Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9-10
Tôi quay đầu nhìn thấy Lâm Ngọc Lam đang hoảng sợ, kinh hoàng chạy tới, theo sát phía sau là Trần Kế Văn và mấy tên côn đồ mà bình thường vẫn hùa theo một đám với anh ta.
“Mẹ kiếp, đứng lại cho tao! Ông đây đã đợi chúng mày cả một ngày rồi đấy!”, Trần Kế Tần chửi rửa.
Tôi quay người định bỏ chạy theo bản năng nhưng thấy Lâm Ngọc Lam sắp bị Trần Kế Tần đuổi kịp thì tôi không thể bỏ rơi cô ta được.
Đợi khi Lâm Ngọc Lam chạy tới trước mặt, tôi tiện tay nhặt mấy hòn đá bên đường chắn ngay giữa đường, chặn trước mặt đám người Trần Kế Tần và nói với Lâm Ngọc Lam: “Chị mau đi đi, để tôi chặn bọn họ.”
“Cậu cũng chạy đi”, Lâm Ngọc Lam cuống cuồng kêu lên.
“Không cần đâu. Chị mau đi!”
Tôi biết, với tốc độ của Lâm Ngọc Lam thì chắc chắn không thể chạy nổi. Chỉ khi tôi chặn đám người Trần Kế Tần thì mới có thể giành được ít thời gian cho Lâm Ngọc Lam bỏ chạy.
Không ngờ Lâm Ngọc Lam không chạy, cũng nhặt mấy hòn đá lên.
“Mẹ kiếp, cuối cùng mày cũng xuất hiện”, Trần Kế Tần dừng lại, chỉ vào mặt tôi chửi bới: “Hôm nay ông đây không xử được mày thì ông không mang họ Trần!”
Tôi vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu nói: “Anh có giỏi thì xông lên đây, tha cho Lâm Ngọc Lam”.
“Ha ha, tha cho cô ta? Mẹ kiếp đừng có mơ! Hôm nay cả hai đứa chúng mày đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy!”
“Được thôi, cùng lắm cá chết thì lưới rách!”, tôi giơ hòn đá trong tay lên.
Mặc dù nói vậy nhưng tim tôi đập loạn lên.
“Mấy con kiến hôi mà thôi, sợ cái gì chứ? Chỉ cần một chiêu là có thể khiến chúng tan thành mây khói”, lời nói của tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên bên tai.
Tôi sững sờ, một chiêu sao? Tan thành mây khói?
“Lên!”
Trần Kế Tần phất tay: “Đập gãy chân Trương Sơn Thành, bắt lấy Lâm Ngọc Lam!”
Mấy tên côn đồ hung ác nhào tới tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi nhắm tên chạy lên đầu tiên, đập mạnh vào đầu hắn.
“Á!”, tên này kêu la thảm thiết, đổ rầm xuống đất, ôm trán lăn lộn.
Những tên khác không sợ, từng tên một lao tới, tôi không thèm đến xỉa, đâm rầm vào một tên khiến hắn ta bay bật ra năm, sau mét, suýt nữa đụng trúng Trần Kế Tần.
Những kẻ khác định bắt tôi, tôi né bên trái, lách bên phải giống như cá gặp nước, không để chúng chạm phải một cọng lông, ngược lại mấy tên này dường như chóng mặt, bị tôi ngáng chân, toàn bộ ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.
“Mẹ kiếp, toàn lũ vứt đi!”, Trần Kế Tần vừa chửi vừa lao về phía tôi, đấm một đấm vào trán tôi.
Tôi cảm thấy trên mặt đau đớn, suýt nữa bổ nhào xuống đất.
Trần Kế Tần là côn đồ có tiếng trong thôn, quả không hổ danh, đương nhiên anh ta có chút bản lĩnh. Hôm qua bị tôi đá bay là vì anh ta không coi tôi ra gì nên mới chẳng may bị thiệt.
Sau khi đấm tôi một phát, Trần Kế Tần không hề có ý dừng lại, mà tiếp tục đánh tới.
Tôi khẽ nghiêng đầu, Trần Kế Tần đấm hụt, tôi đập mạnh lên vai anh ta, Trần Kế Tần khựng người, lùi lại phía sau ba, bốn bước. Tôi không để anh ta kịp thở bèn lao lên, định đập lên vai anh ta một phát nữa, nào ngờ Trần Kế Tần đánh nốc ao khiến người tôi bay bật lại phía sau, hòn gạch trong tay cũng rơi xuống đất.
“Á”, Trần Kế Tần giống một con chó điên vồ tới, đưa nắm đấm về phía mặt tôi.
Tôi bị choáng váng bởi cú nốc ao vừa rồi của anh ta, chỉ cảm thấy quai hàm như muốn rơi ra, đầu kêu ong ong. Ngay sau đó là một cơn đau kịch liệt trên khuôn mặt, lại hứng chịu thêm cú đấm của Trần Kế Tần, tôi vung tay về phía trước theo bản năng.
“Bốp!”
Tiếng kêu giòn giã.
Ngay sau đó, cơ thể Trần Kế Tần bay mấy vòng trong không trung rồi ngã rầm xuống đất.
Tôi xông lên, đá bùm bụp vào người anh ta.
“Ai bảo anh dám đánh tôi! Dám đánh tôi này!”
Mấy lần Trần Kế Tần định bò dậy nhưng bị hết phát đá này đến phát đá khác của tôi khiến ngã rạp xuống đất. Anh ta ôm chặt chân phải của tôi, tôi nhấc chân gạt anh ta bay ra, đợi đến khi anh ta đứng dậy thì tôi lại đá mạnh một phát nữa.
Những tên khác lần lượt đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng đó thì hết hồn hết vía, không dám lao tới.
“Thằng này điên rồi!”
“Nó đúng là một thằng điên!”
…
Tôi đạp liên tiếp lên người Trần Kế Tần, cho tới khi Lâm Ngọc Lam chạy tới, kéo tôi kêu lên: “Cậu đừng đá nữa, còn đá tiếp thì anh ta sẽ chết mất”.
Tôi bình tĩnh nhìn, Trần Kế Tần nằm rạp dưới đất giống như một con lợn chết ngắc, bất động.
Tôi giật mình, không phải là đã đá chết anh ta thật rồi chứ?
Mấy tên côn đồ đi theo Trần Kế Tần đứng bên cạnh nhìn, tên nào tên ấy lộ vẻ sợ hãi, thấy tôi nhìn, chúng đồng loạt lùi lại vài bước.
Có không ít người dân thôn đứng từ xa quan sát.
Đúng lúc này, trưởng thôn cùng mấy người nhà họ Trần chạy tới, hét lớn: “Chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau thế?”
“Kế Tần làm sao vậy?”, bố của Trần Kế Tần chạy tới, vội vàng đỡ anh ta dậy, mặt mũi Trần Kế Tần sưng húp, máu từ khóe miệng chảy ra.
“Có phải là mày đánh không?”, bố của Trần Kế Tần trợn mắt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Tôi…”, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.
Một tên côn đồ nói: “Chính nó đánh anh Tần. Đạp anh ấy mấy trăm phát, giống y một thằng điên!”
“Đạp chết Kế Tần thì mày có chín cái mạng cũng không đền nổi đâu!”
Bố của Trần Kế Tần gầm lên như sấm.
“Là bọn họ đánh người trước!”, Lâm Ngọc Lam nói lớn: “Chúng tôi vừa trở về, bọn họ đã muốn đánh tôi. Trần Kế Tần còn định cưỡng hiếp tôi, Trương Sơn Thành vì cứu tôi nên mới đánh nhau với Trần Kế Tần!”
“Cô nói cái gì?”
Khuôn mặt của bố Trần Kế Tần tối sầm lại.
“Tôi nói, Trần Kế Tần định cưỡng hiếp tôi!”, Lâm Ngọc Lam nhả từng chữ.
Bố của Trần Kế Tần trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Lam: “Trần Kế Tần cưỡng hiếp cô? Cô có chút thể diện nào không vậy?”
“Ông…, ông mới là người không có thể diện ấy!”, mắt Lâm Ngọc Lam trợn ngược.
“Cô hại chết Kế Văn, lại định hại chết Kế Tần của tôi nữa sao?”
Bố của Trần Kế Tần chửi bới: “Cô là cái thứ gieo họa!”
“Ông…”, Lâm Ngọc Lam tức giận tới mức nghẹn lời.
“Còn cả mày nữa”, Bố của Trần Kế Tần chỉ vào tôi: “Tao thấy mày và Lâm Ngọc Lam cấu kết với nhau, hại chết Kế Văn. Hai mối họa chúng mày phải bị chôn cùng Kế Văn!”
Người này hết sức vô lý, đúng là cha nào con nấy.
Tôi vô thức nhìn ông trưởng thôn.
Ông ta bước tới, đưa tay ngăn trước mặt bố của Trần Kế Tần, nghiêm mặt nói: “Bác trai, đừng nói như vậy. Trong điều kiện không có bằng chứng, anh làm vậy là hủy hoại sự trong sạch của người trẻ.
Nguyên nhân kết quả của sự việc thế nào, chúng ta điều tra rõ ràng rồi tính. Anh xem, sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta tới nhà Kế Văn trước, có gì thì tới đó nói. Anh yên tâm, tôi là trưởng thôn, chắc chắn sẽ xử lý rõ ràng chuyện này”.
Bố của Trần Kế Tần hung hăng nhìn tôi và Lâm Ngọc Lam: “Còn Kế Tần thì phải làm sao?”
“Đưa tới bệnh viện trước đi!”
Trưởng thôn mặc kệ bố của Trần Kế Tần, ông ta nói với tôi và Lâm Ngọc Lam: “Hai người đi theo tôi”.
Vừa tới nhà của Trần Kế Văn, bố mẹ của anh ta đã xông tới, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi và Lâm Ngọc Lam. Ông trưởng thôn chặn họ lại, khuyên nhủ: “Đừng kích động, đừng kích động, có gì từ từ nói”.
“Còn nói cái gì chứ?”, Trần Mãn Quang hét lên: “Kế Văn đã chôn rồi, bọn chúng còn quay lại làm gì! Phải chôn chúng cùng Kế Văn!”
“Sao thế, anh không coi trưởng thôn này ra gì phải không?”, ông trưởng thôn lập tức nghiêm mặt.
Chương 10: Ý đồ khác của Sở Tuyết Tương
Trần Mãn Quang không cam lòng mấp máy môi, nhưng dưới uy thế của trưởng thôn, ông ta lại không nói gì.
Trưởng thôn nói tiếp: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Tại sao lại bắt người sống phải chôn theo người chết? Làm vậy khác nào giết người”.
“Nhưng để Kế Văn nhà tôi chết một cách oan uổng vậy sao?”, Trần Mãn Quang không cam lòng nói.
“Cái chết của Kế Văn có liên quan đến việc Trương Sơn Thành không phá thân cho Lâm Ngọc Lam thành công, hai người họ tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, chúng ta sẽ dùng cách khác để đền bù cho gia đình anh!”
Dưới sự hòa giải của trưởng thôn, bố mẹ Lâm Ngọc Lam phải trả cho nhà họ Trương bốn trăm nghìn tệ, đồng thời họ tiếp tục ở lại nhà họ Trần, hầu hạ bố mẹ của Trần Kế Văn với tư cách là con dâu nhà họ Trần cho đến khi hai người này mất đi.
Và tôi vẫn tiếp tục là thầy khai quang duy nhất trong thôn, đồng thời làm mọi việc nhà của nhà họ Trần, tôi bắt buộc phải làm mọi việc họ yêu cầu mà không được phàn nàn, tóm lại là tôi trở thành công cụ sai khiến của nhà họ Trần.
Đối với hình phạt của tôi, hầu hết mọi người trong thôn đều ủng hộ.
Tuy nhiên, chị họ Sở Tuyết Tương lại tỏ ra vô cùng bất mãn: “Lần này Trương Sơn Thành không phải chết thì thật sự không còn công lý nữa rồi”.
Tôi rất tức giận.
“Chị họ, chị muốn tôi chết đến vậy sao?”
“Đúng vậy, hai tháng nữa tôi sẽ kết hôn, tôi không muốn cậu là người khai quang cho tôi nên mới mong cậu chết đó”, Sở Tuyết Tương nói thẳng.
Câu nói của chị ta khiến tôi vừa giận vừa buồn.
Tuy nhiên, tôi cũng không nói nhiều.
Bố của Trần Kế Tần nói tôi đã đánh Trần Kế Tần bị thương, món nợ này tính toán thế nào.
Trưởng thôn nói trước tiên phải đưa Trần Kế Tần đến bệnh viện trước rồi bảo bác sĩ kiểm tra vết thương cho anh ta.
Trần Mãn Quang chỉ vào tôi và hung ác nói: “Nếu Kế Tần có mệnh hệ gì, mày đừng hòng được sống yên ổn!”.
Tôi kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
“Ta còn tưởng rằng ngươi có tài năng thiên phú, ngươi là người tài năng dị thường, không ngờ sau khi có được sự truyền thụ của ta, không những cơ thể ngươi yếu đuối mà ngay cả tính cách cũng nhu nhược như vậy! Ta đang nghi ngờ có phải ta đã nhìn lầm người rồi không?”, tiên nữ Thanh Thủy thất vọng nói bên tai tôi.
Tôi vô cùng xấu hổ.
Mặc dù đã có được sự truyền thụ của tiên nữ Thanh Thủy nhưng tôi chưa từng giao đấu bao giờ, về phương diện này tôi hoàn toàn là một người mới, mặc dù tôi hiểu về các chiêu thức nhưng lại không biết sử dụng, vì vậy khi chiến đấu với Trần Kế Tần tôi vẫn phải chịu chút thiệt thòi, tôi bị anh ta đánh đến nỗi bây giờ mặt và quai hàm vẫn đau nhức.
Mà tôi lại mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, bị người ta ức hiếp nhưng không dám nói, điều này vô hình chung khiến tôi cảm thấy rất tự ti và mặc cảm.
Điều này góp phần tạo nên tính cách hèn nhát của tôi.
“Ngươi phải thay đổi!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
“Làm sao để thay đổi?”, tôi hỏi.
“Trước hết ngươi phải tự tin, mà sự tự tin lại đến từ kỹ năng, vậy nên ngươi cần phải thành thạo một nghề nào đó. Theo quan sát của ta, ở thôn này có rất nhiều con gái, và cũng có nhiều cô gái chưa kết hôn, chỉ cần ngươi sử dụng thuật lấy âm bổ dương của ta, ngửi mùi hương là phân biệt được phụ nữ, sau này phải có chí lớn và không hèn nhát nữa”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Cùng lúc đó, tiên nữ Thanh Thủy giao cho tôi một nhiệm vụ đó là hút âm khí của Sở Tuyết Tương.
Thời hạn trong vòng ba ngày.
“Tôi không dám đâu”, tôi vội vàng nói: “Hai tháng nữa chị họ tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó tôi có thể công khai hút âm khí của chị ta”.
“Ngươi càng sợ cô ta, ngươi càng phải hút được âm khí của cô ta như vậy ngươi mới có thể tự tin hơn!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Tôi cảm thấy khi người ta không đồng ý mà hút đi âm khí của họ thì có khác gì cưỡng hiếp đâu, vậy nên tôi không bằng lòng làm như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc Lam đến gặp tôi nói nhà họ Trần muốn gia đình cô ta bồi thường bốn trăm nghìn tệ, phải trả lại hai trăm nghìn tệ tiền sính lễ không nói, ngoài ra cô ta còn phải đền bù thêm hai trăm nghìn tệ nữa, gia đình cô ấy thật sự không thể xoay sở được vậy nên cô ta bảo tôi trả số tiền này.
“Tôi đào đâu ra hai trăm nghìn tệ!”, tôi sợ hãi nhảy dựng lên.
“Vậy cậu đi kiếm đi!”, Lâm Ngọc Lam rất hung hăng.
Cho dù liều cả cái mạng nhỏ này của tôi cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn tệ đâu.
“Hừ, nếu không đưa tôi hai trăm nghìn tệ thì cứ việc chờ đó tôi sẽ xử lý cậu!”, Lâm Ngọc Lam nói xong bèn rời đi.
Lời nói của Lâm Ngọc Lam khiến tôi cực kỳ căm phẫn.
“Tôi sẽ hút âm khí của chị ta!”, tôi tức giận nói.
“Được”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đầu tiên là Lâm Ngọc Lam, sau đó là Sở Tuyết Tương”.
“Làm thế nào để hút được âm khí? Chẳng lẽ ban đêm nhân lúc chị ta ngủ say lén bò lên giường chị ta sao?”, tôi hỏi.
“Ta tự có kế hay”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Sau đó, những kiến thức về y học bỗng hiện lên trong đầu tôi, nào là thảo dược, bắt mạch, nắn xương… Tôi cảm thấy trong đầu đau nhói, tôi sợ hãi kêu lên rồi ngồi bệt xuống đất.
Sau khoảng ba hoặc bốn phút, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, trong đầu tôi dường như có thêm rất nhiều thứ, ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên bình tĩnh và trầm ổn hơn rất nhiều.
Theo đề nghị của tiên nữ Thanh Thủy, tôi có thể kiếm tiền bằng cách chữa bệnh và bán thuốc cho mọi người.
“Nhưng mọi người trong thôn đều biết rằng tôi không biết gì về y học, đột nhiên bảo tôi biết chữa bệnh thì không ai tin đâu”, tôi buồn bã nói.
“Nếu đến vấn đề này cũng không giải quyết được vậy thì ta chỉ có thể từ bỏ ngươi.”
Nói những lời này xong thì tiên nữ Thanh Thủy cũng không lên tiếng nữa.
Tôi chợt nhớ ra bố của trưởng thôn cũng chính là trưởng thôn cũ bị viêm mũi đã năm năm, ông ta đã đi khám nhiều thầy thuốc mà không khỏi, trong đầu tôi hiện lên một đơn thuốc chữa viêm mũi, nhưng tôi cần phải lên núi hái thuốc.
Hái thuốc xong, tôi đang chuẩn bị xuống núi thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Ngọc Lam cùng Sở Tuyết Tương đang ngồi trên tảng đá xanh dưới chân núi, cách đó không xa có mấy con bò.
Sở Tuyết Tương luồn tay vào trong ngực Lâm Ngọc Lam, kinh ngạc nói: “Oa, Ngọc Lam, ngực của cậu to thật đấy!”.
“Đồ háo sắc”, Lâm Ngọc Lam đẩy tay Sở Tuyết Tương ra.
Tôi vốn không có hứng thú nhìn trộm họ chơi đùa, nhưng tôi vô tình nghe thấy Sở Tuyết Tương nhắc đến tên tôi.
“Ngọc Lam, về chuyện đó Trương Sơn Thành thật sự không “ổn” à?”
Bước chân tôi ngay lập tức dừng lại.
“Cậu hỏi làm gì?” Lâm Ngọc Lam dường như không muốn nói nhiều về chủ đề này.
“Tớ sẽ kết hôn vào tháng tới, mà Trương Sơn Thành lại là thầy khai quang duy nhất trong thôn. Thực sự mà nói, tớ không muốn làm chuyện đó với cậu ta chút nào”, Sở Tuyết Tương nói.
“Không còn cách nào khác, hồi đó chẳng phải tớ cũng không muốn làm với cậu ta sao? Nhưng phụ nữ chúng ta luôn phải trải qua cửa ải này”, giọng điệu của Lâm Ngọc Lam nghe có vẻ khá bất lực.
“Nếu chuyện đó Trương Sơn Thành không làm được, vậy cậu ta không cần phải làm thầy khai quang nữa. Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu ta đã làm cậu chưa, cậu vẫn còn trong trắng chứ?”, Sở Tuyết Tương lại hỏi.
“Cậu ta muốn làm tớ, nhưng không cho tiến vào trong”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Trần Kế Văn đã chết, cậu đã góa chồng, vậy cuộc sống sau này cậu phải làm sao?”, Sở Tuyết Tương đồng cảm nói.
“Tớ cũng không biết. Chao ôi! đều tại Trương Sơn Thành!”, Lâm Ngọc Lam tức giận nói.
“Mà này Ngọc Lam, lần đầu tiên của con gái có phải sẽ rất đau không? Tớ đột nhiên nghĩ ra một chiêu này, nếu như chúng ta không còn trong trắng nữa, vậy chẳng phải không cần Trương Sơn Thành khai quang nữa sao?”, Sở Tuyết Tương hỏi.
“Cậu… Cậu muốn phá sao? Như vậy không được, theo phong tục của thôn ta, con gái trước khi kết hôn đều phải còn trong trắng.” Lâm Ngọc Lam vội vàng nói.
“Tớ nghe nói, chỉ cần phụ nữ không bị đàn ông chạm qua thì tức là vẫn còn trong trắng. Ý tớ là, nếu tớ tự phá chỗ đó, thì sẽ không bị Trương Sơn Thành làm nhục, và sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy”.
“Vậy cậu định phá như thế nào?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.
“Tớ không biết, hay là cậu giúp tớ đi”, Sở Tuyết Tương nắm lấy tay Lâm Ngọc Lam, nói: “Ít nhất cậu cũng có chút kinh nghiệm rồi”.
“Như vậy… Như vậy không ổn đâu, tớ là con gái, làm sao giúp được?”, Lâm Ngọc Lam rất khó xử.
“Con gái cũng có thể mà, vậy đi, tối nay tớ sẽ đến nhà cậu”, Sở Tuyết Tương ngang ngược nói.
Trong lòng tôi thật sự tức giận, vì không muốn để tôi khai quang mà Sở Tuyết Tương lại nhờ Lâm Ngọc Lam phá trinh!
“Ngươi nhất định phải ngăn họ lại”, lời nói của tiên nữ Thanh Thủy lọt vào tai tôi.
“Mẹ kiếp, đứng lại cho tao! Ông đây đã đợi chúng mày cả một ngày rồi đấy!”, Trần Kế Tần chửi rửa.
Tôi quay người định bỏ chạy theo bản năng nhưng thấy Lâm Ngọc Lam sắp bị Trần Kế Tần đuổi kịp thì tôi không thể bỏ rơi cô ta được.
Đợi khi Lâm Ngọc Lam chạy tới trước mặt, tôi tiện tay nhặt mấy hòn đá bên đường chắn ngay giữa đường, chặn trước mặt đám người Trần Kế Tần và nói với Lâm Ngọc Lam: “Chị mau đi đi, để tôi chặn bọn họ.”
“Cậu cũng chạy đi”, Lâm Ngọc Lam cuống cuồng kêu lên.
“Không cần đâu. Chị mau đi!”
Tôi biết, với tốc độ của Lâm Ngọc Lam thì chắc chắn không thể chạy nổi. Chỉ khi tôi chặn đám người Trần Kế Tần thì mới có thể giành được ít thời gian cho Lâm Ngọc Lam bỏ chạy.
Không ngờ Lâm Ngọc Lam không chạy, cũng nhặt mấy hòn đá lên.
“Mẹ kiếp, cuối cùng mày cũng xuất hiện”, Trần Kế Tần dừng lại, chỉ vào mặt tôi chửi bới: “Hôm nay ông đây không xử được mày thì ông không mang họ Trần!”
Tôi vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu nói: “Anh có giỏi thì xông lên đây, tha cho Lâm Ngọc Lam”.
“Ha ha, tha cho cô ta? Mẹ kiếp đừng có mơ! Hôm nay cả hai đứa chúng mày đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy!”
“Được thôi, cùng lắm cá chết thì lưới rách!”, tôi giơ hòn đá trong tay lên.
Mặc dù nói vậy nhưng tim tôi đập loạn lên.
“Mấy con kiến hôi mà thôi, sợ cái gì chứ? Chỉ cần một chiêu là có thể khiến chúng tan thành mây khói”, lời nói của tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên bên tai.
Tôi sững sờ, một chiêu sao? Tan thành mây khói?
“Lên!”
Trần Kế Tần phất tay: “Đập gãy chân Trương Sơn Thành, bắt lấy Lâm Ngọc Lam!”
Mấy tên côn đồ hung ác nhào tới tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi nhắm tên chạy lên đầu tiên, đập mạnh vào đầu hắn.
“Á!”, tên này kêu la thảm thiết, đổ rầm xuống đất, ôm trán lăn lộn.
Những tên khác không sợ, từng tên một lao tới, tôi không thèm đến xỉa, đâm rầm vào một tên khiến hắn ta bay bật ra năm, sau mét, suýt nữa đụng trúng Trần Kế Tần.
Những kẻ khác định bắt tôi, tôi né bên trái, lách bên phải giống như cá gặp nước, không để chúng chạm phải một cọng lông, ngược lại mấy tên này dường như chóng mặt, bị tôi ngáng chân, toàn bộ ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.
“Mẹ kiếp, toàn lũ vứt đi!”, Trần Kế Tần vừa chửi vừa lao về phía tôi, đấm một đấm vào trán tôi.
Tôi cảm thấy trên mặt đau đớn, suýt nữa bổ nhào xuống đất.
Trần Kế Tần là côn đồ có tiếng trong thôn, quả không hổ danh, đương nhiên anh ta có chút bản lĩnh. Hôm qua bị tôi đá bay là vì anh ta không coi tôi ra gì nên mới chẳng may bị thiệt.
Sau khi đấm tôi một phát, Trần Kế Tần không hề có ý dừng lại, mà tiếp tục đánh tới.
Tôi khẽ nghiêng đầu, Trần Kế Tần đấm hụt, tôi đập mạnh lên vai anh ta, Trần Kế Tần khựng người, lùi lại phía sau ba, bốn bước. Tôi không để anh ta kịp thở bèn lao lên, định đập lên vai anh ta một phát nữa, nào ngờ Trần Kế Tần đánh nốc ao khiến người tôi bay bật lại phía sau, hòn gạch trong tay cũng rơi xuống đất.
“Á”, Trần Kế Tần giống một con chó điên vồ tới, đưa nắm đấm về phía mặt tôi.
Tôi bị choáng váng bởi cú nốc ao vừa rồi của anh ta, chỉ cảm thấy quai hàm như muốn rơi ra, đầu kêu ong ong. Ngay sau đó là một cơn đau kịch liệt trên khuôn mặt, lại hứng chịu thêm cú đấm của Trần Kế Tần, tôi vung tay về phía trước theo bản năng.
“Bốp!”
Tiếng kêu giòn giã.
Ngay sau đó, cơ thể Trần Kế Tần bay mấy vòng trong không trung rồi ngã rầm xuống đất.
Tôi xông lên, đá bùm bụp vào người anh ta.
“Ai bảo anh dám đánh tôi! Dám đánh tôi này!”
Mấy lần Trần Kế Tần định bò dậy nhưng bị hết phát đá này đến phát đá khác của tôi khiến ngã rạp xuống đất. Anh ta ôm chặt chân phải của tôi, tôi nhấc chân gạt anh ta bay ra, đợi đến khi anh ta đứng dậy thì tôi lại đá mạnh một phát nữa.
Những tên khác lần lượt đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng đó thì hết hồn hết vía, không dám lao tới.
“Thằng này điên rồi!”
“Nó đúng là một thằng điên!”
…
Tôi đạp liên tiếp lên người Trần Kế Tần, cho tới khi Lâm Ngọc Lam chạy tới, kéo tôi kêu lên: “Cậu đừng đá nữa, còn đá tiếp thì anh ta sẽ chết mất”.
Tôi bình tĩnh nhìn, Trần Kế Tần nằm rạp dưới đất giống như một con lợn chết ngắc, bất động.
Tôi giật mình, không phải là đã đá chết anh ta thật rồi chứ?
Mấy tên côn đồ đi theo Trần Kế Tần đứng bên cạnh nhìn, tên nào tên ấy lộ vẻ sợ hãi, thấy tôi nhìn, chúng đồng loạt lùi lại vài bước.
Có không ít người dân thôn đứng từ xa quan sát.
Đúng lúc này, trưởng thôn cùng mấy người nhà họ Trần chạy tới, hét lớn: “Chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau thế?”
“Kế Tần làm sao vậy?”, bố của Trần Kế Tần chạy tới, vội vàng đỡ anh ta dậy, mặt mũi Trần Kế Tần sưng húp, máu từ khóe miệng chảy ra.
“Có phải là mày đánh không?”, bố của Trần Kế Tần trợn mắt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Tôi…”, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.
Một tên côn đồ nói: “Chính nó đánh anh Tần. Đạp anh ấy mấy trăm phát, giống y một thằng điên!”
“Đạp chết Kế Tần thì mày có chín cái mạng cũng không đền nổi đâu!”
Bố của Trần Kế Tần gầm lên như sấm.
“Là bọn họ đánh người trước!”, Lâm Ngọc Lam nói lớn: “Chúng tôi vừa trở về, bọn họ đã muốn đánh tôi. Trần Kế Tần còn định cưỡng hiếp tôi, Trương Sơn Thành vì cứu tôi nên mới đánh nhau với Trần Kế Tần!”
“Cô nói cái gì?”
Khuôn mặt của bố Trần Kế Tần tối sầm lại.
“Tôi nói, Trần Kế Tần định cưỡng hiếp tôi!”, Lâm Ngọc Lam nhả từng chữ.
Bố của Trần Kế Tần trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Lam: “Trần Kế Tần cưỡng hiếp cô? Cô có chút thể diện nào không vậy?”
“Ông…, ông mới là người không có thể diện ấy!”, mắt Lâm Ngọc Lam trợn ngược.
“Cô hại chết Kế Văn, lại định hại chết Kế Tần của tôi nữa sao?”
Bố của Trần Kế Tần chửi bới: “Cô là cái thứ gieo họa!”
“Ông…”, Lâm Ngọc Lam tức giận tới mức nghẹn lời.
“Còn cả mày nữa”, Bố của Trần Kế Tần chỉ vào tôi: “Tao thấy mày và Lâm Ngọc Lam cấu kết với nhau, hại chết Kế Văn. Hai mối họa chúng mày phải bị chôn cùng Kế Văn!”
Người này hết sức vô lý, đúng là cha nào con nấy.
Tôi vô thức nhìn ông trưởng thôn.
Ông ta bước tới, đưa tay ngăn trước mặt bố của Trần Kế Tần, nghiêm mặt nói: “Bác trai, đừng nói như vậy. Trong điều kiện không có bằng chứng, anh làm vậy là hủy hoại sự trong sạch của người trẻ.
Nguyên nhân kết quả của sự việc thế nào, chúng ta điều tra rõ ràng rồi tính. Anh xem, sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta tới nhà Kế Văn trước, có gì thì tới đó nói. Anh yên tâm, tôi là trưởng thôn, chắc chắn sẽ xử lý rõ ràng chuyện này”.
Bố của Trần Kế Tần hung hăng nhìn tôi và Lâm Ngọc Lam: “Còn Kế Tần thì phải làm sao?”
“Đưa tới bệnh viện trước đi!”
Trưởng thôn mặc kệ bố của Trần Kế Tần, ông ta nói với tôi và Lâm Ngọc Lam: “Hai người đi theo tôi”.
Vừa tới nhà của Trần Kế Văn, bố mẹ của anh ta đã xông tới, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi và Lâm Ngọc Lam. Ông trưởng thôn chặn họ lại, khuyên nhủ: “Đừng kích động, đừng kích động, có gì từ từ nói”.
“Còn nói cái gì chứ?”, Trần Mãn Quang hét lên: “Kế Văn đã chôn rồi, bọn chúng còn quay lại làm gì! Phải chôn chúng cùng Kế Văn!”
“Sao thế, anh không coi trưởng thôn này ra gì phải không?”, ông trưởng thôn lập tức nghiêm mặt.
Chương 10: Ý đồ khác của Sở Tuyết Tương
Trần Mãn Quang không cam lòng mấp máy môi, nhưng dưới uy thế của trưởng thôn, ông ta lại không nói gì.
Trưởng thôn nói tiếp: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Tại sao lại bắt người sống phải chôn theo người chết? Làm vậy khác nào giết người”.
“Nhưng để Kế Văn nhà tôi chết một cách oan uổng vậy sao?”, Trần Mãn Quang không cam lòng nói.
“Cái chết của Kế Văn có liên quan đến việc Trương Sơn Thành không phá thân cho Lâm Ngọc Lam thành công, hai người họ tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, chúng ta sẽ dùng cách khác để đền bù cho gia đình anh!”
Dưới sự hòa giải của trưởng thôn, bố mẹ Lâm Ngọc Lam phải trả cho nhà họ Trương bốn trăm nghìn tệ, đồng thời họ tiếp tục ở lại nhà họ Trần, hầu hạ bố mẹ của Trần Kế Văn với tư cách là con dâu nhà họ Trần cho đến khi hai người này mất đi.
Và tôi vẫn tiếp tục là thầy khai quang duy nhất trong thôn, đồng thời làm mọi việc nhà của nhà họ Trần, tôi bắt buộc phải làm mọi việc họ yêu cầu mà không được phàn nàn, tóm lại là tôi trở thành công cụ sai khiến của nhà họ Trần.
Đối với hình phạt của tôi, hầu hết mọi người trong thôn đều ủng hộ.
Tuy nhiên, chị họ Sở Tuyết Tương lại tỏ ra vô cùng bất mãn: “Lần này Trương Sơn Thành không phải chết thì thật sự không còn công lý nữa rồi”.
Tôi rất tức giận.
“Chị họ, chị muốn tôi chết đến vậy sao?”
“Đúng vậy, hai tháng nữa tôi sẽ kết hôn, tôi không muốn cậu là người khai quang cho tôi nên mới mong cậu chết đó”, Sở Tuyết Tương nói thẳng.
Câu nói của chị ta khiến tôi vừa giận vừa buồn.
Tuy nhiên, tôi cũng không nói nhiều.
Bố của Trần Kế Tần nói tôi đã đánh Trần Kế Tần bị thương, món nợ này tính toán thế nào.
Trưởng thôn nói trước tiên phải đưa Trần Kế Tần đến bệnh viện trước rồi bảo bác sĩ kiểm tra vết thương cho anh ta.
Trần Mãn Quang chỉ vào tôi và hung ác nói: “Nếu Kế Tần có mệnh hệ gì, mày đừng hòng được sống yên ổn!”.
Tôi kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
“Ta còn tưởng rằng ngươi có tài năng thiên phú, ngươi là người tài năng dị thường, không ngờ sau khi có được sự truyền thụ của ta, không những cơ thể ngươi yếu đuối mà ngay cả tính cách cũng nhu nhược như vậy! Ta đang nghi ngờ có phải ta đã nhìn lầm người rồi không?”, tiên nữ Thanh Thủy thất vọng nói bên tai tôi.
Tôi vô cùng xấu hổ.
Mặc dù đã có được sự truyền thụ của tiên nữ Thanh Thủy nhưng tôi chưa từng giao đấu bao giờ, về phương diện này tôi hoàn toàn là một người mới, mặc dù tôi hiểu về các chiêu thức nhưng lại không biết sử dụng, vì vậy khi chiến đấu với Trần Kế Tần tôi vẫn phải chịu chút thiệt thòi, tôi bị anh ta đánh đến nỗi bây giờ mặt và quai hàm vẫn đau nhức.
Mà tôi lại mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên nhờ ăn cơm trăm họ, bị người ta ức hiếp nhưng không dám nói, điều này vô hình chung khiến tôi cảm thấy rất tự ti và mặc cảm.
Điều này góp phần tạo nên tính cách hèn nhát của tôi.
“Ngươi phải thay đổi!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
“Làm sao để thay đổi?”, tôi hỏi.
“Trước hết ngươi phải tự tin, mà sự tự tin lại đến từ kỹ năng, vậy nên ngươi cần phải thành thạo một nghề nào đó. Theo quan sát của ta, ở thôn này có rất nhiều con gái, và cũng có nhiều cô gái chưa kết hôn, chỉ cần ngươi sử dụng thuật lấy âm bổ dương của ta, ngửi mùi hương là phân biệt được phụ nữ, sau này phải có chí lớn và không hèn nhát nữa”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Cùng lúc đó, tiên nữ Thanh Thủy giao cho tôi một nhiệm vụ đó là hút âm khí của Sở Tuyết Tương.
Thời hạn trong vòng ba ngày.
“Tôi không dám đâu”, tôi vội vàng nói: “Hai tháng nữa chị họ tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó tôi có thể công khai hút âm khí của chị ta”.
“Ngươi càng sợ cô ta, ngươi càng phải hút được âm khí của cô ta như vậy ngươi mới có thể tự tin hơn!”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Tôi cảm thấy khi người ta không đồng ý mà hút đi âm khí của họ thì có khác gì cưỡng hiếp đâu, vậy nên tôi không bằng lòng làm như vậy.
Đúng lúc này, Lâm Ngọc Lam đến gặp tôi nói nhà họ Trần muốn gia đình cô ta bồi thường bốn trăm nghìn tệ, phải trả lại hai trăm nghìn tệ tiền sính lễ không nói, ngoài ra cô ta còn phải đền bù thêm hai trăm nghìn tệ nữa, gia đình cô ấy thật sự không thể xoay sở được vậy nên cô ta bảo tôi trả số tiền này.
“Tôi đào đâu ra hai trăm nghìn tệ!”, tôi sợ hãi nhảy dựng lên.
“Vậy cậu đi kiếm đi!”, Lâm Ngọc Lam rất hung hăng.
Cho dù liều cả cái mạng nhỏ này của tôi cũng không thể kiếm được hai trăm nghìn tệ đâu.
“Hừ, nếu không đưa tôi hai trăm nghìn tệ thì cứ việc chờ đó tôi sẽ xử lý cậu!”, Lâm Ngọc Lam nói xong bèn rời đi.
Lời nói của Lâm Ngọc Lam khiến tôi cực kỳ căm phẫn.
“Tôi sẽ hút âm khí của chị ta!”, tôi tức giận nói.
“Được”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đầu tiên là Lâm Ngọc Lam, sau đó là Sở Tuyết Tương”.
“Làm thế nào để hút được âm khí? Chẳng lẽ ban đêm nhân lúc chị ta ngủ say lén bò lên giường chị ta sao?”, tôi hỏi.
“Ta tự có kế hay”, tiên nữ Thanh Thủy nói.
Sau đó, những kiến thức về y học bỗng hiện lên trong đầu tôi, nào là thảo dược, bắt mạch, nắn xương… Tôi cảm thấy trong đầu đau nhói, tôi sợ hãi kêu lên rồi ngồi bệt xuống đất.
Sau khoảng ba hoặc bốn phút, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, trong đầu tôi dường như có thêm rất nhiều thứ, ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên bình tĩnh và trầm ổn hơn rất nhiều.
Theo đề nghị của tiên nữ Thanh Thủy, tôi có thể kiếm tiền bằng cách chữa bệnh và bán thuốc cho mọi người.
“Nhưng mọi người trong thôn đều biết rằng tôi không biết gì về y học, đột nhiên bảo tôi biết chữa bệnh thì không ai tin đâu”, tôi buồn bã nói.
“Nếu đến vấn đề này cũng không giải quyết được vậy thì ta chỉ có thể từ bỏ ngươi.”
Nói những lời này xong thì tiên nữ Thanh Thủy cũng không lên tiếng nữa.
Tôi chợt nhớ ra bố của trưởng thôn cũng chính là trưởng thôn cũ bị viêm mũi đã năm năm, ông ta đã đi khám nhiều thầy thuốc mà không khỏi, trong đầu tôi hiện lên một đơn thuốc chữa viêm mũi, nhưng tôi cần phải lên núi hái thuốc.
Hái thuốc xong, tôi đang chuẩn bị xuống núi thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Ngọc Lam cùng Sở Tuyết Tương đang ngồi trên tảng đá xanh dưới chân núi, cách đó không xa có mấy con bò.
Sở Tuyết Tương luồn tay vào trong ngực Lâm Ngọc Lam, kinh ngạc nói: “Oa, Ngọc Lam, ngực của cậu to thật đấy!”.
“Đồ háo sắc”, Lâm Ngọc Lam đẩy tay Sở Tuyết Tương ra.
Tôi vốn không có hứng thú nhìn trộm họ chơi đùa, nhưng tôi vô tình nghe thấy Sở Tuyết Tương nhắc đến tên tôi.
“Ngọc Lam, về chuyện đó Trương Sơn Thành thật sự không “ổn” à?”
Bước chân tôi ngay lập tức dừng lại.
“Cậu hỏi làm gì?” Lâm Ngọc Lam dường như không muốn nói nhiều về chủ đề này.
“Tớ sẽ kết hôn vào tháng tới, mà Trương Sơn Thành lại là thầy khai quang duy nhất trong thôn. Thực sự mà nói, tớ không muốn làm chuyện đó với cậu ta chút nào”, Sở Tuyết Tương nói.
“Không còn cách nào khác, hồi đó chẳng phải tớ cũng không muốn làm với cậu ta sao? Nhưng phụ nữ chúng ta luôn phải trải qua cửa ải này”, giọng điệu của Lâm Ngọc Lam nghe có vẻ khá bất lực.
“Nếu chuyện đó Trương Sơn Thành không làm được, vậy cậu ta không cần phải làm thầy khai quang nữa. Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu ta đã làm cậu chưa, cậu vẫn còn trong trắng chứ?”, Sở Tuyết Tương lại hỏi.
“Cậu ta muốn làm tớ, nhưng không cho tiến vào trong”, Lâm Ngọc Lam nói.
“Trần Kế Văn đã chết, cậu đã góa chồng, vậy cuộc sống sau này cậu phải làm sao?”, Sở Tuyết Tương đồng cảm nói.
“Tớ cũng không biết. Chao ôi! đều tại Trương Sơn Thành!”, Lâm Ngọc Lam tức giận nói.
“Mà này Ngọc Lam, lần đầu tiên của con gái có phải sẽ rất đau không? Tớ đột nhiên nghĩ ra một chiêu này, nếu như chúng ta không còn trong trắng nữa, vậy chẳng phải không cần Trương Sơn Thành khai quang nữa sao?”, Sở Tuyết Tương hỏi.
“Cậu… Cậu muốn phá sao? Như vậy không được, theo phong tục của thôn ta, con gái trước khi kết hôn đều phải còn trong trắng.” Lâm Ngọc Lam vội vàng nói.
“Tớ nghe nói, chỉ cần phụ nữ không bị đàn ông chạm qua thì tức là vẫn còn trong trắng. Ý tớ là, nếu tớ tự phá chỗ đó, thì sẽ không bị Trương Sơn Thành làm nhục, và sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy”.
“Vậy cậu định phá như thế nào?”, Lâm Ngọc Lam hỏi.
“Tớ không biết, hay là cậu giúp tớ đi”, Sở Tuyết Tương nắm lấy tay Lâm Ngọc Lam, nói: “Ít nhất cậu cũng có chút kinh nghiệm rồi”.
“Như vậy… Như vậy không ổn đâu, tớ là con gái, làm sao giúp được?”, Lâm Ngọc Lam rất khó xử.
“Con gái cũng có thể mà, vậy đi, tối nay tớ sẽ đến nhà cậu”, Sở Tuyết Tương ngang ngược nói.
Trong lòng tôi thật sự tức giận, vì không muốn để tôi khai quang mà Sở Tuyết Tương lại nhờ Lâm Ngọc Lam phá trinh!
“Ngươi nhất định phải ngăn họ lại”, lời nói của tiên nữ Thanh Thủy lọt vào tai tôi.
Last edited: