Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các mùa giải tiếp theo, những tuyển thủ ưu tú như Diệp Chu, Hà Phương cũng gia nhập liên minh giúp cho sức mạnh tổng thể của Thất Tinh Thảo tăng lên không ít. Thành tích của đội tuyển cũng vững vàng trở lại dưới sự dẫn dắt của hai người Tiêu, Tô, lấy được rất nhiều huy chương.
Mùa giải thứ Bảy, Dương Kiếm và Lương Hải Tân đồng thời ra mắt, sau khi kết thúc mùa giải đó, Lâm Lập Minh giải nghệ, giao lại chức đội trưởng cho Dương Kiếm. Còn đến khi mùa giải thứ Tám chấm dứt, Lưu Xuyên cũng tuyên bố giải nghệ, để Lương Hải Tân lên làm đội trưởng.
Các đội trưởng ban đầu trong liên minh gần như đã rút lui hết, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân lập tức trở thành hai tuyển thủ gạo cội nhất toàn liên minh, những người mới nhìn thấy hai người họ đều phải gọi hai tiếng “Tiền bối”. Từ một đội trưởng thiếu niên Tiêu Tư Kính trước đây, hắn đã trở thành “Lão Tiêu” có uy tín nhất liên minh chuyên nghiệp.
Cũng may là Tô Thế Luân vẫn luôn ở bên hắn, dù toàn bộ đối thủ cũ như Lưu Xuyên, Lâm Lập Minh hay Lam Vị Nhiên có rời khỏi liên minh, Tiêu Tư Kính cũng không cảm thấy cô đơn.
Chẳng mấy chốc đã tới mùa giải thứ Chín, các đội tuyển lớn đều đang bước vào giai đoạn điều chỉnh đội hình. Dương Kiếm từ khi nhận chức đội trưởng Trường An, trải qua cả một mùa giải tôi luyện, đạt tới thời kỳ phong độ đỉnh cao. Tổ hợp hai cận chiến bạo lực Dương Kiếm và Tần Dạ giành thành tích mười trận thắng liên tiếp trong giai đoạn vòng bảng. Nhưng đến khi gặp Thất Tinh Thảo trong vòng bảng, Trường An vẫn phải nhận một trận thua. Lúc đó Tiêu Tư Kính nói với Tô Thế Luân rằng, tổ hợp Dương Kiếm và Tần Dạ sẽ không đi được lâu, cách đánh của Dương Kiếm quá cá nhân, cứ thế sẽ rất dễ tách rời khỏi đoàn đội.
Vốn hai đội có cơ hội đoạt cúp lớn nhất trong mùa giải thứ Chín là Trường An và Thất Tinh Thảo, điểm số trên bảng tổng sắp của hai đội đuổi nhau sát nút, quyết đấu sân khách sân nhà đều có thắng có thua. Chẳng ngờ ngay trước đêm chung kết, Thất Tinh Thảo bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đội phó Tô Thế Luân ra ngoài gặp tai nạn giao thông bị thương.
Tai nạn giao thông bất ngờ khiến Tiêu Tư Kính hoàn toàn rơi vào rối loạn, khi hắn đánh xe tới bệnh viện, thấy một Tô Thế Luân máu me đầy người, Tiêu Tư Kính thậm chí có cảm giác tim mình ngừng đập, hắn như phát điên bổ nhào tới trước mặt Tô Thế Luân, gắt gao cầm tay anh, căng thẳng hỏi: “Thế Luân, cậu sao rồi? Thế Luân?”
Diệp Chu cùng đi tới bệnh viện, đây là lần đầu tiên cậu thấy đội trưởng rối loạn đến thế, hắn đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có, căng thẳng đến độ giọng nói cũng run rẩy.
Tô Thế Luân mất quá nhiều máu, suy yếu cùng cực nhưng lại vẫn cố nở nụ cười, nói: “Đừng lo, chỉ có chân bị thương thôi…”
Khi Tô Thế Luân được đưa vào phòng mổ, Tiêu Tư Kính ngồi trong hành lang, đầu óc rối tinh rối mù, hắn không nhịn được mà nhớ lại cảnh hồi xưa khi mình được xe cấp cứu chở vào bệnh viện, liệu có phải Tô Thế Luân khi ấy cũng nôn nóng trắng đêm không ngủ bên ngoài hành lang hay không?
– Thế Luân, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
– tôi có thể không màng tới ngôi vị quán quân, nhưng tuyệt đối không chấp nhận mất đi cậu.
***
Ba giờ sáng mới kết thúc ca mổ, cửa vừa mở ra, Tiêu Tư Kính lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?”
Bác sĩ nói: “Hai chân gãy xương, mất quá nhiều máu. Cũng may mổ thành công, xương gãy cũng không tổn thương tới thần kinh ngoại biên, tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể đi lại được.”
Tiêu Tư Kính thở phào, cảm giác ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi mình, không cướp đi Tô Thế Luân bên cạnh hắn.
Đêm đó, Tiêu Tư Kính ở trong viện với Tô Thế Luân cả một đêm, sáng hôm sau khi Tô Thế Luân còn chưa tỉnh, hắn mang đôi mắt thâm quầng nghênh chiến trận chung kết.
Đội phó vắng mặt, tuy đội trưởng chỉ huy rất vất vả nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh, có điều Thất Tinh Thảo đột nhiên mất đi một chủ lực đánh với Trường An, khỏi nói cũng biết kết quả như thế nào.
Cuối cùng Thất Tinh Thảo vứt bỏ huy chương vàng trong tiếc nuối, lần đầu Dương Kiếm giành cúp vô địch lại hưng phấn vô cùng, cảm giác mình quá trâu bò khi có thể đánh bại lão Tiêu, hoàn toàn bỏ qua việc đội phó Tô không hề có mặt. Tiêu Tư Kính thờ ơ nhận phỏng vấn, trận đấu kết thúc liền lập tức tới bệnh viện thăm Tô Thế Luân.
Tô Thế Luân đã tỉnh, nhìn thấy Tiêu đội vội vã chạy tới, có chút áy náy nói: “Tôi vừa lướt weibo xem kết quả trận đấu… Xin lỗi, nếu không phải vì tôi đột ngột gặp chuyện không may, cúp lần này hẳn sẽ…”
“Đừng nói vậy.” Tiêu Tư Kính đi tới bên giường, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy anh, thấp giọng nói, “Những thứ khác đều không quan trọng, cậu không sao là tốt rồi.”
Bị đội trưởng đột ngột ôm vào lòng, Tô Thế Luân có hơi sửng sốt, khi nghe được những lời của Tiêu Tư Kính, cảm động đến mức mũi cũng cay cay.
Quả nhiên yêu người này là đúng đắn.
– những thứ khác đều không quan trọng, cậu không sao là tốt rồi.
Chỉ một câu đơn giản khiến Tô Thế Luân cảm thấy bao năm đơn phương vất vả như thế cũng thực sự đáng giá.
***
Kỳ nghỉ thi đấu đợt đó là khoảng thời gian cực kỳ ngọt ngào đối với Tô Thế Luân.
Vì chân bị thương không thể đi lại, Tô Thế Luân không về nhà, Tiêu Tư Kính cũng ở lại đội, kiêm luôn chức bảo mẫu.
Mỗi khi được hắn bế lên, tim Tô Thế Luân đều đập dồn dập như đánh trống, huống hồ Tiêu Tư Kính còn ôm đồm hết việc nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí cả tắm rửa cho anh. Tô Thế Luân mắc bệnh sạch sẽ, đương nhiên không thể không tắm rửa. Chưa kể thời tiết Thanh Đảo cực kỳ nóng nực, từ bé anh đã có thói quen tắm rửa hàng ngày. Nhưng hiện tại què quặt không thể làm được gì, đành phải để Tiêu Tư Kính lo chuyện tắm rửa cho anh.
Mỗi tối, Tiêu Tư Kính sẽ bế Tô Thế Luân vào phòng tắm để tẩy sạch thân thể, chân bó thạch cao phải bọc bằng nylon chống nước, động tác của Tiêu Tư Kính rất dịu dàng, cầm khăn mặt cẩn thận lau người cho anh. Mặt Tô Thế Luân đỏ như tụ máu, sợ bản thân có phản ứng xấu hổ để người ta biết được.
Về sau Tô Thế Luân thực sự không chịu nổi kích thích như vậy nữa, tống luôn Tiêu đội ra ngoài, tìm ghế ngồi tự tắm rửa xong xuôi mới gọi Tiêu Tư Kính vào bế anh ra.
Nhưng anh không biết khi anh đang tắm, Tiêu Tư Kính cũng chạy tới phòng tắm bên cạnh để dội nước lạnh.
Mùa hè năm đó, không khí vừa ái muội lại vừa ấm áp cứ quẩn quanh vấn vít hai người.
Tiếp xúc cơ thể thân mật khiến trái tim cả hai đều đập đến kịch liệt, Tiêu Tư Kính cố nén lại khát vọng áp đảo của mình, Tô Thế Luân cũng giả vờ bình tĩnh. Chỉ vì quá coi trọng đối phương, sợ tùy tiện nói ra sẽ khiến mối quan hệ đổ vỡ, vì vậy hai người đều ăn ý bảo trì im lặng.
Cả một mùa hè, ngày nào cũng ở bên nhau, kể cả vợ chồng cũng không được như bọn họ.
Kết thúc kỳ nghỉ thi đấu, sau khi mùa giải thứ Mười bắt đầu, các thành viên Thất Tinh Thảo vẫn huấn luyện như thường lệ, có điều ai cũng cảm thấy quan hệ giữa đội trưởng và đội phó nhà mình có gì đó rất vi diệu, chưa nói đến sự ăn ý với nhau, chỉ riêng việc lần nào Tiêu đội cũng đáp lại mọi yêu cầu của Tô Thế Luân bằng câu “Được, nghe lời cậu” đã khiến cho mọi người không khỏi rơi vào ảo giác: Nếu đội phó mà là bà xã của Tiêu Tư Kính thì hắn nhất định chính là tên cuồng vợ.
Hai người cứ thế thầm thích nhau mà sóng vai đi tiếp, về sau các thành viên Thất Tinh Thảo thực sự không chịu nổi bọn họ nữa, cả ngày cứ show ân ái qua lại đả kích dân FA là hành vi quá vô đạo đức, thậm chí Diệp Chu còn lén mở sòng đánh cược xem ai trong hai người sẽ tỏ tình trước.
Ngoại trừ Trần Tiểu Bắc đơn thuần ngây thơ, những người khác trong Thất Tinh Thảo đều nhìn ra được đội trưởng và đội phó có ý với nhau, nhưng phải nỗi hai người trong cuộc lại lù đà lù đù, Diệp Chu thích thị phi thực sự cuống muốn chết, hận không thể nói toẹt ra hộ Tiêu đội.
Cuối cùng, tại carnival mùa giải thứ 13, hai người Tiêu Tô cùng được mời tham dự. Khi chơi Truth or Dare, Tô Thế Luân nhịn không được mà to gan hỏi một câu: “Nụ hôn đầu của Tiêu đội là vào lúc nào? Với ai?”
Lúc đó fan Thất Tinh Thảo theo dõi trực tiếp hận không thể like 100 lần cho đội phó.
Tiêu Tư Kính nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, ngẩng đầu nhìn Tô Thế Luân nói: “Cậu thực sự muốn biết?”
Tô Thế Luân cố nén tiếng tim đập kịch liệt, cười nói: “Ừ, nói cho mọi người nghe chút đi, thị phi một tí.”
Tiêu Tư Kính nói: “Hiện tại còn chưa có nụ hôn đầu, cậu tin không?”
Tô Thế Luân còn chưa kịp mở miệng, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp và khán giả đã đồng thanh: “Không tin!”
Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói: “Không chỉ nụ hôn đầu, thậm chí cả mối tình đầu cũng chưa có. Hồi còn ở trường bạn học đều không dám lại gần tôi, sau này tới đội tuyển Thất Tinh Thảo đều huấn luyện cùng các cậu, không có thời gian ra ngoài yêu đương… Thế Luân, cậu hẳn phải biết rõ nhất chứ?”
Tiêu đội không có thời gian yêu đương, đến giờ vẫn giữ lại nụ hôn đầu, Tô Thế Luân không ngờ, ngẩn người ra hỏi tiếp: “Vậy anh đã thích ai chưa? Thích kiểu người như thế nào?”
Tiêu Tư Kính thuận miệng nói: “Tôi thích người dịu dàng chu đáo, nhất là kiểu bên ngoài nhìn thì kiêu ngạo, khi nói chuyện không hề khách sáo, nhưng trên thực tế lại rất dễ mềm lòng, nguyện ý ở bên tôi, quan tâm, chăm sóc cho tôi.”
Tô Thế Luân: “…”
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, Tô Thế Luân giật nảy trong lòng – miêu tả thế này, sao nghe qua lại có chút giống mình?
Buổi tối sau khi về khách sạn, rốt cuộc Tiêu Tư Kính cũng nói ra đáp án. Hắn đi tới trước mặt Tô Thế Luân, vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng kéo Tô Thế Luân vào trong lòng mình.
“Ngạc nhiên lắm à?” Tiêu Tư Kính cúi xuống hôn lên môi Tô Thế Luân, “Hiện tại, nụ hôn đầu của tôi là cậu.”
Tô Thế Luân: “…”
Đêm hôm đó, Tiêu Tư Kính dùng hành động thực tế nói cho Tô Thế Luân biết cái gì gọi là nụ hôn đầu của hắn.
Khoảnh khắc bị hắn ôm vào trong ngực, nhiệt tình hôn đến đầu choáng mắt hoa, Tô Thế Luân nhịn không được mà nghĩ, đây là cảm giác tình trong như đã, mặt ngoài còn e sao? Dường như còn hạnh phúc hơn cả tưởng tượng thế này?
Sau khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Tư Kính mới ôm người hắn yêu vào trong lòng, thấp giọng ghé vào bên tai anh nói: “Thế Luân, tôi rất sợ đánh mất cậu, trước đây không biết được suy nghĩ của cậu, tôi không muốn gây phiền phức cho cậu, vì thế nên… tôi vẫn luôn nghĩ chúng ta cứ làm cộng sự thế này là tốt rồi…”
Tô Thế Luân có chút xót xa, lại cảm giác vô cùng hạnh phúc, nhịn không được vươn tay ôm lại: “Tôi cũng nghĩ như thế đấy.”
Bọn họ vẫn luôn quan tâm nhau, vì thế cũng rất sợ hãi nếu như đánh mất người còn lại. Hai người đều đè nén tình cảm của chính mình, không ai nói ra khỏi miệng, chỉ sợ một khi người kia không có suy nghĩ này, rất có khả năng ngay cả bạn bè cũng chẳng thể làm nữa. Nếu không phải xác định được tâm ý của Tô Thế Luân khi chịu phạt carnival hôm nay, có lẽ Tiêu Tư Kính sẽ còn trì hoãn chuyện này đến tận sau mùa giải.
Thế nhưng hôm nay hắn không nhịn nổi nữa.
Vậy mà Tô Thế Luân lại hỏi về đối tượng trao nụ hôn đầu của hắn, hắn chỉ muốn nói: Thực ra tôi đã muốn hôn em từ rất lâu rồi.
– tôi vẫn giữ kỹ nụ hôn đầu của mình, thầm nghĩ một ngày nào đó sẽ trao cho người mình luôn yêu thương là em.
***
Sau khi trở về từ carnival, các thành viên Thất Tinh Thảo nhanh chóng phát hiện ra đội phó và đội trưởng đang yêu nhau.
Có lần Diệp Chu chạy tới phòng huấn luyện lấy đồ vào thời điểm rất muộn, chẳng ngờ lại thấy Tiêu đội và đội phó vẫn còn đang nghiên cứu chiến thuật trong phòng, nghiên cứu được một nửa, Tiêu đội đột nhiên ghé lại hôn đội phó, đội phó lập tức đẩy hắn ra nói: “Anh tem tém lại đi, đang ở đội, nhỡ đâu có người nhìn thấy…”
Tiêu đội quyết đoán nói: “Sợ cái gì, ai dám nói lung tung thì giết người diệt khẩu.” Dứt lời hắn liền ôm lấy Tô Thế Luân, nhiệt tình hôn xuống.
“…” Diệp Chu lập tức xoay người chuồn mất, sợ mình sẽ thành người đầu tiên bị diệt khẩu.
Người thứ hai phát hiện ra hai người họ ở bên nhau là Tiết Khắc, tuy Tiết Khắc còn nhỏ tuổi nhưng hắn rất thông minh, có một lần PK võ đài với sư phụ, thấy trên cổ sư phụ có vết gì đó màu đỏ, Tiết Khắc tò mò hỏi: “Sư phụ, cổ anh bị sao thế?”
Tô Thế Luân đỏ mặt, lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Muỗi cắn.”
Tiết Khắc giật mình, nhanh chóng phản ứng kịp được nguyên nhân tại sao, lập tức không hỏi gì nữa.
Dần dần, ngoại trừ Trần Tiểu Bắc vẫn còn ngốc nghếch mơ hồ, những người khác đều biết chuyện của hai người Tiêu Tô.
Thậm chí Diệp Chu còn cảm thán: Cuối cùng đội trưởng và đội phó đã yêu nhau, tôi đây lại có thể tin vào tình yêu một lần nữa.
Tất nhiên Diệp Chu cũng chỉ dám cảm thán trong lòng, nhỡ đâu để lộ ra, đội phó tức giận phán rằng: “Chúng ta tùng xẻo Diệp Chu đi.” Chắc chắn Tiêu đội sẽ nói: “Được, nghe lời cậu.”
Mùa giải thứ 13, cuối cùng Thất Tinh Thảo thua Long Ngâm, giành được giải nhì. Mùa giải thứ 14, Tiêu Tư Kính bắt đầu hạ quyền chỉ huy, để Tiết Khắc thử chỉ huy vài trận trong vòng bảng, Tô Thế Luân cũng dạy cho Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc rất nhiều hạng mục công việc cần làm khi huấn luyện, mọi người đều có dự cảm, sau khi kết thúc mùa giải này, có lẽ hai người sẽ rời đi.
Quả nhiên mùa giải thứ 14 vừa chấm dứt, Tiêu Tư Kính chính thức giao lại chức đội trưởng của Thất Tinh Thảo cho Tiết Khắc, đội phó là Trần Tiểu Bắc, hắn và Tô Thế Luân cùng nhau tuyên bố giải nghệ.
Tuy đây là việc rất nhiều người đã đoán trước, nhưng khi tin tức được công bố, vẫn có rất nhiều fan không nhịn được mà rơi lệ.
Trọn vẹn bảy năm, 14 mùa giải. Dù là thời khắc đội tuyển Thất Tinh Thảo huy hoàng ngồi lên ngôi vương, hay thời kỳ tuột dốc không bước chân vào nổi playoffs, bao năm trôi qua như thế, vạn vật biến đổi khôn lường, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau không rời, cùng nhau san sẻ gánh nặng của Thất Tinh Thảo.
Họ là tổ hợp cộng sự lâu bền nhất trong liên minh, từ thời còn là newbie cùng nhau cố gắng trở thành cao thủ, từ những ngày đầu của giải chuyên nghiệp dắt tay nhau đi hết bảy năm, đến hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng đặt dấu chấm hết hoàn chỉnh cho quãng thời gian phối hợp ăn ý của mình.
Khi phỏng vấn, Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Tôi và Thế Luân đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay cũng đã đến lúc ra đi. Tương lai của Thất Tinh Thảo xin được giao lại vào tay Tiểu Tiết và Tiểu Bắc, bọn họ là đồ đệ mà hai chúng tôi tự tay bồi dưỡng, tôi tin hai người có thể kế thừa sư phụ thật tốt, tiếp tục mang Thất Tinh Thảo tiến lên.”
“Còn về kế hoạch sau khi giải nghệ, tôi đã tiếp nhận lời mời của liên minh eSports, sau Tết âm lịch sẽ tới liên minh đảm nhiệm chức vụ quản lý thường vụ cùng với Lưu Xuyên. Ngoài ra, những khi rảnh tôi sẽ quay về Thất Tinh Thảo làm huấn luyện viên tạm thời, cho đến khi nào Tiểu Tiết và Tiểu Bắc có thể hoàn toàn gồng gánh được Thất Tinh Thảo mới thôi.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Trước đây tôi học thiết kế thời trang, sau khi giải nghệ cũng định tới một công ty thời trang làm nhà thiết kế. Có lẽ trong tương lai gần, mọi người có thể nhìn thấy những tác phẩm do tôi thiết kế được đưa lên sàn diễn.”
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi nhiều năm như vậy, sự nghiệp và cuộc đời tuyển thủ của tôi cùng Thế Luân tuy đã đặt dấu chấm hết tại liên minh, nhưng sau này chúng tôi sẽ không ngừng cố gắng trong những lĩnh vực khác. Ở đây, trước mặt mọi người, tôi muốn nói một câu rằng…”
Tiêu Tư Kính dừng một chút, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng: “Thế Luân, cảm ơn em, đã luôn ở bên tôi, đi hết bảy năm này.”
Nhìn ánh mắt của hắn, Tô Thế Luân không khỏi mỉm cười, cảm giác như trong phút chốc bọn họ đã quay ngược về bảy năm trước, hai thiếu niên u mê không biết trời cao đất rộng, nghiêm túc hứa hẹn với nhau: Từ nay về sau, anh là đội trưởng, tôi là đội phó, chúng ta cùng nhau dẫn dắt đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Hôm nay, rốt cuộc bọn họ đã hoàn thành được ước định năm đó, đội tuyển Thất Tinh Thảo đã có chỗ đứng vững chắc trong liên minh, dù bọn họ có giải nghệ, Thất Tinh Thảo do Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc tiếp nhận vẫn sẽ là một đội tuyển mạnh hàng đầu mà không ai dám coi thường. Bầu không khí nghiêm túc lại đoàn kết trong nội bộ Thất Tinh Thảo cũng đã đủ để đội ngũ này dũng cảm tiến về phía trước.
Đội trưởng Tiêu Tư Kính và đội phó Tô Thế Luân, cuối cùng cũng yên tâm trút bỏ gánh nặng trên vai, rời khỏi liên minh chuyên nghiệp.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không xa nhau, mà là tiếp tục nắm tay, cùng sóng vai đi đến trọn đời.
Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, hạnh phúc và niềm tin đong đầy trong đáy mắt.
– con đường tương lai còn rất dài. Có người bầu bạn thật tốt biết bao.Hết chương 429.
_( 」∠)_ _( 」∠)_ _( 」∠)_ _( 」∠)_ _( 」∠)_
Các mùa giải tiếp theo, những tuyển thủ ưu tú như Diệp Chu, Hà Phương cũng gia nhập liên minh giúp cho sức mạnh tổng thể của Thất Tinh Thảo tăng lên không ít. Thành tích của đội tuyển cũng vững vàng trở lại dưới sự dẫn dắt của hai người Tiêu, Tô, lấy được rất nhiều huy chương.
Mùa giải thứ Bảy, Dương Kiếm và Lương Hải Tân đồng thời ra mắt, sau khi kết thúc mùa giải đó, Lâm Lập Minh giải nghệ, giao lại chức đội trưởng cho Dương Kiếm. Còn đến khi mùa giải thứ Tám chấm dứt, Lưu Xuyên cũng tuyên bố giải nghệ, để Lương Hải Tân lên làm đội trưởng.
Các đội trưởng ban đầu trong liên minh gần như đã rút lui hết, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân lập tức trở thành hai tuyển thủ gạo cội nhất toàn liên minh, những người mới nhìn thấy hai người họ đều phải gọi hai tiếng “Tiền bối”. Từ một đội trưởng thiếu niên Tiêu Tư Kính trước đây, hắn đã trở thành “Lão Tiêu” có uy tín nhất liên minh chuyên nghiệp.
Cũng may là Tô Thế Luân vẫn luôn ở bên hắn, dù toàn bộ đối thủ cũ như Lưu Xuyên, Lâm Lập Minh hay Lam Vị Nhiên có rời khỏi liên minh, Tiêu Tư Kính cũng không cảm thấy cô đơn.
Chẳng mấy chốc đã tới mùa giải thứ Chín, các đội tuyển lớn đều đang bước vào giai đoạn điều chỉnh đội hình. Dương Kiếm từ khi nhận chức đội trưởng Trường An, trải qua cả một mùa giải tôi luyện, đạt tới thời kỳ phong độ đỉnh cao. Tổ hợp hai cận chiến bạo lực Dương Kiếm và Tần Dạ giành thành tích mười trận thắng liên tiếp trong giai đoạn vòng bảng. Nhưng đến khi gặp Thất Tinh Thảo trong vòng bảng, Trường An vẫn phải nhận một trận thua. Lúc đó Tiêu Tư Kính nói với Tô Thế Luân rằng, tổ hợp Dương Kiếm và Tần Dạ sẽ không đi được lâu, cách đánh của Dương Kiếm quá cá nhân, cứ thế sẽ rất dễ tách rời khỏi đoàn đội.
Vốn hai đội có cơ hội đoạt cúp lớn nhất trong mùa giải thứ Chín là Trường An và Thất Tinh Thảo, điểm số trên bảng tổng sắp của hai đội đuổi nhau sát nút, quyết đấu sân khách sân nhà đều có thắng có thua. Chẳng ngờ ngay trước đêm chung kết, Thất Tinh Thảo bỗng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đội phó Tô Thế Luân ra ngoài gặp tai nạn giao thông bị thương.
Tai nạn giao thông bất ngờ khiến Tiêu Tư Kính hoàn toàn rơi vào rối loạn, khi hắn đánh xe tới bệnh viện, thấy một Tô Thế Luân máu me đầy người, Tiêu Tư Kính thậm chí có cảm giác tim mình ngừng đập, hắn như phát điên bổ nhào tới trước mặt Tô Thế Luân, gắt gao cầm tay anh, căng thẳng hỏi: “Thế Luân, cậu sao rồi? Thế Luân?”
Diệp Chu cùng đi tới bệnh viện, đây là lần đầu tiên cậu thấy đội trưởng rối loạn đến thế, hắn đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có, căng thẳng đến độ giọng nói cũng run rẩy.
Tô Thế Luân mất quá nhiều máu, suy yếu cùng cực nhưng lại vẫn cố nở nụ cười, nói: “Đừng lo, chỉ có chân bị thương thôi…”
Khi Tô Thế Luân được đưa vào phòng mổ, Tiêu Tư Kính ngồi trong hành lang, đầu óc rối tinh rối mù, hắn không nhịn được mà nhớ lại cảnh hồi xưa khi mình được xe cấp cứu chở vào bệnh viện, liệu có phải Tô Thế Luân khi ấy cũng nôn nóng trắng đêm không ngủ bên ngoài hành lang hay không?
– Thế Luân, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
– tôi có thể không màng tới ngôi vị quán quân, nhưng tuyệt đối không chấp nhận mất đi cậu.
***
Ba giờ sáng mới kết thúc ca mổ, cửa vừa mở ra, Tiêu Tư Kính lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy sao rồi?”
Bác sĩ nói: “Hai chân gãy xương, mất quá nhiều máu. Cũng may mổ thành công, xương gãy cũng không tổn thương tới thần kinh ngoại biên, tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể đi lại được.”
Tiêu Tư Kính thở phào, cảm giác ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi mình, không cướp đi Tô Thế Luân bên cạnh hắn.
Đêm đó, Tiêu Tư Kính ở trong viện với Tô Thế Luân cả một đêm, sáng hôm sau khi Tô Thế Luân còn chưa tỉnh, hắn mang đôi mắt thâm quầng nghênh chiến trận chung kết.
Đội phó vắng mặt, tuy đội trưởng chỉ huy rất vất vả nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh, có điều Thất Tinh Thảo đột nhiên mất đi một chủ lực đánh với Trường An, khỏi nói cũng biết kết quả như thế nào.
Cuối cùng Thất Tinh Thảo vứt bỏ huy chương vàng trong tiếc nuối, lần đầu Dương Kiếm giành cúp vô địch lại hưng phấn vô cùng, cảm giác mình quá trâu bò khi có thể đánh bại lão Tiêu, hoàn toàn bỏ qua việc đội phó Tô không hề có mặt. Tiêu Tư Kính thờ ơ nhận phỏng vấn, trận đấu kết thúc liền lập tức tới bệnh viện thăm Tô Thế Luân.
Tô Thế Luân đã tỉnh, nhìn thấy Tiêu đội vội vã chạy tới, có chút áy náy nói: “Tôi vừa lướt weibo xem kết quả trận đấu… Xin lỗi, nếu không phải vì tôi đột ngột gặp chuyện không may, cúp lần này hẳn sẽ…”
“Đừng nói vậy.” Tiêu Tư Kính đi tới bên giường, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy anh, thấp giọng nói, “Những thứ khác đều không quan trọng, cậu không sao là tốt rồi.”
Bị đội trưởng đột ngột ôm vào lòng, Tô Thế Luân có hơi sửng sốt, khi nghe được những lời của Tiêu Tư Kính, cảm động đến mức mũi cũng cay cay.
Quả nhiên yêu người này là đúng đắn.
– những thứ khác đều không quan trọng, cậu không sao là tốt rồi.
Chỉ một câu đơn giản khiến Tô Thế Luân cảm thấy bao năm đơn phương vất vả như thế cũng thực sự đáng giá.
***
Kỳ nghỉ thi đấu đợt đó là khoảng thời gian cực kỳ ngọt ngào đối với Tô Thế Luân.
Vì chân bị thương không thể đi lại, Tô Thế Luân không về nhà, Tiêu Tư Kính cũng ở lại đội, kiêm luôn chức bảo mẫu.
Mỗi khi được hắn bế lên, tim Tô Thế Luân đều đập dồn dập như đánh trống, huống hồ Tiêu Tư Kính còn ôm đồm hết việc nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí cả tắm rửa cho anh. Tô Thế Luân mắc bệnh sạch sẽ, đương nhiên không thể không tắm rửa. Chưa kể thời tiết Thanh Đảo cực kỳ nóng nực, từ bé anh đã có thói quen tắm rửa hàng ngày. Nhưng hiện tại què quặt không thể làm được gì, đành phải để Tiêu Tư Kính lo chuyện tắm rửa cho anh.
Mỗi tối, Tiêu Tư Kính sẽ bế Tô Thế Luân vào phòng tắm để tẩy sạch thân thể, chân bó thạch cao phải bọc bằng nylon chống nước, động tác của Tiêu Tư Kính rất dịu dàng, cầm khăn mặt cẩn thận lau người cho anh. Mặt Tô Thế Luân đỏ như tụ máu, sợ bản thân có phản ứng xấu hổ để người ta biết được.
Về sau Tô Thế Luân thực sự không chịu nổi kích thích như vậy nữa, tống luôn Tiêu đội ra ngoài, tìm ghế ngồi tự tắm rửa xong xuôi mới gọi Tiêu Tư Kính vào bế anh ra.
Nhưng anh không biết khi anh đang tắm, Tiêu Tư Kính cũng chạy tới phòng tắm bên cạnh để dội nước lạnh.
Mùa hè năm đó, không khí vừa ái muội lại vừa ấm áp cứ quẩn quanh vấn vít hai người.
Tiếp xúc cơ thể thân mật khiến trái tim cả hai đều đập đến kịch liệt, Tiêu Tư Kính cố nén lại khát vọng áp đảo của mình, Tô Thế Luân cũng giả vờ bình tĩnh. Chỉ vì quá coi trọng đối phương, sợ tùy tiện nói ra sẽ khiến mối quan hệ đổ vỡ, vì vậy hai người đều ăn ý bảo trì im lặng.
Cả một mùa hè, ngày nào cũng ở bên nhau, kể cả vợ chồng cũng không được như bọn họ.
Kết thúc kỳ nghỉ thi đấu, sau khi mùa giải thứ Mười bắt đầu, các thành viên Thất Tinh Thảo vẫn huấn luyện như thường lệ, có điều ai cũng cảm thấy quan hệ giữa đội trưởng và đội phó nhà mình có gì đó rất vi diệu, chưa nói đến sự ăn ý với nhau, chỉ riêng việc lần nào Tiêu đội cũng đáp lại mọi yêu cầu của Tô Thế Luân bằng câu “Được, nghe lời cậu” đã khiến cho mọi người không khỏi rơi vào ảo giác: Nếu đội phó mà là bà xã của Tiêu Tư Kính thì hắn nhất định chính là tên cuồng vợ.
Hai người cứ thế thầm thích nhau mà sóng vai đi tiếp, về sau các thành viên Thất Tinh Thảo thực sự không chịu nổi bọn họ nữa, cả ngày cứ show ân ái qua lại đả kích dân FA là hành vi quá vô đạo đức, thậm chí Diệp Chu còn lén mở sòng đánh cược xem ai trong hai người sẽ tỏ tình trước.
Ngoại trừ Trần Tiểu Bắc đơn thuần ngây thơ, những người khác trong Thất Tinh Thảo đều nhìn ra được đội trưởng và đội phó có ý với nhau, nhưng phải nỗi hai người trong cuộc lại lù đà lù đù, Diệp Chu thích thị phi thực sự cuống muốn chết, hận không thể nói toẹt ra hộ Tiêu đội.
Cuối cùng, tại carnival mùa giải thứ 13, hai người Tiêu Tô cùng được mời tham dự. Khi chơi Truth or Dare, Tô Thế Luân nhịn không được mà to gan hỏi một câu: “Nụ hôn đầu của Tiêu đội là vào lúc nào? Với ai?”
Lúc đó fan Thất Tinh Thảo theo dõi trực tiếp hận không thể like 100 lần cho đội phó.
Tiêu Tư Kính nghe thấy câu hỏi bất ngờ này, ngẩng đầu nhìn Tô Thế Luân nói: “Cậu thực sự muốn biết?”
Tô Thế Luân cố nén tiếng tim đập kịch liệt, cười nói: “Ừ, nói cho mọi người nghe chút đi, thị phi một tí.”
Tiêu Tư Kính nói: “Hiện tại còn chưa có nụ hôn đầu, cậu tin không?”
Tô Thế Luân còn chưa kịp mở miệng, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp và khán giả đã đồng thanh: “Không tin!”
Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói: “Không chỉ nụ hôn đầu, thậm chí cả mối tình đầu cũng chưa có. Hồi còn ở trường bạn học đều không dám lại gần tôi, sau này tới đội tuyển Thất Tinh Thảo đều huấn luyện cùng các cậu, không có thời gian ra ngoài yêu đương… Thế Luân, cậu hẳn phải biết rõ nhất chứ?”
Tiêu đội không có thời gian yêu đương, đến giờ vẫn giữ lại nụ hôn đầu, Tô Thế Luân không ngờ, ngẩn người ra hỏi tiếp: “Vậy anh đã thích ai chưa? Thích kiểu người như thế nào?”
Tiêu Tư Kính thuận miệng nói: “Tôi thích người dịu dàng chu đáo, nhất là kiểu bên ngoài nhìn thì kiêu ngạo, khi nói chuyện không hề khách sáo, nhưng trên thực tế lại rất dễ mềm lòng, nguyện ý ở bên tôi, quan tâm, chăm sóc cho tôi.”
Tô Thế Luân: “…”
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, Tô Thế Luân giật nảy trong lòng – miêu tả thế này, sao nghe qua lại có chút giống mình?
Buổi tối sau khi về khách sạn, rốt cuộc Tiêu Tư Kính cũng nói ra đáp án. Hắn đi tới trước mặt Tô Thế Luân, vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng kéo Tô Thế Luân vào trong lòng mình.
“Ngạc nhiên lắm à?” Tiêu Tư Kính cúi xuống hôn lên môi Tô Thế Luân, “Hiện tại, nụ hôn đầu của tôi là cậu.”
Tô Thế Luân: “…”
Đêm hôm đó, Tiêu Tư Kính dùng hành động thực tế nói cho Tô Thế Luân biết cái gì gọi là nụ hôn đầu của hắn.
Khoảnh khắc bị hắn ôm vào trong ngực, nhiệt tình hôn đến đầu choáng mắt hoa, Tô Thế Luân nhịn không được mà nghĩ, đây là cảm giác tình trong như đã, mặt ngoài còn e sao? Dường như còn hạnh phúc hơn cả tưởng tượng thế này?
Sau khi nụ hôn kết thúc, Tiêu Tư Kính mới ôm người hắn yêu vào trong lòng, thấp giọng ghé vào bên tai anh nói: “Thế Luân, tôi rất sợ đánh mất cậu, trước đây không biết được suy nghĩ của cậu, tôi không muốn gây phiền phức cho cậu, vì thế nên… tôi vẫn luôn nghĩ chúng ta cứ làm cộng sự thế này là tốt rồi…”
Tô Thế Luân có chút xót xa, lại cảm giác vô cùng hạnh phúc, nhịn không được vươn tay ôm lại: “Tôi cũng nghĩ như thế đấy.”
Bọn họ vẫn luôn quan tâm nhau, vì thế cũng rất sợ hãi nếu như đánh mất người còn lại. Hai người đều đè nén tình cảm của chính mình, không ai nói ra khỏi miệng, chỉ sợ một khi người kia không có suy nghĩ này, rất có khả năng ngay cả bạn bè cũng chẳng thể làm nữa. Nếu không phải xác định được tâm ý của Tô Thế Luân khi chịu phạt carnival hôm nay, có lẽ Tiêu Tư Kính sẽ còn trì hoãn chuyện này đến tận sau mùa giải.
Thế nhưng hôm nay hắn không nhịn nổi nữa.
Vậy mà Tô Thế Luân lại hỏi về đối tượng trao nụ hôn đầu của hắn, hắn chỉ muốn nói: Thực ra tôi đã muốn hôn em từ rất lâu rồi.
– tôi vẫn giữ kỹ nụ hôn đầu của mình, thầm nghĩ một ngày nào đó sẽ trao cho người mình luôn yêu thương là em.
***
Sau khi trở về từ carnival, các thành viên Thất Tinh Thảo nhanh chóng phát hiện ra đội phó và đội trưởng đang yêu nhau.
Có lần Diệp Chu chạy tới phòng huấn luyện lấy đồ vào thời điểm rất muộn, chẳng ngờ lại thấy Tiêu đội và đội phó vẫn còn đang nghiên cứu chiến thuật trong phòng, nghiên cứu được một nửa, Tiêu đội đột nhiên ghé lại hôn đội phó, đội phó lập tức đẩy hắn ra nói: “Anh tem tém lại đi, đang ở đội, nhỡ đâu có người nhìn thấy…”
Tiêu đội quyết đoán nói: “Sợ cái gì, ai dám nói lung tung thì giết người diệt khẩu.” Dứt lời hắn liền ôm lấy Tô Thế Luân, nhiệt tình hôn xuống.
“…” Diệp Chu lập tức xoay người chuồn mất, sợ mình sẽ thành người đầu tiên bị diệt khẩu.
Người thứ hai phát hiện ra hai người họ ở bên nhau là Tiết Khắc, tuy Tiết Khắc còn nhỏ tuổi nhưng hắn rất thông minh, có một lần PK võ đài với sư phụ, thấy trên cổ sư phụ có vết gì đó màu đỏ, Tiết Khắc tò mò hỏi: “Sư phụ, cổ anh bị sao thế?”
Tô Thế Luân đỏ mặt, lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Muỗi cắn.”
Tiết Khắc giật mình, nhanh chóng phản ứng kịp được nguyên nhân tại sao, lập tức không hỏi gì nữa.
Dần dần, ngoại trừ Trần Tiểu Bắc vẫn còn ngốc nghếch mơ hồ, những người khác đều biết chuyện của hai người Tiêu Tô.
Thậm chí Diệp Chu còn cảm thán: Cuối cùng đội trưởng và đội phó đã yêu nhau, tôi đây lại có thể tin vào tình yêu một lần nữa.
Tất nhiên Diệp Chu cũng chỉ dám cảm thán trong lòng, nhỡ đâu để lộ ra, đội phó tức giận phán rằng: “Chúng ta tùng xẻo Diệp Chu đi.” Chắc chắn Tiêu đội sẽ nói: “Được, nghe lời cậu.”
Mùa giải thứ 13, cuối cùng Thất Tinh Thảo thua Long Ngâm, giành được giải nhì. Mùa giải thứ 14, Tiêu Tư Kính bắt đầu hạ quyền chỉ huy, để Tiết Khắc thử chỉ huy vài trận trong vòng bảng, Tô Thế Luân cũng dạy cho Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc rất nhiều hạng mục công việc cần làm khi huấn luyện, mọi người đều có dự cảm, sau khi kết thúc mùa giải này, có lẽ hai người sẽ rời đi.
Quả nhiên mùa giải thứ 14 vừa chấm dứt, Tiêu Tư Kính chính thức giao lại chức đội trưởng của Thất Tinh Thảo cho Tiết Khắc, đội phó là Trần Tiểu Bắc, hắn và Tô Thế Luân cùng nhau tuyên bố giải nghệ.
Tuy đây là việc rất nhiều người đã đoán trước, nhưng khi tin tức được công bố, vẫn có rất nhiều fan không nhịn được mà rơi lệ.
Trọn vẹn bảy năm, 14 mùa giải. Dù là thời khắc đội tuyển Thất Tinh Thảo huy hoàng ngồi lên ngôi vương, hay thời kỳ tuột dốc không bước chân vào nổi playoffs, bao năm trôi qua như thế, vạn vật biến đổi khôn lường, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau không rời, cùng nhau san sẻ gánh nặng của Thất Tinh Thảo.
Họ là tổ hợp cộng sự lâu bền nhất trong liên minh, từ thời còn là newbie cùng nhau cố gắng trở thành cao thủ, từ những ngày đầu của giải chuyên nghiệp dắt tay nhau đi hết bảy năm, đến hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng đặt dấu chấm hết hoàn chỉnh cho quãng thời gian phối hợp ăn ý của mình.
Khi phỏng vấn, Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Tôi và Thế Luân đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay cũng đã đến lúc ra đi. Tương lai của Thất Tinh Thảo xin được giao lại vào tay Tiểu Tiết và Tiểu Bắc, bọn họ là đồ đệ mà hai chúng tôi tự tay bồi dưỡng, tôi tin hai người có thể kế thừa sư phụ thật tốt, tiếp tục mang Thất Tinh Thảo tiến lên.”
“Còn về kế hoạch sau khi giải nghệ, tôi đã tiếp nhận lời mời của liên minh eSports, sau Tết âm lịch sẽ tới liên minh đảm nhiệm chức vụ quản lý thường vụ cùng với Lưu Xuyên. Ngoài ra, những khi rảnh tôi sẽ quay về Thất Tinh Thảo làm huấn luyện viên tạm thời, cho đến khi nào Tiểu Tiết và Tiểu Bắc có thể hoàn toàn gồng gánh được Thất Tinh Thảo mới thôi.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Trước đây tôi học thiết kế thời trang, sau khi giải nghệ cũng định tới một công ty thời trang làm nhà thiết kế. Có lẽ trong tương lai gần, mọi người có thể nhìn thấy những tác phẩm do tôi thiết kế được đưa lên sàn diễn.”
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi nhiều năm như vậy, sự nghiệp và cuộc đời tuyển thủ của tôi cùng Thế Luân tuy đã đặt dấu chấm hết tại liên minh, nhưng sau này chúng tôi sẽ không ngừng cố gắng trong những lĩnh vực khác. Ở đây, trước mặt mọi người, tôi muốn nói một câu rằng…”
Tiêu Tư Kính dừng một chút, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng: “Thế Luân, cảm ơn em, đã luôn ở bên tôi, đi hết bảy năm này.”
Nhìn ánh mắt của hắn, Tô Thế Luân không khỏi mỉm cười, cảm giác như trong phút chốc bọn họ đã quay ngược về bảy năm trước, hai thiếu niên u mê không biết trời cao đất rộng, nghiêm túc hứa hẹn với nhau: Từ nay về sau, anh là đội trưởng, tôi là đội phó, chúng ta cùng nhau dẫn dắt đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Hôm nay, rốt cuộc bọn họ đã hoàn thành được ước định năm đó, đội tuyển Thất Tinh Thảo đã có chỗ đứng vững chắc trong liên minh, dù bọn họ có giải nghệ, Thất Tinh Thảo do Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc tiếp nhận vẫn sẽ là một đội tuyển mạnh hàng đầu mà không ai dám coi thường. Bầu không khí nghiêm túc lại đoàn kết trong nội bộ Thất Tinh Thảo cũng đã đủ để đội ngũ này dũng cảm tiến về phía trước.
Đội trưởng Tiêu Tư Kính và đội phó Tô Thế Luân, cuối cùng cũng yên tâm trút bỏ gánh nặng trên vai, rời khỏi liên minh chuyên nghiệp.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không xa nhau, mà là tiếp tục nắm tay, cùng sóng vai đi đến trọn đời.
Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, hạnh phúc và niềm tin đong đầy trong đáy mắt.
– con đường tương lai còn rất dài. Có người bầu bạn thật tốt biết bao.Hết chương 429.
_( 」∠)_ _( 」∠)_ _( 」∠)_ _( 」∠)_ _( 」∠)_
Bình luận facebook