-
Chương 91-93
Chương 91 Bách Lý Tông muốn chết
Chương 91: Bách Lý Tông muốn chết
Trong một phủ đệ phú thương thuộc Thiên Bình Vương Triều, một nam tử trung niên ăn mặc quý giá nói: “Vi phụ có chút quan hệ bên Toại Nguyên Vương Triều, cũng sắp làm được hộ tịch cho chúng ta bên đó rồi. Đến lúc ấy chúng ta chỉ cần chuyển dời tài sản qua bên kia là sẽ bình an vô sự!”
“Phụ thân, chúng ta phải làm vậy thật sao?” Một thiếu niên nhút nhát nhìn phụ thân mình.
Nam tử trung niên nhíu ày, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Bây giờ Hoàng đế bệ hạ gặp chuyện băng hà, tin quân đội chiến bại liên tục truyền về. Không cần đoán cũng biết, Yên Thủy sắp nghênh đón một cơn rung chuyển lớn rồi. Chúng ta muốn tham gia trong đó mà không chút hao tổn là không có khả năng.”
Một đứa nhỏ mới năm tuổi tủi thân nói: “Phụ thân, nhi tử không muốn rời khỏi đây.”
Nam tử trung niên nghe vậy ngồi xổm xuống, cười với đứa bé: “Yên tâm, chờ chúng ta đến Toại Nguyên Vương Triều, dàn xếp ổn thỏa rồi sẽ lại quay về đây buôn bán. Dù sao tuy Yên Thủy Vương Triều rung chuyển không thôi nhưng không thể phủ nhận sự giàu có của Yên Thủy mạnh nhất cả bốn vương triều. Sau đó chúng ta lại lấy tiền kiếm ở đây mang về Toại Nguyên Vương Triều.”
Đứa bé tủi thân nói: “Chúng ta không thể chờ an ổn lại về đây ở sao?”
Nam tử trung niên lắc đầu: “Có vài nơi của Yên Thủy Vương Triều tốt thật, nhưng bây giờ Toại Nguyên Vương Triều một đường thẳng tiến sớm muộn gì cũng có siêu việt của nó. Huống chi ta nghe đâu bên Toại Nguyên Vương Triều xuất hiện thế lực lục phẩm...”
Nam tử trung niên thấy tiểu nhi tử mơ màng không hiểu thì phì cười: “Còn nữa, không khí bên Toại Nguyên Vương Triều mới mẻ hơn bên này nhiều, Yên Thủy Vương Triều không so được.”
“Không khí mới mẻ?” Đứa bé nghi hoặc.
Hoàng cung Toại Nguyên Vương Triều.
Dạ Mệnh ngồi trên ngai vàng cười nói: “Hoàng đế của Yên Thủy, Thiên Bình, Phá Thế đều đã bị bản Các chủ phái người ám sát. Giờ ngươi chỉ cần theo lệnh ta, phái binh nhập trú ba vương triều là được rồi.”
“Các... Các chủ đại nhân, chuyện này...”
Vẻ mặt Từ Nhai Sinh sững sờ như bị sét đánh, giật mình khi nghe tin tức kinh thế hãi tục này.
Lát sau hắn khôi phục tinh thần, áp chế sự khiếp sợ trong lòng, khom người làm lễ với Dạ Mệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Roạt!
Khoảng không bên cạnh Từ Nhai Sinh thoáng gợn sóng. Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân từ giữa đi ra.
“Các chủ đại nhân.”
Sát thủ quỳ một gối trước mặt Dạ Mệnh.
Từ Nhai Sinh có vẻ nhận ra bản thân không nên ở lại thêm nữa, hắn bèn nói: “Các chủ đại nhân, thuộc hạ cáo lui trước.”
Thấy Dạ Mệnh phất tay, Từ Nhai Sinh thối lui.
Dạ Mệnh hờ hững nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”
“Khởi bẩm Các chủ đại nhân, vừa rồi Vô Ngân đại nhân truyền tin về. Tin nói bọn họ vừa chém giết ba gã trưởng lão Bách Lý Tông muốn nhúng tay vào việc này.”
“Trưởng lão Bách Lý Tông à...”
Dạ Mệnh cau chặt mày, cũng tùy ý buông bỏ vài thắc mắc trong lòng.
Xem ra tin hắn nghe được là đúng, Yên Thủy Vương Triều thật sự có quan hệ sâu xa với Bách Lý Tông. Vậy mà có thể khiến ba trưởng lão của Bách Lý Tông đích thân ra tay.
Như thế có thể thấy được, hai nhi tử của Phúc Mộc Chu ở Bách Lý Tông sống rất khá, thậm chí có thể là đối tượng Bách Lý Tông coi trọng bồi dưỡng trọng điểm gì đó.
Chẳng qua bọn họ trăm triệu không ngờ rằng Dạ Mệnh đã phòng bị từ trước cả khi nhận được tin tức rồi.
Vậy nên sát thủ được phái đi ám sát Phúc Mộc Chu khác hẳn sát thủ đi hai hướng còn lại, cả hai đều không phải người đơn giản.
Đặc biệt là Vô Ngân.
Đến giờ Dạ Mệnh còn nhớ giới thiệu vắn tắt khi triệu hồi ra Vô Ngân.
[Tên: Vô Ngân.
Thân phận: Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các.
Tu vi: Dưỡng Thần Bát trọng thiên.
Công pháp: Bạt Kiếm Thuật, Thôi Tâm Chú, Thăng Long Kiếm Pháp, Hằng Tâm Kiếm Quyết...
Giới thiệu vắn tắt: Thiên tài kiếm đạo tới từ thế giới võ thuật cao cấp nào đó, sau khi đột phá tới Động Phủ Cảnh bị người ám toán, tu vi bị phong ấn xuống Dưỡng Thần Bát trọng thiên.]
Bị phong ấn tương đương với có cơ hội cởi bỏ.
Một khi cởi bỏ chính là cường giả Động Phủ Cảnh chân chính, hời quá còn gì.
Đây cũng là lý do vì sao Vô Ngân có thể dễ dàng chém giết ba gã Dưỡng Thần Cảnh nhẹ nhàng như vậy.
Dạ Mệnh hỏi: “Thám tử phái đi trinh sát động tĩnh Bách Lý Tông có truyền tin tức gì về không?”
Sát thủ lắc đầu: “Từ khi thám tử truyền tình báo về lần trước đến giờ, bên phía Bách Lý Tông đều không có gì khác thường nữa. Thuộc hạ đoán bọn họ còn chưa hay tin ba trưởng lão của mình đã ngã xuống.”
“Được rồi, vậy báo với thám tử bên kia không cần theo dõi nữa. Gọi về cả đi.”
Sát thủ nghe vậy thì nghi hoặc, trong lòng không rõ vì sao Dạ Mệnh lại ra lệnh như vậy, nhưng một câu tiếp đó của Dạ Mệnh lại khiến hắn ta sững sờ không thôi.
“Truyền lệnh cho các sát thủ, yêu cầu bọn họ đều tự chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày sau bản Các chủ muốn Bách Lý Tông này biến mất khỏi bản đồ thế lực Thiên Nguyên Châu này!”
Chương 92 Chuẩn bị
Chương 92: Chuẩn bị
Nét mặt vốn bình lặng của Dạ Mệnh chợt nở rộ vẻ thị huyết, đưa mắt nhìn sát thủ kia: “Hiểu chưa?”
“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh!”
Sát thủ vội vàng gục đầu, sau đó rời khỏi nơi này.
Bốn bề vắng lặng.
Dạ Mệnh ngồi tại Long Ỷ trên cao, ánh mắt bình tĩnh.
“Bách Lý Tông ơi Bách Lý Tông à. Nếu các ngươi đã dám duỗi tay đến nơi này của ta thì đừng trách ta dùng các ngươi khai đao.”
Hôm trước, Toán Loạn Thiên đã nói cho hắn, trước đó từng có trưởng lão tự xưng là sứ giả của Bách Lý Tông chạy tới một phân các của Huyết Sát Các tại Toại Nguyên Vương Triều. Một lời không nói đã đánh thương vài sát thủ trong các, hơn nữa vênh váo tự đắc bỏ lại một câu:
'Chỉ cần Dạ Mệnh nguyện ý giao Toại Nguyên Vương Triều và Huyết Sát Các cho Bách Lý Tông quản lý thì Dạ Mệnh có thể ngoại lệ, trực tiếp trở thành Cung Phụng của Bách Lý Tông, hưởng hết vinh hoa phú quý!'
Nghĩ đến đây, Dạ Mệnh không nhịn được cười nhạo thành tiếng. Đúng là trong rừng lớn có đủ loại chim.
Kết cục của vị kia trưởng lão kia không cần đoán cũng biết.
Chuyện này xảy ra chưa tới nửa khắc, sát thủ hàng chữ Huyền đã xuất hiện trợ giúp.
Trực tiếp phế bỏ tu vi và đôi cánh tay của đối phương.
Chẳng qua Dạ Mệnh không lập tức xử tử ông ta mà thả ông ta ngã lộn nhào trở về. Về phần lý do không giết cũng đơn giản thôi. Hắn cực kỳ muốn biết Bách Lý Tông thấy trưởng lão mình phái ra ngã nháo nhào về tới sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ là một trò đùa dai.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.]
]Thưởng 1 sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền, 20 sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền, 600 sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân, 1000 sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân, 2000 sát thủ tam đẳng hàng chữ Nhân, 500 Trảm Hồn Đao (Huyền giai hạ phẩm), 1000 Hắc Bào chữ Nhân (Hoàng giai thượng phẩm), 200 Hắc Bào chữ Huyền…]
[Đã tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến mới, thỉnh kí chủ tự xem xét.]
Giọng nói dễ nghe của Hệ Thống vang lên liên tiếp.
“Rốt cục hoàn thành. Chậc chậc, phần thưởng lần này đúng là khiến người ta nhỏ dãi ba thước.”
Dạ Mệnh không nhịn được rướn môi cười.
Một Động Phủ, hai mươi Dưỡng Thần, sáu trăm Động Linh, một ngàn Uẩn Linh, lại thêm ba nghìn Nhục Thân nữa. Quy mô này cũng đủ để tiêu diệt một thế lực lục phẩm mạnh mẽ.
Đối với Dạ Mệnh lúc này thì chẳng khác nào hổ thêm cánh. Dạ Mệnh hài lòng gật gù, mở ra mô tả nhiệm vụ chính tuyến mới.
[Chủ tuyến: Tiêu diệt Tông môn trong vòng vạn dặm, dương danh Huyết Sát Các khắp Thiên Nguyên Châu.]
[Phần thưởng: 1 Sát Thần Hư Ảnh (Thánh Cảnh)]
“Sát Thần Hư Ảnh lại là cái quỷ gì? Mà đằng sau còn nhấn mạnh Thánh Cảnh nữa. Phải biết rằng Thánh Cảnh là tồn tại chỉ có ở Thánh địa nhất phẩm và Tông môn lớn nhị phẩm mà thôi. Lần này Hệ Thống thật hào phóng, thưởng thật lớn.”
Dạ Mệnh vô thức cảm thấy hậm hực, nhưng rất nhanh lại lắc đầu. Hệ thống nhà người ta đều cho chút đồ vật rách nát còn đòi ký chủ liều chết liều sống. Mà hệ thống nhà mình có thể nói là Hệ Thống lương tâm nhất rồi.
Thiên Nguyên Châu.
Giữa những chặng núi non chập chùng liên miên không dứt có một tòa kiến trúc tráng lệ, quỳnh lâu điện ngọc to lớn vôc ùng.
Nơi này chính là thế lực lục phẩm tiếng tăm lừng lẫy khắp Thiên Nguyên Châu. nơi đặt Nghị sự đường của Bách Lý Tông.
“Nực cười, Huyết Sát Các này rõ ràng không đặt Bách Lý Tông ta vào mắt chút nào, dám quang minh chính đại, công khai giết trưởng lão Bách Lý Tông ta!”
Tông chủ Bách Lý Tông - Ninh Phong Hạ tức sùi bọt mép. Hai bên hắn là trưởng lão nội, ngoại môn Bách Lý Tông đứng chỉnh tề.
Khí thế bọn họ phát ra đều không ngoại lệ, toàn bộ là Dưỡng Thần Cảnh!
“Đúng vậy tông chủ, Huyết Sát Các này không chỉ vô lý vô cớ, sát thủ trong các đều là hạng người tàn nhẫn độc ác, không khác gì Ma Tông cả!”
“Ta vốn mang ý định đàm phán trong hòa bình mà tới, không ngờ Huyết Sát Các không nói hai lời đã đánh lén ta, cũng phế bỏ tu vi và hai tay của ta. Tông chủ, ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho ta!”
Một lão giả gương mặt già nua, bị phế bỏ tu vi và hai tay đứng bên phải kêu rên. Người này chính là vị trưởng lão Bách Lý Tông phái đến mà Dạ Mệnh đã nhắc.
“Yên tâm đi Lư trưởng lão, ngài cứ việc an tâm dưỡng thương. Bản Tông chủ sẽ báo thù cho ngài...”
Ninh Phong Hạ nhìn về phía Lư trưởng lão, giọng nói bình thản.
“Đa tạ tông chủ.”
Lư trưởng lão gật đầu đáp lại.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn dữ tợn thầm nghĩ: 'Huyết Sát Các các ngươi dám phế tu vi bản trưởng lão, bản trưởng lão phải bắt các ngươi trả lại gấp mười!
“Còn bao nhiêu trưởng lão ra ngoài đến giờ chưa về?” Ninh Phong Hạ hỏi.
“Khởi bẩm tông chủ, còn Lộc trưởng lão và Thanh trưởng lão gặp chuyện bị trì hoãn, tạm thời không thể về kịp.”
“Các trưởng lão còn lại nhận được mệnh lệnh của tông môn đều đang nhanh chóng quay về.”
Ninh Phong Hạ hơi cân nhắc một thoáng: “Được rồi, vậy bảo hai người kia không cần về nữa.”
Chương 93 Vô Cực Môn
Chương 93: Vô Cực Môn
“Tông chủ, chỉ là đối phó một thế lực bàng môn tà đạo bất nhập lưu thất phẩm mà thôi, cần điều động lớn vậy sao?” Một vị trưởng lão không nhịn được nói.
Nghe vậy, Ninh Phong Hạ giải thích: “Có thể đánh chết Chu Nguyên và hai vị trưởng lão khác chứng minh thế lực của Huyết Sát Các không thể khinh thường.”
“Đương nhiên, quan trọng nhất là Bách Lý Tông ta lâu rồi không ra tay, Thiên Nguyên Châu đã dần quên lãng sức mạnh của của chúng ta rồi. Chúng ta cần mượn cơ hội lần này, khiến Thiên Nguyên Châu lần nữa nhận thức lại uy danh Bách Lý Tông.”
Ninh Phong Hạ nói thẳng vào vấn đề.
Mấy vị trưởng lão nghe xong đều đăm chiêu gật đầu, sau đó chắp tay với Ninh Phong Hạ: “Không hổ là tông chủ, mưu tính sâu xa, lão phu tâm phục khẩu phục.”
“Ha ha ha, Mộc trưởng lão khách khí.”
“Đúng rồi, bên phía Minh Hoàng tiến triển thế nào?”
Ninh Phong Hạ đột nhiên lại hỏi.
“Khởi bẩm tông chủ, Phúc Minh Hoàng thiên tư cực cao, loáng thoáng thấy được một tia đại khí vận quấn thân. Sau khi nhập bản tông tu luyện không tới ba năm đã là Động Linh Thất trọng thiên. Hơn nữa bên Vô Cực Môn có trưởng lão ngỏ ý muốn thu hắn làm quan môn đệ tử.” Một vị trưởng lão bẩm báo.
Nghe được ba chữ Vô Cực Môn, Ninh Phong Hạ mừng rỡ không thôi.
“Tốt! Rất tốt!”
“Nếu có thể xử dụng Minh Hoàng đặt nền móng quan hệ với Vô Cực Môn, Bách Lý Tông chúng ta nhất định có thể trăm năm thuận buồm xuôi gió, nâng cao một bậc!”
Tuy Bách Lý Tông là thế lực lục phẩm rằng tiếng tăm lừng lẫy khắp Thiên Nguyên Châu nhưng thật sự tính ra thì bá chủ Thiên Nguyên Châu cách Bách Lý Tông xa vạn dặm.
Mà Vô Cực Môn vừa nhắc tới chính là bá chủ đích thực của Thiên Nguyên Châu hiện nay!
Bởi vì Vô Cực Môn chính là thế lực ngũ phẩm duy nhất toàn Thiên Nguyên Châu!
Tại Thiên Nguyên Châu, thế lực lục phẩm to nhỏ tính ra có hơn mười, nhưng cộng tất cả lại cũng không dám đối địch với Vô Cực Môn.
Lý do ư?
Vì Vô Cực Môn là ngũ phẩm, sở hữu cường giả Động Phủ Cảnh trấn giữ! Động Phủ Cảnh so với Dưỡng Thần Cảnh thì chẳng khác nào một trời một vực.
Ví như Thiên Nguyên Châu từng có một thế lực lục phẩm tên là Thanh Liên Kiếm Phái không biết tự lượng sức mình, mưu toan khiêu khích địa vị bá chủ của Vô Cực Môn. Kết quả Vô Cực Môn chỉ phái ra một vị cường giả Động Phủ Cảnh Nhị trọng thiên, thanh liên kiếm phái to lớn như vậy, hơn mười vị Dưỡng Thần Cảnh, ngàn Động Tiên Cảnh cũng diệt sạch chỉ trong một đêm!
Sau khi biết tin, các thế lực khắp Thiên Nguyên Châu đều mất hết can đảm.
Từ đó về sau, không kẻ nào thiếu ánh mắt dám khiêu khích uy danh Vô Cực Môn nữa.
“Thông báo toàn tông môn và đệ tử nội, ngoại môn, bảy ngày sau Bách Lý Tông sẽ tiêu diệt Ma đạo tà tông Huyết Sát Các đang ngủ đông ở Toại Nguyên Vương Triều!”
“Rõ!”
“Tuân lệnh Tông chủ!”
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày này, Bắc Bộ Thiên Nguyên Châu xảy ra hai chuyện lớn.
Một là, Toại Nguyên Vương Triều luôn xếp hạng bét Bắc Bộ chợt phái binh lính công chiếm ba tòa vương triều còn lại!
Mà khiến người đứng xem cảm thấy cổ quái là ba vương triều kia gần như không phản kháng chút nào đã bị Toại Nguyên Vương Triều chiếm lĩnh thành công.
Tuy nhìn sao cũng thấy không thích hợp vô cùng nhưng không ảnh hưởng đến Toại Nguyên Vương Triều vươn lên thành vương triều mạnh nhất Bắc Bộ!
Yên Vũ quận từng là một quận thành tương đối nổi tiếng của Yên Thủy Vương Triều, chẳng qua bây giờ đã là lãnh thổ thuộc về Toại Nguyên.
“Thật quái lạ. Không ngờ sau khi Toại Nguyên Vương Triều công chiếm ba vương triều còn lại xong mà không hề đuổi tận giết tuyệt quan viên nguyên triều. Như vậy cũng không nói, còn để cho vài quận chủ và nha môn một số địa phương giữ nguyên chức vị và quyền lợi, chỉ cần sau này nghe theo mệnh lệnh của Toại Nguyên Vương Triều là được.”
Một tráng hán ngồi trong tửu quán nốc từng ngụm rượu ngon lành thơm nức, vừa uống vừa thảo luận với người khác.
“Đúng vậy. Nhưng ta đoán toàn bộ đều là Huyết Sát...”
Bạn tốt ngồi đối diện tráng hán đang định nói chuyện, tráng hán kia nghe đến đây đã tỉnh rượu một nửa, vội vàng che miệng hắn lại.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có nhân vật gì khả nghi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn ta: “Đại ca! Huynh không sợ chết thật à!”
“Hử?” Hảo hữu ngây ngốc.
“Ta với huynh nghe, trước đó vài ngày có một kẻ không biết sống chết chạy đến một tửu quán lớn, cố ý nhục mạ Huyết Sát Các.”
“Huynh đoán xem kết quả thế nào? Sáng sớm hôm sau, người ta phát hiện hắn chết trong nhà, bị người ta chém đầu. Huynh nói có khiếp không?”
Tráng hán vừa nói vừa rùng mình, khiến người nghe cũng thêm sợ hãi.
Hảo hữu nghe vậy thì gương mặt vốn đỏ bừng hơi rượu đã trắng bệch, cứ như vừa gặp quan sai Âm Phủ vậy.
“Thôi đừng nói nữa, nói cũng xui xẻo. Nói cái gì khác đi.”
Tráng hán lắc đầu, sau đó lại đổ một hơi rượu mạnh.
Chương 91: Bách Lý Tông muốn chết
Trong một phủ đệ phú thương thuộc Thiên Bình Vương Triều, một nam tử trung niên ăn mặc quý giá nói: “Vi phụ có chút quan hệ bên Toại Nguyên Vương Triều, cũng sắp làm được hộ tịch cho chúng ta bên đó rồi. Đến lúc ấy chúng ta chỉ cần chuyển dời tài sản qua bên kia là sẽ bình an vô sự!”
“Phụ thân, chúng ta phải làm vậy thật sao?” Một thiếu niên nhút nhát nhìn phụ thân mình.
Nam tử trung niên nhíu ày, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Bây giờ Hoàng đế bệ hạ gặp chuyện băng hà, tin quân đội chiến bại liên tục truyền về. Không cần đoán cũng biết, Yên Thủy sắp nghênh đón một cơn rung chuyển lớn rồi. Chúng ta muốn tham gia trong đó mà không chút hao tổn là không có khả năng.”
Một đứa nhỏ mới năm tuổi tủi thân nói: “Phụ thân, nhi tử không muốn rời khỏi đây.”
Nam tử trung niên nghe vậy ngồi xổm xuống, cười với đứa bé: “Yên tâm, chờ chúng ta đến Toại Nguyên Vương Triều, dàn xếp ổn thỏa rồi sẽ lại quay về đây buôn bán. Dù sao tuy Yên Thủy Vương Triều rung chuyển không thôi nhưng không thể phủ nhận sự giàu có của Yên Thủy mạnh nhất cả bốn vương triều. Sau đó chúng ta lại lấy tiền kiếm ở đây mang về Toại Nguyên Vương Triều.”
Đứa bé tủi thân nói: “Chúng ta không thể chờ an ổn lại về đây ở sao?”
Nam tử trung niên lắc đầu: “Có vài nơi của Yên Thủy Vương Triều tốt thật, nhưng bây giờ Toại Nguyên Vương Triều một đường thẳng tiến sớm muộn gì cũng có siêu việt của nó. Huống chi ta nghe đâu bên Toại Nguyên Vương Triều xuất hiện thế lực lục phẩm...”
Nam tử trung niên thấy tiểu nhi tử mơ màng không hiểu thì phì cười: “Còn nữa, không khí bên Toại Nguyên Vương Triều mới mẻ hơn bên này nhiều, Yên Thủy Vương Triều không so được.”
“Không khí mới mẻ?” Đứa bé nghi hoặc.
Hoàng cung Toại Nguyên Vương Triều.
Dạ Mệnh ngồi trên ngai vàng cười nói: “Hoàng đế của Yên Thủy, Thiên Bình, Phá Thế đều đã bị bản Các chủ phái người ám sát. Giờ ngươi chỉ cần theo lệnh ta, phái binh nhập trú ba vương triều là được rồi.”
“Các... Các chủ đại nhân, chuyện này...”
Vẻ mặt Từ Nhai Sinh sững sờ như bị sét đánh, giật mình khi nghe tin tức kinh thế hãi tục này.
Lát sau hắn khôi phục tinh thần, áp chế sự khiếp sợ trong lòng, khom người làm lễ với Dạ Mệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Roạt!
Khoảng không bên cạnh Từ Nhai Sinh thoáng gợn sóng. Một sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân từ giữa đi ra.
“Các chủ đại nhân.”
Sát thủ quỳ một gối trước mặt Dạ Mệnh.
Từ Nhai Sinh có vẻ nhận ra bản thân không nên ở lại thêm nữa, hắn bèn nói: “Các chủ đại nhân, thuộc hạ cáo lui trước.”
Thấy Dạ Mệnh phất tay, Từ Nhai Sinh thối lui.
Dạ Mệnh hờ hững nói: “Có chuyện gì? Nói đi.”
“Khởi bẩm Các chủ đại nhân, vừa rồi Vô Ngân đại nhân truyền tin về. Tin nói bọn họ vừa chém giết ba gã trưởng lão Bách Lý Tông muốn nhúng tay vào việc này.”
“Trưởng lão Bách Lý Tông à...”
Dạ Mệnh cau chặt mày, cũng tùy ý buông bỏ vài thắc mắc trong lòng.
Xem ra tin hắn nghe được là đúng, Yên Thủy Vương Triều thật sự có quan hệ sâu xa với Bách Lý Tông. Vậy mà có thể khiến ba trưởng lão của Bách Lý Tông đích thân ra tay.
Như thế có thể thấy được, hai nhi tử của Phúc Mộc Chu ở Bách Lý Tông sống rất khá, thậm chí có thể là đối tượng Bách Lý Tông coi trọng bồi dưỡng trọng điểm gì đó.
Chẳng qua bọn họ trăm triệu không ngờ rằng Dạ Mệnh đã phòng bị từ trước cả khi nhận được tin tức rồi.
Vậy nên sát thủ được phái đi ám sát Phúc Mộc Chu khác hẳn sát thủ đi hai hướng còn lại, cả hai đều không phải người đơn giản.
Đặc biệt là Vô Ngân.
Đến giờ Dạ Mệnh còn nhớ giới thiệu vắn tắt khi triệu hồi ra Vô Ngân.
[Tên: Vô Ngân.
Thân phận: Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các.
Tu vi: Dưỡng Thần Bát trọng thiên.
Công pháp: Bạt Kiếm Thuật, Thôi Tâm Chú, Thăng Long Kiếm Pháp, Hằng Tâm Kiếm Quyết...
Giới thiệu vắn tắt: Thiên tài kiếm đạo tới từ thế giới võ thuật cao cấp nào đó, sau khi đột phá tới Động Phủ Cảnh bị người ám toán, tu vi bị phong ấn xuống Dưỡng Thần Bát trọng thiên.]
Bị phong ấn tương đương với có cơ hội cởi bỏ.
Một khi cởi bỏ chính là cường giả Động Phủ Cảnh chân chính, hời quá còn gì.
Đây cũng là lý do vì sao Vô Ngân có thể dễ dàng chém giết ba gã Dưỡng Thần Cảnh nhẹ nhàng như vậy.
Dạ Mệnh hỏi: “Thám tử phái đi trinh sát động tĩnh Bách Lý Tông có truyền tin tức gì về không?”
Sát thủ lắc đầu: “Từ khi thám tử truyền tình báo về lần trước đến giờ, bên phía Bách Lý Tông đều không có gì khác thường nữa. Thuộc hạ đoán bọn họ còn chưa hay tin ba trưởng lão của mình đã ngã xuống.”
“Được rồi, vậy báo với thám tử bên kia không cần theo dõi nữa. Gọi về cả đi.”
Sát thủ nghe vậy thì nghi hoặc, trong lòng không rõ vì sao Dạ Mệnh lại ra lệnh như vậy, nhưng một câu tiếp đó của Dạ Mệnh lại khiến hắn ta sững sờ không thôi.
“Truyền lệnh cho các sát thủ, yêu cầu bọn họ đều tự chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày sau bản Các chủ muốn Bách Lý Tông này biến mất khỏi bản đồ thế lực Thiên Nguyên Châu này!”
Chương 92 Chuẩn bị
Chương 92: Chuẩn bị
Nét mặt vốn bình lặng của Dạ Mệnh chợt nở rộ vẻ thị huyết, đưa mắt nhìn sát thủ kia: “Hiểu chưa?”
“Rõ, thuộc hạ tuân mệnh!”
Sát thủ vội vàng gục đầu, sau đó rời khỏi nơi này.
Bốn bề vắng lặng.
Dạ Mệnh ngồi tại Long Ỷ trên cao, ánh mắt bình tĩnh.
“Bách Lý Tông ơi Bách Lý Tông à. Nếu các ngươi đã dám duỗi tay đến nơi này của ta thì đừng trách ta dùng các ngươi khai đao.”
Hôm trước, Toán Loạn Thiên đã nói cho hắn, trước đó từng có trưởng lão tự xưng là sứ giả của Bách Lý Tông chạy tới một phân các của Huyết Sát Các tại Toại Nguyên Vương Triều. Một lời không nói đã đánh thương vài sát thủ trong các, hơn nữa vênh váo tự đắc bỏ lại một câu:
'Chỉ cần Dạ Mệnh nguyện ý giao Toại Nguyên Vương Triều và Huyết Sát Các cho Bách Lý Tông quản lý thì Dạ Mệnh có thể ngoại lệ, trực tiếp trở thành Cung Phụng của Bách Lý Tông, hưởng hết vinh hoa phú quý!'
Nghĩ đến đây, Dạ Mệnh không nhịn được cười nhạo thành tiếng. Đúng là trong rừng lớn có đủ loại chim.
Kết cục của vị kia trưởng lão kia không cần đoán cũng biết.
Chuyện này xảy ra chưa tới nửa khắc, sát thủ hàng chữ Huyền đã xuất hiện trợ giúp.
Trực tiếp phế bỏ tu vi và đôi cánh tay của đối phương.
Chẳng qua Dạ Mệnh không lập tức xử tử ông ta mà thả ông ta ngã lộn nhào trở về. Về phần lý do không giết cũng đơn giản thôi. Hắn cực kỳ muốn biết Bách Lý Tông thấy trưởng lão mình phái ra ngã nháo nhào về tới sẽ phản ứng thế nào.
Chỉ là một trò đùa dai.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.]
]Thưởng 1 sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền, 20 sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền, 600 sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân, 1000 sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân, 2000 sát thủ tam đẳng hàng chữ Nhân, 500 Trảm Hồn Đao (Huyền giai hạ phẩm), 1000 Hắc Bào chữ Nhân (Hoàng giai thượng phẩm), 200 Hắc Bào chữ Huyền…]
[Đã tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến mới, thỉnh kí chủ tự xem xét.]
Giọng nói dễ nghe của Hệ Thống vang lên liên tiếp.
“Rốt cục hoàn thành. Chậc chậc, phần thưởng lần này đúng là khiến người ta nhỏ dãi ba thước.”
Dạ Mệnh không nhịn được rướn môi cười.
Một Động Phủ, hai mươi Dưỡng Thần, sáu trăm Động Linh, một ngàn Uẩn Linh, lại thêm ba nghìn Nhục Thân nữa. Quy mô này cũng đủ để tiêu diệt một thế lực lục phẩm mạnh mẽ.
Đối với Dạ Mệnh lúc này thì chẳng khác nào hổ thêm cánh. Dạ Mệnh hài lòng gật gù, mở ra mô tả nhiệm vụ chính tuyến mới.
[Chủ tuyến: Tiêu diệt Tông môn trong vòng vạn dặm, dương danh Huyết Sát Các khắp Thiên Nguyên Châu.]
[Phần thưởng: 1 Sát Thần Hư Ảnh (Thánh Cảnh)]
“Sát Thần Hư Ảnh lại là cái quỷ gì? Mà đằng sau còn nhấn mạnh Thánh Cảnh nữa. Phải biết rằng Thánh Cảnh là tồn tại chỉ có ở Thánh địa nhất phẩm và Tông môn lớn nhị phẩm mà thôi. Lần này Hệ Thống thật hào phóng, thưởng thật lớn.”
Dạ Mệnh vô thức cảm thấy hậm hực, nhưng rất nhanh lại lắc đầu. Hệ thống nhà người ta đều cho chút đồ vật rách nát còn đòi ký chủ liều chết liều sống. Mà hệ thống nhà mình có thể nói là Hệ Thống lương tâm nhất rồi.
Thiên Nguyên Châu.
Giữa những chặng núi non chập chùng liên miên không dứt có một tòa kiến trúc tráng lệ, quỳnh lâu điện ngọc to lớn vôc ùng.
Nơi này chính là thế lực lục phẩm tiếng tăm lừng lẫy khắp Thiên Nguyên Châu. nơi đặt Nghị sự đường của Bách Lý Tông.
“Nực cười, Huyết Sát Các này rõ ràng không đặt Bách Lý Tông ta vào mắt chút nào, dám quang minh chính đại, công khai giết trưởng lão Bách Lý Tông ta!”
Tông chủ Bách Lý Tông - Ninh Phong Hạ tức sùi bọt mép. Hai bên hắn là trưởng lão nội, ngoại môn Bách Lý Tông đứng chỉnh tề.
Khí thế bọn họ phát ra đều không ngoại lệ, toàn bộ là Dưỡng Thần Cảnh!
“Đúng vậy tông chủ, Huyết Sát Các này không chỉ vô lý vô cớ, sát thủ trong các đều là hạng người tàn nhẫn độc ác, không khác gì Ma Tông cả!”
“Ta vốn mang ý định đàm phán trong hòa bình mà tới, không ngờ Huyết Sát Các không nói hai lời đã đánh lén ta, cũng phế bỏ tu vi và hai tay của ta. Tông chủ, ngài nhất định phải đòi lại công đạo cho ta!”
Một lão giả gương mặt già nua, bị phế bỏ tu vi và hai tay đứng bên phải kêu rên. Người này chính là vị trưởng lão Bách Lý Tông phái đến mà Dạ Mệnh đã nhắc.
“Yên tâm đi Lư trưởng lão, ngài cứ việc an tâm dưỡng thương. Bản Tông chủ sẽ báo thù cho ngài...”
Ninh Phong Hạ nhìn về phía Lư trưởng lão, giọng nói bình thản.
“Đa tạ tông chủ.”
Lư trưởng lão gật đầu đáp lại.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn dữ tợn thầm nghĩ: 'Huyết Sát Các các ngươi dám phế tu vi bản trưởng lão, bản trưởng lão phải bắt các ngươi trả lại gấp mười!
“Còn bao nhiêu trưởng lão ra ngoài đến giờ chưa về?” Ninh Phong Hạ hỏi.
“Khởi bẩm tông chủ, còn Lộc trưởng lão và Thanh trưởng lão gặp chuyện bị trì hoãn, tạm thời không thể về kịp.”
“Các trưởng lão còn lại nhận được mệnh lệnh của tông môn đều đang nhanh chóng quay về.”
Ninh Phong Hạ hơi cân nhắc một thoáng: “Được rồi, vậy bảo hai người kia không cần về nữa.”
Chương 93 Vô Cực Môn
Chương 93: Vô Cực Môn
“Tông chủ, chỉ là đối phó một thế lực bàng môn tà đạo bất nhập lưu thất phẩm mà thôi, cần điều động lớn vậy sao?” Một vị trưởng lão không nhịn được nói.
Nghe vậy, Ninh Phong Hạ giải thích: “Có thể đánh chết Chu Nguyên và hai vị trưởng lão khác chứng minh thế lực của Huyết Sát Các không thể khinh thường.”
“Đương nhiên, quan trọng nhất là Bách Lý Tông ta lâu rồi không ra tay, Thiên Nguyên Châu đã dần quên lãng sức mạnh của của chúng ta rồi. Chúng ta cần mượn cơ hội lần này, khiến Thiên Nguyên Châu lần nữa nhận thức lại uy danh Bách Lý Tông.”
Ninh Phong Hạ nói thẳng vào vấn đề.
Mấy vị trưởng lão nghe xong đều đăm chiêu gật đầu, sau đó chắp tay với Ninh Phong Hạ: “Không hổ là tông chủ, mưu tính sâu xa, lão phu tâm phục khẩu phục.”
“Ha ha ha, Mộc trưởng lão khách khí.”
“Đúng rồi, bên phía Minh Hoàng tiến triển thế nào?”
Ninh Phong Hạ đột nhiên lại hỏi.
“Khởi bẩm tông chủ, Phúc Minh Hoàng thiên tư cực cao, loáng thoáng thấy được một tia đại khí vận quấn thân. Sau khi nhập bản tông tu luyện không tới ba năm đã là Động Linh Thất trọng thiên. Hơn nữa bên Vô Cực Môn có trưởng lão ngỏ ý muốn thu hắn làm quan môn đệ tử.” Một vị trưởng lão bẩm báo.
Nghe được ba chữ Vô Cực Môn, Ninh Phong Hạ mừng rỡ không thôi.
“Tốt! Rất tốt!”
“Nếu có thể xử dụng Minh Hoàng đặt nền móng quan hệ với Vô Cực Môn, Bách Lý Tông chúng ta nhất định có thể trăm năm thuận buồm xuôi gió, nâng cao một bậc!”
Tuy Bách Lý Tông là thế lực lục phẩm rằng tiếng tăm lừng lẫy khắp Thiên Nguyên Châu nhưng thật sự tính ra thì bá chủ Thiên Nguyên Châu cách Bách Lý Tông xa vạn dặm.
Mà Vô Cực Môn vừa nhắc tới chính là bá chủ đích thực của Thiên Nguyên Châu hiện nay!
Bởi vì Vô Cực Môn chính là thế lực ngũ phẩm duy nhất toàn Thiên Nguyên Châu!
Tại Thiên Nguyên Châu, thế lực lục phẩm to nhỏ tính ra có hơn mười, nhưng cộng tất cả lại cũng không dám đối địch với Vô Cực Môn.
Lý do ư?
Vì Vô Cực Môn là ngũ phẩm, sở hữu cường giả Động Phủ Cảnh trấn giữ! Động Phủ Cảnh so với Dưỡng Thần Cảnh thì chẳng khác nào một trời một vực.
Ví như Thiên Nguyên Châu từng có một thế lực lục phẩm tên là Thanh Liên Kiếm Phái không biết tự lượng sức mình, mưu toan khiêu khích địa vị bá chủ của Vô Cực Môn. Kết quả Vô Cực Môn chỉ phái ra một vị cường giả Động Phủ Cảnh Nhị trọng thiên, thanh liên kiếm phái to lớn như vậy, hơn mười vị Dưỡng Thần Cảnh, ngàn Động Tiên Cảnh cũng diệt sạch chỉ trong một đêm!
Sau khi biết tin, các thế lực khắp Thiên Nguyên Châu đều mất hết can đảm.
Từ đó về sau, không kẻ nào thiếu ánh mắt dám khiêu khích uy danh Vô Cực Môn nữa.
“Thông báo toàn tông môn và đệ tử nội, ngoại môn, bảy ngày sau Bách Lý Tông sẽ tiêu diệt Ma đạo tà tông Huyết Sát Các đang ngủ đông ở Toại Nguyên Vương Triều!”
“Rõ!”
“Tuân lệnh Tông chủ!”
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày này, Bắc Bộ Thiên Nguyên Châu xảy ra hai chuyện lớn.
Một là, Toại Nguyên Vương Triều luôn xếp hạng bét Bắc Bộ chợt phái binh lính công chiếm ba tòa vương triều còn lại!
Mà khiến người đứng xem cảm thấy cổ quái là ba vương triều kia gần như không phản kháng chút nào đã bị Toại Nguyên Vương Triều chiếm lĩnh thành công.
Tuy nhìn sao cũng thấy không thích hợp vô cùng nhưng không ảnh hưởng đến Toại Nguyên Vương Triều vươn lên thành vương triều mạnh nhất Bắc Bộ!
Yên Vũ quận từng là một quận thành tương đối nổi tiếng của Yên Thủy Vương Triều, chẳng qua bây giờ đã là lãnh thổ thuộc về Toại Nguyên.
“Thật quái lạ. Không ngờ sau khi Toại Nguyên Vương Triều công chiếm ba vương triều còn lại xong mà không hề đuổi tận giết tuyệt quan viên nguyên triều. Như vậy cũng không nói, còn để cho vài quận chủ và nha môn một số địa phương giữ nguyên chức vị và quyền lợi, chỉ cần sau này nghe theo mệnh lệnh của Toại Nguyên Vương Triều là được.”
Một tráng hán ngồi trong tửu quán nốc từng ngụm rượu ngon lành thơm nức, vừa uống vừa thảo luận với người khác.
“Đúng vậy. Nhưng ta đoán toàn bộ đều là Huyết Sát...”
Bạn tốt ngồi đối diện tráng hán đang định nói chuyện, tráng hán kia nghe đến đây đã tỉnh rượu một nửa, vội vàng che miệng hắn lại.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có nhân vật gì khả nghi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn ta: “Đại ca! Huynh không sợ chết thật à!”
“Hử?” Hảo hữu ngây ngốc.
“Ta với huynh nghe, trước đó vài ngày có một kẻ không biết sống chết chạy đến một tửu quán lớn, cố ý nhục mạ Huyết Sát Các.”
“Huynh đoán xem kết quả thế nào? Sáng sớm hôm sau, người ta phát hiện hắn chết trong nhà, bị người ta chém đầu. Huynh nói có khiếp không?”
Tráng hán vừa nói vừa rùng mình, khiến người nghe cũng thêm sợ hãi.
Hảo hữu nghe vậy thì gương mặt vốn đỏ bừng hơi rượu đã trắng bệch, cứ như vừa gặp quan sai Âm Phủ vậy.
“Thôi đừng nói nữa, nói cũng xui xẻo. Nói cái gì khác đi.”
Tráng hán lắc đầu, sau đó lại đổ một hơi rượu mạnh.
Bình luận facebook