Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 436
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì Lưu Xuyên đi họp nên tạm thời chưa về được, hôm sau Ngô Trạch Văn liền chủ động mời Lưu Hiểu Mông đi ăn trưa. Trong đầu Lưu Hiểu Mông toàn là dấu chấm hỏi, nhưng thấy biểu tình nghiêm túc của học bá nên cô cũng không dám hỏi, đành yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt.
Ngô Trạch Văn nhìn cô: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, đừng giữ trong lòng.”
Lưu Hiểu Mông bị nhìn thấu xấu hổ cười cười, hỏi: “Anh với anh em… yêu nhau từ khi nào?”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói: “Sau khi đội tuyển thành lập không lâu thì chúng tôi ở bên nhau.”
Lưu Hiểu Mông cẩn thận tính lại, nói: “Vậy là hơn một năm trời rồi?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
Học bá vẫn bình tĩnh như vậy, Lưu Hiểu Mông liếc trộm cậu, nghĩ ông anh mình giấu cũng kỹ gớm, người trong nhà chẳng ai biết được việc này.
Tuy Lưu Xuyên yêu con trai khiến Lưu Hiểu Mông cực kỳ khiếp sợ, nhưng cô hiểu rõ tính anh trai mình, lần này Lưu Xuyên thực sự nghiêm túc. Nhìn qua Ngô Trạch Văn không giống loại người đi đùa bỡn tình cảm của người khác, tại sao hai người này lại yêu nhau được vậy? Đừng bảo làm cộng sự lâu năm thì nảy sinh tình cảm đấy? Nếu Ngô Trạch Văn là con gái chắc chắn Lưu Hiểu Mông sẽ rất vui mừng chúc anh mình hạnh phúc, nhưng cậu lại là nam thì khó rồi, đảm bảo ba mẹ sẽ không đồng ý. Mà Lưu Xuyên cũng không phải dạng người nhún nhường ai, nhỡ đâu phát sinh mâu thuẫn trong tương lai, có khi lại loạn cả lên như gà bay chó sủa…
Ngô Trạch Văn đoán được cô đang nghĩ gì, nhịn không được nói: “Hiểu Mông, chuyện tôi và anh của em yêu nhau trước mắt đừng nói cho người nhà của anh ấy được không?”
Lưu Hiểu Mông lập tức gật đầu như giã gạo: “Dạ! Anh em bảo em rồi, tuyệt đối kín như bưng luôn!”
***
Sau khi Lưu Xuyên đi họp về thì Lưu Hiểu Mông cũng đã về nhà, Ngô Trạch Văn nói lại chuyện này cho Lưu Xuyên, Lưu Xuyên mỉm cười ôm cậu nói: “Tôi đã nói trước với Hiểu Mông rồi, từ bé con bé đã rất nghe lời tôi, nên dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì nó vẫn đứng về phía tôi. Em không cần lo lắng về con bé, em là người tôi thích, con bé sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng ôm hắn, nhưng nỗi lo lắng vẫn vấn vít trong lòng – cha mẹ Lưu Xuyên chắc chắn sẽ không chấp nhận việc con mình là đồng tính, mà bọn họ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cửa ải này.
Chưa được vài ngày, Lưu Xuyên đã bị cha mẹ gọi về nhà. Dương Thu Ninh sắp xếp cho hắn đi xem mắt với một cô gái, nghe nói là con gái độc nhất của một công ty quản lý, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, để Lưu Xuyên đi gặp mặt xem có cảm giác gì hay không.
Rõ ràng là có ý muốn kết thân, Lưu Xuyên không hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng: “Mẹ, con không đi gặp cô ấy đâu.”
Dương Thu Ninh có chút mất hứng: “Tuổi có còn ít ỏi gì đâu cũng phải cân nhắc chuyện tìm bạn gái đi chứ, cô gái mẹ giới thiệu cho mày mặt nào cũng ưu tú, bề ngoài xinh đẹp mà bằng cấp lẫn điều kiện gia đình đều xứng với mày, sao lại nói không gặp luôn như thế? Rốt cuộc mày muốn cái gì?”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Chuyện bằng cấp hay gia thế đều chỉ là ngoài thân, muốn trải qua cả đời với một người thì không thể chỉ để ý bề ngoài, quan trọng vẫn là tính cách, phải xem có thể hợp với nhau được hay không. Hồi xưa mẹ là thiên kim tiểu thư, ba lại chỉ là tên viết chữ nghèo, chẳng phải sau này hai người vẫn luôn hạnh phúc hay sao?”
Khi Lưu Xuyên nói lý thì nói rất rõ ràng, Dương Thu Ninh nhất thời không phản bác được, trầm mặc một lát mới nói: “Đừng có chuyển đề tài sang mẹ với ba, chưa gặp bao giờ làm sao biết được sẽ không có cảm giác? Rốt cuộc cô bé ấy có gì không vừa ý anh?”
Lưu Xuyên nói: “Cô ấy chẳng có gì kém cỏi cả, con không có cảm giác vì con có người trong lòng rồi.”
Dương Thu Ninh nói: “Có người rồi? Ai?”
“Thành viên trong đội con.” Lưu Xuyên nói, “Đợi đến lúc thích hợp con sẽ đưa người đó tới gặp hai người.”
Lưu Xuyên không nói nhiều khiến Dương Thu Ninh lại càng tò mò. Đêm đó Dương Thu Ninh liền gọi điện cho Dương Kiếm, vừa nối máy đã hỏi dồn: “Dương Kiếm, anh họ cháu nói nó thích ai đó ở trong đội, cháu có biết người kia là ai không?”
Bà rất ít khi chú ý đến giới eSports, thậm chí còn chẳng nhớ ai trong Long Ngâm vì thế mới nghĩ đến chuyện gọi điện hỏi Dương Kiếm.
Dương Kiếm không hiểu gì: “Dạ? Cháu không biết!”
“…” Dương Thu Ninh sửng sốt nói: “Cháu cũng không biết à? Vậy cháu thử nói bác nghe xem nó có khả năng thích ai trong đội?”
Dương Kiếm thành thật trả lời: “Có một nữ quản lý tên là Giang Tuyết, còn có một tuyển thủ nữ tên là Lâm Đồng.” Dừng một chút, cậu lại nói thêm, “Nhưng cháu nghe nói hai cô gái này đều có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai hai người cũng quen anh họ luôn đấy, nên chắc không phải hai cô ấy đâu.”
Dương Thu Ninh hỏi: “Còn ai nữa không?”
Dương Kiếm lập tức liệt kê danh sách tuyển thủ của toàn bộ đội tuyển Long Ngâm: “Còn có Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Lý Tưởng, Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh, Ngô Trạch Văn, Dư Hướng Dương, về sau có thêm Vu Dương mới chuyển nhượng với vài người mới lên từ trại huấn luyện thì cháu không quen biết lắm, nhưng mấy người này đều là con trai hết mà.”
Dương Thu Ninh hỏi: “Còn ai nữa không?”
Dương Kiếm nhỏ giọng nói: “Còn một con chó, mà cháu quên tên nó rồi.”
Dương Thu Ninh: “…”
Chẳng nhẽ anh của cậu còn yêu đương với chó à? Dương Kiếm ơi IQ của cậu bị chó ăn mất rồi hay sao?
Không moi được thông tin hữu ích gì từ trong miệng thằng cháu họ, Dương Thu Ninh dứt khoát cúp máy, đích thân tự mình thăm dò.
Cùng lúc đó, Lưu Xuyên cũng nhắn tin cho Dương Kiếm: “Mẹ anh có gọi điện cho cậu không?”
Dương Kiếm nói: “Có đó, bác hỏi em có biết anh thích ai không.”
Lưu Xuyên nói: “Quản mồm miệng cho tốt, đừng có nói bậy.”
Dương Kiếm khóc không ra nước mắt: “Em muốn nói bậy cũng có biết gì đâu mà nói, rốt cuộc anh thích ai thế?”
Lưu Xuyên gửi một icon mặt cười: “Đoán xem?”
Dương Kiếm tức phát điên, chỉ muốn block luôn thằng anh mình.
***
Hôm sau, Lưu Xuyên đột nhiên xách một đống quà to quà nhỏ tới thăm nhà Ngô Trạch Văn. Phùng Đan mở cửa, thấy người con trai trẻ tuổi đứng ngoài liền đoán được mục đích tới thăm của hắn, mời hắn vào phòng, mỉm cười nói: “Lưu Xuyên, đã lâu không gặp, tự nhiên tới tìm cô có việc gì không?”
Lưu Xuyên đặt quà xuống, cung kính nói: “Dì ơi, có chuyện này cháu muốn xin phép dì.”
Phùng Đan rót một cốc nước cho hắn, nói: “Việc gì? Nói đi.”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Cháu và Trạch Văn yêu nhau, hi vọng dì đồng ý.”
Phùng Đan: “…”
Quả nhiên là tới làm công tác tư tưởng, hắn đi một mình rõ ràng là muốn bảo vệ Trạch Văn, tự mình gánh vác áp lực từ người lớn. Có lẽ Trạch Văn còn chưa biết chuyện hắn lén đi gặp mẹ mình, phần tâm ý này cũng coi như đáng quý.
Thấy mẹ của Trạch Văn nãy giờ không lên tiếng, Lưu Xuyên hơi thấp thỏm nhìn bà rồi nói tiếp: “Cháu biết việc này khiến dì nhất thời khó tiếp nhận. Có điều cháu có thể cam đoan việc cháu và Trạch Văn yêu nhau là nghiêm túc. Cháu rất yêu em ấy, rất muốn ở bên em ấy…”
“Hiện tại cháu đã có sự nghiệp của riêng mình, cháu tin bản thân có đủ năng lực mang lại hạnh phúc cho em ấy. Vì thế, dì à, xin dì đồng ý cho cháu và Trạch Văn ở bên nhau.”
Giọng nói của Lưu Xuyên rất thành khẩn, biểu tình khi nói chuyện cũng rất thản nhiên. Thực ra trong lòng Phùng Đan rất thích hắn, có điều bảo bà giao đứa con mình vất vả nuôi lớn cho người này thì bà cũng không cam tâm. Sau khi trầm mặc một lúc, Phùng Đan mới cười cười, nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Dù dì không đồng ý thì cháu và Trạch Văn cũng sẽ không tách nhau ra, chỉ có thể từ từ xin dì tha thứ, chúng cháu đã nhận định người còn lại chính là nửa kia của mình rồi.”
Phùng Đan nhíu mày nói: “Vậy sao? Cậu cảm thấy Trạch Văn nhà tôi nếu không phải cậu thì không được à?”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên cực kỳ tự tin nói, “Vì cháu cũng không phải em ấy thì không được.”
Phùng Đan: “…”
Người này khi nói chuyện với người lớn mà không hề tỏ ra luống cuống, nhất là khi nhắc tới tình cảm của mình với Trạch Văn, hắn hoàn toàn không thể hiện ra chút xấu hổ nào, ngược lại còn bình bình thản thản, quang minh chính đại, chứng tỏ hắn thực sự coi Trạch Văn như bạn đời của mình, căn bản không hề để ý chuyện yêu con trai sẽ mất mặt thế nào.
Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Phùng Đan cũng phải mỉm cười, có lẽ chỉ có người đầy trách nhiệm như thế này mới có thể khiến Trạch Văn yên tâm mà đánh đổi. Chẳng trách Trạch Văn lại thích hắn như vậy, trên người Lưu Xuyên thực sự có một sức hấp dẫn độc đáo, là cảm giác của loại đàn ông cực kỳ tự tin và đáng tin cậy.
Phùng Đan càng nhìn Lưu Xuyên lại càng thấy thuận mắt, không khỏi cười cười, nói: “Trạch Văn là đứa con tôi yêu thương nhất, nếu cậu là người nó đã nhận định thì tôi sẽ không phản đối hai đứa bên nhau, thế nhưng… Trạch Văn nhà tôi rất cố chấp, cũng là người rất có nguyên tắc, khi đã chấm ai thì chắc chắn sẽ không buông tay, hi vọng cậu không phụ lòng nó.”
Lưu Xuyên nghe đến đây, trong lòng vui vẻ, lập tức ân cần rót một ly trà, nói: “Cảm ơn dì! Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ lòng em ấy. Cháu thực sự rất yêu Trạch Văn, sẽ đối tốt với em ấy.”
Lúc này Phùng Đan mới gật đầu, nhận lấy tách trà nóng từ tay hắn, coi như đã đồng ý.
Đêm đó, Phùng Đan liền gọi điện cho con trai, Ngô Trạch Văn lo lắng nhận cuộc gọi: “Mẹ, muộn thế này rồi sao còn gọi cho con? Có chuyện gì sao?”
Phùng Đan mỉm cười nói: “Đoán xem hôm nay ai tới tìm mẹ?”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Ai vậy?”
Phùng Đan nói: “Có người đột nhiên xách quà tới bảo mẹ phải đồng ý cho cậu ta ở bên con trai mẹ, còn nói cậu ta rất yêu Ngô Trạch Văn, cam đoan có thể mang lại hạnh phúc cho Ngô Trạch Văn. Con đoán xem người này là ai?”
Ngô Trạch Văn phản ứng lại, tai bỗng nhiên hồng lên, hận không thể lôi Lưu Xuyên tới đánh cho một trận.
– có thể nói cho tôi một tiếng trước khi đi gặp người lớn không vậy?
“Mẹ…” Ngô Trạch Văn có chút ngượng nghịu, má cũng nóng lên, “Anh ấy nói gì với mẹ? Mẹ có mắng anh ấy không?”
Phùng Đan cười nói: “Yên tâm, mẹ không mắng cậu ấy. Cậu ấy rất kiên quyết, nói con chấm cậu ấy rồi. Nên mẹ muốn hỏi con một chút, Trạch Văn, con nói thật cho mẹ nghe, con thực sự quyết tâm muốn ở bên cậu ấy sao?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Đúng ạ.”
Phùng Đan hỏi: “Nhỡ đâu sau này cậu ta thay lòng đổi dạ thì sao?”
Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát rồi nói: “Con tin anh ấy sẽ không làm như thế.”
Rõ ràng con trai mình trúng ngải rồi, sao lại mù quáng tin Lưu Xuyên như thế. Phùng Đan có chút bất đắc dĩ, nếu thực sự có một ngày như vậy, bà nhất định sẽ lôi Lưu Xuyên ra cho con trai xả giận. Tất nhiên bà cũng hi vọng con trai mình không nhìn lầm người, hi vọng Lưu Xuyên thực sự đáng giá với niềm tin của Ngô Trạch Văn, cũng hi vọng hai người có thể hạnh phúc bên nhau.
***
Hôm sau, Lưu Xuyên cũng bay thẳng về Trường Sa, Ngô Trạch Văn mở cửa thấy hắn cười tủm tỉm bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Sao anh lại vụng trộm đi gặp mẹ tôi? Sao không bàn trước với tôi một chút?”
Lưu Xuyên dùng lực ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cứ giao hết chuyện cha mẹ cho tôi, em còn phải lo chuyện trong đội, không cần bận tâm mấy việc này.”
“Nhưng mà… Ưm…”
Lưu Xuyên dứt khoát cúi xuống hôn cậu.
Mãi đến khi nụ hôn dịu dàng kết thúc, Lưu Xuyên mới dán môi mình lên môi cậu, mỉm cười nói: “Em cứ tập trung lo chuyện thi đấu của đội tuyển, việc trong nhà để tôi lo, hai chúng ta phân công nhiệm vụ. Quyết định thế đi, không cho phản đối.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Tin tôi, Trạch Văn, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
Trầm mặc một lúc lâu, Ngô Trạch Văn mới gật đầu, vươn tay ôm lấy hắn.
– đích thân một mình đi gặp người lớn, giải quyết hết mọi chướng ngại, bảo vệ Ngô Trạch Văn phía sau mình, đây chính là sự tỉ mỉ và dịu dàng của Lưu Xuyên.Hết chương 432.
Vì Lưu Xuyên đi họp nên tạm thời chưa về được, hôm sau Ngô Trạch Văn liền chủ động mời Lưu Hiểu Mông đi ăn trưa. Trong đầu Lưu Hiểu Mông toàn là dấu chấm hỏi, nhưng thấy biểu tình nghiêm túc của học bá nên cô cũng không dám hỏi, đành yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt.
Ngô Trạch Văn nhìn cô: “Có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, đừng giữ trong lòng.”
Lưu Hiểu Mông bị nhìn thấu xấu hổ cười cười, hỏi: “Anh với anh em… yêu nhau từ khi nào?”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói: “Sau khi đội tuyển thành lập không lâu thì chúng tôi ở bên nhau.”
Lưu Hiểu Mông cẩn thận tính lại, nói: “Vậy là hơn một năm trời rồi?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
Học bá vẫn bình tĩnh như vậy, Lưu Hiểu Mông liếc trộm cậu, nghĩ ông anh mình giấu cũng kỹ gớm, người trong nhà chẳng ai biết được việc này.
Tuy Lưu Xuyên yêu con trai khiến Lưu Hiểu Mông cực kỳ khiếp sợ, nhưng cô hiểu rõ tính anh trai mình, lần này Lưu Xuyên thực sự nghiêm túc. Nhìn qua Ngô Trạch Văn không giống loại người đi đùa bỡn tình cảm của người khác, tại sao hai người này lại yêu nhau được vậy? Đừng bảo làm cộng sự lâu năm thì nảy sinh tình cảm đấy? Nếu Ngô Trạch Văn là con gái chắc chắn Lưu Hiểu Mông sẽ rất vui mừng chúc anh mình hạnh phúc, nhưng cậu lại là nam thì khó rồi, đảm bảo ba mẹ sẽ không đồng ý. Mà Lưu Xuyên cũng không phải dạng người nhún nhường ai, nhỡ đâu phát sinh mâu thuẫn trong tương lai, có khi lại loạn cả lên như gà bay chó sủa…
Ngô Trạch Văn đoán được cô đang nghĩ gì, nhịn không được nói: “Hiểu Mông, chuyện tôi và anh của em yêu nhau trước mắt đừng nói cho người nhà của anh ấy được không?”
Lưu Hiểu Mông lập tức gật đầu như giã gạo: “Dạ! Anh em bảo em rồi, tuyệt đối kín như bưng luôn!”
***
Sau khi Lưu Xuyên đi họp về thì Lưu Hiểu Mông cũng đã về nhà, Ngô Trạch Văn nói lại chuyện này cho Lưu Xuyên, Lưu Xuyên mỉm cười ôm cậu nói: “Tôi đã nói trước với Hiểu Mông rồi, từ bé con bé đã rất nghe lời tôi, nên dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì nó vẫn đứng về phía tôi. Em không cần lo lắng về con bé, em là người tôi thích, con bé sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng ôm hắn, nhưng nỗi lo lắng vẫn vấn vít trong lòng – cha mẹ Lưu Xuyên chắc chắn sẽ không chấp nhận việc con mình là đồng tính, mà bọn họ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cửa ải này.
Chưa được vài ngày, Lưu Xuyên đã bị cha mẹ gọi về nhà. Dương Thu Ninh sắp xếp cho hắn đi xem mắt với một cô gái, nghe nói là con gái độc nhất của một công ty quản lý, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, để Lưu Xuyên đi gặp mặt xem có cảm giác gì hay không.
Rõ ràng là có ý muốn kết thân, Lưu Xuyên không hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng: “Mẹ, con không đi gặp cô ấy đâu.”
Dương Thu Ninh có chút mất hứng: “Tuổi có còn ít ỏi gì đâu cũng phải cân nhắc chuyện tìm bạn gái đi chứ, cô gái mẹ giới thiệu cho mày mặt nào cũng ưu tú, bề ngoài xinh đẹp mà bằng cấp lẫn điều kiện gia đình đều xứng với mày, sao lại nói không gặp luôn như thế? Rốt cuộc mày muốn cái gì?”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Chuyện bằng cấp hay gia thế đều chỉ là ngoài thân, muốn trải qua cả đời với một người thì không thể chỉ để ý bề ngoài, quan trọng vẫn là tính cách, phải xem có thể hợp với nhau được hay không. Hồi xưa mẹ là thiên kim tiểu thư, ba lại chỉ là tên viết chữ nghèo, chẳng phải sau này hai người vẫn luôn hạnh phúc hay sao?”
Khi Lưu Xuyên nói lý thì nói rất rõ ràng, Dương Thu Ninh nhất thời không phản bác được, trầm mặc một lát mới nói: “Đừng có chuyển đề tài sang mẹ với ba, chưa gặp bao giờ làm sao biết được sẽ không có cảm giác? Rốt cuộc cô bé ấy có gì không vừa ý anh?”
Lưu Xuyên nói: “Cô ấy chẳng có gì kém cỏi cả, con không có cảm giác vì con có người trong lòng rồi.”
Dương Thu Ninh nói: “Có người rồi? Ai?”
“Thành viên trong đội con.” Lưu Xuyên nói, “Đợi đến lúc thích hợp con sẽ đưa người đó tới gặp hai người.”
Lưu Xuyên không nói nhiều khiến Dương Thu Ninh lại càng tò mò. Đêm đó Dương Thu Ninh liền gọi điện cho Dương Kiếm, vừa nối máy đã hỏi dồn: “Dương Kiếm, anh họ cháu nói nó thích ai đó ở trong đội, cháu có biết người kia là ai không?”
Bà rất ít khi chú ý đến giới eSports, thậm chí còn chẳng nhớ ai trong Long Ngâm vì thế mới nghĩ đến chuyện gọi điện hỏi Dương Kiếm.
Dương Kiếm không hiểu gì: “Dạ? Cháu không biết!”
“…” Dương Thu Ninh sửng sốt nói: “Cháu cũng không biết à? Vậy cháu thử nói bác nghe xem nó có khả năng thích ai trong đội?”
Dương Kiếm thành thật trả lời: “Có một nữ quản lý tên là Giang Tuyết, còn có một tuyển thủ nữ tên là Lâm Đồng.” Dừng một chút, cậu lại nói thêm, “Nhưng cháu nghe nói hai cô gái này đều có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai hai người cũng quen anh họ luôn đấy, nên chắc không phải hai cô ấy đâu.”
Dương Thu Ninh hỏi: “Còn ai nữa không?”
Dương Kiếm lập tức liệt kê danh sách tuyển thủ của toàn bộ đội tuyển Long Ngâm: “Còn có Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Lý Tưởng, Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh, Ngô Trạch Văn, Dư Hướng Dương, về sau có thêm Vu Dương mới chuyển nhượng với vài người mới lên từ trại huấn luyện thì cháu không quen biết lắm, nhưng mấy người này đều là con trai hết mà.”
Dương Thu Ninh hỏi: “Còn ai nữa không?”
Dương Kiếm nhỏ giọng nói: “Còn một con chó, mà cháu quên tên nó rồi.”
Dương Thu Ninh: “…”
Chẳng nhẽ anh của cậu còn yêu đương với chó à? Dương Kiếm ơi IQ của cậu bị chó ăn mất rồi hay sao?
Không moi được thông tin hữu ích gì từ trong miệng thằng cháu họ, Dương Thu Ninh dứt khoát cúp máy, đích thân tự mình thăm dò.
Cùng lúc đó, Lưu Xuyên cũng nhắn tin cho Dương Kiếm: “Mẹ anh có gọi điện cho cậu không?”
Dương Kiếm nói: “Có đó, bác hỏi em có biết anh thích ai không.”
Lưu Xuyên nói: “Quản mồm miệng cho tốt, đừng có nói bậy.”
Dương Kiếm khóc không ra nước mắt: “Em muốn nói bậy cũng có biết gì đâu mà nói, rốt cuộc anh thích ai thế?”
Lưu Xuyên gửi một icon mặt cười: “Đoán xem?”
Dương Kiếm tức phát điên, chỉ muốn block luôn thằng anh mình.
***
Hôm sau, Lưu Xuyên đột nhiên xách một đống quà to quà nhỏ tới thăm nhà Ngô Trạch Văn. Phùng Đan mở cửa, thấy người con trai trẻ tuổi đứng ngoài liền đoán được mục đích tới thăm của hắn, mời hắn vào phòng, mỉm cười nói: “Lưu Xuyên, đã lâu không gặp, tự nhiên tới tìm cô có việc gì không?”
Lưu Xuyên đặt quà xuống, cung kính nói: “Dì ơi, có chuyện này cháu muốn xin phép dì.”
Phùng Đan rót một cốc nước cho hắn, nói: “Việc gì? Nói đi.”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Cháu và Trạch Văn yêu nhau, hi vọng dì đồng ý.”
Phùng Đan: “…”
Quả nhiên là tới làm công tác tư tưởng, hắn đi một mình rõ ràng là muốn bảo vệ Trạch Văn, tự mình gánh vác áp lực từ người lớn. Có lẽ Trạch Văn còn chưa biết chuyện hắn lén đi gặp mẹ mình, phần tâm ý này cũng coi như đáng quý.
Thấy mẹ của Trạch Văn nãy giờ không lên tiếng, Lưu Xuyên hơi thấp thỏm nhìn bà rồi nói tiếp: “Cháu biết việc này khiến dì nhất thời khó tiếp nhận. Có điều cháu có thể cam đoan việc cháu và Trạch Văn yêu nhau là nghiêm túc. Cháu rất yêu em ấy, rất muốn ở bên em ấy…”
“Hiện tại cháu đã có sự nghiệp của riêng mình, cháu tin bản thân có đủ năng lực mang lại hạnh phúc cho em ấy. Vì thế, dì à, xin dì đồng ý cho cháu và Trạch Văn ở bên nhau.”
Giọng nói của Lưu Xuyên rất thành khẩn, biểu tình khi nói chuyện cũng rất thản nhiên. Thực ra trong lòng Phùng Đan rất thích hắn, có điều bảo bà giao đứa con mình vất vả nuôi lớn cho người này thì bà cũng không cam tâm. Sau khi trầm mặc một lúc, Phùng Đan mới cười cười, nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Dù dì không đồng ý thì cháu và Trạch Văn cũng sẽ không tách nhau ra, chỉ có thể từ từ xin dì tha thứ, chúng cháu đã nhận định người còn lại chính là nửa kia của mình rồi.”
Phùng Đan nhíu mày nói: “Vậy sao? Cậu cảm thấy Trạch Văn nhà tôi nếu không phải cậu thì không được à?”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên cực kỳ tự tin nói, “Vì cháu cũng không phải em ấy thì không được.”
Phùng Đan: “…”
Người này khi nói chuyện với người lớn mà không hề tỏ ra luống cuống, nhất là khi nhắc tới tình cảm của mình với Trạch Văn, hắn hoàn toàn không thể hiện ra chút xấu hổ nào, ngược lại còn bình bình thản thản, quang minh chính đại, chứng tỏ hắn thực sự coi Trạch Văn như bạn đời của mình, căn bản không hề để ý chuyện yêu con trai sẽ mất mặt thế nào.
Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Phùng Đan cũng phải mỉm cười, có lẽ chỉ có người đầy trách nhiệm như thế này mới có thể khiến Trạch Văn yên tâm mà đánh đổi. Chẳng trách Trạch Văn lại thích hắn như vậy, trên người Lưu Xuyên thực sự có một sức hấp dẫn độc đáo, là cảm giác của loại đàn ông cực kỳ tự tin và đáng tin cậy.
Phùng Đan càng nhìn Lưu Xuyên lại càng thấy thuận mắt, không khỏi cười cười, nói: “Trạch Văn là đứa con tôi yêu thương nhất, nếu cậu là người nó đã nhận định thì tôi sẽ không phản đối hai đứa bên nhau, thế nhưng… Trạch Văn nhà tôi rất cố chấp, cũng là người rất có nguyên tắc, khi đã chấm ai thì chắc chắn sẽ không buông tay, hi vọng cậu không phụ lòng nó.”
Lưu Xuyên nghe đến đây, trong lòng vui vẻ, lập tức ân cần rót một ly trà, nói: “Cảm ơn dì! Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ lòng em ấy. Cháu thực sự rất yêu Trạch Văn, sẽ đối tốt với em ấy.”
Lúc này Phùng Đan mới gật đầu, nhận lấy tách trà nóng từ tay hắn, coi như đã đồng ý.
Đêm đó, Phùng Đan liền gọi điện cho con trai, Ngô Trạch Văn lo lắng nhận cuộc gọi: “Mẹ, muộn thế này rồi sao còn gọi cho con? Có chuyện gì sao?”
Phùng Đan mỉm cười nói: “Đoán xem hôm nay ai tới tìm mẹ?”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Ai vậy?”
Phùng Đan nói: “Có người đột nhiên xách quà tới bảo mẹ phải đồng ý cho cậu ta ở bên con trai mẹ, còn nói cậu ta rất yêu Ngô Trạch Văn, cam đoan có thể mang lại hạnh phúc cho Ngô Trạch Văn. Con đoán xem người này là ai?”
Ngô Trạch Văn phản ứng lại, tai bỗng nhiên hồng lên, hận không thể lôi Lưu Xuyên tới đánh cho một trận.
– có thể nói cho tôi một tiếng trước khi đi gặp người lớn không vậy?
“Mẹ…” Ngô Trạch Văn có chút ngượng nghịu, má cũng nóng lên, “Anh ấy nói gì với mẹ? Mẹ có mắng anh ấy không?”
Phùng Đan cười nói: “Yên tâm, mẹ không mắng cậu ấy. Cậu ấy rất kiên quyết, nói con chấm cậu ấy rồi. Nên mẹ muốn hỏi con một chút, Trạch Văn, con nói thật cho mẹ nghe, con thực sự quyết tâm muốn ở bên cậu ấy sao?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Đúng ạ.”
Phùng Đan hỏi: “Nhỡ đâu sau này cậu ta thay lòng đổi dạ thì sao?”
Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát rồi nói: “Con tin anh ấy sẽ không làm như thế.”
Rõ ràng con trai mình trúng ngải rồi, sao lại mù quáng tin Lưu Xuyên như thế. Phùng Đan có chút bất đắc dĩ, nếu thực sự có một ngày như vậy, bà nhất định sẽ lôi Lưu Xuyên ra cho con trai xả giận. Tất nhiên bà cũng hi vọng con trai mình không nhìn lầm người, hi vọng Lưu Xuyên thực sự đáng giá với niềm tin của Ngô Trạch Văn, cũng hi vọng hai người có thể hạnh phúc bên nhau.
***
Hôm sau, Lưu Xuyên cũng bay thẳng về Trường Sa, Ngô Trạch Văn mở cửa thấy hắn cười tủm tỉm bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Sao anh lại vụng trộm đi gặp mẹ tôi? Sao không bàn trước với tôi một chút?”
Lưu Xuyên dùng lực ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cứ giao hết chuyện cha mẹ cho tôi, em còn phải lo chuyện trong đội, không cần bận tâm mấy việc này.”
“Nhưng mà… Ưm…”
Lưu Xuyên dứt khoát cúi xuống hôn cậu.
Mãi đến khi nụ hôn dịu dàng kết thúc, Lưu Xuyên mới dán môi mình lên môi cậu, mỉm cười nói: “Em cứ tập trung lo chuyện thi đấu của đội tuyển, việc trong nhà để tôi lo, hai chúng ta phân công nhiệm vụ. Quyết định thế đi, không cho phản đối.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Tin tôi, Trạch Văn, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
Trầm mặc một lúc lâu, Ngô Trạch Văn mới gật đầu, vươn tay ôm lấy hắn.
– đích thân một mình đi gặp người lớn, giải quyết hết mọi chướng ngại, bảo vệ Ngô Trạch Văn phía sau mình, đây chính là sự tỉ mỉ và dịu dàng của Lưu Xuyên.Hết chương 432.
Bình luận facebook