-
Chương 91-95
Chương 91 Không có loại đồ đệ như ngươi
Không bao lâu sau, phía hậu sơn truyền lại tiếng đơn phương ẩu đả.
Khi Đoan Mộc Sinh không có Bá Vương Thương đã có thể áp chế Minh Thế Nhân, huống hồ gì bây giờ hắn còn có vũ khí.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đang chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì Tiểu Diên Nhi chạy vào đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư tới.”
“Đọc.”
Tiểu Diên Nhi lấy bức thư trong túi ra, đọc thầm: “Làm suy yếu thế lực của hắc kỵ là điều người trong cung muốn, lão tiền bối không cần phải lo lắng người trong cung sẽ đối địch với Ma Thiên Các.”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi, Ám bộ do Hoàng đế trực tiếp quản lý, sao lại muốn làm nó suy yếu?
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đọc.
“Tiền bối muốn điều tra ra chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát, nhưng thật xin lỗi, kẻ không gì không biết như ta cũng không rõ chuyện này. Có điều, kẻ chủ mưu chắc chắn không phải là Hoàng đế.”
Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi nghiến răng kêu kèn kẹt kèn kẹt ——
“Nghe nói Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang có rất nhiều bí mật, đến nay vẫn có quan binh ngẫu nhiên đến tuần tra. Đây là hồ sơ tuyệt mật, không thể tra ra được.”
“Ngoài ra, xin gửi tặng hai tin tức sau: một là, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Ngu Thượng Nhung giết chết… Người thấy ta đoán đúng không, kẻ lập trường không rõ sẽ chết rất nhanh!”
“Hai là, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan, khởi hành đến Thanh Ngọc đàn gặp gỡ Chính Nhất Đạo.”
“Điều cuối cùng, đừng quên kiếm của ta nha, ha ha ha…”
Lục Châu tạm thời chỉ quan tâm sự tình của Ngư Long thôn, những chuyện khác hắn không hề để trong lòng.
Trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, Ngư Long thôn bây giờ vẫn có quan binh tuần tra? Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng gọi đó là hồ sơ tuyệt mật, có thể thấy được sự tình phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Trọng binh đang trấn giữ?”
Thấy sư phụ trầm tư, Tiểu Diên Nhi ấp úng như có lời muốn nói nhưng vẫn không dám mở miệng.
Lục Châu ngẩng đầu thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng, bèn hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Sư phụ, con nói, người đừng trách phạt con nha…” Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu ra vẻ nũng nịu.
Nếu là trước đây, nàng nào dám làm ra hành vi như thế.
Nhưng điều này cũng cho thấy Lục Châu đã ảnh hưởng đến Tiểu Diên Nhi, ít nhất bây giờ lá gan nàng cũng đã to hơn trước.
Từ từ dạy dỗ vậy, chỉ mong sau này nàng không đi sai đường.
Lục Châu lắc đầu, ta lại suy nghĩ quá xa rồi.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói: “Con biết sư phụ sẽ không phạt con mà… Con muốn có vũ khí thiên giai giống như Bá Vương Thương đó! Phải thật to và uy phong nữa!”
Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng, khiển trách.
“Vi sư đã nói bao nhiêu lần, tu vi của con chưa đủ để khống chế vũ khí thiên giai, khi nào con vào Nguyên Thần cảnh thì tính tiếp.”
“Thật ạ?”
“Từ trước đến nay vi sư đều xem trọng lời hứa.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Vâng vâng! Con nhất định sẽ sớm đột phá vào Nguyên Thần cảnh!”
So với những đồ đệ khác, độ trung thành của Tiểu Diên Nhi là cao nhất nên hắn thường xuyên dẫn nàng theo cùng.
Lục Châu đương nhiên hy vọng tu vi Tiểu Diên Nhi được đề thăng. Trước khi hắn khôi phục tu vi, Tiểu Diên Nhi chính là cánh tay phải của hắn.
Vả lại tâm tính nàng đơn thuần, chưa có nhiều kinh nghiệm sống nên việc dạy dỗ nàng cũng đơn giản hơn so với những tên đồ đệ khác.
Nghĩ đến chuyện dạy dỗ đồ đệ.
Lục Châu dùng ý niệm mở giao diện nhiệm vụ ra.
Nhiệm vụ chính tuyến của hắn vẫn là dạy bảo đám ác đồ này.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt đều có độ trung thành nhất định, việc dạy dỗ bọn họ cũng không quá khó.
Nhưng còn những tên đã rời khỏi Ma Thiên Các… Muốn dạy dỗ bọn chúng thì khó khăn vô cùng.
Tu vi lão bát là kém cỏi nhất, không cần lo lắng tên này, xưng hào Tà Vương cũng là nhờ dựa hơi danh tiếng đệ tử Ma Thiên Các mà thôi.
Còn lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung và lão thất Tư Vô Nhai, ba tên này… khiến cho Lục Châu đau đầu không ít.
Bọn hắn không chỉ có vũ khí thiên giai mà tu vi cũng rất nghịch thiên, đã vậy còn không thể đơn đấu, đứa nào cũng có một băng nhóm cường đại như đám hắc kỵ.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Châu lại hoài niệm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo.
Nếu có vô số tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng phải hắn sẽ có thể quét ngang thiên hạ không sợ kẻ nào rồi?
“Các chủ…”
Chu Kỷ Phong bước đến, chắp tay nói: “Lục tiên sinh, à không, Diệp Thiên Tâm tỉnh lại, muốn được gặp ngài.”
Diệp Thiên Tâm bị Lục Châu nhốt vào Nam Các, không có mệnh lệnh của hắn, không ai dám tuỳ tiện thả nàng ra, ngay cả các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng không dám.
Đoạn thời gian này Kim Đình Sơn thiếu nhân lực nên để bọn họ ở lại làm việc lặt vặt. Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng nguyện ý làm chuyện này, dù sao thì làm việc vẫn tốt hơn nhiều bị nhốt trong động diện bích rét lạnh.
“Không gặp.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong ôm quyền rời đi.
Tiểu Diên Nhi có được lời hứa hẹn của sư phụ, đột nhiên trở nên vô cùng chăm chỉ chạy ra ngoài tu luyện.
Lục Châu thấy không còn ai quấy rầy, bèn tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Tới khi trời chạng vạng tối.
Chu Kỷ Phong lại bước vào đại điện lần nữa.
“Các chủ… Diệp Thiên Tâm nói, nếu không gặp được ngài nàng ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Bây giờ nàng ta đang quỳ gối ở cổng Đông Các.”
“Vậy thì để nó quỳ.”
“Tuân mệnh.”
Sau khi Chu Kỷ Phong rời đi.
Lục Châu không tiếp tục ngồi trong đại điện nữa mà đi vào mật thất, tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Vứt bỏ hết tạp niệm, trong lòng một mảnh thanh minh.
Sáng hôm sau.
Lục Châu tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, loại cảm giác này còn sảng khoái hơn là được ngủ một giấc thật sâu.
Lục Châu đứng lên hoạt động gân cốt, toàn thân hắn dễ chịu như vừa trẻ ra.
Có lẽ đây là tác dụng của lực lượng phi phàm, chỉ là hắn không biết cách sử dụng nó mà thôi.
Nói thế nào đi nữa thì lĩnh hội Thiên thư cũng mang lại ích lợi ngày càng rõ ràng.
“Các chủ.”
Bên ngoài mật thất truyền tới thanh âm.
“Chuyện gì?” Lục Châu vừa ấn cơ quan mở cửa mật thất vừa hỏi.
“Diệp Thiên Tâm đã quỳ suốt một đêm…”
Lục Châu phất tay áo nói: “Không cần để ý tới nó, cũng đừng báo cáo lại làm gì.”
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong lại rời đi.
[Ting — trừng trị ác đồ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu chú ý thấy Hệ thống thông báo là ‘trừng trị’ chứ không phải là ‘dạy dỗ’.
Độ thù hận tuy đã biến mất nhưng độ trung thành vẫn chưa xuất hiện.
Nếu không trừng trị thật triệt để thì hắn làm sao xứng với thân phận tổ sư gia Ma Thiên Các?
Lục Châu bước vào đại điện Ma Thiên Các, vừa hay nhìn thấy Minh Thế Nhân cũng đang ở đó. Mặt mũi hắn bầm dập nhưng Lục Châu cũng lười hỏi thăm, chỉ nói: “Thẩm vấn sao rồi?”
Minh Thế Nhân khom người đáp: “Phạm Tu Văn ngậm miệng quá chặt, nếu không vì ghi nhớ lời sư phụ dặn dò, đồ nhi đã sớm dùng tới cực hình!”
“Hắc kỵ sử dụng cực hình không hề ít hơn chúng ta, ta cũng đã đoán trước được sẽ không thẩm vấn được gì.” Lục Châu cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
“Vậy thì không bằng giết hắn luôn, dù sao để lại người này cũng vô dụng.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khoát tay. “Hữu dụng.”
Một cường giả pháp thân bát diệp kim liên, nếu giết hắn sẽ được ban thưởng không ít điểm công đức.
Nhưng mà… so sánh với việc tìm ra chủ mưu sau màn và bí mật của Ngư Long thôn, Lục Châu cho rằng cái sau có giá trị hơn.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư giao cho ngươi việc đến Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang để điều tra sự tình, nhất định không được hành sự lỗ mãng.” Âm thanh Lục Châu rất uy nghiêm.
Minh Thế Nhân không mừng thầm trong lòng như trước, mà là cung kính đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu vốn định cho hắn mượn dùng toạ kỵ, nhưng toạ kỵ quá mức rêu rao dễ khiến người khác chú ý, nên đành thôi.
Minh Thế Nhân dù gì cũng là tu hành giả Nguyên Thần cảnh, từ Kim Đình Sơn ngự không phi hành đến Ngư Long thôn chỉ khoảng bốn canh giờ là tới.
Ngư Long thôn có trọng binh trấn giữ, vậy sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Kim Đình Sơn, nàng ta điều tra sự việc bằng cách nào?
Vẫn phải đi hỏi tên nghiệt đồ này một chút!
Lục Châu lắc đầu bước xuống bậc thang, đi về phía Nam Các.
Từ đằng xa hắn đã nhìn thấy Diệp Thiên Tâm đang quỳ dưới đất ngay trước cổng Nam Các, dáng vẻ vô cùng suy yếu.
Diệp Thiên Tâm vừa nhấc mí mắt lên đã lấy lại tinh thần, quỳ dưới đất hành lễ: “Sư… sư phụ.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng, lại lắc đầu lần nữa.
“Bản toạ không có loại nghiệt đồ như ngươi.”
Chương 92 Minh Thế Nhân gặp nạn
Lục Châu nhìn thấy sự ăn năn hối hận trong mắt Diệp Thiên Tâm.
Đáng tiếc đã muộn.
Diệp Thiên Tâm còn tưởng là sư phụ đến thăm mình, trong lòng nàng còn thầm vui sướng.
Nhưng mà…
Giọng Lục Châu rất đạm mạc. “Bản toạ có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.”
“Đồ… Tuân mệnh.” Diệp Thiên Tâm vốn định tự xưng là ‘đồ nhi’, nhưng lại cứng rắn nuốt từ đó xuống.
“Ngươi điều tra chuyện Ngư Long thôn lúc nào?”
Diệp Thiên Tâm hơi ngẩn ra. Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ giáo huấn mình một trận, nhưng thật không ngờ điều sư phụ quan tâm lại là sự tình của Ngư Long thôn. Trong lòng nàng ngổn ngang đủ loại cảm giác, nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật đáp: “Mười năm sau khi rời khỏi Kim Đình Sơn.”
“Làm sao ngươi biết được hồ sơ vụ án trong cung?”
“Có một số tỷ muội trong Diễn Nguyệt Cung là nữ thị vệ trong cung. Bọn họ quen thuộc quy củ và địa hình trong đó, tiến hành chuẩn bị cho việc đột nhập, tốn mất năm năm mới lấy được hồ sơ vụ án.” Diệp Thiên Tâm nói.
Trông nàng nói thì đơn giản nhưng thực chất lại hao phí mất năm năm mới lấy được hồ sơ vụ án, đúng là đã dốc hết vốn liếng.
Diệp Thiên Tâm tiếp tục kể: “Có lẽ vụ án đồ sát toàn bộ Ngư Long thôn chỉ là việc nhỏ trong mắt các đại nhân vật trong cung… nhưng toàn Ngư Long thôn có tất cả mấy trăm nhân khẩu đều bị…”
Vừa nhắc tới chuyện này, nàng lại cảm thấy kích động.
Lục Châu đạm mạc nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi ghi hận bản toạ?”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, đầu óc trở nên trống rỗng, cả người vốn còn ba phần tinh khí thần, sau khi nghe câu nói này của Lục Châu thì trong phút chốc đã trở nên ỉu xìu không còn tí sức sống.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Diễn Nguyệt Cung có từng đến Độ Thiên Giang chưa?”
Diệp Thiên Tâm hồi đáp: “Diễn Nguyệt Cung từng đến Độ Thiên Giang mấy lần, bên trong cung từng nói Độ Thiên Giang có rất nhiều dị tộc, nhưng Diễn Nguyệt Cung đã tra mấy năm cũng không tra ra được dị tộc nào.”
Từ câu nói này có thể nghe ra nàng hình như không biết bản thân mình là Bạch Dân.
Tuy vậy, theo ký ức của Lục Châu thì Bạch Dân cũng chưa hẳn bị xem là dị tộc, mà là một nhóm người đặc thù trong số Nhân tộc của Đại Viêm. Nếu không Bạch Dân làm sao dám sinh sống cả đời ở Độ Thiên Giang?
Rõ ràng, bên trong cung chỉ dùng “dị tộc” làm cái cớ để nguỵ trang.
Thấy sư phụ vuốt râu trầm tư, Diệp Thiên Tâm đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, trán chạm hẳn vào sàn: “Đồ nhi nguyện chịu bị xử trí, cầu xin sư phụ nghiêm trị!”
“Ngươi đã nhìn thoáng hơn rồi.”
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Khi sư diệt tổ đương nhiên phải nghiêm trị, nhưng hiện tại chân tướng của vụ án Ngư Long thôn vẫn chưa rõ ràng, có lẽ Phạm Tu Văn chỉ là một quân cờ, nếu tra đến cuối cùng mà hung phạm vẫn là bản toạ… thì ngươi tính làm thế nào?”
“…”
Diệp Thiên Tâm ngây người.
Một cảm giác vô lực xông lên đầu nàng.
Chuyện đến nước này, nàng đã không biết nên tin tưởng ai.
“Giải nó vào Nam Các, không cho phép rời đi nửa bước.” Lục Châu phất tay.
Hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung đành bất đắc dĩ gật đầu, đưa Diệp Thiên Tâm trở về.
Lục Châu quay lại Ma Thiên Các.
Ngày hôm sau, Lục Châu vẫn như trước, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Khi thời gian lĩnh hội Thiên thư ngày càng tăng, nội dung phần chữ đọc được trong quyển Thiên Thư Chi Nhân lại tăng lên không ít so với trước đây.
Chỉ là nội dung trong đó vẫn vô cùng thâm sâu khó hiểu.
Sau khi lĩnh hội được một khoảng thời gian, Lục Châu cảm thấy hiện tại tinh khí thần của hắn rất tốt.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu lắc đầu, có lẽ việc lĩnh hội Thiên thư đã tiêu hao hết may mắn của hắn, thôi để khi khác lại rút thưởng vậy.
Điểm công đức còn lại không thể tiếp tục phung phí.
Bây giờ hắn chỉ còn lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu lúc cần kíp vẫn cần điểm công đức để kịp thời bổ sung.
[Ting — Minh Thế Nhân hoàn thành nhiệm vụ điều tra Độ Thiên Giang, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo này, Lục Châu hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Trên phương diện chấp hành nhiệm vụ, Minh Thế Nhân làm tốt hơn tất cả những người khác nhiều.
Chờ một lát chắc hẳn sẽ nhận được phi thư do Minh Thế Nhân gửi về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng kỳ quái là…
Lục Châu chờ đủ ba canh giờ nhưng chẳng thấy bóng dáng phi thư đâu.
Phi thư của Ma Thiên Các luôn sử dụng chim truyền tin, tốc độ bay của chúng không hề kém cạnh toạ kỵ cấp truyền thuyết, không thể nào ba canh giờ vẫn chưa bay đến nơi.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn từ trong cung hiệp trợ điều tra chân tướng sự tình Ngư Long thôn. Nếu tra ra được chuyện này, tất sẽ có kiếm tốt cho hắn.” Lục Châu nói.
Lục Châu có một loại cảm giác, có lẽ Minh Thế Nhân đã gặp phiền phức.
Mà đó còn là phiền phức không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi trở về cười nói: “Sư phụ, con đã gửi phi thư cho hắn.”
Trùng hợp ngay lúc ấy ——
Chu Kỷ Phong nhanh chân chạy vào đại điện Ma Thiên Các.
“Tứ - tứ tiên sinh bị thương rồi!”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Tứ sư huynh bị làm sao cơ?”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi.
Lần trước bảo hắn đi thông tri cho Phạm Tu Văn, hắn giết mấy tên hắc kỵ vẫn không bị làm sao.
Vậy mà đi điều tra sự tình của Ngư Long thôn lại gặp chuyện, những bí mật đằng sau việc này quả nhiên vô cùng phức tạp.
Trên mặt Lục Châu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn lạnh nhạt vuốt râu nói:
“Nó hiện đang ở đâu?”
“Đã về tới chân núi, Phan Trọng đang dìu tứ tiên sinh lên.”
Không bao lâu sau.
Phan Trọng đưa Minh Thế Nhân vào trong đại điện.
Dáng vẻ của Minh Thế Nhân có chút giống với lúc vừa cùng hắc ám tứ kỵ Trần Trung Hạc đại chiến một trận.
Minh Thế Nhân quỳ rạp xuống đất nói: “Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã tra được một chút manh mối ở Độ Thiên Giang.”
“Nói đi.”
“Ngư Long thôn bên dòng Độ Thiên Giang có rất nhiều quan binh tuần tra, chuyện này đã diễn ra suốt mười năm nay. Nhân lúc đêm tối, đồ nhi thăm dò Độ Thiên Giang, có phát hiện trọng đại.” Minh Thế Nhân nuốt nước miếng, “Bọn họ hình như đang vớt xác dưới sông!”
“…”
Mọi người trong đại điện đều cả kinh.
Độ Thiên Giang có dị tộc xuất hiện, chuyện này thực hư thế nào tạm thời không bàn tới, nhưng điều đó cũng không đáng để bọn họ phải đi vớt những xác chết đã chìm trong nước suốt bấy lâu nay, càng không đáng để làm việc đó trong suốt mười năm!
“Có biết mục đích vớt xác không?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi đang định tiếp tục tra thì vô tình động phải cạm bẫy quỷ dị, không thể không lập tức trở về ngay trong đêm!” Minh Thế Nhân hữu khí vô lực đáp.
Lục Châu chậm rãi đứng lên, bước xuống bậc thang đi đến bên cạnh Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quỳ sụp xuống: “Đồ nhi vô năng!”
“Ngẩng đầu lên.” Thanh âm Lục Châu cực kỳ uy nghiêm.
Minh Thế Nhân chậm rãi ngẩng đầu.
Quả nhiên, ở giữa mi tâm Minh Thế Nhân, Lục Châu nhìn thấy một đoá hắc sắc liên hoa!
“Vu thuật…”
Phan Trọng đứng cách hắn gần nhất, nhưng lúc đưa hắn trở về cũng không chú ý thấy điểm này… Hắn nghiêng đầu xem xét, quả đúng là vu thuật, không khỏi cảm thấy kinh hãi trong lòng.
“Khó trách tứ tiên sinh gặp phải ám toán, thì ra chính là vu thuật! Tu hành giả sử dụng vu thuật ở Đại Viêm cực kỳ thưa thớt, là người phương nào dám hãm hại tứ tiên sinh?” Phan Trọng kinh ngạc nói.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn mà nhìn sang Minh Thế Nhân: “Ở ven bờ Độ Thiên Giang?”
“Có khả năng trên bờ sông đều là cạm bẫy… Sư phụ, đồ nhi không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi một chút. Vu thuật này chỉ phong ấn sáu thành tu vi của đồ nhi, không có gì đáng ngại…”
Bị phong ấn sáu thành tu vi còn có thể đi suốt đêm từ Độ Thiên Giang về tới Kim Đình Sơn.
Không thể không nói, sức kiên trì và năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân mạnh kinh người.
Có đôi khi Lục Châu thầm nghĩ, Cơ Thiên Đạo lựa chọn đồ đệ thật sự chỉ dựa vào hai câu thơ kia thôi sao?
Người nào trong số đó cũng có thiên phú dị bẩm, lại còn phù hợp với câu thơ đó, không khỏi quá mức trùng hợp.
Phan Trọng khom người nói: “Đúng là vu thuật… phải mau chóng giải khai mới được, nếu không khi vu thuật càng lúc càng mạnh thì tu vi sẽ hoàn toàn biến mất, khi ấy muốn giải khai vu thuật, khó càng thêm khó.”
Chương 93 Lực lượng của vu thuật
Minh Thế Nhân nghe Phan Trọng nói thế liền giật nảy mình, lườm hắn một cái: “Phan Trọng, ngươi đừng nói lung tung.”
Lục Châu giơ tay lên ngăn Minh Thế Nhân lại, ra hiệu cho Phan Trọng nói tiếp.
Phan Trọng hiểu ý, tiếp tục nói: “Ta thật sự không có nói lung tung mà. Năm đó khi ta còn học nghệ ở Tịnh Minh Đạo đã từng nhìn thấy một số tài liệu có liên quan đến vu thuật trong Tàng Thư Các. Vu thuật cũng có chia thành bạch vu thuật và hắc vu thuật. Nếu là kẻ có dụng tâm hiểm độc sử dụng vu thuật, hắn sẽ hoàn toàn lạc lối. Khi ấy ta đang lúc tuổi trẻ cuồng vọng, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vì muốn nhanh chóng đề thăng tu vi nên tìm kiếm tư liệu về vu thuật. Chỉ đáng tiếc, toàn bộ người trong Tịnh Minh Đạo đều giữ kín chuyện này, không có tiền bối nào biết vu thuật chịu dạy cho ta…”
“Cho nên ngươi lựa chọn học Tam Âm Thức?” Chu Kỷ Phong đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Tịnh Minh Đạo trưởng lão chỉ nói với ta, Tam Âm Thức rất thích hợp cho ta tu luyện, nhưng hắn không hề nói cần phải phối hợp với Lục Dương Công! Việc âm dương hoà hợp ta chỉ mới biết được nhờ gặp Cơ lão tiền bối!” Phan Trọng đáp.
“Sau đó thì sao?” Chu Kỷ Phong hỏi.
Phan Trọng tiếp tục nói: “Vu thuật giống như một loại tu hành ấn ký, nó sẽ từ từ thấm vào kinh mạch của tu hành giả, không ngừng ăn mòn rồi phủ kín kỳ kinh bát mạch. Thuật phong ấn của Tịnh Minh Đạo cũng tham khảo từ vu thuật mà ra.”
Đám người gật gù.
Khó trách Phan Trọng lại có tự tin đứng ra đề nghị để mình phong ấn tu vi hắc kỵ, thì ra tự tin của hắn bắt nguồn từ nơi này.
“Cho nên… càng sớm giải khai vu thuật thì càng có lợi đối với tứ tiên sinh. Trường hợp của ngũ tiên sinh đã hoàn toàn bị vu thuật phong bế, hẳn là do thi thuật giả đứng ở khoảng cách gần nên vu thuật có hiệu lực ngay lập tức. Khi ấy thì giải khai sớm hay muộn cũng như nhau.” Phan Trọng nói.
Chu Kỷ Phong lại hỏi: “Ngươi hiểu rõ vu thuật như vậy, có biết được phương pháp phá giải không?”
Phan Trọng gật đầu. “Ta nhớ được trong một quyển sách có nói, cách giải khai thứ nhất, cũng là cách đáng tin nhất, chính là do thi thuật giả tự mình giải khai. Cách thứ hai là do chính tu hành giả đó tu thiền nhập phật hoặc tu đạo nhập định cho đến khi có tu vi vượt xa thi thuật giả thì có thể giải khai, tuy nhiên loại phương pháp này vốn không thể thực hiện được, tu vi đã bị phong ấn thì làm sao mà tu hành?”
“Theo lời ngươi nói thì vu thuật trên người tứ tiên sinh không thể giải khai được sao?”
Phan Trọng lắc đầu, chắp tay về phía Lục Châu: “Chỉ sợ chỉ có Các chủ mới có thể giải khai phong ấn này.”
Các chủ?
Tiểu Diên Nhi và Chu Kỷ Phong đều nhìn về phía Lục Châu.
“Cách thứ ba chính là một tu hành giả khác có tu vi vượt xa thi thuật giả dùng năng lực cưỡng ép tách vu thuật ra. Vu thuật và nguyên khí nếu tranh đấu lẫn nhau sẽ khiến kinh mạch đứt đoạn, bạo thể mà chết. Thế nên chuyện này chỉ có Các chủ làm được.” Phan Trọng nói.
Nghe rất có lý nha.
Trong lòng Lục Châu có chút tắc nghẹn.
Ngoài mặt trông hắn vững như bàn thạch, nhưng trong lòng thì suy nghĩ, làm sao bây giờ???
Mọi người đều đang nhìn về phía hắn kia kìa.
Minh Thế Nhân nghe xong liền dập đầu nói: “Cầu xin sư phụ giải khai cấm chế cho đồ nhi.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nghĩ xem nên xử lý như thế nào.
Nếu Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang đã có cạm bẫy vu thuật thì những người khác trong Ma Thiên Các không thể tuỳ tiện đến đó. Ngay cả Minh Thế Nhân cũng trúng chiêu thì những người khác càng không thể tránh được.
Chuyện của Ngư Long thôn, hắn chỉ có thể tự mình điều tra.
Còn giải khai cấm chế vu thuật như thế nào thì Lục Châu cũng chẳng biết nên làm thế nào. Hắn cũng không thể nói bản thân chỉ có tu vi Phạn Hải cảnh.
Đoan Mộc Sinh nghe chuyện vội vàng chạy đến, sau khi hiểu rõ tình hình liền vội vàng thỉnh cầu: “Sư phụ, sư đệ tuy hay phạm sai lầm, nhưng gần đây biểu hiện không tệ, cầu sư phụ xuất thủ.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng mở miệng cầu xin.
Nếu là trước kia, Cơ Thiên Đạo chắc hẳn sẽ nổi trận lôi đình, một cước đá văng cả đám ra ngoài sân.
Nhưng… khoảng thời gian này biểu hiện của Minh Thế Nhân đúng là rất tốt.
Độ trung thành của hắn tuy không ổn định bằng Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nhưng khi làm việc lại rất đáng tin, sau này chỉ cần chậm rãi dạy dỗ là được.
Lục Châu suy tư một thoáng rồi phất tay áo nói: “Theo vi sư vào trong.”
Minh Thế Nhân nghe vậy cực kỳ mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Châu như một đứa trẻ.
Những người khác cũng thở phào một hơi.
Nhìn theo bóng Minh Thế Nhân đi theo Lục Châu vào trong mật thất.
“Có sư phụ ra tay, vu thuật gì cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Chu Kỷ Phong gật đầu. “Phải đấy, tu vi Các chủ lão nhân gia cực kỳ thâm hậu, đương nhiên sẽ không để chút vu thuật này vào mắt.”
Phan Trọng cũng gật đầu hùa theo nhưng không lên tiếng.
Đoan Mộc Sinh nhìn sang hai người, chợt nói: “Nếu lão tứ đã trúng vu thuật, vậy thì dùng tạm hai người các ngươi vậy.”
“Tam tiên sinh có ý gì?” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
Vù!
Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh vung lên, hắn hưng phấn nói: “Đi luận bàn với ta nào…”
Phan Trọng: “…”
Chu Kỷ Phong: “…”
Trong mật thất.
Đây là lần đầu tiên Minh Thế Nhân được bước vào mật thất.
Trước đây, không chỉ có mình Minh Thế Nhân, tất cả những đồ đệ khác ngay cả tư cách lại gần cũng không có.
Khi đó mọi người đều nghĩ, có lẽ đồ tốt của sư phụ lão nhân gia người đều để trong mật thất này.
Mật thất lúc nào cũng kín như bưng không một kẽ hở, ngày thường sư phụ đều tu luyện trong đó, bọn họ càng không có khả năng nhìn thấy đồ vật bên trong.
Nên hôm nay khi được bước vào, Minh Thế Nhân đương nhiên cảm thấy kích động, hai mắt nhìn quanh nhìn quẩn…
Trên mặt bàn bày biện đủ loại bí tịch, bên vách tường có giá để vũ khí đủ loại hình đao thương côn bổng, thậm chí trong xó xỉnh cũng vất đầy vũ khí.
Trong lòng hắn thầm tán thưởng không thôi.
Sư phụ lão nhân gia người tung hoành ngàn năm, quả nhiên sưu tập được không ít đồ tốt.
“Ngồi xuống.”
Lục Châu chỉ xuống đất.
Minh Thế Nhân tỉnh táo lại, vội vàng ngồi xếp bằng, không dám nhìn quanh nữa.
Lục Châu vuốt râu bước đến sau lưng hắn.
Tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch, lại còn chưa thật sự có năng lực của bát mạch, pháp thân chỉ mới là Tứ Tượng Tung Hoành.
Nhưng dùng để kiểm tra tình trạng thân thể cũng không khó khăn.
Còn muốn giải khai vu thuật thì đúng là nằm mơ.
Lục Châu để ý thấy Minh Thế Nhân đổ rất nhiều mồ hôi, rõ ràng là do lực lượng cấm chế của vu thuật tác oai tác quái.
Theo tình hình này thì có lẽ vu thuật đã phong ấn tám thành tu vi của hắn.
Lục Châu nâng bàn tay già nua lên, đẩy nhẹ vào lưng Minh Thế Nhân.
Nguyên khí từ tay hắn đi vào trong kinh mạch Minh Thế Nhân.
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh…
Sư phụ lão nhân gia quả nhiên tu vi cao thâm, có thể áp chế nguyên khí Nguyên Thần cảnh trở nên ôn hoà đến mức này.
Càng ôn hoà thì càng không đả thương đến kinh mạch.
Lục Châu khống chế nguyên khí kiểm tra kinh mạch rồi vỗ nhẹ vài chưởng.
Phốc phốc phốc.
Nguyên khí dần tăng lên.
Minh Thế Nhân là tu hành giả đã đả thông bát mạch từ lâu, một chút nguyên khí như thế đi loạn trong kinh mạch sẽ không gây ra chút tổn hại nào đến cơ thể hắn.
Nhưng mà…
Ngay khi nguyên khí của Lục Châu tiếp xúc đến cấm chế vu thuật, một cỗ lực lượng phản kháng đánh về phía hắn.
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Trong chốc lát, đầu hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lực lượng nguyên khí của Lục Châu cảm giác được cấm chế vu thuật… Hắn biết đây chính là lực lượng của vu thuật.
Lục Châu muốn tránh đi cấm chế vu thuật để kiểm tra một kinh mạch khác.
Nhưng khi nguyên khí của hắn định đi đường vòng thì lực lượng cấm chế vu thuật kia tựa như có ý thức, đột nhiên tấn công hắn!
“Lẽ nào lại như vậy!” Lục Châu thu tay lại.
Nhưng lực lượng vu thuật kia tựa như cương khí bắn ra khỏi cơ thể Minh Thế Nhân tấn công về phía Lục Châu.
Lục Châu theo bản năng vung tay áo!
Trạng thái lúc lĩnh hội Thiên thư đột ngột xuất hiện!
Một quang mang màu xanh phủ kín đan điền khí hải đến kỳ kinh bát mạch và não hải Lục Châu.
Quang mang toả ra màu xanh nhàn nhạt đẩy ngược lực lượng vu thuật…
Không hề dừng lại, nó tiếp tục đánh vào lưng Minh Thế Nhân.
Ầm!
Toàn thân Minh Thế Nhân bị lực lượng va chạm, bay thẳng về phía trước!
Đồng thời Minh Thế Nhân cũng cảm giác được lực lượng vu thuật quỷ dị trong cơ thể đã bị đánh tan trong chớp mắt!
Chương 94 Ly Biệt Câu
Một giây trước Minh Thế Nhân còn cảm thán sư phụ ra tay thật hung ác.
Một giây sau cấm chế vu thuật trong cơ thể hắn đã bị đánh tan, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ!
Cho dù là bị đánh bay hắn cũng nguyện ý!
Loảng xoảng.
Minh Thế Nhân đụng ngã hai kệ để vũ khí, đám vũ khí trên kệ rơi loảng xoảng xuống đất.
Cùng lúc đó.
Tại hoàng cung Đại Viêm, trong một căn phòng u ám nào đó.
Ánh sáng phát ra từ ngọn nến ảm đạm ở giữa phòng bị một tấm bình phong ngăn trở.
Phốc ——
Phía sau bình phong, một cẩm y nữ tử đang ngồi xếp bằng vận công. Đột nhiên sắc mặt nàng khẽ biến, phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng tức giận thở hổn hển, tay áo phất lên đánh bay mọi thứ trên bàn xuống đất, sắc mặt hoảng sợ, miệng thì thầm: “Có người phá được vu thuật của ta? Hắn rốt cuộc là ai?”
Sau khi Minh Thế Nhân bị Lục Châu phất tay áo đánh bay một đoạn.
Chính Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc, loại cảm giác thanh lương dễ chịu ấy lại xuất hiện…
Khi lĩnh hội Thiên thư đúng là sẽ thu hoạch được lực lượng phi phàm, nhưng đáng tiếc là Lục Châu vẫn chưa tìm được cách thức điều khiển và sử dụng loại lực lượng này.
Có điều trước mắt không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Sau khi Minh Thế Nhân ngã vào kệ vũ khí, những cấm chế vu thuật trong người hắn đều bị đánh tan.
Tu vi vốn bị vu thuật áp chế đã khôi phục trong khoảnh khắc, nguyên khí lại trào dâng trong đan điền khí hải.
Đau đớn trên cơ thể chẳng còn sót lại chút gì, Minh Thế Nhân đứng dậy rồi quỳ xuống nói: “Đa ta sư phụ giải khai cấm chế cho đồ nhi! Sư phụ thần uy cái thế!”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lực lượng phi phàm của Thiên thư quả nhiên không hề đơn giản.
Không ngờ lại có thể khắc chế vu thuật.
Ngay khi Lục Châu đang nghĩ xem làm thế nào để tiến một bước trong quá trình lĩnh hội Thiên thư, thì Minh Thế Nhân đã bị đống vũ khí bên cạnh hấp dẫn.
Hắn cầm lên hai kiện đồ vật, không ngừng dò xét.
“Sư phụ, đây là gì vậy?”
Thứ đầu tiên là một thanh kiếm nhưng không giống kiếm, cũng là một móc câu nhưng không giống móc câu, lưỡi kiếm sắc bén chỉ có một bên, trên đó còn chằng chịt răng cưa trông vô cùng quái dị.
Thứ còn lại trông giống như vỏ của nó.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía hai món đồ này ——
[Ting — thu hồi vũ khí Ly Biệt Câu, đề nghị nhận chủ: Minh Thế Nhân.]
Lục Châu vuốt râu.
Trong mật thất này đúng là có giấu càn khôn.
Không rõ có phải do duyên phận hay không, vậy mà Minh Thế Nhân lại nhặt được vũ khí này.
Lục Châu còn chưa nói gì, Minh Thế Nhân đã cười đùa nói: “Sư phụ, vũ khí này rất thích hợp với con… Từ hình dáng đến lưỡi kiếm, cả cái vỏ này nữa… Chà chà chà, con chính là thích kiểu đồ chơi dở dở ương ương quái dị như vậy đó! Vũ khí này ít nhất cũng là địa giai!”
“Ly, Biệt, Câu…” Minh Thế Nhân chỉ vào hàng chữ cực nhỏ khắc trên vỏ câu, hưng phấn đọc thầm.
Nếu chưa thử nghiệm, chỉ dựa vào nhãn lực để đánh giá thanh vũ khí này thì đúng là nó chỉ có phẩm cấp địa giai.
Ly Biệt Câu dường như đã ở trong mật thất rất lâu, vẻ ngoài của nó rất cổ xưa.
Tuy nhiên Hệ thống đã đề nghị mục tiêu nhận chủ, như vậy sau khi kích hoạt sử dụng nó sẽ là vũ khí thiên giai.
Thấy Minh Thế Nhân tỏ ra đặc biệt yêu thích Ly Biệt Câu, vẻ mặt thì tràn đầy nịnh nọt, Lục Châu khẽ lắc đầu. “Bỏ xuống.”
“A?”
Minh Thế Nhân đầu tiên là sững sờ.
Sau đó hắn cẩn thận và dè dặt đặt Ly Biệt Câu xuống mặt đất.
Hắn không hề dám ngỗ nghịch sư phụ.
“Ngươi vừa mới tiến vào Nguyên Thần cảnh, tu vi chưa đủ ổn định, muốn khống chế vũ khí thiên giai thì còn hơi sớm.” Lục Châu tuỳ tiện bịa ra một cái cớ.
Minh Thế Nhân nghe vậy không hề tức giận mà ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.
Câu này có nghĩa là, sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ ban Ly Biệt Câu cho hắn.
“Đồ nhi tuân mệnh! Đồ nhi nhất định sẽ nhanh chóng ổn định thực lực!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất phất tay.
Minh Thế Nhân hiểu ý rời khỏi mật thất.
Đi đến cửa mật thất, hắn còn quay đầu nhìn lại Ly Biệt Câu lần nữa, trong mắt đều là lưu luyến không rời.
Đồ vật trong mật thất quá mức lộn xộn, cũng may gian phòng đủ lớn nên dù có nhiều đồ vất lung tung cũng không ảnh hưởng đến Lục Châu.
Lục Châu vung tay lên, Ly Biệt Câu lập tức được thu vào tay hắn.
Không lâu sau đó, Lục Châu bước ra khỏi mật thất, tiến vào đại điện.
Đám người Đoan Mộc Sinh không còn ở đó, Minh Thế Nhân thì đang huyên thuyên gì đó với Tiểu Diên Nhi, trên mặt Tiểu Diên Nhi đều là thán phục, liên tục gật đầu.
Lục Châu đi tới.
Hai người thấy thế liền vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Tuy vu thuật đã được giải nhưng ngươi không được khinh thường…”
“Sư phụ dạy phải.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Trong khoảng thời gian này hắn vốn không định rời khỏi Kim Đình Sơn. Dù sao thì với tu vi hiện tại của hắn, ở lại Ma Thiên Các và nghĩ cách thu hoạch điểm công đức từ bọn đồ đệ để gia tăng thực lực mới là cách ổn thoả nhất.
Thế nhưng trước mắt chân tướng sự tình ở Ngư Long thôn đã đến điểm mấu chốt, điều này có liên quan mật thiết đến cao thủ tu hành vu thuật trong cung. Nếu có thể tra ra chân tướng thì hắn sẽ bắt được người đã phong ấn tu vi của Chiêu Nguyệt.
Mà điều quan trọng hơn cả đối với Lục Châu chính là —— trong giao diện nhiệm vụ của Hệ thống hiện lên rõ rõ ràng ràng: điều tra chân tướng Ngư Long thôn, ban thưởng 3.000 điểm công đức.
Tận ba ngàn điểm công đức, đây là mức ban thưởng nhiệm vụ cao nhất từ trước đến nay của Hệ thống.
Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của chuyện này.
“Sáng sớm mai vi sư muốn đích thân đi một chuyến đến Ngư Long thôn.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hắn bừng tỉnh:
“Có sư phụ ra tay, chắc chắn mọi việc sẽ ổn thoả.”
Vu thuật cấm chế trên người hắn vừa mới được giải khai, nên lòng tin hắn dành cho sư phụ còn cao hơn nhiều so với bản thân Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi nghe bảo có thể ra ngoài, lập tức hưng phấn vỗ tay: “Sư phụ, con cũng đi con cũng đi…”
Lục Châu không để ý tới nàng mà nhìn Minh Thế Nhân tiếp tục dặn dò: “Trông chừng hắc kỵ.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân khom người nói, “Có đồ nhi và tam sư huynh ở đây, bọn hắn chắp cánh cũng khó thoát.”
Lục Châu vừa xoay người rời đi, đi được hai bước đã dừng lại hỏi: “Gần đây có tin tức của bọn phản đồ kia không?”
Phản đồ ý nói đám người lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung.
Minh Thế Nhân liên tục lắc đầu. “Gần đây đồ nhi không hề rời khỏi Kim Đình Sơn, hoàn toàn không biết tin tức gì của ngoại giới cả.”
Lục Châu khẽ vuốt cằm.
Từ sau khi hắn đánh bại đám danh môn chính đạo liên tục hai lần, mấy tên phản đồ này trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau khi giải quyết xong sự tình của Ngư Long thôn, phải nghĩ biện pháp đối phó mấy tên phản đồ này mới được!
Giao phó xong mấy chuyện này, Lục Châu trở lại Ma Thiên Các, một lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sau khi sử dụng lực lượng của Thiên thư để khắc chế vu thuật, Lục Châu đã hiểu rõ hơn về việc lĩnh hội Thiên thư.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra, nội dung cuốn Thiên thư Nhân Tự Quyển sáng rực lên xuất hiện trước mắt hắn.
Lần này những con chữ khó hiểu bỗng nhiên trở nên tràn ngập sinh cơ… khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn trước đây rất nhiều.
“Động nguyên cùng động minh, vạn đạo do thông sinh.”
“Thập thông do tư sinh, diệu hành do thử hưng.”
Lục Châu đọc ra miệng, đột nhiên dừng lại thì thào: “Phạn âm cũng vô hiệu với ta, lại khắc chế được vu thuật, chẳng lẽ Nhân Tự Quyển có công dụng khắc chế các phương pháp tu hành mê hoặc nhân tâm?”
Hắn tiếp tục đọc.
Bên dưới quả nhiên có nội dung mới xuất hiện ——
“Để có được trí tuệ và lý trí, có thể đi bốn phương tám hướng để cảm nhận từng tấc đất mà không thay đổi bản tâm, sẽ rất có ích.”
“Để huỷ hoại trí tuệ và lý trí, có thể nhân lúc đang nhập định tam muội mà khoe khoang thân sắc, chẳng hạn như việc toả ra hào quang ánh sáng, thì tam muội sẽ không còn thanh tịnh.”
(Chú thích: tam muội là cách gọi của đạo giáo, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí phải thanh tịnh, dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.)
Lục Châu đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.
Sáng hôm sau.
Tinh thần sung mãn, Lục Châu đóng giao diện Thiên thư lại, rời khỏi mật thất.
Tiểu Diên Nhi đã sớm ngồi chờ ở trong đại điện, trên mặt đầy vẻ háo hức vì sắp được đi ra ngoài chơi.
Thấy sư phụ đi ra, nàng chạy tới nói: “Sư phụ, sư phụ… Con muốn cưỡi Bạch Trạch! Con không ngồi Bệ Ngạn đâu nha!”
Lục Châu lắc đầu: “Nha đầu con đó!”
Vốn định răn dạy nàng một chút, nhưng nghĩ lại chút yêu cầu nhỏ đó của nàng hắn cũng đáp ứng được nên đành thôi.
Dù sao mình cũng là một lão già họm hẹm, không chịu nổi đường dài xóc nảy.
Hai người bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười với Minh Thế Nhân đang đứng chờ ngoài điện.
Từ trong rừng cây trên Kim Đình Sơn, Bạch Trạch đạp mây mà tới.
Thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Minh Thế Nhân hâm mộ tới mức muốn rớt tròng mắt.
Đến khi nào hắn mới có một con toạ kỵ như vậy? Cho dù có bị sư phụ ngày ngày đánh mắng cũng xứng đáng.
“Sư phụ, con muốn ngồi phía trước!” Tiểu Diên Nhi nghịch ngợm chỉ tay về phía Bạch Trạch.
Lục Châu không nói gì.
Lưng Bạch Trạch rất rộng, ngồi phía trước tầm nhìn sẽ bao quát hơn, nó phi hành cực kỳ ổn định, rất thích hợp để ngắm cảnh non xanh nước biếc.
Đợi hai người ngồi yên trên lưng, Bạch Trạch mới kêu khẽ một tiếng, đạp lên không rồi biến mất ở chân trời.
Minh Thế Nhân chạy theo một đoạn ngắm nhìn nó, nhưng nào còn trông thấy bóng dáng Bạch Trạch.
Khi Bạch Trạch đang phi hành, Lục Châu kiểm tra bảng Hệ thống, hắn còn lại 2.210 điểm công đức.
Hắn không chọn mua thêm thẻ đạo cụ là vì lúc cần thiết có thể tuỳ thời lựa chọn loại thẻ thích hợp.
Chẳng hạn như… khi gặp phải nguy hiểm không cách nào giải quyết thì hắn có thể chọn mua thẻ Miễn Dịch Sát Thương rồi cưỡi Bạch Trạch rời khỏi nơi đó.
Một canh giờ sau.
Bạch Trạch bắt đầu giảm tốc độ, từ từ hạ xuống.
“Sư phụ, chúng ta đến rồi sao?” Tiểu Diên Nhi còn chơi chưa đã ghiền, không muốn leo xuống.
Lục Châu không thèm đáp lời nàng, điều khiển Bạch Trạch hạ xuống đất.
Tiểu Diên Nhi đành phải nhảy khỏi lưng Bạch Trạch.
Thu hồi Bạch Trạch xong, Lục Châu nhìn quang cảnh xung quanh rồi nói: “Nơi này cách Độ Thiên Giang không xa… Bạch Trạch quá mức chói mắt sẽ khiến người ta chú ý.”
“Sư phụ, người lợi hại như vậy thì cứ giết sạch bọn họ là được mà!” Tiểu Diên Nhi gãi đầu nghi hoặc nói.
“Lắm lời.” Lục Châu bình tĩnh răn dạy nàng.
Sư phụ nói cái gì thì là cái đó!
Lúc hai người đang tạm dừng chân nghỉ ngơi, Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói: “Sư phụ, có người tới gần!”
Tầm quan trọng của Tiểu Diên Nhi có chỗ để phát huy rồi.
Mấy tu hành giả đang khống chế phi kiếm lướt qua khu rừng núi.
“Cơ Thiên Đạo đang đuổi theo! Chạy mau!”
“Ác đồ Ma Thiên Các đến rồi!! Chạy mau!”
Vụt, vụt.
Từng tu hành giả quang minh chính đại bay ngang qua đỉnh đầu Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Còn có một tên cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch bay thấp, khi bay ngang qua hai người họ liền lên tiếng nhắc nhở: “Lão đầu kia, mau tranh thủ thời gian chạy đi! Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo đến rồi! Bộ ông chán sống hả?!”
Vụt!
Đám tu hành giả phi hành cực nhanh, trong phút chốc đã biến mất giữa núi rừng.
Tiểu Diên Nhi dẩu môi, hồ nghi nói: “Sư phụ… người đang đuổi theo bọn họ hả?”
Chương 95 Tổ sư gia phô trương như vậy?
Thần sắc Lục Châu vô cùng đạm mạc.
Lão phu sao có thể làm chuyện nhàm chán như thế.
Một đám tôm tép thôi mà.
Lục Châu vuốt râu, rất nhanh đã không để ý tới chuyện này nữa.
Sau khi bọn họ đã đi xa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, Tiểu Diên Nhi mới nói: “Sư phụ, hay là chúng ta đuổi theo giết bọn họ đi!”
“Tại sao?” Lục Châu hỏi.
“Bọn hắn mắng chửi người, còn đổ oan cho người! Chúng ta nên đuổi theo giết sạch, không thể để bị đổ oan vô lý như thế.” Tiểu Diên Nhi nói.
Cái thứ logic này…
Làm cho người ta không nói được lời nào.
Lục Châu khinh thường, lắc đầu nói: “Kẻ bị bọn họ mắng là một người khác hoàn toàn.”
“Ai ạ?”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân giẫm đạp nặng nề khiến mặt đất chấn động khẽ rung rung.
Ở phía cuối rừng cây loáng thoáng xuất hiện bóng dáng vài người.
Hai người nhìn về phía tiếng động, trông thấy một đội nhân mã không nhanh không chậm đang tiến lại gần.
Là toạ kỵ cấp sử thi…
Toạ kỵ quý giá hơn phi liễn rất nhiều.
Từ trong rừng cây đi tới chính là một con toạ kỵ cực kỳ to lớn, thân thể như tường thành, bốn chân to như cột đình.
Đây chính là toạ kỵ cấp sử thi Tượng Vương có khả năng sinh tồn cực mạnh, độ phòng ngự cực cao, có thể đi trên đủ loại địa hình như đường núi gập ghềnh hay đường sông nước chảy xiết. Duy chỉ có một nhược điểm là nó không thể phi hành.
Trên lưng Tượng Vương là một toà liễn lớn như một chiếc kiệu khổng lồ, tuy đơn giản nhưng lại rất hoa lệ.
“Tượng Vương.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm một câu.
Ở hai bên Tượng Vương là ba tên tu hành giả đang phi hành, gồm hai nam một nữ.
Tốc độ của bọn họ không nhanh nhưng cũng không xem là chậm.
Một bước của Tượng Vương dài mấy mét.
Mỗi lần nó cất bước đều sẽ phát ra tiếng giẫm đạp nặng nề.
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi rời đi cùng hắn.
Nước sông không phạm nước giếng.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đi theo sư phụ, hướng về phía Ngư Long thôn.
Nhưng mà…
Vừa đi được mấy bước, nữ hài tuổi tác không lớn đang lơ lửng bên cạnh Tượng Vương bỗng nhiên ngự kiếm bay tới.
Bay đến trước mặt Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
“Ê.” Nữ hài kia giẫm trên phi kiếm, hung hăng gọi.
Tiểu Diên Nhi thấy người tầm tuổi mình mà có dũng khí cản đường, liền tức giận nói: “Ê cái gì mà ê! Đừng có cản đường!”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía nữ hài.
Một tu hành giả Thần Đình cảnh thiên phú không tồi, nhưng nếu so sánh với Tiểu Diên Nhi thì còn kém xa lắm.
Lãng phí một tấm thẻ đạo cụ trên người đám tu hành giả nhàm chán này hoàn toàn không đáng.
Nữ hài ngự kiếm phi hành kia một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt Tiểu Diên Nhi và tự giới thiệu: “Ta chính là cửu đệ tử Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi! Ta hỏi ngươi, có trông thấy mười tên tu hành giả chạy về hướng nào không?”
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Dám giả mạo ta?!
Nàng lập tức nổi trận lôi đình, nào có quan tâm đến câu hỏi của nữ hài kia.
Không thể nhịn được nữa!
Tiểu Diên Nhi chân đạp xuống đất, toàn thân như một mũi tên vọt đến trước mặt nữ hài kia.
Ầm ầm ầm!
Hai người kịch chiến!
Luận thân pháp, Thái Thanh Ngọc Giản của Tiểu Diên Nhi đương thời vô song.
Kẻ giả mạo hoàn toàn không ngờ Tiểu Diên Nhi sẽ ra tay đột nhiên như thế, nàng ta trở tay không kịp, liên tiếp lui về sau.
Ầm ầm ầm.
Tiểu Diên Nhi vừa dùng quyền vừa dùng cước, thân pháp như điện, đánh cho đối phương tối tăm mặt mũi.
Tính tình nha đầu này vẫn rất táo bạo nóng nảy.
Lục Châu nhìn về phía Tượng Vương, đối phương hình như không có động tĩnh.
Ngoài mặt Lục Châu không thể hiện vui giận, nhưng vẫn luôn thời thời khắc khắc chú ý đến người ngồi trên lưng Tượng Vương…
Tu hành giả đối địch với Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, cho dù cả đám người này cùng xông lên thì Tiểu Diên Nhi vẫn dư sức đánh một trận. Nhưng người ngồi trên lưng Tượng Vương có tu vi ít nhất là Nguyên Thần cảnh. Nếu hắn xuất thủ thì Tiểu Diên Nhi không có phần thắng.
Nhưng xem ra đối phương tựa hồ không có ý định ra tay, mà lại còn có vẻ hăng hái quan sát trận chiến.
Sự chú ý của người đó hình như đang dành cho Tiểu Diên Nhi.
Ngay lúc Lục Châu đang tính toán.
Tiểu Diên Nhi đá ra một cú liên hoàn cước, pặc pặc pặc, đá cho nữ hài trẻ tuổi kia rơi xuống đất.
Phịch!
Nữ hài giả mạo tiếp đất lăn mấy vòng, trông chật vật không chịu nổi!
Chính lúc nữ hài giả mạo không phục muốn đứng dậy tái chiến lần nữa ——
“Lui ra.”
Trên toạ kỵ Tượng Vương truyền đến âm thanh thong thả mà trầm thấp.
Lục Châu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ toà liễn trên lưng Tượng Vương có một lão giả râu tóc bạc phơ bước ra, hai mắt thâm thuý, trên mặt đầy nếp nhăn.
Thoạt nhìn có vẻ giống Cơ Thiên Đạo lúc Lục Châu mới vừa xuyên không tới đến bảy tám phần.
Chỉ khác là bây giờ sau khi sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, tướng mạo Lục Châu đã thay đổi, trông hoàn toàn khác biệt với lão giả này ——
Tính danh: Đinh Phồn Thu
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh
…….
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Diên Nhi lộ vẻ tán thưởng, sau đó lại nhìn sang Lục Châu rồi hỏi: “Ngươi không sợ bản toạ?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vì sao phải sợ?”
Đinh Phồn Thu chỉ về phía Tiểu Diên Nhi. “Hôm nay tâm tình bản toạ không tệ. Nếu là lúc bình thường, bản toạ đã trừng trị ngươi tội vô lễ.”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, liền bật cười.
Nàng hạ xuống đất, đến bên cạnh Lục Châu rồi chỉ tay về phía Đinh Phồn Thu đứng trên lưng Tượng Vương, lớn tiếng nói: “Lão đầu, ngươi có biết vị đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Ánh mắt nàng rất hung hăng.
Ngụ ý là, dám giả mạo sư phụ ta, xem xem sư phụ ta có đánh chết ngươi không!
Không đợi Lục Châu mở miệng nói chuyện.
Đinh Phồn Thu lại lần nữa dò xét Tiểu Diên Nhi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như trông thấy con mồi, nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh nói: “Tiểu nha đầu, thiên phú của ngươi không tệ. Ở tuổi này mà đạt đến cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo, đúng là hiếm thấy.”
Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh Lục Châu, lè lưỡi trêu tức nữ hài vừa bị nàng đánh bại.
Sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt không trả lời.
Đinh Phồn Thu cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nhìn Lục Châu. “Uy danh của bản toạ, chắc hẳn lão cư sĩ đã từng nghe qua.”
Lục Châu nhàn nhạt vuốt râu. “Lão phu ở thâm sơn đã lâu, không biết nhiều lắm…”
“…”
Hai người bên cạnh hắn lộ vẻ tức giận.
Đinh Phồn Thu khoát tay nói: “Không vội, bản toạ sẽ từ từ nói cho ngươi biết.”
Hắn chậm rãi nghiêng người, phất tay áo nói: “Mời hai vị lên liễn.”
Ngữ khí rất bình thản nhưng có thể nghe ra ý vị uy hiếp trong lời nói.
Đồ đệ bên cạnh Đinh Phồn Thu hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn phải làm thế, nhưng bọn họ vẫn bay tới bên người Lục Châu.
Lục Châu âm thầm suy đoán, nơi này cách Độ Thiên Giang rất gần, bọn họ tới đây làm gì?
Tên Đinh Phồn Thu này có tu vi Nguyên Thần cảnh, lại giả mạo lão phu, không sợ bị chính đạo thảo phạt sao?
Việc này đúng là không đơn giản.
Lục Châu mở miệng hỏi: “Ngươi muốn đến Độ Thiên Giang?”
Khi Lục Châu nói ra lời này, trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những người xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức nào.
Đinh Phồn Thu vẫn đứng yên làm tư thế mời như trước, nhưng hắn lại không biết lúc này đây mình đang đứng ở trước cổng quỷ môn quan.
“Bản toạ đúng là muốn đi đến vùng phụ cận Độ Thiên Giang… Tượng Vương am hiểu hành tẩu. Mời lên.”
Hai tên thuộc hạ cũng làm tư thế mời.
Ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay Lục Châu biến mất.
“Vậy lão phu sẽ không khách khí.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Lão cư sĩ… cũng đến phụ cận Độ Thiên Giang?” Đinh Phồn Thu hỏi.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Hình như ngươi có vẻ rất quan tâm đến sự tình Độ Thiên Giang?”
Đinh Phồn Thu hé miệng cười một tiếng đầy tang thương, sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Hắn hào phóng vung tay áo.
Tượng Vương phục tùng mệnh lệnh, hạ hai chân trước xuống, toà liễn trên lưng nó cũng thấp xuống để dễ bề leo lên.
Không bao lâu sau, phía hậu sơn truyền lại tiếng đơn phương ẩu đả.
Khi Đoan Mộc Sinh không có Bá Vương Thương đã có thể áp chế Minh Thế Nhân, huống hồ gì bây giờ hắn còn có vũ khí.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đang chuẩn bị lĩnh hội Thiên thư thì Tiểu Diên Nhi chạy vào đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư tới.”
“Đọc.”
Tiểu Diên Nhi lấy bức thư trong túi ra, đọc thầm: “Làm suy yếu thế lực của hắc kỵ là điều người trong cung muốn, lão tiền bối không cần phải lo lắng người trong cung sẽ đối địch với Ma Thiên Các.”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi, Ám bộ do Hoàng đế trực tiếp quản lý, sao lại muốn làm nó suy yếu?
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đọc.
“Tiền bối muốn điều tra ra chân tướng việc Ngư Long thôn bị đồ sát, nhưng thật xin lỗi, kẻ không gì không biết như ta cũng không rõ chuyện này. Có điều, kẻ chủ mưu chắc chắn không phải là Hoàng đế.”
Đọc đến đây, Tiểu Diên Nhi nghiến răng kêu kèn kẹt kèn kẹt ——
“Nghe nói Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang có rất nhiều bí mật, đến nay vẫn có quan binh ngẫu nhiên đến tuần tra. Đây là hồ sơ tuyệt mật, không thể tra ra được.”
“Ngoài ra, xin gửi tặng hai tin tức sau: một là, Kiếm Si Trần Văn Kiệt đã bị Ngu Thượng Nhung giết chết… Người thấy ta đoán đúng không, kẻ lập trường không rõ sẽ chết rất nhanh!”
“Hai là, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình đã xuất quan, khởi hành đến Thanh Ngọc đàn gặp gỡ Chính Nhất Đạo.”
“Điều cuối cùng, đừng quên kiếm của ta nha, ha ha ha…”
Lục Châu tạm thời chỉ quan tâm sự tình của Ngư Long thôn, những chuyện khác hắn không hề để trong lòng.
Trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, Ngư Long thôn bây giờ vẫn có quan binh tuần tra? Ngay cả Giang Ái Kiếm cũng gọi đó là hồ sơ tuyệt mật, có thể thấy được sự tình phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Trọng binh đang trấn giữ?”
Thấy sư phụ trầm tư, Tiểu Diên Nhi ấp úng như có lời muốn nói nhưng vẫn không dám mở miệng.
Lục Châu ngẩng đầu thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của nàng, bèn hỏi: “Còn có chuyện gì?”
“Sư phụ, con nói, người đừng trách phạt con nha…” Tiểu Diên Nhi ôm cánh tay Lục Châu ra vẻ nũng nịu.
Nếu là trước đây, nàng nào dám làm ra hành vi như thế.
Nhưng điều này cũng cho thấy Lục Châu đã ảnh hưởng đến Tiểu Diên Nhi, ít nhất bây giờ lá gan nàng cũng đã to hơn trước.
Từ từ dạy dỗ vậy, chỉ mong sau này nàng không đi sai đường.
Lục Châu lắc đầu, ta lại suy nghĩ quá xa rồi.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn nói: “Con biết sư phụ sẽ không phạt con mà… Con muốn có vũ khí thiên giai giống như Bá Vương Thương đó! Phải thật to và uy phong nữa!”
Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng, khiển trách.
“Vi sư đã nói bao nhiêu lần, tu vi của con chưa đủ để khống chế vũ khí thiên giai, khi nào con vào Nguyên Thần cảnh thì tính tiếp.”
“Thật ạ?”
“Từ trước đến nay vi sư đều xem trọng lời hứa.”
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Vâng vâng! Con nhất định sẽ sớm đột phá vào Nguyên Thần cảnh!”
So với những đồ đệ khác, độ trung thành của Tiểu Diên Nhi là cao nhất nên hắn thường xuyên dẫn nàng theo cùng.
Lục Châu đương nhiên hy vọng tu vi Tiểu Diên Nhi được đề thăng. Trước khi hắn khôi phục tu vi, Tiểu Diên Nhi chính là cánh tay phải của hắn.
Vả lại tâm tính nàng đơn thuần, chưa có nhiều kinh nghiệm sống nên việc dạy dỗ nàng cũng đơn giản hơn so với những tên đồ đệ khác.
Nghĩ đến chuyện dạy dỗ đồ đệ.
Lục Châu dùng ý niệm mở giao diện nhiệm vụ ra.
Nhiệm vụ chính tuyến của hắn vẫn là dạy bảo đám ác đồ này.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt đều có độ trung thành nhất định, việc dạy dỗ bọn họ cũng không quá khó.
Nhưng còn những tên đã rời khỏi Ma Thiên Các… Muốn dạy dỗ bọn chúng thì khó khăn vô cùng.
Tu vi lão bát là kém cỏi nhất, không cần lo lắng tên này, xưng hào Tà Vương cũng là nhờ dựa hơi danh tiếng đệ tử Ma Thiên Các mà thôi.
Còn lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung và lão thất Tư Vô Nhai, ba tên này… khiến cho Lục Châu đau đầu không ít.
Bọn hắn không chỉ có vũ khí thiên giai mà tu vi cũng rất nghịch thiên, đã vậy còn không thể đơn đấu, đứa nào cũng có một băng nhóm cường đại như đám hắc kỵ.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Châu lại hoài niệm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo.
Nếu có vô số tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng phải hắn sẽ có thể quét ngang thiên hạ không sợ kẻ nào rồi?
“Các chủ…”
Chu Kỷ Phong bước đến, chắp tay nói: “Lục tiên sinh, à không, Diệp Thiên Tâm tỉnh lại, muốn được gặp ngài.”
Diệp Thiên Tâm bị Lục Châu nhốt vào Nam Các, không có mệnh lệnh của hắn, không ai dám tuỳ tiện thả nàng ra, ngay cả các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng không dám.
Đoạn thời gian này Kim Đình Sơn thiếu nhân lực nên để bọn họ ở lại làm việc lặt vặt. Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng nguyện ý làm chuyện này, dù sao thì làm việc vẫn tốt hơn nhiều bị nhốt trong động diện bích rét lạnh.
“Không gặp.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong ôm quyền rời đi.
Tiểu Diên Nhi có được lời hứa hẹn của sư phụ, đột nhiên trở nên vô cùng chăm chỉ chạy ra ngoài tu luyện.
Lục Châu thấy không còn ai quấy rầy, bèn tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Tới khi trời chạng vạng tối.
Chu Kỷ Phong lại bước vào đại điện lần nữa.
“Các chủ… Diệp Thiên Tâm nói, nếu không gặp được ngài nàng ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Bây giờ nàng ta đang quỳ gối ở cổng Đông Các.”
“Vậy thì để nó quỳ.”
“Tuân mệnh.”
Sau khi Chu Kỷ Phong rời đi.
Lục Châu không tiếp tục ngồi trong đại điện nữa mà đi vào mật thất, tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Vứt bỏ hết tạp niệm, trong lòng một mảnh thanh minh.
Sáng hôm sau.
Lục Châu tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, loại cảm giác này còn sảng khoái hơn là được ngủ một giấc thật sâu.
Lục Châu đứng lên hoạt động gân cốt, toàn thân hắn dễ chịu như vừa trẻ ra.
Có lẽ đây là tác dụng của lực lượng phi phàm, chỉ là hắn không biết cách sử dụng nó mà thôi.
Nói thế nào đi nữa thì lĩnh hội Thiên thư cũng mang lại ích lợi ngày càng rõ ràng.
“Các chủ.”
Bên ngoài mật thất truyền tới thanh âm.
“Chuyện gì?” Lục Châu vừa ấn cơ quan mở cửa mật thất vừa hỏi.
“Diệp Thiên Tâm đã quỳ suốt một đêm…”
Lục Châu phất tay áo nói: “Không cần để ý tới nó, cũng đừng báo cáo lại làm gì.”
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong lại rời đi.
[Ting — trừng trị ác đồ Diệp Thiên Tâm, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu chú ý thấy Hệ thống thông báo là ‘trừng trị’ chứ không phải là ‘dạy dỗ’.
Độ thù hận tuy đã biến mất nhưng độ trung thành vẫn chưa xuất hiện.
Nếu không trừng trị thật triệt để thì hắn làm sao xứng với thân phận tổ sư gia Ma Thiên Các?
Lục Châu bước vào đại điện Ma Thiên Các, vừa hay nhìn thấy Minh Thế Nhân cũng đang ở đó. Mặt mũi hắn bầm dập nhưng Lục Châu cũng lười hỏi thăm, chỉ nói: “Thẩm vấn sao rồi?”
Minh Thế Nhân khom người đáp: “Phạm Tu Văn ngậm miệng quá chặt, nếu không vì ghi nhớ lời sư phụ dặn dò, đồ nhi đã sớm dùng tới cực hình!”
“Hắc kỵ sử dụng cực hình không hề ít hơn chúng ta, ta cũng đã đoán trước được sẽ không thẩm vấn được gì.” Lục Châu cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
“Vậy thì không bằng giết hắn luôn, dù sao để lại người này cũng vô dụng.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khoát tay. “Hữu dụng.”
Một cường giả pháp thân bát diệp kim liên, nếu giết hắn sẽ được ban thưởng không ít điểm công đức.
Nhưng mà… so sánh với việc tìm ra chủ mưu sau màn và bí mật của Ngư Long thôn, Lục Châu cho rằng cái sau có giá trị hơn.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư giao cho ngươi việc đến Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang để điều tra sự tình, nhất định không được hành sự lỗ mãng.” Âm thanh Lục Châu rất uy nghiêm.
Minh Thế Nhân không mừng thầm trong lòng như trước, mà là cung kính đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Châu vốn định cho hắn mượn dùng toạ kỵ, nhưng toạ kỵ quá mức rêu rao dễ khiến người khác chú ý, nên đành thôi.
Minh Thế Nhân dù gì cũng là tu hành giả Nguyên Thần cảnh, từ Kim Đình Sơn ngự không phi hành đến Ngư Long thôn chỉ khoảng bốn canh giờ là tới.
Ngư Long thôn có trọng binh trấn giữ, vậy sau khi Diệp Thiên Tâm rời khỏi Kim Đình Sơn, nàng ta điều tra sự việc bằng cách nào?
Vẫn phải đi hỏi tên nghiệt đồ này một chút!
Lục Châu lắc đầu bước xuống bậc thang, đi về phía Nam Các.
Từ đằng xa hắn đã nhìn thấy Diệp Thiên Tâm đang quỳ dưới đất ngay trước cổng Nam Các, dáng vẻ vô cùng suy yếu.
Diệp Thiên Tâm vừa nhấc mí mắt lên đã lấy lại tinh thần, quỳ dưới đất hành lễ: “Sư… sư phụ.”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng, lại lắc đầu lần nữa.
“Bản toạ không có loại nghiệt đồ như ngươi.”
Chương 92 Minh Thế Nhân gặp nạn
Lục Châu nhìn thấy sự ăn năn hối hận trong mắt Diệp Thiên Tâm.
Đáng tiếc đã muộn.
Diệp Thiên Tâm còn tưởng là sư phụ đến thăm mình, trong lòng nàng còn thầm vui sướng.
Nhưng mà…
Giọng Lục Châu rất đạm mạc. “Bản toạ có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là được.”
“Đồ… Tuân mệnh.” Diệp Thiên Tâm vốn định tự xưng là ‘đồ nhi’, nhưng lại cứng rắn nuốt từ đó xuống.
“Ngươi điều tra chuyện Ngư Long thôn lúc nào?”
Diệp Thiên Tâm hơi ngẩn ra. Nàng vốn cho rằng sư phụ sẽ giáo huấn mình một trận, nhưng thật không ngờ điều sư phụ quan tâm lại là sự tình của Ngư Long thôn. Trong lòng nàng ngổn ngang đủ loại cảm giác, nghĩ ngợi một lúc rồi thành thật đáp: “Mười năm sau khi rời khỏi Kim Đình Sơn.”
“Làm sao ngươi biết được hồ sơ vụ án trong cung?”
“Có một số tỷ muội trong Diễn Nguyệt Cung là nữ thị vệ trong cung. Bọn họ quen thuộc quy củ và địa hình trong đó, tiến hành chuẩn bị cho việc đột nhập, tốn mất năm năm mới lấy được hồ sơ vụ án.” Diệp Thiên Tâm nói.
Trông nàng nói thì đơn giản nhưng thực chất lại hao phí mất năm năm mới lấy được hồ sơ vụ án, đúng là đã dốc hết vốn liếng.
Diệp Thiên Tâm tiếp tục kể: “Có lẽ vụ án đồ sát toàn bộ Ngư Long thôn chỉ là việc nhỏ trong mắt các đại nhân vật trong cung… nhưng toàn Ngư Long thôn có tất cả mấy trăm nhân khẩu đều bị…”
Vừa nhắc tới chuyện này, nàng lại cảm thấy kích động.
Lục Châu đạm mạc nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi ghi hận bản toạ?”
Diệp Thiên Tâm nghe vậy, đầu óc trở nên trống rỗng, cả người vốn còn ba phần tinh khí thần, sau khi nghe câu nói này của Lục Châu thì trong phút chốc đã trở nên ỉu xìu không còn tí sức sống.
Lục Châu tiếp tục hỏi: “Diễn Nguyệt Cung có từng đến Độ Thiên Giang chưa?”
Diệp Thiên Tâm hồi đáp: “Diễn Nguyệt Cung từng đến Độ Thiên Giang mấy lần, bên trong cung từng nói Độ Thiên Giang có rất nhiều dị tộc, nhưng Diễn Nguyệt Cung đã tra mấy năm cũng không tra ra được dị tộc nào.”
Từ câu nói này có thể nghe ra nàng hình như không biết bản thân mình là Bạch Dân.
Tuy vậy, theo ký ức của Lục Châu thì Bạch Dân cũng chưa hẳn bị xem là dị tộc, mà là một nhóm người đặc thù trong số Nhân tộc của Đại Viêm. Nếu không Bạch Dân làm sao dám sinh sống cả đời ở Độ Thiên Giang?
Rõ ràng, bên trong cung chỉ dùng “dị tộc” làm cái cớ để nguỵ trang.
Thấy sư phụ vuốt râu trầm tư, Diệp Thiên Tâm đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, trán chạm hẳn vào sàn: “Đồ nhi nguyện chịu bị xử trí, cầu xin sư phụ nghiêm trị!”
“Ngươi đã nhìn thoáng hơn rồi.”
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Khi sư diệt tổ đương nhiên phải nghiêm trị, nhưng hiện tại chân tướng của vụ án Ngư Long thôn vẫn chưa rõ ràng, có lẽ Phạm Tu Văn chỉ là một quân cờ, nếu tra đến cuối cùng mà hung phạm vẫn là bản toạ… thì ngươi tính làm thế nào?”
“…”
Diệp Thiên Tâm ngây người.
Một cảm giác vô lực xông lên đầu nàng.
Chuyện đến nước này, nàng đã không biết nên tin tưởng ai.
“Giải nó vào Nam Các, không cho phép rời đi nửa bước.” Lục Châu phất tay.
Hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung đành bất đắc dĩ gật đầu, đưa Diệp Thiên Tâm trở về.
Lục Châu quay lại Ma Thiên Các.
Ngày hôm sau, Lục Châu vẫn như trước, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Khi thời gian lĩnh hội Thiên thư ngày càng tăng, nội dung phần chữ đọc được trong quyển Thiên Thư Chi Nhân lại tăng lên không ít so với trước đây.
Chỉ là nội dung trong đó vẫn vô cùng thâm sâu khó hiểu.
Sau khi lĩnh hội được một khoảng thời gian, Lục Châu cảm thấy hiện tại tinh khí thần của hắn rất tốt.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu lắc đầu, có lẽ việc lĩnh hội Thiên thư đã tiêu hao hết may mắn của hắn, thôi để khi khác lại rút thưởng vậy.
Điểm công đức còn lại không thể tiếp tục phung phí.
Bây giờ hắn chỉ còn lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu lúc cần kíp vẫn cần điểm công đức để kịp thời bổ sung.
[Ting — Minh Thế Nhân hoàn thành nhiệm vụ điều tra Độ Thiên Giang, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Nghe tiếng thông báo này, Lục Châu hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Trên phương diện chấp hành nhiệm vụ, Minh Thế Nhân làm tốt hơn tất cả những người khác nhiều.
Chờ một lát chắc hẳn sẽ nhận được phi thư do Minh Thế Nhân gửi về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng kỳ quái là…
Lục Châu chờ đủ ba canh giờ nhưng chẳng thấy bóng dáng phi thư đâu.
Phi thư của Ma Thiên Các luôn sử dụng chim truyền tin, tốc độ bay của chúng không hề kém cạnh toạ kỵ cấp truyền thuyết, không thể nào ba canh giờ vẫn chưa bay đến nơi.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn từ trong cung hiệp trợ điều tra chân tướng sự tình Ngư Long thôn. Nếu tra ra được chuyện này, tất sẽ có kiếm tốt cho hắn.” Lục Châu nói.
Lục Châu có một loại cảm giác, có lẽ Minh Thế Nhân đã gặp phiền phức.
Mà đó còn là phiền phức không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi trở về cười nói: “Sư phụ, con đã gửi phi thư cho hắn.”
Trùng hợp ngay lúc ấy ——
Chu Kỷ Phong nhanh chân chạy vào đại điện Ma Thiên Các.
“Tứ - tứ tiên sinh bị thương rồi!”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi: “Tứ sư huynh bị làm sao cơ?”
Trong lòng Lục Châu sinh nghi.
Lần trước bảo hắn đi thông tri cho Phạm Tu Văn, hắn giết mấy tên hắc kỵ vẫn không bị làm sao.
Vậy mà đi điều tra sự tình của Ngư Long thôn lại gặp chuyện, những bí mật đằng sau việc này quả nhiên vô cùng phức tạp.
Trên mặt Lục Châu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn lạnh nhạt vuốt râu nói:
“Nó hiện đang ở đâu?”
“Đã về tới chân núi, Phan Trọng đang dìu tứ tiên sinh lên.”
Không bao lâu sau.
Phan Trọng đưa Minh Thế Nhân vào trong đại điện.
Dáng vẻ của Minh Thế Nhân có chút giống với lúc vừa cùng hắc ám tứ kỵ Trần Trung Hạc đại chiến một trận.
Minh Thế Nhân quỳ rạp xuống đất nói: “Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã tra được một chút manh mối ở Độ Thiên Giang.”
“Nói đi.”
“Ngư Long thôn bên dòng Độ Thiên Giang có rất nhiều quan binh tuần tra, chuyện này đã diễn ra suốt mười năm nay. Nhân lúc đêm tối, đồ nhi thăm dò Độ Thiên Giang, có phát hiện trọng đại.” Minh Thế Nhân nuốt nước miếng, “Bọn họ hình như đang vớt xác dưới sông!”
“…”
Mọi người trong đại điện đều cả kinh.
Độ Thiên Giang có dị tộc xuất hiện, chuyện này thực hư thế nào tạm thời không bàn tới, nhưng điều đó cũng không đáng để bọn họ phải đi vớt những xác chết đã chìm trong nước suốt bấy lâu nay, càng không đáng để làm việc đó trong suốt mười năm!
“Có biết mục đích vớt xác không?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi đang định tiếp tục tra thì vô tình động phải cạm bẫy quỷ dị, không thể không lập tức trở về ngay trong đêm!” Minh Thế Nhân hữu khí vô lực đáp.
Lục Châu chậm rãi đứng lên, bước xuống bậc thang đi đến bên cạnh Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân quỳ sụp xuống: “Đồ nhi vô năng!”
“Ngẩng đầu lên.” Thanh âm Lục Châu cực kỳ uy nghiêm.
Minh Thế Nhân chậm rãi ngẩng đầu.
Quả nhiên, ở giữa mi tâm Minh Thế Nhân, Lục Châu nhìn thấy một đoá hắc sắc liên hoa!
“Vu thuật…”
Phan Trọng đứng cách hắn gần nhất, nhưng lúc đưa hắn trở về cũng không chú ý thấy điểm này… Hắn nghiêng đầu xem xét, quả đúng là vu thuật, không khỏi cảm thấy kinh hãi trong lòng.
“Khó trách tứ tiên sinh gặp phải ám toán, thì ra chính là vu thuật! Tu hành giả sử dụng vu thuật ở Đại Viêm cực kỳ thưa thớt, là người phương nào dám hãm hại tứ tiên sinh?” Phan Trọng kinh ngạc nói.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của hắn mà nhìn sang Minh Thế Nhân: “Ở ven bờ Độ Thiên Giang?”
“Có khả năng trên bờ sông đều là cạm bẫy… Sư phụ, đồ nhi không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi một chút. Vu thuật này chỉ phong ấn sáu thành tu vi của đồ nhi, không có gì đáng ngại…”
Bị phong ấn sáu thành tu vi còn có thể đi suốt đêm từ Độ Thiên Giang về tới Kim Đình Sơn.
Không thể không nói, sức kiên trì và năng lực sinh tồn của Minh Thế Nhân mạnh kinh người.
Có đôi khi Lục Châu thầm nghĩ, Cơ Thiên Đạo lựa chọn đồ đệ thật sự chỉ dựa vào hai câu thơ kia thôi sao?
Người nào trong số đó cũng có thiên phú dị bẩm, lại còn phù hợp với câu thơ đó, không khỏi quá mức trùng hợp.
Phan Trọng khom người nói: “Đúng là vu thuật… phải mau chóng giải khai mới được, nếu không khi vu thuật càng lúc càng mạnh thì tu vi sẽ hoàn toàn biến mất, khi ấy muốn giải khai vu thuật, khó càng thêm khó.”
Chương 93 Lực lượng của vu thuật
Minh Thế Nhân nghe Phan Trọng nói thế liền giật nảy mình, lườm hắn một cái: “Phan Trọng, ngươi đừng nói lung tung.”
Lục Châu giơ tay lên ngăn Minh Thế Nhân lại, ra hiệu cho Phan Trọng nói tiếp.
Phan Trọng hiểu ý, tiếp tục nói: “Ta thật sự không có nói lung tung mà. Năm đó khi ta còn học nghệ ở Tịnh Minh Đạo đã từng nhìn thấy một số tài liệu có liên quan đến vu thuật trong Tàng Thư Các. Vu thuật cũng có chia thành bạch vu thuật và hắc vu thuật. Nếu là kẻ có dụng tâm hiểm độc sử dụng vu thuật, hắn sẽ hoàn toàn lạc lối. Khi ấy ta đang lúc tuổi trẻ cuồng vọng, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vì muốn nhanh chóng đề thăng tu vi nên tìm kiếm tư liệu về vu thuật. Chỉ đáng tiếc, toàn bộ người trong Tịnh Minh Đạo đều giữ kín chuyện này, không có tiền bối nào biết vu thuật chịu dạy cho ta…”
“Cho nên ngươi lựa chọn học Tam Âm Thức?” Chu Kỷ Phong đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Tịnh Minh Đạo trưởng lão chỉ nói với ta, Tam Âm Thức rất thích hợp cho ta tu luyện, nhưng hắn không hề nói cần phải phối hợp với Lục Dương Công! Việc âm dương hoà hợp ta chỉ mới biết được nhờ gặp Cơ lão tiền bối!” Phan Trọng đáp.
“Sau đó thì sao?” Chu Kỷ Phong hỏi.
Phan Trọng tiếp tục nói: “Vu thuật giống như một loại tu hành ấn ký, nó sẽ từ từ thấm vào kinh mạch của tu hành giả, không ngừng ăn mòn rồi phủ kín kỳ kinh bát mạch. Thuật phong ấn của Tịnh Minh Đạo cũng tham khảo từ vu thuật mà ra.”
Đám người gật gù.
Khó trách Phan Trọng lại có tự tin đứng ra đề nghị để mình phong ấn tu vi hắc kỵ, thì ra tự tin của hắn bắt nguồn từ nơi này.
“Cho nên… càng sớm giải khai vu thuật thì càng có lợi đối với tứ tiên sinh. Trường hợp của ngũ tiên sinh đã hoàn toàn bị vu thuật phong bế, hẳn là do thi thuật giả đứng ở khoảng cách gần nên vu thuật có hiệu lực ngay lập tức. Khi ấy thì giải khai sớm hay muộn cũng như nhau.” Phan Trọng nói.
Chu Kỷ Phong lại hỏi: “Ngươi hiểu rõ vu thuật như vậy, có biết được phương pháp phá giải không?”
Phan Trọng gật đầu. “Ta nhớ được trong một quyển sách có nói, cách giải khai thứ nhất, cũng là cách đáng tin nhất, chính là do thi thuật giả tự mình giải khai. Cách thứ hai là do chính tu hành giả đó tu thiền nhập phật hoặc tu đạo nhập định cho đến khi có tu vi vượt xa thi thuật giả thì có thể giải khai, tuy nhiên loại phương pháp này vốn không thể thực hiện được, tu vi đã bị phong ấn thì làm sao mà tu hành?”
“Theo lời ngươi nói thì vu thuật trên người tứ tiên sinh không thể giải khai được sao?”
Phan Trọng lắc đầu, chắp tay về phía Lục Châu: “Chỉ sợ chỉ có Các chủ mới có thể giải khai phong ấn này.”
Các chủ?
Tiểu Diên Nhi và Chu Kỷ Phong đều nhìn về phía Lục Châu.
“Cách thứ ba chính là một tu hành giả khác có tu vi vượt xa thi thuật giả dùng năng lực cưỡng ép tách vu thuật ra. Vu thuật và nguyên khí nếu tranh đấu lẫn nhau sẽ khiến kinh mạch đứt đoạn, bạo thể mà chết. Thế nên chuyện này chỉ có Các chủ làm được.” Phan Trọng nói.
Nghe rất có lý nha.
Trong lòng Lục Châu có chút tắc nghẹn.
Ngoài mặt trông hắn vững như bàn thạch, nhưng trong lòng thì suy nghĩ, làm sao bây giờ???
Mọi người đều đang nhìn về phía hắn kia kìa.
Minh Thế Nhân nghe xong liền dập đầu nói: “Cầu xin sư phụ giải khai cấm chế cho đồ nhi.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nghĩ xem nên xử lý như thế nào.
Nếu Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang đã có cạm bẫy vu thuật thì những người khác trong Ma Thiên Các không thể tuỳ tiện đến đó. Ngay cả Minh Thế Nhân cũng trúng chiêu thì những người khác càng không thể tránh được.
Chuyện của Ngư Long thôn, hắn chỉ có thể tự mình điều tra.
Còn giải khai cấm chế vu thuật như thế nào thì Lục Châu cũng chẳng biết nên làm thế nào. Hắn cũng không thể nói bản thân chỉ có tu vi Phạn Hải cảnh.
Đoan Mộc Sinh nghe chuyện vội vàng chạy đến, sau khi hiểu rõ tình hình liền vội vàng thỉnh cầu: “Sư phụ, sư đệ tuy hay phạm sai lầm, nhưng gần đây biểu hiện không tệ, cầu sư phụ xuất thủ.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng cũng mở miệng cầu xin.
Nếu là trước kia, Cơ Thiên Đạo chắc hẳn sẽ nổi trận lôi đình, một cước đá văng cả đám ra ngoài sân.
Nhưng… khoảng thời gian này biểu hiện của Minh Thế Nhân đúng là rất tốt.
Độ trung thành của hắn tuy không ổn định bằng Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi nhưng khi làm việc lại rất đáng tin, sau này chỉ cần chậm rãi dạy dỗ là được.
Lục Châu suy tư một thoáng rồi phất tay áo nói: “Theo vi sư vào trong.”
Minh Thế Nhân nghe vậy cực kỳ mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lục Châu như một đứa trẻ.
Những người khác cũng thở phào một hơi.
Nhìn theo bóng Minh Thế Nhân đi theo Lục Châu vào trong mật thất.
“Có sư phụ ra tay, vu thuật gì cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Chu Kỷ Phong gật đầu. “Phải đấy, tu vi Các chủ lão nhân gia cực kỳ thâm hậu, đương nhiên sẽ không để chút vu thuật này vào mắt.”
Phan Trọng cũng gật đầu hùa theo nhưng không lên tiếng.
Đoan Mộc Sinh nhìn sang hai người, chợt nói: “Nếu lão tứ đã trúng vu thuật, vậy thì dùng tạm hai người các ngươi vậy.”
“Tam tiên sinh có ý gì?” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
Vù!
Bá Vương Thương trong tay Đoan Mộc Sinh vung lên, hắn hưng phấn nói: “Đi luận bàn với ta nào…”
Phan Trọng: “…”
Chu Kỷ Phong: “…”
Trong mật thất.
Đây là lần đầu tiên Minh Thế Nhân được bước vào mật thất.
Trước đây, không chỉ có mình Minh Thế Nhân, tất cả những đồ đệ khác ngay cả tư cách lại gần cũng không có.
Khi đó mọi người đều nghĩ, có lẽ đồ tốt của sư phụ lão nhân gia người đều để trong mật thất này.
Mật thất lúc nào cũng kín như bưng không một kẽ hở, ngày thường sư phụ đều tu luyện trong đó, bọn họ càng không có khả năng nhìn thấy đồ vật bên trong.
Nên hôm nay khi được bước vào, Minh Thế Nhân đương nhiên cảm thấy kích động, hai mắt nhìn quanh nhìn quẩn…
Trên mặt bàn bày biện đủ loại bí tịch, bên vách tường có giá để vũ khí đủ loại hình đao thương côn bổng, thậm chí trong xó xỉnh cũng vất đầy vũ khí.
Trong lòng hắn thầm tán thưởng không thôi.
Sư phụ lão nhân gia người tung hoành ngàn năm, quả nhiên sưu tập được không ít đồ tốt.
“Ngồi xuống.”
Lục Châu chỉ xuống đất.
Minh Thế Nhân tỉnh táo lại, vội vàng ngồi xếp bằng, không dám nhìn quanh nữa.
Lục Châu vuốt râu bước đến sau lưng hắn.
Tu vi Phạn Hải cảnh bát mạch, lại còn chưa thật sự có năng lực của bát mạch, pháp thân chỉ mới là Tứ Tượng Tung Hoành.
Nhưng dùng để kiểm tra tình trạng thân thể cũng không khó khăn.
Còn muốn giải khai vu thuật thì đúng là nằm mơ.
Lục Châu để ý thấy Minh Thế Nhân đổ rất nhiều mồ hôi, rõ ràng là do lực lượng cấm chế của vu thuật tác oai tác quái.
Theo tình hình này thì có lẽ vu thuật đã phong ấn tám thành tu vi của hắn.
Lục Châu nâng bàn tay già nua lên, đẩy nhẹ vào lưng Minh Thế Nhân.
Nguyên khí từ tay hắn đi vào trong kinh mạch Minh Thế Nhân.
Trong lòng Minh Thế Nhân cả kinh…
Sư phụ lão nhân gia quả nhiên tu vi cao thâm, có thể áp chế nguyên khí Nguyên Thần cảnh trở nên ôn hoà đến mức này.
Càng ôn hoà thì càng không đả thương đến kinh mạch.
Lục Châu khống chế nguyên khí kiểm tra kinh mạch rồi vỗ nhẹ vài chưởng.
Phốc phốc phốc.
Nguyên khí dần tăng lên.
Minh Thế Nhân là tu hành giả đã đả thông bát mạch từ lâu, một chút nguyên khí như thế đi loạn trong kinh mạch sẽ không gây ra chút tổn hại nào đến cơ thể hắn.
Nhưng mà…
Ngay khi nguyên khí của Lục Châu tiếp xúc đến cấm chế vu thuật, một cỗ lực lượng phản kháng đánh về phía hắn.
Minh Thế Nhân nhướng mày.
Trong chốc lát, đầu hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Lực lượng nguyên khí của Lục Châu cảm giác được cấm chế vu thuật… Hắn biết đây chính là lực lượng của vu thuật.
Lục Châu muốn tránh đi cấm chế vu thuật để kiểm tra một kinh mạch khác.
Nhưng khi nguyên khí của hắn định đi đường vòng thì lực lượng cấm chế vu thuật kia tựa như có ý thức, đột nhiên tấn công hắn!
“Lẽ nào lại như vậy!” Lục Châu thu tay lại.
Nhưng lực lượng vu thuật kia tựa như cương khí bắn ra khỏi cơ thể Minh Thế Nhân tấn công về phía Lục Châu.
Lục Châu theo bản năng vung tay áo!
Trạng thái lúc lĩnh hội Thiên thư đột ngột xuất hiện!
Một quang mang màu xanh phủ kín đan điền khí hải đến kỳ kinh bát mạch và não hải Lục Châu.
Quang mang toả ra màu xanh nhàn nhạt đẩy ngược lực lượng vu thuật…
Không hề dừng lại, nó tiếp tục đánh vào lưng Minh Thế Nhân.
Ầm!
Toàn thân Minh Thế Nhân bị lực lượng va chạm, bay thẳng về phía trước!
Đồng thời Minh Thế Nhân cũng cảm giác được lực lượng vu thuật quỷ dị trong cơ thể đã bị đánh tan trong chớp mắt!
Chương 94 Ly Biệt Câu
Một giây trước Minh Thế Nhân còn cảm thán sư phụ ra tay thật hung ác.
Một giây sau cấm chế vu thuật trong cơ thể hắn đã bị đánh tan, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ!
Cho dù là bị đánh bay hắn cũng nguyện ý!
Loảng xoảng.
Minh Thế Nhân đụng ngã hai kệ để vũ khí, đám vũ khí trên kệ rơi loảng xoảng xuống đất.
Cùng lúc đó.
Tại hoàng cung Đại Viêm, trong một căn phòng u ám nào đó.
Ánh sáng phát ra từ ngọn nến ảm đạm ở giữa phòng bị một tấm bình phong ngăn trở.
Phốc ——
Phía sau bình phong, một cẩm y nữ tử đang ngồi xếp bằng vận công. Đột nhiên sắc mặt nàng khẽ biến, phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng tức giận thở hổn hển, tay áo phất lên đánh bay mọi thứ trên bàn xuống đất, sắc mặt hoảng sợ, miệng thì thầm: “Có người phá được vu thuật của ta? Hắn rốt cuộc là ai?”
Sau khi Minh Thế Nhân bị Lục Châu phất tay áo đánh bay một đoạn.
Chính Lục Châu cũng cảm thấy kinh ngạc, loại cảm giác thanh lương dễ chịu ấy lại xuất hiện…
Khi lĩnh hội Thiên thư đúng là sẽ thu hoạch được lực lượng phi phàm, nhưng đáng tiếc là Lục Châu vẫn chưa tìm được cách thức điều khiển và sử dụng loại lực lượng này.
Có điều trước mắt không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Sau khi Minh Thế Nhân ngã vào kệ vũ khí, những cấm chế vu thuật trong người hắn đều bị đánh tan.
Tu vi vốn bị vu thuật áp chế đã khôi phục trong khoảnh khắc, nguyên khí lại trào dâng trong đan điền khí hải.
Đau đớn trên cơ thể chẳng còn sót lại chút gì, Minh Thế Nhân đứng dậy rồi quỳ xuống nói: “Đa ta sư phụ giải khai cấm chế cho đồ nhi! Sư phụ thần uy cái thế!”
Lục Châu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lực lượng phi phàm của Thiên thư quả nhiên không hề đơn giản.
Không ngờ lại có thể khắc chế vu thuật.
Ngay khi Lục Châu đang nghĩ xem làm thế nào để tiến một bước trong quá trình lĩnh hội Thiên thư, thì Minh Thế Nhân đã bị đống vũ khí bên cạnh hấp dẫn.
Hắn cầm lên hai kiện đồ vật, không ngừng dò xét.
“Sư phụ, đây là gì vậy?”
Thứ đầu tiên là một thanh kiếm nhưng không giống kiếm, cũng là một móc câu nhưng không giống móc câu, lưỡi kiếm sắc bén chỉ có một bên, trên đó còn chằng chịt răng cưa trông vô cùng quái dị.
Thứ còn lại trông giống như vỏ của nó.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía hai món đồ này ——
[Ting — thu hồi vũ khí Ly Biệt Câu, đề nghị nhận chủ: Minh Thế Nhân.]
Lục Châu vuốt râu.
Trong mật thất này đúng là có giấu càn khôn.
Không rõ có phải do duyên phận hay không, vậy mà Minh Thế Nhân lại nhặt được vũ khí này.
Lục Châu còn chưa nói gì, Minh Thế Nhân đã cười đùa nói: “Sư phụ, vũ khí này rất thích hợp với con… Từ hình dáng đến lưỡi kiếm, cả cái vỏ này nữa… Chà chà chà, con chính là thích kiểu đồ chơi dở dở ương ương quái dị như vậy đó! Vũ khí này ít nhất cũng là địa giai!”
“Ly, Biệt, Câu…” Minh Thế Nhân chỉ vào hàng chữ cực nhỏ khắc trên vỏ câu, hưng phấn đọc thầm.
Nếu chưa thử nghiệm, chỉ dựa vào nhãn lực để đánh giá thanh vũ khí này thì đúng là nó chỉ có phẩm cấp địa giai.
Ly Biệt Câu dường như đã ở trong mật thất rất lâu, vẻ ngoài của nó rất cổ xưa.
Tuy nhiên Hệ thống đã đề nghị mục tiêu nhận chủ, như vậy sau khi kích hoạt sử dụng nó sẽ là vũ khí thiên giai.
Thấy Minh Thế Nhân tỏ ra đặc biệt yêu thích Ly Biệt Câu, vẻ mặt thì tràn đầy nịnh nọt, Lục Châu khẽ lắc đầu. “Bỏ xuống.”
“A?”
Minh Thế Nhân đầu tiên là sững sờ.
Sau đó hắn cẩn thận và dè dặt đặt Ly Biệt Câu xuống mặt đất.
Hắn không hề dám ngỗ nghịch sư phụ.
“Ngươi vừa mới tiến vào Nguyên Thần cảnh, tu vi chưa đủ ổn định, muốn khống chế vũ khí thiên giai thì còn hơi sớm.” Lục Châu tuỳ tiện bịa ra một cái cớ.
Minh Thế Nhân nghe vậy không hề tức giận mà ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.
Câu này có nghĩa là, sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ ban Ly Biệt Câu cho hắn.
“Đồ nhi tuân mệnh! Đồ nhi nhất định sẽ nhanh chóng ổn định thực lực!” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, phất phất tay.
Minh Thế Nhân hiểu ý rời khỏi mật thất.
Đi đến cửa mật thất, hắn còn quay đầu nhìn lại Ly Biệt Câu lần nữa, trong mắt đều là lưu luyến không rời.
Đồ vật trong mật thất quá mức lộn xộn, cũng may gian phòng đủ lớn nên dù có nhiều đồ vất lung tung cũng không ảnh hưởng đến Lục Châu.
Lục Châu vung tay lên, Ly Biệt Câu lập tức được thu vào tay hắn.
Không lâu sau đó, Lục Châu bước ra khỏi mật thất, tiến vào đại điện.
Đám người Đoan Mộc Sinh không còn ở đó, Minh Thế Nhân thì đang huyên thuyên gì đó với Tiểu Diên Nhi, trên mặt Tiểu Diên Nhi đều là thán phục, liên tục gật đầu.
Lục Châu đi tới.
Hai người thấy thế liền vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Tuy vu thuật đã được giải nhưng ngươi không được khinh thường…”
“Sư phụ dạy phải.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Trong khoảng thời gian này hắn vốn không định rời khỏi Kim Đình Sơn. Dù sao thì với tu vi hiện tại của hắn, ở lại Ma Thiên Các và nghĩ cách thu hoạch điểm công đức từ bọn đồ đệ để gia tăng thực lực mới là cách ổn thoả nhất.
Thế nhưng trước mắt chân tướng sự tình ở Ngư Long thôn đã đến điểm mấu chốt, điều này có liên quan mật thiết đến cao thủ tu hành vu thuật trong cung. Nếu có thể tra ra chân tướng thì hắn sẽ bắt được người đã phong ấn tu vi của Chiêu Nguyệt.
Mà điều quan trọng hơn cả đối với Lục Châu chính là —— trong giao diện nhiệm vụ của Hệ thống hiện lên rõ rõ ràng ràng: điều tra chân tướng Ngư Long thôn, ban thưởng 3.000 điểm công đức.
Tận ba ngàn điểm công đức, đây là mức ban thưởng nhiệm vụ cao nhất từ trước đến nay của Hệ thống.
Như vậy có thể thấy được tầm quan trọng của chuyện này.
“Sáng sớm mai vi sư muốn đích thân đi một chuyến đến Ngư Long thôn.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hắn bừng tỉnh:
“Có sư phụ ra tay, chắc chắn mọi việc sẽ ổn thoả.”
Vu thuật cấm chế trên người hắn vừa mới được giải khai, nên lòng tin hắn dành cho sư phụ còn cao hơn nhiều so với bản thân Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi nghe bảo có thể ra ngoài, lập tức hưng phấn vỗ tay: “Sư phụ, con cũng đi con cũng đi…”
Lục Châu không để ý tới nàng mà nhìn Minh Thế Nhân tiếp tục dặn dò: “Trông chừng hắc kỵ.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân khom người nói, “Có đồ nhi và tam sư huynh ở đây, bọn hắn chắp cánh cũng khó thoát.”
Lục Châu vừa xoay người rời đi, đi được hai bước đã dừng lại hỏi: “Gần đây có tin tức của bọn phản đồ kia không?”
Phản đồ ý nói đám người lão đại Vu Chính Hải, lão nhị Ngu Thượng Nhung.
Minh Thế Nhân liên tục lắc đầu. “Gần đây đồ nhi không hề rời khỏi Kim Đình Sơn, hoàn toàn không biết tin tức gì của ngoại giới cả.”
Lục Châu khẽ vuốt cằm.
Từ sau khi hắn đánh bại đám danh môn chính đạo liên tục hai lần, mấy tên phản đồ này trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau khi giải quyết xong sự tình của Ngư Long thôn, phải nghĩ biện pháp đối phó mấy tên phản đồ này mới được!
Giao phó xong mấy chuyện này, Lục Châu trở lại Ma Thiên Các, một lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Sau khi sử dụng lực lượng của Thiên thư để khắc chế vu thuật, Lục Châu đã hiểu rõ hơn về việc lĩnh hội Thiên thư.
Hắn mở giao diện Thiên thư ra, nội dung cuốn Thiên thư Nhân Tự Quyển sáng rực lên xuất hiện trước mắt hắn.
Lần này những con chữ khó hiểu bỗng nhiên trở nên tràn ngập sinh cơ… khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn trước đây rất nhiều.
“Động nguyên cùng động minh, vạn đạo do thông sinh.”
“Thập thông do tư sinh, diệu hành do thử hưng.”
Lục Châu đọc ra miệng, đột nhiên dừng lại thì thào: “Phạn âm cũng vô hiệu với ta, lại khắc chế được vu thuật, chẳng lẽ Nhân Tự Quyển có công dụng khắc chế các phương pháp tu hành mê hoặc nhân tâm?”
Hắn tiếp tục đọc.
Bên dưới quả nhiên có nội dung mới xuất hiện ——
“Để có được trí tuệ và lý trí, có thể đi bốn phương tám hướng để cảm nhận từng tấc đất mà không thay đổi bản tâm, sẽ rất có ích.”
“Để huỷ hoại trí tuệ và lý trí, có thể nhân lúc đang nhập định tam muội mà khoe khoang thân sắc, chẳng hạn như việc toả ra hào quang ánh sáng, thì tam muội sẽ không còn thanh tịnh.”
(Chú thích: tam muội là cách gọi của đạo giáo, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí phải thanh tịnh, dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.)
Lục Châu đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.
Sáng hôm sau.
Tinh thần sung mãn, Lục Châu đóng giao diện Thiên thư lại, rời khỏi mật thất.
Tiểu Diên Nhi đã sớm ngồi chờ ở trong đại điện, trên mặt đầy vẻ háo hức vì sắp được đi ra ngoài chơi.
Thấy sư phụ đi ra, nàng chạy tới nói: “Sư phụ, sư phụ… Con muốn cưỡi Bạch Trạch! Con không ngồi Bệ Ngạn đâu nha!”
Lục Châu lắc đầu: “Nha đầu con đó!”
Vốn định răn dạy nàng một chút, nhưng nghĩ lại chút yêu cầu nhỏ đó của nàng hắn cũng đáp ứng được nên đành thôi.
Dù sao mình cũng là một lão già họm hẹm, không chịu nổi đường dài xóc nảy.
Hai người bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười với Minh Thế Nhân đang đứng chờ ngoài điện.
Từ trong rừng cây trên Kim Đình Sơn, Bạch Trạch đạp mây mà tới.
Thấy toạ kỵ cấp truyền thuyết xuất hiện, Minh Thế Nhân hâm mộ tới mức muốn rớt tròng mắt.
Đến khi nào hắn mới có một con toạ kỵ như vậy? Cho dù có bị sư phụ ngày ngày đánh mắng cũng xứng đáng.
“Sư phụ, con muốn ngồi phía trước!” Tiểu Diên Nhi nghịch ngợm chỉ tay về phía Bạch Trạch.
Lục Châu không nói gì.
Lưng Bạch Trạch rất rộng, ngồi phía trước tầm nhìn sẽ bao quát hơn, nó phi hành cực kỳ ổn định, rất thích hợp để ngắm cảnh non xanh nước biếc.
Đợi hai người ngồi yên trên lưng, Bạch Trạch mới kêu khẽ một tiếng, đạp lên không rồi biến mất ở chân trời.
Minh Thế Nhân chạy theo một đoạn ngắm nhìn nó, nhưng nào còn trông thấy bóng dáng Bạch Trạch.
Khi Bạch Trạch đang phi hành, Lục Châu kiểm tra bảng Hệ thống, hắn còn lại 2.210 điểm công đức.
Hắn không chọn mua thêm thẻ đạo cụ là vì lúc cần thiết có thể tuỳ thời lựa chọn loại thẻ thích hợp.
Chẳng hạn như… khi gặp phải nguy hiểm không cách nào giải quyết thì hắn có thể chọn mua thẻ Miễn Dịch Sát Thương rồi cưỡi Bạch Trạch rời khỏi nơi đó.
Một canh giờ sau.
Bạch Trạch bắt đầu giảm tốc độ, từ từ hạ xuống.
“Sư phụ, chúng ta đến rồi sao?” Tiểu Diên Nhi còn chơi chưa đã ghiền, không muốn leo xuống.
Lục Châu không thèm đáp lời nàng, điều khiển Bạch Trạch hạ xuống đất.
Tiểu Diên Nhi đành phải nhảy khỏi lưng Bạch Trạch.
Thu hồi Bạch Trạch xong, Lục Châu nhìn quang cảnh xung quanh rồi nói: “Nơi này cách Độ Thiên Giang không xa… Bạch Trạch quá mức chói mắt sẽ khiến người ta chú ý.”
“Sư phụ, người lợi hại như vậy thì cứ giết sạch bọn họ là được mà!” Tiểu Diên Nhi gãi đầu nghi hoặc nói.
“Lắm lời.” Lục Châu bình tĩnh răn dạy nàng.
Sư phụ nói cái gì thì là cái đó!
Lúc hai người đang tạm dừng chân nghỉ ngơi, Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói: “Sư phụ, có người tới gần!”
Tầm quan trọng của Tiểu Diên Nhi có chỗ để phát huy rồi.
Mấy tu hành giả đang khống chế phi kiếm lướt qua khu rừng núi.
“Cơ Thiên Đạo đang đuổi theo! Chạy mau!”
“Ác đồ Ma Thiên Các đến rồi!! Chạy mau!”
Vụt, vụt.
Từng tu hành giả quang minh chính đại bay ngang qua đỉnh đầu Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
Còn có một tên cường giả Phạn Hải cảnh bát mạch bay thấp, khi bay ngang qua hai người họ liền lên tiếng nhắc nhở: “Lão đầu kia, mau tranh thủ thời gian chạy đi! Lão ma đầu Cơ Thiên Đạo đến rồi! Bộ ông chán sống hả?!”
Vụt!
Đám tu hành giả phi hành cực nhanh, trong phút chốc đã biến mất giữa núi rừng.
Tiểu Diên Nhi dẩu môi, hồ nghi nói: “Sư phụ… người đang đuổi theo bọn họ hả?”
Chương 95 Tổ sư gia phô trương như vậy?
Thần sắc Lục Châu vô cùng đạm mạc.
Lão phu sao có thể làm chuyện nhàm chán như thế.
Một đám tôm tép thôi mà.
Lục Châu vuốt râu, rất nhanh đã không để ý tới chuyện này nữa.
Sau khi bọn họ đã đi xa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, Tiểu Diên Nhi mới nói: “Sư phụ, hay là chúng ta đuổi theo giết bọn họ đi!”
“Tại sao?” Lục Châu hỏi.
“Bọn hắn mắng chửi người, còn đổ oan cho người! Chúng ta nên đuổi theo giết sạch, không thể để bị đổ oan vô lý như thế.” Tiểu Diên Nhi nói.
Cái thứ logic này…
Làm cho người ta không nói được lời nào.
Lục Châu khinh thường, lắc đầu nói: “Kẻ bị bọn họ mắng là một người khác hoàn toàn.”
“Ai ạ?”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân giẫm đạp nặng nề khiến mặt đất chấn động khẽ rung rung.
Ở phía cuối rừng cây loáng thoáng xuất hiện bóng dáng vài người.
Hai người nhìn về phía tiếng động, trông thấy một đội nhân mã không nhanh không chậm đang tiến lại gần.
Là toạ kỵ cấp sử thi…
Toạ kỵ quý giá hơn phi liễn rất nhiều.
Từ trong rừng cây đi tới chính là một con toạ kỵ cực kỳ to lớn, thân thể như tường thành, bốn chân to như cột đình.
Đây chính là toạ kỵ cấp sử thi Tượng Vương có khả năng sinh tồn cực mạnh, độ phòng ngự cực cao, có thể đi trên đủ loại địa hình như đường núi gập ghềnh hay đường sông nước chảy xiết. Duy chỉ có một nhược điểm là nó không thể phi hành.
Trên lưng Tượng Vương là một toà liễn lớn như một chiếc kiệu khổng lồ, tuy đơn giản nhưng lại rất hoa lệ.
“Tượng Vương.” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm một câu.
Ở hai bên Tượng Vương là ba tên tu hành giả đang phi hành, gồm hai nam một nữ.
Tốc độ của bọn họ không nhanh nhưng cũng không xem là chậm.
Một bước của Tượng Vương dài mấy mét.
Mỗi lần nó cất bước đều sẽ phát ra tiếng giẫm đạp nặng nề.
Lục Châu phất phất tay, ra hiệu cho Tiểu Diên Nhi rời đi cùng hắn.
Nước sông không phạm nước giếng.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đi theo sư phụ, hướng về phía Ngư Long thôn.
Nhưng mà…
Vừa đi được mấy bước, nữ hài tuổi tác không lớn đang lơ lửng bên cạnh Tượng Vương bỗng nhiên ngự kiếm bay tới.
Bay đến trước mặt Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
“Ê.” Nữ hài kia giẫm trên phi kiếm, hung hăng gọi.
Tiểu Diên Nhi thấy người tầm tuổi mình mà có dũng khí cản đường, liền tức giận nói: “Ê cái gì mà ê! Đừng có cản đường!”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía nữ hài.
Một tu hành giả Thần Đình cảnh thiên phú không tồi, nhưng nếu so sánh với Tiểu Diên Nhi thì còn kém xa lắm.
Lãng phí một tấm thẻ đạo cụ trên người đám tu hành giả nhàm chán này hoàn toàn không đáng.
Nữ hài ngự kiếm phi hành kia một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt Tiểu Diên Nhi và tự giới thiệu: “Ta chính là cửu đệ tử Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi! Ta hỏi ngươi, có trông thấy mười tên tu hành giả chạy về hướng nào không?”
Tiểu Diên Nhi: “? ? ?”
Dám giả mạo ta?!
Nàng lập tức nổi trận lôi đình, nào có quan tâm đến câu hỏi của nữ hài kia.
Không thể nhịn được nữa!
Tiểu Diên Nhi chân đạp xuống đất, toàn thân như một mũi tên vọt đến trước mặt nữ hài kia.
Ầm ầm ầm!
Hai người kịch chiến!
Luận thân pháp, Thái Thanh Ngọc Giản của Tiểu Diên Nhi đương thời vô song.
Kẻ giả mạo hoàn toàn không ngờ Tiểu Diên Nhi sẽ ra tay đột nhiên như thế, nàng ta trở tay không kịp, liên tiếp lui về sau.
Ầm ầm ầm.
Tiểu Diên Nhi vừa dùng quyền vừa dùng cước, thân pháp như điện, đánh cho đối phương tối tăm mặt mũi.
Tính tình nha đầu này vẫn rất táo bạo nóng nảy.
Lục Châu nhìn về phía Tượng Vương, đối phương hình như không có động tĩnh.
Ngoài mặt Lục Châu không thể hiện vui giận, nhưng vẫn luôn thời thời khắc khắc chú ý đến người ngồi trên lưng Tượng Vương…
Tu hành giả đối địch với Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, cho dù cả đám người này cùng xông lên thì Tiểu Diên Nhi vẫn dư sức đánh một trận. Nhưng người ngồi trên lưng Tượng Vương có tu vi ít nhất là Nguyên Thần cảnh. Nếu hắn xuất thủ thì Tiểu Diên Nhi không có phần thắng.
Nhưng xem ra đối phương tựa hồ không có ý định ra tay, mà lại còn có vẻ hăng hái quan sát trận chiến.
Sự chú ý của người đó hình như đang dành cho Tiểu Diên Nhi.
Ngay lúc Lục Châu đang tính toán.
Tiểu Diên Nhi đá ra một cú liên hoàn cước, pặc pặc pặc, đá cho nữ hài trẻ tuổi kia rơi xuống đất.
Phịch!
Nữ hài giả mạo tiếp đất lăn mấy vòng, trông chật vật không chịu nổi!
Chính lúc nữ hài giả mạo không phục muốn đứng dậy tái chiến lần nữa ——
“Lui ra.”
Trên toạ kỵ Tượng Vương truyền đến âm thanh thong thả mà trầm thấp.
Lục Châu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Từ toà liễn trên lưng Tượng Vương có một lão giả râu tóc bạc phơ bước ra, hai mắt thâm thuý, trên mặt đầy nếp nhăn.
Thoạt nhìn có vẻ giống Cơ Thiên Đạo lúc Lục Châu mới vừa xuyên không tới đến bảy tám phần.
Chỉ khác là bây giờ sau khi sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, tướng mạo Lục Châu đã thay đổi, trông hoàn toàn khác biệt với lão giả này ——
Tính danh: Đinh Phồn Thu
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh
…….
Đinh Phồn Thu chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Diên Nhi lộ vẻ tán thưởng, sau đó lại nhìn sang Lục Châu rồi hỏi: “Ngươi không sợ bản toạ?”
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Vì sao phải sợ?”
Đinh Phồn Thu chỉ về phía Tiểu Diên Nhi. “Hôm nay tâm tình bản toạ không tệ. Nếu là lúc bình thường, bản toạ đã trừng trị ngươi tội vô lễ.”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, liền bật cười.
Nàng hạ xuống đất, đến bên cạnh Lục Châu rồi chỉ tay về phía Đinh Phồn Thu đứng trên lưng Tượng Vương, lớn tiếng nói: “Lão đầu, ngươi có biết vị đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Ánh mắt nàng rất hung hăng.
Ngụ ý là, dám giả mạo sư phụ ta, xem xem sư phụ ta có đánh chết ngươi không!
Không đợi Lục Châu mở miệng nói chuyện.
Đinh Phồn Thu lại lần nữa dò xét Tiểu Diên Nhi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như trông thấy con mồi, nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh nói: “Tiểu nha đầu, thiên phú của ngươi không tệ. Ở tuổi này mà đạt đến cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo, đúng là hiếm thấy.”
Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh Lục Châu, lè lưỡi trêu tức nữ hài vừa bị nàng đánh bại.
Sắc mặt Lục Châu lạnh nhạt không trả lời.
Đinh Phồn Thu cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nhìn Lục Châu. “Uy danh của bản toạ, chắc hẳn lão cư sĩ đã từng nghe qua.”
Lục Châu nhàn nhạt vuốt râu. “Lão phu ở thâm sơn đã lâu, không biết nhiều lắm…”
“…”
Hai người bên cạnh hắn lộ vẻ tức giận.
Đinh Phồn Thu khoát tay nói: “Không vội, bản toạ sẽ từ từ nói cho ngươi biết.”
Hắn chậm rãi nghiêng người, phất tay áo nói: “Mời hai vị lên liễn.”
Ngữ khí rất bình thản nhưng có thể nghe ra ý vị uy hiếp trong lời nói.
Đồ đệ bên cạnh Đinh Phồn Thu hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn phải làm thế, nhưng bọn họ vẫn bay tới bên người Lục Châu.
Lục Châu âm thầm suy đoán, nơi này cách Độ Thiên Giang rất gần, bọn họ tới đây làm gì?
Tên Đinh Phồn Thu này có tu vi Nguyên Thần cảnh, lại giả mạo lão phu, không sợ bị chính đạo thảo phạt sao?
Việc này đúng là không đơn giản.
Lục Châu mở miệng hỏi: “Ngươi muốn đến Độ Thiên Giang?”
Khi Lục Châu nói ra lời này, trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Những người xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức nào.
Đinh Phồn Thu vẫn đứng yên làm tư thế mời như trước, nhưng hắn lại không biết lúc này đây mình đang đứng ở trước cổng quỷ môn quan.
“Bản toạ đúng là muốn đi đến vùng phụ cận Độ Thiên Giang… Tượng Vương am hiểu hành tẩu. Mời lên.”
Hai tên thuộc hạ cũng làm tư thế mời.
Ánh sáng nhàn nhạt trong lòng bàn tay Lục Châu biến mất.
“Vậy lão phu sẽ không khách khí.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Lão cư sĩ… cũng đến phụ cận Độ Thiên Giang?” Đinh Phồn Thu hỏi.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Hình như ngươi có vẻ rất quan tâm đến sự tình Độ Thiên Giang?”
Đinh Phồn Thu hé miệng cười một tiếng đầy tang thương, sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Hắn hào phóng vung tay áo.
Tượng Vương phục tùng mệnh lệnh, hạ hai chân trước xuống, toà liễn trên lưng nó cũng thấp xuống để dễ bề leo lên.