Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa giải thứ 13, Lưu Xuyên dẫn theo đội tuyển Long Ngâm mạnh mẽ trở về, đương kim vô địch mùa giải thứ 12 là Tuyết Lang gặp Long Ngâm ngay trong trận khai mạc đầu tiên. Dương Kiếm đấu với đồng đội cũ là Tần Dạ trên lôi đài, vì nhất thời phân tâm mà bị Tần Dạ nắm chắc cơ hội phản kích, Dương Kiếm không thể bảo vệ được ba điểm lôi đài, còn tạo cho Long Ngâm thế khởi đầu thuận lợi.
Khi đi xuống dưới, Dương Kiếm cúi gằm mặt đầy uể oải, Phương Chi Diên vươn tay xoa đầu cậu, nói: “Có cần đội trưởng giúp cậu hóa giải trạng thái không?”
Dương Kiếm bị xoa đầu an ủi bỗng nhiên xấu hổ, mặt đỏ tai hồng ngẩng đầu nhìn hắn: “Không, không cần.”
Phương Chi Diên thu tay lại, đôi mắt đong đầy ý cười hỏi: “Hết rồi đúng không?”
Dương Kiếm: “…”
Đội trưởng dở hơi chơi giải trạng thái nghiện đến mức ra cả ngoài đời, tuy Dương Kiếm rất muốn mắng hắn, nhưng quay lại nhìn thấy ánh mắt của Phương Chi Diên, lời nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng, trong lòng còn có chút cảm động – thân là đội trưởng, Phương Chi Diên làm vậy cũng là để đả thông tư tưởng của mình, Dương Kiếm gục đầu xuống, mở miệng nói: “Xin lỗi, đội trưởng… Do tôi nhất thời sơ suất.”
Phương Chi Diên vẫn luôn tin tưởng cậu, nhưng ngay trong trận khai mạc của mùa giải thứ 13, cậu đã vứt bỏ đi ba điểm đáng ra phải lấy. Hôm nay trên lôi đài, hai tuyển thủ đầu tiên của Tuyết Lang đều phát huy ổn, trận thứ ba, Dương Kiếm đầy máu đầy mana quyết đấu với Tần Dạ, hơn nữa Dương Kiếm lại phạm sai lầm nên mới bị Tần Dạ bắt lấy thời cơ. Hôm nay chắc chắn Dương Kiếm chính là người phải chịu trách nhiệm cho trận thua trên lôi đài của đội tuyển Tuyết Lang.
Dương Kiếm càng nghĩ càng áy náy, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Phương Chi Diên thấy người bên cạnh ủ rũ đành vươn tay xoa đầu cậu, nói: “Được rồi, thi đấu thắng thua là chuyện bình thường, cũng không ai chiến thắng mãi được, tiếp theo đánh cho tốt là được rồi. Tôi không trách cậu, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Dương Kiếm buồn bực gật đầu.
Đoàn chiến, Dương Kiếm trở thành mục tiêu nhắm tới của toàn bộ đội tuyển Long Ngâm, Lưu Xuyên không hề khách khí dùng móc câu của Đường Môn kéo Dương Kiếm qua hành cho tàn tạ. Dương Kiếm mới chật vật trốn được về thì không bao lâu sau, Lý Tưởng Đại Sư bên kia lại dùng Long trảo thủ kéo qua lần nữa, lại tiếp tục bị Tần Dạ nhồi combo cho tàn phế.
Phương Chi Diên có chút thương cảm nhìn cậu, lần nào cũng bị đội bạn câu được, Dương Kiếm thực sự quá xui xẻo.
Cuối cùng Long Ngâm thắng Tuyết Lang với tỉ số 5:4, sau trận đấu, khi Long Ngâm qua bắt tay, đến lượt Tần Dạ, Dương Kiếm nhất thời xấu hổ, đang do dự không biết có nên nắm tay Tần Dạ hay không, Tần Dạ lại hào phóng chủ động vươn tay bắt lấy tay cậu, nói: “Đánh tốt lắm.”
Dương Kiếm: “…”
Câu này thực sự còn khiến Dương Kiếm buồn bực hơn cả câu “Cậu là đồ ngốc”.
Buổi tối sau khi về lại khách sạn, Dương Kiếm vẫn suy sụp không dứt, Phương Chi Diên buồn cười nhìn cậu nói: “Cậu không nhất thiết phải sợ Tần Dạ đến vậy chứ?”
Dương Kiếm vội nói: “Tôi không sợ anh ấy.”
“Nhưng cứ thấy người ta là sẽ ngại đúng không?” Phương Chi Diên mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Kiếm, nói: “Thực ra chỉ có mỗi cậu để ý chuyện này thôi, Tần Dạ không nhỏ nhen như vậy đâu, chuyện trước đây anh ta sớm đã quên rồi. Hơn nữa, sau khi Trường An giải tán, cậu và Tần Dạ lại tìm được đội ngũ còn thích hợp hơn với chính mình, âu cũng là chuyện tốt đúng không?”
Hình như đội trưởng nói cũng đúng, Dương Kiếm cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng mặt cũng khôi phục lại thần thái như trước.
Phương Chi Diên nhẹ nhàng cầm tay cậu, nói: “Đừng lo, còn tôi ở đây mà.”
Dương Kiếm nghiêm túc gật đầu, không hề cảm thấy động tác nắm tay của người này có gì không đúng, cậu còn đơn thuần tưởng rằng đội trưởng Phương chỉ đang an ủi mình mà thôi.
***
Trong mùa giải thứ 13, mối quan hệ của Dương Kiếm và Lưu Xuyên cuối cùng cũng không thể giấu được phóng viên nữa, quan hệ anh em bà con của hai người vừa sáng tỏ, ai ai cũng đều gọi Dương Kiếm bằng biệt danh “Thằng em của liên minh”, ngay cả Lộc Tường cũng trèo lên đầu bắt Dương Kiếm gọi nhóc là tiền bối, tất cả mọi người trong liên minh đều thích trêu em trai của Xuyên thần, Dương Kiếm còn không dám mở QQ lên xem tin nhắn nữa.
“Xuyên thần mau quản em trai đi.”, “Xuyên thần ơi em trai anh ngốc như vậy anh có biết hông?”, “Bớ Xuyên thần em trai hỏng máy tính này mau đi mua cho người ta một cái mới.”
Dưới weibo của Lưu Xuyên có vô vàn bình luận kiểu như thế này, mỗi lần thấy Dương Kiếm đều đỏ hết cả mặt.
– xin lỗi anh, em lại làm anh mất mặt rồi.
Những lời này Dương Kiếm vẫn chôn sâu trong lòng, không dám nói ra.
Phương Chi Diên cảm thấy chuyện quan hệ của Lưu Xuyên và Dương Kiếm bị phơi bày ra ánh sáng chính ra lại hay, từ sau khi giành được giải thưởng “MVP – Tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải” tại mùa giải thứ 11, Dương Kiếm đã trưởng thành hơn nhiều, cũng được phần lớn các tuyển thủ thừa nhận. Những người này có thể trêu đùa Dương Kiếm, chứng tỏ bọn họ cũng tiếp nhận Dương Kiếm một cách thật lòng.
Chưa kể người này lại là em trai Xuyên thần, mọi người cũng cảm giác nhóc ngốc này có chút đáng yêu, vì thế mới trêu cậu cả ngày trong group không biết chán.
Lưu Xuyên không hổ danh là đội trưởng mạnh nhất liên minh, mang theo một đội tuyển Long Ngâm mới thành lập vượt mọi chông gai chen được một chân vào playoffs, thậm chí ngay trong trận cuối cùng của vòng bảng, Lưu Xuyên còn đích thân lên lôi đài đánh với Tuyết Lang.
Trận anh em quyết đấu đó cũng trở thành trận đấu kinh điển trong liên minh, có lẽ cả đời này Dương Kiếm cũng không thể quên được.
Cả hai anh em đều phát huy rất tốt, nhưng Dương Kiếm đánh với anh trai vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm. Lưu Xuyên đã tự mình làm mẫu cho cậu xem thế nào mới là cao thủ lôi đài thực sự, dù cuối cùng cậu thua trong tay anh mình, nhưng cậu thua tâm phục khẩu phục.
Sau trận đấu ấy, Dương Kiếm bỗng cảm giác mình học hỏi thêm được rất nhiều. Năm đó vào liên minh là muốn vượt qua Lưu Xuyên, nhưng đến bây giờ, Dương Kiếm cũng hoàn toàn không còn quan tâm tới ý niệm ngây thơ này nữa.
Dương Kiếm biểu hiện rất tốt trong giai đoạn về sau của playoffs, trận nào cũng phát huy chói sáng, chỉ tiếc bảng A có hai đội mạnh là Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ, cuối cùng Tuyết Lang cũng không thể vào được top 4. Nhưng Dương Kiếm cũng không vì thế mà thất vọng, vì cậu biết đây chưa phải là kết thúc.
Cuối cùng, đội tuyển Long Ngâm giành được cúp vô địch mùa giải thứ 13, Dương Kiếm cũng rất mừng cho anh trai vì có thể dành được danh hiệu này. Nhưng cậu lại không ngờ rằng, không bao lâu sau khi giành chức vô địch, ngay khi mùa giải thứ 14 kết thúc, Lưu Xuyên tuyên bố chính thức giải nghệ, cùng với Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân rời khỏi liên minh.
Trong buổi tiệc chia tay vui vẻ sau lễ bế mạc, Dương Kiếm nhìn Lưu Xuyên bị mọi người vây quanh, chỉ đành ngồi trong một góc khuất khổ sở cúi đầu.
Ban đầu cậu gia nhập liên minh chuyên nghiệp cũng chính là vì Lưu Xuyên, mấy năm gần đây Lưu Xuyên vẫn luôn là người mà cậu sùng bái nhất, là người mà trước đây cậu luôn lấy làm mục tiêu để vượt qua, nhưng hôm nay, Lưu Xuyên quyết định rời đi, Dương Kiếm bỗng cảm thấy lòng mình trống trải, thậm chí cả động lực để tiếp tục thi đấu cũng không còn nữa.
Lưu Xuyên thấy Dương Kiếm ôn ổn, hắn mới đi tới ngồi bên cạnh em trai, hỏi: “Sao thế này? Như thể sắp tận thế không bằng vậy?”
Dương Kiếm không nói gì, mê mang nhìn Lưu Xuyên, mặt cậu đỏ như nghẹn máu, rõ ràng là đã uống say.
Lưu Xuyên vỗ vai Dương Kiếm, Dương Kiếm liền thuận theo hướng tay hắn ghé lên bàn ngủ, Lưu Xuyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Phương Chi Diên, nói: “Sau này tôi không ở liên minh nữa, mong Phương đội để ý Dương Kiếm nhiều hơn. Thằng nhóc này đầu óc chưa trưởng thành, rất dễ để tâm mấy chuyện vụn vặt, nếu nó làm sai chuyện gì khiến cậu tức giận, mong cậu đừng để trong lòng.”
Phương Chi Diên nhìn Dương Kiếm đang say mèm, ánh mắt cũng dịu lại, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Lưu Xuyên nâng chén rượu lên: “Nào, ly này tôi mời cậu.”
Phương Chi Diên vội đứng lên: “Xuyên thần khách sáo quá.”
Lưu Xuyên cười nói: “Không phải tôi khách sáo với cậu, tôi đang cảm ơn cậu. Nếu không nhờ có cậu, Dương Kiếm cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tôi làm anh nhưng lại chẳng có thời gian mà lo cho nó, cảm ơn cậu đã kéo nó từ đáy vực đi lên.”
Xuyên thần nói như vậy, Phương Chi Diên cũng không từ chối nữa, dứt khoát cạn hết một ly.
Đêm nay là tiệc chia tay vui vẻ, rất nhiều người tới kính rượu những tiền bối giải nghệ như Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Tiêu Tư Kính hay Tô Thế Luân, ai cũng uống thả phanh, Phương Chi Diên cũng không tiện từ chối, cùng mọi người uống không ít.
Cuối cùng có rất nhiều người say bí tỉ, đi đường cũng không bước thẳng nữa, Phương Chi Diên coi như vẫn còn chút tỉnh táo, cố sức dìu Dương Kiếm trở về khách sạn, sau khi đỡ Dương Kiếm nằm lên giường, Phương Chi Diên vừa định xoay người rời đi, Dương Kiếm lại đột nhiên thò tay ôm hắn, mơ mơ màng màng nhào tới định hôn.
Tim Phương Chi Diên đập thình thịch trong ngực, thấp giọng nói: “Buông tay ra, Dương Kiếm.”
Dương Kiếm uống say căn bản chẳng biết trời trăng là gì, ôm Phương Chi Diên một mực không chịu buông, còn chủ động hôn tới. Khi đôi môi mềm mại của cậu chạm vào má, Phương Chi Diên chỉ cảm thấy bụng dưới có một luồng khí nóng vọt lên, vốn đã uống hơi nhiều, Dương Kiếm còn chủ động như vậy – dứt khoát khiến hắn không kiềm chế nổi nữa.
Sau đó Phương Chi Diên cũng mất khống chế, đến khi định thần lại thì hai người đã cởi sạch quần áo mà quấn lấy nhau.
***
Sáng sớm hôm sau, khi Dương Kiếm tỉnh dậy lại phát hiện vậy mà cậu và đội trưởng đang trần trụi ôm nhau ngủ, vị trí mẫn cảm của hai người dính sát vào nhau, ga giường bị xô lệch hỗn loạn, chăn cũng bị đá xuống đất, nệm giường còn lưu lại rất nhiều vết ố màu trắng đục nhìn qua liền biết là cái gì, trên người thì phủ đầy dấu hôn.
Cúi đầu thoáng nhìn qua một đống dấu vết xanh tím chi chít trên người, Dương Kiếm như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên cuống cuồng chui vào toilet tắm rửa, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, chạy trối chết ra khỏi khách sạn.
Lúc đó Lưu Xuyên đang chuẩn bị đưa các thành viên Long Ngâm về lại Trường Sa, mọi người vừa tập hợp ở cổng khách sạn thì đột nhiên thấy một tên nhóc quen mặt chạy hộc tốc ra khỏi khách sạn như bị sói đuổi, Lưu Xuyên nhíu mày chặn cậu lại, hỏi: “Mới sáng sớm đã chạy nhanh thế làm gì?”
Dương Kiếm lắp bắp nói: “Em… Hắt xì! Em có việc gấp phải về Thượng Hải một chuyến.”
Nằm điều hòa không đắp chăn cả một đêm, Dương Kiếm hơi cảm lạnh, xoa xoa mũi, chột dạ nhìn Lưu Xuyên nói: “Anh, em đi trước.”
Lưu Xuyên túm lấy cổ áo sơ mi của cậu, kéo thằng em lại: “Việc gì gấp mà phải về Thượng Hải? Cậu nói rõ cho anh, chú ở nhà có chuyện gì à?”
Dương Kiếm xấu hổ nói: “Không, ba mẹ em không sao, thực ra việc cũng không gấp lắm…”
Lưu Xuyên: “…”
Không phải chuyện gấp? Nhưng lại nói phải về Thượng Hải ngay lập tức? Rõ ràng tinh thần đã hỗn loạn, nói năng lộn xộn, chẳng hiểu bị cái gì khiến cho shock đến như vậy.
Lưu Xuyên nhíu mày nhìn cậu, Dương Kiếm xấu hổ cười nói: “Khụ khụ, không phải chuyện lớn gì mà, mẹ giục em về, kêu lâu lắm không gặp rồi.”
Tuy nhìn ra được cậu đang nói dối, có điều Lưu Xuyên cũng không muốn gây khó dễ với thằng em dở hơi nhà mình trước mặt nhiều người như vậy, đành khoát tay nói: “Trên đường đi cẩn thận một chút.”
Dương Kiếm như được đại xá, lập tức xoay người đi.
Thành phố đăng cai tổ chức giải chuyên nghiệp mùa này là Nam Kinh, rất gần Thượng Hải, Dương Kiếm lập tức mua vé tàu cao tốc trở về Thượng Hải.
Suốt dọc đường đi, cậu vẫn cảm thấy đầu óc loạn cào cào, uống mấy chai nước lạnh cũng không tỉnh táo lại – bình tĩnh thế quái nào được! Rốt cuộc đêm qua có phải rượu vào loạn tính lăn lên giường với Phương đội không? Nếu không thì mấy dấu vết kinh dị trên giường là cái gì?
Thân là đàn ông, dù đêm qua có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn chạy trốn là giải pháp kém cỏi nhất.
Thế nhưng…
Dương Kiếm vẫn yếu đuối bỏ chạy, bởi vì cậu thực sự không biết phải đối mặt với đội trưởng như thế nào.
Trên người mình ngoài việc có quá nhiều dấu hôn thì không có gì khác thường, trên người Phương Chi Diên cũng có rất nhiều dấu vết, vì thế Dương Kiếm hoàn toàn không thể nhớ được rốt cuộc đêm qua ai là người chủ động và đã làm đến bước nào rồi.
Nhỡ đâu bản thân mình khi say khướt đè đội trưởng, sau này mặt mũi đâu mà quay lại nữa?
Dương Kiếm nghĩ đến đây liền đau hết cả đầu, hận không thể xuyên ngược về đêm hôm trước hung hăng tát bản thân mấy cái – sức uống thì kém còn tu lắm như vậy, đáng đời!
Tâm tình rối rắm suốt dọc đường về đến nhà, vừa vào cửa liền nhận được điện thoại, là Phương Chi Diên gọi tới, Dương Kiếm run tay, trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.
***
Khi Phương Chi Diên tỉnh lại thì phát hiện ra Dương Kiếm đã chạy mất tăm, nhìn giường chiếu hỗn loạn cùng với vali hành lý Dương Kiếm còn bỏ lại chưa kịp vác theo, Phương Chi Diên bất đắc dĩ mỉm cười, đau đầu day huyệt Thái Dương.
Sự việc phát triển có chút bất ngờ.
Tối hôm qua thực ra hắn không say đến mức bất tỉnh nhân sự, ít nhất khi dìu Dương Kiếm về thì vẫn tỉnh táo. Chẳng qua Dương Kiếm mơ mơ màng màng chủ động hôn tới khiến Phương Chi Diên không còn khống chế nổi dục vọng chiếm hữu sâu trong đáy lòng của mình. Một khi rượu bốc lên đầu, làm gì cũng sẽ dễ xúc động, đến khi Phương Chi Diên hồi phục tinh thần thì hắn đã cởi sạch quần áo Dương Kiếm, quấn lấy đối phương.
Dáng Dương Kiếm rất đẹp, hai chân thon dài, toàn thân từ trên xuống dưới không có thịt thừa, Phương Chi Diên miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liền đánh dấu lên khắp người cậu.
Sự tình tiếp theo có chút mất khống chế, cả hai đều là đàn ông trẻ tuổi mạnh khỏe, lại thêm rượu xúc tác, phản ứng thân thể là chuyện bình thường, có điều sau đó Phương Chi Diên cũng say đến mức thiếp đi, chẳng ngờ sáng nay sau khi Dương Kiếm tỉnh dậy lại chạy mất dạng.
Phương Chi Diên vừa đau đầu vừa cảm thấy buồn cười.
Chạy trốn? Đúng là rất hợp với tác phong của Dương Kiếm, có lẽ sáng tỉnh dậy thấy một màn này cũng sợ hãi lắm nhỉ?
Thôi thì vẫn nên gọi điện trấn an cậu một chút. Nói thật rằng đêm qua không làm đến cuối, chỉ dùng tay mà thôi.
Nhưng vậy mà Dương Kiếm lại không thèm bắt máy, Phương Chi Diên gọi năm cuộc liên tiếp đều bị từ chối. Rơi vào đường cùng, hắn đành gọi cho Lưu Xuyên: “Xuyên thần, anh có biết Dương Kiếm đi đâu không?”
Lúc này Lưu Xuyên đang ở sảnh chờ sân bay, thấy điện thoại của Phương Chi Diên cũng rất bất ngờ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm hôm nay tôi thấy nó đột nhiên chạy ra khỏi khách sạn bảo muốn về nhà.”
“…” Phương Chi Diên xấu hổ ho khan, “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là, khụ, chúng tôi cãi nhau một chút thôi.”
“Hóa ra là thế.” Lưu Xuyên hiểu ra, “Bảo sao vừa rồi tôi gọi cho mẹ hỏi thì thấy bảo gần đây cha mẹ Dương Kiếm không ở Thượng Hải, sáng nay nó còn nói dối rằng mẹ giục về nhà, hóa ra là cãi nhau với đội trưởng nên mới trốn về Thượng Hải. Thằng nhóc con này… suy nghĩ ngây thơ quá, khiến cậu chê cười rồi, về tôi sẽ khuyên bảo nó giúp cậu.”
“Cũng không trách cậu ấy được, tối hôm qua ai cũng quá chén, hành động không giữ chừng mực, căn bản là lỗi của tôi.” Phương Chi Diên rất lễ độ nói, “Anh có phiền cho tôi địa chỉ của cậu ấy ở Thượng Hải không? Có mấy việc tôi cảm thấy vẫn nên gặp mặt giải thích rõ ràng thì tốt hơn.”
“Ừ, có chuyện thì gặp mặt nói rõ, sao có thể trốn đi cơ chứ. Cậu chờ một lát, tôi nhắn tin địa chỉ nhà nó cho cậu.” Lưu Xuyên nhanh chóng nhắn địa chỉ của Dương Kiếm cho Phương Chi Diên.
Tần Dạ ngồi bên cạnh nghe được Lưu Xuyên nói chuyện, ghé lại bên tai Lý Tưởng hỏi: “Gần đây linh vật Jojo của đội mình lại béo lên, cậu có biết tại sao không?”
Lý Tưởng nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Tần Dạ nói: “Là vì Lưu Xuyên lấy toàn bộ EQ của mình đút cho Jojo ăn rồi.”
Lý Tưởng: “…”
Ngô Trạch Văn: “…”
Hầy, Dương Kiếm thật đáng thương, lần này thực sự bị anh trai bán đi mất rồi.
***
Chiều hôm đó, Dương Kiếm mở cửa ra thì thấy Phương Chi Diên ở bên ngoài, nhất thời trợn mắt há hốc mồm: “Sao, sao anh lại tìm đến được đây?!”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Anh cậu cho tôi địa chỉ, không mời tôi vào nhà à?”
Dương Kiếm: “…”
Cậu có thể đi bóp chết cái thằng anh bán em trai kia được không?Hết chương 420.
Lưu Xuyên =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) Dạ Dạ =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))) Đùa chứ cái hành động sáng ra chạy về nhà khác quái gì mới cưới xong cãi nhau chạy về nhà mẹ đẻ không thằng kia tiền đồ của mày đâu??? =))
Mùa giải thứ 13, Lưu Xuyên dẫn theo đội tuyển Long Ngâm mạnh mẽ trở về, đương kim vô địch mùa giải thứ 12 là Tuyết Lang gặp Long Ngâm ngay trong trận khai mạc đầu tiên. Dương Kiếm đấu với đồng đội cũ là Tần Dạ trên lôi đài, vì nhất thời phân tâm mà bị Tần Dạ nắm chắc cơ hội phản kích, Dương Kiếm không thể bảo vệ được ba điểm lôi đài, còn tạo cho Long Ngâm thế khởi đầu thuận lợi.
Khi đi xuống dưới, Dương Kiếm cúi gằm mặt đầy uể oải, Phương Chi Diên vươn tay xoa đầu cậu, nói: “Có cần đội trưởng giúp cậu hóa giải trạng thái không?”
Dương Kiếm bị xoa đầu an ủi bỗng nhiên xấu hổ, mặt đỏ tai hồng ngẩng đầu nhìn hắn: “Không, không cần.”
Phương Chi Diên thu tay lại, đôi mắt đong đầy ý cười hỏi: “Hết rồi đúng không?”
Dương Kiếm: “…”
Đội trưởng dở hơi chơi giải trạng thái nghiện đến mức ra cả ngoài đời, tuy Dương Kiếm rất muốn mắng hắn, nhưng quay lại nhìn thấy ánh mắt của Phương Chi Diên, lời nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng, trong lòng còn có chút cảm động – thân là đội trưởng, Phương Chi Diên làm vậy cũng là để đả thông tư tưởng của mình, Dương Kiếm gục đầu xuống, mở miệng nói: “Xin lỗi, đội trưởng… Do tôi nhất thời sơ suất.”
Phương Chi Diên vẫn luôn tin tưởng cậu, nhưng ngay trong trận khai mạc của mùa giải thứ 13, cậu đã vứt bỏ đi ba điểm đáng ra phải lấy. Hôm nay trên lôi đài, hai tuyển thủ đầu tiên của Tuyết Lang đều phát huy ổn, trận thứ ba, Dương Kiếm đầy máu đầy mana quyết đấu với Tần Dạ, hơn nữa Dương Kiếm lại phạm sai lầm nên mới bị Tần Dạ bắt lấy thời cơ. Hôm nay chắc chắn Dương Kiếm chính là người phải chịu trách nhiệm cho trận thua trên lôi đài của đội tuyển Tuyết Lang.
Dương Kiếm càng nghĩ càng áy náy, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Phương Chi Diên thấy người bên cạnh ủ rũ đành vươn tay xoa đầu cậu, nói: “Được rồi, thi đấu thắng thua là chuyện bình thường, cũng không ai chiến thắng mãi được, tiếp theo đánh cho tốt là được rồi. Tôi không trách cậu, cậu cũng đừng để trong lòng.”
Dương Kiếm buồn bực gật đầu.
Đoàn chiến, Dương Kiếm trở thành mục tiêu nhắm tới của toàn bộ đội tuyển Long Ngâm, Lưu Xuyên không hề khách khí dùng móc câu của Đường Môn kéo Dương Kiếm qua hành cho tàn tạ. Dương Kiếm mới chật vật trốn được về thì không bao lâu sau, Lý Tưởng Đại Sư bên kia lại dùng Long trảo thủ kéo qua lần nữa, lại tiếp tục bị Tần Dạ nhồi combo cho tàn phế.
Phương Chi Diên có chút thương cảm nhìn cậu, lần nào cũng bị đội bạn câu được, Dương Kiếm thực sự quá xui xẻo.
Cuối cùng Long Ngâm thắng Tuyết Lang với tỉ số 5:4, sau trận đấu, khi Long Ngâm qua bắt tay, đến lượt Tần Dạ, Dương Kiếm nhất thời xấu hổ, đang do dự không biết có nên nắm tay Tần Dạ hay không, Tần Dạ lại hào phóng chủ động vươn tay bắt lấy tay cậu, nói: “Đánh tốt lắm.”
Dương Kiếm: “…”
Câu này thực sự còn khiến Dương Kiếm buồn bực hơn cả câu “Cậu là đồ ngốc”.
Buổi tối sau khi về lại khách sạn, Dương Kiếm vẫn suy sụp không dứt, Phương Chi Diên buồn cười nhìn cậu nói: “Cậu không nhất thiết phải sợ Tần Dạ đến vậy chứ?”
Dương Kiếm vội nói: “Tôi không sợ anh ấy.”
“Nhưng cứ thấy người ta là sẽ ngại đúng không?” Phương Chi Diên mỉm cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Kiếm, nói: “Thực ra chỉ có mỗi cậu để ý chuyện này thôi, Tần Dạ không nhỏ nhen như vậy đâu, chuyện trước đây anh ta sớm đã quên rồi. Hơn nữa, sau khi Trường An giải tán, cậu và Tần Dạ lại tìm được đội ngũ còn thích hợp hơn với chính mình, âu cũng là chuyện tốt đúng không?”
Hình như đội trưởng nói cũng đúng, Dương Kiếm cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng mặt cũng khôi phục lại thần thái như trước.
Phương Chi Diên nhẹ nhàng cầm tay cậu, nói: “Đừng lo, còn tôi ở đây mà.”
Dương Kiếm nghiêm túc gật đầu, không hề cảm thấy động tác nắm tay của người này có gì không đúng, cậu còn đơn thuần tưởng rằng đội trưởng Phương chỉ đang an ủi mình mà thôi.
***
Trong mùa giải thứ 13, mối quan hệ của Dương Kiếm và Lưu Xuyên cuối cùng cũng không thể giấu được phóng viên nữa, quan hệ anh em bà con của hai người vừa sáng tỏ, ai ai cũng đều gọi Dương Kiếm bằng biệt danh “Thằng em của liên minh”, ngay cả Lộc Tường cũng trèo lên đầu bắt Dương Kiếm gọi nhóc là tiền bối, tất cả mọi người trong liên minh đều thích trêu em trai của Xuyên thần, Dương Kiếm còn không dám mở QQ lên xem tin nhắn nữa.
“Xuyên thần mau quản em trai đi.”, “Xuyên thần ơi em trai anh ngốc như vậy anh có biết hông?”, “Bớ Xuyên thần em trai hỏng máy tính này mau đi mua cho người ta một cái mới.”
Dưới weibo của Lưu Xuyên có vô vàn bình luận kiểu như thế này, mỗi lần thấy Dương Kiếm đều đỏ hết cả mặt.
– xin lỗi anh, em lại làm anh mất mặt rồi.
Những lời này Dương Kiếm vẫn chôn sâu trong lòng, không dám nói ra.
Phương Chi Diên cảm thấy chuyện quan hệ của Lưu Xuyên và Dương Kiếm bị phơi bày ra ánh sáng chính ra lại hay, từ sau khi giành được giải thưởng “MVP – Tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải” tại mùa giải thứ 11, Dương Kiếm đã trưởng thành hơn nhiều, cũng được phần lớn các tuyển thủ thừa nhận. Những người này có thể trêu đùa Dương Kiếm, chứng tỏ bọn họ cũng tiếp nhận Dương Kiếm một cách thật lòng.
Chưa kể người này lại là em trai Xuyên thần, mọi người cũng cảm giác nhóc ngốc này có chút đáng yêu, vì thế mới trêu cậu cả ngày trong group không biết chán.
Lưu Xuyên không hổ danh là đội trưởng mạnh nhất liên minh, mang theo một đội tuyển Long Ngâm mới thành lập vượt mọi chông gai chen được một chân vào playoffs, thậm chí ngay trong trận cuối cùng của vòng bảng, Lưu Xuyên còn đích thân lên lôi đài đánh với Tuyết Lang.
Trận anh em quyết đấu đó cũng trở thành trận đấu kinh điển trong liên minh, có lẽ cả đời này Dương Kiếm cũng không thể quên được.
Cả hai anh em đều phát huy rất tốt, nhưng Dương Kiếm đánh với anh trai vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm. Lưu Xuyên đã tự mình làm mẫu cho cậu xem thế nào mới là cao thủ lôi đài thực sự, dù cuối cùng cậu thua trong tay anh mình, nhưng cậu thua tâm phục khẩu phục.
Sau trận đấu ấy, Dương Kiếm bỗng cảm giác mình học hỏi thêm được rất nhiều. Năm đó vào liên minh là muốn vượt qua Lưu Xuyên, nhưng đến bây giờ, Dương Kiếm cũng hoàn toàn không còn quan tâm tới ý niệm ngây thơ này nữa.
Dương Kiếm biểu hiện rất tốt trong giai đoạn về sau của playoffs, trận nào cũng phát huy chói sáng, chỉ tiếc bảng A có hai đội mạnh là Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ, cuối cùng Tuyết Lang cũng không thể vào được top 4. Nhưng Dương Kiếm cũng không vì thế mà thất vọng, vì cậu biết đây chưa phải là kết thúc.
Cuối cùng, đội tuyển Long Ngâm giành được cúp vô địch mùa giải thứ 13, Dương Kiếm cũng rất mừng cho anh trai vì có thể dành được danh hiệu này. Nhưng cậu lại không ngờ rằng, không bao lâu sau khi giành chức vô địch, ngay khi mùa giải thứ 14 kết thúc, Lưu Xuyên tuyên bố chính thức giải nghệ, cùng với Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân rời khỏi liên minh.
Trong buổi tiệc chia tay vui vẻ sau lễ bế mạc, Dương Kiếm nhìn Lưu Xuyên bị mọi người vây quanh, chỉ đành ngồi trong một góc khuất khổ sở cúi đầu.
Ban đầu cậu gia nhập liên minh chuyên nghiệp cũng chính là vì Lưu Xuyên, mấy năm gần đây Lưu Xuyên vẫn luôn là người mà cậu sùng bái nhất, là người mà trước đây cậu luôn lấy làm mục tiêu để vượt qua, nhưng hôm nay, Lưu Xuyên quyết định rời đi, Dương Kiếm bỗng cảm thấy lòng mình trống trải, thậm chí cả động lực để tiếp tục thi đấu cũng không còn nữa.
Lưu Xuyên thấy Dương Kiếm ôn ổn, hắn mới đi tới ngồi bên cạnh em trai, hỏi: “Sao thế này? Như thể sắp tận thế không bằng vậy?”
Dương Kiếm không nói gì, mê mang nhìn Lưu Xuyên, mặt cậu đỏ như nghẹn máu, rõ ràng là đã uống say.
Lưu Xuyên vỗ vai Dương Kiếm, Dương Kiếm liền thuận theo hướng tay hắn ghé lên bàn ngủ, Lưu Xuyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Phương Chi Diên, nói: “Sau này tôi không ở liên minh nữa, mong Phương đội để ý Dương Kiếm nhiều hơn. Thằng nhóc này đầu óc chưa trưởng thành, rất dễ để tâm mấy chuyện vụn vặt, nếu nó làm sai chuyện gì khiến cậu tức giận, mong cậu đừng để trong lòng.”
Phương Chi Diên nhìn Dương Kiếm đang say mèm, ánh mắt cũng dịu lại, nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, tôi biết mà.”
Lưu Xuyên nâng chén rượu lên: “Nào, ly này tôi mời cậu.”
Phương Chi Diên vội đứng lên: “Xuyên thần khách sáo quá.”
Lưu Xuyên cười nói: “Không phải tôi khách sáo với cậu, tôi đang cảm ơn cậu. Nếu không nhờ có cậu, Dương Kiếm cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tôi làm anh nhưng lại chẳng có thời gian mà lo cho nó, cảm ơn cậu đã kéo nó từ đáy vực đi lên.”
Xuyên thần nói như vậy, Phương Chi Diên cũng không từ chối nữa, dứt khoát cạn hết một ly.
Đêm nay là tiệc chia tay vui vẻ, rất nhiều người tới kính rượu những tiền bối giải nghệ như Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Tiêu Tư Kính hay Tô Thế Luân, ai cũng uống thả phanh, Phương Chi Diên cũng không tiện từ chối, cùng mọi người uống không ít.
Cuối cùng có rất nhiều người say bí tỉ, đi đường cũng không bước thẳng nữa, Phương Chi Diên coi như vẫn còn chút tỉnh táo, cố sức dìu Dương Kiếm trở về khách sạn, sau khi đỡ Dương Kiếm nằm lên giường, Phương Chi Diên vừa định xoay người rời đi, Dương Kiếm lại đột nhiên thò tay ôm hắn, mơ mơ màng màng nhào tới định hôn.
Tim Phương Chi Diên đập thình thịch trong ngực, thấp giọng nói: “Buông tay ra, Dương Kiếm.”
Dương Kiếm uống say căn bản chẳng biết trời trăng là gì, ôm Phương Chi Diên một mực không chịu buông, còn chủ động hôn tới. Khi đôi môi mềm mại của cậu chạm vào má, Phương Chi Diên chỉ cảm thấy bụng dưới có một luồng khí nóng vọt lên, vốn đã uống hơi nhiều, Dương Kiếm còn chủ động như vậy – dứt khoát khiến hắn không kiềm chế nổi nữa.
Sau đó Phương Chi Diên cũng mất khống chế, đến khi định thần lại thì hai người đã cởi sạch quần áo mà quấn lấy nhau.
***
Sáng sớm hôm sau, khi Dương Kiếm tỉnh dậy lại phát hiện vậy mà cậu và đội trưởng đang trần trụi ôm nhau ngủ, vị trí mẫn cảm của hai người dính sát vào nhau, ga giường bị xô lệch hỗn loạn, chăn cũng bị đá xuống đất, nệm giường còn lưu lại rất nhiều vết ố màu trắng đục nhìn qua liền biết là cái gì, trên người thì phủ đầy dấu hôn.
Cúi đầu thoáng nhìn qua một đống dấu vết xanh tím chi chít trên người, Dương Kiếm như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên cuống cuồng chui vào toilet tắm rửa, sau đó nhanh chóng mặc quần áo, chạy trối chết ra khỏi khách sạn.
Lúc đó Lưu Xuyên đang chuẩn bị đưa các thành viên Long Ngâm về lại Trường Sa, mọi người vừa tập hợp ở cổng khách sạn thì đột nhiên thấy một tên nhóc quen mặt chạy hộc tốc ra khỏi khách sạn như bị sói đuổi, Lưu Xuyên nhíu mày chặn cậu lại, hỏi: “Mới sáng sớm đã chạy nhanh thế làm gì?”
Dương Kiếm lắp bắp nói: “Em… Hắt xì! Em có việc gấp phải về Thượng Hải một chuyến.”
Nằm điều hòa không đắp chăn cả một đêm, Dương Kiếm hơi cảm lạnh, xoa xoa mũi, chột dạ nhìn Lưu Xuyên nói: “Anh, em đi trước.”
Lưu Xuyên túm lấy cổ áo sơ mi của cậu, kéo thằng em lại: “Việc gì gấp mà phải về Thượng Hải? Cậu nói rõ cho anh, chú ở nhà có chuyện gì à?”
Dương Kiếm xấu hổ nói: “Không, ba mẹ em không sao, thực ra việc cũng không gấp lắm…”
Lưu Xuyên: “…”
Không phải chuyện gấp? Nhưng lại nói phải về Thượng Hải ngay lập tức? Rõ ràng tinh thần đã hỗn loạn, nói năng lộn xộn, chẳng hiểu bị cái gì khiến cho shock đến như vậy.
Lưu Xuyên nhíu mày nhìn cậu, Dương Kiếm xấu hổ cười nói: “Khụ khụ, không phải chuyện lớn gì mà, mẹ giục em về, kêu lâu lắm không gặp rồi.”
Tuy nhìn ra được cậu đang nói dối, có điều Lưu Xuyên cũng không muốn gây khó dễ với thằng em dở hơi nhà mình trước mặt nhiều người như vậy, đành khoát tay nói: “Trên đường đi cẩn thận một chút.”
Dương Kiếm như được đại xá, lập tức xoay người đi.
Thành phố đăng cai tổ chức giải chuyên nghiệp mùa này là Nam Kinh, rất gần Thượng Hải, Dương Kiếm lập tức mua vé tàu cao tốc trở về Thượng Hải.
Suốt dọc đường đi, cậu vẫn cảm thấy đầu óc loạn cào cào, uống mấy chai nước lạnh cũng không tỉnh táo lại – bình tĩnh thế quái nào được! Rốt cuộc đêm qua có phải rượu vào loạn tính lăn lên giường với Phương đội không? Nếu không thì mấy dấu vết kinh dị trên giường là cái gì?
Thân là đàn ông, dù đêm qua có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn chạy trốn là giải pháp kém cỏi nhất.
Thế nhưng…
Dương Kiếm vẫn yếu đuối bỏ chạy, bởi vì cậu thực sự không biết phải đối mặt với đội trưởng như thế nào.
Trên người mình ngoài việc có quá nhiều dấu hôn thì không có gì khác thường, trên người Phương Chi Diên cũng có rất nhiều dấu vết, vì thế Dương Kiếm hoàn toàn không thể nhớ được rốt cuộc đêm qua ai là người chủ động và đã làm đến bước nào rồi.
Nhỡ đâu bản thân mình khi say khướt đè đội trưởng, sau này mặt mũi đâu mà quay lại nữa?
Dương Kiếm nghĩ đến đây liền đau hết cả đầu, hận không thể xuyên ngược về đêm hôm trước hung hăng tát bản thân mấy cái – sức uống thì kém còn tu lắm như vậy, đáng đời!
Tâm tình rối rắm suốt dọc đường về đến nhà, vừa vào cửa liền nhận được điện thoại, là Phương Chi Diên gọi tới, Dương Kiếm run tay, trực tiếp nhấn từ chối cuộc gọi.
***
Khi Phương Chi Diên tỉnh lại thì phát hiện ra Dương Kiếm đã chạy mất tăm, nhìn giường chiếu hỗn loạn cùng với vali hành lý Dương Kiếm còn bỏ lại chưa kịp vác theo, Phương Chi Diên bất đắc dĩ mỉm cười, đau đầu day huyệt Thái Dương.
Sự việc phát triển có chút bất ngờ.
Tối hôm qua thực ra hắn không say đến mức bất tỉnh nhân sự, ít nhất khi dìu Dương Kiếm về thì vẫn tỉnh táo. Chẳng qua Dương Kiếm mơ mơ màng màng chủ động hôn tới khiến Phương Chi Diên không còn khống chế nổi dục vọng chiếm hữu sâu trong đáy lòng của mình. Một khi rượu bốc lên đầu, làm gì cũng sẽ dễ xúc động, đến khi Phương Chi Diên hồi phục tinh thần thì hắn đã cởi sạch quần áo Dương Kiếm, quấn lấy đối phương.
Dáng Dương Kiếm rất đẹp, hai chân thon dài, toàn thân từ trên xuống dưới không có thịt thừa, Phương Chi Diên miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liền đánh dấu lên khắp người cậu.
Sự tình tiếp theo có chút mất khống chế, cả hai đều là đàn ông trẻ tuổi mạnh khỏe, lại thêm rượu xúc tác, phản ứng thân thể là chuyện bình thường, có điều sau đó Phương Chi Diên cũng say đến mức thiếp đi, chẳng ngờ sáng nay sau khi Dương Kiếm tỉnh dậy lại chạy mất dạng.
Phương Chi Diên vừa đau đầu vừa cảm thấy buồn cười.
Chạy trốn? Đúng là rất hợp với tác phong của Dương Kiếm, có lẽ sáng tỉnh dậy thấy một màn này cũng sợ hãi lắm nhỉ?
Thôi thì vẫn nên gọi điện trấn an cậu một chút. Nói thật rằng đêm qua không làm đến cuối, chỉ dùng tay mà thôi.
Nhưng vậy mà Dương Kiếm lại không thèm bắt máy, Phương Chi Diên gọi năm cuộc liên tiếp đều bị từ chối. Rơi vào đường cùng, hắn đành gọi cho Lưu Xuyên: “Xuyên thần, anh có biết Dương Kiếm đi đâu không?”
Lúc này Lưu Xuyên đang ở sảnh chờ sân bay, thấy điện thoại của Phương Chi Diên cũng rất bất ngờ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm hôm nay tôi thấy nó đột nhiên chạy ra khỏi khách sạn bảo muốn về nhà.”
“…” Phương Chi Diên xấu hổ ho khan, “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là, khụ, chúng tôi cãi nhau một chút thôi.”
“Hóa ra là thế.” Lưu Xuyên hiểu ra, “Bảo sao vừa rồi tôi gọi cho mẹ hỏi thì thấy bảo gần đây cha mẹ Dương Kiếm không ở Thượng Hải, sáng nay nó còn nói dối rằng mẹ giục về nhà, hóa ra là cãi nhau với đội trưởng nên mới trốn về Thượng Hải. Thằng nhóc con này… suy nghĩ ngây thơ quá, khiến cậu chê cười rồi, về tôi sẽ khuyên bảo nó giúp cậu.”
“Cũng không trách cậu ấy được, tối hôm qua ai cũng quá chén, hành động không giữ chừng mực, căn bản là lỗi của tôi.” Phương Chi Diên rất lễ độ nói, “Anh có phiền cho tôi địa chỉ của cậu ấy ở Thượng Hải không? Có mấy việc tôi cảm thấy vẫn nên gặp mặt giải thích rõ ràng thì tốt hơn.”
“Ừ, có chuyện thì gặp mặt nói rõ, sao có thể trốn đi cơ chứ. Cậu chờ một lát, tôi nhắn tin địa chỉ nhà nó cho cậu.” Lưu Xuyên nhanh chóng nhắn địa chỉ của Dương Kiếm cho Phương Chi Diên.
Tần Dạ ngồi bên cạnh nghe được Lưu Xuyên nói chuyện, ghé lại bên tai Lý Tưởng hỏi: “Gần đây linh vật Jojo của đội mình lại béo lên, cậu có biết tại sao không?”
Lý Tưởng nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Tần Dạ nói: “Là vì Lưu Xuyên lấy toàn bộ EQ của mình đút cho Jojo ăn rồi.”
Lý Tưởng: “…”
Ngô Trạch Văn: “…”
Hầy, Dương Kiếm thật đáng thương, lần này thực sự bị anh trai bán đi mất rồi.
***
Chiều hôm đó, Dương Kiếm mở cửa ra thì thấy Phương Chi Diên ở bên ngoài, nhất thời trợn mắt há hốc mồm: “Sao, sao anh lại tìm đến được đây?!”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Anh cậu cho tôi địa chỉ, không mời tôi vào nhà à?”
Dương Kiếm: “…”
Cậu có thể đi bóp chết cái thằng anh bán em trai kia được không?Hết chương 420.
Lưu Xuyên =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) Dạ Dạ =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))) Đùa chứ cái hành động sáng ra chạy về nhà khác quái gì mới cưới xong cãi nhau chạy về nhà mẹ đẻ không thằng kia tiền đồ của mày đâu??? =))
Bình luận facebook