• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TÔI LÀ KIỀU NỮ (3 Viewers)

  • Chương 21: Trữ quân , tạm biệt.....

Đêm đó Trữ Quân có về nhưng tôi lại không cho anh vào. Mà anh cũng không có ý định gặp tôi , có chăng anh gõ cửa chỉ là cho có chứ nào thật lòng. Bởi lẽ nếu anh thật lòng thì chỉ cần kêu chú Thành đưa chìa khóa là có thể mở ra rồi.



Nhưng thôi tôi bây giờ không muốn gặp anh một chút nào....



Sáng hôm sau khi tỉnh dậy , cảm thấy hơi đau nhói vùng bụng dưới. Mơ màng tôi mới sựt nhớ hình như tháng này tôi chưa có chu kỳ. Hoảng hốt tôi lao xuống giường tìm lịch bàn nơi tôi có đánh dấu ngày đến tháng. Tay tôi như run run khi tôi biết được đã chậm gần 2 tuần. Chính xác là tháng này tôi không có , mà nếu thật như thế không lẽ tôi đã.....có thai ?



Bất giác sờ sờ lên chiếc bụng phẳng lì , tôi ngồi phịch xuống nệm. Đứa bé này có thể trước kia Trữ Quân đã từng rất mong đợi , nhưng bây giờ....!

Mệt mỏi tôi đi xuống giường , vệ sinh một lát , ngày hôm nay tôi vẫn là còn nhiều việc cần làm.



Hôm nay là ngày đưa tang con bé Duyên , tôi rất muốn đến gặp nó lần cuối nhưng tôi vốn là người của Trữ Quân , việc đó ai mà không biết . Nếu như tôi đến không biết sẽ tạo ra loại sóng gió gì nữa. Nhưng nếu không đi nhìn con bé chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ sống trong ân hận mất.



Thay một bộ đồ đen kèm theo mũ lưỡi trai đen cùng mắt kính cũng đen nốt , tôi nhanh chóng đi xuống dưới lầu.



- Mợ , mợ ăn sáng đi rồi hãy ra ngoài.



Tôi nhìn nhìn chị Hiên , mệt mỏi nói :



- Em không đói , em không ăn đâu..à sau này chị đừng gọi em là mợ nữa , em không phải đâu.



Vừa chưa kịp ra khỏi biệt thự , tôi đã gặp Trữ Quân đang đi vào. À vui hơn nữa là anh đang dìu Thi Tú cùng theo . Thấy tôi anh nghiêm mặt , gọi chị Hiên đến đỡ Thi Tú lên phòng. Lúc đi ngang qua tôi , cô ấy nheo mắt cười , nụ cười xinh đẹp mà thân thiện làm sao.

- Em đi đâu vậy ?



- Đi bệnh viện.



Trữ Quân lướt mắt nhìn tôi , anh dò xét tôi từ trên xuống dưới , sau đó lại dừng dưới chân tôi. Anh khom người xuống , kéo ống quần tôi lên , nhìn nhìn sau đó hỏi :



- Chân em lại đau à , anh đưa em đi khám.



Tôi hít một hơi thật sâu , cảm giác tức giận khi nãy vẫn còn rất nhiều. Tôi rất không hiểu , anh lằng nhằng với tôi để làm cái gì nữa ?



Người anh cũng đã gặp được , quan tâm đến nhau cũng có , đưa về nhà anh cũng đã làm. Vậy , anh quan tâm đến tôi làm cái gì ? Hay có lẽ đây là sự thương hại ?



- Không cần đâu , em tự đi được.



Trữ Quân đứng lên , anh tháo kính tôi ra , bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy :



- Em có chuyện gì vậy ?



Tôi cũng rất ngoan cường , không chịu yếu thế :



- Em thì có được chuyện gì , em gai gốc quen rồi , không cần anh phải lo lắng. Người anh đã đưa về , anh nên một lòng mà lo cho cô ấy thì hơn.

Trữ Quân nắm lấy tay tôi , cố tình anh siết thật mạnh :



- Em làm loạn đủ chưa ? Em không thấy cô ấy vì anh mà bị thương sao ?



Vì anh mà bị thương ? Vậy tôi vì ai mà bị thương đây ?



Haha là vì tôi ngu ngốc , tại tôi không biết lượng sức mình. Là vì tôi đa tình , tự mình làm tự mình chịu.



Cười nhạt , tôi trả lời :



- Ừ cô ấy vì anh bị thương , anh đau lòng. Còn em có bị thương , anh cũng xem như là không có. Trữ Quân anh yên tâm , em đã từng nói chỉ cần anh có người phụ nữ khác em sẽ đi. Đi đến nơi mà cả đời này anh có tìm cũng không tìm được. À mà quên , anh cần gì tìm...haha...



Trữ Quân mặt biến sắc ửng đỏ vì giận , anh quát :



- Em nói điên cái gì vậy ? Tại sao em nghĩ anh không quan tâm em...anh....thụ..thụ..



Trữ Quân đang nói bỗng nhiên ho lên vài tiếng , nhìn anh ấy khổ sở tôi vẫn là không yên lòng :

- Anh đi vào trong nghỉ đi , em tốt , em lo cho mình được.



Trữ Quân lại nhìn tôi , anh xoa xoa tay tôi :



- Để anh đưa em đi viện.



Tôi lắc lắc đầu :



- Không cần , em tự đi được , cũng chỉ là khám kiểm tra , không có gì quan trọng.



Vừa lúc đó ở trong vọng ra tiếng một cô gái kêu đau. Tôi nheo mắt , hai tay siết chặt , lại nhìn vẻ lo lắng của Trữ Quân , tôi không biết tôi có thể nhịn hai người này được bao lâu nữa. Khó chịu , tôi đi nhanh ra ngoài , mặc cho Trữ Quân đang trơ mắt đứng nhìn.



- Din đi theo chị dâu.



Nghe được tiếng Trữ Quân ra lệnh , tôi quay đầu lại nhìn Din.



- Cậu không cần đi theo tôi , tôi không phải con nít.



Din khó xử :



- Nhưng...nhưng...mà



Nhìn Din loay hoay tôi cũng mủi lòng , là tôi với Trữ Quân gây nhau chứ đâu liên quan gì đến anh ta. Thở dài , tôi vỗ vỗ vai Din :

- Cậu vào với lão chủ đi , tôi đi một lát sẽ về , Trữ Quân cần anh hơn tôi mà .



Nói rồi tôi đi ra ngoài , bắt taxi nhanh không để Din đuổi kịp. Đến khi lên xe xong , tôi mới thở phào nhẹ nhõm.



- Chú ơi cho cháu đến nhà tang lễ X.



Tôi muốn đi gặp con bé dù là lén lút đứng nhìn từ xa tôi cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.



Đến nhà tang lễ , tôi xuống xe , đeo kính vào kéo chiếc mũ thấp xuống một chút , tôi đi vào trong. Nhìn từ xa thấp thoáng ở gian giữa đại sảnh , Phúc Thạch đang chết lặng trước quan tài con bé. Trên di ảnh , một cô bé chừng 18 tuổi , xinh xắn đáng yêu đang nở một nụ cười duyên dáng. Mắt tôi bỗng cay xè , nước mắt ở đâu không biết lại thi nhau rơi xuống. Tôi nhớ lại bao nhiêu lần cùng con bé đi ăn , đi chơi , lại nhớ đến gương mặt rạng rỡ khi nó nói nó yêu Phúc Thạch thật lòng. Tại sao vậy chứ ? Con bé còn quá nhỏ mà , nó đã sống sung sướng được bao lâu đâu chứ ?

Giá như nó không quen tôi thì có lẽ bây giờ nó đã không phải chết. Tôi đau lòng quá , cảm giác như có cái gì đó mất đi mà chính bản thân tôi lại không hề cản lại được.



Gương mặt tái nhợt của con bé khi nó nở nụ cười , nó nói rằng nó đã cứu được tôi. Rồi còn vẻ yếu ớt mỏng manh khi con bé cầu xin tôi tha cho Phúc Thạch. Nếu như không vì bảo vệ tôi thì con bé đã không lãnh một viên đạn đó. Tôi thà để tôi chịu tất cả , viên đạn đó nên là ghim vào người tôi , chứ không nên ghim vào người con bé. Để giờ đây kẻ đáng chết như tôi lại đi tiễn cô bé vô tội ra đi...



Khóc trong đau lòng , tôi khóc đến tê tâm liệt phổi. Mãi cho đến khi trước mặt tôi nhòe đi một mảng , mơ màng tôi ngất đi , không còn thấy gì được nữa. Nhưng bên tai tôi vẫn còn vang vọng rất nhiều câu nói , có la hét , có hốt hoảng , có sợ hãi..

Đến khi tỉnh dậy , đập vào mắt tôi là nền nhà trắng xóa. Chớp chớp mắt mấy bận , tôi lại nhìn thấy một căn phòng tươm tất , sạch sẽ, gửi gửi tôi nhận biết được mùi thuốc sát trùng . Ô hóa ra tôi đang ở bệnh viện , nhìn sang bên tay đang chi chít dây nhợ truyền nước.



Vỗ vỗ đầu , thì ra tôi ngất trong nhà tang lễ nhưng là ai đưa tôi vào đây ???



Đang còn mơ hồ , tôi nghe tiếng bước chân đi vào. Nhìn thấy tôi đã tỉnh , cô y tá vui vẻ cười cười , lại đi đến điều chỉnh nhịp chảy của ống truyền nước.



- Cô được người dân đưa vào đây , bây giờ cô cảm thấy thế nào , sao lại bất cẩn đến như thế ?



Tôi ngơ ngác chớp mắt nhìn cô y tá , thật lòng là tôi không hiểu gì cả.



- Cô đừng nói với tôi là cô không biết mình có thai nhé. Ôi trời , các cô sao lại bất cẩn không biết nghĩ đến mình như vậy cơ chứ.

Tôi ngạc nhiên , tim đập thình thịch , tôi có thai sao ? Thật sự sao ?



- Tôi...tôi...có thai sao ?



Cô y tá lo lắng nhìn tôi :



- Ừ đã được hơn 1 tháng rồi.



Hơn 1 tháng rồi sao ? Con tôi được hơn 1 tháng rồi ?



Bất giác tôi sờ sờ bụng mình , ở đây là có một đứa bé của tôi và Trữ Quân. Đứa bé này tôi mong đợi từ lâu thật lâu rồi , ô hay đến hôm nay nó mới chịu đến gặp tôi. Hay quá hay quá !



Mặc kệ cho bây giờ cô y tá vẫn đang lải nhải luyên thuyên bên tai , tôi vẫn cứ là ngây ngốc cười cười một mình. Đợi đến khi cô y tá đi ra , tôi cũng chỉ nghe được duy nhất một câu :



- Cô mau mau kêu người đến đưa về đi nhé..



Đúng rồi , tôi phải kêu người đưa tôi và bé con về chứ , nhưng...hay là tôi gọi cho Trữ Quân ? Dù sao đây vẫn là con của anh cơ mà , có khi có đứa bé tình cảnh của chúng tôi lại dễ chịu hơn ?

Không nghĩ nhiều nữa , tôi với tay lấy túi xách bên trong có điện thoại , bấm máy gọi cho Trữ Quân mà lòng tôi hồi hộp cùng căng thẳng vô cùng.



Đầu dây bên kia tút tút tút đều đặn , đến khi bên kia bắt máy đập vào tai tôi là giọng nói ngọt ngào như nước.



- Alo chị Kiều Nữ ạ ?



- À ừ là tôi , cô là Thi Tú ?



- Vâng em đây , chị tìm anh Quân ạ , chị đợi một lát em gọi anh ấy.



Tôi cười cười :



- Không cần , cô nhắn giúp tôi kêu anh ấy đến bệnh viện A , tôi có chuyện quan trọng cần nói.



- À bệnh viện A , được rồi , em xuống nhắn lại đây , chắc anh Quân sẽ đi tìm chị ngay ý.



- Cảm ơn cô.



Cúp máy. Trong lòng tôi trống rỗng , tự khi nào muốn gọi cho Trữ Quân mà tôi cũng phải khó khăn đến như thế ? Tôn vốn là tự mình đa tình , Trữ Quân bây giờ đang vui vẻ bên người khác rồi , đứa bé này của tôi e là đã đến muộn...

Sờ sờ bụng , tôi vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc. Thi Tú thì sao chứ ? Cô ta là ai mặc kệ , cô ta cùng Trữ Quân như thế nào tôi cũng mặc kệ. Tôi bây giờ chẳng phải hạnh phúc nhất rồi sao , tôi có đứa bé của riêng mình. Đứa nhỏ mà tôi cùng Trữ Quân trước kia vẫn luôn mong mỏi. Dù bây giờ có thế nào tôi vẫn là nên báo cho anh biết một tiếng , dù sao ba đứa nhỏ vẫn là anh mà. Vui mừng hay không vui mừng tôi cũng không quan tâm nữa rồi. Tôi chỉ cần đứa nhỏ , chỉ cần nó thôi !



Xoa bụng nhẹ nhàng , tôi rạng rỡ mỉm cười , nói khẽ với đứa nhỏ :



- Con yêu , chào mừng con đến với mẹ , mẹ yêu con !



Sau khi truyền xong nước , tôi được đưa xuống phòng bác sĩ sản khoa. Bà ấy thăm khám lại cho tôi một lần nữa , chắc rằng tôi cùng bé con đã ổn , bà ấy mới cho tôi về. Lúc về cũng không quên đưa cho tôi hình ảnh siêu âm cùng giấy tờ của bệnh viện.

Đợi trước cổng bệnh viện gần 2 tiếng đồng hồ vẫn không hề thấy bóng dáng Trữ Quân. Bực mình tôi bấm gọi cho anh ấy nhưng máy hiện tại lại khóa.



Khóa rồi ? Đến cuối cùng là tôi có quan trọng không hay chỉ là đồ thừa ?



Mệt mỏi , tủi thân , tôi lầm lũi bắt taxi về nhà , trong bụng lại đau lòng đến phát sợ. Hôm nay quá nhiều việc rồi , con bé Duyên mất tôi đã quá là đau khổ , lại thêm việc của Trữ Quân. Cũng may đến cuối cùng tôi vẫn là có được một niềm an ủi nhỏ nhoi , rằng tôi đã có thai , rằng cái đứa bé này là cả nghị lực của tôi sau này và mãi mãi...



Về đến Trữ viên , tôi đi thẳng lên phòng , vừa định mở cửa nhưng nhìn vào hình như cửa không khóa mà trong ấy lại có người , quan trọng hơn nữa là trong ấy có tiếng đàn bà. Tay cầm tờ siêu âm của bệnh viện , tôi run rẩy đến nổi siết thật chật làm tờ giấy biến dạng méo mó. Hít một hơi sâu , tôi lấy hết can đảm đẩy cửa nhẹ nhẹ vào.

Trời ơi , trước mắt tôi là cái gì đây ?



Trên chiếc giường của tôi , Trữ Quân đang ôm hôn Thi Tú. Cô gái ấy nhỏ bé nằm trên người anh , còn anh lại an nhiên nằm phía dưới. Anh lại còn gấp đến nổi không kịp cởi quần áo đang mặc , nóng lòng ôm cô gái nhỏ trên người mình.



Thi Tú nũng nịu phát ra tiếng rên yêu kiều , gương mặt ửng hồng rất đáng yêu. Còn về Trữ Quân , tôi vẫn là không nhìn thấy được biểu cảm của anh , cả gương mặt anh bị Thi Tú che lấy cả. Nhưng tôi đoán được rằng hiện giờ chắc anh đang rất là sung sướng cùng vui vẻ.



Tôi cố nín không cho nước mắt rơi xuống má , tay lại vịn vào nắm đấm cửa đến đau cả lòng bàn tay. Bất giác tôi có cảm giác sợ hãi , sợ một khi Trữ Quân nhìn thấy tôi , anh sẽ dùng ánh mắt lạnh nhạt mà gắt gao kêu tôi biến đi. Sợ khi anh nhìn thấy tôi thì tất cả tin yêu của tôi sẽ biến mất hết không còn một mảnh.

Cơn đau âm ỉ dưới bụng lại truyền đến , tôi ôm lấy bụng lê chân đi nhẹ ra ngoài cũng không quên khép cửa.



Con tôi ! Tôi không được khóc , không được để con tôi có việc gì . Đúng rồi , tôi phải đi , phải đi thôi. Nơi này không còn là của tôi nữa rồi , không còn nữa rồi !



Chạy vội xuống cầu thang , đến khi ra đến cổng , tôi đâm sầm vào người chú Thành. Tờ giấy siêu âm rơi xuống đất , nhưng tôi phải đi rồi , không thể nhặt nó lên được. Nếu chẳng may chú Thành giữ tôi lại thì hỏng hết chuyện. Không được , tôi nên đi thôi...



Lao vội ra ngoài , tôi bắt một chiếc taxi , cho xe chạy đến sân bay , tôi sẽ đi đâu bây giờ ?



Phải đi đến nơi nào mà Trữ Quân mãi mãi không tìm được tôi kia ? Về lại quê ? Không được , như thế là rất ngốc. Hay..hay...hay là tôi đi Trung Quốc ?

Ừ đúng rồi , tôi nên đi Trung Quốc , ở đó xa SG , xa Trữ Quân mà tôi lại có thể sống xót nhờ vốn tiếng Hoa sẵn có. Tốt tốt rồi !



Nhưng tôi không có tiền , tất cả tiền mặt tôi có đã trả viện phí hết rồi. Còn thẻ ngân hàng tôi không có đem theo , tất cả đều ở Trữ viên.



Tôi làm gì bây giờ ? Hay là gọi cho Tống Phong ?



Không không không được. Anh ấy sẽ không cho tôi đi đâu , nhất định anh ấy sẽ giữ tôi ở lại , anh ấy không thể nhờ được !



Ngoài bọn họ ra tôi còn ai là thân thiết ?



Đau đầu nhìn ra ngoài cửa sổ , tấm bảng hiệu shop thời trang tên Thanh Thủy đập vào mắt tôi.



À đúng rồi , con Thủy , tôi còn con Thủy nữa mà.



Không kịp nghĩ nữa , tôi bắt máy gọi cho con Thủy gấp.



- Alo gì vậy Nữ ?



- Thủy , tao nhờ mày việc này. Mày giúp tao mua một vé máy bay đi Trung Quốc liền bây giờ cho tao đi.

- Mày nói điên gì vậy ? Đang tốt lành sao lại đi Trung Quốc ?



- Tao không giải thích được , tao chỉ còn một mình mày , tao hiện giờ không còn tiền. Mày mua vé giúp tao đi , mày giúp tao đi khỏi đây đi.



- Có phải Trữ Quân.....



- Ừ huhu...huhu...Thủy ơi...giúp tao..



Bên kia con Thủy nghe tôi khóc , nó không chần chừ thêm nữa bèn đồng ý.



- Được được mày đừng khóc. Mày đến sân bay TSN đi , tao sẽ đến đó ngay.



- Được , cảm ơn mày. Mày giúp tao nhờ chồng mày che chở cho tao đừng để lộ thông tin tao đi Trung Quốc , tao không muốn Trữ Quân biết được...



- Được rồi được rồi , mau mau đi.



30 phút sau tôi đến sân bay , vừa vào đến cổng , tôi được 2 người đàn ông cao to đưa vào trong. Đến khu chờ bay khách VIP , tôi gặp được con Thủy đang chờ đợi.

Thấy được tôi nó nhào đến ôm tôi vào lòng , cái bụng nó đến nay đã gần 9 tháng , cũng sắp sinh rồi.



- Cẩn thận con trai tao chứ Thủy.



Tôi cười hì hì , nhờ chồng nó đỡ nó giúp. Con Thủy vẫn bù lu bù loa , hết ôm lại nắm tay tôi khóc rưng rức :



- Tại tao , tại tao mày mới gặp Quân Soái . Cũng tại tao mà mày mới khổ đến nỗi chạy trốn như thế này . Nữ ơi , tao xin lỗi mày mà Nữ.



Tôi cười đến méo mó , xoa xoa cái bụng tròn vo của nó :



- Lỗi gì ở đây , là do tao phần số không tốt thôi, không phải lỗi do mày đâu.



Tôi lại nhìn nó , lau nước mắt trên mặt nó :



- Nín đi , sắp làm mẹ rồi mà còn khóc cái gì. Tao đi rồi nhưng vẫn sẽ gọi về cho mày , mày yên tâm đi.



Con Thủy nghe đến đây mới nín khóc , chắc là nó lo cho đứa nhỏ trong bụng. Ây , quả là tình mẹ luôn vĩ đại. Lại vô thức đưa tay lên bụng mình , tôi cười cười :

- Tao hứa đó , tao sẽ gọi về cho mày. Miễn sao mày nhờ chồng mày bảo mật cuộc gọi đừng cho Trữ Quân tìm ra là được rồi.



Nói xong tôi lại nhìn sang chồng con Thủy , thấy tôi nói như thế , anh ta gật đầu.



Tiếp viên vừa vào thông báo chuyến bay của tôi sắp cắt cánh , yêu cầu tôi di chuyển lên máy bay. Do là vé vip nên tôi sẽ đi khoang thượng hạng , oa con Thủy cũng hào phóng lắm đó chứ.



Con Thủy nhìn tôi , nó ôm tôi một cái thật chặt. Lại đưa cho tôi một cái vali nhỏ , nó cười cười nói :



- Tao biết mày đi gấp , cái này là đồ tao khi nãy lúc chờ mày nên mua , trong đó có cái thẻ ngân hàng đứng tên chồng tao , mật khẩu là ngày sinh của tao 1110. Mày qua đó nhớ gọi về cho tao đó , Nữ tao sẽ nhớ mày lắm.



Xoa xoa đầu nó vài cái , mắt tôi cũng ửng đỏ nhìn nó mà bịn rịn không nỡ đi. Phải cô tiếp viên vào nhắc thêm một lần nữa tôi mới chịu dứt thoát :

- Tao đi đây , Nữ phải thật giỏi để sinh con trai tao khỏe mạnh nhé.



Lại nhìn sang chồng con Thủy đang ôm nó , tôi cười cười gật đầu :



- Cảm ơn anh đã giúp , mong anh ngày sau sẽ chăm sóc mẹ con nó thật tốt. Tiền anh cho tôi mượn , nhất định sau này Nữ tôi sẽ trả.



Người đàn ông đó gật đầu mỉm cười.



Tôi quay người đi một cách mạnh mẽ , vali đã được chuyển đi từ lâu rồi. Lên đến máy bay , ngồi an ổn ở đấy , tôi mới cảm nhận được cảm giác đau thương thật sự là như thế nào.



Điện thoại reo lên , là của Tống Phong gọi , đến cuối cùng cũng chỉ có anh ấy. Tắt máy , tôi soạn tin nhắn , bấm gửi. Trên đó viết :" Em đi đây , chúc anh tốt đẹp. Kiều Nữ !"



Tắt nguồn điện thoại , khóa sim , từ nay sẽ không còn một Kiều Nữ nào nữa !

Máy bay dần dần chuyển bánh , từ từ nhẹ nhẹ sau đó bay thẳng lên nền trời tối đen đầy sao.



Còn nhớ lần đầu đi máy bay là do Trữ Quân đưa theo , khi đó là những chuỗi ngày đẹp đẽ nhất...



Nhìn qua ô cửa kính , không biết tự khi nào trời lại đỗ mưa. Xoa xoa mặt kính động lại những hạt mưa nhỏ , trên má tôi lại vươn vãi những giọt nước mắt..



Ồ hóa ra khi trong lòng con người ta đau thương nhất thì ông trời sẽ đỗ cơn mưa !!!



Sài Gòn , tạm biệt...



Trữ Quân , tạm biệt...



Tình yêu , xin tạm biệt....



Lần đi này biết đến bao giờ rồi sẽ quay trở lại ? À hay có lẽ mãi mãi cũng sẽ không thể trở về. Chạy trốn người tôi yêu , để mong được cảm giác an bình. Xoa xoa cái bụng nhỏ , tôi cầu mong cho ba đứa nhỏ rồi sẽ được hạnh phúc.

Có biết không ? Nếu biết trước là chia ly , em sẽ chẳng chọn yêu nhiều.



Có biết không ? Nếu biết trước là không có kết quả tốt , ngày đó em sẽ không nhớ thương.



Yêu anh là thật ,nhưng nỗi đau này cũng là thật.



Em hiểu được anh , nhưng anh có chịu hiểu cho em một lần...



Tôi không tiếc những gì tôi đã chọn , cái tôi tiếc là không được bên nhau đến suốt đời. Lần này chia ly tôi không mong ngày gặp lại , đi thì được nhưng đau thương cứ thế mà không thể xóa nhòa.



Nói tôi ngu ngốc bạc nhược tìm đường chạy trốn chứ chẳng chịu tranh giành cũng được. Tôi tranh cái gì là của tôi chứ nếu không phải của tôi , tôi có tranh thì cũng bằng thừa. Thôi thì không duyên không nợ , tôi hẹn anh kiếp khác...



Những nỗi buồn ơi , ở lại , tôi đi nhé !!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom