• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (1 Viewer)

  • Chương 52-55

Chương 52 Cuộc chiến của Dưỡng Thần Cảnh

Chương 52: Cuộc chiến của Dưỡng Thần Cảnh

Ngay có một số người có lòng muốn can thiệp vào chuyện này, cũng đã muộn rồi.

Giờ phút này, đương nhiên Liễu gia cũng đã nhận được tin tức này.

Liễu Thanh Phong nghe tin tức truyền đến, trong lòng tuy là khiếp sợ không thôi, nhưng cũng lập tức truyền lại một mệnh lệnh.

Bắt đầu kế hoạch!

Liễu Thanh Phong chậm rãi đi đến đại sảnh nghị sự, nhìn về phía hai sứ giả đến từ đội lính đánh thuê Huyết Sát cùng Ám Ảnh Đoàn.

“Các vị đã đạt được mục đích chưa?”

Nghe vậy, hai gã sứ giả đều trầm mặc không nói.

Liễu Thanh Phong biết tình huống không đúng, không nhịn được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thực không dám giấu diếm. Liễu gia chủ, một tháng trước đội lính đánh thuê Huyết Sát đột nhiên mất liên lạc với ta, bây giờ lại liên lạc lại...”

“Ám Ảnh đoàn cũng vậy.”

“Một tháng trước? Sao bây giờ các ngươi mới nói với ta?”

Liễu Thanh Phong chau mày.

Hai người cúi đầu, thân thể hơi run.

Sở dĩ bọn hắn không dám nói cho Liễu Thanh Phong là bởi vì sợ ông ta đột nhiên không vui, sẽ hạ sát thủ đối với hai người bọn hắn.

Tuy rằng trong lòng Liễu Thanh Phong phẫn nộ, nhưng ông ta biết hiện tại không phải lúc tùy tiện phát tiết.

“Được rồi, hai người Động Linh Cảnh mà thôi, mất rồi thì đành vậy.”

“Hôm nay lão tổ đã bước vào bát trọng thiên, huỷ diệt Phương gia và vương thất cùng lắm cũng chỉ mất mấy ngày!”

Ông ta lắc đầu.

...

Mấy canh giờ sau khi Toại Bình Thương băng hà.

Quận thủ của hai đại châu và thành chủ tiểu thành của Vương triều Tây Bắc đột nhiên khởi binh tạo phản!

Không cần đoán cũng biết, đây nhất định là bút tích của Liễu gia.

Chiến hỏa vừa phát sinh, thoáng chốc đã lan tới hơn nửa vương triều.

Ngoài ra, thủ đô được canh phòng sâm nghiêm cũng nghênh đón khách không mời mà đến.

Từng thành viên đến từ các đại thế lực ngầm đánh bất ngờ vào cổng các đại thành. Mà ám vệ của Liễu gia cũng theo sát phía sau.

Toại Nguyên vương cung.

Không lâu sau khi Toại Bình Thương bỏ mình.

Một vị tiên hoàng của vương thất còn chưa vẫn lạc cảm ứng được huyết mạch biến mất, sau đó mạnh mẽ phá quan mà ra.

Sau khi phát hiện con cháu ngã xuống, ông ta bất đắc dĩ tiếp quản vương quyền.

Một lão giả tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, người khoác long bào từ trên cao nhìn xuống thần tử đến đây bẩm báo: “Đã điều tra rõ kẻ tạo phản, còn có người phía sau sai sử đánh bất ngờ Lạc Li Thành chưa?”

“Hồi bẩm bệ hạ, đã điều tra xong, kẻ tạo phản và người phía sau sai sử chính là Liễu gia!”

Nghe được hai chữ Liễu gia, trên trán vị tiên hoàng này nổi đầy gân xanh.

Ông ta không nhịn được phẫn nộ rống: “Hay cho một Liễu gia, năm đó bản vương vẫn còn chấp chưởng vương quyền thì không nên nghe lời tên tội thần này, nếu như trực tiếp diệt trừ Liễu gia thì cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy!”

“Thương Nhi, Thương Nhi chết cũng do người Liễu gia làm?”

“Không ạ, căn cứ vào tình báo, kẻ động thủ hẳn là người của Huyết Sát Các.”

“Huyết Sát Các? Đây là tổ chức gì? Một trăm năm bản vương bế quan này, trong số dân chúng lại xuất hiện thế lực cường đại như vậy sao?”

Lão giả nghe thấy cái tên xa lạ thì nhíu chặt lông mày lại.

“Vâng. Thế lực này đột nhiên xuất hiện vào một tháng trước, tốc độ phát triển mạnh không gì sánh được, ta và tiên vương bệ hạ còn chưa phản ứng kịp, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi thế lực này đã trải rộng toàn bộ vương triều.”

“Huyết Sát Các thần bí khó lường, ngay cả phó Đốc Sát Sứ Lưu Quan của chúng ta cũng vừa mới táng thân trong tay cường đạo Huyết Sát Các!”

Thần tử bẩm báo này chính là Tổng Đốc Sát Trưởng hiện tại của Đốc Sát Bộ - Từ Nhai Sinh. Hắn cũng là cường giả duy nhất có tu vi nhị trọng thiên, bước chân vào Dưỡng Thần Cảnh trong số các Đốc Sát Sứ!

“Huyết Sát Các? Bản vương đã nhớ kỹ, đợi đến lúc Liễu gia bị diệt trừ sạch sẽ, đó chính là ngày Huyết Sát Các bị tiêu diệt!”

Lão giả hết sức tức giận.

Hai người nói chuyện với nhau không bao lâu, một đạo âm thanh già nua bỗng vang vọng cả tòa Lạc Li Thành.

“Lão thất phu Toại Quảng đi ra đây nhận lấy cái chết cho ta!”

Nghe vậy, hai tròng mắt của vị tiên hoàng vương thất được gọi là Toại Quảng nổi lên một đạo tinh quang.

Từ Nhai Sinh còn chưa hoàn hồn, một uy áp cuồn cuộn chợt bạo phát từ trên người Toại Quảng!

Dưỡng Thần lục trọng thiên!

Dưới sự khiếp sợ của Từ Nhai Sinh, Toại Quảng hóa thành một đạo lưu quang lao ra ngoài cung.

Đi kèm theo đó là một giọng nói: “Liễu Phật Nhiên, không ngờ ngươi lại chưa chết. Vừa hay, sau khi bản vương chém giết ngươi thì có thể chặt đầu ngươi để ngươi tận mắt chứng kiến Liễu gia của mình tuyệt chủng như thế nào!”

Trên bầu trời Lạc Li Thành, mây đen rậm rạp, sấm chớp rền vang.

Hai đạo thân ảnh đứng sừng sững trong hư không liên tục giằng co.

Tuy Liễu Phật Nhiên cũng đầu đầy tóc bạc nhưng khuôn mặt giống như một người trung niên.

Khoảnh khắc Toại Quảng nhìn thấy đối phương, con ngươi bỗng co rụt lại, giật mình nói: “Ngươi đột phá? Hơn nữa cỗ khí tức này... bát trọng thiên!”
Chương 53 Cuộc chiến của Dưỡng Thần Cảnh 2

Chương 53: Cuộc chiến của Dưỡng Thần Cảnh

“Lão bất tử, không ngờ đúng không? Ngày đại nạn buông xuống ta không chỉ đột phá đến thất trọng thiên mà còn tiếp tục tu luyện trăm năm nay, mãi cho đến khi kết thúc bế quan thì đã bước vào bát trọng thiên!”

Liễu Phật Nhiên nhếch môi cười nói.

Trong lúc nội tâm Toại Quảng vẫn còn khiếp sợ không thôi, từ phía xa lại có một đạo khí tức cường đại hướng về phía bọn hắn bên này.

“Bệ hạ, lão nô cứu giá chậm trễ, xin hãy thứ tội.”

Chính là lão giả Động Linh lục trọng mặc đạo bào màu trắng.

Nhìn thấy đối phương, trong lòng hai người đều kinh ngạc vạn phần, đặc biệt là Toại Quảng.

Trong con ngươi vốn còn hiện vẻ lo lắng đối với tu vi cường đại của Liễu Phật Nhiên, khoảnh khắc này lại bị quét sạch hơn phân nửa.

Người tới chính là vị lão tổ kia của Phương gia, Phương Chính Quân.

Ông ta đã từng là thừa tướng trong thời kỳ Toại Quảng chấp chính.

Hai người chơi với nhau từ thuở thiếu thời đến lớn, có thể nói tình nghĩa giữa bọn hắn rất sâu sắc.

Hai vị Dưỡng Thần lục trọng thiên đánh bại một vị Dưỡng Thần bát trọng thiên cũng không phải không có khả năng.

“Hừ, có thêm một người thì thế nào, thắng lợi cuối cùng cũng sẽ nghiêng về Liễu gia ta.”

“Toại gia ngươi ngồi bảo tọa nhiều năm như vậy, giờ đây đến phiên Liễu gia ta ngồi một chút rồi.”

“Kình Thiên Kiếm!”

Liễu Phật Nhiên lấy pháp bảo Huyền giai thượng phẩm của bản thân ở bên hông ra, phóng về phía Toại Quảng.

“Tặc tử sao ngươi dám?”

Phương Chính Quân quát lên, đồng thời nhấc pháp bảo phất trần trong tay lên.

Rất nhanh, một trận đại chiến trên bầu trời Lạc Li Thành bắt đầu.

Ở một bên khác cách Lạc Li Thành không xa cũng diễn ra đại chiến giữa các Dưỡng Thần Cảnh.

Một bên là gia chủ Phương Hùng Bá của Phương gia và Thái Thượng cung phụng Dưỡng Thần Cảnh nhất trọng thiên cùng với đông đảo cao thủ của Phương gia.

Bên còn lại là Liễu Thanh Phong của Liễu gia, còn có đám đầu sỏ của các đại thế lực ngầm.

“Liễu Thanh Phong ngươi thật to gan, dám ngang nhiên tạo phản!”

Phương Hùng Bá chỉ tay phải vào mũi Liễu Thanh Phong, phẫn nộ quát.

“Tạo phản? Không phải là bị các ngươi ép sao? Thật sự cho rằng ta không biết mấy trò mèo của Phương gia ngươi và vương thất chắc?”

“Hôm nay nếu không phải Phương gia ngươi và vương thất chết thì chính là Liễu gia ta vong!”

Liễu Thanh Phong nói xong, khí tức Dưỡng Thần tam trọng thiên bộc phát ra.

“Dưỡng Thần tam trọng thiên, ngươi đột phá?”

Phương Hùng Bá cả kinh.

Hắn vốn tưởng rằng Liễu Thanh Phong vẫn còn là Dưỡng Thần nhị trọng thiên bằng với hắn, không ngờ sau hơn mười năm không gặp đối phương vậy mà lại đột phá rồi.

Thảo nào Liễu gia chỉ có hai vị Dưỡng Thần Cảnh thế nhưng lại dám công khai tạo phản.

Hóa ra là họ đã có tự tin từ lâu.

Một vị Dưỡng Thần tam trọng thiên cùng một vị Dưỡng Thần bát trọng thiên.

Quả thật họ đã có căn cơ tạm biệt vương thất cùng Phương gia.

“Dưỡng Thần tam trọng thiên thì đã sao, hai vị Dưỡng Thần nhị trọng thiên của chúng ta bắt tay hợp tác với rất nhiều đệ tử Phương gia còn sợ không đánh lại một mình ngươi cùng với đám ô hợp kia sao?”

Tuy rằng trong lòng Phương Hùng Bá kinh ngạc không thôi nhưng vẫn nói như vậy.

“Hừ, vậy cứ chờ xem, là kẻ nào tự rước lấy diệt vong.”

Liễu Thanh Phong cười chế giễu, sau đó quay đầu nhìn về đám thủ lĩnh của các thế lực ngầm lớn.

“Các vị nếu như hôm nay ai trợ giúp Liễu gia ta thành công ngồi lên đế vị, Liễu gia ta nhất định sẽ hậu tạ.”

“Ra tay!”

Khi tiếng hô này vang lên, rất nhiều thủ lĩnh của thế lực ngầm đều đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó lần lượt lao tới chém giết với các cao thủ Động Linh mà Phương gia dẫn tới.

Một trận chiến bắt đầu nổ ra.

“Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.”

Tại một phủ quận thủ cách Lạc Li thành khoảng trăm dặm.

Dạ Mệnh đứng trên tháp canh của phủ quận chủ, theo dõi hai trận chiến lớn đang diễn ra ở nơi xa, nụ cười trên khóe môi ngày càng nồng đậm.

Sau đó hắn lập tức xoay người.

Phía sau một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đang nửa quỷ.

“Tình hình bên phía Liễu gia cùng Phương gia thế nào rồi?”

“Hồi bẩm các chủ đại nhân, sát thủ trong các đã đến thành trì mà Liễu gia cùng Phương gia đang có mặt.”

“Bây giờ chỉ còn đợi mệnh lệnh của ngài, tiến hành tiêu diệt.”

“Được. Vậy truyền lệnh của ta, hễ là người mang huyết mạch của Liễu gia cùng Phương gia trong thành...”

“Giết không tha!”

Huyết quang vụt qua trong mắt của Dạ Mệnh.

“Tuân lệnh!”

Bên ngoài viện phủ của Liễu gia ở Thiên Vân thành.

Các thi thể lần lượt ngã vào vũng máu.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nỗi sợ hãi cùng kinh ngạc.

“Khụ khụ, tên tiểu tiện chủng nhà ngươi lại dám hạ độc.”

Một ông lão có bộ râu cá trê, chiếc áo bào màu lam mặc trên người đã nhuộm đẫm máu. Sau khi phun ra một ngụm máu đen từ khóe miệng, ông ta vận chuyển linh lực toàn thân, tay phải túm lấy một thiếu niên đang run rẩy cách đó không xa.

Nhưng ông ta vẫn còn chưa kịp chạm vào người này thì một đạo kiếm khí đã chém vào hư không.

‘Vút!’

Một chiếc đầu bay lên cao.

Chiếc đầu rơi xuống kia chính là của ông lão có bộ râu cá trê vừa rồi.
Chương 54 Lửa giận của Liễu Trì Vân

Thiếu niên nhìn thấy cảnh này, cơ thể vốn đang hơi run rẩy chợt dừng lại, nhìn về phía Du Vô Gian đang bước ra khỏi bóng tối từ phía sau.

“Thế nào? Kiếm thuật của ta cũng được chứ nhỉ?”

Du Vô Gian nhìn người thiếu niên trước mắt với ý cười tràn ngập trên khuôn mặt.

Rõ ràng người thiếu niên kia là Liễu Trì Vân.

Liễu Trì Vân vẫn còn chưa kịp nói gì thì lại xuất hiện thêm một vị sát thủ của Huyết Sát Các.

Sát thủ đó nửa quỳ trên đất cung kính nói với Du Vô Gian: “Đại nhân, những người còn lại đã bị chúng ta bao vây vào một góc.”

“Đi theo ta.”

Du Vô Gian nói một câu với Liễu Trì Vân.

Liễu Trì Vân nghe xong, khẽ gật đầu rồi đi theo.

Cả dọc đường, hắn ta nhìn thấy từng cỗ thi thể cung phụng cùng với đệ tử của Liễu gia.

Có người chết trong ao nhỏ, máu đã nhuộm đỏ mặt ao màu xanh lam.

Lại có kẻ bị chém thành hai mảnh, thảm đến độ không nỡ nhìn!

Ngay cả Liễu Trì Vân người đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh huyết tanh mưa máu cũng không khỏi cảm thấy dạ dày cuộn trào muốn nôn.

Chỉ có điều...

Ngoại trừ điều đó ra, hắn ta không hề tỏ ra sợ hãi mà lại nở một nụ cười khiến người ta dựng tóc gáy.

Hắn ta đều nhớ rất rõ ràng đám súc sinh này đã từng bắt nạt mình cùng nương như thế nào.

Bây giờ mới đi được mấy bước nhưng đã có thể gặp lại “người quen” lúc trước.

Hắn ta thật sự vui mừng khôn xiết.

Tại đại sảnh trong phủ đệ.

Lúc này Liễu Phồn Kiếm - trưởng tử của Liễu Gia Phong cả người đầy vết thương, chật vật không chịu nổi. Hắn ta đã không còn phong thái ngày thường như mấy ngày trước nữa.

Mà vây quanh hắn ta ngoài hai vị cung phụng Động Linh Cảnh của Liễu gia ra, thì còn có Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão của nhà họ Liễu.

“Huyết Sát Các các người thật là to gan, ban đêm lại dám lén tấn công Liễu gia ta, chờ lão tổ và gia chủ trở lại nhất định sẽ diệt sạch Huyết Sát Các các người không còn một mống.”

Ánh mắt Nhị trưởng lão người đã đạt tới Động Linh Cảnh ngũ trọng thiên nhìn lướt qua sát thủ Huyết Sát Các trải đầy khắp các góc xung quanh, giận dữ nói.

“Hừ? Diệt sạch không còn một mống? Không, hôm nay ba nhà các ngươi đều sẽ chết trong tay của Huyết Sát Các ta.”

“Còn Huyết Sát Các của chúng ta sẽ trở thành người cai quản mới của mảnh đất này.”

Một sát thủ hàng chữ Nhân có cảnh giới Động Linh bát trọng thiên lạnh lùng lên tiếng.

Tam trưởng lão là một đại hán cao to vạm vỡ.

Tuy rằng trên ngực có một vết đao chém trông rất dữ tợn nhưng vẫn bật cười ha ha: “Ha ha ha, giết sạch ba nhà ư? Đầu óc Huyết Sát Các các người bị úng nước hả?”

Ông ta vừa dứt lời, Liễu Phồn Kiếm kẻ đang được bốn người họ bảo vệ ở giữa liếc nhìn đống thi thể của các đệ tử Liễu gia trong đại sảnh kia, cuối cùng không nhịn được quát lớn: “Tại sao Huyết Sát Các các ngươi lại vi phạm ước hẹn, đột nhiên ra tay với liên minh, Huyết Sát Các các ngươi tiến hành giao dịch như vậy à?”

Hắn ta nói xong lời này không lâu thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của Du Vô Gian.

“Vi phạm? Chẳng phải các ngươi là người làm trái với giao dịch trước đấy sao? Nếu không chúng ta cũng sẽ không tự dưng lại ra tay với các ngươi.”

Cùng với tiếng bước chân, tất cả mọi người trong Liễu gia đều nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, là một kiếm khách trung niên với khuôn mặt mơ hồ và một thiếu niên đi theo sau.

Khi trông thấy thiếu niên kia, dù có ngốc đến mấy họ cũng đoán ra được vài điều.

Nhị trưởng lão gầm lên trước tiên: “Kẻ phản bội! Quả nhiên là tiểu tiện chủng nhà ngươi, ban đầu lão tử hẳn nên giết chết ả ta khi ả tiện nhân kia mang thai ngươi.”

“Ha ha ha? Kẻ phản bội? Chẳng phải ta đã cắt đứt quan hệ với Liễu gia ngươi từ lâu rồi sao? Còn chưa kể đến việc nếu không phải Liễu gia các ngươi tàn nhẫn đến mức hại nương của ta phải chết đói thì làm gì có ngày hôm nay?”

Liễu Trì Vân nhìn người vốn dĩ mình nên gọi một tiếng cha rồi bật cười chế giễu.

“Tiểu tiện chủng, ta sẽ phải khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!”

Nhị trưởng lão lửa giận ngút trời, cả người đang định thi triển một loại công pháp nào đó.

Đột nhiên...

“Phụt! Đây là máu...”

Nhị trưởng lão bỗng phun ra một ngụm máu đen.

Liễu Trì Vân cười nói: “Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi à? Ta còn tưởng rằng các ngươi đều không biết ta đã hạ độc vào trong giếng cơ.”

“Hóa ra là ý đồ của tiện chủng nhà ngươi!”

Lòng bàn tay Nhị trưởng lão khẽ run rẩy, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào Liễu Trì Vân.

Mấy ngày trước Liễu Trì Vân đột nhiên quay về Liễu gia, còn nói với họ rằng mình đã không còn chỗ nào để đi, chỉ còn lại mỗi Liễu gia này.

Bởi vì người ký kết hiệp ước với Huyết Sát Các là Liễu Trì Vân. Nếu như hắn ta vừa chết, nói không chừng một khí họ làm trái thì ngọn lửa quỷ dị kia sẽ xảy ra trên người mình.

Liễu Thanh Phong thấy đối phương muốn trở về, tự nhiên không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Chương 55 Nỗi sợ hãi của đời người

Không nghĩ tới tiểu súc sinh này lại tính kế như vậy.

Nghe thấy những lời của Liễu Trì Vân, Tam trưởng lão khẽ nhắm mắt, như thể muốn thử xem sự ghê gớm của loại độc này.

Ngay sau đó ông ta cũng giống như Nhị trưởng lão.

‘Phụt!’

Tam trưởng lão cũng đột ngột phun ra một ngụm máu đen, kinh ngạc nói: “Kim Ngọc Nội Công Pháp của ta lại thật sự không chống lại được độc này.”

Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Phồn Kiếm cùng hai vị cung phụng còn lại của Liễu gia cũng trở nên khó coi.

Họ cũng trúng chất kịch độc này.

Thảo nào sát thủ Huyết Sát Các lại có thể dễ dàng đánh bại tất cả cung phụng cùng với cao thủ của Liễu gia bọn họ.

Độc tố kỳ lạ này chắc chắn đóng vai trò cực lớn trong chuyện này.

Nhị trưởng lão đang suy nghĩ bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Ông ta liếc nhìn phía bên phải không khỏi quát lên: “Lão Tam chờ đã!”

Tam trưởng lão cũng là một kẻ có tính cách nóng nảy, vậy mà trực tiếp rút pháp đao Huyền giai hạ phẩm ở thắt lưng ra, không màng tất cả xông tới chỗ Liễu Trì Vân.

Tam trưởng lão quát lớn: “Tiện chủng đáng chết dù không thể sử dụng được linh khí, ta cũng thừa sức giết chết ngươi!”

Theo lẽ thường mà nói quả thật là vậy, chẳng qua ông ta hình như đã quên mất một điều.

Đao vẫn còn chưa chạm tới Liễu Trì Vân thì đột nhiên đã bị chặn lại bởi một cây kiếm gỗ trông vô cùng bình thường không có gì đặc biệt.

“Hai vị huynh đài này, ông coi ta là không khí đó hả?”

Du Vô Gian cầm kiếm gỗ trong tay, mỉm cười thoải mái chặn lại một chém nặng nề này của Tam trưởng lão.

“Hừ, để lão tử lĩnh giáo một chút sự lợi hại của cao thủ Huyết Sát Các nào!”

Tam trưởng lão hét lên tiếng, thế nhưng không màng đến sự phản phệ của chất kịch độc, liều mạng kích phát tu vi của mình.

Động Linh thất trọng thiên đột ngột tăng vọt.

Rõ ràng ông ta muốn tranh thủ chém chết Du Vô Gian có thể là kẻ cầm đầu đội ngũ Huyết Sát Các lần này chỉ bằng một đao, trước khi mình bị chất độc phản phệ mà chết.

“Đây chính là một chiêu mạnh nhất từ trước đến nay mà lão tử phải mất cả đời để tu luyện, đỡ chiêu!”

Đao trong tay Tam trưởng lão phát ra ánh lửa nóng bỏng mãnh liệt, như thể trên thân đao còn kèm theo ngọn lửa hừng hực.

Ngay lúc mọi người đều tưởng rằng sẽ trông thấy một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

‘Phụt!’

Âm thanh xác thịt bị chém đứt cùng với một tiếng máu phun tung tóe vang lên.

Cơ thể của Tam trưởng lão đã bị chém thành hai nửa.

Thi thể đổ nhào xuống đất.

Biểu cảm trong mắt như thể gặp quỷ, ông ta chỉ còn lại một hơi tàn, cố hết sức nói ra một câu vô cùng khẽ và yếu ớt: “Động, Động, Động Linh cửu trọng thiên...”

Du Vô Gian vẩy sạch máu đọng trên thanh kiếm gỗ, liếc nhìn thi thể thảm không nỡ nhìn trên mặt đất, không khỏi cười giễu cợt: “Xin lỗi, một chiêu mạnh nhất này của ngươi thật sự quá yếu rồi, yếu đến độ ta nhìn không nổi nữa.”

“Lão Tam!”

Nhìn thấy thi thể Tam trưởng lão bị chém thành hai nửa, cả người Nhị trưởng lão cực kỳ phẫn nộ.

Tuy rằng bây giờ trong lòng ông ta đã tức giận đến cực điểm, nhưng cuối cùng vẫn không có ra tay.

Ông ta biết nếu mình ra tay, kết cục cũng sẽ giống hệt như Tam trưởng lão.

Trong lúc Nhị trưởng lão nảy sinh suy nghĩ có nên đầu hàng, từ bỏ phản kháng hay không, thì bên cạnh truyền đến một giọng nói.

“Ta, ta đầu hàng. Các, các hạ có thể tha cho ta một mạng không?”

Một vị cung phụng của nhà Liễu gia gần như đã từ bỏ giãy dụa.

Hắn ta quăng pháp bảo trong tay xuống đất, giọng nói đầy sợ hãi.

Có một thì sẽ có hai.

“Nhị trưởng lão, thật xin lỗi, chuyện này là do Liễu gia các người tự rước lấy, vì thế ta cũng không muốn bồi cả mạng nhỏ của mình vào.”

Trong lòng một vị cung phụng của Liễu gia đã muốn đầu hàng từ lâu nhìn thấy cảnh này, nói một tiếng xin lỗi với Nhị trưởng lão.

Lại có người vội vàng làm theo: “Ta, ta cũng vậy, chỉ cần vị đại nhân này có thể tha cho một mạng thì ta bằng lòng cống hiến cả đời cho Huyết Sát Các.”

“Các ngươi!”

Nhị trưởng lão nhướng mày tức giận khi thấy hành động bất ngờ này của hai người họ.

Du Vô Gian vẫn im lặng, liếc nhìn vị sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân đã đạt tới Động Linh bát trọng thiên lúc trước kia.

Phong Vô Hoan khẽ gật đầu, nhìn về phía hai vị cung phụng của Liễu gia đã đầu hàng kia, sau đó mở miệng nói: “Theo mệnh lệnh của các chủ, những người mang huyết mạch của Liễu gia giết không tha, miễn tội chết cho những người họ khác trong thành.”

Nghe xong, hai vị cung phụng của Liễu gia vui đến độ nhướng mày.

Sống rồi!

Chẳng qua câu tiếp theo của Phong Vô Hoan lại khiến hai người họ như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

“Nhưng trong trận hỗn chiến vừa rồi, hai người các ngươi có giết chết người của Huyết Sát Các ta, dựa theo luật thép của các ta, phải chết!”

‘Xoạt!’

Hai lưỡi kiếm bằng gió với tốc độ nhanh như chớp đã chặt đứt đầu của họ chỉ trong nháy mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom