• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 46

6546.

Bên dưới khu nhà Cố Hoan.



Một loạt tiếng xe cảnh sát nhói tai bí bo bí bo vang lên, dường như làm kinh động khắp cả khu nhà hàng xóm trong trong ngoài ngoài.



Trong nhà, Cố Thăng Thiêm đang ngồi uống trà đợi tin tức của Cố Hoan, nghe thấy tiếng xe cảnh sát, như đang làm chuyện xấu vậy, tinh thần bỗng trở nên căng thẳng,



- Xảy ra chuyện gì rồi?



Vu Phan cũng không hiểu chuyện gì. Xoa xoa cái lưng bị Cố Thăng Thiêm đạp thương lúc nãy, lắc lắc đầu,



- Chắc là xe cảnh sát chạy qua thôi ....



Cố Thăng Thiêm vừa được thả ra từ ngục tù, cảm thấu nhạy cảm đối với tiếng xe cảnh sát, thậm chí có thể nói là trông gà hóa cuốc.



- Bà mau ra ngoài xem tình hình như thế nào!



- Ừm.



Vu Phan nghe theo gật gật đầu, quay lưng đi xuống lầu......



***



Ngón tay Cố Hoan càng lúc càng run, hơi thở càng lúc càng gấp.



Những tài liệu bản vẽ trong máy tính Bắc Minh Mặc, thật ra cô hoàn hoàn xem không hiểu.



Chỉ là khi nhìn thấy bản vẽ có liên quan đến công trình ‘Shine’, liền vội vàng sao chép vào điện thoại ....



Trên trán đã toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.



Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đang tiến gần.



Cô hoảng sợ đến hồn cũng bay mất.



Trong lúc tay chân lúng túng, trực tiếp ngắt bỏ nguồn điện máy tính ....



Cách ~ cụp ~



Cửa mở ra.



Khuôn mặt tuấn tú lạnh băng hoàn mỹ của Bắc Minh Mặc, lọt vào trong ánh mắt hoảng loạn của cô.



- Đang làm gì đó?



Anh lạnh lùng nhếch môi.



Ánh mắt đen như mực, lườm qua những giọt mồ hôi lạnh trên trán cô, rõ ràng là vẻ mặt chột dạ đã làm chuyện xấu.



Lúc nãy trong phòng hội nghị, anh đã phát hiện cô có vẻ khác lạ, nhìn chăm chăm vào điện thoại, sắc mặt trắng còn hơn ma.



- Không .... đâu có gì.....



Ánh mắt Cố Hoan như đang né tránh, cơ thể không kiềm được run rẩy lên.



Thẻ nhớ điện thoại còn đang trong máy tính chưa kịp rút ra ....



Thân hình cao to của Bắc Minh Mặc, từng bước từng bước tiến gần đến cô.



Người đàn ông này bất luận là khi nào hay ở đâu, lúc nào cũng tuấn tú đến không chỗ chê.



Như một vị thần vậy, cho dù là đang ở gần sát bên cạnh, nhưng lại cho người ta một cảm giác, lạnh lùng đến tận chân trời....



Tim Cố Hoan đang đập loạn cả lên, không thể không thừa nhận, người đàn ông này giống như một tảng nam châm vậy, lúc nào cũng có thể khiến cô không kiềm lòng được bị hít vào trong ....



- Không có gì ư?



Bắc Minh Mặc hơi nheo mắt lại, bước chân đi lướt đến bên bàn làm việc, tư thế nhìn từ trên cao xuống,



- Thật sự không có gì ư? Hay là, trong máy tính của tôi có đồ cô muốn ?



Giọng nói âm trầm của anh nghe như đang nói chuyện phiếm, nhưng lại toát lên sự mạnh mẽ và nham hiểm không được phép nghi ngờ.



Tim Cố Hoan thắt lại.



Có thể cuộc đời này của cô cũng không có khiếu làm tên trộm cắp, mới lần đầu tiên đã bị bắt ngay tại trận rồi.



- Sao, câm hả?



Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhếch miệng.



Ánh mắt đen ngầm ấy thoáng qua một sự nham hiểm.



Cơ thể cao to càng lúc càng tiến gần cô ----



Cố Hoan cảm thấy tim cô như sắp nhảy ra ngoài.



Ngước mặt lên nhìn thẳng vào trong đồng tử đen huyền của anh, không kịp suy nghĩ, nhân lúc anh sắp phát hiện, ngón tay cô nhanh chóng rút thẻ nhớ ra, sau đó đột nhiên đứng đậy nhón cao ----



Chu môi, hôn chuẩn xác lên môi của anh!



Ưm~



Khi tiếp xúc lên bờ môi mềm mại lạnh lùng ấy, tim cô vẫn đáng chết bị xao động lên....



Nhắm tịt mắt, cô dường như không dám nhìn vẻ mặt của anh.



Chỉ là ngang ngạnh xông vào lòng anh, gấp gáp hôn lấy môi của anh, ngón tay lén lút nhét thẻ nhớ vào trong túi của cô....



Đôi mày của Bắc Minh Mặc bất giác cau chặt, tuy biết rõ người con gái này tuyệt đối có vấn đề, nhưng khi cảm giác ấm nóng truyền đến từ trên môi, vẫn dễ dàng gợi dậy những tế bào thèm khát trong cơ thể anh.



Giống như bất mãn với cách hôn nhút nhát, có vẻ như đang giày vò đôi môi của cô, hai tay anh đỡ lấy cặp mông mềm mại của cô, thuận theo thế kéo cô vào lòng, để cô chạm thật chặt lấy bộ phận bên dưới đã cương cứng đến phát đau của anh ...



- Ưm ....



Cô không ngờ rằng, anh ta lại phản khách thành chủ, nhân cơ hội xâm chiếm vào lưỡi của cô, suồng sã quấn lấy cô.....



Hơi thở nam tính cường hãn đến bá đạo của anh, đột nhiên lắp đầy lòng cô.



Tiếp đó, ngón tay của anh nắm lấy áo cô kéo mạnh một cái ---



Lụp bụp.



Vài cái nút áo rơi xuống phát ra tiếng.



Cố Hoan bỗng giật mình!



- Đừng ....



Cô hoảng loạn mở to hai mắt, ngón tay phản xạ đẩy người anh ra, loạng choạng lui về góc bàn.



Chỉ là một cái hôn, cô đã đỏ ửng hai má, hơi thở gấp gáp.



Bị cô đẩy ra, Bắc Minh Mặc chầm chậm đứng thẳng người lên, kéo kéo cà vạt, lườm mắt nhìn cô, mỉm môi,



- Đã chơi không lại, thì đừng khiêu khích tôi!



Chơi ....



Cô bị cụm từ đó làm cho phẫn nộ.



Thì ra trong mắt anh, những nụ hôn này cũng chỉ đơn giản như một trò chơi vậy.



Bỗng chốc cười lên một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua,



- Không ngờ tổng tài lại dễ dàng bị quyến rũ như thế, vậy có thể chứng minh, là tôi ít nhiều gì cũng có chút sức cuốn hút không?



Anh lạnh lùng cười một tiếng, chỉnh chu lại bộ đồ trên người, ánh mắt sâu thẳm,



- Đợi đến ngày cô bò lên giường của tôi, mới hỏi tôi câu hỏi này!



Nói dứt câu, như không muốn ở cùng với cô ta thêm một giây phút nào vậy, cau mày, anh sải bước chân quay lưng rời khỏi ....



Một cảm giác lạnh thoáng qua lòng cô.



Tiếng chuông tin nhắn trong điện thoại lại một lần reo lên ----



[ Nhanh lên! Đừng ép ta.] ---- Cố Thăng Thiêm.



Lòng cô run lên một cái, không còn do dự, nhanh chóng gắn thẻ nhớ vào điện thoại, nhấn nút gửi tài liệu .....



***



Cố Thăng Thiêm vừa nhận được tài liệu của Cố Hoan gửi đến, nụ cười vừa ý liền hiện lên trên mặt, Vu Phan hoảng loạn chạy vào -----



- Không xong rồi, Thăng Thiêm! Ông mau chạy đi .... những người cảnh sát đó nói có người bắt cóc trẻ con, muốn đến bắt người đó ...



Thăng Thiêm vừa nghe, sắc mặt liền khó coi!



Nhét điện thoại vào túi, vội vàng chạy ra ngoài cửa, ngay lúc muốn đi đột nhiên nghĩ lại,



- Vu Phan, hay là bà yểm trợ cho tôi, để người ta không nghi ngờ.



Vu Phan không nói gì liền gật gật đầu,



- Ừm.



Sau đó theo sau lưng Cố Thăng Thiêm đi ra ngoài cửa ...



Trong nhà chỉ còn lại một mình Trình Trình, bị buộc thật chặt trên ghế.



Cậu bình tĩnh quanh sát những vật dụng bày trí xung quanh nhà, nhìn thấy trong đĩa trái cây có cây dao.



Cậu cẩn thận nhích cái ghế, từng chút tùng chút tiến đến gần đĩa trái cây đó.



Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng trẻ con ---



- Có cần mình giúp một tay không?



Trình Trình nhướng mày, nhìn thấy cậu bé có khuôn mặt y hệt y chang cậu, ánh mắt có vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại trở lại vẻ bình tĩnh.



- .....



Trình Trình bị buộc miếng vải trên miệng, không thể nói chuyện được.



Không cần đoán cũng biết cậu bé đeo chiếc cặp đó chính là Dương Dương mà mẹ nói đến.



Dương Dương chu chu môi, bước chân nhỏ nhắn tiến vào nhà,



- Mất hứng, còn tưởng cậu khi nhìn mình sẽ kích động đến khóc nữa chứ!



Trình Trình lạnh lùng nhếch mép môi, tiếp tục nhích ghế .



Dương Dương lập tức đi đến trước mặt câu, đưa tay, giúp cậu gỡ miếng vải trắng trên miệng xuống,



- Tuy mình đã cứu cậu, nhưng không cần phải sủng bái mình đâu.



Trình Trình vận đọng cái miệng có chút tê cứng, lườm mắt nhìn Dương Dương,



- Nhìn vẻ mặt của cậu, có vẻ đã biết mình là ai?



- Ừ hứ.



Dương Dương nhún nhún vai, đặt chiếc cặp xuống, lấy con dao trên đĩa trái cây, sau đó quay lại bên cạnh Trình Trình,



- Tiểu thiếu gia Bắc Minh Tư Trình của nhà Bắc Minh chứ gì.



Xoạc xoạc vài cái, sợi dây bị cắt đứt.



Trình Trình được giải thoát, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ,



- Những ngày này, cậu đi nhà mình rồi?



Dương Dương tỉ mỉ quanh sát Trình Trình, ánh mắt long lanh ấy cũng toát lên vẻ khen ngợi,



- Khá đó, chưa gì đã đoán ra rồi. Xem ra những ngày nay, cậu giả dạng mình cũng có vẻ nhàn rỗi nhỉ.



Hèn gì những ngày cậu không có ở đây, cũng không thấy mẹ đi cậu gì cả. Bà ngoại còn tường Bắc Minh Tư Trình là Dương Dương nữa chứ.



Trình Trình vẫn vẻ mặt bình lặn không chút biểu cảm đó,



- Còn cậu? Nhà Bắc Minh gì cũng có, tại sao còn về đây?



Dương Dương cười cười,



- Nhà Bắc Minh gì cũng có, tại sao cậu cứ ở lì trong nhà mình?



Trình Trình sầm mặt, không nói gì.



Dương Dương toe toét môi cười, trên trên dưới dưới nhìn một vòng Trình Trình, đắc ý nói,



- Chậc, cũng khó trách ba cậu không thích cậu, trên dưới người cậu đều bộ dạng khó gần như vậy, không giống vẻ dễ thương thân thiện như mình chút nào?



Đồng tử Trình Trình hơi siết lại, giống như bị Dương Dương nói trúng điểm yếu vậy.



Cậu trừng to hai mắt lườm Dương Dương, liền sau quay vào phòng ngủ.



Lúc này, Trình Trình cũng đã hiểu tại sao những ngày vừa qua, nhà Bắc Minh không cử người đi tìm cậu.



Dương Dương theo sau Trình Trình, nhìn lại căn phòng ngủ đã lâu ngày không được ở,



- Wooww, cậu có chứng cưỡng bách sao? Phòng của mình sạch sẽ như phòng con gái vậy!



- Cố Dương Dương, cậu mới là ở bẩn như ăn mày đấy.



Trình Trình lạnh lùng xùy một tiếng, thản nhiên nói,



- Nhà Bắc Minh tìm không thấy cậu, sẽ tìm kiếm khắp cả thành phố luốn đó.



- ừm ừm



Mũi Dương Dương hứ hai tiếng,



- Đừng quên rằng, người nhà Bắc Minh tìm không thấy chính là cậu đó!



Sắc mặt Trình Trình có chút cứng đờ.



Cơ thể nhỏ nhắn của Dương Dương trở mình một cái liền nằm lăn lên giường, lộ ra nụ cười mãn nguyện,



- Cũng chỉ có giường của nhà là thoải mái nhất, ư, có mùi hương của mẹ ....



Trình Trình thấy bộ dạng lười nhác của cậu, đôi mày cau chặt lại, nhưng vẫn không lên tiếng.



Cánh tay nhỏ của Dương Dương kê làm gối, nhìn qua Trình Trình im lặng ấy, lại tiếp tục hỏi,



- Bắc Minh Tư Trình, cậu nói tại sao chúng ta lại giống nhau thế này?



Trình Trình lạnh lùng nhích nhích mày, biểu cảm y chang như Bắc Minh Mặc.



Mép miệng có hơi ngập ngừng, xem thường lườm qua Dương Dương,



- Trên thế giới hai người y hệt y chang nhau, khả năng duy nhất có thể, chính là hai người đó là cặp song sinh.



- Cặp song sinh?



Dương Dương trừng to mắt, trong cuộc đời 5 năm nay của cậu, lần đầu tiên nghe thấy cụm từ này, kinh ngạc vô cùng,



- Cặp song sinh là gì thế?



Trình Trình không kiềm được trợn hai mắt, cảm thấy Dương Dương không biết xấu hổ vì sự ngu xuẩn của cậu.



- Đơn giản mà nói, cặp song sinh chính là hai cá thể được mang thai và sinh ra một lần của động vật có thai, và cặp song sinh cùng trứng là do một trứng đã thụ thai trong tử cung khi chưa cấy thành công, đã phân thành hai tế bào rồi, thế là mỗi tế bào sẽ tự phát triển thành người. Hiển nhiên, chúng ta chính là trường hợp này.



Trình Trình diễn giải mọi chuyện một cách rành rọt, Dương Dương nghe đến ngớ ngẩn cả người.



Một lúc sau, Dương Dương đột nhiên vỗ đầu,



- Ý của cậu muốn nói là, mình và cậu là cặp song sinh, sau đó chúng ta được cùng một người mẹ sinh ra?



Trình Trình nhún nhún vai, nếu như những tài liệu cậu đã xem không phải lừa gạt.



- Trời ơi ....



Dương Dương cảm thấy kích đông, cơ thể nhỏ nhắn ngồi bắn dậy từ trên giường, nắm lấy đôi vai nhỏ của Trình Trình lắc lư lắc lư,



- Chúng ta được cùng một người mẹ sinh ra? Vậy còn ba thì sao? Ba của cậu có phải chính là ba của mình?



Trình Trình cau mày,



- Cố Dương Dương, cậu dừng lại ngày! Mình sắp bị cậu lắc đến xỉu rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom