6533.
- Sao, ông cũng phát hiện ư?
Giang Huệ Tâm dịu dàng cười rạng rỡ,
- Tôi lại cảm thấy gần đây Trình Trình dễ thương hơn trước rất nhiều, chí ít cũng hay lẽo đẽo theo tôi gọi bà nội trước bà nội sau.
Bắc Minh Chính Thiên gật gật đầu,
- Phải đó, nghe thấy gọi ông nội bà nội cũng ngọt hơn xưa rất nhiều, hơ hơ ...
Giang Huệ Tâm cười cười, tiếp đấy, như nghĩ ra gì đấy,
- Đúng rồi, Án Án nói, vụ tai nạn tối qua, trên xe Mặc còn một người phụ nữ khác nữa.
- Đã nói ngay từ đầu người phụ nữ đó là tai họa, nó một mực không chịu nghe!
Sắc mặt Bắc Minh Chính thiên tối sầm lại, im lặng một lúc.
Giang Huệ Tâm cũng im lặng theo, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, lão gia cũng thở dài một tiếng,
- Kệ đi. Chỉ cần nó chịu cưới Đại Nhi, ở ngoài nó có ra sao tôi cũng mặc kệ.
- Ông đó, khó trách Án Án suốt ngày nói ông là lão cố chấp, tôi thấy sự cố chấp của Mặc cũng di truyền từ ông đó, ai cũng không chịu nhường một bước.
Giang Huệ Tâm cười cười thở dài,
- Hai cha con ông đó, giống như có thù oán từ kiếp trước vậy, nhưng kiếp này lại phải thành hai cha con.
- Hơ ...
Bắc Minh Chính Thiên yếu ớt cười một tiếng, ánh mắt ảm đạm ấy lóe lên một sự kiêu ngạo,
- Cũng phải, nó còn phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng lão già!
***
Bệnh viện trung tâm, phòng bệnh Vip
Cố Hoan nhìn thấy hàng trăm người vệ sĩ đứng chen chút ngoài hành lang bệnh viện, còn thiết lập mấy vòng kiểm soát, chỉ vì trấn giữ một phòng bệnh Vip ở lầu 6.
Cô đoán trong đấy, chính là phòng bệnh của Bắc Minh Mặc.
Tâm trạng bỗng thắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng như mặt liệt của người đàn ông đó, tưởng tượng chắc giờ này anh ấy đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.... không biết tại sao, Cố Hoan bỗng dưng cảm thấy ướt khóe mắt.
- Cô ơi, chỗ này không được phép vào.
Một người vệ sĩ áo đen chặn cô lại.
Cô cố gắng bình tĩnh gật gật đầu, sau đó từ trong túi xách lấy thẻ nhân viên ra,
- Tôi là thư ký của Bắc Minh Tổng, đây là thẻ nhân viên của tôi. Làm ơn cho tôi vào gặp anh ấy một lần được không?
Vệ sĩ áo đen lấy thẻ nhân viên trên tay cô, nhìn nhìn,
- Cô chờ chút, tôi vào trong hỏi giúp cô.
Sau đó, Cố Hoan nhìn thấy người vệ sĩ đó cầm thẻ nhân viên của cô, lại đi qua mấy vòng kiểm soát, cuối cùng, vệ sĩ đó quay trở lại, đưa thẻ nhân viên trả lại cho cô,
- Thưa cô, cô được vào trong rồi.
Cố Hoan lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, đi theo sau người vệ sĩ ...
***
Cốc cốc cốc.
Sau 3 tiếng gõ cửa vang lên, vệ sĩ cung kính nói,
- Bắc Minh tổng, cô Cố được dẫn đến rồi.
Tiếp sau, trong phòng im lặng một lúc, vệ sĩ đẩy cửa phòng ra.
Khi Cố Hoan bước vào trong phòng bệnh Vip xa hoa đó, một cảnh tượng quái dị lọt vào mắt cô ---
Cô nhìn thấy rất rõ, Bắc Minh Mặc mặc trên người bộ đồ bệnh nhân màu trắng, tựa người ngồi ở đầu giường.
Trên chiếc trán đẹp đẽ của lúc trước, giờ đang bị quấn một vòng băng quấn dày cui. Nhưng vẫn ưa nhìn đến đáng chết.
Còn chiếc chân trái bị treo lên ở đuôi giường, bị đóng một lớp thạch cao dày thật dày, rất bắt mắt.
Đôi mắt sâu thẳm như biển cả ấy, ngay khoảnh khắc Cố Hoan bước vào, giống như một con sói hoang trong rừng, nhìn chăm chăm vào cô.
Đôi tay khỏe mạnh khoanh lại trước ngực, hai bàn tay quấn vài lớp băng vết thương.
Tuy thương tích nhìn có vẻ không nghiêm trọng như trong lời đồn, nhưng tay chân lại bị băng bó kín mít.
Gương mặt góc cạnh ấy vẫn lạnh lùng không biểu cảm như mọi khi.
Không nói một lời.
Điều quái dị là, người đàn ông ma mị Sở Vân Phong ngồi bên giường anh ta, giống như một đứa con gái vậy, gọt táo cho Bắc Minh Mặc.
Sở Vân Phong ngước lên, nhìn vào ánh mắt long long của Cố Hoan.
Lập tức, anh cười rang rỡ,
- Chà, Hoan Hoan em đến rồi sao?
Tiếng ‘Hoan Hoan’ của Sở nhị thiếu gia, gọi đến thân mật làm sao. Bên này vừa gọi xong, liền đứng dậy chuần bị tiếp đón; bên kia đã tùy ý quẳng con dao và quả táo chưa gọt xong trên tay xuống.
Lạch cạch một tiếng, con dao quẳng ngay đùi đang bị thương của Bắc Minh Mặc, ai đó liền tối sầm mặt lại ....
Chỉ nhìn thấy con dao đang cắm trên giường của Bắc Minh Mặc, chỉ cần sát lại thêm 0.01mm, nhất định tiếp xúc thân mật với đùi của anh!
- Sở , Vân , Phong!
Bắc Minh Mặc nghiến chặt răng, ánh mắt lăng liệt liền mang tên nhị hóa Sở Vân Phong này nghiềm nát một lần.
Sở Vân Phong lườm qua, vẻ mặt có chút đáng tiếc,
- Chậc, đâm không trúng! Xem ra dao pháp của tôi lâu quá không luyện, không quen tay.
- vậy sao, vậy có cần tôi giúp cậu luyện không?
Giọng nói âm thảm ấy, từ trong miệng Bắc Minh Mặc thốt ra, đặc biệt thâm lạnh.
Sở Vân Phong cười khan hai tiếng, ai không biết Bắc Minh nhị thiếu gia là bả thủ nổi tiếng, bất kể là súng hay kiếm thuật, thậm chí là phi đao, cũng là một nhà chiến đấu tuyệt đỉnh nhất đẳng. Anh thật sự không dám nhổ lông trên lưng cọp,
- He he, không cần đâu, cái đó tôi không có hứng thú.
Nói xong, Sở Vân Phong cười nịnh đi đến gần Cố Hoan, kéo cô đang đứng ngớ người ngoài cửa ấy vào trong phòng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nói thân mật cỡ nào thì là thân mật cỡ đấy.
- Hoan Hoan à, mới mấy ngày không gặp, anh phát hiện em lại đẹp ra nữa rồi.
Sở Vân Phong chậc chậc khen ngợi,
- Nhất là đôi mắt của em, thiếu gia anh đây thích lắm luôn đó.
Cố Hoan mở to đôi mắt, lúc này mới có chút phản ứng. Cô thận trọng nhìn nhìn Bắc Minh Mặc,
- Cái đó ...
Sở Vân Phong lập tức nói tiếp,
- Ha ha, có phải lúc nãy trong đầu em hiện lên hình ảnh Bắc Minh Nhị chụp mặt nạ oxy, toàn thân là máu, quấn băng đầy người như xác ướp nằm trên giường bệnh hơi thở yếu ớt không?
Cố Hoan liền đỏ mặt, cô ngại ngừng cắn cắn môi.
Đích thực, lúc nãy thiếu chút nữa cô đã khóc ra nước mắt rồi, tưởng tượng bản thân một lát khi nhìn thấy anh, sẽ không kiềm được lòng ôm chòm lấy khóc lớn ...
Sở Vân Phong không chờ cô trả lời, đã tự biên tự diễn nói tiếp,
- Tiếp theo, vừa vào cửa em lại phát hiện tên Bắc Minh Nhị này như không có chuyện gì xảy ra vậy, ngồi trên giường bệnh tinh thần tỉnh táo, chỉ là gãy một bên đùi, chầy trên trán chút xíu, xước trên tay chút xíu! Sau đó, em lại cảm thấy tên này sao đã xảy ra tai nạn rồi mà cũng không thể giống như người ta vậy rên hai tiếng chứ, cứ phải làm ra vẻ bình tĩnh đến không giống người phàm như vậy, khiến người khác rất muốn đập cho anh ta vài trận.
Cố Hoan liền gật gật đầu, ánh mắt đầy ấp sự tán thành ấy, khiến cho Sở Vân Phong kích động vô cùng.
- Wow, Hoan Hoan, chúng ta quả nhiên là thần dao cách cảm!
Sở Nhị kéo tay Cố Hoan đung đưa qua lại, giống như cuối cùng cũng tìm được được một tri âm, cảm động đến thiếu chút đã ôm chặt lấy cô.
Bắc Minh Mặc ngồi trên đầu giường, ánh mắt lạnh lùng nheo lại.
Gương mặt nặng nề có chút co rút. Ánh mắt nhìn chăm chăm Cố Hoan, vẫn không nói một lời.
Dương như cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt, như muốn nhìn xuyên thấu cô, Cố Hoan mỉm cười đối phó Sở Vân Phong vài câu. Dựa trên đạo đức nghề nghiệp, cô vẫn lễ phép đi đến bên cạnh giường Bắc Minh Mặc, giúp anh nhặt quả táo Sở Nhị đang gọt một nửa ấy ----
- Cái đó, tổng tài ... nghe nói tối qua anh gặp tai nạn ...
Sau đó, cô nhận được một cái trợn mắt của Bắc Minh Mặc. Giống như cô vừa nói một câu dư thừa vậy.
- Ơ, tôi đang muốn nói, tổng tài hôm nay nhìn có vẻ .... sắc mặt rất tốt, nên chúc mừng tổng tài đại nạn không chết.
Sao một câu chúc mừng tốt lành ấy, từ miệng cô nói ra, nghe vào tai Bắc Minh Mặc như đang rủa anh vậy, thật khó nghe.
Lạnh lùng nhìn qua cô, phát hiện trên mặt cô có vết bàn tay mờ mờ, anh nheo mắt lại,
- Mặt bị sao thế?
- A?
Cố Hoan ngớ người ra.
Sở Vân Phong lập tức thò đầu qua, trừng hai con mắt to như hai viên châu vậy,
- A, Hoan Hoan em bị đánh sao?
Cố Hoan nhìn sang Bắc Minh Mặc, cắn chặt môi, lắc lắc đầu không nói gì cả.
Sở Vân Phong dường như nhìn ra vấn đề gì đấy,
- Hoan Hoan có phải có người ăn hiếp em không, đừng sợ, anh đây trả đũa cho em!
Một câu ‘anh đây’, nghe vào tai Bắc Minh Mặc khiến đôi mày anh trở nên lạnh lùng hơn.
- Sở Nhị, đây không cần cậu nữa, mau cút về ổ của cậu đi.
- Được thôi, dù gì cậu cũng chưa chết được.
Sở Vân Phong không phản đối gì cả, trái lại còn vui mừng kéo theo Cố Hoan đi ra ngoài,
- Hoan Hoan, đi, anh đưa em về nhà anh ...
Cố Hoan ngớ người ra, chưa kịp thích nghi với sự nhiệt tình của Sở Vân Phong.
Một giọng nói lạnh như con dao băng xuyên tạc qua,
- Cố Hoan, tốt nhất cô nên hiểu rõ chức trách công việc của cô!
Được thôi, không thể không thừa nhận, biện pháp lấy quyền lực đàn áp này của Bắc Minh Mặc, đã thành công ngăn được bước chân của Cố Hoan.
Cô khựng người lại, ngoảnh đầu nhìn Bắc Minh Mặc một cái, thật ra cô luôn cảm thấy anh ta ngày hôm nay, có gì đó khác lạ.
- Bắc Minh Nhị, có phải anh bị điên không, Hoan Hoan không phải bảo mẫu của anh! Cô ấy chỉ là thư ký thôi!
Sở Vân Phong ở bên cạnh không biết chết la lối lên.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhếch nhếch mày, lườm Cố Hoan một cái, ánh mắt như đang nói: không ở lại cô sẽ chết chắc.
Khe khẽ thở dài một hơi, Cố Hoan chỉ còn cách lắc lắc đầu với Sở Vân Phong, áy náy nói,
- Xin lỗi, Vân Phong, tôi còn phải báo cáo công việc hôm nay với anh ấy nữa.
Sở Vân Phong lập tức tỏ bộ mặt tổn thương, uất ức như con voi ma-mút vậy, u sầu lườm Bắc Minh Mặc,
- Hoan Hoan, đợi khi nào em không làm thư ký của tên đó nữa, thì đến hộp đêm của anh làm ....
- Sở Vân Phong!
Bắc Minh Mặc lạnh giọng quở trách, như một con phi đao cắt ngang lời của Sở Vân Phong.
Tên nhị hóa này dám nói từ ‘cave’ ra thử xem!
Hiển nhiên ai đó thật sự đã bắt đầu nổi giận rồi, lập tức nhấn nút ở đầu giường.
Liền có mấy người vệ sĩ xông vào trong phòng.
- Ném tên này ra ngoài ngay!
- Dạ, Bắc Minh tổng.
Thế là, Sở Vân Phong bị những người vệ sĩ cao to cường tráng kéo ra ngoài phòng bệnh.
Anh ấy vừa giằng co, vừa không sợ chết kêu réo Cố Hoan,
- Ây da Hoan Hoan, đến hộp đêm của anh làm bà chủ đó ... nè ... nhẹ tay chút nhẹ tay chút được không nè ....
Ầm, cửa đóng lại.
Trong phòng bệnh rộng lớn, đột nhiên chỉ còn lại anh và cô.
Lén lút nhìn Bắc Minh Mặc một cái, lòng Cố Hoan đột nhiên đập mạnh một nhịp.
Tiếp theo, chỉ nghe thấy giọng nói âm lạnh của anh hỏi,
- Bệnh cảm khỏe rồi chứ?
Một sự ấm áp cứ thế sưởi ấm vào tận sâu trong lòng Cố Hoan, cơ thể cô run lên một cái.
- Ừm.
Hoảng loạn ự a một tiếng, cô quan sát vết thương của anh,
- Anh ... tối qua .... cái đó ....
Bình luận facebook