• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (6 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46 Tính tàn sát áp đảo

Lúc tiếng cười dần dần phóng to.

Một gã lính đánh thuê đã uống say, chân đạp lên bàn, cười to nói: “Huyết Sát Các ở trước mặt đội lính đánh thuê Huyết Sát chúng ta cũng chỉ là hàng tiểu đệ, bây giờ có gan đến giết ta luôn không?”

Đám người còn chưa mở miệng cười nói tiếp.

Một giọng nói lạnh lẽo đã quanh quẩn bên tai bọn họ.

“Như ngươi mong muốn.”

Phốc phốc!

Đầu tên lính đánh thuê uống say vừa mới lên tiếng kia bỗng văng lên cao rồi rơi bộp xuống đất.

Máu từ thi thể không đầu phun ra như suối!

Đám người đội lính đánh thuê Huyết Sát nhìn thấy tình cảnh này thì hai mắt dại ra, đại não cũng ngừng suy nghĩ.

Thân là thủ lĩnh đội lính đánh thuê Huyết Sát, Thiên Vân Bá rất nhanh đã phản ứng lại, quát lên: “Có địch tập kích, mọi người chú ý đề phòng!”

Nghe được câu này, đám lính đánh thuê đầu óc còn chưa vận động đều rối rít tỉnh táo lại vẻ mặt đề phòng quan sát bốn phương tám hướng xung quanh.

“Có người ở phía trên!” Ánh mắt mọi người đồng loạt ngước lên.

Một nam nhân trung niên mặc y phục phi ngư màu đen thêu tơ vàng, huyết khí cuồn cuộn đang đứng trên đầu tường cao nhất.

Trong tay hắn ta cầm một thanh phi đao, đang từ trên cao nhìn xuống, mắt đối mắt mới bọn chúng.

Không thể nghi ngờ gì, vừa mới ra tay chính là người này.

“Chắc là các hạ cùng đội lính đánh thuê Huyết Sát không oán không thù, xin hỏi vì sao lại giết người của chúng ta?”

Nếu là trước kia, nói không chừng Thiên Vân Bá đã trực tiếp xông lên, đánh cho đối phương sống không bằng chết. Nhưng tình hình bây giờ đã có thay đổi.

Đối phương đến lúc nào hắn ta hoàn toàn không hay biết, là còn phải để đến khi đối phương giết người trong chớp mắt thì hắn ta mới phát hiện ra.

Nếu vừa rồi mục tiêu mà phương nhằm vào chính là mình.

Ực! Nghĩ lại đã thấy da đầu tê dại.

Cho nên, Thiên Vân Bá cảm thấy tu vi của người trước mắt so với hắn ta chỉ cao hơn chứ không hề thấp hơn!

Thiên Vân Bá có thể từ một gã Luyện Thể Cảnh nho nhỏ đi tới trình độ bây giờ, tất nhiên sẽ không phải là hạng ngu ngốc gì.

Hắn ta vừa mở miệng nói câu đầu tiên thì đã muốn thăm dò ý đồ đến đây của đối phương, sau đó mới tính toán lại sau.

“Hắc vệ, sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, theo lệnh đến đây để lấy đầu đám mao tặc các người.”

Hắc Vệ vừa dứt lời.

Bóng dáng đột nhiên biến mất!

“Huyết Sát Các!” Sắc mặt Thiên Vân Bá thay đổi, không nghĩ tới Huyết Sát Các lại thực sự dám ra tay với bọn hắn, hơn nữa, càng không ngờ được chính là đối phương lại cường giả như vậy.

“Mọi người đừng hoảng hốt, đối phương chẳng qua chỉ có một mình, chúng ta người đông thế mạnh, cho dù hắn ta là đại tông sư cửu trọng, chúng ta cứ kéo dài thời gian, thế nào cũng có thể mài chết hắn ta.” Thiên Vân Bá lớn tiếng nói.

Đội lính đánh thuê Huyết Sát có tổng cộng hơn một trăm tên Uẩn Linh Cảnh, cộng thêm bản thân Thiên Vân Bá cũng là tông sư Động Linh Cảnh thất trọng.

Một cao thủ Động Linh thất trọng, trăm tên Uẩn Linh, phần lực lượng hùng hậu này đúng là ngay cả đại tông sư Động Linh cửu trọng cũng có thể ngăn cản được.

Chỉ tiếc...

Hắn ta đã đoán sai.

Xuất hiện một thoáng rồi biến mất, từng hình ảnh đều làm hắn ta run hết cả người.

Tốc độ của Hắc Vệ giống như ma quỷ, dẫn đến việc bọn họ không có cách nào khoá chặt được vị trí cụ thể của đối phương.

Mà mỗi lần Hắc Vệ xuất hiện đều mang đi mấy tên lính đánh thuê Uẩn Linh Cảnh.

Chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, hơn một trăm tên Uẩn Linh Cảnh đã bị giết chỉ còn phân nửa!

“Ma quỷ, yêu, yêu quái...” Một người bị hình ảnh trước mắt dọa sợ đến mức ngồi liệt trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Hiện trường vừa nãy còn vui vẻ hòa thuận, chớp mắt đã máu nhuộm đầy đất, thi thể la liệt!

Dù cho là đám lính đánh thuê đã từng giết rất nhiều người vô tội, nội tâm cũng khó có thể chịu đựng được!

“Súc sinh dừng tay cho ta!”

Thiên Vân Bá rít gào, giờ phút này trên mặt hắn ta đã nổi đầy gân xanh.

Hết cách rồi, đội lính đánh thuê Huyết Sát do một tay hắn ta quản lý phát triển nhiều năm như vậy mà chỉ trong vài phút đã biến thành bộ dạng này, hắn ta thân là thủ lĩnh, sao có thể không tức giận được cơ chứ.

Đội lính đánh thuê Huyết Sát hiện tại chính là con át chủ bài để sau này Thiên Vân Bá có thể đứng vững ở vương triều.

Bây giờ lại bị người khác phá hủy, hắn ta có thể không tức giận à?

“Từ khi ngã xuống ở thế giới gốc đến nay vẫn chưa được giết người, chắc là ngươi cũng vậy đi, Huyết Phù.”

Hắc Vệ đột nhiên dừng hai tay lại, ngắm nhìn thanh trường đao đang nhuốm đầy máu tươi, thì thào một câu.

“Oanh Thiên Khai Sơn Phủ!” Âm thanh phẫn nộ tới cực điểm của Thiên Vân Bá truyền đến.

Chỉ thấy tay hắn ta cầm một món pháp bảo Huyền giai hạ phẩm hình dạng giống như một cây rìu, bất ngờ bổ về phía sau Hắc Vệ.
Chương 47 Tính tàn sát áp đảo 2

Thế nhưng.

Soạt!

Một luồng đao khí so với La Quân thì còn nhanh hơn gấp mấy lần, bỗng nhiên một chiêu chém Thiên Vân Bá thành hai nửa!

Trước khi Thiên Vân Bá chết, ánh mắt hắn ta liếc thấy một tấm lệnh bài màu đen treo bên hông Hắc Vệ.

Bên trên lệnh bài có khắc một chữ ‘Huyền’ rất cổ xưa, bên dưới còn có ba dấu gạch.

Lúc trước hắn ta đã từng nghe nói sát thủ Huyết Sát Các đều được phân chia theo phẩm giai.

Nhất đẳng chữ thiên đại biểu cho Động Linh Cảnh.

Vậy chữ Huyền thì là gì?

Thiên Vân Bá bừng tỉnh đại ngộ, đồng tử hơi co lại: “Dưỡng, Dưỡng Thần...”

...

“Động Linh Cảnh ở thế giới này đúng là mạnh hơn thế giới gốc rất nhiều, nhưng Đông Linh Cảnh trước sau gì cũng là Động Linh Cảnh, chuyện này cũng không thể thay đổi được.” Hắc Vệ liếc mắt thi thể chết không nhắm mắt của Thiên Vân Bác.

“Thủ, thủ lĩnh chết rồi! Chạy mau đi!”

“Thủ lĩnh còn bị một đao giết chết, chúng ta thì càng không cần phải đánh.”

Những tên lính đánh thuê còn sống đã nhìn thấy cảnh tượng này đều hò nhau nhanh chân bỏ chạy.

“Ảnh Phúc Thược.” Hắc Vệ hờ hững hô lên.

Cái bóng dưới cơ thể Hắc Vệ đột nhiên bắn ra rất nhiều bóng xúc tu.

Bóng xúc tu trong chớp mắt đã va chạm vào bóng của những người còn lại.

Những người bị bóng xúc tu chạm vào chỉ có thể đứng im tại chỗ, hoàn toàn không thể cử động được.

“Ta…tại sao ta lại không cử động được?”

“Tha mạng a, ta nguyện ý gia nhập Huyết Sát Các, ta là Động Linh tam trọng, có thể trợ giúp các hạ vài việc.”

Một vị phó thủ lĩnh Động Linh Cảnh lại vì sống sót mà nói ra những lời như vậy.

“Trần Sấn, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy. Trước đây thủ lĩnh đã thật sự nhìn lầm ngươi. Không ngờ người chết, ngươi không chỉ không báo thù cho thủ lĩnh, ngược lại vì bảo toàn mạng sống mà đầu hàng hung thủ!”

Một vị phó thủ lĩnh Động Linh Cảnh khác nhìn thấy một màn này, nhất thời nổi giận đứng bật dậy.

Đáng tiếc, với đối phương đang đứng trước lựa chọn sinh tử, thì những lời này chỉ như một tờ giấy mỏng, không chịu nổi một đòn.

Đám lính đánh thuê còn lại thấy vậy thì vội vã noi theo, hy vọng có thể sống sót.

“Đại nhân, ta là Uẩn Linh cửu trọng, hơn nữa có kinh nghiệm hai năm làm trinh sát, dư sức làm trạm gác ngầm cho Huyết Sát Các!

“Ta cũng vậy…”

Ngay cả mấy vị phó thủ lĩnh khác cũng mở miệng theo.

Sợ là Thiên Vân Bá đến chết cũng không ngờ được, đội lính đánh thuê Huyết Sát mà mình luôn kiêu ngạo, lúc phải đối mặt với lựa chọn sinh tử lại không chịu nổi một kích!

Một quần thể cường giả lớn như vậy, nếu là người bình thường nghe thấy có lẽ còn có chút do dự xem có nên tiếp nhận đối phương quy phục, thu nhận về dưới trướng hay không.

Nhưng bản thân Hắc Vệ thân từng là đại bổ đầu của Vân Châu Vương Triều, cái nhìn rất sâu xa.

Ngay cả một chút ý định thu nhận bọn họ hắn ta cũng không có.

Bởi vì đám lính đánh thuê này, công ơn thu nhận mười mấy năm nói bỏ là bỏ, cho dù có làm trạm gác ngầm bên ngoài cho Huyết Sát Các, sớm muộn gì cũng trở thành một quả bom hẹn giờ, cái được không bù đắp đủ cái mất, cách tốt nhất để xử lý những người như thế này chính là: GIẾT!

Ánh mắt Hắc Vệ âm trầm: “Ảnh Thứ.”

Cái bóng bên dưới đám người đột ngột chui ra một đám Ảnh Thứ.

(Ảnh thứ: bóng gai nhọn.)

Đâm xuyên qua đám lính đánh thuê Huyết Sát đang không cách nào nhúc nhích được!

“Tại, tại sao… Ta chính là Động Linh...”

Tên phó thủ lĩnh lúc trước dẫn đầu mọi người đầu hàng, miệng vẫn còn thì thào, vẻ mặt khó mà tin nổi ngã xuống.

Hắc Vệ nhìn mặt đất ngổn ngang xác chết cùng máu tươi, khuôn mặt không chút gợn sóng, tình cảnh như vậy ở thế giới gốc hắn ta đã quá quen thuộc.

Hắc Vệ ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt nhìn về một phương hướng: “Lúc này, bên chỗ nương tử chắc cũng đã giải quyết xong rồi đi.”

...

Ám Ảnh Đoàn được xem như một thế lực ngầm lớn đếm được trên đầu ngón tay ở Toại Nguyên Vương Triều.

Lúc này, chúng đang gặp một trận kiếp nạn.

Tổng bộ Ám Ảnh Đoàn.

“Khụ khụ khụ, Huyết Sát Các cùng Ám Ảnh Đoàn từ trước đến nay không hề có ân oán... Tại sao hôm nay lại muốn tiêu diệt toàn bộ chúng ta?”

Vương Tiết, người nắm giữ Ám Ảnh Đoàn lúc này đang tựa vào một bức tường lồi lõm không bằng phẳng, khí tức Động Linh bát trọng uể oải không chịu nổi.

Trước mắt Vương Tiết, ngoại trừ vô số thành viên Ám Ảnh Đoàn đã tử thương, còn có một nữ tử mặc bạch y, tay cầm một thanh Thanh Phong kiếm, đang từ từ đi về phía hắn ta.

Nữ tử đội đấu lạp khiến người khác không thể nhìn ra dung mạo của nàng, thứ duy nhất khiến người khác chú ý chính là tấm lệnh bài Huyết Sát Các bên hông nàng.

“Tại sao à? Muốn trách thì trách ngươi quá yếu!”

Bạch Vệ vung trường kiếm, trong chớp mắt đã chém đầu đối phương xuống.

...

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Dạ Mệnh vừa nghe thấy âm thanh truyền vào trong đầu, vừa nhấp một ngụm nước trà, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chương 48 Hạ màn

“Làm xong nhanh vậy cơ à, không hổ là Dưỡng Thần Cảnh.

Bên chỗ ta cũng sắp OK rồi, khoảng chừng một tháng nữa thôi, vở kịch lớn này có thể chính thức hạ màn rồi.”

Dạ Mệnh lẩm bẩm.

Cùng lúc đó.

Bên phía triều đình.

Vương cung Toại Nguyên.

Toại Bình Thương dùng tay phải day day mi tâm, thể hiện sự buồn bực mất tập trung trong lòng.

Trải qua nhiều lần kiểm tra xác nhận, đám thích khách ngày hôm đó chỗ nào cũng có dính dáng đến Phương gia.

“Kim Châu Sứ cảm thấy bây giờ cô nên làm như thế nào?”

Ban đầu, thái độ của Toại Bình Thương đối với Kim Viên Chính cũng rất bình thường, sau mới từ từ chuyển thành trình độ tin tưởng.

Kim Viên Chính nghe vậy, vội vã khấu đầu: “Thần ngu dốt, có đưa được ra ý kiến thì cũng chỉ là loại kế sách thô thiển, bệ hạ không thể dùng đến.”

“Không sao. Lúc này bốn bề vắng lặng, ngươi cứ lớn mật nói cho ta nghe thử xem sao.” Toại Bình Thương khoát tay áo.

Lúc trước, vì lời nói của Kim Viên Chính mới khiến hắn ta cảm thấy hoài nghi, vô cùng lo lắng về Phương gia.

Tuy bây giờ Phương gia vẫn kém hơn vương thất mấy bậc, nhưng nếu có thể cắn nuốt Liễu gia, tất nhiên là thực lực của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

Trong thiên hạ Toại Nguyên Vương Triều chỉ còn lại hai quái vật lớn là vương thất cùng Phương gia.

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy nếu để cho Phương gia có cơ hội tiếp tục trưởng thành, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể đạt được lực lượng sánh ngang với vương thất!

Tuy Phương gia có ân với Toại Bình Thương, nhưng hắn ta cũng không muốn cơ nghiệp ngàn năm bị huỷ trong tay mình, để Toại Nguyên Vương Triều biến thành Phương Nguyên Vương Triều.

“Thần đề nghị lấy danh nghĩa chuyện thích khách, phái Trấn Bình quân đến bắt giữ một đám người Phương gia, mang về tiến hành điều tra thẩm vấn.”

Nghe đến đây, Toại Bình Thương chau mày.

Trấn Bình quân chính là tư quân của vương thất, chuyên bảo vệ vương cung. Mỗi một vị tướng trong quân đều có tu vi ít nhất là Uẩn Linh hậu kỳ trở lên, có thể so với quân đội tu luyện giả.

Chuyện như vậy không khác gì khiêu khích Phương gia, hắn ta không muốn trước giờ đối phó với Liễu gia, tự nhiên lại sinh ra khoảng cách với Phương gia.

“Xin bệ hạ lại nghe thần nói tiếp, hành động tra xét mà thần nói chẳng qua chỉ là bề ngoài, mục đích thực sự vẫn là thử xem Phương gia bị gán cho cái danh này thì có dám phản kháng hoặc là có động thái khác thường nào hay không.

Nếu như phản kháng, vậy chứng minh Phương gia quả thật có dị tâm. Nếu như là vế sau, cùng lắm thì bệ hạ dùng một ít thiên địa tài địa bảo để bù đắp, coi như xong chuyện.”

Toại Bình Thương rơi vào trầm tư.

Một lát sau, trong ánh mắt xuất hiện vẻ quyết định.

...

Ngày tháng như thoi đưa, thời gian qua nhanh.

Một tháng ngắn ngủi đã trôi qua.

Trong một tháng này, Toại Nguyên Vương Triều đã xảy ra một chuyện lớn.

Ngạo Vân Thiên thành, địa bàn của Phương gia đột nhiên bị Đốc Sát Sứ cùng Trấn Bình quân bao vây.

Nghe tin tức lưu truyền bên ngoài, đó là vì thích khách đã ám sát vương cung đoạn thời gian trước đang ẩn nấp ở trong Vân Thiên thành.

Về phần một vài quan thần tay nắm trọng quyền thì đã đánh hơi được từ trong mớ tin tức dồn dập này một mùi vị đặc biệt khác.

Cuối cùng, hình như hai bên đã thỏa thuận gì đó.

Gia chủ Phương gia là Phương Hùng Bá liền cùng mấy vị Đốc Sát Sứ và Trấn Bình quân rời khỏi Ngạo Vân Thiên thành,

Phương gia lại bình yên vô sự.

Trong bí cảnh, Dạ Mệnh lẩm bẩm: “Mặc dù không có đạt tới mức dự tính, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Đến lúc rồi...”

Trên người Dạ Mệnh bất ngờ lộ ra khí tức Dưỡng thần cửu trọng!

Rõ ràng là do hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, từ đó đạt được khen thưởng là Thái Hư Kinh tầng thứ ba!

Ngày hôm đó, gió mây đổi sắc, tầng mây cuồn cuộn.

Tất cả mọi người ở Toại Nguyên Vương Triều đều sẽ ghi nhớ ngày này.

Bởi vì nó... là ngày cải cách!

...

Lạc Ly thành, kinh đô của Toại Nguyên Vương Triều, mức độ sầm uất ở nơi này đương nhiên là số một.

Chẳng qua hôm nay nơi được xưng là phồn hoa nhất vương triều này hơi có chút khác biệt.

Rất nhiều bóng dáng lén lén lút lút xuất hiện trên từng con đường nhỏ cùng bốn phương tám hướng trong thành.

Ngay cả Đốc Sát Sứ phân tán khắp nơi trong thành cũng không phát hiện được.

Vương cung Toại Nguyên.

“Kim Châu Sứ, cách đây không lâu tên Phương Hùng Bá kia đã đích thân lập huyết thệ với cô, chứng minh sát thủ tuyệt đối không phải là do bọn họ phái đến. Hơn nữa, cô cũng tin cách làm người của hắn ta. Tuy hắn ta có dã tâm cực lớn, nhưng lại không hề có chút tâm tư nào với hoàng quyền.”

“Việc này...”

Trong lòng Kiêm Viên Chỉnh nổi hết da gà, nhanh chóng suy tính cách đối phó.

Không ngờ Phương Hùng Bá này cũng là một kẻ tàn nhẫn, dám hạ huyết thệ để chứng minh trong sạch.

Hạ huyết thệ, nếu như làm trái với lời thề, kẻ nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, cảnh giới bị hao tổn. Nặng thì thất khiếu chảy máu, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Chương 49 Bắt đầu hành động

Không đợi Kim Viên Chính có hành động, thần sắc trong mắt Toại Bình Thương chợt thay đổi: “Còn có một việc quên nói với Kim Châu Sứ.

Thời gian trước cô từng phái ba vị Đốc Sát Sứ đi vào Lâm Thiên thành, Tuyền Thủy quận để điều tra, nhưng cuối cùng đều một đi không trở lại. Ngươi là phụ trách quản lý Đông Châu, cũng là quận chủ tiền nhiệm của Tuyền thủy quận, có phải là ngươi nên giải thích với cô vài điều hay không?”

Tuy tâm thần Kim Viên Chính chấn động mạnh, nhưng ngoài mặt lại không hề có chút gợn sóng nào.

Nghe được mấy lời của Toại Bình Thương, đầu tiên là giả vờ sợ hãi, sau đó mới bày ra vẻ vô tội nói: “Bệ hạ oan uổng quá~ Đốc Sát Sứ mất liên hệ, thần cũng chỉ vừa mới biết được từ trong miệng bệ hạ.”

“Ồ, thì ra là vậy à?”

Có thể thấy tuy sắc mặt Toại Bình Thương trước sau như một, nhưng ngữ khí lại có chút tức giận, ánh mắt nhìn về phía Kim Viên Chính cũng đã xuất hiện nét thẩm vấn xét hỏi.

Trước đó, lúc hắn ta gặp mặt Phương Hùng Bá, Phương Hùng Bá ngoài việc lập ra huyết thệ thì còn hỏi hắn ta xem là ai đã đưa ra đề nghị này? Bởi vì Phương Hùng Bá cảm thấy Toại Bình Thương không giống loại người sẽ đưa ra quyết định như vậy.

Toại Bình Thương không do dự, nói thẳng người đưa ra đề nghị này chính là một vị Châu Sứ mới của Đông Châu.

Phương Hùng Bá cũng là một lão hồ ly, tất nhiên đã nhận ra đầu sỏ gây ra chuyện giữa triều đình cùng Phương gia gần đây chính là tên sứ thần Đông Châu mới nhậm chức không lâu này. Hắn ta vội vã lên tiếng nói với Toại Bình Thương là Kim Viên Chính này có vấn đề. Cho nên mới có một màn lúc này.

“Mà thôi, ngươi lui xuống đi, cô có chút mệt mỏi.”

Toại Bình Thương không cho Kim Viên Chính cơ hội mở miệng, tuỳ miệng nói.

“Vâng, vậy vi thần xin cáo lui trước.”

Kim Viên Chính âm thầm thở hắt ra một hơi dài, vội vàng khom người xin cáo lui.

Sau khi Kim Chình Viên rời đi được khoảng mười giây, Toại Bình Thương đột nhiên mở miệng nói: “Phó Đốc Sát, nhốt hắn ta vào trong lao ngục, thẩm vấn một phen, đến lúc đó sẽ biết thật hay giả.”

Trong bóng tối vang lên âm thanh thật gần: “Vâng”

...

Vừa đi ra khỏi vương cung chưa được mấy bước, Kim Viên Chính đột nhiên dừng lại.

Bởi vì cửa ra vào trước mặt hắn ta đã bị bốn gã Đốc Sát Sứ Động Linh Cảnh chặn lại.

“Các ngươi làm vậy là có ý gì?”

Kim Viên Chính cao giọng hỏi, đang muốn lấy Châu Sứ lệnh bên hông, dọa lui bốn người trước mắt thì phía sau lại vang lên một âm thanh to rõ: “Kim Châu Sứ, mời ngài ngoan ngoãn tới Đốc Sát Bộ của chúng ta một chuyến.”

Kim Viên Chính xoay người, một bóng dáng cao lớn tiến vào trong tầm mắt hắn ta.

“Phó Đốc Sát Sứ của Đốc Sát Bộ, Lưu Quan.”

Chân mày Kim Viên Chính cau lại.

Lưu Quan chính là Phó Đốc Sát Sứ phụ trách liên hệ quản lý các Đốc Sát Sứ, quyền lực so với mình thì chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.

“Chẳng lẽ đã bị nghi ngờ...” Kim Viên Chính nói thầm trong lòng một câu.

Âm thanh của Lưu Quan rất nặng: “Kim Châu Sứ, chắc là ngài không muốn đích thân ta mời đâu nhỉ.”

Nghe xong, Kim Viên Chính đột nhiên nhếch miệng cười: “Bị nghi ngờ phát hiện thì thế nào, dù sao ta cũng đạt được mục đích rồi, không biết bệ hạ thân ái của chúng ta còn có thể sống sót hay không.”

Lời nói của Kim Viên Chính khiến người ta phải kinh hoàng!

Cùng lúc đó.

Bên phía vương cung.

Rầm!

Một chuỗi tiếng nổ đinh tai nhức óc chấn động.

“Cái gì vậy?”

Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Quan đã thay đổi, không ngờ là mình mới rời đi không lâu, bệ hạ đã bị ám sát!

“Bốn người các ngươi bắt tên nghịch tặc to gan này về Bộ trước, ta đi ứng cứu bệ hạ!”

Lưu Quan vừa định rời đi, ba cây phi đao từ trong hư không đã nhắm thẳng vào hắn ta.

“Là ai!”

Tu vi Động Linh cửu trọng trên người Lưu Quan bùng nổ, sóng linh khí bắn ra ngoài trực tiếp đánh ba cây phi đao này rơi xuống mặt đất.

“Ca ca đừng vội đi nha? Không bằng tới chơi đùa cùng tiểu nữ tử ta nha?” Thiên Diện Hồ đột nhiên đi ra.

“Một ả Động Linh ngũ trọng mà cũng muốn chặn ta lại à?”

Lưu Quan cảm nhận được tu vi đối phương, giễu cợt nói.

Nhưng hắn ta chưa dứt lời được bao lâu.

“Vậy lại thêm năm người nữa thì sao?”

Một giọng nói đầy châm chọc bắt đầu ngân nga vọng lại.

Biểu cảm trên mặt Lưu Quan hoàn toàn thay đổi, bởi xung quanh hắn ta, lục đục xuất hiện năm bóng người.

Điều kinh khủng nhất chính là trong năm người, tu vi thấp nhất cũng là Động Linh ngũ trọng!

“Các ngươi là người của Huyết Sát Các? Thật to gan, chỉ là sâu bọ nhỏ bé dưới mặt đất mà dám hành thích hoàng đế!”

Lưu Quan bỗng nhiên chú ý tới Sát Thủ Lệnh treo bên hông những người này, nhất thời tức giận gầm lên.

“Hành thích vua? Huyết Sát Các chúng ta giúp các ngươi giết một tên đại hôn quân, không phải là các ngươi nên cảm tạ chúng ta à?”

Một thanh niên tóc vàng có vẻ cà lơ phất phơ nhe răng toét miệng nói.

“Nhiều lời vô ích, đừng lãng phí thời gian, ra tay đi!” Một giọng nói rét lạnh đến tột cùng vang lên.
Chương 50 Bắt đầu hành động 2

Trở lại trong vương cung.

Toại Bình Thương đưa tay lên lau dòng máu tươi ứa ra trên khóe miệng, hai mắt hoảng hốt nhìn nam tử lão niên khoác giáp bạc, hai bên tóc mai đã điểm sương, giống như nhìn thấy ma quỷ: “Dưỡng Thần lục trọng thiên! Không ngờ Huyết Sát Các lại có cường giả tuyệt thế như vậy giúp sức.”

Rõ ràng Toại Bình Thương đã chú ý tới tấm lệnh bài Huyết Sát Các mà Võ Trấn đang đeo bên hông.

Danh hào của Huyết Sát Các, tất nhiên là hắn ta đã từng nghe nói qua.

Lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là một tiểu lâu la ra tay giết dòng chính Phương gia nên danh tiếng mới được hâm nóng nhanh chóng như vậy. Toại Bình Thương

vốn định giải quyết Liễu gia xong rồi mới đến những thế lực đã nắm giữ thế lực ngầm của vương triều từ rất lâu này.

Không ngờ được.

Trong mắt hắn ta, một Huyết Sát Các mà vài gã Đô Sát Sứ cũng có thể tùy tiện tiêu diệt được lại nhanh chóng biến hoá, trở thành quái vật khổng lồ khiến người ta phải e ngại hơn cả Liễu gia và Phương gia!

“Cường giả như các hạ sao lại bằng lòng ở dưới trướng loại miếu nhỏ như Huyết Sát Các chứ? Tại sao không trở thành cung phụng của vương thất chúng ta, hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý?”

Không ngờ là chuyện đã tới nước này, Toại Bình Thương vẫn còn có ý mời chào.

Không vì cái gì khác, nếu như có thể chiêu mộ được một vị cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên, trăm năm sau của vương triều đều có thể mưa thuận gió hoà cũng không phải là nói chơi.

Toại Nguyên Vương Triều có thể trở thành một mối uy hiếp lớn cho mấy vương triều xung quanh.

Không những có thể giảm bớt rất nhiều chiến sự râu ria, mà Toại Nguyên còn có nương theo tình thế này, tiến hành phản công các vương triều khác, cắn xuống một miếng thịt to trên người bọn họ.

“Cung phụng của vương thất à? Bổn tướng cũng không thói quen làm thần tử của một tên hôn quân!”

Vẻ mặt Võ Trấn khinh thường, nhìn về hướng về Toại Bình Thương nói.

“Ngươi nói cô là hôn quân? A, thật sự cho rằng bước vào lục trọng thiên thì có thể hoành hành không cố kỵ gì ở trong Toại Nguyên Vương Triều à?” nghe được những lời này, ý định mời chào lúc đầu của Toại Bình Thương đã bị dập tắt trong chớp mắt.

Hắn ta cười nhạt một tiếng: “Cô hảo có ý tốt mới nhắc nhở ngươi, nếu ngươi đã không cảm kích, vậy thì đi chết cùng đám nghịch tặc kia đi!”

“Lý Ngư Hóa Giao Kinh!” Toại Bình Thương quát lớn.

Trên người hắn ra toát lên từng luồng long khí.

“Để đám nghịch tặc các ngươi nếm thử uy lực công pháp Huyền giai thượng phẩm của vương thất!” Tay phải Toại Bình Thương hóa chưởng, ầm ầm công kích về hướng Võ Trấn.

Long khí hội tụ thành ảo ảnh Giao Long vọt tới chỗ Võ Trấn

“Long khí suy yếu như vậy mà không biết xấu hổ, còn dám lấy ra thao túng.” Võ Trấn châm chọc một câu.

Vẫn chưa lấy trường thương Huyền giai ở sau lưng ra.

“Xem bổn tướng một quyền phá nát đây, Huyết Long Hóa Cương Môn.”

Huyết khí trong cơ thể Võ Trấn quay cuồng, giống như có một con Huyết Long đang bơi lội trong ngũ tạng lục phủ.

Tay trái nắm chặt, hư ảnh nắm đấm đập thẳng vào hư ảnh Giao Long.

Bang!

Hư ảnh Giao Long bất ngờ bị một kích đánh cho tán loạn.

Đồng tử Toại Bình Thương hơi co lại, tay phải giơ lên, long khí quanh người nhanh chóng hội tụ thành một lá chắn bảo vệ trước người hắn ta.

Chẳng qua sức mạnh của một cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên khủng bố đến mức nào, há lại để một tên Dưỡng Thần nhị trọng thiên có thể dễ dàng ngăn trở?

Quả nhiên, sau khi một quyền của Võ Trấn đánh tan hư ảnh Giao Long, lại liên tục đáng vỡ lá chắn long khí của hắn ta.

Trong lúc vội vàng, Toại Bình Thương đã lấy ra một món pháp bảo phòng ngự cấp bậc Huyền giai thượng phẩm để ngăn cản. Nghe nói là đã truyền lại từ thế hệ vương thất đầu tiên.

“Không hổ là tu vi của cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên, đỡ một kích này xong, ngay cả Long Ngọc của Toại Thị cũng có chút chấn động.

Nếu như có thể phu phục người này để sử dụng, thực lực của Toại Nguyên Vương Triều nhất định có thể tăng lên một mảng lớn, đáng tiếc...” Trong mắt Toại Bình Thương trong mắt hiện lên hàn ý.

“Tứ Phương Long Nguyên Trận, lên!” Hai tay Toại Bình Thương hai tay kết thành một thủ ấn.

Chỉ thấy bốn đại trụ trong vương cung phát ra ánh ánh lấp lánh, theo đó, phía trên vương cung cũng xuất hiện một toà đại trận

“Trận pháp à?” Võ Trấn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nghe được tiếng Võ Trấn giật mình hô lên, Toại Bình Thương nhếch miệng cười to: “Không sai, lúc tiên hoàng Toại Nguyên xây dựng vương cung đã từng bái phỏng một vị đại sư trận pháp sư Dưỡng Thần Cảnh cửu trọng thiên. Toại Nguyên vương cung này chính là bút tích của ông ta!”

Lời vừa nói xong, tu vi của Toại Bình Thương vốn chỉ ở Dưỡng Thần nhị trọng thiên lại đột nhiên không ngừng tăng lên!

Tu vi của hắn ta vẫn vọt đến Dưỡng Thần Ngũ Trọng Thiên mới từ từ dừng lại.

Không cần đoán cũng biết, điều này rõ ràng là do năng lực của tòa trận pháp này mang đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom