Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 414
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm đó Lộc Tường vừa qua sinh nhật 16 tuổi, thân là người ít tuổi nhất Hoa Hạ, cũng là tuyển thủ lùn nhất, mỗi khi cậu nói chuyện với ai đều phải ngẩng đầu lên nhìn người ta, hai chiếc răng hổ đáng yêu lộ ra mỗi khi cười rộ lên, nhìn kiểu gì cũng giống đứa trẻ chưa lớn.
Cao thủ trong đội tuyển Hoa Hạ nhiều như mây, không có vị trí thích hợp cho Lộc Tường, việc ở lại Hoa Hạ không có lợi ích gì cho sự phát triển của Lộc tường. Lưu Xuyên đã sớm suy nghĩ đến việc đưa đồ đệ đi. Có điều thằng nhóc này nửa tỉnh nửa mê, rốt cuộc nên đưa đi đâu mới thích hợp bây giờ? Lưu Xuyên cảm thất rất phiền não, Trường An, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ đều đã hình thành hệ thống chiến thuật đặc thù, dù đưa Lộc Tường qua cũng không phát huy được bao nhiêu, nhưng trừ mấy đội mạnh lão làng này, trình độ những đội khác lại quá yếu, Lộc Tường rất có năng khiếu, nếu vào mấy đội hạng hai thì chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu.
Vốn đưa đồ đệ đi đã khó rồi, tìm đội thích hợp cho đồ đệ còn khó hơn.
Đúng lúc này, Lưu Xuyên đột nhiên nghe được tin bên Quảng Châu muốn thành lập một câu lạc bộ eSport mới, nghe nói quản lý phía sau rất nhiệt tình yêu thích eSports, dốc hết tiền đầu tư vào đội tuyển, đội trưởng chọn ra cũng là người có tiếng tăm – top 1 xếp hạng đơn tại server Đan Nhân bên Võng Thông, chơi môn phái Minh Giáo, ID là Huyễn Chi Phong Cảnh.
Tổng bộ của bang Hoa Hạ là server Ức Giang Nam khu Điện tín Một, Lưu Xuyên cũng không biết nhiều về tình hình bên Võng Thông, sau nhiều lần hỏi thăm không thu lại được gì, Lưu Xuyên liền pm vào group QQ của đám tuyển thủ chuyên nghiệp: “Có ai từng đánh với [Huyễn Chi Phong Cảnh] bên Võng Thông chưa?”
Đội phó Trần Tuấn Phi của Thịnh Đường lập tức nhảy ra: “Có có có!”
“Tiểu Trần biết người đó à?”
Trần Tuấn Phi nhanh chóng type một đoạn dài: “Vâng! Người này chơi Minh Giáo Song đao, cách chơi bạo lực cực kỳ, mấy hôm trước em gặp anh ta trong trận tranh cờ ở chiến giới bảy, vừa vặn chung đội với anh ta, vừa vào đã miểu luôn bốn người đối diện lấy quadra kill, em nằm không auto thắng. Nghe nói người này được chọn làm đội trưởng cho đội tuyển mới thành lập tên là ‘Đồng Tước’ bên Quảng Châu. Anh ta là con lai, cha là người Trung, mẹ là người Pháp, cha mẹ anh ta hiện tại vẫn ở Paris, anh ta vẫn ở lại trong nước là vì chuyện thi đấu đó.” Trần Tuấn Phi nhanh chóng bóc trần hang hốc Thiệu Trạch Hàng, tí tuổi đầu đã lộ ra thiên phú làm “paparazzi”.
“… Cậu giỏi.” Lưu Xuyên gửi like bội phục, hỏi tiếp: “Tiến độ lập đội bên Quảng Châu sao rồi?”
Trần Tuấn Phi gửi tới một dãy icon tươi cười: “Tên đội là Đồng Tước, nghe đồn đang tuyển thành viên!”
Những lời này khiến rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng phải ngoi lên, mọi người liền thảo luận kịch liệt về đội ngũ mới này.
Khi đó đang trong mùa giải thứ Tư, số lượng đội tuyển trong liên minh rất ít, vì thế đội mới không cần phải chọn lựa thông qua giải Toàn quốc, mà chỉ cần thành lập một đội đủ chín người, trình đơn lên liên minh, đợi phê duyệt là có thể trực tiếp đăng ký tham gia giải chuyên nghiệp.
Lưu Xuyên sờ cằm cẩn thận suy nghĩ. Tuy đội ngũ mới không an tâm cho lắm, nhưng lại có tiềm năng vô hạn. Nếu Tiểu Lộc gia nhập đội mới thì càng dễ dàng chen chân vào đội hình chủ lực. Tuy Lưu Xuyên chưa từng gặp người có ID “Huyễn Chi Phong Cảnh” chơi Minh Giáo kia, nhưng bên Võng Thông ngọa hổ tàng long, người này có thể đạt No1 xếp hạng đơn bên đó thì chắc chắn có chút tài năng. Có thể suy xét đội ngũ này xem sao?
***
Đêm xuống, Lưu Xuyên nhờ Trần Tuấn Phi kết bạn với “Huyễn Chi Phong Cảnh” trong game, vào lôi đài hóng hớt Thiệu Trạch Hàng PK với Trần Tuấn Phi, hai người đánh mười trận, Trần Tuấn Phi thắng sáu, Thiệu Trạch Hàng chỉ thắng bốn – nhưng Lưu Xuyên lại phát hiện ra Thiệu Trạch Hàng này đang giấu tài.
Quả nhiên sau khi đánh xong mười trận, Huyễn Chi Phong Cảnh gõ chữ hỏi: “Cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp phải không?”
Trần Tuấn Phi vội đánh chữ nói: “Tuyển thủ chuyên nghiệp? Ha ha ha, gà như tôi thì tuyển thủ nỗi gì, anh bạn suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đội phó Trần của Thịnh Đường? Tôi thường xem đánh giải, cách đánh của cậu rất quen mắt.”
“…” Trần Tuấn Phi bị vạch trần xấu hổ đánh một hàng dấu chấm.
Lưu Xuyên cười nhắn tin cho cậu nói: “Người này không đơn giản, cậu không lừa nổi cậu ta đâu.”
Tràn Tuấn Phi gửi icon hộc máu: “Có lẽ tại em diễn vụng quá? Hay là Xuyên thần tự tới thử xem?”
Lưu Xuyên nói: “Không được, tôi mà ra tay người nọ sẽ đoán được ngay.”
Lúc đó Trần Tuấn Phi còn tưởng Xuyên thần chỉ vì thấy hứng thú với đội mới nên vào game xem đánh nhau, mãi lâu sau cậu mới biết, hóa ra Xuyên thần đang tuyển nhà mới cho đồ đệ của mình.
Sau trận đánh kia Lưu Xuyên đã nhìn trúng Thiệu Trạch Hàng – tuổi trẻ lại bình tĩnh, biết nhẫn nhịn khiêm nhường, rõ ràng đoán được thân phận tuyển thủ của Trần Tuấn Phi, nhưng lại không kiêu ngạo, cũng không nóng nảy, bình tĩnh đánh xong mười trận. Thậm chí giấu tài nên thắng bốn thua sáu, trên thực tế người này còn có năng khiếu hơn cả Trần Tuấn Phi, nếu dốc hết sức thì chắc chắn sẽ thắng được nhiều hơn.
Nếu người như vậy trở thành đội trưởng Đồng Tước, Lưu Xuyên tin rằng đội tuyển Đồng Tước do người này dẫn dắt nhất định sẽ mang tới bất ngờ cho liên minh.
Đối với một người mới có năng khiếu như Tiểu Lộc thì một đội ngũ mới toanh đúng là thích hợp hơn cả, chỉ có như vậy Tiểu Lộc mới có được cơ hội rèn luyện tối ưu.
Lúc này Lưu Xuyên lập tức hạ quyết tâm, lén liên hệ quản lý của đội tuyển Đồng Tước.
Quản lý vừa nghe chuyện Xuyên thần muốn giới thiệu đồ đệ của hắn, thiếu niên Cái Bang thiên tài gia nhập Đồng Tước thì lập tức nhắn lại: “Xuyên thần đang đùa tôi sao?”, đến tận khi Lưu Xuyên gửi hẳn hồ sơ của Tiểu Lộc qua thì lúc đó quản lý mới khiếp sợ tin rằng bản thân vừa đón một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Đội ngũ mới như nắng hạn gặp mưa rào, quản lý đáp ứng nhận Tiểu Lộc, quyết định sẽ bàn bạc sâu hơn về vấn đề này.
Nhưng khi anh ta nói tin này cho Thiệu Trạch Hàng, Thiệu đội vừa gõ bàn phím, mặt không biến sắc nói: “Nếu là đồ đệ của đội trưởng Hoa Hạ, tại sao lại muốn đưa tới Đồng Tước? Có phải vì ở Hoa Hạ không ra gì nên mới bị sư phụ đuổi đi không?”
Quản lý nghĩ một chút thấy cũng có lý, dù sao khả năng chém gió của Xuyên thần nổi khắp liên minh, hắn tâng bốc đồ đệ lên tận trời, không chừng sự thật lại là đùn đẩy một cục tạ về đây.
Thiệu Trạch Hàng quay đầu nhìn lướt qua hồ sơ, nhíu mày nói: “Hơn nữa… tuổi còn nhỏ quá.”
Ánh mắt cong lên khi cười của Lộc Tường trong ảnh nhìn rất ngốc, chưa kể gương mặt cậu non choẹt, 16 tuổi, quá non nớt, nhìn thế nào cũng thấy chưa trưởng thành. Thiệu Trạch Hàng thấy khả năng Xuyên thần đùn đẩy củ khoai này là rất lớn, vì thế hắn căn bản không muốn để quản lý tiếp nhận Lộc Tường này.
Quản lý do dự một phen, cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân không nên nuốt lời với Xuyên thần, đành nói: “Hay là cứ ký với cậu ta xem sao, nếu thật sự không ra làm sao thì đến lúc hết hạn hợp đồng thì hủy.”
“Được rồi.” Thiệu Trạch Hàng nhân nhượng nói, “Chờ cậu ta tới xem sao.”
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Thiệu Trạch Hàng lúc đó rất coi thường Lộc Tường, có cảm giác trình độ của loại tuyển thủ “ké hơi sư phụ” này sẽ không ra gì, thậm chí có khi còn bị sư phụ chiều hư.
Mà lúc này, Tiểu Lộc Tường đang cúi đầu trước mặt Lưu Xuyên nói: “Sư phụ, đệ tử không muốn đi.”
“Đồng Tước sẽ cho cậu một sân khấu tốt hơn để thể hiện mình.” Lưu Xuyên cười xoa đầu cậu nhóc, “Sang bên kia cậu sẽ có nhiều cơ hội ra sân hơn, như thế thì mới tiến bộ nhanh được. Những gì tôi có thể dạy tôi cũng đều đã dạy rồi, nếu cậu vẫn đi theo tôi, thực ra sẽ không thể cải thiện được.”
Lộc Tường có chút đau lòng, thực sự cậu không hề muốn rời khỏi sư phụ.
Lưu Xuyên nói: “Về chuyện ký hợp đồng, cậu có kỳ vọng mức lương thế nào không? Tôi có thể đàm phán giúp.”
Lộc Tường rầu rĩ nói: “Thế nào cũng được…”
Lưu Xuyên vỗ vai cậu: “Được rồi, vậy tôi làm chủ, chờ tin của sư phụ.”
***
Ba ngày sau, Lộc Tường nhận được tin Lưu Xuyên đã bàn xong hợp đồng, vài ngày nữa sẽ chính thức dẫn cậu tới Quảng Châu làm thủ tục chuyển nhượng.
Mà bên Đồng Tước, Thiệu Trạch Hàng cũng biết chuyện, nghe nói Xuyên thần đàm phán với quản ý rất lâu, cuối cùng hợp đồng được ký kết với mức lương tạm tính và phần trăm thưởng vượt xa mức của người mới, rõ ràng Xuyên thần rất thương đồ đệ, giá chuyển nhượng cũng như mức lương này có thể coi là đứng đầu trong số những người mới tại liên minh khi đó.
Ấn tượng của Thiệu Trạch Hàng với Lộc Tường rất tồi tệ – chuyện gì cũng phải dựa vào sư phụ ra mặt thì thôi, thân là người mới chưa đánh được trận nào mà dám lên mặt bàn điều kiện, sớm như thế đã làm giá, đúng là bị sư phụ chiều hư không biết trời cao đất dày, đến khi cậu ta tới nhất định phải dạy dỗ một chút.
Cuối cùng khi Lưu Xuyên đưa đồ đệ tới Đồng Tước ký hợp đồng, Thiệu Trạch Hàng lại chấn động không thôi.
Nhìn thiếu niên trước mặt còn chưa cao đến ngực mình, Thiệu Trạch Hàng: “…”
Bảo là dạy dỗ đứa nhỏ này, đúng là không nỡ.
Lưu Xuyên mỉm cười giới thiệu: “Thiệu đội phải không? Xin chào, đây là Lộc Tường, đồ đệ của tôi, sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Dứt lời liền kéo Lộc Tường ở đằng sau ra, “Tới chào đội trưởng của cậu đi.”
Thiếu niên vẫn cúi gằm ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía Thiệu Trạch Hàng, đôi mắt ấy vừa to vừa sáng, trong veo tựa như nước suối gột rửa qua, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Trạch Hàng, cậu nhóc ngượng ngùng gãi gáy, cười nói: “Xin chào… đội trưởng.”
Khi cậu nhóc cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, Thiệu Trạch Hàng vốn rất phản cảm việc người này dựa hơi sư phụ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thuần khiết của cậu, hắn bỗng cảm thấy… đáng yêu kỳ lạ?
Có lẽ do bản thân đã nghĩ nhiều, thằng nhóc này nhìn qua đã biết quá ngốc để đàm phán hợp đồng với người ta nên mới cần sư phụ ra mặt.
Thiệu Trạch Hàng vươn tay bắt tay Lộc Tường, nói: “Hoan nghênh cậu tới Đồng Tước.”
Lưu Xuyên cười nói: “Thiệu đội, đây là đồ đệ mà tôi đích thân dạy dỗ, từ nay trở đi giao cho cậu.”
Thiệu Trạch Hàng gật đầu: “Hiểu rồi.”
Lộc Tường vẫn không nói gì, chỉ như một cái đuôi, tìm ký túc xá, xếp hành lý, Lưu Xuyên theo giúp cậu mấy chuyện vặt vãnh, Lộc Tường vẫn một mực yên lặng cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sư phụ.
***
Khi Lưu Xuyên rời đi, Lộc Tường nằng nặc đòi ra tiễn, tiễn đến tận cổng lớn còn nhìn theo bóng xe Lưu Xuyên rời đi, bộ dạng lưu luyến cự nự như thể sư phụ vừa bán mình đi mất, chỉ muốn nhanh chân đuổi theo sư phụ.
Thiệu Trạch Hàng không nhìn nổi nữa, đi tới bên cạnh cậu nói: “Về sau cậu là thành viên của Đồng Tước, đừng có chuyện gì cũng đi hỏi sư phụ nữa.”
“Dạ.” Lộc Tường chán nản nói.
Thiệu Trạch Hàng ra vẻ đội trưởng, nghiêm túc nói: “Nếu là vàng, ở Đồng Tước nhất định sẽ có cơ hội tỏa sáng. Nếu là đồ bỏ, tôi cũng sẽ không nể mặt sư phụ cậu mà thiên vị. Tự cậu xem thế nào mà làm.”
Lộc Tường hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của đội trưởng mới.
Thiệu Trạch Hàng là con lai, tuy di truyền gương mặt mang nét Á Đông của cha, nhưng màu mắt của hắn lại rất nhạt, bị đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn sẽ có cảm giác lạnh lẽo như muốn đóng băng. Nhất thời Lộc Tường không biết nói tiếp thế nào, chỉ có thể đứng đó ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn người con trai cao hơn mình tới hơn 20 cen-ti-mét này.
Thiệu Trạch Hàng nhìn thiếu niên ngẩn người, nhíu mày nói: “Sáng mai tám giờ đến phòng huấn luyện gặp tôi.” Sau đó liền xoay người đi.
Lộc Tường: “…”
Cậu nhóc mơ hồ gãi đầu, cảm giác đội trưởng mới thật sự rất là đáng sợ.
Cũng may những người khác trong Đồng Tước khá nhiệt tình, nhất là Thường Thịnh, anh cảm giác Tiểu Lộc gầy tong teo rất cần chăm sóc, vì thế từ bi xoa đầu Tiểu Lộc, dẫn cậu tham quan câu lạc bộ Đồng Tước để làm quen, chỉ đường cho cậu tới siêu thị gần đó, còn dẫn cậu đi quanh ký túc một vòng: “Sau này cậu ở với tôi nha, Tiểu Lộc.”
Lộc Tường nói: “Dạ được.”
So với đội trưởng lạnh lùng, Trường Thịnh tính tình hào sảng rõ ràng dễ nói chuyện hơn.
Hôm đó Lộc Tường chưa được gặp những đội viên khác, sau khi tắm rửa liền nghỉ ngơi trong ký túc. Điều kiện chỗ ở của Đồng Tước rất tốt, hai người một phòng, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, phòng khách và phòng tắm thì dùng chung.
Khi Lộc Tường rời Bắc Kinh, Lưu Xuyên bỏ tiền mua cho cậu một cái notebook có cấu hình và linh kiện cực xịn, thực ra trước đây khi Lộc Tường ở trại huấn luyện Hoa Hạ không hề có thu nhập, Lưu Xuyên tặng cho cậu cũng là vì lo đồ đệ một mình tới Quảng Châu sẽ chịu thiệt thòi ở đội tuyển mới.
Mở máy tính của sư phụ ra, Lộc Tường liền đăng nhập account “Lộc Đại Hiệp Phi Tường” của mình để đi đánh mấy trận tranh cờ, sau đó dựa theo cách huấn luyện bình thường ở Hoa Hạ để tập thêm hai tiếng, sau đó mới tắt máy tính.
Cuối cùng vì chơi đến tận khuya, sáng hôm sau suýt thì ngủ quên.
Nhìn đồng hồ đã tám giờ, Lộc Tường nhớ ra đội trưởng bảo cậu tám giờ tới phòng huấn luyện, lập tức lau mặt qua loa chạy hộc tốc tới phòng huấn luyện.
Ai ngờ cậu lại bi kịch lạc đường.
Câu lạc bộ Đồng Tước được xây theo kiến trúc bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có tòa nhà, cấu tạo bên trong chẳng khác gì mê cung, Lộc Tường sờ lần sờ mò ở tầng hai… mất khoảng mười phút, đến khi cậu gian nan tới được cửa phòng huấn luyện thì đập vào mắt là sắc mặt âm trầm của Thiệu Trạch Hàng.
Chưa đợi Thiệu đội mở lời, Lộc Tường đã tự giác gục đầu, nói bằng thái độ thành khẩn như học sinh với thầy giáo: “Thiệu đội, em sai rồi, xin lỗi ạ.”
“…” Thiệu Trạch Hàng vốn đang tức giận phát hỏa, nhưng nhìn thái độ chủ động nhận sai của người này, đành phải nhíu mày nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa, ngồi vào máy số ba bắt đầu huấn luyện đi.”
“Dạ!” Thiệu đội quả nhiên là người tốt, không chửi mắng cậu, Lộc Tường vui vẻ ngồi vào máy số ba mở client game ra.
Thiệu Trạch Hàng ngồi ở máy số hai, vừa vặn ngay cạnh Lộc Tường, hắn sắp xếp như thế cũng là vì muốn theo dõi Lộc Tường vài ngày xem trình độ người này thế nào.
Tuy thường ngày Lộc Tường luôn mơ mơ màng màng, nhưng một khi bắt đầu huấn luyện lại cực kỳ nghiêm túc. Thiệu Trạch Hàng đôi lúc nhìn liếc qua đều thấy Lộc Tường đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc.
Lúc đó Đồng Tước còn chưa xác định đội hình, Thiệu Trạch Hàng cũng muốn nhân thời gian này để quan sát phong cách và sở trường của từng đội viên để bố trí đội hình và chiến thuật. Những thành viên khác đều là người hắn đề bạt từ khu Võng Thông, vì thế hắn nắm rất rõ. Nhưng với Lộc Tường lại chưa đủ hiểu biết, vì thế buổi chiều Thiệu Trạch Hàng liền mở phòng PK bảo Lộc Tường vào đấu đơn.
Lộc Tường nghe nói đội trưởng muốn PK với mình, tuy trong lòng hơi hồi hộp nhưng ánh mắt lại sáng lên, nóng lòng muốn thử lại cảm xúc quen thuộc khi gõ bàn phím.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ đơn giản là sư phụ giúp cậu liên hệ đội mới, còn đàm phán chuyện tiền lương nghe đâu rất là cao, chắc chắn là tốn nhiều tâm sức, bản thân nhất định không thể khiến sư phụ mất mặt – vì thế Lộc Tường liền tiến vào trạng thái điên cuồng như Cái Bang, mở account Lộc Đại Hiệp Phi Tường ra đè Huyễn Chi Phong Cảnh xuống đất mà hành.
Một khi Cái Bang lại gần khống chế được đối thủ, nếu tốc độ tay và phản ứng đủ nhanh chắc chắn sẽ đánh được combo với sát thương cực lớn, Thiệu Trạch Hàng nhất thời không để ý, bị Lộc Tường cho ăn combo chết ngay tức khắc.
Các đội viên: “…”
Thiệu Trạch Hàng: “…”
Sau khi miểu sát đội trưởng, Lộc Tường ngẩn người, thầm nghĩ sao đội trưởng Đồng Tước lại yếu thế? Trình độ không bằng nửa sư phụ.
Nhóc con mặt đầy mờ mịt quay đầu nhìn về phía Thiệu Trạch Hàng, hỏi: “Đội trưởng, anh rớt mạng à?”
“…” Thiệu Trạch Hàng bị câu hỏi của cậu khiến cho xấu hổ cực kỳ, ho khan một tiếng, nói: “Lại lần nữa.”
Trận thứ hai, Thiệu Trạch Hàng tập trung tinh thần, thành công đỡ được combo khống chế của Lộc Tường, phản kích miểu sát lại Lộc Tường.
Trận thứ ba, Tiểu Lộc Tường cực kỳ nhanh trí, có được kinh nghiệm từ ván trước, dùng động tác giả lừa được skill giải khống chế của Thiệu Trạch Hàng xong liền combo đánh chết Thiệu đội lần nữa.
Trận thứ tư, Thiệu Trạch Hàng lập tức lấy lại mặt mũi…
Hai người kẻ tới người lui, càng đánh càng kịch liệt, cảm giác “kỳ phùng địch thủ” khiến hai người rất nhanh tiến vào trạng thái đắm chìm không quan tâm đến xung quanh nữa.
***
Bất tri bất giác, một buổi chiều cứ thế qua đi, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường vậy mà đánh đến 50 trận mà không hề thấy chán nản, mọi người cũng càng xem càng hăng, trước đây Thiệu đội không hề có đối thủ ở Đồng Tước, hôm nay Lộc Tường tới cuối cùng cũng có thể đánh với hắn nhiều trận như vậy, thực sự quá tốt rồi!
Mọi người đều biết, một cao thủ đơn thuần sẽ không thể cáng đáng một đội ngũ, chỉ có một cặp cộng sự tốt mới có thể nâng tầm trình độ của đội tuyển.
Có lẽ, Lộc Tường chính là cộng sự mà Thiệu đội vẫn đang chờ?
Rất nhiều người đều nghĩ vậy trong lòng, còn Thiệu Trạch Hàng sau một buổi chiều PK, rốt cuộc đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Lộc Tường.
– tuy người này còn nhỏ tuổi, nhưng trình độ rất tốt, phản ứng nhanh, combo lưu loát, năng lực học tập lại mạnh, là mầm non đáng để bồi dưỡng.
Thiệu Trạch Hàng đang định đánh thêm một ván, ai ngờ bên cạnh lại có tiếng “ùng ục”, đã thế còn vang lên mấy lần.
“Tiếng gì đấy?” Thiệu Trạch Hàng nhíu mày hỏi.
Lộc Tường lập tức tự giác cúi đầu nhận sai: “Em…” Dừng một chút lại nhỏ nhẹ nói, “Đội trưởng ơi, em đói…”
Thiệu Trạch Hàng đờ cả mặt, mấy người phía sau cười té ngửa.
“Ha ha, hôm nay lần đầu tôi mới thấy có người đói bụng sẽ gọi nhiều lần như thế.”
“Ùng ục, ùng ục, ùng ục, ba lần liên tiếp, Tiểu Lộc chắc đói sắp chết rồi hả?”
“Đội trưởng vô nhân đạo quá nha, bắt Tiểu Lộc đánh cả buổi chiều, thôi mau thả cho cậu ấy đi ăn cơm đi, Tiểu Lộc nhà ta mới 16 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn đó.”
“Anh không cho cậu ấy ăn, cậu ấy sẽ hận anh suốt đời.”
Lộc Tường bị nói cho ngượng chín cả mặt, gãi gãi gáy, nghiêm túc nói: “Đội trưởng, đánh nữa không?”
“… Quên đi.” Thiệu Trạch Hàng cương ngạnh đứng lên nói, “Đi ăn cơm đi.”
Tối hôm đó, những thành viên Đồng Tước quây quần ăn cơm, chỉ thấy Lộc Tường ngồi một chỗ vùi đầu ăn, đồ ăn trước mặt chất cao như núi, miệng của nhóc con vẫn nhóp nhép không ngừng, đảo mắt đã ăn sạch phần ăn của ba người.
Mọi người đều nhìn cậu theo kiểu “=口=”.
Tuy mặt Thiệu Trạch Hàng không biểu hiện gì, đáy lòng cũng cực kỳ sửng sốt: Nhóc con ăn nhiều như thế, sau khi cậu ta tới Đồng Tước, xem ra… tiền ăn lại phải chi thêm rồi!Hết chương 410.
Vì phiên ngoại rồi nên tặng hết mấy tấm Thiệu Lộc mình có luôn) mỗi chương 1 tấm ha!
Năm đó Lộc Tường vừa qua sinh nhật 16 tuổi, thân là người ít tuổi nhất Hoa Hạ, cũng là tuyển thủ lùn nhất, mỗi khi cậu nói chuyện với ai đều phải ngẩng đầu lên nhìn người ta, hai chiếc răng hổ đáng yêu lộ ra mỗi khi cười rộ lên, nhìn kiểu gì cũng giống đứa trẻ chưa lớn.
Cao thủ trong đội tuyển Hoa Hạ nhiều như mây, không có vị trí thích hợp cho Lộc Tường, việc ở lại Hoa Hạ không có lợi ích gì cho sự phát triển của Lộc tường. Lưu Xuyên đã sớm suy nghĩ đến việc đưa đồ đệ đi. Có điều thằng nhóc này nửa tỉnh nửa mê, rốt cuộc nên đưa đi đâu mới thích hợp bây giờ? Lưu Xuyên cảm thất rất phiền não, Trường An, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ đều đã hình thành hệ thống chiến thuật đặc thù, dù đưa Lộc Tường qua cũng không phát huy được bao nhiêu, nhưng trừ mấy đội mạnh lão làng này, trình độ những đội khác lại quá yếu, Lộc Tường rất có năng khiếu, nếu vào mấy đội hạng hai thì chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu.
Vốn đưa đồ đệ đi đã khó rồi, tìm đội thích hợp cho đồ đệ còn khó hơn.
Đúng lúc này, Lưu Xuyên đột nhiên nghe được tin bên Quảng Châu muốn thành lập một câu lạc bộ eSport mới, nghe nói quản lý phía sau rất nhiệt tình yêu thích eSports, dốc hết tiền đầu tư vào đội tuyển, đội trưởng chọn ra cũng là người có tiếng tăm – top 1 xếp hạng đơn tại server Đan Nhân bên Võng Thông, chơi môn phái Minh Giáo, ID là Huyễn Chi Phong Cảnh.
Tổng bộ của bang Hoa Hạ là server Ức Giang Nam khu Điện tín Một, Lưu Xuyên cũng không biết nhiều về tình hình bên Võng Thông, sau nhiều lần hỏi thăm không thu lại được gì, Lưu Xuyên liền pm vào group QQ của đám tuyển thủ chuyên nghiệp: “Có ai từng đánh với [Huyễn Chi Phong Cảnh] bên Võng Thông chưa?”
Đội phó Trần Tuấn Phi của Thịnh Đường lập tức nhảy ra: “Có có có!”
“Tiểu Trần biết người đó à?”
Trần Tuấn Phi nhanh chóng type một đoạn dài: “Vâng! Người này chơi Minh Giáo Song đao, cách chơi bạo lực cực kỳ, mấy hôm trước em gặp anh ta trong trận tranh cờ ở chiến giới bảy, vừa vặn chung đội với anh ta, vừa vào đã miểu luôn bốn người đối diện lấy quadra kill, em nằm không auto thắng. Nghe nói người này được chọn làm đội trưởng cho đội tuyển mới thành lập tên là ‘Đồng Tước’ bên Quảng Châu. Anh ta là con lai, cha là người Trung, mẹ là người Pháp, cha mẹ anh ta hiện tại vẫn ở Paris, anh ta vẫn ở lại trong nước là vì chuyện thi đấu đó.” Trần Tuấn Phi nhanh chóng bóc trần hang hốc Thiệu Trạch Hàng, tí tuổi đầu đã lộ ra thiên phú làm “paparazzi”.
“… Cậu giỏi.” Lưu Xuyên gửi like bội phục, hỏi tiếp: “Tiến độ lập đội bên Quảng Châu sao rồi?”
Trần Tuấn Phi gửi tới một dãy icon tươi cười: “Tên đội là Đồng Tước, nghe đồn đang tuyển thành viên!”
Những lời này khiến rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng phải ngoi lên, mọi người liền thảo luận kịch liệt về đội ngũ mới này.
Khi đó đang trong mùa giải thứ Tư, số lượng đội tuyển trong liên minh rất ít, vì thế đội mới không cần phải chọn lựa thông qua giải Toàn quốc, mà chỉ cần thành lập một đội đủ chín người, trình đơn lên liên minh, đợi phê duyệt là có thể trực tiếp đăng ký tham gia giải chuyên nghiệp.
Lưu Xuyên sờ cằm cẩn thận suy nghĩ. Tuy đội ngũ mới không an tâm cho lắm, nhưng lại có tiềm năng vô hạn. Nếu Tiểu Lộc gia nhập đội mới thì càng dễ dàng chen chân vào đội hình chủ lực. Tuy Lưu Xuyên chưa từng gặp người có ID “Huyễn Chi Phong Cảnh” chơi Minh Giáo kia, nhưng bên Võng Thông ngọa hổ tàng long, người này có thể đạt No1 xếp hạng đơn bên đó thì chắc chắn có chút tài năng. Có thể suy xét đội ngũ này xem sao?
***
Đêm xuống, Lưu Xuyên nhờ Trần Tuấn Phi kết bạn với “Huyễn Chi Phong Cảnh” trong game, vào lôi đài hóng hớt Thiệu Trạch Hàng PK với Trần Tuấn Phi, hai người đánh mười trận, Trần Tuấn Phi thắng sáu, Thiệu Trạch Hàng chỉ thắng bốn – nhưng Lưu Xuyên lại phát hiện ra Thiệu Trạch Hàng này đang giấu tài.
Quả nhiên sau khi đánh xong mười trận, Huyễn Chi Phong Cảnh gõ chữ hỏi: “Cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp phải không?”
Trần Tuấn Phi vội đánh chữ nói: “Tuyển thủ chuyên nghiệp? Ha ha ha, gà như tôi thì tuyển thủ nỗi gì, anh bạn suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đội phó Trần của Thịnh Đường? Tôi thường xem đánh giải, cách đánh của cậu rất quen mắt.”
“…” Trần Tuấn Phi bị vạch trần xấu hổ đánh một hàng dấu chấm.
Lưu Xuyên cười nhắn tin cho cậu nói: “Người này không đơn giản, cậu không lừa nổi cậu ta đâu.”
Tràn Tuấn Phi gửi icon hộc máu: “Có lẽ tại em diễn vụng quá? Hay là Xuyên thần tự tới thử xem?”
Lưu Xuyên nói: “Không được, tôi mà ra tay người nọ sẽ đoán được ngay.”
Lúc đó Trần Tuấn Phi còn tưởng Xuyên thần chỉ vì thấy hứng thú với đội mới nên vào game xem đánh nhau, mãi lâu sau cậu mới biết, hóa ra Xuyên thần đang tuyển nhà mới cho đồ đệ của mình.
Sau trận đánh kia Lưu Xuyên đã nhìn trúng Thiệu Trạch Hàng – tuổi trẻ lại bình tĩnh, biết nhẫn nhịn khiêm nhường, rõ ràng đoán được thân phận tuyển thủ của Trần Tuấn Phi, nhưng lại không kiêu ngạo, cũng không nóng nảy, bình tĩnh đánh xong mười trận. Thậm chí giấu tài nên thắng bốn thua sáu, trên thực tế người này còn có năng khiếu hơn cả Trần Tuấn Phi, nếu dốc hết sức thì chắc chắn sẽ thắng được nhiều hơn.
Nếu người như vậy trở thành đội trưởng Đồng Tước, Lưu Xuyên tin rằng đội tuyển Đồng Tước do người này dẫn dắt nhất định sẽ mang tới bất ngờ cho liên minh.
Đối với một người mới có năng khiếu như Tiểu Lộc thì một đội ngũ mới toanh đúng là thích hợp hơn cả, chỉ có như vậy Tiểu Lộc mới có được cơ hội rèn luyện tối ưu.
Lúc này Lưu Xuyên lập tức hạ quyết tâm, lén liên hệ quản lý của đội tuyển Đồng Tước.
Quản lý vừa nghe chuyện Xuyên thần muốn giới thiệu đồ đệ của hắn, thiếu niên Cái Bang thiên tài gia nhập Đồng Tước thì lập tức nhắn lại: “Xuyên thần đang đùa tôi sao?”, đến tận khi Lưu Xuyên gửi hẳn hồ sơ của Tiểu Lộc qua thì lúc đó quản lý mới khiếp sợ tin rằng bản thân vừa đón một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Đội ngũ mới như nắng hạn gặp mưa rào, quản lý đáp ứng nhận Tiểu Lộc, quyết định sẽ bàn bạc sâu hơn về vấn đề này.
Nhưng khi anh ta nói tin này cho Thiệu Trạch Hàng, Thiệu đội vừa gõ bàn phím, mặt không biến sắc nói: “Nếu là đồ đệ của đội trưởng Hoa Hạ, tại sao lại muốn đưa tới Đồng Tước? Có phải vì ở Hoa Hạ không ra gì nên mới bị sư phụ đuổi đi không?”
Quản lý nghĩ một chút thấy cũng có lý, dù sao khả năng chém gió của Xuyên thần nổi khắp liên minh, hắn tâng bốc đồ đệ lên tận trời, không chừng sự thật lại là đùn đẩy một cục tạ về đây.
Thiệu Trạch Hàng quay đầu nhìn lướt qua hồ sơ, nhíu mày nói: “Hơn nữa… tuổi còn nhỏ quá.”
Ánh mắt cong lên khi cười của Lộc Tường trong ảnh nhìn rất ngốc, chưa kể gương mặt cậu non choẹt, 16 tuổi, quá non nớt, nhìn thế nào cũng thấy chưa trưởng thành. Thiệu Trạch Hàng thấy khả năng Xuyên thần đùn đẩy củ khoai này là rất lớn, vì thế hắn căn bản không muốn để quản lý tiếp nhận Lộc Tường này.
Quản lý do dự một phen, cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân không nên nuốt lời với Xuyên thần, đành nói: “Hay là cứ ký với cậu ta xem sao, nếu thật sự không ra làm sao thì đến lúc hết hạn hợp đồng thì hủy.”
“Được rồi.” Thiệu Trạch Hàng nhân nhượng nói, “Chờ cậu ta tới xem sao.”
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Thiệu Trạch Hàng lúc đó rất coi thường Lộc Tường, có cảm giác trình độ của loại tuyển thủ “ké hơi sư phụ” này sẽ không ra gì, thậm chí có khi còn bị sư phụ chiều hư.
Mà lúc này, Tiểu Lộc Tường đang cúi đầu trước mặt Lưu Xuyên nói: “Sư phụ, đệ tử không muốn đi.”
“Đồng Tước sẽ cho cậu một sân khấu tốt hơn để thể hiện mình.” Lưu Xuyên cười xoa đầu cậu nhóc, “Sang bên kia cậu sẽ có nhiều cơ hội ra sân hơn, như thế thì mới tiến bộ nhanh được. Những gì tôi có thể dạy tôi cũng đều đã dạy rồi, nếu cậu vẫn đi theo tôi, thực ra sẽ không thể cải thiện được.”
Lộc Tường có chút đau lòng, thực sự cậu không hề muốn rời khỏi sư phụ.
Lưu Xuyên nói: “Về chuyện ký hợp đồng, cậu có kỳ vọng mức lương thế nào không? Tôi có thể đàm phán giúp.”
Lộc Tường rầu rĩ nói: “Thế nào cũng được…”
Lưu Xuyên vỗ vai cậu: “Được rồi, vậy tôi làm chủ, chờ tin của sư phụ.”
***
Ba ngày sau, Lộc Tường nhận được tin Lưu Xuyên đã bàn xong hợp đồng, vài ngày nữa sẽ chính thức dẫn cậu tới Quảng Châu làm thủ tục chuyển nhượng.
Mà bên Đồng Tước, Thiệu Trạch Hàng cũng biết chuyện, nghe nói Xuyên thần đàm phán với quản ý rất lâu, cuối cùng hợp đồng được ký kết với mức lương tạm tính và phần trăm thưởng vượt xa mức của người mới, rõ ràng Xuyên thần rất thương đồ đệ, giá chuyển nhượng cũng như mức lương này có thể coi là đứng đầu trong số những người mới tại liên minh khi đó.
Ấn tượng của Thiệu Trạch Hàng với Lộc Tường rất tồi tệ – chuyện gì cũng phải dựa vào sư phụ ra mặt thì thôi, thân là người mới chưa đánh được trận nào mà dám lên mặt bàn điều kiện, sớm như thế đã làm giá, đúng là bị sư phụ chiều hư không biết trời cao đất dày, đến khi cậu ta tới nhất định phải dạy dỗ một chút.
Cuối cùng khi Lưu Xuyên đưa đồ đệ tới Đồng Tước ký hợp đồng, Thiệu Trạch Hàng lại chấn động không thôi.
Nhìn thiếu niên trước mặt còn chưa cao đến ngực mình, Thiệu Trạch Hàng: “…”
Bảo là dạy dỗ đứa nhỏ này, đúng là không nỡ.
Lưu Xuyên mỉm cười giới thiệu: “Thiệu đội phải không? Xin chào, đây là Lộc Tường, đồ đệ của tôi, sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn.” Dứt lời liền kéo Lộc Tường ở đằng sau ra, “Tới chào đội trưởng của cậu đi.”
Thiếu niên vẫn cúi gằm ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía Thiệu Trạch Hàng, đôi mắt ấy vừa to vừa sáng, trong veo tựa như nước suối gột rửa qua, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Trạch Hàng, cậu nhóc ngượng ngùng gãi gáy, cười nói: “Xin chào… đội trưởng.”
Khi cậu nhóc cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, Thiệu Trạch Hàng vốn rất phản cảm việc người này dựa hơi sư phụ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thuần khiết của cậu, hắn bỗng cảm thấy… đáng yêu kỳ lạ?
Có lẽ do bản thân đã nghĩ nhiều, thằng nhóc này nhìn qua đã biết quá ngốc để đàm phán hợp đồng với người ta nên mới cần sư phụ ra mặt.
Thiệu Trạch Hàng vươn tay bắt tay Lộc Tường, nói: “Hoan nghênh cậu tới Đồng Tước.”
Lưu Xuyên cười nói: “Thiệu đội, đây là đồ đệ mà tôi đích thân dạy dỗ, từ nay trở đi giao cho cậu.”
Thiệu Trạch Hàng gật đầu: “Hiểu rồi.”
Lộc Tường vẫn không nói gì, chỉ như một cái đuôi, tìm ký túc xá, xếp hành lý, Lưu Xuyên theo giúp cậu mấy chuyện vặt vãnh, Lộc Tường vẫn một mực yên lặng cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sư phụ.
***
Khi Lưu Xuyên rời đi, Lộc Tường nằng nặc đòi ra tiễn, tiễn đến tận cổng lớn còn nhìn theo bóng xe Lưu Xuyên rời đi, bộ dạng lưu luyến cự nự như thể sư phụ vừa bán mình đi mất, chỉ muốn nhanh chân đuổi theo sư phụ.
Thiệu Trạch Hàng không nhìn nổi nữa, đi tới bên cạnh cậu nói: “Về sau cậu là thành viên của Đồng Tước, đừng có chuyện gì cũng đi hỏi sư phụ nữa.”
“Dạ.” Lộc Tường chán nản nói.
Thiệu Trạch Hàng ra vẻ đội trưởng, nghiêm túc nói: “Nếu là vàng, ở Đồng Tước nhất định sẽ có cơ hội tỏa sáng. Nếu là đồ bỏ, tôi cũng sẽ không nể mặt sư phụ cậu mà thiên vị. Tự cậu xem thế nào mà làm.”
Lộc Tường hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của đội trưởng mới.
Thiệu Trạch Hàng là con lai, tuy di truyền gương mặt mang nét Á Đông của cha, nhưng màu mắt của hắn lại rất nhạt, bị đôi mắt lạnh lùng ấy nhìn sẽ có cảm giác lạnh lẽo như muốn đóng băng. Nhất thời Lộc Tường không biết nói tiếp thế nào, chỉ có thể đứng đó ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn người con trai cao hơn mình tới hơn 20 cen-ti-mét này.
Thiệu Trạch Hàng nhìn thiếu niên ngẩn người, nhíu mày nói: “Sáng mai tám giờ đến phòng huấn luyện gặp tôi.” Sau đó liền xoay người đi.
Lộc Tường: “…”
Cậu nhóc mơ hồ gãi đầu, cảm giác đội trưởng mới thật sự rất là đáng sợ.
Cũng may những người khác trong Đồng Tước khá nhiệt tình, nhất là Thường Thịnh, anh cảm giác Tiểu Lộc gầy tong teo rất cần chăm sóc, vì thế từ bi xoa đầu Tiểu Lộc, dẫn cậu tham quan câu lạc bộ Đồng Tước để làm quen, chỉ đường cho cậu tới siêu thị gần đó, còn dẫn cậu đi quanh ký túc một vòng: “Sau này cậu ở với tôi nha, Tiểu Lộc.”
Lộc Tường nói: “Dạ được.”
So với đội trưởng lạnh lùng, Trường Thịnh tính tình hào sảng rõ ràng dễ nói chuyện hơn.
Hôm đó Lộc Tường chưa được gặp những đội viên khác, sau khi tắm rửa liền nghỉ ngơi trong ký túc. Điều kiện chỗ ở của Đồng Tước rất tốt, hai người một phòng, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, phòng khách và phòng tắm thì dùng chung.
Khi Lộc Tường rời Bắc Kinh, Lưu Xuyên bỏ tiền mua cho cậu một cái notebook có cấu hình và linh kiện cực xịn, thực ra trước đây khi Lộc Tường ở trại huấn luyện Hoa Hạ không hề có thu nhập, Lưu Xuyên tặng cho cậu cũng là vì lo đồ đệ một mình tới Quảng Châu sẽ chịu thiệt thòi ở đội tuyển mới.
Mở máy tính của sư phụ ra, Lộc Tường liền đăng nhập account “Lộc Đại Hiệp Phi Tường” của mình để đi đánh mấy trận tranh cờ, sau đó dựa theo cách huấn luyện bình thường ở Hoa Hạ để tập thêm hai tiếng, sau đó mới tắt máy tính.
Cuối cùng vì chơi đến tận khuya, sáng hôm sau suýt thì ngủ quên.
Nhìn đồng hồ đã tám giờ, Lộc Tường nhớ ra đội trưởng bảo cậu tám giờ tới phòng huấn luyện, lập tức lau mặt qua loa chạy hộc tốc tới phòng huấn luyện.
Ai ngờ cậu lại bi kịch lạc đường.
Câu lạc bộ Đồng Tước được xây theo kiến trúc bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có tòa nhà, cấu tạo bên trong chẳng khác gì mê cung, Lộc Tường sờ lần sờ mò ở tầng hai… mất khoảng mười phút, đến khi cậu gian nan tới được cửa phòng huấn luyện thì đập vào mắt là sắc mặt âm trầm của Thiệu Trạch Hàng.
Chưa đợi Thiệu đội mở lời, Lộc Tường đã tự giác gục đầu, nói bằng thái độ thành khẩn như học sinh với thầy giáo: “Thiệu đội, em sai rồi, xin lỗi ạ.”
“…” Thiệu Trạch Hàng vốn đang tức giận phát hỏa, nhưng nhìn thái độ chủ động nhận sai của người này, đành phải nhíu mày nói: “Lần sau không được lấy lý do này nữa, ngồi vào máy số ba bắt đầu huấn luyện đi.”
“Dạ!” Thiệu đội quả nhiên là người tốt, không chửi mắng cậu, Lộc Tường vui vẻ ngồi vào máy số ba mở client game ra.
Thiệu Trạch Hàng ngồi ở máy số hai, vừa vặn ngay cạnh Lộc Tường, hắn sắp xếp như thế cũng là vì muốn theo dõi Lộc Tường vài ngày xem trình độ người này thế nào.
Tuy thường ngày Lộc Tường luôn mơ mơ màng màng, nhưng một khi bắt đầu huấn luyện lại cực kỳ nghiêm túc. Thiệu Trạch Hàng đôi lúc nhìn liếc qua đều thấy Lộc Tường đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc.
Lúc đó Đồng Tước còn chưa xác định đội hình, Thiệu Trạch Hàng cũng muốn nhân thời gian này để quan sát phong cách và sở trường của từng đội viên để bố trí đội hình và chiến thuật. Những thành viên khác đều là người hắn đề bạt từ khu Võng Thông, vì thế hắn nắm rất rõ. Nhưng với Lộc Tường lại chưa đủ hiểu biết, vì thế buổi chiều Thiệu Trạch Hàng liền mở phòng PK bảo Lộc Tường vào đấu đơn.
Lộc Tường nghe nói đội trưởng muốn PK với mình, tuy trong lòng hơi hồi hộp nhưng ánh mắt lại sáng lên, nóng lòng muốn thử lại cảm xúc quen thuộc khi gõ bàn phím.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ đơn giản là sư phụ giúp cậu liên hệ đội mới, còn đàm phán chuyện tiền lương nghe đâu rất là cao, chắc chắn là tốn nhiều tâm sức, bản thân nhất định không thể khiến sư phụ mất mặt – vì thế Lộc Tường liền tiến vào trạng thái điên cuồng như Cái Bang, mở account Lộc Đại Hiệp Phi Tường ra đè Huyễn Chi Phong Cảnh xuống đất mà hành.
Một khi Cái Bang lại gần khống chế được đối thủ, nếu tốc độ tay và phản ứng đủ nhanh chắc chắn sẽ đánh được combo với sát thương cực lớn, Thiệu Trạch Hàng nhất thời không để ý, bị Lộc Tường cho ăn combo chết ngay tức khắc.
Các đội viên: “…”
Thiệu Trạch Hàng: “…”
Sau khi miểu sát đội trưởng, Lộc Tường ngẩn người, thầm nghĩ sao đội trưởng Đồng Tước lại yếu thế? Trình độ không bằng nửa sư phụ.
Nhóc con mặt đầy mờ mịt quay đầu nhìn về phía Thiệu Trạch Hàng, hỏi: “Đội trưởng, anh rớt mạng à?”
“…” Thiệu Trạch Hàng bị câu hỏi của cậu khiến cho xấu hổ cực kỳ, ho khan một tiếng, nói: “Lại lần nữa.”
Trận thứ hai, Thiệu Trạch Hàng tập trung tinh thần, thành công đỡ được combo khống chế của Lộc Tường, phản kích miểu sát lại Lộc Tường.
Trận thứ ba, Tiểu Lộc Tường cực kỳ nhanh trí, có được kinh nghiệm từ ván trước, dùng động tác giả lừa được skill giải khống chế của Thiệu Trạch Hàng xong liền combo đánh chết Thiệu đội lần nữa.
Trận thứ tư, Thiệu Trạch Hàng lập tức lấy lại mặt mũi…
Hai người kẻ tới người lui, càng đánh càng kịch liệt, cảm giác “kỳ phùng địch thủ” khiến hai người rất nhanh tiến vào trạng thái đắm chìm không quan tâm đến xung quanh nữa.
***
Bất tri bất giác, một buổi chiều cứ thế qua đi, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường vậy mà đánh đến 50 trận mà không hề thấy chán nản, mọi người cũng càng xem càng hăng, trước đây Thiệu đội không hề có đối thủ ở Đồng Tước, hôm nay Lộc Tường tới cuối cùng cũng có thể đánh với hắn nhiều trận như vậy, thực sự quá tốt rồi!
Mọi người đều biết, một cao thủ đơn thuần sẽ không thể cáng đáng một đội ngũ, chỉ có một cặp cộng sự tốt mới có thể nâng tầm trình độ của đội tuyển.
Có lẽ, Lộc Tường chính là cộng sự mà Thiệu đội vẫn đang chờ?
Rất nhiều người đều nghĩ vậy trong lòng, còn Thiệu Trạch Hàng sau một buổi chiều PK, rốt cuộc đã có cái nhìn hoàn toàn khác về Lộc Tường.
– tuy người này còn nhỏ tuổi, nhưng trình độ rất tốt, phản ứng nhanh, combo lưu loát, năng lực học tập lại mạnh, là mầm non đáng để bồi dưỡng.
Thiệu Trạch Hàng đang định đánh thêm một ván, ai ngờ bên cạnh lại có tiếng “ùng ục”, đã thế còn vang lên mấy lần.
“Tiếng gì đấy?” Thiệu Trạch Hàng nhíu mày hỏi.
Lộc Tường lập tức tự giác cúi đầu nhận sai: “Em…” Dừng một chút lại nhỏ nhẹ nói, “Đội trưởng ơi, em đói…”
Thiệu Trạch Hàng đờ cả mặt, mấy người phía sau cười té ngửa.
“Ha ha, hôm nay lần đầu tôi mới thấy có người đói bụng sẽ gọi nhiều lần như thế.”
“Ùng ục, ùng ục, ùng ục, ba lần liên tiếp, Tiểu Lộc chắc đói sắp chết rồi hả?”
“Đội trưởng vô nhân đạo quá nha, bắt Tiểu Lộc đánh cả buổi chiều, thôi mau thả cho cậu ấy đi ăn cơm đi, Tiểu Lộc nhà ta mới 16 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn đó.”
“Anh không cho cậu ấy ăn, cậu ấy sẽ hận anh suốt đời.”
Lộc Tường bị nói cho ngượng chín cả mặt, gãi gãi gáy, nghiêm túc nói: “Đội trưởng, đánh nữa không?”
“… Quên đi.” Thiệu Trạch Hàng cương ngạnh đứng lên nói, “Đi ăn cơm đi.”
Tối hôm đó, những thành viên Đồng Tước quây quần ăn cơm, chỉ thấy Lộc Tường ngồi một chỗ vùi đầu ăn, đồ ăn trước mặt chất cao như núi, miệng của nhóc con vẫn nhóp nhép không ngừng, đảo mắt đã ăn sạch phần ăn của ba người.
Mọi người đều nhìn cậu theo kiểu “=口=”.
Tuy mặt Thiệu Trạch Hàng không biểu hiện gì, đáy lòng cũng cực kỳ sửng sốt: Nhóc con ăn nhiều như thế, sau khi cậu ta tới Đồng Tước, xem ra… tiền ăn lại phải chi thêm rồi!Hết chương 410.
Vì phiên ngoại rồi nên tặng hết mấy tấm Thiệu Lộc mình có luôn) mỗi chương 1 tấm ha!
Bình luận facebook