6532.
Suốt quãng đường, bỗng phát hiện trong phòng thư ký im lặng kỳ lạ
Kể cả Linda mọi lần hay bắt nạt cô, cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Kỳ lạ quá.
Cố Hoan nói không ra là cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Vội vàng bước vào thang máy.
Cố Hoan vừa bước ra cổng tòa nhà Bắc Minh Thị.
Đột nhiên, một mùi hương nồng nặc của nước hoa ập vào mũi, một hình bóng chặn ngay trước mặt cô, khí thế hung hãn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng ---
Bốp ~
Một bạt tay tán qua. Thẳng thừng tán lên mặt của Cố Hoan.
Khiến má cô run lên một cái.
Ngước mặt nhìn kỹ người đó, Bùi Đại Nhi!
- Cố Hoan đúng không? Bạt tay này tôi muốn tán cô lâu lắm rồi!
Trên khuôn mặt cao ngạo tôn quý của Bùi Đại Nhi, toát lên một vẻ hung hãn. Trên sóng mũi đeo một cặp mắt kính râm với chiếc gọng to đùng, trên mặt có chút son phấn nhạt, khiến cho ít những người qua đường nhận ra cô ta chính là thiên kim Thị trưởng.
Cố Hoan sờ lên bên má đang đau điếng, nghĩ lại lần trước mới phải chịu một bạt tay của Cố An Kỳ.
Đột nhiên phát hiện, lý do hai người phụ nữ này tán cô, đều vì tên Bắc Minh Mặc!
Mợ nó.
Tên đó đúng là kẻ đào hoa gây tai họa!
Cố Hoan nghiến nghiến răng, nhẫn nhịn,
- Cô Bùi, nể mặt thân phận cao quý của cô, bạt tay này tôi có thể không tính toán với cô. Nhưng nếu cô có lần sau nữa, tôi sẽ không để yên đâu.
Cố Hoan thừa biết hôm đấy ở bệnh viện, cô giúp Bắc Minh Mặc đóng vở kịch đó trước mặt Bùi Đại Nhi, đối với Bùi Đại Nhi chắc chắn là một đả kích lớn.
Đều là phụ nữ, cô đồng tình Bùi Đại Nhi, dù sao cô yêu tên đó cũng không phải là một cầm thú bình thường.
Nên bạt tay này, cô nhịn.
- Chà! Muốn làm càn hở?
Bùi Đại Nhi cười the thé lên.
Cố Hoan cười lạnh lùng một tiếng,
- Đâu dám, tôi không rãnh rỗi như Bùi tiểu thư, chuyên chạy đến đây chỉ để cho tôi một bạt tay trút giận.
Nói xong, cô quay người muốn đi vòng qua Bùi Đại Nhi rời khỏi.
- Đứng lại!
Bùi Đại Nhi trách một tiếng âm trầm, kéo cổ tay Cố Hoan lại, ngón tay dài nhọn ấy nóng lòng muốn gim vào da thịt Cố Hoan.
- Cô tưởng tôi bất chấp thân phận chạy đến đây, chỉ để tán cô một bạt tay trút giận sao? Cô chưa xứng đáng được vậy!
Cố Hoan nhíu mày lại, cố gắng chịu đựng nỗi đau trên cổ tay, không lên tiếng.
Bùi Đại Nhi tiếp tục quát mắng,
- Đích thực, tôi có một nghìn lý do hận cô! Chỉ vì cô khiến Mặc không thèm nhìn tôi dù chỉ một lần, cho dù tôi có cắt cổ tay tự vẫn, anh ấy vẫn muốn nằm trên người cô phong lưu vui sướng! Tôi hận cô! Hận cái thân xác hà tiện chỉ biết mê hoặc đàn ông này của cô!
Bùi Đại Nhi vừa nói vừa bắt đầu rơi lệ.
Cố Hoan lẳng lặng mà nghe, đôi mày cau lại thật chặt.
Nghĩ lại hôm đó ở bệnh viện, Bắc Minh Mặc từng nói, không thể cưới một người không yêu về làm vợ. Kể cả người con gái ưu tú như Bùi Đại Nhi cũng không lọt vào mắt anh, vậy, rốt cuộc ai có thể?
Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, người đó nhất định không phải cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Hoan như có vật gì đấy va vào thật mạnh làm tim cô nhói đau.
Ngập ngừng một lúc, tay Bùi Đại Nhi bỗng nắm chặt hơn, tiếp tục nói ---
- Nhưng Cố Hoan, điều tôi hận hơn, là Mặc đã nằm viện, mà cô vẫn thờ ơ như không chuyện gì xảy ra cả!
Ngón tay Cố Hoan run lên một cái.
Kinh ngạc nhìn Bùi Đại Nhi,
- Nằm viện rồi sao?
- Cô không biết chuyện gì hết sao?
Bùi Đại Nhi có vẻ có chút bất ngờ, lập tức, cô nhếch nhếch miệng,
- Đừng có giả vờ, sao cô có thể không biết được! Mặc gặp tai nạn xe như vậy, cũng chính vì con tiện nhân như cô hại thôi!
Sắc mặt Cố Hoan trở nên trắng bệt.
- .... Tôi thật sự không biết gì cả, sao anh ấy lại gặp tai nạn? Có nghiêm trọng không?
Bùi Đại Nhi quan sát nét mặt Cố Hoan, dường như muốn thăm dò độ chân thật dưới ánh mắt của cô, thế nhưng ánh mắt của Cố Hoan quá chi là thuần khiết, khiến cô cũng cảm thấy nghi hoặc, ấp úng hỏi,
- Cô thật sự không biết gì?
Cố Hoan bỗng dưng cảm thấy căng thẳng,
- Bùi Đại Nhi, tôi không có tâm trạng nói đùa với cô. Bây giờ anh ta sao rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không ....
Đột nhiên cô cảm thấy giọng nói của cô có chút nghẹn ứ, thậm chí cơ thể run rẩy lên mất tự chủ.
Bùi Đại Nhi ngớ người ra, cô nhìn nhìn Cố Hoan, không nói gì nữa.
Thả cánh tay đang nắm chặt Cố Hoan ấy ra, sau đó quay người đi, như người mất hồn vậy ư a tự lẩm bẩm,
- Không phải cô .... vậy thì là ai ... có thể là ai chứ ....
Cố Hoan nhìn hình bóng loạng choạng của Bùi Đại Nhi, đôi mày nhíu chặt lại hơn, Bắc Minh Mặc ... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
***
Bệnh viện trung tâm thành phố A.
Tối qua một vụ tai nạn đã làm kinh động cả thành phố A, tức tốc trở thành tin đầu bản của các kênh phương tiện truyền thông lớn.
Bệnh viện trung tâm mệnh danh là bệnh viện đỉnh nhất thành phố A, trước cổng từ sáng sớm đã bị phóng viên của các đài truyền thông làm cho tắc nghẽn giao thông.
Tuy rằng tai nạn đều xảy ra mỗi ngày trên toàn thế giới, nhưng vụ tai nạn tối qua lại khác.
Bởi vì nhân vật chính trong vụ tai nạn, là nhị thiếu gia nhà Bắc Minh giàu có nhất thành phố A này – Bắc Minh Mặc!
Tổng tài Bắc Minh Thị - Bắc Minh Mặc, người đã lãnh đạo tập đoàn Bắc Minh Thị trở thành thần thoại của giới kinh doanh.
Người lãnh quân vương quốc Bắc Minh Thị ấy trong lòng người dân được xem trọng hơn cả Thị trưởng thành phố A này, xảy ra tai nạn, có thể nói đã gây ra làn sóng lớn cao nghìn tầng chỉ trong một đêm.
Chỉ sợ trong năm nay cho đến thời điểm này, đây là tin có giá trị nhất có sức ảnh hưởng lớn nhất rộng nhất, khiến cho tất cả các đài truyền thông đều muốn moi được tin trước.
Bắc Minh Án đeo một cặp kính râm, dưới sự hỗ trợ của những người bảo vệ, nhanh chóng từ bệnh viện đi ra.
Anh vừa xuất hiện, đám phóng viên lập tức ập đến ---
- Anthony, có phải anh vừa vào thăm Bắc Minh nhị thiếu gia không? Cho hỏi tình trạng thương tích của anh ấy có nghiêm trọng không, có thoát khỏi nguy hiểm chưa?
- Vụ tai nạn lần này của Bắc Minh nhị thiếu gia, ảnh hưởng không ít đến giá cổ phiếu của Tập đoàn Bắc Minh, cho hỏi Bắc Minh Thị dự định sẽ tìm phương án giải pháp nào ạ?
- Bên ngoài có lời đồn, rằng tối qua trên xe Bắc Minh nhị thiếu gia còn một người phụ nữ, cho hỏi đó là ai ạ? Anthony, có thể nói cho chúng tôi biết không?
- Người phụ nữ đó nghe nói không phải là vụ hôn thê Bùi tiểu thư của Bắc Minh nhị thiếu gia, đối với chuyện này, Anthony cho hỏi anh có suy nghĩ gì không ạ
- Sáng hôm nay chúng tôi vừa ghé qua nhà của Thị trưởng Bùi, nhưng Bùi tiểu thư từ chối hồi âm, vậy có phải là Bắc Minh nhị thiếu gia có người thứ ba không, cho hỏi Anthony anh có biết chuyện này không?
- Tối qua trong vụ tai nạn của Bắc Minh nhị thiếu gia, người phụ nữ trên xe rốt cuộc là ai vậy ạ, Anthony anh có thể cho chúng tôi câu trả lời chính xác không ....
.....
Bắc Minh Án nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú ấy, đã sầm xuống.
Từ đầu chí cuối, anh không nói một lời.
Dưới sự trợ giúp của những người bảo vệ, xuyên qua sự vây chặn của hàng trăm nhà truyền thông, anh tức tốc lên chiếc xe bảo mẫu, hiên ngang bỏ đi ...
Tiếp theo đó, những nhà truyền thông không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào, chỉ có thể buồn bã đi về, dần dần giải tán.
Chỉ còn lại một cô gái gương mặt xinh đẹp còn đứng ở nguyên đấy, sắc mặt trắng toát ....
***
Cố Hoan nắm chặt nắm tay bên người, có chút run rẩy.
Ngước mặt nhìn tòa nhà bệnh viện trước mắt, cô không ngờ rằng chỉ cách vài ngày, lại quay trở lại đây.
Chỉ có điều lần này, là Bắc Minh Mặc nhập viện.
Tối qua, cô ngủ thiếp đi vì sốt cao, nên không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.
Sau khi nghe xong những câu hỏi của giới truyền thông, tim cô bỗng có chút đau nhói.
Cũng khó trách Bùi Đại Nhi lại chạy đến cho cô bạt tay, rất hiển nhiên, Bùi Đại Nhi đã lầm tưởng cô gái đi chung xe với Bắc Minh Mặc là cô.
Hít một hơi thật sau, cô đi thẳng vào trong đó ...
***
Lúc này, trong ngôi nhà lớn họ Bắc Minh đã rối thành một nhùi.
Bởi vì Bắc Minh Mặc gặp sự cố tai nạn, khiến huyết áp Bắc Minh lão gia đột ngột tăng cao vì sốc.
Chỉ có thể nằm trên giường tịnh dưỡng.
Giang Huệ Tâm đột nhiên lâm vào khủng hoảng, dường như già đi 10 tuổi chỉ trong một đêm.
Ngồi bên đầu giường lão gia, bà cố gắng kiềm nén nước mắt, dịu dàng nói,
- Chính Thiên, ông đừng lo lắng, Án Án đi bệnh viện rồi, Mặc nhất định sẽ không sao. Ông phải cố gắng bảo trọng sức khỏe, không được quá kích động, biết không?
Bắc Minh Chính Thiên nằm trên giường, mái tóc bạc phơ. Khe khẽ thở một hơi dài, nắm lấy tay của Giang Huệ Tâm,
- Huệ Tâm, tôi già rồi, cũng may có bà ở bên cạnh luôn chống đỡ giúp tôi, cảm ơn bà ....
- Nói lời gì chứ? Với tôi còn phải cảm ơn sao?
Giang Huệ Tâm hít hít mũi,
- Chính Thiên, trong biết bao nhiêu đứa con, tôi biết đứa con ông thương nhất trước giờ đều là Mặc ....
Bắc Minh Chính Thiên gật gật đầu, nói tiếp câu nói của bà,
- Đồng thời, đứa thích chống lại tôi nhất, đứa con khiến tôi đau đầu nhất cũng là nó.
- Ông đó, chính vì đã yêu cầu quá cao với nó. Từ nhỏ đến lớn luôn tạo mọi áp lực cho nó, ép nó làm cái này làm cái kia. Đến nay thấy rồi đó, nó giỏi đến mức ông cũng tự cảm thấy bản thân không bằng rồi, nhưng lại không chịu nghe lời ông.
Bắc Minh Chính Thiên lại thở một hơi dài,
- Trong ba đứa con, lão đại nhu nhược thật thà, không quyết đoán; lão tam thì rong chơi lăng nhăng, suốt ngày chỉ biết cười đùa không có lúc chính đáng, chỉ biết chơi phụ nữ ...
Nghe Bắc Minh Chính Thiên nói đến lão tam, tay của Giang Huệ Tâm không kiềm được run lên một cái.
Bắc Minh Chính Thiên an ủi vỗ vỗ lên tay bà, tiếp tục nói,
- Huệ Tâm, tôi biết lão tam là bà sinh ra, ít nhiều gì bà cũng có chút không nỡ lòng. Nhưng trong ba đứa chúng nó, lão nhị thật sự là ưu tú nhất. Hài .... chỉ tiếc là, lão nhị quá chủ kiến quá quyết đoán, đến nỗi lão già như tôi đây cũng không áp đặt được nó.
- Chính thiên, không lẽ ông thật sự còn dự tính ép Mặc cưới Đại Nhi?
Nói đến cuộc hôn nhân Bắc Minh – Bùi, sắc mặt Bắc Minh lão gia liền tối sầm lại,
- Nhà họ Bùi luôn có ơn với tôi, Đại Nhi lại một lòng một dạ với lão nhị, lần đó sau khi quậy đến tự vẫn, rốt cuộc thì cũng là nhà Bắc Minh có lỗi với con bé. Sao lại còn mặt mũi từ chối cuộc hôn sự này chứ?
- Nhưng , tôi chỉ sợ Mặc sẽ phản kháng, ông cũng biết đứa con này xem trọng hôn nhân như thế nào rồi đó. Kể cả năm đó ông ép nó phải kết hôn sinh con, mới chịu nhường quyền thừa kế , kết quả nó thà kiếm một phụ nữ sinh con, cũng không chịu tùy tiện tìm một phụ nữ kết hôn.
Giang Huệ Tâm nói lại chuyện năm ấy, khe khẽ thở dài.
- Phải đó ...
Bắc Minh Chính Thiên dường như cũng chìm trong ký ức năm xưa
- Chuyện năm đó, cũng may có bà dàn xếp cho nó, nếu không tôi cũng không biết tên tiểu tử này sẽ gây ra chuyện hoang đường đến mức nào, chắc lại tìm người đàn bà không ra gì sinh ra đứa con để chọc tức tôi.
- Hơ hơ, Trình Trình không phải rất tốt sao?
- Phải, cũng may là đứa cháu này nghe lời hiểu chuyện, nhưng cũng bướng, bướng y như lão nhị vậy,
Bắc Minh Chính Thiên nghĩ đến đứa cháu Trình Trình, trên mặt toát lên nụ cười,
- Nhưng gần đây Trình Trình có vẻ khác chút rồi ...
Bình luận facebook