Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
6534.
Thật ra, cô cũng hiếu kỳ, người thận trọng như anh, sao lại có thể gây tai nạn? Với lại, lúc đó trên xe còn người phụ nữ khác ngồi kế bên ... người phụ nữ đó là ai?
Ánh mắt anh sáng lên, vẫy tay theo kiểu gọi cún con, vẫy vẫy cô,
- Qua đây.
Cô ngoan ngoãn tiến về trước, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn anh. Anh muốn nói sự thật với cô sao? Tin đầu bản được toàn thành phố A cạnh tranh, lập tức được cô moi được rồi sao? Cô bỗng dưng có chút kích động, cắn chặt đôi môi nhỏ cười cười,
- Tổng tài, có gì muốn nói sao ?
Mép miệng anh cong lên một nụ cười gian xảo, ánh mắt lóe sáng lên, ngón tay ngoắc ngoắc cô lại,
- Đến gần chút nữa.
Cô vội vàng gật gật đầu, sau đó tiến thật sát đến, chuẩn bị lắng tai mà nghe ----
Đột nhiên, anh hạ thấp mặt xuống, không khách sáo ôm cô vào lòng, bất chợt công kích lên môi cô...
- Ưm ...
Cơ thể Cố Hoan siết lại, dường như bị một luồng điện mạnh mẽ đi qua vậy, không động đậy được.
Đôi môi có chút lạnh của anh nhắm chuẩn hôn lên đôi môi đào đỏ tươi như muốn nhỏ giọt ấy.
Với tư thế cường quyền xâm lược, bức thiết đòi lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
Đầu lưỡi thậm chí còn ngang ngược đưa vào trong môi cô, quấn quýt dao động cùng cô ...
Cô chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một tiếng, như một quả bom vừa nổ tung trong đầu cô vậy, khiến cho đầu óc cô ngưng hoạt động một cách dễ dàng ...
Không giống như lần đầu tiên, nụ hôn bá đạo mang tính trừng phạt của anh ở hộp đêm Fire Fire Fire, cũng không giống như nụ hôn diễn kịch trước mặt Bùi Đại Nhi ....
Lần này, nụ hôn của anh rất triệt để, giống như muốn thám thính vào sâu trong linh hồn của cô vậy, kèm theo sự nóng bỏng, đang thiêu cháy từng lớp từng lớp lý trí của cô ....
Cô dưới sự ôm ấp của anh, dường như đã hóa thành một vũng nước, yếu mềm không còn sức.
Không thể phủ nhận, đôi môi mỏng lạnh kèm theo chút ít nhiệt ấm áp của anh, thật sự có một sức hút không thể cưỡng lại được, khiến cô bị mút hút chặt lấy, quấn quýt lại với anh ....
Thời gian dường như dừng lại ngay lúc đó, cô và anh đều quên đi mọi thứ, chỉ nhớ sự ấm áp trên môi của nhau.
Không biết qua được bao lâu, cuối cùng anh cũng kết thúc nụ hôn triền miên ấy.
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cằm tựa lên xương bả vai của cô, hít một hơi mùi hương thơm phảng phất thuộc về cô toát ra từ trên cổ, cuối cùng, thở dài một hơi, giọng nói có chút khàn khàn ---
- Cố Hoan, làm người tình của anh, được không?
Làm người tình của anh, được không?
Một câu nói nhẹ nhàng như mây khói, lại giống như một quả bom, ném thật mạnh tay vào biển lòng của Cố Hoan.
Tiếp theo sau, tiếng nổ thật lớn.
- Hả?
Sắc mặt cô trở nên trắng bệt, đã hai lần liên tiếp hai quả bom thả trong đầu cô, khiến lòng cô như đang nở hoa, cô bắt đầu cảm thấy, mọi thứ dường như trở thành một cơn mơ huyền ảo.
Bắc Minh Mặc cao ngạo một đời ấy, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng ấy, sao sao sao sao sao lại nói ra câu kêu cô làm người tình của anh ấy chứ?
Cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng chui ra từ trong lòng anh, đôi mắt long lanh ấy trừng thật to, sau đó, đôi môi run rẩy cuối cùng thốt ra,
- Anh anh anh .... anh có phải bị va hỏng đầu không?
Anh chăm chú nhìn cô, mím môi, trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy vẫn lặng tĩnh như gương.
Chỉ là, trong ánh mắt đen sâu thẳm, lóe lên một sự mệt mỏi lạ kỳ.
- Anh rất tỉnh táo.
Anh đưa ngón tay bị băng bó lên, nhẹ nhàng sờ qua mặt của cô,
- Mặc cho suy nghĩ của em là thế nào, Hoan, đừng từ chối anh nhanh như vậy.
Tiếng ‘Hoan’ đó của anh, ngữ điệu êm ái công kích vào trái tim yếu ớt của cô một cách dễ dàng.
Cô che giấu sự rung động trong nội tâm, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi một câu,
- Tại sao?
Tại sao?
Trước ngày hôm qua, họ còn đang rút kiếm vươn nỏ, hai người thủy hỏa bất dung, tại sao hôm nay lại mở miệng muốn cô làm người tình của anh, tại sao?
Cô không hiểu, người có thân phận cao quý như anh, tại sao lại chọn cô?
Thậm chí không biết, sau vụ tai nạn đó rốt cuộc khiến anh thay đổi điều gì, khiến anh dường như chỉ trong một đêm thay đổi thái độ đối xử với cô?
Còn nữa .... cô gái trên xe đó, rốt cuộc là ai?
Trong lòng Cố Hoan quá nhiều quá nhiều câu hỏi, cô muốn hỏi từng câu một cho rõ ràng.
Sau đó, nhìn thấy trên khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc ấy, cuối cùng lộ ra một sự bất lực mệt mỏi, cô trở nên câm nín.
Trong lòng dường như bị một thứ gì đó kéo đau.
Anh mỉm đôi môi gợi cảm, một lần nữa dang rộng cánh tay, ôm lấy cô vào lòng, trán nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của cô, giọng nói buồn bã, giễu cợt nói ---
- không có tại sao? Không phải thư ký làm làm một thời gian, đều làm lên người ông chủ hết sao?
Giọng nói đùa cợt của anh vừa dứt.
Đầu óc bị mê hoặc đến quay cuồng của Cố Hoan ‘ầm’ một tiếng, tức khắc tỉnh giấc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, nắm chặt nắm tay dùng hết sức đấm vào bờ ngực cường tráng của anh.
Nhưng không ngờ đấm ngay vị trí vết bầm của anh, khiến anh khẽ hừ một tiếng.
Cơ thể nhỏ nhoi của cô cọ quậy muốn thoát ra khỏi lòng anh, giận đến đỏ cả mặt, chỉ thẳng mặt anh, nghiến chặt răng nói,
- Bắc Minh Mặc, anh là tên dê sòm!
Cái gì gọi là thư ký làm làm một thời gian, đều làm lên người ông chủ chứ?
Cô là người được Bắc Minh lão gia lương cao mời đến giám sát anh ta đó! cô và anh là mối quan hệ đối địch!
Sao lại có thể bị kẻ địch giáng phục như vậy chứ?
Cố Hoan ơi là Cố Hoan, cô thật vô dụng.
Nhìn thấy nụ cười gian ảo tuấn tú trên mặt anh ta, Cố Hoan muốn dọng cho bản thân vài cái, lúc này sao có thể chỉ vỉ một nụ hôn của hắn mà bị mê hoặc đến nỗi thiếu chút nữa là đầu hàng chứ!
Bắc Minh Mặc nhếch nhếch mày, bộ dạng cao thâm khó lường.
Thả lỏng cơ thể tựa lưng lên giường.
Hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sâu lắng ấy tập trung nhìn cô,
- Nếu anh là tên dê sòm, lần em bò lên giường anh, đã không đá em xuống giường rồi.
Giọng nói lạnh nhạt của anh, nhẹ nhàng nhắc nhở cô chuyện xấu hổ trong buổi yến tiệc đó.
Đôi má Cố Hoan càng đỏ ửng hơn, run run môi,
- Bắc Minh Mặc, tôi thanh minh một lần nữa, lần đó không phải tôi bò lên giường anh, mà là tôi bị người khác hãm hại mới nằm trên giường của anh, ok? Thưa ngài, vui lòng anh phân biệt cho rõ mối quan hệ giữa chủ động và bị động!
Anh im lặng một hồi.
Đôi mắt đen như viên hắc diện thạch, lóe lên một vệt sáng, môi môi đẹp đẽ ấy nhếch lên khó tin,
- Làm hay không làm?
Bốn chữ đơn giản nhưng đầy sức mạnh, toát lên sự ái muội lạnh lùng, nghe vào tai Cố Hoan trở thành một sự tê tái, làm rối loạn cả nội tâm.
Cô biết ý của anh, làm hay không làm người tình của anh?
Thật ra từ lúc nãy khi anh nói ra yêu cầu đó, cho đến nay, đầu óc cô cơ bản đều ở trạng thái mơ hồ.
Điều tỉnh táo duy nhất, là cô biết được bản thân không được.
Anh ta đã có hôn thê, không cần biết cuối cùng anh ta có cưới Bùi Đại Nhi hay không, tương lai nhất định cũng sẽ có vợ.
Vậy Cố Hoan như cô được xem là gì chứ?
Chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi của anh sao?
Biết bao nhiêu năm nay, người mẹ Vu Phan với thân phận là người tình được nuôi bên ngoài của ba, những năm tháng đau khổ không ngày không đêm, không ai có thể hiểu rõ hơn cô, đã trải qua từng ly từng tí ấy như thế nào.
Vả lại, cô còn có Dương Dương bên cạnh.
Sao cô có thể mở miệng nói với anh, sự ô nhục trong quá khứ 5 nắm về trước ấy?
Đấu tranh tư tưởng một hồi, Cố Hoan thẳng lưng lên, hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt thanh khiết ấy, khe khẽ lướt nhìn qua khuôn mặt tuấn tú của anh ---
- Không làm !
Muốn nói ra hai từ đơn đơn giản giản ấy, thì ra lại khó khăn đến vậy.
Dường như đã sớm biết được cô sẽ từ chối, Bắc Minh Mặc không giận không cười, trên khuôn mặt tĩnh lặng ấy không nhìn thấy biểu cảm nào khác, che giấu đến không một chút sơ hở.
Cô hơi ngập ngừng lúng túng, u buồn nhìn anh, tiếp tục nói,
- Bắc Minh Mặc, tôi là thư ký do ba anh mời đến đó, anh đừng mong dở trò gì trên người tôi! Tôi nói cho anh biết nhá, tôi không phải loại đàn bà tùy tiện đó đâu! Anh muốn ai làm người tình, đó là chuyện của anh, nhưng làm ơn tuyệt đối đừng nhúng tay vào chuyện của tôi!
- Nhúng tay?
Bắc Minh Mặc nhếch mày, trong ánh mắt lóe qua một ý niệm gian ác,
- Cố Hoan, cô có hiểu nhúng tay có nghĩa là gì không?
Phát giác ra sự trêu ghẹo trong khẩu khí của anh, ánh mắt Cố Hoan hơi hoảng, ngại ngùng chu chu môi,
- Đừng ở đó mà chơi chữ với tôi! Tóm lại Bắc Minh Mặc, chuyện hôm nay tôi sẽ không báo cáo lại với ba của anh, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng hy vọng lần sau anh sẽ không nói những lời vượt mức như vậy! nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, tổng tài đại nhân!
Cố ý công thức hóa khẩu khí, sợ anh ta lại làm khó, Cố Hoan quay người đi về hướng cửa.
Khi tay cô vừa đặt lên tay nắm cửa, giọng nói thấp trầm của Bắc Minh Mặc vang lên phía sau lưng -----
- Cá cược, dám không?
Giọng nói như khiêu khích của anh khiến tim cô đập loạn xạ.
Chân cô khựng lại, không bằng lòng hỏi,
- Cược cái gì?
- Cược cô trong vòng một tuần chủ động bò lên giường tôi!
Lần này, anh cố ý nhấn mạnh hai chữ chủ động.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô hiển nhiên rùng mình một cái! Lập tức quay người lại, ánh mắt đen tuyền nhìn thẳng vào mắt anh.
Mép môi anh nhếch lên, vẫn khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi ấy, lộ lên một nụ cười khó thấy.
Cô giật thót người, không ngờ rằng nụ cười của người đàn ông này lại cuốn hút đến thế, ưa nhìn hơn trăm nghìn lần khuôn mặt bị liệt mọi khi của anh!
Nhưng, chỉ tiếc rằng, nụ cười đó quá gian tà!
Dường như dưới sự bao bọc của một biểu bì chói lọi, bên trong là một đóa hoa ăn thịt người, chỉ cần bạn lơ là chìm đắm trong nụ cười của anh ta, hậu quả tuyệt đối rất khó coi ....
Cố Hoan rùng mình lạnh sống lưng, mỉm môi, không nói gì.
- Sao, sợ ư?
Anh khiêu khích nói,
- Nếu cô thắng, tôi sẽ có cách để cô không cần phải báo cáo với cha tôi nữa, rời khỏi Bắc Minh Thị, và bù đắp cho cô một khoản chi phí ...
Hiển nhiên từ đầu anh đã biết, cô đã thỏa hiệp giao dịch với cha anh dưới hình thức như thế nào. Nếu như không phải tự nguyện, vậy điều cô ao ước nhất, là tự do.
Anh chưa kịp dứt lời, Cố Hoan liền vội trả lời
- Được!
- Hơ hơ hơ ....
Giọng cười thấp trầm phát ra từ sâu trong vòm họng của anh, sướng tai như tiếng sóng vỗ lăn tăn trên biển vậy,
- Cố Hoan, hình như cô rất tự tin là cô sẽ thắng?