• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 45

6545.

Biệt thư lớn nhà Bắc Minh.



Nắng sáng chiếu xuống sân vườn mọc đầy cỏ xanh.



Dưới bóng cây lớn, một con chó Sharpei nằm dài trên đống gạch nhỏ, vừa ăn vừa làm biếng.



- Cái Bi, đây là xúc xích Brazil ta đích thân vào bếp lấy cho ngươi đó .... ngoan nha, ăn từ từ thôi, đừng nghẹn chết đó.



Dương Dương ngồi xổm trước mặt Bella, trên tay nắm cây xúc xích, từng miếng từng miếng đút cho Bella.



Trên lưng nhỏ bé ấy, đeo một chiếc cặp nhỏ vốn dĩ thuộc về cậu, cởi bỏ bộ trang phục tiểu thiếu gia tinh tế của thường ngày, cậu mặc lại bộ đồng phục lúc trước.



- .... Cái Bi nếu như ngươi bị nghẹn chết, tiểu thiếu gia Trình Trình của nhà người nhất định sẽ đến tính sổ với ta đó. vấn đề là, nhà ta rất nghèo, không có sổ để cho cậu ta tính ....



- ẳng ẳng ....



Bella thốt lên tiếng sủa nhỏ, không nhịn được trợn mắt, cậu nhóc ngu xuẩn.



Trong giọng nói non nớt của Dương Dương mang theo một chút tiếc nuối,



- Cái Bi, đút ngươi ăn xong cử này, ta phải đi rồi ....



Bella được ăn sung sướng, như kiểu rất muốn nói cậu đi đi cậu đi đi cậu đi đi.



- Ta đi nha, ngươi phải nhớ ta đó!



Dương Dương chu chu môi ra lệnh nói.



- ẳng ....



Bella gặm miếng xúc xích, nhớ cậu sẽ gặp ác mộng đó.



Dương Dương vô vô cái đầu nhăn nhún ấy,



- Ngoan nha. Sau khi ta không ở đây, ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt biết không? Khí quản của bà nội mẫn cảm, ngươi không được đến gần bà nội đó. ông nội bị huyết áp cáo, ngươi càng không được hù ông nội đó. Ba của Trình Trình không thích ngươi xấu như vậy, ngươi tuyệt đối không được đi qua đi lại trước mặt ba nha. Còn nữa còn nữa ....



- Ẳng ẳng .....



Bella qua loa gầm gừ vài tiếng, biết rổi biết rồi, lôi thôi quá.



- ..... phải nhớ hết cho thật kỹ đó .... ta đi đây, Cái Bi ....



Dương Dương nói một hổi, mắt cũng đỏ hoe luôn.



Cuối cùng, cậu thở dài như một ông cụ non, sau đó, đứng dậy.



Hai mắt lanh lợi nhìn qua cảnh tưởng xung quanh một vòng, sau đó, kéo chặt dây đeo cặp, cơ thể nhỏ nhắn ẩn trong con đường lót gạch dưới bóng cây râm mát ....



Bái bai nha, ông nội bà nội.



Bái bai nha, trên dưới nhà Bắc Minh.



Bái bai nha, Cái Bi xấu ơi là xấu.



Còn nữa, bái bai nha .... ba Trình Trình .....



***



Cao ốc Bắc Minh Thị, trong phòng hội nghị.



Bầu không khí có vẻ căng thẳng.



- Tổng tài, hội trường ở lầu 10 toàn bộ đã sắp xếp ổn thỏa, theo như thông tin bộ phận ngoại giao báo cáo gửi qua, bây giờ đã có 71 doanh nghiệp lọt vòng đợt một có mặt tại đây ....



Trong hội nghị, những người lãnh đạo của các bộ phận đang nghiêm túc báo cáo tiến triển công việc.



Cố Hoan lần này đã học ngoan hơn rồi, vừa vào trong đã khiêng một cái ghế ngồi ở vị trí cách xa Bắc Minh Mặc nhất, trên tay còn cầm quyển sổ tay của cô, có chút không có chút viết viết vẽ vẽ lên đấy.



Lâu lâu lén lút nhìn lên vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Minh Mặc, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại từng chi tiết trong những đêm sống chung với anh ta ....



Nhất là đêm ngày giỗ của mẹ anh, lúc này cô còn nhớ như in sự dịu dàng trên những ngón tay lạnh ngắt của anh ....



Chỉ là, trong nháy mắt mọi thứ đã thay đổi.



Anh vẫn là Bắc Minh Mặc lành giá như băng của mọi khi.



Cô dường như đang nghĩ, không thể quay về lúc trước ....



Khe khẽ thở một hơi dài, cô nhìn nhìn đồng hồ, khi kim đồng hồ chỉ ngay 11:25, lòng cô bất an đập mạnh.



Mười mấy cái tin nhắn của cha cô đã réo nát điện thoại của cô, ngón tay càng lúc càng trắng, cô phải làm sao đây?



Bản vẽ, lấy hay không lấy?



Đột nhiên, điện thoại lại réo lên một hồi, tin nhắn lại lần nữa hiện lên ---



- Đứa con bất hiếu! Lên nay ta gấp đến sắp nổ tung lên lun rồi, ngươi còn ở đó như quan tâm. Giỏi lắm, nếu như ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!



Tiếp theo, một tin nhắn ảnh được gửi tới ----



Mặt cô trở nên tái xanh, không ngờ lại là hình ảnh con trai bị buộc một mảnh vải trắng ở miệng ....



***



Lúc này, Dương Dương đang đeo cặp táp, vẻ mặt buồn bã quay về khu nhà cũ.



Đứng ở dưới nhà, cậu ngẩng đầu nhìn thấy căn hộ mà cậu cùng mẹ và bà ngoại đã từng sống chung.



Tâm trạng kích động vô cùng, nụ cười của mẹ hiện ra trong đầu, nỗi nhớ của nhiều ngày nay bỗng chốc tràn về, tức tốc đuổi hết sự buồn rầu khó hiểu trong lòng.



Câu nở một nụ cười rạng rỡ, giống như đã cách xa nhau hàng thế kỷ, nhanh chân bước những bước chân nhỏ nhắn, tung tung tung chạy lên lầu ....



Đến trước cửa nhà rồi.



Cửa nhà đang mở hé.



- Á ----



Tiếng chưa kịp thốt ra, Dương Dương đang trong tâm trạng hưng phấn ấy bị tiếng gào thét của một người đàn ông làm cho giật mình.



- Khốn khiếp! bà coi bà sinh ra đứa con gái thế nào, thì ra những năm nay đều ăn dơ ở bẩn với đàn ông ở ngoài, đến nghiệt chủng cũng đã sinh ra luôn rồi! Nếu như nó đã bất nhân thì đừng trách ra bất nghĩa!



- Thăng Thiêm, ông đừng kích động, Hoan Hoan nhất định là đang nghĩ cách, ông cho nó thêm chút ít thời gian được không? Đừng lam hại Dương Dương, đứa trẻ này là vô tội mà ....



Là tiếng của bà ngoại. Đôi mày nhỏ của Dương Dương nhẹ nhàng cau lại.



Tại sao bà ngoại nói là đừng làm hại cậu? Không phải cậu đang ở đây sao?



Mang theo sự nghi hoặc, Dương Dương nhẹ nhàng đi đến gần cửa, thông qua kẽ hở nhìn vào trong nhà -----



Vừa nhìn đã thấy người đàn ông lớn tuổi đang trách mắng bà ngoại.



Ông ta là ai? Bộ dạng hung dữ như ác quỹ.



- Vu Phan, bà còn dám luôn miệng nói là yêu tôi! Những năm nay tôi tự hỏi cũng không phải tệ bạc với bà, năm đó nếu như không phải tôi dẫn bà ra, bà đã bị bán đi vùng nông thôn nghèo nàn làm vợ cho người ta rồi! Bây giờ tốt rồi, có con gái thì mặc kệ sống chết của ta phải không?



Đôi mắt Cố Thăng Thiêm đã phẫn nộ đến nổi gân đỏ.



Vu Phan khóc ướt cả mặt, chỉ thiếu điều quỳ trước mặt Cố Thăng Thiêm,



- Không phải đâu .... Thăng Thiêm, tôi biết ông có ơn với tôi năm đó, cả cuộc đời này tôi làm trâu làm ngựa cũng không dám phản bội ông.... nhưng đứa trẻ này thật sự là vô tội mà, hay là ông lấy tôi làm con tin đi ....



- Bà đừng ở đó cản trở, cút đi chỗ khác cho tôi!



Cố Thăng Thiêm nói xong đạp một chân thật mạnh lên người Vu Phan, khiến bà té ngã đụng lên tượng.



Dương Dương núp ở ngoài cửa, trái tim bé bỏng thắt lại!



Lúc này mới nhìn rõ trong nhà, người bị buộc trên ghế, trên miệng còn bị quấn một miếng vải trắng bịt lại ----



Là cậu ta?



Đôi mắt đen long lanh của Dương Dương toát lên vẻ kinh ngạc!



Cậu đã từng trong biệt thự nhà Bắc Minh, nhìn thấy vô số lần ảnh của cậu, cho dù cậu ấy có khuôn mặt y hệt y chang như cậu, Dương Dương vẫn vừa nhìn đã nhận ra, đứa trẻ bị buộc đó chính là tiểu thiếu gia Trình Trình của nhà Bắc Minh!



Tại sao Trình Trình lại ở trong nhà của cậu?



- Thăng Thiêm .... tôi cầu xin ông ....



Vu Phan thê thảm nằm trên sàn, khóc sướt mướt.



Dương Dương thấy vậy, nắm chặt nắm tay nhỏ, sắc mặt trở nên trắng bệt, đột nhiên trong đầu lóa lên một kế sách ----



***



Trong phòng hội nghị.



Ngón tay trắng ngắt của Cố Hoan nắm chặt điện thoại, run rẩy. hình động của cha cô khiến cô cảm thấy phẫn nộ!



Đồng tử nhìn chăm chăm lên màn hình, đứa con trai vẫn vẻ mặt trấn tỉnh bị buộc trên ghế ấy, đôi mắt đen toát ra một ánh sáng kiên nghị, như muốn nói với cô, mẹ đừng lo cho con....



Dương Dương.



Cố Hoan thiếu chút đã đỏ hoe mắt.



Không được để có trai gặp chuyện!



-... Tổng tài, liên quan đến tổng thể kết cấu công trình ‘Shine’, chúng tôi càng nghiêng về phong cách Bắc Mỹ....



Giám đốc của bộ phận nào đó vẫn đangtrình bày báo cáo chi tiết.



Cố Hoan không khống chế được nữa, cô đang ngồi trong góc ấy, đột nhiên rút cơ thể xuống ghế, sau đó khom lưng, đi theo bức tường len lút chạy ra ngoài ....



Vừa ra khỏi phòng hội nghị, cô lập tức bấm số điện thoại của Cố Thăng Thiêm ---



Đối phương bắt máy, giọng nói gào lên thô bạo,



- Đứa con bất hiếu, ngươi chịu gọi điện cho ta rồi hả?



- Ba làm gì con trai của con rồi?



Cô lạnh mặt, trong lòng một cơn giá lạnh.



- Ngươi yên tâm, ta còn chưa đến nổi mất nhân tính như vây. Đứa trẻ bây giờ tạm thời an toàn, nhưng sau đó thì ta không dám chắc nữa ....



Khẩu khí nham hiểm của Cố Thăng Thiêm, khiến Cố Hoan nghẹn thở.



Cặp cha con đáng cười, cô cười lạnh lùng một tiếng,



- Con lập tức đi lấy bản vẽ, cha tuyệt đối không được đụng đến một sợi tóc của con trai con!



- Được, ta chờ đó!



Sau khi ngắt điện thoại, cô âm thầm làm vài hơi hít thở sâu, đứng thẳng lưng, tỏ vẻ như bình thường, đôi giầy cao gót từng bước từng bước tiến về hướng văn phòng tổng tài .....



***



Dương Dương đeo chiếc cặp tung tung tung chạy xuống dưới lầu, khuôn mặt nhỏ sợ đến trắng bệt.



Khuôn mặt khóc đau khổ của bà ngoại, vẻ mặt bất lực của Trình Trình, không ngớt không ngớt tua lại trong đầu cậu.



Mẹ không ở nhà, cậu nhất định phải tìm cách cứu họ mới được.



Dương Dương chạy điên cuồng trên đường, chạy đến một sạp báo, thở hổn hển nói với ông chủ sạp báo,



- Bác ơi, nhà cháu có người xấu, có thể mượn điện thoại của bác báo cảnh sát không?



- Hả, có thật vậy không cậu bé? Để bác gọi giúp cháu 110 ...



***



Trong văn phòng tổng tài.



Sự yên tĩnh khiến lòng người thổn thức.



Cố hoan ngồi trước màn hình máy tính của Bắc Minh Mặc, bàn tay nắm chặt chuột máy tính, toát cả mồ hôi tay.



Ngón tay trắng ngắt ấy lần thứ 9 gõ mật khẩu trên bàn phím ---



Sai mật khẩu!



- Khốn khiếp! đặt cái mật khẩu đơn giản chút thì cũng có sao chứ!



Cô cắn răng, gặng giọng, nhìn thấy đồng hồ trên tường, 11:55, còn 5 phút nữa là giờ ăn trưa rồi ....



Tim cô đập thình thịch thình thịch càng lúc càng nhanh, cô sắp hết giờ rồi!



Nhắm mắt, cô hít một hơi thật sâu, trong đầu cố gắng tưởng tượng phong cách đặt mật khẩu của Bắc Minh Mặc ....



Đột nhiên, một cái tên Soso hiện ra trong đầu cô.



Ngón tay gõ vào bàn phím theo phản xạ ---



Một tiếng âm thanh mở máy dịu nhẹ vang lên, trang chủ máy tính tự động hiện ra !



- Yes!



Thiếu chút nữa Cố Hoan đã hét lên vì vui mừng, thế nhưng, trong lòng đột nhiên nặng trĩu.



Thì ra cô Soso đó, thật sự là một người rất quan trọng đối với anh ....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom