Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Vương Đào Hoa
Quãng đường từ đầu thôn tới cuối thôn dài tầm hai, ba km, ngày trước còn có vài hộ gia đình, bọn họ đều cùng một tổ tiên. Rồi có một người đi Quảng Đông làm việc, cũng chịu khó, chăm chỉ, sau này ông ta thành lâp một công ty, thế là kéo một loạt người trong nhà sang đó, họ đều kiếm được tiền nên chuyển đi hết, còn mua cả nhà trên huyện nữa.
Nhưng chỉ có một người tên là Hàn Quân, người ta mua nhà thì anh ta mua xe, nghe nói anh ta với vợ hay bất hoà, cãi cọ nên anh ta mặc kệ luôn vợ ở nhà một mình.
Vợ của Hàn Quân tên là Vương Đào Hoa, ả ta nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng lại rất bạo dạn, tính cách mạnh mẽ, ả ta vẫn luôn sống một mình ở cuối thôn, nhà nuôi ba con trâu, cuộc sống hàng ngày của ả ta cũng khá vui vẻ.
Mỗi khi tôi phải đi tới cây đa đều phải đi qua nhà của Vương Đào Hoa.
Từ xa tôi đã nhìn thấy nhà của Vương Đào Hoa vẫn sáng đèn.
Còn chưa tới cửa nhà ả ta, tôi đã nghe thấy một giọng hát vọng lại.
“Em không đau đâu, em không bị tổn thương đâu, em nhớ anh, em nhớ anh, nhớ anh đến điên đảo đất trời. Em gọi cho anh, nhưng anh đang cùng người đẹp ở nơi nào. Em hận anh, hận anh, hận đến tim mình tan nát, nhưng em không còn đau nữa, thật sự không còn đau nữa……”, giọng hát vang lên từ căn phòng nhỏ nhất.
Căn phòng nhỏ đó còn chưa tới bốn, năm mét vuông, được dựng lên bằng những nhánh cây, bình thường đây chính là nơi Vương Đào Hoa tắm rửa.
Chắc hẳn ả ta đang tắm nhỉ.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cả người Vương Đào Hoa toàn là bọt sữa tắm, rồi ả ta dùng tay vuốt ve từ trên xuống dưới. Tôi bỗng nảy ra ý định đi nhìn trộm.
Nhưng tôi đã đè nén được dục vọng của mình.
Dăm ba cái chuyện nhìn trộm vô duyên, cảnh không nên nhìn thì tôi sẽ không nhìn.
“Ưm…… ưm…..”, bỗng có một tiếng rên nhẹ phát ra.
Hơn nữa, giọng điệu ấy vô cùng thô tục, không giống giọng nói của phụ nữ.
Tôi chiếu đèn pin vào nơi phát ra âm thanh.
Không soi đèn thì thôi, chứ soi vào một cái là giật hết cả mình.
Tôi nhìn thấy phía bên phải phòng tắm có một người đang nằm sấp xuống, nhìn trộm qua các kẽ hở của nhánh cây. Nhưng điều khiến người khác ghê tởm là tên này vừa nhìn vừa rút ra thứ phía dưới của mình, bàn tay không ngừng ma sát, tự “an ủi”.
Ban nãy tên này đứng núp ở chỗ tối nên tôi không nhìn rõ, bây giờ nhìn thấy rồi thì đúng là Lôi Đắc Mã!
Đúng là thằng súc vật, có người đẹp như Lý Phương thì không đi “hầu hạ” đi, lại dám ra đây nhìn trộm Vương Đào Hoa tắm, thậm chí còn thủ dâm!
Hai vợ chồng nhà này, một người thì ra ngoài tìm trai, một người lại đi nhìn trộm phụ nữ, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Đèn pin vừa chiếu qua, Lôi Đắc Mã run rẩy, mở miệng hỏi: “Ai?”
Tôi còn chưa lên tiếng mà giọng hát bên trong đã ngừng lại, sau đó tôi nghe thấy Vương Đào Hoa lớn tiếng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài thế?”.
Lôi Đắc Mã thấy mình bị phát hiện liền vội vàng, hấp tấp nhét “cậu em” của mình vào trong quần, rồi cúi gằm mặt chạy đi.
Cửa phòng tắm bị mở ra, Vương Đào Hoa đang dùng một chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh rồi thò người ra ngoài, tay cầm một thanh gậy trúc, ả ta tức giận hỏi lần nữa: “Ai đang ở bên ngoài nhìn trộm tôi?”.
Tôi giơ điện thoại về hướng Lôi Đắc Mã vừa chạy đi, trả lời: “Là tên kia kìa, vừa mới chạy mất rồi”.
“Anh đứng lại cho tôi!”, Vương Đào Hoa giơ gậy trúc lên đuổi theo.
Lần đầu nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chỉ dùng khăn tắm bao quanh người rồi cầm gậy trúc đuổi theo đánh đàn ông, Vương Đào Hoa đúng là có khí thế mạnh mẽ, không chịu thua kém đàn ông.
Lôi Đắc Mã chạy rất nhanh, ông ta như hoà vào màn đêm, không thấy người đâu cả. Vương Đào Hoa không đuổi kịp, chỉ đành quay về. Tôi thấy người cô ta cuốn khăn tắm, tay thì cầm gậy, mái tóc ướt sũng thả dài trên vai, hừng hực khí thế, hình ảnh này khiến tôi phải cười thầm.
“Trương Sơn Thành, sao lại là cậu. Tên vừa nhìn trộm tôi tắm là ai?”, Vương Đào Hoa truy hỏi đến cùng.
“Tôi không nhìn rõ nữa, chuồn nhanh như gió ấy”, cùng một thôn cả mà, tôi cũng không thể nói thẳng tên Lôi Đắc Mã ra được chứ.
“Đấy không phải là Lôi Đắc Mã sao? Tên súc sinh đấy, ngày nào cũng nhìn trộm tôi tắm, rồi có ngày tôi chọc mù mắt ông ta luôn!”, Vương Đào Hoa căm thù mắng chửi.
Lúc sắp đi tới chỗ tôi, Vương Đào Hoa vô tình dẫm phải vào một cục đá.
“Ối!”, Vương Đào Hoa hét lên một tiếng rồi ngã chúi đầu xuống đất.
“Chị Đào Hoa, chị không sao chứ”, tôi vội vàng đỡ ả ta dậy.
Ai mà ngờ được lúc đỡ ả ta, chiếc khăn tắm vốn đang quấn quanh người ả ta lại rơi xuống đất, cơ thể trắng nõn cứ thế hiện lên trước mắt tôi!
Vương Đào Hoa dáng người nhỏ nhắn, kiều diễm, không ngờ ngực ả ta lại to đến mức này. Lúc tôi đỡ ả ta dậy, bầu ngực trắng cứ đung đưa qua lại, hơn nữa ở giữa màn đêm thế này, cơ thể ả ta thực sự rất trắng, trắng như bóng đèn một trăm chín mươi oát chiếu thẳng vào mắt tôi.
Tôi sững người vì cảnh đẹp trước mặt, không kịp trở tay, cứ thấy đứng ngây như ông Phỗng nhìn cơ thể loã lồ của Vương Đào Hoa, tôi bỗng kích động như thể hổ đói tìm mồi.
“Ối!”, Vương Đào Hoa kinh hãi hô lên, ả ta vội vàng cúi xuống nhặt khăn tắm lên, quấn lại quanh người.
Lúc ả ta cong lưng nhặt đồ, thứ trước ngực rủ xuống như đèn trần được treo lên, trông thực sự đầy đặn. Rồi khi đứng lên, cặp “đèn” này lại rất sung sức lắc tới lắc lui.
Tôi chưa từng gặp ai có bộ ngực vĩ đại mà “tưng tửng” thế này, nên không nhịn được mà muốn sờ một chút.
Nhưng động tác của Vương Đào Hoa rất nhanh, ả ta lanh lẹ dùng khăn tắm bao bọc cơ thể mình lại.
“Nhìn đến ngây ngốc luôn rồi à?”, Vương Đào Hoa mắng.
Lúc ấy tôi mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, trời tối thế này, tôi chả nhìn thấy gì đâu”.
“Trời muộn rồi, cậu qua nhà tôi có việc gì không?”, Vương Đào Hoa cảnh giác nhìn tôi.
“Tôi đi tới chỗ gốc đa có chút việc”, tôi giải thích.
“Muộn lắm rồi, cậu đi đến đấy làm gì?”, Vương Đào Hoa gặng hỏi đến cùng, hiển nhiên ả ta nghi ngờ tôi là đồng bọn của Lôi Đắc Mã.
“Tôi có việc thật. Tôi đi đây”, nói dứt lời, tôi liền đi ngay, không muốn nói cho ả ta biết chuyện Sở Tuyết Tương hẹn gặp tôi ở gốc đa, không ả ta lại hiểu lầm gì đó.
“Đúng lại!”, không ngờ Vương Đào Hoa lại dùng gậy trúc chặn tôi lại, tiếp tục truy hỏi: “Muộn như vậy, cậu đi ra gốc đa làm cái gì? Đừng nói là cậu giống với tên Lôi Đắc Mã định nhìn trộm tôi đấy nhé?”
“Không phải, không phải đâu”, tôi vội vàng nói: “Tôi không bao giờ làm những chuyện như thế, tôi có phải loại rảnh hơi đâu”.
“Không phải cậu rất rảnh hơi sao?”, Vương Đào Hoa cười nhạo: “Cậu chỉ là một người khai quang, ngoài việc khai quang ra, cậu còn làm được gì khác chứ?”
“Tôi…… việc gì tôi cũng làm được nhé!”
Vương Đào Hoa cười khinh bỉ: “Được rồi, không nói cậu nữa, xem cậu căng thẳng chưa kìa. Cậu có việc thì mau đi đi. Cậu nói là việc gì cậu cũng làm được thì chốc nữa tôi có việc này cần cậu giúp, đến lúc đấy cậu đừng có mà nói không làm được đấy nhé”.
“Tôi biết rồi”, nói xong tôi liền rời đi.
Lúc sắp tới chỗ gốc đa tôi còn cố ý tắt đèn pin, bước đi một cách chậm rãi.
Tôi nhìn thấy ánh sáng lờ mờ ở phía sau cây đa, liền đoán được đấy là ánh đèn từ màn hình điện thoại.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ chỗ đấy.
Tôi dỏng tai lên nghe, là Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương.
“Tên Trương Sơn Thành thối tha, sao vẫn chưa tới chứ? Tớ bị muỗi cắn chết rồi đây này”.
“Đợi thêm lúc nữa đi, cậu ta đi mát xa cho chị Ngọc Liên mà, chắc sắp tới rồi”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Tên đấy tay chân vụng về mà cũng biết mát xa á? Ai tin cho nổi. Haizz, đừng nói là cậu ta không tới đấy nhé?”, Lâm Tuyết Sương đáp lại.
“Yên tâm đi, tớ hiểu tính cậu ta mà, cậu ta chắc chắn sẽ tới”, Lâm Ngọc Lam nói với giọng chắc chắn.
“Lát nữa lúc cậu ta tới đây, hai chúng mình giả làm quỷ doạ chết cậu ta đi, rồi lúc cậu ta đang hoảng sợ, chúng mình liền dùng gậy chọc vào mông cậu ta, hừ!”, Sở Tuyết Sương hung ác nói.
“Mông cậu còn đau không?”, Lâm Ngọc Lam cười hi hi hỏi.
“Vẫn còn đau đây này. Aizz, vừa mới nói đến đau, Ngọc Lam, cậu có thấy đau ngực không?”.
“Hả?”, Lâm Ngọc Lam dường như nghe không hiểu.
Tôi thực sự không biết nói gì. Ngày xưa cũng có nghe người ta nói là “rảnh đến mức đau trứng”, không ngờ hôm nay lại còn thấy có người nói “rảnh đến mức đau ngực”.
Nhưng chỉ có một người tên là Hàn Quân, người ta mua nhà thì anh ta mua xe, nghe nói anh ta với vợ hay bất hoà, cãi cọ nên anh ta mặc kệ luôn vợ ở nhà một mình.
Vợ của Hàn Quân tên là Vương Đào Hoa, ả ta nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng lại rất bạo dạn, tính cách mạnh mẽ, ả ta vẫn luôn sống một mình ở cuối thôn, nhà nuôi ba con trâu, cuộc sống hàng ngày của ả ta cũng khá vui vẻ.
Mỗi khi tôi phải đi tới cây đa đều phải đi qua nhà của Vương Đào Hoa.
Từ xa tôi đã nhìn thấy nhà của Vương Đào Hoa vẫn sáng đèn.
Còn chưa tới cửa nhà ả ta, tôi đã nghe thấy một giọng hát vọng lại.
“Em không đau đâu, em không bị tổn thương đâu, em nhớ anh, em nhớ anh, nhớ anh đến điên đảo đất trời. Em gọi cho anh, nhưng anh đang cùng người đẹp ở nơi nào. Em hận anh, hận anh, hận đến tim mình tan nát, nhưng em không còn đau nữa, thật sự không còn đau nữa……”, giọng hát vang lên từ căn phòng nhỏ nhất.
Căn phòng nhỏ đó còn chưa tới bốn, năm mét vuông, được dựng lên bằng những nhánh cây, bình thường đây chính là nơi Vương Đào Hoa tắm rửa.
Chắc hẳn ả ta đang tắm nhỉ.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh cả người Vương Đào Hoa toàn là bọt sữa tắm, rồi ả ta dùng tay vuốt ve từ trên xuống dưới. Tôi bỗng nảy ra ý định đi nhìn trộm.
Nhưng tôi đã đè nén được dục vọng của mình.
Dăm ba cái chuyện nhìn trộm vô duyên, cảnh không nên nhìn thì tôi sẽ không nhìn.
“Ưm…… ưm…..”, bỗng có một tiếng rên nhẹ phát ra.
Hơn nữa, giọng điệu ấy vô cùng thô tục, không giống giọng nói của phụ nữ.
Tôi chiếu đèn pin vào nơi phát ra âm thanh.
Không soi đèn thì thôi, chứ soi vào một cái là giật hết cả mình.
Tôi nhìn thấy phía bên phải phòng tắm có một người đang nằm sấp xuống, nhìn trộm qua các kẽ hở của nhánh cây. Nhưng điều khiến người khác ghê tởm là tên này vừa nhìn vừa rút ra thứ phía dưới của mình, bàn tay không ngừng ma sát, tự “an ủi”.
Ban nãy tên này đứng núp ở chỗ tối nên tôi không nhìn rõ, bây giờ nhìn thấy rồi thì đúng là Lôi Đắc Mã!
Đúng là thằng súc vật, có người đẹp như Lý Phương thì không đi “hầu hạ” đi, lại dám ra đây nhìn trộm Vương Đào Hoa tắm, thậm chí còn thủ dâm!
Hai vợ chồng nhà này, một người thì ra ngoài tìm trai, một người lại đi nhìn trộm phụ nữ, đúng là nồi nào úp vung nấy.
Đèn pin vừa chiếu qua, Lôi Đắc Mã run rẩy, mở miệng hỏi: “Ai?”
Tôi còn chưa lên tiếng mà giọng hát bên trong đã ngừng lại, sau đó tôi nghe thấy Vương Đào Hoa lớn tiếng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài thế?”.
Lôi Đắc Mã thấy mình bị phát hiện liền vội vàng, hấp tấp nhét “cậu em” của mình vào trong quần, rồi cúi gằm mặt chạy đi.
Cửa phòng tắm bị mở ra, Vương Đào Hoa đang dùng một chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh rồi thò người ra ngoài, tay cầm một thanh gậy trúc, ả ta tức giận hỏi lần nữa: “Ai đang ở bên ngoài nhìn trộm tôi?”.
Tôi giơ điện thoại về hướng Lôi Đắc Mã vừa chạy đi, trả lời: “Là tên kia kìa, vừa mới chạy mất rồi”.
“Anh đứng lại cho tôi!”, Vương Đào Hoa giơ gậy trúc lên đuổi theo.
Lần đầu nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chỉ dùng khăn tắm bao quanh người rồi cầm gậy trúc đuổi theo đánh đàn ông, Vương Đào Hoa đúng là có khí thế mạnh mẽ, không chịu thua kém đàn ông.
Lôi Đắc Mã chạy rất nhanh, ông ta như hoà vào màn đêm, không thấy người đâu cả. Vương Đào Hoa không đuổi kịp, chỉ đành quay về. Tôi thấy người cô ta cuốn khăn tắm, tay thì cầm gậy, mái tóc ướt sũng thả dài trên vai, hừng hực khí thế, hình ảnh này khiến tôi phải cười thầm.
“Trương Sơn Thành, sao lại là cậu. Tên vừa nhìn trộm tôi tắm là ai?”, Vương Đào Hoa truy hỏi đến cùng.
“Tôi không nhìn rõ nữa, chuồn nhanh như gió ấy”, cùng một thôn cả mà, tôi cũng không thể nói thẳng tên Lôi Đắc Mã ra được chứ.
“Đấy không phải là Lôi Đắc Mã sao? Tên súc sinh đấy, ngày nào cũng nhìn trộm tôi tắm, rồi có ngày tôi chọc mù mắt ông ta luôn!”, Vương Đào Hoa căm thù mắng chửi.
Lúc sắp đi tới chỗ tôi, Vương Đào Hoa vô tình dẫm phải vào một cục đá.
“Ối!”, Vương Đào Hoa hét lên một tiếng rồi ngã chúi đầu xuống đất.
“Chị Đào Hoa, chị không sao chứ”, tôi vội vàng đỡ ả ta dậy.
Ai mà ngờ được lúc đỡ ả ta, chiếc khăn tắm vốn đang quấn quanh người ả ta lại rơi xuống đất, cơ thể trắng nõn cứ thế hiện lên trước mắt tôi!
Vương Đào Hoa dáng người nhỏ nhắn, kiều diễm, không ngờ ngực ả ta lại to đến mức này. Lúc tôi đỡ ả ta dậy, bầu ngực trắng cứ đung đưa qua lại, hơn nữa ở giữa màn đêm thế này, cơ thể ả ta thực sự rất trắng, trắng như bóng đèn một trăm chín mươi oát chiếu thẳng vào mắt tôi.
Tôi sững người vì cảnh đẹp trước mặt, không kịp trở tay, cứ thấy đứng ngây như ông Phỗng nhìn cơ thể loã lồ của Vương Đào Hoa, tôi bỗng kích động như thể hổ đói tìm mồi.
“Ối!”, Vương Đào Hoa kinh hãi hô lên, ả ta vội vàng cúi xuống nhặt khăn tắm lên, quấn lại quanh người.
Lúc ả ta cong lưng nhặt đồ, thứ trước ngực rủ xuống như đèn trần được treo lên, trông thực sự đầy đặn. Rồi khi đứng lên, cặp “đèn” này lại rất sung sức lắc tới lắc lui.
Tôi chưa từng gặp ai có bộ ngực vĩ đại mà “tưng tửng” thế này, nên không nhịn được mà muốn sờ một chút.
Nhưng động tác của Vương Đào Hoa rất nhanh, ả ta lanh lẹ dùng khăn tắm bao bọc cơ thể mình lại.
“Nhìn đến ngây ngốc luôn rồi à?”, Vương Đào Hoa mắng.
Lúc ấy tôi mới hoàn hồn lại, ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, trời tối thế này, tôi chả nhìn thấy gì đâu”.
“Trời muộn rồi, cậu qua nhà tôi có việc gì không?”, Vương Đào Hoa cảnh giác nhìn tôi.
“Tôi đi tới chỗ gốc đa có chút việc”, tôi giải thích.
“Muộn lắm rồi, cậu đi đến đấy làm gì?”, Vương Đào Hoa gặng hỏi đến cùng, hiển nhiên ả ta nghi ngờ tôi là đồng bọn của Lôi Đắc Mã.
“Tôi có việc thật. Tôi đi đây”, nói dứt lời, tôi liền đi ngay, không muốn nói cho ả ta biết chuyện Sở Tuyết Tương hẹn gặp tôi ở gốc đa, không ả ta lại hiểu lầm gì đó.
“Đúng lại!”, không ngờ Vương Đào Hoa lại dùng gậy trúc chặn tôi lại, tiếp tục truy hỏi: “Muộn như vậy, cậu đi ra gốc đa làm cái gì? Đừng nói là cậu giống với tên Lôi Đắc Mã định nhìn trộm tôi đấy nhé?”
“Không phải, không phải đâu”, tôi vội vàng nói: “Tôi không bao giờ làm những chuyện như thế, tôi có phải loại rảnh hơi đâu”.
“Không phải cậu rất rảnh hơi sao?”, Vương Đào Hoa cười nhạo: “Cậu chỉ là một người khai quang, ngoài việc khai quang ra, cậu còn làm được gì khác chứ?”
“Tôi…… việc gì tôi cũng làm được nhé!”
Vương Đào Hoa cười khinh bỉ: “Được rồi, không nói cậu nữa, xem cậu căng thẳng chưa kìa. Cậu có việc thì mau đi đi. Cậu nói là việc gì cậu cũng làm được thì chốc nữa tôi có việc này cần cậu giúp, đến lúc đấy cậu đừng có mà nói không làm được đấy nhé”.
“Tôi biết rồi”, nói xong tôi liền rời đi.
Lúc sắp tới chỗ gốc đa tôi còn cố ý tắt đèn pin, bước đi một cách chậm rãi.
Tôi nhìn thấy ánh sáng lờ mờ ở phía sau cây đa, liền đoán được đấy là ánh đèn từ màn hình điện thoại.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ chỗ đấy.
Tôi dỏng tai lên nghe, là Lâm Ngọc Lam và Sở Tuyết Tương.
“Tên Trương Sơn Thành thối tha, sao vẫn chưa tới chứ? Tớ bị muỗi cắn chết rồi đây này”.
“Đợi thêm lúc nữa đi, cậu ta đi mát xa cho chị Ngọc Liên mà, chắc sắp tới rồi”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Tên đấy tay chân vụng về mà cũng biết mát xa á? Ai tin cho nổi. Haizz, đừng nói là cậu ta không tới đấy nhé?”, Lâm Tuyết Sương đáp lại.
“Yên tâm đi, tớ hiểu tính cậu ta mà, cậu ta chắc chắn sẽ tới”, Lâm Ngọc Lam nói với giọng chắc chắn.
“Lát nữa lúc cậu ta tới đây, hai chúng mình giả làm quỷ doạ chết cậu ta đi, rồi lúc cậu ta đang hoảng sợ, chúng mình liền dùng gậy chọc vào mông cậu ta, hừ!”, Sở Tuyết Sương hung ác nói.
“Mông cậu còn đau không?”, Lâm Ngọc Lam cười hi hi hỏi.
“Vẫn còn đau đây này. Aizz, vừa mới nói đến đau, Ngọc Lam, cậu có thấy đau ngực không?”.
“Hả?”, Lâm Ngọc Lam dường như nghe không hiểu.
Tôi thực sự không biết nói gì. Ngày xưa cũng có nghe người ta nói là “rảnh đến mức đau trứng”, không ngờ hôm nay lại còn thấy có người nói “rảnh đến mức đau ngực”.
Bình luận facebook