ngoại ô phía Tây.
Đến khu làng đô thị đó, chúng tôi tiếp tục lái xe dọc theo đường đi. Trên đường, chúng tôi bắt gặp một vài người đi bộ, một vài quán mát xa còn sáng ánh đèn đỏ chói mắt, ngoài ra những cửa tiệm khác đều đã đóng cửa.
Đây xem như là khu phố đèn đỏ, người qua lại chủ yếu là những người thu nhập thấp.
Nhà của Lý Tuyết Diễm là một căn nhà dân ba tầng ọp ẹp.
Lý Tuyết Diễm lấy chìa khoá, mở cửa, ba chúng tôi cùng đi vào nhà.
Chúng tôi lên tầng ba, nơi này rất không ổn. Không khí ẩm ướt, trên lối đi treo rất nhiều quần áo. Trong góc là một nhà vệ sinh dùng chung, cửa xập xệ, một mùi hôi thối bay ra ngoài.
Lý Tuyết Diễm bước đến căn phòng thứ tư, mà trong đó đang truyền ra tiếng rên rỉ của một người phụ nữ.
Bà ta lại đang làm cái chuyện kia!
Mặt Lý Tuyết Diễm đỏ bừng, vừa ngại vừa tức giận.
Trần Kế Tần giận đến phát điên, giơ chân đá thẳng vào cửa phòng.
Cánh cửa không bật ra, mà có tiếng chửi từ trong nhà vọng ra: “Tên khốn nào đấy!”
Trần Kế Tần hét lên: “Ả tiện nhân, ra mở cửa!”