6544.
Cố Hoan núp trong nhà bếp mò tới mò lui, khổ tâm nghĩ kế sách, nhưng cũng không nghĩ được kế có thể vẹn toàn hai bên.
Khi kim đồng hồ trên tường đã qua 5 phút.
Cuối cùng cô cũng đặt ly trà xuống.
Đứng thẳng lưng, như một tư thế của tráng sĩ xông vào chiến trường, có khả năng bị giết chết mọi lúc, chạy thẳng vào phòng tắm của Bắc Minh Mặc....
***
Trong phòng tắm, hơi nước ngập tràn.
Bắc Minh Mặc tựa người bên bồn tắm, lõa phần thân trên, những đường cong cơ bắp hoàn mỹ, làn da ngâm khỏe mạnh, dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng tắm, tạo nên một cảnh tượng mê hoặc....
Bồn tắm được xây âm xuống mặt đất, giống như một bể bơi mini vậy.
Hơi nước ngùn ngụt bốc lên trong những làn nước nóng, từng chút từng chút tràn đầy, tỏa ra một mùi hương mờ nhạt.
Hình thành nên sự cuốn hút trong căn phòng, tạo nên một sự rung động .....
Bước chân Cố Hoan bước vào phòng tắm, trong đầu vẫn còn choáng váng, nhìn thấy người đàn ông đẹp như điêu khắc ngồi đó, không kiềm được thở dài,
- Vết thương của anh không nên ngâm nước.
Bắc Minh Mặc không quan tâm nhún nhún vai, sai đó, đứng thẳng người, như là biết chắc cô sẽ vào đây vậy, lãnh đạm nói một câu,
- Cởi đồ.
- ....
Cử chỉ cố chấp của anh khiến cô không kiềm được trợn mắt lên.
Người đàn ông này rốt cuộc sạch sẽ đến mức nào vậy?
Đã bị thương đến như vậy rồi, còn kiên trì phải tắm nữa.
Thở dài một hơi, cô chỉ còn cách chậm chạp đi đến trước mặt anh.
Cơ thể cao to lực lưỡng lập tức lọt vào mắt, một mùi hương nam tính cường liệt bay vào mũi cô, mặt cô bỗng đỏ ửng lên, tim đập mạnh mấy nhịp.
Nín hơi thở, ngón tay thon nhỏ của cô đưa ra, cởi chiếc quần hộ anh ....
Mỗi một mảnh vai trên người anh được lột xuống, lộ ra trần truộng mỗi một gan tấc cơ thể nam tính gợi cảm trơn tru.
Sau một hồi dằn vặt, cuối cùng cô cũng đã lột sạch hết quần áo trên người anh, chỉ còn lại một chiếc quần lót mỏng manh che lại bộ phận hiên ngang ấy...
Cô đỏ mặt không dám nhìn anh trực diện, lúng túng nói câu,
- Xong rồi, cởi hết rồi.
Nhưng anh không cho là vậy nhếch nhếch mày, mép miệng lạnh lùng cong lên:
- Cố Hoan, vậy cũng được xem là cởi hết sao?
Cô hít một hơi, trừng to mắt nhìn anh,
- Còn muốn sao nữa?
- Cởi hết!
Tim Cố Hoan rung lên một nhịp, mếu mếu môi, oán trách nhìn anh một cái, sau đó đưa ngón tay tú lệ ra, nhắm tịt mắt .... nhanh chóng kéo lớp vải mỏng manh, hai ba cái nhanh chóng cởi ra từ trên người anh....
Xít ....
Cô như nghe thấy tiếng thở trầm lên giọng của anh, mắt vẫn không dám mở ra, tim đập mạnh thình thịch thình thịch thình thịch loạn xa.
Sau đó, mọi thứ trở nên yên lặng quái dị.
Cho dù là đang nhắm mắt, nhưng trong đầu cô vẫn đáng chết hiện lên từng cảnh từng cảnh cơ thể lộ lõa của anh, khuôn mặt càng lúc càng nóng.
Thậm chí còn có thể cảnh giác được sự lạnh giá toát ra mạnh mẽ từ cơ thể của anh.
Phút chốc, hai chân ê buốt, cô không có ý chí nói ---
- Cái , cái đó, tổng tài, anh, anh hay là tự tắm nha ....
Nói xong, cô vội vàng quay người, muốn chạy trốn trong cơn hoảng loạn ---
Nào ngờ, một chất lỏng lạnh giá từ sau lưng công kích qua.....
- A ...
Như một trận mưa lớn, tức thì ướt đẫm cơ thể Cố Hoan, cô thấy lạnh buốt rùng mình!
Giận dữ quay lưng lại, trên tóc còn đang nhỏ giọt, trừng mắt lườm kẻ gây chuyện,
- Bắc Minh Mặc ---- , rốt cuộc anh muốn chơi trò gì?
Nhưng phát hiện tên này, cơ thể toàn thân trên dưới không mảnh che thân, như được điểu khắc ra bởi một nghệ danh nổi tiếng, mỗi một đường nét mỗi một bộ phận đều hoàn mỹ không chỗ chê được!
Nhất là bộ phận hiên ngang nam tính đang thẳng đứng dưới bụng ấy, nhưng muốn chói lóa mắt của cô.
Bắc Minh Mặc lúc này mới nhấn tắt nước, mép miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười nham hiểm, giọng nói trầm thốt lên:
- Chơi trò chơi tắm rửa, sao?
Trò chơi tắm rửa?
Cố Hoan trừng to hai mắt, tên này sao nói đơn giản như một trò chơi trong mầm non vậy, nhưng giọng điệu giễu cợt đó lại khiến người khác phải suy nghĩ lung tung....
Mặt cô càng nóng ran lên, cồn rượu còn đang lưu lại trong người cô đang bắt đầu phát huy lên từng hồi từng hồi, tế bào khao khát nào đó trong người đang khiêu khích cơ thể cô.
Đột nhiên, reng~
Tiếng chuông điện thoại nhói tai bên ngoài reo lên.
Xuyên tạc qua không gian ái muội trong phòng.
Đôi má của Cố Hoan đỏ ửng, sợ bản thân không đỡ được nguồn điện mãnh liệt của anh, cô cau mày quở trách,
- Ấu trĩ! Tôi không chơi gì hết! Anh nghe điện thoại của anh đi ....
Chắc là do sợ anh ta, lại sợ bản thân không kiềm chế không được.
Lúc này, cô cảm thấy vô cùng may mắn vì cuốc điện thoại đó đã giải cứu cô.
Hoảng loạn vội vàng quay lưng đi, bất chấp quần áo trên người đang ướt sũng, cô chạy như cơn gió xông thẳng ra ngoài ----
Ầm.
Tiếng đóng cửa mạnh tay.
Để lại trong phòng tắm, người đàn ông cường tráng lõa thể, cau mày, cần điện thoại con trong phòng tắm, hạ giọng nói ---
- alo, Soso ....
***
Ngày thứ 4, buổi sáng
Cố Hoan còn đang chìm đắm trong giấc mơ, bị một tiếng chuông reo điện thoại làm tỉnh giấc.
Cô mở đôi mắt mơ màng, lười nhác bấm phím nghe máy ----
- Cố Hoan, đến tổng tài cũng đã đi làm rồi, cô còn chưa tới nữa! Cô còn trễ nãi công việc như vậy, tôi nhất định nói tổng tài đuổi việc cô!
Người gọi đến là Linda.
- hả?
Một tiếng làm tỉnh giấc người trong mộng, Cố Hoan còn chưa hiểu rõ mọi chuyện,
- .... tổng tài đi làm rồi?
Cô bật người một cái ngồi dậy từ trên giường, chân truồng đạp trên thảm, chạy như bay ra khoảng phòng ngủ.
Trong căn nhà rộng lớn trống vắng, từ sớm đã là vẻ yên tĩnh sạch sẽ, tên Bắc Minh Mặc đó không biết đã đi đâu rồi.
- Vâng! Chính là vị tổng tài vĩ đại của chúng ta, mới bị tai nạn, vừa qua mấy ngày thôi, đã đi làm rồi, Cố Hoan cô với chức vụ nhân viên quèn ấy, cô có biết chữ xấu hổ viết sao không hả?
Trong điện thoại, giọng nói của Linda sắc bén hơn cả mọi khi.
- Biết rồi biết rồi ....
Cố Hoan sờ sờ cái trán đau nhức vì cơn say rượu tối qua ấy, vôi vàng ứng phó,
- tôi đến ngay đây ....
***
Cố Hoan hùng hùng hổ hổ một mạch chạy đến tòa cao ốc Bắc Minh Thị.
Trước cổng tòa nhà tụ tập rất đông các nhà truyền thông, ống kính dài ngắn cao thấp như vô số những cây pháo chỉa về hướng Bắc Minh Thị ----
Trong đám đông, tiếng xôn xao ồn ào của những phóng viên nhiều chuyện đang thảo luận với nhau:
- Bắc Minh Thị đột nhiên ra thông báo, nói buổi tranh giải đấu thầu của công trình ‘Shine’ đó sẽ dời lại vào trưa hôm nay 1 giờ tiến hành. Khùng rồi hay sao!
- Đúng đó, dời gì mà sớm tới 10 ngày như vậy, cũng may chúng ta lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng, chứ không cũng lúng túng chân tay rồi, hôm nay nhất định phải moi được tin nóng hổi nhất mới được.
- Nghe nói rất nhiều đơn vị tham gia cũng bị giết đến trở tay không kịp, ha ha, chắc lần này sẽ có không ít người bị loại .....
- Bắc Minh tổng này cũng ác thiệt, chắc là vì tránh trường hợp có người dở trò sau lưng, nên mới dời sớm hơn dự tính chứ gì?
- Nè nè nè, nghe nói có một số lời đồn nói, cô Soso minh tinh hoa kiều ấy đã bí mật về nước không lâu trước đó, các cậu nói xem công trình ‘Shine’ lần này có phải là giúp cho Soso đánh vào thị trường trong nước mà trải thảm trước không?
- Xấc, người ta Soso ít nhiều gì cũng là mặt mũi của giới showbiz, có thể thảo luận chung với Bắc Minh Thị tuyệt đỉnh của giới thương mại chứng khoán không?
- Ủa? Vậy là anh không biết rồi, nghe nói công trình ‘Shine’ chính là quà của Bắc Minh tổng tặng cho cô Soso đó!
- Không phải chứ? Tin sốc vậy?
- Bắc Minh tổng và cô Soso đó có quan hệ gì chứ?
- Bây giờ hai người đó cũng có thái độ mập mờ, chắc là người yêu của nhau quá.
- Hả? vậy còn thiên kim Thị trưởng tiểu thu Bùi Đại Nhi thì sao? Không phải nói đã đính hôn với Bắc Minh tổng rồi sao
- Chu choa, xã hội thượng lưu này phức tạp thiệt ....
***
Cố Hoan suốt quãng đường đều nghe những tin đồn phù phiếm đó, tâm trạng càng lúc càng nặng trĩu.
Hầm hầm mặt, cô nhanh chân bước vào thang máy.
Thì ra hôm nay sẽ tiến hành cuộc đấu thầu giai đoạn một, nghĩ đến Cố Thị cũng sẽ tham gia vào vòng thi, tim cô bỗng dưng đập loạn một nhịp.
Nhưng, Soso là ai?
‘ding’ , cửa thang máy mở ra.
Cô nhanh chân bước vào hành lang, khuôn mặt mẹ ghẻ của Linda lập tức tiến gần tới,
- Cố Hoan, đừng tưởng có Bắc Minh lão gia chống lưng cho, thì cô có thể vô pháp vô thiên muốn làm gì thì làm nhá! Giải đấu đầu của 1 giờ chiều nay, cô dám gây ra chuyện gì sơ sẩy, thiên đế cũng không giúp được cô đâu!
Sắc mặt Cố Hoan nặng nề, không lên tiếng.
Chỉ là tùy ý gật gật đầu, đối phó với Linda, sau đó nhanh chóng bước đến văn phòng tổng tài, đưa ngón tay thon dài lên, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ ----
Cốc cốc cốc.
- Vào đi.
Trong phòng, vang ra giọng nói vẫn dày trầm như tiếng đàn cello của Bắc Minh Mặc
Lòng Cố Hoan đột nhiên siết lại, lập tức đẩy cửa .....
Bắc Minh Mặc vẫn là bộ đồ vest cắt may sang trọng làm từ thủ công ấy, mái tóc đen óng được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt cương nghị ấy vẫn lạnh giá như băng.
- Tổng tài ....
Cố Hoan khe khẽ gọi một tiếng.
Bắc Minh Mặc thậm chí không ngước mắt lên nhìn, tiếp tục cặm cụi phê duyệt hồ sơ.
Dường như những ngày vừa qua, những sự việc xảy ra giữa hai người lại quay trở lại ở điểm xuất phát, anh .... lạnh lùng đến khiến cô một lúc không kịp thích ứng.
Trong lòng thoáng qua một sự thất vọng,
- Tổng tài, nghe nói chiều nay 1 giờ sẽ tiến hành cuộc đấu thầu giai đoạn 1 của công trình ‘Shine’?
- Ừm.
Anh lạnh nhạt ừ một tiếng.
- Vậy ....
Cô thận trọng ngập ngừng, đôi mắt đen óng ánh tỉ mỉ quan sát mỗi một biểu hiện trên mặt anh,
- Có cần tôi làm gì không?
Bắc Minh Mặc lúc này ngước mắt nhìn cô một cái, đồng tử trong đôi mắt, thoáng qua một sự mệt mỏi, cau chặt đôi mày, đôi môi mỏng nhạo báng,
- Cái người mà làm một bộ báo cáo hội nghi cũng không xong, cô cho rằng cô có thể làm được gì?
Anh đang ám chỉ bộ báo cáo sưu tập thông tin tổng tài mà cô làm lần trước.
Mặt Cố Hoan nóng ran lên, cắn cắn môi dưới tiềm thức.
Lúc này một tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Cô cúi mắt, chán chê đi đến ghế sofa, ngồi vào ghế như mọi khi. Mở điện thoại, một dòng tin nhắn lọt vào mắt cô -----
[Buổi đấu thầu dời sớm hơn, ngươi cả gan không báo cho ta biết! Mặc kệ ngươi có ý thâm hiểm gì, lập tức gửi những bản vẽ qua cho An Kỳ, trưa nay đội ngũ của Cố Thị phải qua đó tham gia đấu thầu rồi. Ngươi đừng ép ta phải làm chuyện quá đáng, ta thua không nổi, ngươi cũng thua không nổi đâu!] -- Cố Thăng Thiêm.
Ngón tay run lên.
Nhìn thấy tin nhắn hiện ra trên màn hình là của cha cô, nét mặt cô lập tức trở nên trắng toát.
Vừa nghĩ đến bản vẽ, đầu cô lại bắt đầu đau lên.
Len lén nhìn dàn máy tính trên bàn của Bắc Minh Mặc, lòng Cố Hoan trở nên hoảng loạn ....
Bình luận facebook